1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 131: Gặp lại thân nhân ở Kiến Khang
      EDIT: HOÀN TÚ

      Cùng lúc đó, Vương Hoằng vén rèm xe lên, khuôn mặt tuấn dật thanh hoa của chàng xuất trước mặt mọi người.

      Trong chớp mắt khi gương mặt của chàng vừa ló ra, chỉ nghe ‘tiếng vang mãnh liệt, cũng là chúng nữ thuận tay cầm lấy vật bên cạnh mình, có khi là túi hương, có khi là nhánh cây, có khi là khăn tay. Trong phút chốc, trăm thứ bay tới, đầu đuôi ném về phía Vương Hoằng.

      Đúng lúc này, chúng hộ vệ nhất tề tiến lên, đầu ngẩng cao. Tức , nhánh cây khăn tay túi hương đều như mưa rơi nện ở người bọn họ…… Xem động tác của những người này chỉnh tề có trật tự, dù là bị ném trước hay ném sau đều là vẻ mặt thản nhiên, xem ra trải qua quá nhiều lần.

      Trần Dung nhìn đến đây, lại cười. Nàng chuyển sang Thượng tẩu, cất giọng trong trẻo: “Tẩu, chúng ta trước .”

      “Vâng.” Thượng tẩu lên tiếng, giục ngựa gia tốc.

      Đúng lúc này, hộ vệ bên cạnh xe ngựa của Vương Hoằng tới, đứng bên ngoài xe ngựa của Trần Dung, đưa cho nàng túi hương, : “Trần thị A Dung, đây là lang quân nhà ta tặng cho người.”

      Túi hương này quen mắt, đúng rồi, lần trước chàng cũng lấy thứ này đưa cho nàng. Nhìn nó, Trần Dung chậm rãi cười, giọng nàng trả lời có chút khàn khàn: “ cần.”

      Lời của nàng vừa dứt, hộ vệ kia cũng cười ra tiếng: “Nữ lang nên biết, lang quân nhà ta đưa gì đó, vẫn nên nhận lấy tốt hơn…… Nữ lang, người ngẫm lại rồi hẵng quyết định.”

      Trần Dung nhíu mày. lát sau, nàng vươn tay bé trắng nõn, tiếp nhận túi hương kia thu vào trong tay áo.

      Hộ vệ kia thấy vậy vừa lòng lui ra. Chỉ chốc lát, đến bên cạnh xe ngựa của Vương Hoằng, thấp giọng bẩm: “Nữ lang thu nhận rồi.”

      “Thu nhận rồi ư?” Giọng tao nhã của Vương Hoằng mang theo ý cười: “Lui ra .”

      “Vâng.”

      Đám người Trần Dung đường , tốc độ rất nhanh, sau khi Trần Dung nghe ngóng liền biết, nếu có thêm việc gì đột xuất, đám người Trần Công Nhương tháng sau mới có thể đến Kiến Khang.

      Trần Công Nhương ở đây, Trần Dung nên tìm kiếm nơi trú ngụ. Sau khi do dự lát, xe ngựa của nàng chạy tới Trần thị ở Kiến Khang. Trần thị ở Kiến Khang đó là Trần thị ở Toánh Xuyên dời đến.

      Họ Trần là thế gia công khanh trăm năm, trong thời đại này cũng là phủ đệ nhà cao cửa rộng đứng trong hàng đầu. Mà mọi vinh dự đều bắt nguồn từ Trần thị ở Toánh Xuyên.

      Khi xe ngựa tiến vào, Bình ẩu có chút khiếp đảm, bà nhìn ngắm bên ngoài, lại nhìn nhìn Trần Dung, nhịn được hỏi: “Nữ lang, Trần Công Nhương ở đây, chúng ta liều lĩnh cầu kiến như thế, có thỏa đáng ?”

      Trần Dung rũ hai mắt, hồi lâu, nàng giọng trả lời: “ La Hạng.”

      “La Hạng?” Bình ẩu kinh ngạc nhìn về phía Trần Dung, kêu lên: “Vì sao?”

      Trần Dung rũ hai mắt, chậm rãi : “Thất lang phụ huynh ta ở đó.” Tin tức này phải Thất lang , là hai kiếp làm người nên nàng sớm biết……

      Tuy rằng nàng muốn đầu nhập vào Trần thị Toánh Xuyên, cũng muốn La Hạng, nàng muốn trọ ở khách điếm. Nhưng nếu trú ngụ ở khách điếm, về sau mọi người biết khẳng định nàng hiểu chuyện, ràng có bổn gia ở đây, lại chịu đến bái kiến gia nhập…… Nàng đầu phục, người ta thu hay thu nhận nàng là chuyện, nhưng nếu ngay từ đầu nàng đến đó, trong thời đại này, rất khó để bị người ta lên án.

      Bình ẩu kêu lên vui mừng: “Nữ lang, nữ lang, người là , người biết lang chủ và lang quân ở đâu sao? Ai a, chuyện tốt như thế, vì sao còn sớm cho chúng nô biết?” Vừa kêu, bà vừa ló đầu ra, lớn tiếng chuyện với đám người Thượng tẩu ở bên ngoài: “Nhanh La Hạng, nữ lang , lang chủ và lang quân ở nơi đó.”

      câu thốt ra, tiếng hoan hô vang lên. Chúng phó đồng thời cười đùa, Thượng tẩu lại cười ha hả. Lúc này tiếng cười đặc biệt vang dội, trong khắc, chúng phó từ lúc di chuyển về phía nam tới nay đều buồn bực, bất an, còn có nao núng cẩn thận, tựa hồ tan thành mây khói.

      Xe ngựa thay đổi tuyến đường, hướng về La Hạng.

      Trần Dung vén rèm xe, bên nhìn phong cảnh thành Kiến Khang, bên thầm suy nghĩ.

      Trong ngoài Kiến Khang, nơi nơi đều có sông ngòi hồ nước, cổ nhân gần thủy giả nhân, người Kiến Khang khác biệt ở chỗ nào Trần Dung biết, nhưng nàng có thể nhìn ra, người trong thành tuy rằng cao lớn bằng Bình thành cùng Nam Dương, nhưng diện mạo của bọn họ hết sức tú lệ trắng trẻo. Bất luận là nam hay nữ, bọn họ đều ăn mặc hết sức hoa lệ phiền phức, mà đeo túi hương là thứ đặc sắc nhất của người dân Kiến Khang. Đưa mắt nhìn lại, khắp nơi ai cũng áo mũ chỉnh tề, đường đều ngửi thấy mùi thơm ngát.

      Hơn nữa, người Kiến Khang đặc biệt ca hát, đến đâu đều là ti trúc dứt, bên ngoài đại phủ nhà cao cửa rộng, có rất nhiều thứ dân rung đùi đắc ý, theo tiếng ti trúc ca hát. Mà đám gác cổng của thế gia danh môn, đối với loại thứ dân này, cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở.

      Loại an nhàn, phong quang này, chúng phó đến từ phương bắc làm sao từng thấy qua? Bọn họ miệng há hốc, ngẩn ngơ ngắm nhìn, thường thường còn kinh hô hai tiếng, khiến nhóm đệ tử thế gia áo mũ chỉnh tề liếc qua nhìn vẻ xem thường.

      Đây là xem thường, đến điều này, còn phải tính từ thời Tam quốc, từ sau khi danh sĩ tên gọi Trần Lâm đối với Tào Tháo liếc mắt xem thường, chuyện này trở nên nổi danh trong đám quyền quý. Đến triều đại, Nguyễn Tạ lại thường thường đối với người trong lòng rất coi trọng, thích ai lắc đầu xem thường. Kết quả là, liếc mắt xem thường là phong cách thói quen của danh nhân sĩ đối với thế tục hèn mọn. Đến bây giờ, quả thực thành phong tục.

      Bình ẩu nhìn theo nữ lang mặc vải tím hoa văn khổng tước trăm hoa, mãi cho đến khi nàng ta xa, bà mới thào : “Nữ lang, quần áo này là hoa mỹ, nếu nữ lang mặc, nữ lang trong thành Kiến Khang, ai so được với người đâu.” Bà chuyển sang nhìn Trần Dung, khoái hoạt híp đôi mắt cười : “Nữ lang, sau khi yên ổn rồi ẩu giúp người may bộ.”

      Trần Dung cười cười, nàng rũ hai mắt, giọng : “Nữ lang Kiến Khang vốn khác biệt, các nàng có gia thế bất phàm, tính tình cũng kiêu ngạo, thích thể độc đáo của bản thân. Ẩu, trừ phi toàn thành đều xuất xiêm y cùng kiểu dáng, bằng , chúng ta thể bắt chước.”

      Bình ẩu ngạc nhiên há miệng, hồi lâu, bà mới thào : “Đúng là như vậy sao? May mắn nữ lang biết được.”

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười của Thượng tẩu: “Xin hỏi lão trượng, La Hạng nằm ở đâu?”

      Thượng tẩu hỏi là quản tầm 40 50 tuổi với bộ dáng mập mạp. Người như thế thường xuyên giao tiếp với người qua đường, so sánh với những người khác, thường thường ràng hơn.

      Nghe thấy câu hỏi của Thượng tẩu, người mập mạp kia quay đầu lại. hướng tới mấy chiếc xe ngựa liếc mắt cái, sau khi lộ ra ánh mắt khinh miệt chút để ý chỉ về phía đông: “Nằm ở bên kia, đến cuối đó là La Hạng.” Ngữ khí và vẻ mặt kia, chính là khinh thị cùng kiên nhẫn.

      Thượng tẩu ngẩn ra, nhìn theo người mập mạp kia nghênh ngang rời .

      hạ nhân mất hứng : “Người này là, chỉ hỏi đường mà thôi, có cần làm ra vẻ như vậy ?”

      Lời người đó vừa dứt, giọng của Trần Dung từ trong xe ngựa truyền đến: “Đừng nữa, chúng ta thôi.”

      Người hạ nhân này , nhưng Trần Dung lại rất . Đường phố ở Kiến Khang được dùng thứ hạng để mệnh danh. Dù là danh môn thế gia hay là thứ dân bình thường đều rất thích tụ tập. cách khác, ở Kiến Khang lâu, vừa nghe thấy ngươi ở tại ngõ nào biết thân phận của ngươi ra sao. Mà người ở La Hạng, ràng là chưa đến cấp bậc để kẻ mập mạp kia cần kết giao.

      Đoàn xe tiếp tục về phía trước.

      , Bình ẩu đột nhiên kêu lên: “Này, những người đó làm cái gì vậy?”

      Chúng phó theo ánh mắt của bà nhìn lại.

      Ở ngoài cửa lớn phủ đệ hoa lệ nhà cao cửa rộng, hạ nhân đánh xe ngựa ra, sau đó, dừng lại chỗ dốc bên ngoài cửa. Sau khi dừng lại, ôm mấy giỏ trúc đặt trong xe ngựa xuống, rồi sau đó đổ hết xuống rãnh kia.

      Mà khiến Bình ẩu kêu lên sợ hãi chính là thứ được đổ ra. Thứ đó, trắng bóc như tuyết hương thơm phác mũi, bên trong còn có thịt cùng đồ ăn, ràng đúng là cơm!

      Chúng phó hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

      Tiếng kêu của bọn họ khiến người kia quay đầu. Người kia nâng nâng mũ quả dưa, liếc nhìn xe ngựa của Trần Dung, chỉ liếc mắt cái, người kia lập tức trợn trắng mắt. Chỉ thấy vừa đặt giỏ trúc lên xe ngựa, vừa mắng: “Hương ba lão!”

      Tiếng mắng của là cố ý đề cao, bọn người Bình ẩu đều nghe thấy ràng. Nhưng thời khắc này, bọn họ còn cảm thấy khó hiểu, hiển nhiên vạn vạn lần thể tin tưởng, lương thực có thể cứu mạng ở trong thành Nam Dương ở nơi đây lại là rác rưởi.

      Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy .

      Trong xe ngựa, Trần Dung chỉ liếc mắt cái, liền cất giọng trong trẻo: “Đừng nhìn nữa, các ngươi phải nhớ kỹ, nơi này là Kiến Khang.”

      Lời nàng vừa thốt ra, Bình ẩu lập tức quay đầu, lớn tiếng khen ngợi: “Nữ lang trí tuệ, hóa ra số lương thực kia ở Kiến Khang lại trở thành vật vô dụng.”

      Bình ẩu vừa dứt tiếng, Thượng tẩu cũng : “Đúng vậy đúng vậy, may mắn nghe theo lời của nữ lang.”

      Lúc chuẩn bị rời , lương thực của Trần Dung còn lại gần ba chiếc xe ngựa, theo ý tứ của chúng phó, vô luận như thế nào cũng nên mang theo. Nhưng Trần Dung lại kiên trì muốn Thượng tẩu xử lý. Vì thế, ba chiếc xe lương thực kia, toàn bộ đổi thành tiền tài ngọc quý đáng giá trong thành Nam Dương.

      còn lương thực, trong lòng chúng phó bất an. Bởi vậy, dọc theo đường , mỗi lần bọn họ nhìn về phía đoàn xe của mình đều mắng thầm Trần Dung vài câu. Phải biết rằng, bọn họ lần này đến Kiến Khang mang theo tổng cộng sáu chiếc xe ngựa, Trần Dung ngồi chiếc, chiếc chứa đồ dùng tư nhân của nàng, còn có chiếc là để chúng phó thay phiên nghỉ ngơi, còn lại ba chiếc xe hoàn toàn trống . Mà trong chiếc xe trống này vốn đựng đầy lương thực quý giá.

      Lúc này, người kêu lên: “La Hạng kìa.”

      Mọi người vừa nhìn, quả nhiên, phía trước cách đó ba trăm bước, tấm bia đá dùng hành thư viết hai chữ ‘La Hạng’ lớn. Bên cạnh tấm bia đá này là cửa vào.

      đến La Hạng rồi.

      Chúng phó mừng rỡ, liên tục điều khiển xe ngựa, hướng tới trong ngõ bên trong.

      Đoàn xe nhất tề chạy vào.

      Trong nháy mắt, tiếng hô to gọi , tiếng cười đùa của chúng phó trở nên tĩnh lặng. Bọn họ nhìn nhà gỗ đơn sơ hai bên ngõ , khắp nơi có thể thấy được rác rến cùng với khất cái ngồi xổm ở góc. Trong lúc nhất thời đều hiểu được vì sao người mập mạp kia vừa nghe bọn họ hỏi về La Hạng có sắc mặt hòa nhã.

      Nơi này, giống như chỗ cho người có thân phận cư ngụ.

      hồi lâu, giọng của Thượng tẩu truyền đến: “Nữ lang, như thế nào?”

      Trần Dung vẫn giữ vẻ bình tĩnh cất tiếng: “ là ở ngõ thứ ba. Đến đó ngươi hỏi chút.”

      “Vâng.”

      Đoàn xe tiếp tục chạy về phía trước.

      Lúc này, trong nhà gỗ hai bên đường thỉnh thoảng có mấy hài tử phát ra đoàn xe, lập tức, bọn họ chỉ vào xe ngựa Trần Dung, kêu lên: “Có quý nhân đến đây, có quý nhân đến đây.”

      Tiếng kêu của bọn họ kinh động người lớn trong phòng. đám hán tử, phụ nhân mặc quần áo tồi tàn thỉnh thoảng có mấy chỗ đụn vá ra. Bọn họ hướng tới xe ngựa Trần Dung tinh tế thoáng nhìn rồi lắc lắc đầu, hề để ý tới nữa. Nhưng đám hài tử này lại quần tam tụ ngũ theo phía sau đoàn xe, bên cười vang, bên tò mò nhìn về phía Trần Dung.

      Chỉ chốc lát, đến ngõ thứ ba.

      Mới vừa vào ngõ chúng phó nhìn thấy phủ đệ. Phủ đệ này cũng giống như phòng ốc bên ngoài đều là dùng gỗ kiến tạo nên. Ước chừng có 15 gian ốc tạo thành hình tứ phương. Mà bên cạnh đại môn còn có hai nhà gỗ . Giờ phút này hạ nhân nhìn lên phía cửa. Nơi đó, bảng hiệu có khắc hai chữ ‘Trần phủ’.

      Trần phủ? Chúng phó đồng thời nhìn về phía Trần Dung.

      Mà lúc này, Trần Dung vén rèm xe, nàng nhảy xuống xe ngựa, giọng : “Đến rồi, là nơi này.” Vừa , nàng vừa tới đại môn.

      Đúng lúc này, ‘kẹt’ tiếng, cửa gỗ mở rộng, nho sĩ tầm 25, 26 tuổi mặt gầy dài, cằm nhọn ra.

      Nhìn nho sĩ này, môi Trần Dung run run chút, nàng nhàng gọi: “Đại huynh.”

      Nho sĩ kia ngẩn ra, từ từ quay đầu. Đầu tiên liếc mắt cái nhìn thấy hai người Bình ẩu và Thượng tẩu, sau đó thấy được Trần Dung. Nhìn Trần Dung, nho sĩ kia mở to mắt, hồi lâu, cẩn thận hỏi lại: “A Dung?”

      Trần Dung liên tục gật đầu, chạy về phía .

      Nho sĩ kia vẫn dám tin trừng mắt nhìn nàng, sau khi ngắm đám người Bình ẩu và Thượng tẩu phía sau Trần Dung vài lần, xác nhận nhận lầm, tiến lên bước, ôm chặt lấy Trần Dung chạy tới. Nho sĩ ôm chặt nàng, run giọng kêu: “A Dung, A Dung của ta, là A Dung của ta.” Sau khi gọi vài tiếng, quay đầu lại, dắt cổ họng kêu lên: “Mau, nhanh bẩm báo, cho bọn họ biết, A Dung của ta trở lại.”

      Hốc mắt đỏ hồng, quay đầu đánh giá Trần Dung phen rồi cười : “Ta trước kia chỉ biết, sau khi A Dung của ta lớn lên nhất định là mỹ nhân, nhưng ta sai lầm rồi, A Dung đâu chỉ là mỹ nhân? ràng đại mỹ nhân.”

      Nghe thấy giọng quen thuộc ôn hoà hiền hậu, Trần Dung đỏ hốc mắt, nàng hạnh phúc kêu lên: “Đại huynh, Đại huynh, Đại huynh.” Đến lần này gặp lại, nàng mới biết được, bản thân vẫn luôn nhớ mong Đại huynh đến vậy.

      “Ừ, ừ, ừ.” Nàng liên tục gọi ba tiếng, Đại huynh liền đáp ứng ba tiếng.

      Sau đó hai huynh muội ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều tươi cười.

      Năm đó khi ở Bình thành, Đại huynh cũng giống như phụ huynh, đối với Trần Dung đau sủng có thừa. Chính là bởi vì rất sủng, khiến cho Trần Dung từ chịu thua, còn có nuông chiều xứng với xuất thân của nàng.

      Ngay khi hai huynh muội tươi cười, hốc mắt đỏ ửng, chỗ cửa phòng xuất năm bóng người.

      Đại huynh quay đầu lại, nắm tay Trần Dung tới gần bọn họ, giọng : “A Dung, phụ thân mất rồi.” Giọng của hơi khàn khàn.

      Cho dù sớm biết, lúc này Trần Dung vẫn đỏ hốc mắt.

      Đại huynh nắm tay nàng dẫn đến trước mặt thiếu phụ tầm 21 22 tuổi, màu da trắng trẻo đầy đặn, thân hình cao lớn, gương mặt ngay ngắn, có vài phần khôn khéo, Đại huynh : “A Dung, đây là tân tẩu tử của muội, tẩu tử trước kia của muội cùng phụ thân bị lưu dân giết rồi.”

      Trần Dung nghẹn cổ họng, hướng tới phụ nhân kia thi lễ, gọi: “Gặp qua tẩu tử.”

      Phụ nhân kia liếc nhìn Trần Dung cái, chuyển sang Đại huynh, với vẻ hài lòng: “Chỉ là muội tử thứ xuất, đáng để vui mừng như vậy sao? Còn gọi tất cả chúng ta ra.” Dứt lời, ả xoay vòng eo mập mạp, tự trở về phòng.

      Ả vừa , nam hài béo mập mông tròn lon ton chạy tới, vừa nhìn Trần Dung làm mặt quỷ, vừa gọi ‘Mẫu thân, mẫu thân’ rồi chạy theo.

      Đại huynh tức giận khiến mặt đỏ bừng, muốn mở miệng, Trần Dung kéo kéo ống tay áo của , khẽ : “Đại huynh, sao đâu.”

      Đại huynh quay đầu, đối mặt với hai tròng mắt trong suốt bình thản của Trần Dung, với giọng áy náy: “A dung, Đại huynh vô năng.”

      Trần Dung cười, nhìn thẳng , ngữ khí nhàng: “Đại huynh, sao mà.”

      Tẩu tử này, kiếp trước nàng gặp qua, có điều lần đó ả đến là khi biết nàng gả cho đại tướng quân, cố ý tìm tới cửa báo tang …… Ước chừng vào mùa hè sang năm Đại huynh của nàng nhiễm bệnh truyền nhiễm mà chết. Cũng nhờ lần kia, nàng mới nhận ra thô bạo và biết xấu hổ của người tẩu tử này. Ngay lúc đó ả đòi tiền thành lại biết Trần Dung được sủng, ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng dám bắt nạt, vì thế trước mặt mọi người chửi ầm lên, lời lẽ vũ nhục, ác độc, làm nàng còn chốn nào dung thân, khiến Trần Dung sau khi trọng sinh nhớ đến luôn muốn nguyện ý xa lánh.

      Lúc này, phụ nhân thấp bé tầm 17 18 tuổi tiến đến, nàng ta nhìn Trần Dung cười rụt rè rồi gọi: “A Dung.”

      Trần Dung chuyển mắt sang nhìn Đại huynh.

      Đại huynh ha hả cười, chỉ vào phụ nhân này : “Muội tử, đây là Như phu nhân của Đại huynh, tên là A , tính tình của nàng rất tốt, muội có gì hiểu có thể hỏi thăm nàng.”

      Trần Dung cười, gọi phụ nhân kia tiếng, rồi với Đại huynh: “Đại huynh, chờ ta chút.”

      Đại huynh ngẩn ra, Trần Dung cất bước về phía Thượng tẩu, tới bên cạnh lão, nàng thấp giọng : “Tẩu, tìm tòi gần đây có tiểu viện nào có thể thuê để ở hay .”

      Thượng tẩu khó hiểu nhìn về phía Trần Dung, lão nhìn Trần gia Đại huynh đứng ở bậc thang thương vui mừng nhìn Trần Dung, thấp giọng khuyên nhủ: “Nữ lang cần gì như vậy, lang quân rất đau sủng người mà.”

      Trần Dung cười, nàng lắc đầu, giọng : “Chỉ cần tìm xung quanh, được vượt quá năm trăm bước…… Tẩu, ngươi biết tẩu tử này của ta đâu, ở chung chỗ với ả, chỉ sợ ngay cả Trần Công Nhương cũng nguyện ý để cho ta diện kiến bệ hạ.”

      Trong thời đại tự cho là thanh hoa, cực đoan khinh thường tục vật, chú ý mặt mũi này, tẩu tử chanh chua của nàng chỉ cần bộc lộ bản tính lần, chỉ sợ đám kẻ sĩ đối với nhà bọn họ kính nhi viễn chi.

      Cả đời này của nàng có khả năng dựa vào nam nhân tốt, trải qua những ngày tháng hạnh phúc. Nếu hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình, như vậy về sau con đường phải ra sao, nàng đều phải chuẩn bị cho tốt.

      Nhìn thấy Thượng tẩu còn do dự, Trần Dung khẽ : “Ngơ ngác ở đó làm gì, ta lặng lẽ cho Đại huynh chuyện ta diện kiến bệ hạ. Hẳn huynh ấy nghe thấy như vậy, cũng nguyện ý để ta tách ra ở riêng thôi.”

      Dừng chút, nàng còn thêm: “Trần Công Nhương vừa đến, ta tới ở chung với nhà bọn họ, ngươi thuê phòng chú ý chút, thể thuê quá lâu.”

      Thượng tẩu ngẫm nghĩ, gật đầu : “Vâng.”

      Mà lúc này, Đại huynh nhanh về phía Trần Dung.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 132: Trần Dung quyết đoán tuyệt tình
      EDIT: HOÀN TÚ

      Đại huynh gọi: “A Dung, mau mau vào nhà .”

      Trần Dung lên tiếng, quay đầu lại. Ở phía sau nàng, chúng phó đồng thời thi lễ, kêu: “Nô gặp qua lang quân.”

      Đại huynh ha hả cười, thân thiết nhìn đám hạ nhân theo lão gia, nhìn nhìn, hốc mắt hơi đỏ hồng, giọng cũng có chút khàn khàn.

      Sau khi dùng tay áo lau mắt, Đại huynh khẽ : “Các ngươi cũng mau mau vào nhà , từ Bình thành đến đây, đâu chỉ là ngàn dặm? A Dung đáng thương của ta nếu phải nhờ các ngươi che chở nhất định thể bình an đến nơi. Vào vào .”

      Chúng phó đồng thời lên tiếng đáp ứng, theo phía sau Trần Dung vào trong phòng.

      Bọn họ vừa , Như phu nhân A của Trần gia Đại huynh cũng nhanh chóng đuổi theo.

      Nhìn đội ngũ lớn với hơn mười hạ nhân, sáu chiếc xe ngựa, Trần gia Đại tẩu vẫn giả bộ trấn định hướng tới tỳ nữ phất phất tay, lặng lẽ : “Ngươi chạy xem xét, nhìn xem kia trong xe ngựa chứa cái gì.”

      “Vâng.”

      “Nhớ xem cẩn thận chút.”

      “Vâng.”

      Tỳ nữ kia rời , Trần gia Đại tẩu dời tháp đến bên vách tường phía đông, nghiêng tai lắng nghe.

      tiếng khóc vang lên, ở phía đông trong phòng truyền đến giọng thân thiết của Đại huynh: “A Dung, sao muội lại tới được đây? Nghe thành Lạc Dương bị người Hồ thiêu đốt, Bình thành sao? Bình thành có việc gì chứ?”

      Trần Dung trả lời, giọng trong suốt có mềm mại trời sinh: “Chúng ta là theo đoàn xe Vương thị rời khỏi Bình thành, ở Nam Dương ngây người mấy tháng, lần này lại theo đoàn xe Lang Gia Vương thị đến Kiến Khang.”

      Nghe đến đó, Trần gia Đại tẩu thào : “Lang Gia Vương thị?” Trong giọng có hâm mộ. Đảo mắt ả lại phất phất tay, gọi đến tỳ nữ khác rồi : “Ngươi tìm cách thân cận với đám người phương bắc dã man này, xem bọn họ có qua lại gần gũi với Lang Gia Vương thị hay .” Thứ muội này của trượng phu, tuy rằng thân phận tốt nhưng diện mạo lại rất mê người, nữ lang mồ côi ngàn dặm bôn ba, cũng biết có phát sinh chuyện gì hay ?

      Nghĩ đến đây, Trần gia Đại tẩu đột nhiên có chút hối hận, vừa rồi khi nữ lang này vào cửa, ả hẳn nên thân thiện chút, dù thế nào, cũng phải thăm dò chi tiết rồi mới ra oai phủ đầu.

      Trong lúc Trần gia Đại tẩu thầm, tỳ nữ lúc trước chạy tới, nàng ta bất mãn bẩm báo: “ có cái gì cả. là, có ba chiếc xe ngựa hoàn toàn trống rỗng.”

      Nghe đến đó, Trần gia Đại tẩu sầm mặt.

      Chỉ chốc lát, tỳ nữ lúc sau chạy tới, nàng ta dựa sát vào, nhàng : “ hỏi đám hạ nhân, bọn họ đều năng hàm hồ …… Theo nô tỳ thấy, với thân phận của bọn họ, làm sao có thể tiếp xúc được với quý nhân như thế?”

      Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Trần gia Đại tẩu hoàn toàn trầm xuống.

      Ả đứng lên, uống éo vòng eo mập mạp, ra cửa phòng.

      đến bậc thang, Trần gia Đại tẩu chỉ vào lão bộc nhà mình bận việc mà mắng chửi: “Lão bất tử, ngươi chính là kẻ ăn ngồi rồi. Chẳng có bản gì cả, mà chọc phiền toái lại rất nhuần nhuyễn. Ta phi! Vừa chọc lại chọc vào con chó hoang, ngươi muốn lão nương mệt chết sao?”

      Giọng sắc nhọn chói tai, khó nghe.

      Trần Dung dựa vào bên cạnh Đại huynh, cùng thủ thỉ tâm , vừa nghe thấy lời này, nàng ngẩn ra, mà gương mặt gầy gò của Đại huynh cũng trở nên xanh mét.

      đứng phắt dậy, lao ra cửa phòng kêu lên: “Đừng mắng nữa.”

      Trần gia Đại tẩu nghe thấy xoay người lại, ả chống nạnh, ngón trỏ tay phải chỉ thẳng vào cái mũi của Đại huynh, nước miếng phun ra như mưa: “Đáng chết, ngươi dám rống lão nương ngươi sao? A? Ngươi dám rống lão nương ngươi?” Ả vừa mắng vừa tới gần, trong nháy mắt khiến Đại huynh lui vào trong phòng.

      Đứng ở bên cửa, Trần gia Đại tẩu vươn ngón trỏ, giống như cố ý vô tình chỉ vào Trần Dung rít gào: “Lão nương lo liệu cái nhà này dễ dàng lắm sao? Cái gì đứng đắn đều chạy về đây…… Cũng nhìn xem bản thân vẻ ngoài tao mị thế nào, sao gả cho nam nhân , dựa vào cái gì mà bắt lão nương nuôi đống dân đen lớn lên như chó hoang thế này?”

      Lời mắng chửi này vô cùng khó nghe. Trần Dung nhìn lại Đại huynh nhà mình, thấy gương mặt xanh trắng, tức giận đến cả người run rẩy, nhưng chữ cũng nên lời, còn vì phụ nhân nước miếng bắn ra bốn phía kia ngừng lui về phía sau.

      Trần Dung thấy thế, chậm rãi đứng lên.

      Nàng cũng để ý tới Trần gia Đại tẩu, chỉ chậm rãi đến trước mặt huynh trưởng. Đại huynh thấy nàng tới, vội vàng lúng ta lúng túng kêu lên: “Trần Dung, muội đừng lấy làm phiền lòng, muội……” còn chưa xong, bên cạnh Trần gia Đại tẩu đặt mông ngồi dưới đất, òa khóc: “Đáng chết, kẻ có bản như ngươi, có vất vả lăn lộn làm cái gì cũng xong, thời gian qua, nếu có lão nương lo liệu cái nhà này, thi cốt của ngươi cũng đem cho chó rồi. Đáng chết! Ngươi dựa vào cái gì mà bắt lão nương nuôi đám người vô dụng kia? Ô ô……”

      Trong tiếng khóc lớn của ả, giọng của Đại ca hoàn toàn bị chìm nghỉm. chỉ đành lúng ta lúng túng ngậm miệng, vẻ mặt xin lỗi bất an nhìn Trần Dung.

      Nhìn gương mặt huynh trưởng gầy yếu mỏi mệt, nhìn bộ dạng của nhiều năm bị ức hiếp trở nên đáng khinh, Trần Dung rũ mắt.

      vất vả đợi cho Trần gia Đại tẩu dừng tiếng khóc, Trần Dung đột nhiên kêu: “Bình ẩu, cầm giấy lụa đến.”

      Mọi người ngẩn ra.

      Trần gia Đại tẩu cũng ngừng tiếng khóc, trợn to đôi mắt vàng đục ngầu nhìn Trần Dung.

      Chỉ chốc lát, Bình ẩu tới.

      Trần Dung đặt giấy lên bàn, vung bút viết mấy chữ, sau đó nàng đến trước mặt Trần gia Đại tẩu, ném sách lụa về phía ả, thản nhiên : “Đồng ý làm chứng!”

      Trần gia Đại tẩu ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn về phía sách lụa kia, chậm rãi thầm: “Nay cùng Đại huynh Trần Khởi đoạn tuyệt quan hệ huynh muội. Từ nay về sau, phú quý nghèo hèn đều hề dính líu, tựa như người qua đường.” Phía dưới ký tên của Trần Dung.

      Lần này, tất cả mọi người ngây dại.

      Bọn họ dám tin nhìn Trần Dung, ngay cả Trần gia Đại tẩu kia cũng há to miệng, vẻ mặt dại ra. Ả lớn lên trong phố phường, cũng gặp qua ít người muôn hình muôn vẻ, nhưng trong trí nhớ của mình, ai giống như nữ lang này ngoan tuyệt quyết đoán, để lại đường lui cho mình như thế!

      Sắc mặt Trần gia Đại huynh trắng bệch, tiến lên bước, vội vàng kêu lên: “A Dung!” tức giận đến toàn thân phát run: “A Dung, muội!”

      A Dung quay đầu nhìn về phía .

      Mặc kệ Trần gia Đại tẩu, nàng hướng tới huynh trưởng nhà mình lặng lẽ chớp mắt vài cái. Ánh mắt này thập phần nghịch ngợm, thập phần tinh linh cổ quái. Trong khoảng thời gian ngắn, Đại huynh tựa hồ trở lại 7, 8 năm trước. Khi đó ở Bình thành, muội tử này ở bên ngoài chọc họa, trở về nhờ mình chống đỡ chịu trách nhiệm cũng chớp mắt như thế. Mà chưa từng cự tuyệt nàng bao giờ.

      Đại huynh nuốt ra lời định chỉ trích. Đúng lúc này, Trần Dung xoay người, cúi đầu khóc : “Phụ thân năm đó chỉ để lại chút gia sản, đường về phía nam vừa gặp phải phỉ tặc lại gặp phải người Hồ, nếu nhờ người Vương gia vẫn che chở, chúng ta làm sao có thể sống đến bây giờ? ngờ, vất vả tìm được huynh trưởng, cũng lại muốn thu lưu chúng ta. thu lưu thu lưu, ta cũng tin người mấy người chúng ta có tay có chân lại thể sống sót ở trong thành Kiến Khang.”

      Vốn Trần gia Đại tẩu nhìn thấy Trần Dung thống khoái đoạn tuyệt quan hệ huynh muội như thế cảm thấy hơi hồ nghi, tay cầm bút dù thế nào cũng thể ký xuống. tại nghe thấy Trần Dung như thế, vội vàng tìm mực, ấn tay xuống sách lụa. Sau đó lại vội vàng đem sách lụa tới Trần gia Đại huynh kêu lên: “Mau ký mau ký.” Vừa , ả vừa cầm ngón cái Trần gia Đại huynh ấn lên dấu tay.

      Mãi cho đến khi sách lụa được Trần Dung thu hồi, Trần gia Đại huynh vẫn hốt hoảng.

      Trần Dung cầm cuộn giấy lụa kia, ra cửa phòng, nhìn Bình ẩu và Thượng tẩu : “ thôi.”

      Đến khi nàng lên xe ngựa, Đại huynh mới giật mình tỉnh lại, vội vàng bỏ ra thê tử, vọt về phía Trần Dung kêu lên: “A Dung, A Dung.” Trong ngữ khí có nức nở, có chán ghét, có bất lực.

      Khi xông tới gần xe ngựa của Trần Dung, Trần Dung vén lên rèm xe, nàng dựa sát vào huynh trưởng, khẽ : “Đại huynh, ta có an bài, huynh cần bối rối, về sau tìm được cơ hội, ta suy nghĩ của mình cho huynh nghe.”

      xong lời này, nàng dùng tay áo giả vờ giả vịt lau nước mắt, nghẹn ngào quát: “.”

      “Vâng.”

      Xe ngựa khởi động.

      Đến khi đoàn người ra khỏi đại môn, Trần gia Đại huynh bị biến cố xảy ra khiến cho ngây ra như phỗng. Ở phía sau , Trần gia Đại tẩu đột nhiên liên tiếp thở dài, ả trơ mắt nhìn sáu chiếc xe ngựa, thào : “Xe là xe ngựa thượng đẳng, ngựa cũng là tuấn mã thượng đẳng, sao ta lại quên điểm này chứ?” tới đây, ả đột nhiên nâng tay tát cho mình cái!

      Xe ngựa chạy , Trần Dung với Thượng tẩu: “Trước tìm khách điếm để ở lại, tẩu, mấy ngày nay ngươi thuê phòng ốc quanh đây cho ta. Nhớ kỹ, phải tìm chỗ an toàn, cách nhà Đại huynh của ta xa chút.”

      Sau lúc lâu, Thượng tẩu mới đáp: “Vâng.”

      Lúc này, lão cùng với chúng phó giống như đều bị bất thình lình trở nên hôn mê choáng váng mà hiểu vì sao.

      Lập tức, đoàn người chạy vào khác điếm.

      Ngày thứ ba, Thượng tẩu tìm được sân viện, sau khi cùng Trần Dung thương lượng lão thuê lại sân này. Sân viện kia ở phía sau phủ đệ phú hào, sân rất , chỉ có mười gian nhà gỗ. Nhưng bởi vì dựa dẫm vào phú hào trước đó nên rất an toàn. Hơn nữa sân viện cũng được sửa sang lại khá tinh xảo.

      Dù là về vẻ ngoài, hay là vào bên trong, sân viện này so với của Trần gia Đại huynh còn xa hoa hơn.

      Đêm khuya.

      Bình ẩu bên theo Trần Dung, bên thầm: “Sân thế này mà cũng quý giá. Ở thành Nam Dương, giá chỉ bằng phần mười thôi.”

      Đảo mắt, bà lại với vẻ bực bội: “Lang quân là, sao lại tìm người phụ nhân tục tằng chanh chua như thế làm vợ chứ. Ai, ai.” Dứt lời, bà liếc nhìn Trần Dung, trong ánh mắt lộ vẻ lên án.

      Trong tiếng thở dài cùng lên án của bà, Trần Dung rên tiếng.

      Chỉ chốc lát, mệnh lệnh của nàng truyền đến: “Đóng cửa phòng lại.”

      “Vâng.”

      Thượng tẩu và Bình ẩu vẫn thầm lải nhải đóng mọi cửa nẻo, đến phía trước Trần Dung.

      Lúc này Trần Dung lẳng lặng đứng trong ánh lửa, nàng nhìn Thượng tẩu, cười : “Tẩu, đem mấy thứ đó đến đây .”

      “Vâng.”

      Đáp ứng xong, Thượng tẩu cầm cây búa trèo lên chiếc xe ngựa trống .

      Bên cạnh, Bình ẩu ngạc nhiên hỏi: “Đem cái gì ra vậy?”

      Bà mới đến đây, trong xe ngựa truyền đến từng tiếng trầm đục, rồi là thanh vách xe vỡ tan.

      Bình ẩu vội vàng tiến lên, muốn hỏi, Thượng tẩu xốc rèm xe nhảy xuống.

      Lão ôm thùng gỗ đặt ở trước mặt Trần Dung, tiếp theo, lại nhảy lên xe ngựa.

      Trong nháy mắt, từng thùng gỗ cùng ống trúc đặt trước mặt Trần Dung và Bình ẩu.

      Mà Thượng tẩu sau khi phá vỡ thành xe lại tới xe ngựa trống khác.

      Sau hai khắc, ba chiếc xe ngựa trống , còn có xe mà Trần Dung ngồi và xe ngựa chứa đồ dùng tư nhân của Trần Dung tất cả đều bị Thượng tẩu phá vỡ, 70 80 thùng gỗ được Thượng tẩu chuyển xuống, đặt trước mặt hai người.

      Thượng tẩu nhảy xuống xe ngựa, : “Nữ lang, hết rồi.”

      Trần Dung gật đầu.

      Lúc này, Bình ẩu chỉ vào thùng gỗ, cười toe toét đến nửa ngày. Trong thùng gỗ kia châu quang lóng lánh, có cả ánh vàng, bên trong ràng chứa đầy vàng ngọc châu báu!

      Bình ẩu thở gấp, vỗ ngực dám tin hỏi: “Chỗ này từ đâu mà có vậy?”

      Thượng tẩu ha hả cười : “Tất nhiên là dùng ba chiếc xe lương thực đổi lấy.” Lúc này trở lại Kiến Khang chỉ có vài thế gia đại phủ khiến Nam Dương vương kiêng kị mà thôi. Những người bị bắt lưu lại đối với lương thực có thể bảo toàn tính mạng vẫn có nhu cầu cấp bách. Khi Thượng tẩu đem bán, giá lương thực tăng tới nửa đấu mảnh vàng lá, mà đây vẫn chưa phải giá chót! Bởi vậy, chỉ trong vòng vài canh giờ ngắn ngủi, Thượng tẩu dùng ba chiếc xe ngựa đổi được nhiều vàng bạc châu báu như thế.

      Bình ẩu nghe xong lời giải thích, hai mắt cười đến híp thành đường, bà hướng tới phía đông quỳ xuống, thào cảm tạ quỷ thần phen, sau đó đứng lên nhìn Trần Dung vui tươi hớn hở : “Nhiều châu báu như thế, đủ cho chúng ta mua ba mươi chiếc xe lương thực rồi.”

      Thượng tẩu ở bên cười : “, ba mươi xe lương thực là giá trước kia của Nam Dương, lão nô hỏi, Kiến Khang này sản vật phong phú, giá lương thực vô cùng thấp. Lão nô đánh giá, số tiền này muốn đổi ba trăm xe lương thực cũng được.”

      Đảo mắt, lão lại bất mãn thầm: “Cũng chỉ có giá lương thực là rẻ, sân viện thế này ở thành Nam Dương, giá chỉ bằng phần mười thôi.”

      Bên cạnh lão, Bình ẩu sợ hãi ca thán liên tục: “Ba trăm xe lương thực ư? Trời ạ, nữ lang, ba trăm xe lương thực chúng ta đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều ăn hết mà.”

      Trần Dung cười cười, thấp giọng : “ phải, nơi này ăn mặc tiêu dùng đều đắt đỏ hơn thành Nam Dương. Số châu báu này cũng chỉ đủ cho chúng ta dùng hết đời này thôi.”

      Bình ẩu vội vàng tiếp lời: “Vậy cũng đủ rồi.”

      Trần Dung cong khóe miệng, : “Đêm khuya, Bình ẩu, Thượng tẩu, các ngươi nên để ý, nhớ kỹ chỉ để lại mười thùng, năm thùng lưu trữ cho gia dụng, năm thùng cất vào kho, còn lại đều phải chôn giấu kín.”

      “Vâng.”

      Trần Dung lấy cuộc sách lụa ghi việc đoạn tuyệt quan hệ ra, đưa nó cho Bình ẩu, : “Cất thứ này cho kỹ.”

      “Vâng.”

      Bình ẩu thu hồi, đột nhiên thở dài: “Nữ lang làm như vậy cũng quá vô tình, rất vội vàng rồi.”

      Vội vàng ư? Nàng cùng với Đại tẩu kia quen biết hai đời, làm sao có thể là vội vàng? Về phần vô tình? Trần Dung chậm rãi cười, thấp giọng : “Thứ ta có được vốn nhiều lắm, ẩu, đến mức này, ta cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng!”

      Bình ẩu hiểu, Thượng tẩu cũng hiểu.

      Trần Dung muốn giải thích với bọn họ, nàng xoay người, lẳng lặng hướng tới tẩm phòng của mình.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 133: Tìm tới cửa
      EDIT: HOÀN TÚ

      đêm vô .

      Trần Dung bị ánh dương quang màu vàng chiếu rọi nên tỉnh lại. Nàng nghiêng đầu, nhìn khung cảnh sáng ngời bên ngoài, nghe chim hót ríu rít, tiếng người , còn có tiếng kêu vui mừng mơ hồ truyền đến, nàng chậm rãi cười, thầm nghĩ: Ta đến Kiến Khang rồi.

      Kiến Khang, đó là danh từ xinh đẹp lại xa xôi đến cỡ nào, nơi đó tiền tài như cặn bã, rượu thịt hiếm có đều có thể ném cho heo cho chó, nơi đó, tiếng hoan hô cười đùa chưa bao giờ ngừng, lương thực dù thế nào cũng ăn hết.

      Kiến Khang, trong trí nhớ hai kiếp làm người của nàng đều giống như chỗ thần tiên vậy. Nó rời xa khói lửa, có phân tranh, ở chỗ này chỉ có xa hoa, phú quý, còn có thái bình vô cùng vô tận.

      Trần Dung chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười, đến ngồi xuống trước gương đồng. tại, nàng trở nên sung túc, cũng đủ để trải qua cuộc sống no đủ ở thành Kiến Khang…… Nàng cần chính là bị trở thành thiếp thất hay đồ chơi gì đó mà nam nhân có thể đưa tới đưa , đùa qua đùa lại, cũng cần cùng nữ nhân khác tranh đấu, hao tổn tâm cơ. Cho nên, tại nàng cần cố gắng diện kiến bệ hạ, được cho phép của : Chung thân lấy chồng.

      Nghĩ đến đây, Trần Dung khẽ ca hát.

      Bình ẩu sớm chờ ở ngoài cửa, bà nghe thấy tiếng ca của Trần Dung khỏi nở nụ cười: “Nữ lang dậy rồi sao? Hôm nay sao lại cao hứng như thế?”

      Dứt lời, bà bưng chậu rửa mặt đẩy cửa mà vào.

      Trần Dung cười : “ phải hôm nay, là từ nay về sau ta đều rất vui vẻ.” Nhìn mình trong gương đồng tóc dài xõa tung, gương mặt thanh xuân khiến người thích, Trần Dung nghịch ngợm mở to mắt.

      Bình ẩu ha hả cười, bên giúp nàng chải tóc, bên : “Vậy nữ lang có chuẩn bị ít điền sản ở Kiến Khang ?”

      “Điền sản tất nhiên là phải có, nhưng mà trong Kiến Khang có rất nhiều quý nhân, ta muốn chuẩn bị cũng phải chờ gặp bệ hạ rồi sau.” Chỉ có như vậy, nàng mới có thể bảo vệ số điền sản này. Phải biết rằng, toàn bộ điền sản trong thành Kiến Khang đều do các đại thế gia sở hữu. Ngay cả tại phải, về sau cũng bị bọn họ mạnh mẽ cướp đoạt .

      Nhưng ra cửa hàng có thể lo liệu chút.

      Trần Dung đứng lên, mở rộng hai tay, khoác lên bộ thường phục, lại khe khẽ ca hát.

      Trần Dung ra sân.

      Tiểu viện của nàng, mặt sau là con phố , con phố kia là nơi nhóm thứ dân giao dịch hằng ngày, cực kỳ náo nhiệt.

      Trần Dung sai người bưng ra cái tháp, nàng ngồi tháp vừa phơi nắng vừa lắng nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài.

      lát sau, Trần Dung nhắm hai mắt mở miệng : “Tẩu, chuẩn bị phần thiếp mời, ngươi đưa đến Trần phủ Kiến Khang trình gặp.”

      Thượng tẩu lên tiếng, ra ngoài.

      Chỉ chốc lát, Trần Dung lại ra lệnh: “Ẩu, ngươi gọi hai người ngầm điều tra chuyện Đại huynh ta, nhớ kỹ, mọi chuyện của huynh ấy, ta đều phải biết.”

      “Vâng.”

      Lại lát sau, Trần Dung mở mắt ra, với tỳ nữ còn lại: “Mang gương đồng đến đây.”

      “Vâng.”

      Chỉ chốc lát, gương đồng xuất ở trước mắt nàng.

      Trần Dung vươn tay tiếp nhận, nàng nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt trắng nõn mềm mại, mị thái trời sinh, nàng vươn tay trái, móng tay dài ngón út khẽ lướt qua sườn mặt, sau đó, nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi xem, nếu ở đây ta cắt dao, như thế nào?”

      Tỳ nữ hoảng sợ, cả kinh kêu lên: “Nữ lang, vạn vạn lần thể, vạn vạn lần thể.”

      Trần Dung liếc nàng ta cái, sẵng giọng: “Sợ cái gì? Ta chỉ là thôi.”

      Nàng vẫn nhìn mình trong gương, móng tay ngón út vẫn lướt qua từng đường nét gương mặt. lát sau, nàng đặt gương đồng xuống, thào : “Vẫn là dám cũng nguyện ý.”

      Dứt lời, nàng ngả về phía sau, nhắm lại hai mắt.

      Tỳ nữ kia lúc này kinh sợ đổ thân mồ hôi lạnh, thấy nàng nhắm lại mắt, vội vàng tiến lên thu hồi gương đồng.

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng của Bình ẩu truyền đến: “Nữ lang, lang quân ở chung quanh tìm người.”

      Trần Dung ‘Uh’ tiếng, : “Ngươi dẫn huynh ấy đến.”

      “Vâng.”

      Lại lát sau, Trần Dung thào : “Cứ nằm thế này thú vị, bảo Thượng tẩu khoét lỗ tường, để ta xem xét bên ngoài chút.”

      Lời của nàng vừa thốt ra, tiếng cười truyền đến: “A Dung cần gì phải vậy?”

      Câu vừa vang lên, Trần Dung nhảy dựng lên, nàng xoay phắt người lại, trừng mắt nhìn người nọ quát: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”

      Trong cái nhìn chăm chú của nàng, thiếu niên ốm yếu kia được tỳ nữ nâng đỡ chậm rì rì đến đối diện với nàng, vừa đứng lại, hai tỳ nữ liền tự động vào phòng, bưng ra bộ tháp dọn cho .

      Sau đó, thiếu niên ngồi xuống.

      Thiếu niên ngồi xuống rồi, hai tỳ nữ bắt đầu dâng hương, nấu rượu, còn để trước mặt đĩa đựng điểm tâm.

      Thiếu niên ăn miếng điểm tâm tinh xảo tỳ nữ đưa tới bên miệng, liếc Trần Dung cái, : “Cần gì giật mình như thế? Chẳng lẽ nàng còn tưởng rằng, Trần thị A Dung nàng là sĩ thần long thấy đầu thấy đuôi sao, chỉ cần nàng ra ngoài, có ai biết chỗ ở của nàng sao?” Giọng sắc nhọn trào phúng, đúng là Hoàn Cửu lang.

      Trần Dung chậm rãi ngồi xuống, nàng nhìn thiếu niên tái nhợt này, sau lúc lâu, mới khẽ : “Quân tử tiến đến, có gì chỉ bảo?”

      “Chỉ bảo ư? có.”

      Hoàn Cửu lang vỗ vỗ tay, chậm rãi đứng lên, sau đó, xoay người rời .

      vừa động, nhóm tỳ nữ vừa mới chuẩn bị xong lập tức đem các thứ lần nữa thu hồi, lại đem tháp trả lại chỗ cũ, khiến trong sân khôi phục thành bộ dạng giống như lúc bọn họ chưa tới, đoàn người thi thi nhiên nhiên lên xe ngựa.

      Xe ngựa của Hoàn Cửu lang vừa mới ra khỏi cửa, Bình ẩu dẫn Trần gia Đại huynh tới. Trần gia Đại huynh chỉ thoáng nhìn, liền mở to mắt trông theo dấu hiệu xe ngựa, còn có gương mặt gầy yếu trắng trẻo của thiếu niên lộ ra sau rèm xe mà ngẩn ngơ.

      Đến khi bọn họ xa, Bình ẩu thúc giục mãi, Trần gia Đại huynh mới giật mình kêu lên: “Kia, đó là trưởng tử của Hoàn phủ sao?”

      Bình ẩu đáp: “Vâng.”

      sao, sao……” Trần gia Đại huynh thốt ra vài câu “ sao”, cũng biết gì thêm.

      Khi Trần gia Đại huynh đến gần chỗ của Trần Dung, nghe thấy tỳ nữ hỏi Trần Dung: “Nữ lang, đúng là kỳ quái, Hoàn thị Cửu lang tại sao vừa mới đến đây rời ? Ngài ấy có ý gì vậy?”

      Trần Dung rũ hai mắt, chậm rãi cười, giọng : “Có ý gì ư? đây là cho ta biết, bọn họ đối với hành tung của ta như lòng bàn tay, chuyện nào có ý nghĩa, muốn làm.”

      Về sau nên kín miệng chút, chuyện bản thân muốn hướng bệ hạ thỉnh chỉ chung thân lấy chồng thể lại với bất luận kẻ nào nữa.

      Đúng lúc này, nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu vui mừng của Đại huynh: “A Dung, A Dung.”

      Trần Dung vội vàng quay đầu lại, đón nhận Trần gia Đại huynh.

      Huynh muội lại gặp mặt lại là hốc mắt ửng đỏ, tỳ nữ nhanh chóng chuẩn bị bộ tháp để lang quân ngồi xuống.

      Trần gia Đại huynh vừa ngồi xuống xong thân thiết nhìn Trần Dung, hai tay nắm tay nàng, vội vàng hỏi: “A Dung, ngày hôm qua muội có an bài, là an bài gì vậy?”

      Trần Dung nhìn , khóe miệng khẽ cong, nghịch ngợm cười, lắc đầu : “Bây giờ còn chưa thể ra đâu.”

      Trần gia Đại huynh nhìn thấy bộ dạng này của nàng, khỏi cười vui, đảo mắt lại khổ sở, thào : “ vất vả mới gặp lại A Dung của ta, vất vả mới gặp lại. Sao có thể đoạn tuyệt duyên phận huynh muội đây?”

      tới đây, vươn tay vỗ mạnh trán cái, giọng khàn khàn: “Đều là Đại ca vô năng, để ác phụ kia khiến A Dung chịu ủy khuất.”

      Trần Dung vội vàng lắc đầu, nàng ôn nhu nắm chặt tay Đại huynh, dỗ dành: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Đại huynh biết, A Dung tại rất lợi hại, ác phụ kia bắt nạt được A Dung đâu.”

      Lời này của nàng khiến Đại huynh phản bác theo bản năng: “ nữ lang mới mười mấy tuổi như muội, có thể lợi hại chỗ nào chứ?” Mới đến đây, nhìn Trần Dung, lúng ta lúng túng hỏi: “Vừa rồi trưởng tử của Hoàn phủ tại sao theo từ chỗ của A Dung ra? Điều này?”

      mang vẻ mặt muốn hỏi lại thôi, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Trần Dung, nghiêm túc : “A Dung, tuy rằng làm ngoại thất (tình nhân) của quý nhân cũng tốt, nhưng mà muội biết, nhóm nữ lang trong thành Kiến Khang, người người tính tình kiêu căng, ngay cả năm đó tể phụ Vương công Vương Đạo, thê tử của ngài ấy cũng cho phép ngài ấy nạp thiếp. Muội như vậy, nếu gặp được chủ mẫu tốt phải làm sao bây giờ?”

      lại nghĩ rằng Trần Dung là ngoại thất Hoàn Cửu lang bí mật nuôi dưỡng ở bên ngoài.

      Cũng đúng, Trần Dung tối hôm qua mới tìm được chỗ cư ngụ, hôm nay Hoàn Cửu lang đến đây. Quan trọng nhất là, tại Trần Dung là tiểu , người nam nhân như tự do qua lại, mặc kệ là ai cũng có liên tưởng như thế.

      Ngay khi Trần Dung cười khổ, Bình ẩu ở phía sau bất mãn kêu lên: “Lang quân cẩn thận, Hoàn Cửu lang và nữ lang phải quan hệ như vậy đâu, đây là bằng hữu chi nghị.”

      “Bằng hữu chi nghị?”

      Trần gia Đại huynh tin ngay lập tức, ha hả cười, u buồn gương mặt gầy yếu trở thành hư : “Đúng đúng, danh sĩ trong thành Kiến Khang người người đều là như vậy, câu nệ tiểu tiết, chịu áp chế bởi quy củ, ngay cả phụ nhân, bọn họ cũng muốn kết giao kết giao. Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.”

      nhanh như thế tin tưởng, đúng là ngoài ý liệu của Trần Dung. Nhìn chằm chằm đánh giá Đại huynh Trần Dung nào biết đâu rằng, danh sĩ trong thành Kiến Khang khá lang thang. Có danh sĩ còn chạy đến ngủ ở nhà người ta, ngủ ở bên cạnh lão bà nhà người ta, cũng mặc kệ là trượng phu của phụ nhân kia hay là dân chúng trong thành Kiến Khang đều thấy nhưng thể trách, cũng cảm thấy hai người có gian tình…… Danh sĩ là như vậy, bọn họ có, người trong thiên hạ tin tưởng là bọn họ có.

      Lúc này, Trần gia Đại huynh còn cười ha hả, rất vui, rời khỏi tháp, qua lại. bên xoa xoa hai tay, bên nhìn Trần Dung hồ nghi chăm chú ngó mình mà cười : “A Dung chưa ở Kiến Khang lâu, nơi này giống với Nam Dương hay Bình thành. Người ở đây có chút thoáng đãng…… Ai ai, cũng , A Dung ở lâu biết.”

      mang vẻ mặt kiêu ngạo, chắp hai tay ở sau lưng dạo qua vòng, bên nhìn ngắm bên gật đầu, : “A Dung của ta khó lường, nữ lang mình về phía nam, chẳng những hề gặp nạn còn quen biết với danh sĩ như Hoàn Cửu lang, còn có thể mua lại sân viện thế này. Tốt, tốt, tốt.” Vừa rồi khi Bình ẩu đây là Trần Dung mua, còn tưởng rằng là giả, nghĩ đến đây là Hoàn Cửu lang mua cho muội tử. tại biết phải lớn tiếng tán thưởng.

      Sau khi khen ngợi ba tiếng, Trần gia Đại huynh chuyển sang nhìn Trần Dung, thở dài tiếng: “A Dung, muội có thể còn hơn huynh trưởng nhiều.”

      Lúc này, Trần Dung phất phất tay. Khi nàng làm động tác này, chúng tỳ nữ lui ra.

      Trong sân vắng lặng, Trần Dung nghiêng đầu, nàng cười hì hì nhìn huynh trưởng, với ngữ khí vui đùa, lơ đãng: “Tẩu tử tốt như thế, sao Đại ca bỏ ả?”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 134: Quý nhân
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trần gia Đại huynh cả kinh, ngạc nhiên ngẩng đầu, nhíu mày quát : “A Dung, trưởng tẩu như mẫu, sao muội có thể ra lời như thế?”

      tới đây, thấy Trần Dung cúi mặt xuống, trong lòng mềm nhũn, vội vàng ôn nhu : “ nữ lang như muội, ra thế này, nếu để người ngoài nghe thấy, chẳng phải muội biết tôn ti nặng hay sao? A Dung, thánh nhân , trưởng tẩu như mẫu, muội như vậy khiến thế nhân thóa mạ bất hiếu bất nghĩa. Nhưng mà A Dung cũng đừng khổ sở, nơi này chỉ có Đại huynh, Đại huynh tuyệt đối ra đâu.”

      Trần Dung nghe đến đó, thấp giọng : “Vâng, A Dung dám.” Nàng vẫn biết, Đại huynh nhà mình có chút cổ hủ, bởi vậy, khi nàng lời này đều bảo mọi người lui xuống.

      Trần gia Đại huynh thấy Trần Dung nhận lỗi thở dài tiếng, thào : “A Dung, Đại tẩu kia của muội tuy rằng tục tằng thô bạo, nhưng dù sao nàng cũng vì Đại huynh sinh hạ con cái. Hơn nữa, mấy năm nay nàng dốc hết sức chống đỡ, cũng có ủy khuất.”

      Trần Dung lại khẽ vâng tiếng.

      Hai huynh muội tiếp tục ôn chuyện, ước chừng cho tới lúc mặt trời chiều ngả về tây, Trần gia Đại huynh mới vội vàng rời .

      Vừa ra khỏi sân viện của Trần Dung, Trần gia Đại huynh liền quay đầu lại, nhìn môn hộ tinh xảo kia, thầm nghĩ: ngờ, chỉ cách vài năm, muội tử nghịch ngợm kia của ta trưởng thành nhanh như vậy. Nàng chỉ là nữ lang mồ côi mình về phía nam, chẳng những có thể kết giao danh sĩ, còn có thể đặt mua phòng ốc trong thành Kiến Khang.

      Ngẫm nghĩ, cười sung suowngs, xoay người nhàng trở về nhà.

      Còn chưa bước vào nhà, Trần gia Đại huynh nghe thấy phụ nhân nhà mình dắt cổ họng chửi bậy, mà đối tượng ả chửi bậy tất nhiên là Như phu nhân được cưới vào trước ả.

      Nghĩ đến A Như mỗi lần bị mắng đều có bộ dạng sợ hãi rụt rè, vụng trộm rơi lệ, Trần gia Đại huynh cảm thán tiếng, dừng bước chân.

      hồi lâu, trong sân trở nên im lặng, Trần gia Đại huynh mới nặn ra nụ cười mặt, bước vào sân viện nhà mình.

      Sau khi tiến vào trong phòng, Trần gia Đại huynh xem xét, A Như bận việc, mặt nàng ta còn vết nước mắt chưa khô, về phần thê tử ngồi ở tẩm phòng vẫn nhúc nhích, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Trần gia Đại huynh cất bước về phía thê tử.

      mới bước vào, giọng sắc nhọn vang dội của thê tử truyền đến: “Đáng chết, ngươi cũng biết trở về sao?”

      Trần gia Đại huynh vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Vừa rồi ta gặp A Dung.” Nhìn thấy thê tử quay đầu trợn mắt nhìn, vừa muốn chửi ầm lên, Trần gia Đại huynh lại tiếp lời: “Cũng thú vị, ta vừa mới vào cửa nhìn thấy trưởng tử Cửu lang của Hoàn phủ ngồi xe ngựa ra khỏi sân viện của A Dung. Muội tử của ta rất giỏi, mình về phía nam vậy mà còn có thể kết bạn với danh sĩ này.”

      Trong giọng tràn đầy tự hào.

      Trần gia Đại huynh biết, thê tử nhà mình rất thích nghe loại chuyện này. Quả nhiên, lời của vừa thốt ra, Trần gia Đại tẩu đứng phắt dậy, ả trừng lớn hai mắt, cả kinh kêu lên: “Trưởng tử của Hoàn phủ ra vào chỗ ở của nàng?”

      “Đúng vậy.”

      Trần gia Đại huynh ha ha cười, cao hứng phấn chấn tiếp: “Lúc ấy ta cũng lắp bắp kinh hãi, còn tưởng rằng A Dung là ngoại thất của . Nào biết vừa hỏi mới ràng, danh sĩ người ta coi nàng là bằng hữu. Ha ha, A Dung rất giỏi mà.”

      vừa xong, đột nhiên , ‘Bốp’ tiếng, Trần gia Đại tẩu tự tát cho mình cái.

      Cái tát này rất nặng. Trần gia Đại huynh vừa ngẩn ra lập tức hiểu được ảo não mặt ả từ đâu mà đến. Tức , cũng có chút hối hận: Ta biết phụ nhân này có tính tham lam, sao lại với ả chuyện này chứ? Ai.

      luôn như vậy, có chuyện tốt gì luôn tự chủ được muốn kể cho thê tử, muốn chiếm được tươi cười của ả hoặc đổi lấy ngày an bình. Làm như vậy quen, có đôi khi quản được miệng của mình.

      Đúng lúc này, Trần gia Đại tẩu đứng dậy, ả tiến lên ôm cánh tay Trần gia Đại huynh, giọng nhu hòa, tươi cười cũng rất thân mật: “Phu quân mau , ở chỗ muội tử chàng còn có cái gì nữa? Cửu lang Hoàn phủ kia có chuyện với chàng ? Còn bọn người hầu sao? Vừa rồi chàng nàng có sân viện, phòng ở trong thành Kiến Khang quý như thế, sao nàng có thể mua được?”

      Trong tiếng hỏi liên tiếp của ả, Trần gia Đại ca bên do dự, bên lại nhất nhất trả lời từng câu.

      Lắng nghe, Trần gia Đại tẩu buông tay , ả đứng dậy, kêu lên: “A Như, A Như, mau mang theo con gà trong nhà kia, chúng ta thăm muội tử.”

      Vừa đến đây, ả nhìn bên ngoài hôn ám, sương đêm bao phủ bầu trời, lại lẩm bẩm: “Cũng muộn rồi, nên để ngày mai .”

      Dứt lời, ả kiên nhẫn nhìn A Như từ từ tới gần trừng mắt cái, cất giọng mắng: “Nhìn ta làm cái gì? Bản thân biết nhìn sắc trời sao? trễ thế này, nhanh đốt lửa , lão nương còn chờ tắm rửa mà.”

      “Vâng, vâng, vâng.” A Như vâng dạ liên tiếp, rồi vội vàng lui ra.

      buổi tối này, Trần gia Đại tẩu ngủ ngon, ả luôn túm lấy Trần gia Đại huynh hỏi hỏi lại tình huống của Trần Dung, ép buộc đến giờ tý mới mơ màng vào giấc ngủ.

      Trời vừa sáng, Trần gia Đại huynh nghe thấy tiếng gào trung khí mười phần của phụ nhân nhà mình: “Mang nhiều như vậy làm gì? Ta gặp qua muội tử rồi, có con gà mái là đủ rồi.” Đảo mắt, ả lại bảo: “, gọi Đại cữu công cùng Tiểu cữu công tới, chúng ta cùng qua gặp nữ lang.”

      Nghe đến đó, Trần gia Đại huynh xuống tháp, kêu lên: “Gọi hai vị cữu công làm cái gì?” mới đến đây, Trần gia Đại tẩu quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cái. Cái liếc mắt này làm cho Trần gia Đại huynh co rụt đầu, những lời còn lại đều nuốt hết vào trong bụng.

      Thái dương vừa mới dâng lên, đoàn người chậm rãi tới bên ngoài sân viện của Trần Dung.

      Nhìn phòng ốc tinh xảo ràng đẹp hơn của nhà mình, Trần gia Đại tẩu mắt mở tròn xoe. Đảo mắt, ả lại mang mặt cười, lúc lắc thân hình mập mạp đến chỗ cửa viện.

      Lúc này, Đại ca cao lớn thô kệch ăn chơi của ả tiến đến, ta vươn tay vỗ vài cái lên cánh cửa, quát to: “Mở cửa, mở cửa.”

      tiếng động nhàng chậm chạp lề bước truyền đến.

      Chỉ chốc lát, tiếng của nam tử có vẻ già cả truyền đến: “Người đến là người nào?”

      Trần gia Đại tẩu vội vàng tiến lên bước, cười : “Nhanh bẩm báo cho nữ lang nhà ngươi, bảo Đại tẩu của nàng đến thăm nàng, kêu nàng ra nghênh đón.”

      Lời ả vừa dứt, lão bộc liền quyết đoán trả lời: “Đại tẩu của nữ lang nhà ta sao? Ở Kiến Khang này, nữ lang nhà ta có Đại huynh, tại sao lại có Đại tẩu?”

      Trả lời đến đây, tiếng kêu của lão bộc lại truyền đến: “Nghe kỹ cho ta, nếu có người liên quan đến quấy nhiễu đuổi hết .”

      Lời này vừa thốt ra, gương mặt Trần gia Đại tẩu xanh mét, ả tức giận đến mức cả người run run. bên tiểu đệ của nàng ta trắng nhợt, gầy yếu như con khỉ ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế này? phải là muội tử của nam nhân vô dụng nhà tỷ sao? Sao lại có can hệ?”

      Trần gia Đại tẩu trả lời. Sau lúc lâu, ả lại kêu lên: “Lão bất tử chó hoang nhà ngươi dám với lão nương như thế sao? cho nữ lang nhà ngươi biết, huynh trưởng như phụ nhân, nàng còn biết đời này có chữ hiếu nữa hay ? cho nàng biết, đời này còn có đạo lý có thân nhân hay .” Ả tới đây, thầm hai tiếng, thầm nghĩ: được, thể mắng chửi.

      Lúc này, bên cạnh ả truyền đến tiếng kêu lớn của Đại ca nhà mình: “ nhiều như vậy làm gì? Cứ phá cửa xông vào là được, Đại tẩu tới cũng dám cho vào cửa, nữ lang như thế phải giáo huấn chút.”

      Dù là Trần gia Đại tẩu hay là Đại ca ăn chơi của ả, giọng của bọn họ đều được rèn luyện, sắc nhọn vang dội, chấn đắc khiến mọi người ù hết cả tai. Sân viện phía trước của Trần Dung vốn im lặng, lúc này vài hộ vệ thế gia cao lớn từ chỗ cửa hông cách tầm 100, 50 bước ra, bọn họ trừng mắt nhìn, tay ấn vào đao bên thắt lưng, lớn tiếng quát: “Người nào mà ồn ào như thế?”

      Chỉ câu, chỉ trừng mắt nhìn, tức , Trần gia Đại tẩu cũng vậy, hay Đại ca của ả cũng được, nhất thời đều cúi hạ thắt lưng, vội vàng tươi cười, đáp lời: “ phải ồn ào, phải ồn ào, chúng ta là tới nhận người thân.”

      Nhưng đám hộ vệ này khi nào cùng với những người có địa vị thế kia giảng đạo lý? Lập tức bọn họ sầm mặt, nhanh về phía những người đó. Khi bọn họ lại, đao bên thắt lưng được rút ra tấc hàn khí dày đặc, bào phục đại biểu cho địa vị thế gia cũng theo gió bay phấp phới làm người ta khiếp đảm.

      Trần gia Đại tẩu bối rối, ả mang vẻ mặt cầu xin kêu lên: “Chúng ta , ngay đây.” Ả vừa kêu lên vừa thực ngay, đảo mắt, đoàn người mặt xám mày tro trở về.

      Bình ẩu vẫn nhìn qua khe cửa thấy thế thở dài nhõm hơi, bà đến tẩm phòng của Trần Dung, với Trần Dung sửa chữa huyền cầm: “Mấy người đó rồi.” Đảo mắt Bình ẩu lại thở dài: “May mắn nữ lang trí tuệ, may mắn nữ lang trí tuệ mà.” Bình ẩu biết tính cách của Trần Dung, nghĩ đến ngày hôm đó nếu nữ lang nhà mình quyết đoán chấm dứt như thế, vậy tại sao? Chỉ là ngẫm lại khiến cho người ta bất an.

      Ngày bình an thanh thản trôi quá nhanh. Từ sau hôm đó, Trần gia Đại tẩu phái huynh đệ nhà mình lặng lẽ tới hai lần, sau đó chính ả cũng đến đây hai lần. Cũng mặc kệ ả dùng lời hay lời khách sáo, tươi cười rạng rỡ, chúng phó vừa thấy ả đến, phản ứng đầu tiên là đóng chặt cửa viện.

      làm sao được, Trần gia Đại tẩu đành phải tìm trượng phu nhà mình, nhưng Trần gia Đại huynh kia là hủ nho, xưa nay tuy rằng đối với ả khúm núm, nhưng vừa liên quan đến chuyện Trần Dung, liền thẳng, cùng muội tử cắt đứt quan hệ, ả thể có mặt mũi như thế. Có lần ả ra lệnh hai huynh đệ ép buộc lôi , nhưng trượng phu vô dụng của ả chỉ nhàng gọi hai tiếng, thấy người ở bên trong để ý tới quay đầu rời , ả muốn đuổi cũng đuổi kịp.

      Tuy rằng Trần gia Đại tẩu thầm hận trong lòng, nhưng lại thể kính nể, có ngày, ả chẳng những nhìn thấy xe ngựa của Hoàn phủ ra vào, thậm chí, ả còn thấy được xe ngựa của bổn gia họ Trần.

      Thấy bổn gia họ Trần đến, Trần gia Đại tẩu lui về phía sau bước, dựa vào tường đá trong ngõ , đôi mắt lấp lánh mở to nhìn về phía đó.

      Ở cửa viện, nữ lang kia bộ dạng tao mị, mặc quần áo màu nhạt viền xanh da trời, chân guốc gỗ, tóc búi gọn, búi tóc có gắn trân châu to bằng đầu ngón tay khẽ đung đưa làm người ta lóa mắt.

      Nàng chào đón ba chiếc xe ngựa, sau khi thi lễ, ba người vừa thấy cũng biết là quý nhân thể đắc tội xuống.

      Nhìn cảnh tượng náo nhiệt người người vào bên trong, Trần gia Đại tẩu nuốt chút nước miếng: “Quả nhiên là vậy.” Mới đến đây, ả hung hăng khẽ : “Nàng cố ý với ta như thế, sao huynh muội vừa mới gặp mặt, nàng ta đoạn tuyệt quan hệ huynh muội rồi, hóa ra nàng là sợ chúng ta dính phúc của nàng ta mà.” Ả nhổ ngụm đờm xuống đất, mắng: “Ta khinh, huynh trưởng nàng ta thấy nàng ta, nước mắt cũng biết chảy mấy dòng, Đại tẩu như ta ngay cả gà mái già nhà mình cũng đem ra …… Đây là kẻ vong ân phụ nghĩa, còn bằng súc sinh.”

      Mắng đến đây, Trần gia Đại tẩu quay đầu trừng mắt nhìn A Như và tỳ nữ trốn ở trong góc, thấp giọng kêu lên: “Các ngươi lên, với đám quý nhân này, vạch trần mọi chuyện ra.” tới đây, ả ngẫm nghĩ rồi lại lắc đầu.

      Trần gia Đại tẩu tiến lên bước, thân mật cầm tay A Như, trong khi nàng ta sợ run rẩy, Trần gia Đại tẩu đầu tiên là trừng mắt nhìn cái, rồi lại vội vàng cười : “Ngươi lén lút gặp người kia, nhớ kỹ trước tiên là lời dễ nghe, nếu nàng vẫn chịu gặp, ngươi liền cho nàng biết, ngươi khiến nàng ta mất mặt ở trước đám quý nhân, .”

      Vừa , ả vừa đẩy mạnh A Như cái.

      Nhìn thấy A Như được hai bước liền dừng lại, Trần gia Đại tẩu hung hăng trừng cái, quát khẽ: “Nếu ngươi , quay đầu lại ta bán ngươi cho kỹ viện.”

      A Như nghe vậy sắc mặt trở nên trắng bệch như tuyết, nàng ta run run, từng bước hướng tới cửa viện của Trần Dung.

      Nào biết đâu rằng, nàng ta khó khăn được nửa, khi cách cửa viện còn tầm mười bước, tiếng quát khẽ truyền đến: “Người nào?”

      Trong tiếng quát, vài hộ vệ cao lớn ra.

      Mấy hộ vệ này so với đám hộ vệ đường phố còn cao lớn, uy nghiêm hơn hẳn.

      A Như ngẩn ngơ, miệng khẽ hé, muốn mở miệng, Bình ẩu trong sân vươn đầu ra kêu lên: “Là số người hiểu chuyện, nhìn thấy nữ lang nhà ta thân thế nên muốn giở trò. Vài vị tráng sĩ, cứ đuổi .”

      Vài hộ vệ hướng tới Bình ẩu khách khí gật đầu, ngay lập tức rút ra bội đao bên hông.

      Vừa thấy động tác này, A Như khỏi hét lên tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nàng ta khóc vọt tới trước mặt Trần gia Đại tẩu, quỳ xuống, ôm hai chân ả kêu lên: “Chủ mẫu chủ mẫu, ta có cách nào khác, ta có cách nào khác.”

      Trần gia Đại tẩu lúc này đối diện với ánh mắt sát khí nặng nề của mấy hộ vệ, sớm mồ hôi chảy như tắm, hai chân nhũn ra, nghe thấy A Như cầu xin tha thứ, ả tát nàng ta cái: “Mau cút.” Vừa kêu, ả vừa quay đầu vội vàng thối lui.

      Trong sân viện của Trần Dung.

      quản của Trần phủ ở Kiến Khang ra từ phía sau, hướng tới Trần Dung chắp tay, khách khí cười : “Xin báo để nữ lang biết, ngày ấy nữ lang dâng bái thiệp, là hạ phó mới vừa vào phủ tiếp nhận, hạ phó kia là người hiểu chuyện, lão nô đuổi rồi.”

      Lúc này quản mang khuôn mặt tươi cười đón chào, người tầm tuổi trung niên đứng phía trước Trần Dung nở nụ cười: “Được rồi, được rồi, cần nhiều lời. A Dung thu thập chút .” liếc nhìn sân viện cái, nhíu mày : “Sân này mặc dù bỉ lậu cũng có hai chỗ tốt. Nơi này con để lại vài người trông nom .”

      Trần Dung nghe đến đó, cười cười, nàng hướng tới người đó thi lễ, giọng đáp: “Trưởng giả có lời, A Dung dám theo.”

      Người trung niên thấy nàng đồng ý lại cười, : “Rất tốt, rất tốt. A Dung, hai ngày nữa Trần thị Nam Dương đến, ta nghe , con quy về danh nghĩa của Trần Công Nhương đúng ? Như vậy , con ở trong sân viện được an bài cho Trần Công Nhương vậy.”

      Trần Dung thi lễ, cung kính đáp: “Vâng.” Tuy người trước mắt này hòa ái dễ gần nhưng thân phận cũng bình thường, đây là Trần thị hệ Toánh Xuyên. Với thân phận như thế, thuộc hàng tôn quý tiến đến nghênh đón nữ lang như mình vào phủ, chứng tỏ thái độ của bổn gia.

      Nàng gặp mặt bệ hạ, dĩ nhiên đáng để tới thăm.

      thôi.”

      “Vâng.”

      Từ lúc những người này tiến đến có hạ nhân thông tri Trần Dung. Bởi vậy người trung niên này vừa ra lệnh tiếng, xe ngựa liền bắt đầu khởi động.

      Lúc này, Trần Dung chỉ mang theo Bình ẩu và Thượng tẩu, những người hầu khác đều để lại trông chừng sân viện.

      Khi xe ngựa của bọn họ chậm rãi ra đường, bốn phía thỉnh thoảng có người vươn đầu ra nhìn xung quanh.

      Trần gia Đại tẩu vẫn chưa rời .

      Ả lui ở trong góc, hề chớp mắt nhìn đoàn xe càng ngày càng gần. Ở phía sau cách ả xa, quý tộc ngạc nhiên hỏi: “Đúng là Trần thị ở Toánh Xuyên sao? Còn có cả Hoàn phủ nữa? Kì quái, biết là quý nữ phương nào lại nương nhờ trong sân viện nho phía sau phủ của ta?”

      Trong giọng tràn ngập kính sợ cùng ý mừng.

      Lại là giọng của quý tộc khác truyền đến: “Đúng là kỳ quái, ngờ trong ngõ của chúng ta lại xuất Trần thị cùng trưởng tử của Hoàn thị.”

      Lời của vừa thốt ra, tiếng thở dài nho truyền đến: “Sớm biết thân phận nàng bất phàm như thế, nhiều ngày qua hẳn nên gặp mặt hỏi thăm.” Quý nhân xong lời này, bên cạnh có vài hộ vệ đứng đó. Mà mấy hộ vệ này, Trần gia Đại tẩu chỉ liếc mắt cái liền vội vàng rụt đầu về. Bọn họ là đám người mấy ngày trước đây ra mặt can thiệp khi ả cùng huynh đệ đến gây .

      Đoàn xe càng ngày càng gần.

      Dần dần, chúng quý nhân ngừng ồn ào, khi xe ngựa lướt qua, bọn họ nhất tề cúi đầu, lui về phía sau bước, hoàn toàn biểu lộ kính ý.

      Đến khi xe ngựa xa hai mươi bước, những người này mới lại ngẩng đầu lên.

      Trong tiếng nghị luận, cặp mắt mở to có chút dại ra của Trần gia Đại tẩu mới chuyển động chút.

      Ả chậm rãi ngậm miệng, nhìn xe ngựa dần dần biến mất ở ngã tư đường kia, tay phải duỗi ra, lại cho bản thân cái tát.

      Tiếng bạt tai trong treo vang lên, tỳ nữ và A Như đồng thời ngẩng đầu nhìn ả. Trần gia Đại tẩu hung hăng liếc các nàng cái, khiến các nàng sợ tới mức co rúm người lại, Trần gia Đại tẩu lại tát bản thân thêm cái, đứng ở góc tối, bên hâm mộ nhìn xe ngựa xa xa, bên oán hận mắng chửi: “Đánh chết lão bà nhà ngươi, nếu phải ngươi có mắt nhìn thấy vàng ngọc, giờ phút này ngồi ở trong xe ngựa nhận thi lễ của nhóm quý nhân cũng có phần của lão bà nhà ngươi rồi.”

      Sau khi cho mình vài cái tát, hai mắt ả sáng ngời: đúng, nữ lang này rất coi trọng huynh trưởng của mình, chỉ cần ta đối tốt với đồ vô dụng kia, cuối cùng cũng có cơ hội dính chút phú quý.

      Nghĩ đến đây, tâm tình ả tốt lên, lập tức vung hai tay, lắc lư thân hình mập mạp, vội vàng về sân viện của mình. Khi , ả còn quên phân phó: “A Như, trở về giết con gà mái già kia để bồi bổ sức khỏe cho phu chủ. Ai, mấy năm nay, ta có chút xem chàng.” Lúc lời này, gương mặt rung rung thịt béo của ả lộ vẻ ôn nhu. Lúc này bước chân của ả nhàng mà phu quân xưa nay làm cho ả ghét thôi, giờ nghĩ đến đều lộ vẻ thỏa mãn cùng thương. Loại thỏa mãn cùng thương này, chỉ có ở tháng lúc ả cùng vừa mới thành thân kia từng xuất qua.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 135: Gặp lại Vương Thất lang

      Xe ngựa của Trần Dung dưới chú mục của mọi người chậm rãi rời .

      Khi mấy chiếc xe ngựa đến con phố chính, còn có ai coi trọng liếc nhìn cái: Thành Kiến Khang, quý tộc vốn nhiều như cẩu, hoàng thân đầy đường.

      Trần Dung vén rèm xe, nhìn thành Kiến Khang náo nhiệt bên ngoài. Thời gian này, nàng vẫn đều dạo đường. Nàng biết diện mạo của mình tốt, dễ dàng trêu chọc đám hoàng vinh quý tộc. Bởi vậy, cho dù cảm thấy tò mò với thành trì này, nàng cũng vẫn nhẫn nại.

      Nhưng mà về sau hẳn là sợ nữa rồi, vào bổn gia, lây danh hào của bổn gia, Trần thị A Dung nàng phải là người tùy tiện có thể động vào được nữa.

      ngã tư đường, tiếng cười cùng tiếng ca của các thiếu nữ thỉnh thoảng truyền đến. Trong mùi hương nồng đậm, đám nữ tử y lí tung bay, váy dài eo chạy qua phía trước xe ngựa Trần Dung.

      Khi Trần Dung nhìn xung quanh mọi nơi, xe ngựa chậm rãi chạy vào Trần phủ.

      Chu môn phủ đệ, ngõ sâu thẳm, trong phong cách cổ xưa lộ ra vẻ thần bí trăm chuyển ngàn hồi, đây là ấn tượng mà bổn gia dành cho nàng. Nhìn quanh trái phải, tựa hồ mỗi lá cây, mỗi cọng cỏ ở nơi này đều được tân trang tỉ mỉ, có ý nhị nào đó.

      Có điều tại Trần Dung đối với những điều này còn cảm giác. Nàng mất hứng kéo rèm xe xuống, tùy ý để rèm xe theo gió phiêu lãng phất qua gương mặt.

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng tỳ nữ nhàng chậm chạp truyền đến, tiếp theo, rèm xe được người ta vén lên.

      Trần Dung mỉm cười được tỳ nữ đỡ xuống xe ngựa.

      Ngay lúc đó, nàng mang ý cười, guốc gỗ, y bào sắc nhạt theo gió phấp phới, trân châu búi tóc đen như mực lóe oánh quang, ánh mắt của mọi người đều ngưng trệ.

      Đảo mắt, mọi người dời ánh mắt.

      Tại thành Kiến Khang, mỹ nhân nhiều kể hết, tuy rằng nữ lang diễm mỹ như Trần Dung lại có thong dong cùng đạm mạc phù hợp với thân phận của nàng, tuy rằng nàng che giấu được diễm sắc, nhưng lộ ra loại tuyệt thể , chính điều đó mới có thể làm cho ánh mắt mọi người bị hấp dẫn.

      Tiếp theo Trần Dung gặp mặt nam tử trung niên, Tứ thúc Trần thị ở Kiến Khang Trần Tử Phương thấy Trần Dung xuống, ha hả cười, chỉ vào sân viện to phía trước gồm phòng ốc tầng tầng lớp lớp : “A Dung, đây là sân viện của các con, nhìn xem còn có cái gì muốn mua thêm bảo bọn hạ nhân bổ sung là được rồi.”

      tới đây, nhìn về phía vài thiếu niên và nữ tử diện mạo thanh tú cúi đầu rũ mắt đứng ở phía trước, : “Đây là nữ lang của các ngươi, từ hôm nay trở , hết thảy coi nàng làm chủ.”

      Tám thiếu niên nữ tử đồng thời khom mình hành lễ, đáp: “Vâng.”

      Bọn họ vây quanh Trần Dung.

      Trần Tử Phương lại tươi cười, nhìn Trần Dung hiền lành gọi: “A Dung.”

      Trần Dung thi lễ, cúi đầu đáp: “Vâng.”

      Trần Tử Phương : “Từ nay về sau, nơi này là nhà của con. Nhớ kỹ, con là Trần thị A Dung.”

      Ngữ khí có chút nghiêm túc, Trần Dung vội vàng đáp: “A Dung hiểu .”

      Trần Tử Phương cười cười vung tay áo dài, nhanh chóng rời . Khi vừa , ánh mắt tò mò ở bốn phía nhìn về phía nơi này cũng đều được thu hồi. Trong nháy mắt, sân viện trở nên yên tĩnh.

      Trong tám thiếu niên nữ tử, có tỳ nữ tầm 20 tuổi, mặt trái xoan, có thể coi là tiểu mỹ nhân ra, nàng ta vươn tay đỡ Trần Dung, bên về phía trước, bên dùng khẩu ngữ đặc trưng của Kiến Khang mềm giọng : “Nữ lang có gì nghi hoặc sao?” Nàng ta che miệng cười thanh thúy: “Nữ lang có điều biết cũng đúng thôi, nhưng tại người là người trong hệ của Trần Công Nhương của Trần thị Nam Dương. Hết thảy mọi việc chờ Trần Công Nhương đến rồi sau.”

      Lần này đến bổn gia, ngoại trừ người nghênh đón mình vào, cũng hề thấy trưởng bối nào khác. Trần Dung vốn tưởng rằng, dù thế nào cũng để nàng gặp qua vài trưởng giả rồi sau. tại nghe xong tỳ nữ giải thích, nàng mới hiểu được nguyên nhân.

      Nhưng mà, tỳ nữ này rất nhanh nhạy tinh tế, bản thân chưa hề gì mà nàng ta biết rồi sao?

      Trần Dung vừa mới nghĩ đến đây, tỳ nữ kia lại cười, cất giọng trong trẻo: “Nữ lang có điều biết, đối với đạo sát nhan quan sắc, chúng nô thường xuyên phải học hỏi.” Nàng ta mỉm cười giải thích: “Toàn bộ Kiến Khang, phàm là thế gia chu môn như Trần gia, chẳng những giáo tập các tỳ nữ an bài chuyên môn, ngay cả ca kĩ, hành tẩu, quản , hộ vệ, đều được huấn luyện nhiều năm…… Bằng , Trần thị sao xứng được gọi là thế gia công khanh trăm năm?”

      Trần Dung gật đầu, trước kia nàng đối với điều này còn có thể cảm thấy hứng thú, tại nàng lòng thầm nghĩ muốn yên tĩnh, nên chỉ tùy ý gật đầu cho qua.

      Đúng là thái độ thèm để ý, chúng tì chúng phó xem ở trong mắt, lại thầm nghĩ: Nghe nữ lang có xuất thân hèn mọn chi cực, tại xem ra, lại có vài phần khí chất, phong độ thong dong.

      Sân viện an bài cho Trần Dung nằm ở phía tây Trần phủ, sân bên cạnh có cửa hông mở rộng, từ cửa hông ra là con đường .

      Toàn bộ sân viện cực kỳ u nhã, thậm chí trong u nhã còn lộ ra loại giản dị tự nhiên.

      Khi Trần Dung đánh giá, tỳ nữ mặt trái xoan kia cười : “Thế gian này, chỉ có kẻ huyễn hoặc giàu xổi mới đem sân viện biến thành châu kim áo thúy, chính là vẻ hạ đẳng bộc lộ mùi tiền, đối với dòng dõi thượng đẳng, hết thảy lấy thoải mái làm chủ, thiên địa chi đạo, duy tâm mà thôi.”

      Đạo lý này, Trần Dung trải qua hai lần sinh tử, từ chết được sống lại cũng hiểu được, nàng gật đầu, khẽ : “Thiên địa chi đạo, duy tâm mà thôi, lời này sai.”

      Lúc này, Trần Dung bước vào phòng của mình.

      Phòng của nàng vô cùng rộng rãi, hơn nữa trang trí cực kỳ giản tiện, giường tháp, cũng có gia cụ dư thừa.

      Vừa nhìn ngắm, sàn bằng gỗ hồ đào, bốn tầng sa mạn lay động, tháp phía sau sa mạn oánh quang nhợt nhạt, cẩn thận xem xét, cột giường đều là trân châu thượng đẳng của Nam Hải được khảm vào đó, tựa như sao sáng, nhiều đến mức đếm xuể.

      Tiếp đó, đỉnh có khảm năm sáu trân châu lớn to bằng ngón tay…… Trân châu này vô luận là ánh sáng hay độ mượt mà, lớn hay , đều hoàn toàn khác biệt so với búi tóc của nàng.

      Toàn căn phòng tràn ngập mùi hương làm cho người ta thả lỏng, đời trước Trần Dung gả cho Nhiễm Mẫn, tuy rằng cuộc sống cũng rất khá, nhưng chỗ ở của y cũng chưa từng có loại xa hoa mà chỉ dòng dõi cực phú cực quý này mới có.

      Sau khi Trần Dung tiến vào sân viện này, chúng tỳ nữ luôn luôn chú ý biểu của nàng. tại nhìn thấy nàng sợ hãi khẩn trương, biểu tình lạnh nhạt dường như thấy kia giống như nàng từng ở nơi này lâu, giống như chiếc giường rộng lớn dát trân châu cực phẩm kia chỉ là tảng đá…… Biểu như vậy, chúng tỳ nữ thập phần vừa lòng, thầm nghĩ: Trách được nàng chỉ là thiên bàng thứ nữ, có thể được các vị danh sĩ thành Nam Dương cực lực dẫn tiến, ngay cả Lang Gia Vương thị cũng thể khen ngợi nàng, hóa ra người thanh nhã.

      Tấn kiến bệ hạ, nữ lang thỉnh cầu phong thưởng cũng phải là chuyện tầm thường. khi phong thưởng thành công, Trần thị A Dung nàng đại diện cho mặt của Trần thị. Nàng có thể giảo hoạt, cũng thể trấn định, có thể tâm ngoan thủ lạt, cũng thể có kiến thức, thậm chí có thể vong ân phụ nghĩa, cũng thể có khí chất quý tộc bình tĩnh tao nhã, nhìn quen vinh hoa.

      Trong đủ loại cầu, như Lang Gia Vương thị mấy đời nối tiếp mũ miện, ngay cả hoàng tử công chúa của Tư Mã hoàng thất cũng lọt vào mắt, thực tế, Tư Mã hoàng gia giáo dục đệ tử, gia phong gia quy, đúng là thể bằng với nhóm thế gia đệ tử.

      Sau khi cảm thấy vừa lòng, chúng tỳ nữ nhất nhất cáo lui.

      Trần Dung ngồi trong phòng của mình, rồi nhìn huyền cầm vừa mới chuyển vào mà thất thần.

      Bình ẩu nhìn thấy cửa phòng được đóng lại, vội vàng thở dài hơi, bà tới phía sau Trần Dung, hạ giọng thầm oán: “Nữ lang, cũng biết vì sao, vừa rồi lão nô vẫn dám thở.”

      Trần Dung mắt cũng nâng, thản nhiên trả lời: “Ngươi cầu xin cái gì, có gì phải sợ?”

      Bình ẩu ngẩn ra, nghĩ nghĩ, nở nụ cười: “Đúng vậy, nô cũng cầu cái gì, nữ lang, nô gặp lại các nàng, nhất định thở đều.”

      Trần Dung hé miệng cười.

      Chạng vạng.

      đường, đám người Trần Dung trải qua tết lịch, lúc này lập xuân mới vài ngày, trong gió mềm mại vẫn lộ ra lạnh lẽo.

      Trần Dung nhìn ngày ảnh tây tà, hai tay khẽ gảy, tiếng đàn thản nhiên vang lên.

      Tiếng đàn thản nhiên, trong thư hoãn có gấp gáp, từng rất hoa lệ lại có yên tĩnh chính nàng cũng phát ra, đây là loại phát ngọn núi lại đồ sộ như thế, nước lại u tĩnh như thế ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Chính là loại yên tĩnh này, khỏi làm cho người ta cảm giác được, nàng đối với nó cầu mong quá mức cấp bách.

      Chậm rãi, tiếng đàn dừng lại.

      Ngay khi tiếng đàn vừa ngừng, có tiếng vỗ tay từ phía sau nàng truyền đến, đồng thời, là tiếng cười sắc nhọn của Hoàn Cửu lang: “Hay, hay. Mỗi lần nghe A Dung đàn đều cảm thấy có biến hóa.”

      tới đây, giọng của thấp xuống, quái thanh quái khí : “Lại biết đây là nhờ công của người nào?”

      Ngữ khí có chút kỳ quái.

      Trần Dung nhíu mày, tự chủ được, ngón trỏ nàng vuốt cầm trở nên cứng đờ.

      Chậm rãi, mặt nàng nở rộ tươi cười.

      Trần Dung đứng dậy, hơi nghiêng đầu, cúi mặt thi lễ, kêu: “Vài vị lang quân mạnh khỏe.”

      cần ngẩng đầu, nàng cũng có thể nhìn thấy trong mấy đệ tử mặc hoa phục kia, có bóng dáng khiến cho nàng khắc cốt minh tâm, cũng muốn gặp lại lần nữa.

      Bởi vậy, khi nàng vừa thi lễ xong, ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua huyền cầm, Trần Dung cười, với ngữ khí nhàng mang theo thanh thản: “Mặt trời sắp lặn rồi, màn đêm sắp buông xuống, chỗ thô lậu này lạnh lẽo gió lớn, nhóm lang quân vẫn nên trở về .”

      Nàng lại trực tiếp hạ lệnh trục khách.

      Chúng thiếu niên ngẩn ra, Hoàn Cửu lang dẫn đầu cười ha hả. Cũng chờ mọi người phản ứng lại, đẩy mạnh mọi người, kêu lên: “Đúng đúng, chúng ta trở về, chúng ta trở về .” Vừa đẩy vừa cười to, trong nháy mắt, tiếng bước chân biến mất ở ngoài cổng vòm.

      Nhưng mà, người duy nhất bị Hoàn Cửu lang kéo cũng là người Trần Dung mong muốn gặp nhất.

      Lập tức, Trần Dung cười khổ.

      Tiếng bước chân vang lên.

      Thiến niên áo trắng đến trước mặt nàng.

      Chàng vẫn đến cách nàng chỉ có ba bước mới dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, chàng nhàng thở dài, gọi với giọng ôn nhu như nước: “A Dung, đừng cười như vậy, cũng đừng như thế…… giống nàng chút nào.”

      Lời này vừa thốt ra, Trần Dung suýt nữa bật cười ra tiếng.

      Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Dưới ánh tịch dương, gương mặt nàng diễm lệ quyến rũ, trong con ngươi đen láy sáng ngời lộ ra thâm sâu.

      Nàng nghiêng đầu nhìn chàng, sau lúc lâu vẫn mỉm cười: “Thất lang, lâu gặp.”

      Đúng vậy, lâu gặp, lâu giống như thế kỷ, lâu đến mức nàng có thói quen cách xa như thế……

      Vương Hoằng nhìn Trần Dungquyến rũ động lòng người lộ ra vẻ lạnh lùng, chậm rãi, cũng lộ ra nụ cười khổ.

      Chàng vươn tay, định phủ lên môi của Trần Dung.

      Động tác của chàng thong thả tao nhã, tự nhiên chi cực.

      Ngay khi ngón trỏ cách môi của nàng quá nửa tấc, Trần Dung miệng cười mắt cười giọng : “Lang quân, thỉnh tự trọng.”

      Giọng rất , thực đạm nhạt, lại lộ ra loại tuyệt quyết phát ra từ trong tâm.

      Vương Hoằng dường như hề nghe thấy.

      Ngón trỏ của chàng nhàng mà đặt lên môi Trần Dung chưa từng tránh né.

      Vuốt ve đôi môi đầy đặn của nàng, ngón tay của Vương Hoằng vô cùng lạnh lẽo, chàng nhàng mà vuốt ve môi nàng, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm mắt nàng, sau lúc lâu, khóe môi chàng khẽ nhếch, khẽ : “A Dung của ta…… Ai” Giọng khàn khàn lộ ra triền miên bất đắc dĩ.

      Trần Dung nhướn mày: A Dung của chàng?

      Đảo mắt, Trần Dung cười quyến rũ, sóng mắt như nước ngước nhìn Vương Hoằng, tựa tiếu phi tiếu, môi khẽ hé, nhàng ngậm ngón trỏ nhàng vuốt ve môi nàng.

      Động tác này của nàng khiến Vương Hoằng tức cứng đờ.

      Trần Dung lúng liếng nhìn Vương Hoằng cứng đờ, chậm rãi, đầu lưỡi của nàng khẽ liếm lên đầu ngón tay của chàng.

      Vừa liếm thành công khiến Vương Hoằng run run chút, cùng lúc đó, đôi mắt trong suốt như nước của chàng sáng ngời.

      Ngay khi chàng chuyên chú, vui mừng nhìn về phía Trần Dung, Trần Dung thả ngón trỏ của chàng ra, ngón tay trắng trẻo nhắn hướng tới cổ họng của chàng.

      Trong xúc cảm ấm áp mịn màng, đột nhiên, vật bén nhọn đặt lên hầu kết của chàng. Vật này chính là trâm cài của nàng, cổ tay Trần Dung trầm xuống, trâm cài kia liền đâm vào da thịt của chàng.

      Biến cố này cực kỳ đột nhiên, Vương Hoằng vừa bị nàng chọc cho vui mừng, sung sướng, chỉ trong chớp mắt, thấy vũ khí sắc bén đâm vào da thịt, trâm cài khóa chặt hầu kết.

      ép Vương Hoằng thể ngẩng đầu lên, Trần Dung thu lại tươi cười mị, nàng nhìn chàng, lẳng lặng : “Thất lang mừng quá sớm rồi. Nếu thứ ta muốn mà chàng thể cho, chàng vẫn luôn khinh thường ta, sao vẫy vẫy ống tay áo, cứ thế buông tay?”

      Nàng dựa sát vào chàng, lúc gắn bó phun ra hơi thở thơm hương ập vào trong lỗ tai của chàng, trong lúc Vương Hoằng hề chớp mắt nhìn, nàng cúi đầu, ngữ khí kéo dài : “Thất lang, cứ mãi dây dưa cũng phải là gia phong của Lang Gia Vương thị.” Đôi môi mềm mại của nàng dán tại bên tai chàng, lời nàng ra nhè rót vào trong lỗ tai chàng.

      Sau khi thành công làm hai tròng mắt Vương Hoằng tối sầm lại, Trần Dung thu hồi trâm cài, quay đầu, chút do dự về phía tẩm phòng. Vừa bước qua cửa phòng, tiếng quát vang dội của Trần Dung truyền ra: “Người đâu, tiễn khách quý.”

      Liên tục hô hai tiếng, cũng hạ nhân hay tỳ nữ đứng ra.

      Trần Dung đứng ở trước của phòng, nhắc lại, quát: “Người đâu.”

      Giọng của nàng có chút giận dữ, vừa rồi Hoàn Cửu lang lui xuống, nàng liền chú ý thấy hạ nhân hay tỳ nữ trong sân cũng thấy đâu. Chính là ngờ, nàng dắt cổ họng gọi như thế, những người đó vẫn là làm bộ như có nghe thấy.

      Nhưng mà, tuy rằng giọng của nàng đề cao, trong sân vẫn im lặng như thế.

      Trần Dung tức giận, nàng hừ tiếng, vung tay áo dài, nhanh chóng bước vào phòng, trong nháy mắt, cửa phòng bị nàng sập mạnh cái.

      Nhìn cửa phòng bị sập rung động thôi, Vương Hoằng đứng ở trong sân chậm rãi vươn tay mơn trớn vết xước cổ họng, vừa vuốt ve, chàng vừa cười khổ.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :