1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 94: Nhiễm Mẫn bắt người
      EDIT: HOÀN TÚ

      Thiệp mời chỉ chốc lát chuẩn bị xong, Trần Dung ngồi xe ngựa, ra ngoài phủ.

      Vừa ra cửa phủ, Trần Dung vén rèm xe lên, nhìn xung quanh sân viện của Trần Vi. Đại môn của sân viện vẫn mở rộng nhưng bên trong lại vô cùng im lặng. Trần Dung liếc mắt cái, thấy người bên trong bận việc đều là cúi đầu qua lại, thở cũng dám thở mạnh.

      Nhìn tình cảnh này, khóe miệng Trần Dung lên chút cười lạnh. Đảo mắt, trước mắt nàng lại cảm thấy hoảng hốt, cảnh tượng như thế kiếp trước nàng cũng trải qua, lúc ấy, Trần Vi cũng mất mát như thế, nàng cũng là cười lạnh như vậy.

      Nhưng kết quả là, người cười cuối cùng, cũng phải là nàng.

      Nghĩ đến đây, Trần Dung lập tức thu hồi tâm thần.

      Ở bên ngoài, nơi nơi đều là khung cảnh tuyết trắng, mấy ngày nay, tuyết kia vẫn ngừng rơi, trời đất sớm được phủ màu trắng tinh.

      Đường lầy lội, vô cùng hỗn độn, khắp nơi đều là vết bánh xe. Hai bên cây cối trụi lủi đọng đầy tuyết, có khi xe ngựa chạy tạo nên tiếng động hơi lớn, liền có tầng tuyết đọng dày rơi xuống, nặng nề mà nện ở đỉnh xe ngựa.

      Rất lạnh.

      Trần Dung kéo rèm xe xuống, cảm thấy lạnh lẽo chà xát hai tay. Nàng vội vàng vươn người tới gần hỏa lò, giơ tay sưởi ấm. Sau lúc, nàng nhớ tới Thượng tẩu đánh xe bên ngoài nên cầm cái tiểu lô cầm tay, thuận tiện đưa ra ngoài, kêu: “Tẩu, giữ ấm tay .”

      Bên ngoài truyền đến tiếng cười ha ha của Thượng tẩu: “ cần cần, nữ lang, lão nô phải đành xe, còn tay cầm nữa đâu.” Lão cười đặc biệt vui vẻ, nếp nhăn đều nở rộ. Cũng giống như Bình ẩu, lão cảm thấy sau khi nữ lang bắt đầu khởi hành về phía nam, chững chạc hơn nhiều, khiến cho lão an lòng.

      Trong xe ngựa, Trần Dung đáp ứng tiếng, cầm tiểu lô về.

      Lúc này, xe ngựa ra Trần phủ, chạy đến ngã tư đường thành Nam Dương.

      Ngoài dự đoán là ngã tư đường thực náo nhiệt, ngoại trừ thứ dân quần áo tả tơi đa phần là xe ngựa của các quý tộc cũng chạy qua chạy lại.

      Thượng tẩu nhìn cảnh tượng này, cười vui : “Nữ lang, đoàn người đều hưởng thụ thái bình đây.”

      Trần Dung đáp ứng tiếng.

      Ngã tư đường lầy lội, tuyết đọng khi nông khi sâu, xe ngựa rất khó khăn. Thường thường trong lúc xóc nảy, xe ngựa vài lần đều ngả về bên, suýt nữa đụng vào xe bên cạnh.

      Trần Dung ló đầu ra, kêu: “Tẩu, chậm chút .”

      “Được rồi!”

      Thượng tẩu vui vẻ trả lời, bỗng giọng trong sáng của nam tử truyền vào trong tai của Trần Dung: “Nghe Nhiễm mẫn tướng quân trở về thành Nam Dương rồi?”

      người khác trả lời: “Đúng vậy, tối hôm qua trở về. Ha ha, tuyết rơi xuống ta an tâm, tại Nhiễm tướng quân cũng trở lại, ta lại càng an ổn.”

      Nghe bọn họ chuyện thanh thản thả lỏng, Trần Dung cười cười, lùi đầu về.

      Xe ngựa của nàng tiếp tục chạy về phía trước.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa tới phố nam.

      Sau khi mua vài cửa hàng ở đây, mỗi khi Trần Dung đường đều đến đây ngó qua chút. Nhìn gian hàng đóng cửa, lòng của nàng luôn cảm thấy ấm áp giàu có.

      Trần Dung vén rèm xe, nhìn chằm chằm từng cửa hàng , lát sau, nàng nhàng gọi: “Tẩu, ngừng chút.”

      Thượng tẩu lên tiếng, xe ngựa chậm lại.

      Trần Dung cúi đầu, chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên, giọng trầm thấp hùng hậu quen thuộc truyền đến: “Trần thị A Dung?”

      Giọng này vừa vang lên, Trần Dung liền cứng đờ người.

      Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu, nhìn về phía người tới kia, chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt nhắn thanh diễm của nàng lộ ra chút mỉm cười rụt rè, xa cách.

      Nhìn người tới, Trần Dung thi lễ, bộ dạng phục tùng: “Gặp qua Nhiễm tướng quân.” là, mới nghe thấy có người đàm luận về y, nhanh như vậy gặp gỡ.

      Xuất ở trước mặt nàng đúng là Nhiễm Mẫn. Khác với dĩ vàng là lúc này y cũng ngồi xe ngựa.

      Ánh mắt y sáng quắc nhìn về phía Trần Dung cái, quay đầu lại liếc về phía xa phu.

      Xa phu kia cao lớn thô kệch, mắt to như chuông đồn, vừa thấy chính là hãn tướng. Nhiễm Mẫn vừa đưa mắt nhìn, lập tức hiểu ý, cười hì hì, đánh xe đến gần xe ngựa của Trần Dung.

      Xe của Trần Dung vốn là đỗ ở ven đường, sát cửa hàng. Xe ngựa kia đảo mắt chạy tới gần, vây chặt nó.

      Lúc này Nhiễm Mẫn lại nhìn về phía Trần Dung.

      Y đánh giá nàng từ cao tới thấp, nhìn miệng nhắn của nàng bất tri bất giác mím lại, còn có khuôn mặt đỏ au mang theo vẻ đề phòng kia.

      Nhìn ngắm, y cười ra tiếng: “Nữ lang, chúng ta có da thịt thân cận, vất vả lại gặp gỡ, cần gì xa cách ngàn dặm như thế?”

      Ngay lập tức, gương mặt Trần Dung đỏ bừng, nàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Nhiễm Mẫn.

      Khi đối diện với gương mặt tuấn mỹ vô trù, giận mà uy, ánh mắt của nàng dao động, Trần Dung cắn môi, trầm giọng : “Thỉnh tướng quân năng cẩn thận!”

      Ngữ khí quật cường.

      Nhiễm Mẫn vẫn còn nhìn nàng chằm chằm.

      Y hề chớp mắt nhìn nàng, nửa ngày, y than tiếng, hỏi: “Nữ lang, nàng , ta đắc tội gì với nàng?”

      Y tới đây, cười khổ, giọng trầm thấp từ tính tràn ngập buồn cười: “Mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều tức giận thể áp chế, mang vẻ mặt oán khí nhìn ta, ta mỗi lần cũng đều hỏi nàng, nhưng mãi mà nhận được đáp án.”

      Hiển nhiên tâm tình của y rất tốt, trong đôi mắt đen thấy đáy chớp động hỏa diễm liệt, có ôn nhu hiếm thấy. gương mặt tuấn mỹ, hình dáng ràng kia của y cũng mang theo tươi cười thản nhiên, tươi cười này cũng khác với bình thường, có chút thả lỏng.

      Nhiễm Mẫn thế này cũng ít khi thấy.

      Trần Dung chỉ liếc mắt cái, nhanh chóng dời mắt.

      Nhiễm Mẫn vẫn còn nhìn nàng.

      Trần Dung tận lực khiến khuôn mặt trở nên ôn hòa hơn, nàng bộ dạng phục tùng liễm mục, giọng trả lời: “Ngài đắc tội với ta.”

      Nhiễm Mẫn ha hả cười, y vươn tay hướng tới xe ngựa vỗ mạnh, đột nhiên, tay phải duỗi ra về phía nàng, cười tủm tỉm : “Nếu chưa từng đắc tội, vậy A Dung có bằng lòng cùng ta du ngoạn hay ?”

      Bàn tay của y vươn ra trước mặt Trần Dung, ngón tay thon dài thô ráp, mang theo nhiệt độ cơ thể của y cứ thế xuất trước mắt Trần Dung.

      Y nhìn Trần Dung, trong ánh mắt có chuyên chú nàng chưa bao giờ từng nhìn thấy…… Thâm chí, dường như còn có cả chấp nhất?

      Thấy Trần Dung chần chờ, giọng trầm thấp hữu lực của Nhiễm Mẫn nhàng truyền đến: “Nữ lang, phải nàng chán ghét ta sao? Nếu giận oán, vì sao tới gần mắng mỏ chút.” Ánh mắt y liếc nhìn roi ngựa treo vách xe, tiếp tục dụ hoặc: “Ngay cả vung mấy roi, cũng có thể thống khoái hơn nhiều.”

      Lời này dụ hoặc. Lời này trúng tim đen của Trần Dung.

      Nàng ngẩng đầu lên. Lúc này, nàng mở to mắt với vẻ hung tợn, muốn dùng ánh mắt giết nam nhân này, Trần Dung hỏi: “ sao? Ta có thể mắng ngài chút, đánh ngài mấy roi ư?”

      Khi lời của nàng vừa thốt ra, hai tiếng cười to đồng thời vang lên. Cất tiếng cười to, ngoại trừ Nhiễm Mẫn còn có xa phu kia.

      Xa phu kia cười rất vui vẻ, vừa dùng sức vuốt càng xe, vừa kêu lên với Nhiễm Mẫn: “Tướng quân, xem ra nữ lang này hận ngài tận xương!”

      Nhiễm Mẫn cũng cười vui vẻ, y híp hai mắt liệt, hứng thú đánh giá Trần Dung, : “Nữ lang vừa mới ta chưa từng đắc tội với nàng, sao chỉ chớp mắt quên mất rồi?”

      Trần Dung ngờ lời mình thốt ra khiến cho này hai đại nam nhân để ý thể diện cất tiếng cười to, người đường bốn phía cả kinh ngừng ghé mắt nhìn. Nàng cắn môi, quay đầu muốn bảo Thượng tẩu đánh xe rời .

      Đúng lúc này, tay phải Nhiễm Mẫn vươn ra. Tay của y tấn công nhanh như tia chớp. Chuẩn xác, dừng 10 phần lực đạo nắm cánh tay trái nàng, y tay nhấc lên, cứ thế là kéo cả người Trần Dung lên.

      Thân mình đột nhiên bay lên , Trần Dung kinh hãi, khỏi kêu ra tiếng.

      Lúc này Nhiễm Mẫn vẫn còn cất tiếng cười to. Y vừa cười, vừa mang theo Trần Dung, nhàng kéo nàng ra khỏi xe ngựa – động tác này vốn rất khó khăn, nhưng y chỉ cần kéo nhàng là có thể làm được.

      Đảo mắt, Trần Dung với dáng người yểu điệu thon dài bị y kéo như tiểu hài tử vào trong xe ngựa.

      Hai mắt y liệt, lửa diễm u ám, liếc mắt nhìn Trần Dung mang theo sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn mình nên lời, y lại cất tiếng cười.

      Chỉ cười tiếng, y nhìn về phía Thượng tẩu, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, ra lệnh: “Ngươi tự về phủ !”

      tướng quân kinh nghiệm nơi sa trường, giết người vô số mang gương mặt nghiêm nghị như vậy chuyện, ngay cả nho sĩ uyên bác cũng sợ hãi, huống chi Thượng tẩu chỉ là lão bộc bình thường?

      Lập tức sắc mặt lão trắng nhợt, tự chủ được liên thanh đáp: “Vâng vâng.” Vừa , lão đánh xe ngựa, vội vàng rời .

      Cjạy được vài chục bước, Thượng tẩu mới kinh hồn thức tỉnh lại, lão cảm thấy lo lắng cho Trần Dung, vội vàng quay đầu nhìn lại.

      Nhưng khi vừa nhìn qua, thấy chiếc xe ngựa kia rời . Trong xe ngựa thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười to của nam tử, tiếng nữ tử , Thượng tẩu trợn tròn mắt nhìn.

      Nhiễm Mẫn kéo Trần Dung vào bên cạnh, dọa Thượng tẩu chạy , rồi quát với xa phu còn cười lớn: “ thôi.”

      Xa phu kia vang dội gào thét tiếng, đáp: “Vâng, tướng quân đại nhân!”

      Xe ngựa khởi động.

      Nhiễm Mẫn quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

      Lúc này nàng ngơ ngác nhìn Nhiễm Mẫn.

      Nhiễm Mẫn mỉm cười nhìn nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, Trần Dung cắn môi, đè nén lửa giận kêu lên: “Họ Nhiễm kia, ta vẫn còn là nữ lang mà. Ngài, sao ngài có thể thèm quan tâm bắt ta vào trong xe ngựa này? Ngài, ngài, cái này gọi là vô sỉ!”

      Lời của nàng khó khăn thốt ra, bên ngoài lại truyền đến tiếng cười to. Xa phu gào thét tiếng, kêu lên: “Đúng đúng đúng, chửi giỏi lắm, Nhiễm tướng quân quả có chút vô sỉ!” Xa phu đến đây, tựa hồ thành nghiện, lại hú lên quái dị, cười với giọng thô ráp: “Con bà nó, tướng quân nhà ta bắt người vô số, nhưng bắt nữ lang vẫn là lần đầu tiên, vô sỉ quá! Quá vô sỉ!” vừa dứt, tay phải dùng sức vỗ càng xe, cất tiếng cười to.

      Xa phu kia vừa tham gia, lời lẽ chính nghĩa chỉ trích của Trần Dung nhất thời biến thành liếc mắt đưa tình. Trần Dung giận dữ, nàng quay đầu hướng tới bóng dáng xa phu kia hung hăng trừng mắt cái, quay đầu nhìn Nhiễm Mẫn vẫn còn hứng thú đánh giá mình, nàng khỏi trừng mắt nhìn y, thấp giọng quát: “Để ta xuống xe!”
      B.Cat thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 95: Uống ngụm máu của y
      EDIT: HOÀN TÚ

      Nhiễm Mẫn cười dài nhìn Trần Dung, bàn tay to duỗi ra, cũng cố kỵ nàng trốn tránh, khẽ xoa gương mặt nhắn đỏ hồng của nàng.

      Ngón tay thô ráp của y có loại cố ý thả lỏng, khi mơn trớn gương mặt của Trần Dung, trong thô ráp mang theo cảm giác ôn nhu, như gió vào đông, khẽ khàng phất qua.

      Nhiễm Mẫn trả lời: “ được.”

      Ngữ khí quyết đoán vô cùng.

      Trần Dung tức giận đến nghẹn thở, nàng trừng mắt, thấp giọng rít gào: “Họ Nhiễm, ngài cách xa ta chút!” Tuy là rít gào cũng vẫn mang theo ý cầu xin!

      Nàng muốn, cũng biết vì sao, khi lời thốt ra miệng, nuốt xuống lại có chút tắc nghẹn.

      Nhiễm Mẫn để ý tới, bàn tay to của y còn phủ gương mặt Trần Dung, thấy nàng nghiêng đầu vội vàng trốn tránh, năm ngón tay y thu lại, nắm cằm của nàng, cười : “ được!”

      Người này lại đùa giỡn với nàng đến mức vô lại thế này.

      Trần Dung tức giận đến cực điểm.

      Mặt nàng đỏ lên, hung tợn trừng mắt y, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Nhiễm Mẫn bị nàng vạn tiễn xuyên tim.

      Đáng tiếc, ánh mắt thể giết người, bởi vì tiên thiên có hạn, Trần Dung được ông trời ban cho mị nhãn, cho dù giận dữ đến cực điểm, sóng mắt kia vẫn hàm mị ý.

      Khi Trần Dung tức giận đến mức thở nổi, Nhiễm Mẫn nắm cằm nàng bình tĩnh nhìn nàng, mặt nhăn mày rậm, thầm: “ là chán ghét ta.”

      Sau khi lầm bầm, tay y kéo mạnh về phía trước.

      Vừa kéo, lực đạo mạnh mẽ ập tới, tức , Trần Dung muốn kháng cự, nhưng lại tự chủ được hướng về phía trước, rơi vào trong lòng y.

      Cảm giác hơi thở ấm áp, nam tính đặc trưng của y truyền đến, Trần Dung để ý đến đau đớn cằm, hai tay đưa ra, đặt lên vòm ngực cứng rắn của y.

      Vừa vùng ra, dùng sức lớn, khuôn mặt nhắn đỏ gay, có thể thấy động mạch cổ giật giật, Trần Dung dùng mọi khí lực để kháng cự y, tránh cho bản thân rơi vào ôm ấp của y.

      Nếu là người thường thấy tình cảnh như thế có lẽ buông tay, hề miễn cưỡng nữa. Đáng tiếc, Nhiễm Mẫn phải người thường.

      Y nhướn mày rậm, trong mắt tinh quang chợt lóe, tay phải buông lỏng cằm nàng ra.

      Trần Dung được tự do, vừa định tránh ra, tay phải y như tia chớp ôm chặt thắt lưng nàng, sau đó, đẩy nàng vào trong ôm ấp của mình!

      Nhiễm Mẫn dùng lực đạo thế nào? Đó là lực bạt ngàn cân, đánh đâu thắng đó gì cản nổi! Y chỉ nhàng đẩy cái, Trần Dung thể nghiêng về phía trước, ngã vào trong lòng y, chóp mũi vừa vặn huých vào trong ngực y!

      Tức , hơi thở ấm áp, từng mười mấy năm, đêm khuya nằm mộng, xuân khuê si vọng, nhớ thương, ập vào chóp mũi nàng!

      Trần Dung ngây dại.

      Nàng mở to hai mắt, vẫn nhúc nhích.

      Cảm giác thấy nàng cứng ngắc, tiếng cười trầm thấp của Nhiễm Mẫn từ bên tai nàng truyền đến, nhè xâm nhập.

      nhàng, hai tay ấm áp hữu lực của y đặt lên vòng eo hoàn mỹ của nàng.

      Trong lúc nàng vẫn còn là thân xử nữ thể tự ức chế mà run run, Nhiễm Mẫn cúi đầu, bạc môi tiến đến bên tai nàng, khẽ : “Xuân khuê si vọng, há có thể vô hận? A Dung, mỗi lần nàng nhìn thấy ta đều thất thố như vậy. Nàng có biết nguyên nhân là ở đâu hay ?”

      Trần Dung ngây ra như phỗng, ngơ ngác lắc đầu, nàng vẫn mở to hai mắt, kháng cự ướt át trào ra từ chỗ sâu trong linh hồn.

      Tay phải của Nhiễm Mẫn từ eo của nàng lướt đến lưng nàng, năm ngón tay y chải vuốt mái tóc đen dài của nàng, bất tri bất giác, khiến châu sai của nàng phân tán, búi tóc rối tung, y khẽ : “Đó là bởi vì, nàng ta.”

      Trong lúc Trần Dung cứng ngắc, y khẽ cười : “Trần thị A Dung, nàng ta lâu.”

      Ngay trong nháy mắt lời của y vừa thốt ra, Trần Dung trở nên điên cuồng.

      Nàng đột nhiên xông lên, gắt gao ôm gáy y, cúi đầu, hung tợn cắn động mạch bên gáy y!

      Đây là chỗ có thể đưa người vào chỗ chết.

      Nhiễm Mẫn quen nơi sa trường ha hả cười, nhanh như tia chớp né qua, sau đó, y đem bả vai hướng tới miệng Trần Dung, khàn khàn cười : “Cắn chỗ này .”

      dở, Trần Dung cúi xuống.

      là cắn mạnh cái.

      Trong nháy mắt, ít máu tươi thấm ra, trong nháy mắt, miệng nhắn của nàng đầm đìa máu tươi.

      bờ vai của y, máu tươi phun ra, Trần Dung hé miệng, hung hăng nuốt ngụm máu tươi kia. Khi tiếng nuốt lọt vào tai, Nhiễm Mẫn đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt lại cất tiếng cười to.

      Đúng lúc này, ngay khi y cười lớn, Trần Dung dùng lực đạo cực kỳ đột ngột, cực kỳ điên cuồng đẩy y ra mạnh.

      Nhiễm Mẫn ngờ, nàng chỉ là nữ lang lại đột nhiên có lực đạo mạnh mẽ như thế, nhất thời thét lớn tiếng, thân hình hùng tráng va vào phía sau, khiến vách xe phát ra tiếng trầm vang.

      Ngay khi cánh tay y tự chủ được buông lỏng, Trần Dung giống như con thỏ nhanh nhẹn lùi ra, xốc lên rèm xe, cứ thế nhảy xuống xe ngựa.

      Xa phu cả kinh, kêu ra tiếng, đảo mắt, lại a tiếng, tán thưởng kêu lên: “Thân thủ tốt!”

      Trần Dung thả người nhảy xuống xe ngựa, duyên dáng, vững vàng đạp ở tuyết.

      Tiếng kêu của xa phu mới dứt, Trần Dung giống như bị kinh hãi, nhấc làn váy, như tia chớp chạy vào trung tâm của thành — bất tri bất giác, xe ngựa của Nhiễm Mẫn đưa nàng ra ngoại ô tới gần cửa thành.

      Nhìn bóng dáng Trần Dung chạy xa, xa phu kia lại tán thưởng tiếng, rồi quay đầu.

      Vừa quay đầu, nhất thời mở to mắt trâu, kêu lên: “Oa oa oa, nữ lang này giỏi, lại có thể cắn Nhiễm tướng quân dũng mãnh phi thường vô song của chúng ta đến mức chảy máu đây!”

      Nhiễm Mẫn trừng mắt nhìn xa phu kia cái, cũng để ý tới vai trái còn chảy máu, nhìn phương hướng Trần Dung xa, thầm : “Cũng biết đắc tội với nàng ở chỗ nào lại tàn nhẫn như thế.”

      Xa phu vui vẻ, ha ha cười : “Tốt tốt, hiếm khi gặp gỡ nữ lang dám đối với tướng quân như vậy!”

      Nghe tiếng cười của vui sướng khi người gặp họa, Nhiễm Mẫn lại trừng cái, đảo mắt y cũng bật cười ra tiếng, vươn tay cầm khối vải trắng, chút để ý đặt lên bả vai bị Trần Dung cắn, y nhìn xa phu kia, quát: “Còn lại đây giúp đỡ?”

      Xa phu kia thích ý, chậm chạp nhảy xuống xe ngựa, đến gần, bên băng lại, bên thầm: “Băng bó lại rất đáng tiếc mà? Để lại, cũng khiến cho đại gia hỏa biết tướng quân ngài khinh bạc nữ lang nhà người ta.”

      Nhiễm Mẫn để ý liên miên cằn nhằn, vẫn nhìn theo phương hướng Trần Dung, than thở: “Đúng là hận chết ta?” Trong giọng có ý cười.

      Trần Dung điên cuồng chạy về phía trước.

      Bất tri bất giác, tóc tai nàng trở nên bù xù, chật vật chịu nổi.

      Cũng biết chạy bao lâu, giọng truyền vào lỗ tai nàng: “Y, nữ lang chạy như điên này hình như có chút quen mắt.”

      Câu theo gió lạnh thổi nhập vào lửa giận cháy trong ngực nàng, làm nàng rùng mình.

      Trần Dung lập tức dừng chân lại.

      Lúc này, nàng chạy đến phố bắc, qua phố này chính thức tiến vào chỗ trung tâm phồn hoa náo nhiệt của Nam Dương.

      Trần Dung nhìn phía trước càng ngày càng nhiều người đường, nhìn thấy có ít người kinh ngạc liếc về phía mình, còn có hài tử kêu lên: “A, nàng ta chảy máu, đáng sợ.”

      Đối diện ánh mắt của những người đó, nghe thấy tiếng của hài tử kia, đầu óc choáng váng của Trần Dung thanh tỉnh hơn chút, bằng tốc độ nhanh nhất nàng cúi đầu xuống, lặng lẽ vươn tay áo lau miệng, sau đó cởi búi tóc, dùng năm ngón tay chải vuốt lung tung, men theo lề đường về phía trước.

      Vội vàng mấy chục bước, sau khi nhìn thấy còn ai chú ý tới mình nữa, Trần Dung mới buông lỏng tâm buộc chặt.

      Vừa thả lỏng, nàng nhớ lại tình cảnh vừa rồi. Vừa nghĩ tới nó, nàng liền nâng tay áo lau khóe miệng cái mạnh, với vẻ oán hận: “Cắn chết ngươi!”

      Ba chữ vừa thốt ra, nàng lại ngẩn ngơ.

      Chậm rãi, nàng trừng mắt nhìn, cố gắng nuốt lệ trong mắt, bước nhan hơn.

      Từ phố bắc đến Trần phủ, Trần Dung tuyết ước chừng canh giờ.

      Nghe tiếng đạp tuyết đơn điệu, gió thổi đến lạnh thấu xương, Trần Dung chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

      Khi nàng tới bên ngoài Trần phủ, liếc mắt cái hìn thấy xe ngựa của Thượng tẩu đỗ trong ngõ , lão đứng bên cạnh nhìn ra xung quanh.

      Vừa thấy Trần Dung, Thượng tẩu liền mừng rỡ.

      Trần Dung cũng vọt lên, nàng vén rèm xe trèo lên, vẫn nhúc nhích ngồi ở tháp.

      Lúc này, giọng bất an của Thượng tẩu từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, người khóc sao?”

      Trần Dung hề lời.

      Xe ngựa khởi động.

      hồi lâu, Thượng tẩu lại hỏi: “Nữ lang, còn muốn Vương phủ ?”

      Trần Dung hữu khí vô lực trả lời: “Còn làm gì nữa? Về nhà .”

      “Vâng.”

      Trong tiếng lạo xạo của bánh xe, giọng cẩn thận của Thượng tẩu lại truyền đến: “Vừa rồi, Nhiễm tướng quân khinh bạc người sao?”

      Trần Dung vẫn trả lời.

      Sau khi Thượng tẩu thét to hai tiếng, tiếp tục thầm: “Lão nô nghe , Nhiễm tướng quân hướng Trần Công Nhương cầu hôn, muốn cưới A Vi mà muốn kết hôn với nữ lang người. Nữ lang, phải vì người bận tâm Vương Thất lang nên muốn gả cho Nhiễm tướng quân đấy chứ?”

      tới đây, lão thở dài tiếng, với giọng sầu mi khổ kiểm: “Nữ lang, lão nô , vì sao người lại đáp ứng? Cho dù làm quý thiếp cho Vương Thất lang hay là gả cho Nhiễm tướng quân đều rất tốt, nên sớm đáp ứng, chẳng phải sao? Cứ để như vậy, lão nô lo lắng……” Lão lo lắng, tất nhiên vẫn là danh tiết của Trần Dung.

      Trong xe ngựa, Trần Dung vẫn trả lời.

      Lúc này tay chân nàng mềm nhũn, ngã vào tháp, cả người vẫn nhúc nhích, chỉ thất thần mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn đỉnh xe.

      Xe ngựa chậm rãi hướng tới cửa hông.

      người gác cổng ló đầu ra, kêu lên với Thượng tẩu: “Tẩu, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, lại lạnh như thế, A Dung là muốn đâu?”

      nhìn về phía xe ngựa của Trần Dung, trong ánh mắt lấp lánh hứng thú.

      Thượng tẩu ha ha cười : “ có việc gì, có việc gì, nữ lang nhà ta buồn bực, dạo đường thôi. Giá — giá –”

      Trong tiếng thét to, xe ngựa chạy qua cửa.

      Chậm rãi, xe ngựa về đến sân viện của Trần Dung.

      Khi cửa viện mở ra, đột nhiên, giọng của Thượng tẩu từ bên ngoài nhàng mà truyền vào trong tai A Dung: “Nữ lang, A Vi đến đây.”

      Trong xe ngựa vẫn có động tĩnh.

      Cũng biết qua bao lâu, Trần Dung mới hỏi lại: “A Vi?”

      “Đúng vậy.”

      Thượng tẩu vừa đỗ xe ngựa dừng lại, vừa tới gần toa xe, mặt mang cười, giọng : “Nàng ta mang đến rất nhiều người ngồi ở bậc thang, nhìn chúng ta.”

      Trần Dung ngay lập tức ngồi thẳng lưng, Thượng tẩu mới xong, nàng liền vén góc rèm xe lên, quay đầu nhìn qua.
      B.Cattrthuy thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 96: Ai bắt nạt ai?
      EDIT: HOÀN TÚ

      bậc thang, Trần Vi ngồi ở tháp tùy ý để gió lạnh thổi mặt đỏ hồng, nàng ta nhìn về phía Trần Dung. Phía sau Trần Vi là loạt nữ lang cùng hạ nhân sắp xếp thành hàng.

      Nhiều ngày nhìn thấy Trần Vi, Trần Dung phát cằm của nàng ta càng ngày càng nhọn, sắc mặt cũng tái nhợt, tiều tụy.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Trần Dung ngẩn ngơ, nàng phát , ánh mắt Trần Vi nhìn nàng có chút trống rỗng, có chút mờ mịt, với bộ dạng như vậy, hay là nàng ta phải đến để khởi binh vấn tội?

      Vừa suy nghĩ, Trần Dung vừa bước xuống xe ngựa.

      Nàng cúi đầu về phía trước.

      Lúc này Trần Dung tóc tai rối tung, bên miệng còn có vết máu khô. Khi tới trước người Trần Vi, nàng thi lễ, giọng : “Tỷ tỷ chờ chút, A Dung tắm rửa rồi ra gặp tỷ tỷ.”

      Dứt lời, Trần Dung lướt qua Trần VI, thẳng về phía phòng.

      “Đứng lại!”

      Tiếng quát của Trần Vi khàn khàn vô lực.

      Trần Dung đứng lại, nàng quay đầu, chỉ giọng : “Vừa rồi A Dung vô ý bị ngã, mất hết dáng vẻ, thỉnh tỷ tỷ cho phép ta tắm rửa thay quần áo.”

      Lời giải thích của nàng được tỉ mỉ cân nhắc.

      Nhưng Trần Vi có tâm tình lắng nghe, nàng ta chỉ trừng mắt nhìn Trần Dung, với vẻ kiên quyết: “ cần, ta muốn chờ.”

      tới đây, nàng ta đứng dậy, đến phía sau Trần Dung.

      Trần Dung thấy nàng ta đứng phía sau mình, có động tác, cũng gì, chỉ trừng mắt nhìn mình, nàng khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nàng cố gắng cười quay đầu, gọi: “Tỷ tỷ?”

      Mặt Trần Vi tái nhợt, trừng mắt : “Vào trong phòng .” Thấy Trần Dung giật mình, nàng ta còn thêm: “Vì sao còn đứng yên ở đây?”

      Trần Dung liếc thoáng qua hạ nhân bốn phía lo lắng nhìn mình, nghĩ nghĩ, xoay người vào trong phòng.

      Trần Vi theo sát phía sau nàng, nàng bước vào trong phòng, vung tay áo dài, đóng cửa phòng mạnh.

      Nghe tiếng đóng cửa kia, nghe hô hấp có chút rối loạn của Trần Vi, Trần Dung bất an thầm nghĩ: Tình cảnh vừa rồi có khả năng nhanh như vậy rơi vào trong tai nàng ta đúng ?

      Ngay khi Trần Dung miên man suy nghĩ, đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng “phịch”.

      Trần Dung quay đầu lại.

      Vừa quay đầu, nàng tức ngây người choáng váng, ngơ ngác nhìn Trần Vi quỳ mặt đất, mặt tái nhợt, quật cường mím môi, trông mong nhìn mình, Trần Dung biết làm thế nào cho phải.

      Trần Vi thẳng lưng quỳ mặt đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Dung, khi đối diện với khuôn mặt nhắn thanh diễm quyến rũ của Trần Dung, nàng ta cắn cắn môi.

      Cú cắn này rất nặng, trong nháy mắt, ngoài miệng nàng ta có tơ máu thấm ra.

      Trần Vi nhìn Trần Dung sau lúc, đột nhiên dập đầu cái mạnh, tê thanh : “A Dung, muội buông tha cho ta .”

      Lời này vừa thốt ra, tất cả kinh ngạc hay ngẩn ngơ đều bỗng biến mất, Trần Dung lạnh lùng cười, quát khẽ: “A Vi, ta chưa từng trêu chọc đến tỷ!”

      Kiếp trước, nàng có lẽ vì mưu cầu hạnh phúc của mình, nhưng kiếp này, nàng hề chủ động làm gì cả! hề có!

      Lời của nàng, Trần Vi hề nghe vào tai, nàng ta lại hướng Trần Dung dập đầu mạnh cái, : “A Dung, ta ái mộ Nhiễm tướng quân. Từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng, , từ lúc nghe thấy tên của chàng, nhìn thấy bức họa của chàng, ta ái mộ chàng. Mỗi ngày mỗi tối ta đều nằm mơ về chàng, mỗi ngày ăn cơm đều nghĩ tới chàng. A Dung, cả đời này, ta chỉ cầu được ở cùng chàng, vì sao muội lại xuất ? Vì sao lại khiến cho chàng chú ý? Vì sao?”

      tiếng cuối cùng là tê rống.

      Bên ngoài truyền đến tiếng động hỗn loạn nho .

      Trần Dung nhìn ra ngoài cửa, rồi chuyển về phía Trần Vi, mím môi, hạ giọng : “A Vi, những lời này tỷ với ta cũng vô dụng, tỷ ái mộ Nhiễm tướng quân, cứ tìm y, cho y biết!”

      Vẫn như cũ, lời của Trần Dung câu Trần Vi cũng nghe lọt, nàng tiếp tục khàn khàn, cứ thế tiếp: “A Dung, muội có Vương Thất lang van cầu muội, muội hãy bỏ qua Nhiễm tướng quân . Muội với chàng rằng muội tuyệt đối thích chàng, muội bảo rằng, muội và Vương Thất lang từng có da thịt chi hôn, thất thân với Thất lang rồi, muội cứ như vậy, chàng nhất định thích muội nữa.”

      đến đây, ngữ khí của nàng ta tăng thêm, giọng cũng nặng nề. Đến lúc này, Trần Dung mới biết được, nàng ta nhiều như vậy, vì câu cuối cùng này!

      Lúc này Trần Vi vừa , vừa tiếp tục dập đầu, trong nháy mắt, cái trán trở nên bầm xanh.

      Sau khi thao thao bất tuyệt cho hết lời, Trần Vi rốt cục ngẩng đầu nhìn Trần Dung.

      Vừa nhìn, nàng ta đối diện với Trần Dung tự rót rượu rồi uống cạn ở tháp.

      Bản thân quỳ xuống, dập đầu, nàng còn như vậy!

      Trong khoảng thời gian ngắn, ngọn lửa giận vô danh hừng hực bốc lên, phẫn nộ cùng với sát khí khôn cùng ào ào ập đến.

      Ngay lúc Trần Vi tức giận đến cả người run rẩy, Trần Dung liếc nhìn nàng ta cái, lạnh lùng : “A Vi, tỷ dựa vào cái gì mà cho rằng ta phải vì hạnh phúc của tỷ mà tự hủy danh tiết? Tỷ cho là tỷ quỳ xuống đất, hướng ta dập đầu hai cái, ta nên hủy hoại toàn bộ tương lai, hạnh phúc, nhân sinh của mình, thành toàn cho tỷ sao?”

      Sắc mặt Trần Dung xanh mét, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Vi cũng lộ vẻ phẫn nộ cùng chán ghét, nàng buông chén rượu, vụt đứng lên, tay phải chỉ ra ngoài, quát khẽ: “Cút ngay ! Có nghe hay , tỷ cút ra ngoài cho ta!”

      Trần Vi ngờ, Trần Dung so với mình còn phẫn nộ hơn, nàng ta chỉ biết ngây dại.

      Thời điểm nàng ta còn ngơ ngác, Trần Dung xông lên, nàng cầm cánh tay Trần Vi quỳ mặt đất kéo mạnh dậy.

      Sau đó, nàng đẩy Trần Vi ra tới cạnh cửa.

      Mấy động tác này, Trần Dung làm nhanh chóng mà quyết đoán, khiến Trần Vi trở tay kịp, đến , dù sao Trần Dung cũng từng tập võ, lực đạo cũng khá lớn. Chỉ đảo mắt, Trần Vi bị nàng đẩy ra cửa.

      Ngay lập tức, Trần Dung mở rộng cửa phòng ra, đẩy Trần Vi cái mạnh.

      Trần Vi lảo đảo ngã ra cửa phòng, trong tiếng kinh hô của nhóm tỳ nữ, cửa phòng đóng mạnh lại, tiếng gầm gừ phẫn nộ của Trần Dung từ bên trong truyền đến: “Trần thị A Vi, giết người cũng chỉ là kết liễu cuộc đời người đó, nhưng thể khinh người quá mức như thế! Tỷ cút cho ta –”

      Nghe thấy tiếng quát bên trong, hai nữ lang nhìn cái trán xanh tím của Trần Vi, chỉ biết hai mặt nhìn nhau. Các nàng đều bị hồ đồ rồi, tình huống này, rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây?

      Trong ánh mắt của bọn người hầu, Trần Vi hoảng hốt an tĩnh lại, nàng ta lẳng lặng nhìn cửa phòng đóng chặt của Trần Dung, đôi môi mím thành đường, xoay người ra phía ngoài.

      Các nàng vừa rời , Bình ẩu lập tức tiến lên hai bước đến cửa phòng, thấp giọng : “Nữ lang, A Vi rồi.”

      Sau lúc lâu, bên trong mới truyền đến giọng mệt mỏi của Trần Dung: “ là tốt rồi.”

      Bình ẩu thấy nàng nguyện ý đáp lời, hỏi tiếp: “Nữ lang, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao chúng nô lại nghe thấy tiếng dập đầu?”

      Trần Dung hề trả lời.

      Bình ẩu đợi hồi, thấy vẫn thanh vang lên, bà lắc đầu, rồi rời .

      ngày đảo mắt trôi qua.

      Ngày hôm sau, trời trong, tuyết đọng bắt đầu tan chảy.

      Lúc này, khí hậu là lạnh lẽo nhất, Trần Dung trốn ở trong phòng, trước giường để hỏa lò, chăn cũng đắp hai cái, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh.

      Bắt đầu từ tối hôm qua, nàng vẫn cảm thấy lạnh như thế.

      Kiếp trước, nàng chỉ biết Nhiễm Mẫn là người kích tình. Mà đến ngày, khi nàng đối mặt với kích tình của y nàng lại thể bình tĩnh.

      Tối hôm qua ở trong mộng, nhất thời là hình ảnh Vương Hoằng híp mắt, giọng vô cùng ôn nhu, nhất thời là hình ảnh Nhiễm mẫn cười ha hả, tùy ý để nàng cắn y.

      Sau khi ngồi yên lúc lâu, Trần Dung rũ hai mắt, cười lạnh lùng, cất giọng khàn khàn tự với mình: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hai người này, ngươi nên nghĩ tới. Trần Dung, ngươi cần phải nắm bắt thời gian tìm người thích hợp.”

      Trước kia, nàng còn chưa từng cấp bách như vậy, nhưng biết vì sao khi nàng nhớ tới thái độ của Nhiễm Mẫn, đột nhiên, lại cảm thấy lo lắng cho trong sạch của mình…… Nàng thực sợ có ngày, hai người kia có người nào tâm huyết dâng trào, trong lúc trêu chọc khiến cho người ngoài nhìn thấy nàng quần áo chỉnh tề, khiến cho nàng còn đường lui.

      Nghĩ đến đây, Trần Dung đỏ mặt, vội lắc đầu, sau đó thả người nằm xuống, kêu: “Ẩu, ẩu, rửa mặt cho ta .”

      “Được rồi!” Bình ẩu thấy giọng của Trần Dung rốt cục khôi phục trong trẻo, có vẻ cao hứng, khi trả lời nàng, ngữ khí bà cũng rất thanh thoát thoải mái.

      Khi Bình ẩu chải tóc cho nàng, giọng của Thượng tẩu từ ngoài cửa truyền đến: “Nữ lang, hôm nay còn muốn đến Vương phủ, dâng trì thiếp cầu kiến Vương Thất lang ?”

      Trần Dung khẽ nhíu mày.

      Sau lúc lâu, nàng hơi nhếch môi, thầm nghĩ: Cứ tiếp tục dây dưa, thời loạn lạc, biết bản thân xứng với nam nhân kia, vì sao còn phải theo đuổi? Nếu cứ tiếp tục, chẳng phải là giống như kiếp trước, lâm vào khôn cùng khổ hải sao?

      Nghĩ đến đây, nàng quyết đoán : “ cần.” Hai chứ vừa thốt ra, trước mắt nàng lại lên biểu tình bi thương mất mát gương mặt tuấn mỹ cao xa kia.

      Trần Dung oán hận lắc đầu, đứng dậy.

      Lúc này nàng rửa mặt thay đổi quần áo, dưới trợ giúp của Bình ẩu khoác thêm hồ bào, Trần Dung ra phía ngoài.

      Trong sân, cho dù ánh mặt trời chiếu rọi, tuyết đọng vẫn rất dầy, dẫm mặt đất phát ra tiếng lẹp bẹp.

      Trần Dung từng bước , chậm rãi ra sân.

      Bất tri bất giác, nàng lên khu rừng quen thuộc. Có điều lúc này, hai bên là thân cây trụi lủi, phủ đầy tuyết đọng, mặt cũng là dấu chân hỗn loạn ở khắp nơi.

      Trần Dung đường, mấy tỳ nữ hạ nhân trông thấy, tất cả đều tò mò nhìn về phía nàng.

      Nhưng mà, qua khu rừng này, rẽ vào trong đường của hoa viên, khung cảnh cũng trở nên im lặng hơn chút.

      Gió thổi qua càng thêm lạnh thấu xương, Trần Dung dạo được nửa canh giờ lạnh chịu nổi, nàng do dự sau lúc, rồi xoay người trở về.

      Đúng lúc này, giọng trong sáng bình thản từ trong rừng cây truyền đến: “Tử Nhuận đúng, tuy rằng ta chưa gặp qua người trong gia tộc nàng, nhưng nàng chỉ là nữ lưu yếu đuối, có gan khi người Hồ vây thành dám vào thành chịu chết, là đáng khâm phục. đến , có lẽ đúng như theo lời của nàng, là vì ơn nghĩa, mà phải vì tư tình.”

      Dừng chút, thở dài tiếng, với giọng cảm khái: “Mặc kệ là vì ân nghĩa hay là tư tình, nữ lang như thế rất hiếm thấy, nếu nàng nguyện ý, ta muốn cưới nàng làm thê!”

      Trần Dung nghe đến đó cứng đờ, bất tri bất giác nàng bước chân hơn, trốn sau gốc cây dong cao lớn.
      milktruyenky, B.Cattrthuy thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 97: Lại gặp Thất lang
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trong rừng cây trở nên im lặng.

      Đảo mắt, tiếng bật cười của Trần Tam lang truyền đến: “Trương Hạng, lá gan của huynh , nữ nhân như thế cũng muốn cưới, chẳng lẽ huynh lo lắng, sau khi nàng gả cho huynh bởi vì tưởng niệm tình lang mà ngày ngày lấy lệ rửa mặt sao?” tới đây lại cười đùa: “Nhưng mà kể ra thân phận của huynh và thân phận của nàng cũng rất xứng đôi.”

      Những lời này vừa rơi vào tai, Trần Dung liền quay đầu lại. Nàng mở to hai mắt, muốn xuyên qua lớp cây cối rậm rạp nhìn thấy người nọ, nhưng làm sao có thể thấy ?

      Giọng bình thản của Trượng Hạng truyền đến: “Ta tin tưởng nàng là nữ lang như thế, nếu đối với người khác có tình nhất định đồng ý gả cho ta, còn nếu nàng nguyện ý gả cho ta hẳn suy nghĩ cẩn thận thấu triệt.”

      Lời vừa dứt, Trần Tam lang ha hả cười : “Huynh đúng là rộng lượng bao dung.”

      Tiếng bước chân giẫm đạp tuyết truyền đến, hai người cách Trần Dung càng ngày càng gần.

      Dần dần, giọng của Trần Tam lang chỉ còn cách nàng chưa đến mười lăm bước chân: “Được rồi, được rồi, về nữ nhân nữa. Trương Hạng, từ sau khi bị nhục nhã, mấy bằng hữu ngày xưa hay giao du thân thiết ngay cả bóng dáng cũng trông thấy. Chỉ còn mình huynh thôi. Ai, cổ nhân , hoạn nạn gặp chân tình, ngày xưa chúng ta ít khi chuyện với nhau, ngờ, khi có chuyện cũng chỉ có huynh là người đáng tin nhất.”

      Trương Hạng cười cười.

      Bọn họ tới đường dọc theo bờ hồ cách Trần Dung mười lăm bước. Lúc này tuyết đọng đường khá lầy lội, hai người rất chậm.

      Trần Dung lặng lẽ ló đầu ra.

      Đứng ở bên trái đúng là Trần Tam lang. cùng với Trần Tam lang là thanh niên tầm 18, 19 tuổi, gương mặt chữ điền, ngũ quan đoan chính, màu da ngăm đen, đôi mắt to có thần. Bộ dạng của cũng rất cao lớn, đứng ở bên cạnh Trần Tam lang, tuy rằng có vẻ trắng trẻo tuấn lãng, nhưng lưng thẳng cộng thêm màu da khỏe mạnh lại có vẻ khiến Trần Tam lang tửu sắc quá độ trở nên lu mờ.

      Ánh mắt Trần Dung chuyển về phía quần áo , trời lạnh như thế mà cũng chỉ khoác tấm áo lông cáo, nhưng nhìn cho kỹ có thể thấy chỗ cổ và tay áo có dấu vết bị mài mòn.

      Hẳn chính là Trương Hạng. Diện mạo, thân gia, còn có khí chất như thế, đúng là sĩ tử hàn vi nàng vẫn muốn tìm kiếm!

      Trần Dung mở to hai mắt, nhìn cùng Trần Tam lang càng càng xa. Đến khi bọn họ biến mất thấy đâu, nàng mới bắt đầu trở về.

      Chỉ trong nửa ngày, khi chạng vạng, trời lại bắt đầu có tuyết rơi.

      Đối với người trong thành Nam Dương mà , tuyết rơi chính là ông trời che chở bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người vốn có chút bất an lại lần nữa cười vui. Ngay cả trong Trần phủ cũng là sanh nhạc vang trời, Trần Công Nhương và các bằng hữu ban ngày ban mặt mang theo ca kĩ bắt đầu đạp tuyết ngâm thơ ca hát.

      Những việc này cũng liên quan đến Trần Dung.

      Trong nửa ngày, nàng suy nghĩ mãi mà thể tìm thấy cơ hội để tiếp xúc với sĩ tử Trương Hạng kia – đúng là vô lực, phụ huynh ở đây, nàng chỉ là nữ lang, ngay cả cơ hội quen biết với người khác phái cũng có.

      Than thở hồi, Trần Dung quyết định tìm chút việc để giết thời gian. Vì thế nàng gọi Thượng tẩu, ngồi xe ngựa, chuẩn bị tới xem vài cửa hàng của mình.

      Ngay khi nàng vén lên rèm xe, bước lên xe ngựa, tiếng bước chân vang lên. Trong nháy mắt, giọng của tỳ nữ từ ngoài cửa viện truyền đến: “A Dung ở đây ?”

      Trần Dung ngẩn ra, đáp: “Ở đây.”

      Bốn tỳ nữ bước vào cửa viện. dẫn đầu, đúng là người vẫn theo bên cạnh Nguyễn thị kia.

      ngờ đến đây tìm nàng lại là người Nguyễn thị, trong nháy mắt, Trần Dung cảnh giác, nàng nhảy xuống xe ngựa, : “Phu nhân có việc gì cần phân phó sao?”

      Tỳ nữ đầu kia khinh miệt liếc nhìn động tác lỗ mãng của nàng, thi lễ qua loa rồi : “Tối hôm nay, phủ Nam Dương vương có yến tiệc. Nay nữ lang là người nổi danh trong thành Nam Dương, phu nhân muốn ta tới tiếng, thỉnh nữ lang sớm chuẩn bị để dự tiệc đúng hẹn.” vừa xong, nàng ta liền xoay người rời .

      Nhìn bóng dáng tỳ nữ dần dần xa, Trần Dung có chút đăm chiêu.

      Bình ẩu đến phía sau nàng, hỏi với giọng bất an: “Nữ lang, nhưng mà Nam Dương vương?”

      Trần Dung lắc đầu, khẽ : “Các nàng hề khách khí với ta, hẳn là có gì dối trá.”

      tại canh giờ còn sớm, nếu có yến tiệc, nàng phải tranh thủ thời gian tắm rửa thay quần áo.

      Hai canh giờ sau, trời trở nên ảm đạm. Nhờ có tuyết đọng khắp nơi, ánh đêm cũng sáng ngời thêm vài phần.

      Trong ngoài Trần phủ, đèn lồng khắp nơi, cây đuốc bập bùng.

      Xe ngựa của Trần Dung bắt đầu chậm rãi ra khỏi phủ đệ. Vốn, nàng nên theo phía sau Trần Nguyên, nhưng đợi mãi cũng thấy có ai tiến đến, Trần Dung đành phải ngồi xe ngựa, tự động xuất phát.

      bầu trời, bông tuyết lớn vẫn bay bay, xuyên thấu qua bông tuyết, đèn đuốc bập bùng phía trước cũng trở nên lập lòe.

      Thượng tẩu vừa thét to, vừa hỏi Trần Dung ngồi trong xe ngựa: “Nữ lang, có thiếp mời, nếu bị cự tuyệt ngoài cửa vậy rất mất mặt.”

      Trần Dung vén rèm xe, bên đánh giá cảnh tượng bốn phía cùng xe ngựa lui tới, bên trả lời: “Nếu bị cự tuyệt ngoài cửa, Trần Nguyên cũng bị mất mặt, cần lo lắng.”

      Nàng nhìn xung quanh hồi, liền phát xe ngựa lui tới rất nhiều, dường như người nổi danh và quyền quý trong thành Nam Dương đều hướng tới phủ của Nam Dương vương. Điều này làm cho Trần Dung thở hơi dài nhõm.

      Vừa thả lỏng, Trần Dung thả rèm xe, dựa vào thành xe nghỉ ngơi.

      Đúng lúc này, xe ngựa khẽ lắc lư rồi ngừng lại.

      Trần Dung mở mắt ra, ngồi thẳng dậy hỏi: “Sao vậy?”

      Giọng của Thượng tẩu từ bên ngoài truyền đến: “Phía trước có nhóm nữ lang chặn đường.”

      đợi Trần Dung hỏi lại, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên.

      Trong huyên náo, nữ tử như si như túy kêu lên: “Thất lang, Thất lang, nếu xuất môn sao lộ ra khuôn mặt, để ta chờ đến say lòng?”

      Từ ngữ của nàng sử dụng rất cao diệu, trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy nữ tử đồng thời cười kêu lên: “Đúng rồi đúng rồi, mau mau lộ khuôn mặt, để chúng ta say lòng.”

      “Thất lang, ngày ngày chàng ít khi xuất môn, hôm nay nhìn thấy mà được gặp mặt, quá vô tình mà?”

      “Thất lang, xin cho ta nhìn ngắm.”

      Trong tiếng cười vui, Thượng tẩu cười : “Nữ lang, là Vương Thất lang đến đây, xe ngựa của ngài bị chúng nữ ngăn ở giữa.”

      Trần Dung nhàng lên tiếng. Nàng chậm rãi vén màn xe, nhìn về phía trước.

      Ngay khi nàng nâng mắt, rèm xe của Vương Hoằng cũng được vén lên, trong tiếng thét chói tai của chúng nữ, gương mặt chàng tuấn dật cao xa, bóng dáng màu trắng phiêu nhiên như tiên xuất ở trước mắt Trần Dung.

      bầu trời, bông tuyết bay xuống, khắp trời đất trắng xoá mảnh, chàng mặc áo bào trắng, mỉm cười nhìn mọi người, trong khoảng thời gian ngắn, Trần Dung chỉ cảm thấy bầu trời như có ngôi sao sáng hạ xuống thế gian.

      Chàng vĩnh viễn đều là như vậy, cho dù xuất vào lúc nào ở chỗ nào cũng khiến cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, khiến cho người ta cảm thấy thế giới này là xinh đẹp như mộng như ảo.

      Trần Dung nhìn chàng, rồi rũ hai mắt, hai tay vò chặt, khẽ : “Lang quân như ngọc như nguyệt thế này, ta còn dám động tâm sao?” Trong giọng hàm chứa trào phúng.

      Nàng quyết đoán vươn tay kéo rèm xuống, với Thượng tẩu: “ đường khác .”

      “Vâng.” Thượng tẩu đáp ứng, điều khiển xe ngựa chuyển vào con ngõ khác.

      Sau hai khắc, xe ngựa Trần Dung tới bên ngoài phủ Nam Dương vương.

      Phủ Nam Dương vương được kiến tạo thập phần khí phái xa hoa, đại môn có tường thành rất cao, từng viên đá cẩm thạch lớn, ở trong ánh tuyết tản ra uy nghiêm cùng bảo vệ nghiêm mật.

      Trần Dung liếc nhìn hộ vệ cầm thương đứng ở hai bên đại môn, với Thượng tẩu: “Đừng do dự, tiến lên .”

      “Vâng.”

      Trần Dung xếp sau mười chiếc xe ngựa, khi tới phiên nàng qua khắc.

      hộ vệ cung kính hỏi han: “Nữ lang Hà gia sao? Thỉnh dâng danh thiếp.”

      Thượng tẩu mang theo khuôn mặt tươi cười, : “Nữ lang nhà ta là theo lang chủ đến, có điều ở phía sau……”

      đợi lão xong, hộ vệ kia cao giọng quát: “Danh thiếp!”

      Khi Thượng tẩu nghẹn lời, giọng của Trần Dung từ trong xe ngựa truyền ra: “Tẩu, chúng ta trở về .”

      Thượng tẩu do dự, lão đối diện với ánh mắt cùng nụ cười châm biếm từ bốn phía quay sang với hộ vệ kia: “Vậy, chúng ta .”

      Lúc này, kẻ sĩ tới phía sau hộ vệ, cao giọng hỏi: “Vị này là nữ lang của Trần phủ, là Trần thị A Dung sao?”

      Lời vừa dứt, bốn phía trở nên yên tĩnh.

      Trần Dung cũng ngẩn ra. Nàng vừa nghe thấy giọng của kẻ sĩ này có chút quen thuộc, lập tức xuyên thấu qua khe hở của rèm xe nhìn ngắm, mới phát kẻ sĩ trước mắt này phải chính là Trương Hạng giao hảo với Trần Tam lang kia sao? Sao có thể ở trong phủ của Nam Dương vương chứ?

      Khi Trần Dung trầm mặc, Thượng tẩu ở bên đáp: “Vâng, nữ lang nhà ta là Trần thị A Dung.”

      Hộ vệ kia ngẩn ra, lui về phía sau bước, vang dội : “Trần thị A Dung ư? Tất nhiên là có thể vào. Mời.”

      Khi Thượng tẩu lên tiếng đánh xe, Trần Dung vén rèm xe lên. Trần Dung mặc quần áo sắc lam tím giao nhau, diện mạo diễm mĩ động lòng người xuất ở trước mắt mọi người.

      Mọi người ở đây đều hướng tới nàng đánh giá, ánh mắt của Trần Dung nhìn về phía kẻ sĩ Trương Hạng kia, nàng tươi cười với , chuẩn bị mở miệng thấy Trương Hạng chuyển mắt nhìn về phía sau nàng chăm chú.

      Mọi ánh mắt cũng đổ dồn về phía sau nàng.

      Trần Dung ngạc nhiên quay đầu, nàng còn chưa thấy người tới, chiếc xe ngựa chạy đến bên cạnh nàng, đồng thời, giọng thanh nhuận, như nước suối chảy động lòng người truyền đến: “A Dung cũng đến đây sao? Cùng thôi.” Đúng là giọng của Vương Hoằng!

      Khung cảnh lặng ngắt như tờ, Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng.

      Nàng đối diện là khuôn mặt tuấn mỹ mang theo cười mỉm của chàng.

      Giờ phút này Trương Hạng đứng chếch phía sau Vương Hoằng, hai khuôn mặt cùng lúc xuất trong tầm nhìn của nàng.

      Trương Hạng ngẩng đầu, ánh mắt chuyển sang ngưỡng mộ nhìn Vương Hoằng, giờ khắc này, Trần Dung tự chủ được thầm than: Bên cạnh nam nhân trước mặt này, chỉ sợ mọi nam nhân đều trở nên tục tằng giống như gà cẩu vậy! Sau khi thầm thở dài phen, Trần Dung thu hồi ánh mắt.

      Ánh mắt của nàng vừa mới thu hồi chuyển về phía Vương Hoằng, giọng thanh nhuận êm tai tựa tiếu phi tiếu lại khe khẽ vang lên bên tai: “A Dung nhìn gì thế? Ánh mắt sáng quắc giống như trộm vậy!”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 98: Vương Thất lang vô tình hay hữu tình (1)
      EDIT: HOÀN TÚ

      Chàng lại dựa vào gần như thế!

      Trần Dung theo phản xạ định rụt người lại, vừa chuyển mắt, lần này, nàng đối diện với vô số ánh mắt nóng bỏng trừng lớn của nhóm nữ lang mang theo oán hận.

      Trong bối rối, Trần Dung còn chưa từng quên liếc về phía Trương Hạng. Giờ phút này, Trương Hạng nhìn nàng và Vương Hoằng, trong ánh mắt chứa tán dương. Đây là loại tán dương khi nhìn thấy tài tử giai nhân.

      Trần Dung thót tim thầm nghĩ: Thiên hạ này có đến ngàn, trăm ngàn sĩ tử, với thân phận hàn vi như nàng, cộng thêm thanh danh bị vấy bẩn, người có thể để ý đến sợ rằng chỉ có người xa lạ tên Trương Hạng trước mắt này mà thôi. Tuy rằng người này vừa đảo mắt quên diện mạo của nàng, tuy rằng bản thân có lẽ chỉ đùa vui, nhưng dù sao nàng vẫn phải cố gắng thử lần, phải sao?

      Nghĩ đến đây, Trần Dung quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.

      Vương Hoằng cười yếu ớt nhìn nàng, bất tri bất giác, xe ngựa của chàng chạy song song với nàng, nàng cách chàng đến cánh tay.

      Liếc nhìn Vương Hoằng cái, Trần Dung ngồi trong xe ngựa thi lễ, với giọng trong trẻo, tràn ngập kính ý: “Đa tạ Thất lang quan tâm, thân thể A Dung khoẻ mạnh, giữa trưa còn ăn hai chén cơm.”

      Lời của nàng thốt ra, nữ lang vội vã cười rộ lên: “Ta rồi mà, Thất lang căn bản là lên tiếng hỏi thăm nàng, chứ phải thân cận với nàng đâu.”

      Giống như nữ lang kia, ánh mắt nóng rát ở bốn phía lúc này đều trở nên lơi lỏng.

      Trần Dung thấy thế vô cùng vừa lòng. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Vương Hoằng.

      Lại lần nữa, nàng đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của chàng, dường như ôn nhu, lại dường như đùa cợt.

      Đối diện với ánh mắt này, Trần Dung trốn tránh. Nàng cúi đầu, ngay tại trong xe ngựa vội vàng thi lễ với chàng rồi kêu lên với Thượng tẩu: “Tẩu, thôi.”

      Xe ngựa khởi động.

      Xe ngựa của Trần Dung thuận lợi chạy vào phủ Nam Dương vương.

      Phía trước là đoàn xe dài, mặt sau cũng có đoàn xe bám đuôi.

      Trần Dung chỉ nhìn ngắm con đường rải đá, bắt buộc bản thân đừng quay đầu lại.

      Con đường này cũng rộng lắm, chỉ có thể chứa hai chiếc xe ngựa song song.

      Dù Trần Dung vẫn chuyên chú nhìn phía trước nhưng lỗ tai luôn dựng thẳng nghe ngóng, có điều dù thế nào cũng nghe thấy giọng quen thuộc kia đâu, khi chuẩn bị kéo rèm xe xuống, khóe mắt nàng liếc thấy chiếc xe ngựa chạy song song với mình – phải chính là Vương Hoằng sao? Trời ạ, sao chàng có thể nhanh như thế vượt qua được đám người vây quanh mà chạy tới đây.

      Thời điểm Trần dung mở to mắt, ngơ ngác nhìn về phía xe ngựa của Vương Hoằng, nam nhân tuấn mỹ cao xa này cũng tươi cười chạy đến gần nàng. Chàng nhìn nàng, cười ôn nhu. Đây là loại ôn nhu có thể khiến người ta chết chìm.

      Trái tim Trần Dung nhảy nhót, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng liền quyết đoán quay đầu, vươn tay kéo rèm xe xuống.

      Nàng vừa mới làm động tác này, giọng thanh nhuận như nước suối, êm tai chi cực từ từ truyền đến: “Đúng là mối quan hệ rất trong sáng…… Khanh khanh, nhìn thấy thiếu lang như ý ánh mắt nàng sáng quắc thực giống như trộm vậy. Hay là, nàng lại muốn biện hộ điều gì đây? vội vã vứt bỏ người cũ rồi sao?” tới đây, chàng khe khẽ thốt lên: “Khanh khanh là tàn nhẫn mà!”

      Động tác kéo rèm xe của Trần Dung trở nên cứng đờ. Khóe miệng nàng mỉm cười cũng gượng gạo. Nàng ngây người. hồi lâu, Trần Dung mới cử động, nàng cứng ngắc quay đầu nhìn về phía chàng, khi đối diện với ánh mắt sâu kín của chàng, gương mặt thanh diễm lên chút áy náy cùng chật vật.

      Vương Hoằng là như vậy, dù có là ác ngữ, cũng vẫn ra cách ôn nhu. Nhưng ý tứ trong đó, lại hề nhàng. Lời này của chàng ràng là chỉ trích nàng ngày đó thương chàng chỉ là giả vờ……

      Nhưng giọng của chàng rất êm tai, ánh mắt rất thản nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Trần Dung dâng trào áy náy khôn cùng.

      Nhưng đảo mắt, vẻ xấu hổ kia liền trở thành hư , chỉ thấy Trần Dung hạ mắt nhìn chằm chằm vạt áo trắng như tuyết tinh mỹ phiền phức kia, thấp giọng trả lời: “Chàng, chàng lại thể cưới ta!”

      Yên tĩnh.

      Chỉ chốc lát, giọng thấp mà dụ hoặc của Vương Hoằng truyền đến: “Khanh khanh chưa từng cố gắng, sao biết ta thể cưới?”

      Lời này vừa thốt ra, Trần Dung ngẩng phắt lên. Nàng ngơ ngác nhìn chàng, nàng biết, giờ phút này ánh mắt của nàng sáng ngời giống như vì sao.

      Có điều chỉ đảo mắt, ánh mắt kia trở nên ảm đạm, Trần Dung cúi đầu, tùy ý để gió lạnh thổi tóc phất qua hai mắt đau rát: “Cố gắng có tác dụng sao?” Trong giọng của nàng có mơ hồ, mộng mị, phiền muộn cùng chua xót đến đứt ruột đứt gan. Nàng mở to hai mắt ướt át, chỉ nhìn ngắm vạt áo tuyết trắng của chàng, cảm thấy chua xót, từ từ cất tiếng: “Nếu cầu quá nhiều quá xa xời, là tan xương nát thịt …… Cố gắng có tác dụng đâu.”

      Vương Hoằng cứng đờ. Ánh mắt vân đạm phong khinh, thản nhiên mang theo ý cười của chàng đột nhiên trở nên nặng nề. Chàng chuyên chú nhìn Trần Dung, khóa chặt hai mặt của nàng.

      Trần Dung nhìn chàng, nàng xong câu này hít mũi, rụt đầu lại trong xe ngựa, thuận tay kéo rèm xe xuống.

      Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

      Lúc này, qua rất lâu cũng nghe thấy giọng của Vương Hoằng.

      Khi xe ngựa của nàng dừng lại ở quảng trường, Trần Dung được Thượng tẩu đỡ xuống xe ngựa, nhìn quanh trái phải, lúc này mới phát , xe ngựa của Vương Hoằng cũng ở bên cạnh, về phần chàng ở đâu .

      Thời điểm Trần Dung tiến vào đại điện, trong ngoài đại điện là dòng người như nước, y phục hoa lệ, từng đợt hương thơm say lòng người, áo bào váy dài.

      Khắp nơi đều là bóng người phong lưu, Trần Dung đến khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.

      Nàng cũng cúi đầu, lặng yên tiếng động về phía trước.

      Trong điện đèn đuốc sáng trưng, sanh nhạc từng trận. Trần Dung chỉ liếc mắt cái liền thấy được mọi người Trần thị ngồi ở vị trí thứ ba. Nơi đó, ngoài Trần Công Nhương còn có đám người Trần Nguyên và Trần Thuật, về phần nữ lang có ai cả.

      Trần Dung mau hai bước, ngồi xuống tháp ở góc cạnh cuối cùng.

      Trần Dung vừa mới ngồi xuống, người tới với nàng: “A Dung, lại đây chút.”

      Trần Dung lên tiếng trả lời đứng dậy, theo phía sau .

      Người kia lập tức tới bên cạnh Trần Công Nhương thi lễ.

      đợi mở miệng, Trần Công Nhương chuyển sang Trần Dung, ôn hòa cười : “A Dung ư? Ngồi bên cạnh ta .”

      “Vâng.” Trần Dung chậm rãi ngồi xuống.

      Nàng ngồi xuống, nhóm tỳ nữ liền tiến lên, đặt bình phong bao vây bốn phía cho nàng.

      Đúng lúc này, mọi người yên tĩnh, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa điện.

      Trần Dung cách qua lớp bình phong chỉ nhìn thấy tình cảnh mơ mơ hồ hồ. Dù là như thế, nàng chỉ liếc mắt cái nhận ra bóng dáng cao to mặc áo trắng như tuyết kia là Vương Hoằng. Chàng cùng Vương Nghi bước vào điện.

      Ngay khi Vương Hoằng và Vương Nghi nhập điện, ở bên trong cạnh cửa điện cũng vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy Nam Dương vương mập mạp được phụ tá cùng cơ thiếp vây quanh chầm chập tới.

      Mọi người liếc nhìn Nam Dương vương cái rồi đồng thời quay đầu, tiếp tục nhìn về phía Vương Hoằng và Vương Nghi. Đương nhiên, trong điện đa phần các quý tộc còn thèm quay đầu lại liếc nhìn phía Nam Dương vương cái.

      Thấy thế, Nam Dương vương ha ha cười, lão ta vừa thở hổn hển vừa đến gần Vương Hoằng, khàn khàn : “Thất lang tựa như đóa mẫu đơn, đến chỗ nào cũng đập vào mắt người ta.”

      Lời so sánh của lão ta chẳng ra gì cả. Bởi vậy, sau khi ra câu này, ngoài đám phụ tá phía sau phối hợp cười lớn, Vương Hoằng chỉ kéo khóe miệng chút, rặn ra nụ cười mỉm. Về phần Vương Nghi, ngay cả mắt cũng thèm nâng lên, liền lướt qua Nam Dương vương, tự về tháp của mình.

      Tháp của Vương Hoằng, Vương Nghi được xếp ngay phía trước Trần phủ. Bởi vì Nam Dương vương thích tỏ vẻ nên vị trí sắp xếp đầu tiên là dành cho chính lão ta.

      Vương Nghi ngồi xuống tháp, giơ lên chén rượu, đó là chút mãnh quán.

      Mà lúc này, trước mắt Trần Dung tối sầm lại. Bóng dáng màu trắng kia ngồi xuống ngay phía trước nàng.

      Cách qua lớp bình phong, Trần Dung lén lút nhìn bóng người kia cái rồi lại cúi đầu xuống.

      Hai tay nàng bấu chặt lẫn nhau, lời vừa rồi của Vương Hoằng vang vang lại bên tai nàng: “Đúng là mối quan hệ rất trong sáng…… Khanh khanh, nhìn thấy thiếu lang như ý, ánh mắt nàng sáng quắc thực giống như trộm vậy. Hay là, nàng lại muốn biện hộ điều gì đây? vội vã vứt bỏ người cũ rồi sao?”

      “Khanh khanh chưa từng cố gắng, sao biết ta thể cưới?”

      Mười ngón tay chuyển động liên tục, cũng biết qua bao lâu, Trần Dung mới hít hơi, thầm nghĩ: A Dung, ngươi suy nghĩ miên man cái gì chứ? Ngươi đừng quên, Lang Gia Vương Thất là người nào! Trần Kỳ phải rồi sao? Ngay cả công chúa cũng có hai người vì chàng mà rơi vào bệnh tương tư. biết thể nào mà ngươi có thể để bản thân rơi vào đó sao? Ngươi thua có thể chịu nổi ?

      Sau phen tự hỏi như thế, Trần Dung tâm thần đại định. Có điều bóng dáng màu trắng gần gũi phía trước, ngửi thấy mùi hương tươi mắt thuộc về chàng, tâm của nàng vẫn nhảy nhót, bị vây trong hỗn loạn êm ái.

      Lúc này, Nam Dương vương cũng ngồi xuống chỗ chủ tháp. Sau đó, lão ta bưng lên cái chén ngọc uống ngụm rượu, sau đó lau miệng, cắn miếng thịt béo do mỹ nhân dâng tới.

      Trong lúc nhai nuốt, Nam Dương vương phất phất tay, : “ tới trận tuyết rơi này, ta muốn dùng mỹ nhân ca múa để cảm tạ trời cao. Con bà nó, dạ yến này, mọi người cứ vui chơi , muốn rượu thịt chỗ ta có, muốn mỹ nhân, chỗ ta cũng nhiều. Ai nhìn trúng cứ tự rước , tùy tiện tìm gian điện phòng đều có thể cầu hoan.”

      tới đây, có thể là cảm thấy lời của mình rất thú vị, lão ta lập tức nhếch miệng rộng, để lộ ra răng vàng ha hả cười to.

      Cùng với tiếng cười của Nam Dương vương, trong điện cũng vang lên tiếng cười phụ họa.

      Đúng lúc này, Trần Dung nghe thấy Vương Nghi phía trước cau mày với vẻ kiên nhẫn: “ là ghê tởm.” Vương Nghi tới đây, quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, hỏi: “Tiểu Thất, Nam Dương thành tốt đẹp, vừa đầu xuân, ta rời , con có muốn cùng ?”

      Vương Hoằng sao? Trần Dung vẫn cúi đầu bỗng ngẩng lên, cách qua lớp bình phong, nàng trơ mắt nhìn người nọ, lỗ tai dựng thẳng, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

      Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Nghi, Vương Hoằng dựa về phía sau, đến gần Trần Dung hơn, hai tay chàng lần lượt thay đổi tư thế, nhợt nhạt cười : “Rời Nam Dương ư? Cũng phải thể.” Trong lúc Trần Dung khẩn trương, trán đổ mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú của chàng hơi nghiêng qua, dường như hướng về phía nàng, chậm rãi cười, với giọng vô cùng ôn nhu: “Có thể có người, con còn phải mang theo cùng mới phải.”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :