1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 206: Vui sướng

      Thời gian từng ngày trôi qua qua, vết thương của Vương Hoằng vốn ảnh hưởng tới tạng phủ xương cốt, lại dùng dược liệu quý báu hữu dụng nhất nên chỉ mất năm ngày khỏi. Có điều lúc miệng vết thương mọc da non vô cùng ngứa ngáy, lại được gãi, khiến cho người ta vô cùng phiền chán.

      Ngồi ở tháp, Vương Hoằng khẽ nhíu mày, môi cũng mím thành đường…… Chàng có bộ dạng thế này khá lâu, nhóm thị tỳ và người hầu đều tay chân, e sợ chọc giận chàng.

      hồi lâu, giọng khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: “Gọi Tú đến đây.”

      “Vâng.”

      lát sau, tỳ nữ tầm tuổi trung niên hầu hạ Trần Dung kia đến.

      Nhìn nàng ta chăm chú, Vương Hoằng hỏi: “Nàng làm cái gì?” Giọng bình thản, nhưng hai hàng lông mày nhăn tít lại biểu rằng chàng vui.

      làm lễ quỳ dưới đất, bẩm: “Nữ lang uống thuốc đúng giờ, ngẫu nhiên đọc số sách, đa phần là nhìn ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ mà xuất thần.”

      “Đừng có gọi nàng là nữ lang. Nàng còn là nữ lang nữa rồi.”

      Mệnh lệnh này thình lình thốt ra, Tú cả kinh, vội vàng xác nhận, có điều vẫn tự nhủ thầm trong lòng: Hai chữ nữ lang này vẫn là người cho phép mà.

      Lúc này, Vương Hoằng lại cười lạnh : “Chưa từng nghĩ đến việc gặp ta sao?”

      ngẩn ngơ, hồi lâu mới lúng ta lúng túng : “Nô, nô biết.”

      Vương Hoằng phất ống tay áo, giọng khôi phục ôn hòa: “ ra ngoài .”

      biết vì sao, nghe thấy lời lẽ ôn hòa của chàng, Tú lại cảm thấy hoảng hốt. Nàng ta thi lễ, khom người lui về phía sau.

      Đảo mắt, lại hai ngày trôi qua.

      Lúc này, Vương Hoằng khỏi hẳn, miệng vết thương mọc xong da non, có thể từ từ dạo. Nghĩ đến qua hai ngày nữa cần phải uống thuốc nữa.

      Vương Hoằng nghiêng người dựa vào tháp, chậm rãi mở to mắt, lại gọi: “Truyền Tú tới.”

      “Vâng.”

      Nửa khắc sau, Tú lại xuất ở trước mặt Vương Hoằng.

      Vương Hoằng nghiêng đầu, theo động tác của chàng, lọn tóc rủ trước mặt chàng, che giấu hai mắt trong suốt sâu thẳm.

      Thấy chàng mở miệng, Tú thi lễ thào : “Nàng có thể lại bước nếu có người nâng đỡ, miệng vết thương cũng mọc da non rồi.” Lặng lẽ liếc nhìn Vương Hoằng cái, thấy thần sắc chàng bất động, nàng ta tiếp tục : “Mấy ngày nay vừa dậy lúc sáng sớm hay bị nôn mửa. Mỗi ngày, nàng hỏi số bà đỡ về việc dưỡng thai sinh đẻ, nàng còn bảo nô báo cho nàng biết mọi thay đổi ở bên ngoài.”

      ngậm miệng.

      Sau lúc lâu, giọng thanh nhuận ôn nhu của Vương Hoằngtruyền đến: “Chưa từng nhắc tới ta sao?”

      ……“Vâng.” Giọng của Tú trầm thấp tới mức đáng thương.

      Vương Hoằng tươi cười, chàng chậm rãi đứng lên, áo bào trắng theo gió tung bay.

      thôi.” Giọng của lang quân ràng mang theo ý cười, Tú lại cảm thấy ngữ khí hơi lạnh lẽo, lại mang theo chút phiền chán. Có điều cảm giác này đảo mắt biến mất, khi lọt vào tai, giọng kia còn tăng thêm vài phần mềm mại ôn nhu: “Nhìn xem nàng thế nào.”

      “Vâng.”

      Dưới vây quanh của nhóm tỳ nữ, Vương Hoằng rất nhanh tới sân viện của Trần Dung.

      Nhìn tẩm phòng lặng yên tiếng động, chàng dừng bước chân, sau khi đứng ngơ ngẩn lúc, bước chân của Vương Hoằng lại nhanh hơn

      Đảo mắt, chàng bước vào cửa phòng.

      Lúc này Trần Dung đưa lưng về phía chàng, vén rèm cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn phong cảnh bên ngoài. Nàng mặc xiêm y đỏ rực như lửa. Bộ y phục kia lấp lánh rực rỡ trong nắng sớm.

      Mái tóc mỹ nhân bồng bềnh như múa, y phục đỏ khiến dung nhan xinh đẹp như ngọc…… Nhìn ngắm như thế, Trần Dung da trắng như tuyết, tóc đen như mực, y phục như lửa, xinh đẹp diễm lệ kinh người.

      Trong lòng Vương Hoằng vốn ảo não, biết tại sao nhìn thấy nàng ảo não lại biến mất hết, chỉ còn lại mềm mại nơi đáy lòng.

      Chàng đến gần nàng.

      Chậm rãi đến phía sau nàng, Vương Hoằng vươn tay. Chàng ôm eo của nàng, trong lúc Trần Dung thể tự kiềm chế mà run rẩy, chàng nghiêng đầu chôn bên cần cổ nàng.

      Ngửi thấy hương thơm chỉ thuộc về nàng, cảm giác được tồn tại của nàng, giọng thầm có chút buồn bực, có chút tương tư của Vương Hoằng vang lên: “Sao đến thăm ta?”

      Bàn tay Trần Dung đặt lên bậu cửa sổ chậm rãi giơ lên, vừa mới giơ lên, lại vô lực hạ xuống.

      Rũ mắt, Trần Dung khẽ : “Ngày ấy ở ngoài cửa, ta nghe thấy Thất lang an bài…… Vốn chuẩn bị rời , cần gì phải tới gặp? Thấy rồi chỉ chọc tương tư mà thôi.”

      Vương Hoằng nghe như thế, cánh tay ôm eo nàng càng thêm chặt, chàng cười lạnh : “Nếu tương tư, đừng nên rời nữa.” Giọng có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

      Trần Dung kinh ngạc vì thấy chàng tức giận, nàng chậm rãi quay đầu.

      Đối diện với gương mặt nàng, Vương Hoằng cảm thấy hoa mắt. Giờ phút này sắc mặt Trần Dung trắng bệch như tuyết, hai mắt sáng ngời ướt át, diễm quang bức người, đồng thời, lại có yếu ớt làm cho người ta thương tiếc.

      Nàng chớp chớp lông mi dài, tay đặt bậu cửa sổ rốt cục giơ lên, vuốt ve gương mặt chàng: “Thất lang.” Giọng rất rất mềm mại, mang theo nghẹn ngào.

      Từ khi nhìn thấy hai mắt Trần Dung ướt át, Vương Hoằng nhíu mày cũng dần dần giãn ra. Giờ phút này nghe thấy giọng nghẹn ngào của nàng, chàng lại nhoẻn miệng cười, vui vẻ đáp: “Uh.”

      Trần Dung khàn khàn : “Ta, ta biết nên làm thế nào cho phải.”

      Nàng nâng lên hai mắt lấp lánh lệ, si ngốc nhìn chàng khẽ : “A Dung luyến mộ Thất lang lâu nhưng từ đầu đến cuối đều nghĩ rằng ngày có thể cùng Thất lang nắm tay.”

      Môi nàng run run, nước mắt như trân châu chảy xuống hai gò má: “Thất lang, hôm nay ta cứng rắn muốn rời còn có thể……” Nếu có ngày, nàng quen với hạnh phúc với hưởng thụ mà chàng cho nàng, còn có cuộc sống sầu lo với hài tử mà chàng lại chút lưu tình đẩy nàng ra, sao nàng có thể chịu nổi?

      Lúc này, nàng và chàng ở thành Nam Dương ấm áp khoái hoạt như thế, ngay cả nàng bị Mộ Dung Khác mang , chàng bỏ mặc mọi thứ, cứu nàng trở về. Điều này làm cho nàng có ảo tưởng, có khát vọng nên tồn tại, rồi đao kia thực làm cho nàng sợ hãi.

      Nghĩ đến, nếu là trước kia, chàng đối với nàng như vậy nàng khó mà có thể chấp nhận.

      Vương Hoằng nghe vậy, môi mím thành đường.

      Đúng lúc này, đột nhiên Trần Dung mở rộng hai tay, vòng ôm cổ chàng.

      Nàng ôm rất đột ngột, cũng rất chặt.

      Trần Dung vẫn nhúc nhích, ôm Vương Hoằng chặt.

      Vương Hoằng giật mình, chậm rãi, chàng cũng vòng ôm người nàng.

      Chàng ôm chặt nàng.

      Ôm chặt Trần Dung vào trong lòng, Vương Hoằng cúi đầu xuống.

      Môi chàng mấp máy, chàng muốn , chắc chắn mình buông tay.

      Chàng lại muốn , nhân sinh khổ đoản (cuộc sống ngắn ngủi), cần gì nghĩ ngợi lo lắng nhiều như thế?

      Chàng lại muốn , nàng được đâu, ta buông tay đâu.

      Chàng suy nghĩ vô số câu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

      hồi lâu, Vương Hoằng giọng : “Ta.” Dừng chút, chàng thào : “A Dung, nàng muốn ta làm cái gì? Nàng ra , ta đều làm được.” Ngữ khí của chàng mang theo cầu xin: “Nàng đừng , chỉ cần nàng đừng .”

      như vậy, Trần Dung quả thực thể tin được là lời từ miệng Vương Hoằng ra.

      Ngữ khí này nàng rất quen thuộc, là ngữ khí ngày xưa khi nàng luôn chuyện với chàng, đây là việc làm tự giác khiến bản thân giống như hạt bụi ngửa đầu lên cầu xin.

      Trần Dung vội ngẩng đầu, mở to hai mắt đẫm lệ dám tin nhìn Vương Hoằng.

      Vương Hoằng nghiêng đầu, né tránh ánh mắt nàng.

      Trần Dung vẫn mở to mắt nhìn.

      hồi lâu, nàng thấp giọng : “Được.”

      Nàng mỉm cười, nhàng thêm: “Được, ta nữa.”

      Mấy chữ vừa thốt ra, Vương Hoằng nhoẻn miệng cười, vẻ sung sướng thèm che giấu, thậm chí thể khống chế mà bộc lộ ra, làm cho tim Trần Dung cũng bay bổng theo.

      Nàng vươn tay ôm cổ chàng, hôn lên môi chàng, khẽ cười : “Đàn lang, đàn lang.” Đàn lang là tiếng gọi âu yếm người trong lòng của nhóm nữ lang đương thời. Sau khi Trần Dung gọi hai tiếng, cảm giác thể biểu đạt vui mừng của mình, mặt mày hớn hở kêu gọi: “Thất lang, có giờ khắc này, có những lời này của chàng, ngay cả khi có ngày bị chàng vứt bỏ, ta phải tự thiêu, ta cũng hối hận.” Con người mà, dù sao cũng phải cá cược lần mà, chẳng phải sao? Nếu lòng chàng như lòng ta, vì sao còn phải buông tha chứ?

      Trong mắt nàng lấp lánh ánh lệ, mặt mày vui vẻ, động lòng người nên lời. Vương Hoằng có chút ngẩn ngơ, chàng ngờ, bản thân làm nhiều việc như vậy, suy nghĩ nhiều cách đến thế, bồi hồi bối rối lâu mà bằng câu này?

      Nghiêng đầu, chàng nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Vì sao A Dung vui mừng như thế?”

      Chàng , bởi vậy lời này hỏi ra rất nghiêm túc.

      Trần Dung lại cười khanh khách, ôm cổ chàng, dựa vào trong lòng chàng cười vui ngừng.

      Nàng cho chàng biết, đây là lần đầu tiên nàng ràng cảm giác được chàng nàng. Nàng luyến mộ chàng sâu đậm, mà chàng cũng luyến mộ nàng sâu đậm.

      Đây là lần đầu tiên, con tim phiêu bạc của nàng trở nên kiên định. Lần đầu tiên, nàng cho chính mình biết chàng tổn thương mình lần nữa. Ngay cả ngày kia nàng già , mà chàng gặp nữ tử trẻ tuổi tuyệt mỹ, chàng cũng xử trí thích đáng, đến mức ngay cả đường lui cũng để lại cho nàng.

      Đàn lang của nàng, trước kia luôn cao cao tại thượng, ngay cả thích nàng, cũng cứ như là bố thí. Ngay cả cứu nàng khỏi tay người Hồ, đảo mắt lại tính kế nàng, đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm. Chàng chưa từng khiến cho nàng cảm thấy kiến định, ngoại trừ giờ khắc này.

      Vui mừng ập đến như thủy triều, Trần Dung vui mừng đến mức thể khống chế tiếng cười của mình.

      Vương Hoằng lại hỏi hai tiếng, thấy nhận được câu trả lời của nàng khỏi ngậm miệng lại. Dần dần, chàng bị vui sướng của nàng cuốn hút nên cũng mỉm cười.

      Hai người ôm nhau, sung sướng dường như trải rộng vô cùng vô tận.

      Đảo mắt, mười ngày trôi qua, vết thương của Trần Dung khỏi hẳn.

      ngày này, tuy rằng mới chỉ sáng sớm, thái dương mọc lên từ phía đông diễm lệ chiếu rọi cả trời đất.

      Ngồi ở trong xe ngựa, Trần Dung nhìn cửa thành càng ngày càng gần, thấp giọng hỏi: “Thất lang, có người nào nhận ra ta chứ?”

      đợi Vương Hoằng trả lời, nàng lại hỏi: “Thất lang, chúng ta ra khỏi thành sao?”

      Vương Hoằng dựa tháp, cười , : “Yên tâm, có ai nhận ra nàng đâu.”

      Lúc này, xe ngựa của chàng theo đoàn xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cửa thành.

      được Vương Hoằng cam đoan, Trần Dung cũng vẫn khẩn trương, đến khi xe ngựa ra khỏi cửa thành, nàng mới kinh ngạc hỏi: “Vì sao bọn họ kiểm tra?”

      ràng hai bên cửa thành có ít vệ sĩ hoàng gia, vì sao có ai đòi kiểm tra?

      Vương Hoằng đáp, chỉ có ánh mắt trong sáng nhìn nàng mang theo ý cười.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 207: Chứng hôn

      Vừa ra khỏi thành, xe ngựa chạy về phía tây.

      được hơn nửa canh giờ, con sông thấp thoáng bên đàn sơn xuất ở trước mắt Trần Dung. Bên bờ sông có con thuyền đỗ ở đó, thiếu niên diện mạo thanh tú cùng hạ nhân ngồi chờ ở đầu thuyền, nhìn thấy xe ngựa đến thi lễ từ xa, tư thái lịch tao nhã.

      Xe ngựa chạy đến bờ sông, Vương Hoằng thả người nhảy xuống, chàng nắm tay Trần Dung bước lên thuyền, : “ thôi.”

      “Vâng.”

      Thuyền lao như mũi tên, sau khi tạo nên chuỗi bọt nước trắng xóa rẽ vào sau núi.

      Phía sau núi, con sông đột nhiên chuyển dòng. Nơi này núi cao vờn quanh, trời xanh nước biếc hòa làm , giống nhau chốn thần tiên. Vừa quay đầu lại còn nhìn thấy gì ở bờ bên kia, dường như nhân gian khói lửa biến mất từ chỗ đó.

      Trần Dung ngẩng đầu, nhìn thanh sơn bốn phía, : “Ta cũng biết trong thành Kiến Khang còn chỗ như thế này.” thực tế, mặc dù nàng từng ở thành Kiến Khang nhưng đại đa số thời điểm đều nơm nớp lo sợ tìm đường sống, làm sao có cơ hội du ngoạn?

      Sau khi nàng kêu lên tiếng vui mừng, thấy Vương Hoằng đáp, đảo mắt nhìn về phía chàng.

      Lúc này, Vương Hoằng mặc quần áo màu trắng, chàng khoanh tay đứng ở đầu thuyền, vạt áo phần phật trong gió, giống như thần tiên rơi xuống cõi phàm. Trần Dung nhìn ngắm người trong lòng, khỏi có chút ngây ngốc.

      Đúng lúc này, chỉ nghe Vương Hoằng cất cao giọng, cười vang : “Mấy người các ngươi, phát ra chút tiếng động, còn muốn hù dọa ta sao?”

      Khi tiếng cười của chàng vừa vang lên, bên trái sau ngọn núi , tiếng đàn vang lên, đồng thời tiếng kêu lanh lảnh của Dũ Chí truyền đến: “Vương thị Thất lang, ngay giữa ban mày ban mặt ôm đạo Hoằng Vận Tử bị truy lùng biến mất trong thành Kiến Khang…… Thế nhân tìm kiếm đều thấy.”

      kêu gọi đến đây, giọng lanh lảnh tiếp lời: “Sau mấy ngày, ban ngày có người du ngoạn hồ, bỗng dưng gặp phụ nhân, biết đây là thần hay là quỷ?”

      Hai người nhất xướng hợp lại, từ chân ý thiết, còn có chút động lòng người. Trần Dung khỏi á khẩu cười nổi.

      Vương Hoằng cũng bật cười ra tiếng, chàng bắt chước giọng điệu hai người mà lanh lảnh : “Vương Thất là người nào? Được thế nhân so sánh với thần tiên trời. Giờ phút này là lúc nào? Chính là đầu giờ ngọ. Như thế, tất nhiên thể nghi ngờ là người rồi.”

      Lời của chàng vừa dứt, loạt tiếng cười to truyền đến.

      Trong tiếng cười lớn, hơn mười chiếc thuyền con ùa ra, tạo nên sóng nước cuồn cuộn xuất ở trước mắt Trần Dung.

      Cũng là mười bốn sĩ phu nga quan bác mang, mà những người này, Trần Dung đều gặp qua, bọn họ đều là hảo hữu của Vương Hoằng.

      Hai chữ hảo hữu này cũng phải là lung tung. Nhóm sĩ phu, đa phần là những người chú trọng về mặt tinh thần. Trong cảm nhận của bọn họ, hảo hữu tới chí hướng như nhất, vinh nhục như cộng, nhưng chắc chắn là miệng kín như bưng.

      Trần Dung đắc tội với phụ nhân của Tư Mã hoàng thất, phụ nhân chết trong mắt mọi người lại đột nhiên xuất ở đây mà mười bốn người đều hề cảm thấy kỳ quái.

      Trong tiếng cười lanh lảnh, mọi ánh mắt đều dồn về phía Trần Dung.

      Bọn họ hướng tới nàng tinh tế đánh giá lát, trong đó trung niên mặt trắng râu dài thở dài tiếng, : “Thất lang thoát khỏi khổ ải, chính là ta vẫn còn chờ đợi, vẫn tịch ở chốn nhân gian.”

      Hoàn Cửu lang gầy yếu cười lạnh trả lời: “Như đâu có gọi là thoát ly khổ ải chứ? Thằng nhãi Thất lang này tính toán rất kỹ. Quyết định làm sĩ, vừa tránh khỏi trở nên nổi bật, thứ hai có thể dựa vào danh tiếng sĩ để tự dát vàng cho bản thân, thứ ba, thằng nhãi này vẫn còn chưa trưởng thành, ngay cả ban quan tước cũng đảm đương nổi địa vị cao, bằng cùng kiều thê vui vẻ mấy năm, chờ thời cơ đến, người trong thiên hạ tới mời xuất sĩ. Cái này gọi là treo giá.”

      Ở thời đại này, làm đúng là hành vi tự dát vàng cho bản thân. Mọi người đều tin tưởng sĩ là những người cao thượng, mà những người chịu quy , tất là tục khách nóng vội vì danh lợi. Huống chi người như Vương Hoằng, hai lần đánh bại Mộ Dung Khác, trong cảm nhận của người trong thiên hạ chàng có mỹ danh của danh tướng, đến , chàng lại được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế của Vương thị, người như vậy, về đạo tế thế cứu dân cũng cực kỳ tinh thông. Chàng ở , tin tưởng ngày kia khi được mời rời núi, tất khiến mọi nơi chấn động, thế nhân quy tâm.

      Lời này của Hoàn Cửu lang ra khá thẳng thừng, Vương Hoằng khỏi cười khổ. Dũ Chí ở bên kêu lên: “Cửu lang cần gì thẳng ra như thế? Ngươi như vậy, Vương Thất sao còn có thể bảo trì phong phạm thần tiên trong mắt người đời chứ?”

      Dứt lời, Dũ Chí cất tiếng cười quái dị.

      cười như vậy, mọi người cũng theo cười ha hả, Lan Chi bạch diện phong lưu kêu lên: “Phong phạm thần tiên ư? Thế nhân đều biết Vương Thất lang chính là người cuồng dại vì tình hiếm thấy từ trước tới nay, còn là thần tiên gì nữa chứ? sớm hạ phàm rồi.”

      Tiếng cười càng vang vọng.

      Những người này vừa tới giễu cợt Vương Hoằng, ngoại trừ cười khổ Vương Hoằng cũng biết phải làm gì.

      Chờ tiếng cười của mọi người ngừng lại, đạo sĩ trung niên ho khan tiếng, : “Giờ lành đến.”

      Giờ lành đến.

      Bốn chữ vừa thốt ra, tiếng giễu cợt ồn ào lập tức an tĩnh lại.

      Trong lúc Trần Dung mở to mắt nhìn, bọn họ lui về phía sau, trong nháy mắt, có người ôm cầm, có người lấy tiêu.

      Tiếng nhạc thản nhiên vang lên.

      Vương Hoằng cũng lui ra phía sau.

      Chàng lui đến bên cạnh Trần Dung, nắm tay nàng, chậm rãi, quỳ xuống phía mặt trời mọc nơi phương đông.

      Trần Dung mơ hồ quỳ xuống theo chàng.

      Giờ phút này, nàng mặc y phục màu đỏ, chàng mặc quần áo màu trắng, hai người quỳ gối nơi đầu thuyền, y bào bị gió thổi bay phất phới.

      Trần Dung nghi hoặc nhìn Vương Hoằng.

      Vẻ mặt Vương Hoằng nghiêm túc hiếm có, chàng nhìn phương đông chăm chú, cất cao giọng, giọng thanh nhuận truyền ra xa: “Ta, Lang Gia Vương Hoằng nguyện cùng phụ nhân bên cạnh ta, Trần thị A Dung kết hôn làm phu thê. Xin ông trời làm chứng, tổ tông làm chứng, chư quân làm chứng.”

      Lời vừa dứt, chàng cung kính dập đầu lạy ba cái.

      Trần Dung ngơ ngác giật mình cũng làm theo chàng.

      Trong số các danh sĩ, Lan Chi bạch diện phong lưu chèo thuyền con trong đám người kia mà ra.

      đến trước mặt hai người, nhìn hai người chăm chú, lấy chén rượu từ tay của hạ nhân.

      Chậm rãi rót rượu vào giữa mặt sông, giọng hùng hậu của Lan Chi truyền đến: “Phụ nhân này mặc dù chưa phải thê tử, lại sẵn sàng dùng tánh mạng bảo vệ Vương lang, khiến ông trời cũng phải cảm động.”

      Đặt chén xuống, lại giơ chén rượu thứ hai lên, thận trọng kính dâng về phía phương đông, sau đó ném lên trời cao, sau khi khiến rượu rơi xuống như mưa, giọng của Lan Chi lại truyền đến: “Loạn thế như vậy, nhân tình mỏng manh, gặp được giai phụ, Vương lang rất vui mừng. Nguyện hướng thiên địa quỷ thần đồng ý, đời này kiếp này, Vương lang thương, coi trọng, bỏ rời, dứt khoát oán.” Nghe đến đó, Trần Dung rơi lệ đầy mặt, nàng dùng tay áo bịt chặt miệng. Lan Chi nâng chén rượu thứ ba, hướng tới các vị danh sĩ.

      Hai tay nâng chén rượu, cao giọng với nhóm danh sĩ cũng giơ chén rượu lên: “Vương lang có lời, nhìn thấu mỹ nhân, trong lòng lạnh lùng, khắp thiên hạ, quyện phong trần.” Trong khi các danh sĩ mở to mắt, giọng lanh lảnh của chấn động trời đất: “Có được phụ nhân này tâm mãn nguyện. Lúc này là ngày đẹp, nguyện thề với chư quân, cuộc đời này, thân vô nhị phụ ( có phụ nhân thứ hai).”

      Thân vô nhị phụ.

      lại còn thân vô nhị phụ.

      Chắc chắn là thân vô nhị phụ.

      Lúc này, chỉ là Trần Dung, ngay cả đám danh sĩ cũng có mấy người mở to hai mắt, có tiếng hít vào thở ra.

      Khi bọn họ kinh hãi, Lan Chi nâng chén, ngửa đầu uống hơi cạn sạch, ngay lúc đó, vài người biết nội tình cũng theo nâng chén uống cạn.

      Trong lúc ngẩn ngơ, nhóm danh sĩ còn lại cũng mờ mịt giơ chén rượu lên, nhất nhất uống cạn.

      Lan Chi ha hả cười, tay phải giơ lên, chén rượu bị ném mạnh vào lòng sông. Ném chén rượu, là đại biểu lời thề thành.

      Trong trời đất, tiếng cười to của Lan Chi vẫn còn quanh quẩn, mà mấy người Trần Dung cũng phục hồi tinh thần.

      Trần Dung dùng ống tay áo che miệng, rơi lệ đầy mặt, dám tin nhìn Vương Hoằng.

      Hai mắt đẫm lệ, đàn lang của nàng mỉm cười với nàng, miệng chàng khẽ cong, trong mắt lóe ra tia sáng dường như mang theo chút đắc ý.

      Trần Dung dám tin nhìn chàng, hồi lâu mới nức nở : “Thân vô nhị phụ? Lang quân hứa với ta là thân vô nhị phụ?”

      Thất lang của nàng ràng hứa để nàng làm chính thê, đây là điều hề dễ dàng. Vậy mà chàng đồng ý với nàng tuyệt đối nạp thiếp?

      Chàng , chàng và nàng cả đời bỏ rời, tương lai chàng hối oán, chàng ngoại trừ nàng, bao giờ muốn phụ nhân thứ hai nữa.

      Điều này sao có thể?

      Trong lúc Trần Dung rơi lệ như mưa, Hoàn Cửu lang nhảy tới thuyền con của Lan Chi, nhìn hai người Vương Hoằng và Trần Dung chớp mắt đưa tình, thở dài: “Thất lang người này, ta biết rất ngoan quyết. Cũng ngờ, đối với hôn của bản thân lại ngoan quyết bỏ rời, oán dứt khoát như thế, lời thân vô nhị phụ như vậy mà cũng dám ra.”

      Lại người nhảy lên thuyền con của Lan Chi, thở dài: “Đúng vậy, trong thiên hạ, đúng là có chuyện mà Vương Thất lang dám dám làm.”

      Hôm nay, khó khống chế nhất chính là con tim của mình. Tình nam nữ, ràng là chuyện dễ dàng thay đổi nhất thế gian, nhưng Vương Thất lang lại đưa ra lời thề như thế. Chẳng lẽ, chàng sợ có ngày bản thân hối hận oán thán sao? Ngay cả về sau nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc, chàng cũng coi như là đống xương trắng sao?

      Chậc chậc, lời thề như vậy quả nhiên làm người ta kinh hãi, làm người ta khó có thể tin.

      Dũ Chí cũng nhảy lên chiếc thuyền con, cười : “Vương Thất lang đúng hề để lại đường lui cho mình.” nghiêng đầu đánh giá Trần Dung, giọng thầm: “Ta đồng hành với phụ nhân này đoạn đường, so với các phụ nhân khác ràng cũng chỉ mạnh mẽ hơn chút, sao có thể khiến Thất lang quan tâm đến ai khác như vậy chứ?”

      Nhưng mà bọn họ hiểu cũng được, hiểu cũng thế, lúc này bọn họ tiến đến đều đáp ứng ước hẹn của chàng, làm chứng cho hôn của chàng. Bởi vậy sau khi nghị luận đồng thời buông lỏng tâm tư, tiếng nhạc lại vang lên.

      Tiếng nhạc vang vọng đầy trời, Trần Dung nghẹn ngào ngừng, rơi lệ đầy mặt được Vương Hoằng ôm vào lòng.

      Chàng ôm nàng ngồi đầu thuyền, khẽ hỏi: “A Dung có từng nằm mơ gả cho ta ?”

      Trần Dung nghẹn ngào thành tiếng, đầu tiên là lắc đầu, đảo mắt, nàng nhớ tới giấc mộng khác. Trong giấc mộng đó, nàng được Vương Hoằng cưới hỏi đàng hoàng, được thế nhân ca ngợi và thân nhân chúc phúc, khi đó nàng cũng rơi lệ đầy mặt ở trong mộng.

      Khi đó sở dĩ nàng thương tâm như thế là bởi vì nàng ở trong mộng, nàng cũng biết đó chỉ là giấc mộng thôi, giấc mộng vĩnh viễn cũng có cách nào trở thành thực.

      Nhưng tại, giấc mộng kia thành …… , so với còn tốt đẹp hơn. Cưới hỏi đàng hoàng tính là gì? Trong mắt nhóm danh sĩ phong lưu kềm chế được, nàng tại chính là được chàng cưới hỏi đàng hoàng, chẳng những vậy, chàng còn thề với trời cao, với mọi người rằng đời này kiếp này, chàng chỉ cần nàng mà thôi.

      Chàng chỉ cần mình nàng.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 208: Kết cục
      Trong ánh mắt ôn nhu của Vương Hoằng, Trần Dung lại gật đầu, khẽ : “Có từng nằm mơ.”

      “Trong mơ nàng có vui mừng ?”

      Trần Dung rơi lệ, nức nở : “Vui mừng, sao có thể vui chứ?”

      Vương Hoằng thoải mái cất tiếng cười to. Chàng cúi đầu cọ cọ lên tóc Trần Dung, vẻ đắc ý mặt thể che giấu.

      Dũ Chí trừng mắt nhìn hai người, chậc chậc liên thanh, thở dài: “Xem xem , vì thấy phụ nhân này vui vẻ mà cũng biết bản thân ở nơi nào …… Theo ta thấy tiểu tử này cố ý cái gì thân vô nhị phụ, vì thời khắc vui thích này mà thôi.”

      lắc đầu cảm khái: “Năm đó Chu U vương vì nụ cười của mỹ nhân mà tiếc gió lửa diễn chư hầu, nay Vương Thất lang vì giọt lệ của mỹ nhân, ngay cả thân vô nhị phụ cũng thốt ra. Đều là người hoang đường mà.”

      Hoàn Cửu lang cũng theo liên tục lắc đầu, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc: “Khó trách thế nhân đều , thiếu niên mê muội vì nữ sắc đều làm việc hoang đường, hôm nay mới biết, cổ nhân có bao giờ sai.”

      Lời này vừa vang lên, Lan Chi cười ha hả, vui vẻ : “Nghe khẩu khí của Cửu lang, ngươi còn là thiếu niên nữa sao?”

      Hoàn Cửu lang ngẩn ra, đảo mắt cũng theo cười ha hả.

      Tịch dương nhạt dần, tiếng đàn cũng .

      Nhảy xuống thuyền con, Trần Dung và Vương Hoằng ngồi xe ngựa, rời khỏi trời xanh nước biếc này.

      Trần Dung nằm trong lòng Vương Hoằng, biết vì sao, nước mắt nàng vẫn rơi đều…… Kinh hỉ mà nằm mơ cũng thể có này hoàn toàn khiến nàng cảm động, khiến nàng ngây người. Giờ khắc này, Trần Dung cảm thấy ông trời quá thương mình. ràng là trộm lại được sinh mệnh, vậy mà còn để nàng gặp gỡ người nàng đến thế, mà quan trọng hơn là, người này cũng là người mà nàng đến tận xương tủy.

      Trong cuộc sống, còn có hanh phúc nào lớn hơn thế này nữa?

      Vương Hoằng ôm nàng, cúi đầu mỉm cười, tràn ngập đắc ý, còn có thỏa mãn.

      Sau khi xe ngựa qua quan đạo, từng đợt tiếng ồn ào bắt đầu lọt vào tai. Bắt đầu Trần Dung còn vô tâm chú ý, sau đó, nàng vô ý xem xét, khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đây là đâu?” Phương hướng này, ràng phải đến Kiến Khang.

      Vương Hoằng khẽ cười : “Đoàn xe chờ ở phía trước. Ta quy .”

      Trần Dung biết, hóa ra lúc này rời khỏi thành Kiến Khang.

      Nàng quay đầu lại, nhìn phương hướng của thành Kiến Khang, thào : “Hoàng thất nơi đó?”

      Vương Hoằng rũ mắt, thản nhiên : “Gia tộc Thái Hậu ra tay làm ít chuyện ác, ngay cả bản thân bà ta cũng có hành vi đúng. Ta dùng tin tức này để đổi lại an bình cho nàng.” Chàng mỉm cười nhìn Trần Dung: “ tại A Dung có bị bắt vào hoàng cung, cũng có người lặng lẽ cứu nàng về bên cạnh ta.”

      Trách được, dựa theo lời của chàng, khi ra khỏi thành, hộ vệ canh giữ ở cửa thành là do người khác bài trí sao? Đúng rồi, giao dịch này được quyết định ngầm trong nội bộ, các quý tộc biết, cho nên truy lùng chỉ diễn ra cho có lệ mà thôi.

      Trần Dung cả kinh, vội la lên: “Chàng như vậy, có thể đắc tội với các nàng hay ?”

      “Tất nhiên là đắc tội.”

      Nhìn vẻ mặt bất an của Trần Dung, Vương Hoằng khẽ cười, chàng vuốt ve khoảng giữa hai hàng lông mày nàng, cười : “Hài tử ngốc, đắc tội thế nào? Đó là đối Tư Mã thị mà , ta kết thành oán cừu với gia tộc của Thái Hậu cũng là chuyện tốt.”

      biết vì sao, tại chàng muốn nhìn thấy bộ dạng sầu lo như vậy của nàng, lập tức giải thích: “A Dung yên tâm, ta làm việc ngu xuẩn đâu. Vì xóa bỏ Địa Hạ Ám quán, ta tung ra lệnh tập kết của trưởng tử Vương thị chỉ có thể sử dụng lần trong đời kia, cũng là đạo lý tự bảo vệ mình thôi. Những năm gần đây ta chưởng quản vũ lực cùng thế lực ngầm của gia tộc, thực làm cho người ta kiêng kị, tại ta dùng lệnh bài này, đủ để cho thấy ta nản lòng thoái chí, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ quy .” Ngay cả Kiến Khang vương bị đột tử kia cũng là do chàng giết chết. Chàng sắp thoái , sao dễ dàng để cho người vũ nhục phụ nhân của chàng có thể tiêu dao hậu thế như vậy? Buồn cười là, tuy rằng thế nhân đều mượn việc này công kích chàng, cũng tin tưởng là do người của chàng ra tay, nhưng được mấy ai.

      Dù sao, những năm gần đây Kiến Khang vương đắc tội với rất nhiều người.

      Vương Hoằng nâng mặt Trần Dung, hôn lên trán nàng, nhàng : “Nàng đừng để ý lời vừa rồi của Hoàn Cửu lang, ta có dã tâm lớn như vậy…… Ta làm việc đều tùy tâm sở dục. Thời cơ đến phải xuất sĩ, ta cũng để ý mà xuất sĩ. Nhưng mà, nếu cả đời này vĩnh viễn chỉ có thể làm sĩ, ta cũng thấy rất khoái hoạt.”

      Chàng nhìn nàng, nghiêm túc : “Ta mới chỉ 19 tuổi, nhưng trải qua nhiều phong ba, tâm sớm mệt mỏi. Có thể cùng khanh khanh du sơn ngoạn thủy, đó là điều hạnh phúc trong đời.”

      Chàng có thể giải thích như thế với Trần Dung, Trần Dung rất thỏa mãn rồi, nàng gật đầu, vui mừng nhìn chàng, trong mắt lấp lánh ánh lệ.

      Vương Hoằng nhìn mà buồn cười, muốn gì đó, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng khóc quen thuộc của nữ tử: “Xin ngài thứ lỗi, tiểu phụ nhân chính là nghe các ngươi tiến đến thành Nam Dương, muốn thuận đường cùng , tìm kiếm phu quân Thạch Mẫn của ta. Còn thỉnh ngài kết thiện duyên.” Tiếng khóc nàng ta khẽ khàng, nghe thấy làm cho người ta thương tiếc.

      Trần Dung vội quay đầu lại nhìn về phía bên ngoài.

      Chỉ thấy phụ nhân, hai tay bám chặt càng xe ngựa, để cho người ngồi trong xe ngựa đẩy nàng ta ra. Phụ nhân này gương mặt sạch , khóc lóc đáng thương như hoa lê dưới mưa, có điều quần áo lấm đầy bụi đất, còn có mấy chỗ rách nát, thoạt nhìn vô cùng nghèo túng.

      Nàng ta ràng là Trần Vi.

      Ngồi ở trong xe ngựa là thương nhân trung niên mập mạp, còn có phụ nhân, cùng với hai hài tử.

      Trần Vi khóc lóc tội nghiệp, thương nhân mập mạp kia chớp mắt cái, cau mày phiền chán quát: “Ta quản ngươi tìm kiếm ai chứ, lăn xuống , lão phu cảm thấy rất phiền.”

      kéo mạnh tay Trần Vi, muốn đẩy nàng ta ra khỏi xe ngựa, nhưng kéo hai ba cái vẫn được. Lập tức nhấc chân lên, đá mạnh vào Trần Vi cái, nàng ta lăn hai vòng, rồi ngã vào bãi cỏ ở bên cạnh quan đạo.

      Trần Vi vất vả bò lên, rồi lên tiếng khóc lớn. Nàng ta vừa rơi lệ, vừa cẩn thận chà lau bùn đất dính mặt.

      Thấy nàng ta lúc này còn bảo vệ dung nhan, phụ nhân kia thương cảm thở dài: “ chừng là người có xuất thân trong sạch, phu chủ, bằng…?”

      Phụ nhân còn chưa xong, thương nhân kia bật cười : “Cái gì mà người trong sạch? Hơn mười ngày nay mỗi ngày nàng ta đều đứng ở chỗ này, nhìn thấy đoàn xe về phương bắc đều tiến đến. Lúc Mạc Dương, lúc Nam Dương, có khi còn tới Lạc Dương. Bây giờ còn dám Thạch Mẫn là phu chủ của nàng ta. Phi, phụ nhân ngày đêm đứng ở nơi hoang dã này khẳng định là đồ đĩ thóa. Thạch Mẫn kia tuy là gia nô người Hồ, nhưng cũng là hán tử thiết huyết, làm sao y có thể có nữ nhân thế này? Vả lại, xuất thân của Thạch Mẫn huy hoàng nhưng mọi hành vi của y vẫn khiến cho người ta kính phục, để cho kẻ đĩ thóa này hủy hoại thanh danh đâu.”

      Phụ nhân kia nghe vậy, gật đầu, thu hồi ánh mắt thương hại.

      Nhìn đoàn xe rời , Trần Dung lại nhìn về phía Trần Vi khóc lóc, ngơ ngác : “Sao nàng ta lại đến mức này?”

      Nàng nhìn Vương Hoằng, hỏi với giọng có chút mất mát, cũng có chút tang thương: “Phụ huynh, gia tộc nàng ta còn ở đây, vì sao lại rơi vào tình cảnh này?”

      Giọng thản nhiên của Vương Hoằng bay tới: “Nàng ta từng mượn danh nghĩa của ta để hại nàng.”

      Chỉ câu, Trần Dung hiểu , chính là Vương Hoằng ra tay. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng.

      Nhìn thấy vẻ mặt Trần Dung kinh ngạc cùng mất mát, Vương Hoằng lắc đầu, thở dài: “Khanh khanh có lòng dạ đàn bà.”

      Chàng liếc về phía Trần Vi: “Phụ nhân này có thể nhẫn nhịn, có thể tàn nhẫn, có thể giả bộ, thể coi thường. Nếu nàng đành lòng, có thể cấp nàng cái thống khoái.”

      Trần Dung ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.

      Vương Hoằng cũng để ý, chỉ cười cười. Chàng nghiêng đầu đánh giá Trần Vi, đột nhiên : “Nghe lúc nàng chuẩn bị gả cho Nhiễm Mẫn, chính là đúng lúc thấy y thu nạp phụ nhân này, vì vậy nàng vứt bỏ tâm tư kia?”

      Trần Dung làm sao nghĩ rằng chàng đột nhiên hỏi về chuyện này? Lập tức nàng gật đầu, : “Đúng vậy.”

      Vương Hoằng cảm thấy buồn cười, chàng chậm rãi : “Nếu Nhiễm Mẫn biết tính tình của phụ nhân này, tất nhiên hối hận thôi.”

      Trần Dung gật đầu, nàng cũng là đầy bụng nghi hoặc, giọng : “Ta vẫn nghĩ rằng nàng ta thầm Nhiễm tướng quân, nhưng tại, ta hiểu nàng ta.”

      “Có cái gì mà hiểu? Nữ lang ngưỡng mộ hùng, ở độ tuổi ngây thơ, tự cho là có thể cùng sống cùng chết. Nhưng người có cảm giác ngưỡng mộ này có lúc tỉnh lại.” Ngừng chút, chàng cười lạnh : “Huống chi, phụ nhân này vốn phải là người thuần lương. Sau khi nàng ta tỉnh mộng, chỉ biết trục lợi, vì đạt được mục đích cũng có thể giết chết trượng phu mình từng ngưỡng mộ. phải A Dung nghĩ rằng phụ nhân trong thiên hạ này đều si ngốc giống như nàng đấy chứ?”

      Trần Dung có tâm tư để ý tới lời trêu tức của chàng, nàng chỉ kinh ngạc nhìn Trần Vi, thầm nghĩ: Là như vậy sao? Kiếp trước, hóa ra ta thua dưới tay Trần Vi như vậy sao?

      Cho dù chuyện kiếp trước giống như trong giấc mộng, nhưng tại nghĩ đến nàng vẫn cảm thấy hốt hoảng.

      Trần Dung biết rằng, kiếp trước, sau khi nàng chết năm, Nhiễm Mẫn ra ngoài chinh chiến bị rơi vào vòng vây, mất tích trong năm tháng, tất cả mọi người nghĩ rằng y chết trận. Khi đó Trần Vi là thê tử của Nhiễm Mẫn, khi nghe thấy tin y chết lấy thủ đoạn cực kỳ ngoan độc giết chết thiếp thất của Nhiễm Mẫn, đặc biệt là Lô mỹ nhân kia bị nàng ta tra tấn bảy ngày bảy đêm rồi ném cho chó ăn. Tháng thứ ba, khi Trần Vi tự cho là hoàn toàn nắm giữ nội bộ bắt đầu luyến gian tình nóng với hộ vệ.

      Nhiễm Mẫn vượt qua nguy hiểm trở về, phong trần mệt mỏi, sau khi biết được mọi chuyện lập tức chém chết Trần Vi. Sau đó lâu, y lại cưới môn thê.

      Chính như Vương Hoằng , phụ nhân si ngốc như Trần Dung rất hiếm thế gian. Kiếp trước kia, người thương Nhiễm Mẫn cũng chỉ có mình Trần Dung mà thôi. Những người còn lại đều vì đủ loại mục đích mà tiếp cận y.

      Thế gian phù hoa, nào có nhiều tình , nhiều người tình dứt khoát như thế?

      Trải qua tháng lặn lội đường xa, Trần Dung và Vương Hoằng tới nơi quy — Nam Sơn. Khi bọn họ đến, hảo hữu của Vương Hoằng dọn xong yến hội, chậm rãi tiến đến nghênh đón.

      Vừa vào phủ, Trần Dung bị đám người đứng nghênh đón mà dọa cho kinh sợ.

      Nàng nhìn bọn họ, khẽ : “Là mấy người Đại huynh.” Đứng ở trong đám người, rưng rưng tươi cười với nàng, phải là nhóm thân nhân của nàng là ai?

      Trần Dung quay đầu, nhìn Vương Hoằng đứng bên cạnh, cong khóe miệng nhàng : “Thất lang, đa tạ.”

      Vương Hoằng cười , ôn nhu : “Khanh khanh cần gì lời này? Nàng theo ta quy , tất nhiên phải xử lý tốt mọi chuyện. Đến trò chuyện với bọn họ .”

      “Vâng.”

      Trần Dung lên tiếng, vui vẻ chạy qua.

      Đám người Trần gia Đại huynh cũng vội vàng lên đón. Sau khi gặp qua Trần Dung, Trần gia Đại huynh xoay người, hướng tới Vương Hoằng vái chào sâu. Sau đó, quay đầu nhìn về phía Trần Dung, lau nước mắt : “A Dung, mấy ngày trước ta tự tay giết chết độc phụ kia.”

      bên Bình ẩu tiếp lời : “May có Thất lang, độc phụ kia bị Thất lang bắt giữ. Nữ lang có biết độc phụ kia ? Ả mắng chửi Đại huynh của người, cái gì ả vốn thân mật với tộc huynh trước khi Đại huynh người còn chưa đến, nếu phải do tộc huynh kia đột nhiên gửi thư từ, ả cũng gả cho Đại huynh của người. Ả còn , sớm biết như thế, ả nghe theo tộc huynh kia dùng thạch tín độc chết huynh trưởng người. Đúng rồi, hồi trước khi ở thành Kiến Khang, Thất lang mời Nguyên đại phu tới khám bệnh cho Đại huynh. Nguyên đại phu , Đại huynh của người có bệnh tật gì, tĩnh dưỡng cho tốt sống thêm mấy chục năm cũng có vấn đề. Còn nữa……”

      Trong lúc Bình ẩu thao thao bất tuyệt, gương mặt Trần Dung đỏ bừng, cắn răng quát khẽ ngắt lời bà: “Tộc huynh ả tên gọi là gì?”

      Kiếp trước, trong vòng mấy ngày nữa truyền đến tin tức Đại huynh của nàng lìa đời. Hóa ra, phải Đại huynh nàng nhiễm bệnh chết, mà là bị người ta độc chết, dù thế nào nàng cũng phải báo thù.

      Đám người Bình ẩu nhìn thấy Trần Dung phẫn nộ, đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt lại nở nụ cười. Bình ẩu lanh mồm lanh miệng, vội vàng kêu lên: “Nữ lang cần tức giận, việc này Thất lang sớm biết được. Gian phu cùng hai huynh đệ của độc phụ kia bị Thất lang giết rồi. Người biết đâu, khi độc phụ kia nhìn thấy ba cái đầu người hóa điên ngay tại chỗ.”

      Tuy rằng Bình ẩu cười, nhưng khi đến ba cái đầu người mặt vẫn lộ ra sắc mặt đành lòng.

      Trần Dung lại vui mừng, nàng si ngốc nhìn bóng dáng Thất lang trò chuyện với kẻ sĩ, khẽ : “Chàng làm việc đều lộ ra chút sơ hở nào.” Trong giọng tràn ngập đắc ý cùng ái mộ.

      Đúng lúc này, Vương Hoằng cười cũng cũng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời tươi cười, nụ cười này tựa như tất cả hoa trong đình viện đồng thời nở rộ khi xuân sang.

      ***

      Giờ khắc này, Nhiễm Mẫn ở thành Lạc Dương lui ra khỏi giường bệnh của Thạch Hổ. Y vừa bước ra, bọn tử tôn của Thạch Hổ vây quanh, hiến ân cần với bộ hạ có thực quyền, uy vọng, được sĩ tốt kính này.

      Sau khi hàn huyên với bọn họ vài câu, Nhiễm Mẫn nhanh chóng rời . Y bước đến trước hỏa long mã, vừa muốn xoay người lên ngựa, lại biết nghĩ tới cái gì, khỏi kinh ngạc nhìn về phía nam.

      Phương hướng kia, phụ nhân với khuôn mặt diễm lệ như như , Nhiễm Mẫn cảm giác thể thở nổi. Cắn răng, y xoay người lên ngựa, trong tiếng vó ngựa dồn dập, y oán hận thầm nghĩ: Hồ nô chưa diệt, chí lớn chưa thành, đường đường là đại trượng phu, sao lại có thái độ của nữ nhi như thế? Nhiễm Mẫn, đại trượng phu nhấc lên được buông xuống được, phụ nhân vô tình kia, ngươi thể ra tay giết nàng quên nàng , từ giờ trở , ngươi thể nghĩ về nàng nữa.

      Nghĩ đến đây, hai chân y kẹp chặt, lớn tiếng quát: “Giá –” Vó ngựa tung bay, chở y chạy về phía thái dương sắp lặn. Lúc này đúng là lúc mặt trời lặn về phía tây, ánh đỏ chiếu rọi đầy trời, phủ lên thân người ngựa. Trong phút chốc, Nhiễm Mẫn ngồi lưng ngựa uy nghi thiên thành, đỉnh đầu có vòng kim quang, phảng phất giống như đế vương.

      *******************************
      CHÍNH VĂN HOÀN
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [1]

      Thành Kiến Khang nằm trong tầm nhìn.

      Ngồi ở trong xe ngựa, gương mặt của Nhiễm Mẫn lạnh lùng, còn có vẻ kiên nhẫn.

      Môi y mím rất chặt, mày lại nhăn tít. Ở góc, Trần Vi nao núng nhìn y, vẻ mặt cẩn thận mà lấy lòng.

      Nhiễm Mẫn chút để ý liếc nhìn nàng ta cái rồi thu hồi ánh mắt.

      Y ngàn dặm xa xôi đến thành Kiến Khang chính là muốn hỏi Trần thị A Dung câu, ràng y đồng ý cưới nàng làm thê, vì sao nàng lại bội bạc, ngủ cùng với Vương Thất lang kia?

      Ngày ấy nhìn thấy nàng mặc y phục trắng nhuốm máu, nghe thấy câu vô tình lại biết cảm thấy thẹn kia, Nhiễm Mẫn vốn nghĩ rằng nữ nhân ti tiện như vậy, đâu đáng để y để ý tới? Quên nàng .

      Nghĩ nghĩ như vậy nhưng cũng biết vì sao, khoảng thời gian này Nhiễm Mẫn luôn có giấc mộng kỳ quái.

      Trong giấc mộng, y nhìn thấy Trần thị A Dung đứng giữa ngọn lửa, hỏa diễm thiêu đốt nàng, khói đặc cuồn cuộn bốc lên. Y đứng từ xa nhìn thấy mà quá sợ hãi, y nắm tay nữ tử nhìn thấy khuôn mặt chạy nhanh về phía Trần Dung.

      Lao tới bên đống lửa, y vừa bảo mọi người dập lửa vừa kêu lên: “Trần thị A Dung, tội gì nàng phải làm như vậy?”

      ràng y phải cảm thấy đau lòng, nữ nhân làm cho y động tâm như thế, ràng y phải rất để ý. Nhưng y lại nhớ ràng, trong giấc mộng khi bản thân ra những lời này có chút thương hại nhưng đa phần lại là phiền chán.

      Chẳng những y xông lên cứu nàng ra, còn có vẻ kiên nhẫn. Đây là chuyện khó có thể tưởng tượng.

      Sau khi Trần Dung ở trong mộng nghe thấy câu của y ngửa đầu cuồng tiếu, tiếng cười kia khàn khàn, điên cuồng, nàng mở rộng hai tay, tiếng cười giống như xen lẫn tiếng khóc.

      Trong mộng, y nhìn thấy Trần Dung như thế lập tức cười lạnh, y nhíu mày, vung tay lên, lạnh giọng quát: “Nếu nàng muốn chết thành toàn cho nàng .” Dứt lời, y vung ống tay áo, nắm tay nữ nhân thấy khuôn mặt nhưng hơi thở rất quen thuộc kia rời , tùy ý để Trần thị A Dung bị ngọn lửa cắn nuốt.

      Trong mộng, y rất nhanh, bước chân quyết tuyệt lạnh lùng, đúng là ý chí sắt đá.

      Nhưng bản thân y khác lại muốn rời .

      Y nhìn chằm chằm bóng dáng chìm trong biển lửa, gào thét trong lòng: “Trở về, trở về! Nhanh trở về !” Nếu trở về kịp, nàng bị chết cháy.

      Tiếng kêu thể phát ra, dù y gọi khàn cả giọng, dù y dùng hết mọi sức lực cũng thể kéo y xa kia về, càng thể dập tắt ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt.

      Giấc mộng kia rất chân , sau khi y bừng tỉnh lại lâu cũng chưa phục hồi tinh thần. Y thở hổn hển ngừng, luyện kiếm lúc lâu, cưỡi ngựa phóng nhanh, cũng thể khiến y bình tĩnh trở lại.

      Làm sao có thể có giấc mộng chân đến vậy?

      Sau đêm đó, y lại mơ thấy giấc mộng đó thêm hai lần, ở trong mộng, y lần lại lần chứng kiến, lần lại lần kêu gọi, lần lại lần nhìn bản thân mình vô tình rời .

      Nhiễm Mẫn bản thân bình sinh giết người vô số, vì sao luôn bị Trần thị A Dung này cuốn hút, thể bỏ xuống được, mà nàng còn vào giấc mộng của mình.

      Y nghĩ, thể như vậy, vẫn phải đến thành Kiến Khang chuyến. Đến Kiến Khang tìm được phụ nhân kia, hỏi nàng mọi điều trong lòng để hiểu cho . Y tin tưởng, khi y có được đáp án, con rắn độc nấp kín ở trong lòng biến mất, giấc mộng đau lòng kia xuất lần nữa.

      Cũng kỳ quái, sau khi y đưa ra quyết định này cả người nhõm, ngay cả mặt cũng mang theo tươi cười, lòng cảm thấy kiên định, khi an bài mọi chuyện xong xuôi, y buông bỏ hết thảy, mang theo thân vệ và Trần Vi tới thành Kiến Khang.

      ……

      Trần vi ngồi ở góc, nàng ta thấy Nhiễm Mẫn mím môi, cơ bắp hai má thỉnh thoảng co giật khẽ cắn môi, rốt cục cẩn thận hỏi: “Phu chủ, chàng làm sao vậy?”

      Giọng mềm mại vô cùng thân thiết.

      Nhiễm Mẫn trầm tư phục hồi tinh thần lại, y liếc mắt nhìn Trần Vi.

      Nhìn nàng ta chăm chú, ánh mắt y nặng nề, tựa hồ có ý niệm chợt lóe qua, nhưng khi muốn bắt giữ còn thấy đâu nữa.

      Trần Vi thấy Nhiễm Mẫn nhìn mình chăm chú cảm thấy có chút bất an, nàng ta thẹn thùng cúi đầu, nhàng : “Tại sao phu chủ lại nhìn thiếp như thế?”

      Nhiễm Mẫn thu hồi ánh mắt, y phải là người thích miên man suy nghĩ, giấc mộng kia cũng bị quẳng sang bên.

      Đoàn xe chạy vào thành Kiến Khang.

      Nhiễm Mẫn là nghĩa tử của Thạch Hổ xưng đế trong người Hồ, ngay cả dòng họ cũng đổi thành họ Thạch. Người như vậy, ở thành Kiến Khang được hoan nghênh. Huống chi, y còn có uy vọng rất cao trong nhóm thứ dân.

      Bởi vậy, vừa vào thành, Nhiễm Mẫn đội đấu lạp, mang theo hộ vệ cùng Trần Vi vào ở sân viện mà Tôn Diễn chuẩn bị.

      Lần này y đến thành Kiến Khang có mấy mục đích, nhưng mục đích quan trọng nhất là y nhất định phải tìm được Trần thị A Dung, hỏi vì sao nàng lại làm như vậy.

      Muốn làm làm ngay, y hỏi Tôn Diễn chỗ ở của Trần thị A Dung.

      Vừa hỏi mới biết được, nữ nhân này xuất gia.

      Nàng trở thành đạo .

      Sao nàng lại có thể trở thành đạo chứ?

      Đột nhiên, trước mắt Nhiễm Mẫn lên cảnh tượng ngày ấy khi gặp nhau, nàng mặc y phục màu trắng nhuốm máu, tươi cười xinh đẹp, trong đôi mắt luôn mị kia mang theo loại đau xót cùng mờ mịt khắc cốt ghi tâm.

      Dường như trong thiên hạ to lớn này có chỗ cho nàng dung thân.

      Nhiễm Mẫn nhíu mày.

      Y nhìn Tôn Diễn chăm chú, trầm giọng hỏi: “Vậy Vương Thất lang đâu? phải ta đoạt trong sạch của nàng rồi sao? làm cái gì?”

      Tôn Diễn cười khổ lắc đầu, : “Vương Hoằng kia vốn đồng ý cho muội ấy địa vị quý thiếp nhưng muội ấy lại chịu.” Cho tới bây giờ, người hiểu Trần Dung nhất chính là Tôn Diễn, cậu thở dài tiếng rồi tiếp lời: “Lúc trước đệ cảnh cáo Vương Thất lang, thể cho muội ấy thứ muội ấy muốn đừng trêu chọc muội ấy. Đệ hiểu A Dung, muội ấy cũng giống đệ, tính tình cương liệt, khi để bụng toàn lực ứng phó. Nếu nam nhân bội tình bạc nghĩa, nàng tự sát!”

      Nếu nam nhân bội tình bạc nghĩa, nàng tự sát!

      Nàng tự sát.

      Những lời này vừa thốt ra, Nhiễm Mẫn lùi về phía sau bước.

      đợi y hiểu cho vì sao bản thân lại đau lòng như thế, bên Tôn Diễn kỳ quái nhìn y, còn thêm: “ tại nàng ở Tây Sơn đạo quan.”

      Cậu muốn lại thôi, hồi lâu Tôn Diễn đột nhiên tiếp lời: “Đừng thương tổn nàng.” Mới đến nơi đây, Tôn Diễn thầm nghĩ: A Dung hối hôn với tướng quân, tại muội ấy cũng xuất gia, tướng quân cũng cần tổn thương muội ấy làm gì.

      Suy nghĩ hồi, cậu cảm thấy an tâm hơn chút.

      Tôn Diễn thấy Nhiễm Mẫn vẫn đáp lời nghiêm túc nhìn Nhiễm Mẫn, khi đối diện với vẻ mặt mê man của y cậu nhíu mày, tò mò hỏi: “Tướng quân, huynh làm sao vậy?”

      Nhiễm Mẫn lắc đầu, y khoác thêm ngoại bào rồi : “Ta đây.” Dứt lời, y bước nhanh rời .

      Tây Sơn đạo quan rất nổi tiếng, Nhiễm Mẫn chỉ mất thời gian ngắn tìm được ngay. Từ xa y nhìn thấy người dáng hình xinh đẹp đứng trong rừng cây, còn có áo bào màu vàng của đạo , đột nhiên Nhiễm Mẫn cảm thấy bước chân trở nên nặng nề.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [2]

      Y đến trước mặt nàng, nhìn nàng còn có vẻ buồn ngủ, có chút hoảng sợ bước xuống từ tảng đá. Nhìn thấy vẻ mặt nàng như thế, vui sướng cùng khát vọng khi gặp lại hoàn toàn tan biến, y hỏi với giọng lạnh lẽo trầm thấp: “ dám nhìn ta ư?”

      Phụ nhân khiến y nằm mơ cũng bình an đột nhiên khẽ mỉm cười, nàng hỏi ngược lại: “Trần Vi đâu? Tướng quân đến đây sao mang theo nàng ta?”

      “Trần Vi?”

      Nhiễm Mẫn quả thực cảm thấy thể lý, Trần thị A Dung này để ý Trần Vi làm cái gì? Chỉ là thiếp thất mà thôi.

      Y cố nhịn khó hiểu, cũng chịu đựng nhục nhã do Trần thị A Dung hề biết xấu hổ này gây ra cất giọng hỏi: “Vì sao nàng lại xuất gia?”

      Chỉ là câu hỏi tầm thường, nàng lại nở nụ cười. Nàng cười rất vui vẻ, trong ánh mắt mang theo trào phúng lạnh lẽo.

      Khi y thể áp chế nổi lửa giận trong lòng, Trần Dung dùng ống tay áo lau nước mắt, : “Tích lũy hai kiếp…… Rốt cục được thư thái.”

      Y để ý tới những lời này của nàng chỉ hỏi: “Nàng cười cái gì?” Khi y hỏi câu này, lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực.

      Lại lần nữa, nàng hỏi đằng trả lời nẻo: “Ta hận Trần Vi.”

      Nàng , nàng và Trần Vi thể đội trời chung! Y nạp Trần Vi làm thiếp, cho nên, nàng vĩnh viễn cũng dính líu gì với y nữa!

      Cũng giống như lần trước, lúc này, Nhiễm Mẫn vẫn bị Trần Dung chọc giận, trong chốc lát, y muốn tự tay bóp chết nữ nhân biết sống chết, biết cảm động này.

      Cuối cùng, nhìn bóng dáng nàng thản nhiên rời , Nhiễm Mẫn cất tiếng cuồng tiếu. Nữ nhân này khiến cho y từ Lạc Dương đuổi tới Kiến Khang, làm cho y đường đường là đại tướng quân mà luôn phải bận lòng, nữ nhân này ràng đồng ý hôn ước với y, nhưng với Vương Thất lang kia, nàng lại tìm mọi cách che chở, bảo vệ trước mặt mình.

      Khi nào , y trở thành kẻ nực cười đến vậy? Vì nữ nhân mà mất hết mặt mũi, chỉ nhận lấy mọi nhục nhã!

      Nhiễm Mẫn trở về mình. Khi đến đạo quan này, y mang theo Trần Vi.

      Trở lại sân viện của Tôn Diễn, Nhiễm Mẫn luyện múa thương chừng năm canh giờ. Trong lòng y có vô số lửa giận, thể phát tiết cũng thể dập tắt.

      Tập tập lại khiến mồ hôi vã như tắm, y quên thời gian trôi qua, quên Trần Vi trở lại tẩm phòng, quên trời về khuya, bắt đầu hửng sáng.

      Đến khi vô cùng mệt mỏi, y mới vô lực ngã ngồi ở bậc thang, chống thương nghỉ ngơi chút.

      Có lẽ do quá mệt mỏi, y ngồi xuống lâu lại chìm vào mộng đẹp.

      Trong mộng, y ở trong hôn lễ.

      Y mặc bào phục của tân lang, có nữ nhân mặc quần áo tân nương ngồi đối diện, nữ nhân liếc mắt đưa tình, bộ dạng động lòng người ngước nhìn y.

      Nữ nhân này cũng xuất giống như trong giấc mộng trước đó, khuôn mặt mơ hồ, y thể thấy . Có điều theo từng cử động của nàng ta, y có cảm giác vô cùng quen thuộc.

      Hai người uống rượu giao bôi xong, nữ nhân kia dựa vào trong lòng y, ôm cổ y, cất giọng mềm mại: “Thiếp có ngày hôm nay, chết cũng hối tiếc.”

      Nàng ta rưng rưng nhìn y, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn hạnh phúc.

      Nữ nhân cắn môi, cười mà nhòa lệ, còn thêm: “Phu chủ, tuy rằng A Dung có chút ngoan độc nhưng muội ấy vẫn là người đáng thương. Phụ huynh muội ấy có ở đây, phu chủ lại bỏ muội ấy, muội ấy đâu còn chỗ nào để . Nếu chàng để muội ấy làm thiếp ở trong sân viện của ta, như vậy hai tỷ muội chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, được ?”

      Giọng nàng ta mềm mại, ngữ khí vô cùng săn sóc ôn hoà hiền hậu. Đúng vậy, ôn hoà hiền hậu, y nhớ mang máng, thê tử mới cưới này là người vô cùng phúc hậu. Ngay cả Trần thị A Dung kia làm chuyện quá đáng với nàng ta, nàng ta lời ác ý, còn luôn thay cho Trần Dung ở trước mặt mình.

      tại cũng vậy, ác phụ như thế chết là xứng đáng, nàng ta còn thương hại làm gì.

      Trong mộng y cau mày, kiên nhẫn : “Nhắc tới nàng làm cái gì? Ngủ .”

      Chữ ngủ vừa thốt ra, nữ nhân trước mắt nhanh chóng trở nên thẹn thùng động lòng người. Dù hai gò má ửng hồng, nàng ta vẫn đứng lên, cởi áo tháo thắt lưng cho y.

      Tay nàng ta vừa đặt đai lưng của y, đột nhiên, bên ngoài rèm cửa sổ bằng lụa mỏng có ánh đỏ chiếu rọi, trong tiếng động ầm ĩ, hạ nhân vội vàng hét lớn: “Tướng quân, hay rồi, phu nhân, , Trần thị A Dung phóng hỏa tự thiêu rồi.”

      Tự thiêu?

      Y chấn động, vụt xoay người ra ngoài. Mới vừa ra bước, kiều thê y mới cưới vội vàng đuổi theo, nắm tay y.

      Hai người cùng chạy về phía dấy lên ánh lửa kia.

      Y nhìn thấy phụ nhân kia cười điên cuồng trong biển lửa.

      Đó là Trần Dung, chính là Trần Dung!

      Kế tiếp cảnh trong mộng vô cùng ràng, ràng là cảnh lửa thiêu giống như y nằm mơ trước đó.

      Đột nhiên, Nhiễm Mẫn bừng tỉnh lại trong giấc mộng chân đó. Mở to hai mắt, y phát bản thân đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, liền dùng ống tay áo lau qua.

      Lúc này, trời rạng sáng, từ nơi xa xôi truyền đến tiếng gà gáy vang vang.

      Vừa lau hai lượt, động tác của Nhiễm Mẫn trở nên cứng đờ.

      ràng chỉ là giấc mộng, nhưng mọi chuyện xảy ra trong đó cho tới bây giờ vẫn rất rành mạch.

      Y đứng lên.

      Ngốc nghếch đứng đó, Nhiễm Mẫn vẫn nhúc nhích.

      Trần thị A Dung kia bị mình bỏ sao? Mình từng cưới nàng, lại chút lưu tình mà bỏ rơi nàng sao? để ý nàng có phụ huynh để dựa vào, để ý nàng cùng đường ư?

      Nàng đứng trong biển lửa, chảy lệ si ngốc nhìn mình, ràng là vẻ thâm tình mà y mong nhớ ngày đêm đều khát vọng có được mà!

      Còn có thê tử y mới cưới kia, trong mộng mình lại bị lời của nàng ta khiến cho cảm động. là buồn cười, thiên hạ này có phụ nhân nào làm thê tử của người ta mà nguyện ý trở thành thiếp thất chứ? Hơn nữa, còn phải sớm chiều ở chung tranh đấu với người có địa vị thê tử?

      Thê tử mới cưới kia ra lời này ràng muốn giữ Trần thị A Dung ở bên cạnh để nhục nhã tra tấn nàng. Mà bản thân hề nhận ra, còn tưởng rằng nàng ta là người phúc hậu sao?

      Sao bản thân có thể ngu xuân tới mức đó chứ?

      , mọi chuyện đều phải là !

      Làm sao y có thể cưới Trần Dung mà hề quý trọng nàng? Nữ nhân này, khi thương ai tất nhiên dốc hết tâm tư, trong thế gian này, y có thể gặp được nữ nhân như vậy, làm sao có thể quý trọng nàng chứ?

      Đây đúng là giấc mộng kỳ quái!

      Nhiễm Mẫn lắc đầu, im lặng cất bước ra ngoài.

      Bước mục đích sau lúc lâu, bầu trời dần dần trở nên sáng ngời.

      Lúc này, tiếng gõ mõ niệm kinh kinh động đến y.

      Quay đầu lại, nhìn thấy cái đầu bóng loáng, Nhiễm Mẫn nhíu mày, y sớm nghe qua, gần mười mấy năm nay, có vị tăng nhân từ Thiên Trúc đến, tuyên truyền ‘Phật’ mà bọn họ tôn thờ, còn giảng giải nhiều điều, chỉ trong thời gian ngắn ngủi giành được chú ý của ít người.

      Khi Nhiễm Mẫn nhìn lại, người kia cũng phát ra y.

      Hòa thượng thốt ra tiếng, “A di đà Phật!” Rồi hỏi: “Thí chủ có tâm sao?”

      Nhiễm Mẫn liếc nhìn hòa thượng cái, từ từ hỏi: “Nếu người liên tục nằm mơ cảnh tượng chưa từng trải qua, còn vô cùng chân , đó là tại sao?”

      “A di đà Phật!” Hòa thượng chắp hai tay tạo thành chữ thập, : “Sống có luân hồi, người có kiếp trước kiếp sau. Xem ra thí chủ nằm mơ thấy chuyện ở kiếp trước rồi!”

      Mơ thấy chuyện ở kiếp trước!
      milktruyenky, AnhdvaB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :