1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [3]

      Nhiễm Mẫn chấn động, mồ hôi chảy xuống từ trán khiến hai mắt chua xót, y tự chủ nhớ tới khi y mới gặp Trần Dung, phụ nhân kia bộc lộ phẫn nộ cùng hận thù với y. Còn nữa, y từng lôi nàng lên ngựa, cười lặp lại hỏi nàng: “Chúng ta có từng gặp qua chưa?”

      “Nữ lang, ta từng đắc tội với nàng sao?”

      Hai câu này chìm nghỉm trong trí nhớ ở của y, biết vì sao, lúc này lại giống như chuông thần trong mộ cổ, nặng nề gõ từng nhịp lên ngực y.

      Còn nữa, hôm nay khi ở Tây Sơn đạo quan, nàng câu: “Tích lũy hai kiếp….”

      Tích lũy hai kiếp.

      Chỉ là mấy chữ đơn giản lại khiến trước mắt y tối sầm lại.

      Nhiễm Mẫn chấn động, đột nhiên lui về phía sau bước.

      Hòa thượng kia nhìn y với vẻ thương cảm, hai tay tạo thành chữ thập, niệm tiếng, “A di đà Phật” Sau đó cao giọng tụng : “Nhân ở kiếp trước quả ở kiếp sau……”

      Trong tiếng tụng niệm, Nhiễm Mẫn xoay người, nghiêng ngả lảo đảo bước trở về.

      Đến khi y rất xa, câu tụng kinh “Nhân ở kiếp trước quả ở kiếp sau” vẫn còn quanh quẩn bên tai.

      Việc này rất hoang đường, nào có cái gì kiếp trước kiếp sau chứ? Y đường đường là tướng quân, bình sinh giết người vô số, chẳng lẽ những người bị giết đều do kiếp trước thiếu nợ y nên kiếp này đưa tới tận cửa sao?

      Nghĩ đến đây, Nhiễm Mẫn ngửa đầu cuồng tiếu.

      Tiếng cười của y kinh động người ở bên trong, Trần Vi vội vàng chạy ra, nàng ta dựa cửa, sợ hãi nhìn Nhiễm Mẫn, gương mặt tú lệ tràn ngập lo lắng cùng thân thiết.

      tại hiển nhiên nàng ta trang điểm tỉ mỉ, búi tóc lả lơi, sóng mắt nhìn y lại ôn nhu vô hạn.

      Nhìn thấy Nhiễm Mẫn còn cười to ngớt, Trần Vi cắn môi, khiếp nhược, thân thiết gọi: “Phu chủ, chàng, chàng làm sao vậy?”

      Khi tiếng kêu của nàng ta vừa thốt ra, tiếng cười của Nhiễm Mẫn im bặt.

      Y nghiêng đầu, hề chớp mắt nhìn Trần Vi chăm chú.

      Y nhìn rất nghiêm túc, ánh mắt liệt có tính bức bách. Mặt Trần Vi trắng bệch, miễn cưỡng cười : “Phu chủ nhìn thiếp như vậy làm gì?”

      Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta dời mắt, đột nhiên mở miệng: “Ngươi có nguyện cùng Trần thị A Dung chung phu quân ?”

      A?

      Trần Vi khẽ nhếch cái miệng nhắn, hồ đồ nhìn y.

      Nhiễm Mẫn đợi nàng ta suy nghĩ, ra lệnh: “Trả lời ta.”

      “Nguyện ý, tất nhiên là nguyện ý.” Trần Vi vội vàng cười : “Phu chủ là đại trượng phu, nếu có thể cưới A Dung làm thê, thiếp nguyện giống như nô tỳ mà thị hầu phu chủ và chủ mẫu.” Nàng ta trả lời rất nhanh chóng, có điều tươi cười mặt hơi miễn cưỡng.

      Nhiễm Mẫn cũng dừng lại, lập tức hỏi: “Nếu để ngươi làm thê, A Dung làm thiếp sao?”

      Trần Vi mở to hai mắt, quả thực thể tin vào lỗ tai của mình mà nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, nhưng dưới bức bách của Nhiễm Mẫn, nàng ta nào có tâm tình suy nghĩ kỹ lưỡng? Lập tức chút nghĩ ngợi đáp lời: “Vậy, vậy, A Vi cũng rất vui mừng.” Nàng ta rưng rưng lệ, nghẹn ngào thốt ra tiếng, lặp lại: “A Vi vui mừng.” ra mấy chữ cuối cùng, nàng ta có chút hoảng hốt, khuôn mặt luôn văn tĩnh khiếp nhược kia đột nhiên lộ ra chút dữ tợn.

      Nhưng ngay lập tức, nàng ta che giấu vẻ mặt này, ánh mắt lấp lánh lệ chờ mong, khát vọng nhìn Nhiễm Mẫn.

      Vừa đối diện với gương mặt Nhiễm Mẫn, nàng ta lui về phía sau bước, cẩn thận cất tiếng gọi: “Phu chủ, chàng sao vậy?”

      Nhiễm Mẫn vẫn nhúc nhích nhìn nàng ta chằm chằm.

      Ánh mắt của y rất kỳ quái, giống như nàng ta là người xa lạ, cũng giống như y chưa từng nhận biết nàng ta. Y nghiêm túc nhìn nàng ta. Ánh mắt có thể đâm thủng lòng người kia làm Trần Vi khỏi hoảng loạn.

      Nhưng mà, vừa rồi mình đâu có sai câu nào?

      Nhiễm Mẫn vẫn nhìn nàng ta chằm chằm.

      Khi y hỏi câu này hoàn toàn là theo bản năng. Y cảm giác rằng có lẽ mình nhận được đáp án từ câu trả lời của Trần Vi.

      Vì thế, ngay khi Trần Vi ra “A Vi vui mừng,” lại lộ vẻ dữ tợn, trước mắt y trở nên choáng váng.

      Đột nhiên, cảnh vốn chỉ xuất trong mơ, gương mặt tân nương vốn hề tồn tại kia lại trùng khớp với khuôn mặt trước mắt này.

      là vớ vẩn, hòa thượng kia chỉ lời mê sảng vậy mà mình còn tin vào nó, rồi hỏi Trần Vi câu hỏi này.

      Nhiễm Mẫn lắc đầu, lạnh lùng vào bên trong.

      Đến khi y bước vào sân, Trần Vi vẫn dựa vào cạnh cửa, hề cử động.

      biết vì sao, ánh mắt xa lạ cùng tìm tòi nghiên cứu vừa rồi Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta làm lòng nàng ta vô cùng hoảng loạn.

      Đây là phu quân mà mình trăm phương nghìn kế cũng muốn gả sao?

      Mình vốn có thể làm thê tử của y nhưng con tim y bị tiện nhân vô sỉ kia cướp , y muốn cưới mình, phụ thân , quên y .

      Nhưng sao nàng ta có thể quên được? Khi gặp nhau lúc qua sông, chỉ liếc mắt cái nàng ta ái mộ y rồi. Y chính là nam tử tuấn mỹ nhất có khí phách nhất mà nàng ta từng gặp trong cuộc sống của mình. Y vung tay lên, vô số sĩ tốt nghiêm nghị đồng ý, ngay cả sĩ tộc cao quý ai bì nổi cũng phải nhờ y bảo vệ.

      Nàng ta ái mộ y lâu như vậy, vì thế dễ dàng buông tha.

      Trần Kỳ rồi, Nhiễm Mẫn muốn cưới nàng ta làm thê tử, nếu muốn ở cùng y chỉ có thể làm thiếp. Làm thiếp vốn bảo đảm, chừng ngày nào đó chủ mẫu giết nàng ta.

      Nghe thấy câu đó, mặt Trần Vi khiếp nhược, cung kính đáp lời, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

      Chủ mẫu giết nàng ta ư?

      Ai là chủ mẫu? Trần Dung sao? Nàng là loại người tâm tư suy nghĩ gì cũng đều lộ ra ở mặt, mỗi tiếng cử động đều rất thẳng thắn trực tiếp, có thể tàn nhẫn đến đâu chứ? Chỉ cần mấy câu mềm mại, thường xuyên hiến chút ân cần, cho dù nàng thích cũng thể nhẫn tâm nổi.

      biết vì sao, Trần Vi cảm thấy nắm chắc khi đối phó với Trần Dung. Mà điều quan trọng nhất là bình thường nàng ta chỉ cần dùng nũng nịu yếu ớt, làm cho tướng quân chán ghét nàng. khi ra tay, phải giống như rắn độc khiến cho nàng thể xoay người chạy thoát.

      Cẩn thận suy nghĩ sau lúc, nàng ta rốt cục hạ quyết tâm, nàng ta làm thiếp.

      Hết thảy như nàng ta mong muốn, Nhiễm Mẫn thu nạp nàng ta. Mà tộc muội Trần Dung lại thất thân với Vương Hoằng. Có thể , đây là kết cục tốt nhất.

      Có điều…….

      Đứng ở bên cạnh, nàng ta ngơ ngác nhìn Nhiễm Mẫn múa kiếm trong sân. Nhìn y, ánh mắt của nàng có lạnh lùng.

      biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lúc trở lại thành Kiến Khang. Khi nàng ta phát Nhiễm Mẫn uy phong lẫm lẫm lại giống như chó trốn chui trốn lủi ở thành Kiến Khang, lòng của nàng ta thay đổi. Thành Kiến Khang rất tốt mà, các quý tộc bôi hương thơm ngát, mặc thường phục hoa lệ nhất, ung dung cưỡi ngựa, chuyện trò vui vẻ, giơ tay nhấc chân đều là vẻ phong lưu.

      So sánh với bọn họ, Nhiễm Mẫn trước mắt càng thô bỉ hơn, quả thực chính là dân đen đến từ nông thôn.

      Hơn nữa, y cũng đối tốt với mình. Cũng may bản thân là nữ nhi Trần thị, nếu là làm thiếp, nếu có chút thủ đoạn, vẫn có thể gả cho vương gia của Tư Mã thị. Hẳn đám đại quý tộc với cách năng phong lưu, cử chỉ ung dung, nhất định thô bạo giống như y, biết thông cảm với mình thế này.

      Bắt đầu từ ngày đầu tiên tiến vào thành Kiến Khang, Trần Vi phát bản thân hối hận.

      Trước kia bản thân hề hiểu chuyện, nhìn thấy Nhiễm Mẫn cho rằng y là tốt nhất. Nhưng thực tế, mọi quý tộc trong thành Kiến Khang đều tao nhã hơn y rất nhiều.

      Nàng ta cắn môi, nghĩ đến Vương Thất lang kia. Diện mạo A Dung như thế, chàng cũng nguyện ý cho nàng địa vị quý thiếp. Nếu là chính mình, dù thế nào cũng có thể tìm thấy nam nhân trong số đệ tử Vương Tạ xuất sắc hơn so với Vương Thất lang. Tuy rằng xuất thân của mình tốt lắm nhưng mình biết về nam nhân, chỉ cần có cơ hội, nàng ta nhất định có thể khiến cho nam nhân thể rời khỏi nàng ta.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [4]

      Nghĩ nghĩ như vậy, Trần Vi cắn môi, vẫn vào trong điện.

      Dù cho thế nào, nàng ta là thiếp thất của y, đây là . tại điều nàng ta có thể làm là vẫn nên cố gắng hết sức để lấy lòng y, khiến y vui vẻ. Trừ phi, có biến cố nào đó phát sinh.

      Trần Vi vừa động, Nhiễm Mẫn cũng động, y dùng lực quăng binh khí, quát lớn: “Chuẩn bị nước nóng.”

      “Vâng.”

      Trả lời y, phải tỳ nữ, mà là giọng tình thảo mị kia của Trần Vi. Nhưng nàng ta cười lấy lòng vẫn thể khiến y quay đầu liếc nhìn cái.

      Nước nóng được chuẩn bị xong, Nhiễm Mẫn nhanh bước vào dục điện (phòng tắm), trong chốc lát cởi xong y bào.

      Nhìn thân thể y dương cương lưng rộng chân dài, hoàn mỹ vô trù, Trần Vi phát tâm mình lạnh lùng lại có chút kích động.

      Nàng ta xấu hổ mang chút khiếp sợ về phía y.

      Tay bé vừa mới cầm khăn, bước tới bước, tiếng quát của Nhiễm Mẫn truyền đến: “ ra ngoài!”

      Giọng của y rất lạnh lùng, giống như băng đá.

      Trần Vi đáp lời, nàng ta nhận ra chút sát khí trong câu kia, nhưng chỉ đảo mắt biến mất, nàng ta vội vàng cúi đầu rời khỏi đó.

      Đêm hơi lạnh, Trần Vi dạo trong sân. Hôm nay chỉ là Nhiễm Mẫn vui, tâm tình của nàng ta cũng tốt. Nàng ta gặp A Dung, ràng nàng xuất gia, trở thành đạo , vì sao nàng vẫn vui vẻ, tự tại như thế?

      Nàng cười rất đắc ý, nàng còn với mình, Nhiễm Mẫn muốn cưới nàng, ngay cả khi nàng thất thân, Nhiễm Mẫn vẫn nguyện ý cưới nàng làm thê.

      Vừa mới nghĩ đến đây, cơ gương mặt trắng trẻo của Trần Vi giật giật. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi.

      Mối hận của nàng ta với Trần Dung biết xuất từ lúc nào, có lẽ là từ lần đó khi Nhiễm Mẫn vào Trần phủ, tỷ muội các nàng đồng thời gặp y. Có lẽ, là khi gia tộc cố ý hứa gả mình cho Nhiễm Mẫn, Nhiễm Mẫn lại hỏi về A Dung.

      Nàng ta vẫn , nàng ta chỉ biết là, nàng ta chán ghét A Dung, nàng ta hận thể làm cho nữ nhân kia chết với phương thức bi thảm tàn khốc nhất!

      nữ nhân tao mị thấp tiện như vậy sao có thể khiến cho Nhiễm Mẫn và Vương Thất lang đều trầm mê đến vậy? Nữ nhân như nàng vốn thể đạt được gì cả. Vì sao nàng mất trinh tiết, Nhiễm Mẫn còn có thể thèm để ý tới?

      Cắn răng, Trần Vi lại nhủ thầm: Tức cái gì? Ngay cả khi nàng gả cho Nhiễm Mẫn, nàng ta cũng có biện pháp đối phó với nàng!

      Trần Vi biết miên man suy nghĩ bao lâu, đến khi tỳ nữ lại đây, giọng hỏi: “Tướng quân, tại sao tắm giặt lâu như vậy?”

      Trần Vi ngẩn ra, nàng ta phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, nàng ta kêu sợ hãi tiếng, : “ nửa canh giờ rồi sao?”

      Nàng ta vội vàng xoay người, đứng ngoài phòng, cẩn thận gõ cái, nhàng, cất giọng ôn nhu như nước kêu gọi: “Phu chủ, phu chủ?”

      Nàng ta gọi vài tiếng cũng có ai trả lời, Trần Vi nhàng đẩy cửa ra.

      Vừa nhìn, nàng ta lắc đầu, cười : “Tướng quân ngủ, được, như vậy nhiễm phong hàn mất.” Vừa , nàng ta vừa vào bên trong.

      Nhiễm Mẫn ngủ rất say, mày y nhíu chặt, thường thường, bên mày còn hơi giật giật, vẻ mặt biến đổi từ thống khổ, bi thương, vô lực, còn có tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

      Trần Vi ngẩn ngơ, nàng ta nhàng gọi: “Phu chủ? Phu chủ?”

      Vừa đến đây, trong lúc ngủ mơ trán Nhiễm Mẫn chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên, y lớn tiếng kêu lên: “Đừng, đừng –”

      Y gầm rú, Trần Vi hoảng sợ, vội vàng lui ra phía sau vài bước. Nhìn Nhiễm Mẫn bình tĩnh trở lại, nàng kinh ngạc thầm nghĩ: Y nằm mơ thấy gì vậy?

      Ngay khi Trần Vi suy nghĩ, Nhiễm Mẫn đột nhiên mở mắt.

      Đột nhiên y mở mắt ra, Trần Vi hoảng sợ, khỏi lui về phía sau vài bước.

      Nhưng mà, Nhiễm Mẫn trừng nhìn nàng ta có chút mờ mịt, mơ hồ còn có bi thương. Y trống rỗng nhìn phía sau nàng ta, khẽ :“Nhân ở kiếp trước, quả ở kiếp sau. Đó là kiếp trước sao? Vì sao lại như thế?”

      Y nặng nề nhắm hai mắt lại.

      Trần Vi cẩn thận đến trước mặt y, khẽ gọi: “Phu chủ?”

      Nhiễm Mẫn hơi giật mình cái.

      Y chậm rãi ngẩng đầu.

      Liếc nhìn nàng ta với ánh mắt tỉnh táo, Nhiễm Mẫn thấp giọng hỏi: “A Vi, gia tộc của ngươi hứa gả ngươi cho ta, nhưng ta lại vừa ý A Dung, ngươi có hận nàng ?”

      Trần Vi sợ hãi , ôn nhu cười : “Đó là muội muội của ta, làm sao ta có thể hận muội ấy được?” Dừng chút, nàng ta cúi đầu, nhu nhược đáng thương : “Có điều khi cân nhắc kỹ lưỡng khỏi có chút oán thán. Thiếp hận muội ấy, , thiếp hề hận muội ấy. Muội ấy rất đáng thương, thiếp còn có phụ huynh, nhưng mà muội ấy còn có phụ huynh.” Nàng ta vội vàng xong, giọng nghiêm túc mà chân thành, yếu đuối cùng bi thương trong mắt lại khiến người ta đau lòng thay nàng ta: Xem , nàng ta bị hại đến mức này mà còn hề hận thù.

      Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta chăm chú, chậm rãi cười, y lại nhắm mắt, thào : “Ta là ngu ai bằng!”

      Thấy y đột nhiên mắng bản thân, Trần Vi lại ngây người.

      Nàng ta , vì sao Nhiễm Mẫn nghe xong lời này lại cảm động, mà còn mắng bản thân y?

      Đúng lúc này, nàng ta thấy giọt lệ theo khóe mắt Nhiễm Mẫn rơi xuống.

      Nhiễm Mẫn giết người vô số, uy dũng vô song, đời này, ai từng nghĩ rằng y cũng rơi lệ? Lần này, Trần Vi ngây ra như phỗng. Nàng dám tin mở to mắt nhìn y, chớp vài cái mới tin tưởng y rơi lệ.

      Nhiễm Mẫn từ từ nhắm hai mắt, giọng khàn khàn: “Trần thị hứa gả ngươi cho ta, nhưng lúc đó hôn ước chưa định. A Dung có chút giảo hoạt, thừa dịp ta say rượu, dùng lời kích thích ta sửa lời mà cưới nàng. Vừa mới tân hôn, ta lại phụng quân lệnh mà xuất môn. Khi trở về, ngươi ngăn cản trước ngựa của ta, cầu ta thu nạp ngươi. Trong nửa tháng, ngươi luôn nịnh hót, ra vẻ ôn nhu khiến ta vui vẻ. Lời ngươi thốt ra đều là A Dung rất tốt, nhưng đồng thời cũng chỉ ra rằng nàng ác độc. Vừa mới lúc nãy, ta đứng ở cửa nhìn thấy A Dung vung mấy roi với tỳ nữ……. Khi ta ở trong phủ, hầu hết mọi nữ nhân đều A Dung phải, chỉ có ngươi lúc nào cũng bảo vệ nàng. Nhưng mỗi lần ngươi nàng tốt, ta lại càng chán ghét nàng. Cũng là nữ nhi Trần thị, nàng làm việc kiên cường, ngươi chú ý tới việc lấy lòng, dù là tỳ nữ hay là thân vệ đều là ngươi tốt. Lần đó ta liếc nhìn nữ nhân vài lần, thậm chí ngươi còn trăm phương nghìn kế khuyên nàng ta làm thiếp cho ta.”

      Trần Vi hiểu ra sao mở to mắt nhìn Nhiễm Mẫn, nghe y với vẻ mê man, nhất thời biết nên làm thế nào cho phải.

      Lúc này, Nhiễm Mẫn lại trầm mặc.

      Qua hồi lâu, y lại mở mắt ra.

      Lẳng lặng nhìn Trần Vi chằm chằm, ánh mắt Nhiễm Mẫn trống rỗng mà thê lương: “Vì sao đến lúc này, ta mới biết được chỉ có nàng ta tới tận xương tủy? Trừ nàng ra, ngươi cũng thế, hay nữ nhân khác cũng thế, đều chỉ biết tính kế, đều chỉ muốn mưu cầu lợi ích với ta mà thôi.”

      Trần Vi tự dưng nghe thấy lời lên án như vậy khỏi nhàng kêu lên: “Phu chủ?” Giọng của nàng ta mang theo ủy khuất cùng thương tâm.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [hoàn]

      Nhiễm Mẫn để ý đến nàng ta, y tự đứng lên. Nhìn thấy thân thể trần trụi tinh tráng, hoàn mỹ giống như điêu khắc của y, Trần Vi lộ ra ra nụ cười e lệ.

      Nhiễm Mẫn đến dục điện, y lấy khăn mặt, tự chà lau thân thể, với vẻ mờ mịt: “Biết chưa từng phát sinh, nhưng mọi thứ đều diễn ra rành mạch ngay trước mắt. là buồn cười, ta lại tin điều đó!” Đúng vậy, y tin. chỉ là y, ngay cả Trần Dung cũng tin đúng ? Chỉ có Trần Vi hoàn toàn biết gì cả, vẫn đứng trước mặt y ngụy trang với bộ dạng điềm đạm đáng .

      A Dung từng là của y lại tự thiêu chết trước mặt y!

      Mà y lại hề quan tâm, còn nắm tay Trần Vi xoay người rời .

      Trong biển lửa, nàng cười điên cuồng đến vậy, nhưng trong lòng nàng chất chứa bao nhiêu đau khổ?

      Suốt đời mình lăn lộn trong đao sơn biển máu, luôn khát vọng ôn nhu cùng tình. Nhưng người duy nhất si tình đốt tốt với mình lại tự thiêu mà chết.

      Con người sống thế gian thương hải tang điền, sống chết trong giây lát, vất vả có người còn coi trọng ngươi hơn cả chính tính mạng của nàng, nhưng bản thân lại bị hồ dán bịt mắt.

      Y biết, nếu phải Trần Vi hao hết tâm cơ chửi bới Trần Dung, chắc gì y cho Trần Dung cơ hội chứng minh bản thân.

      Nhưng thế sao? Từ đầu đến cuối người sai đều là y!

      Là y hủy hoại nàng, là y khiến cho nàng có chỗ dung thân, là y làm cho nàng có đường lui, là y buộc nàng dùng phương thức thảm khốc nhất chấm dứt cuộc sống của nàng cùng với lưu luyến si mê của nàng đối với y.

      …… Hóa ra, phải y chưa từng gặp được Ngu Cơ của mình, mà Ngu Cơ kia tính cách cương liệt, nhóm phụ nhân chung quanh lúc nào cũng mưu tính kế chèn ép có đường sống!

      ràng y vẫn đều khát vọng có thể gặp được người mạnh mẽ si tình như lửa giống Ngu Cơ, nhưng tại sao lại để nước mắt của người khác khiến con tim trở nên hồ đồ?

      Tùy ý khoác ngoại bào, Nhiễm Mẫn bước ra dục điện. Chỉ chốc lát, Trần Vi nghe thấy mệnh lệnh trầm thấp truyền đến: “Chuẩn bị chút, ngày mai lên đường.”

      Ngày mai lên đường?

      Trần Vi kinh hãi: Thành Kiến Khang này tốt mà, vừa phú quý lại yên ổn, nàng ta muốn trở về nơi hoang vu kia nhanh như vậy.

      Nàng ta vội vàng ra, đứng phía sau Nhiễm Mẫn gọi: “Phu chủ?” Giọng của nàng ta ôn nhu mà lấy lòng: “Phu chủ phải còn có rất nhiều việc sao? Cần gì sốt ruột vậy?”

      Lúc này nàng ta quẳng lời cảnh cáo của Trần Dung dặn bọn họ nên nhanh chóng rời ra sau đầu. thực tế, Nhiễm Mẫn có gặp nguy hiểm cũng đâu có liên quan nhiều đến nàng ta?

      Nhiễm Mẫn từ từ quay đầu lại.

      Trong bóng đêm, ánh mắt y nhìn nàng ta chăm chú vô cùng lạnh lùng, giống như nhìn người xa lạ, cũng giống như, nàng ta suy nghĩ cái gì, trong lòng y đều hiểu .

      Dưới ánh mắt này, Trần Vi cảm thấy hoảng hốt, đầu nàng ta cúi thấp đến tận ngực.

      Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta chằm chằm, lạnh lùng : “Ngươi cần cùng.”

      Dứt lời, ống tay áo của y vung lên, nhanh về phía trước.

      Trần Vi ngây người lúc mới phản ứng lại, nàng ta vội vàng đuổi theo vài bước, vội vàng gọi: “Phu chủ, phu chủ…” Mới gọi hai tiếng, nàng dừng bước chân, tim đập nhanh: Mặc kệ lời lung tung vừa rồi của Nhiễm Mẫn có hàm nghĩa gì nhưng ràng y ghét cay ghét đắng ta. Thân là thiếp thất, bị phu chủ chán ghét đó là chuyện khó có thể vãn hồi.

      Nghĩ đến đây, đáng ra nàng ta phải rơi vào khủng hoảng, nhưng nàng ta vẫn rất bình tĩnh. Chẳng những bình tĩnh, nàng ta thậm chí còn thở dài nhõm: Nếu miễn cưỡng theo y, chừng y lại vứt bỏ ta ở nơi hoang vu nào đó, bao giờ để ý đến nữa. Ta ở lại thành Kiến Khang, nơi này có phụ huynh, còn có rất nhiều quý tộc.

      Ngày hôm sau, Nhiễm Mẫn rời .

      Trần Vi theo.

      Nàng ta về bên cạnh phụ huynh, sau khi phát phụ huynh bị gia tộc đuổi , nàng ta lại vội vàng chạy về gia tộc. Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi Trần thị, đến , gia tộc hề biết Nhiễm Mẫn chán ghét nàng ta nên vẫn đối xử với nàng ta khách khí.

      Thời gian trôi qua từng ngày.

      Sau đó, Trần Dung được bệ hạ ưu ái, ban cho chức quan. Kế tiếp, Trần Dung được Vương Hoằng mang theo tới thành Nam Dương, rơi vào tay người Hồ.

      Rồi sau đó, Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng liên thủ, cứu thoát Trần Dung.

      Trần Vi chú ý tới diễn biến mọi việc. Điều khiến nàng ta thống hận là, tiện nữ nhân tính tình cứng rắn kia càng sống càng phong quang, mà nàng ta càng sống càng được coi trọng.

      Sau khi gia tộc liên hệ với Nhiễm Mẫn, biết được Nhiễm Mẫn còn cần nàng ta đuổi nàng ta .

      Nàng ta chạy về bên cạnh phụ huynh.

      Nhưng phụ huynh lúc này cầu quan khắp nơi luôn gặp cản trở, dư tài lại bị cạn kiệt. Sau đó, phụ huynh lại mưu tính với nàng ta.

      Bọn họ thương lượng muốn bán cho nàng ta làm thiếp cho thương nhân tầm 50 tuổi.

      Nghe lén biết được tin tức này, Trần Vi kinh hãi. Lúc này, nàng biết Vương Hoằng mất địa vị thừa kế Vương thị, chàng trở nên nghèo túng.

      tốt quá, Vương Hoằng nghèo túng, tuy mình là thiếp thất của người khác nhưng có cơ hội tiếp cận chàng.

      Nàng ta tin rằng ngay cả Trần Dung cũng khiến Vương Hoằng trầm mê nàng ta chỉ cần có cơ hội giống như A Dung, nàng ta có thể được chàng chú ý tới.

      Vì thế, nàng ta tìm được A Dung, tìm được Vương Hoằng.

      Nhưng nàng ta ngờ rằng A Dung lại thô bạo như vậy, sợ Vương Hoằng biết nàng là dân đen thô lỗ vô lễ lại thấp hèn, dám đá mạnh nàng ta cái, còn sai người ném nàng ta ra khỏi cửa phủ.

      Chuyện kế tiếp tựa như ác mộng.

      Nàng ta trở lại chỗ phụ huynh, phụ huynh lại tránh né giống như nàng ta là ôn dịch. Thậm chí, khi nàng ta nguyện ý gả cho thương nhân kia làm thiếp, phụ huynh đều liên tục xua tay, chỉ cầu nàng ta rời . Lập tức, bọn họ hai lời đuổi nàng ta tới tiểu viện rách nát. Ngay cả khi nàng ta đứng ở bên ngoài chịu gió đội mưa liên tục mấy ngày cũng có ai để ý tới.

      Trong thời gian đó, mỗi khi phụ huynh nhìn thấy nàng ta đều né tránh từ xa. Nàng ta muốn tới gần, bọn họ quyền đấm cước đá, còn với người ngoài rằng nàng ta là đồ đĩ thóa bại hoại gia phong, làm hại nàng ta giống như chuột chạy qua đường bị hàng xóm xông tới đuổi đánh, ngay cả mái hiên để che mưa cũng có.

      Trần Vi chết tâm, cố gắng mấy lời đả động phụ huynh, nhận được ít ngân lượng cùng quần áo nàng ta ra khỏi thành.

      Nàng ta muốn tìm kiếm Nhiễm Mẫn.

      Ở chung với Nhiễm Mẫn khá lâu, nàng ta biết, nam nhân kia tuyệt tình, cho nàng chén cơm. Nàng dùng tới công phu miệng lưỡi, chừng lần nữa y thích nàng ta, thậm chí, quý trọng giống như trước, xuất hành đều phái hộ vệ bảo vệ người yếu ớt khiến cho ai cũng thương tiếc như nàng ta.

      Nàng ta biết y làm như vậy, tính cách của y nàng ta chỉ cần liếc mắt cái .

      Nàng ta tìm được Nhiễm Mẫn, bởi vì đoàn xe nào nguyện ý cho nàng ta nhờ tới phương bắc…… lâu sau, nàng ta mới biết được, sớm có người truyền ra lời đồn đãi nàng ta là đồ đĩa thóa tuân thủ nữ tắc, Nhiễm tướng quân hận nàng ta thấu xương, nếu ai giúp đỡ nàng ta kết thù với Nhiễm tướng quân.

      Ở nơi hoang dã hơn 40 ngày đằng đẵng, bị cướp tiền, lại bị kẻ lang thang lăng nhục vài lần, Trần Vi tuyệt vọng theo hán tử răng vàng xấu xí vào điếm viện, trở thành kỹ nữ hạ đẳng.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại về Vương Hoằng: Nhớ lại lần gặp mặt năm đó

      Lần đầu tiên Vương Hoằng gặp Trần Dung là ở Trần thị ở Bình thành, nghe nữ lang này mới chỉ 14, 15 tuổi mà biết tán bớt gia tài, lúc ấy chàng nghĩ rằng: Xem ra là nữ lang lanh lẹ trong số trượng phu.

      Bình thành này quá bé, chàng nhàn rỗi nên nhàm chán, vì thế tới xem thử.

      Và chàng gặp nàng.

      Trong tiếng đàn của chàng, nữ lang này lại nhàn nhã, mỗi lần tiếng guốc mộc gõ xuống đất lại đúng vào nhịp chuyển của tiếng đàn, khiến tiếng đàn vài lần suýt nữa bị gián đoạn.

      Nữ lang này biểu tài hoa của nàng.

      Vương Hoằng cũng hiếm lạ nhưng khiến chàng kinh ngạc chính là, nữ lang này mới chỉ 14, 15 tuổi, vẫn ở độ tuổi non nớt nhưng lại có hương vị xinh đẹp mê người của phụ nhân trưởng thành. Đây là chuyện rất kỳ quái, nữ lang này tập trung vẻ đẹp của thiếu nữ và thiếu phụ.

      Nhưng mà điều này cũng có gì đáng để để tâm, chàng gặp qua rất nhiều mỹ nhân. Chàng nghĩ rằng, thế gian này ít thiếu thốn nhất chính là mỹ nhân, huống chi, với thân thế địa vị của chàng mà , nữ nhân xinh đẹp thậm chí còn dám xuất ở trước mắt chàng.

      Kế tiếp, nữ lang này lại thể trí tuệ hơn người của nàng, hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp bên ngoài, chàng cũng thế, mà đại trượng phu đường cũng thế đều thầm gật đầu thôi.

      Nhưng điều khiến chàng để tâm là khúc Phượng Cầu Hoàng vào buổi tối kia.

      Trong yến tiệc, chàng nghe thấy Trần Nguyên cố ý tặng nàng cho Nam Dương vương.

      Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng đàn và tiếng ồn ào.

      Chàng ra ngoài.

      Chàng trông thấy mỹ nhân đánh đàn dưới ánh trăng.

      Khúc mà mỹ nhân tấu chính là Phượng Cầu Hoàng!

      Ở trước mặt tộc nhân và vô số trượng phu nàng lại tấu khúc Phượng Cầu Hoàng!

      Nàng tấu đàn cho chàng. Khi nhìn thấy chàng tới, nàng nâng mắt nhìn lại, trong khoảnh khắc, đôi mắt của nàng chớp chớp lộ vẻ ngượng ngùng, sợ hãi, còn có hèn mọn cùng cầu xin.

      Chỉ liếc mắt cái, nàng lại đỏ mặt cúi đầu xuống.

      Nàng : “Cầm là tục khúc, người cũng là người tục, chỉ có tâm ý là đáng trân trọng.” Đây là lời dối, chàng nhận ra nàng lợi dụng mình! Nữ lang có trí tuệ tuyệt đỉnh này khẳng định biết gia tộc muốn tặng nàng cho người khác, vì thế mượn chàng để thoát thân.

      Nhưng chàng vừa nghĩ như vậy, nữ lang này lại : “Từ thiên cổ tới nay, chưa từng có người tấu khúc Phượng cầu hoàng để làm thiếp !”

      Chẳng lẽ, nàng còn muốn trở thành thê tử của chàng?

      Lời này vừa thốt ra, lập tức tiếng cười nổi lên bốn phía.

      Trong tiếng cười vang ồn ào, chàng nhìn thấy nàng cúi gằm mặt xuống, nở rộ tươi cười đắc ý. Chàng nhìn thấy nàng làm bộ ngượng ngùng liếc mắt nhìn chàng cái, rồi cúi đầu thối lui.

      Chàng trông thấy bóng dáng độc mà thẳng lưng của nàng ở trong tiếng cười vang của mọi người.

      Trăng sáng như nước, gió xuân phe phẩy, tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, giảo hoạt như vậy!

      Nhưng nàng coi chàng là người nào chứ? Quân tử khoan dung độ lượng sao? Hay là thần tiên chính trực thiện lương, nhiễm khói lửa nhân gian?

      Chàng nhìn dáng người yểu điệu xinh đẹp của nàng, thầm cười tự nhủ: Thú vị, thú vị!

      Lại tiếp, chàng từng tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được nữ lang thú vị như thế.

      Hết thảy như chàng dự kiến, trong lúc chàng chờ đợi, nữ lang vẫn nhẫn nại tìm đến chàng. Nàng vẫn giữ nguyên tâm ý, nàng thích chàng nhưng nàng xứng với chàng. Nàng còn rằng muốn chàng chủ động thay nàng giải vây.

      Lợi dụng mình thoát khỏi an bài của gia tộc, chỉ trong chớp mắt lại muốn nhả chàng ra, muốn tìm phu quân tốt sao?

      thể được! Chọc chàng, khơi dậy hứng thú của chàng, trò chơi kia, phải do nàng bảo ngừng chàng ngừng.

      Chàng nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng dưới ánh trăng khiến tim người ta đập nhanh kia, rốt cuộc nhịn được tiến lên bước, ôm nàng, hôn nàng.

      Hương vị nụ hôn này quá mức ngọt ngào, khi chàng thu tay lại có chút chật vật.

      Lúc rời , chàng nghĩ rằng: Xem ra, bên cạnh mình cần có thêm thiếp thất .

      Kế tiếp, hết thảy đều hợp tình hợp lẽ, chàng dùng vài mỹ nhân cứu nàng ra khỏi tay của Nam Dương vương.

      ………………

      Chàng hoàn toàn đặt nàng ở trong lòng, cũng thề bao giờ buông tay, là khi chàng bị vây hãm ở thành Mạc Dương, nàng lại tới cứu giúp.

      Chàng trải qua tang thương, biết rằng đời này, lòng người luôn luôn lạnh bạc, ai cũng đặt ai ở trong lòng, lại càng vì đối phương mà trả giá bằng sinh mệnh của bản thân.

      Ít nhất, chàng chưa bao giờ biết rằng đời có nữ nhân vì chàng mạo hiểm tính mạng!

      Chàng thể tin được, thể tin!

      Nhưng nàng lại làm được!

      Biết chàng chết, biết thành bị vây tứ phía, trượng phu người Tấn người nào nghe thấy người Hồ mà trong lòng lại run sợ? Vậy mà nàng ngược lại, cứ thế chui đầu vào lưới.

      Có lẽ, nàng hoàn toàn là vì chàng mà còn vì Tôn Diễn.

      Nhưng với chàng mà , như vậy là đủ rồi. Chàng nghĩ rằng nữ nhân này, cho dù chết chàng cũng buông tay. Chàng muốn giữ nàng ở lại bên người, để nàng hưởng thụ tôn vinh cả kiếp.

      Với thân phận hèn mọn của nàng, tuyệt đối thể làm thê tử của chàng. Nhưng mà là quý thiếp dưới che chở của chàng, để nàng trải qua cuộc sống phú quý có thể diện hoàn toàn khác biệt so với lúc trước là điều tất nhiên.

      Chỉ cần chàng chết, chàng nhất định cho nàng cả đời phú quý!

      Nhưng nàng lại cự tuyệt!

      Trưởng bối Vương thị ra mặt, với nàng về chuyện nạp thành quý thiếp, vậy mà nàng lại cự tuyệt.

      Nghe thấy phụ nhân này chút do dự cự tuyệt, Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng cái, chàng vẫy tay ngắt lời tộc thúc định , cười cười, thầm nghĩ: Xem ra phụ nhân này vẫn còn chưa thương ta. là thất bại, ta cũng muốn buông tay, thế mà nàng vẫn thương ta, vậy sao được?

      Cơ hội rất nhanh tới. lần kia, nàng bị người ta dùng danh nghĩa của chàng lừa ra khỏi thành, cả đêm về.

      Chàng mang theo nhóm hộ vệ chạy ra khỏi thành từ nửa đêm.

      Chàng muốn cứu nàng.

      Đây là là cơ hội hiếm có, chàng muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm được lòng nàng.

      Quả nhiên.

      Nàng cảm động.

      Đúng vậy, nghĩ đến với thân phận của nàng, ai có thể vì cứu giúp nàng mà chạy ra ngoài vào nửa đêm chứ? Phụ nhân trong thiên hạ luôn cảm động đến rơi nước mắt trước người hùng cứu nàng, nàng phải là ngoại lệ.

      , người tính tình mạnh mẽ, luôn có ý thức tự bảo vệ bản thân như nữ lang này, điều nàng khó cự tuyệt nhất chính là tình nghĩa của người khác. Người khác có phần tình, nàng vĩnh viễn lấy hai phần để báo đáp.

      Nàng thương chàng.

      Chàng nhận ra trong đôi mắt đẫm lệ của nàng có tịch nơi nương tựa, cảm động cùng tình như thủy triều ập tới, thể ngăn cản.

      Chàng nghĩ rằng mình có được nàng!

      Phụ nhân cố chấp như vậy, khi thương tất nhiên khó mà quên . Từ nay về sau, nàng dùng tính mạng để thương chàng, đúng vậy hay ?

      Khi nghĩ như vậy, Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng, mỉm cười, lần đầu tiên trong cuộc đời chàng cảm thấy có chút tự tin: , vì sao phát bản thân thương ta mà phụ nhân này lại có biểu đơn như thế? Đây là chuyện tốt đẹp thuần túy, vì sao nàng lại rơi lệ? Còn rằng muốn chàng đâm kiếm từ sau lưng nàng. Thậm chí còn rằng chỉ có giờ khắc này, nàng mới cảm thấy viên mãn, chỉ cần vừa ra , mọi thứ lại hồi phục như bình thường.

      nữ lang sao có thể ở thời khác động tâm mà có thể biểu đơn, bình tĩnh như thế?

      Chàng nghĩ rằng, mình hiểu hết về nàng.

      lâu về sau, nhớ tới giờ khắc này, chàng mới phát , thông qua tính toán, khiến nàng khăng khăng mực thương mình, đồng thời, chàng cũng bị trầm mê.

      Tâm của chàng loạn!
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại về Vương Hoằng: khắc kia, phát rằng mình

      Cuộc sống còn tiếp diễn, Mộ Dung Khác tiến công, chàng lại bị nhốt ở thành Nam Dương.

      Lần này bị vây công vô cùng đột nhiên, khi biết được tin tức, chàng chỉ còn có mấy ngày để chuẩn bị rời . Nhưng chàng thể rời , chàng là Lang Gia Vương Thất, lâm trận bỏ chạy phải chuyện chàng làm.

      Nhưng cứ ở lại đây sao? có binh sĩ có người hữu dụng, muốn đánh bại người Hồ đúng là dễ dàng.

      Đúng lúc này, chàng nhìn thấy bóng dáng của Nhiễm Mẫn.

      Ở bên cạnh Nhiễm Mẫn còn có Trần thị A Dung kia, mỹ nhân như theo thị hầu y vậy.

      Nàng cười vui vẻ, nhắm mắt theo đuôi bên cạnh y, gương mặt thần thái ra vẻ ôn thuần cùng giỏi giang.

      Nhìn bóng dáng Nhiễm Mẫn và nàng dần dần xa, Vương Hoằng chậm rãi cười, nheo lại hai mắt.

      Vào ban đêm, Nhiễm Mẫn lại xuất quỷ nhập thần xuất ở thành Nam Dương, cũng xuất ở trước mặt chàng. Y đến để đàm phán, dùng thế lực của y đổi lấy tương trợ của mình vào dịp khác. Đàm phán là chuyện tốt, nhưng mà mọi chuyện phải do chàng làm chủ!

      Còn có phụ nhân kia, sao nàng có thể đối với mình muốn gần gần, muốn xa xa chứ? ràng nàng thương mình, ràng khiến tâm mình rối loạn, sao có thể coi như có việc gì theo nam nhân khác?

      Đêm đó, chàng phá hủy đường lui của Nhiễm Mẫn, khiến cho y thể đàm phán với mình lần nữa. Đàm phán thành công, Nhiễm Mẫn rời , để lại phụ nhân kia.

      Người chàng phái trở về , phụ nhân kia biết nghe được cái gì mà có chút thất hồn lạc phách, vì thế, hạ nhân quen thuộc với tác phong làm việc của chàng mời nàng trở về thôn trang.

      Đêm nay, Hoàn Cửu lang đến đây, bọn họ cùng uống ngũ thạch tán. Uống thuốc này rồi khiến tính dục của con người bị kích khởi. Sau khi liên tục uống mấy chén rượu, dạo qua bên ngoài vòng, chàng tới lầu các.

      Chàng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp khiến cho huyết mạch người ta sôi trào. Là phụ nhân kia, là Trần thị A Dung. Gương mặt nàng ửng hồng, hai mắt sáng kinh người, khi nhìn chàng ướt át lúng liếng, ràng giống với ngày thường. Nàng như vậy rất đẹp, khiến cho người ta hồn phách nhộn nhạo.

      Xem , bây giờ mà nàng còn nàng phải gả cho Nhiễm Mẫn!

      Lửa giận ập đến, chàng ôm chặt nàng, trong lúc khát vọng càng ngày càng dâng trào, tay và môi chàng tự chủ được vuốt ve thân thể mềm mại hoàn mỹ, chút tỳ vết làm cho thánh nhân cũng phải tiêu hồn này.

      Chàng thể khắc chế. Thở hổn hển, chàng ngừng hỏi nàng có thương mình hay .

      Chàng biết vì sao mình lại hỏi như vậy. Với địa vị tính cách của chàng, nếu động tình, cứ trực tiếp tiến tới, cần gì để ý nàng nghĩ như thế nào?

      Nhưng chàng rất muốn hỏi, thời khắc đó, chàng muốn biết, nàng thương chàng, chàng là người duy nhất của nàng!

      Trong lúc mơ mơ màng màng, chàng hoảng hốt cảm thấy, thời khắc này khiến chàng chờ mong lâu, nếu nàng hề chàng vậy đây là chuyện buồn cười đến cỡ nào?

      Nàng , nàng thương chàng.

      Nhưng nàng cũng , nàng phải gả cho Nhiễm Mẫn, nàng giãy dụa, nàng muốn giữ thân trong sạch vì Nhiễm Mẫn.

      Lúc này, đầu óc mơ hồ của chàng trở nên tỉnh táo, mà càng tỉnh táo, chàng lại càng phẫn nộ.

      Phụ nhân của chàng, đây là phụ nhân mà chàng hài lòng nhất để ý nhất, sao có thể thích nam nhân khác?

      Là do chàng thể cho nàng thứ nàng muốn. Nhưng nếu giờ phút này chàng buông tay chàng mất nàng vĩnh viễn, chàng thể để chuyện đó xảy ra.

      đến , nữ nhân trong thiên hạ có người nào thất thân mà khăng khăng mực theo nam nhân đó? Huống chi nàng thương chàng như thế. Chàng tin rằng, nàng chàng, sau khi khiến nàng buông bỏ suy nghĩ miên man hợp lý này, nàng thanh thản ổn định trở thành quý thiếp, sủng thiếp của chàng.

      Vì thế, chàng đặt khối vải trắng dưới thân nàng, để lại bằng chứng trong sạch cho nàng. Sau đó, chàng tiến vào người nàng. Cảm giác mất hồn như thế, khó miêu tả!

      khắc kia đẹp, khiến chàng mệt tới cực điểm, ngủ say còn mang theo mỉm cười.

      Ngày hôm sau, nàng tỉnh lại.

      Chàng thấy nụ cười gương mặt nàng.

      Nếu có chỉ là khiếp sợ, thống khổ, mờ mịt, tuyệt vọng……. Sau đó, mọi vẻ mặt đều biến mất, gương mặt nàng chỉ có bình tĩnh đến chết lặng.

      Nàng bình tĩnh hỏi chàng định xử trí nàng thế nào.

      Đối diện với vẻ mặt của nàng, chàng miễn cưỡng ức chế phẫn nộ cùng thất vọng, với nàng rằng “Vẫn làm quý thiếp của ta ”. Trong nội tâm chàng biết, có lẽ lúc này mình nên mềm giọng ôn tồn với nàng, nhưng vẻ tuyệt vọng của nàng tổn thương chàng, nên chàng dùng ngạo mạn thèm để ý với nàng quyết định của chàng.

      Nghe xong lời chàng , nàng nở nụ cười.

      Cười xinh đẹp, lại lạnh lùng như thế.

      Tươi cười này làm cho chàng hoảng hốt rối loạn.

      Nàng xoay người, tươi cười, ung dung , tao nhã hỏi hai tỳ nữ, tối hôm qua có phải hạ dược nàng hay .

      Hai tỳ nữ cho nàng câu trả lời khẳng định.

      Nàng lại nở nụ cười.

      Lúc này nàng, khiến cho chàng đưa tay đặt lên ngực!

      đợi chàng phản ứng lại, nàng tươi cười xinh đẹp cầm bội kiếm treo tường, sau đó, tao nhã vô cùng xoay tay lại!

      “Phập” “Phập” Hai tiếng trường kiếm đâm vào da thịt truyền đến!

      Sau hai động tác rất duyên dáng, hai tỳ nữ hầu hạ chàng nhiều năm mở to hai mắt ngã lăn ở trước mặt chàng!

      Nàng cầm theo trường kiếm đầm đìa máu, tao nhã ra ngoài.

      Chưa từng có khắc nào chàng cảm thấy phụ nhân trước mắt này lại cao thể với tới như thế!

      Nàng đâu còn vẻ hèn mọn nữa?

      , , tiếp đó, tâm của chàng hoảng hốt, chàng rất sợ hãi, chàng nhìn nàng quyết tuyệt rời từng bước, nhìn nàng tươi cười xinh đẹp, áo trắng phiêu nhiên như tuyết!

      Đột nhiên chàng cảm giác được, cõi lòng mình tan nát vỡ thành từng mảng . Chàng cảm giác được, thống khổ nên lời hung hăng vò tim chàng, làm cho chàng kinh hoàng vạn phần.

      Chàng đuổi theo nàng.

      Chàng thể khống chế, thấp thỏm lo âu hướng về phía bóng dáng nàng hỏi câu.

      Câu hỏi kia về gì chàng nhớ , chàng chỉ nhớ rằng lúc ấy, chàng mất rất nhiều sức lực mới khiến cho bản thân đứng vững, mất rất nhiều sức lực mới làm cho bản thân đau khổ cầu nàng, sống chết đuổi theo ôm nàng, rơi lệ, bộc lộ thể diện ra vẻ hề đau khổ.

      Đây đều là ích lợi do chàng chịu giáo dục trong nhiều năm.

      Nhưng mà, ngay sau đó, chàng lại điên cuồng!

      Phụ nhân kia, khi hai quân đối chọi, nàng mặc bộ quần áo màu trắng nhằm về phía trận doanh người Hồ.

      Nàng tìm cái chết!

      Vì nàng mất thân trong sạch cho chàng, cho nên nàng muốn tìm cái chết!

      Vương Hoằng tê rống tiếng: “ —-”

      ! Nàng thể đối xử với ta như vậy, ràng nàng ta, ràng nàng ta mà!

      ! Nàng thể chết được, ta thích nàng, ta thích nàng, ta có thể cho nàng phú quý thể diện, vì sao nàng lại giống các nữ nhân khác?

      ! Nếu nàng chết ta phải làm sao bây giờ!

      Nhìn bóng trắng xông vào giữa vạn quân, chàng yếu đuối kêu gào, lâu mới phát bản thân rơi lệ đầy mặt.

      Lúc này chàng mới phát mình thể rời khỏi nàng! Chàng biết đây có phải là hay , chỉ biết là, nếu mất nàng, cuộc sống của chàng giống như bị ai hủy hoại! Cho dù chàng công thành danh toại cũng có ý nghĩa gì.

      Mọi thứ đều còn ý nghĩa gì!

      Chàng yếu đuối rơi lệ cắn răng thề: Chỉ cần nàng chết, chàng ở đâu nàng ở đó! Chàng , nàng cũng phải ! Chàng buông tay, nàng vĩnh viễn được rời ! Cho dù xuống hoàng tuyền, chàng cũng nắm tay nàng!

      Từ nay về sau, chàng cho phép của nàng rời , tuyệt đối cho phép!
      milktruyenky, AnhdvaB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :