1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: chiêu

      Chúng cung nữ nhìn theo xe ngựa Trần Dung rời , mãi mà chưa hồi phục tinh thần.

      lâu sau, thiếu phụ nhìn về phía chúng cung nữ, đột nhiên ra lệnh: “Tạm thời các ngươi cứ ở lại.”

      Chúng cung nữ vốn tuyệt vọng tột đỉnh, nghe thấy mệnh lệnh của thiếu phụ này đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

      nữ lang khác thấy thế, tò mò qua hỏi: “Tam tỷ, tỷ giữ các nàng lại là vì…?”

      Tam tỷ kia lắc đầu, : “Ta nghĩ gì nhiều, thầm nghĩ để các nàng ở lại trước rồi sau.”

      Vài nữ lang nghe vậy gật đầu.

      Dưới chỉ trỏ và đánh giá của chúng nữ, mọi hành vi của Trần Dung và lời Vương Hoằng dành cho Tạ Ứng được lan truyền trong nội bộ Lang Gia Vương thị bằng tốc độ nhanh nhất.

      Qua hai ngày sau, kiều nữ trở về Vương thị mới có cơ hội hỏi việc này, giáp mặt chất vấn Vương Hoằng.

      Đối mặt với vãn bối trước mắt buồn bực thôi, Vương Hoằng nhíu mày, với vẻ hờ hững: “Nàng nên đá sao?”

      “Tất nhiên là nàng nên đá!” Thiếu phụ 17, 18 tuổi này vốn là người rất có cá tính, lại luôn đặt nặng vấn đề thân phận dòng dõi. So với bất kỳ ai nàng ta luôn chán ghét người như Trần Dung chen chân vào trong Lang Gia Vương thị, nhưng khác với Tạ Ứng là nàng ta tự cho mình thanh cao, khinh thường thèm để ý tới phụ nhân tao mị như Trần Dung.

      Nhưng tại, mọi người đàm tiếu, nàng ta thẳng tính, thấy thể khống chế bất mãn của bản thân: “Tâm tàn nhẫn, gương mặt tao mị, xứng đáng.” tới đây, thiếu phụ này đứng lên, lạnh lùng với Vương Hoằng: “Thất huynh, người khác sợ huynh nhưng ta . Phụ nhân này ở Lang Gia Vương thị thêm ngày ta càng chán ghét thêm ngày.”

      tới đây, nàng ta hếch lỗ mũi lên trời, xoay người rời .

      Nàng ta rời , tất nhiên Vương Hoằng ngăn cản, chàng chỉ miễn cưỡng liếc nhìn thiếu phụ này cái rồi có tâm tình để ý tới.

      Nhưng thiếu phụ kia mới ra bước, đồng tử vô cùng đáng ló đầu ra từ tháp bên cạnh, tròng mắt đen như mực chuyển động, dường như còn hơi rơm rớm.

      Đáng thương nhìn thiếu phụ, đồng tử kia cất giọng trong trẻo nghèn nghẹn: “Phu nhân thích người là vì người đá cung nữ kia sao?”

      Đồng tử tựa hồ khó hiểu, đôi mắt đen láy của nó nhìn thiếu phụ kia, hỏi với giọng nghiêm túc: “Phu nhân thích cung nữ tỷ tỷ kia đúng ?”

      Giọng non nớt trong trẻo của đồng tử, gương mặt bụ bẫm đáng như tranh, khiến cho người ta thích từ tận đáy lòng.

      Thiếu phụ kia cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nhưng chỉ đảo mắt, nàng ta nhận ra đồng tử trước mắt này là nhi tử của Vương Hoằng, cách khác, nó là do tiện phụ Trần Dung kia sinh ra.

      Nghĩ đến đây, thiếu phụ hừ tiếng, cũng đáp lời, vung ống tay áo xoay người rời .

      Nàng ta hai lời rời , đồng tử có vẻ như rất thất vọng, nó chu cái miệng nhắn.

      Lúc này, nam tử xoa đầu nó an ủi: “Tính tình của Chức nương luôn quá ngay thẳng, tiểu nhi đừng để ý.” tới đây, nam tử tự bật cười rồi : “Đứa này đáng , ta lại tự chủ được mà lời khuyên giải.”

      Lời này là cho đám người Vương Hoằng nghe.

      Mọi người tươi cười, còn chưa mở miệng, chỉ thấy đồng tử kia cúi đầu, nhảy ra ngoài nhanh như thỏ, đảo mắt thấy bóng dáng. Nma tử ràng nhìn thấy khi đồng tử kia rời , đôi mắt to tròn chớp chớp lóe sáng, bộ dạng rất nghịch ngợm, nào có nửa phần thương tâm?

      Nam tử lắc đầu, ngửa đầu uống chén rượu, cũng để việc này ở trong lòng.

      Bên này, đồng tử kia nhanh nhẹn nhảy sang góc, nó vừa dừng lại, từ bên cạnh lại có đồng tử giống như đúc nhảy ra.

      Hai tiểu tử kia tụ tập, liếc nhìn xung quanh cái, hai đôi mắt hai gương mặt giống hệt nhau đồng thời chuyển vòng.

      đồng tử hạ giọng : “A Túc, có ả gọi là Tạ Ứng, còn có người nữa gọi là Vương Chức Nhi, các nàng khinh thường mẫu thân, còn bắt nạt người nữa.”

      Mắt to của nó chớp chớp, gật đầu mạnh cái, với vẻ oán hận: “Thừa dịp chúng ta có ở đây mà bắt nạt mẫu thân, điều này thể chấp nhận được.”

      đồng tử khác giả vờ giả vịt chắp hai tay sau lưng thong thả bước qua bước lại, hỏi: “Huynh có ý tưởng gì ?”

      Vương Lăng lắc đầu, mày liễu nhíu chặt.

      Đôi mắt Vương Túc chuyển vòng, đột nhiên dựa sát vào huynh đệ.

      Nó vừa xong, Vương Lăng chớp mắt, hì hì cười : “Vậy rất dễ, vừa rồi ta nghe đám cung nữ đều còn ở lại trong phủ.”

      Nó vươn tay xoa cằm trắng nõn, với giọng non nớt: “Đại huynh qua, có những người luôn nghe mãi mà hiểu. Hì hì, ta thấy nên áp dụng biện pháp này .”

      “Biện pháp này đương nhiên hiệu quả.” tiểu tử khác đắc ý : “Cảnh tượng khẳng định rất náo nhiệt.”

      Hai tiểu tử kia châu đầu ghé tai lúc, tay nắm tay về phía sân viện. Vừa mới tiến vào sân, bọn họ gọi bốn hộ vệ thân thủ bất phàm mà Vương Hoằng chuyên môn phái tới cho bọn họ đến.

      ngày này, nhất định là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt của Lang Gia Vương thị.

      Đầu tiên là đại tài nữ Tạ Ứng, cũng là nhi tức của Lang Gia Vương thị, bị Vương Hoằng Vương Thất lang bình luận là “vật xuẩn khiến người ta chán ghét”. Tiếp theo truyền ra việc thê thất dân đen Trần thị A Dung của Vương Thất lang hành hung cung nữ mà bệ hạ ban cho Vương Hoằng.

      Rồi sau đó, đến nửa đêm lại truyền ra vài việc kỳ quái!

      Chính là mười mấy cung nữ mà Trần thị A Dung cực lực đuổi kia bị cởi bỏ hết quần áo, trần truồng xuất tháp số người nào đó.

      Trong số những người này có phu quân của tài nữ Tạ Ứng, có vị hôn phu mà Vương Chức Nhi mang về lại mặt, tháp của phu quân Tạ Ứng có đến 5 cung nữ, chiếm hơn nửa số mà bệ hạ ban tặng.

      Về phần vị hôn phu của Vương Chức Nhi, người nằm tháp của chính là cung nữ mỹ mạo nhất dẫn đầu khóc lóc cầu xin với Trần Dung. Nàng ta quấn chặt người giống như bạch tuộc, trán còn có vết bầm tím do dập đầu để lại.

      Nghĩ tới đám phụ nhân này, luận về xuất thân hay tài tình, người người đều cao quý, tự cho mình siêu phàm, cũng quản chế cực kỳ nghiêm khắc đối với việc trượng phu nạp thiếp dưỡng tì. Vì thế mọi người vừa phát ra tình cảnh , dù là tiếng khóc đau khổ áp lực hay tiếng mắng chửi đều vang vọng phá tan bầu trời của Lang Gia Vương thị.

      Vì chuyện này có liên quan đến bệ hạ và Thái Hậu nên kinh động đến tộc trưởng và vài vị danh sĩ của Lang Gia Vương thị.

      Đáng kinh ngạc thế nào? Dù sao đám cung nữ này cũng là Thái Hậu và bệ hạ ban cho, lại bị người ta phát ra các nàng trần truồng nằm tháp các trượng phu. đến , danh tiết của các nàng bị hủy hoại. Ngẫm nghĩ lại, tộc trưởng Vương thị quyết định, biết thời biết thế, tặng đám cung nữ cho bọn họ. Cùng lắm ngày mai phái người tới giải thích với bệ hạ và Thái Hậu.

      thực tế, các cung nữ này ai cũng đều mỹ mạo, tuy rằng các nam nhân bị thê tử vừa thương tâm lại phẫn hận trừng mắt, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy mỹ mãn.

      Nhưng chỉ sau hai khắc, tộc trưởng Vương thị mang theo chúng danh sĩ ra khỏi sân viện những người này.

      Bọn họ vừa ra ngoài đều nhìn về phía Vương Hoằng.

      Nhìn thấy ánh mắt những người này, Vương Hoằng bất mãn nhíu mày. đợi Vương Hoằng mở miệng, danh sĩ lắc đầu : “Thất lang à Thất lang, sao từng tuổi này mà khi làm việc vẫn hề cố kỵ như thế chứ? Năm xưa, con đem các mỹ thiếu niên mà bệ hạ ban cho Trần thị A Dung trần truồng tới cho mấy vị công chúa, còn có cả Tạ thị kia.” nghẹn lời: “Ta từng nghĩ rằng loại tình này con làm nữa. ngờ, con lại phạm vào việc giống hệt như thế.”

      danh sĩ khác cũng lắc đầu cười : “Chiêu này của tiểu tử con quá mức nông cạn, đêm nay tháp có mỹ nhân, thê thất của bọn họ đều là người xưa nay thích chỉ trích phụ nhân của con. Ta thấy Thất lang con vẫn chưa trưởng thành đâu.”

      Lời người này vừa dứt, tộc trưởng Vương thị nhíu mày : “Chuyện năm đó qua rồi, trẻ tuổi hiểu chuyện, đừng nhắc tới nữa.”

      tới đây, cũng liếc nhìn về phía Vương Hoằng, nhịn được thở dài: “Chuyện lần này, kỳ cũng tính là gì, cứ như vậy .” tính là gì nhưng trong giọng của tràn ngập bất đắc dĩ cùng đau đầu. Dường như qua mười mấy năm, Vương Hoằng vẫn còn xúc động non nớt như thế, làm cho thất vọng.

      Mấy người ngươi câu ta câu, hồn nhiên nhìn sắc mặt tái xanh của Vương Hoằng, cùng với động tác liên tục xoa thái dương của chàng!
      milktruyenky thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Thằng nhóc

      Vương Hoằng về tới sân viện.

      Vừa vào tháp, chàng lạnh lùng : “Gọi hai thằng nhóc tới đây.”

      “Vâng.”

      người hầu cung kính lên tiếng, xoay người rời .

      Hẳn trở về rất nhanh, thúc thủ đứng bên, lặng lẽ đánh giá Vương Hoằng, rồi lúng ta lúng túng : “Nhóm tiểu lang chịu đến.”

      “Vậy ư?” Vương Hoằng thản nhiên hỏi: “Vì sao?”

      Hạ nhân thành : “Nhóm tiểu lang hỏi nô vì sao lang quân triệu hồi bọn họ, dùng khẩu khí ra sao. Nô kể lại theo tình hình thực tế. Nhóm tiểu lang bọn họ đường đường là nhi tử Lang Gia Vương Hoằng, làm sao có thể là thằng nhóc cho được? Việc này phải phân biệt cho , bảo nô trở về xác nhận lần nữa.”

      Vương Hoằng vươn tay xoa trán.

      hồi lâu, chàng lạnh lùng : “ sai, cũng biết phản pháo rồi đây.” câu ‘Đường đường là nhi tử của Lang Gia Vương Hoằng, làm sao có thể là thằng nhóc cho được’, ràng chính là phản bác chàng, cũng đúng, bọn nó mà là thằng nhóc, vậy Vương Hoằng mình sinh hạ bọn nó là gì?

      Vương Hoằng lại ra lệnh: “Ngươi cho bọn nó biết, chịu đến cũng được thôi.”

      Chàng chỉ câu này rồi ngậm miệng.

      Đợi nửa ngày mới thấy hạ nhân phản ứng lại, đáp: “Vâng.” Rồi xoay người rời .

      Lúc này, rời lâu, loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ bên ngoài.

      Người còn chưa tới gần, giọng non nớt ủy khuất truyền đến: “Vì sao phụ thân lại buồn bực?”

      Nó hỏi là hạ nhân kia.

      Giọng của hạ nhân truyền đến: “Điều này nô cũng biết.”

      đồng tử khác thầm oán: “A Túc, đều là tại đệ, ta chỉ tới Vương Chức Nhi kia thôi, đệ lại , Tạ Ứng và mấy nữ lang khác đều giống nhau, các nàng đều thích đám cung nữ tỷ tỷ, nỡ để bọn họ rời .”

      Lời này vừa thốt ra, giọng non nớt lúc trước lại vang lên: “Phụ thân tức giận vì chuyện này sao?” Nó với giọng rất ủy khuất: “ ràng là ta làm việc thiện. Nhóm đại tỷ tỷ thích, các cung nữ tỷ tỷ cũng thích, ta để bọn họ ở chung chỗ với nhau. Vì sao phụ thân lại phiền não?”

      Hai đồng tử ngươi câu ta câu tới ngoài cửa.

      Chần chờ chút, hai đồng tử rốt cục đẩy cửa phòng ra, cúi đầu, rón ra rón rén về phía Vương Hoằng.

      bước lui hai bước, vất vả mới bước tới trước mặt Vương Hoằng, hai đồng tử nhìn thoáng qua nhau, đồng thời quỳ xuống.

      Nhìn hai nhi tử thành thành , dưới ánh nến, khuôn mặt của bọn nó nhu thuận đáng , đột nhiên Vương Hoằng rất muốn thở dài.

      Chàng nhìn hai nhi tử chăm chú, thản nhiên hỏi: “Vì sao lại quỳ xuống?”

      Hai đồng tử cúi đầu, đứa cất giọng trả lời: “Phụ thân tức giận.” đứa khác với giọng ủy khuất: “Nhi tử dám quỳ.”

      “Vậy ư?”

      Vương Hoằng thản nhiên hỏi tiếp: “Biết vì sao phụ thân phiền não ?”

      Hai tiểu tử kia nhìn thoáng qua nhau.

      Cuối cùng, bọn nó đồng thời kêu lên: “Khẳng định là do Đại huynh rồi!”

      “Đúng, sai là ở Đại huynh!”

      đồng tử ngẩng đầu lên, với giọng lên án: “Là Đại huynh , ngủ phải cởi y phục mà.” đồng tử khác dùng sức gật đầu, : “Đại huynh còn , làm việc quý ở chỗ công bằng, Tạ Ứng kia phí sức ra mặt cho các cung nữ tỷ tỷ, nên chia cho nàng ta mấy người, bằng nàng ta mất hứng.”

      Vương Hoằng cười lạnh, chàng từ từ : “Trong số những câu này, chỉ có hai câu ‘Ngủ phải cởi y phục’ và ‘Làm việc quý ở chỗ công bằng’ là Đại huynh các con từng qua, hơn nữa, từ rất lâu rồi, có phải hay ?”

      Lần này, hai đồng tử thành cúi đầu, hồi lâu mới giọng đáp: “Vâng.”

      Vương Hoằng cười lạnh: “Lời Đại huynh , các con đúng là biết cách bắt nó phát dương quang đại.”

      Hai đồng tử nghe vậy, tròng mắt chuyển vòng nhanh như chớp.

      Nhìn bọn nó quỳ mặt đất, bộ dạng vẫn thành , Vương Hoằng bắt đầu thấy đau đầu.

      Chậm rãi, chàng đứng lên, trầm giọng quát: “Đêm nay các con cứ quỳ như vậy !” Chàng vung ống tay áo, xoay người rời .

      Hai đồng tử trơ mắt nhìn theo phụ thân rời , hồi lâu, đồng tử hì hì cười : “Chính phụ thân cũng biết nên làm thế nào cho phải.”

      “Đúng vậy, ràng phụ thân rất tức giận, lại biết vì sao bản thân tức giận.”

      xong, hai đồng tử cười hỉ hả, có thể làm cho phụ thân luôn uy nghiêm tức giận cách vô cớ, bọn nó cảm thấy rất đắc ý.

      Sau khi biết hai nhi tử bị phạt, Trần Dung đau lòng nhưng cũng muốn can thiệp vào việc Vương Hoằng dạy con, vì thế nàng sai người chuyển tháp của mình đến phòng đó để nàng ngủ cùng với hai nhi tử.

      Mẫu tử ba người cười đùa đến khuya, hai đồng tử thể chịu nổi, ngả nghiêng nằm ngủ dưới đất. Trần Dung sai nô tỳ trải đệm chăn đất, sau đó bế bọn nó đặt lên đệm, hai tiểu tử kia ngủ say cả đêm.

      Ngoài dự kiến của Trần Dung, ngày hôm sau, Vương Hoằng cũng hề chỉ trích hành vi phụng dương vi này của nàng.

      Khi ánh nắng chiếu rọi, chuyện phát sinh vào đêm qua cũng truyền khắp toàn bộ Lang Gia Vương phủ.

      Lúc đó, Vương thị phái người thông báo cho bệ hạ và Thái Hậu, loại việc này, tất nhiên bệ hạ và Thái Hậu thấy có gì khác thường.

      Ngay cả khi tin tức truyền ra, các quý tộc trong thành Kiến Khang nghe xong cũng chỉ lắc đầu cười cái, đặt chuyện này ở trong lòng.

      Cung nữ ban tặng cho Vương Hoằng bị Vương Hoằng phân chia cho người khác đâu đáng để mọi người để ý?

      để ý tới chỉ có đám người Tạ Ứng.

      Các nàng vạn vạn lần ngờ, đám nữ nhân thiên kiều bá mị này lại rơi vào phủ của mình, nay lại cầm ngọc bội nâng cao đỉnh đầu, quỳ gối trước mặt mình gọi mình là tỷ tỷ.

      Đặc biệt là Tạ Ứng, nàng ta sầm mặt lời nào.

      Mà ở trước mặt nàng ta, năm cung nữ xinh đẹp quỳ thành hàng, cẩn thận nhìn về phía nàng ta.

      Các nàng nhìn thoáng qua Tạ Ứng, cảm thấy sợ hãi, nhịn được lại chuyển ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía phu quân của Tạ Ứng, đúng, nay cũng là phu quân của các nàng.

      Phu quân Tạ Ứng thấy các mỹ nhân xin giúp đỡ, nhìn thoáng qua Tạ Ứng, đối diện với vẻ mặt cáu giận của kiều thê lại có chút chột dạ.

      Uống ngụm rượu, đột nhiên đứng lên, tự lẩm bẩm: “A, sao lại quên mất chuyện đó chứ?” Vừa , vừa vội vàng ra, có vẻ trốn chạy kịp.

      Khi vừa mới bước ra bậc thang, nghe thấy tiếng sột soạt loảng xoảng, chính là Tạ Ứng đột ngột đứng lên, vung mạnh ống tay áo, ném chén rượu rơi thẳng xuống đất!

      Phu quân Tạ Ứng nào dám quay đầu lại? vội vàng cất bước, nhanh chóng ra bên ngoài.

      Mới đến cửa viện, đột nhiên, mặt lộ ra tươi cười vừa lòng khoái trá. Lại tiếp, từ sau khi Tạ Ứng gả tới đây, nàng ta quản lý rất nghiêm, khi ra ngoài xã giao cũng dám ở lại qua đêm, về phần nạp thiếp lại càng miễn bàn, trong phủ chỉ có hai thông phòng, mà đó là do phụ thân sớm chuẩn bị trước.

      tại tốt quá, đột nhiên có thêm năm thiếp thất thiên kiều bá mị, chỉ vừa nghĩ tới mà tim đập loạn, hận thể lập tức quay lại, ôm ấp nhóm thiếp thất da thịt mềm mại, xinh đẹp đủ loại đủ kiểu mà thân thiết, cho bõ mấy năm buồn khổ.

      Nhưng mà, việc này thể vội, dù sao thu nạp về phủ rồi, chẳng lẽ, ác phụ Tạ Ứng kia còn dám ngăn cản mình hưởng lạc với các nàng hay sao?

      Hừ, về thê tử của , mắt cao hơn đỉnh, dựa vào tài năng của bản thân mà chưa từng coi phu chủ như ra gì? Nàng ta còn có vẻ mặt tức giận nữa ư, nếu phải do nàng ta tự động can thiệp, Trần thị A Dung và tiểu tử Thất lang kia đâu có đưa mấy mỹ nhân này lên tháp của mình chứ?

      nghĩ tới Trần Dung và Vương Hoằng, cảm thấy ít nhiều có cảm kích, đây là khởi đầu rất tốt, phải sao? chỉ cần ân sủng năm mỹ nhân này, chừng có thể khiến Tạ Ứng tức giận đến mức chán nản mà buông tay, để cho tự do ôm trái ấp phải. Tới khi đó, có thể thu nạp thêm bảy tám mĩ thiếp, tha hồ hưởng thụ diễm phúc thế gian này.
      milktruyenky thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Nữ nhi

      Chuyện đám cung nữ gây chút ảnh hưởng ở trong thành Kiến Khang, nhưng ở trong phủ của Lang Gia Vương thị truyền lưu càng ngày càng rộng.

      Nhóm phụ nhân hẹn mà cùng an tĩnh lại, ngay cả khi nhìn thấy Trần Dung qua, nếu có lời đàm tiếu cũng chỉ là lén lút sau lưng mà thôi. Giáp mặt, lại có chút dám.

      Mà sau khi biết người đứng sau chuyện này phải là Vương Hoằng, mà là ba nhi tử khả nghi kia của chàng, chương trình học của bọn nó trở nên nặng hơn nhiều. Học kỵ xạ, thi từ ca phú, binh thư đều chất chồng đống sách, tựa hồ bọn họ rất muốn chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà bồi dưỡng mấy hài tử này trở thành người tài năng.

      Mà Trần Dung và Vương Hoằng ở lại trong thành Kiến Khang tháng với các con bắt đầu lên đường trở về Nam Sơn.

      Đảo mắt năm năm trôi qua.

      Trần Dung và các con xa cách năm năm. Lúc này Vương Hiên tròn 17 tuổi, hai tiểu tử kia cũng tròn 11 tuổi.

      Ngay cả nữ nhi nàng bế trong tay, tại cũng được 5 tuổi rồi.

      ngày này, xe ngựa của Trần Dung và Vương Hoằng lại xuất quan đạo.

      Bọn họ lại xuất phát đến thành Kiến Khang lần nữa.

      chỉ bởi vì Vương Hiên tròn 17, đến lúc đàm hôn luận gả, mà quan trọng nhất là Lang Gia Vương thị lâm vào nguy cơ chưa từng có.

      Tộc trưởng Vương thị vốn thống lĩnh mười vạn tư quân đóng ở Trường Giang, trong trận chiến ngoài ý muốn trúng phải mũi tên mà thiệt mạng.

      Tộc trưởng vừa ra , đại thống quân vương có lẽ là ruột gan rối bời, lại bị người Hồ phá vòng vây, tổn hại 6 vạn binh lực, ngay cả bản thân suýt nữa cũng khó giữ tính mạng.

      Cho tới bây giờ, lợi ích của đại gia tộc cần vũ lực mạnh mẽ để bảo hộ, nay Lang Gia Vương thị luân phiên gặp bất trắc, tư binh từ mười vạn tổn hại còn bốn vạn, trong gia tộc có danh tướng để chấn trụ, thời điểm thế này, Vương Hoằng đứng ra gia tộc ra sao?

      Huống chi, lúc này trong thành Kiến Khang đúng là nội ưu ngoại khốn, chúng Hồ như hổ rình mồi, các đại gia tộc tranh đấu nội bộ, chỉ cần cẩn thận chút thôi, cả vương triều to lớn nhà Tấn bị hủy hoại trong chốc lát.

      Thời điểm thế này, Vương Hoằng đứng ra thiên hạ ra sao?

      Dưới tình huống như vậy, trong tiếng hô hào của người trong thiên hạ, Vương Hoằng đành phải rời núi.

      Đúng vậy, khác hẳn so với lần trước, lúc này, chàng chính thức rời núi.

      giờ Vương Hoằng 36 tuổi, mà thê tử Trần Dung của chàng cũng 34 tuổi.

      Trong thời đại phổ biến chuyện đoản mệnh, bọn họ cũng mấp mé tuổi trung niên, nếu xảy ra cố gì cả đời này cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.

      ra Nam Sơn, chạy quan đạo được hai trăm dặm, Trần Dung nhìn phía trước, vẻ mặt có chút sốt ruột, liên tiếp chà xát tay, nàng ngừng lải nhải: “Sao vẫn còn chưa đến vậy?”

      Sau đó, nàng lại tức giận nhìn về phía Vương Hoằng, với giọng oán giận: “Nhi tử lớn còn gần gũi mẫu thân nữa, nhất định là bọn nó xa cách ta nhiều năm, quên mất mẫu thân như ta rồi.”

      Nàng tới đây, biết vì sao cảm thấy khổ sở, hốc mắt đỏ lên suýt nữa rơi lệ.

      Vương Hoằng còn chưa mở miệng, tiếng hài tử trong trẻo non nớt truyền đến: “Nếu mẫu thân phiền não, đợi khi nhìn thấy bọn họ rồi, nữ nhi đấm mỗi người quyền!”

      Giọng trong trẻo hữu lực, ngữ khí lạnh lùng lộ ra cứng rắn, ràng rất trong trẻo, êm tai nhưng lại làm cho người ta cảm giác được đứa này rất nghiêm túc.

      Trần Dung ngẩn ngơ.

      Nàng quay đầu lại, nhìn nữ nhi ngồi ngay ngắn ở phía sau mình, tay bé nắm chặt thanh đoản kiếm lạnh lẽo, lông mày vừa thẳng vừa đậm, ánh mắt lạnh lùng, vấn tóc kiểu đồng tử, tuấn tú cách kỳ cục.

      thực tế, bốn hài tử của nàng đều cực kỳ tuấn tú, có điều lại khác hẳn nhau, ba nhi tử là vẻ xinh đẹp nghiệt, mà nữ nhi là vẻ tuấn dật lạnh lẽo, tiểu oa nhi mới 5 tuổi là phấn điêu ngọc mài, đúng, là khắc băng đao mài, đường cong, thần thái kia tuấn dật hơn hẳn mọi nam oa thế gian, đương nhiên, cũng cứng rắn hơn hẳn mọi nữ oa thế gian.

      Khi vừa ngắm nhìn gương mặt của nữ nhi, Trần Dung cảm thấy hơi áy náy, nàng lén lút liếc nhìn Vương Hoằng, vừa rồi thầm oán tràn ngập trong lòng lập tức đều biến mất, thậm chí khi Vương Hoằng nhìn lại, nàng còn thành thành cúi đầu, hai tay bấu chặt vào nhau, ôn nhu im lặng.

      Vương Hoằng liếc nhìn thê tử xấu hổ, quay đầu với oa nhi lãnh dật với giọng ôn nhu: “Quân nhi, con là quý tộc, bất cứ chuyện gì cũng thể cứ lôi quyền cước ra được.”

      Chàng dạy theo đạo nữ tử.

      Tiểu Vương Quân cúi đầu ngẫm nghĩ, hồi lâu, bé chớp mắt to, với giọng trong trẻo: “Vậy phải làm thế nào mới có thể thay mẫu thân giáo huấn ba huynh trưởng?”

      Vương Hoằng còn chưa trả lời, tiểu Vương Quân tiếp: “Phụ thân thường , luận về diện mạo, con bằng Đại huynh, luận về mưu trí, con bằng Nhị huynh và Tam huynh. Chỉ có thể hơn về quyền cước thôi, nếu như thế, vì sao nữ nhi thể dùng sở trường của mình để công kích bọn họ?”

      Giọng của nữ nhi vừa trong trẻo vừa êm tai nhưng lại mang theo loại lạnh lùng kiên định khác thường, lời này khiến Vương Hoằng cũng phải ngẩn ngơ.

      Chàng muốn mở miệng, chỉ nghe Trần Dung kinh hỉ kêu lên: “Bọn nó đến rồi.”

      Nàng lấy tay áo che miệng, đỏ hốc mắt khàn khàn kêu lên: “Mấy thằng nhóc này giờ mới đến! Quân nhi, con cứ đánh cho mỗi người quyền, thay mẫu thân giáo huấn phen!”

      Lời của Trần Dung vừa dứt, Vương Hoằng khẽ hừ tiếng. Nhận ra bất mãn trong giọng của trượng phu, Trần Dung vội vàng che miệng lại.

      quan đạo, cát bụi cuồn cuộn, tiếng vó ngựa chạy vội rầm rập như sấm, là càng ngày càng gần.

      Cát bụi bốc lên tận trời, từ góc độ này của Trần Dung chỉ có thể nhìn thấy cờ xí có chữ ‘Vương’ rất lớn, về phần lĩnh quân là người nào, thấy cho lắm.

      Nhưng mà ở chỗ này xuất cờ xí của Vương thị, ngoại trừ ba nhi tử của Vương Hoằng chắc cũng còn ai khác

      Khi đội ngũ càng ngày càng gần, tim Trần Dung đập càng ngày càng gấp, nàng nắm chặt bàn tay bé ở bên. Qua lúc lâu, giọng trong trẻo lạnh lùng dùng ngữ khí chút để ý nhắc nhở nàng: “Mẫu thân, người nắm tay con đau quá.”

      Quân nhi?

      Trần Dung cả kinh, nàng vội vàng buông tay, vừa quay đầu lại, nàng trông thấy vết xanh tím bàn tay mũm mĩm trắng trẻo kia của nữ nhi.

      Nhìn dấu vết xanh tím ghê người, Trần Dung vừa vội lại đau lòng, nhịn được thầm oán: “Quân nhi, sao con sớm kêu lên?”

      Vương Quân ngẩng đầu liếc về phía mẫu thân, sóng mắt lưu chuyển lạnh lùng, bé trả lời: “Nữ nhi làm chủ thiên hạ, chút đau đớn ấy tính là gì?”

      Lời của nữ nhi vừa dứt, Trần Dung giọng nhắc nhở bé: “Quân nhi, con là nữ nhi, nữ nhi lớn lên phải lập gia đình, nào có suy nghĩ rong ruổi thiên hạ?”

      Nàng xong, Vương Quân nghiêng đầu, gương mặt tuấn dật hoàn mỹ như pho tượng, cái miệng nhắn khẽ nhếch, cất giọng trong trẻo: “Ngày ấy nghe thấy nhóm thúc thúc nhàn thoại, là bệ hạ năm đó từng ban cho mẫu thân mấy vị mĩ thiếu niên, về sau nữ nhi học theo mẫu thân, lấy phu, chỉ cưới phu thôi.”

      Lúc này, lời Vương Quân vừa thốt ra, Vương Hoằng bỗng nhiên quay đầu, chàng bình tĩnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai mẫu tử.

      Dưới ánh mắt chăm chú của chàng, hai người đều cúi đầu. hồi lâu, Vương Hoằng xoa thái dương, nhẫn nhịn lửa giận mà gầm : “A Dung, nàng dạy dỗ nữ nhi tốt!”

      Chàng trừng mắt nhìn nữ nhi như tiên đồng, đột nhiên cảm thấy rất vô lực, sao nhi tử của Vương Hoằng chàng đứa nào bình thường chứ?
      milktruyenky thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Huynh muội gặp lại

      Lúc này, đội nhân mã càng ngày càng gần, giờ có thể thấy được gương mặt.

      Trần Dung vẫn ngẩng đầu nhìn, lúc này gương mặt bọn họ đập vào mắt, nàng nhất thời kêu lên vui mừng, thả người nhảy xuống xe ngựa.

      Đội ngũ kia nhìn thấy Trần Dung xuống xe, cũng huýt sáo tiếng, sau đó, đồng thời dừng lại.

      Ba kỵ sĩ giục ngựa ra.

      Ba bóng dáng lớn hai vừa tới gần liền nhảy xuống ngựa xoay người quỳ xuống, hướng tới Vương Hoằng và Trần Dung dập đầu ba cái, trong trẻo kêu lên: “Phụ thân, mẫu thân!”

      Vương Hoằng cúi đầu, nhìn ba nhi tử, mỉm cười : “Được rồi, đứng lên .”

      Về phần Trần Dung, nàng lao tới trước mặt ba nhi tử, nhìn ngắm bọn họ, hốc mắt đỏ lên, chảy lệ muốn gì đó nhưng chỉ nghẹn ngào nức nở.

      Lúc này, xiêm y của nàng bị ai đó kéo cái.

      Trần Dung kinh ngạc quay đầu, đợi nàng nhìn kỹ, bóng người nho kéo nàng phía sau, tiếp đó, bé đứng chắn trước mặt Trần Dung.

      Ngửa đầu, Vương Quân với gương mặt lãnh tuấn như khắc ra từ khối băng nghiêm túc đánh giá ba huynh trưởng, chỉ thấy bé vươn ra bàn tay , đầu tiên là nắm chặt, sau đó vung trước mặt ba huynh trưởng, so sánh thân hình cao lớn của bọn họ, lại so sánh nắm tay của bọn họ lớn hơn của mình biết bao nhiêu lần, rồi thu bàn tay mình về đặt trước mặt xem xét, rốt cuộc bé thành buông tay ra, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt nhắn lạnh lùng dường như có việc gì thong thả đến phía sau Trần Dung, đẩy nàng cái, để nàng đứng trở về chỗ cũ.

      Hành động của tiểu oa nhi vừa đột ngột lại cổ quái, cặp song sinh nhìn thoáng qua nhau, lên tiếng hỏi mẫu thân: “Mẫu thân, đây là ai vậy?”

      “Ngốc quá, mẫu thân, đây là tiểu muội sao?”

      Vương Túc khó khăn thốt ra hai chữ tiểu muội rồi lại nghẹn lời, sau đó nó vươn tay chỉ vào mặt oa nhi, gần như là đột nhiên lại cất tiếng cười to.

      Vương Túc cười, Vương Lăng cũng theo cười ha hả, ngay cả khóe môi Vương Hiên cũng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì uy nghiêm của Đại huynh.

      Cặp song sinh cười lăn cười lộn, giọng lạnh lùng trong trẻo của oa nhi vang lên: “Các huynh cười cái gì?”

      Cặp song sinh ngưng cười.

      Bọn họ đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng, đối diện với gương mặt lạnh nhạt như gió xuân của phụ thân, cặp song sinh cười hì hì, Vương Túc : “Phụ thân, đây là muội muội oai hùng của con đúng ?”

      “Chúc mừng phụ thân được như ý nguyện, chúc mừng, chúc mừng.”

      “Trong phạm vi Nam Sơn, hùng tuấn sơn thủy có vô số, sao phụ thân ngừng cố gắng?”

      “Đừng vội như thế.” Người câu này là Vương Túc, nó chắp hai tay sau lưng, học bộ dạng của Vương Hoằng chậm rãi thong thả, miệng lại thở dài: “Đây là thiên ý, đây là thiên ý mà!” Ngữ khí cũng học theo Vương Hoằng.

      Lúc này, oa nhi ngửa đầu nhìn về phía Trần Dung, nghiêm túc hỏi: “Bọn họ cười cái gì vậy?”

      Trần Dung nghẹn lời, nàng thể cho nữ nhi rằng các ca ca giễu cợt diện mạo oai hùng của bé được.

      Dưới ánh mắt trong trẻo của nữ nhi, Trần Dung nghiêng đầu, chớp mắt.

      Vương Hiên lên bước, khẽ quát: “Câm miệng!”

      Hai chữ vừa thốt ra, hai đệ đệ quả nhiên lập tức ngậm miệng.

      Vương Hiên tiến lên, cậu đến trước người muội muội, ngồi xổm xuống, rồi vươn tay bế muội muội, hạ giọng, với vẻ ôn nhu: “Quân nhi, ta là Đại huynh của muội.”

      Vương Hiên từ nghiệt, đến tại dung sắc quá mức xinh đẹp, vượt qua tưởng tượng của thế nhân, bởi vậy cậu luôn đeo mặt nã gỗ mặt, mặt nạ này được chế tác theo phong cách cổ xưa, đôi với mắt phượng mị gương mặt cùng với nửa chiếc mũi cao lộ ra làn môi mỏng, vừa kỳ dị lại có khí chất của tướng lĩnh.

      Vương Quân nhìn Vương Hiên, cất giọng trong trẻo gọi: “Đại huynh.”

      Thấy muội muội hề tránh né nhìn mình, dường như việc mình đeo mặt nạ chỉ là chuyện bình thường đối với bé, Vương Hiên cười : “Quân nhi, có muốn Đại huynh bỏ mặt nạ xuống ?” Giọng của cậu trong trẻo lại hơi trầm trầm, dụ hoặc lòng người.

      Vương Quân lắc đầu.

      Vương Hiên càng thêm tò mò, cậu bế tiểu muội tùy ý hỏi: “Vừa rồi Quân nhi vung quyền ở trước mặt các ca ca là có ý gì vậy?”

      Vương Quân trả lời: “Ta đáp ứng mẫu thân, nhìn thấy các huynh đánh cho mỗi người quyền.” gương mặt tuấn dật tinh xảo của bé lộ ra chút khó xử, bé cúi đầu, cất giọng non nớt: “Huynh thấy rồi đó, nắm tay của các huynh lớn hơn của ta, phụ thân qua, nên dùng sở đoản của bản thân để công kích sở trường của người khác. Ta nghĩ rằng đành phải nuốt lời với mẫu thân thôi.”

      Trong lúc ba người Vương Hiên ngẩn ngơ, Vương Quân mếu máo, nhìn sang Trần Dung rầu rĩ : “Mẫu thân, việc này chờ Quân nhi lớn lên chút lại sau.” Vừa , bé vừa giãy khỏi người Vương Hiên, thẳng đến bên xe ngựa, vươn tay nhặt đoản kiếm lạnh lẽo lên, tiểu nữ oa ôm kiếm trèo lên xe ngựa.

      Đúng lúc này, cặp song sinh phản ứng lại, bọn họ đồng thời kêu tiếng, trái phải xông về phía Vương Quân.

      Hai huynh đệ đồng thời vọt tới bên xe ngựa, vén rèm xe, vươn tay về phía Vương Quân.

      Vương Túc tươi cười, nó gọi với vẻ lấy lòng: “Muội muội đừng phiền não, muội để Nhị huynh bế cái, Nhị huynh cho muội đánh quyền, được ?”

      Vương Lăng bên ăn khép nép: “Quân nhi Quân nhi, lại đây để cho ta bế cái.”

      Đối với cặp song sinh mà , bọn họ mồm nhưng tay chưa bao giờ nhàn rỗi, bởi vậy, bọn họ vừa dỗ dành vừa nhanh nhẹn mau chân quăng đoản kiếm của Vương Quân sang bên, mạnh mẽ ôm bé vào trong lòng.

      Vương Túc bế muội muội, giơ cao nàng lên tới đỉnh đầu, tươi cười rạng rỡ kêu lên: “Quân nhi Quân nhi, đến Kiến Khang Nhị huynh mang muội chơi.”

      Vương Lăng đứng bên cạnh muội muội, nó để muội muội cưỡi ở vai, vừa giữ người bé, vừa thét to lao ra.

      Từ rất xa, hai huynh đệ cười vui ngớt, nhưng tiểu nữ oa mà bọn họ dỗ dành lúc này lại nghiêng đầu, im lặng chớp mắt to, tò mò đánh giá bọn họ.

      Vương Hiên đến bên cạnh Trần Dung, dựa vào người mẫu thân, vừa theo thói quen xoa bóp bả vai cho nàng, vừa thầm oán: “Mẫu thân, muội muội là nữ oa, sao người lại để cho bé nghịch kiếm đánh người vậy? Chẳng lẽ hai người muốn bồi dưỡng bé thành người oai hùng sao?”

      tới đây, cậu liếc nhìn phụ thân.

      Trần Dung mang vẻ mặt đau khổ, nàng lúng ta lúng túng : “Ta cũng biết, có đôi khi ta chỉ tùy ý ra thôi. Lúc ấy các con nghe xong cũng để ý, nhưng bé lại nhớ kỹ.”

      Gương mặt nàng nhăn nhó: “Thanh đoản kiếm này là chính bé bảo hộ vệ đúc nên, khi đúc kiếm, bé còn canh giữ bên cạnh cả ngày, kiếm vừa thành hình bé coi như trân bảo mà trân trọng.”

      tới đây, Trần Dung trông mong nhìn về phía con, : “Hiên nhi, con có cách nào để thay đổi muội muội con ?”

      Vương Hiên trả lời, cậu nhìn về phía phụ thân.

      Đối với phụ thân vân đạm phong khinh, Vương Hiên cong khóe miệng.

      Cậu nhìn Trần Dung mang vẻ mặt đau khổ, thản nhiên cười, nhàng : “Mẫu thân lo lắng chuyện về sau bé lập gia đình ư?” Rồi cậu tiếp lời: “Mẫu thân suy nghĩ nhiều quá rồi, bé là đích nữ của Lang Gia Vương thị, lại có phụ thân cùng ba huynh đệ chúng con che chở, cho dù trời sập xuống cũng thể bị đè bẹp…… Ngay cả thể lập gia đình, có thể tìm hiền tế ở rể.”

      Nhi tử này chính là tri kỷ.

      Trần Dung trầm tĩnh lại, cũng đúng, Quân nhi giống mình, địa vị của bé tôn quý, cả đời cần lấy chồng cũng được, bản thân lo lắng vô ích.
      milktruyenky thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Phiền não a phiền não

      Trần Dung ngửa đầu nhìn con, thấy cậu đứng trước mặt người nhà vẫn đeo mặt nạ, thần thái hồn nhiên quên mất giờ cậu hề bộc lộ khuôn mặt . Xem ra, cậu mang mặt nạ này cũng khá lâu rồi.

      Nghĩ đến đây, Trần Dung khỏi nhủ thầm: Lúc trước Thất lang đối diện với gương mặt của Hiên nhi luôn thở dài, ta còn trách chàng nghĩ quá nhiều, tại xem ra, thà rằng diện mạo của Hiên nhi bình thường chút.

      Lúc này, đoàn xe lại tiếp tục chạy về phía trước.

      Vương Hiên trèo lên xe ngựa của mẫu thân, vừa thủ thỉ với mẫu thân, vừa thỉnh thoảng trả lời vài câu của phụ thân.

      Mà bên cạnh, cặp song sinh nhìn thấy muội muội càng nhìn càng , càng đùa càng vui. Thường thường có tiếng thét to truyền đến, Trần Dung ngẩng đầu nhìn, hai mắt mở to.

      Chỉ thấy Vương Túc cưỡi lưng ngựa giơ cao tiểu muội ném lên trời, thân mình nhắn bay lên theo hình vòng cung rồi được Vương Lăng vội vàng giục ngựa chạy đến tiếp được. Ngay khi tiểu muội rơi xuống tay Vương Lăng, ba tiếng cười đồng thời vang lên, tiếng cười này ngoại trừ của Vương Túc và Vương Lăng đó của Vương Quân.

      Vương Quân luôn rất lạnh lùng, giờ phút này lại cười khanh khách sung sướng, giống như tiểu nữ oa bình thường.

      Nhìn hai huynh đệ đùa nghịch nữ nhi như món đồ chơi, Trần Dung nhíu mày kêu lên: “ chút, thấp chút.” Tuy rằng nàng luyện võ nên quen mắt, thấy thân thủ của hai nhi tử cao hơn nàng rất nhiều nhưng nàng vẫn lo lắng bọn họ lỡ tay.

      Trả lời của nàng phải cặp song sinh mà là tiểu oa nhi, bé non nớt kêu lên: “Đừng nghe mẫu thân …… Người nhát gan lắm, hề giống như đại trượng phu.”

      Lời của tiểu muội vừa thốt ra, Vương Túc vui vẻ : “Mẫu thân là phụ nhân, đương nhiên phải là đại trượng phu rồi.”

      “Chẳng lẽ, Quân nhi là đại trượng phu sao?”

      Lời của Vương Lăng làm cho Vương Quân nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt trong veo chuyển vòng, nghiêm túc gật đầu: “Phụ thân Quân nhi là người oai hùng. Ta oai hùng, tất nhiên là đại trượng phu rồi.”

      xong, ba ánh mắt đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng.

      Đối diện với vẻ mặt buồn cười của ba nhi tử, Vương Hoằng hừ tiếng, chàng vươn tay xoa trán, thầm nghĩ: Ngay cả A Dung cũng như vậy, hài tử này cái nên nghe nên nghe, cái nên nghe lại nhớ rất .

      Thấy cặp song sinh lại đùa nghịch tiếp, Trần Dung quay đầu lại, hỏi han Vương Hiên: “Con ta 17, có nữ lang nào vừa ý ?”

      Vương Hiên cúi đầu xuống.

      Đối mặt với mẫu thân, mắt phượng nheo lại, cậu cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nữ lang vừa ý ư? Mẫu thân dùng sai từ rồi. thiên hạ, ngoài nữ lang vẫn còn rất nhiều thứ có thể sử dụng hai chữ ‘vừa ý’.”

      thực tế, đối với thiếu niên hăng hái những lời này thực bình thường.

      Cũng biết vì cái gì, tim Trần Dung đập thót cái, nhịn được giọng hỏi: “Ngoại trừ nữ lang, Hiên nhi còn vừa ý cái gì nữa?”

      lời thốt ra, Vương Hiên trừng mắt phượng, Vương Hoằng nghiêng đầu nhìn Trần Dung.

      Theo bản năng, Trần Dung rụt đầu, thành cúi đầu xuống.

      Vương Hiên hừ tiếng, với giọng ảo não: “Mẫu thân, nếu người khác lời này dù thế nào con cũng phải làm cho nằm ba ngày thể xuống giường.” Cậu thở phì phì: “Nhi tử là con ruột, chẳng lẽ có thích gì mà mẫu thân còn biết sao?”

      Trần Dung nghe lời chỉ trích nghiêm khắc lại rụt đầu.

      Vương Hiên tức giận khỏi nghẹn lời, cậu cắn răng : “Nhi tử cũng giống như phụ thân, đường đường là trượng phu, việc nam sắc luyến đồng thể ưa thích nổi.”

      Trần Dung liên thanh đáp: “Đúng, đúng.” Quả thực thành kẻ phụ hoạ.

      Vương Hiên vẫn phiền não, cậu trừng mắt nhìn mẫu thân cái, rồi tháo mặt nạ xuống.

      Khi mặt nạ được tháo xuống, Vương Hiên 17 tuổi, mặt trắng như ngọc, đôi mắt phượng lập tức trở nên hoa lệ chói mắt.

      Ngay lập tức, Trần Dung chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe sáng, xe ngựa vốn giản dị trở nên hoa lệ xa xỉ.

      Có lẽ là do hàng năm đội mặt nạ, gương mặt Vương Hiên lạnh lùng, ánh nhìn lưu chuyển cũng lấp lánh ánh sáng.

      Ngũ quan hình dáng của cậu hoàn mỹ đến cực điểm, hưởng di truyền từ hoàn mỹ cao quý của Vương Hoằng, lại đôi với diễm sắc gương mặt cậu, tạo thành nét mặt hiếm thấy.

      Năm năm trước, tuy rằng Vương Hiên diễm mĩ, nhưng dù sao vẫn còn nét trẻ con, thoạt nhìn là thiếu niên xinh đẹp đến cực điểm. Nhưng tại, mày cậu như kiếm, ánh mắt sắc bén, môi nhàng mím chặt, cả khuôn mặt tựa như bức tranh sơn thủy, tuyệt mỹ bức người, cũng khí thế bức người.

      Diện mạo thế này chỉ sợ đến đâu cũng khiến xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ.

      Vương Hiên tháo mặt nạ xuống, quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Dung, căm tức : “Mẫu thân. Bộ dạng tại của nhi tử có phải là đại trượng phu hay ?”

      Trần Dung vội vàng gật đầu, dùng sức gật đầu, trong lòng thầm kêu khổ: Nàng cũng chỉ hoài nghi chút, Hiên nhi trưởng thành trông như thế nào?

      Vương Hiên thấy mẫu thân tội nghiệp nên khẽ hừ tiếng, quyết định buông tha nàng.

      Khi còn , Vương Hiên là người thông minh đa tài, giống như phụ thân, cậu luôn lo lắng cho mẫu thân, luôn thầm thu xếp mọi việc. Vì thế với thói quen này, cậu ở bên Trần Dung bớt kính sợ, giống bằng hữu hơn là giống mẫu tử.

      Giáo huấn mẫu thân phen, thấy nàng thành nhận sai, Vương Hiên khẽ hừ tiếng, cúi đầu, gác mặt bên gáy nàng: “Mẫu thân, ta hận nhất bị người ta cho là kẻ đoạn tụ.”

      Cậu với giọng oán giận: “Phụ thân lo lắng đúng mà, điều nên nhất đó là lớn lên giống như mẫu thân.”

      Trần Dung với vẻ ôn nhu: “Mẫu thân cũng phải cố ý mà.”

      Vẻ mặt nàng đau khổ, nàng thào : “Bốn người các con phụ thân đều vừa lòng. Nhưng từ sau khi sinh ra muội muội, phụ thân con chấp nhận rồi, cũng nhìn ngắm sơn thủy nữa.”

      Vương Hiên chê cười rồi : “Đúng vậy, người muốn hài tử oai hùng, trời xanh cho người hài tử oai hùng, tiếc rằng đó lại là nữ nhi. Đương nhiên phải chấp nhận rồi.”

      Tuy rằng cậu cười nhạo nhưng thấp giọng, ràng là muốn để phụ thân giục ngựa chạy bên ngoài nghe thấy.

      Hai mẫu tử cười cười, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Sau nửa canh giờ, cặp song sinh chơi mệt, bọn họ giục ngựa lại đây. Vương Túc giơ hai tay, ném muội muội vào trong lòng Vương Hiên ngồi trong xe ngựa.

      Vương Hiên tiếp nhận, cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen láy trong veo như nước của muội muội. Bé đối mặt với Đại huynh, hiển nhiên bị diện mạo của cậu chấn động, vươn bàn tay bé xoa mặt cậu.

      Vừa xoa mặt Đại huynh, Vương Quân vừa chớp mắt to cách tò mò. hồi lâu, bé cọ cọ vạt áo cậu, vòng ôm cổ Vương Hiên.

      Lúc này, Trần Dung cũng vươn tay qua.

      Vừa duỗi tay ra, tay oa nhi ôm Vương Hiên càng thêm chặt, bé buồn bực kêu lên: “ cần mẫu thân đâu.”

      Trần Dung cười :“Quân nhi, Đại huynh con mệt mỏi, vẫn để mẫu thân bế .”

      cần.”

      Vương Quân vừa trả lời, vừa vươn tay xoa mặt Đại huynh, đột nhiên, bé với giọng nghiêm túc: “Đại huynh rất đẹp, ta gả cho huynh.”

      Lời này vừa thốt ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.

      Trần Dung kêu lên: “Quân nhi chớ có bậy, lại đây, để mẫu thân bế.”

      Vang lên đồng thời với câu của nàng còn có giọng điệu rầu rĩ của Vương Túc Vương Lăng: “Quân nhi tốt, Nhị huynh đối tốt với Quân nhi như vậy mà Quân nhi cũng gả cho ta.”

      “Quân nhi khiến cho Tam huynh thương tâm mà.”

      Nghe thấy tiếng hai huynh trưởng oán giận, Vương Quân vẫn ôm chặt Vương HIên, khuôn mặt nhắn dán lên mặt Đại huynh, chớp mắt to cất giọng trong trẻo non nớt: “Phụ thân có câu cửa miệng, làm phải làm tốt nhất. Đại huynh đẹp nhất, Quân nhi phải gả cho người đẹp nhất.” Mới đến đây, bé lại bổ sung: “ đúng, là cưới, Quân nhi muốn cưới người đẹp nhất.”
      milktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :