1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mon Bui

      Mon Bui New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      cho ta 1 chân hóng truyện nhà nàng nhá, thanks vì edit
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      @Mon Bui : cảm ơn bạn ủng hộ nhưng đây phải truyện mình edit nhé:yoyo63: mà của nàng Hoàn Tú:yoyo52:

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 141: Ôm cây đợi thỏ

      Vào ở đạo quan, sau khi thu thập xong, Trần Dung mất đúng thời gian suốt ngày.

      Vốn Trần Dung nghĩ rằng, ngày này vô cùng náo nhiệt, cũng biết vì sao, đến tận khi hết thảy bụi bặm được quét dọn sạch , toàn bộ Tây Sơn đạo quan cũng thấy khách nhân nào tới.

      Mặt trời chiều lặn về phía tây.

      Trần Dung đứng ở giữa sườn núi, nhìn xuống phía dưới núi non trùng điệp, biết vì sao, nàng lại có loại cảm giác hoảng hốt.

      ràng là đạo do hoàng đế thân phong, nhưng đạo quan to lớn thế này cũng thấy an bài người nào đến. Nghe qua nghe lại, rơi vào trong tai vẫn là thanh của bọn người hầu nhà nàng.

      Tựa hồ, xuất gia tu đạo chỉ là thay đổi chỗ cư ngụ mà thôi.

      Trần Dung suy nghĩ hồi cảm thấy muốn cười mà nổi: Như vậy phải tốt lắm sao? Dù sao, ta cũng chỉ là muốn cuộc sống an bình mà thôi.

      Nghĩ đến đây, nàng xoay người trở về.

      Tây Sơn đạo quan rất lớn, phòng ốc tầng tầng, ít nhất cũng có đến hơn trăm phòng, Trần Dung chọn lựa chỗ sân viện an toàn nhất ở phía đông.

      Lúc này trở lại Kiến Khang, nàng chỉ mang theo tầm mười người, để lại hai người trông coi chỗ sân viện mua, tại theo bên người nàng chỉ có tám người. Tám hạ nhân cộng thêm nàng cũng chỉ có chín người ở tại trong đạo quan có thể chứa tới hơn trăm người, nghe tiếng chim và côn trùng kêu vang, thái dương vừa mới lặn khỏi đường chân trời, phía sau núi rừng truyền đến tiếng hổ gầm, quả nhiên là rất tịch mịch.

      Đêm nay, Trần Dung nằm trong viện nghe tiếng sói hú.

      Đảo mắt, lại là nửa tháng trôi qua.

      Trong nửa tháng này, Tây Sơn giống như thành hoang tàn vắng vẻ, vẫn có người ngoài đặt chân đến. Có khi nghe thấy tiếng lá rụng sàn sạt, bọn người hầu đảo mắt nhìn qua, thường thường đối mặt là đôi mắt sói xanh lét! Mỗi khi đó, tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng đóng cửa lại vang lên.

      Hơn nữa, mãi cho đến tại, ngàn mẫu ruộng tốt thuộc về Tây Sơn đạo quan kia, biết là bệ hạ quên hay là thế nào nhưng có ai từng đề cập qua, càng có ai đem kia khế ước gì đưa đến tay Trần Dung.

      Giống như nàng cùng của bọn người hầu bị lực lượng hoàn toàn ngăn cách khỏi hồng trần.

      Xuân dần dần đậm.

      nhánh cây bốn phía, chồi non nhợt nhạt dần dần nở rộ, từng sắc xanh lục trải rộng khắp núi.

      Ăn xong bữa sáng, Trần Dung chậm rãi bước ra.

      đến chỗ bậc thang đá trước đạo quan, Trần Dung nhìn phương xa núi non trùng điệp, thở ra hơi, lười biếng vặn thắt lưng.

      “Nữ lang.” Bà vẫn theo thói quen, đến tại, vẫn gọi Trần Dung là nữ lang. Trần Dung nhắc nhở vài lần, Bình ẩu đều đáp ứng nhưng đảo mắt liền quên mất, làm sao được, lúc này có người, Trần Dung cũng để bà gọi như thế.

      Bình ẩu gọi tiếng, bước nhanh chạy tới, bà tới phía sau Trần Dung, nhìn thấy nàng mang vẻ mặt tươi cười khỏi : “Nữ lang, lương thực vải vóc, củi gạo du muối đều sắp dùng hết rồi.”

      Dừng chút, bà giọng : “Chỗ tiền tài của chúng tay ngày ấy thưởng bớt cho người tới xem lễ rồi. tại, có phải nên lén lút lấy ra tiêu vặt hay ?”

      Trần Dung ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Bình ẩu.

      Bình ẩu cau mày thầm: “Nô cũng nghĩ đến, trong đạo quan lại sạch như vậy, đúng là cái gì cũng có. Nữ lang, nếu phải khi người tới chuẩn bị sẵn, chúng ta tại ăn mặc đều là vấn đề.”

      Nghe đến đó, Trần Dung cũng nhíu mày.

      Nửa ngày, nàng giọng hỏi: “Ẩu, trong đạo quan có sách lụa ghi chép lại, ngươi tìm được chưa?”

      Bình ẩu liên tục gật đầu, : “Tìm được rồi, tìm được rồi.”

      , xem chút.”

      “Vâng.”

      Vừa nhìn ngắm kéo dài tới tận giữa trưa. Bình ẩu nhìn Trần Dung ném sách lụa rách nát cổ xưa sang bên, liên thanh hỏi: “Nữ lang, sao vậy?”

      “Sao ư?”

      Trần Dung chậm rãi cười, thản nhiên : “Có người động chân động tay…… Bỏ lại cho ta cái xác .”

      Bình ẩu chớp mắt, cũng cười: “Vậy cũng cần lo lắng? Dù sao chúng ta còn có thể nuôi sống chính mình.”

      Trần Dung quay đầu.

      Nàng đối mặt với Bình ẩu, nhìn nửa ngày, Bình ẩu bất an hỏi: “Nữ lang? Người, người nhìn nô làm cái gì?”

      Trần Dung trừng mắt nhìn, thu hồi tâm thần, giọng : “Ta suy nghĩ loại tình này có nên tính toán hay .” Coi ý tứ của bà, có vẻ như muốn. Nhưng mà, Tây Sơn đạo quan này ở Kiến Khang cũng là nơi có tiếng. cần tính kỹ, chỉ là hàng năm tiếp đãi hoàng thất cùng quý tộc, hàng năm cung phụng đạo tổ cần hương khói, chi tiêu rất lớn. có ngàn mẫu ruộng tốt để kiếm lời, lại phải trả cho loại chi tiêu này, nàng nuốt nổi.

      …… Nàng vẫn nghĩ rằng xuất gia làm đạo cũng chỉ là chỗ cư ngụ im lặng, về phần tục vật phàm trần, tựa như nàng biết có người nào để ý. tại mới phát , thế gian chưa bao giờ có chuyện đơn giản như thế.

      Nghĩ đến đây, Trần Dung cười khổ, thào : “Lần này bỏ qua cũng được, hướng bệ hạ thỉnh chỉ trả lại như cũ .”

      tới đây, nàng cất giọng trong trẻo: “Thượng tẩu.”

      Thượng tẩu chạy chậm lại đây, đáp: “Nữ lang?”

      Trần Dung rũ mắt, giọng : “Ta viết cuộn thẻ, mất công ngươi đến hoàng cung cầu kiến bệ hạ……” Mới đến đây, miệng nàng bất giác cong lên, chậm rãi cười : “Ta là hồ đồ, làm chuyện vô dụng này được ích lợi gì chứ?”

      Lầm bầm lầu bầu đến đây, nàng chuyển sang nhìn Thượng tẩu, giọng cất cao, với vẻ nghiêm túc: “Tẩu, mất công ngươi và Bình ẩu trở về sân viện, thừa dịp có người chú ý lấy năm thùng châu báu ra, sau đó, đem năm thùng châu báu này toàn bộ đổi thành củi đốt lương thực quần áo mà ít hôm nữa cần dùng, nhớ kỹ, đổi chác cũng phải đủ dùng tới nửa năm năm.”

      Trần Dung tươi cười, dần dần trở nên rạng rỡ, nàng nhàng chậm chạp : “Sau khi đổi xong, các ngươi thể thanh thế lớn chút, cứ dạo qua các ngã tư đường. Uhm, tối hôm nay, ngươi dẫn đoàn người cùng, ở mấy yếu đạo trước đạo quan, chọn mấy gốc đại thụ, lột bỏ vỏ cây, khắc lên vài chữ, uhm, khắc như sau: Bế quan, xin miễn khách trần thế. Sau đó, đóng toàn bộ các cửa ra vào.”

      Nàng xoay người, vung tay áo dài, eo uốn éo, xoay người trở về, truyền đến thanh ôn nhu từ xa: “Ta muốn nhìn xem, những người đó có ngồi yên được hay !”

      Bình ẩu và Thượng tẩu nhìn thoáng qua nhau, nửa ngày, Thượng tẩu hỏi: “Nữ lang có ý gì vậy?”

      Bình ẩu lắc đầu.

      Thượng tẩu lĩnh mệnh lập tức liền cùng Bình ẩu vội vàng rời .

      Khi bọn họ trở về, sắc trời tối đen. Mười người ước chừng dựa theo cầu của Trần Dung khắc lại vài chữ gốc đại thụ ở các nơi yếu đạo.

      Ngày thứ tư.

      Ngày hôm nay, diễm dương cao chiếu, trong núi rừng sắc xanh nhạt dần biến thành đường chân trời.

      Trần Dung dẫn chúng phó đến trước đạo quan, nàng đầu tiên là giả vờ giả vịt đến điện thờ của tổ sư tu hành trước đấy. Sau đó, nàng chuyển sang chúng phó cao giọng : “Nhớ kỹ, tới giờ đóng toàn bộ cửa ra vào. Lúc này, các ngươi cũng theo ta bế quan .”

      Chúng phó nhất tề kêu lên: “Vâng.”

      Trong núi rừng, tiếng kêu vang vọng, nhất thời bốn phương tám hướng đều là tiếng kêu của bọn họ.

      Đúng lúc này, loạt tiếng bước chân truyền đến, đảo mắt, giọng cực kỳ ngạo mạn cất cao: “Chậm !”

      Đám người Trần Dung ngẩn ra, đồng thời quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy thềm đá của thông đạo đến đạo quan có 10 hộ vệ cao lớn vây quanh.

      Đám hộ vệ bước ra, phân chia đứng hai bên đường, dắt cổ họng, vang dội kêu lên: “Cửu công chúa giá lâm –”

      Cửu công chúa giá lâm?

      Trần Dung chậm rãi nhíu mày.

      Đột nhiên, lòng của nàng đập loạn, câu ùa ra từ trong trí nhớ nàng: “Lần trước Cửu công chúa đến phủ, Thất lang an trí nàng cũng đối đãi thận trọng như với nữ lang.”’

      Chậm rãi, Trần Dung cười.

      Nàng dẫn chúng phó xuống vài bước, hướng tới mấy hộ vệ nâng tay hành lễ, cất giọng trong trẻo: “Hoằng Vận Tử cung nghênh Cửu công chúa.”

      tiếng cổ nhạc truyền đến.

      Trong nháy mắt, mỹ nhân mặc cung trang được mười mấy cung tì cùng hộ vệ hộ tống chậm rãi tới. Ở phía sau bọn họ là 20 ca kĩ, đám ca kĩ hoặc đánh trống hoặc thổi sáo.

      Dù cách xa như vậy, mỹ nhân kia cũng vẫn ngẩng cao đầu, nhìn về phía Trần Dung.

      Trần Dung mang theo bộ dạng phục tùng liễm mục, khóe miệng mỉm cười, bộ dạng như bình thường, cũng chưa từng để mắt tới tư thái siêu nhiên của nàng ta.

      Đảo mắt, mỹ nhân cung trang tới cách Trần Dung chỉ có mười bước.

      Nàng ta đứng lại, nhìn thẳng Trần Dung lúc lâu, Cửu công chúa hướng tới Trần Dung thi lễ: “Gặp qua Hoằng Vận Tử tiên .”

      Sau khi Cửu công chúa với diện mạo tú nhã, phong độ của người trí thức ra những lời này nhàng cười, lấy tay áo che miệng: “Nghe đại danh của tiên lâu, hôm nay nhìn thấy mới biết tiên là mỹ nhân thế gian hiếm có, ngay cả phi tử mà phụ hoàng ta sủng ái nhất, sợ là cũng động lòng người bằng tiên .”

      Giọng nàng ta thanh nhã, tươi cười khả cúc, nhưng lời khen ngợi như thế lại mang theo ý vị sâu xa.

      Trần Dung làm bộ như biết, nàng cười cười, muốn hoàn lễ, ở sơn đạo phía trước đột nhiên lại có tiếng cổ nhạc truyền đến.

      Tiếng cổ nhạc này, so với của đoàn Cửu công chúa vừa rồi lớn hơn rất nhiều. Nghe thanh thế kia, dường như là trăm nhạc kĩ đồng thời diễn tấu mà ra.

      Đảo mắt, đội ngũ lớn xuất ở trước mắt Trần Dung.

      Phía trước đội ngũ là chiếc kiệu tám người khiêng, tám thiếu niên diện mạo thanh tú nâng mỹ thiếu niên da thịt trắng trẻo, ngũ quan tú lệ, mắt như thu thủy. tới gần chút nữa thấy thiếu niên có ngũ quan tú lệ, nhưng gương mặt trắng trẻo kia ràng là do phủ phấn trang điểm.

      Ở phía sau bọn họ là đội ngũ tỳ nữ cùng hộ vệ, sau nữa, là năm sáu mươi ca kỹ toàn lực diễn tấu.

      Rất xa còn chưa tới gần, mĩ thiếu niên giương mắt nhìn, liếc mắt cái trông thấy Cửu công chúa. Lập tức, vươn ngón tay xoắn lọn tóc rủ trước ngực, cười : “Cửu muội ở đây sao? A? Vị tiểu mỹ nhân mặc đạo bào này, có phải chính là Hoằng Vận Tử tiên hay ?”

      Vừa , vừa hướng tới Trần Dung đánh giá, ánh mắt ngả ngớn, chậc chậc liên thanh: “Đẹp quá, đẹp quá. tiểu mỹ nhân như vậy, dù là trượng phu nhà ai có được cũng coi là trân bảo, làm nữ quan rất đáng tiếc.”

      Nghe thấy lời trêu đùa như vậy, Trần Dung cười lạnh lùng, trong ánh mắt của Cửu công chúa, nàng chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh hề đáp lại.

      Nhưng mà, tại thời điểm này, chỉ nghe trong sườn núi phía đông lại có tiếng cổ nhạc truyền đến.

      Đúng là lại có người đến!

      Lần này, cho dù là Cửu công chúa hay là mĩ thiếu niên kia đều giật mình, mọi người cũng giống như Trần Dung, đồng thời nhìn lại về phương hướng kia.

      Mà ở phía sau Trần Dung, hạ nhân : “Hôm nay làm sao vậy, quý nhân đến đây từng người , lại còn tấu cổ nhạc nữa. là, cũng nhìn xem đây là chỗ nào mà ồn ào náo động như thế.”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 142: Ai vì nàng bắn mũi tên này?

      Bình ẩu về phía Trần Dung bước, giọng hỏi: “Nữ lang, có cần phái người tiến đến nghênh đón hay ?”

      Trần Dung cười, nàng nhìn Cửu công chúa, nhìn về phía mĩ thiếu niên kia, cất cao giọng trong trẻo: “Người xuất gia, bất chấp khuôn sáo cũ này làm gì!” tới đây, nàng vung tay áo dài, xoay người vào bên trong.

      Thấy nàng cứ thế rời , mọi người ngẩn ra, cung nữ khẽ cười : “ được bệ hạ coi trọng, Vương Thất lang ưu ái, người xem, thèm gì liền bỏ luôn?”

      Tiếng cười tinh tường truyền vào trong tai Trần Dung.

      Trần Dung quay đầu, nàng nhìn chằm chằm cung nữ đứng ở bên cạnh Cửu công chúa, sau đó chuyển sang nhìn Cửu công chúa, cất cao giọng, thản nhiên : “Nơi này vốn là chốn thanh tịnh, chỗ của người xuất gia, Hoằng Vận Tử cũng phải là người trong hồng trần, tất nhiên cần để ý tới tục trong hồng trần, công chúa thấy có đúng hay ?”

      Giọng của nàng có chút lạnh lẽo, Cửu công chúa ngẩn ngơ, khỏi đáp: “Tất nhiên.”

      Trần Dung cong khóe miệng, nàng nhìn mĩ thiếu niên ở phía sau Cửu công chúa, lại hỏi: “Vị quý nhân này thấy có đúng hay ?”

      Mỹ thiếu niên kia hứng thú đánh giá nàng, nghe vậy cười : “ sai.”

      Đến đây, Trần Dung cười: “Nếu hai vị quý nhân đều cảm thấy lời của Hoằng Vận Tử có lý, ta đây xin cáo lui.”

      Dứt lời, nàng thi lễ, xoay người rời .

      Mà lúc này, ở sơn đạo khác, lại truyền đến tiếng cổ nhạc.

      Trong tiếng cổ nhạc, Cửu công chúa và kia mĩ thiếu niên kinh ngạc nhìn Trần Dung nhanh chóng rời , nhìn nàng cứ thế vào đạo quan.

      Chậm rãi, Cửu công chúa cười lạnh tiếng.

      Sau đó, nàng ta ra hiệu với cung nữ ở bên cạnh.

      Ánh mắt này, cung nữ kia lập tức hiểu được. Lập tức, nàng ta bước ra, đến trước mặt chúng phó Trần gia do dự biết làm thế nào cho phải, tay phải giơ lên, cực kỳ đột nhiên quăng cho Bình ẩu bạt tai.

      “Bốp –”, trong tiếng tát mạnh tay, cung nữ kia lớn tiếng quát: “Tiện nô biết biết dưới này! Dám nhìn thẳng vào công chúa tôn quý sao? Nên đánh –”

      Tiếng quát chói tai truyền ra xa.

      Trong tiếng tát vang dội, trong tiếng quát chói tai, bước chân của Trần Dung cứng đờ lại.

      Nàng từ từ quay người lại. Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ tới câu ngày ấy của Vương Hoằng: “Hài tử ngốc, đây là Kiến Khang mà.”

      Đúng vậy, đây là Kiến Khang! Sao nàng có thể nghĩ rằng chỉ cần bản thân xuất gia có thể tiêu dao bên ngoài hồng trần đây? Thế gian này, cường quyền cùng dòng dõi đều nằm hết thảy quy tắc.

      Trần Dung liếc nhìn Bình ẩu ngây ra như phỗng, mặt nghiễm nhiên in dấu bàn tay, chậm rãi quay trở lại.

      Nhìn bóng dáng nàng tới, Cửu công chúa cười : “Vì sao tiên quay lại? Hay là vẫn thể buông bỏ tục nơi hồng trần?”

      Đối mặt với công chúa tôn quý có lúm đồng tiền như hoa, Trần Dung thi lễ, nàng giọng thở dài: “Công chúa tiến đến chỗ thô lậu này, Hoằng Vận Tử khỏi vinh hạnh, thỉnh!”

      Đây là lễ nghi đón khách theo tiêu chuẩn.

      Đến đây, cung nữ vừa mới tát Bình ẩu khanh khách cười : “Thế này mới giống chứ. Phi! Dám chuyện như thế với công chúa nhà ta, cũng nhìn xem thân phận của bản thân!” Nhóm tỳ nữ hộ vệ bốn phía đồng thời lộ ra tươi cười, khinh miệt nhìn Trần Dung.

      Vẻ mặt Trần Dung vô cùng trầm tĩnh.

      Chúng phó đứng phía sau Trần Dung đồng thời lộ ra thần sắc lo lắng. Nơi này, dù là Trần Dung hay là Bình ẩu đều hiểu được Trần Dung mà nhận thua, về sau chỉ sợ càng gặp khó khăn.

      Đúng lúc này!

      Trong núi rừng, cơn gió ập đến, dây cung kéo động, tiếng lao vun vút của mũi tên bắn tới!

      Mọi người nhất tề quay đầu.

      Nhưng mà, đầu bọn họ mới chuyển nửa, chỉ thấy hàn quang lên, ngay sau đó, vật lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai nhanh như tia chớp bắn tới, cung nữ còn cười khanh khách châm chọc Trần Dung, ngực cảm thấy cơn đau nhức.

      Vì thế, tiếng cười của cung nữ biến thành tiếng kêu thảm thiết.

      Vì thế, mọi người lại vội vàng quay đầu, vừa nhìn, người người ngây ra như phỗng.

      Chỉ thấy mũi tên cắm sâu vào ngực cung nữ. Nó cắm sâu như thế, chỉ có đuôi tên lộ ra bên ngoài.

      Mà lúc này, mọi người đứng ở bên cạnh cung nữ đó đồng thời hét ầm lên. Cửu công chúa lại sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng ta vội vàng lui về phía sau vài bước, bởi vì lui quá mau, dưới chân mềm nhũn ngã sấp xuống ở bậc thang, lăn bảy tám vòng bậc thang mới đụng vào vật dừng lại.

      Cũng bối rối giống như nàng ta còn có mĩ thiếu niên kia, giờ phút này, mĩ thiếu niên dùng hai tay che mặt khóc lớn.

      Hai vị chủ tử tôn quý bị dọa thành như vậy, nhóm tỳ nữ cùng hộ vệ giống như ruồi bọ đầu thét chói tai, hô gào, va vào nhau, lâu sau mới phản ứng lại vây quanh chủ tử của bọn họ.

      Trong rối loạn, ai chú ý tới, cung nữ trúng tên kia chống đỡ hết nổi mà ngã lăn xuống.

      Rốt cục, mĩ thiếu niên phục hồi tinh thần, khóc lóc kêu lên: “Trở về, trở về! Mau trở về, mau trở về!”

      Mệnh lệnh vừa đưa ra, chúng hộ vệ tỉnh táo lại, bọn họ vội vàng nâng kiệu lên, quay đầu bỏ chạy, trong nháy mắt lao xa.

      Mà hộ vệ của Cửu công chúa lúc này cũng vây quanh nàng. Bọn họ đỡ Cửu công chúa ngã nhào xuống đất, bùn bẩn dính đầy mặt chật vật chịu nổi đứng lên.

      Trước hết trấn tĩnh lại là thái giám trung niên ở phía sau Cửu công chúa. Thái giám kia tiến lên bước, chỉ về phía Trần Dung, trừng mắt hí : “Hoằng Vận Tử! Ngươi, ngươi to gan!”

      Tê rống đến đây, lại chỉ vào hộ vệ xung quanh, kêu lên: “Bắt nàng! Bắt lấy nàng!”

      “Vâng!” Vài hộ vệ lập tức lên tiếng trả lời đứng ra, thái giám trẻ tuổi dựa vào gần thái giám trung niên kia, tuy giọng, nhưng dù là Cửu công chúa, hay là mấy hộ vệ đều có thể nghe thấy: “Dương công công, như vậy ổn đâu.”

      Dừng chút, : “Hoằng Vận Tử này, sau lưng có người đó.”

      Lời vừa dứt, thái giám trung niên lập tức hiểu ra, liên thanh kêu lên: “Trở về, trở về.”

      Sau đó, chuyển sang nhìn Cửu công chúa, chần chờ hỏi: “Công chúa, người xem?”

      Giờ phút này Cửu công chúa chỉ mím môi nhìn chằm chằm Trần Dung, nàng hề chớp mắt, qua sau lúc lâu, mới thào trả lời: “ phải là chàng! Chàng là người siêu nhiên cao thượng như thế, sao có thể ra tay giết người? Nhất định là hoàng huynh ta làm, nhất định là hoàng huynh của ta!”

      tới đây, nàng ta tỉnh táo lại, lập tức, nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Trần Dung cái, kêu lên: “Hồi cung.”

      Tiếng quát vừa ra, mọi người vội vàng tới nâng đỡ vội vàng chạy xuống núi.

      Những người này, lúc đến khí thế hiên ngang, lúc chật vật chịu nổi, Trần Dung nhìn đoàn người cong vẹo vội vàng, ngẩn ngơ, ánh mắt chuyển sang thi thể cung nữ té ngã mặt đất kia.

      Nàng tiến lên.

      Trần Dung chậm rãi xoay người, nhìn mũi tên ngực cung nữ, nàng thấp giọng : “ có chữ viết.” Mới đến đây, Trần Dung lại cười khổ: là vô nghĩa, ai để lại chữ vũ khí giết người chứ?

      Nàng thẳng lưng, hướng tới núi rừng vừa bắn lén mũi tên nhìn lại. Chỉ thấy cây cối rậm rạp, làm sao có ai ở đó?

      Thượng tẩu tiến lên, run giọng : “Nữ lang, này, này, có cần báo quan hay ?”

      Trần Dung nhíu mày suy nghĩ, hồi lâu, nàng lắc đầu: “Mũi tên này là để cảnh cáo người muốn đụng đến ta. khi như vậy cứ để đó . Chúng ta cần để ý tới.”

      Đám người Thượng tẩu vội vàng đáp: “Vâng”

      Trần Dung lại mở to hai mắt, liếc nhìn cung nữ kia cái, rồi xoay người vào trong.

      Bước chân của nàng có chút thong thả, nhưng tâm trạng có vẻ yên lòng.

      Ở phía sau nàng, bọn người hầu kinh hồn vừa ổn định, thấp giọng nghị luận: “Nhất định là người bệ hạ phái tới.”

      “Theo ta thấy, nhất định là bổn gia phái người bảo hộ nữ lang.”

      chừng là vị du hiệp ngang qua nơi đây.”

      Trong tiếng nghị luận lộn xộn, Bình ẩu tới gần Trần Dung vài bước, giờ phút này, dấu bàn tay mặt vẫn còn in nhưng Bình ẩu cười rất thoải mái, bà thầm với Trần Dung: “Nữ lang, nô biết, là người của Thất lang. Chỉ có ngài ấy mới có thể che chở nữ lang như thế.”

      Trần Dung trả lời.

      Bình ẩu đưa ra ý kiến của mình, bà nhìn sắc mặt Trần Dung, lập tức hiểu ra: “Nữ lang cũng hoài nghi là Thất lang bảo hộ người đúng ?” Vừa cười đến đây, Bình ẩu liếc nhìn búi tóc đạo đầu Trần Dung, vì thế, tươi cười cứng đờ ở mặt, lâu sau, tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

      Đoàn người Trần Dung vào đại môn trước đạo quan, nhóm quý nhân lúc nãy tấu nhạc cũng lên núi.

      Nhóm quý nhân này hóa ra đều là người trong hoàng thất. Trong đó người tầm 30 tuổi, mặt gầy mà dài, có vẻ là vương công quý tộc từ xa nhìn thấy Trần Dung cười ha hả, hướng tới nàng thi lễ, kêu: “Tư Mã Ngôn gặp qua Hoằng Vận Tử tiên .”

      Khi Trần Dung vội vàng hoàn lễ, quý nhân khác tầm 28 29 tuổi, bộ dạng có chút tương tự với hoàng đế, cũng thân thiết thi lễ, kêu: “Tư Mã Kính gặp qua Hoằng Vận Tử tiên .”

      dám, dám. Hai vị Vương gia đa lễ.”

      Trần Dung rũ hai mắt, tránh né ánh mắt hai người ngừng đánh giá. Giờ phút này, phía sau hai người còn có tiếng truyền đến: “Chỉ là đánh hạ phó bạt tai mà bị bắn chết ngay lập tức!”

      “Ngươi nghe danh hào đều biết ngay nguyên do mà, Hoằng Vận Tử, Hoằng Vận Tử.”

      “Mũi tên kia, đáng sợ!”

      “Chư quân sai rồi, Vương gia Thất lang là người phong lưu ra sao? Mĩ thiếu niên siêu nhân thế ngoại, giống như thần tiên như vậy sao có thể để bản thân dính máu tanh? Ta cảm thấy, chỉ sợ đó là người nhìn thấy máu cũng té xỉu mất thôi?”

      “Ha ha, lời ấy cũng có đạo lý.”

      “Sai rồi sai rồi, các ngươi quên hai cuộc chiến ở thành Mạc Dương cùng thành Nam Dương kia sao?”

      Tiếng nghị luận lộn xộn ngừng mà truyền vào trong tai Trần Dung.

      Tư Mã Ngôn quay đầu lại, hướng tới chúng phụ tá tùy tùng trừng mắt cái, tức , tiếng bớt hẳn nửa.

      quay đầu, nhanh vài bước, đến phía sau Trần Dung, ho khan, giọng cực kỳ ôn hòa thân thiết: “ biết sáng mai tiên có rảnh ? Mẫu thân ta xưa nay đều , ở Tây Sơn đạo quan, bà chính là khách quen. Lúc này bệ hạ phong tiên là người đứng đầu đạo quan, mẫu thân ta nghe xong cũng rất vui mừng. Bà vẫn lần này bệ hạ làm rất đúng. Bà còn dù thế nào cũng muốn gặp người lần.”

      Vừa , vừa quan sát sắc mặt Trần Dung, thấy nàng chỉ mỉm cười, nhìn ra là đồng ý hay là đồng ý, khỏi lại hướng tới nàng vái chào sâu, có chút xấu hổ : “Tiên hãy đáp ứng . Nếu người cho ta câu trả lời thuyết phục, tiểu vương ta ngay cả nhà cũng dám về mất.”

      Trần Dung nghe vậy, chậm rãi cười, nàng rũ hai mắt, nhàng : “Vương gia thứ lỗi, Hoằng Vận Tử vừa rồi mới hướng đạo tổ tu hành xin chỉ thị, cần phải bế quan.” tới đây, nàng cười khổ, tuy sống hai kiếp, nhưng đối với giao tế xã giao, nàng vẫn đều có tiến bộ. tại đối mặt với cầu của Vương gia này, nàng đúng là biết phải ứng đối thế nào cho đúng.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 143: Vương Hoằng đúng lúc xuất

      Đồng thời khi lời Trần Dung vừa thốt ra, nàng liền mẫn cảm phát , ánh mắt mọi người đứng phía sau Tư Mã Ngôn nhìn nàng trở nên thay đổi, có chút kiên nhẫn, trong đó tựa hồ còn trách cứ nàng biết chừng mực.

      Lúc này, vị vương gia tên là Tư Mã Kính đứng ở phía sau với vẻ kỳ quái: “Tiên là vì lễ kính sư tổ tu hành mới bế quan, tục nơi hồng trần vốn liên quan đến nàng. Thập Nhị ca, chúng ta đến nhầm chỗ rồi.”

      tới đây, Tư Mã Kính bật cườia, điệu khùng khục trong cổ họng.

      Khi cười, sắc mặt người bên cạnh Tư Mã Ngôn đều có chút khó coi.

      Tư Mã Ngôn vẫn chỉ mỉm cười, ôn hòa nhìn Trần Dung, cười : “Tiên vô tình quá, xem ra, lần này tiểu vương về được nhà rồi.”

      Trần Dung cắn cắn môi, thầm nghĩ: Nếu cứ cự tuyệt, khỏi thông tình đạt lý.

      Nghĩ đến đây, nàng hướng tới Tư Mã Ngôn thi lễ, giọng : “Thịnh tình của Vương gia, Hoằng Vận Tử dám chối từ.”

      Nàng đáp ứng.

      Sau đó, Trần Dung chuyển sang nhìn Tư Mã Kính, thi lễ với , cười : “Hai vị Vương gia giá lâm nơi đây, Hoằng Vận Tử nghênh đón từ xa, là thất lễ. Mời vào.”

      “Tiên , mời.”

      Trần Dung vừa đón hai vị Vương gia vào đạo quan, dưới núi lại có tiếng cổ nhạc ồn ào náo động truyền đến.

      Chưa được non nửa canh giờ, nhóm người đó dũng mãnh tiến vào trong núi.

      Vì thế, ngày này của Trần Dung vô cùng náo nhiệt, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi có tới 8 quý nhân đến đây. Vốn nàng muốn biết ai chú ý nhất cử nhất động của nàng, là ai muốn dễ dàng buông tha nàng. Nhưng tại, từng đám người đều kéo đến, hơn nữa tám nhóm người này đều khác nhau, giữ bọn họ cũng có sóng ngầm mâu thuẫn, Trần Dung làm sao có thể phân biệt ai là địch ai là bạn?

      Chiều tà ở Tây Sơn.

      Trong đạo quan, phi điểu bay lượn, tiếng người thưa dần.

      Nhìn đoàn xe cuối cùng ra, Bình ẩu đến phía sau Trần Dung, thào : “Nữ lang, ngày này quá náo loạn.”

      Đúng vậy, ngày này quá náo loạn.

      Trong lúc Trần Dung cười khổ, Bình ẩu nhìn nàng thân thiết hỏi: “Nữ lang, ngày mai đến vương phủ sao?”

      đáp ứng đến vương phủ, cũng chính là mẫu thân của Tư Mã Ngôn hôm nay tiến đến mời nàng tới phủ đệ.

      Trần Dung gật gật đầu, nhíu mày thào : “Chỉ có thể thôi.” Nàng thong thả hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bình ẩu: “Ẩu, ngươi ta có nên hướng bệ hạ thỉnh cầu về nhà tu hành được ?”

      Bình ẩu trừng mắt nhìn, khi vẫn cảm thấy mơ hồ, Trần Dung nhíu mày, lại lắc đầu lẩm bẩm: “ ổn, ổn. Ngay cả trở về nhà, những người này muốn tính kế với ta ta cũng có cách nào khác để cự tuyệt cả.”

      Nàng ngửa đầu, nhìn chân trời rực rỡ phía trước, lúc suy nghĩ xuất thần, trong sườn núi phía tây lại truyền đến tiếng hát vang: “Luận quý tiện, thuyết thị phi, nhâm tha vương hầu tương tương, đào bất quá thổ man thai. Kim nhật phồn hoa, minh triêu yên diệt, tiện thị Vương Tạ phương lan, đương kim chi thế, cận miễn hình tai.”

      Tiếng hát kia bay đến từ nơi xa xôi, nức nở chìm lẫn trong tiếng gió, trong tiếng chim hót làm nổi bật ngày chiều tà ở Tây Sơn, khiến nó mang theo phần gió lạnh sương ý.

      Trần Dung lắng nghe, thầm: “tiện thị Vương Tạ phương lan, đương kim chi thế, cận miễn hình tai?” Đọc đến đây, nàng quay phắt đầu nhìn về phía Bình ẩu, ánh mắt trống rỗng nhìn Bình ẩu, khi Bình ẩu nhịn được muốn hỏi nàng vài câu, Trần Dung lại bật cười, khẽ : “Chẳng lẽ cuộc sống bình an giàu có mà ta luôn cầu mong lại xa xôi thể với tới đến vậy sao?”

      Lúc này, tiếng ca kia càng càng xa.

      Trần Dung ngẩng đầu, hướng tới phía đó, đột nhiên nhíu mày : “Thể loại ca từ này kỳ quái, trước kia ta chưa từng nghe qua.”

      Nghe nghe qua, loại ca từ trường đoản câu cú hỗn tạp này, lần đầu thốt ra là từ miệng Vương Hoằng. Nàng ngờ, ở Kiến Khang vào lúc này lại được nghe thể loại này.

      Khi Trần Dung suy nghĩ, bên Bình ẩu chỉ ngơ ngác nhìn nàng, vài lần muốn trả lời Trần Dung lại biết từ đâu.

      Đảo mắt, ngày trôi qua.

      Sáng sớm ngày hôm sau, bọn người hầu của Ứng vương phủ xuất ngoài đạo quan.

      Trần Dung mang theo năm người, dưới giúp đỡ của bọn họ, bước xuống đạo quan, ngồi xe ngựa.

      Xe ngựa rất rộng rãi, mặt trải da hổ dày, khi Trần Dung ngồi đó, nhìn thấy hai bên trái phải đặt lư hương, dường như tỏa ra hương hoa mai dễ chịu, khỏi cất giọng hỏi: “Đây là hương gì?”

      Phía sau nàng, hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, trong đó người che miệng cười : “Nó ư, tên là hương hoa mai.”

      Đối với hương liệu Trần Dung cũng hay nghiên cứu, nàng gật gật đầu, để ý tới nữa.

      Xe ngựa chạy vào thành Kiến Khang.

      Thành Kiến Khang vẫn phồn hoa như cũ, đệ tử mặc hoa phục vung roi cưỡi ngựa, khi lướt qua bên người đều để lại từng đợt mùi thơm.

      Trần Dung xuyên qua rèm xe lẳng lặng đánh giá cảnh sắc chung quanh, ngẫm nghĩ tâm tư. Có lẽ là cứ ngồi bất động như thế, dần dần, Trần Dung cảm thấy hoảng hốt, vì thế, nàng kéo rèm xe ra chút.

      Cũng biết qua bao lâu, giọng truyền đến: “Đến rồi. Mời tiên xuống xe.”

      Trần Dung lên tiếng.

      Rèm xe được xốc lên, hai tỳ nữ tiến lên, các nàng trái phải đỡ Trần Dung xuống xe ngựa.

      Nơi này là bên trong Ứng vương phủ. Tầng tầng lớp lớp phòng ốc được kiến tạo ở giữa cây cối, núi giả rậm rì, suối nước róc rách, cành liễu đung đưa, tiếng ca dứt.

      Trần Dung nhìn xung quanh , thầm nghĩ: Nơi này đúng là rộng lớn, nếu có ai dẫn đường, chỉ sợ ngày cũng tìm thấy đại môn.

      Nhìn thấy Trần Dung vừa bước xuống đất liền đánh giá cảnh trí bốn phía, tỳ nữ tầm 30 tuổi tới gần, thân mật cười : “Tiên , mời bên này.”

      “Vâng.”

      Đoàn người chậm rãi dọc theo con đường rải đá về hướng bắc.

      Càng về phía trước, bốn phía phòng ốc cây cối càng có vẻ phồn hoa tươi tốt. Trần Dung đánh giá mọi nơi, khỏi hỏi: “ biết nhìn thấy lão phu nhân nhà ngươi phải xưng hô thế nào?”

      Tỳ nữ kia luôn quan sát nàng, thấy nàng hỏi cười : “Tiên có điều biết, lần này người gặp mặt chính là thân mẫu của vương gia nhà chúng ta. Người chỉ cần gọi bà là lão phu nhân là được rồi.”

      Thân mẫu của vương gia ư? Trần Dung thầm nghĩ: Xem ra là phụ nhân có phong hào, địa vị cao.

      Đoàn người xuyên qua con đường rải đá, phía trước là hồ nước rộng lớn, khi xuyên qua hành lang gấp khúc đến bờ bên kia của hồ nước, lầu các tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần xuất ở trước mặt Trần Dung.

      “Tiên , mời.”

      Trần dung gật gật đầu, chậm rãi vào.

      Lầu các là dùng gỗ chế tạo thành, bốn phía đều thoáng đãng, sau từng cánh cửa sổ thấp thoáng sa mạn, tung bay trong gió, mùi thơm lãng đãng.

      Nơi này xa hoa như thế, thực giống như nơi mà lão phụ nhân ưa thích.

      Trần Dung nghĩ đến đây, cười hỏi: “ biết phòng của lão phu nhân ở đây?”

      Tỳ nữ kia cười : “Ở phía trước cách tầm 30 bước.”

      Trần Dung lên tiếng, nàng vẫn nhìn ngắm xung quanh.

      Tỳ nữ kia liếc nhìn nàng cái, thấy nàng dường như có chút bất an khỏi cười cười, nàng ta cũng giải thích gì, có điều lại rảo bước nhanh hơn.

      Xuyên qua góc ngoặt, gian điện tinh mỹ xuất ở trước mắt Trần Dung.

      Tỳ nữ thi lễ với Trần Dung: “Tiên , mời.”

      Trần Dung bước vào.

      Nàng đột nhiên hiểu ra vì sao nàng vẫn cảm thấy thích hợp. Theo đạo lý, chỗ ở của lão phu nhân, tỳ nữ hạ nhân phải là nối liền dứt, mà nữ nhân bình thường lắm mồm, chỗ nào có nữ nhân thể im lặng có chút tiếng động thế này. Hơn nữa mùi hương này cũng quá nồng đậm, phải là mùi hương mà lão phụ nhân có tuổi ưa thích.

      Điều này, nàng vốn nên sớm phát ra. Tuy Trần Dung sống hai kiếp nhưng vẫn chưa từng ở trong tòa phủ đệ lớn thế này bao giờ. Trước kia khi là thê tử của Nhiễm Mẫn, y thích xa hoa, tỳ nữ lão ma ma cũng nhiều. Ra ra vào vào đa phần là ít hộ vệ cùng nam phó.

      Quan trọng hơn là hôm nay biết vì sao nàng luôn có chút choáng váng, phản ứng linh mẫn giống như bình thường.

      Sau khi Trần Dung dừng lại, cười cười, hỏi với vẻ tùy ý: “Bên người lão phu nhân phải đông con cháu lắm sao? Tại sao lại im lặng như thế?”

      ai trả lời câu hỏi của nàng.

      Trần Dung quay phắt đầu lại.

      Nàng đối diện là chúng tỳ nữ cúi đầu, chậm rãi thối lui về phía sau, cùng với từng cánh cửa sổ bị đóng lại.

      Ngay khi Trần Dung khẽ biến sắc mặt, tiếng cười to từ góc phía đông truyền đến: “Hay cho tiểu mỹ nhân. sai, sai, rất trí tuệ.”

      Trong tiếng cười lớn, tiếng guốc gỗ vang lên, chỉ thấy ở phía đông sa mạn tung bay, nam tử hoa phục xuất ở trước mắt Trần Dung.

      Nam tử mặc hoa phục này ước chừng 26 27 tuổi, ngũ quan tú lệ, chóp mũi cao thẳng, diện mạo tương tự với hoàng đế, Tư Mã Ngôn và Tư Mã Kính.

      Vừa thấy nam tử này, Trần Dung khỏi lui về phía sau bước, nàng theo dõi , định kêu lên.

      Nhưng mà, sau khi nam tử kia liếc nhìn nàng cái vô tình thu hồi ánh mắt. Chỉ thấy bước tới chính giữa phủ điện phía đông, vừa mới đứng lại, vài tỳ nữ dọn tháp, đốt dâng lô hương.

      Khi Trần Dung vẫn chăm chú nhìn hành động của , nam tử kia ngồi xuống tháp.

      Sau đó, vỗ hai tay.

      “Bộp bộp bộp –”

      Khi tiếng vỗ tay trong trẻo vừa dứt, toàn bộ phủ điện im lặng bỗng chốc thay đổi. Chỉ thấy bốn phía rèm cửa lay động, hơn mười bóng dáng mạn diệu tha thướt lặng yên đến. Đồng thời, xuất với các nàng còn có tiếng tiêu và sanh nhạc từ xa đến gần, càng ngày càng vang dội.

      Trong điện mùi hương lại càng ngày càng đậm.

      Trong tiếng nhạc, hơn mười bóng người mặc hoa phất liễu thướt tha mà đến, trong nháy mắt, các nàng khẽ phất tầng tầng sa mạn, xuất ở trước mắt Trần Dung.

      Vừa thấy các nàng, sắc mặt Trần Dung khẽ biến.

      Mười mấy mỹ nhân dung mạo như hoa xuân, mắt như thu thủy, dáng người xinh đẹp động lòng người. Mà quan trọng nhất là mười mấy tiểu mỹ nhân này, người người đều chỉ mặc tầng lụa mỏng, bầu ngực, dáng người như như sau lớp vải mỏng manh.

      Trần Dung vội xoay người sang chỗ khác.

      Vừa quay người lại, nàng mới phát , đám người Bình ẩu biết khi nào còn ở đó, hơn nữa, nhóm tỳ nữ người hầu dẫn nàng đến cũng biến mất. Nàng đối mặt là cửa phòng cùng cửa sổ đóng kín, còn có mùi hương càng ngày càng nồng đậm ở trong điện.

      Sắc mặt Trần Dung lạnh lẽo.

      Nàng hai lời, nhanh nhằm về phía cửa điện.

      Ngay khi nàng bước về phía trước, tiếng cười to của nam tử kia truyền đến: “Mỹ nhân mặc dù trinh liệt nhưng sao có thể địch lại hương hoa mai? Xem ra hoa mai cũng có tác dụng mấy, tiên ngửi lâu như vậy mà vẫn rất tỉnh táo…… Chậc chậc, quả nhiên là nữ hào kiệt dám độc thân mạo hiểm.”

      Khi nam tử cười lớn, Trần Dung vọt tới cửa đại điện. Tay nàng vừa mới kéo đại môn, phía sau xuất bốn tỳ nữ gương mặt có chút biểu cảm.

      Nhóm tỳ nữ vừa xuất , nam tử kia liền vỗ tay, chậm rãi : “Đừng khẩn trương…… Chỗ tuyệt vời thế này, sao tiên có thể bỏ được chứ? Nàng đúng , Hoằng Vận Tử tiên ?” Khi xong năm chữ cuối cùng này, cắn răng phun ra từng từ , dù thế nào nghe vào tai cũng đều có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

      Trần Dung kéo mạnh đại môn.

      Nàng dùng hết sức mình.

      Nhưng mà làm sao có thể kéo ra? Mặc kệ nàng dùng bao nhiêu sức lực, đại môn kia vẫn chút sứt mẻ, vững vàng như Thái Sơn.

      Bất tri bất giác, hai giọt mồ hôi lạnh chảy ra sau gáy Trần Dung.

      Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, sau đó, bàn tay lạnh như băng khẽ xoa gáy nàng, chỉ nghe giọng của nam tử kia từ phía sau nàng khe khẽ truyền đến: “Da thịt của tiên đẹp quá.”

      Nam tử kia phun ra hơi thở nóng rực, ngón tay như rắn trườn vào bên trong áo của nàng, thấp giọng : “Thơm quá, biết có còn là xử nữ nữa hay ?”

      Khi những lời này, mùi hương trong điện nồng đậm làm cho người ta thở nổi, mùi thơm của cơ thể nữ nhân xen lẫn trong huân hương hoa mai nhè rơi vào chóp mũi nàng.

      Tay Trần Dung kéo mạnh đại môn khỏi trở nên mềm nhũn, nàng tinh tường cảm giác được, khí lực của bản thân bị xói mòn, cơ thể mình ngày càng trở nên nóng nực.

      Nam tử kia tựa hồ rất hưng phấn, chậm rãi vươn tay, từ phía sau sờ hai má Trần Dung, vừa cảm thụ da thịt mềm mịn của nàng vừa thở hào hển, với ngữ khí hưng phấn, tàn nhẫn: “Vương Hoằng.” Khi phun ra cái tên này, đầu óc hỗn độn của Trần Dung tức trở nên tỉnh táo.

      Lúc này, nam tử kia còn khàn khàn tiếp tục cất lời: “Tâm can của Vương Hoằng quả nhiên làm cho người ta tâm động. biết, người như tiên ‘Hoằng Vận Tử’, nếu cởi hết xiêm y, cầu hoan bên dưới khố của bổn vương tư vị như thế nào?”

      hưng phấn, tiếng thở dốc trở nên dồn dập vô cùng, hơi thở phun ra lại nặng nề: “Bổn vương dạy dỗ qua vô số tiểu mỹ nhân, người như nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được…… muốn biết, nếu để Vương Hoằng nhìn thấy tâm can cầu mà thể có quỳ gối dưới khố bổn vương hầu hạ bổn vương, có thể phát điên hay bất tỉnh đây?”

      Lúc này, lời của vừa dứt nghe thấy mỹ nhân trong lòng lạnh lùng : “Vương gia sai lầm rồi, chàng điên, cũng ngốc”

      Cùng với giọng truyền đến, còn có cơn đau nhức nơi yết hầu.

      Chính là trâm cài lạnh lẽo đặt bên dưới yết hầu của .

      Nam tử kia cả kinh, ngờ, ràng mỹ nhân mềm nhũn giống như vũng bùn sao còn có thể phản kích? Chẳng lẽ nàng cũng giống như mình, dùng quen hương hoa mai này trong nhiều năm sao?

      Nam tử này biết, thế gian này mặc kệ là xuân dược gì đều thể hoàn toàn khống chế con người. Cho tới bây giờ, người có ý chí kiên định luôn có sức chống cự mạnh mẽ nhất.

      Giờ phút này Trần Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử này, trâm cài trong tay nàng đâm vào cổ họng nam nhân. giọt máu tươi dọc theo thân trâm chảy xuống.

      Trâm cài này so với trâm cài bình thường dường như có chút khác biệt, nó dài lại được mài hết sức sắc nhọn, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều có thể khẳng định trâm cài trong tay Trần Dung là lợi khí có thể đưa người ta vào chỗ chết.

      Nam tử kia bị trâm cài bức lui ra phía sau bước, mặt trắng bệch, nhưng vẫn lên tiếng cảnh cáo: “Lá gan của tiên nhỉ, ngươi có biết ta là ai ?”

      Trần Dung cười lạnh lùng, khi định trả lời, đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng ràng, cực kỳ thanh nhuận: “Lang Gia Vương Thất, cầu kiến Kiến Khang vương.”

      Giọng này xuất quá đột ngột, dù là Trần Dung hay là nam nhân kia đều trở nên ngẩn ngơ.

      Nhìn thấy bên trong có tiếng động gì, giọng thanh nhuận như nước của Vương Hoằng từ từ vang lên: “Còn thỉnh vương gia thứ lỗi, phụ nhân kia cá tính cương liệt …… Để nàng ra .”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :