1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 35: Hôn của Nhiễm Mẫn
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Tới lúc này, Trần Vi có chút tâm thần yên, khi đám người Nhiễm Mẫn biến mất trong tầm nhìn, nàng ta hai lần đưa ra ý kiến hồi phủ với các nữ lang.

      Đến lần thứ ba, Trần Dung ở bên đáp: “A Vi, chúng ta trở về .”

      Trần Vi mừng rỡ, hai mắt nàng ta trong suốt nhìn về phía Trần Dung, vội vàng đáp: “Được được.”

      Ngồi ở trong xe ngựa trở về, hai tay Trần Vi vò góc áo, hai gò má đỏ hồng, môi nàng ta mấp máy hồi, nhịn được nhìn về phía Trần Dung : “A Dung, kỳ muội và ta cũng giống nhau thôi.”

      “Sao lại như vậy?” Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng ta.

      Ánh mắt Trần Vi sáng kinh người, nàng ta si ngốc nhìn quan đạo phương xa, : “Muội thích Vương thị Thất lang, ta thích Nhiễm tướng quân mà.” Nàng ta nheo lại hai mắt, có chút đắc ý : “Có điều, người trong lòng của A Dung là Vương Thất lang độc nhất vô nhị ở thế gian, cuộc đời này cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Mà ta, sau đó lâu gả cho chàng rồi.”

      ? Trần Dung thầm cười lạnh tiếng, quay đầu nhìn về phía phương hướng khác.

      Trần Vi cũng chú ý tới biểu tình của nàng, nàng ta chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ lập tức có thể nhìn thấy người trong lòng, hai tay của nàng ta càng vò chặt góc áo.

      Trong lúc hai người ôm tâm , giọng xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Hai vị nữ lang, chúng ta đến phủ rồi.”

      “A? Tốt, tốt.”

      Trần Vi phục hồi tinh thần, vội vàng cầm tay Trần Dung, nhảy xuống xe ngựa. Nàng ta hành động quá mau, Trần Dung hơi lảo đảo, nếu phải cơ thể nàng linh hoạt, nàng té ngã đất.

      Trần Vi muốn chạy về phía trước, bị Trần Dung suýt ngã lôi kéo khẽ dừng lại. Nàng ta kiên nhẫn bỏ tay Trần Dung ra kêu lên: “A Dung, ta thay quần áo trước.”

      Dứt lời, nhanh như chớp nhảy vào trong sân viện.

      Trần Dung nhìn bóng dáng Trần Vi, thầm nghĩ: Nàng ta khẩn cấp như thế, hôm nay Nhiễm Mẫn trực tiếp đến Trần phủ chăng?

      Nàng vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi bước về phía trước.

      Hai bên đường nhánh cây trụi lủi hướng thẳng về phía chân trời, mỗi lần gió thổi qua, lại kéo theo mấy lá khô rơi xuống. Trần Dung bước , đột nhiên cảm giác thấy rét lạnh. Nàng vội vàng xoa xoa ống tay áo, xoay người tới bên trong rừng cây.

      Vừa tiến vào rừng cây, gió cũng đỡ lạnh hơn. Trần Dung thả chậm bước chân, lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

      Cứ như vậy chút để ý, sau hòn giả sơn bên trái, tiếng cười đùa ồn ào truyền đến. Trần Dung ngẩn ra, theo tiếng đến.

      Vừa đến gần, giọng e lệ của Trần Vi rơi vào trong tai nàng: “Nhiễm, Nhiễm đại ca, lần này, lần này chàng ……” Nàng ta vẫn xấu hổ, ấp a ấp úng, giọng trầm thấp hùng hậu của Nhiễm Mẫn kiên nhẫn đưa ra mệnh lệnh: “ to lên, khi nào nghĩ cho kỹ rồi với ta!”

      Giọng vừa trầm lại hơi bực, Trần Vi cả kinh, khuôn mặt nhắn đỏ bừng bỗng trắng bệch, nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống.

      Nhiễm Mẫn thấy thế, mày rậm nhíu lại, xoay người muốn rời . Trần Vi vội vàng vươn tay kéo ống tay áo y, kêu lên: “Đừng, đừng, đừng, thiếp, thiếp……”

      Lúc này, giọng kiều lạc mà thanh thúy thay nàng ta : “Nhiễm tướng quân, tộc tỷ nhà ta chính là muốn hỏi, lần này chàng trở về ở lại bao lâu?”

      Trần Vi vui vẻ, liên thanh đáp: “Đúng, đúng.”

      Nàng ta cảm kích quay đầu, nhìn về phía Trần Dung chậm rãi bước ra khỏi rừng cây, mím môi cười : “A Dung đến đây.”

      Người đến, đúng là Trần Dung.

      Ngay thời điểm nàng mở miệng, Nhiễm Mẫn cũng quay đầu lại, hai mắt nặng nề rơi người nàng. Ánh mắt của y vẫn liệt giống như trong trí nhớ của nàng, giống như hỏa diễm thiêu đốt vô tận, lại giống như bóng tối sâu thấy đáy. Chính là lúc này đây, nàng có thể từ trong ánh mắt liệt này nhìn ra tò mò, cùng chút hứng thú?

      Trần Dung ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với .

      Chỉ liếc mắt cái, nàng dời , chuyển sang Trần Vi mỉm cười : “A Vi, Nhiễm tướng quân là người từng chém đao liếm huyết, mọi việc luôn thích thống khoái, tỷ chuyện với y, nhất định phải thẳng ra.”

      Lời của nàng vừa thốt ra, mặt Trần Vi đột nhiên trầm xuống. Nàng ta nhìn Nhiễm Mẫn chằm chằm đánh giá Trần Dung, lại nhìn Trần Dung thanh diễm quyến rũ. Đột nhiên, đối với việc Nhiễm Mẫn quá mức chú ý Trần Dung, đối với hiểu biết Nhiễm Mẫn của Trần Dung, trong lòng nàng ta sinh ra phiền chán tột độ. đến , như tính cách trực tiếp lớn mật mạnh mẽ của Trần Dung, làm sao có thể hiểu được phong tình của nương làm nũng?

      Trong lúc phiền chán đồng thời cũng cho là đúng, miệng Trần Vi khẽ nhếch, : “Ta làm việc tất nhiên thể so với A Dung. Tối hôm qua có rất nhiều người ở đó, muội có thể đối diện với thiên hạ tấu khúc Phượng Cầu Hoàng với Vương Thất lang như thần tiên mà. Ta, tính tình của ta chỉ là như vậy, thể làm chuyện mất mặt mũi như thế.”

      lời thốt ra, Nhiễm Mẫn nhíu mày, gương mặt tuấn mỹ vô trù của y, khi nhìn về phía Trần Vi, chút phiền chán chợt lóe qua.

      Ngay lúc Trần Vi có chút hối hận, y hai lời liền xoay người sang chỗ khác, bước về phía chỗ các trưởng giả ngồi đồi cỏ.

      Trần Vi tức giận mặt đỏ bừng, nàng ta hung hăng dậm chân đất, chuyển sang mắng Trần Dung: “Muội, muội, muội, tại sao muội lại đến đây, làm hại Nhiễm tướng quân tức giận với ta!”

      Trần Dung liếc mắt nhìn nàng ta cái, vòng qua, khi lướt qua bên cạnh Trần Vi, nàng ôn nhu khuyên nhủ: “A Vi, ta vốn là có ý tốt giúp tỷ, vì sao tỷ lại có địch ý với ta? Nam nhân như Nhiễm tướng quân vốn thích nữ nhân cãi nhau, lòng dạ hẹp hòi.”

      Bỏ lại những lời này, Trần Dung quay đầu về phía trước. Ở phía sau nàng, Trần Vi hổn hển : “Muội cho mình là gì vậy? Ai cho muội bày ra bộ dạng như hiểu biết chàng như thế?”

      Trần Dung nghe vậy, giật mình, nhưng dưới chân nàng ngừng lại, thân mình vừa chuyển, chuẩn bị quay trở lại.

      Lúc này, Trần Nguyên ngồi đồi cỏ xem ca kỹ mua vui đột nhiên mở miệng: “A Dung, lại đây chút.”

      Bước chân của Trần Dung ngừng lại.

      Nàng ngẩng đầu lên, hướng tới hư chậm rãi nặn ra tươi cười, sau khi tay nắm thành quyền, nàng cúi đầu, tới chỗ Trần Nguyên.

      Khi nàng đến gần, Trần Thuật cười với Nhiễm Mẫn: “Nhiễm tướng quân, người kia là A Vi đó. Qua mấy tháng nữa, nó tròn 16 tuổi. Nhiễm tướng quân vừa rồi chuyện với nó, cảm thấy nữ lang này thế nào?”

      Trong giọng của Trần Thuật mang theo chút trêu đùa, chút để ý, xem ra lời này cũng chỉ là thuận miệng thôi, mang hàm nghĩa gì khác.

      Nhiễm Mẫn ngửa đầu uống hơi cạn sạch rượu trong chén, sau lúc lâu lại thản nhiên trả lời: “Việc này để sau.”

      Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều cả kinh. Trần Thuật ngạc nhiên, Trần Dung cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

      Trần Nguyên thu hồi lực chú ý ở người Trần Dung về, quay đầu nhìn Nhiễm Mẫn, nhíu mày hỏi: “Lời ấy của Nhiễm tướng quân là ý gì?”

      Nhiễm Mẫn nâng chén đặt xuống bàn, kiên nhẫn : “ có ý tứ gì, Nhiễm Mẫn này gần đây muốn đàm hôn luận gả.”

      lời vừa dứt, bốn phía yên tĩnh.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau. Vốn, lần này Trần thị mời Nhiễm Mẫn, mà y cũng đáp ứng lời mời tiến đến. Đối với đôi bên mà , trong lòng thực sáng tỏ. Nhất định, Trần thị gả nữ nhi cho y, mà y cũng đồng ý rồi. Huống chi, đường , chẳng phải Trần Nguyên nhắc tới chuyện Trần Vi với y rồi mà?

      Nhìn chung toàn bộ thành Nam Dương, ngoại trừ Nam Dương vương ra, Trần thị là đại gia tộc đứng đầu. Đám hỏi lần này, cũng chỉ là chuyện của Trần thị cùng Nhiễm Mẫn, mà được Nam Dương vương ngầm đồng ý, tương đương với chuyện giữa thành Nam Dương và Nhiễm Mẫn.

      Y vào phủ, cũng gặp mặt Trần Vi, chuyện chút, chẳng lẽ y có ý hối hận sao?

      Nhiễm Mẫn ngẩng đầu, đối diện với ngạc nhiên của mọi người, đột nhiên tươi cười. Gương mặt của y cực kỳ tuấn mỹ, nụ cười này, nhất thời khiến gió cũng trở nên thanh nhã, làm người ta rơi vào huyễn hoặc. Chỉ thấy Nhiễm Mẫn tự rót rượu cho mình, từ từ : “Chư vị cần gì như thế? Nữ lang nhà người cũng chỉ có người tên A Vi kia.” biết là cố ý hay là vô tình, ánh mắt của y liếc qua Trần Dung, tiếp tục : “Chung thân đại , vẫn nên chuẩn bị ổn thỏa tốt hơn.”

      Dứt lời, đầu ngẩng lên, uống cạn rượu trong chén, sau đó đem chén đặt mạnh xuống bàn, vung tay áo dài, bước ra ngoài!

      Đến khi y xa, Trần Nguyên mới phẫn nộ : “Y cũng chỉ là thất phu họ, nếu phải lúc này đây y có ơn hộ tống, thiên hạ sĩ tộc, ai đem y đặt vào trong mắt? Chẳng lẽ, thất phu này còn dám ghét bỏ A Vi tuy là con thứ nữ nhưng tương đương với con chính thất của nhà ta sao, hay còn muốn cưới đích nữ của Trần thị? Phi! Đích nữ của Trần thị ta phải gả cho vương hầu, y cũng nhìn xem bản thân có xuất thân thế nào!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36: Dấu bàn tay
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Trong tiếng rít gào của Trần Nguyên, Trần Công Nhương vừa mới gấp trở về, tính cách khoan dung hào phóng ở bên cười : “Chỉ là gả nữ nhi mà thôi, tội gì tức giận đến mức thế này?”

      Uy vọng của rất cao, lời này vừa ra, Trần Nguyên lập tức cúi đầu đáp: “Đại ca giáo huấn phải.”

      Trần Công Nhương vuốt chòm râu, : “Nhiễm Mẫn là người dũng mãnh vô cùng, có cơ mưu, lòng dạ cũng cao rộng. Người có tính cách này, thích bị người ta nắm mũi dắt . Các ngươi đó, đám hỏi của Trần thị và y chỉ là việc thôi, cần gì nóng vội?”

      Dứt lời, hướng tới Trần Nguyên liếc mắt cái.

      Trần Nguyên hổ thẹn cúi đầu, tất nhiên biết Trần Công Nhương , vì hôn của nữ nhi nhà mình mà biểu có chút quá khích. Lại tiếp, chỉ cần Nhiễm Mẫn cưới nữ nhi Trần gia, thân phận thích hợp, gả người nào đều sao cả.

      Trần Công Nhương phất phất tay, nhắm hai mắt, lại lắng nghe nhóm ca kỹ tấu khúc.

      mở miệng, chứng tỏ chuyện này kết thúc. Trần Nguyên thu hồi tầm mắt.

      Lúc này, nhìn thấy Trần Dung. Lập tức ra hiệu ý bảo nàng tới gần chút nữa.

      Trần Nguyên nhìn Trần Dung chằm chằm, cau mày. Bởi vì trong lòng có lửa giận, giờ phút này nhìn Trần Dung thấy thế nào cũng khiến người ta phiền chán, khi chuyện, trong giọng mang theo vào phần ý lạnh: “A Dung, con có biết vì sao ta gọi con tới ?”

      Trần Dung mặt mày vi liễm, giọng : “Con biết.”

      “Con biết? Vậy sao, ra nghe chút.”

      Trần Dung khẽ mím môi, : “Bá phụ muốn tới việc tối hôm qua.”

      “Hóa ra chính con cũng tự hiểu mà?” Trần Nguyên cười lạnh, nhìn chằm chằm Trần Dung, tay phải vỗ mạnh mấy cái, nghĩ tới cái gì, lại chậm rãi buông ra: “Con, biết phụ thân con dạy dỗ thế nào, sao lại làm ra chuyện có mặt mũi như thế! Con! Nếu phải Thất lang khoan dung độ lượng, tối hôm qua mặt mũi của Trần gia ta bị con đánh mất hết!”

      Khi Trần Nguyên đè thấp cổ họng rít gào, Trần Dung vẫn cúi đầu, nghe đến đó, mặt của nàng trồi lên chút cười lạnh. Nhưng mà nàng hề cãi lại.

      Trần Nguyên rống lên sau lúc, thở dốc, ngữ khí lại chuyển thành ôn hòa: “Tối hôm nay, Nam Dương vương phủ có yến tiệc, con cùng ta.”

      Lời vừa thốt nên, Trần Dung quyết đoán trả lời: “Con !”

      Ba chữ vừa ra, mọi người ngẩn ngơ, ngay cả Trần Công Nhương cũng mở mắt nhìn nàng.

      Gương mặt gầy của Trần Nguyên nhăn nhó, híp mắt hỏi: “Con cái gì?”

      Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng nhìn Trần Nguyên, từ từ : “Con cùng bá phụ tham gia bất luận yến hội của kẻ nào.”

      Dứt lời, nàng chậm rãi đứng lên.

      Trần Nguyên vạn vạn lần ngờ, chẳng những nàng dám phản bác mình, còn dám đứng chuyện với mình như thế. Cảm thấy giận dữ, vươn tay vỗ xuống đất mấy cái mạnh, định rống giận, Trần Công Nhương ở bên với giọng ôn hòa: “ chuyện với tiểu bối, cần gì tức giận như thế?”

      Lời này vừa ra, Trần Nguyên lập tức áp chế cơn tức. trừng mắt nhìn Trần Dung, quát khẽ: “Con lặp lại lần nữa?”

      Trần Dung thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng, thanh thúy trả lời: “ đường di chuyển đến phía nam, đầu tiên con cảnh báo với Vương thị về việc lưu dân, khi có hạn hán, so với trượng phu tầm thường cũng có phản ứng nhanh hơn. Ngay cả khi qua Phổ thành, trượng phu có thể làm giống như con, dùng toàn bộ gia tài mua lương thực tồn trữ cũng được vài người. A Dung tự cho là tài trí bất phàm, diện mạo cũng tầm thường, hoàn toàn có thể xứng đôi với thanh niên tài tuấn thế gian.”

      Im lặng, mọi nơi đều im lặng.

      Trần Nguyên giật mình trừng mắt nhìn nàng, vươn tay chỉ, muốn quát mắng, bên Trần Công Nhương nở nụ cười: “Nữ lang này, thực có vài phần tự tin.”

      ha ha cười, với Trần Nguyên: “Được rồi, đừng tức giận với tiểu bối.” Lại chuyển sang Trần Dung: “Lui ra .”

      “Vâng.”

      Trần Dung thẳng thắt lưng lui xuống.

      Nàng bước , giẫm lên lá khô vàng rụng đầy đất, Trần Dung cắn môi thầm nghĩ: Ở đường, Trần Nguyên tiếp nhận ta vào đội ngũ. Có thể , trừ phi phụ huynh ta trở về, trong gia tộc, là phụ thân của ta, có thể trực tiếp định đoạt chuyện của ta. Dù đưa ra quyết định gì Trần Công Nhương cũng ngăn cản. , lòng dạ muốn đem ta đưa cho Nam Dương vương, ta phải làm gì mới tốt đây?

      Đảo mắt, lòng của nàng lại chuyển tới Nhiễm Mẫn: Nhiễm Mẫn rất kỳ quái, nghe ngữ khí kia của y, dường như vừa ý lắm với hôn này! Đúng rồi, kiếp trước, Nhiễm Mẫn vài lần đến phủ, đều chưa từng định ra hôn giữa y và tộc tỷ. Nếu phải do bọn họ vẫn kéo dài, có kết quả, bản thân cũng có cơ hội chen chân vào!

      Nàng suy nghĩ, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.

      Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu, nàng đối diện với gương mặt Trần Vi với hai mắt đẫm lệ lưng tròng.

      Bốn đôi mắt nhìn nhau, tay phải Trần Vi đột nhiên giơ lên, tát cái mạnh qua!

      “Bốp–” tiếng thanh thúy vang lên, cái tát này của Trần Vi đánh vừa vang vừa chuẩn, trong nháy mắt, Trần Dung nghiêng mặt , lên dấu bàn tay đỏ ửng!

      Sau khi Trần Vi tát bạt tai qua, cũng chờ Trần Dung có phản ứng gì, đột nhiên ‘Oa’ ở tiếng khóc lóc, hai tay ôm mặt, xoay người chạy con đường rải đá.

      Lúc này Trần Dung mới từ kinh ngạc uất giận phục hồi tinh thần lại, nàng vươn tay ôm má đau rát, ánh mắt trầm nhìn chằm chằm phương hướng Trần Vi rời khỏi đó. Sau lúc lâu, nàng lạnh lùng cười, thầm nghĩ: Ta biết ngươi thích Nhiễm Mẫn, tuy rằng ta hận ngươi, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm trả thù ngươi. Nhưng mà tại…… Hừ!

      Khi nàng quay đầu, phó dịch hai bên đường đồng thời cúi đầu, thu hồi biểu tình xem náo nhiệt kia.

      Trần Dung cũng có tâm tư để ý tới, nàng nhanh về phía sân viện của mình.

      đường , người ngược chiều đều quay đầu nhìn về phía nàng, khi vừa nhìn thấy dấu bàn tay mặt nàng, ánh mắt đều biến thành tò mò.

      Bất tri bất giác, mọi người dừng lại bước chân, ánh mắt chuyển về phía Trần Dung. Có mấy người nhàn rỗi vô , lại theo phía sau nàng, hi hi ha ha cười .

      Trần Dung vừa mới về sân viện của mình, Bình ẩu chạy lại đây, bà sớm nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, tại nhìn kỹ, khỏi cả kinh kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, đây là như thế nào? Ai đánh người vậy?”

      Bà vọt tới trước mặt Trần Dung, vươn tay xoa mặt nàng.

      Trần Dung trầm mặc như bình thường, chụp lấy hai tay bà, cúi đầu, vừa khóc nức nở vừa : “ có gì. Chính là vừa rồi Nhiễm tướng quân đến đây…… Ta, ta cũng chỉ là đứng ở nơi đó.” tới đây, nàng im bặt.

      Vừa nghe, mọi người lộ ra biểu tình hoảng hốt.

      Phía sau cửa sân viện mà chủ tớ Trần Dung đóng lại, vài tiếng nghị luận đè thấp vang lên: “Nghe Nhiễm tướng quân cự tuyệt A Vi.”

      “Vậy vì sao A Vi lại đánh muội ấy?”

      “Hay là Nhiễm tướng quân nhìn trúng A Dung, đổi ý rồi? cần phải nhiều, A Dung kia eo quyến rũ, là xinh đẹp, nếu ta là Nhiễm tướng quân, cũng chọn A Dung thôi.”

      “Này, muội lời mê sảng gì vậy? Trần thị A Dung là thân phận gì chứ? Cũng phải là nạp thiếp, sao Nhiễm tướng quân có thể từ chối A Vi mà chọn nàng ta chứ? Theo ta thấy, nhất định là A Vi vì chuyện Nhiễm tướng quân mà trong lòng mất hứng, nên phát hỏa với A Dung!”

      “Cũng có thể. Với thân phận của A Dung, trong viện này nữ lang nào cũng có thể phát hỏa với nàng. Lại tiếp, A Vi cũng chỉ dám khi dễ muội ấy mà thôi.”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37: Thiếp mời
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Trở lại trong sân, Bình ẩu vừa dùng khăn lạnh đắp lên mặt Trần Dung, vừa với giọng nức nở: “Cũng tại vì nữ lang có phụ huynh ở đây mà, nếu bọn họ ở đây, chúng ta có thể chuyển ra ngoài rồi.”

      Trần Dung buông rủ hai mắt, giọng : “Ẩu, đừng khóc nữa.”

      Bình ẩu dùng sức gật đầu, : “Được, ẩu khóc, ẩu khóc.”

      Lúc này, loạt tiếng bước chân truyền đến, giọng có chút chần chừ của Thượng tẩu từ ngoài cửa truyền đến: “Nữ lang?”

      Trần Dung nghe thấy ngữ khí của lão, lập tức cao giọng hỏi: “Chuyện gì?”

      Mãi mà thấy có động tĩnh, Trần Dung nhíu mày quát: “Có gì cứ .”

      “Vâng.” Giọng của Thượng tẩu có chút ổn: “Vừa rồi lang chủ lên tiếng, các viện đều phải giảm bớt năm nô bộc.”

      “Có nguyên nhân ?”

      .”

      Trong lúc Trần Dung suy nghĩ, Bình ẩu run giọng : “Nữ lang, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

      Trần Dung liếc nhìn bà cái, tất nhiên biết vì sao bà và Thượng tẩu bối rối như thế. tại trong sân viện của nàng chỉ có 15 phó dịch. 15 người này đều là trung phó hầu hạ nàng nhiều năm, lại cùng nàng về phía nam, cảm tình với nhau rất sâu nặng. vất vả đến nơi, lại đuổi người ta . Thế đạo này có đại gia tộc để dựa vào, những người này vừa ra lưu lạc nơi nương tựa, trở thành lưu dân.

      Trần Dung vươn tay nhận khăn lạnh, ấp ở mặt, : “Đừng bối rối.”

      Bình ẩu và Thượng tẩu an tĩnh lại, đồng thời nhìn về phía nàng.

      Giọng Trần Dung cất cao, dặn dò: “Thượng tẩu, ngươi cho quản biết, về phần chi tiêu cho năm nô bộc, cần gia tộc cố sức, mình ta gánh vác.”

      Bình ẩu kinh ngạc : “Nữ lang, gia tộc chưa từng giúp chúng ta mà.”

      Trần Dung khẽ cong khóe môi, thản nhiên : “Đúng vậy, bọn họ vốn chưa từng giúp đỡ. Thượng tẩu, nếu quản vẫn giữ ý kiến, ngươi cứ : Theo lời của nữ lang nhà chúng ta, lương thực của chúng ta còn nhiều, sợ có lương thực cho bọn họ ăn uống.”

      Thấy Thượng tẩu còn chưa phản ứng lại, Trần Dung thở dài: “Lang chủ sở dĩ đưa ra quyết định này, tất nhiên là vì lương thực trong phủ đủ thôi. Nghe tại trong thành Nam Dương, hai xe vải mới có thể đổi được nửa xe lương thực.”

      Thượng tẩu phản ứng lại, vui mừng : “Vâng vâng, lão nô ngay.”

      Nghe tiếng bước chân lão vội vàng chạy , Bình ẩu cũng vui vẻ như điên: “Nữ lang, người là thần nhân. Nếu phải ở đường người mua nhiều lương thực như thế, tại chúng ta rất thảm.” Đúng là rất thảm, lần này giảm bớt số nô bộc mới chỉ là lần thứ nhất trong ba đợt, Trần phủ ở Nam Dương ước chừng phải giảm bớt thêm hai lượt nữa, mới có thể vượt qua phong ba lần này. Kiếp trước, nàng chỉ là bé mồ côi ăn nhờ ở đậu, vì thế bị định đoạt mọi thứ, đến Nam Dương gần nửa năm, ở lại bên cạnh nàng chỉ có hai người Thượng tẩu và Bình ẩu.

      Thượng tẩu rất nhanh trở lại, quả nhiên, sau khi quản kia nghe thấy lời Thượng tẩu , lập tức quyết định, mọi chi tiêu của sân viện Trần Dung do chính nàng phụ trách. Tuy rằng mấy ngày nay vẫn là chính nàng bỏ tiền ra, nhưng tại quản kia thốt ra, tương đương với việc công bố chuyện này ra bên ngoài.

      Sau khi Trần Dung đáp ứng chuyện này, nhóm phó dịch trong sân rốt cục hoàn toàn thả lỏng. Đặc biệt sau khi biết lương thực thiếu thốn đến mức độ nào, cả ngày, bọn họ có việc gì ra kho hàng đứng ngốc nghếch lúc. Ngay cả Bình ẩu cũng nhìn ngắm hai mươi mấy chiếc xe lương thực trong kho hàng kia hồi lâu. Khi trở lại bên người nàng, mặt vẫn mang theo tươi cười ngây ngô.

      Cũng đúng, hai mươi mấy cỗ xe lương thực, nếu là để các nàng ăn uống, cũng có thể dùng trong hai mươi năm. Ở thời điểm mỗi người đều phát sầu vì lương thực, các nàng lại giữ đống tài phú lớn như thế, tất nhiên là thỏa mãn.

      Thời gian trôi nhanh.

      Đảo mắt đến buổi chiều ngày hôm sau.

      Gần hai ngày, Trần Dung đều ở trong sân viện của mình. Nàng biết, Trần Vi tức giận, với tính cách của nàng ta, làm sao chịu được bị người khác chỉ trỏ? Nhất định khóc rồi ngừng giải thích, bảo là Nhiễm Mẫn chưa từng cưới nàng ta, nàng ta chưa từng ghen ghét bắt nạt Trần Dung. Lúc này nếu để cho nàng ta nhìn thấy mình, chừng phát sinh chuyện gì đó.

      Chạng vạng, Trần Dung ngồi chơi nhàm chán ở trong thư phòng luyện cầm. Đột nhiên, giọng vang dội rơi vào trong tai nàng: “Trần thị A Dung có ở đây ?”

      đợi Bình ẩu mở miệng, Thượng tẩu to tiếng trả lời: “Nữ lang nhà ta ở đây.”

      “Đây là bái thiếp của Vương phủ. Đêm nay giờ Tuất, thỉnh nữ lang tới dự tiệc.”

      Thượng tẩu mừng rỡ, liên thanh lời cảm tạ, còn thêm: “ có thiếp mời nữ lang nhà ta sao? tốt quá.”

      Người trong Vương phủ kia cười : “Tẩu cần gì tự khinh như thế, nữ lang nhà ngươi rất có trí tuệ, dọc theo đường chúng ta đều xem ở trong mắt, ai cũng bội phục. Lại tiếp, nếu xuất thân của nàng tốt hơn chút, sớm được danh sĩ lan truyền, trở thành thượng khách trong nhóm khuê trung nữ lang. Ngay cả tại, nếu Vương phủ chúng ta thỉnh nàng, chỉ sợ cũng có người nhàn thoại thôi. Ha ha, nữa, nữa. Đêm nay nữ lang cần phải đúng giờ đến đó.”

      Người này cũng khá vui tính, được vài bước, lại quay đầu cười trêu : “Vương thị Thất lang cũng có ở đó, tất nhiên A Dung rất vui nếu được nhìn thấy ngài. Ha ha.”

      Người nọ vừa , Thượng tẩu liền vui vẻ chạy đến cửa, hét lớn: “Nữ lang, là thiệp mời của Vương phủ.”

      Giọng của lão vừa vang lên, cửa phòng ‘kẹt’ tiếng mở ra.

      Lúc này đây Trần Dung cũng tươi cười rạng rỡ.

      Thượng tẩu nhìn thấy nàng cao hứng, đầu tiên là ha ha ngây ngô cười lúc, đảo mắt mặt lại cười khổ: Nữ lang vui mừng như thế, chẳng lẽ là bởi vì có thể nhìn thấy Vương Thất lang sao?

      Bởi vì tới dự tiệc ngay, dưới trợ giúp của Bình ẩu, Trần Dung nhanh chóng tắm rửa, về phần quần áo, bởi vì xiêm y cũ đều được may ở Bình thành, ở Nam Dương khá lỗi thời, xiêm y mới lại kịp chuẩn bị, nàng chỉ có thể lại mặc vào bộ hoa phục sắc vàng tím nhạt kia.

      Đảo mắt, giờ Tuất đến.

      Trần Dung rửa mặt chải đầu đổi mới hoàn toàn, trang phục chỉnh tề, ngồi ở trong xe ngựa.

      Mà khi xe ngựa của nàng rời khỏi sân viện, Trần Vi ở cách vách, còn có vài Trần thị nữ lang đều ngừng vui cười, quay đầu nhìn về phía nàng.

      Nhìn chằm chằm xe ngựa của nàng rời , Trần Thiến oán hận đá xuống đất cái, với vẻ ảo não: “Vương phủ này quá khinh người rồi! là cái gì Lang Gia Vương thị đông người, các gia tộc có nhân tài có thể đến đó, còn cái gì thiếp mời có hạn! Hừ, nhiều như vậy làm gì? Trần Dung kia chỉ là ở đường hai câu lung tung, vì câu dẫn Vương Thất lang tấu ra khúc cầm, vậy mà bọn họ bỏ qua đích nữ như ta, mời người có thân phận như nàng ta đến là sao?”

      Trần Thiến mắng đến đây, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Trần Vi xanh mét, khỏi cười : “Ta cũng sao, yến hội . A Vi, nghe Nhiễm lang của muội bị nữ nhân mất hết mặt mũi này đoạt rồi ư?”

      Lời này Trần Vi cũng thích nghe, mặt nàng đỏ lên, dắt cổ họng vội vàng kêu lên: “ phải! Vừa rồi muội mà, phải có chuyện như vậy.”

      Lại lần nữa, nhóm nữ lang nghe thấy nàng ta biện giải, tươi cười mặt lộ vẻ hiểu . Loại tươi cười ngươi biết ta biết này rất đáng giận, Trần Vi tức giận đến mức cả gương mặt trở nên đỏ tím!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38: Lời y
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Xe ngựa Trần Dung chạy chầm chậm ngã tư đường. Lúc này, đúng là thời điểm đèn mới được thắp lên, từng ngọn đèn lồng đung đưa ở dưới mái hiên, ngã tư đường người lại thưa thớt, chỉ có lúc qua ngõ , đèn đuốc phấn hồng và tiếng cười, mùi hương son phấn và tiếng ti trúc qua những ô cửa sổ mới thể phồn hoa.

      Ngồi ở trong xe ngựa, Trần Dung cúi đầu, mặt mày yên tĩnh giống như bình tĩnh, nhưng hai tay nàng gắt gao vò chân váy. Tay nàng dùng sức, bên Bình ẩu nhìn ngó, lo lắng bộ hoa phục duy nhất này bị nàng vò rách luôn.

      Đúng lúc này, Trần Dung buông hai tay ra, hô hấp sâu chút, nhắm lại hai mắt, thấp giọng : “Ẩu, ta có chút khẩn trương.”

      Bình ẩu thương tiếc nhìn nàng, : “Nữ lang, Vương Thất lang kia đúng là thần tiên trời, người quên ngài ấy .”

      Lời của bà vừa thốt ra, Trần Dung muốn cười mà được, nàng mím môi, nhịn cười với Bình ẩu: “Có lời này của ẩu, cũng đỡ khẩn trương hơn nhiều rồi.”

      Bình ẩu ngạc nhiên, khó hiểu nhìn nàng.

      Trần Dung vươn tay, vén rèm xe lên, nhìn mấy vì sao thưa thớt bầu trời, Trần Dung thào : “ chết lần, còn có cái gì phải sợ đây?” Giọng cực thấp.

      Lúc này, xe ngựa tới con đường tắt, rẽ vào ngã tư đường khác. Vừa đến nơi này, trước mắt là khung cảnh đèn đuốc sáng trưng, trong tiếng ồn ào, xe ngựa ra ra vào vào ở khắp nơi.

      Thượng tẩu ở bên ngoài kêu lên: “Nữ lang, sắp đến rồi.”

      Trần Dung định trả lời, từ bên cạnh nàng, chiếc xe ngựa chạy qua.

      Đây là chiếc xe ngựa nước sơn màu đen, người và ngựa cũng ngăm ngăm cao lớn tuấn tú, ngay lúc Trần Dung nhìn về phía xe ngựa kia, rèm xe đó khẽ hé, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc xuất ở trước mắt nàng.

      Đột nhiên nhìn thấy người này, theo bản năng Trần Dung định kéo rèm xe xuống, tay nàng mới đặt lên, lại vội vàng dừng lại.

      Hai tròng mắt tối đen liệt của nam nhân kia liếc nhìn tay phải của nàng, sau đó, quay đầu lại.

      Cũng biết y làm động tác gì, xe ngựa kia bắt đầu dựa gần vào xe của Trần Dung.

      Trong nháy mắt, hai cỗ xe ngựa chỉ cách nhau cánh tay, Trần Dung dùng móng tay đâm sâu vào da thịt, cố gắng mỉm cười chào đón người này: “Trần Dung gặp qua Nhiễm tướng quân.”

      Người này, đúng là Nhiễm Mẫn.

      Nhiễm Mẫn để ý đến câu chào hỏi của nàng, y hề chớp mắt nhìn nàng chăm chú, qua lúc lâu, giọng trầm thấp hùng hậu vang lên bên tai nàng: “Tiểu này mỗi lần gặp ta, tuy rằng cố gắng tự trấn định, nhưng luôn có vẻ khác thường. Đó là vì cớ gì??”

      Y dựa vào quá gần, khi chuyện khẽ có hơi thổi ra, nhàng mà lay động tóc gáy nàng, rót vào trong lỗ tai nàng.

      Thân mình Trần Dung căng thẳng, đâm sâu vào trong lòng bàn tay, dùng hết toàn lực áp chế nỗi lòng cuộn sóng, hai tròng mắt cụp xuống tránh ánh mắt của y, cố gắng cười : “Tướng quân đùa, ta cùng với tướng quân vốn quen biết, sao lại có vẻ khác thường?”

      Nàng tới đây, rốt cục ngẩng đầu lên.

      Dưới đèn đuốc, đôi mắt của nàng cũng giống như y, đen hun hút thấy đáy.

      Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Trần Dung khẽ nhếch, thào : “Tướng quân tuấn mỹ hơn người, nghĩ rằng nữ nhi trong thiên hạ khi nhìn thấy tướng quân mà lộ vẻ khác thường, phải là số ít.”

      ?”

      Trần Dung gật đầu.

      Nhiễm Mẫn ha ha cười, y gắt gao nhìn nàng, hỏi: “Nàng quý trọng Vương Thất lang?”

      Trần Dung ngẩn ra, chậm rãi gật đầu.

      Nhiễm Mẫn lại là ha ha cười.

      Sau đó, giọng của y thấp xuống, nặng nề, nhàng mà tiếp: “Nếu ta với Trần phủ muốn cưới nàng, nàng có bằng lòng hay ?”

      Ầm –

      Giống như tiếng sấm đánh xuống từ tận chín tầng trời!

      Trần Dung chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt, trái tim nhảy nhót ngớt, thiếu chút nữa muốn vọt ra ngoài cổ họng. Nàng có cảm giác biết là chua xót, hay là buồn cười nhồi đầy cõi lòng nàng. Đột nhiên, nàng rất muốn cất tiếng cười to.

      Nhưng nàng cười, chỉ từ từ nâng mắt lên nhìn.

      Trong xe ngựa xóc nảy, nàng yên lặng nhìn nam nhân này. Sau khi trọng sinh gặp lại, nàng chưa từng nghiêm túc đánh giá nam nhân này, khóe miệng Trần Dung lại cong lên, dùng điệu giống như y đáp lời: “Nhiễm tướng quân, lời đùa vui này tuyệt đối hề buồn cười.”

      tới đây, nàng quyết đoán vươn tay phải, kéo ngay rèm xe xuống. Sau khi tấm vải mỏng manh che chắn tầm nhìn giữa nàng và y, cả người Trần Dung mềm nhũn tựa vào phía sau, thiếu chút nữa tê liệt ngã vào trong lòng Bình ẩu.

      Bình ẩu cả kinh, vừa định hỏi, tay phải Trần Dung duỗi ra, bưng kín miệng bà — nàng vĩnh viễn cũng muốn ở trước mặt nam nhân này lộ ra vẻ yếu ớt. Kiếp trước, là nàng ngu xuẩn cố chấp……

      Nhiễm Mẫn ở xe bên kia, hai mắt sâu thẳm hãy còn nhìn chằm chằm rèm xe khẽ lay động, y vẫn nhíu mày, mà khóe miệng của y lại bất tri bất giác nhếch lên.

      Chậm rãi, y cũng lùi vào bên trong xe. Nhắm hai mắt, đôi tay y từng nắm binh khí mạnh mẽ hữu lực giờ bắt đầu thả lỏng, khẽ gảy vài cái giống như tấu huyền cầm.

      biết qua bao lâu, xe ngựa xóc nảy cái rồi ngừng lại, Thượng tẩu ở bên ngoài kêu lên: “Nữ lang, xuống xe .”

      Trần Dung cắn chặt răng, muốn ngồi thẳng thân mình, nhưng thân thể vẫn mềm nhũn. Bình ẩu thấy thế, vội vàng đỡ nàng dậy. Bình ẩu bước xuống trước, cùng Thượng tẩu đỡ Trần Dung xuống xe ngựa.

      Trần Dung vừa xuống xe ngựa, ngay lập tức cảm giác được đôi mắt nhìn thẳng mình, nàng vừa quay đầu, đối diện với đôi mắt liệt trong bóng đêm kia. Gần như là theo bản năng, nàng quyết đoán xoay ngay người lại, đứng thẳng lưng, cần Bình ẩu và Thượng tẩu nâng đỡ, nhanh về phía trước.

      Bên ngoài chủ viện của Vương phủ cũng đỗ đầy xe ngựa, đèn đuốc sáng trưng, từng đợt tiếng cười vui và đủ loại mùi hương bay tới. Hai mắt Trần Dung vừa chuyển, phát những người đứng ở đây, mỗi người đều mặc y phục hoa lệ, khí định thần nhàn. Mà trong số những người này, cũng có mấy người nàng quen biết.

      Khi nàng nhìn xung quanh, tiếng bước chân mạnh mẽ truyền đến, Nhiễm Mẫn lướt qua bên người nàng, bước vào trong ánh đèn đuốc.

      Y vừa xuất , trong phút chốc, mọi ánh mắt đều tập trung người y.

      Giờ khắc này, Nhiễm Mẫn mặc bộ bào phục màu đen hoa văn đỏ, xõa tóc dài vai rộng. Thân hình của y vốn cao lớn, tấm lưng rộng rãi, ăn mặc như thế, lại có vẻ tuấn mỹ sáng ngời như ngọc, tựa như mặt trời mới nhú, khiến người ta chói mắt!

      Loại tuấn mỹ và khí thế bức người này đều được lưu hành ở đương thời, hoàn toàn khác biệt với vẻ tuấn mỹ nhu như trăng như mây.

      Nhiễm Mẫn dường như nhận thấy mình trở thành trung tâm của mọi người, y bước tới cửa.

      Khi y vừa tiến vào, chung quanh Trần Dung trở nên im lặng, mọi người ngừng ồn ào, bắt đầu theo thứ tự tiến vào.
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 39: Yến tiệc
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Trần Dung dừng bước chân, tiếp nhận đội lên mũ sa mà Bình ẩu đưa, theo lối cửa điện bên cạnh bước vào.

      Trong điện mùi hương ngào ngạt, sắc đỏ sậm của đèn lồng giao hòa với ánh nến, các thiếu niên nữ lang tinh mỹ, đám đều giống như người trong tranh. Những người ở trong tầm nhìn của Trần Dung, đẹp giống như nàng cũng phải là số ít, bởi vậy, nàng đến, thể gây chú ý giống như Nhiễm Mẫn.

      Trần Dung ra vài bước, lướt qua bả vai mọi người, nhìn về phía chủ vị.

      Chỉ liếc mắt cái, nàng trông thấy Vương Thất lang giống như hạc trong bầy gà. Lúc này Nhiễm Mẫn ngồi chung tháp với chàng, hai người cũng biết gì đó, vỗ tay cười to.

      Ở bên cạnh Vương Thất lang còn có hai người là trung niên tướng mạo đường đường cùng thiếu niên tướng mạo tuấn tú. Ba người này được mọi người vây quanh ở giữa, xem ra là tộc nhân của Lang Gia vương thị.

      Trần Dung nhìn ngắm xung quanh, Vương Ngũ lang hàn huyên với chúng đệ tử nhìn thấy nàng, nhấc chân, về phía nàng.

      “A Dung.”

      Trần dung ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên.

      Gương mặt tuấn lãng của Vương Ngũ lang ở dưới ánh đèn đuốc có vẻ trầm, đánh giá nàng, : “ theo ta, nơi đó có chỗ của nàng.”

      Cảm giác được trong giọng của có ý vui, Trần Dung ngẩn ra, nàng liếc nhìn cái, theo phía sau .

      Vị trí của Trần Dung là phía bên phải bậc thứ hai, cũng gần chỗ vách tường.

      Sau khi Vương Ngũ lang mời nàng ngồi xuống tháp, vài tỳ nữ lập tức tiến lên, ở quanh bốn phía tháp của nàng dựng bình phong che chắn.

      Bọn họ chỉ làm vậy với nàng, ở đây mọi nữ tử vừa ngồi xuống có tỳ nữ tiến lên dùng bình phong vây quanh các nàng. Bình phong chỉ cao bằng người, mặt dùng tầng lụa trắng mỏng manh. Bởi vì tháp đốt nến, nhóm nữ lang ngồi trong bình phong so với người bên ngoài sáng ngời thêm vài phần, đương nhiên, cũng mơ hồ thêm vài phần.

      Sau khi Trần Dung ngồi xuống, Vương Ngũ lang xoay người bước . Nhưng mới được hai bước, dừng chân. quay đầu nhìn về phía Trần Dung, hạ giọng : “Nữ lang như nàng, tuổi còn mà tâm cơ thâm trầm đến vậy. Nàng cho là người như Thất lang nhìn trúng nàng sao?”

      đứng ở phía sau bình phong, cúi đầu, khinh miệt, mơ hồ có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Dung, với giọng hèn mọn: “Lấy thân phận của nàng, vốn có thể tìm được thanh niên tài tuấn nguyện ý cưới nàng, nhưng nàng lại làm ngược lại, còn biết tự trọng, khiến bản thân trở thành như vậy. Ta thấy, cả đời này của nàng xem như xong rồi.”

      Giọng của rất thấp, mấy tháp bên cạnh lại chưa có ai ngồi, lời này ngoại trừ Trần Dung ra, còn có người nào khác nghe thấy.

      Thời khắc nghe thấy khinh miệt trong giọng đó, trong lòng Trần Dung tức giận, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Vương Ngũ lang.

      Trần Dung nhìn chằm chằm Vương Ngũ lang, hé miệng muốn phản kháng vài câu, nhưng khi đối diện với ánh mắt phẫn uất cùng cam lòng của , ý niệm lướt qua, nàng cúi đầu nhàng : “Xong hay xong có gì khác nhau? Tộc bá của ta muốn tặng ta cho Nam Dương vương làm thiếp mà.”

      Giọng rất thấp, mơ hồ mang theo nghẹn ngào, cùng cảm giác khó diễn tả, dường như xin giúp đỡ, cũng dường như giãi bày.

      Vương Ngũ lang ngây dại.

      mím môi, nhìn gương mặt thanh diễm của Trần Dung tái nhợt yếu ớt dưới ánh nến, bất tri bất giác, giọng trở nên ôn nhu: “Đem nàng cho lão già Nam Dương vương kia sao? Tên Trần Nguyên kia điên rồi ư? biết Nam Dương vương chỉ thích thu thập mỹ nhân, nhưng cũng phải là kẻ biết thương tiếc sao? Vào hậu viện của lão ta, cuộc đời của nàng bị hủy hoại mà!”

      tới đây, Trần Dung lã chã chực khóc. Vương Ngũ lang gì thêm, Trần Dung cúi đầu, nức nở : “Nhưng là tộc bá của ta, ta, Ngũ lang, lời này ta cũng chỉ có thể với chàng thôi……” Hai mắt đẫm lệ, nàng lặng lẽ ngước mắt, nhanh chóng liếc nhìn cái, rồi lại cúi đầu.

      Chỉ liếc qua cái, đúng là vẻ phong tình hoa lê khóc trong mưa, sen trắng ủ rũ, chỉ cần khoảnh khắc, khiến Vương Ngũ lang hoàn toàn ngây người.

      hé miệng, ngốc lăng nhìn Trần Dung chăm chú, sau lúc lâu cũng thể dời mắt.

      Lúc này, người ở cách đó xa lớn tiếng gọi: “Ngũ lang, Ngũ lang, lại đây chút.”

      Vương Ngũ lang bị gọi, thanh tỉnh lại. chần chờ hồi lâu, thấp giọng : “Đừng hoảng hốt, ta, ta ngẫm lại.” Giọng đúng là vô cùng ôn nhu.

      Đến khi bên kia lại truyền đến tiếng thúc giục, Vương Ngũ lang mới cất bước rời . Sau khi được vài bước, kìm lòng được quay đầu nhìn Trần Dung. Từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể thấy loáng thoáng thân ảnh sáng ngời mà mà mơ hồ của Trần Dung, nhìn ngắm, khỏi thầm nghĩ: Chỉ mấy ngày gặp, dường như nàng lại đẹp hơn.

      Lúc này, còn có sĩ tộc tấp nập tiến vào, khắc sau, trong toàn bộ đại điện có đầy người ngồi.

      Trần Dung chỉ là nữ lang, được sắp xếp ngồi ở vị trí quyền thế thứ hai như thế, song song cùng chúng trưởng giả, khiến cho càng ngày càng nhiều người chú ý tới.

      Dần dần, tiếng nổi lên bốn phía: “Nữ lang kia là ai? Đích nữ của Lang Gia Vương gia sao?”

      phải, đó là Trần thị A Dung ở trước mặt mọi người tấu khúc Phượng Cầu Hoàng tặng cho Vương Thất lang đó. Nghe trong chuyến hành tẩu về phía nam, nàng giúp Vương gia ở Bình thành vượt qua khốn cục hai lần. Là người tài trí bất phàm.”

      “Đừng có khinh thường nàng, nữ lang này rất có trí tuệ, kể cả lão già như Vương Trác cũng kém xa nàng.”

      “Đúng vậy, nghe lúc nàng ở Bình thành, trước khi chuẩn bị di chuyển về phía nam, còn có cử chỉ trượng nghĩa tán bớt gia tài.”

      Trong tiếng nghị luận, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Dung càng ngày càng thân mật. Tiếng nghị luận này thậm chí còn kinh động vài người Lang Gia Vương thị, khiến bọn họ cũng liếc nhìn Trần Dung.

      Nghe thấy mọi người nghị luận, cảm giác được ánh mắt của bọn họ, lưng của Trần Dung càng ngày càng thẳng!

      Nếu khẳng định tài trí của Trần Dung, nghĩa là phủ định đối với Vương thị ở Bình thành. Trong tiếng nghị luận trong điện, sắc mặt của người Vương thị ở Bình thành đều có chút khó coi.

      Đột nhiên, ở góc phía sau Trần Dung truyền đến giọng giễu cợt có chút bén nhọn: “Trần thị A Dung, Thất ca của ta ở đây đó, ngươi gặp được huynh ấy rồi, có phải rất vui mừng hay ?” Chính là giọng của Vương thị Thất nữ Hàm Duẫn.

      Tiếng nghị luận ngừng lại.

      Chúng đệ tử thiếu niên trong điện đều ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Trần Dung, cũng nhìn về phía Vương Thất lang.

      Khiến mọi người ngạc nhiên là, lúc này, Vương Thất lang vẫn đàm tiếu thong dong cũng giống như người khác quay đầu lại, nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Dung.

      Trong ánh mắt của mọi người, Trần Dung ngồi sau bình phong, cúi đầu khẽ rủ góc áo, sau lúc lâu mới lúng ta lúng túng : “Lúc ấy, là khó tự kiềm chế tình cảm…… Sau khi cẩn thân suy nghĩ cảm thấy xấu hổ chịu nổi.”

      Nàng tới đây, xấu hổ đứng lên, cũng ngẩng đầu, cứ như vậy hướng tới Vương Thất lang thi lễ, run giọng : “ ngày đó, đường đột rồi…… Mong Thất lang đừng trách tội, mới khiến cho Trần Dung có chỗ dung thân.” Trong giọng kiều nhuyễn, hàm chứa loại tự biết xấu hổ cùng yếu ớt.

      Vương Hoằng chậm rãi buông chén rượu trong tay, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía sau bình phong, trong ánh nến, Trần Dung càng có vẻ yểu điệu xinh đẹp.

      chỉ là chàng, ngay cả Nhiễm Mẫn bên cạnh cũng quay đầu, lẳng lặng đánh giá nàng.

      Trong im lặng, danh sĩ Dũ Chí ha ha cười, hai tay vỗ lại cái. Tiếng vỗ tay thanh thúy của hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, Dũ Chí lớn tiếng : “Trần thị A Dung, nàng xấu hổ cái gì? Nếu có tâm, tất nhiên khiến Thất lang cảm kích! Nếu khiến cho cảm kích, nên lớn mật truy đuổi . chừng, ngày Vương Thất lang hôn mê, liền cưới nàng làm vợ đó. Ha ha ha.”

      cười đến đây, cũng chờ người khác tiếp lời, ho khan tiếng rồi giải thích: “Ta thấy nữ lang này dám làm cũng dám đảm đương! Rất thủy chung, nàng……” còn muốn dông dài, bên Vương Hoằng cau mày quát: “Câm miệng!”

      Vương Hoằng vừa thốt ra câu, Dũ Chí lập tức ngậm miệng, vì tỏ vẻ nghe lời, thậm chí vươn hai tay, bịt chặt miệng mình, chỉ còn lại đôi mắt chớp chớp đáng thương nhìn Vương Hoằng. Bộ dáng này rất là buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười nổi lên bốn phía trong điện. Vừa rồi khí còn nặng nề, đảo mắt trở thành hư .
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :