1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 25: Mua lương thực
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Trần Vi chấn động, cười : “A Dung, chẳng lẽ muội muốn tấu cầm?”

      Trần Dung cười cười, gật đầu.

      Ba người đồng thời bật cười ra tiếng – đường , ngoại trừ vài danh sĩ ra, còn có người nào động vào cầm sắt. Bởi vì mọi người biết, trong đội ngũ mấy ngàn người này, biết có bao nhiêu cao nhân ở đây, bản thân cũng đừng nên khoe mẽ thành ngược lại thành bêu xấu.

      tại Trần Dung chỉ là nữ lang nho , dám ở trước mặt mọi người tấu cầm, hay là, cầm kỹ của nàng giỏi đến vậy?

      Lúc này, giọng nam tử truyền đến: “Trần thị A Dung gan lớn mà.”

      Trần Dung cũng nâng đầu lên, chỉ thản nhiên trả lời: “Khi có tâm , tiếng đàn bị nhiễu loạn, khi tâm tình bình hòa, tiếng đàn trở nên tao nhã thản nhiên. Tấu cầm chỉ giúp vui mà thôi, sao lại là gan lớn?”

      Mọi người ngẩn ra, vài nương muốn mở miệng lại vội vàng ngậm miệng. Tất nhiên các nàng nhận ra lời này của Trần Dung cực kỳ cao diệu. Lúc này đây các nàng bất cứ lời nào, đều trở nên tục tằng mà tôn vẻ tuyệt diệu cho câu đó.

      Lúc này, Bình ẩu cầm cây thất huyền cầm xuất ở trước mặt Trần Dung.

      Trần Dung đặt cầm xuống, ngón tay khẽ nhấc. Đột nhiên, trong bãi cỏ hoang vu phương xa, vang lên tiếng đàn. Tiếng đàn kia vô cùng thản nhiên tự đắc, tựa như tri tri kỷ, hết sức trong trẻo.

      Mọi người vừa nghe, lập tức theo tiếng tới, Trần Vi và các nữ lang đều đứng lên, hướng tới tiếng đàn kia — tiếng đàn như vậy, chỉ có Vương gia Thất lang có thể tấu ra.

      Bất tri bất giác, chung quanh Trần Dung còn ai.

      Trần Dung cúi đầu, bàn tay trắng nõn vỗ về chơi đùa huyền cầm, mỉm cười. Tay nàng đặt huyền cầm chậm lại.

      Thấy nàng gẩy, nam tử vừa rồi chất vấn nàng quay đầu, bật cười hỏi: “Tại sao nữ lang lại do dự?”

      Trần Dung giao thất huyền cầm cho Bình ẩu, thầm nghĩ: Tuy rằng tiếng đàn của ta bất phàm, nhưng ở trước mặt tiếng đàn của Lang gia Vương thị Thất lang cũng là bêu xấu, ta có năng lực đánh gãy tiếng đàn của sao? Nghĩ nghĩ vậy, nàng cũng chỉ thản nhiên trả lời: “ có tiên khúc, đủ để có thể giải ưu sầu.”

      Nam tử kia ngẩn ra, đúng là biết gì để đáp lời.

      Tại đây trong thời đại tôn trọng giải thích bình luận, những lời khiến người ta biết đối đáp ra sao, đều là bản được mọi sĩ tộc tôn sùng.

      Kiếp trước, tính tình Trần Dung nóng nảy, ăn vụng về, luôn dễ dàng rơi vào cạm bẫy trong ngôn ngữ của người khác. Sau khi chịu khổ nhiều lần, nàng mới phát , trong thế đạo này, nếu muốn bị người khác chê cười, châm chọc, nhất định phải rèn luyện võ mồm. Nếu có thể dùng ngôn ngữ phong nhã hài hước khiến người khác đáp lại được, đối với việc đề cao địa vị xã hội của nàng có lợi rất lớn.

      Sau khi Trần Dung giao cầm lại cho Bình ẩu, thừa dịp người nào chú ý, lặng lẽ đứng dậy, vào góc tối.

      Trăng sáng trời, nàng vô tình đến chỗ thổ khâu. Đứng ở phía cao, Trần Dung nhìn về phía Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng.

      Chỗ đó, vĩnh viễn luôn náo nhiệt như thế.

      Trần Dung kinh ngạc nhìn hồi lâu, buông rủ hai mắt, nhìn về phía mặt đất, ở đó có cái bóng của nàng kéo ra dài.

      đêm rất nhanh liền trôi qua.

      Ngày hôm sau, đội ngũ lại lên đường.

      Cũng biết Nhiễm Mẫn gì đó, buổi sáng đoàn xe bắt đầu gia tốc.

      Kế tiếp, đội ngũ đều hành tẩu trong thời gian dài, nếu buổi tối có ánh trăng, đội ngũ vẫn di chuyển đến giờ tý mới nghỉ ngơi.

      Bởi vì dọc theo đường từng gặp kỵ binh của người Hồ, tuy rằng chúng đệ tử sĩ tộc khổ nổi, nhưng cũng dám oán giận.

      Cứ thế được sau mười ngày, phía trước mọi người xuất tòa thành.

      Nhìn tường thành cao lớn ở phương xa kia, Trần Dung gọi nhóm phó dịch đến, : “Ở chỗ ta có chút vàng lá, đến thành trì phía trước rồi, chuyện thứ nhất mà các ngươi cần làm chính là mua lương thực, càng nhiều càng tốt.”

      đường bôn ba, lương thực nàng mang theo từ Bình thành sắp dùng hết, Trần Dung ngẫm nghĩ, còn thêm: “Đem số vải vóc và mấy tạp vật cầm đồ, toàn bộ đổi thành lương thực.”

      Dừng chút, nàng lại phân phó : “Thượng tẩu, ngươi thay ta tới mượn Vương thị, Dũ thị và Trần thị bản tộc, mỗi nơi mười cỗ xe ngựa. cho bọn họ biết, ta lo lắng lương thực ở thành Nam Dương đủ, muốn mua luôn ở đây cho thỏa đáng.”

      Đám người Bình ẩu Thượng tẩu kinh ngạc nhìn nàng, Bình ẩu kêu lên: “Nữ lang, đến thành Nam Dương còn có bản tộc ở đó mà, chúng ta cần gì phải làm vậy?”

      Thượng tẩu cũng kêu lên: “Nữ lang, ba mươi cỗ xe ngựa, bổn gia đều có thể cho mượn, cần gì phải mượn người ngoài?”

      Trần Dung nhíu mày, : “Tuy thành Nam Dương lớn, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn nhiều sĩ tộc cùng lưu dân đều đến đó, nhất định lương thực thiếu hụt. Phụ huynh ta ở đây, đâu cũng là ăn nhờ ở đậu, nếu muốn bị người khác làm khó dễ, lương thực và tiền phải sung túc. Tiền ta nghĩ biện pháp khác, lương thực phải bổ sung đầy đủ trước khi đến thành Nam Dương mới được.”

      “Vâng.”

      Nàng lại hướng giải thích với Thượng tẩu: “Ta mượn xe ngựa của hai nhà Vương Dũ chính là muốn cho bọn họ biết suy đoán này của ta, miễn cho khi đến thành Nam Dương, khi xuất cảnh tượng thiếu lương thực trong thành, ta bị hai nhà Vương Dũ oán hận, biết mà lại bẩm báo.”

      “Nữ lang là trí tuệ, suy nghĩ sâu xa.”

      Nghe Bình ẩu và Thượng tẩu ca ngợi, Trần Dung cười khổ: Nếu phải trải qua kiếp, nàng có loại tài trí này sao?

      Khi đội ngũ tới tòa thành phía trước, trời chạng vạng. Chạy liên tục vài ngày, chúng sĩ tộc đều mỏi mệt chịu nổi, vất vả đến tòa thành tuy rằng cũ nát, nhưng vẫn còn phồn hoa yên bình, mọi người chỉ hận thể cứ như vậy dừng lại phải tiếp nữa.

      Khi đại đội nhân mã tiến vào thành thị, toàn bộ thành đều sôi trào.

      Chỉ chốc lát, Bình ẩu đứng bên ngoài xe ngựa của Trần Dung : “Nữ lang, nơi này lương thảo khá quý giá, khúc vải mới có thể đổi lấy chín đấu gạo thôi, phải biết rằng, ở Bình thành, khúc vải có thể đổi được những hai mươi đấu gạo.”

      Lời của bà thốt ra, trong xe ngựa truyền ra giọng quyết đoán của Trần Dung: “Dựa theo giá của nơi này, toàn bộ đổi thành lương thực.”

      Nàng lấy ra cái túi trong xe đưa cho Bình ẩu, : “Ẩu, nơi này là ba mươi phiến vàng lá, dùng toàn bộ để mua lương thực.” Lúc này trong thành còn nhiều sĩ tộc, ai dám đối với số vàng lá này thòm thèm để ý.

      “Nhưng nữ lang, sau khi tới thành Nam Dương, khắp nơi đều cần tiền mà. Chúng ta chỉ có mười mấy người, cần gì mua nhiều lương thực như thế?”

      Giọng mất hứng của Trần Dung vang lên từ trong xe ngựa: “Cứ làm việc theo lời của ta là được rồi.”

      “Vâng.”

      Bởi vì thái độ kiên quyết của Trần Dung, chúng phó dịch đều hành động, vào lúc ban đêm đem ba mươi cỗ xe ngựa trang bị đầy đủ lương thực.

      Thành này vốn rất , Trần Dung vừa mua đầy lương thực nhồi vào trong xe ngựa, nàng nghe thấy Thượng tẩu thầm, lương thực lại tăng giá, từ khúc vải đổi chín đấu gạo tăng thành khúc vải chỉ đổi được năm đấu gạo.

      Đám người Vương thị đến từ Bình thành cũng có điều gì dị nghị đối với việc Trần Dung tán bớt gia tài lại có năng lực lấy ra tiền bạc để mua lương thực — sĩ tộc, đều là tích lũy tiền tài trong vài thập niên. Ai cũng tiêu xài hết tiền tài phòng thân bảo mệnh. Gia tộc nào tán tài bố thí cho dân đen, chính mình lại trở thành khất cái, đó là kẻ ngu, phải sĩ.
      milktruyenky, B.Cattrthuy thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 26: Địa vị biến đổi
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn xe xuất phát trong tiếng oán giận của chúng đệ tử sĩ tộc.

      Mấy ngày nay, Trần Dung thực im lặng. thực tế, trừ phi nàng cảm thấy cần thiết phải xuất đầu lộ diện, thời điểm còn lại đều rất im lặng.

      ngày đêm như thế, hai mươi ngày sau, mọi người cách thành Nam Dương chỉ có trăm dặm.

      Nghe thấy Nhiễm Mẫn công bố, trong đám người bạo phát trận cuồng hô, chỉ có trăm dặm, lập tức, bọn có thể yên ổn, cần màn trời chiếu đất, cần hết hồn bị sợ hãi!

      Càng tới gần, các gia tộc bắt đầu quản thúc đệ tử. Xe ngựa của Trần Dung cũng được cho phép tùy ý rời khỏi đội ngũ, mà được an bài trong đội ngũ của Trần thị, cùng nhóm nữ tử Trần thị ở chung chỗ.

      Luận về vị trí xe ngựa, xe ngựa của nàng song song với xe ngựa Trần Vi – vị trí sắp xếp này cũng đơn giản, sau khi nàng tiến vào thành Nam Dương được quyết định tại khắc này.

      Đến tận lúc này, Trần Dung mới thở ra hơi dài, thả lỏng tâm tình. đường nàng luôn suy tính, buông tha cho bất cứ cơ hội nào để biểu tài năng của mình, rốt cục thu được hiệu quả.

      Phải biết rằng, đối với nữ tử trong sĩ tộc, địa vị trong gia tộc của nàng cũng quyết định hôn nhân của nàng. Kiếp trước, nàng bị chen chúc ở phía cuối trong đội ngũ của Trần thị, vừa mới đến thành Nam Dương, tộc bá Trần Nguyên chuẩn bị tặng nàng làm thiếp cho lão già. Nếu phải nàng tung ra loạt thủ đoạn, căn bản nàng thể trốn thoát khỏi hôn đó.

      Địa vị của Trần Dung biến đổi, Vương Ngũ lang cùng Vương thị Thất nữ để mắt đến nàng cũng sớm chú ý thấy. Khi Vương Ngũ lang cùng Vương thị Thất nữ trầm mặc, đệ tử Vương thị cười : “A, Trần thị A Dung được phân cùng hệ rồi sao? Xem ra, nếu đệ tử của Vương thị chúng ta cưới nàng, muốn nạp nàng làm thiếp có chút khó khăn đây.” chuyển sang nhìn Vương Ngũ lang, nhếch miệng cười trêu : “Ngũ lang, ta thấy huynh vẫn nên thanh thản ổn định cưới nàng làm thê tử . Lại tiếp, tuy rằng xuất thân của Trần thị A Dung hèn mọn, nhưng tài trí của nàng bất phàm, được Thất lang coi trọng, trưởng giả thừa nhận, cũng có thể miễn cưỡng cưới về mà.”

      Dọc theo đường , Vương Ngũ lang luôn nghĩ ngợi về chuyện của Trần Dung, chúng đệ tử Vương thị đều xem ở trong mắt. Đợi đến cơ hội này, người nọ liền giễu cợt .

      Vương Ngũ lang hừ tiếng, : “Hôn của ta, trưởng bối đều có quyết nghị.” Trong giọng có ý phiền não.

      Lúc này, phía trước truyền đến xao động.

      Trong lúc mọi người buồn bực, chỉ thấy Nhiễm Mẫn cưỡi tuấn mã đỏ rực của y bắt đầu dẫn chúng sĩ tốt chuyển hướng qua con đường .

      Nhìn thân ảnh bọn họ càng càng xa, chúng đệ tử vội vàng kêu lên:

      “Đây là vì sao?”

      “Xảy ra chuyện gì rồi?”

      giọng của văn sĩ trung niên truyền đến: “Nhiễm tướng quân có chuyện quan trọng khác, phải rời trước. Chư vị, từ lúc này chỉ có thể dựa vào chính chúng ta thôi.”

      Lời này vừa thốt ra, đám người trở nên nhốn nháo, thiếu niên kêu lên: “Vậy còn chần chờ cái gì? mau, mau, nếu người Hồ liền đuổi tới mất.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta nên mau.”

      “Nhanh chút , còn ngừng lại làm gì?”

      Dọc theo đường , đám đệ tử sĩ tộc ngày đêm hành tẩu luôn lộ vẻ oán hận. tại khi thấy Nhiễm Mẫn rời , bọn họ đều tự động thúc giục.

      Trong tiếng kêu nháo, trong đội ngũ rời của Nhiễm Mẫn, thiếu niên đột nhiên quay lại đầu ngựa, phóng thẳng tới đội ngũ bên này.

      Cậu phóng tới rất nhanh, trong lúc mọi người kinh ngạc, chỉ chốc lát cậu vọt tới đội của Trần thị gia tộc. Trần Dung ngẩng đầu thấy người đến là cậu, vội vàng dặn Thượng tẩu điều khiển xe ngựa đến gần.

      Người đến, khuôn mặt nhắn trắng nõn tuấn tú, mũi cao môi đỏ mọng lộ ra vài phần xinh đẹp, đúng là Tôn Diễn.

      Tôn Diễn ngẩng đầu nhìn về phía Trần Dung.

      Bốn mắt nhìn nhau, Trần Dung cười với , thanh thanh : “Tôn tiểu lang, huynh theo bên cạnh Nhiễm tướng quân, đao thương vũ tiễn, nên cẩn thận đó.”

      Nàng vừa mới tới đây, liền nghĩ đến nơi cậu theo Nhiễm Mẫn cũng phải là mưa máu gió tanh bình thường, nhất thời giọng nghẹn lại, lúc sau mới chua chát : “Bảo vệ chính mình, chỉ có sống sót mới có thể báo thù.”

      Tôn Diễn nhếch miệng cười.

      Diện mạo của cậu lúc cười rất đẹp, nụ cười này như trăng phá mây mà ló ra, vô cùng động lòng người.

      Tôn Diễn cười cong đôi mắt, : “Ta đến đây, đó là muốn nghe muội câu này. tại nghe được rồi, rất tốt.”

      Cậu đá bụng ngựa cái, khiến con ngựa kia tiến đến bên cạnh Trần Dung. Sau đó, Tôn Diễn dựa vào gần nàng, cậu dựa vào quá gần, mặt gần như chạm vào mặt Trần Dung.

      Cậu dán bên lỗ tai nàng, trong tiếng còn vỡ giọng có chút khàn khàn: “Trần thị A Dung, tuổi của muội cũng còn nữa đâu.”

      Trần Dung liếc mắt xem thường.

      Giọng của Tôn Diễn tiếp tục truyền đến bên tai nàng, cũng biết có phải cậu cố ý hay , hơi thở còn thổi vào lỗ tai của nàng, làm hại cả người nàng nổi da gà.

      “Sau khi muội đến Nam Dương, bị nghị hôn đúng ? Có điều xuất thân của muội bình thường, nghị hôn hơn phân nửa phải đối tượng tốt đẹp gì. Ta trước nha, muội đừng dễ dàng thỏa hiệp, phải tìm cách từ chối, đến ngày nào đó có ai muốn, ta trở lại.”

      Tôn Diễn tới đây, cũng biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười. Đến khi Trần Dung đẩy cậu cái mạnh, cậu vẫn còn cất tiếng cười to.

      Nhìn này bóng dáng thiếu niên cười lớn giục ngựa rời , Trần Dung oán hận than thở: “Giọng như vịt đực, còn học người ta cười to. Hừ, khó nghe quá!”

      Oán giận oán giận, giờ khắc này, từ đôi mắt của thiếu niên đột nhiên quay lại này, Trần Dung thấy được có lệ quang lấp lánh.

      Đoàn xe lại lên đường.

      Lúc này đây, toàn bộ đoàn xe đều im lặng, vào lúc ban đêm, bởi vì trời có trăng sao, bọn họ thể hạ trại nghỉ ngơi, chúng đệ tử lại lung tung thúc giục, thiếu chút nữa khung cảnh lại trở nên náo loạn.

      May mắn, đường an toàn, ba ngày sau, cửa thành của Nam Dương xuất trong tầm nhìn của mọi người.

      Nhìn cửa thành nguy nga cao lớn kia, trong đám người, đột nhiên bộc phát ra loạt tiếng hoan hô mừng rỡ như điên! Tiếng hoan hô này, là khi người sống sót sau tai nạn dùng hết mọi khí lực tru lên. Trong khoảng thời gian ngắn, chấn động cả núi, phong vân biến sắc.

      Tiếng kêu này, khiến chỗ cửa thành chật ních đầu người, vô số bóng đen nhìn về phía bên này.

      Kế tiếp, đó là khung cảnh vui mừng. Trong thành Nam Dương còn có tộc nhân, lúc này đều ra nghênh đón. Vương Thất lang là Vương thị thuộc hệ Lang Gia, nên càng được Nam Dương vương tiếp đãi trân trọng. Về phần các gia tộc còn lại, như Trần gia, tuy rằng cũng là hệ tộc, nhưng đây chỉ là nhánh, phải đại bản tộc Trần gia, cho nên được gặp Nam Dương vương.

      Trong tiếng ồn ào náo động, xe ngựa của Trần Dung theo đại đội của Trần gia, hướng về phía chỗ tiểu viện. Tiểu viện này, là Trần gia thu xếp trong thành Nam Dương.

      Kế tiếp là phân phối phòng, tuy rằng Trần Dung chỉ là thứ nữ trong chi tộc, nhưng nàng là mình chi, hơn nữa đường biểu tài trí phi phàm, nên được phân riêng sân viện. Sân viện này cũng đơn giản, cách vách là sân viện của Trần Vi và muội muội nàng ta.

      Tiến vào trong sân, Bình ẩu và mọi người bắt đầu bận rộn, đầu tiên là sửa sang phòng ở, sau đó là cất trữ lương thực. Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng xong, đánh xe ngựa trả.

      Bởi vì nhân thủ đủ, Trần Dung cũng bận bịu, đương nhiên, nàng làm là mấy việc phong nhã sửa sang lại thư phòng, bày biện sách vở.

      Bận bịu đến tận hai ngày sau.
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 27: Đại
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Ngày thứ ba, Trần Dung ngồi ở trong sân đổi mới lại hoàn toàn, cúi đầu chỉnh dây cầm.

      Bình ẩu tới gần, thấp giọng gọi: “Nữ lang.”

      “Uh.”

      “Tiền bạc vải vóc còn nhiều lắm.” Dừng chút, bà giải thích: “Tiểu viện chúng ta ở có rất nhiều thứ cần mua để thay đổi, còn có xiêm y của nữ lang quá ít, cũng phải mua thêm. Nữ lang, có cần mở miệng với lang chủ hay ?”

      Trần Dung vẫn nhìn huyền cầm chăm chú, : “ cần.”

      “Nhưng mà nữ lang?”

      Bình ẩu vội vàng tới đây, lại thấy nữ lang đường luôn tỏ ra bất phàm, liền nhẫn nại quyết tâm chờ Trần Dung phân phó.

      Trần Dung đem thất huyền cầm đặt qua bên, ngẩng đầu nhìn về phía Bình ẩu, hỏi: “Bảo Thượng tẩu thám thính phen, nhìn xem tộc thúc Trần Công Nhương về phủ chưa?”

      “Vâng.”

      Bình ẩu nhìn Trần Dung lần nữa đùa nghịch huyền cầm, có chút yên lòng, tò mò hỏi: “Nữ lang, nhiều ngày người nghĩ cái gì vậy?”

      Suy nghĩ cái gì? Đương nhiên là đại trải qua ở kiếp trước. Cũng biết vì sao, nàng cảm thấy trí nhớ trong đầu càng ngày càng trở nên mơ hồ. Kiếp trước trải qua ít việc vụn vặt, nàng hoàn toàn nhớ , cho dù là số việc lớn liên quan đến vận mệnh, cũng phải đến gần trước mắt, mới đột nhiên bừng tỉnh ra.

      Loại tình huống này khiến Trần Dung thực bất an.

      Lúc này, trong sân cách vách truyền đến loạt tiếng cười vui.

      Sân kia, là của Trần Vi.

      Bình ẩu thở dài tiếng, nhịn được : “Trong ba ngày này, các phòng lui tới bái kiến lẫn nhau, khi nữ lang hẹn gặp thời gian bái phỏng, các phòng Trần thị ở Nam Dương mang thần sắc lãnh đạm, hề vui vẻ.”

      Trần Dung ‘Uh’ tiếng, : “Ta biết.” Người như các nàng từ phía nam đến đây, lập tức chen vào thành Nam Dương. Cho dù Trần thị ở Nam Dương có gia nghiệp rộng lớn, nhưng cũng là gia tộc phổ biến. Các nàng thích người đến bái phỏng, những người này vừa , đưa ra đủ loại cầu.

      Đương nhiên, nguyên nhân bị lạnh nhạt chủ yếu vì nàng chỉ thuộc nhánh hệ. Trần Vi cách vách sớm hoà mình với nhóm nữ lang bản tộc, mà chỗ của nàng, trong ba ngày đều là lạnh lùng vắng vẻ, có ai tới giao thiệp.

      Kiếp trước, nàng hiểu những việc này, mỗi ngày đều theo phía sau Trần Vi đến cửa từng chư phòng ở thành Nam Dương. Kết quả, tất cả mọi người nghĩ rằng nàng muốn xin xỏ này nọ. đám người kia mang ánh mắt nhìn nàng cứ như nàng là khất cái, mỗi câu đều thèm che lấp châm chọc, khiến nàng hoàn toàn nhục nhã. Đương nhiên, kiếp trước, nàng cũng quả bởi vì lương thực và tiền đủ nên mới phải đưa ra cầu với gia tộc.

      Nghĩ đến đây, Trần Dung phân phó: “ với Thượng tẩu, vô luận là thiếu vật gì, đều đừng đến làm phiền lang chủ.”

      “Nhưng mà nữ lang, chúng ta là người nhà mà.”

      Trần Dung cau mày, ra lệnh: “Làm việc theo lời ta .”

      “…… Vâng.”

      “Đúng rồi nữ lang, lang chủ có lệnh, buổi tối ngày mai có yến tiệc, nữ lang các phòng đều phải đến. Người chuẩn bị mặc bộ xiêm y nào?”

      Trần Dung đứng lên, hỏi: “Buổi tối ngày mai?” Buổi tối ngày mai? Đúng rồi, đó là buổi tối ngày mai! Người Trần gia mở tiệc chiêu đãi Nam Dương vương chân bước vào quan tài kia (ý chỉ lão này quá già), năm đó bởi vì tướng mạo của nàng diễm lệ nên bị phụ tá họ Hứa bên người Nam Dương vương nhìn trúng, bị tác hợp làm tiểu thiếp. Khi đó bản thân lưu luyến si mê Nhiễm Mẫn, ngay cả trong lúc ngủ mơ đều là bóng dáng của y, khi nghe thấy tin tức đó, đúng là như sét đánh ngang tai, mà phản kháng có hiệu quả, thậm chí nghĩ tới tự vẫn!

      Ác mộng kia quá mức khắc sâu, cho tới bây giờ, khi nàng nhắc tới trong giọng còn mang theo run rẩy.

      Bình ẩu kinh ngạc nhìn về phía nàng, gật đầu : “Đúng vậy. Nghe Nam Dương vương, Vương gia Thất lang, Giang Tả thái công đều tham dự.”

      Bình ẩu tới đây, nhìn thấy môi Trần Dung run run, khỏi lo lắng kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, người làm sao vậy, bị bệnh sao?”

      Đúng rồi, đúng rồi, ta có thể giả bệnh!

      Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhắn trắng bệch của Trần Dung mới chuyển thành bình thường, nàng nhìn về phía Bình ẩu, vội vàng : “Ẩu, ngươi lập tức bẩm báo với lang chủ, từ lúc ta đến thành Nam Dương thần sắc vẫn mệt mỏi, có khẩu vị, tại nằm giường dậy nổi, thỉnh lang chủ tìm đại phu đến chẩn trị.”

      Nàng thốt ra lời này, Bình ẩu khỏi trừng lớn mắt, bà vội vàng : “Nữ lang, vì sao lại như thế? Nghe trong yến tiệc đêm mai, các đệ tử đều tham dự. Nếu nữ lang có biểu tốt, chừng còn có thể tìm được vị hôn phu tốt mà.”

      Trần Dung muốn giải thích, giọng của nàng có chút dồn dập quát: “Làm việc theo lời ta !”

      “…… Vâng.” Bình ẩu kinh ngạc nhìn Trần Dung, khỏi thầm nghĩ: tại nữ lang làm việc càng ngày càng khiến người ta khó hiểu.

      Khi Bình ẩu phụng mệnh rời , khuôn mặt nhắn của Trần Dung vẫn trắng bệch.

      Nàng biết, kiếp trước, bởi vì nàng chỉ là thứ nữ chi tộc, ngay tại yến hội, tộc bá Trần Nguyên đáp ứng phụ tá hơn năm mươi tuổi kia, đem nàng đưa qua làm tiểu thiếp. Mà hết thảy, chính là mở đầu của việc. Ngay sau khi nàng dùng hết đủ loại thủ đoạn, thiếu chút nữa khiến thanh danh của bản thân biến thành đống hỗn độn chịu nổi mới thoát khỏi cơn ác mộng kia, nàng nghe tộc bá qua, , chẳng những phụ tá họ Hứa kia nhìn trúng nàng, ngay cả Nam Dương vương hơn sáu mươi tuổi cũng nhìn trúng nàng.

      Ngay lúc đó vẻ mặt của tộc bá chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Trong mắt , nếu Trần Dung hồ nháo, chừng Nam Dương vương cầu phụ tá họ Hứa chuyển nhượng nàng lại.

      Có thể , cho dù buổi tối ngày mai nàng tới tham dự, cho dù kiếp này nàng khổ tâm thể , khiến cho địa vị nâng lên, bị đưa làm tiểu thiếp của tên phụ tá họ Hứa kia nữa. Nhưng nhất định nàng có thể đào thoát khỏi bàn tay của Nam Dương vương. Quỷ háo sắc kia, cơ thiếp trong hậu viện có gần trăm người, mỗi mỹ nhân có diện mạo có khí chất, lão đều thu nạp. Lão nhìn trúng mình, đó là bởi vì diện mạo diễm lệ cùng tính cách nóng nảy của mình.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Dung trở nên phiền chán, xoa xoa tay tới lui trong sân: Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?

      Mà ở phía sau, tiếng cười trong sân cách vách vẫn ngừng truyền đến.

      Tiếng cười kia càng ngày càng gần.

      Mắt thấy tiếng cười kia thẳng tới gần sân viện của Trần Dung, Trần Dung đưa mắt nhìn Thượng tẩu, xoay người chạy vào tẩm phòng.

      Chỉ chốc lát, nàng nghe thấy Trần Vi ở bên ngoài cười hỏi: “Ý, nữ lang nhà ngươi có ở đây sao? Đêm mai có yến tiệc, chúng ta đều chọn bộ đồ mới để mặc, bảo nữ lang nhà ngươi cùng nhau đến đây .”

      Giọng cung kính của Thượng tẩu truyền đến: “Nữ lang nhà lão nô nghỉ ngơi.”

      “Như vậy sao?” Trần Vi có chút thất vọng, nàng ta : “Xiêm y tặng cho A Dung xinh đẹp, ta còn muốn nhìn chút xem nàng mặc vào là bộ dạng gì đây.”

      Trần Dung đứng ở trong tẩm phòng, vừa nghe thấy những lời này, trong đầu cảm thấy ong ong choáng váng: Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Kiếp trước cũng là như vậy, bổn gia chuẩn bị xiêm y xinh đẹp nhất cho mình, trang điểm cho nàng vô cùng diễm lệ. Lúc ấy, khi phụ tá họ Hứa với Trần Nguyên muốn nàng, sắc mặt của Trần Nguyên hình như có chút thất vọng. Đúng rồi, đúng rồi, lúc ấy lực chú ý của Nam Dương vương bị vũ kỹ xinh đẹp hấp dẫn. Trần Nguyên nhìn thấy Nam Dương vương dường như hời hợt với Trần Dung, vì thế mới đồng ý đem nàng cho tên phụ tá họ Hứa đó!

      Người Trần thị sớm muốn đem nàng tặng cho Nam Dương vương! Lấy thân phận của Nam Dương vương, cho dù tại nàng được phân cùng hệ với bọn họ, cũng chỉ có thể làm thiếp thất.
      B.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 28: Vạch trần
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Trần Vi rời chưa được bao lâu, Bình ẩu trở lại, nhưng mà bà mang đại phu về. Nhìn Trần Dung thong thả qua lại trong phòng, Bình ẩu bẩm: “Lang chủ tặng cho nữ lang cây nhân sâm, giao cho lão nô bảo chiếu cố nữ lang cho tốt. Ngài ấy còn …” Giọng Bình ẩu có chút thấp xuống: “Ngài ấy thân thể nữ lang vốn khỏe mạnh, phải bệnh nặng gì. Dù cho có bệnh, nhiều ngày qua cũng chống đỡ được. Ngài ấy còn , yến tiệc đêm mai, có nhiều đệ tử hoa phục, nữ lang cũng nên ra gặp.”

      tới đây, Bình ẩu trông mong nhìn Trần Dung, vẻ mặt kia là ngàn lần vạn lần mong nàng đồng ý.

      Nhìn thấy biểu tình này của Bình ẩu, Trần Dung đau đầu thầm nghĩ: Trách được tộc bá tin, xem bộ dáng này của Bình ẩu, làm sao ta có thể bị bệnh nặng được?

      Trần Dung suy nghĩ hồi, buông rủ hai mắt, : “ cần nữa, từ giờ trở , ngươi phải giả bộ lo âu. Nếu ngày mai lang chủ phái người đến, ngươi nhất định phải với bọn họ, bệnh của ta nghiêm trọng, nằm giường dậy nổi.”

      Trần Dung nhìn về phía Bình ẩu, quyết định giải thích với bà: “Ẩu, ngươi ngẫm lại xem, yến tiệc đêm mai có đệ tử hoa phục, lấy thân phận của ta, chỉ sợ chỉ có thể làm thiếp đúng ?” Dừng chút, trong ánh mắt đen láy của Trần Dung lộ ra chút giảo hoạt: “Ẩu, ngươi biết đâu, khi còn ở Bình thành, ta có nghe thấy Ngô thúc qua phụ thân ta làm chuyện tốt, thanh danh tốt, nhận được tán thưởng của vị đại nhân vật, còn thăng quan gì đó.”

      Nàng mới đến đây, Bình ẩu vội vui mừng kêu lên: “ sao? Nữ lang, là sao?”

      Trần Dung gật đầu, tiếp: “Ngô thúc là như thế, cũng biết có hay .”

      tốt quá!”

      Hai mắt Bình ẩu sáng lên, bởi vì hưng phấn, hai mắt của bà đều híp thành đường. Bình ẩu vươn tay che miệng, trong mắt lấp lánh lệ quang: “ tốt quá, nữ lang, nếu là như thế, vậy tốt quá.” Bà vội vàng xoay người, bên ra ngoài cửa bên lải nhải: “Nữ lang đúng, tại đối tượng lang chủ chỉ hôn cho nữ lang tất nhiên được tốt. tại ta với chúng phó, nữ lang bị bệnh, nằm giường dậy nổi.”

      Ngay lúc Bình ẩu đẩy cửa phòng ra, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động. Trong tiếng ồn ào, Trần Dung tinh tường nghe thấy giọng nữ tử ôn hòa vang lên: “Nữ lang nhà ngươi ở đâu?”

      “Nữ lang ở trong tẩm phòng.”

      “Thân thể khoẻ sao?”

      “Điều này nô tỳ cũng biết.”

      Tiếng hai người đối thoại vừa truyền đến, Trần Dung bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước tháp, cởi hài, chui vào trong chăn.

      Sau khi màn bị kéo xuống, giọng vang dội của hán tử từ bên ngoài truyền đến: “A Dung có ở đây ? Bá mẫu của người dẫn đại phu đến thăm người.”

      Những người này tới quá đột ngột, Bình ẩu căn bản kịp phản ứng, nghe thấy tiếng kêu bên ngoài, bà ngốc lăng quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Đến khi nhìn thấy tấm màn phất phơ thôi, bà mới vội vàng quay đầu đáp: “Nữ lang nhà ta ngủ, trưởng giả, thỉnh vào.”

      Dứt lời, bà chậm chạp mở cửa tẩm phòng.

      phụ nhân mặc hoa phục tầm 27, 28 tuổi, dẫn theo đại phu khoảng năm mươi tuổi đến.

      Theo bước chân càng ngày càng gần, tim Trần Dung đập loạn.

      Nàng ngờ, bá mẫu mời đại phu tới cho nàng. Phải biết rằng, lần này người di chuyển về phía nam phần lớn thân kiều thịt quý, vừa được thả lỏng như thế, biết có bao nhiêu người bị sinh bệnh. Đại phu chỉ có vài người, bệnh nhân lại nhiều như thế, với thân phận của nàng, dù thế nào cũng nhanh như vậy được đến lượt khám?

      Xem ra, trong cảm nhận của gia tộc, nàng có giá trị lợi dụng rất cao đây.

      Trong tiếng bước chân, làn gió thơm thổi tới. Phụ nhân mặc hoa phục kia bước đến trước tháp, nàng ta cũng ngừng lại, vươn tay định vén màn của Trần Dung lên, trong miệng cười : “Nghe A Dung thích dùng roi, có dũng mãnh của trượng phu. Nghĩ đến cũng phải người thích ra vẻ ngượng ngùng giống như phụ nhân.”

      còn chưa xong, nàng ta vén màn lên. Theo tia nắng chiếu vào, Trần Dung nằm ở trong góc tháp, tóc vẫn chưa tháo búi, chưa từng cởi bỏ đồ xuất ở trước mắt mọi người.

      Phụ nhân hoa phục liếc mắt nhìn nàng cái, lui về phía sau bước, chuyển sang đại phu khách khí : “Cùng lão, mời lão khám xem.”

      Đại phu gật đầu, ngồi xuống bên cạnh tháp của Trần Dung. tháp, do dự hồi, Trần Dung mới thong thả vươn cổ tay.

      Làn da cổ tay trơn bóng. Trước khi đưa ra, Trần Dung còn nhớ mình chưa cởi bỏ áo ngoài, liền xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng trẻo để đại phu bắt mạch.

      Ba ngón tay lạnh lẽo của đại phu đặt lên mạch cổ tay, chỉ chốc lát, buông tay, gật đầu, đứng dậy.

      Mắt phụ nhân hoa phục lóe sáng, hỏi: “Cùng lão, bệnh tình của tiểu bối như thế nào?”

      Cùng lão lắc đầu, : “Khí huyết tràn đầy, bị váng đầu hoa mắt, cũng đáng ngại. cần đơn thuốc.”

      “Đưa Cùng lão ra phủ.”

      “Vâng.”

      Đến khi bước chân của đại phu dần dần xa, phụ nhân hoa phục mới chuyển sang nhìn đám người Trần Dung. Nàng ta liếc mắt nhìn Trần Dung còn chui vào trong chăn, đưa lưng về phía mình, nhắm hai mắt vẫn nhúc nhích, cười : “A Dung, con cũng đừng giỡn nữa. Tộc bá con , thân thể của con khỏe mạnh, ngay cả vài lang quân trong tộc cũng ít ai có thể sánh bằng, làm sao có thể bệnh liền bệnh?”

      Nàng ta cũng chờ Trần Dung trả lời, quay đầu lớn tiếng quát đám người Bình ẩu: “Nữ lang còn , lần sau nếu các ngươi còn chiều theo ý của nàng mà hồ nháo bị trục xuất khỏi phủ! Hừ, tại trong phủ cũng khá nhiều người, vừa vặn cần nhiều kẻ ăn ngồi rồi như thế.”

      Dứt lời, nàng ta vung tay áo, lắc mông ra ngoài.

      Đến khi cửa phòng “Kẹt” tiếng được đóng lại, tiếng bước chân rốt cuộc còn nghe thấy, Bình ẩu mặt trắng bệch mới lấy lại tinh thần, bà ngây ngốc tới, hỏi: “Nữ lang, làm thế nào cho phải?”

      Trần Dung chậm rãi kéo chăn ra.

      Nàng ngồi dậy, tùy ý vuốt tóc tán loạn che ở trước mắt. Tay phải nhéo cái đệm chăn, lại vội vàng thả lỏng: “Ngươi ra ngoài .”

      “Vâng.”

      Vào lúc ban đêm, hoa phục dành cho yến hội hôm sau được đưa đến sân viện của Trần Dung.

      Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.

      Trần Dung ngồi trong sân, ở trong đêm dài, lắng nghe tiếng cười vui truyền đến từ các phòng.

      Ngày hôm sau đảo mắt liền đến.
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29: Gặp trường bối
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Bình ẩu ở trong sân bận bịu lúc, rồi lo lắng xem xét Trần Dung vẫn đặt tay huyền cầm, hề nhúc nhích.

      Mắt thấy là giữa trưa, bà đến bên người Trần Dung, thân thiết khuyên nhủ: “Nữ lang, người còn chưa ăn cơm đâu.” Dừng chút, bà còn thêm: “Việc hôn nhân do trời định, ta thấy nữ lang nhà ta là người có phúc, chừng tối hôm nay Vương Ngũ lang cầu cưới nữ lang làm thê đó.”

      Bình ẩu tới đây, tươi cười mặt rạng rỡ.

      Trần Dung lắc đầu, nàng nâng huyền cầm, chậm rãi đứng lên: “Ẩu.”

      “Vâng.”

      “Bảo Thượng tẩu hỏi chút, tộc thúc Trần Công Nhương về phủ chưa? Nếu có ở đó, trong phủ có những vị trưởng bối nào?”

      “Vâng.”

      Bình ẩu vừa nhấc chân nghe thấy phía sau truyền đến loạt tiếng đàn, tiếng đàn khi dài khi ngắn, nghe qua khiến cho người ta khí tức thuận.

      Thượng tẩu vốn nhanh nhẹn, chỉ sau hai khắc trở về bẩm báo: “Tộc bá Trần Nguyên, tộc bá Trần Bày, tộc thúc Trần Thuật đều ở đây.”

      Tộc thúc Trần Thuật ở đây?

      Trần Dung đứng lên, phân phó : “Thượng tẩu.”

      “Vâng.”

      “Đem đồ trong kho hàng lấy ra, nhồi đầy mười cỗ xe ngựa.”

      Bình ẩu và Thượng tẩu hai mặt nhìn nhau hồi, Thượng tẩu mới đáp: “Vâng.”

      Chuẩn bị lương thực phải là chuyện đơn giản, mười mấy phó dịch, ước chừng mất gần hai canh giờ mới làm xong. Mà lúc này, Trần Dung tắm rửa xong, thay xiêm y hôm qua người trong tộc đưa đến, sắc vàng nhạt và tím nhạt giao nhau.

      Vừa khoác xiêm y này vào người, Bình ẩu cầm lược chải tóc cho nàng hề nhúc nhích. Bà ngơ ngác nhìn Trần Dung, thào : “Ta cũng biết, nữ lang nhà ta lại đẹp đến vậy.”

      Trong gương đồng kia là dung mạo xinh đẹp, Trần Dung cũng mở to hai mắt nhìn ngắm. Nàng vươn tay xoa xoa mặt mình, khẽ : “Tại sao thay đổi nhiều như vậy?” Kiếp trước, ở cùng độ tuổi, dung sắc này tuyệt đối thể có được.

      Trong gương, ngũ quan nàng ngây ngô non nớt được xiêm y diễm lệ nhuộm thành mềm mại, mà vẻ diễm lệ này theo nàng nhiều năm, giờ khắc này lại thêm phần thanh thuần ngọt ngào. Lúc này nàng như hoa hồng nở rộ hứng sương mai trong sáng sớm, phấn nộn chói mắt, diễm lệ tinh thuần!

      Trần Dung nhìn chằm chằm chính mình trong gương, với Bình ẩu: “Ẩu, cần vấn tóc đâu.”

      “Vâng.”

      “Lấy guốc mộc đến đây.”

      “Vâng.”

      Sau khi trang điểm thỏa đáng, Trần Dung hít sâu hơi, vươn tay cầm đoản kiếm đặt tại vách giấu vào trong tay áo, cất bước ra phía ngoài.

      Khi nàng cất kiếm vào trong tay áo, mặt Bình ẩu trắng bệch vội gọi to tiếng: “Nữ lang?”

      Trần Dung cũng quay đầu lại, thản nhiên : “Chớ hoảng hốt, ta làm việc ngu xuẩn.”

      Mà lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Thượng tẩu: “Nữ lang, toàn bộ lương thực được trang bị xong.”

      “Rất tốt.” Trần Dung đẩy ra cửa phòng, ngoài dự kiến, đối diện với hai mắt mở lớn của chúng phó dịch: “Chúng ta gặp trưởng giả trong tộc.”

      “Vâng.”

      Lúc này gần kề chạng vạng, sân viện của tộc thúc Trần Thuật ở phủ đệ phía đông.

      Trần Thuật làm người khôn khéo, am hiểu giao tế, cách năng có chút phong nhã, ở trong Trần thị thành Nam Dương là nhân vật danh hào xếp thứ hai sau Trần Công Nhương.

      Bởi vì thích giao tế, trong sân của luôn có xe và ngựa lui tới, đệ tử hoa phục lại thôi. Dưới tình huống như vậy, chúng nữ lang Trần thị cũng thích đến nơi đây tụ hội.

      Hôm nay là ngày nắng hiếm có, gió cuối mùa thu thổi lá cây thưa thớt rơi xuống trong hoa viên, tiếng cười dứt bên tai. đội ca kĩ quay chung quanh mọi người, nhóm tỳ nữ lại như nước chảy dâng rượu thịt lên.

      Trần Vi và các nữ tử đứng ở trước mấy bàn đu dây, ánh mắt trong suốt nhìn mấy thiếu niên đình đài, che miệng cười khẽ.

      “A Vi, nghe bá phụ quyết định đem tỷ gả cho Nhiễm tướng quân? Nhiễm tướng quân đúng là binh sĩ tuấn mỹ hiếm thấy, khoẻ mạnh vô song, tỷ có phúc.”

      nữ lang khác trong Trần thị ở Nam Dương khinh thường hừ tiếng, ở bên : “Cũng chỉ là thất phu sửa lại dòng họ thôi, bộ dạng tuấn mỹ thế nào chứ?” Nàng ta tới đây, nhìn thấy Trần Vi mở to mắt nhìn mình, nâng cằm lên, hất cái mũi cực kỳ kiêu ngạo : “Có điều phải lại, nếu phải vì y có xuất thân như thế, cũng tới phiên thứ nữ như muội được gả vào đó.”

      “Trần Thiến, tỷ!”

      “Ta thế nào?”

      “Hai người các muội yên lặng chút, xem kìa, bọn họ đều nhìn về bên này rồi.”

      Lời này vừa ra, hai thiếu nữ đồng thời đều ngậm miệng.

      Đúng lúc này, các nàng nghe thấy phía trước trở nên ồn ào, khỏi theo tiếng tới. Vừa nhìn qua, các nàng ngạc nhiên nhìn xe ngựa của Trần Dung dẫn theo đội xe ngựa chậm rãi chạy vào trong sân.

      Trong sân, đúng là lúc mọi người ngắm ca kỹ nghe tấu khúc, thưởng thức lá thu rơi rụng, trong thời điểm ở khung cảnh này, xuất đoàn xe đồ sộ như vậy, chẳng những nhóm thiếu niên ngừng giỡn, ngay cả ca kĩ cũng ngừng vũ đạo, quay đầu nhìn lại.

      Đúng lúc này, xe ngựa của Trần Dung dừng lại.

      Bình ẩu nhảy xuống từ trong xe ngựa, vươn tay hướng về phía nữ lang nhà bà.

      Rèm xe được xốc lên.

      bàn tay trắng nõn, dưới xiêm y vàng nhạt càng trở nên nổi bật, như mỹ ngọc xuất ở trước mắt mọi người.

      Trong kinh ngạc của nhóm thiếu niên hoa phục, nhìn thấy tình cảnh này, bọn họ đồng thời thẳng lưng, ngẩng đầu, hứng thú chờ đợi người trong xe.

      Được Bình ẩu nâng đỡ, nương thanh mĩ hoa diễm xuất ở trước mắt mọi người.

      Nàng là Trần Dung.

      Trần Dung vừa lộ diện, Trần Vi và các nữ tử khác cũng dám tin trợn tròn hai mắt.

      Trần Dung ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nàng buông tay Bình ẩu ra, vén mái tóc, guốc mộc, tư thế phong tình hướng tới chúng thiếu niên, cũng về phía Trần Thuật.

      Đối với nhóm thiếu niên mà , cấp bậc mỹ nhân như Trần Dung, bọn họ thấy cũng nhiều. Điều khiến bọn họ nhìn chuyển mắt, chính là phần phong tình khác hẳn với người thường kia. Trong vẻ kiều mỵ thành thục có thanh thuần ngọt ngào.

      Trước mắt bao người, Trần Dung đến trước tháp của Trần Thuật, sau đó, nàng thi lễ, cúi đầu, thanh thanh : “A Dung gặp qua thúc phụ.” Chần chờ hồi, nàng vẫn cúi đầu, mặt có chút đỏ hồng, ngượng ngùng với Trần Thuật: “A Dung biết thúc phụ mở tiệc chiêu đãi tân khách, đường đột rồi, xin chớ trách.”

      Dừng chút, bàn tay trắng thuần như ngọc của nàng chỉ về phía đội xe ngựa phía sau, lúng ta lúng túng : “Khi A Dung qua Phổ thành, đột nhiên nghĩ đến mọi người đều về phía nam, đến thành Nam Dương, vô cùng đông đúc, trong thành bị thiếu lương thực. A Dung tốn hết gia tài, đem mọi vải vóc tiền tài toàn bộ đổi thành lương thực. Mới vừa rồi từ chỗ Nhị bá mẫu nghe thấy lương thực trong phủ đủ, Trần Dung bất tài, nguyện bỏ ra mười cỗ xe gạo đưa cho thúc phụ, để giúp thúc phụ giải tỏa tâm tình.”

      Nàng , mười cỗ xe ngựa lương thực của nàng đều đưa cho mình Trần Thuật từ từ dùng hết!

      Trần Thuật tầm 45, 46 tuổi, bộ dạng tròn tròn mũm mĩm, ngũ quan thực đoan chính. Khi Trần Dung vừa tới mười cỗ xe lương thực, khuôn mặt vẫn tươi cười hiền hòa lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.

      Nữ lang nho này lại có số tiền lớn như thế!

      Mười xe, phải biết rằng, gia tộc như bọn họ, mỗi lần quyên tặng lương thực cho Nam Dương vương cùng Nhiễm Mẫn để đối kháng với Hồ tộc, cũng chỉ là mười cỗ xe lương thực!

      Hai ngày trước nghe Trần Dung này khẳng khái hào phóng, là người có tài, hôm nay vừa gặp, quả nhiên bất phàm!

      Trần Thuật nhìn Trần Dung ngại ngùng, khuôn mặt thanh mỹ non nớt, lại nhìn dáng người cao diệu của nàng, khỏi lộ ra tươi cười vừa lòng. đứng dậy, hai tay đưa ra, hiền lành cười : “Con cần gì đa lễ? Ngồi , mau mau ngồi xuống.”

      Trần Dung nhân thể mà đứng lên, nàng lắc đầu, cúi đầu, lúng ta lúng túng : “A Dung, A Dung còn có chuyện muốn .”
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :