1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 196: Cái chết của Trần Dung?

      Trong lúc mọi người đồng thời quay đầu, người nọ hô to gọi : “Dòng dõi Vương Tạ quả nhiên phong lưu vô cùng.” Vừa nghe thấy người này nhắc tới dòng dõi Vương Tạ, mọi người tề đều nhìn về phía .

      Bị vây ở chính giữa, người nọ đắc ý kêu lên: “Các ngươi đoán bọn họ phong lưu thế nào đây? Ha ha. Tạ thị A Bích cùng lang quân Vương Cổ kia còn lôi sáu mĩ thiếu niên lên giường vui đùa, bị người ta đúng lúc bắt gặp.”

      Lời này vừa thốt ra, mọi người nhao nhao nghị luận. Đây vốn là thế đạo phong lưu hoang đường, quý tộc cũng thế, hoàng thất cũng thế, làm chuyện phong lưu trước mặt công chúng là chuyện tầm thường. Nhưng mà thế gia Vương Tạ lại giống như thế, hại đại thế gia này, mỗi đệ tử đều có tập thơ truyền lưu hậu thế, bọn họ tham gia tụ hội, đều thể tài năng, để thế nhân chiêm ngưỡng cầm kỳ thư họa. Mà bọn họ có khí khái thanh nhã, cộng thêm tài hoa khiến người ta chú ý.

      Cho nên, trong quý tộc khác thiếu chuyện phong lưu, nhưng với hai nhà này lại là chuyện hiếm lạ. Huống chi, việc hôn ước giữa Tạ thị A Bích cùng Vương Hoằng và Vương Cổ lại là điểm nóng trong đàm luận của mọi người.

      Trong tiếng ồ ào, mọi người đều cười vang. người kêu lên: “Lại có chuyện kỳ diệu như vậy sao? Trách được Vương Thất lang cần nàng ta.”

      Tiếng kêu của người này nhắc nhở mọi người. Tiếng nghị luận càng vang vọng: “Đúng vậy đúng vậy.”

      “Tạ thị A Bích cùng Vương Cổ đúng là đôi phong lưu khoái hoạt.”

      “Ha ha, hơn phân nửa Vương Thất lang biết Tạ thị A Bích là người phong lưu vì thế mới thành toàn cho nàng ta cùng Vương Cổ.”

      Trong tiếng kêu liên tiếp, mấy người truyền bá tin tức hẹn mà cùng phong tỏa thông tin mỹ thiếu niên mà Tạ thị A Bích cùng Vương Cổ cùng nhau phong lưu khoái hoạt vốn là những người hoàng đế ban cho Trần Dung.

      …… Sau khi cứu Trần Dung ra khỏi tay Mộ Dung Khác, thanh danh của Vương Hoằng được lan truyền trong dân gian với tốc độ mà các quý tộc khó có thể tưởng tượng nổi. Nhóm dân chúng như hủ nho mà chê trách Vương Hoằng trọng sắc đẹp mà khinh đại nghĩa. Cho dù trong lòng có chút phê bình kín đáo, nhưng đối với bọn họ mà , tin tức quan trọng nhất là, Vương Hoằng có thể đánh bại quân thần cường đại nhất trong người Hồ, vậy chàng có thể cứu trị thiên hạ này.

      Vì thế, theo bản năng, bọn họ muốn bảo hộ Vương Hoằng cùng Trần Dung mà chàng thương.

      Đúng lúc này, người hét lớn: “ chỉ thế đâu, nghe Cửu công chúa kia cũng bị người ta bắt gặp hoan lạc cùng với ba thiếu niên, vô cùng phong lưu khoái hoạt.”

      Lúc này đây tiếng người ồn ào, giọng của tuy lớn, nhưng rất nhanh câu bị chìm nghỉm…… Công chúa ngủ cùng với mấy nam nhân, đâu phải là điều gì kỳ lạ? Trong trăm năm nay, trong đám công chúa, có ai mà chưa từng làm việc này?

      Trong tiếng cười, tiếng ồn ào, mọi người còn đàm luận về việc phong lưu của Tạ Bích cùng Vương Cổ, càng lan truyền càng thái quá.

      Trần Dung lắng nghe hồi, dần dần nở nụ cười: Theo lời đồn đãi này, hình tượng của Vương Hoằng hoàn toàn trở nên chính trực. Ngẫu nhiên có mấy người ra lai lịch của sáu mĩ thiếu niên kia cũng rất nhanh bị chìm nghỉm. Xem ra, nhóm thứ dân hoàn toàn nghiêng về phía Vương Hoằng, tất cả đều giễu cợt gièm pha Tạ Bích cùng Vương Cổ.

      Nàng mang theo hộ vệ đứng trong đám đông canh giờ, lắng nghe lời đồn đãi từ từ lan truyền. Được lúc, nàng quay đầu : “Chúng ta trở về .”

      “Vâng.”

      Ba người về phủ đệ của Vương Hoằng. Vừa mới đến ngõ để trở về phủ, tiếng gọi đột nhiên truyền đến: “Trần thị A Dung.”

      Tiếng gọi này vô cùng quen thuộc.

      Trần Dung quay đầu lại.

      Chỉ thấy ở góc tối có chiếc xe ngựa đỗ ở đó. Giờ phút này, nữ tử vén rèm bước xuống xe ngựa, về phía nàng.

      Khuôn mặt của nữ tử này tú nhã, nhưng tóc lại hơi rối, thường phục cũng bị xé rách ít. Đối với các quý tộc chú trọng dung nhan mà , nàng ta tại rất lôi thôi.

      Nữ tử này chính là Cửu công chúa.

      Vừa thấy nàng ta, theo bản năng Trần Dung nhìn về phía sau, thấy bên xe ngựa chỉ có hộ vệ đứng đó, nàng mới thở dài hơi. Giống như Trần Dung, hai hộ vệ theo cũng thở dài nhõm.

      Cửu công chúa tới trước mặt Trần Dung.

      Nàng ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Dung. Ánh mắt này nghiêm túc hơn nhiều so với mỗi lần gặp trước.

      Nhìn thẳng Trần Dung, Cửu công chúa nghiêm mặt hỏi: “Là chàng làm, đúng hay ?”

      Trần Dung ngẩn ra.

      Cửu công chúa nhìn thẳng hai mắt nàng, còn thêm: “Ta biết chàng làm ra loại tình này, ngươi cần phải giấu diếm.”

      Trần Dung chớp mắt, hỏi với vẻ nghi hoặc khó hiểu: “Công chúa cái gì vậy?”

      Cửu công chúa cười buồn bã, khàn giọng : “Là chàng. Chàng thích ta mà chỉ thích ngươi. Việc hôn nhân của ta, với chàng mà đáng để nhắc tới, đối với người giết con của Đại huynh ngươi, khiến cho ngươi thương tâm, chàng lại rất để tâm. Có phải hay ?”

      Trần Dung nghe đến đó, gương mặt trở nên lạnh lùng, im lặng.

      Môi Cửu công chúa tái nhợt, nàng ta tiếp lời với giọng khàn khàn: “Chàng ném mấy người kia lên tháp của ta cũng đành thôi, vì sao còn đốt mê hương? Trong sạch của ta bị mấy người đó…… Chàng thích ta cũng cần gì hại ta như thế?”

      Trần Dung vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, nàng thản nhiên : “Công chúa coi mạng người như cỏ rác, nay chỉ bị thất thân tính là cái gì?”

      “Tính là cái gì? Ngươi dám so sánh với ta với đám dân đen sao?” Cửu công chúa ngửa đầu cười, nước mắt trào ra: “Ta vì chàng thủ thân đến giờ…… Sao chàng có thể đối xử với ta như thế? Trần thị A Dung, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?”

      Trần Dung vẫn lạnh lùng, nàng nhìn Cửu công chúa chăm chú, căm hận thầm nghĩ: Khiến ngươi thất thân là vẫn còn rồi. Nếu có khả năng, ta rất muốn phế bỏ ngươi, cho ngươi hiểu nỗi đau của dân đen thế nào.

      Trần Dung lạnh lùng, khiến Cửu công chúa kích động dần dần bình tĩnh trở lại.

      Nàng ta vươn tay đặt ngực hồi lâu, khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thấy giọt lệ, chỉ có hận thù. Nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Trần Dung, buồn bã, thào : “Chàng vô tình như thế, vậy đừng trách ta tàn nhẫn. Vương Hoằng Vương Thất lang, ta muốn khiến cả đời này chàng đều phải sống trong thống khổ.”

      Tiếng của Cửu công chúa rất thấp, Trần Dung chỉ thấy đôi môi nàng ta mấp máy, chỉ nghe thấy vài tiết. Cụ thể cái gì nàng .

      Sau khi xong, Cửu công chúa trừng mắt nhìn Trần Dung, trong ánh mắt lộ vẻ hung ác, đột nhiên, Cửu công chúa giơ tay phải lên, thanh đoản kiếm lạnh lẽo lộ ra từ chỗ tay áo.

      Trong ngõ u, hàn quang tức đâm vào hai mắt Trần Dung.

      Trần Dung cả kinh, theo phản xạ nàng lui ra sau. Vừa mới lùi bước, Cửu công chúa lại xông về phía trước. Nàng ta lao tới rất nhanh rất mạnh mẽ, hơn nữa, động tác thuần thục, hiển nhiên luyện tập qua vô số lần.

      Cửu công chúa xông về phía Trần Dung, tới gần bên người nàng. Cùng lúc đó, tay phải nàng ta đưa ra, chủy thủ trong tay vẽ đường hình cung.

      Hàn quang như tia chớp, cực nhanh cực mạnh cực chuẩn xác.

      Cú đâm này, hai hộ vệ đứng phía sau đồng thời kêu to ra tiếng, bọn họ điên cuồng lao tới, dùng thân thể ngăn cản bàn tay của Cửu công chúa.

      Nhưng mà, còn kịp, hết thảy còn kịp nữa rồi.

      Giờ phút này mỗi động tác của Cửu công chúa đâu chỉ là luyện tập qua trăm ngàn lần? Hơn nữa cú đâm này do mang theo hận thù mà toàn lực tấn công. Bởi vậy, dù Trần Dung liên tục lui về phía sau, nhưng Cửu công chúa từng phản ứng của nàng như nắm trong lòng bàn tay cũng tiến lên ép sát..

      Mỗi khi chủy thủ vung xuống, hàn quang chém qua vạt xiêm y của Trần Dung. Mỗi khi tiếng gió xẹt qua, lại có vật nhàng bay xuống, hoặc là tóc, hoặc là mảnh vải.

      Trần Dung lảo đảo lui ba bước, đổ mồ hôi lạnh: Chủy thủ mà Cửu công chúa cầm trong tay vô cùng sắc bén, đúng là thần binh hiếm có.

      Ngay khi Trần Dung vội vàng lui về phía sau, mồ hôi lạnh đổ như mưa, hai mắt híp lại, Cửu công chúa bỗng nhiên như du long vọt đến phía bên phải nàng. Sau đó, chủy thủ trong tay đâm tới nhanh như tia chớp hướng về phía ngực của Trần Dung.

      Trong lúc ý niệm vừa lướt qua trong đầu, hàn ý lạnh thấu xương sát gần da thịt Trần Dung.

      Đúng lúc này, trong ngõ khác, đột nhiên có hòn đá bay tới.

      Hòn đá kia rất , lực đạo cũng lớn, nó đập vào thanh chủy thủ kia, cũng chỉ làm cho thanh chủy thủ kia nghiêng chút. Sau đó, “phập” tiếng, chủy thủ đâm vào phía ngực bên phải của Trần Dung.

      Máu trào ra như suối.

      Hành động của Cửu công chúa rất nhanh chóng, nàng ta vừa ra tay quyết đoán lui vài bước, mắt lạnh nhìn Trần Dung cúi đầu nhìn miệng vết thương, muốn rút ra lại dám. Nàng ta lạnh lùng : “ cần do dự, ngươi cứ việc rút , dù sao ta bôi kịch độc lên lưỡi đao này rồi.”

      Hai hộ vệ vừa mới bổ nhào đến bên cạnh Trần Dung nghe thấy câu này. Tức , sắc mặt hai người trắng bệch như tuyết.

      đao này có bôi kịch độc?

      Sắc mặt Trần Dung trắng nhợt, thân người nàng lung lay dường như sắp đổ gục.

      Cửu công chúa đắc ý nhìn nàng, nhìn hộ vệ phía sau nàng, lên tiếng cười, : “Thế nào? Tuyệt vọng đúng ? Trần thị A Dung, ngươi nhìn xem bốn phía . A, ta quên cho ngươi biết, loại độc này gọi là Vô Ưu Tán. Người trúng độc có thể giống như người bình thường sống thêm được tháng.”

      Nàng ta dựa sát vào Trần Dung, khẽ cười : “Ta muốn để cho Vương Hoằng nhìn thấy ngươi từ từ chết .”

      Dứt lời, nàng ta đứng thẳng, khinh miệt nhìn hai hộ vệ phía sau nàng, đối diện với ánh mắt thống hận, phẫn nộ của bọn họ, nàng ta thản nhiên cười, lắc lắc eo : “Sao vậy? Muốn giết ta? Muốn cắn chết ta sao? Đến đây. Đừng sợ, ta cũng chỉ là công chúa, giết ta, cùng lắm cả nhà các ngươi bị chôn cùng, cũng liên lụy tới tru di cửu tộc.”

      Lời vừa thốt ra, hai hộ vệ đồng thời thở dốc. Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, nhưng đúng như Cửu công chúa , căn bản dám tiến lên.

      Mà lúc này, Trần Dung khẽ cử động.

      Trong lúc máu trào ra như suối, nàng gian nan bước về phía Cửu công chúa.

      Ngẩng cao gương mặt thanh diễm tinh xảo, càng ngày càng tái nhợt, Trần Dung tươi cười.

      Nhìn nàng đến gần, mặt Cửu công chúa cũng mang theo ý cười. Có điều nụ cười của nàng ta là đắc ý, sung sướng. Nhìn Trần Dung lảo đảo, nàng ta thậm chí còn bước lên phía trước bước.

      Cửu công chúa đến trước mặt Trần Dung, dựa sát vào nàng, nhàng thổi hơi lên mặt nàng, khẽ cười : “Trần thị A Dung, phải ngươi rất hận, rất hối hận, rất vô lực đúng ? cho ngươi biết, giết chết người gọi là Quang Lộc đại phu như ngươi, cùng lắm ta chỉ bị hoàng huynh cấm đoán nửa tháng thôi…… Đúng rồi, năm sau khi viếng mồ mả cho ngươi, ta cho ngươi biết, tình lang Vương Hoằng của ngươi rốt cuộc ngươi được mấy tháng. Ha ha, tại ngươi có muốn đoán hay ? Ta đoán nhiều nhất nửa năm, chàng tìm niềm vui mới.”

      Vừa tới đây, Cửu công chúa lại im bặt. Cùng lúc khi nàng ta cúi đầu xuống, còn có ba tiếng kêu sợ hãi vang lên.

      Cửu công chúa cúi đầu, nhìn thấy phần chuôi chủy thủ cắm ở trước ngực mình. Chủy thủ này, ngay giây trước đó còn đâm vào da thịt của Trần Dung. Nhưng tại, nó bị Trần Dung rút ra, lấy tốc độ nhanh như tia chớp đâm vào ngực nàng ta. Nó đâm vào rất sâu, mặc dù đâm mạnh, nhưng nó đâm quá sâu, chỉ để lộ ra phần chuôi.

      Lúc này, đến phiên Trần Dung nở nụ cười.

      Nàng cười yếu ớt, mặt tái nhợt tươi tắn như hoa. Tay phải nhàng vừa động, sau khi Cửu công chúa phun ra ngụm máu, Trần Dung ngẩng đầu, thổi hơi lên mặt nàng ta, thấp giọng : “Hay là công chúa quên điều tra? Trần thị A Dung ta vốn từng giết người rồi …… Người ngây thơ, sao ngươi có thể để địch nhân như vậy đến gần mình chứ?”

      Nhìn thấy Cửu công chúa há miệng, máu trong miệng vẫn ngừng trào ra, Trần Dung cười rất vui vẻ: “Công chúa nghĩ rằng, cho dù người giết ta, ta cũng làm khó mà để người rời sao? Thực xin lỗi, tại khiến người phải thất vọng rồi…… Ta muốn tự tay báo thù.”

      Nàng tới đây, Cửu công chúa há miệng, phun ra ngụm máu tươi.

      Nhìn ánh mắt Cửu công chúa dần dần trở nên tan rã, Trần Dung quát với giọng yếu ớt: “Gọi người, gọi người đến xem…… Đừng để hậu họa lại cho Thất lang.”

      Hai hộ vệ rất nhanh hiểu được ý của Trần Dung. Bọn họ rưng rưng nhìn Trần Dung, cất cao giọng, đồng thời kêu lên: “Giết người, người đâu, giết người rồi –”

      Tiếng kêu truyền ra xa xa, giờ phút này đường phố vẫn rất náo nhiệt. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số bước chân chạy về phía bên này.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

      ràng là tiếng bước chân vang dội, khiến mặt đất chấn động, khi Trần Dung nghe thấy lại càng ngày càng xa xôi.

      Xem ra, máu trào ra quá nhiều. Trần Dung chậm rãi, vô lực ôm miệng vết thương: Ta thể ngã, tại, ta thể ngã gục.

      Giống như trải qua thế kỷ, sau khi cảm giác bốn phía trở nên nóng nực, Trần Dung ngẹn cổ họng, mở to ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm Cửu công chúa nhờ hộ vệ giúp đỡ đứng thẳng. Nàng cười, với giọng suy yếu: “Cửu công chúa điện hạ…”

      Xưng hô vừa thốt ra, tiếng kinh hô vang lên bốn phía.

      Trần Dung nghe thấy, nàng hé miệng, cười vui vẻ, lạnh lùng: “Vừa rồi người đâm ta đao, tại, ta dùng chính đao đó đâm người cái……” tới đây, giọng Trần dung trở nên suy yếu, vô lực. Mọi sức lực của nàng nhanh chóng biến mất chỉ trong khắc này.

      Dần dần, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Trần Dung ngả về phía sau. Nàng rơi vào ôm ấp ấm áp.

      Mở to hai mắt tan rã, Trần Dung nhìn gương mặt mơ hồ, vươn tay đầy máu nhàng vuốt ve. Môi nàng mấp máy, thào : “Thất lang, Thất lang…… Người là do ta giết, liên quan đến chàng. Chàng đừng báo thù, đừng rước họa vào thân.”

      Lời vừa dứt, tay nàng đặt gương mặt kia buông thõng xuống.

      Nam tử nâng đỡ nàng để lộ gương mặt tuấn mỹ dính chút máu. Người này chính là Tạ Hạc Đình. Vừa rồi khi Trần Dung ngã xuống, theo bản năng lao ra từ đám người, ra tay trước hai hộ vệ mà đỡ nàng.

      Cúi đầu nhìn Trần Dung sắc mặt như giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, Tạ Hạc Đình hề chớp mắt nhìn nàng, chậm rãi, nhắm mắt lại, khóe mắt ứa ra giọt lệ, giọng khàn khàn, hề lạnh lùng như băng nữa: “Vương Thất lang, ngươi đúng rồi, so với phụ nhân này, địa vị tộc trưởng của Vương thị kia là khối thịt thối.”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 197: Thi thể đưa về cung

      Tạ Hạc Đình tới đây, quay đầu quát: “, nhanh gọi Nguyên chân nhân đến.”

      Nguyên chân nhân này chính là đại phu có tiếng ở triều đại này, vốn say mê thuật tu đạo nên được gọi là chân nhân.

      hạ nhân Tạ thị vội vàng lên tiếng đáp, đánh xe ngựa vội vàng phóng .

      Mà Tạ Hạc Đình bế Trần Dung lên, về phía phủ đệ của Vương Hoằng. chân dài, như bay, đảo mắt bước qua cửa.

      Người này làm việc quyết đoán lưu loát, đến khi bế Trần Dung bước , hai hộ vệ mới vội vàng đuổi theo.

      Tạ Hạc Đình đặt Trần Dung lên tháp, ra lệnh: “Có nhân sâm trăm năm ?”

      hạ nhân vội vàng đáp: “Có, có.”

      “Lấy đến đây.”

      “Vâng.”

      Đảo mắt, nhân sâm đặt ở trong hộp ngọc đưa đến trước mặt Tạ Hạc Đình. liếc mắt cái, ra lệnh: “ nửa dùng dao trúc nghiền , nửa khác đem hầm, phải nhanh lên.”

      “Vâng, vâng.”

      Chỉ chốc lát, nửa được nghiền đặt bên cạnh Tạ Hạc Đình, vươn tay cầm bón vào miệng Trần Dung. Thấy nàng mím chặt môi, Tạ Hạc Đình hề nghĩ ngợi, tách môi nàng ra để nhét bột nhân sâm vào. Nhìn thấy Trần Dung miệng ngậm đầy bột nhân sâm, Tạ Hạc Đình đứng lên. nhìn Trần Dung lúc, xoay người bước .

      Thấy rời , bọn người hầu khỏi hoảng hốt, bất an kêu gọi: “Lang quân Tạ gia, ngài phải rời khỏi sao?”

      Tạ Hạc Đình liếc về phía người đó, lạnh lùng : “Ta hết lực rồi.”

      cất bước ra ngoài. Vừa mới đến bậc thang, chiếc xe ngựa vội vàng vọt tới, xa phu vừa thấy , liền lớn tiếng kêu lên: “Bẩm lang quân, chuyện quá khẩn cấp, thuộc hạ vừa mới chạm mặt với Ngô đại phu, liền mời đại phu tới. Nguyên chân nhân nô nhờ hạ nhân khác mời.”

      Tạ Hạc Đình gật đầu, dừng chân, nhìn lão nhân râu bạc được xa phu giúp đỡ bước xuống xe ngựa, vào trong phòng.

      Nhìn chằm chằm căn phòng im lặng lúc lâu, giọng lạnh như băng của Tạ Hạc Đình truyền ra: “Ngô đại phu, thương thế như thế nào?”

      lát sau, tiếng thở dài của Ngô đại phu vang lên: “ ổn.”

      Tạ Hạc Đình nghe vậy, mày nhíu chặt, kinh ngạc nhìn cửa phòng khẽ lung lay trong gió tịch mịch, cúi đầu, thào : “ là đáng tiếc.”

      chậm rãi quay đầu, bước nhanh rời .

      Tạ Hạc Đình vừa bước ra khỏi đại môn Vương phủ nhìn thấy vệ sĩ hoàng gia hùng hổ tới.

      Nhìn thấy bọn họ, dừng chân.

      Tạ Hạc Đình có thân phận thế nào? Chúng vệ sĩ hoàng gia vừa thấy vội vàng nghiêng người hành lễ.

      Tạ Hạc Đình nhúc nhích, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, từ từ : “Quang Lộc đại phu bị thương rất nặng, thể di chuyển.”

      Sau khi ra những lời này, ngẩng đầu lên, lạnh lùng bỏ lại câu: “Mặc dù nàng giết Cửu công chúa, nhưng bản thân nàng cũng khó giữ được tính mạng…… Huống hồ, là Cửu công chúa ra tay ám sát. Chư vị, việc này sau khi Vương Thất biết được, sợ khó mà thực , các ngươi vẫn nên trở về .”

      Bỏ lại câu này, cũng thêm nữa, xoay người bước xa.

      Nhìn bóng dáng của , chúng vệ sĩ hai mặt nhìn nhau. Trong đó người thấp giọng : “Lời của lang quân Tạ gia rất đúng, chúng ta vẫn đừng nên chen vào việc này.” người khác cũng : “Đúng vậy, lang quân Tạ gia biện hộ thay cho Quang Lộc đại phu, chúng ta ra tay nổi đâu.”

      Sau khi trầm mặc lúc, thủ lĩnh đằng trước cắn răng : “Chúng ta trở về.” ngẩng đầu, thấp giọng : “Rời khỏi thành Kiến Khang, tĩnh lặng chờ việc xảy ra.” biết, nếu cứ thế tay trở về cung, phải chịu trách móc nghiêm khắc nặng nề cũng bị người ta phái tới đây lần nữa. Chỉ có tránh khỏi nơi đây, còn có đường sống.

      Đám vệ sĩ đều là người thông minh, nhìn thoáng qua nhau, rồi cất bước tiếp tục vào Vương phủ. Vừa vào trong phủ, trong lúc chúng hạ nhân Vương gia sẵn sàng trận địa đón quân địch, người mở miệng hỏi: “Cửa hông ở đâu?”

      Chúng hạ nhân ngây ngốc chỉ về phía đông: “Ở kia.”

      Chúng vệ sĩ gật đầu, bước nhanh tới hướng đó, trong nháy mắt, bóng dáng của bọn họ biến mất ở trước mắt các hạ nhân.

      Mà lúc này, đường phố ồn ào chấn động trời đất, vài hộ vệ mặt trắng bệch, run rẩy nâng thi thể của Cửu công chúa đặt lên xe ngựa.

      Sau đó, bọn họ vây quanh xe ngựa về phía hoàng cung.

      Phía sau xe ngựa là đội ngũ rất dài, dù là thứ dân hay là các quý tộc nghe tin tức mà đến đều nhìn xung quanh chiếc xe ngựa này, tiếng nghị luận dứt bên tai: “Là bị Quang Lộc đại phu giết chết.”

      “Quang Lộc đại phu chính mồm , là Cửu công chúa lấy đao ám sát nàng, ngươi xem đoản đao cắm ngực kia chính là vũ khí Cửu công chúa dùng để giết người đó.”

      “Cửu công chúa này kiêu ngạo quen, từ lại ái mộ Vương Thất, hơn phân nửa là đố kỵ nên giết người.”

      “Cái gì mà hơn phân nửa, ràng chính là như thế.”

      “Vậy Quang Lộc đại phu sao? Tình hình thế nào rồi?”

      “Bị thương rất nặng, sợ là khó qua khỏi.”

      Từng tiếng nghị luận rất , lặng yên mà đến, lại như hồn tiêu tan. Bọn họ nâng xác chết của Cửu công chúa về hoàng cung, đến khi xe ngựa chở thi thể tiến vào cửa cung trực tiếp chạy tới cung điện mà bệ hạ chuyên xử lý công việc.

      Xe ngựa nhanh chóng cách rời, đám người vẫn tản ra. Mọi người vẫn quần tam tụ ngũ đứng ở đó, thấp giọng nghị luận.

      Nhắc tới ngày này, đúng là kinh tâm động phách, đầu tiên là xuất chuyện phong lưu trong lễ thành hôn của hai người Vương Tạ, lại là Cửu công chúa chết ngay tại đương trường, rồi Quang Lộc đại phu mà Vương Hoằng thương sống chết.

      Thi thể của Cửu công chúa được đưa vào cung Ngọc Kiền, đường tiếng khóc thét hỗn loạn kinh thiên động địa truyền đến. Chính là mỹ phụ trung niên điên cuồng lao tới đây.

      Chúng cung tì vội vàng theo tới, vừa chạy vừa kêu lên: “Thái Hậu, Thái Hậu, thỉnh nén bi thương.”

      Hai cung tì vừa mới chạy tới gần, Thái Hậu vung tay mạnh, làm cung tỳ ngã ra sau, suýt nữa va vào hoàng hậu nương nương cũng theo đến.

      Ngay khi Thái Hậu lao tới bên cạnh xe ngựa, òa khóc bên thi thể của Cửu công chúa, hoàng hậu cũng chạy tới, nàng ta lấy khăn tay lau nước mắt, bên nức nở bên nâng đỡ Thái Hậu giọng an ủi: “Mẫu hậu, thỉnh nén bi thương…….”

      Hai người khóc lóc, chúng cung tì cũng là nước mắt rơi như mưa. Mà lúc này, tiếng bánh xe lạo xạo, tiếng bước chân vẫn ngừng truyền đến.

      Trong nháy mắt, mấy nam tử tú nhã trẻ tuổi xuống xe ngựa đều xông tới. Hai mắt bọn họ đỏ hồng, vẻ mặt thương tâm khuyên nhủ Thái Hậu cùng hoàng hậu.

      Trong cảnh rối loạn, tiếng bước chân lại vang lên.

      Tiếng bước chân này vừa truyền đến, tiếng khóc thảm hơn chút, bọn họ quay đầu, lui ra phía sau vài bước, khom mình hành lễ với người tới.

      Người nọ tới phía sau Thái Hậu, thấp giọng gọi: “Nương, người đừng thương tâm.”

      Lời vừa thốt ra, tiếng nghẹn ngào khóc lóc bi thiết của Thái Hậu ngừng lại. Bà ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát với nhóm hộ vệ: “Ai, là ai giết con ta? Hả? Là ai giết con ta?”

      Tiếng quát của Thái Hậu khàn khàn thê lương, tựa như đêm niểu chi đề…… Tuy đương triều có nhiều công chúa nhưng chỉ có hai ba vị công chúa được sủng ái. Mà nguyên nhân Cửu công chúa được sủng ái đó là bởi vì nàng ta là thân nữ nhi của Thái Hậu đương triều.

      Thái Hậu thèm quan tâm đến hoàng đế, thậm chí cũng thèm liếc nhìn cái.

      Trong tiếng quát của Thái Hậu, sắc mặt chúng hộ vệ tái nhợt, cả người sợ run, bọn họ đều quỳ rạp xuống đất.

      Nhóm hộ vệ dập đầu, trong tiếng quát sắc nhọn của Thái Hậu, hộ vệ bò lên bước, run giọng : “Là, là Quang Lộc đại phu.”

      “Quang Lộc đại phu? Người nào là Quang Lộc đại phu?”

      Hộ vệ kia quỳ phục dậy nổi, run giọng : “Là đạo gọi là Hoằng Vận Tử, tên tục gia của nàng là Trần Dung.”

      “Là nữ nhân ư?” Thái Hậu cất tiếng cười sắc nhọn, trầm : “Ta mặc kệ sau lưng nàng ta là ai, bắt nàng ta tới đây, ta muốn thiên đao vạn quả nàng ta, chôn cùng nữ nhi của ta.”

      Thái Hậu tới đây, nhìn thấy chúng hộ vệ vẫn quỳ phục ở đó, quát giọng sắc nhọn: “Sao vậy? Lời của ai gia các ngươi cũng nghe sao?”

      Lúc này, hoàng đế tiến lên bước, thấp giọng : “Mẫu thân, con phái người tiến đến tróc nã rồi.”

      Thái Hậu vẫn để ý đến , có điều giọng còn vẻ sắc nhọn phẫn nộ: “Sao vẫn còn chưa bắt về đây? A?”

      Đúng lúc này, tiếng bước chân chạy truyền đến.

      Chỉ chốc lát, thái giám chạy đến trước mặt mọi người, thi lễ, thất thanh : “Bẩm bệ hạ, chúng vệ sĩ tới tróc nã Quang Lộc đại phu bỏ chạy rồi.”

      Bỏ chạy?

      Hai chữ vừa thốt ra, toàn trường ngạc nhiên.

      Thái Hậu hít hơi, lại cất giọng cười sắc nhọn: “Giỏi, giỏi, ngay cả vệ sĩ cũng bỏ chạy…… Quang Lộc đại phu này có mặt mũi.”

      Hoàng đế lại cau mày, trầm giọng hỏi: “Làm sao có thể bỏ chạy?”

      Thái giám bị Thái Hậu phẫn nộ gần như điên cuồng dọa sợ tới mức ra lời. Nhìn thấy hoàng đế lên tiếng, run rẩy, thở hơi mới trả lời: “Nghe , bọn họ gặp mặt lang quân Tạ gia Tạ Hạc Đình, nghe mấy câu rồi mới bỏ chạy.”

      cái gì?”

      “Nô tài biết.”

      Hoàng đế càng mặt nhăn mày nhó, lúc này, lại có thái giám chạy tới. lớn tiếng : “Bẩm bệ hạ, trong phủ Vương Hoằng truyền đến hồi , Quang Lộc đại phu bị Cửu công chúa đâm đao vào chỗ yếu hại, đổ máu quá nhiều, sống chết.”

      Dừng chút, thái giam kia lại bổ sung: “Đại phu còn , đao của Cửu công chúa có bôi kịch độc, gọi là Vô ưu tán, sau khi độc vào máu có giải dược, làm người ta đau đớn tháng mới có thể tắt thở. Hôm nay Quang Lộc đại phu chết, cũng sống quá tháng.”

      Lời của thái giám vừa dứt, tiếng cười sắc nhọn của Thái Hậu lại vang lên: “Giỏi giỏi, con ta làm tốt lắm, làm tốt lắm.”

      Bà ta cắn răng, lớn tiếng kêu lên: “Để phụ nhân kia đau đớn tháng rồi mới chết sao? Giỏi lắm. Có điều nàng ta chết rồi cũng thể để yên cho người nhà nàng ta được, người đâu, điều tra thân nhân của nàng ta, giết hết cho ai gia.”

      Hoàng đế vẫn nhíu mày suy nghĩ lần này phục hồi tinh thần. đến phía sau Thái Hậu, : “Mẫu thân, như vậy ổn.”

      “Sao lại ổn?” Thái Hậu rốt cục quay đầu lại, bà ta trầm nhìn chằm chằm hoàng đế kêu lên: “Có phải dâm phụ kia là do ngươi phong tặng, ngươi từng ngủ cùng nên ngươi nỡ đúng ?”

      Giọng này rất khách khí, hơn nữa cực kỳ thô tục.

      Hoàng đế nhướn mày, nhìn chằm chằm Thái Hậu, từ từ : “Quang Lộc đại phu là người trong lòng của Vương gia Thất lang.” Nhìn thấy Thái Hậu định thét chói tai, tiếp tục : “Ngay cả lang quân Tạ gia Tạ Hạc Đình cũng bảo vệ nàng…… Mẫu thân, Cửu muội ám sát người ta, người ta trả thù cũng phải tội lớn gì, nên liên luỵ tới người nhà.”

      tới đây, hoàng đế cũng chờ Thái Hậu mở miệng, liền quay đầu ra lệnh: “Được rồi, giờ ánh mặt trời gay gắt, đừng để hồn phách của Cửu muội thể im lặng yên nghỉ. thôi, nâng Cửu muội tới linh đài, thỉnh chúng chân nhân tụng kinh cầu phúc cho muội ấy .”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 198: Vương Hoằng trở về

      Khi tin tức lọt vào tai Tôn Diễn cậu ở ngoài thành. Bất chấp trưởng giả ở đây, cậu xoay người lên ngựa, quay lại đầu ngựa phóng vào trong thành.

      Khi chạy tới chỗ cửa thành đúng là lúc mặt trời lặn về phía tây, cửa thành sắp đóng, Tôn Diễn lòng nóng như lửa đốt lại bị dòng người đông đúc như thủy triều ngăn cản nên thể giục ngựa chạy nhanh.

      Nhảy xuống lưng ngựa, nắm dây cương vội vàng bước , sau khi xô ngã vô số người đường, Tôn Diễn tới bên ngoài phủ đệ của Vương Hoằng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, trời đất sẩm tối.

      Ngoài cửa phủ, dòng người vẫn qua lại, nhưng cửa phủ lại đóng chặt, đèn đuốc huy hoàng đối lập với sân viện lặng yên tiếng động lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      Tôn Diễn bỏ ngựa ở đó, xoay người trèo qua tường vây.

      Cậu vừa chạm đất, bốn phương tám hướng có mười mấy hộ vệ lao ra, đao kiếm trong tay bọn họ tỏa ra hàn khí dày đặc, đồng thời quát to: “Ai?”

      Tiếng quát vừa thốt ra, bọn họ nhìn thấy đầu Tôn Diễn đổ đầy mồ hôi, đồng thời chắp tay trước ngực, bọn họ kêu lên: “Hóa ra là lang quân Tôn gia.” Tất nhiên bọn họ biết vì sao Tôn Diễn đến, sau khi nhìn thoáng qua đều thối lui ra phía sau.

      Tôn Diễn nhanh về phía sân viện của Trần Dung.

      Trong nháy mắt, cậu bước vào cổng vòm, vừa nhảy qua, cậu kéo tỳ nữ lại, hỏi với giọng gấp gáp: “A Dung ở đâu?” Giọng của cậu run run thành câu: “Muội ấy thế nào rồi?”

      Tỳ nữ kia bị cậu kéo theo, cổ bị bóp chặt, gương mặt trở nên đỏ bừng, chỉ biết giãy giụa tay chân, làm sao còn có thể trả lời?

      Đúng lúc này, vài tỳ nữ cùng hộ vệ ùa ra, đồng thời nhìn về phía sau Tôn Diễn, vừa hành lễ vừa gọi: “Lang quân.”

      Lang quân? Vương Hoằng trở lại?

      Tôn Diễn quay phắt đầu lại.

      Vừa quay đầu, cơn gió lướt qua bên người cậu, trong nháy mắt, bóng dáng áo trắng chạy qua bậc thang, bước vào trong phòng.

      Nhìn thấy Vương Hoằng vào, Tôn Diễn vội vàng bỏ tỳ nữ đáng thương kia ra, đuổi theo ngay.

      Hai người chạy vào, mang theo gió ùa vào trong phòng, tức , bức rèm che khẽ rung động, sa màn tung bay, khói lư hương lượn lờ thanh u cũng lay động thôi.

      Tôn Diễn bước vội tới bên tháp, cậu vừa vươn tay vén sa màn, liếc mắt cái nhìn thấy Vương Hoằng, tay cứng đờ lại.

      Mặt Vương Hoằng trắng bệch, sắc mặt này cộng thêm hai mắt sâu thẳm trong căn phòng u ám lại khiến cho cậu cảm thấy kinh hãi.

      Trong lúc Tôn Diễn mở to mắt, Vương Hoằng tới bên cạnh cậu. Vương Hoằng nhìn về phía cậu, chàng hề chớp mắt nhìn chằm chằm tháp kia, vươn kéo kéo sa màn, tay ngừng run rẩy.

      Tay chàng run rẩy, cầm được tấm sa màn kia nhưng có cách nào dùng lực để kéo nó ra. Tôn Diễn thấy thế, duỗi tay ra giúp chàng.

      Hai người đồng thời cúi đầu, nhìn về phía tháp.

      tháp, dưới ánh đèn, mặt Trần Dung như giấy vàng. Nàng ngủ ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, môi mím lại, tay buông lỏng, tay còn lại nắm chặt góc chăn.

      Đèn đuốc cùng ánh nến chiếu mặt nàng, dưới ánh sáng màu vàng ấm áp, cũng biết vì sao, lại càng khiến nàng có thêm vẻ yên tĩnh khiến người ta kinh hãi.

      Dần dần, Vương Hoằng yếu đuối dựa vào tháp.

      Chàng run run vươn tay, mất rất nhiều sức lực, bàn tay kia mới đưa tới trước mặt Trần Dung. Vừa muốn chạm vào, tay chàng rụt lại, hồi lâu, tay kia mới vuốt ve gương mặt Trần Dung.

      Ngón tay thon dài trắng trẻo của chàng ôn nhu, cẩn thận lướt qua làn môi tái nhợt của nàng.

      Tôn Diễn cũng vươn tay, cậu sờ về phía mạch đập của Trần Dung. Sờ lúc, sắc mặt cậu xanh mét chuyển sang Vương Hoằng, tiếng quát mang theo áp lực, nghẹn ngào: “Ngươi bảo vệ muội ấy thế nào vậy? Vương Hoằng, sao ngay cả nữ nhân mà ngươi cũng bảo vệ được? Hả?”

      Khi cậu gầm rú, nước miếng văng vào mặt Vương Hoằng, nhưng dường như chàng hề nghe thấy, chỉ cẩn thận vuốt ve môi Trần Dung, vuốt cái mũi cao thẳng của nàng.

      Tôn Diễn giận dữ, vung tay kéo vạt áo của Vương Hoằng.

      Đúng lúc này, Vương Hoằng khẽ động, chàng rút tay về, ôm mặt, cúi đầu…… giọt, hai giọt, nước mắt theo kẽ hở bàn tay rơi xuống, tí tách rơi xuống sàn.

      Tôn Diễn ngẩn ngơ, đến lúc này cậu mới phát , bộ quần áo màu trắng của Vương Hoằng sớm lấm bùn, chỗ vạt áo cậu kéo nhăn nhúm lại có vết máu loang lổ, phải chạy về vội thế nào mới đến mức này.

      Hai tay Vương Hoằng bụm mặt, nước mắt rơi như mưa, nhưng từ đầu đến cuối cũng thốt ra tiếng nức nở nào…… Rơi lệ nhiều như thế, nhưng có tiếng động, tình cảnh này khiến người ta thương tâm.

      Tôn Diễn buông tay, môi mấp máy, cuối cùng quát khẽ: “Khóc cái gì mà khóc? Người còn chưa chết mà.”

      Cậu quay đầu, quát với bên ngoài: “Tất cả chết ở đâu rồi? Đại phu như thế nào?”

      Tiếng quát dữ dằn, lại người nào trả lời.

      Tôn Diễn giận dữ.

      Đúng lúc này, giọng khàn khàn nghẹn ngào của Vương Hoằng truyền đến: “ ra.”

      Thấy chàng ngừng khóc, Tôn Diễn vội vàng quay đầu nhìn. Vừa ngó qua, cậu cảm thấy sửng sốt: Vương Hoằng trước mắt, gương mặt tuấn mỹ vẫn khiến người ta lóa mắt, ánh mắt trong suốt, tư thái tuyệt đẹp cao quý, nếu phải người mặc quần áo lấm bùn, nếu phải trong mắt còn sót lệ, cậu cảm thấy nam nhân dường như thể khống chế vừa rồi phải là chàng.

      Giọng của Vương Hoằng vừa vang lên, hắc y nhân xuất ở trong góc.

      Vương Hoằng cúi đầu, hề chớp mắt nhìn Trần Dung, hỏi với giọng khàn khàn: “Nàng những gì?”

      Hắc y nhân trả lời: “Vẫn chưa hề chuyện, có điều trước khi ngã xuống, nàng từng câu với Tạ Hạc Đình, Thất lang, người là ta giết, liên quan đến chàng, chàng đừng rước họa vào thân.” Giọng của hắc y nhân vô cùng bình thản, khi thuật lại lời của Trần Dung, giọng hề có cảm tình hay mất bình tĩnh.

      Nhưng tiếng của vừa dứt, tay Vương Hoằng đặt tháp vò chặt chăn gấm. Chàng nắm rất chặt, rất nhanh khiến toàn thân thể khống chế mà run rẩy.

      Nhưng dù là như thế, sắc mặt của chàng vẫn bình tĩnh, ánh mắt vẫn trong suốt, tư thái vẫn tao nhã.

      Tôn Diễn mở to mắt nhìn chàng, hừ mạnh tiếng, nắm chặt tay thành quyền, khi chuẩn bị đấm cái vào mặt Vương Hoằng. Mới ra tay nửa ngừng lại: dòng máu tươi trào ra theo khóe môi Vương Hoằng rồi rơi xuống sàn.

      Từng giọt rơi xuống đất, gương mặt tuấn mỹ, tóc xõa tung, tư thái cao quý, máu tươi diễm, trong căn phòng tĩnh lặng này lại giống như bức tranh quỷ dị.

      Tôn Diễn nhìn chàng, thấy chàng tao nhã mà thong thả xoa ngực, mới giật mình tỉnh lại, hừ mạnh tiếng, Tôn Diễn cười lạnh: “Đau lòng đau lòng, cần gì phải chịu đựng?” Tiếng vừa dứt, cậu quay đầu, dùng tay áo che mặt, chặn lại nước mắt.

      Vương Hoằng đáp, để ý, chàng hề chớp mắt nhìn ngắm gương mặt bình yên của Trần Dung. Chậm rãi, chàng đứng lên.

      Lúc này, Tôn Diễn nhớ lại, cậu trầm giọng hỏi: “Đại phu như thế nào?” Tuy rằng cậu bắt mạch cho nàng, nhưng biết được tình trạng cụ thể, bởi vậy vẫn phải hỏi đại phu.

      ai trả lời Tôn Diễn.

      Mà Vương Hoằng chậm rãi đứng lên, nghiêng người về phía trước, từ từ xốc chăn lên, ánh mắt liếc về phía miệng vết thương được băng bó của nàng.

      Nhìn vết thương kia, tay chàng ôn nhu tách bàn tay Trần Dung nắm chặt góc chăn.

      Trần Dung nắm rất chặt, mãi mà chàng thể tách ra được. Vương Hoằng cúi đầu, ôn nhu hôn lên môi nàng, sau khi khiến làn môi tái nhợt của nàng có chút huyết sắc, chàng khe khẽ gọi với giọng thương: “Khanh khanh, buông tay ra…… Để phu chủ ôm nàng cái.”

      Giọng của chàng rất , rất ôn nhu, tựa như nỉ non, tựa như gió xuân.

      Quả nhiên, tay Trần Dung lỏng ra.

      Vương Hoằng nhàng ủ tay nàng trong lòng bàn tay mình, sau đó, chàng bế nàng lên.

      Tôn Diễn cầm cánh tay chàng, trầm giọng quát: “Vương Thất ngươi điên rồi sao? Nàng bị thương nặng như thế, đâu thể di chuyển được?”

      Vương Hoằng vô tình bỏ tay cậu ra, kiên trì bế Trần Dung lên.

      Nhìn thấy chàng xoay người bước , Tôn Diễn vẫn tình huống xảy ra mà phẫn nộ, cậu gầm : “Có người nào có thể ra cho ta biết rốt cuộc A Dung làm sao ?”

      Đồng thời với lúc Tôn Diễn gầm rú, giọng ôn nhu như gió xuân của Vương Hoằng truyền đến: “Tình huống như thế nào?”

      Hắc y nhân ra, cúi đầu đáp: “Cửu công chúa chết, Thái Hậu tức giận, mực muốn giết Quang Lộc đại phu, còn muốn giết hết thân nhân của ngài ấy. Nhưng mà sau khi biết được Quang Lộc đại phu trúng kịch độc được bệ hạ khuyên nhủ.”

      Vương Hoằng cúi đầu, tóc chàng rủ xuống, nhàng phất qua mặt Trần Dung. Nhìn nàng, chàng thương nhàng cắn chóp mũi nàng, chàng lại hỏi: “Sao Tạ Hạc Đình lại có mặt ở đó?”

      Hắc y nhân đáp: “Tạ Hạc Đình theo mọi người tới xem náo nhiệt. Người bệ hạ phái tới bắt Quang Lộc đại phu được khuyên giải nên rời rồi.”

      Tôn Diễn nghe đối thoại của hai người, trong cơn giận dữ, cậu quát với Vương Hoằng: “Đây là lúc nào mà ngươi còn hỏi những chuyện này? Vương Thất lang, ngươi cho ta biết, A Dung của ta làm sao vậy?”

      Lần này, rốt cục Vương Hoằng chú ý tới Tôn Diễn. Chàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tôn Diễn, giọng : “A Dung của ngươi?” Tôn Diễn thấy bây giờ chàng còn để ý xưng hô này, hai mắt trợn tròn định phát hỏa.

      Vương Hoằng lại chỉ liếc nhìn cậu cái rồi thu hồi tầm mắt. Chàng cúi đầu nhìn Trần Dung, ôn nhu cười, : “Trong thiên hạ, nàng chỉ có thể là A Dung của ta.”

      Tôn Diễn cắn răng gầm lên: “Ngươi… rốt cuộc A Dung làm sao vậy?”

      Vương Hoằng ngẩng đầu, chàng in nụ hôn lên môi Trần Dung, nhàng : “ sao, A Dung chỉ là, sắp chết thôi.”

      “Cái gì?” Tôn Diễn nổi giận, rốt cuộc cậu thể khống chế kéo vạt áo Vương Hoằng, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi ràng cho ta.”

      Vương Hoằng liếc cậu, chút để ý vươn tay, phất qua mu bàn tay cậu.

      Chỉ phất qua cái sao có thể buông bỏ ra. Vương Hoằng nhíu mày, rốt cục ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tôn Diễn, chàng chậm rãi : “Đánh ngất .”

      Ba chữ thốt ra, cơn gió ập tới. Tôn Diễn cả kinh, tay phải vội vàng vung lên. Đúng lúc này, bên khác cũng có cơn gió ập tới. Chỉ nghe “Bốp” tiếng, cậu cảm thấy cổ đau nhức, ngã quỵ về phía sau.

      Vương Hoằng liếc nhìn Tôn Diễn ngã xuống đất, nhàng : “Đưa về . Nhớ kỹ phải đối xử cẩn thận, nếu làm bị thương, sau khi A Dung tỉnh lại oán trách ta.”

      Hai hắc y nhân đồng thời lên tiếng đáp, khiêng Tôn Diễn lên, chỉ chốc lát biến mất trong sân.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 199: Tỉnh lại

      Trong sân, có chiếc xe ngựa có dấu hiệu cực kỳ bình thường đỗ ở đó. Vương Hoằng bế Trần Dung, thấp giọng : “ thôi.”

      “Vâng.”

      Xe ngựa khởi động.

      Vốn, ngoài phủ đệ của Vương Hoằng luôn có rất nhiều người qua lại, nhưng lúc này khi xe ngựa chạy ra khỏi cửa hông, mặc dù có người liếc nhìn xe ngựa kia nhưng cũng có mấy ai để ý. Quang Lộc đại phu trọng thương, tính mạng bị đe dọa nên bất tỉnh, giờ, chắc hẳn nàng thể bị chuyển qua chuyển lại. Huống chi, chiếc xe ngựa này bình thường như thế, ngay cả hộ vệ cũng có. ai có thể nghĩ rằng người ngồi trong xe ngựa lại là Vương Hoằng và Trần Dung.

      Đương nhiên, cũng phải hoàn toàn có ai để ý tới, dần dần, có mấy người đuổi theo chiếc xe ngựa này.

      Khi xe ngựa rẽ vào ngõ , Vương Hoằng bế Trần Dung bước xuống, ngồi chiếc xe ngựa khác…… Cứ mỗi lần rẽ vào con ngõ lại đổi lần nữa, sau khi đổi năm chiếc xe ngựa, phía sau bọn họ còn người nào khác.

      Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

      Trăng sáng dần dần nhô cao, hôm nay bầu trời gợn mây, chỉ có vòng trăng sáng. trời cao trong vô biên vô hạn, trăng sáng lại rọi chiếu lạnh lùng.

      Trong xe ngựa, Vương Hoằng cúi đầu, lẳng lặng nhìn Trần Dung nằm trong lòng.

      Trong lúc xe ngựa xóc nảy, Trần Dung nhắm mắt bất tỉnh thỉnh thoảng nhíu mày, lộ ra thần sắc thống khổ. Nhìn đôi mày của nàng, Vương Hoằng cúi đầu, nhàng cắn cắn, sau khi để lại mấy dấu răng, Vương Hoằng áp môi lên, khàn giọng hỏi: “Khanh khanh, ta trở về, tại sao nàng còn tỉnh lại?” Chàng khẽ cười, môi chạm vào da thịt nàng, tiếng cười kia mang theo đau buồn: “Ta cắn nàng, nàng mở to mắt trừng ta sao?”

      Giọng rất rất , như có như lẫn vào trong gió đêm, đảo mắt thấy đâu nữa, ngay cả phụ nhân trong lòng, cũng là mắt điếc tai ngơ.

      Vương Hoằng càng cười tươi.

      Xe ngựa rất chậm, mỗi lần hơi xóc nảy, xa phu đều khẩn trương lén liếc nhìn vào trong xe ngựa cái.

      Với tốc độ này, chưa đến canh giờ, giọng của xa phu vang lên bên ngoài: “Lang quân, đến rồi.”

      “Uh.” Vương Hoằng lên tiếng, tùy ý lấy ngọc bội đeo bên hông vung ra ngoài xe ngựa. Sau đó, tiếng đại môn nặng nề bị đẩy ra.

      Xe ngựa tiếp tục chạy vào.

      khắc sau, Vương Hoằng nhảy xuống xe ngựa. Chàng ngẩng đầu, nhìn sân viện yên tĩnh mà giản dị, sáu đôi nam nữ khom người đứng chờ cùng với hai mươi hộ vệ dưới ánh trăng, giọng hỏi: “Mời Nguyên chân nhân đến.”

      hộ vệ đáp: “Vâng.” Sau đó, có hơi do dự: “Bẩm lang quân, tính tình của Nguyên chân nhân dữ dằn, trong hai canh giờ này ngài ấy luôn luôn mắng chửi người khác. Nếu để cho ngài ấy nhìn thấy đại phu, có thể kêu to hét lớn mà để lộ ra thông tin gì hay ?”

      Vương Hoằng biết ý tứ của , chàng lắc đầu, : “Nơi này vắng vẻ, mặc ngài la mắng .”

      “Vâng.”

      Sau khi hộ vệ kia rời , Vương Hoằng bế Trần Dung bước nhanh vào tẩm phòng.

      Tuy cây cối trang trí trong sân viện bình thường, nhưng trong phòng lại tinh xảo mà thoải mái. Bên trong mùi hương thơm ngát, sa màn phấn hồng tung bay, chỗ rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, cảnh sắc xanh tươi ngoài cửa sổ như bao phủ toàn bộ trời đất.

      Vương Hoằng bế Trần Dung, nhàng đặt nàng lên tháp.

      Chàng nghiêng người ngồi ở tháp, cầm tay nàng.

      Nhìn nàng, chàng khẽ thở dài tiếng, thào gọi: “A Dung, là ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi.”

      Môi của chàng mím rất chặt.

      Lúc này, tiếng la mắng vang dội truyền đến: “Chữa trị hay chữa trị là do ý ta, các ngươi là đám vô sỉ, chẳng lẽ chưa từng nghe qua thể bắp ép đại phu hay sao?”

      Tiếp theo, lại quát: “Các ngươi là người của Tư Mã thất đúng ? Lại làm nhục lão phu như thế, đúng là thể nhịn nổi.” Nguyên chân nhân này vốn là nho sinh, đọc đủ thứ thi thư cử quá hiếu liêm, lại làm quan chưa được tháng quải ấn rời , từ đó khổ đọc sách thuốc, đóng cửa ba năm ra ngoài, lần đầu tiên ra tay chữa được bệnh nan y mà ai có thể chữa trị ở Trung Nguyên. Năm nay lão hơn 70 tuổi, y thuật giỏi giang, mười năm trước lại say mê tu đạo luyện đan thuật.

      Cũng bởi vậy, cho dù là mắng chửi người, lão cũng vẫn có vẻ nho nhã, chỉ có giọng to , tính tình nóng nảy.

      Người theo bên cạnh Nguyên chân nhân vẫn đều khúm núm, hề phản bác nửa câu. Bọn họ dẫn Nguyên chân nhân tới ngoài cửa phòng, thi lễ rồi : “Chân nhân, mời.”

      Nguyên chân nhân cười lạnh tiếng, đá văng cửa phòng ra, kêu lên: “Lão phu muốn nhìn xem, là tiểu tặc nào biết trời cao đất dày.”

      Lời của lão vừa dứt, ánh mắt dính chặt vào bóng dáng màu trắng ngồi bên cạnh tháp kia.

      Vương Hoằng từ từ quay đầu, chàng thi lễ với Nguyên chân nhân mở to hai mắt, vẻ mặt dám tin, rồi : “Lang Gia Vương Thất gặp qua Nguyên chân nhân.”

      “Lang Gia Vương Thất?”

      “Đúng vậy.”

      Nguyên chân nhân bước tới trước người Vương Hoằng, lão cúi đầu, mở to mắt nhìn Vương Hoằng, quát: “Bắt cóc lão phu là Vương Thất ngươi sao?”

      Vương Hoằng thi lễ, tao nhã : “Tình thế cấp bách, có chỗ nào mạo phạm xin Nguyên lão chớ trách.”

      Nguyên chân nhân cười lạnh. Lão trừng mắt nhìn Vương Hoằng, quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

      Thấy Trần Dung, Nguyên chân nhân cười lạnh : “Đây chính là đạo phong lưu khiến cho ngươi liều lĩnh làm đủ mọi chuyện sao?”

      Vương Hoằng tươi cười, : “Đúng vậy.”

      Nguyên chân nhân vẫn trừng mắt nhìn chàng.

      Vương Hoằng vái chào sâu, mỉm cười rồi : “Hoằng nghe thấy lời Nguyên lão từng , cuộc đời này nếu gặp được trượng phu thực thụ liều chết cũng nguyện cứu chữa cho . Vương Hoằng bất tài, tuy có mưu quỷ kế, tuy nhiên, bày mưu nghĩ kế, trêu đùa Hồ nô, cũng đáng với mấy chữ trượng phu thực thụ. Lúc này, chỉ cầu Nguyên lão nể tình mà cứu phụ nhân này.”

      Nguyên chân nhân mở to mắt nhìn Vương Hoằng vái chào sâu, hồi lâu mới nhíu mày : “Những người đó phải láo, Vương Hoằng ngươi thích cầu người sao? Hôm nay tại sao lại cung cung kính kính đến mức này?”

      Vương Hoằng cúi đầu : “Nếu người bị thương là Hoằng, mặc dù chết cũng đành thôi. Nhưng mà người bị thương là phụ nhân này, nàng đối với ta tình thâm nghĩa trọng, Hoằng đành lòng.”

      Nguyên chân nhân hừ mạnh tiếng, lão lại cất giọng mắng mỏ: “Tiểu tặc biết trước sau.”

      Mắng mắng, nhưng lão vẫn ngồi xuống bên tháp, Nguyên chân nhân thở phì phì mắng: “Trượng phụ thực thụ ư? Phi, thế gian có trượng phu thực thụ si mê nữ sắc như vậy sao?”

      Vương Hoằng cười khổ.

      Nguyên chân nhân thấy chàng đáp, lại trừng mắt nhìn chàng cái, tay đặt lên mạch của Trần Dung.

      Tay lão vừa đặt lên mạch Trần Dung, Vương Hoằng vẫn nhúc nhích, hề chớp mắt nhìn Nguyên chân nhân.

      Lúc này, Nguyên chân nhân lại bắt mạch tay kia cho Trần Dung.

      Sau khi bắt mạch ở hai tay, Nguyên chân nhân đứng lên, lão lại vén chăn đắp người nàng, bắt mạch ở cổ chân của nàng.

      Quá trình cũng dài, trước sau chỉ mất khắc, nhưng Vương Hoằng vẫn mỉm cười, tư thái ung dung tao nhã, nhưng xiêm y trước ngực chàng ướt đẫm mồ hôi.

      hồi lâu, Nguyên chân nhân đắp chăn lại cho Trần Dung.

      Lão quay đầu nhìn Vương Hoằng, nhíu mày : “ phải Cửu công chúa dùng tới ‘Kéo dài vô hưu’ sao? Tại sao thấy có chất độc trong cơ thể?”

      Vương Hoằng cung kính đáp: “Chưa từng bị hạ độc, đoản đao mà Cửu công chúa dùng để ám sát nàng, đường Hoằng phái người trộm đổi rồi.”

      Lời này vừa thốt ra, Nguyên chân nhân mở to mắt, lão nhíu chặt mày: “Ngươi biết Cửu công chúa muốn ám sát nữ nhân của ngươi, tại sao lại ngăn cản?”

      Vương Hoằng mỉm cười .

      Nguyên chân nhân hừ mạnh tiếng, chán ghét cao giọng: “Nhất định là tên tiểu tặc nhà ngươi lại mưu gì đây. Trách được chính ngươi cũng bản thân là người mưu quỷ kế. Tiểu tặc phải là người tốt.”

      Vương Hoằng ngẩng đầu mỉm cười, giọng : “Chân nhân sai rồi. Người tốt chưa bao giờ được chọn làm người thừa kế của gia tộc Vương thị.”

      Nguyên chân nhân nhíu mày ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu, thở dài: “Ngươi đúng là kẻ có tâm kiêu hùng. Ngay cả phụ nhân hoài thai hài tử của ngươi cũng nỡ xuống tay.”

      Lão vừa ra lời này, thân hình thẳng tắp của Vương Hoằng khẽ lung lay, chàng chậm rãi cúi đầu, nhìn Trần Dung chăm chú, giọng của Vương Hoằng nghèn nghẹn: “Là Hoằng dự liệu sai rồi…… Cho đến giờ phút này, mới biết tim lại đau đớn đến vậy.” Nếu hòn đá dùng thêm sức bắn chút, , căn bản chàng sai rồi, chàng phải tìm cách khác.

      Vương Hoằng cong khóe miệng, khẽ cười thào : “Gia gia ta từng qua, ta là người ngoan bạc tình…… Người sai lầm rồi, giờ phút này, lòng ta đau như bị ai giày xéo.”

      Khi chàng ra ‘Lòng đau như bị ai giày xéo’, ngữ khí thản nhiên bình thản, gương mặt tuấn mỹ mang ý cười ung dung, ánh mắt trong suốt cao xa, nào có nửa phần đau lòng như thế. Cũng biết vì sao, Nguyên lão nhìn y phục màu trắng phơ phất trong gió đêm, tự chủ được lại tin lời chàng .

      Tuy là tin, Nguyên lão đến bàn kê đơn, cầm kim khâu về phía Trần Dung, cười lạnh: “Về sau tái phạm như vậy, hối hận cũng vô dụng.”

      Vừa nghe thấy câu này, hai mắt Vương Hoằng sáng ngời, chàng lui ra phía sau bước, hướng tới Nguyên lão vái chào thấp, run giọng : “Làm phiền Nguyên lão chữa trị.”

      Nguyên lão cầm kim khâu trong tay hơ qua ngọn nến, cắm mạnh xuống cổ tay Trần Dung, vừa xoay vừa : “Cũng nhờ phụ nhân của ngươi, đến lúc này, mọi tinh thần sức lực của nàng đều tập trung về phía đan điền…… Nàng rất muốn bảo vệ thai nhi ở trong bụng.”

      Vương Hoằng nghe vậy, khóe miệng cong lên, trong mắt lên tia sáng, chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung, khẽ : “Nàng cho tới bây giờ đều như thế.” Trong giọng mang theo chút kiêu ngạo, chút thỏa mãn, chút vui mừng cùng thương thể .

      Nguyên lão lại châm cứu bụng Trần Dung, ngón tay nhanh chóng chuyển động, lão liếc nhìn Vương Hoằng cái, : “ để ý phụ nhân này vậy mà còn có thể tàn nhẫn quyết tâm đến thế. Nếu tiểu tặc nhà ngươi giành được địa vị cao quý, cũng biết là họa hay phúc.”

      Tất nhiên Vương Hoằng đáp lời.

      Thời gian trôi qua, động tác của Nguyên lão càng lúc càng nhanh, kim cắm ở người Trần Dung cũng càng ngày càng nhiều. Khi 9 cây kim rạng rỡ lóe sáng dưới ánh nến, trán lão đổ mồ hôi, môi mím chặt, làm sao còn có thể chuyện với Vương Hoằng được nữa?

      Cũng biết qua bao lâu, Nguyên lão : “Được rồi.” Vừa , lão vừa rút kim ra.

      Khi lão rút đến cái thứ năm, tiếng “Uhm” nhàng truyền đến, chậm rãi, mí mắt Trần Dung mấp máy, dần dần, nàng hé mở đôi mắt mờ mịt.

      Ngay khi nàng mở hai mắt, chỉ nghe “Phịch” tiếng. Nguyên lão kinh hãi nhảy dựng, nhìn lại, thấy đến Vương Hoằng quỳ xuống đất. Dường như chàng muốn đứng lên nhưng bàn tay bởi vì nắm quá chặt mà nổi hết gân xanh. mặt chàng vẫn tươi cười, dù là quỳ rạp xuống đất nhưng lưng chàng vẫn thẳng, phong độ vẫn ung dung, nhưng chàng chống tay xuống đất mấy lần cũng thể nào khiến bản thân đứng lên.

      Đầu tiên Nguyên lão mở to mắt, chỉ chốc lát lại cất tiếng cười to.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 200: Lời thề

      Trong tiếng cười lớn của Nguyên lão, Trần Dung dần dần mở to cặp mắt mê mang.

      Nàng chậm rãi nghiêng đầu, theo tiếng nhìn qua. Nghi hoặc nhìn Nguyên lão với khuôn mặt xa lạ, Trần Dung khẽ hé miệng khô nẻ, nhưng thể thốt ra chữ nào.

      Tỳ nữ chờ ở bên vội vàng bưng tới chén nước, đặt bên môi nàng để nàng nhấp ngụm nho .

      Nghe tiếng Trần Dung uống nước, Nguyên chân nhân gật gật đầu, lão tới bàn, chỉ vào đơn thuốc : “Sử dụng tháng còn vấn đề gì nữa.”

      Sau khi sửa sang lại xong, lão nghiêng mặt qua bên, hừ tiếng, bất mãn kêu lên: “Tiểu tặc họ Vương kia, lão phu phải đây, ngươi còn dám ngăn cản sao?”

      Tiểu tặc họ Vương?

      Hai mắt Trần Dung sáng ngời, nàng vội vàng quay đầu tìm kiếm. Vừa mới cử động chạm vào miệng vết thương, Trần Dung đành phải nằm yên.

      Lúc này, nàng thấy bóng dáng áo trắng tới, người đó vái chào sâu với Nguyên lão, tiếng cười khổ ôn nhu của lang quân kia truyền vào trong tai: “Chân nhân đùa rồi. Hoằng thiếu chân nhân nhân tình, ngày khác có duyên tất báo đáp.”

      “Như vậy còn được.” Nguyên chân nhân vuốt chòm râu bạc trắng : “Tiểu tử, nhớ lời ngươi ngày hôm nay.”

      Dứt lời, Nguyên chân nhân nghênh ngang rời .

      Trần Dung mê hoặc nhìn Nguyên chân nhân nhanh bước , nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, đúng là chưa từng gặp qua có người chuyện như thế với Vương Hoằng.

      Lúc này, người về phía nàng, chàng cúi đầu, lẳng lặng đến gần nàng.

      Trần Dung còn chưa ngẩng đầu, suy yếu nở nụ cười với chàng. Nàng nhìn chàng, gương mặt tái nhợt như tờ giấy hề có huyết sắc mang theo ý cười: “Thất lang.” Nàng cố sức vươn tay, từ từ đặt lên tay chàng, ánh mắt quyến luyến dừng áo trắng lấm lem, khàn khàn vô lực : “Sao lại bẩn như vậy?”

      Nàng vừa tỉnh lại, hỏi thương thế của bản thân thế nào, hỏi kịch độc trong cơ thể mình ra sao, cũng hỏi tới hài tử, lại chỉ lo lắng cho bộ quần áo của chàng bị lấm bẩn.

      Vương Hoằng mở rộng năm ngón tay.

      Năm ngón tay thon dài từ từ bao chặt bàn tay nhắn của nàng.

      “A Dung.”

      Giọng của chàng khàn khàn: “Nàng còn đau ?”

      Trần Dung vội vàng lắc đầu, nhưng chỉ lắc hai cái, nàng cảm thấy choáng váng nên vội vàng ngừng lại, nàng mỉm cười nhìn chàng khẽ : “ đau.”

      Nhìn chàng, môi nàng mấp máy, hồi lâu mới nhàng hỏi: “Ta, sao ta lại còn sống? Ta còn sống liên lụy tới chàng?”

      Vẫn quan tâm đến bản thân, chỉ lo lắng cho an nguy của chàng.

      Vương Hoằng nhắm hai mắt lại.

      Chàng thận trọng nâng bàn tay bé của nàng lên, cúi đầu, hôn lên mu bàn tay nàng, giọng khàn khàn giống như mũi: “Ta sao.” Dừng chút, chàng khẽ gọi: “A Dung.”

      Chàng ngước đôi mắt có chút ửng hồng nghiêm túc nhìn nàng, nhàng : “Ta thà rằng bị nàng liên lụy, cũng muốn nàng còn sống.”

      Sao Trần Dung có thể nghĩ đến có ngày Vương Hoằng với mình lời tình tứ như thế?

      Nàng mở to mắt, làn môi tái nhợt khẽ cong lên, tươi cười rạng rỡ. Chỉ mấy câu khiến nàng cảm thấy rất mỏi mệt. Trần Dung nghiêng đầu ngả vào gối ngọc, ngón tay bám chặt vào tay chàng. hồi lâu, nàng nhàng đáp: “Uh.”

      Nàng gì cả, chỉ đáp tiếng với vẻ hạnh phúc.

      Vương Hoằng rủ mắt.

      Chàng đặt mu bàn tay nàng lên môi mình, giọng thấp mà triền miên: “A Dung, về sau ta để nàng bị thương nữa.”

      Những lời tâm tình ôn nhu khác hẳn với ngày thường của Vương Hoằng khiến Trần Dung chấn đắc ra lời, nàng chỉ chớp mắt với vẻ nghi hoặc. hồi lâu, nàng thầm nghĩ: Có câu đại nạn chết tất có hạnh phúc tới cuối đời, xem ra ông trời bỏ mặc ta.

      Nàng nên lời, chỉ mềm mại đáp: “Uh.”

      Chàng tách từng ngón tay của nàng ra, thương tiếc ngậm ngón tay thon dài trắng nõn bên môi, ánh mắt Vương Hoằng nhìn Trần Dung hơi ửng hồng, lóe tinh quang biểu lộ mị sắc. Bất tri bất giác, Trần Dung nhìn ngắm đến ngây ngốc: Đây chính là lang quân của nàng, lang quân của nàng tuấn tú vô song.

      Đôi môi hồng nhuận của Vương Hoằng ngậm ngón út của nàng, chàng với giọng hàm hồ: “A Dung, nàng phải ta vĩnh viễn như thế, bất luận chuyện gì, bất luận khi nào, nàng đều phải ta vĩnh viễn.” Giọng của chàng còn mang theo giọng mũi, nam nhân tuấn dật thanh hoa này dùng đôi mắt trong suốt lóe tinh quang, ôn nhu như nước nhìn nàng, tóc dài phơ phất, cao quý như thần tiên, lại ra lời trẻ con chấp nhất như thế.

      Hai mắt Trần Dung híp lại, tuy chuyện hơi nhiều khiến nàng cảm thấy có chút choáng váng nhưng nàng vẫn vui sướng, buồn cười đáp: “Uh.”

      “Nàng thề .”

      Vương Hoằng chấp nhất quá mức. Chàng nhìn thẳng hai mắt nàng chăm chú, trông mong chờ nàng mở miệng.

      Trần Dung bật cười, ôn nhu, suy yếu : “Trần thị A Dung ta xin thề, ta vĩnh viễn Thất lang của ta, bất luận có chuyện gì, bất luận tới khi nào.”

      Nhận được lời thề của nàng, Vương Hoằng bộc lộ tính trẻ con mà nhếch miệng cười. Vừa cười, chàng vừa cúi đầu, đem mặt mình chôn ở trong lòng bàn tay Trần Dung. Trần Dung vừa thấy khó hiểu cảm giác được lòng bàn tay chợt lạnh lẽo, tiếp theo, mấy giọt lệ chảy xuống qua kẽ hở tay nàng.

      Trần Dung cả kinh, nàng dùng tay kia vuốt mặt chàng: “Thất lang, đừng thương tâm, phải thiếp khỏe rồi sao?”

      Giọng của nàng ngọt ngào, tươi đẹp lại bao hàm vui mừng…… Rốt cục, ở trong mắt nam nhân nàng coi là trân bảo, nàng cũng là trân bảo rồi sao?

      Nghe Trần Dung mềm giọng trấn an, Vương Hoằng vẫn nhúc nhích.

      hồi lâu, chàng mới ngẩng đầu lên, xoay người ra phía sau, cầm khăn sạch trong tay tỳ nữ, chậm rãi lau sạch bùn đất mặt.

      Sau đó, chàng đứng lên, mở rộng hai tay. Chỉ trong chớp mắt, Vương Hoằng vừa rồi yếu ớt, thương tiếc, ôn nhu vô cùng thấy đâu nữa. Chàng mở rộng hai tay tựa như đế vương, ung dung, cao quý, thể với tới.

      Chàng vừa đứng dậy, vài tỳ nữ đồng thời tiến lên, cởi ngoại bào dơ bẩn ra, đổi bộ áo bào trắng mới tinh, rồi chải lại tóc tai rối tung cho chàng lần nữa.

      Khi mấy tỳ nữ thối lui, Vương Hoằng trước mắt lại khôi phục bộ dạng phong tư tuyệt luân như thần tiên.

      Chàng cúi đầu, ôn nhu nhìn Trần Dung.

      Trần Dung nhìn chàng, đối diện với hai mắt tuy rằng trong suốt bình tĩnh nhưng vẫn ôn nhu như nước, Trần Dung cười yếu ớt.

      Trần Dung nhìn chàng, khẽ gọi: “Thất lang.”

      “Uh.”

      “Chàng thế nào rồi?” Ánh mắt Trần Dung có chút khẩn trương: “Chàng làm chuyện gì chứ?”

      Vương Hoằng chậm rãi lắc đầu.

      Chàng vươn tay, nhàng vuốt ve mái tóc dài của Trần Dung. Vừa chải vuốt sợ tóc, chàng vừa khẽ nỉ non: “Hơi rối, uhm, người nàng có thương tích, ta giúp nàng tắm rửa chút.”

      Vừa nghe lời này, Trần Dung khỏi lắc đầu, chỉ lắc chút, nàng bị choáng váng nên ngừng lại: “ cần.”

      “Vì sao?”

      Vì sao? Tất nhiên là bởi vì ngượng ngùng. Trần Dung cắn môi, liếc nhìn chàng cái, ngượng ngùng : “Gọi tỳ nữ đến là được rồi.”

      Vương Hoằng nhận ra nàng ngượng ngùng.

      Chàng tiến lên bước, nhàng giúp Trần Dung ngồi thẳng, sau đó, chàng ngồi phía sau nàng, để nàng dựa vào người mình. Trần Dung thào : “ người ta có mùi máu tươi, lây mùi sang người Thất lang.”

      Vương Hoằng để ý tới, chàng gác mặt lên gáy nàng, lâu vẫn nhúc nhích.

      Ngay khi Trần Dung tò mò muốn quay đầu, giọng mũi của chàng lại truyền đến: “Khanh khanh, cả đời của Hoằng phụ nàng.”

      ……

      Trần Dung hoàn toàn kinh sợ.

      Nàng mở to hai mắt, tin vào lỗ tai của mình.

      Qua hồi lâu, nàng run giọng, nghẹn ngào hỏi: “Chàng cái gì?”

      Bất chấp mê muội, nàng quay đầu nhìn chàng, chảy lệ cầu xin: “Thất lang, vừa rồi chàng gì? Xin chàng lặp lại lần nữa.”

      Nàng mở to hai mắt, để mặc lệ rơi xuống theo khóe mắt: “Thất lang, xin chàng, xin chàng lặp lại lần nữa…… Chàng, chàng thể để ta đoán lung tung được, ta nhớ đâu.”

      Vương Hoằng cúi đầu, môi chàng đặt lên giữa trán nàng.

      Ôn nhu đặt nụ hôn lên đó, chàng nhàng ra ràng: “Khanh khanh, ta còn là ta …… ngày này, ta nếm đủ phiền não thế gian rồi.”

      Chàng dời khỏi mặt nàng, ôn nhu nhìn nàng, nhắm hai mắt, hôn lên môi nàng.

      Hai lưỡi quấn lấy nhau, vừa tiếp xúc Vương Hoằng chậm rãi tách ra. Chàng lại nhìn nàng, khẽ : “Ta , cuộc đời này phụ khanh.”

      câu vừa dứt, Trần Dung nghẹn ngào thốt ra tiếng.

      Nàng đem mặt chôn trong lòng chàng, vẫn nhúc nhích. Trong tiếng khóc thút thít, đảo mắt lệ khiến y phục của chàng ẩm ướt.

      Vừa chảy nước mắt, ngay cả đau đớn Trần Dung cũng quên mất, nàng chỉ ôm chặt chàng, khóc nỉ non.

      Năm ngón tay của Vương Hoằng như thoi đưa, xuyên qua mái tóc dài của nàng, thấp giọng : “Ta trả thù bất luận kẻ nào.” Nghe thấy câu này, tiếng nghẹn ngào của Trần Dung ngừng lại, nàng bắt đầu yên lặng lắng nghe.

      Giọng của chàng tựa như gió , rất mà ấm áp: “Cửu công chúa chết, nhưng mà mọi người trong hoàng thất cũng nghĩ rằng nàng khó thoát khỏi cái chết.”

      Nghe đến đó, Trần Dung đẩy chàng ra, nàng ngẩng gương mặt đẫm lệ, từ vẻ vui mừng cùng hạnh phúc, dần dần chuyển thành thống khổ.

      Nhìn chàng, trong ánh mắt nghi hoặc của Vương Hoằng, Trần Dung thấp giọng : “Thất lang có biết ta trúng độc rồi ? Cửu công chúa bôi kịch độc lên thân đao, có giải dược.”

      Lúc này, tựa hồ nàng hiểu ra, vì sao hôm nay Vương Hoằng lại khác thường như thế, rơi lệ trước mặt nàng, rồi đồng ý với nàng, khiến nàng chờ mong đến vậy…… Tất nhiên chàng cũng biết mình sắp chết rồi đúng ?

      Trần Dung ra những lời này, thấy Vương Hoằng rũ mắt , khỏi nhàng cười, nàng cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nghiêng đầu, Trần Dung với vẻ vô tâm: “Thất lang đừng để ý, mạng này của ta vốn là vô tình nhặt lại được. Ông trời muốn thu lại, cũng đành kệ thôi.” Dừng chút, giọng của nàng chuyển thành yếu ớt: “Thất lang đừng vì thương tiếc ta mà ra lời hứa hẹn như thế.” Nàng cất tiếng cười, còn thêm: “ tháng chỉ có ba mươi ngày, nào có lâu dài như cả đời…… Nhưng mà Thất lang cuộc đời này phụ ta, A Dung nghe thấy rất vui mừng.” Có lẽ nàng quá mức kích động nên khá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy mệt mỏi chịu nổi, vì thế nàng chậm rãi nằm xuống, từ từ nhắm lại hai mắt. Có điều nơi khóe mắt, hai giọt lệ như trân châu chầm chậm chảy xuống, thấm vào vạt áo của Vương Hoằng.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :