1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 159: Ngoại thất, Nhiễm Mẫn

      Trần Dung vẫn nhúc nhích.

      Lúc này, tiếng nghẹn ngào của nàng dừng lại.

      Rất lâu sau đó, Trần Dung mới khẽ trả lời: “Ta biết.”

      tại nàng biết.

      Vương Hoằng vẫn luôn cúi đầu ôn nhu nhìn nàng. Nghe thấy nàng đáp lời, chàng nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn mình.

      Hai mắt Trần Dung hãy còn phù thũng, lệ rưng rưng, khi đối diện với Vương Hoằng, nàng mỉm cười với chàng, nụ cười này còn chút nào lo lắng bất an.

      Vương Hoằng giật mình. Chàng mỉm cười, cúi đầu, dán mặt mình lên mặt nàng, hỏi với giọng ôn nhu: “Khanh khanh khóc nữa chứ?”

      Giọng của Trần Dung vẫn có chút khàn khàn: “ khóc nữa.”

      Vương Hoằng nhàng cắn lên chóp mũi nàng, lại hỏi: “ hận nữa chứ?”

      Dưới ánh mắt lẳng lặng chăm chú của chàng, Trần Dung lại cười rạng rỡ, : “ hận nữa.”

      Nàng đẩy chàng ra, từ từ ngồi dậy, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, Trần Dung cười cười, ngẫm nghĩ rồi : “Nếu trốn được, vậy trốn nữa.”

      Lúc này, Vương Hoằng ở phía sau nàng vẫn lẳng lặng nhìn nàng.

      Nhận thấy ánh mắt của chàng, Trần Dung thản nhiên quay đầu, mặt nàng nước mắt vẫn chưa khô hết, tươi cười khiến cho trong vẻ rạng rỡ mang theo vài phần thương tiếc như hoa lê rũ trong mưa. Vương Hoằng mấy máy môi, vừa định gì đó, Trần Dung nghiêng người về phía trước, dùng môi đào nhàng đặt lên môi chàng!

      Đây là lần đầu tiên khi nàng hoàn toàn tỉnh táo hôn chàng như thế!

      Môi đào khẽ chạm, hương thơm khiến người mê luyến. Trần Dung nhìn chàng, mị nhãn như tơ: “Phu chủ.”

      Hai chữ vừa thốt ra, Vương Hoằng run lên.

      Dường như Trần Dung biết bản thân vừa cái gì, nàng chỉ ôn nhu hôn chàng, môi chạm môi, hơi thở cùng giao hòa, nàng khẽ cười, giọng mơ hồ mĩ đãng: “Ngay cả khi phu chủ còn thích A Dung, cũng phải bảo vệ A Dung chu toàn đó.”

      Đây là cầu của nàng.

      Giọng của nàng rất thấp, lần đầu tiên chủ động hôn chàng, lần đầu tiên gọi chàng là phu chủ, cầu bảo hộ của chàng.

      Yết hầu của Vương Hoằng chuyển động, chàng nâng mặt Trần Dung cách xa ra chút, bình tĩnh, lẳng lặng nhìn nàng.

      Dưới ánh mắt chăm chú của chàng, Trần Dung tránh, chỉ hơi nghiêng về phía trước, dựa vào trong lòng chàng.

      Bàn tay trắng mịn bé của nàng đùa bỡn túi hương chàng đeo bên hông, mềm mại đáng cười : “A Dung cũng thể tới phủ đệ được, tiếp tục ở tại đạo quan cũng thế, an trí biệt viện khác cũng thế, hoặc là, dàn xếp nơi cách Kiến Khang xa chút, về sau, A Dung là ngoại thất của chàng, lang quân muốn tới tới, muốn tới cần tới.”

      Nàng tới đây, Vương Hoằng thẫn thờ khẽ cử động.

      Dần dần, chàng bất giác cong môi, cười nhợt nhạt. Chàng hôn đỉnh đầu Trần Dung, giọng thanh nhuận lạnh lùng: “Muốn tới tới, muốn tới cần tới? như thế, A Dung đố kỵ, hận, oán…… cũng sao?”

      Trần Dung cười : “Thất lang xác thực trí tuệ vô song.”

      Nàng cũng thừa nhận.

      Vương Hoằng thu hai tay, chàng cúi đầu, yên lặng nhìn Trần Dung. Chậm rãi, chàng nhíu mày, thản nhiên cười : “Được.”

      Chàng lại cắn chóp mũi của nàng, có điều lúc này dường như cắn hơi mạnh, để lại cái mũi thon của Trần Dung hai dấu răng.

      Môi của chàng di xuống, giống như nàng vừa rồi, nhàng in nụ hôn lên môi nàng, cười : “Hết thảy như A Dung mong muốn!”

      lời phun ra, Trần Dung nhắm hai mắt.

      Khi hai mắt nhắm lại, khóe môi nàng cũng hơi cong lên, mang theo tươi cười thản nhiên, dường như chê cười, dường như yên tĩnh.

      Cũng vậy, Vương Hoằng cúi đầu ôn nhu nhìn nàng cũng mỉm cười.

      Đúng lúc này, xe ngựa khẽ lắc lư rồi ngừng lại.

      Trần Dung ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài. Lúc này, xe ngựa vừa mới chạy ra khỏi phố chính, rẽ vào ngõ . Người ở đây đa phần là thứ dân.

      Bên ngoài truyền đến tiếng quát của xa phu: “Ngươi là người phương nào?”

      Tiếng quát vừa thốt ra, Trần Dung hiếu kỳ, nàng rời khỏi ôm ấp của Vương Hoằng, vươn tay kéo rèm xe.

      Vừa nhìn về phía người nọ, Trần Dung theo phản xạ muốn ngăn trở Vương Hoằng ở phía sau, nhưng động tác mới làm được nửa, Trần Dung liền ngừng lại.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của người nọ, nàng chút để ý cười gọi: “Hóa ra là Nhiễm tướng quân.”

      Người đó tay cầm sẵn dây cương của xa phu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trong xe ngựa, đúng là Nhiễm Mẫn.

      Ánh mắt của Nhiễm Mẫn lạnh lùng đảo qua Trần Dung, quét về phía Vương Hoằng ở sau nàng. Chậm rãi, y cong bạc môi, nặng nề : “Trần thị A Dung, lần này, sao nghĩ cách che chở ?”

      Lời này vừa thốt ra, Vương Hoằng vẫn nghiêng người dựa tháp, cười nhợt nhạt cũng chuyển mắt nhìn Trần Dung.

      Trần Dung rũ hai mắt cười cười, thấp giọng : “Chàng cần ta bảo hộ.” Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mẫn, vân đạm phong khinh cười : “Các ngài đều là nam nhi đỉnh thiên lập địa, nam nữ thế gian đều vô cùng ngưỡng mộ, cần phụ nhân hèn mọn như ta bảo hộ sao?” Nàng cười buồn bã, thào : “ biết lượng sức như thế…… để làm gì đây.”

      Dứt lời, nàng lui về phía góc trong xe ngựa, Trần Dung quay đầu, theo góc cửa xe nhìn chằm chằm ra bên ngoài, liếc nhìn cảnh tượng trước mắt cái.

      Nhiễm Mẫn ha hả cười.

      Y lẳng lặng nhìn Trần Dung và Vương Hoằng trong xe ngựa, tiến lên bước, ống tay áo bên phải phất cái, ngay lập tức, thanh kiếm hàn quang dày đặc bắn ra từ trong tay áo y, đặt cổ họng của Vương Hoằng!

      Động tác này, rất nhanh, rất đột ngột.

      Thời đại này, quý tộc cùng thứ dân, quý tộc thượng tầng và quý tộc hạ tầng khác biệt giống như trời và đất. Trong thời đại nô tính thâm căn cố đế, người có thân phận thấp kém đối mặt với quý tộc, rất ít khi sinh ra cừu hận cùng oán thán, có chăng, đa phần là sùng mộ……

      Vì thế, lúc trước khi rời khỏi Bình thành, người Vương gia ở Bình thành cũng thể ngờ rằng đám lưu dân lại dám xâm phạm bọn họ. Vì thế, trong thành Kiến Khang, các quý tộc thượng đẳng ngay cả hộ vệ cũng mang theo mấy.

      kiếm này của Nhiễm Mẫn vô cùng sắc bén mà đột ngột, mấy hộ vệ căn bản kịp phản ứng, kiếm của y đặt cổ của Vương Hoằng!

      Kiếm quang dày đặc, tay áo phất gió.

      Ánh mặt trời chiếu vào thanh kiếm, lấp lánh phản xạ ánh nắng, từng đợt quang mang phiêu chuyển, giống như có tơ máu lướt qua.

      Mũi kiếm sắc bén, Vương Hoằng ngửa đầu, chàng nâng mắt nhìn về phía Nhiễm Mẫn cười: “ ngờ, tướng quân vì A Dung lại dám động kiếm ở trong thành Kiến Khang. Ngay cả vương đồ bá nghiệp, cũng địch lại nụ cười của mỹ nhân sao?”

      Lời này chậm rãi mà đến, tao nhã mà thong dong.

      Nhiễm Mẫn lạnh lùng cười, kiếm trong tay y đè xuống chút, khi làm cho cổ Vương Hoằng chảy ra tơ máu, Nhiễm Mẫn mới nặng nề : “Vương Thất ngươi rất coi trọng chính mình! Nhiễm mỗ dám đến có thể rời bất cứ lúc nào!”

      Lúc này lời vừa dứt, mấy chuôi kiếm đồng thời chỉ vào ngực vào thắt lưng y uy hiếp: “Buông lang quân ra!”

      “Lớn mật, mau mau buông tay!”

      “Buông tay!“

      Năm tiếng quát đồng thời truyền đến, Nhiễm Mẫn vẫn thèm quan tâm, y tùy ý để mấy mũi kiếm chỉ vào mình, ngay khi tiếng kêu sốt ruột càng thêm dồn dập, tay phải Nhiễm Mẫn cầm kiếm trầm xuống.

      Vừa trầm xuống, kiếm đâm vào cổ, máu chảy như suối!

      Năm người phía sau Nhiễm Mẫn thấy máu tươi chảy ra đồng thời rùng mình, trường kiếm chỉ vào Nhiễm Mẫn, cũng khỏi tự chủ co rụt lại.

      Cảm giác được kiếm phong của bọn họ thu liễm, Nhiễm Mẫn cười lạnh lùng, cũng thả lỏng kiếm đặt cổ Vương Hoằng.

      Y thèm quan tâm đến năm người kia, lập tức nhìn chằm chằm Vương Hoằng nghiêng người dựa vào tháp, khí định thần nhàn, vừa vặn chỉnh lại tư thế, dường như thú vị nhìn mình.

      Nhìn chằm chằm thiếu niên nhàn nhã này, Nhiễm Mẫn nhếch bạc môi, nặng nề gọi: “Vương Hoằng.”

      Y liếc nhìn Trần Dung vẫn ngắm cảnh vật bên ngoài cái, lạnh lùng : “Mối hận đoạt thê, mỗ dám quên!”

      Tám chữ lộ ra sát khí!

      Trần Dung ngồi bên cạnh bọn họ khẽ cắn môi.

      Rốt cục, nàng vẫn quay đầu.

      Vừa nhìn sang bên này, ánh mắt của nàng chịu khống chế liếc nhìn máu chảy cổ Vương Hoằng, sau khi nhìn chăm chú, Trần Dung khẽ : “Nhiễm tướng quân.”

      Lúc này, nàng vừa mở miệng liền hấp dẫn chú ý của mọi người.

      Trần Dung ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mẫn, giọng : “Sáng nay, ta ở bên ngoài cửa cung nhìn thấy thanh niên Hoàn thị bị bắn chết ở trước mặt mọi người!” Nàng nhìn Nhiễm Mẫn, lẳng lặng : “ chỉ ngâm xướng câu, “Hồng lâu mỹ nhân nghiêm tụ chiêu, chu môn tửu nhục nhưỡng thành tao.” Vậy mà bị bắn chết ở trước mặt mọi người. Tướng quân hẳn là biết, ở trong thành Kiến Khang, đối với các thế gia đệ tử, được hành hình ở trước mặt mọi người.”

      Trần Dung tới đây, chỉ là đám người Nhiễm Mẫn, ngay cả Vương Hoằng cũng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trần Dung…… Phụ nhân này, đối với thời cuộc thế lại có quan sát sâu sắc như thế?

      Trần Dung cũng chú ý tới bọn họ, nàng chỉ nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, khàn giọng : “Chỉ là câu thơ như vậy mà quan tâm bắn chết đệ tử thế gia. Chẳng lẽ tướng quân nghĩ rằng đây là việc tầm thường sao?” Nàng rũ hai mắt, từ từ : “Nghe tướng quân cố ý chỉnh đốn người Tấn chống lại chúng Hồ…… Nam nhi có tâm huyết trong thành Kiến Khang ít người tâm động.” Nàng cười cười, còn thêm: “Tướng quân tự cho là ai chú ý rằng ngài đến Kiến Khang, nhưng lần đó ở Nam Dương, bệ hạ của ngài an bài người ở bên cạnh tướng quân, lúc này, ai mà biết được bên cạnh tướng quân có tiểu nhân hay .” Trần Dung thở dài tiếng, : “Chỉ sợ là, mũi tên kia là của tướng quân ngài!”

      Lời này của nàng phân tích trật tự ràng, đối với thời cuộc ở Kiến Khang, đúng là rất hiểu biết!

      Hai nam nhân này đều là hào kiệt thời, nhưng nghe thấy câu của Trần Dung dường như tài trí hề thua kém bọn họ?

      Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều giật mình.

      Vương Hoằng lẳng lặng nhìn Trần Dung, lúc này chàng nhớ lại, phụ nhân này lúc ban đầu hấp dẫn chàng chính là do đường về phía nam nàng biểu lộ ra đại trí tuệ…… Chàng suýt nữa quên mất!

      Trong ánh nhìn chăm chú của hai người, Trần Dung lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, người này xưa nay giết chóc quyết đoán, nhưng thanh trường kiếm đặt cổ Vương Hoằng lại là điều vô nghĩa với nam tử hán, nàng mỉm cười, thản nhiên : “Dương tướng quân chưa từng chuyển cáo tới tướng quân sao? Trong thành Kiến Khang, rất nhiều thị phi, tướng quân đừng vội câu lý phiên thuyền.”

      Nhiễm Mẫn mím nhanh bạc môi.

      Y nặng nề, hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

      hồi, y khàn khàn cười, thào : “Nàng đối với , là dụng tâm lương khổ!”

      Trần Dung lắc đầu, nàng nhàng : “Tướng quân sai lầm rồi. Tuy ta là người của chàng, nhưng cũng bởi vì thế gian này người có chí hướng đánh bại người Hồ, rạng danh cho tộc nhân vốn nhiều lắm. Các ngươi có nội chiến, đắc ý chính là đám người Thạch Hổ, Mộ Dung Khác.”

      Lời này của Trần Dung vừa thốt ra, Nhiễm Mẫn liền lên tiếng cười lạnh.

      Y đảo mắt trừng nhìn Vương Hoằng.

      Lúc này Vương Hoằng vẫn khí định thần nhàn, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiễm Mẫn, chàng vẫn nhìn Trần Dung, tươi cười ôn nhu: “A Dung đúng là trí tuệ hơn người.”

      Đồng thời truyền đến với giọng của Vương Hoằng, còn có tiếng kêu to của nữ tử có chút bất an, cũng có chút sốt ruột: “Phu chủ.”

      Người kêu to chính là Trần Vi đứng ở cách đó xa, mặc phục sức nam nhân, gầy yếu mảnh mai, gương mặt che giấu dưới đấu lạp. Sau khi Trần Dung nhận ra giọng nàng ta nâng mắt lên, hề để ý tới nữa.

      Trần Vi cắn môi, trong giọng mang theo tiếng khóc: “Phu chủ, quên , cầu chàng, quên .”

      Nhiễm Mẫn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trần Vi, nặng nề quát khẽ: “Câm miệng!”

      Hai chữ thốt ra, lời của Trần Vi lập tức nghẹn trong cổ họng.

      Nhiễm Mẫn quay đầu, y nhìn Trần Dung, lại nhìn Vương Hoằng, chậm rãi, y nhếch bạc môi, kiếm trong tay đặt cổ Vương Hoằng lại đè xuống.

      Mới dùng chút lực, máu cổ Vương Hoằng vừa ngừng lại trào ra.

      Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Vương Hoằng, lạnh giọng cười: “Lần này ta vốn định lấy mạng của ngươi!”

      Tiếng của y vừa dứt, Vương Hoằng gật đầu, : “Ta biết, ngươi ngu dốt đến vậy.”

      Vương Hoằng gật đầu, Nhiễm Mẫn cười lạnh tiếng. Y có chút ảo não, cũng có chút thống hận trừng mắt nhìn Vương Hoằng, cắn răng, lạnh lùng : “Tất nhiên, mối hận đoạt thê, Nhiễm Mẫn suốt đời khó quên!”

      Lúc này, Vương Hoằng chỉ ngẩng đầu liếc mắt cái, rồi hề để ý rũ mắt xuống.

      Sau khi Nhiễm Mẫn ra những lời này, hừ mạnh cái, thu kiếm về.

      Y nhìn về phía Trần Dung.

      Nhìn nàng, ánh mắt của y có chút phức tạp. Phụ nhân này, y vốn nên tới gặp. Ngay lúc vừa rồi, y cũng tính nhàm chán dây dưa lâu tại đây. Cũng biết vì sao, trong lúc vô ý liếc nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ gắn bó ỉ ôi trong xe ngựa, y thể khống chế hành vi của bản thân, mặc kệ hộ vệ ngăn lại xe ngựa, dùng kiếm chỉ vào Vương Hoằng!

      Chỉ là phụ nhân! Chỉ là phụ nhân mà thôi……

      Nhìn thẳng Trần Dung chăm chú, đến khi Trần Dung rũ hai mắt, Nhiễm Mẫn mới vung ống tay áo, xoay người nhanh rời .

      Y vừa , Trần Vi cùng hai hán tử đầu đội đấu lạp cũng bước nhanh đuổi theo.

      Nhìn bóng dáng y xa, Vương Hoằng chậm rãi từ trong lòng lấy ra khăn tay, đặt lên miệng vết thương, Vương Hoằng thản nhiên : “Rửa sạch chút, đừng để ai biết ta gặp qua y.”

      “Vâng.”

      Chàng nghĩ nghĩ, còn thêm: “Thông tri xuống, được khó xử Nhiễm tướng quân, uhm, có thể giúp giúp đỡ chút.”

      Lời này, làm cho Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên, giống như cảm giác được cái nhìn chăm chú của nàng, Vương Hoằng thản nhiên cười : “Khanh khanh còn có thể lấy quốc gia làm trọng, Vương Hoằng lại thể sao?”

      Chàng quay đầu, yên lặng nhìn về phía Trần Dung.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 160: Vương Hoằng kháng chỉ

      Cảm giác được ánh mắt của chàng, Trần Dung vội vàng né qua.

      Nhìn Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, dịch vào trong góc xe, Vương Hoằng tùy tay ôm miệng vết thương, vươn tay kéo cái mạnh ôm nàng vào trong lòng.

      Trần Dung khỏi ngã vào trong lòng chàng, khuỷu tay chống sang bên, cố gắng để chạm vào miệng vết thương của chàng.

      Tức , máu chảy như suối! Máu tươi đảo mắt ẩm ướt toàn bộ khăn tay, đảo mắt tựa như suối chảy xuống vạt áo, cũng nhiễm đỏ vạt áo của Trần Dung!

      Máu tươi nhiễm đỏ xiêm y màu trắng, tình cảnh kia, muốn bao nhiêu kinh tâm có bấy nhiêu.

      Trần Dung nhìn, lấy ra khăn tay từ trong lòng, nhàng ấn lên.

      Nàng cũng nhìn về phía Vương Hoằng, quát khẽ với hộ vệ bên ngoài: “Dược đâu?”

      Năm hộ vệ liếc nhìn Vương Hoằng cái, cúi đầu tiến lên.

      Dưới trợ giúp của bọn họ, miệng vết thương của Vương Hoằng rất nhanh được băng bó. Thường phục của chàng cũng được thay đổi.

      Đảo mắt, rèm xe lại kéo xuống.

      Trần Dung ôm gáy Vương Hoằng, ôn nhu, mềm mại hỏi: “Phu chủ, đau ?”

      Giọng kéo dài, tình ý vô hạn.

      Vương Hoằng vươn tay nâng cằm nàng.

      Cũng chờ động tác của chàng, Trần Dung ngước mắt nhìn chàng.

      Nàng nhìn chàng, ánh mắt lúng liếng, tình cảm thân thiết cần phải tới. Trần Dung ôn nhu liếc nhìn chàng rồi cúi đầu, cách qua lớp thường phục nhàng in nụ hôn lên miệng vết thương của chàng, khẽ : “Rất đau, đúng ?”

      Vương Hoằng cũng trả lời câu hỏi của nàng.

      Ngón tay trắng mịn của Trần Dung từ miệng vết thương xẹt qua cằm của chàng, nàng thở dài tiếng, đem mặt dán mặt chàng, nhàng vuốt ve, nàng học chàng, cắn lên chóp mũi chàng, hơi thở thơm hương: “Lần sau lại có việc này, A Dung nguyện thay lang quân đỡ.”

      Lời của nàng từng từ đều ôn nhu.

      Ánh mắt của nàng chứa đưa tình.

      Vẻ mặt của nàng vô cùng thân thiết.

      Đây vốn là điều Vương Hoằng hy vọng nhìn thấy …… Nhưng giờ phút này lẳng lặng nhìn nàng, chàng lại cảm giác được bất an.

      Đúng lúc này, bên ngoài tiếng trống ồn ào náo động.

      Trần Dung vội vàng xốc rèm xe lên nhìn ra phía ngoài. Vừa ngẩng đầu, Trần Dung thu hồi ánh mắt, tự sửa sang lại xiêm y cùng tóc tai tán loạn.

      Sau hồi, nàng hướng Vương Hoằng quyến rũ cười hỏi: “Dung sắc chỉnh tề chưa?”

      Vương Hoằng vẫn luôn lẳng lặng nhìn nàng, nghe vậy ngắm nhìn nàng từ xuống dưới.

      Chàng vươn ngón tay thon dài, như gió xuân khẽ vén tóc mai bên tai nàng rồi lại lướt đến sau gáy nàng, sau khi vuốt lại tóc tơ cho gọn, chàng : “Chỉnh tề rồi.”

      “Đa tạ phu chủ.”

      Trần Dung đáp tiếng, lại vươn tay vén rèm xe, bước xuống dưới.

      Cánh tay của nàng bị chế trụ, giọng của Vương Hoằng bay vào trong tai: “A Dung muốn đâu?”

      Trần Dung ngoái đầu lại nhìn chàng.

      Nàng nhìn chàng, mím môi, cười rất thoải mái: “Phu chủ có điều biết, A Dung xuất thân hàn vi, từ lúc về phía nam tới nay, đường nơm nớp lo sợ, luôn phải nhìn mặt người khác, dám thả lỏng lúc nào. A Dung đến thành Kiến Khang này khá lâu nhưng cũng vì thân hình diện mạo của mình mà dám phóng túng bản thân. tại tốt rồi, có phu chủ, sống có người nhớ tới, chết cũng có người nhặt xác. A Dung rốt cục có thể buông lỏng rồi.”

      Nàng bỏ tay chàng xuống, thả người nhảy xuống xe ngựa.

      Rèm xe lay động, nàng thản nhiên quay đầu, thi lễ với Vương Hoằng trong xe ngựa, : “Phu chủ, A Dung dạo.”

      Dứt lời, nàng vung ống tay áo, chậm rãi bước về phía tiếng trống kia.

      Trần Dung mới vài bước, giọng của Vương Hoằng truyền đến từ phía sau: “Trở về.” Giọng thư hoãn, nhưng cũng là mệnh lệnh.

      Trần Dung ngừng bước.

      Xe ngựa khởi động.

      bàn tay thon dài đặt lên vai nàng, Vương Hoằng thở dài tiếng, nhàng : “Chờ thời gian nữa .” Chàng bước xuống xe ngựa, nắm tay Trần Dung, từng bước trở lại trong xe ngựa.

      Trần Dung giãy dụa, nàng thuận theo bước lên.

      thôi.”

      “Vâng.”

      đạo quan.”

      “Vâng.”

      Trong từng tiếng mệnh lệnh, Vương Hoằng ôm Trần Dung, bởi vì động tác này của chàng, chỗ miệng vết thương cổ lại bắt đầu chảy máu.

      Trần Dung nhìn thấy liền vươn tay đặt lên miệng vết thương buông.

      Vương Hoằng cúi mắt nhìn nàng, giọng : “A Dung phải biết sao? Ta cho phép nàng chết.”

      Chàng cười ung dung mà nhợt nhạt, năm ngón tay co thành lược chải mái tóc của nàng, chàng chậm rãi : “Nào, nhìn xem người nọ.” Chàng chỉ là thiếu phụ cách xe ngựa tầm trăm bước: “Phụ nhân kia là do Cửu công chúa phái tới. A, còn có kia, kia, kia cũng vậy.”

      Chàng khẽ cười, nhàng hôn lên mái tóc Trần Dung cái, : “Những người đó vui mừng nếu A Dung riêng đó.”

      Trần Dung cười cười, giọng của nàng có chút vô lực: “ biết.”

      Nàng tựa vào trong lòng chàng, thào :“Phu chủ là xấu, cũng cho ta được tùy hứng.” Nàng than thở tiếp: “Sống dễ, chết cũng được cho phép, ai, phu chủ phải là người tốt.”

      Nghe như thế, Vương Hoằng ha hả cười.

      Cho tới nay, tươi cười của chàng đều là nhợt nhạt, thản nhiên, thời điểm cất tiếng cười to như thế nhiều lắm.

      Chàng vươn tay trái, vỗ ở bên thành xe. Trong tiếng tiết tấu ràng, chàng đặt ngón tay lên môi, khẽ hừ tiếng, khẽ cảnh cáo: “A Dung, lời này thể dễ dàng ra…… Nàng xấu ta ở Kiến Khang, bị người ta tấn công đó.”

      Trong tiếng cười to của Vương Hoằng, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa chạy tới dưới Tây Sơn đạo quan bắt đầu giảm tốc.

      Vương Hoằng ngả về phía sau, chàng vươn tay vuốt ve lưng Trần Dung, vuốt ve mái tóc của nàng, nhìn Trần Dung quyến rũ động lòng người. đến cũng kỳ quái, phụ nhân này, từ sau khi thất thân cho chàng, cả người trở nên minh diễm lóa mắt người ta, trong quyến rũ có phong lưu. Loại phong lưu quyến rũ này, muốn giấu cũng thể giấu nổi, đúng là hoàn toàn tẩy sạch khí chất dục diễm hèn mọn trước đó của nàng. tại nàng, trong dung mạo cử chỉ cũng giống như ngày xưa, tư thái kia lại có cao thượng mỹ miều.

      Dường như tại nàng hề nóng vội, hề để ý đến sinh tử…… Cũng đúng, nàng thay đổi rồi.

      Cứ thế ngắm nhìn nàng, ngón tay thon dài của chàng nhàng xoa gáy nàng, thấp giọng ôn nhu: “A Dung càng ngày càng đẹp, chuyện này có gì là tốt chứ?”

      Giọng rất thấp.

      Trần Dung quay đầu.

      Vương Hoằng đối diện với đôi mắt sáng lưu chuyển của nàng, ngón tay khẽ nâng, chàng mơn trớn lông mi dài của nàng, cong khóe miệng, nhàng ôn nhu : “A Dung khiến ta càng ngày càng bỏ xuống được, đúng là có gì tốt chứ?”

      Trần Dung thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Lang quân sao lại ra lời ấy? phải chàng muốn khóa chặt A Dung ở bên cạnh người sao? thế gian này, cho dù sơn hào hải vị, ăn quá nhiều cũng thấy chán. Lúc lang quân cảm thấy chán chường, nghĩ đến cũng dùng được lâu ngày.”

      Trần Dung đợi câu trả lời của chàng.

      Ngay khi nàng chuyển mắt nhìn lại, đột nhiên, tiếng trống truyền đến.

      Tiếng trống kia đúng là cổ nhạc bọn họ nghe thấy ở ngã tư đường. Nhưng mà, giờ này khắc này, tiếng cổ nhạc kia lại theo đuôi phía sau nàng, xuất ở dưới đạo quan!

      Trần Dung ngồi thẳng người, vươn tay vén lên rèm xe, nhìn ra bên ngoài.

      Tiếng trống càng ngày càng gần, trong sơn đạo quanh co khúc khuỷu, như như . Chỉ liếc mắt cái, Trần Dung phát , phía sau đội cổ nhạc kia còn hơn trăm người theo xem náo nhiệt.

      Giờ phút này, tiếng cổ nhạc kia chỉ cách nàng tầm trăm bước.

      Xe ngựa ngừng lại, Trần Dung còn chưa quay đầu, tiếng than của Vương Hoằng truyền đến: “Là người của hoàng đế?”

      Người của hoàng đế?

      Trần Dung rùng mình, nghiêng đầu nhìn lại.

      Dần dần, người đường tản ra, đội ngũ xuất ở trước mặt Trần Dung.

      Đây là đội của hoàng đế, tuốt đằng trước là thái giám. Tay thái giám kia cầm thánh chỉ, ở phía sau là tiếng khua chiêng gõ trống cùng hộ vệ thiên gia.

      Trần Dung nghĩ nghĩ, nhảy xuống xe ngựa.

      Nàng vừa ra hai bước, giọng thấp mà ôn nhu truyền đến: “A Dung, lên xe.”

      Trong giọng trầm lãnh hiếm có từ trước đến nay.

      Trần Dung có chút kinh ngạc, nàng ngoái đầu nhìn thoáng qua chàng, thấy chàng nhìn chằm chằm đội nhạc kia hề chớp mắt, tâm thần khẽ động, liền lên tiếng, hai lời thối lui đến bên cạnh chàng lên xe ngựa.

      Nàng vừa lên xe ngựa, Vương Hoằng ôm nàng vào trong lòng, giọng : “.”

      Đây là với xa phu.

      Xa phu lên tiếng, vội vàng điều khiển xe ngựa.

      Ngựa lúc, đội ngũ cách xe ngựa của bọn họ chỉ có năm mươi bước. Xe ngựa của Vương Hoằng vừa mới động, giọng thái giám sắc nhọn truyền đến: “Hoằng Vận Tử tiên có ở đây ?”

      Thái giám kia theo sát phía sau xe ngựa của Vương Hoằng, mở miệng với chiếc xe ngựa có Trần Dung.

      tiếng truyền ra, mọi nơi yên tĩnh.

      Vô số hai mắt phát sáng đồng thời nhìn về phía xe ngựa kia.

      Lúc này, Vương Hoằng giọng : “Tiến lên .”

      “Vâng.”

      Xa phu điều khiển xe ngựa ra hai bước, chạy tới phía trước chiếc xe ngựa trống .

      Chậm rãi, Vương Hoằng xốc lên rèm xe, để khuôn mặt của và Trần Dung đều xuất ở trước mắt mọi người.

      Lần này, mọi người đều ngẩn ra, đảo mắt vang lên từng tiếng nghị luận.

      Lang Gia Vương Thất là loại người nào đây? cần Vương Hoằng lộ diện, mọi người cũng biết chàng ở bên cạnh. Nhưng mà, chàng lại ôm đạo , cứ thế lộ diện trước mặt mọi người.

      Điều này, quả thực khiến người ta thể giả câm vờ điếc!

      Thái giám kia chính là hướng Vương Hoằng liếc nhìn cái rồi thu hồi ánh mắt.

      Cử chỉ của chàng tự tại, ràng sớm hiểu trong lòng, nhưng tâm Trần Dung trầm xuống.

      Thái giám kia cũng để ý tới Vương Hoằng, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Trần Dung, kêu lên: “Hoằng Vận Tử tiên ?”

      Eo của Trần Dung bị Vương Hoằng nắm chặt, thể thẳng thân hoàn lễ, chỉ đành hơi hơi cúi đầu, đáp: “Vâng.”

      Thái giám kia nhìn chằm chằm nàng, từ từ thốt lời: “Có thánh chỉ!”

      Thánh chỉ?

      Trần Dung rùng mình, hướng tới thái giám trì thủ thi lễ, đáp: “Hoằng Vận Tử tiếp chỉ.”

      Lúc này, nàng vừa dứt lời, bốn phía truyền đến tiếng đàm tiếu: “Giỏi cho đạo phong lưu. Vừa ngồi dậy khỏi tháp của nam nhân, lại tiếp nhận thánh chỉ của đế vương.”

      Giọng .

      Trần Dung để ý đến. Chúng hộ vệ phía sau thái giám người quay đầu hung hăng trừng mắt. Ánh mắt lộ sát khí, mọi người ồn ào náo động đồng thời yên tĩnh.

      Thái giám kia nhìn chằm chằm Trần Dung, chậm rãi gật đầu, sau đó, ung dung mở ra thánh chỉ, cất giọng sắc nhọn đọc lên: “Hoằng Vận Tử lưu luyến hồng trần, cần gì cầu trẫm ban thưởng ngươi là nữ quan? là nữ quan, lại cùng nam nhân ở chung chỗ, phải đánh mất mặt mũi của trẫm sao?”

      Thái giám đọc đến đây, ra hiệu nhìn người phía sau.

      Vì thế, ba cung nữ cầm khay gỗ, chậm rãi tiến lên.

      Khi lời vừa dứt, tiếng ồn ào náo động vang lên, mà giờ phút này, khi ba cung nữ vừa tiến lên lại biến thành tiếng kêu sợ hãi tranh cãi ầm ĩ.

      Ngay cả Vương Hoằng vẫn dựa tháp, ung dung nhìn tình cảnh này, giờ cũng thẳng lưng, nghiêng người về phía trước.

      Ba cung nữ cầm trong tay ba thứ.

      chén gốm sứ tinh mỹ, tấm vải lụa, cây trủy thủ.

      ……

      Trong thiên hạ này, sợ là có ai biết hàm nghĩa của ba thứ này.

      Xem ra, hoàng đế vì duy trì uy nghiêm của thiên gia nên muốn ban cái chết cho đạo phong lưu này.

      Khi ba cung nữ về phía trước, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, tiếng kêu sợ hãi lại tăng vọt.

      Vô số hai mắt phát sáng hề chớp nhìn Trần Dung, cũng nhìn về phía Vương Hoằng.

      Trần Dung giật mình.

      Nàng giật mình.

      Bệ hạ, ban cái chết cho nàng?

      Điều này sao có thể?

      Lúc này, giọng sắc nhọn của thái giám chấn động bên tai nàng: “Hoằng Vận Tử, ngươi dám tiếp chỉ?”

      Giọng sắc nhọn, đằng đằng sát khí.

      Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu.

      Nàng đón nhận ánh mắt thái giám kia, rồi xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía ba cung nữ, sau đó, ánh mắt của nàng lại đảo qua đám người vây xung quanh nhìn ngó.

      Chậm rãi, Trần Dung quay đầu, nhìn về phía Vương Hoằng.

      Cảm giác được ánh mắt của nàng, Vương Hoằng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người giương mắt nhìn nàng.

      Chàng đối diện với ánh mắt của nàng.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Hoằng, Trần Dung tươi cười.

      Tươi cười này vô cùng kỳ lạ, có buồn bã, cũng có thả lỏng. Bởi vì mang theo buồn bã cùng thả lỏng, tươi cười này của Trần Dung càng có vẻ hoa mỹ.

      Trần Dung yên lặng nhìn Vương Hoằng, dần dần, nàng thản nhiên cười, khẽ : “Thất lang,” Giọng nàng ôn nhu mà đa tình, ánh mắt như nước, đưa tình nhìn chàng nỉ non, vừa lưu luyến lại là thả lỏng : “Thất lang, chàng thua rồi.”

      Nàng nhếch môi, thê lương, thào : “Chàng thua rồi.”

      Si ngốc nhìn chàng cái, Trần Dung cười, quay đầu lại.

      Nàng chậm rãi tiến lên, hướng tới ba cung nữ vươn tay.

      chút do dự , nàng cầm lấy thanh chủy thủ, khi bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng liếc về phía mọi người, mỉm cười, chậm rãi : “Sớm nên như thế …… Đa tạ bệ hạ cho ta quyết tâm.”

      Ngay khi tay bé của Trần Dung cầm thanh chủy thủ, giọng thấp mà thanh duyệt của Vương Hoằng truyền đến: “Chậm .”

      Mọi người tĩnh lặng, đồng thời nhìn chàng.

      Trong chú mục của mọi người, Vương Hoằng chút để ý nhìn thái giám kia vẫy vẫy tay, : “Đưa thánh chỉ cho ta nhìn cái.”

      “Lớn mật!”

      Khi lời này của Vương Hoằng vừa thốt ra, thái giám kia mắng ra tiếng. rời khỏi phía sau bước, trừng mắt nhìn Vương Hoằng, lạnh lùng quát: “Ý chỉ của đế vương, người nhàn tản như ngươi có thể muốn xem là xem sao?”

      đến đây, Vương Hoằng liếc mắt cái, lời còn lại nuốt lại vào trong cổ họng……

      Chỉ liếc mắt cái, ràng là bình thản vô cùng, nhưng tên thái giám kia lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

      Nhưng mà, rét lạnh kia chỉ là cái chớp mắt, thái giám kia nghĩ đến lời căn dặn khi mình vừa xuất hành, cắn chặt răng, quát to với Trần Dung: “Đạo kia, ngươi dám kháng chỉ sao?”

      Lúc này, tay Trần Dung đặt thanh chủy thủ, sau khi nghe thấy Vương Hoằng mở miệng, nàng liền nghiêng đầu, tùy ý để tóc dài phất qua, ôn nhu, lẳng lặng nhìn chàng.

      Tiếng quát của thái giám vừa truyền đến, Trần Dung liền chậm rãi liếc trắng mắt, lười biếng hỏi: “Ngươi gấp cái gì?”

      Nàng nhìn lại Vương Hoằng, ngửa đầu, trong tươi cười cất giấu khát vọng nàng dám thừa nhận: “Cả đời này của ta, khó được có ai che chở như thế. Thái giám cần gì sốt ruột?”

      Thái giám kia sầm mặt xuống, dám nhìn Vương Hoằng, chỉ dám trừng mắt với Trần Dung, lập tức, tiến lên bước, quát với Trần Dung q: “Lớn mật! Người đâu, nâng cốc cho đạo !”

      Thái giám kia ra lệnh tiếng, hai người tiến lên.

      Đúng lúc này, giọng lười biếng của Vương Hoằng truyền đến: “Đưa thánh chỉ kia đến đây.”

      Câu vang lên, thái giám kia ngẩn ra.

      Khi còn chưa hiểu ra, hộ vệ đứng bên cạnh Vương Hoằng nhanh chóng tiến lên. tới, chỉ vài bước tới gần tên thái giám kia, vươn tay giật cái, thánh chỉ rơi khỏi tay thái giám kia.

      Tên thái giam giận dữ, vội vàng thét to: “Ngươi, to gan. Người đâu, bắt , bắt !”

      Tiếng quát the thé của vẫn quanh quẩn thôi trong sơn cốc, nhưng mà, chờ tới tận khi hộ vệ kia quay trở về bên người Vương Hoằng, cũng ai dám tiến lên.

      Thái giám kia giận dữ quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng mọi người cúi đầu lui ra phía sau, nao núng thôi.

      Nhìn những người này, thái giám kia mặt trắng bệch, đảo mắt, nghĩ đến thánh chỉ trong tay bị mất, tay chân lại như nhũn ra.

      Hộ vệ kia đưa thánh chỉ vào tay của Vương Hoằng.

      Vương Hoằng cầm thánh chỉ, nương theo ánh nắng sáng ngời, thoáng nhìn vài lần, chàng từ từ cuộn thánh chỉ kia lại, sau đó, tao nhã bước xuống xe ngựa.

      Khẽ vung tay áo đến trước mặt Trần Dung, Vương Hoằng liếc mắt nhìn nàng cái, ngón tay thon dài đưa qua.

      Trần Dung trừng mắt nhìn.

      Nghiêng đầu, Trần Dung ngẩn ngơ nhìn chàng, nhưng sau đó nàng hiểu được, vì thế nàng đặt chủy thủ kia vào lòng bàn tay của chàng.

      Thấy thế, Vương Hoằng liền tươi cười.

      Chàng vung tay áo dài, tới phía tên thái giám kia.

      Trủy thủ trong tay chàng hàn quang dày đặc, thái giám cũng dám làm gì. trừng mắt nhìn Vương Hoằng, cố gắng áp chế sợ hãi cất giọng sắc nhọn: “Vương Thất lang, ngươi muốn làm gì? Ngươi dám kháng chỉ sao?”

      “Kháng chỉ?”

      Vương Hoằng đứng đó, chàng cong môi, thản nhiên : “Hóa ra ngươi cũng biết ta là Vương Thất lang.” câu thốt ra, tay phải chàng đưa về phía trước.

      Lúc này, chàng đứng ở trước mặt thái giám kia, lúc này, tay phải của chàng cầm thanh trủy thủ!

      Vì thế, tay áo dài của chàng vừa vung lên, theo lời nhàng bâng quơ của chàng, mọi người chỉ nghe thấy “Phập” tiếng, tiếng trủy thủ đâm vào da thịt truyền đến!

      “A –”

      Tiếng thét chói tai liên tiếp, bốn phía mọi người đều lui về phía sau, hoảng sợ thôi!

      Máu tươi phun trào ra.

      Vương Hoằng chút để ý lui về phía sau bước, tránh né máu tươi kia. Chàng nhíu lại đôi mày thanh tú, giũ giũ ống tay áo: “Biết ta là ai, cũng dám dùng thánh chỉ giả đến cướp đoạt phụ nhân của ta sao?”

      Dứt lời, chàng chút để ý xoay người, vẫy vẫy ống tay áo, hướng về xe ngựa.

      Lúc này, trong cổ họng của thái giám kia máu tươi còn trào ra, ngón tay run rẩy chỉ về phía Vương Hoằng, nhưng chữ cũng thể thốt nên lời.

      Lúc này, mọi người ở bốn phía chứng kiến biến cố này đều cả kinh chỉ biết thét chói tai.

      Lúc này, Trần Dung nâng đầu, ngơ ngác nhìn Vương Hoằng.

      lúc Vương Hoằng đến bên người Trần Dung, vươn tay ra với nàng, trong sườn núi lại có tiếng kêu sắc nhọn truyền đến: “Hoằng Vận Tử tiên ở đâu? Có thánh chỉ –”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Khá thích truyện của Lâm gia thành, cơ mà lão này viết bản convert khó đọc thôi rồi. Rất nể ai edit được truyện của lão. Chân thành cảm ơn :nod::nod::nod::nod::nod:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Là nàng HOÀN TÚ edit đó nàng. ngoài ra còn bộ: thế hôn và thịnh thế trà hương nữa, nàng cũng ghé qua đọc nhé...đều là Hoàn Tú edit hết ^^

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Thịnh thế ta đọc xong rồi, còn Thế hôn chắc đợi gặm xong bộ này quá, nhìn có vẻ rất là dàiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii a:yoyo47::yoyo47::yoyo47::yoyo47:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :