1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20: Thế cục
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Khi Nhiễm Mẫn vừa rời , chúng binh lính cũng chỉnh tề nhấc cao chân về phía trước. Mọi sĩ tộc dưới dẫn dắt của Vương Hoằng, theo phía sau Nhiễm Mẫn.

      Lúc này, đoàn người đều dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Trần Dung, bọn họ , vì sao Vương gia Thất lang lại hỏi nữ lang! Vì sao sau khi nữ lang này có thể tin tưởng Nhiễm Mẫn, Vương gia Thất lang lại dường như tin tưởng vững bước hơn nhiều?

      Trong lớp cát bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời bởi vó ngựa, trong nháy mắt, đoàn xe tới quan đạo.

      quan đạo rộng lớn, tại thời điểm khô hạn này, mặt đất khắp nơi đều là vết hằn sâu của bánh xe. Vương Hoằng khẽ nhăn mặt, khỏi bảo xa phu đánh xe ngựa tới gần Nhiễm Mẫn, chắp tay hỏi: “Lang quân, đất sao có nhiều dấu vết bánh xe chạy qua như thế?” Trong giọng của chàng mang theo bất an.

      Nhiễm Mẫn quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vương Hoằng.

      diện mạo tuấn mỹ của y mang theo sát khí, cả người giống như đống lửa bốc cháy, chỉ ánh mắt khiến người ta cảm thấy sợ hãi tổn thương. Giờ phút này y vừa nhìn qua, chúng đệ tử cúi đầu né tránh, trong lòng đám người Vương Hoằng cũng trầm xuống.

      Nhiễm Mẫn thản nhiên : “Đoàn người đều vội vàng hướng tới phía nam, vết bánh xe đương nhiên là nhiều rồi.”

      Trong lòng Vương Hoằng nhảy nhót.

      đợi chàng mở miệng, Vương Ngũ lang vội vàng hỏi: “Lời ấy của lang quân có ý gì? Bọn họ gần thành Lạc Dương như thế, vì sao còn phải tiếp về phía nam?”

      Giọng của Vương Ngũ lang thực vang dội, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng của mọi người ngừng lại, tất cả đều ngẩng đầu lên, chờ Nhiễm Mẫn trả lời.

      Nhiễm Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong giọng đạm mạc mang theo trầm thể hình dung: “Vì sao lại về phía nam? Ta phải mới rồi sao? Nơi này phần đông là người Hồ!”

      Ý chỗ này phần đông là người Hồ. Nhưng mà, đây là thành Lạc Dương mà! Đây là đô thành của Tấn Vương Thất mà. Chẳng lẽ, thế cục phát triển đến tình trạng này rồi sao?

      Mọi người bắt đầu kinh hoàng, trong tiếng nghị luận, lại có tiếng khóc truyền ra.

      Mắt thấy tiếng nghị luận kia càng ngày càng vang, Nhiễm Mẫn vẫn nhìn phía trước đột nhiên quát: “Đều câm miệng cho ta!”

      Tiếng quát này hàm chứa sát khí tận trời. Chúng đệ tử thị tộc cả kinh, vội vàng ngậm miệng.

      Trong im lặng, Nhiễm Mẫn lạnh lùng : “Đường đường là đại trượng phu, sao có thể hơi động tí liền rơi lệ? Hừ! khiến người ta cảm thấy trơ trẽn!”

      Lời này của y có chút nặng nề, chúng đệ tử thị tộc xưa nay sống an nhàn sung sướng, luôn cảm thấy bản thân tài trí hơn người. Cho dù Nhiễm Mẫn uy sát kinh người, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ có danh sĩ văn nhược tiêu sái mới là trượng phu. Kẻ trước mắt này, cũng chỉ là thất phu dã man mà thôi, tuy rằng thất phu này tuấn mỹ chi cực, khí thế bất phàm, tựa như núi lửa che giấu dưới gió tuyết.

      Trong khoảng thời gian ngắn, ít người đối với Nhiễm Mẫn liếc mắt xem thường, nhưng mà, bọn họ cũng chỉ dám len lén liếc nhìn, kẻ trước mắt chính là sát tinh mà.

      Vương Hoằng bình tĩnh, chàng buồn bực nhìn thành Lạc Dương, sau lúc lâu mới thấp giọng hỏi: “Nay thành Lạc Dương, là tòa thành bỏ sao?”

      Nhiễm Mẫn trả lời: “Cũng có vài gia tộc chưa từng chuyển .”

      Dừng chút, y quay đầu lại, yên lặng xem xét Vương Hoằng, : “Ai ai ở lại, quân có thể tưởng tượng ra được ?”

      Vương Hoằng cũng nhìn thẳng y, thản nhiên hỏi: “Nhiễm quân có biết, người Lạc Dương đâu ?”

      “Kiến Khang.”

      Kiến Khang? Đó lại là nơi xa xôi ngàn dặm mà. Trong đám người, lại truyền đến loạt tiếng kêu hoảng loạn.

      Vương Hoằng trầm giọng hỏi: “Vậy, lần này quân hộ tống chúng ta là đến Lạc Dương sao? Nếu chúng ta muốn tiếp tục về phía trước sao?”

      Nhiễm Mẫn ha ha cười, y cũng quay đầu lại : “Vẫn tin ta sao? Yên tâm, qua đoạn đường trăm dặm này, phải Lạc Dương hay là Kiến Khang, tùy ý các ngươi.”

      Mọi người mừng rỡ, Vương Ngũ lang lớn tiếng kêu lên: “Lời ấy của Nhiễm quân là sao?”

      Trả lời là tiếng hừ lạnh của Nhiễm Mẫn.

      Thấy dường như y mất hứng, chúng kẻ sĩ còn muốn xác nhận hai câu đồng thời ngậm miệng.

      Kéo theo mấy chục đoàn xe, cát bụi bốc lên tận trời. , loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, từ rất xa, tráng hán mang khẩu Trung Nguyên quái dị hét lớn: “Là kẻ sĩ người Hán, là đại đội kẻ sĩ người Hán.” Trong giọng tràn ngập mừng rỡ như điên.

      Ngay lúc tiếng kêu kia vừa thốt ra, mấy trăm tráng hán người Hồ hướng về phía đoàn người, chỉ nghe trận xé gió, chúng sĩ tốt cũng cần Nhiễm Mẫn hạ lệnh, đồng thời giương cung đáp trả. Trong nháy mắt tên bắn như mưa, mấy trăm mũi tên dài lạnh lẽo rơi xuống trước vó ngựa của người Hồ!

      Chúng người Hồ vội vàng kéo ngừng tuấn mã, lảo đảo lui vài bước. Qua hồi lâu, tráng hán kia kêu lớn: “Các ngươi là tộc nào?”

      Tiếng quát của mấy chục người chỉnh tề truyền đến: “Tướng quân nhà chúng ta là Thiên Vương Thạch Mẫn!”

      Bốn chữ ‘Thiên Vương Thạch Mẫn’ vừa thốt ra, tráng hán kia lập tức vội vàng kêu lên: “Hóa ra là Thiên Vương Thạch Mẫn? Chúng ta lập tức rời , lập tức rời .”

      Tiếng bối rối của vang lên, giọng khác trung khí mười phần theo truyền đến: “Thiên Vương chớ trách, chúng ta chỉ là ngang qua nơi đây.”

      Mấy trăm người Hồ dũng mãnh, đồng thời quay đầu ngựa, rời khỏi nhanh như gió. Tốc độ này so với lúc bọn họ đến còn nhanh hơn.

      Chúng đệ tử thị tộc hai mặt nhìn nhau.

      Tình cảnh này vượt qua kiến thức của bọn họ, trong nhận thức của bọn họ, người Hồ luôn như hổ như sói, dưới tình huống bình thường, người Hồ có thể đối phó với bốn năm sĩ tốt của người Hán. Cho tới bây giờ, chỉ có người Hán nghe thấy người Hồ mà nhanh chóng bỏ chạy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hóa ra có người Hồ trông thấy người Hán cũng hành động như vậy!

      Thiên Vương, đúng là danh hào vang dội!

      Vương Hoằng ý bảo xe ngựa về phía trước, chàng phía sau Nhiễm Mẫn, thận trọng hướng y chắp tay, cất cao giọng : “Quân, đều là trượng phu, vừa rồi là Hoằng lỡ.” Mặc kệ như thế nào, người Hán có thể khiến người Hồ nhanh chóng bỏ chạy luôn đáng được tôn kính.

      Chàng dừng chút, thành khẩn hỏi: “Theo ý lang quân, nếu chúng ta chạy tới Kiến Khang có thuận lợi hay ?”

      “Đường thông đến Kiến Khang, bị Để tộc cùng Tiên Ti tộc nhân chiếm cứ. Nếu các ngươi cố ý tiến đến, chỉ có thể trở thành quân lương cho người Hồ.” Giọng của Nhiễm Mẫn vẫn đạm mạc, cũng bởi vì Vương Hoằng tôn kính mà sinh ra biến hóa.

      Hai chứ ‘quân lương’, y ra đơn giản tùy ý, những người hiểu hàm nghĩa của hai chữ này đều khỏi nhất tề rùng mình cái – đối với người Hồ, cái gọi là quân lương, ràng là chỉ bọn họ mà.

      Vương Hoằng vái chào sâu, cất cao giọng : “Xin hỏi lang quân, thiên hạ này tuy lớn, có đường nào để chúng ta hay ?” Trong giọng có ý bi thương hiu quạnh.

      Lời này của Vương Hoằng vừa thốt ra, trong đám người lại truyền đến loạt tiếng khóc đè thấp.

      Lúc này đây, Nhiễm Mẫn mở miệng ngăn cản. Y trầm ngâm lúc, : “Các ngươi đến Nam Dương. thông quan đạo tới Nam Dương, là thuộc về phạm vi thế lực của ta. Nam Dương vương có hùng binh, trong khoảng thời gian ngắn, nơi đó tuyệt đối an toàn.”

      “Tạ ân đức lang quân chỉ điểm, hộ tống, chiếu cố!”

      Vương Hoằng từng chu du các nơi, kiến thức của chàng so với đám thị tộc ở đây đều sâu rộng hơn nhiều. Bởi vậy chàng có thể tinh tường phán đoán ra lời của Nhiễm Mẫn hề giả dối.

      Trong lúc Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn trò chuyện, Trần Dung vẫn kéo rèm xe xuống, im lặng ngồi ở trong xe ngựa. Từ sau khi Nhiễm Mẫn xuất , nàng trở nên im lặng khác hẳn với bình thường.

      Đột nhiên, rèm xe của nàng bị vén lên, chính là thiếu niên Tôn Diễn ló đầu vào nhìn nàng. Cậu yên lặng nhìn nàng chăm chú, giọng như vịt đực cất tiếng: “ có thể tin tưởng Nhiễm Mẫn sao?”

      Trần Dung gật đầu.

      “Phụ mẫu và người nhà ta đều bị Tiên Ti tộc nhân bắt làm quân lương.”

      Thiếu niên đột ngột ra câu như thế. Trần Dung hoảng hốt ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cậu.

      Sau khi trầm mặc, Trần Dung thấp giọng : “ qua rồi, đừng bi thương nữa.”

      “Ta bi thương! Nợ máu phải trả bằng máu, ta thể bi thương.”

      Tôn Diễn chậm rãi thẳng lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Mẫn, thào : “Người Hồ đều sợ y, người Hồ đều sợ y! A Dung, muội có thể đầu nhập dưới trướng người này ?”

      Trần Dung ngẩn ngơ, nàng mở to mắt nhìn Tôn Diễn.

      Thời gian này, Tôn Diễn còn trầm luân trong bi thương hận khổ, ẩm thực ngủ nghê bị chậm trễ, khuôn mặt của cậu càng ngày càng hồng nhuận, ngũ quan cũng càng ngày càng trở nên tuấn tú trắng trẻo. Da thịt trắng mịn, mày kiếm mắt sáng, lộ ra mũi thanh tú cao thẳng, môi hồng nhuận, đều khiến cho thiếu niên này mang theo vẻ đẹp gần như trung tính.

      Giờ phút này, cậu ngồi ở lưng ngựa, thân hình gầy yếu, thắt lưng nhắn, từ bên cạnh nhìn bóng dáng cậu, nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú xinh đẹp, còn nghĩ đến bộ dạng cậu xuất trận giết địch, bất tri bất giác, trong đầu Trần Dung nổi lên câu: “ hùng thắt lưng mềm mại như dương liễu……”

      Trong lúc nàng xuất thần, Tôn Diễn quay đầu lại, yên lặng nhìn nàng.

      Nhìn nàng, cậu có thể thấy ý tứ này, trong con ngươi đen lên chút tức giận, gương mặt tuấn tú cũng hơi đỏ ửng. Cậu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Dung, hạ giọng hung tợn quát: “Trần thị A Dung, muội dám xem thường ta?”

      Trần Dung rùng mình, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, quyết đoán trả lời: “, có.”

      Tôn Diễn hừ mạnh tiếng, vung roi ngựa trong tay, điều khiển ngựa phóng về phía trước, bỏ lại câu vừa thẹn vừa giận: “Trần thị A Dung, muội, muội, ta khiến muội hối hận!”

      Trần Dung ngốc lăng nhìn bóng dáng cậu xa, qua hồi lâu, nàng mới thào : “Ta cũng thốt ra miệng mà……”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 21: Tộc nhân
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Đúng lúc này, lại là loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.

      Lúc này đây tiếng vó ngựa khí thế rất lớn, cát bụi bốc cao, mãi mà tiêu tan, ít nhất cũng có bốn năm ngàn người.

      Trong nháy mắt, đội ngũ kia xuất ở trước mắt, nhìn cờ xí có hình đầu sói tung bay, mấy chục người Hán đồng thời kêu lên: “Hồ tộc –”

      Chỉ hai chữ này lộ ra sợ hãi.

      Đúng lúc này, trong đội ngũ ngàn người kia phát ra tiếng cười thô , người mang theo khẩu người Hán kỳ quái hét lớn: “Người Hán, nhiều kẻ sĩ người Hán. Oa ha ha ha.”

      Tiếng cười vô cùng bừa bãi.

      Bất tri bất giác, mọi sĩ tộc đều quay đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, biểu tình vừa bối rối lại là bất an, đa phần, vẫn là tuyệt vọng. Bọn họ biết, Hồ tộc có năm ngàn tinh kỵ ý chỉ cái gì! Binh lính của Nhiễm Mãn chỉ có 800 thôi, làm sao y có thể là địch thủ của đối phương! Đừng là y, với năm ngàn tinh kỵ này, cho dù là mười vạn binh lính Tấn quốc gặp phải, cũng tan tác toàn bộ thôi!

      Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, thần sắc của Nhiễm Mẫn thản nhiên, đôi mắt đen mà sáng ngời, chớp động tia sáng lạnh lùng. ung dung liếc mắt nhìn về hướng đó cái, rồi chút nào để ý quay đầu, tiếp tục giục ngựa về phía trước.

      Chỉ trong lát, đội ngũ mấy nghìn người kia vọt tới cách đoàn xe trong vòng năm trăm bước.

      Trong chờ mong của mọi người, lại lần nữa, chúng sĩ tốt giương cung cài tên, đặt hướng về phía trước!

      giọng trầm thấp trong đám sĩ tốt truyền đến: “Phóng!”

      “Vút vút vút –”

      Tiếng xé gió dứt bên tai, đảo mắt, lại là mấy trăm mũi tên dài lạnh lẽo rơi xuống trước vó ngựa của người Hồ.

      Kỹ thuật cưỡi ngựa của chúng người Hồ rất cao siêu, bọn họ đồng thời ghìm cương ngựa, sau khi khiến ngựa phát ra tiếng hí dài ngừng lại.

      nam tử người Hồ đầu đội mặt nạ giục ngựa lao ra, quát: “Người nào?”

      Gã hỏi, tất nhiên là nhóm binh lính hộ tống thị tộc.

      Lại lần nữa, mấy chục sĩ tốt đồng thời trả lời: “Tướng quân nhà chúng ta là Thiên Vương Thạch Mẫn!”

      Người Hồ đeo mặt nạ kia ràng cả kinh, gã thẳng lưng, kêu lên: “Thiên Vương Thạch Mẫn?”

      “Đúng vậy –”

      Người Hồ kia nghe vậy, nhíu mày. Lấy nhãn lực của gã, liếc mắt cái có thể thấy được, đội ngũ hộ tống sĩ tộc này, chỉ có số binh lính đến ngàn, mà phía sau gã lại có năm ngàn tinh kỵ!

      Nhìn thấy người Hồ này chần chờ, chúng sĩ tộc hoàn toàn bối rối, bọn họ nhất tề quay đầu, trông mong nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

      Bọn họ nhìn thấy, là bóng dáng của Nhiễm Mẫn, y vẫn nhanh chậm điều khiển ngựa chạy về phía trước, tựa hồ hề quan tâm tới mọi chuyện xung quanh.

      Đúng rồi, y đương nhiên thèm để ý, cho dù thực đánh nhau chết sống lại, y cũng có thể rời . Ý niệm này vừa xuất trong đầu chúng đệ tử thị tộc, bọn họ càng cảm thấy kinh hoàng.

      Lúc này, nam tử phía sau người Hồ kia giục ngựa tiến lên, thấp giọng : “Tứ ca, cần gì phải do dự? Huynh xem nhiều xe ngựa như thế, tất cả đều là tài bảo đó. Chỉ là vài Tấn nô ngu dốt như lũ dê, có gì mà đáng sợ?”

      Nam tử đeo mặt nạ lạnh lùng trả lời: “Y là Thiên Vương Thạch Mẫn!”

      Sau khi ra những lời này, thanh niên đeo mặt nạ kia hướng tới Thạch Mẫn chắp hai tay, cao giọng : “Hóa ra là Thiên Vương, mạo phạm chớ trách! Lui –”

      Quăng ra những lời này, đám tinh kỵ kia bắt đầu chuyển hướng, thong thả, cực kỳ có trật tự lui về phía sau.

      Mãi cho đến khi đội ngũ kia lui hai ba dặm đường, cát bụi do vó ngựa của bọn họ tạo ra càng ngày càng bay xa, chúng sĩ tộc mới quay đầu, lại nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

      Nhiễm Mẫn vẫn như cũ nhanh chậm chạy về phía trước, bốn chân tuấn mã cao lớn lông đỏ còn như gõ từng nhịp, có vẻ thập phần nhàn nhã.

      Trong im lặng, Vương Trác khẽ : “Nhiễm Mẫn này có thể khiến người Hồ kinh sợ như thế sao?” Trong giọng lộ vẻ dám tin.

      thực tế, mọi người dám tin mở to mắt nhìn Nhiễm Mẫn. Qua hồi lâu, loạt tiếng nghị luận đè thấp nổi lên bốn phía.

      Có điều, trải qua mấy lần như thế, mọi người ràng thả lỏng hơn hẳn: Chỉ mang theo 800 người, đem năm ngàn tinh kỵ người Hồ đặt ở trong mắt, có người hộ tống như thế, bọn họ cần gì phải sợ nữa?

      Đội ngũ nhanh chậm tới trước, lúc này, thiếu niên cực kỳ tuấn tú giục ngựa vọt tới bên cạnh Nhiễm Mẫn, gì đó với y.

      Thiếu niên này, Vương thị và Dũ thị đều nhận biết, đó là tiểu lang Tôn gia vẫn cùng đồng hành với Trần thị A Dung. Cũng biết tiểu lang này gì với Nhiễm mẫn?

      Mọi người vô cùng tò mò, liên tiếp nhìn về phía hai người.

      Chưa được lúc, mọi người đều nhìn thấy Tôn gia tiểu lang giục ngựa thối lui ra phía sau Nhiễm Mẫn, nhắm mắt theo đuôi y.

      Trải qua hai lần gặp người Hồ, con đường ràng trở nên thanh tĩnh hơn.

      Cứ thế được hai ngày, tới ngày thứ ba, đoàn xe rời khỏi sông Hoàng Hà gần trăm dặm.

      Lúc này, tiếng ồn ào truyền đến, trong tiếng nhốn nháo, Vương Ngũ lang hét lớn: “Trần thị A Dung, mau mau ra, mau mau ra, tộc nhân của nàng đến rồi!”

      Tộc nhân?

      Đúng vậy, hẳn lúc này đến rồi!

      Trần Dung cười , vén lên rèm xe.

      Ngoài rèm xe, Vương Ngũ lang có vẻ vô cùng vui mừng, hai mắt sáng trong suốt nhìn Trần Dung chăm chú, cười : “Là chi của bản tộc nàng, rất tốt.”

      Rất tốt, vì sao lại rất tốt chứ?

      Vương Ngũ lang thấy Trần Dung thần sắc bất động, quay đầu quát Thượng tẩu: “Mau dẫn nữ lang gặp thân nhân.”

      “Vâng.”

      Xe ngựa Trần Dung chạy tới, rẽ qua đám người, hướng về phía trước gia nhập vào đội ngũ mới.

      Lúc này, trong đội ngũ kia có vài trưởng giả vây quanh Nhiễm Mẫn. Cách bọn họ năm mươi bước, nương xinh đẹp văn nhược, tuổi xấp xỉ Trần Dung ngửa đầu si ngốc ngắm nhìn Nhiễm Mẫn, trong ánh mắt lóe lên tia sáng vui mừng, si mộ, cùng với khát vọng.

      Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Dung nhắm hai mắt lại.

      Cùng lúc đó, Bình ẩu cạnh xe ngựa của Trần Dung vừa xem xét Vương Ngũ lang, vừa vui mừng với Trần Dung: “Nữ lang, lão thấy Vương gia Ngũ lang thích người. tại nhìn thấy tộc bá của người đến đây vui mừng như thế. chừng tối hôm nay cầu xin để cưới người về đó.”
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 22: Tái
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Xe ngựa của Trần Dung đảo mắt đến hàng đầu của đội ngũ.

      Vài trưởng bối cùng Nhiễm Mẫn chuyện, Trần Dung tiện quấy rầy, nàng im lặng đứng ở bên.

      nương văn nhược xinh đẹp kia lúc này thu hồi ánh mắt, nàng ta đảo mắt thấy được Trần Dung, liền được tỳ nữ nâng đỡ đến gần, nhìn nàng cười : “Muội là A Dung sao? Mới vừa rồi mọi người kể về muội, đều khen dứt miệng.”

      tới đây, nương ngượng ngùng bổ sung: “Ta gọi là Trần Vi, là tộc tỷ của muội.”

      Trần Dung đương nhiên biết nàng ta là tộc tỷ của mình.

      Nàng buông rủ hai mắt, thấp giọng : “Gặp qua tỷ tỷ.” Bất tri bất giác, nàng phát tay mình nhanh chóng vò góc áo. Trần Dung hít hơi sâu, thả lỏng tay ra.

      Gương mặt Trần Vi đỏ hồng, nét mặt tú lệ, mang theo vẻ xấu hổ của nương nảy mầm xuân tâm. Nàng ta lại si ngốc liếc nhìn Nhiễm Mẫn cái, vô tâm với Trần Dung: “A Dung, muội chàng có phải trượng phu chân chính hay ?”

      Chàng trong miệng nàng ta, tất nhiên là Nhiễm Mẫn.

      Trần Dung quay đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, lúc này, gương mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười thản nhiên, trong con ngươi đen láy hỏa cũng biến mất, cả người thoạt nhìn tao nhã.

      Trần Dung liếc nhìn y cái rồi dời tầm mắt, thản nhiên : “Uh, y đúng là trượng phu.”

      Được Trần Dung khẳng định, khuôn mặt nhắn của Trần Vi càng đỏ, nàng ta vui sướng nhìn Nhiễm Mẫn, khoái hoạt : “Hóa ra A Dung cũng thấy chàng là trượng phu chân chính? tốt quá.” Mặt nàng ta đỏ hồng đến tận gáy, Trần Vi cúi đầu, ngượng ngùng với Trần Dung: “ biết vì sao, ta vừa gặp A Dung, trong lòng liền có cảm tình, có gì cũng muốn kể với muội.”

      ? Dưới đáy lòng Trần Dung cười lạnh tiếng.

      Nàng rủ mắt, mỉm cười : “Tỷ tỷ tựa như hoa sen, tinh thuần xuất tục.”

      Lời đánh giá này của Trần Dung vừa thốt ra, Trần Vi mừng rỡ, hai mắt nàng ta sáng trong nhìn Trần Dung, lần đầu tiên đem lực chú ý hoàn toàn đặt lên thân Trần Dung.

      Nhìn thấy mặt Trần Vi hề che giấu vui mừng đắc ý, Trần Dung khỏi ngẩn ra: là, nàng quên, trải qua chuyến vừa rồi, nàng còn là Trần Dung trước kia. Nàng thốt ra lời đánh giá, có chút phân lượng (ý chỉ lời đánh giá được người coi trọng).

      Lúc này, chúng trưởng gia vây quanh Nhiễm Mẫn tản ra, văn sĩ trung niên hướng tới Trần Dung vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tới gần.

      Trần Dung vội vàng bảo Thượng tẩu đánh xe ngựa qua đó, bước xuống xe, hướng tới văn sĩ trung niên kia thi lễ, cúi đầu thành : “Trần Dung ở Bình thành, gặp qua tộc bá.”

      Văn sĩ trung niên kia gật đầu, : “A Dung đúng ? cần tự giới thiệu, ta biết phụ huynh của con là ai. năm trước, phụ huynh của con sau khi gặp qua ta, liền theo mọi người đến Kiến Khang rồi.”

      Dừng chút, văn sĩ trung niên hướng tới Trần Vi vẫy tay.

      Ánh mắt Trần Vi vội vàng thu hồi từ người Nhiễm Mẫn, khuôn mặt nhắn hồng hồng chạy đến bên người phụ thân.

      Văn sĩ trung niên chuyển sang nhìn Trần Vi, từ ái : “Vi nhi, phụ huynh của A Dung ở đây, chúng ta là người nhà của nàng, tỷ muội các con phải chiếu cố lẫn nhau mới phải.” Dứt lời, lại với Trần Dung: “Nếu phụ huynh của con có ở đây, ta là tộc trưởng, đến Nam Dương, con và Vi nhi ở cùng chỗ.”

      Trần Dung khẽ mím môi, muốn gì đó, nhưng nàng nghĩ nghĩ, vẫn chỉ thấp giọng đáp: “Vâng.”

      Trần Vi mím môi cười, vui mừng : “ biết phụ thân, vừa rồi con cùng A Dung rất nhiều, nàng còn khen con giống như hoa sen đó.”

      Trong giọng mang theo vài phần ngây thơ, văn sĩ trung niên ha ha cười, xoa đầu nàng ta lắc đầu : “Con nha, mãi mà người lớn. Được rồi, con và A Dung chơi .”

      Trần Vi khanh khách cười, chạy đến bên người Trần Dung, nắm tay nàng chạy về phía mọi người tụ tập. Ngay cả chạy , nàng vẫn nhịn được quay đầu, lại nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

      Vừa nhìn tới nam tử tuấn mỹ cao lớn kia, khuôn mặt nhắn của Trần Vi lại đỏ hồng.

      Đúng lúc này, có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Trần Vi, Nhiễm Mẫn đột nhiên quay đầu, ánh mắt thâm thúy như điện bắn về phía hai người.

      Mặt Trần Vi đỏ tới gáy, nàng ta vội vàng cúi đầu xuống, cơ hồ thấp đến tận ngực.

      Nhiễm Mẫn thấy thế, kinh ngạc nhíu mày rậm, hướng tới hai nàng tinh tế liếc mắt cái, nhấc chân lên về phía các nàng.

      Tay Trần Vi nắm tay Trần Dung khỏi run run, nàng ta run rẩy hỏi: “Chàng, chàng lại đây, A Dung, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Trong giọng vừa thẹn vừa mừng lại là sợ hãi.

      Trần Dung lẳng lặng nhìn nam nhân kia nhanh tới, nhàng bâng quơ : “Chỉ lại đây mà thôi, cũng ăn thịt người, sợ cái gì?”

      như vậy, tay trái giấu trong tay áo lại gắt gao nắm thành quyền — kiếp trước, nàng vẫn đều hiểu nam nhân này. Sau từng ấy năm tháng, nàng vô số lần nhớ tới tình cảnh này, nghĩ rằng, hơn phân nửa y đối với tộc tỷ rất có cảm tình, cho nên mới về phía các nàng.

      Trọng sinh lại lần nữa, rốt cục có thể nhìn thấu ràng mọi thứ.

      Lúc này, Nhiễm Mẫn tới trước mặt hai nàng.

      Vóc người y rất cao, cứ như vậy đứng ở trước mặt hai nàng, từ cao nhìn xuống, khí thế bức người. Bất tri bất giác, cả người Trần Vi đều trở nên run rẩy.

      Trần Dung bình tĩnh vô cùng, mặt mày nàng nhu hòa, ánh mắt chưa từng nhìn về phía Nhiễm Mẫn, cũng nhìn về phía Trần Vi, nàng chỉ đứng nơi đó, tựa hồ cũng biết, y đứng ở ngay trước mặt nàng.

      Nhiễm Mẫn nhìn Trần Vi cái, đảo mắt nhìn về phía Trần Dung, mở miệng hỏi: “Các nàng tên gọi là gì?” Giọng trầm thấp, thập phần êm tai.

      Đúng rồi, kiếp trước, y vừa mở miệng cũng là câu này.

      Lúc này đây, Trần Dung đáp lời trước, ánh mắt của nàng chuyển về phía tộc tỷ, chờ nàng ta trước.

      Trần Vi đỏ mặt, hướng tới Nhiễm Mẫn bối rối thi lễ, lúng ta lúng túng : “Thiếp, thiếp, thiếp gọi là Trần Vi.”

      Ánh mắt Nhiễm Mẫn chuyển về phía Trần Dung.

      Trần Dung khẽ hé miệng, thấp giọng : “Ta gọi là Trần Dung.”

      Nhiễm Mẫn gật đầu, : “Trần thị A Dung? Ta biết nàng.” Kiếp trước, y cũng những lời này, lúc ấy ánh mắt y nhìn về phía nàng cầm roi ngựa, hỏi: “Nàng biết dùng roi sao?” Lúc ấy mình trả lời thế nào? Vốn đinh xác nhận, nhưng vừa nghĩ đến thế tục đối với việc nữ tử dùng roi có cái nhìn khác, lại vội vàng giấu roi ra phía sau, : “Đây là của người khác, ta chỉ lấy để chơi đùa thôi.’

      Nhiễm Mẫn ‘Ta biết nàng’, tuy rằng chỉ là vài chữ đơn giản, nhưng y vừa thốt ra, khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Trần Vi bỗng trở nên trắng bệch, nàng ta rút tay nắm tay Trần Dung về.

      Trần Dung liếc mắt nhìn Trần Vi cái, lần này trả lời Nhiễm Mẫn.

      Nhiễm Mẫn nhìn Trần Dung lúc, gật gật đầu, xoay người bước .

      Đến tận khi bóng dáng của y biến mất trong tầm mắt của Trần Dung, Trần Dung vẫn nhúc nhích, Trần Vi cũng vẫn nhúc nhích.

      Đột nhiên, Trần Vi xoay người, trở về trong xe ngựa.

      Nhìn bóng dáng Trần Vi rời , Trần Dung nghi hoặc nhíu mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ, y đối với tộc tỷ cũng chỉ đến thế sao? Trước kia ta nghĩ rằng lần đầu tiên y nhìn thấy tộc tỷ thích, điều này chỉ là suy đoán lung tung thôi sao?
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23: Liếc mắt cái, bồi cả đời
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Ngay lúc Trần Dung ngẩn người, giọng trong trẻo từ phía sau nàng truyền đến: “A Dung?”

      Là giọng của Vương Ngũ lang.

      Trần Dung quay đầu, khóe miệng cong lên, : “Gặp qua Ngũ lang.”

      “Nàng và ta cần đa lễ như thế.” Vương Ngũ lang nhảy xuống từ xe ngựa nhảy xuống, đến bên cạnh Trần Dung, chần chờ hồi rồi hỏi: “A Dung, vừa rồi tộc bá của nàng có phụ huynh nàng nay ở Kiến Khang là hoàn cảnh gì ?”

      Trần Dung kinh ngạc nhìn về phía : “Hoàn cảnh gì nữa?”

      Vương Ngũ lang : “ đúng ra là, phụ huynh nàng tại làm chức quan gì?” Những lời này mới thốt ra, Vương Ngũ lang lại liên thanh : “Ta chỉ thuận miệng hỏi chút, thuận miệng hỏi chút thôi.”

      Trần Dung nhìn , cười cười, khi vừa xoay người, đột nhiên trả lời: “Có lẽ vẫn là Thị Trung bát phẩm mà thôi.”

      Lời này vừa dứt, Vương Ngũ lang ngừng bước chân, nhíu mày, biểu tình có chút nghiêm túc hỏi: “Vậy huynh trưởng của nàng sao?”

      “Dường như cũng chỉ là bát phẩm.”

      “Vậy sao?” Trong giọng của Vương Ngũ lang mang theo thất vọng, gật đầu với Trần Dung, thối lui về phía sau.

      vừa mới rời khỏi đó, Vương thị Thất nữ bảo xa phu đánh xe ngựa tới gần, nàng ta liếc nhìn Trần Dung cái, hỏi: “Ngũ ca, nàng như thế nào?”

      Vương Ngũ lang cau mày, mất hứng : “Phụ huynh vẫn chỉ là tiểu quan bát phẩm.”

      Vương thị Thất nữ hừ lạnh tiếng, : “Sau khi chúng sĩ tộc trở lại Kiến Khang, thăng quan thêm tước là chuyện bình thường, ngờ phụ huynh nàng lại vô dụng như thế, vẫn chỉ là tiểu quan bát phẩm.” Nàng ta tới đây, ánh mắt chuyển sang nhìn Vương Ngũ lang, nghiêm túc : “Ngũ ca, khi như vậy, huynh thể cưới Trần Dung làm chính thê.”

      Vương Ngũ lang gật đầu, chần chờ : “Nhưng mà, nếu bảo nạp nàng làm thiếp, hẳn nàng chấp nhận đâu?” Ánh mắt của chuyển về phía Trần Dung, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhắn thanh diễm của Trần Dung khiến người ta lóa mắt, nhìn ngắm, tim Vương Ngũ lang đập mạnh loạn nhịp. : “Đây là đại , ta vẫn nên thương lượng với phụ thân chút.” Dừng chút, quyết đoán dời mắt khỏi Trần Dung, cắn răng quyết định: “Ta với phụ thân, trở lại Nam Dương rồi bàn luận việc này sau.”

      Lúc này, đoàn xe lại lên đường.

      Trong đội ngũ của Trần thị, văn sĩ trung niên Trần Nguyên ha ha cười vui.

      Tiếng cười của vô cùng vang dội, chúng đệ tử Trần thị kinh ngạc quay đầu nhìn về phía .

      Đối diện với ánh mắt của mọi người, Trần Nguyên đắc ý : “Thực ngờ, A Dung lại có trí tuệ bất phàm như thế. Tốt, tốt, tốt!” Hóa ra là về Trần Dung, chúng thiếu niên gật gật đầu, để ý tới nữa — từ lúc Trần Nguyên và Nhiễm Mẫn chuyện, chúng đệ tử sĩ tộc đứng xen lẫn trong đó cũng sớm nghe qua về chuyện của Trần Dung. Dù sao, Trần Dung chỉ là nữ lang, lại có thể đoán trúng ba việc, việc này hiếm lạ lại lộ ra bất phàm, thực dễ dàng trở thành câu chuyện để người khác đàm luận trong lúc trà dư tửu hậu.

      Trần Vi ngồi ở trong xe ngựa, nghe nhóm huynh trưởng bên ngoài về Trần Dung, đầu tiên là oán hận mím môi, đảo mắt, cũng biết nghĩ tới cái gì, nàng ta cắn chặt răng, vén rèm xe lên.

      Trần Vi ra lệnh bảo xe ngựa tới gần Trần Dung, cách qua lớp rèm xe, sợ hãi, ôn nhu : “A Dung, mới vừa rồi là tỷ vô lễ, xin chớ trách.”

      Giọng của nàng ta vang lên, Trần Dung cũng vội vén rèm xe, vẻ mặt nàng ủy khuất khó hiểu: “Tỷ, ta hiểu nổi, vừa rồi vì sao tỷ lại giống như tức giận vậy?”

      Trần Vi ngẩn ra.

      Nàng ta tinh tế nhìn ngắm Trần Dung, thấy nàng ủy khuất giống như giả bộ, cắn môi, cúi đầu giọng : “A Dung, muội, sao muội lại quen biết với Nhiễm Mẫn tướng quân vậy?”

      Trần Dung khó hiểu nhìn về phía nàng ta, ngạc nhiên : “Đoàn người phải đều ta liệu như thần sao? Y cũng nghe qua mà, tất nhiên có thể là quen biết.”

      Trần Vi bừng tỉnh đại ngộ, nàng ta cười cười, có chút ngượng ngùng : “Ta, ta, ta còn nghĩ rằng chàng vui mừng vì thấy muội.”

      ?

      Trần Dung nhìn tộc tỷ kiều kiều lạc lạc trước mặt này, lại cảm thấy hoảng hốt, bất tri bất giác, tay của nàng nắm chặt thành quyền.

      Nhưng chỉ đảo mắt, nàng liền thả lỏng tay ra.

      Trần Vi thấy Trần Dung đáp, nâng lên hai mắt nhìn nàng chăm chú, nghiêm túc : “A Dung, muội thích chàng đúng ? Muội cho ta biết , muội thích chàng mà.”

      Trần Dung mím môi cười, buông rủ hai mắt, chậm rãi : “Tỷ, hôn nhân đại là do phụ mẫu ước định.”

      Nàng mới ra câu này, Trần Vi lập tức trả lời: “Phụ thân ta cố ý gả ta cho chàng, A Dung, chỉ cần muội thích chàng là được.” Trần Vi khẽ nâng đầu, xem xét Trần Dung cách qua lớp rèm xe, sắc mặt u ám . Xem xét lúc, lòng của nàng ta hơi khẩn trương, biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy vị tộc muội trước mắt này, tuy rằng diện mạo nhất định xinh đẹp hơn mình, nhưng bộ dạng của nàng câu dẫn, phong thái cũng giống các nữ lang khác, nếu nàng nguyện ý, bản thân khẳng định phải là đối thủ của nàng.

      Tuy rằng, nàng chỉ là thữ nữ, phụ thân là con vợ kế trong tộc, mình là thứ nữ của trưởng tử trong bản tộc, luận về thân phận mà , mình cao hơn nàng rất nhiều.

      Biểu tình của Trần Vi có chút gấp gáp.

      Trần Dung thấy thế, mày nhíu lại, nghĩ nghĩ, nàng chuyển mắt về phía đám người, ánh mắt trong lúc bất tri bất giác lại nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ liệt kia.

      Nhìn y cái, Trần Dung thầm cười lạnh tiếng, lại rủ hai mắt, ngượng ngùng : “Tỷ, đừng về chuyện thích hay thích nữa.” tới đây, nàng nhăn nhó nghiêng người , đưa lưng về phía Trần Vi.

      Câu này, cũng đâu phải là đáp lời.

      Trần Vi chỉ cảm thấy u ám dâng tràn trong lòng, nàng ta cắn môi, muốn truy vấn thêm, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

      Đảo mắt, là hoàng hôn, đoàn xe bắt đầu dừng lại, nhóm phó dịch vội vàng hạ trại nấu cơm.

      Từ sau khi người Hồ bị Nhiễm Mẫn dọa lui hai lần, chúng sĩ tộc trong đoàn xe đều mang lòng cảm kích đối với Nhiễm Mẫn. Mọi người đều biết, nếu hôm nay có y tương trợ, vận mệnh của bọn họ rất khổ sở.

      Bất tri bất giác, bên người Nhiễm Mẫn vây quanh chúng danh sĩ, trưởng giả như Vương Trác cũng đều ngồi ở bên cạnh y, đối với y chấp lễ cung kính.

      Nhưng mà, dường như Nhiễm Mẫn cảm nhận thấy, y để ý đến trưởng giả danh sĩ vây quanh bên cạnh, y chỉ cúi đầu, dùng khăn sạch tinh tế lau thanh trường mâu, lưỡi mâu rất sắc bén, trong ánh tịch dương chiếu lên thân trường mâu, nhìn qua, dường như lau vết máu chảy ra.

      lát sau, Vương Trác mấy câu thấy được đáp khẽ nhíu mày, đứng lên, vung tay áo dài, xoay người rời .

      Qua lúc, tất cả mọi người bất mãn đứng lên, giống như Vương Trác xoay người rời .

      Đến cuối cùng, ngồi cạnh Nhiễm Mẫn, chỉ còn lại có Vương Hoằng. Lúc này Vương Hoằng cúi đầu điều chỉnh dây cầm, cũng biết có chú ý tới thất phu khát máu ở bên cạnh chàng, hiểu phong tình mà đùa nghịch binh khí hay ?

      Trần Vi cắn môi, có chút lo lắng : “Chàng, tất cả mọi người đều coi trọng chàng như thế, sao chàng biết quý trọng, đàm luận chút phong nguyệt huyền lí, lại đùa nghịch binh khí làm gì chứ. Chỉ hy vọng phụ thân thay đổi chủ ý.”

      Trần Vi tới đây, quay đầu nhìn về phía Trần Dung, thấy nàng ngắm nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, khỏi kêu lên: “A Dung, A Dung, muội nhìn cái gì vậy?”

      Nàng ta phải kêu to vài tiếng, Trần Dung mới dường như đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ thấy Trần Dung quay phắt đầu lại, thả người nhảy xuống xe ngựa, thèm quan tâm đến Trần Vi, bước về phía phương xa.

      Trần Vi thấy thế, cắn môi, mặt lộ ra vẻ phiền não.

      Lúc này, Trần Dung vội vàng về phía trước, hai tay nắm thành quyền, thầm nghĩ: , bao giờ nữa, bao giờ nữa …… Kiếp trước, chính tại khắc này mà nàng thương nam nhân kia.

      Chỉ liếc mắt cái, mà phải bồi cả đời!
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 24: Trượng phu thực thụ
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Trần Dung lao ra ngoài năm mươi bước, đột nhiên ngừng bước chân.

      Nàng quay đầu lại, sau đó, miệng nàng bất giác mỉm cười, chậm rãi trở về.

      Trần Vi nhìn thấy Trần Dung đến gần, hừ mạnh tiếng, kéo rèm xe xuống.

      Nhưng ngoài dự kiến của nàng ta là, Trần Dung đến bên cạnh nàng ta mà vượt qua người nàng ta, tiếp tục về phía trước, lấy tư thế thanh thản, tao nhã về hướng Vương Hoằng, cũng là hướng về Nhiễm Mẫn.

      Chỉ chốc lát, nàng tới bên cạnh Vương Hoằng, Trần Dung vẫy tay bảo đám người Bình ẩu theo lui xuống, rồi ngồi xuống tấm vải lụa của Vương Hoằng.

      Lần này, nàng làm điều mà mọi nương ở đây đều khát vọng, nhưng cũng dám làm, nhất thời, chúng nữ đồng thời trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm về phía Trần Dung.

      Vương Hoằng hết sức chuyên chú chỉnh dây cầm, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có thêm người khỏi nhíu mày.

      Chàng quay đầu lại nhìn thấy là Trần Dung hai tay ôm chân, đưa mắt nhìn phía chân trời suy nghĩ xuất thần.

      Vương Hoằng á khẩu cười nổi, trầm thấp : “Hiếm khi khanh ngồi bên cạnh ta, lại là vì thưởng thức mây bay chân trời mà đến sao?” Giọng khẽ khàng, tình ý hàm.

      Bởi vậy, câu vừa thốt ra, chúng nương đồng thời phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Dung, mà Vương Ngũ lang ngẩng đầu, hề chớp mắt đánh giá Trần Dung, mặt lại lộ ra vẻ khó xử giãy giụa.

      Trần Dung lười biếng quay đầu nhìn chàng. Khi đối diện với đôi mắt đoạt hồn người kia, ánh mắt của Trần Dung vẫn trong suốt.

      Miệng nàng khẽ nhếch.

      Sau đó, nàng nhìn thẳng Vương Hoằng, thái độ nghiêm túc lại tự nhiên vô cùng mà cách chậm rãi: “Thất lang, chàng xem mây trắng kia tự tại đến mức nào? Nếu có bạo phong (gió lốc), nó có thể vĩnh viễn tự tại như thế. Nhưng vừa có bạo phong, nó đem theo đầy ngập buồn giận, hóa thân thành mưa, tẩy rửa đại địa. Hoặc là, nó cứ ở nơi nào đó, gió thổi tan cũng thế, gió bắt nó cuốn thành mây đen cũng thế, hóa thành mưa cũng thế, chỉ cần nó nhớ chính mình vốn là mảnh mây bay nhàn nhã trong thiên địa, luôn luôn có thể tự do tự tại.”

      Đôi mắt của nàng sáng ngời mà sâu thấy đáy, chậm rãi cong lại thành vầng trăng khuyết nhìn Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn quay đầu nhìn lại. Sau đó, nàng lộ ra hàm răng tuyết trắng cười : “Theo ta thấy, Thất lang cùng Nhiễm quân, đều là trượng phu thực thụ thế gian.”

      Nàng đứng dậy: “Trượng phu thực thụ, thế gian này nhiều lắm đâu.” Dứt lời, nàng thi thi nhiên nhiên xoay người rời , bỏ lại Vương Hoằng nhíu mày nhếch môi cùng Nhiễm Mẫn kinh ngạc chăm chú nhìn nàng ở phía sau.

      Giọng của Trần Dung cũng cao, chỉ đủ để hai người nghe .

      Nàng vừa nghiêng người , vài nương liền vây quanh nàng. nương mặt thon cằm tú lệ trừng mắt nàng, hỏi: “Ngươi vừa cái gì?”

      nương khác cũng líu ríu : “ mau, ngươi cái gì? Khi Thất lang thanh tĩnh thích người khác tới gần. Vì sao ngươi có thể tới gần chàng, còn khiến chàng cười thoải mái như thế? Ta Trần thị A Dung ngươi nha, ngươi xứng với hai trượng phu tuấn mỹ này đâu, ngươi vẫn nên ra xa chút .”

      nương này mới đến đây, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Trần Dung.

      Ánh mắt của nàng mang theo sát khí mơ hồ.

      nương cả kinh, vội vàng ngậm miệng.

      Trần Dung thu hồi tầm mắt, thản nhiên : “Xứng đôi thế nào? xứng đôi sao?” Dứt lời, nàng phất tay áo rời .

      Lúc này con người có xu hướng bàn luận giải thích, thích lăn qua lộn lại cân nhắc suy tưởng về câu . Tuy rằng những lời này của Trần Dung đơn giản, nhưng cũng khiến người bên cạnh nghe thấy, bọn họ bắt đầu suy ngẫm tầng ý nghĩa khác trong lời của nàng.

      Chỉ chốc lát, Trần Dung lên xe ngựa của mình. Nàng làm như trông thấy Trần Vi dáo dác nhìn lại, kéo ngay rèm xe xuống.

      Ngồi trở lại trong xe, khóe miệng Trần Dung nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh.

      Màn đêm càng ngày càng đậm, cây đuốc được đốt lên liên tiếp, chiếu sáng toàn bộ bãi cỏ hoang vu.

      Như ngày thường, chúng đệ tử sĩ tộc trải tấm lụa, tụ tập thành đôi, chuyện trò vui vẻ.

      Vương Hoằng dựa vào tháp, bên nhìn lên trăng sáng trời, bên chuyện: “Đầy ngập buồn giận, hóa thân thành mưa, tẩy rửa đại địa. Nhiễm Mẫn, Trần thị nữ lang rất tôn sùng với huynh đó.”

      Nhiễm Mẫn giống chàng, chàng là người của Lang gia Vương thị, có thể , chỉ nhờ dòng họ này, khiến cho chàng có được vô số hào quang, dựa vào dòng họ này, chàng làm chuyện gì đều được người ta cho là phong nhã, nếu lại làm hai ba chuyện đáng để nhắc tới, lên ngồi ghế danh sĩ.

      Mà Nhiễm Mẫn này, nhũ danh Cức Nô, tuy rằng tổ tiên bất phàm, nhưng chính phụ thân y lại là sĩ tử rất nhân nghĩa của Hồ tộc, nam nhân ngay cả dòng họ đều phải sửa lại, mặc kệ y làm chuyện gì đều rất khó được sĩ tộc Trung Nguyên coi trọng.

      Lời kia của Trần Dung khẳng định là khen ngợi hai người bọn họ. Loại ca ngợi này, đối với Vương Hoằng chỉ là dệt hoa gấm (vốn cũng cần thiết, làm việc thừa thãi), nhưng đối với Nhiễm Mẫn mà , cũng rất hiếm thấy.

      Hai tay Nhiễm Mẫn ôm ngực, miệng ngậm nhánh cỏ xanh, nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy liệt hướng về phía trong đám người.

      Dưới ánh trăng, đầu người đông đúc, hoa phục sặc sỡ tỏa hương, ràng là đường chạy nạn, lại giống như du sơn ngắm cảnh. Ánh mắt y đảo qua, xẹt qua mọi người cũng dừng lại, lại ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời.

      Y trả lời Vương Hoằng, Vương Hoằng cũng nhắm hai mắt, ngẩng mặt cảm thụ gió se lạnh ngày mùa thu, mở miệng nữa.

      Hai người cứ như vậy trầm mặc ngồi bên cạnh nhau, đều thực tự tại, cũng đều để ý đến đối phương.

      Đồng thời, trong đội của Trần thị gia tộc, Trần Dung cúi đầu, im lặng dùng điểm tâm. Ở phía trước nàng, là Trần Vi chuyện cười đùa với các tỷ muội trong tộc.

      Đêm nay, Trần Vi nhìn thấy Trần Dung, đều mang theo gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt, có nửa phần hòa nhã.

      Nhưng mà, cho tới bây giờ, Trần Dung cũng vô lễ của nàng mà xin lỗi Trần Vi. Vốn, thân phận của Trần Vi cao xa hơn Trần Dung, nàng ta có thể dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với Trần Dung là hạ mình rồi, ít nhất, các nương khác trong bản tộc Trần thị đều làm được điều này.

      Cũng biết qua bao lâu, đến lúc Trần Vi chịu nổi, nàng ta nhích lại gần về phía sau, mím miệng buồn bực hỏi: “Mới vừa rồi muội chạy đến chỗ Vương Thất lang gì vậy? Vì sao ánh mắt chàng nhìn muội lại trở nên khác thường?”

      Những lời này của Trần Vi đều là lời chúng nữ muốn hỏi, nàng ta vừa mở miệng, hai nữ lang Trần thị ngồi ở bên cạnh Trần Vi nghe thấy đều quay đầu nhìn Trần Dung, chờ nàng trả lời.

      Trần Dung chậm rãi nuốt vào miếng điểm tâm, : “ có gì, ta chỉ lĩnh giáo thủ pháp đánh đàn của Vương Thất lang thôi. Về phần Nhiễm tướng quân, có thể y cho rằng ta là kẻ lớn mật.”

      nữ lang bên trái Trần Vi bật cười trả lời: “Muội quả quá lớn mật.”

      Trần Dung để ý đến.

      Nữ lang kia trừng mắt nhìn nàng cái, hỏi: “Dám ở trước mặt Thất lang bàn về cầm kỹ, chẳng lẽ cầm kỹ của muội rất tốt sao?”

      Trần Dung vẫn trả lời, nàng chỉ buông điểm tâm trong tay, với Bình ẩu ở phía sau: “Lấy cầm đến đây.”

      “Vâng.”
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :