1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 201: Vương Hoằng giải thích

      Trong tiếng nghẹn ngào của Trần Dung, Vương Hoằng rũ mắt, chàng nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, thấp giọng : “Nàng bị trúng độc.” Giọng của chàng rất : “ đao kia hề có độc.”

      Tiếng khóc thút thít của Trần Dung tức ngừng lại.

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, mặt vừa là vẻ khiếp sợ, vừa là mừng rỡ như điên, nàng thể tin vào lỗ tai của mình: “Chàng cái gì?”

      Vương Hoằng vuốt tóc nàng, đặt môi lên trán nàng, thấp giọng : “Nàng chưa từng trúng độc.”

      Lần này, rốt cục Trần Dung tin tưởng lỗ tai của mình, thào : “Ta chưa từng trúng độc?” Nàng đem mặt chôn ở trong lòng chàng, thào ngớt: “Ta bị trúng độc, có, ta chết.”

      Trong khoảng thời gian ngắn, mừng rỡ vì còn sống như sóng xô va vào nàng.

      Trần Dung vừa khóc vừa cười hồi, khi Vương Hoằng ấn mạnh nàng cái, nàng mới nằm yên xuống, nhắm hai mắt lại.

      Ngay cả nhắm hai mắt, nàng vẫn vui mừng lẩm bẩm: “Hóa ra, ta chết.”

      ……

      năng lộn xộn lúc, Trần Dung kích động dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng vừa mới chuyển biến tốt, vừa kích động lại ảnh hưởng đến thương thế, cắn răng nhịn đau, trong ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Vương Hoằng, nàng chậm rãi nhắm hai mắt, vào giấc ngủ.

      Giấc ngủ này biết tốn mấy canh giờ.

      Khi Trần Dung tỉnh lại, Vương Hoằng vẫn ngồi bên tháp, ôn nhu nhìn nàng. Đối diện với hai mắt mở to của nàng, chàng mỉm cười, thỏa mãn mà thả lỏng.

      Tay nàng cũng nằm trong tay chàng. Năm ngón tay giao nhau, nàng có thể cảm giác được mồ hôi ẩm ướt nơi lòng bàn tay chàng.

      Trần Dung cười lại với Vương Hoằng, tò mò hỏi: “Thất lang, Cửu công chúa kia ràng bôi kịch độc lên thân đao mà. Nàng ta chuẩn bị mới đến, tại sao kế hoạch chu toàn lại thất bại? Với tính cách của nàng ta để thế đâu.”

      Giọng của nàng trong trẻo, thả lỏng, lộ vẻ nghi vấn.

      Vương Hoằng vẫn rũ mắt.

      Giờ phút này, tóc chàng xõa tung quanh áo choàng, nét mặt tuấn dật thanh hoa toả sáng quý khí bức người, quần áo trắng tinh nhiễm hạt bụi…… Nghe thấy câu hỏi của Trần Dung, lông mi chàng khẽ rung, nhưng hề trả lời.

      Trần Dung đợi lúc, cũng thấy chàng đáp lời, khỏi nhìn về phía chàng, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao Thất lang đáp?”

      Tim Vương Hoằng nhảy nhót.

      Sau hồi, chàng thấp giọng trả lời: “Ta cũng biết.”

      Hóa ra cũng có chuyện mà Thất lang biết.

      Trần Dung chớp mắt, nàng còn thêm: “Ta giết Cửu công chúa, Tư Mã thị cứ thế buông tha cho ta sao?”

      Vương Hoằng lắc đầu, : “ phải. Trần thị A Dung trúng độc, biết còn sống được bao lâu nữa. tại nàng chính là khanh khanh của Vương Hoằng ta.”

      Lần này, Trần Dung hoàn toàn giật mình, nàng cả kinh kêu lên: “Chàng , thế nhân đều cho rằng ta chết?” Đạo quan của nàng, thôn trang mà bệ hạ ban cho nàng, ruộng tốt, còn có Đại huynh, đám người Bình ẩu cũng thuộc về nàng nữa sao?

      Từa nay về sau nàng thể xuất trước mặt người đất, cứ thế vô thanh vô tức sống qua ngày ư?

      Càng nghĩ, sắc mặt Trần Dung càng tái nhợt, nàng nhìn Vương Hoằng chăm chú, môi giật giật. Sau lúc lâu, nàng nhắm hai mắt.

      Trần Dung cũng ngốc, thực tế, sống hai kiếp, sau khi chìm nổi qua bao sóng gió, nàng đối với thế , đối với lòng người cũng có chút kinh nghiệm. Lúc này nàng chỉ hận suy nghĩ của mình quá mức tỉnh táo. Chỉ cần cân nhắc lại nàng phát mọi biện hộ đều là vô lực, chỉ có lời giải thích là thông suốt.

      Vương Hoằng cảm giác bàn tay bé trong tay mình bắt đầu trở nên lạnh lẽo, chàng vội vàng nắm chặt, bất an kêu gọi: “A Dung?”

      Trần Dung đặt tay lên bụng mình.

      Trầm mặc hồi lâu, nàng cúi đầu, giọng mờ mịt vang lên: “Thất lang, vừa rồi lão nhân đầu bạc kia là đại phu sao?”

      “Đúng vậy.”

      Trần Dung chậm rãi nghiêng đầu, nàng lẳng lặng nhìn chàng khẽ hỏi: “Vậy Thất lang có biết ta mang thai ba tháng ?”

      Như nàng đoán, Vương Hoằng gật đầu.

      Im lặng nhìn chàng, Trần Dung khàn khàn cười, nàng thào : “Để ta ngất , là Thất lang nhất thời nảy lòng tham, hay là…” Giọng của nàng vô cùng bình tĩnh: “Hay là Thất lang sớm có mưu kế?”

      Chàng vừa mới trả lời rằng mình biết, nhưng chỉ chớp mắt, Trần Dung hỏi trắng ra nghi vấn mà chàng thể trốn tránh.

      Vương Hoằng nghẹn lời, chỉ có yết hầu chuyển động lên xuống.

      Chàng cúi đầu, tùy ý để tóc rủ xuống, phủ người Trần Dung, dưới lông mi dài, hai mắt chớp chớp.

      Chàng trả lời.

      Trần Dung khẽ cười.

      Chỉ nở nụ cười hai tiếng, nàng dừng lại, chua chát nuốt xuống. Nàng mấp máy môi, rồi cúi đầu, gian nan : “ đao vốn bôi kịch độc, là Thất lang đổi đúng ?”

      Vương Hoằng chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.

      Chàng nhìn nàng, ánh mắt vẫn trong sáng cao xa, còn có ôn nhu trìu mến.

      Chàng nắm chặt ngón tay nàng rút về, từ từ, với tư thái ung dung: “Sau khi trở về từ thành Nam Dương… , khắc khi bóng dáng hai người chúng ta xuất ở ngoài thành Kiến Khang, mọi ánh mắt đều dõi theo nàng và ta…… Ta đánh bại Mộ Dung Khác hai lần, danh chấn thiên hạ. Đối với việc kế nhiệm tộc trưởng trong Vương thị, trong trưởng giả cũng có ít người ủng hộ, dân chúng, giới thanh lưu, đám danh sĩ, bọn họ lại càng ủng hộ. A Dung, lúc đó ta tức giận mắng địa vị tộc trưởng của Vương thị chỉ là khối thịt thối, ngay cả ta biểu lộ ta có dã tâm làm tộc trưởng cũng có người lo lắng. Huống chi, người Tấn thiếu gì cả, chỉ thiếu người biết bày mưu tính kế thạo quân . Mà người như ta mới xuất , cũng đánh vỡ cân bằng mà các đại gia tộc khổ tâm duy trì. Hơn nữa, những năm gần đây ta làm việc tùy hứng, đắc tội với rất nhiều người.”

      Chàng lẳng lặng nhìn nàng, nhàng nâng tay nàng đặt bên môi hôn, mị nhãn như tơ nhìn nàng, giọng của chàng khàn khàn mà triền miên: “Thanh danh bên ngoài của ta là trưởng tử của Vương thị, nhiều người hận nhưng kiềm chế lẫn nhau, có người nào dám động vào ta. Người duy nhất bọn họ dám ra tay chính là nàng. Ra tay với nàng làm ta thất thố, chừng còn có thể khiến ta giận dữ phát cuồng, sau khi làm ra chuyện thể vãn hồi hoàn toàn bị hủy hoại.”

      tới đây, chàng rũ mắt nghiêng người, sau khi hôn lên giữa trán Trần Dung, giọng ôn nhu tựa như gió xuân của chàng từ từ truyền đến: “Trong lúc này, người ta hay hận ta đều muốn đẩy A Dung vào chỗ chết…… Điều duy nhất ta có thể làm, là thuận thế giong buồm, để khanh khanh chết .”

      Chàng chớp mắt nhìn nàng, yết hầu chuyển động, cúi đầu, chậm rãi : “Đúng, người của ta bẩm báo, Cửu công chúa muốn giết nàng, ta phái người đổi đao, khi ám sát, người của ta dùng hòn đá đánh trật đao ra, nàng bị đâm vào chỗ yếu hại. Ngay cả việc Tạ Hạc Đình phái người gọi đại phu, cũng là ta an bài Ngô đại phu ra mặt, truyền tin tức giả vào trong cung. Mà Nguyên chân nhân bị ta bắt . Ta chỉ là…” Giọng của chàng run rẩy, tiếp lời cách gian nan: “Ta chỉ là biết, nàng bị thương nặng như thế, hôn mê suốt ngày. Cũng biết, nàng muốn gánh họa cho ta, tự tay giết chết Cửu công chúa.”

      Trần Dung hề chớp mắt nhìn chàng khẽ hỏi: “Hài tử, khi nào chàng biết ta có hài tử?”

      Vương Hoằng lại cúi đầu rũ mắt, lọn tóc rơi xuống, nhàng lắc lư.

      hồi lâu, chàng nhàng : “Kinh nguyệt của nàng đến, ta biết.”

      Sắc mặt Trần Dung tái nhợt, nàng thào : “Chàng sớm biết ta mang thai?”

      “Đúng vậy.”

      Trần Dung cười khàn khàn, có chút vô lực, cũng có chút khổ sở : “Thất lang, chàng sợ rằng đao kia giết chết hài tử sao?”

      Vương Hoằng cũng cười, chàng nhàng trả lời: “ thôi, ta chỉ cần A Dung.”

      Lời này vừa thốt ra, khiến cho Trần Dung sợ ngây người.

      Nàng mở to mắt nhìn chàng, hai hàng lệ từ từ chảy ra, giọng thập phần thê lương: “Thất lang, hài tử kia là cốt nhục của chàng mà. Chàng cần nó sao?” Chàng cảm thấy nàng xứng sinh hài tử của chàng sao? Chàng sợ rằng sau khi bị thương, về sau nàng thể sinh con nữa sao?

      phải như nàng nghĩ đâu.”

      Vương Hoằng lắc đầu, chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung, : “Đương kim thế gian, sinh giả nhiều khổ, lao giả nhiều bi, tầm thường giả khả sát…… Ta muốn để cho hài tử của ta, sống ở điều này làm cho người nào lực thế đạo.”

      Vuốt ve môi Trần Dung, chàng khẽ mỉm cười, sóng mắt lúng liếng, lộ ra mị ý: “ đến , A Dung có hài tử rồi như ta trân trọng ta như xưa nữa. Ta thích.”

      Trần Dung há miệng, dám tin mở to mắt nhìn Vương Hoằng rồi nàng cười khổ : “ có hài tử, ngay cả làm thiếp của chàng ta cũng đủ quy cách.”

      đợi nàng xong, Vương Hoằng bật cười tiếng, ngắt lời nàng: “Đó là cái nhìn của thế tục, phải của ta.”

      Chàng nhìn nàng, mày nhíu lại, gằn từng tiếng : “Lời của trượng phu, nghìn vàng dễ mua, huống chi lời thề? A Dung, ta hứa với nàng, lập lời thề, cuộc đời này phụ nàng. Về sau đừng lung tung nữa.”

      Thái độ của chàng kiên quyết lạnh lùng, môi Trần Dung mấp máy, cuối cùng hề hỏi thêm.

      Nàng quay đầu, kinh ngạc nhìn đỉnh tháp…… Cảm giác đau nhóc khi bị Cửu công chúa kia đâm trúng, tuyệt vọng cùng sợ hãi khi nghe đao có bôi kịch độc, còn có quyết đoán khi rút đao ra, đâm vào ngực Cửu công chúa. Mọi thứ giống như diễn ra ngay trước mắt. Nhưng tất cả mọi chuyện chàng sớm nghĩ ra. Tuy là vì để mình thoát khỏi tình cảnh đó, tuy là vì cứu mình mạng, nhưng khi chàng thực như thế, dù thế nào cũng khiến người ta cảm thấy tâm lạnh.

      Trần Dung nhắm mắt, trực giác cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm. Cả người rất nặng nề, ngay cả sức để nâng ngón tay cũng có.

      Qua rất lâu, Trần Dung mới lại mở mắt ra. Ngay khi nàng vừa mở mắt, nàng thấy Vương Hoằng nhìn mình chăm chú, trong mắt chứa đầy bất an cùng lo sợ yên. Nhưng chỉ đảo mắt biến mất, khi vừa nhìn lên, vẫn là vẻ cao xa trong suốt, nhiễm bụi trần.

      Lúc này Trần Dung còn chút sức lực gì nữa. Nàng chậm rãi rút tay ra, thấp giọng : “Ta mệt mỏi, Thất lang cũng nghỉ ngơi lúc .” Dứt lời, nàng nghiêng đầu , liếc nhìn chàng cái.

      Người bên tháp vẫn động đậy.

      Qua rất lâu sau đó, khi Trần Dung mê man ngủ, nàng nghe thấy tiếng thở dài vô lực khe khẽ. Sau đó, bước chân xa, cửa phòng được đóng lại.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 202: Vương Hoằng đau lòng

      đêm này, Trần Dung đau đớn mà tỉnh lại vài lần, lại nôn khan hai lần.

      Mấy tháng trước, nàng mang thai mà thấy có chút dấu hiệu, tại bị thương, cảm giác thoải mái dù thế nào cũng biểu lộ ra.

      Thức dậy vài lần, đến giờ sửu nàng mới dần dần ngủ mê man.

      Chưa được canh giờ, Trần Dung tỉnh lại.

      Sau khi nôn khan hai tiếng, nghe tiếng gà gáy cùng tiếng người bên ngoài, nhìn ánh nắng chiếu rọi, rốt cuộc nàng ngủ được nữa.

      Nghiêng đầu, Trần Dung ngắm nhìn bầu trời chớp mắt.

      Nắng sớm sáng ngời, tầng sương bao phủ trong trời đất, bóng cây lay động, bầu trời qua lớp rèm cửa sổ bằng lụa mỏng hơi hơi mông lung lại bao la khôn cùng.

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng bước chân lặng yên nhàng tới gần nàng.

      Trần Dung mở to mắt nhìn, quay đầu, vẫn ngắm nhìn bên ngoài, khàn khàn : “Thất lang thức dậy sớm.”

      Tiếng bước chân ngừng lại trước tấm màn, giọng thấp cũng khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: “Ta ngủ được.”

      Giọng của chàng mà phiêu miểu, giống như bay tới từ nơi xa xôi.

      Trần Dung quay đầu, nàng chỉ nhàng lên tiếng…… Giọng thực đạm thực bình tĩnh, giống như cho tới nay, sinh tình khắc vào hồn phách nàng lặng yên phai nhạt.

      Vương Hoằng vẫn nhúc nhích nhìn nàng, tay áo màu trắng phất phơ trong gió.

      hồi lâu, chàng về phía nàng.

      nhàng đến bên tháp, giọng của chàng mềm mại: “Khanh khanh, ngủ thêm chút.”

      Trần Dung chậm rãi quay đầu.

      Nàng nhìn Vương Hoằng.

      Mỗi khi nhìn thấy chàng đôi mắt đen láy của nàng đều tự chủ được mà tỏ vui mừng, giờ khắc này lại vô cùng yên tĩnh.

      Trần Dung nhìn Vương Hoằng giống như nhìn người xa lạ, hồi lâu, môi nàng mấp máy, thào : “Ta muốn hài tử này.”

      Nàng buông rủ hai mắt, chậm rãi xốc chăn lên, sau đó, nàng vuốt ve bụng của mình. Nhìn phần bụng vẫn bằng phẳng, Trần Dung khẽ : “Ta nuôi nó.”

      Giọng của Vương Hoằng vô cùng ôn nhu: “Được, chúng ta nuôi nó.”

      Trần Dung chậm rãi lắc đầu.

      Khi nàng lắc đầu, nàng tinh tường cảm giác được, khí trong phòng trở nên lạnh lùng.

      Trần Dung khẽ : “Ta chỉ muốn nuôi nó mình.” Dường như nàng hạ quyết tâm, xong câu đó, nàng ngẩng đầu, đối diện với sắc mặt trắng bệch chói mắt, đôi mắt vô cùng tối tăm của Vương Hoằng, lẳng lặng : “Thất lang, chúng ta……” Nàng mới ra bốn chữ này, tay phải Vương Hoằng vung mạnh lên, ngắt ngang lời của nàng.

      Chàng nhìn nàng chăm chú, duỗi tay ra, cầm chặt cổ tay nàng. Chàng nắm rất nhanh rất chặt khiến nàng đau đớn thôi.

      Giọng của Vương Hoằng đặc biệt ôn nhu, chẳng những ôn nhu, còn rất nhàng: “Khanh khanh, nàng quá mệt mỏi rồi, ngủ .”

      Trần Dung lại chỉ bình tĩnh nhìn chàng, chậm rãi rút tay mình về.

      Nàng thể rút tay lại.

      Gần như vừa động đậy, Vương Hoằng cầm càng chặt. Sắc mặt của chàng trắng bệch giống như tuyết. Mím môi, hai mắt tối tăm nhìn thẳng Trần Dung chăm chú. Cứ thế, chàng cười khàn khàn, nhàng : “Khanh khanh…… Ta buông tha cho địa vị tộc trưởng, cũng chuẩn bị mọi thứ cho việc quy , ta còn tính toán, ở chung với nàng tại chỗ này thời gian ngắn, thầm để ý mọi việc, sau đó lặng yên rời, chúng ta đến chỗ bằng hữu cũ của ta thưởng gió ngắm trăng, chờ con của chúng ta ra đời. Tới lúc đó, người trong thành Kiến Khang tin tưởng, Vương Hoằng ta thực xa rời nhân thế, mà giết nàng hay còn quan trọng nữa, sau đó chúng ta lại thành thân.”

      Hốc mắt của chàng có chút đỏ hồng, tươi cười lại vô cùng ôn nhu: “Ta chuẩn bị tốt, cũng lên kế hoạch chu đáo…… Khanh khanh vẫn giận sao?”

      Tay chàng cầm chặt tay nàng, mắt chàng nhìn thẳng gương mặt nàng, tươi cười của chàng vô cùng ôn nhu.

      Trần Dung cúi đầu xuống.

      Nàng nhìn bụng của mình, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

      Môi nàng mấp máy, nhưng thốt ra được nửa chữ.

      Lúc này, giọng mềm mại của Vương Hoằng lại truyền đến: “Khanh khanh, nhường ta chút .” Chàng buông lỏng tay Trần Dung ra.

      Trần Dung cẩn thận dịch về phía bên trong chút.

      Vương Hoằng xốc chăn của nàng lên cùng nằm xuống tháp. Chàng dựa vào thân tháp, tay phải vươn ra phía sau đỡ lưng Trần Dung, cúi đầu xuống, tóc đen như mực khẽ rủ: “Khanh khanh, ta sai lầm rồi, ta thực sai lầm rồi…… Nàng quên việc đó được ? Coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh được ?”

      Giọng của chàng rất ôn nhu, trong ôn nhu còn có mềm mại như bằng giọng mũi, ngữ điệu này khiến cho người ta cảm thấy mềm nhũn đến tận đáy lòng.

      Trần Dung rủ mắt, nàng nhìn bụng của mình, hồi lâu, rốt cục nàng chuyện, khắc này giọng của nàng khàn khàn nghẹn ngào: “Thất lang. Ngày đó Cửu công chúa đâm trúng chỗ này của ta.” Nàng chỉ vào miệng vết thương, lệ sóng sánh trong mắt: “Khi đó, ta rất đau, rất đau. Máu càng ngừng chảy xuống, đoản đao của nàng ta vẫn cắm ở đây, ta muốn rút ra nhưng lại dám. Tiếp theo nàng ta lại rằng đao này bôi kịch độc, nàng ta để cho ta sống sót. Khi đó, ta rất sợ, Thất lang, ta muốn chết, tuyệt đối muốn chết. Ta còn mang thai con của Thất lang mà? Thất lang của ta như thế, cốt nhục của chàng nhất định cực kỳ thông minh cực kỳ tuấn tú. Sao ta có thể chưa kịp sinh ra để cho nó chết chứ?”

      Hai hàng nước mắt dọc theo gương mặt trắng bệch có chút huyết sắc của nàng chảy xuống, thấm vào trong chăn gấm.

      “Lúc ấy, trước mắt ta choáng váng, đứng cũng vững, ta rất muốn nằm xuống ngủ. Vì thế ta cảm thấy hoảng hốt, mấy năm nay ta mệt chết được, có lẽ chết cũng tốt. Nghĩ như vậy, ta lại càng muốn ngủ. Nhưng mà sau đó ta chợt nhớ ra, nếu Thất lang của ta biết ta chết thương tâm biết bao nhiêu? Chàng mạnh mẽ, bá đạo đến thế, làm sao chàng có thể cho phép Cửu công chúa giết ta như vậy? Vì thế ta nghĩ, được, nếu Thất lang đắc tội với hoàng thất rơi vào đường cùng. Ta lại lao tới, khi ở gần Cửu công chúa, ta sợ nàng ta cảnh giác, ta còn cười tươi. Rốt cục khi ta đến gần nàng ta, rút đao ra, đâm vào ngực nàng ta.”

      Nàng mở to hai mắt, nước mắt như trân châu chảy xuống, giọt lại giọt, chuỗi lại chuỗi.

      Trần Dung nghẹn ngào, nức nở, vô lực, chua sót, thào : “Thất lang, chàng biết rằng ta đau sao? Chàng biết rằng ta chàng và hài tử này đến thế nào sao?”

      Lúc này giọng của nàng có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng có chút trống rỗng, dường như chuyện với khí. ràng Vương Hoằng ngay tại bên người nàng, ràng chàng ôm nàng, nàng lại lầm bầm giống như chỉ có mình.

      Vương Hoằng nhìn Trần Dung, trong lòng như bị ai bóp chặt. Chàng vươn tay đập cái mạnh lên ngực, đảo mắt, chàng buông lỏng tay, mở rộng hai tay ôm Trần Dung.

      cẩn thận ôm sát nàng, chàng cúi đầu hôn lên hàng lệ mặt nàng, môi vừa áp lên, nuốt từng giọt lệ vào trong miệng, Vương Hoằng thào : “A Dung, ta sai lầm rồi, ta thực sai lầm rồi.”

      Từ ngày hôm qua đến sáng nay, câu nhận sai của chàng lại vài lần. Trong lúc hoảng hốt, Vương Hoằng nhớ , dường như đây là lần đầu tiên chàng nhận sai. Lúc trước, cho dù chàng làm ra chuyện khác người cỡ nào, chàng cũng nghĩ tới việc này.

      Nụ hôn của chàng bối rối, hôn đến khi môi nàng lạnh như băng, chàng dùng đầu lưỡi tách hàm răng của nàng, dò xét vào sâu bên trong. Vừa hôn nàng, chàng vừa hàm hồ : “A Dung, nàng thể như vậy, nàng thể khiến cho ta biết đau lòng là tư vị gì, rồi sau đó lại hề để ý đến. Nàng thể……”

      Hiển nhiên chàng rất hoảng, ngay cả việc bản thân động vào miệng vết thương của Trần Dung, ngay cả nước mắt của mình lẫn vào trong nước mắt của nàng cũng phát .

      Vương Hoằng hôn Trần Dung, tham lam tiến vào sâu trong khoang miệng nàng…… Dường như chàng muốn mượn động tác này làm cho đôi môi lạnh như băng của nàng trở nên ấm áp chút, khiến cho nàng trở lại như ngày xưa, thản nhiên tươi cười với chàng, vươn tay vòng ôm cổ chàng.

      Chàng thực sợ hãi, Trần Dung quyết tuyệt với chàng hai lần, lần trước là lúc nàng mặc quần áo màu trắng nhảy vào giữa vạn quân. Khi chàng tìm được nàng, cầu nàng cùng mình, nàng mặc y phục màu trắng nhiễm máu đứng dưới ánh tịch dương, ánh mắt lại xa xôi, lạnh lùng như thế.

      Còn có lần thứ hai khi nàng cầu bệ hạ, thỉnh bệ hạ cho nàng xuất gia, nàng cũng cười như thế. Tươi cười ràng rất diễm lệ, ánh mắt lại lạnh lùng, xa xôi thể tới gần.

      Nhưng hai lần kia lại giống như lúc này. Lúc đó tuy rằng chàng khiếp sợ buồn bực, tuy rằng cũng đau lòng nhưng cảm giác đau lòng đó tính là cái gì? Cũng chỉ cười trừ cho qua thôi.

      Chỉ có lúc này, lần đầu tiên chàng cảm giác được thấp thỏm lo âu…… Đêm nay, chàng muốn xử như bình thường, quẳng mọi việc qua bên, bình yên vào giấc ngủ, nhưng dù thế nào chàng cũng thể ngủ nổi. Thắp nến lật sách đọc, trong lòng phiền muộn càng sâu, chàng lại bộ dưới ánh trăng. Sau đó, trong lúc bất tri bất giác, chàng lại tới ngoài phòng nàng.

      Chàng biết, đêm nay nàng vì đau đớn mà tỉnh lại bốn lần, lại nôn khan hai lần. Chàng còn dặn dò nhóm tỳ nữ sắc thuốc rồi bón cho nàng uống.

      Chàng nghe thấy mỗi lần nàng trằn trọc, nghe thấy mỗi lần nàng rên rỉ.

      Chàng nghĩ rằng mình đường đường là Lang Gia Vương Thất, đứng ở bên ngoài phòng phụ nhân còn ra thể thống gì nữa? Vì thế chàng xoay người muốn rời .

      Nhưng chàng mới được bước đứng lại, chàng phát chỉ có đứng ở ngoài phòng của nàng trong lòng mới có thể kiên định. Thậm chí vài lần chàng còn đến dưới bậc thang, muốn đẩy cửa mà vào. Nhưng chỉ bước vài bước, cuối cùng vẫn dừng chân. là buồn cười, vậy mà chàng lại sợ hãi, vậy mà lại dám vào.

      Trong lúc Vương Hoằng hôn nàng, Trần Dung khẽ cự tuyệt, nhíu mày rên rỉ : “Đau.”

      Vương Hoằng cả kinh, vội vàng buông lỏng cánh tay.

      Chàng cúi đầu, lấy ra chiếc khăn trong ngực áo, vừa lau mồ hôi và nước mắt mặt nàng, chàng vừa khẽ : “A Dung, thế gian này mọi việc đều là như thế, hiếm có người hoàn toàn được như ý muốn. Lần này là ta sai lầm rồi, ta cũng hối hận rồi. Nàng buông bỏ nó , quên nó . Chỉ có như thế, nàng và ta mới có thể viên mãn.”

      Chỉ trong chớp mắt, giọng của chàng lại khôi phục bình thản cùng thong dong, giống như trước kia.

      Trần Dung khẽ cử động, giọng khàn khàn hàm hồ: “Buông bỏ, quên nó ư?”

      “Phải.” Vương Hoằng lại hôn lên môi nàng, với vẻ quyết đoán: “Quên nó , ta biết sai rồi, tất làm điều có lỗi với nàng nữa. Nàng nhìn ánh trăng kia, tròn đến mức tận cùng rồi cũng khuyết. Hoa kia, nở đến mức cực diễm tàn lụi. Mưa, dữ dội đến mấy cũng kéo dài lâu, gió cũng là như thế. A Dung, việc đời cho tới bây giờ đều là vậy, đều có khiếm khuyết, được như ý muốn, có câu , ông trời vĩnh viễn để cho chúng sinh được hoàn toàn viên mãn. Nếu nàng cứ chấp niệm, đối với nàng và ta cũng có lợi gì cả.”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 203: Trả lại nàng đao

      Nhìn lên đỉnh đầu, Trần Dung kinh ngạc ra đến mức thất thần.

      Lúc này, nàng hề rơi lệ, vẻ mặt tràn ngập độc.

      độc này, Vương Hoằng luôn luôn nhìn thấy vẻ mặt nàng, nhưng chưa bao giờ lại khiến chàng cảm thấy khó chịu như khắc này.

      Chàng giữ chặt vòng eo nàng, giọng khàn khàn: “A Dung, có ta là đủ rồi, cần gì nghĩ nhiều như thế?”

      Có chàng là đủ rồi?

      Trần Dung ngơ ngác thầm nghĩ: Chàng là trưởng tử Vương thị cao cao tại thượng, rốt cục chàng nguyện ý cưới ta, nguyện ý mạo hiểm tiến đến cứu ta, còn rơi lệ vì ta…… A Dung, hẳn ngươi phải thấy đủ rồi, có phải hay ? Nhưng vì sao, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực bất mãn?

      Nàng ngẩn ngơ nhìn đỉnh đầu, hồi lâu, khàn khàn trả lời: “Thất lang.”

      Trong lúc Vương Hoằng trầm mặc đáp lại, Trần Dung khẽ : “Thất lang, trong lòng ta rất khổ sở.”

      Nàng chậm rãi cúi đầu, hề chớp mắt nhìn Vương Hoằng, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của chàng, nàng thào : “Chàng ràng cho phép ta chiếm được rất nhiều thứ, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy khổ sở?”

      Nàng thu tay, chậm rãi nhắm lại hai mắt, chậm rãi dịch người khỏi lòng Vương Hoằng, từ từ nằm xuống.

      Nàng đưa lưng về phía chàng, thấp giọng : “Ta phải suy nghĩ cẩn thận…… Thất lang, ta muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi chàng, muốn mình suy nghĩ chút.”

      Tay nàng bất tri bất giác xoa bụng. Trước kia nàng chưa từng mang thai, cho tới bây giờ cũng biết, sau khi mang thai, trong lòng cảm giác kiên định như thế. ràng ra lời phải rời khỏi Vương Hoằng, cảm thấy từng đợt buồn đau, nhưng nàng chỉ cần vuốt ve nơi này, đau đớn kia như kỳ tích giảm bớt rất nhiều.

      Trong phòng trở nên lạnh lẽo.

      Vương Hoằng cúi đầu, chàng vẫn nhúc nhích nhìn Trần Dung chăm chú, môi mấp máy khẽ hỏi: “A Dung muốn rời khỏi ta ư?”

      Trần Dung lắc đầu, nàng thấp giọng : “ phải, ta chỉ là muốn suy nghĩ cẩn thận.” Nàng ngoái đầu nhìn lại Vương Hoằng, trong đôi mắt vẫn còn sót lệ lấp lánh, diễm mị bức người. Khóe miệng cong lên, Trần Dung cười mà vẫn rưng rưng lệ, khẽ : “Thất lang mới vừa , thế có chuyện hoàn mỹ. Nhưng chàng vẫn là người chấp nhận được điều miễn cưỡng mà. Trong lòng ta mang theo đau khổ mà ở chung với chàng, kỳ chàng thấy mất hứng đúng hay ? Vậy để chúng ta tách xa thời gian .”

      Vương Hoằng lạnh lùng nhìn nàng, khàn khàn : “Nàng mang thai, có dung mạo thế này, còn có cừu oán với hoàng thất, có thể chạy đâu?”

      Trần Dung nghe vậy, hoảng hốt khẽ cười, nàng cúi mặt, giọng : “ phải ta có chút điền sản ở thành Nam Dương, Mạc Dương sao? Ta thay đổi cách ăn mặc diện mạo, cùng Đại huynh đến thành Nam Dương, trải qua cuộc sống nông thôn cũng tốt.”

      như vậy, cũng hẳn theo như lời của nàng chỉ rời thời gian, mà là quyết tâm muốn hai người bất hòa, cứ như vậy hoàn toàn rời khỏi chàng sao?

      Vương Hoằng khẽ nhếch môi, nhàng : “Nam Dương Mạc Dương là nơi người Hồ hay lui tới.”

      Trần Dung lắc đầu, nàng hé môi cười: “Có Nhiễm tướng quân ở đó, dù người Hồ có xâm phạm, cũng gặp nguy hiểm.” Nàng với khẳng định mà an tường, có ý nhắc nhở Vương Hoằng, nàng biết số việc.

      Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú.

      Chàng vươn tay xoa môi nàng, mơn trớn gáy nàng, giọng nỉ non giống như gió xuân: “Nàng muốn tìm Nhiễm Mẫn làm nơi nương tựa sao?” Giọng lạnh lẽo đến kỳ dị.

      Trần Dung lắc đầu, nàng tươi cười với chàng, : “Ta có hài tử, y chấp nhận đâu.” Cho dù Nhiễm Mẫn rất dễ nghe nhưng Trần Dung biết, y chấp nhận hài tử này. Trừ phi, nàng nguyện ý làm thị thiếp của Nhiễm Mẫn, hài tử của nàng vĩnh viễn an phận thủ thường, vĩnh viễn hèn mọn chỉ biết nhét cơm vào mồm ăn mà thôi.

      Trần Dung tươi cười, lúc này giọng của nàng khôi phục vẻ trong trẻo ôn nhu: “Vả lại, ta là người của Thất lang mà, ta chỉ rời thời gian thôi, chừng khi nào đó ta hiểu ra, lại chạy về cầu Thất lang thu lưu. Ngay cả khi Thất lang thay đổi tâm ý, muốn làm vậy cả đời này của ta cũng dính líu đến người khác.”

      Vương Hoằng nhìn tươi cười bình thản mặt nàng, nhìn ánh mắt nàng trở nên trong suốt, trong lòng giống bị cái gì đó đập mạnh cái.

      Rỗ ràng ngồi tháp, đột nhiên chàng lung lay như bị mất chỗ dựa. Vươn tay, nắm chặt cột trụ của tháp, chàng nắm quá chặt đến mức tay lộ ra cả gân xanh.

      Chàng cắn răng, cố gắng hồi lâu, giọng thốt ra mới đạm mạc như bình thường: “Ta nguyện ý cưới nàng vậy mà nàng còn muốn rời sao? hề để ý bản thân mang thai mà muốn rời sao?”

      Lời của chàng vừa dứt, Trần Dung khẽ cười, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.

      Nhìn chàng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng mang ý cười, vươn tay vuốt ve chiếc mũi cao thẳng, vành môi hoàn mỹ của chàng, Trần Dung khàn khàn cười : “Đúng vậy, Thất lang nguyện ý cưới ta …… Chàng xem, việc ta rút đao từ trong cơ thể ra rốt cục làm Thất lang cảm động, làm cho chàng nguyện ý cưới ta rồi.” Nhưng mà, nàng lại muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa…… Điều nàng mong mỏi, tuyệt đối phải là bố thí vì lòng cảm động

      Huống chi, nàng khiến chàng mất địa vị thừa kế tộc trưởng Vương thị. Có lẽ có nàng, chàng vẫn có thể tiếp tục phát triển tiền đồ, trở thành trọng thần trong triều. Làm sao Trần thị A Dung nàng dám dùng tiện mệnh này để đổi lấy thương tiếc, hủy hoại tiền đồ của chàng đây? Trần thị A Dung nàng đâu thể nguyện ý dựa vào thương tiếc ấy mà coi như có việc gì cùng chàng khắp núi rừng đây?

      Vương Hoằng nghe ra trào phúng trong lời của Trần Dung, chàng hơi nhếch môi, : “ phải ý tứ này.”

      Chàng nhìn nàng chăm chú, còn thêm: “Ta phải có ý tứ này.” Lần đầu tiên, Vương Hoằng cảm thấy cạn ý.

      Trần Dung rũ mắt, nàng nhợt nhạt cười : “Đúng, Thất lang có ý như thế.” Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thào : “Trời sáng rồi, Thất lang còn chưa ngủ đủ, sao trở về phòng nghỉ tạm ?”

      Nàng hạ lệnh trục khách.

      Vương Hoằng nhìn tươi cười yếu ớt bình thản mặt nàng, lần đầu tiên cảm thấy nó chói mắt vô cùng. Mím môi, chàng với giọng mềm mại: “A Dung, nàng đáp ứng ta…… Bất cứ lúc nào, vô luận ở chỗ nào, nàng vĩnh viễn ta. Nàng thề rồi.”

      Giọng của chàng rất ôn nhu, mềm mại, giống như làm nũng.

      Trần Dung nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời, lúm đồng tiền như hoa nhìn chàng, nàng mím môi cười : “Uh, ta vĩnh viễn ái mộ chàng, chàng, vĩnh viễn chỉ có chàng thôi.” Nàng vươn tay xoa bụng, mỉm cười : “Ngay cả khi ta già , răng rụng, đường cũng nổi, ta vẫn chỉ mỗi Thất lang.” Có điều Thất lang khi đó, nhất định nữ nhân đầy cả sảnh đường đúng ? đời người đáng thương nhất vĩnh viễn là loại người ngu si như nàng. Thất lang thông minh cơ trí tuyệt quyết như thế, cũng biết chàng có thể nhớ mong nàng đủ năm hay ?

      Trần Dung lại đẩy Vương Hoằng ra, sẵng giọng: “ , ngủ chút .”

      Vừa mới đẩy cái, nàng lại nâng mặt chàng, nhàng hôn cái, cất giọng nỉ non: “Tha thứ cho ta, nếu ta chưa từng ái mộ chàng như thế vậy chẳng phải tốt hơn sao?” Như vậy, tại nhất định nàng rất vui vẻ trở thành thê tử của chàng.

      Cổ tay nàng lại bị nắm chặt.

      Chính là do Vương Hoằng nắm lấy.

      Nhìn Trần Dung chăm chú, Vương Hoằng với giọng nghèn nghẹn: “Ta thừa nhận sai lầm rồi, khanh khanh, khi nhìn thấy nàng bất tỉnh ngủ say mãi tỉnh, ta biết ta sai lầm rồi, ta sai nhiều lắm.”

      Chàng từ từ : “Lúc ấy ta nghĩ rằng, tương kế tựu kế mới là biện phải giải quyết nhanh nhất tốt nhất việc giữa nàng và ta. A Dung, ta thích bệ hạ quản đông quản tây với nàng, rồi lại còn chuyện tứ hôn. Ta cũng muốn để đêm dài lắm mộng, chỉ cần lưu ý nàng gặp phải bất trắc. binh pháp cũng , vì lợi ích lớn hơn có thể bỏ số thứ thích hợp, ta cũng nghĩ như vậy. Ta muốn bảo vệ A Dung chết, ta muốn nắm mọi quyền chủ động trong tay…… Nhìn thấy gương mặt nàng trắng bệch như tờ giấy nằm tháp, thể động đậy, giống như còn hô hấp, ta mới cảm thấy hoảng sợ như bài sơn đảo hải ập đến. Ta mất rất nhiều sức lực mới làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.”

      Chàng cầm tay Trần Dung lên che mắt mình, khàn khàn : “Ta cố gắng nhiều như vậy, A Dung lại tức giận ta, công bằng.”

      Chàng từ từ buông tay nàng ra, đứng lên.

      Trần Dung kinh ngạc nhìn chàng rời khỏi tháp, nhìn chàng lẳng lặng đứng ở đầu giường, dài thân ngọc lập, mặt trầm như nước.

      Cứ đứng bên tháp, Vương Hoằng từ từ : “Cho tới bây giờ ta vẫn muốn địa vị tộc trưởng như đồ bỏ kia.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Dung, giọng của chàng trầm thấp như chuông đồng: “Thế đạo này, các đại gia tộc cũng thế, hoàng thất cũng thế, đều chiếm được thứ mà mình muốn, ai cũng nguyện ý phá vỡ cân bằng. Nếu lúc này làm tộc trưởng, còn bằng làm sĩ. Trước khi chưa gặp được A Dung, ta vẫn luôn tìm thời cơ lui.”

      Chàng nhìn nàng chăm chú, giọng xuống thấp, ngữ khí cũng chuyển thành ôn nhu: “Khanh khanh vẫn hiểu ý của ta sao. Ta cưới nàng phải bởi vì thương tiếc nàng.” Chàng cười lạnh tiếng, ngẩng cằm cao ngạo : “Người như ta sao có thể bởi vì thương tiếc phụ nhân mà để ý đến điều gì khác, liều lĩnh cứu nàng, cưới nàng chứ?”

      Chàng nghiêng người về phía trước, vuốt môi Trần Dung, thào : “Ta biết tâm tình của ta đối với A Dung là gì. Ta chỉ là, khi nghe thấy nàng rơi vào tay Mộ Dung Khác, hôm qua nhìn thấy nàng mê man bất tỉnh, đột nhiên ta cảm thấy sợ hãi tột đỉnh. Đột nhiên nghĩ rằng, nếu A Dung của ta chết, vậy mọi thứ đâu còn ý nghĩa gì nữa?” Vương Hoằng khẽ cười, với vẻ tự giễu: “Ta làm việc luôn thích giải thích. trong mười mấy năm qua, lời muốn cũng nhiều bằng hai ngày nay.”

      Vương Hoằng đứng thẳng lưng, chàng nhìn xuống Trần Dung, phụ nhân này, ngay từ lúc ban đầu chàng dùng hết mọi thủ đoạn, cho dù là đẩy nàng vào giữa sóng gió cũng chịu buông tay.

      Trước kia, khi chàng làm việc này lại hề bận tâm. Lúc này cũng biết vì sao lại có chút chán ghét, muốn nhìn thấy quyết tuyệt trong ánh mắt của nàng.

      Vương Hoằng than tiếng, buông rủ hai mắt, chàng xoay người, thong thả bước tới vách tường phía bên phải, vừa , chàng vừa : “ lời của trượng phu, ngàn vàn cũng khó mà mua nổi. Lời của ta đều thốt ra từ tâm can phế phủ, nếu A Dung tin, ta cũng có tài cán gì thêm.”

      Chàng vươn tay sờ bội kiếm treo tường rồi ‘roẹt’ tiếng rút xuống.

      Giơ kiếm lên, chàng xoay người nhìn về phía Trần Dung, tóc khẽ bay, gương mặt tuấn dật thanh hoa mang theo tươi cười cao nhã ung dung, tay áo màu trắng phất phơ trong gió thổi qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Mắt chàng sáng ngời, ngữ khí nhàng chậm chạp: “A Dung bị Cửu công chúa đâm đao lại canh cánh trong lòng như thế, là do ta chuẩn bị chu toàn…… Nếu như thế, ta nợ nàng đao, nếu chết, vậy coi như đao trả đao, như thế nào?” Lời vừa dứt, chuôi kiếm vừa chuyển, trong tiếng thét kinh ngạc chói tai của Trần Dung, “Phập” tiếng, bội kiếm đâm mạnh vào chính ngực bên phải của chàng.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 204: Buông tay?

      Trần Dung bất chấp người có thương tích, vội ngã nhào ra khỏi tháp lao tới. Nàng run run người nhìn miệng vết thương kia, thấy kiếm đâm vào đó, lại dám vươn tay.

      Run rẩy, Trần Dung nức nở : “Người đâu – người đâu mau tới –”

      Nàng vừa mới gọi, Vương Hoằng che miệng của nàng lại.

      Trần Dung cả kinh, vội vàng kêu lên: “Chàng nên cử động.” Vì miệng bị bịt cho nên tiếng mơ hồ .

      Vương Hoằng che miệng nàng, gương mặt tuấn dật thanh hoa vẫn tươi cười, có điều bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt. Chàng khẽ cười : “A Dung, quả nhiên vẫn đau lòng.”

      Trần Dung vội la lên: “Gọi đại phu , mau gọi đại phu mà.” Có điều vẫn bị Vương Hoằng che miệng nên tiếng của nàng vẫn thể ràng.

      Vương Hoằng cười cho qua, cúi đầu nhìn kiêm đâm vào ngực, : “Từ , tóc ta rơi xuống mấy sợi đều có tỳ nữ chịu trách nhiệm…… Cũng nhìn người khác trúng kiếm mấy lần, nhưng đến giờ phút này mới biết, bị đâm kiếm lại đau đớn như thế.”

      Sắc mặt của chàng tái nhợt, tươi cười lại vô cùng ngây thơ. Chàng còn nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn thanh kiếm cắm ngực, rồi dòng máu dọc theo thân kiếm uốn lượn chảy xuống.

      Máu kia từ từ chảy ra, chỉ lát khiến làm ẩm ướt non nửa bộ quần áo màu trắng.

      Chàng quan sát nghiêm túc, giống như tinh tế thể hội cảm giác này.

      Nhìn ngắm hồi lâu, Vương Hoằng thào : “Trước khi gia gia qua đời từng với ta, nếu mưu quỷ kế, há có thể thành đại ? Nếu muốn làm chủ trăm họ, cần phải biết nỗi đau của kẻ kém cỏi, hay nghèo túng, e ngại vì bất lực. Người còn , tính ta chấp nhất, hiểu đến việc bỏ qua. Người trả lại cho ta đao , muốn ta tự cắt lấy miếng thịt của mình, từ đau đớn đó mà thể hội đạo lý nắm lấy hay buông bỏ. Nhưng ta cự tuyệt. Đến hôm nay mới cảm giác được.”

      Chàng tới đây, buông tay che miệng Trần Dung ra, nhìn thẳng hai mắt nàng, ôn nhu : “A Dung, ta hiểu bản thân sai lầm rồi…… Sai cũng làm, nếu nhất định A Dung chịu buông bỏ, ta để nàng rời .”

      Chàng còn , chàng để nàng rời .

      Trần Dung vội ngẩng đầu lên, mở to hai mắt đẫm lệ, dám tin nhìn chàng.

      Vương Hoằng cười, giọng : “Hài tử ngốc, ngày xưa ta bức bách nàng quá nhiều. Nếu nàng muốn tha thứ cho ta, vậy cũng hợp tình hợp lý.” Chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung, chậm rãi buông rủ hai mắt: Chàng thích hương vị đau lòng như bị giày xéo này, tuyệt đối thích. Mà theo sau đau đớn này chủ yếu là, nó làm cho người ta cảm thấy bất lực, làm cho người ta sợ hãi vô cùng. Thế đạo này khiến người ta thực vô lực, nếu ngay cả trái tim cũng thể làm chủ khỏi quá mức đáng sợ. Nếu kiếm này có thể để bản thân hiểu được việc buông tay, vậy cũng đáng giá.

      Chàng tới đây, cất cao giọng quát: “Người đâu.”

      loạt tiếng bước chân truyền đến. Hai tỳ nữ vừa bước vào cửa phòng đồng thời hét ầm lên, trong tiếng kêu khóc của các nàng nhóm hộ vệ xông tới, quản vội vã, rơi lệ đầy mặt quát: “Mau, mau mời đại phu, mau mời đại phu.”

      Những người này làm sao từng thấy qua Vương Hoằng như vậy, đám thất kinh, tiếng thét chói tai, tiếng kêu khóc dứt bên tai.

      Lúc này, Vương Hoằng khẽ quát: “Im lặng.”

      Lúc này, ngữ khí của chàng hơi yếu ớt.

      Nhìn sắc mặt chàng chuyển thành tái nhợt, quản quỳ mặt đất, run giọng hỏi: “Lang quân, lang quân, đây là có chuyện gì? Là ai làm vậy?”

      Trong phòng vẫn chỉ có Vương Hoằng và Trần Dung, quản ra lời này, ít người nhìn về phía Trần Dung.

      Vương Hoằng rũ mắt, chàng thản nhiên : “Ngươi thấy sao? Vết thương này, tất nhiên là tự ta đâm mình rồi.” Chàng chuyển mắt nhìn các hộ vệ đứng đầy phòng, giọng : “Nếu cơ, ngươi tới xử lý vết thương .”

      Hộ vệ kia nhìn chàng, trầm giọng : “Thuộc hạ dám.”

      Vương Hoằng thản nhiên : “Lại đây . Chẳng lẽ đại phu đến cứ để cho lang quân nhà ngươi đổ máu đến chết sao?”

      Hộ vệ kia nghiêm nghị, lớn tiếng đáp: “Dạ.”

      Khi nhanh chóng tiến lên, có tỳ nữ lấy kim sang dược tới.

      Trần Dung đứng ở bên, nhìn hộ vệ tay chân lanh lẹ rút kiếm ra khỏi vết thương, nhìn dùng tốc độ nhanh nhất bôi kim sang dược lên tấm vải, nhìn băng bó vết thương của Vương Hoằng.

      Sau khi băng bó xong, hộ vệ kia nặng nề mà thở ra hơi, lau mồ hôi trán, : “May mắn vết đâm sâu.”

      Lúc này sắc mặt Vương Hoằng trắng bệch như tuyết, làn môi cũng mất huyết sắc, chàng dựa vào cánh tay của tỳ nữ để mình vững vàng đứng ở nơi đó, nghe vậy mỉm cười : “Da thịt là của mình, bất tri bất giác vẫn nương tay.” Hộ vệ kia cũng gật đầu : “Đúng, nhìn miệng vết thương này, người bên ngoài thể đâm vào.”

      Lời này của vừa thốt ra, mọi người mới hoàn toàn tin tưởng, kiếm là do chính Vương Hoằng tự đâm bị thương.

      Băng bó miệng vết thương xong, mọi người nâng Vương Hoằng lên, chậm rãi về phía tẩm phòng của chàng. Chỉ chớp mắt, trong phòng vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng trở nên lạnh lùng, ngoại trừ vũng máu đất kia cũng còn gì khác.

      Dường như tất cả mọi người đều quên mất tồn tại của Trần Dung.

      Trần Dung kinh ngạc nhìn cửa phòng, nhìn đám đông kia xa. Nàng vừa mới chuẩn bị cất bước theo, giọng của tỳ nữ từ ngoài cửa truyền đến: “Lang quân , người vẫn bị trọng thương nên cử động. Nữ lang vẫn nên nằm lại tháp .” Bất tri bất giác, nàng ta sửa lại xưng hô, gọi nàng là nữ lang.

      Trần Dung được nhắc nhở mới phát miệng vết thương đau đớn chịu nổi, cả người còn chút sức lực. Nàng chậm rãi dựa vào thành tường, dịch người về phía tháp.

      Nằm tháp, Trần Dung nhắm chặt hai mắt.

      hồi lâu, nàng khẽ hỏi: “Đại phu đến chưa?”

      Giọng của tỳ nữ qua lúc mới truyền đến: “Dạ rồi.”

      như thế nào?”

      “Đại phu , lang quân bị thương đến tạng phủ, nếu trong vòng hai ngày bị sốt chỉ nửa tháng khỏi hẳn.”

      Trần Dung gì, nàng nhìn lên đỉnh tháp.

      Đảo mắt, hai ngày trôi qua. Khi trong lòng Trần Dung run sợ lo lắng, Vương Hoằng cũng bị sốt.

      Trong hai ngày này, Trần Dung uống thuốc đúng giờ, cẩn thận chăm chút bản thân, thương thế cũng chuyển biến tốt.

      Trong hai ngày này, nàng chỉ cần tỉnh lại tự chủ được nhìn chằm chằm chỗ cửa phòng, thời thời khắc khắc nàng đều muốn hỏi về thương thế của Vương Hoằng nhưng lại dám.

      Ngày thứ ba, sau khi Trần Dung ngẩn ngơ lúc khẽ hỏi: “Có kiệu ?”

      “Có.”

      “Nâng ta gặp Thất lang.”

      “Vâng.”

      lát sau, bốn tỳ nữ tiến lên, các nàng cẩn thận nâng Trần Dung dậy, đặt nàng nằm trong kiệu, rồi hai hộ vệ nhấc kiệu lên về phía tẩm phòng của Vương Hoằng.

      Ngoài sân, nhóm hộ vệ tỳ nữ vẫn lui tới như thường, bọn họ nhìn thấy Trần Dung đồng thời cúi đầu lui về phía sau. Tuy rằng cung kính, nhưng Trần Dung cảm thấy bọn họ trách mình…… Cũng đúng, ai mà vô duyên vô cớ tự đâm mình kiếm chứ? Việc này cần nghĩ cũng biết là vì nàng.

      Chỉ chốc lát, Trần Dung tới ngoài tẩm phòng của Vương Hoằng.

      Bên trong có vài tiếng người lanh lảnh, hiển nhiên Vương Hoằng nghị . Hai hộ vệ dừng chân, nhàng đặt kiệu xuống, tĩnh lặng chờ bên.

      Nghe thấy giọng của Vương Hoằng vang lên, Trần Dung khỏi dựng lỗ tai: “Thái Hậu thế nào rồi?”

      giọng vang dội truyền đến: “Thái Hậu thuận theo buông tha. Bà ta với khả năng của hoàng thất sao lại tìm thấy vài hạ nhân, nho sinh? Hẳn là lang quân đứng giữa làm khó dễ.”

      ……

      Sau lúc trầm mặc, giọng thấp mà suy yếu của Vương Hoằng lại vang lên: “Phải bảo vệ những người này cho tốt. Nếu bị thương người nào ta hỏi tội các ngươi.”

      “Vâng.”

      người khác tiến lên, : “Bẩm lang quân, từ sau ngày Quang Lộc đại phu mặc y phục màu đó, xuất trước mặt thế nhân, nay trong thành Kiến Khang toàn bộ ca kỹ cơ thiếp đều mặc y phục màu này. Còn có Địa Hạ Ám quán phát ngôn bừa bãi, nguyện lấy vạn kim mua Quang Lộc đại phu, chỉ cần chết đều được.” Dừng chút, người này : “Ám quán này phát ngôn bừa bãi, là chuyện hai tháng trước.” Hai tháng trước? Khi đó Vương Hoằng và nàng còn chưa trở lại thành Kiến Khang mà, lúc đó có Địa Hạ Ám quán theo dõi nàng rồi sao?

      Trần Dung rùng mình. Địa Hạ Ám quán nàng biết, nó tồn tại lâu, cũng biết có bao nhiêu đại quý tộc, có bao nhiêu đệ tử Tư Mã thị tham dự trong đó. Ở đó ngươi có thể đạt được tất cả những gì mình muốn. Có lời đồn đãi rằng, Lý Thái Hậu đường về phía nam bị mất tích, có người ở Địa Hạ Ám quán thấy nàng ta, khi đó nàng ta thành nô lệ để những người này phát tiết tình dục. Vì nhi tử của Lý Thái Hậu chết vì bệnh tật, xưa nay nàng ta lại bồi dưỡng thế lực, người muốn ra tay với nàng ta phải bận tâm điều gì.

      Giọng lạnh lùng của Vương Hoằng truyền đến: “Địa Hạ Ám quán?” Chàng tiếp lời: “Bọn họ cho rằng ta dám động vào nó sao?”

      Người nọ vội vàng : “Lúc này lang quân ở đầu sóng ngọn gió, cần nhẫn nại chút.”

      Vương Hoằng lắc đầu, : “Ta nhận lời để nàng rời . Phải xử lý Ám quán này.” Dừng chút, dường như chàng lấy gì đó ra ném xuống dưới: “Ngươi cầm lấy cái này. Đây là lệnh tập kết chỉ trưởng tử của Vương thị mới có, vừa mới làm ra, có thể điều động mọi thế lực của Vương thị. , ta muốn còn người nào trong thành Kiến Khang nghe thấy cái tên Địa Hạ Ám quán nữa.”

      Người nọ kinh hãi, khẽ : “Lang quân, lệnh tập kết này, cả đời chỉ có thể dùng lần thôi. Ngươi dùng nó vì phụ nhân sao?”

      Giọng thản nhiên của Vương Hoằng truyền đến: “Đây là ta nợ nàng.”

      Đây là ta nợ nàng.

      Sao giọng của chàng lại lạnh lùng như vậy?

      Dường như lần đầu tiên Trần Dung nghe thấy chàng dùng giọng điệu lạnh lùng như thế nhắc về mình. Chẳng lẽ, chàng muốn báo đáp ân tình của mình, suy nghĩ tìm cách kết thúc quan hệ giữa hai người sao?

      Dù vài lần Trần Dung tuyệt quyết muốn rời khỏi nam nhân này, nhưng tại, khi nàng nghe thấy giọng đó của chàng, tâm vẫn trầm xuống……

      Lúc này, giọng của Vương Hoằng chuyển thành nhu hòa: “Thương thế của nàng thế nào rồi?”

      tỳ nữ trả lời: “ có chuyển biến tốt, theo diễn tiến chỉ cần tháng nữa là khỏe lại.”

      ?” Vương Hoằng khẽ cười, giọng : “Nàng muốn trở về thành Nam Dương…… Ngươi Nam Dương chuyến, trước cảnh cáo Nam Dương vương cùng chúng quý tộc phen. Rồi mua ngàn mẫu ruộng tốt, hai tòa thôn trang cho nàng. Về hộ vệ phái ba mươi người, mười tỳ nữ, bắt bọn họ phải hoàn toàn trung thành với nàng. Bản thân ngươi trở thành quản của nàng. Nếu nàng mở miệng hỏi đến, ngươi cho nàng biết, ta hứa rồi, nếu nàng có nam nhân nào có thể gả . Nếu nàng muốn để cho ta biết mọi chuyện của nàng cũng có thể tìm kiếm mấy người đáng tin cậy rồi để các ngươi rút về.”

      Chàng tới đây, dường như vô cùng mỏi mệt. Nhắm mắt lại, Trần Dung dựng thẳng hai lỗ tai, nghe thấy tiếng chàng : “Bị phụ nhân mình đề phòng oán hận thực có ý nghĩa gì. Nàng muốn để cho nàng .”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 205: Tặng cho nàng

      Trần Dung kinh ngạc lắng nghe, chỉ cảm thấy tai như ù , đầu óc choáng váng, tâm loạn như ma.

      Cắn môi, nàng khẽ : “Trở về .”

      Hai hộ vệ liếc nhìn nàng cái, gật đầu xác nhận, nâng kiệu Trần Dung trở về phòng.

      Trần Dung rời , tiếng chuyện trong phòng dần dần dừng lại. đám kẻ sĩ nguy quan bác mang chậm rãi thối lui.

      Trong đó người bạch diện trung niên ánh mắt hẹp dài, tư thái phong lưu thối lui đến cửa, thấy Vương Hoằng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nóc nhà xuất thần. gương mặt tuấn dật của chàng giờ phút này tràn ngập đơn. ràng cả sảnh đường hoa cẩm, ràng quần áo cao quý, đôi mắt đen láy đôi với dung nhan được trời xanh ban tặng lại khiến cho người ta cảm thấy hiu quạnh vô tận.

      Vương Hoằng như vậy, chưa từng gặp qua.

      Bạch diện trung niên rút chân về, đến gần Vương Hoằng.

      đến bên cạnh Vương Hoằng, cúi đầu nhìn chàng, bạch diện trung niên thấp giọng thở dài: “Thất lang cần gì đến nỗi này?” cười : “Giờ phút này Thất lang đâu còn tư thái xuất trần, phong tư như thần tiên nữa? Ai, nữ sắc đáng sợ.”

      Vương Hoằng cúi đầu xuống.

      Hai mắt chàng đen láy lẳng lặng nhìn bạch diện trung niên kia, nhìn , chàng cong khóe môi, khàn khàn : “Ta phải làm sao bây giờ?”

      Giọng của chàng khàn khàn vô cùng: “Lan Chi, ta phải làm thế nào cho phải?”

      Lan Chi nheo lại mắt hẹp dài, với giọng trêu tức: “Làm sao bây giờ? phải vừa rồi đệ quyết định rồi sao?”

      Vương Hoằng vô tâm để ý tới lời trêu đùa của , thậm chí có tâm trí để mà tức giận, chàng lại ngửa đầu, lẳng lặng nhìn góc phòng, hồi lâu, giọng thê lương của chàng truyền đến: “Ta chỉ biết dùng chiêu này thôi. Ngoại trừ nó ra, ta biết phải làm thế nào mới có thể giữ nàng lại.”

      Chàng thào nhắc lại: “Ta biết phải làm thế nào, mới có thể giữ nàng lại.”

      tới đây, Vương Hoằng khàn khàn : “Lan Chi là người phong lưu, có vô số mỹ nhân ái mộ huynh. Theo lời huynh , ta phải làm sao bây giờ?”

      Lan Chi cười rộ lên: “Phụ nhân kia của đệ giống người thường, nếu thủ đoạn này của ta hữu dụng, bằng với danh hào của Lang Gia Vương thị người sao có thể phí phạm thời gian đến tận hôm nay?”

      Vương Hoằng nghe vậy cũng cười khổ.

      Chàng nhắm hai mắt, thấp giọng : “Ta muốn buông tay…… Ta buông tay.”

      Giọng trảm đinh tiệt thiết.

      Lan Chi nghẹn lời, suy nghĩ hồi, đột nhiên vỗ hai tay, cười : “Có rồi.”

      Vương Hoằng đưa mắt sang, chờ mong nhìn .

      Lan chi cười : “Tâm của con người, cho dù là phụ nhân hay là sĩ tốt nô bộc, biện pháp tốt nhất để thu phục là tìm ra điều người đó mong muốn nhất.”

      “Điều mong muốn nhất?” Vương Hoằng nặng nề nhắc nhắc lại: “Điều mong muốn nhất ư?”

      A Dung của chàng ham thích điều gì đây?

      Ngẫm nghĩ, trước mắt chàng lên bộ dáng tươi cười thản nhiên của Trần Dung, ngày đó, khi nàng muốn chàng đâm kiếm từ sau lưng nàng, từng qua: “A Dung biết bản thân mình rất tham lam. Càng ngày càng muốn nhiều hơn. Làm thiếp của Thất lang tìm trăm phương nghìn kế lên làm quý thiếp, chừng, còn có thể ra tay hãm hại thê tử của chàng. lần hại thành có lần thứ hai, lần thứ hai thành có lần thứ ba. Chỉ cần A Dung chết, sủng thiếp, thê tử của Thất lang, chàng cưới bao nhiêu ta hại bấy nhiêu, có bao nhiêu chết bấy nhiêu.”

      “Cho nên, trừ phi Thất lang chàng đồng ý chỉ cưới mình A Dung làm thê, chỉ sủng mình A Dung. Nếu , cả đời này của chàng, cả đời này của ta cũng an bình.”

      “Sống ngủ chung gối với lang quân cũng chỉ có mình A Dung, khi chết chôn chung mộ còn phải cầu xin gia tộc chàng chấp nhận, chủ mẫu cho phép…… Lang quân, A Dung phải là người có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cả đời này, ta gọi bất luận kẻ nào là chủ mẫu.”

      Đúng rồi, còn có ngày kia khi chàng trịnh trọng hỏi nàng có nguyện vọng gì nàng cũng như thế.

      Lan Chi nhìn thấy Vương Hoằng tươi cười khỏi tò mò hỏi: “Đệ nghĩ gì vậy? Phụ nhân kia muốn cái gì?”

      Vương Hoằng dần dần thẳng lưng, dựa vào tháp, chút để ý cười : “Nàng muốn cái gì ư? phải là muốn làm thê tử của ta, còn muốn ta đáp ứng nạp thiếp nữa sao.”

      Lan chi nhướn mày, cười khẩy : “Xem ra khẩu vị của phụ nhân này .”

      Mới đến đây, ngạc nhiên mở to mắt nhìn Vương Hoằng, hỏi: “Đệ đáp ứng sao?”

      Vương Hoằng vừa ngồi dậy động đến miệng vết thương, đành phải nằm xuống. Chàng mỉm cười : “Uh, trong tim sớm chấp nhận rồi.” Mấy ngày trước ở thành Nam Dương, khi chàng hỏi nàng có nguyện vọng gì trong lòng sớm đồng ý.

      Lan Chi cả kinh, : “Đệ là trưởng tử của Lang Gia Vương thị mà.”

      tính là gì?” Vương Hoằng khinh miệt cười, : “Dưới đao kiếm, thân phận cao quý nhất cũng chỉ là đống xương trắng. Thế đạo này thú vị, phụ nhân trong thiên hạ cũng vậy. Nếu A Dung của ta muốn, cứ tặng cho nàng thôi.”

      Chàng ung dung tới đây, khóe miệng cong lên, giống như hài tử thào lẩm bẩm: “Ta chỉ muốn nàng đừng tức giận ta nữa.”

      Lan Chi dám tin mở to mắt nhìn Vương Hoằng giống như giải quyết xong vấn đề hóc búa, cau mày, nghiêm túc : “Vương Hoằng, đệ là đại danh sĩ trong thiên hạ, lời thốt ra, ngàn vàn dễ mua. Ngay cả đệ sớm quyết định quy , cũng phải tĩnh lặng chờ thời cơ tái khởi. Nhưng việc hôn nhân trọng đại, thể quyết định qua loa. Dù đệ cần con nối dõi bao nhiêu chăng nữa, để ý đến cái nhìn thế nhân đệ cũng phải để ý chính bản thân mình, nếu về sau cảm thấy chán ghét hối hận phải làm thế nào bây giờ?”

      Lời này của cũng có lý, Vương Hoằng nghiêng đầu, híp hai mắt, vừa gõ tay lên tay ghế vừa giọng : “Chán ghét hối hận? Thiên hạ này ăn bữa hôm lo bữa mai, ngay cả tính mạng và phú quý của ta cũng là bấp bênh, chẳng lẽ, ngay cả trái tim của ta cũng phải lo nghĩ hay sao?” Chàng bật cười, với vẻ lười biếng, vô tâm: “Ngay cả ta chán ghét hối hận nàng, thế gian này ngoại trừ nàng, cũng có phụ nhân thứ hai xứng đôi với ta. Lan chi, huynh và ta đều là người quen chuyện gió trăng, huynh cho ta nghe, hàng đêm huynh làm tân lang, có từng cảm thấy mất mát mỗi sáng thức dậy hay ? Có người nào khiến cho huynh biết đau, biết khổ, biết thương tiếc, biết sợ hãi, biết khủng hoảng, vừa nghĩ tới mất mà lo sợ nghi hoặc tột đỉnh hay ?”

      Lan Chi ngẩn ngơ, xuất thần, lắc đầu : “ có.”

      “Đúng vậy, có. Thế nhân trăm ngàn người, có mấy người có thể cảm thụ được điều này đây? Chẳng lẽ huynh còn nghĩ rằng về sau Vương Hoằng ta còn có thể gặp thêm phụ nhân nào nữa khiến ta thương như vậy sao?”

      Lan Chi cười vui, lắc đầu : “Đệ là kẻ bạc tình, đối với phụ nhân này đệ dành hết mọi tình cảm. Nếu bảo có thể gặp thêm người nữa tất nhiên là có khả năng.”

      Lúc này Lan Chi suy nghĩ cẩn thận, cất giọng cười lanh lảnh, vươn tay vỗ vai Vương Hoằng, lớn tiếng : “Cũng đúng, giai nhân như vậy đâu có dễ gặp? Đệ vừa gặp, muốn giữ chặt chịu buông tay cũng phải thôi. Ha ha, ngày xưa ta cũng cười đệ vô số lần, về sau, ta chê cười đệ nữa.”

      Lan chi thở dài: “Đúng là đệ may mắn hơn chúng ta nhiều.” Bọn họ đều là là người tùy hứng, bọn họ lại trong thế đạo khốn khổ đảo điên, tim của bọn họ thời khắc đều cảm thấy tuyệt vọng. Chỉ có hương rượu, ôn nhu còn có thể làm cho linh hồn của bọn họ được an bình nửa khắc.

      Đúng là vì tuyệt vọng như vậy nên bọn họ mới phóng túng chính mình, mới phong lưu thể kiềm chế.

      Nhưng phóng túng cũng thế, điên cuồng cũng thế, bọn họ vĩnh viễn vẫn tịch, vĩnh viễn đều chỉ có thể tâm với bản thân. có người đồng hành, có ngày mai, có chờ mong.

      tại, Vương Hoằng có phụ nhân của mình, có chỗ để linh hồn chàng trú ngụ. Chàng tâm tâm niệm niệm đều muốn lấy lòng phụ nhân đó, tâm tâm niệm niệm nhớ mọi chuyện của nàng, mà nàng cũng tâm tâm niệm niệm nhớ tất cả về chàng.

      thế gian, có thể gặp được người, ngươi nàng, mà nàng cũng ngươi. Hạnh phúc như thế, mấy người có thể đạt được?

      Cho dù thế gian này trăm ngàn phù hoa, sống chết chỉ trong nhất thời, chỉ cần có người có thể đồng cam cộng khổ, đồng sinh cộng tử, vậy đủ rồi,.

      xoay người, nghênh ngang rời . Bào phục rộng tung bay trong gió, tiếng ca cao rộng của truyền ra xa: “Thất thập cổ lai hi, nhất sinh úc úc hữu hà kì? Khai khẩu đại tiếu giả, nhất tuế nan đắc tứ ngũ kì. Nhược đắc khuynh thành phụ, tâm tràng thốn đoạn bất tương nghi.”

      Lắng nghe tiếng hát vang kia dần dần trôi xa, Vương Hoằng nghiêng đầu cười.

      Chàng giọng gọi: “Người đâu.”

      bóng người xuất ở góc phòng.

      Vương Hoằng mỉm cười hỏi: “Khi nào nàng khỏi hẳn, có thể hành tẩu du ngoạn?”

      Người nọ đáp: “Nửa tháng là đủ rồi.” ràng tỳ nữ kia là 20 ngày, người này cũng nửa tháng.

      Vương Hoằng gật đầu : “Nửa tháng sao? Rất tốt. Cầm thiệp mời của ta , uhm, mời tất cả bằng hữu tốt của ta tới, vào ngày giáp ngọ, đầu giờ ngọ, có chuyện vui, nguyện chư quân làm chứng.”

      Người nọ đáp: “Vâng.” Dứt lời, lặng yên biến mất.

      Người nọ mới vừa , loạt bước chân truyền đến.

      Chỉ chốc lát, tỳ nữ vốn hầu hạ Trần Dung xuất ở gần cửa. Nàng ta cúi đầu vào, thi lễ với Vương Hoằng, rồi : “Bẩm lang quân, sau khi nàng nghe thấy cuộc chuyện của lang quân ở ngoài cửa phòng vẫn buồn bực vui, mới vừa rồi dọn cơm nàng cũng chỉ ăn hai miếng, khi chuyện với tỳ nữ cũng lầm lẫn. Sau khi trở về vẫn dựa vào tháp, ngơ ngác chưa từng có động tác gì khác.”

      Vương Hoằng nghiêng đầu, hứng thú lắng nghe lời của tỳ nữ.

      Tỳ nữ kia tới đây dừng lại, nàng ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng, vừa mới ngẩng đầu, Vương Hoằng bảo: “Tiếp tục .”

      Sắc mặt tỳ nữ khổ sở, nàng ta thào : “, còn gì nữa.”

      “Có rơi lệ ?”

      .”

      có sao? Hiển nhiên Vương Hoằng có chút thất vọng, chàng nhíu mày bĩu môi.

      Đảo mắt, chàng lại hỏi: “Mắt có đỏ ?”

      “Chưa từng.”

      Ngay cả đỏ mắt cũng có? Vương Hoằng lại thất vọng. Chàng cau mày, phất ống tay áo, ra lệnh: “Trông chừng, nếu có gì dị thường nhanh chóng báo lại.” Ngẫm nghĩ, chàng lại dặn dò: “ được tiết lộ mọi chuyện của ta cho nàng biết. Những gì ta và ngươi càng thể tiết lộ nửa chữ.”

      Tỳ nữ ngẩn ra, đảo mắt lại giọng đáp: “Nàng, bất an.” Vì sao còn phải che giấu?

      Vương Hoằng nhíu mày, thản nhiên : “Bất an? Tốt lắm.” Tỳ nữ kinh ngạc hồi, thấy Vương Hoằng thèm nhắc lại thi lễ với chàng, chậm rãi cáo lui.

      Nhìn theo tỳ nữ kia rời , Vương Hoằng bĩu môi, thầm với vẻ trẻ con: “Mắt cũng đỏ, lệ cũng rơi, còn dùng vẻ mặt thần bí quyết tuyệt như thế làm ta sợ, rồi cứ động chút lại muốn rời khỏi ta mà …… Ta cho ai gì cả, cho nàng gian nan khổ sở chút.”

      Tự nhủ thầm xong, chàng cất cao giọng: “Người đâu.”

      “Dạ.”

      “Nếu Trần thị A Dung đến cầu kiến từ chối cho ta.” phải chuẩn bị rời xa mình rồi sao? Hừ, chàng để cho nàng được thấy chàng, để cho nàng nếm thử chút khổ sở vì tương tư.
      milktruyenky, B.Catngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :