1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Bỏ trốn mất dạng

      Hai người Tạ Uyển thầm oán, chú ý tới Vương Hiên ngồi trong xe ngựa thấy mọi người vây quanh mà bị kinh hãi. Đầu tiên là cậu nhíu mày nhưng thấy dòng người càng ngày càng nhiều, ập đến giống như thủy triều ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn ánh mắt lửa nóng gần như điên cuồng ở bốn phía, khẽ : “ phải mẫu thân luôn , người Kiến Khang thích diện mạo của ta sao?”

      Quanh cậu người càng đến càng nhiều, hoa quả hoa tươi rơi ào ào giống như mưa, trong mấy thứ này ngờ còn có ít khăn tay gì đó, hơn nữa đám người ập đến từ bốn phía, vô số cánh tay vươn ra, gương mặt Vương Hiên rốt cục càng ngày càng trắng bệch.

      Đưa mắt nhìn chung quanh, chỗ nào cũng chỉ thấy ánh mắt nóng bỏng si mê, Vương Hiên cắn răng oán hận mắng: “Biết mẫu thân ta là kẻ ngốc mà vẫn còn tin người. Ta, ta là ngu ai bằng mà!”

      giọt, hai giọt mồ hôi chảy xuống từ vầng trán trắng trẻo, cậu dựa vào hộ vệ phía bên trái cố gắng bảo vệ hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”

      Hộ vệ kia kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vương Hiên.

      biết, tiểu lang quân nhà mình là người đa trí, cậu từng tuổi này lần đầu tiên mới nhìn thấy cậu cũng có lúc khẩn trương như thế, lần đầu tiên nghe thấy cậu hỏi người khác đối sách.

      biết vì sao, đối diện với tiểu lang quân kinh hãi đổ mồ hôi, hộ vệ lại cảm thấy buồn cười. nghiêm túc nhìn về phía trước, an ủi: “Lang quân yên tâm, đoàn người xem chán, đói bụng rồi tản thôi.”

      Mặt Vương Hiên tối sầm lại, cậu cố đè nén lửa giận, thấp giọng hỏi: “Nếu tản sao?”

      Hộ vệ nghiêm trang trả lời: “Vậy hẳn là do các nàng thay phiên dùng cơm đổi ca.”

      câu thốt ra, hộ vệ cảm thấy người lạnh lẽo thấu xương. vội vàng dịch ra bước, để bản thân cách Vương Hiên xa chút.

      Vương Hiên trừng mắt nhìn hộ vệ rồi liếc qua xung quanh.

      Đột nhiên cậu nghiêng đầu , cất giọng gọi Tạ Uyển bị đám người đẩy dời càng ngày càng xa: “Khanh khanh.”

      Giọng của thiếu niên hề .

      Ngữ khí của thiếu niên đầy thân mật.

      Trong khoảng thời gian ngắn, các thiếu nữ hò hét chói tai giật mình, các nàng vội quay đầu, theo ánh mắt Vương Hiên nhìn lại.

      Trong lúc Tạ Uyển ngẩn ngơ, Vương Hiên cười mị mắt phượng, cậu ôn nhu mà vô cùng thân thiết kêu gọi: “Khanh khanh — nơi đây quá nhiều người, khi nào mới có thể về đến nhà của nàng đây?”

      Giọng của thiếu niên ôn nhu trong trẻo, rốt cục khiến mọi người chuyển chú ý về phía Tạ Uyển.

      Mấy trăm đôi mắt phát sáng đồng thời lia tới, lạnh lẽo giống như mấy trăm mũi tên hướng về phía Tạ Uyển.

      Tạ Uyển há miệng, nàng ta mất lúc lâu mới hiểu ra ‘Khanh khanh’ trong miệng Vương Hiên là gọi mình.

      Nàng ta vừa kêu ôi ôi hai tiếng, còn chưa kịp phát biểu gì từng đợt tiếng nức nở vang lên.

      Vài tiếng khóc nức nở cùng chan hòa. Trong tiếng nghẹn ngào, nữ tử kêu lên: “Đàn lang còn trẻ như thế, phong tư bình sinh ít thấy…… sao có thể vừa gặp nhau có người trong lòng? Bảo ta làm sao mà chịu nổi?”

      Lời của nàng ta vừa dứt, trong tiếng xôn xao, vô số ánh mắt phẫn nộ thống hận nhìn Tạ Uyển.

      Trong lúc sắc mặt Tạ Uyển càng ngày càng trắng bệch, thân mình bắt đầu ngả về phía sau, đột nhiên, tiếng kêu của Vương Khối truyền đến từ bên cạnh: “Tiểu tử kia bỏ chạy rồi.”

      Kêu la hai lần mà thấy ai có phản ứng, rốt cục Vương Khối hiểu được chỗ sai của mình, lập tức, nàng ta chuyển giọng, dắt cổ họng thống khổ kêu lên: “Nhóm tiểu , vị lang quân tuấn mỹ giống như nghiệt kia bỏ chạy rồi –”

      Tiếng kêu than vãn của nàng ta rốt cục thức tỉnh chúng nữ. Các nàng đồng thời quay đầu, vừa lúc trông thấy thiếu niên tuyệt sắc nhảy xuống từ trong xe ngựa, tháo đấu lạp đầu người qua đường rồi đội lên.

      Quả nhiên, cậu muốn bỏ chạy.

      thế gian nào có chuyện như thế.

      Chúng nữ vừa thương tâm lại cam lòng, các nàng thét chói tai, kêu gào. Mà chờ các nàng phản ứng lại, Vương Hiên với thân thủ linh hoạt chạy ra vài chục bước.

      Vương Hiên luyện tập trong núi quen nên vô cùng nhanh nhẹn. Cậu chạy tới đâu, thấy có người nhìn mình hoặc tươi cười xinh đẹp quyến rũ, hoặc hơi có chút cảnh giác, cậu liền thuận tiện tung mị nhãn.

      Làm như thế hậu quả là cậu chạy tới đâu, đám người ở đó đều si ngốc. Trong lúc mọi người kinh ngạc, tùy ý để cậu xông về phía trước, rốt cuộc Vương Hiên xông tới cửa thành trong vô số tiếng thét chói tai.

      Vừa vọt tới cửa thành, hai lính canh giữ ở cửa thành cũng tiến lên bước, từ xa bọn họ thi lễ với Vương Hiên, mỉm cười, với vẻ cực kỳ lễ phép: “Từ xưa tương tư trái khó nhất còn, thỉnh lang quân dừng bước, đợi mọi người thưởng thức xong cho .”

      người khác : “Lang quân cần gì vô tình như thế, sao phải vội vàng quay lại như vậy?”

      Trong lúc hai người nho nhã lễ độ khuyên can, bước chân Vương Hiên vẫn chậm lại, cậu liếc mắt xem thường, buồn bực kêu lên: “Cái gì mà vô tình, cái gì mà trái tương tư, lang quân ta chỉ muốn vụng trộm nhìn xem Kiến Khang có bộ dạng thế nào, nếu bị thưởng thức cho lão phụ thân nhà ta cầm đao giết người!”

      Trong miệng cậu la hét, dưới chân cũng vẫn rảo nhanh, vọt thẳng tới hai người trước cửa thành, thấy bọn họ bất động, Vương Hiên vẫn xông qua.

      Phịch tiếng, hai người bị xô ngã sang hai bên.

      Khi bọn họ vất vả bò lên, lại nhìn thấy Vương Hiên biến mất ở cửa thành.

      Quay đầu lại, nhìn các thiếu nữ phía sau khóc lóc vang trời, hai lính gác lại thở dài tiếng, chắp tay, : “Chớ trách tội chớ trách tội. Cũng biết binh sĩ nhà ai, hẳn phụ mẫu cậu ta biết diện mạo đẹp đẽ có thể bị nhìn ngắm đến chết, nên huấn luyện thân thể cậu ta, dạy dỗ cậu ta thuật chạy trốn, chúng ta muốn ngăn cản cũng được.”

      Khi hai lính gác vội vã khuyên giải chúng nữ, xa phu cùng hộ vệ của Vương Hiên vội vàng lái xe điều khiển ngựa chạy về phía cửa thành.

      Ở phía sau bọn họ là giọng đè nén chứa phẫn nộ chỉ trích của Tạ Uyển: “Tiểu tử Vương Hiên kia có ý tứ gì chứ? gọi ta như vậy, bảo ta về sau làm sao có thể thanh tĩnh đây?”

      ai để ý tới chỉ trích đó, chúng hộ vệ lòng giục ngựa muốn chạy đến bảo hộ lang quân nhà mình.

      Vừa ra khỏi cửa thành, Vương Hiên thở dài nhõm hơi.

      Sau khi liên tục lao ra mấy trăm bước, quay đầu nhìn về phía đám người ở phía xa thở dài thêm cái.

      Lấy ra khăn tay lau mồ hôi, Vương Hiên thầm tặc lưỡi: Thực đáng sợ, thực đáng sợ!

      Đương nhiên, lúc này cậu cũng dám dừng lại. May mắn là, Kiến Khang luôn coi trọng vẻ đẹp yếu ớt nên tất cả mọi người ai có thể lực tốt như cậu. Bởi vậy, khi cậu chạy ra được 700, 800 bước, người phía sau bị bỏ lại rất xa, chỉ có mấy chiếc xe ngựa chạy tới.

      Trong số đó, có hai chiếc là của cậu.

      Vương Hiên nhảy lên xe ngựa, nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa khác chạy về phía mình dường như muốn hàn huyên vội vàng ra lệnh: “ mau.”

      “Vâng.”

      Xe ngựa gia tốc, đảo mắt khiến cát bụi bốc lên, bỏ trốn mất dạng.

      Rốt cục hoàn toàn thoát khỏi đó.

      Vương Hiên ném khăn tay ẩm ướt xuống, nhíu mày.

      hộ vệ trung niên tiến đến, mỉm cười nhìn Vương Hiên, : “Hiên tiểu lang, lần này sợ là làm trái dặn dò của phụ thân người.”

      Vương Hoằng muốn nhi tử xuống núi, chính là bảo cậu du ngoạn ở xung quanh. Nhưng cậu lại làm ngược lại, vì muốn ngắm nhìn Kiến Khang mà trực tiếp chạy tới đây, lén lút tới cũng đành thôi, còn gây ra oanh động lớn đến vậy.

      Vương Hiên vừa nghe lời này, mồ hôi lạnh lại bắt đầu chảy xuống từ trán. Cậu lấy ra khăn tay mới lau tiếp mồ hôi, cắn răng : “Chỉ tại mẫu thân ta, từ người luôn với ta rằng diện mạo của ta đẹp, so với người còn tệ hơn. Vì vậy ta cứ nghĩ rằng người Kiến Khang vốn thích……” Cậu đến đây nghiến răng nghiến lợi mở miệng thêm nữa. Tức giận lúc, Vương Hiên phát cho dù như thế mình cũng thể đánh mẫu thân trận, mắng mẫu thân vài câu được. Lập tức cậu cúi đầu xuống, nửa ngày thốt nên lời.
      milktruyenky thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Tạ Hạc Đình

      Tính ra, lúc này Vương Hiên rời nhà hơn 4 tháng, trong 4 tháng này, đám người Tạ Uyển lãng phí thời gian khi đường, còn cậu cũng vòng lớn từ Nam Sơn đến Kiến Khang.

      Trước mắt, Kiến Khang nên đến nữa, mục đích xuống núi nhìn ngắm cũng thành, tin rằng khi mình về đến Nam Sơn, mẫu thân sinh cho mình đệ đệ oai hùng rồi.

      Ngẫm nghĩ, Vương Hiên cảm thấy nóng ruột, lập tức lớn tiếng : “, về nhà thôi.”

      tới đây, cậu quên trừng mắt nhìn xung quanh, ra lệnh: “Việc hôm nay được nhắc tới với phụ thân ta!”

      Chúng hộ vệ ồn ào vâng dạ. Hộ vệ trung niên kia nhịn cười rồi : “Lang quân hiểu biết thông thiên, chỉ sợ tiểu lang lừa được bao lâu.”

      lừa được cũng phải giấu giếm.” Vương Hiên ngẩng đầu, với vẻ kháng nghị: “Việc này từ đầu tới cuối đều là do mẫu thân ta giấu giếm lừa gạt. Nếu phụ thân trách ta, ta tìm mẫu thân tính sổ.”

      Cậu đúng lý hợp tình, nhưng đầu càng ngày càng cúi thấp, ràng là chột dạ. Chúng hộ vệ cười vang, điều khiển xe ngựa trở về.

      Mặc dù chỉ xa nhà có 4 tháng, nhưng giờ phút này nghĩ đến có thể trở về nhà, ai cũng đều vui vẻ.

      Vì miễn cho ‘Ngộ thương’ người qua đường, lúc này, Vương Hiên đội đấu lạp.

      được nửa tháng, phía trước xuất tòa thành, hành thư phiêu dật được điêu khắc ở đầu tường, từ xa nhìn lại, tất cả mọi người có thể ngửi thấy hương rượu thịt và hương son phấn tỏa ra từ bên trong.

      Chúng hộ vệ mừng rỡ, thét to liên thanh.

      Như thành là trong đó chờ thành trì, vì ở gần Kiến Khang, người ở đây rất đông, ngựa xe như nước. Nhà gỗ tinh xảo, được xây dựng ở hai bên bờ hồ, thuyền con lượn lờ, đưa mắt nhìn khắp nơi đều là bóng người mặc trường bào phất phơ qua lại.

      Kích động đánh giá nhóm nữ lang mỹ mạo qua lại, hộ vệ dựa sát vào xe ngựa, cười với bên trong: “Tiểu lang, nơi đây thủy tú nhân mĩ, người xuống dưới dạo chút sao?”

      Dưới đấu lạp, giọng lạnh lùng của Vương Hiên truyền đến: “Ta thấy ngươi nên bớt .”

      Lời này vừa thốt ra, tiếng cười lại vang lên.

      Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào xôn xao.

      ngã tư đường, người qua lại đều chạy về phía trước, trong tiếng bước chân còn kèm theo tiếng kêu lên vui mừng của các nữ lang.

      Mọi người tò mò, lập tức điều khiển xe ngựa đến đó.

      Chỉ chốc lát, phía trước bọn họ xuất đội đệ tử mặc hoa phục, đằng trước là mấy người cưỡi ngựa chậm rãi đến giữa đám người càng ngày càng đông đúc.

      Dẫn đầu là nam tử cực kỳ tuấn mỹ, chân dài lưng thẳng. Tuy cưỡi ngựa, mặc trang phục kỵ sĩ mà mặc trường bào rộng, vừa cử động, gió thổi qua khiến trường bào phất phới như bướm lượn.

      Nhìn nam tử giục ngựa mà , bên hông bội kiếm mà cây sáo, tóc xõa vai rất có phong tư tiêu dao, Vương Hiên tò mò hỏi: “ là ai vậy, quả nhiên là tuấn tú.”

      Hộ vệ trung niên cười : “Ngài ấy gọi là Tạ Hạc Đình, năm đó cũng nổi danh cùng phụ thân người.”

      Nổi danh cùng phụ thân sao?

      Vương Hiên càng tò mò hơn.

      Lúc này, đám người Tạ Hạc Đình tới phía trước bọn họ. Nhìn nhóm nữ lang im lặng đứng ở hai bên đường thưởng thức mĩ nam, tuy rằng thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai nhưng cũng tung ‘Lợi khí’ đả thương người khác, Vương Hiên rầu rĩ : “ công bằng.”

      Lời này vừa thốt ra mọi người lại cười vang.

      Lúc này, đám người Tạ Hạc Đình tới trước mặt.

      Đúng lúc này, chớp mắt, liếc thấy vài hộ vệ quen mặt, định thần xem xét, lập tức Tạ Hạc Đình nhận ra dấu hiệu ở chỗ kín đáo xe ngựa.

      Lập tức, giục ngựa lại gần.

      Đến bên cạnh xe ngựa của Vương Hiên, hỏi: “Đây là người phương nào?”

      Hộ vệ trung niên tiến lên, thi lễ, mỉm cười : “Nhọc lang quân hỏi thăm, đây là Hiên tiểu lang nhà chúng ta.”

      “Hiên tiểu lang? Là trưởng tử của Vương Hoằng?”

      “Vâng.”

      Tạ Hạc Đình thấp giọng : “Từ biệt lâu, con lớn đến vậy?” Vươn tay vén rèm xe, nhìn Vương Hiên đội đấu lạp, nhíu mày : “Chỉ là thiếu niên nho tại sao lại dấu đầu lộ đuôi, dám trực diện gặp người khác?”

      Lời này vừa thốt ra, Vương Hiên giận dữ, muốn cãi lại, hộ vệ trung niên kia vội vàng ngăn lại.

      thi lễ với Tạ Hạc Đình, mỉm cười : “Lang quân Tạ gia có điều biết, tiểu lang nhà ta chỉ có làm như vậy, mới có thể lại thoải mái.”

      Bất cứ người Tấn nào đều hiểu được ý của câu này.

      Tạ Hạc Đình ngẩn ra, nhìn Vương Hiên, buồn bã hỏi: “Giống như mẫu thân sao?”

      Hộ vệ trung niên đáp: “Giống cả hai người, càng tuấn tú hơn.”

      ra là thế.

      Tạ Hạc Đình cười cười, thấp giọng : “Thú vị.”

      Giọng trầm thấp, mơ hồ mang theo phiền muộn.

      xong lời này, nhìn thấy cặp mắt phượng của Vương Hiên dưới đấu lạp nhìn mình, khỏi cười : “Nhìn đôi mắt biết hài tử này có vẻ nghiệt giống như mẫu thân.”

      nhìn Vương Hiên, mỉm cười : “Hiên tiểu lang, con là trưởng tử của Lang Gia Vương thị, mãi mà quay về quê cũ, có nhớ nhà ?”

      Vương Hiên ngẩng đầu nhìn Tạ Hạc Định, cậu thích cảm giác đối phương từ cao nhìn xuống, bản thân lại chỉ có thể né tránh chuyện.

      Lập tức, Vương Hiên tháo đấu lạp xuống, thuận tay ném vào trong xe ngựa.

      Khuôn mặt của cậu vừa lộ ra, tiếng thét chói tai cười vui trong đám người dường như im bặt.

      Tạ Hạc Đình cũng bị giật mình.

      nghe hộ vệ kia hài tử này so với phụ mẫu còn hơn bậc, vốn tin lắm.

      Nhưng tại, tin.

      thể ngờ được, có ngày mình cũng nhìn ngắm người đến ngây người.

      Phục hồi tinh thần, Tạ Hạc Đình khen ngợi: “Rất tuấn tú.”

      Ở thời đại dung mạo cử chỉ còn quan trọng hơn so với phẩm đức, Tạ Hạc Đình thể tán thưởng, lại bổ sung thêm câu: “Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, Vương Hoằng kia có người kế tục rồi.”

      Lúc này ai cũng tin rằng, người có dung mạo cử chỉ nổi bật bất phàm, nhất định cũng hơn hẳn người khác, cho nên Tạ Hạc Đình mới câu như thế.

      Tạ Hạc Đình là danh sĩ trong thiên hạ, lời đánh giá của vừa thốt ra, mấy hộ vệ kia vội thi lễ, có vẻ dám nhận.

      Nhìn thiếu niên này, Tạ Hạc Đình lại hỏi: “Mẫu thân con khỏe ?”

      “Phiền trưởng giả hỏi thăm, mẫu thân của ta vẫn khỏe.”

      Tạ Hạc Đình lại hỏi: “Kiến Khang thế nào?”

      Nhắc tới Kiến Khang, Vương Hiên nhíu mày, lắc đầu : “ tốt.”

      Dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Hạc Đình, Vương Hiên cười khổ: “Ở Kiến Khang quý nhân nhiều như cẩu, tiểu mạnh mẽ như sói.” Cậu mới đến đây, bốn phía truyền đến vài tiếng cười khả nghi, lúc này, giọng rầu rĩ êm tai của Vương Hiên lại vang lên: “Mặc dù mặc hoa phục cưỡi ngựa nhưng nhìn mỗi người lại thấy có tự do.”

      tới đây, cậu nhìn Tạ Hạc Đình với vẻ thương cảm, giọng hỏi: “Quân tử ngày ngày ở đây thấy lo lắng sao?”

      Tạ Hạc Đình nhìn chằm chằm thần sắc thương cảm mặt Vương Hiên, khẽ nhíu mày.

      dựa vào gần Vương Hiên, thấp giọng hỏi: “Các tiểu mạnh mẽ như sói sao?”

      Lời của vừa dứt thấy trán thiếu niên đổ mồ hôi lạnh.

      Tạ Hạc Đình lại nhíu mày.

      Học Vương Hiên thương cảm nhìn mình, Tạ Hạc Đình cong môi, chậm rãi : “Thực đáng tiếc, con nên thích thú mới phải.”

      Khi tiếng vừa dứt, rút cây sáo bên hông, trong lúc chúng hộ vệ ngạc nhiên, Tạ Hạc Đình vung sáo như vung kiếm, hung hăng chém vào rèm xe ở hai bên.

      Trong khoảnh khắc, rèm cửa sổ tơi tả, Vương Hiên vẫn trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt tuyệt mĩ nghiệt kia rành mạch xuất ở trước mắt người qua đường.

      Tạ Hạc Đình lui về phía sau, từ rất xa, chắp tay với Vương Hiên, bạc môi khẽ nhếch, tiếng cười lanh lảnh: “Người như ta bình sinh thích nhất là bị người khác thương hại, tiểu lang quân Vương Hiên, mời thưởng thức chật vật ở Như thành.”

      vừa xong, người đứng bốn phía bị sắc đẹp khiến cho si ngốc phục hồi tinh thần, các nàng thét chói tai, điên cuồng ập đến như thủy triều, trong nháy mắt hoàn toàn bao vây quanh xe ngựa.
      milktruyenky thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Ba nhi tử đến Kiến Khang

      Khi Vương Hiên trở lại Nam Sơn là mùa thu, tiểu muội muội của cậu vừa mới sinh ra được nửa tháng.

      Sau khi lặng lẽ liếc nhìn tiểu muội muội cái, Vương Hiên phát bản thân hề có ý đố kỵ với con khỉ mặt nhăn da đỏ kia.

      Bằng tốc độ nhanh nhất trở về chính sảnh, Vương Hiên thành thành cúi đầu, chờ phụ thân ra.

      Tiếng bước chân nhàng truyền đến.

      Chỉ chốc lát, góc áo bào trắng xuất ở trước mắt cậu.

      Nhìn tiểu tử thúc thủ mà đứng, lời, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vương Hoằng vang lên: “Biết sai ở đâu chưa?”

      Thiếu niên trả lời: “Dạ biết.”

      .”

      “Nhi tử gặp gỡ Tạ Hạc Đình của Tạ thị, nên cẩn thận hồi tưởng lời phụ thân qua, có liên quan đến tính tình cách làm việc của , như vậy trong lòng có phòng bị, phải chịu nhục.”

      “Còn có gì nữa?”

      “Nhi tử nên suy bụng ta ra bụng người, chú ý nhiều chi tiết hơn nữa. Nhi tử chạy đến Kiến Khang, bị mọi người vây quanh mới phát diện mạo của mình quá đẹp, đây là lỗi nên phạm phải.”

      biết vì sao, tiểu tử này tới đây, trong giọng lại mang theo chút oán niệm.

      Vương Hoằng cười lạnh : “Con còn trách mẫu thân con giấu giếm lừa gạt sao?”

      Thiếu niên lắc đầu, than thở: “Mẫu thân vốn trí tuệ, người sai.”

      “Vậy sao, vậy ai sai?”

      Thiếu niên phát mình mất nhiều sức lực mới trợn to mắt, cậu trầm giọng : “Sai ở phụ thân.”

      Vương Hoằng thản nhiên hỏi: “ nghe chút.”

      Ngữ khí của thiếu niên vẫn bình thản: “Mẫu thân từ trách cứ về diện mạo của nhi tử, mỗi khi phụ thân nghe thấy cũng sửa lại.”

      Vương Hoằng chậm rãi ngồi ở tháp, thản nhiên : “Sinh ra là trưởng tử của Lang Gia Vương thị, từ chuyện con học được đầu tiên, đó là thông qua phán đoán của bản thân mà nhận ra lời người khác là hay giả. Phụ thân sửa đúng, đó là sai lầm sao?”

      Thiếu niên thúc thủ nghe giáo huấn.

      Vương Hoằng hỏi: “Bị vậy năm canh giờ ở Như thành, cảm giác như thế nào?”

      Thiếu niên cúi đầu, vô tình : “Có ai cảm giác.”

      “Ai cảm giác? Bộ dạng chịu chi cho thiên, người khác thưởng chi duyệt chi, có liên quan gì đến con đâu? Xuống núi nửa năm, vẫn học được tư thái khí định thần nhàn!”

      Ngữ khí nghiêm khắc, đây là Vương Hoằng phê bình.

      Từ , tính cách của cậu vốn bốc đồng, Vương Hoằng muốn sửa đổi nên tốn ít tâm sức nhưng mãi cho đến tại, cậu vẫn thể khiến Vương Hoằng hoàn toàn vừa lòng.

      Nhìn con chăm chú, Vương Hoằng lại hỏi: “Sau khi thoát vây, có nghĩ tới việc hồi báo lang quân Tạ gia ?”

      Thiếu niên nhanh chóng gật đầu, khẽ chuyển mắt, rồi : “ tại phải thời cơ.”

      “Vậy sao?”

      “Ngày đó trở về Kiến Khang, nếu như con theo, nhất định khiến vạn người chú mục. Hồi báo phải chờ chút thời gian.”

      ra ngoài .”

      “Vâng.”

      Nhìn theo bóng con rời , Vương Hoằng giọng : “ đến lúc nên để cho nó du lịch tứ phương, trải qua mưa gió.”

      hắc y nhân xuất ở phía sau chàng, thấp giọng : “Nhưng diện mạo của tiểu lang?”

      Vương Hoằng thản nhiên : “ phải có các ngươi che chở sao?” Thấy hắc y nhân đáp, chàng còn thêm: “Tướng mạo này cũng có ưu điểm, ít nhất ảnh hưởng đến tính mạng.”

      Hắc y nhân liên tục gật đầu: Cũng đúng, ngay cả người Hồ ngoan độc chỉ sợ cũng thể ra tay sát hại tiểu lang.

      Rũ mắt, Vương Hoằng còn thêm: “Thiếu niên vốn hiếu thắng bồng bột, chuyện khó trải qua nhất là chữ tình. Nhớ kỹ, lúc cần thiết có thể làm số việc. Nhi tử của Vương Hoằng ta thể bị nữ kĩ mê đảo thần hồn.”

      Nhi tử của chàng từ lớn lên ở trong núi, có bằng hữu cùng tuổi, chưa từng gặp qua nơi chốn thanh sắc, lại càng hiểu thủ đoạn của nữ tử hồng trần. Với Lang Gia Vương thị kiêu ngạo mà , sỉ nhục lớn nhất phải bị giết bởi người Hồ, mà là bị phụ nhân đê tiện dụ hoặc.

      Hắc y nhân cung kính đáp: “Vâng.”

      Vương Hoằng lại : “Hiên nhi khiến người ta chú ý quá mức, nếu có nam nhân muốn nhúng chàm, giết ngay cần hỏi.”

      Thời đại này nam sắc thịnh hành, chàng cũng muốn để con mình trầm mê trong nam sắc.

      “Vâng.”

      Vương Hoằng còn thêm: “Hồng trần đáng ghê tởm trăm ngàn lần, thể khiến nó……” Vừa mới tới đây, có tiếng bước chân truyền đến.

      Chỉ chốc lát, hạ nhân bẩm báo: “Lang quân, người trong gia tộc tới đây.”

      Người trong gia tộc?

      Vương Hoằng nhíu mày.

      Giọng của hạ nhân lại truyền đến: “Tộc trưởng , lang quân cùng phu nhân có thể tiếp tục cư nơi sơn dã. Nhưng ba hài tử lớn lên, trưởng tử của Lang Gia Vương thị thể trải qua mưa gió, nếm thử phồn hoa.”

      Dừng chút, hạ nhân kia còn thêm: “Tộc trưởng còn , tiểu lang ở Kiến Khang nửa ngày, đến nay vẫn còn có người truyền lưu. Nếu xuống núi sao lại trở về, chẳng lẽ, nhi tử của Vương Hoằng thể gặp người khác sao?”

      Ngập ngừng chút, hạ nhân kia lại tiếp lời: “Bệ hạ cũng , chỉ sợ thể đợi được nhi tử Vương Hoằng rời núi, chỉ có thể chờ tôn tử của .”

      Những lời này cũng là phản phúng.

      Vương Hoằng trầm mặc nửa ngày, : “Gọi ba tiểu tử kia đến.”

      “vâng.”

      Chỉ chốc lát, hai tiếng bước chân lon ton xen lẫn với tiếng bước chân nhàng hữu lực truyền đến.

      Từ xa còn chưa tới gần, giọng non nớt của Vương Túc truyền đến từ bên ngoài: “Đại huynh, nhất định là huynh khiến cho phụ thân hổ thẹn, làm hại chúng ta cũng bị trách mắng.”

      Lời của nó vừa dứt, đồng tử khác lại tiếp lời: “ phải vậy, nhất định là phụ thân trông thấy muội muội oai hùng kia của chúng ta, rút kinh nghiệm xương máu, vẫn cảm thấy chúng ta như phấn như ngọc càng đáng hơn.”

      Hai tiểu tử líu ríu, bất tri bất giác, Vương Hoằng đặt tay lên trán.

      Chàng cắn răng khẽ than thở: “ hiểu sao ta có thể nhẫn nhịn bọn nó nhiều năm như thế!”

      Lời Vương Hoằng vừa dứt, hắc y nhân đứng phía sau cũng liên tục gật đầu. Việc này tới Vương Hoằng, ngay cả bọn họ cũng có cảm giác sâu sắc kỳ quái.

      Cửa phòng bị mở ra, hai tiểu tử vội chạy vào.

      Ở phía sau bọn nó là Vương Hiên nhàn nhã bước đến.

      Ba người vừa tiến đến, Vương Hoằng đứng dậy. Chàng bước nhanh ra đón, khẽ oán trách: “Bên ngoài gió lớn, sao nàng cũng tới đây vậy?”

      trán cột lấy cái khăn mặt, mang theo nhũ mẫu bế tiểu hài tử cùng bước vào, phải Trần Dung là ai?

      Lúc này ba hài tử mới chú ý tới mẫu thân cũng đến đây. Lập tức mặt mày hớn hở, đều vây quanh nàng.

      Đỡ mẫu thân ngồi xuống tháp, Vương Hiên cũng trách cứ: “Mẫu thân cũng là, người cũng nhìn xem người bao nhiêu tuổi rồi?”

      Lời này hề dễ nghe. Trần Dung trừng mắt nhìn tiểu tử này cái, liếc thấy vết cào do móng tay để lại mặt cậu, vẻ buồn bực lại biến thành lo lắng. Vuốt vết cào kia, Trần Dung nhíu mày : “Hài tử này, bị người ta vây quanh cũng đành thôi, sao còn bị cào đến mức bị thương thế này? phải dạy võ cho con rồi sao? Con có thể nhảy lên đỉnh xe ngựa mà?”

      Nàng đề cập tới việc này cũng đành thôi, vừa nhắc tới, Vương Hiên lại cảm thấy lửa giận uất nghẹn trong lòng. Cậu cố nhẫn nhịn trầm giọng : “Nếu nghe lời mẫu thân , con chạy lên đỉnh xe ngựa, chỉ sợ đai lưng cũng bị đám tiểu này kéo xuống.”

      Trần Dung ngẩn ra, tự chủ được trước mắt nàng xuất cảnh nhi tử nhà mình bị người ta kéo đai lưng, quần rơi xuống, mông thấp thoáng lộ ra.

      Vội vàng lắc đầu quăng bỏ suy nghĩ miên man kia, hai tiểu tử Vương Lăng Vương Túc ha ha ôm bụng cười ngã lăn lộn.

      Nghe thấy hai đệ đệ cười giễu cợt, nhìn thấy bộ dạng mẫu thân cắn môi nhịn cười rất cổ quái, Vương Hiên đột nhiên phản ứng lại, cậu hung hăng trừng mắt nhìn ba người, chuyển sang nhìn Vương Hoằng kêu lên: “Phụ thân, con muốn trở lại Kiến Khang.”

      Cậu lắc đầu, lạnh lùng : “Sỉ nhục ở Như thành, nếu con giải quyết, tất thành đại hận!”

      Khi lời này, trước mắt cậu lên bộ dạng phong lưu thanh thản kia của Tạ Hạc Đình.

      Vương Hoằng lẳng lặng nhìn con, giọng : “Im lặng chút.”

      lời thốt ra, hai tiểu tử vội vàng che miệng.

      Vương Hoằng nhìn cả ba hài tử, thản nhiên : “Tộc trưởng phái người đến đây, muốn đón các con trở lại Kiến Khang, ta chấp thuận rồi.”

      Lời vừa dứt, Trần Dung thất thanh kinh hô, Vương Hiên gật đầu, hai đồng tử đồng thời hô to gọi : “Phụ thân, người sinh ra được đệ đệ oai hùng cũng nên trách cứ chúng con chứ!”

      “Phụ thân, người thể độc chiếm mẫu thân!”

      “Phụ thân, con bao giờ trốn trong chăn của mẫu thân nữa đâu.”

      “Phụ thân, con cũng dùng vuốt mèo vẽ hình hoa mai lên thường phục của người nữa đâu.”

      Thấy hai hài tử thao thao bất tuyệt nhận sai, khóe miệng Vương Hoằng co giật, hắc y nhân trợn mắt há hốc mồm lắng nghe, nhịn được dựa sát vào Vương Hoằng : “Lang quân, người có thể chịu được đến bây giờ mới đuổi mấy tiểu tử này , thuộc hạ bội phục!”

      Lời nịnh hót vừa thốt ra, khóe miệng Vương Hoằng lại giật giật.
      milktruyenky thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Người nhà

      Vương Hoằng quyết định, việc di chuyển được lên lịch trình.

      Nhưng Trần Dung mãi mới chờ trưởng tử về nhà, làm sao có thể để bọn nó rời vào lúc này? Trải qua vài ngày suy nghĩ, cuối cùng rốt cục quyết định hai tháng sau, phu thê đưa ba nhi tử tới Kiến Khang, ở lại mấy hôm rồi quay về.

      Người nhà phải tách ra ngay, dù là Trần Dung hay mấy tiểu tử đều cảm thấy thả lỏng.

      Nữ nhi Trần Dung lớn lên từng ngày.

      Được 2 tháng tuổi, hài tử kia còn vẻ ngoài mặt nhăn da đỏ giống như con khỉ nữa.

      Trong thư phòng, Trần Dung nhìn ngắm nữ nhi càng ngày càng trắng nõn, nhịn được bế nó tới phía trước Vương Hoằng viết lách bàn.

      Vương Hoằng bận bịu thấy thê tử đứng trước bàn muốn lại thôi, chàng nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

      Trần Dung đặt nữ nhi xuống, để khuôn mặt nhắn của nó đối diện với Vương Hoằng, thấp giọng, bất an : “Phu chủ, chàng nhìn xem tiểu nương giống ai?”

      Vương Hoằng liếc mắt cái, trong ánh mắt sáng trong mang theo lạnh lùng, thản nhiên : “Giống ta.”

      Chàng nhíu mày nhìn Trần Dung, : “Nàng lại nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?”

      Tươi cười của Trần Dung hơi gượng gạo, nàng cúi đầu nhìn ngắm nữ nhi trong lòng, giọng : “Hài tử còn như vậy mà hai hàng lông mày vừa đen vừa thẳng lại dày, đôi mắt sáng mà lạnh lùng, môi mỏng, lại thường khóc nháo.”

      Nàng nuốt nước miếng, với vẻ bất an: “Phu chủ, ba hài tử kia có khi nào lại trúng rồi , nữ nhi của chúng ta có diện mạo rất oai hùng?”

      Vương Hoằng vốn thèm để ý nhưng vừa lắng nghe, chàng lại nhíu mày lại, cúi đầu cẩn thận đánh giá nữ nhi vài lần.

      Đúng lúc này, hài tử cũng ngẩng đầu nhìn phụ thân.

      Đôi mắt sáng trong như nước, lấp lánh ánh lưu ly, khiến cho ánh mắt nó quá mức bình thản, thậm chí hơi lạnh lẽo.

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn, hai hàng lông mày quả vừa thẳng lại đen, cộng thêm tóc máu đen tuyền mượt mà, hài tử này rất giống tiểu lang.

      Dần dần, Vương Hoằng càng nhíu chặt mày, hồi lâu, chàng mới : “Hài tử lớn lên giống gia gia của nàng.”

      Vương Hoằng hề chớp mắt nhìn nữ nhi, chậm rãi : “ hài tử nào có diện mạo hợp ý ta.” Giọng có chút vô lực.

      Trần Dung muốn đáp lời, tiếng bước chân nhàng hỗn loạn truyền đến.

      Khi tiếng bước chân này vừa rơi vào tai, Vương Hoằng ngả về phía sau, buông quyển sách trong tay xuống, mà Trần Dung mang theo vẻ mặt từ ái.

      Tiếng bước chân lon ton chạy đến, người còn chưa vào cửa, giọng non nớt của hai đồng tử giống nhau như đúc vang lên: “Ta mẫu thân ở đây mà.”

      “Đó là đương nhiên, có mẫu thân ở bên, phụ thân viết được nhiều, tươi cười nịnh nọt, lúc nào có gió thổi áo trắng bay cũng phất phơ hơn.”

      Đây là khen ngợi hay là chê cười đây? Vương Hoằng hít sâu hơi. Từ lúc mấy tiểu tử này bắt đầu biết , hít sâu trở thành thói quen của chàng.

      Hai tiểu tử vội chạy vào. Bọn họ vừa thấy Trần Dung và tiểu muội trong lòng nàng đều đồng thời kêu lên vui mừng.

      Hai đồng tử trái phải vọt tới trước mặt Trần Dung, mỗi đứa ôm bên đùi nàng: “Mẫu thân, bọn con muốn thăm muội muội.”

      Trần Dung nở nụ cười, nàng cẩn thận đặt nữ nhi xuống tháp.

      Nữ nhi vừa được đặt xuống, hai đồng tử bổ nhào vào hai bên người bé.

      Trần Dung nhìn thoáng qua nhũ mẫu, ý bảo nàng ta để ý trông chừng rồi bước ra phía sau Vương Hoằng.

      nhàng xoa bóp bả vai cho chàng, Trần Dung thấp giọng : “Lần này trở về Kiến Khang chỉ sợ khiến nhiều người chú ý.”

      Dừng chút, nàng thở dài: “Có khi ngẫm lại vẫn thấy rất sợ hãi.”

      Vương Hoằng ôn nhu vỗ về tay nàng, muốn an ủi, Vương Túc bỗng hét lớn: “A Lăng A Lăng, đệ xem tiểu muội , lông mày của muội ấy thú vị nha.”

      Đồng tử 6 tuổi nhìn thoáng qua muội muội, rồi lại nhìn huynh đệ nhà mình, chớp mắt to : “A Lăng, lông mày của muội muội giống thân kiếm quá, giống như hình lá liễu của chúng ta.”

      đồng tử khác cũng so sánh, cuối cùng nó dùng sức gật đầu, với vẻ thương cảm: “Lông mày của muội muội xấu quá, giống như chúng ta còn đẹp hơn của mẫu thân.”

      Lời đồng tử này vừa dứt, Vương Hoằng nặng nề ra lệnh: “Những lời thế này về sau đừng nữa.”

      Hai đồng tử trăm miệng lời hỏi: “Vì sao?”

      Giọng Vương Hoằng đạm mạc mà lạnh lùng: “ có chút hứa hẹn gì cả?”

      Vương Lăng làm mặt quỷ với phụ thân, cười hì hì : “Phụ thân cần con cũng biết, phụ thân là thương tâm mà. vất vả sinh ra hài tử oai hùng, nhưng tiếc rằng đây là tiểu .”

      Nó vừa xong, ngay lập tức cảm thấy trong thư phòng lạnh lẽo thấu xương, hai đồng tử tâm ý tương thông, đồng thời cúi người, lắc mình nhảy vọt ra ngoài thư phòng.

      Hai tháng sau.

      Trần Dung sinh đẻ xong, bởi vì thể chất vốn rất tốt nên cũng kiêng cữ nghỉ ngơi ổn thỏa.

      Người nhà chuẩn bị xong xuôi ngồi xe ngựa, mang theo hai mươi mấy hộ vệ ra khỏi Nam Sơn.

      Giang Nam sơn thủy, trong mềm mại có vẻ mơ màng, trong vẻ mơ màng mang theo vài phần tình ý. Đoàn xe vội mà chạy , vừa vừa ngắm phong cảnh, nghe giọng mềm mại, nhìn ngắm thanh sơn lưu thủy, tràn ngập hứng thú.

      Bởi vì hài tử còn , Trần Dung lo lắng nên ngồi cùng với nhũ mẫu xe để chăm sóc nữ nhi.

      Nghe tiếng líu ríu kêu lên vui mừng của hai nhi tử, nhìn thanh sơn càng ngày càng gần, Trần Dung hé môi cười, giọng : “Lúc này, ta cảm thấy sợ hãi nữa.”

      Hai đồng tử tò mò về Kiến Khang lâu, vẫn thúc giục chạy , hơn nữa thể chất của bọn nó rất tốt nên có thể chịu được chút gian khổ. Chỉ sau nửa tháng, bọn họ tới Như thành.

      Qua Như thành, đó là Kiến Khang.

      Thăm lại chốn xưa, dưới đấu lạp hai mắt Vương Hiên lóe sáng.

      Lúc này đúng là buổi trưa, hai đệ đệ của cậu ngủ, toàn bộ đội ngũ cũng có vẻ im lặng hơn.

      Chậm rãi, đoàn xe tới nơi mà lần trước Vương Hiên phải chịu khổ.

      Vội vàng đè chặt đấu lạp, Vương Hiên vốn muốn kéo rèm xe xuống, nhưng nghĩ tới lời phụ thân răn dạy nên cố gắng kìm nén xúc động.

      Có điều tay đặt đùi chậm rãi nắm lấy sáo ngọc, cậu nắm rất chặt, hồn nhiên coi cây sáo trở thành binh khí.

      Như thành vẫn như cũ, trường bào tay áo, y lí phong lưu.

      Khi Vương Hiên đánh giá mọi nơi, bốn người có bộ dạng cổ quái rơi vào tầm nhìn của cậu.

      Xe ngựa dần dần tới gần.

      Khi gặp thoáng qua, giọng của bốn người kia thấp thoáng, Vương Hiên vốn linh mẫn vội vàng nghiêng tai lắng nghe: “ nửa năm rồi, vẫn chưa thấy hành tung của thiếu niên ngày đó, tất nhiên là cậu ta đến đây nữa rồi.”

      “Đúng vậy, chủ tử dùng kế sách ôm cây đợi thỏ để bắt người này ổn.”

      “Chủ tử , thiếu niên tuyệt sắc trăm năm khó gặp này chính là cửa ải khó khăn lớn nhất. Huynh nghĩ lại xem, trong nửa năm nay ngay cả thôn trang chủ tử cũng xây dựng xong, hoàng kim chân liên đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cậu ta xuất thôi.”

      Hạ giọng, người nọ còn thêm: “Chủ tử , thiếu niên kia có quen biết với Tạ Hạc Đình, hiển nhiên cũng là người có thân phận. Nếu như gặp được cậu ta phải ra tay làm sao mà thần biết quỷ hay.”

      Đúng lúc này, người kêu lên: “Chủ tử đến đây?”

      Bốn người đồng thời quay đầu nhìn lại. Bọn họ vừa định kêu to, lại nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ như điên của chủ tử khi nhìn về phía bọn họ.
      milktruyenky thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Vương Hoằng sầu lo

      Chỉ thấy chủ tử kia nhìn ngắm bên này vài lần, đợi bốn người mở miệng, thân mình nhoáng lên cái, người biến mất vô ảnh vô tung.

      Bốn người có chút buồn bực, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng người đuổi theo.

      Vương Hiên trở nên trầm ngâm.

      Cậu phất phất tay, gọi hộ vệ tới rồi thấp giọng : “Theo dõi mấy người kia, xem chủ tử của bọn họ là ai, ở nơi đâu.”

      “Vâng.”

      Lúc này, tuy rằng hộ vệ theo chỉ có có hai mươi mấy người nhưng người người đều là hảo thủ trăm dặm mới tìm được , được Vương Hoằng vô cùng tín nhiệm. Nhớ năm xưa, Vương Hoằng ngây người ở cảnh nội người Hồ mấy năm, nhưng chỉ có cần có bọn họ ở bên cạnh đều có thể lần lượt gặp dữ hóa lành.

      Có thể , nếu luận về năng lực theo dõi, truy đuổi, giết người phóng hỏa những người này ít có địch thủ.

      Hộ vệ kia rời , mày Vương Hiên vẫn nhíu chặt, vừa rồi bốn người đó chuyện với nhau, bốn phía tạp quá lớn, bọn họ lại rất nhanh, 10 phần chỉ có 3, 4 phần lọt vào tai cậu.

      Nhưng chỉ chừng đó cũng khiến cho cậu cảm giác nguy cơ cùng vui.

      Bảo xe ngựa chạy tới bên cạnh Vương Hoằng, Vương Hiên thấp giọng gọi: “Phụ thân.”

      Giọng của cậu lớn, nhưng rất thanh duyệt êm tai, tựa như nhạc khiến mấy người xung quanh quay đầu nhìn lại. Thấy thế, Vương Hiên lại đè đấu lạp.

      Giọng của Vương Hoằng truyền đến: “Chuyện gì?”

      Vương Hiên nhíu mày, hồi lâu mới : “Vừa rồi mơ hồ nghe thấy người ta nhắc tới con, dường như có chút bất lợi.”

      “Vậy sao?”

      Giọng của Vương Hoằng vẫn rất thản nhiên: “Định gây bất lợi với con sao? Tất nhiên là vì diện mạo của con rồi. Diện mạo của con cũng hơi quá mà.”

      Cái gì mà hơi quá? Vương Hiên nhướn mày.

      Lúc này, giọng của Vương Hoằng tiếp tục bay tới: “Ngay cả ở Kiến Khang, diện mạo như con cũng chẳng có ai…… Tuy rằng thế nhân để tâm đến dòng họ của con, có nhiều người dám động vào, nhưng có số người, bọn họ chỉ vì sung sướng nhất thời mà sẵn sàng đặt sinh tử tánh mạng của gia tộc ra phía sau. Người như thế con phải phòng bị.”

      Dừng chút, Vương Hoằng tiếp với vẻ than ngắn than dài: “Hiên nhi, đây là bước đầu tiên, con sinh ra có diện mạo như vậy cần phải tìm kế sách ứng phó. Dọc theo đường , phụ thân nhúng tay vào, ngay cả khi đến Kiến Khang, phụ thân cũng để ý. Vừa rồi phụ thân hạ lệnh, mọi xe ngựa đều bỏ huy hiệu của gia tộc xuống.”

      Chàng chậm rãi : “Vương Hoằng ta sinh ra ba nhi tử, người người đều có vẻ đẹp của kiều nữ. Ai.”

      Vương Hiên nghe thấy phụ thân thở dài mày lại giật giật thêm vài cái. Cậu thích ánh mắt phụ thân nhìn về phía mình, đương nhiên, hai đệ đệ của cậu cũng thích. Mỗi năm trôi qua, khi bọn họ càng ngày càng lớn, phụ thân thường xuyên cẩn thận đánh giá bọn họ lúc, rồi thở dài tiếng, sau đó lại nắm tay mẫu thân, nhìn ngắm gió núi lồng lộng, nghĩ xem làm cách nào mới có thể sinh ra nhi tử oai hùng.

      Bởi vậy, sau khi Vương Hiên căm tức lúc lạnh lùng trả lời: “Nghĩ tới qua mấy năm nữa, sau khi nữ nhi oai hùng của người lớn lên có cơ thiếp, sinh ra cho người đứa cháu tuấn!”

      đợi Vương Hoằng lên tiếng, Vương Hiên vội vàng bảo xe ngựa chạy về phía trước, tới bên cạnh xe ngựa của Trần Dung.

      Cậu biết, khi ở bên cạnh mẫu thân phụ thân của mình tự giác mà trở nên ôn nhu, còn dễ dàng mềm lòng hơn. Bản thân vừa rồi mau miệng, chỉ có đứng ở đây mới có thể tránh họa.

      Vương Hoằng quả rất tức giận, chàng thở hổn hển hơi, cắn chặt khớp hàm.

      Trừng mắt nhìn bóng dáng con xa, Vương Hoằng buồn bực thầm nghĩ: Ta đường đường là trượng phu thế mà suốt ngày lo lắng việc vặt vãnh, là vô căn cứ!

      Chàng muốn sầu lo, ở trong kế hoạch của chàng, chàng sinh ra hài tử vô luận nam hay nữ đều tài giỏi hơn người, bụng đầy chữ nghĩa. Nếu có thể giúp xuất sĩ giải cứu dân chúng khỏi ưu khổ, thể giúp làm danh sĩ danh sĩ lưu luyến sơn thủy thế gian.

      Nào biết đâu rằng, cưới Trần Dung làm thê tử, sinh ra nhi tử, người người phải giống nàng lại giống mình.[ nhắc tới điều này quả thực chính là vô nghĩa.]

      Vương Hoằng chưa bao giờ biết, vẻ mị của thê tử mình lại có thể di truyền. Ba nhi tử đều có vẻ nghiệt, diễm mị, cộng thêm vài nét đặc trưng của chàng, cả mấy đứa dù thế nào cũng đều như phấn như ngọc. vất vả mới sinh ra nữ nhi lại phù hợp với quan điểm cái đẹp của thời đại.

      Thiên hạ có nhiều chuyện phải làm, có nhiều chuyện phải lo lắng. Nhưng Vương Hoằng phát , nếu giải quyết chuyện tướng mạo trời sinh này, con đường về sau của bọn nó rất khó . Cũng thể đứng ở trong triều đình vừa mở miệng khiến người khắp điện đều trở nên si ngốc đúng ? Cứ như vậy, dù có bao nhiêu tài cán cùng khát vọng đều thể bộc lộ.

      Mặc dù thế nhân trọng hời hợt, nhưng vạn vạn lần thể quá mức hời hợt được!

      vất vả mới đến thành trì lớn, đương nhiên mọi người muốn nghỉ ngơi hồi phục chút. Chọn tiệm rượu, Vương Hoằng và Trần Dung đội đấu lạp, bảo nhóm họ vệ bế hai đồng tử ngủ say bước xuống xe ngựa.

      Vương Hiên ở phía sau.

      Thiếu niên vừa xuống xe liền mẫn cảm phát , có vài ánh mắt nóng rực ập đến.

      Thiếu niên theo ánh mắt quay đầu lại nhìn.

      Vừa quay đầu lại thấy gì dị thường. Thiếu niên nhíu mày, cất bước vào tiệm rượu.

      Vừa mới vào, Vương Hiên nghe thấy mệnh lệnh của phụ thân: “Tất cả hành động cử chỉ của các ngươi đều nghe theo tiểu lang sai khiến.” Chàng nhìn về phía Vương Hiên, dưới đấu lạp là tươi cười nhợt nhạt: “Ngay cả ăn ngủ nghỉ cũng do tiểu lang an bài.”

      Dứt lời, Vương Hoằng bước lên tháp.

      Tuy rằng Trần Dung nguyên do cụ thể, nhưng nàng biết trượng phu muốn rèn luyện con, nên cũng mỉm cười ngồi xuống.

      Nhìn nhi tử đội đấu lạp, ngọc thụ lâm phong Trần Dung nhịn được : “ biết về sau Hiên nhi tìm thê tử thế nào.”

      Nàng vốn chỉ thuận miệng , Vương Hoằng ngồi bên cạnh thản nhiên trả lời: “Lòng người hiểm ác, tại đàm hôn luận gả quá sớm.”

      Nhận ra lo lắng của trượng phu, Trần Dung mị liếc trắng mắt, khẽ cười : “Chàng đó, suy nghĩ nhiều quá rồi.”

      Trần Dung : “Thiếp rất hiểu Hiên nhi, nó tâm cao khí ngạo, muốn làm việc lúc nào cũng chu toàn, nếu mê luyến nữ lang nào đó, chỉ sợ là dễ.”

      Dừng chút, nàng hỏi: “Đúng rồi, lần này bọn nó đến Kiến Khang, gia tộc rèn luyện Hiên nhi thế nào?”

      Vương Hoằng : “Hiên nhi 13, có thể hiểu biết về phụ nhân. Bước thứ hai, gia tộc hẳn phái người mang theo bọn nó ra vào các hồng lâu, hội kiến phong thái của danh sĩ trong thiên hạ, đồng thời hiểu nữ sắc thế gian.”

      “Đây là bước thứ hai sao?” Trần Dung tò mò hỏi: “Bước đầu tiên là gì?”

      “Bước đầu tiên ư?” Vương Hoằng mỉm cười, nhìn về phía trưởng tử ra lệnh cho hạ nhân và nhóm hộ vệ chú ý rượu và thức ăn, chầm chậm : “Bước đầu tiên, đó là thích ứng với bề ngoài cùng thân phận của bọn nó! Nếu Hiên nhi có thể thu liễm bớt vẻ nghiệt của nó, vậy đại thành.”

      Lần này, Trần Dung khó hiểu, nàng nhìn con chăm chú, thào : “Tướng mạo là do trời sinh, làm sao thu liễm bớt được?”

      Vương Hoằng ở bên lạnh giọng : “ thu liễm được phải bồi dưỡng loại khí chất khác để áp chế!” Điều này Trần Dung hiểu, như Nhiễm Mẫn, y cũng rất tuấn mỹ, nhưng bất luận kẻ nào nhìn thấy y, ngay lập tức đập vào mắt phải là vẻ tuấn mỹ đó mà là sát khí khiến cho người ta kinh sợ!
      milktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :