1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Nạn hạn hán (1)
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      đợi Thượng tẩu trả lời, Trần Dung ngồi thẳng thân mình, tỉnh táo đáp: “Tỉnh rồi.”

      Tiếng kia trở nên thoải mái: “Rất tốt, rất tốt.”

      Xe ngựa của Trần Dung tiến lên phía trước.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa liền tới đội ngũ đầu. Lúc này, Trần Dung sửa sang lại chút y phục tóc tai rồi xốc lên rèm xe.

      Bên đường, đều là xe ngựa của đệ tử Vương thị, khi bọn họ thấy xe ngựa của Trần Dung đến đều đồng thời nhìn về phía nàng.

      Đôi mắt sáng trong của Trần Dung đón nhận ánh mắt của bọn họ.

      Khi ánh mắt của nàng nhìn qua, có vài người nghiêng đầu , tránh bị nàng nhìn chăm chú. Về phần nương từng trào phúng nàng kia, vẫn hề lộ diện.

      Xe ngựa Trần Dung tiến đến chỗ xe ngựa Vương Trác.

      Xe ngựa chưa tới gần, tiếng cười của Vương Trác ở bên truyền đến: “A Dung sao? Tới gần đây, chuyện với bá phụ con chút được ?”

      Giọng vô cùng hiền lành.

      Trần Dung khom người đáp: “Vâng.”

      Xe ngựa của nàng tới gần xe ngựa của Vương Trác.

      Vương Trác sớm vén rèm xe lên, ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, hai mắt sáng ngời đánh giá Trần Dung, khi Trần Dung nhìn về phía , Vương Trác thở dài: “A Dung, bá phụ hối hận, ngày đó nghe lời A Dung khuyên tốt rồi.”

      tới đây, cơ thịt mặt khẽ giật giật.

      quả là hối hận. Chuyện tối hôm qua, chính là vết nhơ vĩnh viễn của chi tộc bọn họ! Mặc kệ là giết lưu dân, hay là bị lưu dân trộm đồ, cuối cùng bị ép buộc phải để lại lương thực, đều khiến bọn họ đối mặt với chỉ trích của bổn gia! Tiền đồ chính trị của Vương Trác ảm đạm mất ánh sáng — ngay cả lưu dân tầm thường cũng xử lý xong, còn có thể trông cậy gánh vác đại trị quốc cứu dân gì chứ?

      Vương Trác nhìn Trần Dung, thi lễ, : “Thỉnh A Dung tiến đến, bá phụ là muốn giáp mặt tạ lỗi. A Dung, bá phụ tự phụ có thanh danh, ngay cả nữ nhân như con cũng bằng.”

      ra thực chân thành.

      Trần Dung lại biết, nếu Vương Trác muốn gánh lưng xú danh ngu xuẩn tự phụ, biết hối cải, mặc kệ có nguyện ý hay , đúng là thể tạ lỗi với mình.

      Khi Vương Trác thi lễ, Trần Dung vội vàng nghiêng người tránh . Nàng cúi đầu, cung kính : “Sao Vương công lại lời ấy? Mang cả gia tộc về phía nam là đại , ngay cả thánh nhân cũng có hai chỗ xem !”

      Tuy rằng lời an ủi của nàng phải làm cho người ta động dung, nhưng vẫn rất xuôi tai. Lập tức sắc mặt của Vương Trác càng thêm hiền hoà. thở dài thở ngắn hai tiếng, rồi với Trần Dung: “Về sau A Dung có chuyện gì cứ việc thẳng. Nếu có cầu gì, cũng cứ đề xuất.”

      “Vâng.”

      “Ai –”

      Trần Dung nhìn sắc mặt trầm của Vương Trác, cúi người : “Trần Dung cáo lui.”

      .”

      Vương gia trải qua hồi phong ba như thế, rốt cục hiểu được nên thu liễm. Hôm đó dùng cơm, trước mặt mỗi đệ tử Vương thị chỉ dọn ra có bốn năm món đồ ăn.

      Mà Trần Dung, cũng được chính thức mời đến đội ngũ của đệ tử Vương thị, cùng tiến cùng lùi với bọn họ.

      Lúc này, đội ngũ đường được hai mươi ngày, rời khỏi Bình thành được năm trặm dặm, hành trình được nửa.

      Hôm nay, tiếng từ bên ngoài truyền đến: “Ngũ ca, ta thấy đồng ruộng hai bên này đều khô cằn cả.”

      Vương Ngũ lang còn chưa trả lời, chỉ nghe xoạt tiếng, rèm xe xốc lên, Trần Dung ló đầu ra.

      Chúng đệ tử Vương thị đều quay đầu nhìn về phía nàng, tuy rằng mới chỉ sinh hoạt chung vài ngày, nhưng bọn họ đều phát , tuy Trần Dung còn tuổi, nhưng khi có việc phát sinh đều thập phần trấn định, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nàng bối rối như thế.

      Trần Dung chú ý tới ánh mắt tò mò của bọn họ, chỉ cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm đồng ruộng hai bên đường. Qua hồi lâu, nàng với Thượng tẩu: “Thượng tẩu, dẫn ta tới gặp Vương công.”

      “Vâng.”

      Xe ngựa nhanh hơn.

      Dưới ánh mắt của chúng thiếu niên, chỉ chốc lát xe ngựa của Trần Dung tới gần xe ngựa của Vương Trác.

      Ngay trong xe ngựa, Trần Dung hướng tới Vương Trác cúi người, : “Vương công, ngài xem đồng ruộng này đều khô cằn, hay là, nơi đây có xuất hạn hán?”

      Tiếng của nàng vừa mới thốt ra, phía sau liền truyền đến hai ba tiếng bật cười, khe khẽ, giọng nho truyền đến: “Lần trước phụ thân khách khí với nàng ta, nàng ta liền nghĩ rằng bản thân người đặc biệt.”

      Tiếng kia là của Vương thị Thất nữ Hàm Duẫn cười trào phúng nàng.

      Từ sau chuyện đó, Trần Dung nhìn thấy Vương Trác đều cung kính, cũng chưa từng đề nghị gì với .

      Vương Trác nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn ngắm đồng ruộng hai bên đường. Trong đồng ruộng có nước, nhưng mơ hồ nhớ , đường , trong nhiều đồng ruộng gặt hái vào mùa thu đều là có nước.

      Nghĩ đến đây, Vương Trác gật gật đầu, với Trần Dung: “Đa tạ A Dung nhắc nhở.” Vẻ mặt có chút kiên nhẫn.

      Trần Dung thấy thế, cười , hướng tới Vương Trác thi lễ, rồi thối lui về phía sau.

      Lúc xe ngựa của nàng vừa mới rời khỏi xe ngựa của Vương Trác, Vương thị Thất nữ Hàm Duẫn liền qua, nàng ta cười dài nhìn chằm chằm Trần Dung, kêu lên: “Trần thị A Dung, phải là ngươi lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ gì chứ?”

      Trần Dung cười cười, nàng cần quay đầu, cũng biết Vương Trác còn chú ý động tĩnh bên này, lập tức cất cao giọng, nghiêm túc : “Nếu Thất ni tin, vì sao sai người đến hỏi thôn dân ở phụ cận? Hoặc cũng có thể hỏi lưu dân ở phía trước, biết lời của ta có hay .”

      Vương Hàm Duẫn hừ tiếng, liếc mắt xem thường, : “Ta mới lười đến hỏi đám dân đen này.”

      Nàng ta chuyển mắt, nhìn thấy xe ngựa Trần Dung chạy về phía sau, lại : “Này, phải là ngươi muốn hỏi đó chứ? Hì hì, ta A Dung nha, ngươi chỉ là nữ tử, quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhận thanh danh bác học, về sau làm quan xuất sĩ sao?” Nàng ta tới đây, khanh khách nở nụ cười.

      Trần Dung để ý đến nàng ta.

      Nàng chỉ vội vàng giục xe ngựa, tới giữa đội ngũ. Sau khi đến chỗ người của Trần thị, Trần Dung nghiêm túc : “Từ giờ trở , nếu các ngươi nhìn thấy nguồn nước, cần phải nhớ dừng lại, đến khi đổ đầy hết nước vào tất cả thùng, chậu mới có thể lên đường. Mặt khác, tất cả mọi người được rửa mặt, trừ phi cực khát, thể dùng hết nước trong hành lý!”

      Lời này vừa ra, mọi người hai mặt nhìn nhau. Qua hồi lâu, bọn họ mới đáp: “Vâng.”

      Trần Dung trở lại trong xe ngựa, nàng nhìn chằm chằm bầu phía trước có vẻ mông lung, ló đầu ra, lại dặn dò: “Bình ẩu, người sai người đem vải vóc nhúng nước ướt sũng rồi đặt lên xe ngựa cho ta.”

      Lần này, mọi người càng giật mình. Bọn họ lúng ta lúng túng sau lúc lâu, mới nặng nề đáp ứng Trần Dung. Nhìn rèm xe kéo xuống, Bình ẩu quay sang phía Thượng tẩu, thấp giọng : “Nữ lang làm sao vậy? Khiến mọi người kinh ngạc như thế?”

      Thượng tẩu lắc lắc đầu. Lão lại nhìn mọi người vây quanh, giọng trả lời: “Lần này cử chỉ của nữ lang quái dị, các ngươi bí mật nghe theo là được rồi, nhớ đừng ra ngoài.”

      “Đúng đúng.”

      “Nên như thế.”
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10: Nạn hạn hán (2)
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      Chúng phó dịch đồng lòng hợp lực, cũng chỉ mang theo ba thùng gỗ lớn và mấy chậu . Trong ba thùng gỗ lớn, cái là để Trần Dung tắm rửa, hai cái khác để nhóm người hầu nam nữ chia nhau tắm rửa.

      Sau khi hành tẩu hơn mười dặm, phía trước xuất hồ nước. Chúng phó Trần thị mang ba thùng gỗ lớn đổ đầy nước, lại đổ thêm vào mấy chậu gỗ thường dùng để rửa mặt, rồi nhúng vải vóc ướt nhẹp.

      Vương Trác cau mày, nhìn người Trần gia việc đến việc đổ đầy nước, ngẫm nghĩ, quát mọi người xung quanh: “Các ngươi cũng đổ mấy thùng nước.”

      Mọi người cả kinh, đệ tử Vương thị kêu lên: “Bá phụ, cần gì tin lời linh tinh đâu vào đâu của phụ nhân?”

      Vương Trác đột nhiên quát: “Xe ngựa cũng bỏ đó, nhiều như thế làm gì? Đổ đầy nước !”

      Hai mươi ngày qua, cho dù là Vương thị, hay là Trần thị, bọn họ dùng lương thực ít, bởi vậy cũng thừa ra ít xe ngựa, vừa vặn dùng để đựng số thùng nước này.

      Vương Trác vừa quát như thế, mọi người cũng dám thêm gì nữa, đành phải theo Trần thị đổ đầy nước. Có điều bọn họ thầm nghĩ qua loa cho xong, tổng cộng chỉ đổ được hai mươi thùng gỗ.

      Đoàn xe tiếp tục chạy , kế tiếp trong hơn mười dặm đường lại xuất ba hồ nước lớn, nhìn hồ nước trong suốt nhộn nhạo gợn sóng, mọi người Vương thị liên tiếp lắc đầu. Vương Trác lại cau mày, ảo não thầm nghĩ: Chỉ là nương làm bộ như bác học, ta còn cố ý nghe theo, coi là . Ai, lại trở thành trò cười của người khác!

      Vào lúc ban đêm, đoàn xe đỗ lại bên nguồn nước. Trong ánh mắt cười nhạo của chúng đệ tử Vương thị, Trần Dung bình tĩnh phân phó mọi người, đem thùng gỗ do xe ngựa xóc nảy bị đổ ra hơn phân nửa lại đổ đầy thêm, bảo đám người Bình ẩu trông coi, rồi chọn chỗ nguồn nước sạch tắm rửa lát.

      Bản thân nàng tắm rửa xong, còn mạnh mẽ cầu chúng người hầu cũng tắm rửa sạch .

      May mắn, tại theo bên người nàng đều là trung phó của Trần thị, tuy bọn họ cảm thấy nhà nữ lang nhà mình làm việc kỳ lạ, nhưng vẫn im lặng chấp hành mệnh lệnh của nàng.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dung ra lệnh mọi người đem vải vóc nhúng nước lần nữa, mới bắt đầu rửa mặt lên đường.

      ngày này, thái dương dâng lên từ phía đông đỏ tươi chói mắt.

      Bình ẩu nhìn lên bầu trời, vọng vào trong xe ngựa: “Tiểu thư, là ngày nắng to.”

      Trong xe ngựa, truyền đến tiếng trả lời của Trần Dung.

      Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, Trần Dung muốn đón nhận ánh mắt của người Vương gia, vì thế lại trở về chỗ cũ.

      Đoàn xe tiếp tục về phía trước.

      Đến lúc này, đệ tử Vương thị còn tâm tình nhàn rỗi vui đùa. Dưới thúc giục của bọn họ, đoàn xe rất nhanh, chỉ buổi sáng chạy được ba bốn mươi dặm.

      Nhưng khi đến giữa trưa, thời tiết càng ngày càng nóng bức.

      Mặt trời trắng bóng chiếu rọi xuống trời đất, khiến gương mặt mọi người đều trở nên nóng bỏng. Xe ngựa khởi động, cát bụi bốc thẳng lên tận trời, lâu tiêu tan, xem tình hình này, tựa hồ nơi này lâu chưa từng có mưa.

      Lúc này, phía trước đột nhiên chậm lại.

      Bình ẩu ló đầu ra, thấy phía trước cát bụi tận trời, chính là mấy tráng hán mặc đồ phó dịch của Vương thị giục ngựa trở về.

      Quái, đường rất thái bình, sao Vương thị phải phái người dò đường?

      Tráng hán này vọt tới trước mặt tộc trưởng Vương thị, cũng biết bọn họ những gì, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng liên thanh thầm oán của chúng đệ tử Vương thị dứt bên tai.

      Bình ẩu tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Thượng tẩu ở bên thấp giọng : “Những người đó , ba mươi dặm phía trước đều có nguồn nước, dọc theo đường các trấn tỉnh đều khô cạn, thôn dân , nơi đây tháng chưa có mưa, nguồn nước bọn họ sử dụng là dòng suối ở sườn núi phía đông. Mà chỗ đó cách nơi đây chừng hai mươi dặm theo đường sơn đạo, vòng đến đó cũng phải mất ít nhất ngày đường.”

      Thượng tẩu tới đây, thần sắc phức tạp nhìn về phía Trần Dung trong xe ngựa, ánh mắt giấu được vẻ kinh ngạc. Bình ẩu cũng vậy, bà ngơ ngác nhìn vào rèm xe, lúng ta lúng túng : “Nữ lang, giống như sớm biết được?”

      Lúc này, đoàn xe ngừng lại.

      Bình ẩu chú ý tới, nhóm phó dịch Vương gia từ trong xe ngựa lấy xuống vài thùng gỗ, bắt đầu cho ngựa ăn uống.

      Thùng gỗ đựng nước trong suốt xuất ở trước mặt mọi người, đột nhiên, nương kêu lên: “Bá phụ, vì sao cho đám súc sinh này uống nước? Trời nóng bức như vậy, con còn muốn tắm rửa cái mà.”

      thiếu niên Vương thị khác cũng kêu lên: “Phụ thân, để chúng con tắm rửa trước, số nước còn lại cho đám súc sinh uống .”

      Trong đoàn xe yên tĩnh, chỉ chốc lát, mệnh lệnh của Vương Trác truyền đến: “Chớ có ầm ĩ. Trước khi tìm được nguồn nước, thùng nước nào cũng được lãng phí.”

      “Thúc phụ, chúng ta chỉ tắm rửa qua, chỉ cần khiến nước bắn tung tóe ra ngoài là có thể mà.”

      “Đúng vậy đúng vậy, nước sạch như thế cho đám súc sinh uống vào bụng, đúng là lãng phí.”

      Vương Trác trầm mặc sau lúc, mệnh lệnh lại truyền đến: “Cho ngựa uống chỉ là chút nước ít ỏi, các con nhiều người như vậy, số nước này ai có thể tắm rửa nổi? được náo loạn, ai cũng thể dùng nước trong thùng để tắm rửa!”

      tới đây, lại ôn hòa an ủi: “Ngựa uống nước xong, chúng ta cố gắng tăng tốc, cần phải mau chóng tìm được nguồn nước sung túc, đến lúc đó mặc kệ các con tắm rửa hay là chơi đùa cũng được.”

      Lần này, nhóm đệ tử Vương thị rốt cục hề ồn ào nữa, nhưng mơ hồ vẫn có tiếng thầm cùng oán thán vang lên.

      Bình ẩu vừa mới thu hồi lực chú ý, giọng của Trần Dung từ trong xe ngựa truyền đến: “Ẩu, cho ngựa của chúng ta uống nước .”

      “Vâng.”

      Sau khi cho ngựa uống nước xong, đoàn xe lại lên đường. Lúc này đây, mỗi người đều ngừng ầm ĩ, bắt đầu toàn lực chạy .

      Cho dù là Vương thị hay là Trần thị, đều chuẩn bị đủ cho chuyến di chuyển tới phía nam này. Có thể , đoàn xe này, là toàn bộ xe ngựa tạo thành. Mỗi chiếc xe ngựa, ngoại trừ bốn con ngựa để kéo ra, còn có hai con khác dự bị.

      Dưới tình huống như vậy, con đường ba mươi dặm, chỉ canh giờ qua.

      Nhưng mà, bầu trời vẫn như cũ nóng rát như đốt lửa, đồng ruộng hai bên đường vẫn như cũ khô cạn rạn nứt. Dọc theo đường , mấy ngày đều chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn, gặp được giếng nước chẳng những giọt cũng có, mà đám cỏ khô mọc dày bên dưới chỉ nơi này khô hạn rất lâu.

      Lần này, đám đệ tử Vương thị cảm giác được ổn, trong đội ngũ, tiếng oán giận của bọn họ biến thành bất an hỏi han cùng mắng mỏ.

      Đoàn xe tiếp tục về phía trước.

      Lại canh giờ nữa trôi qua.

      Thái dương bắt đầu chìm vào phía tây, gió thổi tới cũng đỡ nóng bức hơn.

      Nhưng mọi người trong đoàn xe đều rơi vào cảm giác bất an mãnh liệt. Càng về phía nam, bọn họ hoảng sợ phát , đồng ruộng hai bên đường khe rãnh nứt nẻ, khô cạn vô cùng.

      Lúc này, mỗi người trong đoàn xe đều cảm thấy cổ họng của mình tựa hồ bị như bị lửa thiêu, rất khát nước. Mà đoàn ngựa vội, lúc này cũng mềm nhũn vô lực.

      Mà phía trước vẫn là con đường mênh mông, ràng chính là đầu thu, nhưng ra trước mặt mọi người, chính là cảnh vật hoang vu khô héo!

      Lúc này toàn bộ đội ngũ đều bộc lộ bối rối cùng bất an, chỉ có ngựa của Trần gia được uống nước đầy đủ vẫn rất khỏe mạnh tỉnh táo.

      Trong ánh mắt bất an của chúng đệ tử, Vương Trác ra mệnh lệnh: “Vương Hữu, các ngươi cho ngựa ăn uống no nê, tiến lên dò đường, thấy được nguồn nước mau thông báo!”

      “Vâng.”

      Dừng chút, giọng mỏi mệt của Vương Trác lại vang lên: “ gọi Trần Thị A Dung đến đây.”

      “Vâng.”

      Tiếng trả lời vừa thốt ra, đệ tử Vương thị vội vàng ngăn cản: “Phụ thân, thể, vạn vạn lần thể.” hạ giọng, trong ánh mắt bất an hỏi han của Vương Trác : “Phụ thân, người thân là tộc trưởng Vương thị, lại chỉ trong đoạn đường ngắn ngủi mà liên tục hỏi ý thứ nữ chi tộc Trần thị hai lần. Vậy, chẳng phải là tổn hại thanh danh của người, mà nâng cao thanh danh của Trần Thị A Dung hay sao?”
      B.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Nạn hạn hán (3)
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Vương Trác bình tĩnh suy nghĩ hồi, phất phất tay ý bảo mọi người lui ra.

      Đoàn xe dừng lại, cho ngựa uống chút nước rồi lên đường tiếp.

      Vì thiếu nước, Vương gia nấu cơm, bữa tối chỉ phát chút lương khô. Cùng với số lương khô này, còn có ít nước. Bởi vì nhân số khá nhiều, tổ có những mười người, nên chỉ phân chậu nước. Đến khi mặt trời ngả về phía tây, Vương Trác đứng ở đầu xe, nghiêm túc : “Chư vị, số nước còn lại đều được phân chia vào tay mọi người, trước khi chưa tìm được nguồn nước, chư vị vẫn nên tiếp kiệm thôi.”

      Trong đội ngũ, truyền đến loạt tiếng nghị luận.

      Trong đủ loại tiếng ồn ào, giọng của Vương thị Thất nữ vang dội nhất, nàng ta kêu lên: “Phụ thân, phân nước cho chúng con có thể được nhiều hơn người bình thường ? Mấy kẻ tiện nhân này cũng được chia sao?”

      lời thốt ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.

      Mọi hộ vệ cùng người hầu đều đồng thời cúi đầu. Tựa hồ mỗi người đều ngừng hô hấp, trong khí tràn ngập nặng nề cùng khẩn trương.

      Vương Trác liếc mắt nhìn nhất chúng hộ vệ dũng mãnh cao lớn cái, rồi chuyển sang nhìn Vương thị Thất nữ lớn tiếng quát: “Câm miệng! đến cùng đường, phải đồng cam cộng khổ, những lời thế này về sau được nữa!”

      Tiếng vừa dứt, Vương Trách như ý nguyện giành được ánh mắt cảm động đến rơi lệ của chúng hạ nhân.

      Vương thị Thất nữ nào từng bị phụ thân quát mắng như thế? Lập tức khuôn mặt nhắn của nàng ta dài thuỗn ra, lệ trong mắt rơm rớm. Ở bên cạnh nàng ta, là huynh đệ tỷ muội thấp giọng thầm oán ngớt.

      Lúc này, bầu trời dâng lên vòng trăng sáng mờ nhạt. Ánh trăng kia bắt bầu trời mênh mông, nếu nhìn kỹ, căn bản phát ra.

      Đoàn xe tiếp tục xuất phát. Khi tia nắng cuối cùng tắt lụi, chúng hộ vệ đều cầm cây đuốc, ở trong gió thu, cây đuối phập phù, khiến đoàn xe di chuyển vào ban đêm tăng thêm vài phần sức sống.

      Xuất phát từ bất an trong lòng, đoàn xe rất nhanh.

      Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, người trong đội ngũ của nàng nhiều lắm, mà bởi vì ngay từ đầu đoàn người được nàng căn dặn, ngoại trừ lúc nào quá khát mới uống chút nước để nhuận cổ họng, mọi người chưa bao giờ từng lãng phí, cho nên qua ngày, nước trong thùng gỗ vẫn đầy tràn.

      Bởi vậy, so sánh với lo âu bên ngoài, mọi người Trần thị có vẻ an ổn thong dong hơn rất nhiều.

      Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, trong lúc bất tri bất giác, đoàn xe quá nửa đêm, đến tận lúc trăng treo giữa trời, mọi người vẫn tuyệt vọng phát , đường hề tìm thấy bất cứ nguồn nước nào còn sót lại dù chỉ nửa giọt!

      Người Vương thị phái dò đường còn chưa trở về, rơi vào đường cùng, Vương Trác đành phải phái người hỏi nhóm thứ dân phụ cận về nguồn nước quanh đó. Vừa hỏi mới biết được, nguồn nước cách nơi đây gần nhất cũng phải mất 40 dặm đường sơn đạo, sơn đạo kia lại gập ghềnh khó , cho dù là người dân địa phương quen, cũng phải mất hai ngày đêm mới có thể đem nước trở về. Vì duyên cớ đó, sau khi nhóm thôn dân cầu mưa thành bọn họ đều trở thành lưu dân, cũng di chuyển về phía nam.

      Đêm nay, đoàn xe vẫn ngừng lại, khi đến hừng đông, những con ngựa khát nước mỏi mệt chịu nổi, chạy tới đám cỏ khô bên đường liếm chút giọt sương. Đương nhiên, mọi người ở Vương gia thể giống như súc sinh, chạy ra uống giọt sương cỏ khô.

      Đến khi thái dương lại dâng lên, người Vương gia cảm giác được tình ổn mới bảo dừng xe, tạm thời nghỉ ngơi. Lúc này, người bọn họ phái dò đường vẫn chưa thấy trở về.

      Giữa trưa, chút nước cuối cùng của Vương gia dùng hết, tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy khát khô cổ.

      Rốt cục, ánh mắt của chúng đệ tử Vương thị đều chuyển hướng về phía đội ngũ Trần gia bởi vì còn có nước bổ sung mà vẫn phấn chấn tươi tỉnh.

      Có tiếng vó ngựa vang lên bên tai Trần Dung.

      Bình ẩu dựa sát vào, hướng tới trong xe ngựa thấp giọng : “Nữ lang, người Vương gia đến đây.”

      “Uhm.” Trong xe ngựa truyền đến giọng vẫn bình tĩnh mà thong dong.

      Tại thời khắc này, ngữ điệu của nàng như thế, khiến cho Bình ẩu theo bản năng cũng cảm thấy bình thản hơn.

      Chỉ chốc lát, giọng của Vương Ngũ lang từ bên ngoài truyền đến: “A Dung, mạo muội tiến đến, xin đừng lấy làm phiền lòng.” Trong giọng của mang theo ngượng ngùng.

      Rèm xe được vén lên chút.

      Khi chúng đệ tử Vương thị nhìn thấy Trần Dung, đồng thời hai mắt sáng ngời, lộ ra đố kỵ cùng hâm mộ — tại thời điểm này, gương mặt Trần thị A Dung vẫn sạch trắng trẻo, mái tóc đen nhánh, hề có vẻ mệt mỏi phong trần. So sánh với nàng, bọn họ đâu còn có bộ dạng phong lưu nhàn nhã của đệ tử quý tộc nữa?

      Trần Dung mỉm cười đối diện với ánh mắt của mọi người Vương thị, nàng đợi bọn họ mở miệng, ngân nga : “Nếu chư vị chê, chuyển thùng nước này ra . Thùng gỗ này lúc trước là ta dùng để tắm, cũng coi như sạch . Hai thùng gỗ còn lại là dùng để phó dịch tỳ nữ tắm rửa, sợ làm bẩn thân thể cao quý của chư vị.”

      Giọng của nàng vô cùng thành khẩn. Nàng biết, lần này phạm vi bị khô hạn cũng lớn, chưa đến vài ngày nữa, bọn họ có thể thoát khỏi khốn cảnh. tại nàng cần là cảm tình của người Vương gia, cùng với thanh danh tốt có thể được kẻ sĩ lan truyền rộng.

      Mọi người Vương thị vạn vạn lần ngờ nàng lại khoáng đạt như thế, đến thời điểm này, Vương thị Thất nữ nghĩ ra hơn mười câu chỉ trích nàng, thóa mạ nàng, bức bách nàng trong đáy lòng, nhưng câu cũng thể thốt ra!

      Sau khi mọi người ngạc nhiên, Vương Ngũ lang ho khan tiếng, đầu chắp tay trước nàng, rồi nghiêng đầu qua.

      Chỉ chốc lát, liền có ba phó dịch Vương gia tiến đến, bọn họ nâng lên thùng gỗ của Trần Dung, rồi về phía trước.

      Khi nước được nâng đến trước mặt Vương Trác, Vương thị Thất nữ miệng khẽ nhếch, với giọng oán hận: “Phụ thân, chỉ còn nửa thùng thôi! Hừ, nhất định là Trần Dung kia ngừng rửa mặt, mới lãng phí nhiều như vậy!”

      Lời của nàng ta vừa thốt ra, Vương Trác trừng nàng ta cái, trầm giọng quát khẽ: “ gì vậy? Người ta nguyện ý đem nước tới cho con, chẳng những con cảm kích, còn oán hận biết chừng mực là sao? Vương gia ta khi nào sinh ra nữ nhi giống như con vậy?”

      Lời này rất nặng nề.

      thực tế, thể quát mắng. Giọng của Vương thị Thất nữ , rất nhiều người chung quanh đều nghe thấy.

      Vương thị Thất nữ ngờ mình lại bị phụ thân quở trách như thế. Hơn nữa lúc này đây, chán ghét trong giọng của phụ thân là ngữ khí nàng ta chưa từng nghe qua. Lập tức, lệ trong mắt vừa rơi xuống, Vương thị Thất nữ vội cố nhịn kéo rèm xuống, lui vào trong góc xe, chỉ chốc lát, trong xe ngựa truyền đến tiếng khóc nức nở.

      người trung niên khuyên nhủ: “Tuổi Duẫn nhi còn , nó còn chưa biết cố kỵ lời ăn tiếng .”

      Vương Trác quát to: “Hình như tuổi của nó còn lớn hơn Trần thị A Dung mà, tại sao nó tuổi còn , mà A Dung tựa như biết tiến biết lùi chứ?”

      đến đây, thở dài tiếng, nhắm lại hai mắt, : “Mời A Dung đến đây , ai…”

      Khi người Vương gia tới thỉnh Trần Dung, Trần Dung hề dùng dằng, lập tức liền từ phía sau tiến lên.

      Từ rất xa, nàng còn ngồi trong xe ngựa thi lễ với Vương Trác, vô cùng cung kính chào hỏi: “Trần Dung gặp qua Vương công.”

      Biểu tình của nàng, ngữ khí của nàng vô cùng cung kính, vẻ cung kính này, thậm chí có phần còn hơn hai ngày trước.

      Vương Trác mặt nhăn mày nhó, bất tri bất giác giãn ra. hiền lành hướng nàng vẫy tay gọi: “A Dung tới gần đây .”

      “Vâng.”

      “A Dung, bá phụ hỏi con, sao con có thể dự đoán được có hạn hán trong quãng đường này? Vì sao con quyết đoán bảo người ta đổ đầy nước, còn nhúng ướt vải vóc? Chẳng lẽ có thần linh nào đó báo cho con biết xuất biến cố như thế ư?”

      Khi nhắc tới hai chữ “thần linh”, Vương Trác tăng thêm ngữ khí, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung, bất tri bất giác thêm phần hi vọng.

      Trần Dung hiểu được hy vọng của , lập tức nàng lại thi lễ, cúi đầu, cực kỳ cung kính : “Bá phụ dự đoán sai.”

      Lời vừa ra, hai mắt Vương Trác phát sáng, tiếng bốn phía đều im bặt.

      Trần Dung nhu thuận, cung kính : “Khi Trần Dung mới đến châu huyện này, từng nằm mơ thấy lão nhân đầu bạc, đứng đối diện với đồng ruộng rạn nứt mà than thở. Cách ngày hôm sau khi con nghe thấy các vị ca ca của Vương gia , nước trong đồng ruộng có vẻ bị cạn, đột nhiên nhớ tới giấc mộng này, vì thế mới bẩm báo với Vương công.”

      Vương Trác gật gật đầu, thở dài: “Hóa ra là ông trời cảnh báo. Chỉ tại ta, tin quỷ thần mà.” Tại thời đại này, nho gia bị thế nhân đánh vỡ, đạo gia phật gia hoành hành, mà tư tưởng Mặc gia tin quỷ thần cũng vẫn tồn tại trong nhân gia. Vương Trách lấy câu “ tin quỷ thần” để che giấu sai lầm của mình, đúng là nhàng bâng quơ phủi bay lỗi của mình cách sạch .

      khắc này, chỉ là Vương Trác, ngay cả chúng đệ tử Vương thị, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Dung đều mang theo cảm tình. Nàng chẳng những thực quyết đoán thừa nhận là quỷ thần cảnh báo, lại nhắc tới các vị thiếu niên Vương gia sớm phát ra khô hạn. Cứ như vậy, cho dù thế nhân có đàm tiếu gì đó, cũng chỉ bọn họ quá mức khinh suất mà thôi.

      Vương Trác vươn tay vuốt chòm râu, sau khi có được đáp án mà mình muốn, liền phất phất tay, ý bảo Trần Dung trở về.

      Xe ngựa của Trần Dung mới chạy được vài bước, đột nhiên nhớ tới chuyện, vội hỏi lại: “A Dung, biết lão nhân trong mộng của con có chỉ ra , khô hạn ở nơi này còn diễn ra bao lâu nữa ?” Sau khi hỏi ra lời mạnh miệng lo quốc thương dân bực này, nhắc lại lời muốn hỏi kỹ: “Chúng ta còn phải hành tẩu mấy ngày, thoát khỏi hoàn cảnh này chứ?”

      Trần Dung ý bảo xe ngựa quay trở lại, nàng thi lễ, lắc lắc đầu, cung kính trả lời: “Điều này Trần Dung cũng biết.” Trước biểu tình thất vọng của Vương Trác, nàng với vẻ chắc chắn lắm: “Chắc lâu lắm đâu?”

      “Hy vọng như thế, con lui xuống .”

      “Vâng.”

      Vương Trác nhìn xe ngựa của A Dung dần dần chạy xa, vươn tay vuốt râu dài, đột nhiên : “Trần Dung này rất khá, rất xứng với binh sĩ của Vương gia ta!”
      B.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 12: Thoát khốn
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      người trung niên cau mày trả lời: “Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là thứ nữ của phân nhánh trong hệ tộc, mà phụ thân lại là con vợ kế.”

      Vương Trác lắc đầu, gì, trong lòng lại thầm suy nghĩ: Xuất thân của Trần Dung thấp kém, nhưng trải qua hai chuyện này, thanh danh trong sĩ tộc của nàng được nâng cao. đến , nếu binh sĩ Vương gia ta cưới nàng về, chẳng phải là , dựa theo biểu đường , chứng tỏ nhi tức của Vương gia ta đặc biệt nhanh nhạy, thanh danh của Vương gia ta bị tổn hại nữa hay sao?

      Vương Trác nghĩ đến đây, trong lòng có chút khẩn trương, khỏi cẩn thận cân nhắc chuyện này.

      Người trung niên kia ngẫm nghĩ, còn thêm: “Nếu là làm thiếp, sợ nàng ta lại muốn.”

      Vương Trác gật đầu, nghĩ ngợi: Đáng tiếc, phụ thân của nàng ở đây, hôn nhân là đại , còn phải chờ đến phía nam rồi ấn định sau.

      Vào lúc ban đêm, phó dịch Vương gia phái dò đường trở lại, bọn họ , từ miệng người qua đường biết được, thêm trăm dặm có nguồn nước.

      Tin tức này khiến người Vương gia phấn chấn tinh thần. Lập tức đoàn xe vội vàng lên đường.

      Dù là như thế, ngựa và người đều khát khô cả cổ, ước chừng đến nửa đêm, mới chỉ được năm mươi dặm.

      Vừa rạng sáng, giọt sương chẳng những có ngựa xông vào liếm, mà người cũng bắt đầu uống cùng. Đương nhiên, đệ tử Vương thị có nửa thùng nước mà Trần Dung cho, cũng đến mức nằm bò cỏ liếm sương sớm. Làm như vậy, chỉ có phó dịch hộ vệ trong đoàn xe mà thôi.

      Ngày thứ ba, lúc trăng treo giữa trời, mọi người rốt cục nhìn thấy sắc xanh um ở phía trước, nghiêng tai lắng nghe, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

      Nghe thấy tiếng nước, trong đoàn xe đột nhiên vang lên tiếng hoan hô. Mừng rỡ như điên, mọi người cần ai dặn dò, liền giục xe ngựa vội vàng phóng về phía trước.

      Đêm nay, tiếng hoan hô kia vẫn ngừng lại. Đến tận bình minh, còn có ít người ngâm mình trong nước sông muốn đứng lên.

      Thái dương lại treo cao ở phương đông.

      Giẫm lên con đường đầy cỏ dại, lắng nghe trong cây cối thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu chiêm chiếp, tất cả mọi người đều mừng rỡ như được sống lại lần nữa.

      Giờ khắc này, chúng đệ tử Vương thị cũng trở nên chín chắn hơn, bọn họ hề oán giận vì bắt được con chim nào mà chỉ cao giọng cười vui.

      “A Dung, lại đây, lại đây.”

      Vương Ngũ lang từ xa liền vẫy tay với Trần Dung, trong ánh mắt dài của sáng ngời.

      Từ hôm qua sau khi gặp Vương công, Trần Dung liền phát , thái độ của Vương gia Ngũ lang này đối với mình ràng nhiệt tình hơn hẳn. Ánh mắt nhìn mình luôn lóe lên tia sáng kỳ dị thể .

      Trần Dung hướng tới Vương Ngũ lang gật gật đầu, ý bảo xe ngựa tới gần.

      Ở thời đại này, bởi vì tư tưởng Nho gia bị kịch liệt phản đối, nó giam cầm các nữ nhân, vì vậy cũng được giảm bớt khá nhiều cố kỵ. Có người Hồ thành lập quốc gia, nữ nhân còn có được địa vị chính trị, ngay cả dưới thống trị của Tấn Vương, quả phụ tái giá cũng phải là chuyện hiếm lạ gì. Về phần nữ tử hướng nam nhân biểu đạt ái mộ vui mừng, cũng thường xảy ra chuyện như vậy. Trong lịch sử, mỗi khi mỹ nam tử Phan An xuất môn đều bị các nữ nhân vây quanh, các nàng ném quả vào xe chàng, mỗi lần trở về, xe của chàng đều chất đầy những quả chín. Còn mỹ nam tử khác, là Vệ Giới, có lần ra ngoài ngay lập tức bị đám nữ nhân vây quanh lèn kín như bức tường khiến chàng bị ngất ngay tại đó, sau khi về đến nhà được bao lâu mất, khiến lịch sử để lại câu thành ngữ “Khán sát Vệ Giới’. (bị người xem mà chết)

      Bởi vậy, lúc này Vương Ngũ lang mời Trần Dung đồng hành, chỉ là trong những chuyện quá đỗi bình thường.

      Trần Dung vừa mới tới gần, liền nghe thấy giọng thầm oán của Vương thị Thất nữ truyền đến: “Ngũ ca, Trần Dung kia chỉ là thứ nữ, sao nàng ta có thể xứng đôi với huynh? Huynh đối đãi với nàng ta như thế làm mất mặt Vương thị chúng ta rồi!”

      Trần Dung vừa nghe, nhíu mày nhăn mặt, nàng khẽ cười lạnh tiếng, với Thượng tẩu: “Tẩu, chậm lại.”

      “Vâng.”

      Khi xe ngựa của nàng dừng lại, tiếng thầm oán phía trước vẫn còn truyền đến: “Cũng biết phụ thân nghĩ như thế nào, theo ta thấy, Trần Dung này chỉ xứng làm thiếp thất của Ngũ ca thôi. Cưới nàng ta làm thê tử, hừ, nàng ta xứng sao?”

      Mấy chữ cuối cùng thốt ra, hai tròng mắt của Trần Dung càng thêm đen láy, tựa như bầu trời đêm, đồng thời lên sát ý lạnh lẽo.

      Có điều chỉ trong chớp mắt, nàng liền che giấu cảm xúc này, nàng quát : “ nên , chúng ta quay xe lại thôi.”

      Thượng tẩu là phó dịch trung thành, lời của Vương thị Thất nữ, lão nghe mà còn cảm thấy khó chịu hơn Trần Dung. Lập tức lão gật đầu mạnh, điều khiển xe ngựa quyết đoán lui xuống.

      Vương Ngũ lang thấp giọng trả lời vài câu, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy xe ngựa của Trần Dung quay lại, vội vàng lớn tiếng kêu gọi: “A Dung, A Dung, tại sao lui về vậy?”

      Trần Dung hề trả lời.

      Vương Ngũ lang nhíu mày, vừa mới chuẩn bị đuổi theo, thiếu niên ở bên cạnh kêu lên: “Ngũ ca, đừng đuổi theo. Huynh thể quá dung túng nàng ta được.”

      Vương Ngũ lang suy nghĩ lát, chậm rãi vươn tay, ý bảo xe ngựa dừng lại.

      Trần Dung vừa mới quay về giữa đoàn xe, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười đùa ồn ào.

      Nàng vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài.

      đợi nàng nhìn cho kỹ, Thượng tẩu híp mắt nhìn về phía trước liền lớn tiếng kêu lên: “Nữ lang, là đoàn xe của Vương gia Thất lang! ngờ chúng ta có thể gặp được ngài ấy ở đây!”

      Trong giọng của Thượng tẩu hàm chứa mừng rỡ tột độ.

      Vương gia Thất lang?

      Trước mắt Trần Dung khỏi lên bóng dáng thiếu niên mĩ nam kia. Nàng vén rèm xe lên, nghiêng đầu xem xét.

      Xuất trong tầm nhìn của nàng, là đội ngũ rất lớn, trận thế đội ngũ kia hề thua kém so với đội ngũ nàng gia nhập này. Theo cờ xí tung bay nhìn lại, có thể thấy trong đội ngũ ngoại trừ Vương thị Thất lang Vương Hoằng ra, còn có Dũ thị.

      Trách được Thượng tẩu vui mừng như vậy, hai đội ngũ lớn như thế hội họp, bọn họ vô cùng an toàn!

      Trần Dung nhìn chằm chằm cát bụi bốc lên cao phía trước, : “Thượng tẩu, chúng ta tiến lên .”

      “Vâng.”

      Lúc này, có bất luận kẻ nào chú ý tới Trần Dung đến. Mọi đệ tử Vương thị đều như ong vỡ tổ ùa lên. Chỉ chốc lát, giữa hai đoàn xe xuất chừng năm sáu đội ngũ có mười người, mà đội ngũ này, mỗi người đều mặc y phục chỉnh tề, khuôn mặt thanh tú.

      Trong người này, ngoài hai mươi mấy đệ tử Vương thị ra, còn hai mươi mấy người khác Trần Dung đều chưa từng gặp qua, nghĩ đến hẳn là đệ tử Dũ thị.

      Những người này tạo thành vòng tròn, trong lúc chuyện cười đùa, vây hai người ở lại trong đó. Trần Dung chỉ liếc mắt cái, liền thấy được giữa đám người, Vương thị Thất Lang Vương Hoằng như hạc trong bầy gà, tựa như thần tiên.

      Ở bên cạnh Vương Hoằng, có nam tử khí khái bất phàm khác, có điều cách khá xa, tầm mắt lại bị ngăn cản, Trần Dung thấy dung mạo của nam tử kia.

      lúc Trần Dung đánh giá bọn họ, bên cạnh người nàng truyền đến tiếng cảm khái: “Nghe khi đệ tử Lang gia Vương gia tụ tập cùng chỗ, ai cũng thở dài : Người người như châu như ngọc. tại ta nhìn thấy đám thiếu niên đệ tử này, biết tại sao, lại có cảm giác tự hình tàm uế (tự cảm thấy bản thân xấu xa mà hổ thẹn).

      Người chuyện kia là văn sĩ trung niên thường xuyên bồi ở bên cạnh Vương Trác, tuy rằng xuất thân của là kẻ sĩ, nhưng dòng họ lại là hạ phẩm trong sĩ tộc. xong, quay đầu nhìn về phía Trần Dung trong xe ngựa, thở dài: “Lời cảm khái này của ta, chỉ sợ chỉ có mình nữ nhân như nữ lang mới có thể hiểu được.”

      Tuy rằng dòng họ của Trần Dung tôn quý chi cực, nhưng phụ thân của nàng là con vợ kế của phân nhánh trong tộc, bản thân nàng lại là thứ nữ, cũng có thể là nhân vật hạ phẩm trong sĩ tộc, bởi vậy văn sĩ trung niên này mới như vậy.

      Trần Dung trả lời.

      Có điều khi nàng nhìn về phía đệ tử Dũ thị và Vương thị, ánh mắt vô cùng trong suốt, căn bản hề cảm thấy tự hình tàm uế. Văn sĩ trung niên tinh tế đánh giá nàng sau lúc, đột nhiên : “Dung mạo kiến thức của nữ lang đều vượt qua người thường, trách được cảm khái này giống ta.” Dừng chút, nhịn được vẫn bổ sung câu: “Nhưng mà, xuất thân vẫn rất thấp kém.”
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 13: Tiếng đàn kinh diễm
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Trần Dung trả lời, nàng biết, xuất thân của mình quả rất thấp kém.

      Có điều, vấn đề này có gì quan trọng? Ta được sống lại lần nữa! Trần Dung nắm tay thành quyền, với Thượng tẩu: “Tẩu, tiến lên phía trước chút.”

      lên trước, đó là xen lẫn vào đám thiếu niên nương này.

      Khi xe ngựa của Trần Dung đến gần, vài thiếu niên quay đầu nhìn về phía nàng. Chỉ liếc mắt cái, ánh mắt bọn họ đều trở nên ngẩn ngơ, si ngốc.

      Bộ dạng của Trần Dung vốn tinh xảo minh diễm. Sau khi trọng sinh, trong vẻ ngây ngô xinh đẹp có thêm phần thành thục, đây là thành thục diễm lệ của thiếu phụ, lại có vẻ non nớt phong tình của tiểu nương, khiến cho nàng đứng trong đám nương trở nên vô cùng đặc biệt.

      thiếu niên họ Dũ ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chăm chú, mở miệng hỏi: “Đây là nữ lang nhà ai vậy?”

      đợi Trần Dung mở miệng, Vương Ngũ lang cười : “Nàng nữ nhi Trần thị ở Bình thành, tên là Dung.”

      Trần thị ở Bình thành? Danh hào này vừa báo ra, ánh mắt chúng đệ tử Dũ thị càng sáng ngời. Trần thị ở Bình thành, Trần thị chỉ thuộc về chi hệ , nữ nhi nhà đó được tính là cao quý. Nếu thân phận cao, nữ lang xinh đẹp trước mắt này, cho dù là bọn họ muốn cưới làm thê tử, hoặc là nạp làm thiếp, đều khó khăn lắm.

      Dưới đánh giá của chúng đệ tử Dũ thị, thần sắc mặt Trần Dung từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước.

      Nàng xuống xe ngựa, bước lên phía trước hai bước, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm, nhìn về phía Vương thị Thất Lang Vương Hoằng được nhóm nương vây quanh.

      Vương Hoằng cũng nhìn về phía nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, mỹ nam tử hiếm thấy nở nụ cười, hàm răng tuyết trắng của lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta hoa mắt. Bất tri bất giác, Trần Dung lại như lúc ban đầu gặp gỡ, hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt dời .

      Chúng nương vây quanh Vương Hoằng, đột nhiên nhìn thấy nụ cười của mỹ nam tử, đầu tiên là ngẩn ngơ, vừa đảo mắt, tiếng vui mừng thốt ra nổi lên bốn phía.

      Đứng cùng Vương Hoằng là danh sĩ Dũ thị, tầm hai mươi tuổi, gương mặt thon dài, mày như kiếm, diện mạo tuấn tú, nghe thấy tiếng thét chói tai, khỏi quay đầu, theo ánh mắt của Vương Hoằng nhìn lại.

      Vừa thấy Trần Dung xinh đẹp, danh sĩ Dũ thị bật cười, với Vương Hoằng: “Hóa ra Thất lang thích là loại mỹ nhân này.”

      Vương Hoằng đáp: “Nàng là Trần thị A Dung mà ta kể với huynh.”

      Hai mắt dnh sĩ Dũ thị sáng ngời, lại hướng tới Trần Dung đánh giá phen, rồi mới thu hồi ánh mắt.

      Trần Dung vừa xuất khiến hai mỹ nam tử nổi lên hứng thú, việc này khiến cho chúng nương cảm thấy bất mãn, các nàng đều nhìn về phía Trần Dung. Chỉ trong chốc lát, từng mái đầu chụm vào, vải lụa tung bay, thậm chí còn có vài cỗ xe ngựa chen thêm, chúng nó chặn mất tầm mắt của Trần Dung, khiến nàng thể nhìn thấy hai người Vương Hoằng nữa.

      Trần Dung thu hồi ánh mắt, trở lại trong xe ngựa.

      Vừa lên xe ngựa, nàng liền lấy cây thất huyền cầm dựng bên cạnh thành xe (đàn cổ cầm có bảy dây, thùng đàn màu đen).

      Kiếp trước, khi ở độ tuổi này, quả Trần Dung là người có nhiều học vấn.

      Nhưng từ sau khi gặp được người đó, nàng vì muốn cởi xuống cái mũ danh hiệu “tục tằng”, nên luyện thất huyền cầm được mấy năm. Nàng cũng là người cực kỳ có thiên phú, sau khi luyện hai năm nắm bắt được yếu quyết trong đó. Trước khi nàng chết, chỉ dựa vào chiêu thức cầm khúc, nàng giành được thanh danh tài mạo song toàn.

      Trần Dung cúi đầu, đặt cầm xuống tháp, sau đó, tay phải khẽ gẩy huyền cầm!

      Từ lúc tiếng nhạc liên tiếp nhàng phiêu lãng vang lên, ồn ào náo động tức nhạt bớt.

      Trần Dung hề ngẩng đầu.

      Tay phải nàng khe khẽ gảy, tiếng đàn tựa như lưu tuyền thanh phong (gió thổi nước chảy), tựa như trăng sáng bầu trời, lặng yên mà đến, tiếng động mà tràn đầy khắp gian.

      Tiếng ồn ào bỗng biến mất.

      Mấy nương kia đồng thời quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

      Lúc này Trần Dung chuyên chú nhìn cầm tháp, ngũ quan của nàng thanh diễm, tại khắc này yên tĩnh như nước suối mùa xuân, ấm áp như mùa hạ, tỏa sáng diễm lệ. Đây là cảnh đẹp mà yên tĩnh hòa quyện cùng với vẻ diễm lệ mà tạo nên.

      Bất tri bất giác, chúng thiếu niên đều ngắm nhìn ngây ngốc, cũng nghe đến ngây ngốc.

      Đám đệ tử mặc hoa phục này, với xuất thân của bọn họ, nhất định đều được tu dưỡng. Ngày thường, cho dù cầm kỳ thư họa tinh thông, nhưng nhất định có học qua.

      Giờ phút này, tiếng đàn của Trần Dung vừa bay tới, bọn họ liền lập tức cảm giác được, tiếng đàn này giống với của người thường.

      Cầm bắt đầu từ Nghiêu Thuấn tới nay được lưu hành hậu thế, thanh thanh nhã, ở thời đại này, là nhạc khí được kẻ sĩ tôn sùng nhất. Có thể , lúc này nhóm sĩ phu rất ít người biết đánh đàn. tới người khác, Vương gia Thất lang Vương Hoằng rất nổi tiếng về cầm kỹ.

      Khi gặp gỡ lần đầu, từ tiếng bước chân của Trần Dung tới, Vương Hoằng biết nàng cũng là người biết đánh đàn.

      Nhưng chàng vạn lần ngờ, Trần Dung lại đàn hay như thế! nữ lang mười lăm tuổi, chiêu thức cầm khúc ấy, phiêu chuyển thanh thoát, nhàng như gió, mênh mông lãng đãng, giống như ở bên tai chàng thổ lộ tương tư, vui mừng khi được gặp lại. Hơn nữa, loại tương tư cùng vui mừng này, như gió xuân lay động, như suối chảy róc rách, trong cố ý lại có vô tình, hết sức phong lưu.

      như vậy, khi nhóm nhân vật sĩ tử đánh đàn đều chủ yếu thổ lộ tao nhã. Nhưng trong tiếng đàn của nữ lang này, lại có hoa lệ hoàn toàn khác với tất cả mọi người.

      Bực cầm kĩ này, thua kém gì chàng.

      Bất tri bất giác, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, mấy người Vương Hoằng lại nhắm lại hai mắt, lẳng lặng lắng nghe.

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng đàn như suối chảy dần dần phiêu tán, dần dần chuyển thành hư vô.

      Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Lúc nàng ngẩng đầu, tia nắng nghịch ngợm chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng. Sóng mắt nàng vừa chuyển, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm, sâu đậm tĩnh lặng nhìn về phía Vương Hoằng.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Trần Dung có chút ngượng ngùng, cũng có chút vui mừng tươi cười với chàng, sau đó, nàng rủ hai mắt, từ từ : “Gặp lại quân tử, khỏi vui mừng.”

      xong tám chữ này, nàng liền kéo rèm xe xuống. Trong xe ngựa truyền đến giọng đè thấp, êm tai dặn dò, Thượng tẩu đánh xe ngựa, lần nữa quay trở về.

      Trong tiếng khe khẽ , xe ngựa của Trần Dung lại quay về giữa đội ngũ.

      Mà lúc này, cho dù là đệ tử Vương thị, hay là người Dũ thị, đều nhìn về phía Trần thị. Cũng mặc kệ bọn họ nhìn ngó như thế nào, rèm xe kia vẫn được vén lên.

      Cũng biết qua bao lâu, nữ lang Vương thị cả kinh kêu lên: “A Dung này, khi nào học được cầm kỹ bực này?”

      Mọi người ngẩn ra.

      Vương Ngũ lang cũng phục hồi tinh thần từ trong vẻ si ngốc, nhíu mày, lắc đầu : “Chưa từng nghe qua.”

      Vương thị Thất nữ lạnh lùng hừ tiếng, bật cười : “Tiếng đàn của Trần thị A Dung quả êm tai. Đáng tiếc, cũng chỉ là thứ nữ trong chi tộc thôi.”

      Giọng của nàng ta .

      Tiếng vừa dứt, có vài người ở đó gật đầu đồng ý. Ánh mắt chúng thiếu niên si ngốc lại trở nên thanh tỉnh, bất tri bất giác, trong vẻ ngạo nghễ mang theo thần sắc khinh thường lại xuất mặt bọn họ — cầm kĩ bất phàm như thế nào? Diện mạo xuất sắc sao? người xuất thân là thứ nữ trong chi tộc nàng vĩnh viễn đều thấp hơn bọn họ bậc. Người như thế, đáng trở thành mỹ nhân khuynh đảo nhất chúng.

      Chúng đệ tử phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung nhanh chóng thu trở về.

      Lúc này, nương họ Dũ vội vàng kêu lên: “A? Hoằng lang ở đâu rồi?”

      Vương Hoằng?

      Chúng nữ đồng thời quay đầu tìm kiếm, tìm tới tìm , các nàng phát hai danh sĩ Vương Hoằng và Dũ thị sớm ngồi trở lại trong xe ngựa. Các nàng có thể nhìn thấy, chỉ là tấm rèm xe rung rung.
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :