1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 126: Chung xe
      EDIT: HOÀN TÚ

      Bình ẩu tới đây, liếc nhìn Trần Dung nét mặt tỏa sáng trong gương đồng cái, lại bổ sung thêm: “Nữ lang cùng đám danh sĩ hình như có chỗ giống nhau.”

      Tất nhiên là có chỗ giống nhau. Đều là người si đến vô vọng.

      Trần Dung điểm trang xong, nàng liếc nhìn mình trong gương đồng, chuyển sang Bình ẩu hỏi: “Ẩu về khi nào vậy?”

      Bình ẩu : “Sáng sớm, phụ tá của Nhiễm tướng quân đột nhiên tìm được lão nô, là người trở về thành. đem nô đưa đến cửa thành rồi rời .”

      tới đây, Bình ẩu cẩn thận nhìn Trần Dung, lắp bắp hỏi: “Nữ lang, có phải phát sinh chuyện gì hay ?”

      Giọng ấp a ấp úng, có chút lo lắng.

      Trần Dung cười cười, nhàng trả lời: “Chúng ta lập tức trở về Kiến Khang.” Nàng nhìn Bình ẩu, hai tròng mắt lóe sáng: “Nếu có thể gặp mặt bệ hạ, ta thỉnh ngài chấp thuận cho ta chung thân lấy chồng!”

      lời thốt ra, Bình ẩu gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, bà liên tục kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, này, này?”

      Bà vừa kêu lên, Trần Dung cũng quay đầu lại, thèm quan tâm ra ngoài cửa: “Ẩu, tới khi đó, ta chuẩn bị nhiều điền sản, phụng dưỡng ngươi và Thượng tẩu trăm năm sống quãng đời còn lại.”

      Nghe thấy nàng ra hai chữ “Phụng dưỡng”, Bình ẩu liên tục lắc đầu, : “ được, được.” tới đây, Bình ẩu vừa khổ sở theo sát sau Trần Dung, vừa liên tục : “Nữ lang, nào có tiểu cả đời lấy chồng? Đây, đây là chuyện thể để ý được.”

      Bình ẩu xong, nhìn thấy người hầu bên ngoài đều nhìn mình và Trần Dung, vội vàng ngậm miệng.

      Lúc này, sắc trời tối muộn, trong thành Nam Dương đèn đuốc sáng trưng. Vô số tiếng ồn ào, tiếng ngựa hí dứt bên tai.

      Xem ra, các gia các hộ tất cả đều bận rộn chuyển ra Nam Dương.

      Trần Dung lắng nghe thanh này, cũng quay đầu lại với Thượng tẩu: “Tẩu, thu thập hành lý cho tốt, lúc nào cũng chuẩn bị rời .”

      “Vâng.” Thượng tẩu lên tiếng, lão đến phía sau Trần Dung, chần chừ rồi : “Nữ lang, số điền sản còn ở đây, lão nô muốn .”

      hồi lâu, nàng khẽ : “Nếu Vương Thất lang rời khỏi thành Nam Dương, nghĩ đến thành Nam Dương là an toàn.” Dừng chút, nàng chuyển mắt nhìn Thượng tẩu, : “Việc điền sản, tẩu an bài chút . Nhưng mà ở chỗ Kiến Khang, ta vẫn muốn Thượng tẩu có ở đó.”

      “Vâng.”

      Thượng tẩu lĩnh mệnh rời .

      Đây nhất định là đêm ngủ ngon.

      Trần Dung đứng ở dưới tàng cây, nhìn đèn đuốc toàn thành, lâu vẫn đều nhúc nhích.

      Cũng biết qua bao lâu, đến khi trong sân lặng yên tiếng động, đến khi bên ngoài đèn đuốc dần dần ảm đạm, đến khi trong khí hề có tiếng sanh nhạc vang lên, Trần Dung mới quay đầu lại.

      Nàng vừa quay đầu lại ngẩn ngơ.

      Cũng biết khi nào trong sân của nàng được mang lên hai tháp, mà nam nhân tuấn dật ngồi ở tháp, chậm rãi uống rượu, áo trắng như tuyết, phải Vương Hoằng là ai?

      Phía sau Vương Hoằng, ở góc tối đen mơ hồ có mấy bóng người. Mà phía trước sân nàng vô cùng im lặng, cũng biết người ngủ hay là có ở đây.

      Chàng lại đến vào lúc đêm muộn thế này, đột nhiên xuất ở trong sân của nàng.

      Trần Dung nhìn chàng, chậm rãi, nàng cười bình thản.

      Bước đến gần chàng, Trần Dung ngồi xuống tháp đối diện.

      Dưới tinh quang, nàng mỉm cười, ôn nhu tùy ý nhìn nam nhân này, lúc này dù là ánh mắt hay là biểu tình của nàng đều thấy vẻ kinh dị, cũng thấy xa cách. Giống như chàng vẫn là bằng hữu tốt của nàng, giống như thời khắc gặp nhau giờ là hai người sớm thương nghị qua.

      Mỉm cười nhìn chàng, Trần Dung vươn tay rót rượu đầy chén của chàng và của mình, bưng lên chén đặt bên môi chậm rãi uống — chàng lời nào, Trần Dung cũng chuyện.

      Rất lâu sau đó, Vương Hoằng mở miệng, giọng của chàng vẫn thanh nhuận êm tai, chàng gọi với ôn nhu: “A Dung.” Chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, quần áo thường phục trắng như tuyết, hầu kết giật giật, ngừng lúc, chàng khẽ gọi: “A Dung.” Thở dài tiếng, chàng thẳng: “Hành lý của nàng được cho vào trong xe, mọi việc cũng an bài xong, có thể xuất phát rồi.”

      Trần Dung mỉm cười, nhàng, tùy ý : “Ta cùng với Trần Công Nhương.”

      Vương Hoằng nhấp ngụm rượu, chàng đứng lên.

      Ngay khi tay áo dài của chàng vung lên, Trần Dung nghĩ rằng chàng cứ như vậy rời , chỉ nghe Vương Hoằng giọng : “Đánh ngất nàng.”

      Cái gì?

      Trần Dung cả kinh, ngẩng phắt đầu.

      Nhưng nàng vừa mới ngẩng đầu, sau gáy cảm thấy đau nhức, tiếp theo trước mắt tối sầm, ngã vào ôm ấp tản ra mùi hương thơm ngát.

      Trần Dung tỉnh lại từ trong xóc nảy đảo điên.

      Nàng nghiêng người, tay phải vô ý thức sờ qua.

      Vừa sờ, liền chạm phải chỗ ấm áp. Trần Dung mơ hồ dùng tay ấn ấn, bàn tay đột nhiên vươn ra, bao bàn tay nàng lại.

      Trần Dung từ từ mở mắt ra.

      Nàng nhìn thấy là Vương Hoằng lật xem sách lụa, giờ phút này, chàng thoải mái mà ngửa ra sau, mà tay phải của mình được bàn tay trái của chàng vững vàng nắm lấy.

      Cảm giác được Trần Dung ngồi dậy, tay trái chàng buông lỏng, tùy ý buông nàng ra. Từ đầu đến cuối, đôi mắt chàng vẫn dính chặt sách lụa.

      Trần Dung liếc chàng cái liền dịch sang bên, nàng vươn tay xốc lên rèm xe, tò mò nhìn ra bên ngoài.

      Bên ngoài là cát bụi cuồn cuộn, chỗ có thể lọt vào tầm nhìn đều là đoàn xe dài lê thê, phía trước thế, phía sau cũng vậy.

      Vừa nhìn qua, đây ràng là tạp quân, các đại gia tộc đều có mặt.

      Trần Dung lại ló đầu nhìn ra phía sau.

      Xem xét trong chốc lát, nàng nhận ra mấy chiếc xe ngựa theo sát ở phía sau là thuộc về nàng, nàng có thể nhìn thấy Thượng tẩu đánh xe.

      Trần Dung lùi đầu về.

      Chuyển mắt, nàng thấy trong xe ngựa có đặt cầm, lập tức nghiêng người qua, đặt cầm ngay ngắn, tay phải khẽ gẩy, tiếng đàn thản nhiên vang lên.

      Tiếng đàn thản nhiên vẫn hoa lệ như cũ, nhưng ngoài hoa lệ có thêm phần tự tại, Vương Hoằng ngẩng đầu lên.

      Chàng lẳng lặng nhìn nàng.

      Rèm xe lay động, có tia nắng xuyên thấu vào, chiếu mặt, hai mắt của nàng.

      gương mặt xinh đẹp này mang theo tươi cười, hai mắt trong trẻo như sao.

      Bị mình đột nhiên xuất đánh ngất , vừa tỉnh dậy phát bản thân ngồi trong xe ngựa xóc nảy, nữ tử này hề kinh hãi hề sốt ruột.

      Vương Hoằng chậm rãi buông sách lụa trong tay, lại ngả về phía sau, ngón tay thon dài trắng trẻo của chàng vuốt cằm của mình, có chút đăm chiêu nhìn nàng.

      Dưới ánh mặt trời, gương mặt kia xinh đẹp minh diễm động lòng người, nhưng ở chỗ cằm có dấu vết xanh tím, tức , tình cảnh hôm qua nàng cùng Nhiễm Mẫn gặp nhau lên ở trước mắt chàng……

      Tiếng đàn thản nhiên mà đến, tựa như nước suối, xuyên qua núi rừng cao cao, qua bụi cây sum suê, trải qua bãi đất hoang vu, cuối cùng, lọt vào giữa lòng sông.

      Nó xuyên qua xuân, qua thu, trải qua đông, cuối cùng dũng mãnh trôi vào giữa sông lớn, còn là bản thân mình nữa……

      chiếc xe ngựa tới gần, giọng vang dội Dũ Chí truyền đến: “Thất lang, tiếng đàn của huynh khi nào vừa hoa lệ lại tang thương như thế?”

      hỏi đến đây, liếc mắt cái thấy Trần Dung đánh đàn khỏi há to miệng.

      Kỹ nghệ của Trần Dung tuy rằng chỉ luyện tập mười mấy năm, nhưng nàng cũng được coi như có thiên phú. Có điều tiếng đàn của nàng chỉ thấy kỹ xảo, thấy ý cảnh. Điều khiển tuy rằng phiền phức cặn kẽ, biến chuyển viên mãn, nhưng tiếng đàn có ý cảnh, kỹ xảo cao mình tới đâu cũng thể trở nên thanh nhã, tính là tuyệt vời.

      Nhưng tại, tiếng đàn của nàng, rốt cục ngoài kỹ xảo còn có linh hồn của chính mình.

      Dũ Chí kinh ngạc nhìn Trần Dung, đánh giá nàng từ xuống dưới hồi lâu, chuyển sang nhìn Vương Hoằng cười : “Thất lang, cầm kĩ của phụ nhân này của huynh giỏi, đúng là thành thạo.”

      Chậm rãi, tiếng đàn yên tĩnh.

      Trần Dung ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn Dũ Chí, mỉm cười : “Công sai rồi, thiếp họ Trần, tên Dung, khi người gọi ta, nên gọi là Trần thị A Dung.”

      Lời của nàng là chỉ trích câu “phụ nhân này của huynh” dùng từ ổn.

      Dũ Chí bị nàng trừng mắt cái, ánh mắt liếc về phía Vương Hoằng, sau khi làm mặt quỷ với chàng với vẻ coi thường: “Vương Thất lang, huynh cũng quá kém cỏi rồi.”

      chậc chậc hai tiếng, hừ tiếng: “Mất thời gian quá, người kia của nhà ta, ta chỉ mất tháng thôi.”

      Đối mặt với coi thường của , Vương Hoằng cười , chàng quay đầu, lẳng lặng nhìn về phía Trần Dung. Nhìn thấy nàng cúi đầu, tóc dài theo gió khẽ bay, ánh mắt chàng khỏi trở nên nặng nề.

      hồi lâu, chàng nhàng : “Người với người, vốn bất đồng.”

      Lời này vừa thốt ra, Dũ Chí ngồi ở trong xe ngựa bên cười to, bên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời liếc mắt khinh thường nhìn Vương Hoằng.

      Vương Hoằng thấy thế, mỉm cười, ánh mắt cố ý vô tình lại liếc về phía Trần Dung.

      Trần Dung còn đánh đàn, trong lúc hai người chuyện, tiếng đàn hoa lệ lộ ra tang thương kia lại thản nhiên vang lên.

      Theo tiếng đàn vừa truyền ra, dần dần, tiếng ồn ào náo động, tiếng nghị luận đều dừng lại. Nơi này đều là hành gia lý thủ (người trong nghề), tiếng đàn của Trần Dung vang lên, bọn họ cũng giống như Dũ Chí phát chỗ bất phàm.

      Mọi người ở đây nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn kia lại ngừng lại.

      Hóa ra, Trần Dung đột nhiên cảm thấy mất hứng nên đẩy cầm ra, lần nữa ngồi yên trong xe ngựa, nhìn ngắm bên ngoài.

      Nàng ngắm nhìn xung quanh, phía sau nàng, Vương Hoằng và Dũ Chí chuyện với nhau, từng câu lại truyền đến. Dũ Chí liếc nhìn Trần Dung, dựa sát vào Vương Hoằng, hạ giọng hỏi: “Huynh làm chuyện gì vậy? Sao lại khiến phụ nhân này ngay cả sống cũng muốn nữa thế?”

      Lời này vừa ra, khóe miệng Vương Hoằng khẽ nhếch, chậm rãi cười khổ.

      Sau đó, chàng liếc về phía Dũ Chí.

      Đối diện với ánh mắt của chàng, Dũ Chí vội vàng cười ha hả, thấp giọng : “Cứ coi như ta chưa từng hỏi.” Nhưng cuối cùng vẫn tò mò, nhìn Trần Dung mặc quần áo thường phục màu trắng, lại nhìn Vương Thất lang, than thở: “Ngay cả quần áo đều mặc giống nhau …… Đến Kiến Khang, chỉ sợ đám tiểu nhi nữ đều bắt chước các ngươi, mặc xiêm y màu sắc giống vậy mất thôi.”

      Lúc này đây, lời của vừa dứt, Trần Dung vươn người, hướng ra phía sau gọi: “Ẩu!”

      Cho dù khắp nơi ồn ào, Bình ẩu vẫn nghe thấy giọng của nữ lang nhà mình, lập tức bà ló đầu ra, tươi cười rạng rỡ đáp: “Nữ lang.” mặt bà tràn ngập vui thích, ngày hôm qua bị tuyên ngôn của Trần Dung khiến cho sợ tới mức đêm ngủ, cuối cùng giờ cũng yên lòng.

      Trần Dung thấy bà đáp ứng, vươn tay huých vào cửa xe. Thân mình nàng di chuyển, cánh tay lại bị kéo căng.

      Tiếp theo, phía sau nàng truyền đến giọng ôn nhu của Vương Hoằng, cùng với hơi thở ấm áp chàng phun ra bên tai nàng: “Khanh khanh, ngựa rất nhanh, cứ thế nhảy xuống làm nàng bị thương.”

      Trần Dung chậm rãi quay đầu, thản nhiên cười tà nghễ nhìn chàng, đáp: “Lang quân, chàng quá lo lắng rồi.” tại nàng cũng còn muốn chết nữa.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 127: Giằng co
      EDIT: HOÀN TÚ

      Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười to, Dũ Chí oa oa kêu lên: “Thất lang à Thất lang, làm gì mà khẩn trương đến vậy?”

      Trong tiếng cuồng tiếu của , Vương Hoằng quay đầu liếc nhìn cái. cái liếc mắt này, tiếng cười của Dũ Chí lập tức im bặt, có điều trong hầu kết thỉnh thoảng truyền ra vài thanh cổ quái, dường như nhịn cười vô cùng vất vả.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Bình ẩu: “Nữ lang?”

      Trần Dung nghe thấy, thi lễ với Vương Hoằng, : “Xin báo với xa phu, A Dung xuống xe.”

      Nàng mỉm cười, khẽ khàng thi lễ, nhưng đợi hồi lâu, cũng thấy Vương Hoằng trả lời, khỏi ngẩng đầu nhìn chàng.

      Vừa nhìn, nàng đối diện với Vương hoằng giơ chén rượu, mặt mày bình thản, khóe miệng mỉm cười rất tự tại, nhìn bộ dáng này của chàng dường như nghe thấy thỉnh cầu của nàng vậy?

      Trần Dung kinh ngạc hết sức, liếc mắt nhìn Dũ Chí nhịn cười đến mức cơ mặt vặn vẹo, lập tức nàng trừng mắt nhìn, thản nhiên cười, im lặng ngồi trở lại tháp, đề cập tới việc rời nữa.

      Cứ như vậy, Vương Hoằng lẳng lặng uống rượu của mình, Trần Dung nghiêng đầu xuyên qua rèm xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Dũ Chí nhìn người này rồi nhìn người kia, trong hầu kết có tiếng lục khục ngừng truyền đến.

      Bên ngoài, Bình ẩu gọi hai lần, thấy Trần Dung trả lời liền lùi đầu về.

      Mà đoàn xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

      Cũng biết qua bao lâu, Dũ Chí rời , cát bụi ập tới gần.

      Đây là hộ vệ Vương gia dò đường, đến gần xe ngựa, thấp giọng bẩm: “Lang quân, Nhiễm tướng quân chạy về phía này.”

      Nhiễm Mẫn?

      Trần Dung ngẩng đầu lên.

      Vương Hoằng chậm rãi buông chén rượu, miệng chàng bất giác khẽ nhếch, nhàng thầm: “Đoạt thê của người khác, cho dù là có tư tình cũng là việc làm hề phúc hậu.” Tự đến đây, chàng hướng ra phía ngoài kêu lên: “Bỏ dấu hiệu của xe ngựa xuống, thay đổi tuyến đường.”

      “Vâng.”

      Bên ngoài kỵ sĩ lĩnh mệnh rời .

      Lúc này, Vương Hoằng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung.

      ràng là chàng đuối lý, nhưng lúc này hai mắt chàng sáng ngời, thần thái thản nhiên, thanh thản nên lời, làm sao có thể nhìn thấy nửa điểm hổ thẹn?

      Trần Dung liếc nhìn chàng cái, thu hồi ánh mắt.

      Vương Hoằng ra mệnh lệnh nhưng đường cũng nhìn thấy đường khác, mãi cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây, bọn họ cũng tìm được cơ hội rời .

      Lúc dùng bữa tối.

      Chúng hộ vệ nhảy xuống xe ngựa, bắt đầu hạ trại chuẩn bị bữa tối, Vương Hoằng cũng rời .

      Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, quay đầu tìm kiếm đám người Bình ẩu.

      Bình ẩu cũng tìm nàng, nhìn thấy Trần Dung nhìn xung quanh, Thượng tẩu vội vàng đánh xe ngựa tới gần, kêu lên: “Nữ lang, nữ lang.”

      Trần Dung quay đầu, thấy là bọn họ cười rạng rỡ.

      Nàng bước đến xe ngựa, vén rèm xe chui vào.

      Bình ẩu ở trong xe ngựa, bà thấy Trần Dung bộ dạng mỏi mệt, vội vàng : “Nữ lang, nước nóng chuẩn bị xong, có muốn tắm rửa ?”

      Trần Dung cúi đầu, liếc nhìn áo trắng người mình cái, khẽ gật đầu.

      Chỉ chốc lát, nước nóng chuẩn bị xong.

      Trần Dung đem mặt chôn ở trong nước ấm, đến khi thở nổi, nàng mới ngẩng đầu. Lúc này, Bình ẩu gội đầu cho nàng, bà vừa lòng nhìn Trần Dung với da thịt trắng nõn mịn màng trong bọt nước của, vẻ mặt tươi cười, lại vô hình trung có lạnh lùng khiến người ta dám tới gần, liền thoải mái : “Lão nô mấy ngày nay nhìn nữ lang, là càng nhìn càng đẹp mặt.”

      Bà cười đến mặt mày hớn hở: “Nữ lang nhà ta, cuối cùng hề tao mị như vậy nữa.” Bởi vì toàn bộ sĩ tộc đều lấy thanh nhã là tiêu chuẩn cái đẹp, dáng người cùng khuôn mặt trong mắt người đời đều mang theo tính dụ hoặc, ngoài chữ “mị”, lại thêm chữ “tao”. Có lẽ ở thời đại trước kia, nữ lang như nàng chỉ có thể là trời sinh khúm núm, nhưng ở thời đại này, thế nhân tự động miêu tả thành tao mị. Tựa hồ hình dung như vậy đủ để biểu đạt bài xích cùng coi thường đến từ bản năng kia.

      Đối với Bình ẩu vui mừng, Trần Dung chỉ cười .

      Mắt nàng đảo qua mấy bộ thường phục, đột nhiên :” Về sau đừng chuẩn bị quần áo trắng nữa.”

      Bình ẩu ngẩn ra, khỏi hỏi: “Vì sao?”

      “Vì sao ư?” Trần Dung nhớ tới lời của Dũ Chí, chậm rãi cười, khẽ : “Mọi chấp nhất, đều là si mê tỉnh.”

      Những lời này Bình ẩu nghe hiểu.

      Bà nhếch miệng cười : “Nữ lang thích áo trắng cũng được. Ra quá vội vàng, lão nô còn chưa có thời gian may thường phục áo trắng cho nữ lang.”

      Lúc này, Trần Dung ngắt lời bà: “Khi nào các ngươi lên xe ngựa?”

      “Là giờ tý tối hôm qua, cũng biết vì sao mọi người chuyện xong mơ mơ màng màng ngủ. Vừa tỉnh dậy, người Thất lang lại đây, bọn họ , nữ lang xuất phát, muốn chúng ta nhanh chân chút. Ha ha, may mắn chúng ta sớm chuẩn bị tốt, là có thể , bằng khiến người Vương gia vui.”

      Lải nhải hồi, Bình ẩu : “Nữ lang, xong rồi.”

      Trần Dung lên tiếng đáp, dưới hầu hạ của bà mặc xiêm y, bước guốc gỗ, xuống xe ngựa.

      Nàng bước xuống xe ngựa, mười mấy ánh mắt phát sáng đều nhìn về phía nàng, dần dần, người nhìn nàng càng ngày càng nhiều…… Ngay cả Vương Hoằng ngồi tháp dưới tàng cây, tay đánh đàn lúc này cũng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

      Lúc này Trần Dung thay đổi bộ thường phục màu vàng nhạt hoa văn màu tím, có thêu phi điểu.

      Thường phục vàng nhạt kia khiến gương mặt thanh diễm tỏa sáng, tươi tắn vô cùng, tóc tai nàng xõa tung ướt đẫm, chân ngọc trắng như tuyết, guốc gỗ chậm rãi bước về phía trước, cả người kiều diễm ướt át, sáng ngời vô cùng.

      Y bào vàng nhạt rộng rãi kia theo gió phiêu đãng, tay áo tung bay, càng làm nổi bật thắt lưng chỉ bàn tay nắm chặt của nàng.

      Dũ Chí ngơ ngác nhìn nàng, vỗ mạnh đùi cái, thở dài: “Đúng là vưu vật, Thất lang, huynh có phúc.”

      mới đến đây, lập tức che miệng, thầm hàm hồ: “ quên quên, huynh còn chưa nạp nàng về, nàng còn chưa phải là phụ nhân của huynh. Ha ha.” Cuối cùng vẫn là nhịn được cười to ra tiếng.

      Trong tiếng cười huyên náo của , Vương Hoằng giơ lên chén rượu nhợt nhạt nhấp ngụm, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Trần Dung.

      Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến.

      Tiếng vó ngựa nặng nề vang lên khiến cát bụi bốc lên cao, hồi lâu tiêu tan.

      Đảo mắt, tiếng vó ngựa kia xuất quan đạo phía sau Trần Dung.

      Khi tiếng vó ngựa ngừng lại, bước chân nặng nề mà xơ xác tiêu điều truyền đến sau lưng nàng.

      Trần Dung bước theo bản năng cảm giác được ổn, nàng quay đầu lại nhìn.

      Vừa quay đầu, nàng đối diện với đôi con ngươi liệt, đối mặt với nam nhân nhanh mà đến, sát khí nặng nề.

      Nam nhân này, đúng là Nhiễm Mẫn.

      Trách được người chung quanh đều bị kinh động, hóa ra Nhiễm Mẫn chỉ dẫn theo mười hộ vệ, ngay cả giờ phút này y nhanh chóng đến, cũng chỉ là bên hông buộc cây đao, mang theo binh khí sở trường.

      Khuôn mặt tuấn tú của Nhiễm Mẫn bình tĩnh, đảo mắt, y tới trước mặt Trần Dung.

      Y dừng chân, cúi đầu, nhìn chằm chằm Trần Dung, mày rậm chậm rãi nhăn lại, đánh giá nàng từ xuống dưới rồi mở miệng, giọng có chút khàn khàn: “!” Y cầm cánh tay Trần Dung, kéo nàng về phía trước.

      Khi bị y kéo , Trần Dung chỉ đành bước nhanh hơn.

      Đảo mắt, hai người tới trước mặt Vương Hoằng.

      Ngay khi Nhiễm Mẫn vừa tiếp cận, bốn phía tiếng bước chân lặng yên vang lên, cũng là chúng Vương gia hộ vệ bất động thanh sắc vây quanh nơi này.

      Vương Hoằng chậm rãi đứng thẳng dậy.

      Chàng nhìn Nhiễm Mẫn, vái chào y sâu, giọng : “Vương Hoằng hổ thẹn.” Đôi mắt chàng trong suốt cao xa, lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, tiếp tục : “Tuy nhiên, tướng quân cùng A Dung vô môi vô sính……”

      Chàng đây là ở cho Nhiễm Mẫn biết, ước định của y và Trần Dung chỉ có thể là tự hai người trao nhận, hai người có ước hẹn đàng hoàng hay sính lễ, có thông qua trưởng bối. Cho nên, cho dù chàng đoạt Trần Dung cũng thể giữa hai người có mối hận đoạt thê.

      Nhiễm Mẫn hừ mạnh tiếng.

      Y đến trước mặt Vương Hoằng.

      Gần như là đột nhiên, ngay khi y tiến lên bước, y rút ra trường đao, sau đó tay phải vung lên, đặt đao kề cổ Vương Hoằng.

      Động tác của y quá mức đột ngột, hộ vệ của Vương gia đông đúc đứng chung quanh lại có thể ngăn cách ánh mắt của mọi người bốn phía. Tuy rằng đám hộ vệ này chỉ cách Vương Hoằng năm bước, nhưng mà, Nhiễm Mẫn hành động quá đột ngột, bọn họ chưa kịp phản ứng, y ra tay.

      Đao phong lạnh lẽo dán lên cổ Vương Hoằng, nó ánh lên quang mang, lấp lóa làm người ta tim mật câu liệt.

      Tiếng kêu của chúng hộ vệ đều biến mất, bọn họ hề chớp mắt nhìn Nhiễm Mẫn, nhìn chằm chằm đao kia, có rất nhiều người trán, sau lưng đổ mồ hôi.

      Nhiễm Mẫn nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, chậm rãi, đao phong của y khẽ cử động.

      Theo động tác của y, tiếng kêu áp lực tứ phía vang lên.

      Lúc này, Vương Hoằng mỉm cười, chàng lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, nhàng : “Tướng quân, như vậy khó coi.”

      Nhiễm Mẫn cũng chỉ khẽ cười, nụ cười này khàn khàn, trầm thấp, sát khí nặng nề.

      Y trừng mắt nhìn Vương Hoằng, lạnh lùng : “ thể tưởng được, người như Nhiễm Mẫn ta lại có ngày bị kẻ sĩ tay trói gà chặt khi nhục đến mức này!”

      Y dùng đến hai chữ “khi nhục”.

      Vương Hoằng nghe vậy cảm thấy buồn cười, chàng cũng để ý tới đao phong kề bên cổ, cúi đầu, bưng lên chén rượu chậm rãi nhấp ngụm…… Khi chàng làm động tác này, cây đao của Nhiễm Mẫn tất nhiên lui về phía sau. Bởi vậy, mũi đao sắc bén kia đâm vào da thịt trắng trẻo của chàng vết cắt nhợt nhạt, miệng vết thương mặc dù nông, nhưng máu chảy ra cũng khá nhiều. Máu chảy ra nhanh như thế, đảo mắt nhiễm đỏ ngực áo màu trắng của chàng.

      Trần Dung nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra, dần dần rũ mắt, giọng gọi: “Nhiễm tướng quân.”

      Nàng đứng ở phía sau Nhiễm Mẫn, nhìn thân hình y cao lớn vĩ ngạn từng vô cùng quen thuộc dần dần trở nên xa lạ, hỏi: “Nhiễm tướng quân, lần này ngài tiến đến là muốn mang ta trở về sao?” Nàng cười mị, giọng mĩ đãng mang theo trào phúng: “Chẳng lẽ tướng quân chê A Dung thất thân, vẫn muốn cưới ta làm thê ư? Nhưng ngay cả như vậy, A Dung vẫn muốn, đương nhiên, nếu tướng quân giết Trần Vi, có lẽ A Dung cân nhắc.”

      Trong giọng của nàng chỉ có mĩ đãng, trào phúng, còn có lạnh lùng, đây là loại hoàn toàn lạnh lùng khi đối diện với y.

      Lập tức, Nhiễm Mẫn quay đầu lại.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 128: Trần Dung tuyệt tình
      EDIT: HOÀN TÚ

      Khuôn mặt tuấn tú băng hàn của Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Trần Dung.

      Chậm rãi, hai mắt y nheo lại, trong thô bạo mang theo hỏa diễm liệt thiêu đốt: “Nàng cái gì?” Y quát khẽ với vẻ cường điệu: “Nàng cái gì?”

      Giọng nặng nề, rầu rĩ vang lên, khiến cho vài hộ vệ kìm lòng được đè lại vỏ kiếm.

      Trần Dung cũng cười thản nhiên.

      Nàng lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nhàng, ngữ khí lại dị thường đạm mạc: “Nhiễm tướng quân, A Dung thích ngài, cũng muốn gả cho ngài!”

      Miệng nàng bất giác khẽ nhếch, eo uốn éo, xoay người chuẩn bị rời .

      Đúng lúc này, cánh tay cứng như thép bắt lấy cổ tay nàng.

      Cánh tay kia kéo mạnh nàng cái, làm nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước, mũi chân y đá cái, hai đầu gối Trần Dung tê rần, thân bất do kỷ trở nên mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước chân Nhiễm Mẫn.

      Nhiễm Mẫn từ cao nhìn xuống.

      Chậm rãi, y thu hàn đao đặt cổ Vương Hoằng về, chỉ về phía Trần Dung.

      Ánh đao dày đặc, thấu thẳng tận xương.

      Trần Dung quỳ mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Nàng hề liếc nhìn ánh đao chói mắt kia chỉ nhìn Nhiễm mẫn, dần dần, mắt to của nàng híp lại, nhàng cười : “Tướng quân nổi giận sao? Vậy tốt. Tướng quân hùng đời, nếu vì phụ nhân tục mị mà tức giận, người trong thiên hạ đều chê cười.”

      Tiếng cười của nàng vẫn kiều mỵ ôn nhu, ánh mắt nàng nhìn y lúng liếng, câu hồn phách người khác.

      Đao của Nhiễm Mẫn chậm rãi chỉ về phía trước.

      Theo động tác của y, Trần Dung vẫn ngẩng cao đầu……

      Cho dù nâng đầu như thế, mặt nàng tươi cười vẫn kiều mỵ động lòng người.

      Nhìn Trần Dung như vậy, biết vì sao, Vương Hoằng thở dài tiếng.

      Chàng tiến lên bước.

      Khi Nhiễm Mẫn nhìn Trần Dung, đột nhiên cảm giác thấy ngực lạnh lẽo!

      Chính là thanh kiếm chỉ thẳng vào người y.

      Tiếp theo, giọng thanh nhuận ôn hòa truyền đến: “Tướng quân, buông tay .”

      Hóa ra người dùng kiếm chỉ vào người y là Vương Hoằng.

      Hành động này của Vương Hoằng hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của Nhiễm Mẫn.

      Y chậm rãi quay đầu lại.

      Híp hai mắt đánh giá Vương Hoằng cần cổ vẫn chảy máu, tươi cười lại vẫn lạnh nhạt tao nhã, Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, chậm rãi, y khàn giọng : “Đúng là đôi cẩu nam nữ tình thâm ý trọng!”

      tới đây, y ngay lập tức cất đao vào vỏ.

      Đồng thời lúc Nhiễm Mẫn làm động tác này, Vương Hoằng cũng thi thi nhiên nhiên quăng trường kiếm sang bên, hộ vệ vội vàng tiếp nhận.

      Ánh mắt của Nhiễm Mẫn từ người Vương Hoằng chuyển sang Trần Dung.

      Nhìn Trần Dung chậm rãi đứng lên, tóc tai xõa ở mặt, y đột nhiên : “Ngày ấy nàng xuất trước hai quân, là muốn tìm cái chết đúng ?”

      Trần Dung ngờ y đột nhiên hỏi như thế, chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Nàng nhìn Nhiễm Mẫn, lông mi dài chớp cái, hề đáp lời.

      Nhiễm Mẫn phất phất tay, quát với nhóm hộ vệ Vương gia ở bốn phía: “Lui ra phía sau chút.”

      Chúng hộ vệ ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng.

      Vương Hoằng vung tay áo dài.

      Lập tức, bọn họ đồng thời cúi đầu, thối lui ra phía sau. Sau khi giống như lơ đãng rời khỏi mười bước, đám hộ vệ Vương gia liền dừng lại, bọn họ vẫn theo dõi tình thế của ba người, vẫn ngăn cách ánh mắt mọi người nhìn về nơi này.

      Khi nhóm hộ vệ lui ra, thị tỳ về phía Vương Hoằng, trong tay nàng ta cầm hộp gỗ, dường như đựng vải sạch cùng thuốc trị thương, hẳn là chuẩn bị giúp Vương Hoằng băng bó.

      Khi nàng ta đến gần, Vương Hoằng chút để ý nhìn về phía Trần Dung, thấy Trần Dung nhìn chăm chú chỗ cổ chảy máu của mình, chàng lại thu hồi ánh mắt.

      Sau đó, Vương Hoằng liếc nhìn tỳ nữ kia cái. Vừa liếc mắt cái, tỳ nữ kia lập tức thi lễ, chậm rãi lui ra phía sau.

      Nhiễm Mẫn lại mở miệng, giọng của khàn khàn: “Nàng muốn tìm cái chết, là vì chạm vào nàng sao?”

      Trần Dung trả lời.

      Nhiễm Mẫn nhăn mày rậm, y lại trầm giọng hỏi: “ chạm vào nàng nên nàng muốn tìm cái chết…… Nàng trinh liệt vì ta như thế, vì sao còn muốn tìm mọi cách bảo vệ ?”

      Lúc này, lời của Nhiễm Mẫn vừa dứt, Trần Dung nở nụ cười.

      Nàng khẽ cười, vừa cười vừa nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

      Ngửa đầu, nhìn nam nhân từng làm cho nàng nhớ thương mười mấy năm, khóe miệng Trần Dung cong lên, nhàng cười : “Tướng quân, cả đời này ta cũng bởi vì ngài mà trinh liệt!” câu thốt ra, khi Nhiễm Mẫn tỏ ra phẫn nộ, Trần Dung vươn tay phẩy lọn tóc che trước mặt, lười biếng tiếp tục : “Ta tìm chết là vì chàng chỉ cho ta địa vị thiếp thất…… Ngay cả tướng quân, lúc trước nếu đồng ý cưới ta, A Dung cũng thèm nhìn tướng quân cái.”

      Lấy loại ngữ khí lười nhác, ngạo mạn tới đây, Trần Dung tà nghễ nhìn Nhiễm Mẫn, tựa tiếu phi tiếu nhìn y nổi giận, nhàng hỏi: “Tướng quân, ngài muốn giết ta sao? Nếu muốn, vậy A Dung đây.”

      Trần Dung như thế, Nhiễm Mẫn nào từng gặp qua.

      Khuôn mặt tuấn tú của y bình tĩnh, tay phải lại ấn lên vỏ đao.

      Đúng lúc này, Trần Dung đến gần y bước, nàng vươn bàn tay ngọc bạch mềm mại, nhàng mà đặt vỏ đao của y. Lấy loại tư thế dường như tò mò, cũng dường như nhàm chán, nàng vuốt ve vỏ hoa văn vỏ đao, tay phải nắm chuôi đao, chậm rãi kéo ra ngoài.

      Khi nàng vừa kéo, tia sáng bắn vào mi mắt, lúc này, Trần Dung khẽ nở nụ cười, nàng nâng lên hai mắt, mị, dường như thương, dường như vui mừng nhìn Nhiễm Mẫn, chậm rãi dựa sát vào, chậm rãi đem đôi môi đào đặt trước mặt y.

      Nàng hướng tới y, phun ra hơi thở thơm hương, nũng nịu hỏi: “Nhiễm tướng quân, ngài ta sao?” Hỏi tới đây, nàng bứt ra lui về phía sau, dùng tay áo dài che miệng, hai mắt cười híp thành đường: “Nhiễm tướng quân, hay là ngài biết, từ ngày đầu tiên gặp được ngài, ta cố ý khiến cho ngài chú ý, muốn thay thế A Vi trở thành thê thất của ngài?”

      Nàng liếc y, ánh mắt nhạt nhẽo, tươi cười diễm, ánh mắt kia, tươi cười kia, đột nhiên khiến cho Nhiễm Mẫn cảm giác được loại vô cùng nhục nhã.

      Gần như cần nghĩ thêm, y tin lời của Trần Dung. Y cùng với nàng vốn quen biết, khi phụ nhân này lần đầu tiên gặp y biểu oán hận mãnh liệt đối với y, thỉnh thoảng còn có vẻ ủy khuất rưng rưng. Đúng là bởi vì điều này, y mới bị nàng hấp dẫn.

      sai, nàng nhất định là vì muốn câu dẫn mà sử dụng thủ đoạn này. Đúng rồi, thứ nữ nho có phụ huynh ở đây như nàng, ngoại trừ câu dẫn mình, còn có đường ra gì nữa?

      Khuôn mặt tuấn tú của Nhiễm Mẫn trở nên kịch liệt vặn vẹo. Y trừng mắt nhìn Trần Dung, đột nhiên, tay phải y duỗi ra, bóp chặt cần cổ trắng nõn của Trần Dung!

      Nhìn sắc mặt Trần Dung nhanh chóng chuyển sang xanh mét, lại vẫn mỉm cười, trào phúng nhìn mình, Nhiễm Mẫn nghiến răng nghiến lợi quát: “Tiện phụ! Tiện phụ nhà ngươi!”

      Trong tiếng thở gấp, ngay khi Vương Hoằng phía sau định ra tay, Nhiễm Mẫn đẩy mạnh Trần Dung cái, làm nàng lảo đảo lui ra phía sau vài bước.

      Nhiễm Mẫn trừng nhìn Trần Dung xoa cổ ngừng ho khan, khàn khàn cười, thấp giọng : “Vì tiện phụ như thế đáng!” tới đây, y vung tay áo dài, cất bước rời .

      Chúng hộ vệ vội vàng tản ra, nhường đường cho Nhiễm Mẫn nhanh chóng rời .

      Trong nháy mắt, tiếng vó ngựa xa.

      tiếng bước chân nhàng chậm rãi truyền đến.

      Quần áo tuyết trắng xuất ở trong tầm nhìn của Trần Dung.

      bàn tay to ấm áp xoa cổ của nàng, ôn nhu vuốt ve gáy ngọc xanh tím, nhàng mà thương tiếc hỏi: “Đau ?”

      Trần Dung vẫn cúi đầu, tùy ý để tóc che ở trước mắt đẩy bàn tay kia ra, xoay người định rời khỏi.

      Lúc này, ống tay áo của nàng bị kéo căng, ngay sau đó, nàng rơi vào trong ôm ấp ấm áp. Chàng ôm nàng, cằm gác lên mái tóc nàng, thào : “A Dung, đừng tự mình như thế…… Ta đau lòng.” Giọng ôn nhu như nước suối, thấm sâu vào lòng người.

      Lại lần nữa, Trần Dung ngăn tay chàng.

      Tóc tai che lấp ánh mắt của nàng, giọng bởi vì cổ họng bị thương mà trở nên khàn khàn khẽ bay tới: “Thất lang.”

      Nghe thấy nàng chủ động gọi chàng, giọng của Vương Hoằng trở nên vô cùng ôn nhu: “Uh.”

      Trần Dung cười cười, nàng nhàng : “Thất lang, ta muốn chàng chết…….” Nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững: “Vừa rồi, Nhiễm Mẫn bảo ta quỳ ta quỳ, muốn đánh ta cũng để cho đánh. Nhưng mà, chịu chút đau khổ, cứu chàng mạng vẫn rất giá trị.”

      Dù là nàng hay là Vương Hoằng đều hiểu biết tính cách của Nhiễm Mẫn. Nếu y trở nên thô bạo, khi làm việc để ý tới hậu quả. Vừa rồi, y động sát khí với Vương Hoằng.

      Vương Hoằng giật mình, nhíu hai hàng lông mày nhìn Trần Dung.

      Trần Dung vẫn tươi cười, tươi cười này lạnh lùng, trong trẻo nhưng đạm nhạt, còn có vẻ xa xôi. Nàng lẳng lặng nhìn Vương Hoằng: “Khi ở phủ Nam Dương vương, Thất lang từng cứu ta mạng. mạng kia, ta trả lại ở thành Mạc Dương. Sau đó nhiều lần chàng vươn tay cứu giúp, ta cũng dùng thân trong sạch hoàn trả.”

      Miệng nàng bất giác nhếch lên, cười lạnh như băng: “Lúc này, ta cứu chàng, Thất lang, ta muốn đổi điều kiện với chàng.”

      Nàng nhìn chàng, gằn từng tiếng : “Ta muốn chàng đồng ý: Từ nay về sau, chàng và ta, hai người thể ở chung! Vĩnh viễn thể ở chung!”

      Ánh mắt của nàng lạnh như băng, giọng của nàng trầm mà tĩnh.

      Nàng nhìn chàng, gằn từng tiếng ra.

      Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ như thế, phụ nhân mị động lòng người như thế, trước đó lâu còn cùng chàng giường tháp triền miên, rơi lệ gọi chàng là Thất lang. Tiếng gọi đó ràng là tương tư tận xương, nhớ thương tận xương!

      Lúc đó, máu xử nữ vẫn còn chưa khô cạn, nàng đứng ở trước mặt chàng, dùng loại ngữ khí tư thái xa xôi, lạnh như băng, hề có tình ý cho chàng biết, nàng hy vọng nàng và chàng còn qua lại nữa!

      Từ khi Vương Hoằng ra đời tới nay luôn là thiên chi kiều tử, sau khi trưởng thành thành thiếu niên, ngay cả công chúa đối với chàng cũng là thiên kiều bá mị, ngoan ngoãn phục tùng…… Mà đối với nhóm công chúa, dù là chàng hay là tùy tùng của chàng đều khinh thường. Trưởng tử Lang Gia Vương thị cần đám công chúa này tô vẽ thêm sáng ngời thêm màu sắc!

      Lần đầu tiên trong cuộc đời chàng gặp được phụ nhân như thế, nghe thấy lời vô tình đến vậy.

      Tức , Vương Hoằng ngây người.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 129: Chém ngựa
      EDIT: HOÀN TÚ

      Đối mặt với biểu tình Trần Dung lạnh lùng gần như thấu xương, chậm rãi, Vương Hoằng híp hai mắt lại, chàng cười ôn nhu, nhàng xoa môi Trần Dung, vuốt ve nó, chàng dựa sát vào nàng, khẽ : “A Dung hiểu ta rồi…… Người như ta, vốn thích bị ai bức bách.” Chàng ôn nhu nhìn nàng, giọng trở nên nhàng, tựa như gió xuân phất qua: “Nhìn A Dung, ta càng vui mừng, vậy phải làm sao bây giờ?”

      Chàng nhìn nàng đong đầy tình ý, ngón trỏ nhàng ấn cái môi nàng, rồi xoay người trở lại tháp.

      Chỉ chốc lát, tiếng đàn thản nhiên vang lên.

      Lúc này, tịch dương vàng rực chiếu rọi mi mắt chàng, gió đêm khiến góc áo trắng tung bay, ràng ngực có vết máu nhìn thấy mà ghê người, nhưng dù là động tác hay là biểu tình của chàng vẫn thản nhiên cao nhã, ngay cả tiếng đàn cũng phiêu miểu giống như kể chuyện xưa.

      Chậm rãi, Trần Dung rũ hai mắt, nàng nhếch khóe miệng, đến bên xe ngựa.

      Vừa mới ra bước, tỳ nữ Vương phủ tới, nàng ta hướng tới Trần Dung thi lễ, thấp giọng : “Nữ lang, thỉnh cho phép tỳ nữ thêm xiêm y cho người.”

      Trần Dung dừng chân, gật đầu.

      Tỳ nữ chân tiến lên, nàng ta đem quần áo màu trắng phủ thêm cho Trần Dung, sau đó cởi tóc nàng ra, chải vuốt vài cái, rồi vấn lại lần nữa, lại dùng khăn mặt lau bùn đất mặt nàng.

      Chỉ khắc, Trần Dung vừa rồi còn lăn hai vòng mặt đất tân trang đổi mới hoàn toàn, sạch như lúc ban đầu.

      Theo khóe mắt, Trần Dung liếc thấy hai tỳ nữ quỳ gối bên cạnh Vương Hoằng, giúp chàng băng bó miệng vết thương.

      Khi Trần Dung cất bước, nhóm Vương gia hộ vệ vây quanh nàng cùng Vương Hoằng bắt đầu tản . Tức , ánh mắt ở bốn phía vẫn tò mò hướng tới nơi này nhất tề trông lại.

      Dưới những ánh mắt này, Trần Dung bước về phía xe ngựa của mình. Bình ẩu đứng ở bên xe ngựa, nhìn thấy Trần Dung đến gần, bà vội vàng tiếp đón, thấy thường phục màu trắng thân Trần Dung, lại đánh giá nàng lần nữa rồi hỏi với vẻ cẩn thận: “Nữ lang, vừa rồi Nhiễm tướng quân đến đây ư?”

      Trần Dung trả lời bà, bước thẳng lên xe ngựa, chỉ chốc lát, mệnh lệnh của nàng từ trong xe ngựa truyền đến: “Ẩu, rửa mặt chải đầu cho ta.”

      “Vâng.”

      Đêm khuya.

      Minh nguyệt như nước, mây trắng như bông.

      Sáng sớm ngày hôm sau, giọng của tỳ nữ ở bên ngoài truyền đến: “Nữ lang có ở đây ?”

      Bình ẩu vội vàng đáp: “Ở đây.”

      Tỳ nữ kia cười : “Lang quân đợi nàng lâu.”

      “Vâng.” Bình ẩu vội vàng vui mừng lên tiếng, thúc giục Trần Dung: “Nữ lang?”

      Trần Dung vén rèm xe, nàng nhìn lại tỳ nữ kia: “Thỉnh chuyển cáo lang quân, A Dung khoẻ, hôm nay qua.”

      Lời của nàng vừa dứt, tỳ nữ kia che miệng nở nụ cười, khoái hoạt : “Lang quân nhà ta dự đoán được thân thể nữ lang khoẻ, ngài bảo tỳ nữ chuyển cáo nữ lang, lương y chuẩn bị, nếu nữ lang được, ngài bảo hộ vệ tiến đến mời.”

      Hộ vệ đến mời? Vậy phải áp bức sao? Trần Dung mỉm cười, : “Cần gì sai bảo hộ vệ? Người như lang quân, chàng cố ý muốn A Dung tiến đến, A Dung dám theo.”

      Nàng nhảy xuống xe ngựa, trong ánh mắt mở lớn của tỳ nữ kia, nàng cười dài mở ra hai tay, khẽ giũ váy dài, : “Xem , vừa nghe thấy lang quân nhà ngươi thương, A Dung ta khỏe mạnh hoàn toàn rồi.”

      Tỳ nữ kia vẫn còn trừng mắt nhìn Trần Dung.

      Có điều lúc này Trần Dung đạp guốc gỗ về phía xe ngựa của Vương Hoằng. Lúc này thời tiết rất đẹp, Trần Dung ở phía trước, vòng eo nhắn và cặp mông tròn đầy, khiến bóng dáng của nàng có loại mị rung động lòng người.

      Tỳ nữ kia bên nhìn, bên nhịn được cười : “Nữ lang và các nữ lang khác có khác biệt rất lớn?” ràng tục diễm đến mức này nhưng hành vi cử chỉ cùng tươi cười của nàng lại mang theo tự tại.

      Trần Dung để ý đến.

      Chỉ chốc lát, nàng tới trước xe ngựa của Vương Hoằng.

      Ánh mắt liếc qua, nam nhân kia tuấn dật thanh hoa, như trăng sáng ngồi ở tháp chuyên chú lật xem quyển sách lụa.

      Trần Dung liếc mắt cái, chậm rãi bước lên xe ngựa.

      Nàng vừa ngồi xuống, Vương Hoằng liền giọng phân phó: “Xuất phát.”

      “Vâng.”

      Bánh xe lạo xạo, cát bụi bốc lên, đoàn xe bắt đầu khởi hành.

      Trần Dung lại nhìn về phía Vương Hoằng. Hôm nay chàng mặc xiêm y cao cổ màu trắng. Tấm vải kia dùng sợi tơ kim sắc dệt nên, thêu ra phượng hoàng hai cánh, khiến toàn thân chàng vô cùng cao nhã.

      Nhìn gương mặt chàng bình thản, khóe miệng khẽ nhếch, lúm đồng tiền mơ hồ, nào giống như người vừa bị thương?

      Nhìn chàng cái, Trần Dung thu hồi ánh mắt.

      Lúc này, bên truyền đến tiếng cười khẽ của Vương Hoằng: “A Dung mạnh khỏe, có lẽ cần đại phu.”

      Tiếng cười ôn nhu nhàng chậm chạp, nhưng Trần Dung nghe thế nào cũng đều thấy mang theo đùa cợt.

      Trần Dung trừng mắt nhìn, chầm chậm : “A Dung vừa nghe thấy lang quân muốn phái hộ vệ đến, làm sao còn dám khỏe nữa?”

      Lời này của nàng cũng châm chọc chàng áp bức mình.

      Vương Hoằng cười ra tiếng.

      Chàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Chàng nghiêng đầu, lọn tóc rủ xuống trước mắt. Mỉm cười, Vương Hoằng nhàng : “A Dung.”

      Trần Dung ngẩng đầu nhìn chàng.

      Vương Hoằng đối mặt với biểu tình thản nhiên của Trần Dung, khẽ cười : “ tại A Dung là động lòng người.”

      Nghe ngữ khí này của chàng, nhìn vẻ mặt này của chàng, dường như xung đột, đủ loại biểu của Trần Dung ngày hôm qua chính là tìm mọi cách lấy lòng chàng, cố tình hấp dẫn chú ý của chàng.

      Trần Dung khẽ mím môi, nàng quyết đoán quay đầu nhìn ra ngoài xe ngựa.

      Nàng vừa xoay đầu, Vương Hoằng hé răng thêm gì nữa. Ánh mắt Trần Dung liếc qua thấy chàng viết nhanh, cũng biết viết cái gì?

      Lúc này, chiếc xe ngựa tới gần.

      Xe ngựa kia ngay phía sau xe ngựa của Vương Hoằng lập tức ngừng lại, sau đó, Dũ Chí và Hoàn Cửu lang được tỳ nữ đỡ ra khỏi xe ngựa. Bọn họ bước đến rồi dừng lại trước xe ngựa của Vương Hoằng, ngồi xuống tháp đối diện của Vương Hoằng.

      Hai người ngồi xuống xong, Dũ Chí phát ra tiếng cười kỳ quái trong cổ họng, vừa cười vừa Hoàn Cửu lang : “Cửu lang hôm qua ở đây, đáng tiếc, đáng tiếc, rất đáng tiếc.”

      tới đây, nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm cổ Vương Hoằng, ngạc nhiên hỏi: “A, thời tiết dễ chịu nắng rực rỡ thế này, sao Thất lang mặc loại xiêm y kín mít như vậy? Hay là, cổ huynh có gì đó thể lộ ra ngoài ánh sáng?”

      Vương Hoằng ngẩng đầu liếc trắng mắt, tiếp tục đọc sách.

      bên Hoàn Cửu lang lúc này dùng giọng sắc nhọn của mình : “Đừng vội cười nữa, thế nhân lạnh bạc, mọi nam nữ si tình đều đáng để tôn kính.”

      Dứt lời, Hoàn Cửu lang đứng lên, hướng tới Vương Hoằng vái chào sâu, sau đó chuyển sang Trần Dung, cũng hướng tới nàng vái chào sâu.

      Khi làm động tác này biểu tình của rất nghiêm túc, có vẻ tôn kính chi cực.

      Hoàn Cửu lang bên này còn chưa ngồi xuống, bên cạnh Dũ Chí rốt cuộc thể tự chế mà cuồng tiếu.

      Đúng lúc này, Vương Hoằng mở miệng: “Người đâu.”

      hộ vệ tới gần đáp: “Lang quân?”

      Hai mắt Vương Hoằng khóa chặt sách lụa, cũng ngẩng đầu lên: “Đuổi hai người này xuống xe ngựa.”

      Mệnh lệnh vừa thốt ra, hộ vệ chút nghĩ ngợi đáp: “Vâng.”

      Dũ Chí liên tục lắc đầu, vội kêu lên: “ cần đuổi cần đuổi, chúng ta tự mình rời .” bên kêu lên bên cười to, hai người ngay cả tháp đều chưa ngồi ổn liền tranh thủ nhảy xuống xe ngựa.

      Tuy rằng hai người xa, nhưng tiếng cười quái dị vẫn ngừng truyền đến.

      Vương Hoằng chậm rãi nhíu mày.

      Chàng gập sách lụa, chuyển sang hộ vệ quát: “Chém ngựa!”

      Ra lệnh tiếng, hộ vệ kia nghiêm nghị đáp: “Vâng.”

      Đáp ứng xong, hộ vệ kia rút đao nơi thắt lưng, về phía xe ngựa của Dũ Chí và Hoàn Cửu lang.

      Lúc này, trong xe ngựa truyền đến tiếng cười to, khiến cho ít người chú ý. Những người này nhìn thấy hộ vệ kia như gió xoáy ập đến khỏi kêu sợ hãi ra tiếng.

      Trong tiếng kêu, Dũ Chí ngồi trong xe ngựa bị kinh động lập tức ngẩng đầu lên.

      vừa nâng mắt liền đối diện với đại đao lạnh lẽo của hộ vệ, lập tức Dũ Chí quát to tiếng, vội vàng co rụt đầu lại, kêu lên thảm thiết: “Thảm rồi thảm rồi!”

      Dũ Chí vừa kêu, Hoàn Cửu lang cũng vươn đầu ra. Vì thế, trong tiếng quái kêu của Dũ Chí, trong tiếng quát khẩn trương của Hoàn Cửu lang, hộ vệ kia xông tới, khi xẹt qua xe ngựa, hàn đao trong tay rơi xuống nhanh như tia chớp!

      Huyết quang vọt lên cao, tuấn mã kéo xe bị chém bay đầu. Mà lúc này, xe ngựa vẫn theo quán tính chạy về phía trước.

      Lập tức, vài hộ vệ của Dũ gia cùng Hoàn gia vội vàng vọt tới, hơn mười đôi tay đồng thời vươn ra, giữ vững xe ngựa.

      Trong xe ngựa, Dũ Chí kinh hồn chưa định vẫn kêu to, Hoàn Cửu lang ốm yếu lại dùng tay ấn ngực chửi ầm lên.

      Trong đủ loại thanh náo nhiệt, hộ vệ Vương gia giữ cương ngừng tuấn mã, nghiêm trang hướng tới mọi ánh mắt tò mò mà giải thích: “Ngựa của Dũ gia bị bệnh, vì phòng bị lây bệnh cho cả đoàn ngựa, mỗ thể thực thủ đoạn độc ác này.”

      Dứt lời, giục ngựa tới gần xe ngựa Dũ Chí, hướng tới hai người bên trong hô to gọi thấp giọng cười khổ mà : “Hai vị biết lang quân nhà ta mất hứng lại càng muốn động vào vết thương của ngài, lần này thống khoái rồi chứ?” tới đây, lại khẽ : “Lang quân vừa rồi ngài cùng với hai vị tình như huynh đệ, là huynh đệ, tất nhiên có khổ cùng làm, có tội cùng chịu…… Nếu hai vị cao hứng, nên kêu lớn hơn nữa.”

      lời thốt ra, hai người Dũ Hoàn lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

      được ngày, phía trước rốt cục xuất ngã rẽ, khi nhóm hộ vệ tiến đến xin chỉ thị, Vương Hoằng bảo rời khỏi đại đội ngũ.

      Vì thế, hơn mười cỗ xe ngựa dưới bảo hộ của năm trăm hộ vệ, lên ngã rẽ kia.

      Đương nhiên, đám người Bình ẩu cũng ở trong đó.

      Dần dần, thành Nam Dương cách càng ngày càng xa.

      Trần Dung xốc lên rèm xe, nhìn về phía thành Nam Dương nhủ thầm: Kiếp trước, thành Nam Dương vẫn rơi vào tay người Hồ, hy vọng kiếp này cũng như thế…… chỉ là trong thành Nam Dương kia còn có người cùng điền sản cửa hàng của nàng mà bởi vì, so sánh với Nam Dương, Kiến Khang lại càng là địa phương xa lạ.

      Đảo mắt, năm ngày trôi qua.

      ngày này, thời tiết nắng đẹp, dương quang mùa đông ấm áp chiếu rọi trời đất, nhìn xe ngựa chạy đất vàng xuất chút sắc xanh nhạt, Trần Dung giọng : “Mùa xuân sắp tới rồi.”

      Nàng lại quay đầu ngắm nhìn thành Nam Dương, đột nhiên với Vương Hoằng: “Thất lang, Nam Dương nay còn khói lửa, Mộ Dung Khác buông tha việc công thành đúng ?”

      Vương Hoằng dựa vào tháp, vừa vặn chỉnh lật sách lụa, nâng mắt, thản nhiên trả lời: “Gã sớm rồi.”

      Trần Dung yên lòng, chuyển mắt, nàng giọng : “Ta cũng nghĩ như thế.” Với cách làm người làm việc của Vương Hoằng, sao chàng có thể vô thanh vô tức rời ? Dù thế nào, trước khi chàng cũng bố trí phen, khiến cho Mộ Dung Khác thể lui quân.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 130: Trở lại Kiến Khang
      EDIT: HOÀN TÚ

      Đảo mắt tháng trôi qua.

      Dọc theo đường , năm trăm hộ vệ xốc vác phía trước cũng đủ để dọa lui đạo tặc lẻ. Vì thế, đoàn người vô kinh vô hiểm qua, trong nháy mắt, Kiến Khang ở trong tầm nhìn.

      Từng bước đến gần phạm vi thành Kiến Khang, toàn bộ khí hoàn toàn khác biệt so với trước kia.

      đội lại đội đệ tử hoa phục giục ngựa mà đến, dù là nơi núi rừng hay là nơi bãi đất hoang vu, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng hát vang.

      khắc sau, Trần Dung có thể nghe thấy trong thành truyền đến tiếng cười vui cùng sanh nhạc.

      Ngay khi nàng nhìn ngắm xung quanh, đội đệ tử hoa phục cưỡi ngựa phóng đến, bọn họ bên thét to, bên vung roi ngựa. Roi ngựa kia quất vào trong khí, phát ra từng tiếng rung động.

      Mười mấy đệ tử hoa phục trong nháy mắt vọt tới bên cạnh đoàn xe.

      Đúng lúc này, thiếu niên xinh đẹp kêu lên: “Dừng lại, dừng lại.”

      Giọng này?

      Trần Dung chuyển mắt nhìn lại, quả nhiên, thiếu niên này mày liễu mắt hạnh, da thịt trắng nõn, có hầu kết, làm sao là thiếu niên cho được? ràng là nữ lang cải trang.

      Lại vừa ngắm nhìn, Trần Dung phát năm sáu người vây quanh bên cạnh thiếu niên này, hóa ra đều là nữ lang cải trang thành.

      Sau khi nữ lang cầm đầu kia chặn đội ngựa, nghiêng đầu đánh giá mọi người trong đoàn xe.

      Liếc mắt qua lại, nàng ta đột nhiên vung roi ngựa, hướng tới hộ vệ cao giọng quát: “Ngươi, quay đầu lại!”

      Hộ vệ kia nghe vậy, nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía nàng.

      Nữ lang kia liếc nhìn cái, mặt toát ra chút thần sắc thất vọng, roi ngựa trong tay nàng ta vung mạnh trong khí phát ra từng tiếng “vun vút”, nàng ta buồn bực kêu lên: “Hơn mấy trăm trượng phu, người người khí phách hiên ngang, lại ai là mĩ thiếu niên. Hừ, nếu đẹp, các ngươi kiêu ngạo cái gì chứ?”

      Lời của nữ lang vừa dứt, các nương phía sau đồng thời cười duyên, các nàng dùng tay áo dài che miệng, líu ríu kêu lên: “Đúng vậy, đúng vậy, phí công chúng ta cố ý chạy tới.”

      “Hán tử kia, nếu ngươi phủ phấn, vẫn còn coi là tạm được.” Nữ lang này vung roi ngựa chỉ vào hộ vệ diện mạo tuấn tú, làn da rám nắng trong đám người.

      biết trong xe ngựa có thể có mĩ thiếu niên hay ?”

      Cũng biết là ai những lời này, lập tức nhắc nhở nữ lang cầm đầu kia, nàng ta giục ngựa hướng về xe ngựa của Vương Hoằng.

      Trần Dung cách qua lớp rèm xe nhìn tình cảnh này, kiếp trước nàng từng tới thành Kiến Khang, mà khi đó nàng là thê tử của Nhiễm Mẫn, cho dù tiến đến cũng chỉ vội vội vàng vàng, hề nhàn hạ. Làm sao nàng từng gặp qua nữ lang lớn mật thế này? Đúng rồi, nàng nghe qua Kiến Khang dân phong xa hoa thành tính, hơn nữa trong hoàng cung có người đầu, gia phong bó buộc nhóm nữ lang thế gia, hề thiếu người phong lưu. Thế gian này cho tới bây giờ đều là như vậy, mọi lễ giáo quy củ, trách móc nặng nề thị phi đều là nhằm vào thân phận mà thôi.

      Đảo mắt, nữ lang kia mang theo chúng nương nhằm vào xe ngựa của Vương Hoằng.

      Trần Dung thu hồi ánh mắt, nàng hiếu kì liếc về phía Vương Hoằng.

      Đúng lúc này, Vương Hoằng luôn luôn dán mắt vào sách lụa mở miệng, giọng của chàng thanh nhuận tao nhã: “Có thể phóng cờ lên rồi.”

      Khi Trần Dung ngẩn ngơ khó hiểu, hộ vệ cao giọng đáp: “Vâng.”

      Đảo mắt, tiếng hét lớn của hộ vệ kia truyền ra: “Phóng cờ.”

      lời thốt ra, chúng hộ vệ vù vù xoay người xuống ngựa, trong nháy mắt, mọi dấu hiệu cùng cờ xí của Lang Gia Vương thị xuất ở từng góc xe.

      Khi hộ vệ kia vừa mở miệng, nhóm nữ lang còn cười đùa ngắm nhìn, nhưng ngay sau đó các nàng khỏi ngẩn ngơ.

      Trong lúc ngây ra như phỗng, nữ lang cầm đầu kia xoay người xuống ngựa, nàng ta tao nhã cung kính hướng tới xe ngựa của Vương Hoằng thi lễ, run giọng kêu lên: “Thiếp biết, lang quân chớ trách!”

      Lời của nữ lang khiến mọi người bừng tỉnh, lập tức, mười mấy nữ lang giả trang thiếu niên đồng thời xoay người xuống ngựa, trong lúc nhất thời, mọi người đều thở dài, vẻ mặt kính sợ nhất tề kêu lên: “Chúng tôi biết, lang quân chớ trách.”

      Trả lời các nàng là tiếng bánh xe lạo xạo, trong nháy mắt, đoàn xe liền lướt qua đám người, chỉ để lại cát bụi.

      Trần Dung quay đầu lại, liếc nhìn nữ lang vẫn nhúc nhích cúi đầu, cực tao nhã cực tiêu chuẩn bảo trì lễ tiết kia, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.

      Lúc này Vương Hoằng khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt chuyên chú nhìn sách lụa, dường như trường hợp vừa rồi chàng trải qua rất nhiều.

      Trần Dung cũng cong khóe miệng, chậm rãi cười, nàng chuyển mắt nhìn cửa thành cao lớn càng ngày càng gần, còn có nước sông trong suốt chảy xuôi hai bên cửa thành, khẽ : “Lang quân, thỉnh cho phép ta trở lại xe ngựa của mình.”

      Vương Hoằng chậm rãi buông sách lụa trong tay, liếc nhìn Trần Dung cái, miệng chàng bất giác cong lên, : “ xuống .”

      “Vâng.”

      Xe ngựa dừng lại, Trần Dung về phía xe ngựa của mình.

      Nàng vừa lên xe ngựa, Bình ẩu vội vàng tiến lên giúp nàng lau rửa bụi bặm. Thường thường liếc nhìn cửa thành càng ngày càng gần kia, Bình ẩu vui mừng kêu lên: “Nữ lang, đây là Kiến Khang, chúng ta trở lại Kiến Khang rồi!”

      gương mặt tròn của Bình ẩu mang theo tươi cười rạng rỡ, đôi mắt híp thành đường, bà với vẻ khoái hoạt: “Nữ lang, phụ huynh của người ở thành Kiến Khang đó. Vài năm gặp, cũng biết tại bọn họ có mạnh khỏe hay ?”

      Trần Dung nâng mắt nhìn Bình ẩu, nhìn nét mặt già nua bà mà tươi cười nở hoa, môi Trần Dung giật giật, cuối cùng cũng gì.

      Lúc này, đoàn xe bắt đầu vào thành.

      Dù là Bình ẩu hay là Trần Dung đều chuyện, bắt đầu chuyên chú nhìn ngắm trong thành.

      chỉ là các nàng, khắc khi phóng cờ và dấu hiệu lên, khí thế của hộ vệ Vương gia đột nhiên biến đổi. Đến lúc này, mặt mỗi người đều mang theo tươi cười ôn hòa xa cách, lưng thẳng, tay nắm roi ngựa, tư thế cưỡi ngựa đều trở nên tiêu chuẩn thống nhất, trở nên trang nghiêm lộ ra vẻ tao nhã.

      Lúc này mọi hộ vệ đều lộ ra loại kiêu ngạo phát ra từ trong khung, còn có nho nhã trải qua nhiều năm huấn luyện mới có được. Giờ khắc này, năm trăm hộ vệ, mỗi người đều có loại phong phạm của nho tướng.

      Nhìn bọn họ, Bình ẩu rụt đầu rụt cổ, hâm mộ thào lẩm bẩm: “Thế nhân đều , thà làm phó dịch Vương gia, làm thần tử của đế vương. Phó dịch Vương gia chính là bọn họ đó.” Bà dùng ánh mắt xa lạ, tràn ngập kính sợ nhìn đám hộ vệ Vương gia, dường như lúc này mới phát , nhóm hán tử cùng bà ở chung hơn tháng vẫn ôn hòa tùy ý lại là người có thân phận bất phàm như thế.

      Khi nhóm hộ vệ bắt đầu tiến vào thành Kiến Khang, gần như là đột nhiên, tiếng kêu la, cười đùa mừng rỡ như điên truyền đến. Đây là tiếng kêu của các thiếu nữ, các nàng ùa ra từ trong đám người, như hồng thủy dũng mãnh hướng về phía xe ngựa của Vương Hoằng mà thét chói tai: “Thất lang, Thất lang, là Thất lang trở lại.”

      “Thất lang rất thú vị, vừa lại lâu như vậy.”

      “Thất lang, chàng ở đây, vào đông lạnh lẽo thấu xương, mùa xuân cũng còn cảnh đẹp.”

      “Thất lang Thất lang, vì sao giấu giếm ra mặt?”

      Trong tiếng hoan hô, hò hét, mười hộ vệ Vương gia xoay người xuống ngựa, hình thành vòng tròn che chắn bên ngoài xe ngựa của Vương Hoằng.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :