1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 121: Trần Dung sau khi tỉnh lại
      EDIT: HOÀN TÚ

      Bàn tay Vương Hoằng phủ lên nơi riêng tư của nàng chợt ngừng lại.

      tay khẽ chống người dậy, Vương Hoằng ngẩng đầu nhìn Trần Dung. Chàng nhìn nàng, cất giọng khàn khàn: “A Dung.”

      Trần Dung mơ hồ lên tiếng, trong đôi mắt mê ly diễm mị long lanh ánh lệ.

      Vương Hoằng thở hào hển, chàng cúi đầu, đặt môi lên môi nàng, khẽ : “A Dung.” Chàng nuốt lời muốn vào trong bụng, thốt ra lại chỉ là tên gọi của nàng.

      Bàn tay đặt nơi riêng tư của nàng khẽ cử động.

      Khi chàng vừa động, Trần Dung rên rỉ, nàng chớp lông mi dài, lông mi rưng rưng lệ châu: “ thể, Thất lang, thể ……” Trong khi rên rỉ thốt ra lời cự tuyệt nhưng ngữ khí vẫn nỉ non mĩ đãng, câu hồn đãng phách.

      Nhìn Trần Dung như thế, gương mặt tuấn mỹ của Vương Hoằng càng trở nên đỏ ửng, chàng cúi đầu, đặt môi mình lên môi nàng, đầu lưỡi khẽ liếm vành môi nàng, đùa với cái lưỡi của nàng, chàng khẽ nỉ non: “…… Ta cũng muốn buông tay.”

      Sau khi xong câu đó, chàng cúi đầu, bạc môi ngậm trái đào khuôn ngực bên trái.

      Khi đầu lưỡi của chàng vừa di chuyển, tiếng rên rỉ của Trần Dung càng trở nên vang dội.

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến loạt tiếng bước chân.

      Chỉ chốc lát, tỳ nữ chậm chạp : “Nam Dương vương phái người đến, có chuyện gấp cần thương lượng.”

      Vương Hoằng cũng ngẩng đầu lên, chàng ngậm đầu ngực nàng, ngón tay khẽ lướt qua nơi riêng tư của nàng, hàm hồ trả lời: “Ai cũng gặp.”

      Tỳ nữ kia lên tiếng: “Vâng.”

      Nhìn thấy nàng ta xuống, Chức tỷ vội vàng lên, hỏi: “Lang quân như thế nào?”

      Tỳ nữ nhìn Chức tỷ chăm chú, giọng : “Ngài , ai cũng gặp.”

      câu vừa dứt, Chức tỷ cùng tỳ nữ này đồng thời biến sắc mặt. hồi lâu, tỳ nữ kia mới ngơ ngác : “Lang quân từ định lực phi phàm, đối với nữ nhân lại càng khinh đạm, nhưng lúc này lại…… A Chức, muội có chút sợ hãi.”

      Sắc mặt Chức tỷ cũng trắng bệch giống vậy, nàng ta ngẩng đầu nhìn cành trúc xào xạc dưới ánh nến, hồi lâu, nàng ta cười cười, ngữ điệu trở nên nhàng: “Có cái gì phải sợ hãi chứ? Nhân vật như lang quân nhà chúng ta, nữ lang kia theo ngài chỉ đắc ý vui mừng. Nàng ta vui sướng, tất nhiên lang quân cũng vui vẻ thôi.”

      Tỳ nữ kia nghe vậy, nở nụ cười, gật đầu mạnh.

      Trong phòng trúc, tiếng rên rỉ còn tiếp tục.

      Trần Dung ngẩng đầu, môi đào liếm cắn Vương Hoằng. Nàng thốt lên từng tiếng rên rỉ: “Thất lang, Thất lang, Thất lang……”

      Đúng lúc này, bàn tay vỗ về chơi đùa hạ thân nàng, tiếp theo, đùi nàng bị chàng dùng lực tách ra.

      Ngay sau đó, vật lửa nóng nặng nề chạm vào nơi riêng tư của nàng.

      Từ lúc này, Trần Dung giật mình cái.

      Gần như là đột nhiên, Trần Dung rơi nước mắt như mưa, lệ theo khóe mắt nàng chảy xuống bên sườn mặt nàng, thấm vào gối ngọc phía sau.

      Nước mắt giàn giụa, Trần Dung tách ra hai chân khoác lên bên hông chàng, nàng thào, lại kêu lên từng tiếng: “Thất lang, Thất lang, Thất lang……“Cho dù là mơ hồ, giọng của nàng cũng nghẹn ngào, chua xót.

      Ngữ khí nghẹn ngào, giọt lệ này làm động tác của Vương Hoằng lại cứng đờ.

      Vương Hoằng ngẩng đầu lên.

      Lúc này gương mặt chàng trắng trẻo như ngọc, tuấn mỹ động lòng hơi ửng đỏ, hai tròng mắt hề sáng trong nữa, trong con ngươi chỉ có diễm mị, ngay cả đôi môi cũng có chút sưng đỏ diễm lệ.

      Chàng yên lặng nhìn Trần Dung.

      Trần Dung xuyên qua màn lệ ngây ngốc ngắm nhìn chàng dưới ánh nến, nàng vươn tay ôm cổ chàng, đem mặt mình dán lên môi của chàng, nước mắt rơi như mưa, nàng nghẹn ngào vui mừng kêu lên: “Thất lang, ta vui mừng.”

      Nàng vừa rơi lệ vừa nàng vui mừng.

      Vương Hoằng giật mình.

      Chậm rãi, chàng cúi đầu, đem môi đặt lên mắt nàng, vươn lưỡi liếm sạch giọt nước mắt kia. Lúc này tóc dài ẩm ướt dính vào người chàng…… Tóc chàng và tóc nàng dính vào nhau, đan vào cùng chỗ, từng lọn lại từng lọn.

      Đúng lúc này, chàng rời khỏi nàng.

      người đột nhiên chợt lạnh khiến Trần Dung mở to hai mắt mê ly, nhìn về phía chàng.

      Dưới ánh nến, tay ngọc của nàng vuốt ve khuôn ngực bên trái, cái miệng nhắn sưng đỏ chảy ra sợi chỉ bạc, nàng thở hào hển nhìn chàng, sóng mắt như lửa: “Thất lang.” Nàng gọi chàng, vặn vẹo thân thể trần trụi, khẽ cầu xin: “Đừng rời khỏi ta.”

      Vương Hoằng lõa thể đứng ở bên giường, chàng chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung, giơ tay phải lên, lấy quá tấm vải trắng.

      Chàng hơi nghiêng người, tóc xõa mặt, người Trần Dung, nhìn thấy Trần Dung khát vọng nhìn mình, chàng cười tao nhã, ngữ khí mềm mại khàn khàn: “Ngoan, nâng mông lên.”

      Trần Dung nâng mông ngọc.

      Sau khi chàng đặt khối vải trắng kia dưới người nàng ngẩng đầu, chàng cười ôn nhu với nàng, tiếp đó, chàng lại đè lên thân thể nàng.

      Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của chàng, Trần Dung thỏa mãn rên rỉ ra tiếng.

      Chàng hoàn toàn nằm lên người nàng.

      Chàng lại tách hai chân nàng ra.

      Nơi lửa nóng căng cứng của chàng đặt tại nơi riêng tư của nàng.

      Chàng ngẩng đầu lên.

      Nâng đầu, Vương Hoằng hề chớp mắt nghiêm túc nhìn Trần Dung. Khi đối diện với ánh mắt mơ hồ của nàng, chàng mỉm cười, nhàng : “A Dung, nàng thể hối hận ……“Giọng rất trầm tĩnh.

      Trần Dung khó hiểu chớp mắt, vẫn si ngốc nhìn chàng.

      Có điều khi nhìn ngắm, cũng biết vì sao, trong mắt to tràn ngập diễm sắc cùng dục vọng lại ứ đầy lệ nơi vành mắt.

      Vương Hoằng cúi đầu, đem môi đặt lên mắt nàng, chàng nhắm mắt, với giọng vô cùng ôn nhu: “Ngoan, đừng rơi lệ …… Đừng khiến lòng ta mềm nhũn.”

      Lời vừa thốt ra, thân thể chàng đột nhiên trầm xuống.

      Tức , vật lửa nóng cứng rắn, nặng nề mà đâm sâu vào trong cơ thể Trần Dung.

      Trần Dung kêu lên sợ hãi, nháy mắt, nàng lại dùng hai mắt đẫm lệ mang ý hỏi chàng. Vật dừng trong cơ thể nàng kia lại va chạm mạnh vào bên trong!

      Tức , cưn đau nhức xé rách ập đến.

      Trần Dung ăn đau ra tiếng, nàng thét to: “A — đau quá!”

      Hai tay nàng bấu chặt bờ vai của chàng, muốn đẩy chàng ra ngoài, kêu lên: “Đau quá. Thất lang, có cái gì đâm ta, chàng giúp ta lấy nó ra .”

      Nàng dựa dẫm vào chàng, gọi chàng, hai mắt đẫm lệ mông lung, trong ánh mắt vừa mang theo tin cậy, lại có cầu xin, còn có chua xót e ngại thể .

      Vương Hoằng chỉ liếc nhìn cái rồi quyết đoán dời mắt, hề nhìn về phía nàng nữa.

      Tay phải chàng đặt lên chỗ tư mật giữa hai người, nhàng vuốt ve.

      Theo động tác của chàng, dần dần Trần Dung phát ra tiếng ngâm nga.

      Tiếng rên vừa mới thốt ra, Vương Hoằng đột nhiên cử động. Chàng cúi đầu ngậm bầu ngực nàng, tay trái xoa nắn bên ngực khác, tay phải đặt bên hông nàng, va chạm nàng từng chút .

      Bởi vì đau đớn, bởi vì căng tức cổ quái biết tên kia, Trần Dung còn nhè run rẩy mềm yếu, khẽ lắc đầu, tùy ý để tóc đen quấn quanh, gương mặt thanh diễm giống như khổ giống như vui.

      Tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn……

      vui thích này dường như vô cùng vô tận, cũng dường như chỉ trong chớp mắt.

      Cũng biết qua bao lâu, trong phòng trúc an tĩnh lại.

      Chức tỷ vẫn nghiêng tai lắng nghe lặng lẽ tiến về phía trước bước, khẽ gọi: “Lang quân?”

      Ngay khi nàng ta nghĩ rằng bên trong thanh truyền ra, ngữ khí Vương Hoằng khàn khàn mệt mỏi thốt ra mệnh lệnh: “Bưng chậu nước ấm đến.”

      “Vâng.”

      Chỉ chốc lát, Chức tỷ bưng nước ấm, nhàng đẩy cửa trúc.

      Cửa trúc vừa động, bên trong truyền đến giọng : “Để đó , cần tiến vào.”

      Chức tỷ ngẩn ra. hồi lâu, nàng ta nhàng : “Nhưng mà……” Mới ra hai chữ, người bên trong lại ra lệnh: “ ra ngoài.”

      “Vâng.”

      Chức tỷ buông chậu nước và khăn mặt, quần áo sạch , chậm rãi lui ra.

      Nàng ta nghe thấy có người xuống giường, sau đó, nhìn thấy cánh tay vươn ra cầm mấy thứ kia vào.

      Lắng nghe bên trong vang lên tiếng nước cùng với ngữ khí nỉ non của nữ tử cùng giọng trấn an ôn nhu của nam nhân, Chức tỷ càng nhíu chặt mày.

      Tỳ nữ trẻ tuổi tới gần nàng ta, liếc nhìn vào bên trong phòng trúc cái, thấp giọng hỏi: “A Chức, sao vậy?”

      Chức tỷ trừng mắt nhìn bên trong phòng trúc, : “Lang quân tự lau người cho nàng.”

      lời phun ra, hai tỳ nữ đều hé răng.

      hồi lâu, tỳ nữ trẻ tuổi run giọng hỏi: “A Chức, có phải chúng ta làm sai rồi hay ?”

      A Chức thể trả lời, dưới ánh nến, gương mặt thanh lệ của nàng tái nhợt như tờ giấy. Các nàng biết lang quân của các nàng cao quý như đế vương, thị tẩm phụ nhân, dựa theo lẽ thường là các nàng vào giúp lang quân tắm rửa thay quần áo, sau đó thay đệm chăn sạch , đốt hương để tản bớt mùi uế khí giúp lang quân ngủ yên. Về phần phụ nhân thị tẩm xong được nâng ra ngoài, chờ nàng tỉnh lại, lập tức ban cho chén thuốc ngừa thai.

      Nhưng tại, chuyện phát sinh bên trong vượt xa nhận thức của các nàng.

      hồi lâu, A Chức thào : “Khổ vì cầu mà được……. nữ lang tục diễm hèn mọn như thế, phải sau khi được thị tẩm còn nhiều giá trị nữa sao?”

      Trần Dung ngủ ngon giấc.

      Nàng ngừng lăn qua lộn lại, khóe mắt nhắm chặt thường thường chảy xuống giọt lệ.

      Nước mắt như châu, ở dưới ánh nến lấp lóa trong suốt.

      Cũng biết qua bao lâu, trời sáng.

      Trần Dung từ từ mở mắt.

      Nàng mơ hồ nhìn về phía màn cửa sổ bằng lụa mỏng.

      Dần dần, trong mắt của nàng có chút thần thái.

      Trần Dung chuyển con ngươi.

      Ánh mắt khó khăn vừa dời liền ngưng trệ, ở trước giường của nàng có bóng người màu trắng dựa bàn viết gì đó. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng màu trắng cao to tuấn dật, nét mặt tỏa sáng, ràng an vị ở đó thân lại như ở trong mây mù.

      Nghe thấy động tĩnh, người nọ ngẩng đầu lên, cười ôn nhu với nàng.

      Theo bản năng, Trần Dung cười với chàng.

      Nàng mở to mắt nhìn, thấy chàng vẫn biến mất, khỏi hồ nghi hỏi: “Chàng.”

      “Chuyện gì?” Chàng mỉm cười nhìn nàng, giọng ôn nhu như nước.

      Trần Dung lại mở to mắt nhìn, thấy chàng vẫn biến mất, cả kinh : “Thất lang, sao chàng lại ở đây?”

      câu thốt ra, nàng đột nhiên cảm thấy có chút đúng.

      Trần Dung cúi đầu xuống.

      Theo động tác của nàng, chăn rơi xuống, thân thể mềm mại như bạch ngọc có dấu vết xanh tím ở khắp nơi…… Nàng mặc quần áo!

      Trần Dung vội vàng vươn tay kéo chăn lên, chặt chẽ bao quanh mình, sau đó nhìn về phía Vương Hoằng.

      Nhìn qua, sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng bệch.

      Nàng cúi đầu, lặng lẽ xốc lên góc chăn, lại liếc mắt cái.

      Vừa liếc nhìn, Trần Dung hoàn toàn ngây dại.

      Rất lâu sau đó, nàng hỏi với câu tối nghĩa: “Tối hôm qua phải giấc mộng sao?”

      Lúc này Vương Hoằng buông bút lông, chàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Dung, lọn tóc nghịch ngợm che ở trước mắt.

      “Đúng, tối hôm qua phải là giấc mộng.” Giọng của chàng vẫn thanh nhuận ôn nhu như ngày thường.

      Trần Dung từ từ ngẩng đầu, nàng ngơ ngác nhìn chàng, lại hỏi: “Chúng ta…… Ngủ?”

      Giọng của Vương Hoằng vẫn thanh nhuận ôn nhu, mỉm cười nhìn nàng, trả lời: “Đúng.”

      Trần Dung nhắm hai mắt.

      Nàng nhắm chặt hai mắt.

      hồi lâu, nàng khàn khàn hỏi: “Chúng ta, vô môi vô sính, chưa từng kết hôn …… ngủ rồi sao?”

      Vương Hoằng còn nghiêng đầu, sợi tóc nghịch ngợm kia lắc lư ở trước mặt chàng: “Đúng.” Câu trả lời của chàng ôn nhu chi cực.

      Trần Dung từ từ ngồi dậy.

      Nàng vừa ngồi lên, chăn rơi xuống, nửa người hoàn mỹ trắng nõn duyên dáng ra ở dưới ánh mặt trời, ra ở trước mắt chàng.

      Đột nhiên lõa thể như thế, Trần Dung cũng có cảm giác gì ổn. Nàng tự mình ngồi dậy, cúi đầu, sợi tóc rủ xuống che khuất gương mặt.

      Giọng của nàng khẽ truyền đến: “Chàng cưới ta sao?”

      ……

      lâu cũng có câu trả lời.

      Trần Dung ha hả cười, nàng cúi đầu, khàn khàn : “Đúng vậy, làm sao chàng có thể cưới ta chứ? Nhưng mặc kệ như thế nào, ta vẫn phải hỏi, chàng có phải hay ?”

      Trong phòng im lặng vô cùng, vẫn có tiếng động nào truyền đến.

      Cúi đầu, tóc dài chưa được chải vuốt xõa ra che lấp gương mặt nàng, giọng của nàng từ sau mái tóc dài truyền đến: “Thất lang, chàng chuẩn bị an trí cho ta thế nào?”

      hồi lâu, Vương Hoằng với giọng ôn nhu đến cực điểm: “Khi nàng hiến dâng cho ta vẫn là xử nữ, ta lưu lại bằng chứng. A Dung, nàng làm quý thiếp của ta.”

      “Quý thiếp sao?”

      “Đúng.”

      Trần Dung khẽ cười.

      Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Năm ngón tay co lại, khẽ chải mái tóc, Trần Dung nghiêng đầu nhìn Vương Hoằng, khóe miệng nàng cong lên, gương mặt thanh diễm mang theo ý cười: “Vô môi vô sính liền theo chàng, vẫn có thể làm quý thiếp sao?”

      Ngữ điệu của nàng hơi kỳ lạ, Vương Hoằng trả lời, chàng chỉ yên lặng nhìn nàng.

      Trần Dung lại cười, nàng nhìn chàng, khẽ gọi: “Thất lang.” Rất ôn nhu.

      Vương Hoằng đáp : “Uh.”

      “Cho dù ta lấy thân phận quý thiếp vào cửa, ở Lang Gia Vương thị cũng thể ngóc đầu làm người đúng ?” Khi Vương Nghi cầu hôn, nàng cự tuyệt, tại lại vô môi vô sính ngủ với chàng…… đúng là tiện nhân mà. Quý thiếp như thế, ngay cả lương thiếp cũng bằng.”

      Vương Hoằng khẽ : “Đừng sợ.”

      ?” Trần Dung ha hả cười, sóng mắt lưu chuyển, dần dần nghiêng về phía trước, theo động tác của nàng, hai bầu ngực trắng nõn lấp lóa dưới ánh mặt trời.

      Trần Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn chàng, nhàng : “Thất lang, chàng có tin ? Ta từng giết người.”

      Vương Hoằng vì sao nàng điều này, khỏi giật mình.

      Khóe miệng Trần Dung khẽ nhếch, thân thể hoàn mỹ trắng nõn, gương mặt diễm lệ động lòng người, dưới ánh mặt trời tỏa ra diễm quang lóa mắt, nàng khẽ cười : “Ta giết bảy người…… Đều là nữ nhân.”

      Vương Hoằng nhíu mày, ánh mắt của chàng dời khỏi thân hình xinh đẹp của nàng, nhìn thẳng mắt nàng, chàng nhàng : “A Dung, nàng mệt mỏi rồi.” Nàng có lai lịch ra sao chàng rất ràng, lời này đúng là hồ ngôn loạn ngữ.

      Nhưng mà trong ánh mắt Trần Dung chẳng những có quyến rũ, hơn nữa còn rất trong trẻo, làm sao có vẻ như lời mê sảng. Nàng nghiêng đầu, sóng mắt lúng liếng, vẫn tựa tiếu phi tiếu: “Ngay cả tộc tỷ kia của ta, nếu phải nàng ta vẫn ở nơi khác, cũng sớm bị ta giết chết rồi……“

      Vừa , Trần Dung vừa xốc chăn lên, xuống giường.

      tiểu vừa mới mất tấm thân xử nữ, lại hề ngượng ngùng lõa thể thân mình, bước xuống giường ngay trước mặt nam nhân.

      Cũng biết vì sao, Vương Hoằng lại cảm thấy, dưới ánh mặt trời, thân hình này là kiệt tác ông trời dốc hết tâm huyết, diễm mĩ kinh tâm động phách. chỉ là thân hình này, ngay cả gương mặt thanh diễm cũng còn vẻ nhát gan, cảnh giác, nao núng như ngày thường, tươi cười diễm đến cực điểm, lạnh lẽo đến cực điểm!

      Trần Dung bước chân trần, cất giọng gọi: “Người đâu.”

      Lời vừa dứt, Chức tỷ lên tiếng đáp: “Vâng.” Cửa trúc mở ra, nàng ta cùng tỳ nữ khác bưng chậu nước cùng xiêm y đến.

      Hai nàng vừa tiến vào liền đối diện với Trần Dung lõa thể dưới ánh mặt trời, lẳng lặng mà cười, khỏi giật mình.

      Đảo mắt, hai nàng rũ tầm mắt, đến gần nàng.

      Trần Dung liếc nhìn xiêm y khay cái, thản nhiên cười: “Sao xiêm y này lại là màu vàng? , cầm bộ xiêm y màu trắng đến đây.”

      Hai nàng ngẩn ra, nếu các nàng nhớ lầm, trước đó lâu nữ lang này từng qua thích mặc xiêm y màu trắng.

      Ngây người hồi, Chức tỷ ra.

      Chỉ chốc lát, nàng ta cầm bộ thường phục màu trắng kia vào. Thường phục này là nàng ta lấy ra từ trong bao quần áo của Trần dung.

      Chức tỷ đặt xiêm y trước mặt Trần Dung rửa mặt xong, nhịn được giọng hỏi: “Nữ lang phải thích áo trắng sao?” Đúng rồi, hẳn nàng muốn lấy lòng lang quân.

      Nghĩ đến đây, Chức tỷ khinh thường liếc nhìn Trần Dung cái.

      Trần Dung nâng xiêm y kia lên, nhìn nó, mỉm cười: “Đúng vậy, ta thích …… Ta là nữ nhân tục tằng, tâm tàn nhẫn, buồn cười như thế, sao có thể xứng với xiêm y màu trắng thuần khiết thế này?”

      Lời này vừa thốt ra, ba người trong phòng đều giật mình.

      Vương Hoằng vẫn nghiêng đầu, mỉm cười đánh giá Trần Dung, tươi cười dần dần biến mất.

      Trần Dung rũ mắt, nàng mỉm cười, chậm rãi mặc vào xiêm y màu trắng kia, tiếp tục : “Nhưng mà, ta tại có thể mặc nó …… Nếu có thể tái sinh, tất nhiên xứng với nó.”

      câu cuối cùng ra rất khẽ, chỉ có hai tỳ nữ mơ hồ nghe .

      Sau khi thay xiêm y xong, hai tỳ nữ bắt đầu chải tóc cho nàng.

      Chỉ chốc lát, Trần Dung lại ra lệnh: “Cởi bỏ.”

      Hai tỳ nữ ngẩn ra.

      Chức tỷ kia nhíu mày, giọng giải thích: “Nữ lang, tại người là phụ nhân……” Còn chưa xong, Trần Dung lạnh lùng : “Vấn thành búi tóc của tiểu !”

      Hai tỳ nữ ngẩn ra, sau khi nhìn thoáng qua nhau liền nhìn về phía Vương Hoằng.

      Vương Hoằng vẫn nhìn Trần Dung, chàng vẫn đều lẳng lặng nhìn nàng.

      Thấy chàng lời nào, hai tỳ nữ đành thuận theo ý tứ của Trần Dung, vấn tóc nàng thành kiểu của nương.

      Chỉ chốc lát, búi tóc của Trần Dung được chải vuốt thỏa đáng. Cũng biết bởi vì vừa mới trở thành phụ nhân hay bởi dung sắc của nàng, ngoài vẻ thanh diễm bình thường ra lại có thêm phần lạnh lẽo khác. Loại lãnh diễm này khiến cho diễm sắc của nàng khiến người ta lóa mắt, có phong tư khí thế bức người.

      Trần Dung dời mắt khỏi gương đồng, nàng đứng lên. Xoay người, nàng mỉm cười hỏi: “Tối hôm qua, “Thần tiên ẩm” kia là ý tứ của ai?”

      Hai tỳ nữ ngẩn ra.

      tự chủ được, các nàng lại nhìn về phía Vương Hoằng.

      Lại lần nữa, các nàng nhìn thấy lang quân lẳng lặng nhìn Trần Dung, hề chớp mắt.

      Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng, tỳ nữ trẻ tuổi giọng : “Là nô tỳ.” Lời nàng ta vừa dứt, Chức tỷ liền ở bên cười : “Nữ lang tức giận sao? Nếu phải nhờ “Thần tiên ẩm” kia, người cũng được đền bù mong muốn.” Nàng ta tươi cười, còn thêm: “Chúng ta biết nữ lang cho dù thích lang quân cũng dám ra, bởi vậy mới giúp người tay.” Nàng ta lại vái chào sâu với Trần Dung, cầu xin: “Nữ lang, người tha thứ cho chúng ta .”

      Trần Dung quay đầu, nàng đến bên cửa sổ, tay bé trắng trẻo như ngọc nhàng xoa bệ cửa sổ, rồi chạm vào bội kiếm bên cạnh: “ như vậy, cho ta uống “Thần tiên ẩm”, là ý của hai người các ngươi?” Ngữ khí mang theo ý cười.

      Chức tỷ thấy nàng tựa hồ hề giận cũng cười lên: “Đúng…… Nữ lang, người tha thứ cho chúng ta .” Nàng ta cùng tỳ nữ trẻ tuổi lại vái chào sâu.

      Hai tỳ nữ này bắt chước sĩ phu làm lễ với Trần Dung, trong miệng xin lỗi nhưng động tác của các nàng mang theo thoái thác, lộ ra lỗ mãng, khinh bỉ phát ra từ trong tâm.

      “Tha thứ cho các ngươi ư?” Trần Dung khẽ cười, nàng giọng : “Vậy có ai có thể khoan thứ cho ta?” Nàng nhủ thầm, tay bé cầm lấy chuôi kiếm.

      “Xoẹt” tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng mặt trời chiếu lên thân kiếm được tôi luyện từ tinh thiết, sáng rọi lấp lánh. Nhìn thấy nàng đột nhiên cầm kiếm, hai tỳ nữ đồng thời kêu lên: “Nữ lang, đây phải thứ người có thể chạm vào!” Giọng mang theo thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến.

      Trần Dung dường như nghe thấy các nàng chỉ trích, nàng giơ lên thanh kiếm, ngón tay vươn ra nhàng vuốt cái ở mặt , sau khi phát ra tiếng than , nàng cười : “Lang Gia Vương thị, quả là hảo kiếm!”

      Tiếng cười vừa thốt ra, tay phải nàng nhanh như chớp đâm về phía trước!

      “Phập –” thanh trường kiếm đâm vào da thịt truyền đến!

      Trong khí yên tĩnh, đảo mắt, hai tỳ nữ đồng thời thảm thiết kêu lên, mà Vương Hoằng vẫn tao nhã cười nhìn, lúc này cũng đứng vụt dậy, kinh ngạc nhìn Trần Dung.

      Trần Dung quay đầu.

      Kiếm sắc trong tay nàng vững vàng đâm vào ngực Chức tỷ! Máu tươi phun ra, tươi cười mặt Trần Dung thản nhiên vô cùng, quyến rũ vô cùng.

      Trần Dung rút ra trường kiếm, sau đó, tay phải khẽ giơ lên, mũi kiếm máu chảy đầm đìa lại đâm về phía trước, hướng tới ngực tỳ nữ trẻ tuổi vẫn còn thét chói tai kia!

      ‘Phập’ tiếng, máu tươi văng khắp nơi. Máu tươi bắn lên gương mặt thanh diễm tươi đẹp của nàng, khiến tươi cười quyến rũ thản nhiên của nàng tăng thêm phần diễm lệ khiến tim người ta đập nhanh.

      Đến tận khi mũi kiếm đâm thẳng vào sâu, bên cạnh mới truyền đến tiếng động thân thể bên cạnh ngã ầm xuống. Chính là thi thể Chức tỷ đổ rạp xuống đất!

      Trần Dung lại rút ra trường kiếm máu chảy đầm đìa. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hoằng.

      Cứ thế cầm trường kiếm nhuốm đầy máu, Trần Dung tới gần Vương Hoằng.

      Vương Hoằng cũng hề chớp mắt nhìn nàng.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của chàng, Trần Dung lướt qua bên người chàng, chậm rãi ra cửa.

      Vương Hoằng quay đầu lại, nhìn bóng dáng nàng thẳng tắp, tuyệt, xinh đẹp dưới ánh mặt trời, nhịn được kêu lên: “A Dung.”

      Giọng của chàng có chút ổn, ngữ điệu cũng mất tao nhã xưa nay, có chút thấp trầm, mang theo phức tạp mà chính chàng cũng phát ra: “Làm quý thiếp của ta, nàng khinh thường nó đến như vậy sao?”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 122: Trước hai quân
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trần Dung chậm rãi nghiêng đầu qua.

      Vừa nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân làm nàng ái mộ, làm nàng thất thân này, gương mặt thanh diễm của Trần Dung xinh đẹp đến kinh tâm động phách.

      Nàng liếc nhìn chàng cái cũng mở miệng liền quay đầu, đẩy cửa rời .

      Nàng bước từng bước xuống bậc thang.

      Vương Hoằng cúi đầu, nhìn tấm lưng thẳng tắp của nàng, nhìn bộ y phục màu trắng nhiễm máu đỏ tươi kia.

      Vừa rồi hai tỳ nữ kêu lên thảm thiết sớm kinh động hộ vệ trong phủ. Lúc này, mấy chục hộ vệ thân mặc khôi giáp, cầm binh khí trong tay, gấp rút vội vàng vọt lại đây. Bọn họ vừa muốn hô hào, liếc mắt cái nhìn thấy Vương Hoằng đứng ở cửa trúc tâm thần đại định, lại ngậm miệng vào.

      Trong nháy mắt, mấy chục đôi mắt nhìn về phía Trần Dung.

      Bọn họ nhìn chằm chằm Trần Dung, nhìn chằm chằm trường kiếm nhuốm đầu máu trong tay nàng.

      Sau khi nhìn cái, bọn họ lại nhìn về phía Vương Hoằng.

      Lúc này, Trần Dung xuống thang lầu. Nàng nhìn hộ vệ Vương gia đứng đầy viện, che kín lối , khóe miệng cong lên, tươi cười nhợt nhạt.

      Nàng dừng chân, ngoái đầu nhìn Vương Hoằng, sóng mắt như nước, tựa tiếu phi tiếu, môi đào hãy còn sưng đỏ khẽ nhếch.

      Nàng nhìn chàng: “Thất lang, chàng muốn giữ ta lại sao?”

      Dưới ánh mặt trời, xiêm y của nàng trắng đến chói mắt, trường kiếm máu chảy đầm đìa kia cũng đỏ đến chói mắt.

      Khi Vương Hoằng nhìn nàng, hộ vệ tiến lên bước, hướng tới Vương Hoằng chặp hai tay, lớn tiếng hỏi: “Lang quân, phụ nhân này giết người sao?”

      Vương Hoằng gì, chàng nhìn Trần Dung chăm chú với ánh mắt lộ vẻ phức tạp.

      Cứ như thế, chàng nhìn chằm chằm nàng, nàng mỉm cười nhìn lại chàng.

      lâu sau, Vương Hoằng phất phất tay.

      Khi chàng làm thủ thế này, chúng hộ vệ đồng thời lui ra, trong nháy mắt, trong sân viện lại rộng rãi.

      Nhìn thấy mọi người lui , Trần Dung quay đầu, cất bước về phía trước. Giờ này khắc này, dù là động tác quay đầu , hay là bước chân đều rất kiên quyết, chút do dự.

      Nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp màu trắng kia, hai tay Vương Hoằng bấu chặt vào lan can bằng trúc, chàng lại gọi: “A Dung?”

      Giọng của chàng , nhưng bóng hình xinh đẹp màu trắng kia hề dừng lại, nàng vẫn cầm trường kiếm, từng bước ra ngoài.

      Mỗi khi từng bước, mặt đất lưu lại vài giọt máu tươi. Vết máu tiên diễm kia khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.

      Vương Hoằng khàn khàn ôn nhu mở miệng, chàng khẽ gọi: “A Dung, trở về …… Nàng còn nơi nào để mà.”

      Tiếng của chàng hòa vào trong gió như lá rụng khỏi cây, đảo mắt bị gió thổi bay, bao giờ lưu lại dấu vết trong trời đất.

      Trần Dung quay đầu. Chẳng những quay đầu, nàng thậm chí chưa từng dừng lại.

      Nàng từng bước xa, từng bước biến mất trong tầm nhìn của chàng, đến khi còn trông thấy chút gì nữa…

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng vó ngựa truyền đến.

      Đảo mắt, kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, nhìn Vương Hoằng lầu trúc cúi đầu, vẫn nhúc nhích chắp tay : “Lang quân, Nam Dương vương có việc cấp tốc, thỉnh người đến thương lượng.”

      Lời kỵ sĩ vừa thốt ra, lại là tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Tiếp theo, kỵ sĩ khác giục ngựa chạy tới, nhìn Vương Hoằng kêu lên: “Lang quân, người Hồ kết trận ở ngoài thành.”

      Vương Hoằng ngẩng đầu lên.

      Chàng ôn hòa : “Chuẩn bị xe.”

      “Vâng.”

      Đảo mắt, xe ngựa được chuẩn bị tốt.

      Nhưng mà Vương Hoằng hề động, chàng vẫn cúi đầu, tùy ý để gió lạnh cuồn cuộn thổi tung tóc chàng, tùy ý để tay áo bay phấp phới trong gió.

      hộ vệ do dự gọi: “Lang quân?”

      Tiếng kêu của làm Vương Hoằng bừng tĩnh, chàng ngẩng đầu lên.

      Chàng nhìn hộ vệ kia, cũng biết vì sao, con ngươi xưa nay trong suốt cao xa mà ôn nhu, giờ phút này dường như có chút trống rỗng.

      Chàng nhìn phía sau hộ vệ, nhàng mở miệng: “Người đâu.”

      Vài hộ vệ lên tiếng trả lời bước ra, chắp tay : “Dạ.”

      Vương Hoằng dựa vào lan can, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, lọn tóc phiêu đãng trước mặt chàng, chàng lẳng lặng : “, trông chừng Trần thị A Dung…… Bảo vệ nàng!”

      Vài hộ vệ đáp ứng, xoay người rời .

      Đến khi bọn họ xa, Vương Hoằng mới chậm rãi buông ra lan can, chàng nhàng : “Người ở bên trong, chôn cất .”

      “Vâng.”

      Hai hộ vệ nhìn thoáng qua nhau, bước lên cầu thang.

      Bọn họ đẩy ra cửa phòng, vào lầu các.

      lát sau, người chắp tay hỏi: “Lang quân, hai tỳ nữ này lấy lễ gì để chôn?”

      Vương Hoằng cúi đầu, từ từ xuống dưới, chàng cũng quay đầu lại giọng : “Coi thường chủ tử, cũng đáng giết! Cứ quẳng ra đó thôi.”

      Lời này vừa ra, chúng hộ vệ lại trao đổi ánh mắt.

      Hàng năm bọn họ theo Vương Hoằng, tất nhiên biết hai tỳ nữ này là người hầu hạ Vương Hoằng nhiều năm. Người như vậy, ngay cả có công lao cũng có khổ lao. Dựa theo lẽ thường, nếu gây ra lỗi lầm lớn, các nàng chết, chủ gia dù thế nào cũng có thể khoan thứ cho các nàng…… Nay những lời này của lang quân ra rất nhàng, nhưng đối với nô bộc sinh ra trong nhà mà , phụ mẫu huynh đệ của các nàng sao có thể tiếp tục ở lại trong Vương gia được nữa?

      Tuy rằng thương cảm, chúng hộ vệ cũng có ai nghi ngờ. Bọn họ cúi đầu, đáp: “Vâng.”

      Trong tiếng đáp ứng, có người ghi lại lời phân phó của Vương Hoằng, chuẩn bị truyền tới Lang Gia. Đồng thời, người chuẩn bị tiến lên hỏi cũng lui xuống. định hỏi nguyên do việc, nhưng với lời này của Vương Hoằng đưa ra định luận. Vì thế, các nàng là chết như thế nào, bị ai giết chết, cũng cần thiết phải truy cứu.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa chở Vương Hoằng ra khỏi thôn trang.

      Xe ngựa vừa mới ra phố Nam Dương, bên ngoài tiếng trống dồn dập. Từng tiếng trống nặng nề khiến mọi người ngã tư đường bắt đầu vội vàng bôn tẩu, bối rối xoay quanh.

      Xe ngựa Vương Hoằng càng chạy nhanh, xa phu vung roi ngựa, quát vội giục giã.

      Trong nháy mắt, Vương Hoằng tới cửa thành phía bắc.

      Nhìn thấy chàng lại đây, năm ngàn hộ vệ Vương gia nhất tề cử kích hành lễ.

      Vương Hoằng cũng nâng mắt nhìn, mặt chút thay đổi cất bước về phía tường thành.

      Chỉ chốc lát, chàng tới tường thành.

      tường thành, lúc này có mấy chục sĩ phu đứng đó, những người này người người đều mặc trường bào. Nhìn thấy Vương Hoằng tới, Dũ Chí tiến lên chào đón chàng, ha hả cười : “Thất lang, huynh tới quá muộn.”

      Vừa mới cười xong, ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra việc gì vậy, sao lại nghiêm mặt như thế?”

      Vương Hoằng liếc cái, quay đầu. Chàng bước đến tường thành, dựa vào tường thành nhìn xuống phía dưới.

      Dưới cửa thành, hai vạn Hồ tốt bố trí thành đội ngũ, tinh kỳ tung bay.

      Nhìn bọn họ, Vương Hoằng giọng hỏi: “Có mật thám gì ?”

      Chàng hỏi, là phụ tá ở gần nhất đứng bên trái phía sau chàng.

      Phụ tá gật đầu, thấp giọng : “Mộ Dung Khác đều bố trí quân tốt ở chung quanh cửa thành các phía đông tây nam bắc. Nhưng mà ở cửa bắc lang quân quản có nhiều Hồ tốt nhất. Ý tứ của Nhiễm tướng quân là lang quân tấn công người Hồ từ cửa thành phía bắc, kiềm chế chủ lực của người Hồ, sau đó cửa tây, cửa nam, cửa đông, đồng thời bị phá vây. Lang quân chỉ cần làm tốt điều này, Mộ Dung Khác cứ giao cho y.”

      tới đây, người phụ tá tiếp: “Nhiễm tướng quân còn , nếu lang quân luyến tiếc binh sĩ nhà mình có thể thay thế bằng người của Nam Dương vương. Y Mộ Dung Khác vây công thành Nam Dương là chuyện lớn, dù thế nào cũng phải đổ máu chút.”

      tới đây, người phụ tá lại cười khổ. Lời này của Nhiễm Mẫn ràng, y có thể dễ dàng đuổi Mộ Dung Khác nhưng làm như vậy. Y chỉ cần xuất ở thời điểm cuối cùng cứu thành Nam Dương là đủ rồi.

      Vương Hoằng khẽ nhếch khóe miệng, giọng trả lời: “Cứ làm như vậy .”

      Chàng lại ra lệnh: “Ngươi có thể truyền lệnh, , ở Nam Dương ta bảo Nhiễm Mẫn xuất đầu, người chúng ta bày ra cần động.”

      Người phụ tá nhíu mày, có chút gấp gáp : “Lang quân, ta , người ràng có bản đối phó với Mộ Dung Khác, vì sao lại che giấu thực lực? Lang quân, người cứ như vậy khiến gia chủ thất vọng.”

      Lời của vừa dứt, Vương Hoằng liền liếc mắt cái.

      ràng ánh mắt thản nhiên này của chàng khiến người phụ tá bất an cúi đầu xuống.

      Vương Hoằng nhìn phương xa, chậm rãi : “Lời vừa rồi ta có thể coi như chưa nghe thấy.”

      Mấy giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán của người phụ tá, cúi đầu đáp: “Vâng.”

      Canh giờ trôi qua từng khắc .

      Đảo mắt, buổi trưa qua. Giờ Mùi vừa tới, tiếng trống dồn dập thốt nhiên truyền đến.

      tường thành, trong từng tiếng trống, đội binh lính khôi giáp hạng nặng nhất tề đứng ở cửa thành phía bắc. Đám sĩ tốt này tuy rằng đều mặc khôi giáp, nhưng nhìn kiểu dáng và màu sắc khôi giáp, ràng thuộc về các gia tộc khác nhau.

      Vương Hoằng đứng ở tường thành, nhìn xuống những người này lâu, sau đó quay đầu, chàng liếc nhìn đám Hồ tốt tộc Tiên Ti ngoài thành bất động như núi, tay phải vung lên, quát khẽ: “Tiến công!”

      Lời của chàng vừa thốt ra, tiếng trống hùng hậu vang dội vang lên tường thành.

      Loại tiếng trống này là tiếng trống tấn công, là tiếng trống giết chóc!

      Tiếng trống vang lên, cửa thành mở rộng!

      Trong tiếng vó ngựa ầm vang, chúng kỵ sĩ đồng thời lao ra!

      Đột nhiên, nhóm sĩ phu đứng ở tường thành cả kinh, có người kêu lên: “A, người nọ là ai vậy?”

      Tiếng kêu la ồn ào xen lẫn trong trong tiếng trống.

      Vương Hoằng phân phó việc cho phụ tá, nghe thấy ồn ào cũng ngẩng đầu lên.

      Chàng quay đầu tùy ý thoáng nhìn qua.

      Chỉ liếc mắt cái, gương mặt tuấn dật của chàng trở nên trắng bệch. Vương Hoằng vội vàng xông lên vài bước, tay vịn vào tường thành, hét to: “Trở về!”

      Giọng của chàng khàn khàn trầm vang, là dùng khí lực toàn thân hét to: “Trần thị A Dung, nàng trở về cho ta ――――”

      Tiếng quát của chàng bị chìm nghỉm trong tiếng trống, tiếng hò hét, tiếng chém giết.

      Ngoại trừ mấy người đứng ở bên cạnh chàng có bất luận kẻ nào nghe thấy.

      Mọi sĩ phu, binh lính đều nhìn bóng dáng người kia.

      Đây là người mặc áo trắng như tuyết, nàng xen lẫn trong chúng sĩ tốt cầm roi ngựa trong tay, cưỡi con tuấn mã khiến cát bụi bốc lên.

      Nàng cưỡi quá nhanh, trong nháy mắt vọt tới phía trước chúng sĩ tốt.

      Dưới ánh mặt trời, y bào màu trắng của nàng rộng thùng thình phất phơ trong gió, thân hình của nàng dần ra… Bất luận kẻ nào liếc mắt cái đều có thể thấy được, trong y bào của nàng có nội giáp!

      Đại chiến, đứng giữa hai quân, nữ lang lại mặc khôi giáp lao ra……

      Dần dần, tiếng ồn ào náo động dừng lại.

      Mọi người kinh ngạc nhìn bóng người màu trắng trong cát bụi cuồn cuộn, cũng biết qua bao lâu, sĩ phu thở dài truyền ra: “Gia viên khó giữ được, ngay cả phụ nhân cũng dám chém giết! Ai có thể người Tấn ta có thiết cốt nhiệt huyết?”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 123: Đại thắng
      EDIT: HOÀN TÚ

      Hai bên quân sĩ đột nhiên nhìn thấy nữ lang áo trắng mỹ mạo xuất ở trước trận đều ngẩn ngơ.

      Có điều lúc này là tên nằm dây, thể bắn!

      Huống chi, có thể nhìn thấy Trần Dung cũng chỉ là binh lính bên cạnh nàng, binh lính theo sát phía sau bị cát bụi bay lên tận trời ngăn trở tầm nhìn, chỉ biết sống chết vọt tới trước, làm sao quản được nhiều như thế nữa?

      Chỉ vừa ngẩn ngơ, trong trận doanh bên ngoài Tấn quân đồng thời truyền đến vài tiếng quát: “Giết ――― Giết hết được sống yên ổn!”

      Tiếng quát vừa vang lên, thanh binh khí vung vẩy trong khí, lại lần nữa, trời chỉ có cát bụi vô tận và tiếng kêu la, giẫm đạp sinh mệnh vó ngựa lầy lội!

      tường thành.

      Tiếng la của Vương Hoằng đảo mắt biến mất ở trong trung, chàng nhìn chằm chằm bóng người áo trắng kia, biết rằng kêu la cũng thế, hạ lệnh cũng thế, đều muộn rồi……

      Chàng chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng dáng đó.

      Lúc này, Dũ Chí kêu lên: “Nữ lang này nhìn rất quen mắt.” lên vài bước, đến phía sau Vương Hoằng: “Thất lang, kia phải là Trần thị A Dung sao?”

      Trả lời là Vương Hoằng nhắm chặt hai mắt lại, chuỗi từng giọt mồ hôi từ vầng trán trắng trẻo của chàng chảy xuống dưới.

      Trần Công Nhương bên, cả kinh kêu lên: “A Dung ư? Nàng là A Dung sao? Nàng phải ở chỗ Thạch Mẫn sao?” Mới đến đây, ha hả cười, khàn khàn, hào khí ngàn vạn hướng tới bốn phía: “Chư vị chư vị, đó là tiểu Trần thị của ta! Chư vị chư vị, chúng ta tự phụ ngông nghênh, nhưng hôm nay, chúng ta đều bại bởi tiểu !”

      Quả là thua bởi tiểu .

      Lúc này mọi binh lính tường thành, dù là từng sợ hãi hay là muốn lùi bước vẫn cắn răng chuẩn bị liều mạng.

      Lúc này, mọi Tấn quân vọt tới trước, có khiếp đảm vẫn liều chết đánh cuộc. Bọn họ đối diện với bóng người màu trắng trong cát bụi bốc lên cao, đứng giữa vạn quân, vạt áo phần phật như cuồng phong, tự giác đồng thời phát ra tiếng hô.

      Tiếng hô này, bắt đầu chỉ có tiếng, dần dần, càng ngày càng vang.

      Dần dần, trong trời đất chỉ có này chúng vạn sĩ tốt phát ra tiếng hô vang vọng.

      Lúc này, tướng lĩnh chuẩn bị hò hét phát lệnh, chuẩn bị ủng hộ sĩ khí, toàn bộ đều cần thiết nữa.

      Mọi nhiệt huyết, mọi quyết tâm liều chết đánh cuộc, giờ khắc này được châm lửa.

      Bất tri bất giác, vô số sĩ tốt loạn thất bát tao hò hét: “Giết ――― người Hồ cho chúng ta đường lui. Giết.”

      “Giết! Chỉ có giết mới có thể sống!”

      “Giết ―――― giết chết bọn họ!”

      tiếng lại tiếng cuồng khiếu, đôi lại đôi ánh mắt vì tuyệt vọng mà đỏ ửng. Gần như là trong nháy mắt, Tấn quân vừa rồi còn có vẻ nhát gan, có vài phần sĩ khí trở nên điên cuồng …… Lúc này, mọi binh lính chỉ có ý niệm trong đầu: khi thành bị phá, bọn họ gặp kết cục giống như ở thành Mạc Dương. Vốn có đường lui, vậy liều chết đánh cuộc!

      Có điều chết rồi sau đó được sống. Cho tới nay, sĩ tốt người Tấn đều tự xưng là nhát gan sợ chết. Nhưng giờ khắc này, bọn họ thay đổi!

      Mộ Dung Khác ngồi thẳng, gã nhìn thẳng chiến trường cát bụi bốc lên cao kia, liếc nhìn bóng người áo trắng, tay phải duỗi ra, hung bạo quát: “Nghênh địch! Lập tức nghênh địch!”

      Gã biết, nhóm sĩ tốt của gã đối với Tấn quân khinh thị quen, ràng đối phương bắt đầu tiến công nhưng bọn họ vẫn còn lười nhác cười .

      Khi Mộ Dung Khác hét to, tường thành, mặt Vương Hoằng trắng bệch, lạnh lùng ra lệnh: “Hạ lệnh, mở rộng cửa thành, để chỗ thoát vây cho mọi sĩ tốt!”

      Chàng quay phắt đầu lại, lớn tiếng kêu lên: “Ta, nhi lang Vương thị, lao ra khỏi cửa thành, cùng người Hồ ngay mặt đối địch!”

      Lúc này, mọi binh lính bị nhiệt huyết dưới thành, bị tuyệt vọng sống chết chưa từng có từ trước đến nay kia kích khởi sôi trào thôi. Nghe thấy chàng hạ lệnh, lập tức cờ xí bay lên, từng câu mệnh lệnh càng ngừng phát ra.

      Cửa thành vốn chuẩn bị đóng, giờ khắc này lần nữa mở ra. Mọi binh lính ở cửa thành phía bắc bắt đầu xoay người lên ngựa, chuẩn bị đợt đánh thứ hai thứ ba.

      đám tướng lĩnh giục ngựa chạy tới ba cửa đông tây nam và phủ của Nam Dương vương.

      Mọi sĩ phu, lúc này cũng vội vàng xoay người, chuẩn bị hiệu lệnh gia tộc đệ tử phá vây theo cửa bắc ―――― binh lực trong thành Nam Dương vốn gấp ba lần binh lực của Mộ Dung Khác. Trước kia Tấn tốt nhát gan, có chiến lực, mà thời khắc này, chúng tốt thề sống chết chi tâm, cơ hội tốt như vậy, thể bỏ qua.

      Trong nháy mắt, bóng dáng màu trắng kia vọt tới giữa người Hồ.

      Tay phải nàng giơ cao, vung roi ngựa trong tay, chuỗi máu tươi bắn phụt ra. Nàng trước làm gương, người Hồ đứng đông đúc bốn phía, nàng chỉ lạnh lùng nghiêm mặt điên cuồng xông vào.

      Ở bên cạnh nàng là bốn hộ vệ, bốn hộ vệ này thân thủ cực cao, nhưng vì nàng điên cuồng lao vào, nàng mình xâm nhập chỉ roi đắc thủ khiến cho rối loạn.

      Lúc này bọn họ chỉ lo ứng đối Hồ binh tứ phía ập đến, làm sao có thời giờ lo lắng cho nàng? Từng tiếng kêu la ngừng truyền đến, nhưng đảo mắt bị gió thổi chìm nghỉm trong tiếng ồn ào náo động, bóng người màu trắng ngay cả đầu cũng quay lại cái, hiểu có nghe được hay .

      Dưới mặt nạ, gương mặt Mộ Dung Khác bình tĩnh, người Tấn lần này xung phong lao ra nằm ngoài dự kiến của gã, cũng hoàn toàn quấy rối bố trí của gã. Gã ngừng phát ra từng mệnh lệnh, nhưng thời điểm này, người Tấn xông tới trước mặt, thể đúng lúc truyền truyền lại.

      Gã nhìn chằm chằm bóng dáng áo trắng bị máu tươi nhuỗm đỏ trong biển máu tanh nồng, tức giận rít gào: “Vương Hoằng là vô sỉ! Ngươi lại dùng phụ nhân để khích lệ sĩ khí!”

      Tiếng gầm gừ của gã ai có thể nghe .

      Trong nháy mắt, mấy ngàn Tấn binh theo phía sau Trần Dung, giáp mặt đối địch với Hồ tốt. Mà phía sau bọn họ, sĩ tốt người Tấn còn cuồn cuộn ngừng vọt tới……

      tướng lĩnh lại gần Mộ Dung Khác, lớn tiếng : “Tứ lang, ngài bảo thế nào cho phải?”

      nhìn Mộ Dung Khác trong ánh mắt có lo lắng. Bởi vì biết, tại hai vạn sĩ tốt bố trí ở cửa bắc, có hơn phân nửa là quân lính tản mạn, Mộ Dung Khác đem bọn họ đặt ở nơi này chỉ để bổ sung nhân số. Mộ Dung Khác dự đoán rằng người Tấn sợ chết, cho dù mở cửa thành cũng chỉ là ngụy công, gã còn , chỉ cần mình gã đứng ở chỗ này, có thể sánh với vạn hùng binh…… Gã vốn thể ngờ rằng chỉ là lần đầu tiên tiến công, người Tấn xông đến liều mạng! Mà lại nhằm vào cửa bắc có nhân số nhiều nhất để liều mạng!

      Tiếng hỏi của tướng lĩnh thốt ra, Mộ Dung Khác quát lên với vẻ hung bạo: “Còn có thể như thế nào? Truyền lệnh xuống, chết cũng phải ngăn trở cho ta, ngăn trở!” tại tình hình thế này, sao gã có thể lui? Nếu thối lui là binh bại như núi đổ!

      Nhận được mệnh lệnh của gã, tướng lĩnh nghiêm nghị xác nhận, xoay người chạy .

      Mà lúc này, năm ngàn sĩ tốt người Tấn đối mặt với chúng Hồ tốt ngạc nhiên phát ra rằng, Hồ tốt trước mắt cũng dũng mãnh phi thường giống như trong truyền thuyết. Bọn họ vừa đâm ra kích, có thể dễ dàng đụng tới đối phương!

      kinh hỉ này đảo mắt liền truyền khắp toàn trường. Tức , máu va vào máu, thịt đan vào thịt, từng thi thể ngã xuống, sau đó lại nhằm vào sinh mệnh còn sống khác.

      Chỉ đảo mắt, người Tấn xông về phía trước được mười bước!

      Mười bước này tuy rằng cũng dài, nhưng đám sĩ phu đứng ở tường thành, hay là Tấn tốt xung phong liều chết đều mừng như điên.

      Có tiếng mừng rỡ hò hét: “Hồ nô đáng sợ ―――”

      Tiếng kêu mừng của cũng thể đủ để truyền xa. Nhưng hơn mười người, mấy trăm người đều kêu lên như thế, khiến nhóm Tấn tốt xông theo phía sau cũng cảm giác được.

      Tức , tiếng kêu mừng càng lúc càng lớn, càng truyền càng xa.

      Mười bước, hai mươi bước…… Ba mươi bước!

      Lúc này, lao ra từ cửa thành là năm ngàn tinh binh của Vương gia, đám tinh binh này, mỗi người đều có thực lực có thể liều mạng với tư binh của Mộ Dung Khác!

      Người Hồ vẫn liên tiếp lui về phía sau.

      Mỗi khi bọn họ lui bước, tiếng hò hét mừng như điên trào ra từ mấy ngàn sĩ tốt người Tấn!

      Trong nháy mắt, nhóm Tấn tốt thế như chẻ tre chạy được nửa lộ trình.

      “Tướng quân, chúng ta lui .”

      tướng lĩnh giục ngựa tiến lên, với Mộ Dung Khác vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Tướng quân, nếu bị người Tấn yếu đuối toàn thắng trước mặt, đối với danh dự của tướng quân ảnh hưởng quá lớn!”

      Trong thiên hạ, có Nhiễm Mẫn mà quân thần Tiên Ti đánh lại, tại, vạn vạn lần thể lại có Vương Hoằng ngay mặt tiến công thành công đánh lui hai vạn binh lính của Mộ Dung Khác được!

      tướng lĩnh khác cũng tiến lên đây, hét lên với Mộ Dung Khác: “Tướng quân, biết tất bại, nên giã từ nghiệp khi đỉnh vinh quang. Nếu lui ngay, còn có cơ hội vãn hồi mặt mũi!”

      Nghe đến đó, Mộ Dung Khác dưới mặt nạ liếc nhìn bóng dáng màu trắng vẫn còn xung phong liều chết trong đám người cái rồi quát với giọng quả quyết: “Lui――――”

      Ra lệnh tiếng, cờ xí người Hồ tung bay.

      Thấy cờ xí kia, mấy trăm tiếng kêu mừng như điên truyền đến: “Hồ nô muốn lui, Hồ nô bị chúng ta đánh lùi rồi.”

      Bọn họ mang theo tiếng nức nở hò hét, còn chưa truyền khắp, người Hồ giục ngựa lui về phía sau.

      chiến trường, khi lui về phía sau, sĩ khí bị mất hết. Tức , người Hồ càng lùi càng nhanh, sĩ tốt người Tấn càng giết càng hăng!

      Trong nháy mắt, tiếng kêu la của sĩ tốt người Tấn truyền khắp: “Bọn họ lui rồi!” “Giết bọn họ, giết hết bọn họ!” Nhóm Tấn tốt sát khí đỏ hai mắt, làm sao để bọn họ bình an lui ra, đám cầm trường kích đuổi giết.

      Vừa mới đuổi theo chưa đến hai dặm, tiếng trống ở thành lâu Nam Dương vang lên. Đó là tiếng trống thu binh.

      Thắng ~! Chúng ta thắng rồi!

      Trong tiếng hô cuồng loạn, nhóm sĩ tốt như thủy triều dũng mãnh chạy về thành Nam Dương.

      Bọn họ vừa mới đuổi tới cửa thành, liền phát hai bên cửa thành đều là phụ lão trong thành Nam Dương, nhóm phụ lão nhìn thấy bọn họ chạy tới, đám cuồng hô, hò hét.

      Trong tiếng la mừng rỡ như điên, chiếc xe ngựa lao ra.

      Cho dù là mừng như điên, cho dù đông người tấp nập, chiếc xe ngựa này chạy đến đâu, mọi người đều đồng thời lui ra nhường đường.

      Trong nháy mắt, xe ngựa vọt vào giữa đám sĩ tốt người Tấn.

      Xe ngựa dừng lại. Rèm xe xốc lên, giọng ôn nhu thanh nhuận truyền ra: “Nàng đâu?” Ngữ khí có chút u ám.

      Bốn hộ vệ máu chảy đầm đìa nhìn thoáng qua nhau, nhất tề cúi đầu. người tiến lên, chắp tay thi lễ, khàn giọng đáp: “Vừa rồi còn tại đây, chỉ chớp mắt biến mất.”

      hộ vệ khác nhìn người trong xe liếc mắt cái, cất giọng an ủi: “Lang quân yên tâm, tất nhiên có việc gì. Nàng mặc áo trắng, nếu có việc, đoàn người sớm chú ý tới.”

      lâu sau, trong xe ngựa mới truyền đến tiếng : “Trở về .”

      “Vâng.”

      Bốn người vừa lui, người đó ra lệnh: “Phải tìm được nàng.”

      “Vâng.”

      Nhóm hộ vệ tản .

      Trong tiếng hoan hô đầy trời, chỉ có chiếc xe ngựa đơn kia.

      Lúc này, chiếc xe ngựa chạy tới gần, phụ tá ló đầu ra khỏi xe ngựa, giọng : “Lang quân có đại thắng, cuộc đời này là đủ rồi. Chúng ta tại hoàn toàn có thể ăn với người Nam Dương, ngay cả với người trong thiên hạ, cũng đủ rồi …… Lang quân, việc làm đều có chừng có mực, chúng ta cần phải ở đây chờ Mộ Dung Khác phản kích.”

      Dừng chút, tiếp: “Lang quân, chúng ta có thể trở về Kiến Khang.”

      Tiếng phụ tá khác cũng truyền ra từ trong xe ngựa: “Lang quân, việc này trọng đại, xin cân nhắc rồi rời !”

      hồi lâu, Vương Hoằng nhàng đáp: “ biết.”

      Sau khi đáp lại ba chữ này, xe ngựa lại hướng về thành Nam Dương.

      Vương Hoằng vừa vào trong thành liền triệu tập các tộc trưởng của đại sĩ tộc, cùng với tướng lĩnh của phủ Nam Dương Vương, sau khi an bài phen, khi đến chạng vạng, ánh tà dương phủ đầy trời mới cho lui.

      Vương Hoằng vừa ra, hộ vệ tiến lên từng bước, thấp giọng : “Lang quân, tìm được rồi.”

      Vương Hoằng chậm rãi quay đầu, hỏi với giọng nhàng, ôn nhu: “Tìm được rồi ư? Mang ta đến đó.”

      “Vâng.”

      chiếc xe ngựa chạy quan đạo.

      Đây là con đường đám dân chúng nơi nơi nối liền dứt rời khỏi Nam Dương để chạy tới Kiến Khang. vất vả mới có đại thắng, vất vả đợi cho Nam Dương vương còn cấm bọn họ rời , những người này khẩn cấp vọt ra.

      Khi mọi dân chúng nhìn thấy xe ngựa kia đều nhất tề thối lui sang hai bên, khom mình hành lễ, trong mắt lộ ra thần sắc cung kính.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa kia dừng lại trước tiệm rượu. Mà dưới cờ xí tung bay của tiệm rượu có bóng người mặc áo trắng nhuốm máu ngồi đó.

      Giờ này khắc này, phía bên phải bóng người kia là ánh tà dương, bên trái là mảnh đất hoang vu vô tận. Nàng cứ lẳng lặng ngồi trong tiệm rượu, cúi đầu, tóc xõa rối tung.

      Xe ngựa dừng lại.

      Vương Hoằng nhảy xuống xe ngựa, chàng chậm rãi đến gần nàng.

      Từ từ đến bên cạnh nàng, đánh giá phụ nhân xiêm y nhuốm đầy máu, roi ngựa cũng là máu chảy đầm đìa, mái tóc dài xõa rủ xuống của nàng, Vương Hoằng với giọng nhàng, vô cùng ôn nhu, vô cùng cẩn thận: “A Dung, trở về , theo ta trở về.”

      Lời của chàng vừa dứt, phụ nhân từ từ ngẩng đầu lên.

      Nàng vừa ngẩng đầu, tóc liền tự động hất sang hai bên, lộ ra gương mặt mỉm cười minh diễm động lòng người.

      Nàng tựa tiếu phi tiếu tà nghễ nhìn nam nhân, khóe miệng khẽ nhếch, hồn nhiên biết mặt mình dính đầy máu.

      Liếc chàng, nàng chậm rãi đứng lên, xoay người sang chỗ khác.

      Nhìn thấy nàng lại muốn , Vương Hoằng cất cao cao, có chút rối loạn: “A Dung, theo ta trở về!”

      Nàng dừng bước chân.

      Hơi hơi nghiêng đầu, nàng nhìn chàng, nhìn tà dương đầy trời bên cạnh chàng, thản nhiên cười : “Trở về ư? , ta trở về được nữa……” Nàng trở về được, phụ nhân như nàng, nếu chiếm được điều mình muốn, nếu thể giữ lấy người mình , cuối cùng trở nên điên cuồng. Phụ nhân như nàng, khi trở nên cố chấp, tâm đố kỵ nặng nề, phụ nhân có khát vọng độc chiếm như thế vốn nên tồn tại thế gian này …… Thiên hạ này tuy lớn, cho tới bây giờ cũng có chỗ cho nàng dung thân……
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 124: Nhiễm Mẫn thương tâm
      EDIT: HOÀN TÚ

      Vương Hoằng nhìn khuôn mặt nàng xinh đẹp lộ ra lạnh lùng, trong mị hoặc lộ ra nghiệt, nhìn toàn thân quần áo màu trắng nhuốm máu của nàng, tim trong lồng ngực co thắt lại.

      Chàng rũ hai mắt, nhàng : “Theo ta trở về.”

      Trong giọng mang theo vài phần cường ngạnh.

      Khóe miệng Trần Dung cong lên, thu hồi ánh mắt nhìn về phía chàng, tựa hồ hề nghe thấy, cất bước về phía trước.

      “A Dung.”

      Trả lời chàng vẫn là bóng dáng tuyệt kia.

      Giọng của Vương Hoằng lên cao, trong giọng ôn nhu vô tận, chàng đến phía sau nàng, vươn cánh tay ôm thắt lưng nàng, nhàng mà : “A Dung, nàng có bị thương ? Đến đây, theo ta trở về.”

      Ngữ khí ôn nhu như nước, tình ý kéo dài.

      Khi cánh tay chàng vòng ôm thắt lưng nàng, Trần Dung nhàng né tránh, cũng quay đầu lại tiếp tục về phía trước.

      Nàng bỏ mặc Vương Hoằng đơn đứng ở phía sau.

      Xa phu kia nhìn tình cảnh này, nhìn Vương Hoằng thấp giọng gọi: “Lang quân?”

      Vương hoằng rũ hai mắt, lọn tóc lắc lư trán chàng, lúc sau, chàng khẽ : “Phái bốn người theo nàng.” Dừng chút, chàng nhàng tiếp: “Nhớ kỹ, nếu nàng gặp nguy hiểm, đến thời điểm cuối cùng đừng ra mặt.”

      “Vâng.”

      Lúc này, bên tai Vương Hoằng truyền đến giọng của xa phu: “A? Đó là đội ngũ của ai vậy?”

      Vương Hoằng ngẩng đầu lên.

      Chỉ thấy quan đạo phía trước, cát bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời, phía cuối cát bụi là đội nhân mã đường đến đây.

      Nhìn qua, ánh mắt Vương Hoằng chuyển sang bóng dáng áo trắng nhuốm đỏ mảnh mai đơn quan đạo kia.

      Trong nháy mắt, đội ngũ phía trước xuất trong tầm nhìn, trong đội ngũ, cờ xí giơ cao tung bay, cũng có thể thấy được ràng.

      cờ xí, viết chữ “Mẫn”.

      Đúng là đội ngũ của Nhiễm mẫn.

      Cát bụi tận trời, vó ngựa sầm sập, trong nháy mắt, đám cát bụi tới gần Trần Dung càng càng xa.

      Đúng lúc này, tiếng kêu truyền ra, chúng mã ngừng lại.

      Trong đội ngũ, Nhiễm Mẫn mặc quần áo thường phục giục ngựa chạy gấp lao ra.

      Y vọt tới trước mặt Trần Dung.

      Cho ngừng tuấn mã, Y cúi đầu nhìn chằm chằm Trần Dung thân vấy máu, mày rậm nhíu lại, quát khẽ: “ xảy ra chuyện gì?”

      Nhìn thấy Trần Dung cúi đầu , y vươn tay nắm cằm Trần Dung, bắt nàng ngẩng đầu nhìn y.

      Bốn mắt nhìn nhau, mày rậm của y càng nhíu chặt: “A Dung, xảy ra chuyện gì?”

      Y tinh tường nhận ra Trần Dung trước mắt vẫn mang gương mặt diễm lệ, vẫn là đôi mắt sáng ngời, nhưng mà, dường như lại có chút khác biệt…… ràng gương mặt trước mắt mới chỉ hai ngày gặp mà như biến thành người khác.

      Y nhàng vuốt ve môi nàng, trầm thấp ra lệnh: “.”

      Trần Dung rũ hai mắt.

      Mãi lâu sau, nàng mới cất giọng khàn khàn: “Nhiễm tướng quân, ta thể gả cho ngài.”

      Tay Nhiễm Mẫn nắm cằm nàng càng chặt, nhíu mày hỏi với vẻ nghi hoặc: “Vừa rồi nàng cái gì?”

      Trần Dung chớp chớp lông mi dài, nàng chậm rãi cười.

      Nụ cười này xinh đẹp.

      Nàng ngẩng đầu nhìn y, nhìn gương mặt y, nhìn bạc môi của y, cũng nhìn về phía đội ngũ sau lưng y.

      Ở phía sau y có chiếc xe ngựa chạy đến, rèm xe được xốc lên, lộ ra gương mặt quen thuộc, tái nhợt diễm lệ ở trước mắt nàng.

      Khi khuôn mặt kia đối diện với Trần Dung ngạc nhiên há miệng, vẻ oán độc vốn khắc sâu trong ánh mắt nàng ta lúc này bị kinh ngạc thay thế.

      Mỹ nhân kia, đúng là Trần Vi, nàng ta đổi thành cách ăn mặc của phụ nhân.

      Trần Dung mỉm cười, nhìn Nhiễm Mẫn nhàng : “Tướng quân, A Dung cùng nhà Trần Nguyên thế bất lưỡng lập, ngài nạp A Vi, A Dung muốn gả cho ngài nữa.”

      Dứt lời, nàng bỏ tay y ra, tiếp tục về phía trước.

      Nàng cũng ra chuyện thất thân, về Vương Hoằng.

      Trần Dung vừa mới ra vài bước, phía sau nàng truyền đến tiếng cười dài của Nhiễm Mẫn, y với giọng châm chọc: “Trần thị A Dung, nàng quản quá rộng rồi.”

      Trả lời y là bóng dáng Trần Dung càng càng xa.

      Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, mũi chân đụng cái, hỏa long mã như cơn gió nhằm về phía Trần Dung.

      Đảo mắt, y lại xuất ở phía trước Trần Dung.

      Vội vươn tay, y lại nâng cằm nàng, quát khẽ: “Trần thị A Dung, máu người nàng từ đâu mà có?” Y nhìn ngắm nàng từ xuống dưới, tim đập mạnh cái, trầm giọng hỏi: “Phụ nhân mỹ mạo vọt tới trước hai quân chém giết, là nàng sao, là nàng?”

      Giọng dồn dập mà nhanh.

      Trần Dung gật đầu.

      “Vì sao?”

      Trần Dung chậm rãi bỏ tay y ra, thản nhiên, tao nhã đáp lời: “Bởi vì, ta cảm thấy còn sống có ý nghĩa gì nữa.”

      Tay y nắm cằm nàng chặt, khiến nàng đau đớn, làm nàng dù thế nào cũng thể bỏ ra.

      Y lại nhìn ngắm nàng, đột nhiên tay trái vươn ra, cầm cánh tay nàng lên, sau khi lật xem chút, y hỏi với vẻ hồ nghi: “Sao bị thương?”

      Nghe thấy câu hỏi của y, Trần Dung ha hả cười, với giọng khinh miệt, thản nhiên: “Đám Hồ tốt này, nghĩ rằng từ khi sinh ra đến nay chưa từng nhìn thấy phụ nhân ở chiến trường, khi đối mặt với ta đều ngẩn ngơ, nếu có ai dám xông tới đâm ta mũi đao, cũng cố ý tránh yếu hại, còn có số người lại đem binh khí thu hồi, muốn bắt giữ ta.” Nàng giải thích đến đây, rốt cục cảm giác nơi cằm truyền đến đau nhức……. Nàng vươn tay, dùng sức kéo bàn tay kia ra, nhưng khí lực của nàng làm sao đủ? Vì thế nàng nâng lên hai tròng mắt, quyến rũ nhìn y, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi : “Tướng quân, thỉnh buông tay .”

      Nhiễm Mẫn hừ lạnh tiếng, y đột nhiên buông tay, áp chế cánh tay của nàng, mắt sói như đao sắc: “Trần thị A Dung nàng là loại người nào, ta rất ràng. ! xảy ra chuyện gì?”

      A Dung chớp chớp lông mi dài.

      Sóng mắt nàng như nước, liếc y lúc lâu, môi đào hé mở, cười rất rạng rỡ: “Tướng quân nên biết?”

      !”

      Trong tiếng quát của y, Trần Dung ha hả cười, nàng dựa sát vào y chút, kiễng mũi chân, tới gần y, nàng đem môi đỏ mọng của mình ôn nhu tiến đến chỗ gáy y.

      Gần như là đột nhiên, đầu lưỡi nàng vươn ra giống như loài rắn, cái lưỡi đinh hương liếm qua hầu kết của y!

      Nhiễm Mẫn ngây người, hề động đậy.

      Nàng dán vào y, hơi thở nhè , hương thơm như lan: “Bởi vì”, nàng thốt ra tiếng cười mị, môi của nàng đặt lên hầu kết của y, với giọng mềm mại, ôn nhu ám muội: “Ta thất thân rồi!”

      Vương Hoằng cách hai trăm bước, ngồi trở lại xe ngựa nhìn tình cảnh này ngửa đầu cầm chén rượu uống hơi cạn sạch.

      Trần Dung đặt môi lên hầu kết của Nhiễm Mẫn, sau khi phun ra mấy chữ này, nàng lại tươi cười, ném cho y mị nhãn hết sức diễm, sau đó, nàng chậm rãi kéo tay y xuống, xoay người rời .

      Cánh tay của nàng bị Nhiễm Mẫn túm lại: “Là ai! Người nọ là ai?”

      Giọng của y trầm giận chi cực, cần quay đầu, Trần Dung cũng biết, khuôn mặt tuấn tú của y nhất định xanh mét, vặn vẹo. Bởi vì trong tầm nhìn của nàng, mọi binh lính đều cúi đầu, giục ngựa lui ra phía sau.

      Y kéo Trần Dung cái mạnh, cường ngạnh ôm vào trong lòng, y dồn khí trầm giọng quát: “ là ai vậy?”

      Lời Trần Dung vừa ra khỏi miệng, y tin lý do thoái thác này của nàng. Bởi vì, đời này nữ lang nào lấy loại tình này ra để giỡn.

      Cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích đột biến của nàng.

      Nhiễm Mẫn nổi giận, thống hận, bởi vậy, y cầm lấy tay Trần Dung dùng lực rất lớn, khiến xương cốt của nàng như phát ra tiếng răng rắc, khiến gương mặt thản nhiên cười kia của nàng đổ mồ hôi lạnh.

      Trần Dung kêu đau, chẳng những kêu đau, tươi cười mặt nàng vẫn rạng rỡ mà quyến rũ. Nàng nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Nhiễm mẫn, nhàng : “Ta biết đó là ai.” Dưới ánh nhìn chăm chú sắc bén giống như đao của Nhiễm Mẫn, nàng với vẻ vô cùng tùy ý: “Ta nhàn rỗi nhàm chán nên xuất môn ngắm cảnh đêm, ngờ bị người ta đánh cho hôn mê, sau khi tỉnh lại bị thất thân.”

      Nàng rất tùy ý, tươi cười mặt cũng quá mức rạng rỡ.

      Gần như là đột nhiên, Nhiễm Mẫn cảm thấy ghê tởm!

      “Phịch” tiếng, y đẩy mạnh nàng ra, sau khi Trần Dung lăn mấy cái mặt đất, y nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt nàng.

      Từ cao nhìn xuống nàng, khuôn mặt tuấn tú của y trừ bỏ phẫn nộ còn có chán ghét…… còn có bi thương: “Trần thị A Dung, ta hứa cưới nàng làm vợ.” Y bật cười, khàn khàn, gian nan : “Ta hứa cưới nàng làm vợ mà!”

      tới đây, y đột nhiên xoay người lên ngựa, vội vàng kéo dây cương, điên cuồng lao .

      Đầu tiên chúng sĩ tốt và Trần Vi cả kinh, đảo mắt, bọn họ phản ứng lại, vội vàng đuổi theo. xa, Trần Vi còn quay đầu nhìn Trần Dung. Chính là giờ khắc này, ảm đạm, mất mát, chuốc khổ mặt nàng ta trở thành hư . Dần dần là vẻ mặt mang theo tươi cười thoải mái sung sướng.

      Đến khi chạy theo hơn nửa canh giờ, tướng lĩnh mới đuổi kịp Nhiễm mẫn. Lúc này Nhiễm Mẫn ngừng bôn chạy, y ngồi ở lưng ngựa, đối mặt với tịch dương, bốn phía là mảnh đất hoang vu.

      Y vẫn nhúc nhích ngồi lưng ngựa, nếu phải gió thổi bay y bào, tóc dài phấp phới, khiến người ta cảm thấy đây là pho tượng.

      Tướng lĩnh kia đến phía sau Nhiễm Mẫn, ngẫm nghĩ, thấp giọng : “Tướng quân, cũng chỉ là phụ nhân, cần gì tức giận?”

      Nhiễm Mẫn quay đầu, y nhìn chằm chằm mặt trời chiều ngả về tây, lúc lâu, khi tướng lĩnh kia nghĩ rằng y mở miệng, giọng khàn khàn của y đột nhiên truyền đến: “ đúng, nàng dối!”

      Tướng lĩnh kia nghẹn lời, muốn hỏi, Nhiễm Mẫn cười ha hả.

      Y ngửa đầu cuồng tiếu lúc, sau đó từ từ bỏ trường kích xuống!

      Khi mũi kích kia đâm xuống mặt đất, y cúi đầu, khàn khàn cười lạnh: “Đều thất thân, còn muốn tìm cái chết, nàng còn muốn thay nam nhân kia lừa gạt ta…… Trần thị A Dung, tình cảm nàng đối với ta quá giả tạo!”

      Tướng lĩnh kia nghe thấy việc tư mật liên quan đến phụ nhân nào dám mở miệng chuyện, liền vội vàng cúi đầu.

      Tay phải Nhiễm Mẫn nắm chặt trường kích, lúc này, y dùng mười phần lực đạo khiến mũi kích kia đâm sâu vào lớp bùn đất, khiến trường kích kia bắt đầu cong queo.

      Y cúi đầu, tiếng cười to khàn khàn ngớt. Giọng của y càng ngày càng khàn khàn, càng ngày càng thấp trầm.

      Gần như là đột nhiên, y đá cái mạnh vào trường kích kia. Nó đột ngột bật lên từ mặt đất, sau khi bắn ra xa, y khàn khàn, phẫn nộ chi cực gầm : “Nàng tính là cái gì? Nàng tính là cái gì?”

      Trong tiếng gầm , y đột nhiên xoay người lên ngựa, lại điên cuồng phóng , khi lướt qua trường kích bị văng ra, y cầm lấy, quay đầu chạy như điên.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 125: Thay đổi
      EDIT: HOÀN TÚ

      Nhiễm Mẫn điên cuồng quay lại.

      Vừa mới xông lên quan đạo, y theo bản năng quay đầu, liếc về phía bóng người vấy máu kia.

      Nhưng y nhìn thấy cũng chỉ là đoàn xe chậm rãi di chuyển.

      Trong đoàn xe này, mấy chiếc xe ngựa đàng trước có ấn ký của Trần phủ, chúng chạy về phía Trần Dung.

      thực tế, lúc này toàn bộ người quan đạo đều bị đoàn xe kia hấp dẫn lực chú ý, bọn họ đều quay đầu nhìn lại.

      Trần Dung cúi đầu, đêm ngày này, tuy rằng mới trôi qua hơn mười canh giờ ngắn ngủi, nhưng đối với nàng mà , là nhiều lần sinh tử.

      Giờ phút này, nàng xoay người, tìm kiếm con ngựa của mình, con ngựa này, là nàng lấy ra từ trong thôn trang của Vương Hoằng, mà roi ngựa nàng dùng để giết địch chỉ là roi ngựa bình thường, dùng quen tay.

      Nàng cúi đầu, lẳng lặng đến ngựa của mình, cũng biết qua bao lâu, nàng cảm giác được ít dị thường.

      Đầu óc Trần Dung hoảng hốt dần dần phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn lại.

      Vừa nhìn, nàng đối diện với đội ngũ do hơn mười chiếc xe ngựa tạo thành.

      chiếc xe ngựa đầu tiên có dấu hiệu của Trần phủ. Trần phủ ư?

      Trần Dung hơi hơi nghiêng đầu.

      người thấy nàng, lập tức, tiếng huýt sáo truyền đến, trong nháy mắt, chúng xe ngựa ngừng lại.

      Dẫn đầu kịp chờ dừng lại nhảy xuống là Trần Nguyên, nhìn thấy Trần Nguyên, khóe miệng Trần Dung cong lên, mỉm cười, mà trong tay nàng roi ngựa nắm chặt.

      Đúng lúc này, cũng có người nhảy ra từ trong xe ngựa trước Trần Nguyên, chính là Trần Công Nhương.

      Người nhảy xuống tiếp đó là Dũ Chí và Hoàn Cửu lang.

      Nhìn đến đây, Trần Dung mới hiểu ra, trách được nhiều người nhìn chằm chằm như thế, hóa ra ngồi trong hơn mười chiếc xe ngựa này đều là ít sĩ phu.

      Trần Nguyên liếc mắt cái liền trông thấy Trần Dung, gương mặt đoan chính của lộ ra chút vui mừng, vừa mới cất bước tiến lên, chỉ thấy Trần Công Nhương ở phía sau quát tiếng.

      Trần Nguyên lên tiếng trả lời dừng lại, cúi đầu thối lui sang bên.

      Trần Công Nhương lướt qua , tới Trần Dung.

      Trần Công Nhương đến gần Trần Dung, nhìn người nàng nhuốm đầy máu. tiến lên hai bước, tới trước người Trần Dung mới dừng lại. cúi đầu nhìn nàng, ôn hòa : “Hài tử, con bị sợ hãi rồi!”

      Giọng vô cùng hiền lành!

      Trần Dung ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Trần Công Nhương.

      Trần Công Nhương đối mặt với Trần Dung như thế, bất tri bất giác, hốc mắt đỏ lên, với giọng từ ái: “A Dung, đến đây, cùng đại bá phụ trở về .”

      Trần Dung vẫn thấy khó hiểu, nàng nghiêng đầu nhìn Trần Công Nhương.

      Nhìn nàng ngẩn ngơ, Trần Công Nhương vươn tay áo dài, nhàng phất phất máu dính vai nàng, khàn giọng : “Hài tử, con quên rồi sao, con họ Trần mà. Đến đây, cùng bá phụ về nhà.”

      “Về nhà?” Trần Dung trừng mắt nhìn, thào : “Ta có nhà sao?”

      Lời này vừa thốt ra, Trần Công Nhương thở dài tiếng.

      xoay người, nhàng : “Hài tử ngốc, thôi.”

      Trần Dung hề động đậy.

      Trần Công Nhương bất đắc dĩ, đành phải quay đầu lại.

      Lúc này, Dũ Chí nhảy xuống xe ngựa, nhanh về phía Trần Dung, vừa , vừa lớn tiếng : “Trượng phu toàn thành, ai là nam nhi ! Nữ lang như A Dung, là khiến cho ta cảm thấy bằng!”

      bên cạnh là Hoàn Cửu lang gầy yếu thanh tú, nhìn Trần Dung, giọng sắc sảo: “Nữ lang, theo bá phụ nàng trở về . lần trước, biết thành Mạc Dương bị người Hồ vây quanh, nàng còn thể sợ hãi tiến đến. Lúc này, trượng phu toàn thành đều bị nữ lang nàng khiến cho lu mờ hết rồi. Nữ lang, theo bá phụ nàng trở về . Đợi cho đến Kiến Khang, chúng ta hướng triều đình thỉnh phong cho nàng.”

      Hoàn Cửu lang từ trong đám người ra.

      chậm rãi đến trước mặt Trần Dung.

      Nhìn thấy đến gần, Dũ Chí và Trần Công Nhương rời khỏi vài bước, nghiêng đầu thấp giọng đàm tiếu.

      Hoàn Cửu lang dựa sát vào Trần Dung, nhìn nàng, khẽ : “A Dung, ta biết vì sao nàng lại đột nhiên xuất chiến trường, cũng biết vì sao sau khi đại thắng nàng lại quan tâm mà du đãng ở bên ngoài. Chúng ta đến, là để đón nàng trở về.”

      nhìn về phía Trần Dung trong ánh mắt có thương tiếc, cũng có kính phục, nhàng : “Qua hai ngày nữa, chúng ta đến Kiến Khang. Nàng giúp tăng quân uy của Nam Dương, tuy là nữ lang nhưng so với trượng phu càng thêm có huyết khí, hành vi này dù là Trần phủ hay là triều đình đều rất coi trọng. thôi, đây là cơ hội của nàng.”

      Tuổi còn trẻ, vậy mà trong ánh mắt trong trẻo mang theo loại thấu . Hoàn Cửu lang gầy yếu thanh tú này luôn luôn sâu sắc bén nhọn.

      Trần Dung nhìn .

      Đôi môi khô nứt của nàng nhàng giật giật, giọng thấp mà khàn: “Đây là cơ hội của ta.”

      Chậm rãi, nàng nặng nề lặp lại: “Đây là cơ hội của ta.”

      Sau khi lặp lại mấy lần, đôi mắt nàng khôi phục vẻ sáng ngời. Lẳng lặng nhìn Hoàn Cửu lang, nàng thi lễ, sau đó cất bước về phía Trần Công Nhương.

      Trần Công Nhương nhìn thấy nàng tới, vội vàng tiến lên đón, hiền lành : “Hài tử, con chịu ủy khuất rồi.”

      Trần Dung cúi mắt, lại thi lễ rồi thấp giọng : “Khiến Đại bá lo lắng.”

      Trần Công Nhương vừa lắc đầu vừa liên tục : “ , là lỗi của Đại bá. Hài tử, con cần phải sợ, từ nay về sau, con quy về danh nghĩa của ta, nhà Trần Nguyên còn liên quan gì tới con nữa. Ngay cả đến Kiến Khang, nếu con muốn theo phụ huynh, cứ theo Đại bá ta.”

      Trần Dung cúi đầu, nàng lại thi lễ, với Trần Công Nhương: “Đa tạ Đại bá.”

      “Được, được rồi, hài tử, lên xe ngựa .”

      “Vâng.”

      Trần Dung quay đầu, chậm rãi tới chiếc xe ngựa.

      Nhưng mới bước, hai chân nàng mềm nhũn, cả người lao về phía trước. Khi sắp ngã quỵ, nàng vội vàng dùng roi ngựa chống xuống mặt đất.

      ràng chống được thân mình, nhưng cả người Trần Dung tựa hồ là xụi lơ, cố gắng vài lần, nhưng dù thế nào cũng thể đứng dậy.

      Trần Công Nhương vội vàng kêu: “Mau, đỡ lấy nữ lang.”

      “Vâng.”

      Hai tỳ nữ nhảy xuống từ trong xe ngựa, vội vàng chạy về phía Trần Dung, chia ra trái phải đỡ lấy nàng.

      Các nàng đỡ Trần Dung bước lên xe ngựa.

      Trần Dung vừa lên xe, chúng sĩ phu cũng đều lên xe ngựa, trong tiếng thét to, đoàn xe chuyển hướng về thành Nam Dương.

      Nhiễm Mẫn chỉ liếc nhìn đoàn xe kia cái rồi quay ngựa về phía Nam Dương.

      Chỉ chốc lát, y như cơn cuồng phong lao vào từ cửa thành phía bắc. Vừa vào cửa thành, y vung trường kích, nặng nề quát: “Vương Hoằng ở đâu?”

      Mũi kích này, tiếng kêu này, sát khí mười phần!

      Thủ binh ở cửa thành phía bắc làm sao từng thấy qua Nhiễm Mẫn như thế? Lập tức đám mang theo sắc mặt tái nhợt. Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, trong đó người ra, nhìn Nhiễm Mẫn chắp tay trước ngực : “Lang quân nhà ta theo cửa phía tây trở về Kiến Khang rồi.”

      “Cửa tây?”

      Nhiễm Mẫn cười lạnh tiếng, giục ngựa quay đầu, lại điên cuồng phóng , trong nháy mắt, trong trời đất chỉ có chút cát bụi còn sót lại.

      Nhìn bóng dáng y phóng tới phía tây, hộ vệ Vương gia hỏi với giọng bất an: “Nhiễm tướng quân này, chẳng lẽ muốn làm điều gì bất lợi với lang quân sao?”

      Hộ vệ kia thấp giọng : “Nhìn y đằng đằng sát khí như vậy, khẳng định là muốn gây bất lợi với lang quân. Ngươi mau mau tiến đến, bảo đoàn người buộc lang quân mau chóng ra . Nhớ kỹ, thể cửa tây.”

      “Vâng.”

      Hộ vệ kia lên tiếng, nhanh rời .

      Xe ngựa chở Trần Dung vững vàng chạy về Trần phủ.

      Xe ngựa cũng tiến vào sân viện của nàng, mà là hướng tới sân viện hoa lệ khác ở phía đông.

      Trần Dung vừa bước xuống, chúng phó vây quanh. Thượng tẩu lại bổ nhào tới trước mặt Trần Dung, khóc òa lên.

      Trần Dung nhìn Thượng tẩu òa òa khóc lớn, mỏi mệt, hữu khí vô lực hỏi: “Bình ẩu đâu?”

      Thượng tẩu còn khóc, nhưng người khác vội vàng đáp: “Nữ lang quên rồi sao? Ẩu lần trước theo người rời rồi.”

      Bình ẩu chưa trở về, nhưng mà, nếu bà còn ở chỗ Nhiễm Mẫn sinh mệnh hay an toàn có vấn đề gì…… Cho dù gặp nguy hiểm, cũng chỉ bị chết là cùng mà thôi.

      , có lẽ chết so với còn sống càng thoải mái hơn, nàng có gì phải lo lắng?

      Trần Dung cất bước vào trong sân.

      Nàng cũng có tâm tư đánh giá hoa viện mới tinh xảo hoa lệ này, dưới dẫn đường của hạ nhân tới tẩm phòng của mình. Trong phòng sớm chuẩn bị tốt nước nóng.

      Trần Dung được thị tỳ hầu hạ, chậm rãi gian nan cởi y phục nhuốm máu. Xiêm y này, chỗ vấy máu cũng dính vào làn da của nàng, cởi ra thực dễ dàng.

      Cởi xong, Trần Dung chôn mặt vào trong nước ấm.

      Nửa ngày sau, nàng hướng tới hai tỳ nữ ở bên liếc mắt cái, khẽ : “Đổi xiêm y thành màu trắng.”

      Hai tỳ nữ sửng sốt.

      Trần Dung cũng ngẩng đầu lên, lại ra lệnh: “Toàn bộ đổi thành màu trắng …… Từ nay về sau, ta chỉ mặc bạch y thôi.”

      Hai tỳ nữ phản ứng lại, vội vàng đáp: “Vâng.”

      Sau khi tắm rửa xong, Trần Dung ngã nằm xuống tháp.

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng khóc truyền vào trong đầu óc mơ hồ của nàng.

      Trần Dung mở mắt ra.

      Hóa ra, Bình ẩu trở lại, bà nằm bên mép giường Trần Dung, nức nở ngớt.

      Trần Dung nghiêng đầu, nhìn Bình ẩu, chỉ cười : “Ẩu, đừng khóc.”

      Bình ẩu nghe thấy nàng mở miệng, vội vàng ngẩng đầu. Nhìn thấy khuôn mặt Trần Dung sáng ngời, vẻ mặt tươi cười, làm sao có nửa phần ảm đạm tang thương trong tưởng tượng của bà? ràng so với ngày xưa còn xinh đẹp hơn vài phần, đàng hoàng hơn vài phần.

      Bình ẩu giật mình, lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Nữ lang, người, người có khỏe ?”

      “Ta ư?” Trần Dung cười thản nhiên, nàng chân trần bước thềm gỗ, chuyển mắt nhìn mình trong gương đồng: “Ta tốt lắm, vô cùng tốt.”

      Nàng mở ra hai tay.

      Bình ẩu vội vàng tiến lên, bà vội vàng cầm lấy xiêm y mặc vào cho Trần Dung. Bình ẩu lại cầm lược, vừa giúp Trần Dung chải tóc vừa đánh giá nàng trong gương đồng mặc quần áo màu trắng, Bình ẩu : “Nữ lang, người thay đổi rồi.”

      Bình ẩu nhìn gương mặt trong gương đồng sáng ngời, xinh đẹp lạnh lùng, nhìn tươi cười rạng rỡ kia, khỏi : “Nữ lang, người trở nên đẹp quá.”

      Quả , mấy ngày thấy nữ lang, giờ là hai người khác nhau. Giờ phút này nàng tựa như hoa hồng nở rộ, bên ngoài vẻ tao mị ra có thêm vẻ xinh đẹp lạnh lùng.

      Lúc này nàng hề giống như tiểu thứ nữ trời sinh hèn mọn, lại có lạnh nhạt siêu thoát sau khi khám phá thế tang thương.

      Lúc này gương mặt Trần Dung đúng là khiến người ta lóa mắt.
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :