1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 65: Nhiễm Mẫn và Trần Dung
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tin tức Vương Thất lang đưa tới lễ vật cùng với việc ở chung với Trần Dung trong phủ Nam Dương vương hai ngày hai đêm đồng thời được truyền lưu. Gần như là đột nhiên, Trần Dung phát sân viện của mình ngựa xe và nhóm nữ lang tới cầu kiến tới xem náo nhiệt như nước chảy.

      Đây là ngày thứ ba khi Trần Dung trở lại trong phủ.

      Nàng nghe trong tiếng cười đùa trong phòng, ra hiệu với Bình ẩu rồi lén lút lùi về phía sau. chuyện với những người này suốt hai canh giờ, Trần Dung phiền chán với mấy câu hỏi cần trả lời, lại luôn kèm theo lời ám chỉ kia.

      Bình ẩu thấy nàng lùi xuống, lặng lẽ gật đầu.

      Trần Dung ra sau cửa, xoay nhanh người rồi bước đến giữa đám cây cối.

      bầu trời thái dương nhô lên cao chiếu vào cơ thể ấm áp, Trần Dung nhìn ngắm, bước chậm lại muốn trở lại tầm phòng lấy ra roi ngựa đùa nghịch lúc.

      Đúng lúc này, bên ngoài tường vây truyền đến giọng văn nhã: “Nghe ngoài thành xuất tung tích của người Hồ.”

      Im lặng lúc, giọng của Trần Thuật vang lên: “Nhiễm tướng quân đường, là buổi trưa tới.” Trong giọng mơ hồ có sầu lo.

      Nhiễm Mẫn trở lại rồi sao? Trần Dung cười lạnh cái, xoay người trở về.

      Nàng vừa mới hai bước, đột nhiên, thân mình nàng cứng đờ, cả người thể động đây. Nhiễm Mẫn trở lại? Vào lúc này ư? đúng, đúng, có chuyện đúng……. Nàng giật mình cái, đúng là có việc gì đó, nhớ ra rồi, lúc này y trở về xảy ra việc lớn.

      Nghĩ đến đây, Trần Dung chạy vào tẩm phòng, nàng tháo roi ngựa vách tường xuống, xoay người lao ra ngoài.

      Ngay khi nàng hấp tấp xông ra, tiếng kêu của Trần Thiến truyền đến: “A Dung, A Dung, muội định đâu vậy?”

      Trần Vi cũng kêu lên: “Ý, A Dung, sao trong tay muội lại cầm roi ngựa? Này, các nam nhân thích vẻ thô lỗ đó đâu.”

      Trần Dung đáp, dưới chân nàng như có gió, cả người lao ra ra mũi tên, đảo mắt để lại đống cát bụi cho chúng nữ.

      Chúng nữ nhất thời choáng váng.

      Trần Dung bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ đỗ xe ngựa, quát với nô bộc: “Chở ta ra cửa bắc!”

      Nô bộc kia lâu thấy nữ lang nhà mình hoang mang rối loạn như thế, chặp hai tay : “Vâng.” Rồi chọn chiếc xe ngựa tốt, nhảy lên vị trí xa phu.

      Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, nàng nhìn thái dương bầu trời, quát: “Nhanh hơn chút.”

      “Vâng.”

      “Nhanh hơn chút nữa.”

      “Vâng.”

      ……

      Trong tiếng liên thanh thúc giục của nàng, xe ngựa của Trần Dung lao với tốc độ rất nhanh, cũng quản người gác cổng hỏi han, cứ thế chạy ra khỏi đại môn Trần phủ.

      Đường phố Nam Dương lạnh lùng hơn nhiều so với hai ngày trước, đường có người qua lại, ngay cả xe ngựa dạo chơi của chúng sĩ tộc đệ tử cũng thấy đâu.

      Dưới tình huống như vậy, xe ngựa thực thuận lợi đến cửa bắc.

      Xe ngựa dừng lại, tiếng xa phu truyền đến đến: “Nữ lang.” Trong giọng có chút xác định.

      Trần Dung vén rèm xe.

      Chỉ thấy hai bên cửa thành có hai mươi binh lính được võ trang đầy đủ, cầm trường kích canh giữ ở nơi đó. Lại ngẩng đầu lên, đỉnh tường thành, mười mấy kẻ sĩ trung niên mặc trường bào, cao quan bác mang xuất ở trong tầm nhìn. Chỉ liếc mắt cái, Trần Dung nhận ra trong những người này, có Ngu Công, có Trương Công Thiên, cũng có Trần Công Nhương của Trần phủ, đều là tộc trưởng của các sĩ tộc có ảnh hưởng lớn trong thành Nam Dương.

      Trần Dung thu hồi ánh mắt, : “Tiếp tục chạy .”

      Nô bộc kia nhìn nàng, thấy biểu tình nàng kiên định thét dài tiếng, điều khiển xe ngựa chạyvề phía trước.

      Lúc này, Trần Dung vén toàn bộ rèm xe lên, đem khung cảnh bên trong xe ngựa rành mạch ra trước mắt nhóm sĩ tốt.

      Chúng sĩ tốt liếc mắt nhìn cái, nhất nhất thu hồi trường kích.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa ra khỏi cửa thành.

      Vừa mới bước ra, Trần Dung nghe thấy người khẽ : “Nữ lang này vào thời điểm tại còn chạy ra ngoài du ngoạn.”

      Giọng kia của sĩ tốt khiến cho xa phu bất an, quay đầu gọi: “Nữ lang, chúng ta vẫn nên……”

      Trần Dung ngắt lời , với vẻ quyết đoán: “Tiếp tục chạy về phía trước.”

      “Vâng.”

      Xe ngựa ra khỏi phạm vi của thành, chạy quan đạo.

      quan đạo có vẻ thực hoang vắng, hai bên đều là bãi cỏ hoang vu khô cằn mênh mông vô bờ. bãi cỏ thường thường có thể nhìn thấy mấy mái nhà tranh nho . Ở bên đường, cũng có vài lưu dân nằm mặt đất vẫn nhúc nhích, mùi tanh tưởi xông vào mũi.

      Nhìn thấy tình cảnh này, xa phu kêu lên: “Nữ lang.”

      “Đừng nữa.” Tiếng đè thấp của Trần Dung truyền đến: “Ngươi cứ điều khiển xe chạy về phía trước, nếu có lưu dân ngăn trở, mặc kệ là ai cứ xông vượt qua.” Lúc này nàng kéo rèm xe xuống.

      Xa phu chần chờ rồi lên tiếng, vẫn điều khiển xe ngựa tiếp tục phóng về phía trước.

      Càng , nhà tranh cùng lưu dân hai bên đường càng ngày càng nhiều, thậm chí Trần Dung còn nhìn thấy có thiếu niên hơn mười tuổi dùng tay nhổ cỏ lên ăn. Hai bên đường có hơn mười hai mươi người tụ tập cùng chỗ, dựa sát vào nhau để sưởi ấm. Khi những người này nhìn thấy xe ngựa của Trần Dung độc chạy đường hai mắt đều phát sáng. Trong mệnh lệnh thô ráp chói tai, hai hài tử tầm ba bốn tuổi lắc la lắc lư ra, đến đứng giữa quan đạo.

      Xa phu nhìn mấy hài tử đứng ở giữa đường, động tác điều khiển xe tự chủ được chậm lại.

      Trong xe ngựa Trần Dung hỏi: “Tại sao lại chạy chậm lại?”

      Giọng bất an của xa phu truyền đến: “Nữ lang, là hai hài tử, có đứa là nữ oa, bọn nó đứng chắn giữa đường.”

      Trần Dung sầm mặt xuống, ra lệnh: “Lập tức cao giọng bảo bọn nó lui ra, đồng thời xe ngựa thể giảm tốc!”

      “Vâng.” Xa phu vung roi ngựa, cao giọng quát: “Lui ra, lui ra ! Đều lui ra cho ta!”

      Tiếng quát của tiếng so với tiếng càng thêm nghiêm khắc, nhưng hai hài tử vẫn đứng ở giữa đường kia hề nhúc nhích. Thậm chí, trong tiếng quát của , phụ nhân hai mươi mấy tuổi cũng đứng lên, ra đứng phía sau hai hài tử kia.

      Trong tiếng hét vang của xa phu có chút nóng nảy, rống giọng: “Bảo các ngươi lui ra, có nghe hay ?”

      Trần Dung lắng nghe rồi nhàng vén lên góc. Nàng nhìn quan đạo phía trước, nhóm lưu dân tầm 70, 80 người tụ tập thành đôi, ở phía sau bọn họ, nàng còn thấy được khoảng mười hài cốt của hài tử. Hài cốt này còn nguyên vẹn, dường như mỗi miếng thịt đều bị liếm sạch, xương cốt đều bị nấu nấu lại nên mới sạch như thế. Sau đó, Trần Dung lại liếc mắt nhìn ba người chặn đường phía trước. Nàng kéo rèm xe xuống, hung hăng quát: “Toàn tốc đánh xe vượt lên !”

      Xa phu kinh hãi, vội la lên: “Nhưng mà nữ lang, bọn nó là hài tử!”

      muốn chết toàn tốc đánh xe vượt qua!” Trong giọng của Trần Dung có vẻ ngoan tuyệt khi nhìn quen sinh tử, thực tế, kiếp trước khi làm bạn bên người Nhiễm Mẫn, nàng nhìn quen với việc giết người. Thấy xa phu trả lời mình, Trần Dung hét to: “Đánh xe ! Ta lệnh cho ngươi đánh xe!”

      Sau lúc lâu, xa phu mới cắn răng trả lời: “Vâng.” Lời vừa thốt ra, dắt cổ họng, đỏ mặt hét to: “Tránh ra, có nghe hay ? tránh ra ta xông qua đó! Giá……”

      Vó ngựa, bánh xe xóc nảy, Trần Dung thấy tốc độ của xe lập tức tăng lên.

      Xe ngựa càng lúc càng nhanh.

      Hai hài tử và nữ nhân đứng quan đạo vẫn nhúc nhích, hề có ý tứ tránh né.

      Mà ở bên cạnh bọn họ, đại hán mắt mở to như chuông đồng sợ hãi kêu lên: “Mau mau dừng xe, mau mau dừng xe.”

      Ở phía sau thiếu phụ có bộ mặt tú lệ khóc kêu: “Mau dừng xe, mau mau dừng xe . Ông trời giết mấy kẻ sĩ tộc các ngươi mà!”

      Hai lưu dân bên cạnh có ánh mắt đờ đẫn, biểu tình ngẩn ngơ nhìn cảnh này.

      Xe ngựa khiến cát bụi bốc lên, mệnh lệnh của Trần Dung vang lên: “Đừng để ý đến bọn họ, đánh xe tiếp !”

      “Vâng.” Xa phu cao giọng lên tiếng, tay phải vung roi ngựa, nhắm hai mắt lại hét to: “Giá……”

      Xe ngựa va chạm xông qua! Chỉ nghe thấy tiếng động thân thể bị đập mạnh truyền đến. Ngay sau đó, xe ngựa hơi nghiêng , tốc độ chậm lại.

      Mười mấy tiếng hoan hô truyền đến, chúng lưu dân lao về phía xe ngựa.

      Xa phu vội vàng mở hai mắt, kỹ thuật điều khiển xe của rất tài giỏi, chỉ vung roi vài cái, toa xe rốt cục vững vàng.

      Xe ngựa xông qua, bỏ chúng lưu dân lại phía sau, cũng ném ba thân thể trọng thương chảy máu lại.

      Xa phu quay đầu lại, chỉ liếc nhìn cái suýt nữa nôn mửa ra tiếng.

      Chỉ thấy đại hán mắt to như chuông đồng kia cầm trong tay con dao nhọn đến trước mặt ba ngươi. Gã giơ tay chém xuống, ba người bị thương giãy giụa vặn vẹo thấy nhúc nhích nữa.

      Ở bên cạnh đại hán, thiếu phụ tú lệ kia chỉ huy vài lưu dân dùng chậu chứa máu tươi ba người chảy xuống.

      Xa phu nôn khan hai tiếng, nhịn được với Trần Dung: “Nữ lang, may mắn là người có trí tuệ.”

      Trần Dung trả lời.

      Xe ngựa cứ như thế lúc lâu, phía trước bỗng thấy cát bụi cuồn cuộn. Trong đám cát bụi, cờ xí mặt viết chữ ‘Mẫn’ như như .

      Trần Dung thấy thế, ra lệnh: “Dừng lại .”

      “Vâng.” Xe ngựa điều khiển đến bên cạnh đường, chậm rãi dừng lại.

      Trần Dung vén lên rèm xe.

      Trong nháy mắt, đám cát bụi kia tới gần.

      Đúng lúc này, Trần Dung mở ra cửa xe, thăm dò nhìn ngắm bên ngoài

      Dưới cờ xí, nam nhân mặc khôi giáp màu đen, tuấn mỹ lãnh khốc nghe người bên cạnh , rồi quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

      Tay phải của y vung lên, đội ngũ chỉ có hai trăm người liền ngừng lại.

      Nhiễm Mẫn cưỡi ngựa tới gần Trần Dung, chỉ chốc lát, y điều khiển tuấn mã màu đỏ ngừng lại, nhìn về phía Trần Dung. Nhìn nàng, hai tay y chặp lại, với giọng khách khí: “Lúc này Tôn Diễn tích trữ lương thực, may mà có nữ lang tương trợ, Nhiễm Mẫn vô cùng cảm kích.”

      Trần Dung nhìn y. Khi đối mặt với con ngươi đen hàm chứa tươi cười kia của y, Trần Dung cúi đầu xuống, hơi hơi hạ thấp người, : “Thỉnh tướng quân lại đây, ta có chuyện muốn .”

      Nhiễm Mẫn đá bụng ngựa, đến bên cạnh nàng.

      Y dựa vào gần như thế, gần gũi đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc cơ thể y.

      Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng liếc nhìn về phía sau y, thấp giọng : “Tướng quân trở về thành Nam Dương sao?”

      “Đúng vậy.” Nhiễm Mẫn kinh ngạc nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Nữ lang mình ra khỏi thành, là vì tìm ta?”

      Trần Dung gật đầu.

      Nhiễm Mẫn trở nên nghiêm túc, y lại chắp hai tay: “Mời .”

      Trần Dung rũ hai mắt, : “Lần này tướng quân trở về, có phải dẫn theo vài thiên tướng phụ tá từng xuất thân là sĩ tộc hay ?”

      Nhiễm Mẫn nhìn nàng chằm chằm, bất mãn : “Loại tình này Tôn Diễn cũng với phụ nhân như nàng sao?”

      Trần Dung ngẩng đầu nhìn y, trầm giọng : “Ta là phụ nhân, tại thời điểm này mạo hiểm tiến đến, chính là muốn với tướng quân câu. Nay khắp thành Nam Dương đều có đồn đãi. Rất nhiều sĩ tộc đều tin rằng tướng quân thay Thạch Hổ đoạt lấy thành Nam Dương. Nhưng mà, cũng có số sĩ tộc cũng tin tưởng, bọn họ biết, tướng quân rất hận người Hồ. cần phải nghĩ, khi tướng quân vào thành ít sĩ tộc tiến đến nghênh đón, nếu lúc này người bên cạnh của tướng quân xuất kỳ bất ý ám sát vài tộc trưởng đức cao vọng trọng trong sĩ tộc, đến lúc đó tướng quân làm thế nào?”

      Trần Dung nâng lên chiếc cằm , mở to mắt nhìn Nhiễm Mẫn, với vẻ oán hận: “Hừ, ngài nghĩ rằng ta muốn chạy ra sao? Nếu phải trong lúc vô ý nghe thấy vài lời , cảm giác được việc có vấn đề, ta ra đây làm gì.”

      Nàng tới đây, tay phải cầm roi ngựa vung lên, quát với xa phu: “ thôi!”

      Xa phu lên tiếng, xe ngựa lại khởi động.

      Đúng lúc này, tay phải Nhiễm Mẫn duỗi ra, y cầm cổ tay của Trần Dung. Y nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng : “ cùng nhau .”

      Hai mắt thoáng nhìn, y trông thấy xe và ngựa kéo có vấy máu tươi, tức , Nhiễm Mẫn nhếch miệng cười, vô cùng chói mắt: “Vì gặp ta, nữ lang nho như nàng cũng dám tàn nhẫn giết người sao?”

      Trần Dung hừ mạnh tiếng, tay trái vung qua, muốn thoát khỏi nắm giữ của y.

      Nhưng nàng vừa động đây, Nhiễm Mẫn lại cầm chặt.

      Nhìn nàng gần, y dựa sát vào nàng chút, khẽ dặn dò: “Đừng náo loạn, ta phải hỏi câu, xử lý tốt rồi cùng đồng hành.”

      Khi chuyện, hơi thở ấm áp thổi vào trong lỗ tai nàng, khiến Trần Dung thể tự áp chế run rẩy, trong nháy mắt, khuôn mặt nhắn của nàng ửng hồng, hô hấp hỗn loạn.

      Đầu tiên Nhiễm Mẫn nhíu mày, sau đó y cẩn thận đánh giá nàng. Đột nhiên, y thấp giọng nỉ non: “Hôm nay mới biết, nữ lang đúng là xinh đẹp dụ hoặc người khác.”

      câu vừa thốt ra, Trần Dung khẽ quát: “Câm miệng!” Nàng giơ roi ngựa lên, bằng giọng hung tợn: “Những lời thế này về sau ngươi được nữa! Bằng đừng trách ta tiên hạ vô tình (lưỡi roi vô tình)!”

      Nhiễm Mẫn ngẩn ra, đảo mắt lại cười ha hả. Trong tiếng cười vang, y quay đầu ngựa, trở về trong đội ngũ.

      Y ngồi ngay ngắn ở lưng ngựa, hai mắt như điện lạnh lùng nhìn mọi người. lát sau, trường kích của Nhiễm Mẫn chỉ về phía đội ngũ, quát: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, đều đứng ra cho ta!”

      Năm người bị y chỉ khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ do dự chút, rồi chậm chạp bước ra.

      Trường kích của Nhiễm Mẫn đặt vào cổ họng của người đứng giữa!

      Mũi kích lạnh lẽo thấu xương, khí thế bức người. Người nọ tự chủ được lui ra sau bước, run giọng hỏi: “Tướng quân, tướng quân đây là có ý gì?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Nhiễm Mẫn lạnh lùng, y quát lên tiếng: “! Thạch Hổ bảo ngươi đến đây là có dụng ý gì?”

      Lời vừa dứt, ‘Bịch’ tiếng, người trong sĩ tộc đứng bên phải thứ bốn kia, biết vì sao hai đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

      Nhiễm Mẫn thấy thế, hai mắt trợn to, hàn quang thô bạo lóe ra: Quả nhiên có vấn đề!

      Tay phải y khẽ nâng, trường kích trong tay đưa về phía trước.

      Tức , kẻ sĩ bị trường kích chỉ vào rốt cuộc nhịn nổi nữa, vội quỳ xuống đất, run giọng kêu lên: “Đừng, đừng giết ta, ta , ta …… Là bệ hạ, bệ hạ , tâm của tướng quân đều ở bên người Hán, như vậy tốt, người muốn khi chúng ta theo tướng quân vào thành thuận tay giết vài thủ lĩnh đức cao vọng trọng trong sĩ tộc.”

      Quả nhiên giống như lời của Trần thị A Dung, nàng chỉ là nữ lang nho , tin tức bí mật thế này nàng nghe được từ đâu? tự chủ được, Nhiễm Mẫn quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

      Y trông thấy là giai nhân bên cạnh , khuôn mặt nhắn thanh diễm động lòng người, eo chỉ vừa bàn tay.

      Nhiễm Mẫn thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm kẻ sĩ kia, nặng nề : “Nam Dương vương sao? Bệ hạ cần các ngươi cũng thuận tay giết lão ta ư?”

      Kẻ sĩ kia liên tục lắc đầu, nằm ở đất vội vàng : “, , bệ hạ , dù lão già Nam Dương vương đó có ở đây, thành Nam Dương cũng có gì đáng sợ.”

      Nhiễm Mẫn thu hồi trường kích, quát: “Lí Vì.”

      “Dạ.”

      “Lôi bọn họ xuống, hỏi chút xem còn có đồng lõa nào , hỏi xong tùy ngươi xử trí.”

      “Vâng!” người trung niên thân hình cao gầy, khí chất lãnh giục ngựa bước ra khỏi hàng, vung tay lên, sai người lôi kẻ sĩ hô to gọi cầu xin tha thứ kia xuống.

      Nhiễm Mẫn điều khiển ngựa hướng về phía Trần Dung, thấy Trần Dung vẫn nhìn theo kẻ sĩ kia, y khẽ cười : “Đừng nhìn, ở chỗ đó có cảnh đẹp gì đâu, cũng có mĩ nam!”

      Trần Dung hừ tiếng, quay đầu nhìn về phía y. Lúc này, Nhiễm Mẫn cũng nhìn nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Mẫn cau mày, nghiêm túc hỏi: “Nữ lang, ta thực hiểu đắc tội gì với nàng?”

      Trần Dung nhanh chóng trả lời: “ có.”

      sao?”

      “Tất nhiên là .” Trần Dung liếc mắt xem thường, nhịn được : “Việc ở nơi đây xong, chúng ta đây.” Dứt lời, tay phải đặt lên rèm xe, định kéo nó xuống.

      Đúng lúc này, tay Nhiễm Mẫn nhanh như chớp vươn ra, lại chế trụ cổ tay nàng. Sau khi y nắm cổ tay nàng kéo xuống, bao bọc toàn bộ bàn tay nhắn của nàng trong lòng bàn tay mình.

      Bàn tay to của y ấm áp, phủ lên bàn tay bé của nàng. Ngay lập tức, mặt Trần Dung đỏ tới gáy, nàng giương mắt nhìn y, trong ánh mắt, ngoại trừ kinh hoảng, lại lấp lánh ánh lệ.

      Nhiễm Mẫn thấy kỳ lạ, y giục ngựa tới gần nàng. Lần này, y chỉ cách nàng có tấc, hô hấp của hai người đều quấn quanh lẫn nhau.

      Nhiễm Mẫn từ cao nhìn xuống khuôn mặt nhắn tinh mỹ, bạc môi y cố ý vô tình chạm và khuôn mặt đỏ hồng của nàng.

      Từ lúc môi của y vừa chạm vào, dường như Trần Dung bị dọa choáng váng, nàng khẽ hé miệng, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn y. Xem biểu tình kia của nàng, vốn là muốn lên án, nhưng chỉ chớp mắt, lại chỉ có vẻ rưng rưng cùng ủy khuất.

      Nhiễm Mẫn vẫn chuyển mắt nhìn nàng chăm chú, theo dõi từng biểu tình biến hóa của nàng. Thấy thế, y nhíu mày rậm, gương mặt tuấn mỹ tỳ vết lộ ra chút tươi cười nhợt nhạt mang theo hứng thú. Bạc môi y khẽ nhếch lên, giọng khàn khàn: “Trần thị A Dung, ta hướng Trần phủ xin cưới nàng.”

      !” Trần Dung thét chói tai ra tiếng. Hai tay nàng đều vung lên, đập lung tung vào trong ngực y, : “Ngài cách ta xa chút.”

      Nhiễm Mẫn hề động đây. Y tùy ý để nàng đấm y, y vươn tay phải, nhàng mà ôn nhu lau lệ gương mặt nàng. Rũ mắt xuống, y nhìn chằm chằm giọt nước mắt ngón tay kia, bạc môi khẽ hé, đem nó nuốt vào trong bụng.

      Động tác này…… Trần Dung choáng váng, nàng kinh ngạc khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ngơ ngác nhìn động tác của y.

      Sau khi Nhiễm Mẫn khẽ liếm nước mắt của nàng, mày rậm nhướn lên, y : “Hơi mặn.” Y ngẩng đầu Trần Dung, hỏi: “Nàng chưa từng gặp qua ta sao?”

      “Ta có!”

      Nghe thấy tiếng gầm của Trần Dung, Nhiễm Mẫn khẽ cười. Y lại vươn tay ra, nhàng xoa mặt nàng. Ngón tay thô ráp ở mặt Trần Dung ôn nhu vuốt ve từng chút , y chậm rãi lau mọi giọt lệ mặt nàng, sau đó, y cúi đầu, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, y khẽ hỏi: “Thực muốn ta cưới nàng sao?”
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 66: Bị khinh bạc
      EDIT: HOÀN TÚ

      Nam nhân quen thuộc này tới gần nàng đến thế, dùng ngữ khí ôn nhu, dụ hoặc, đa tình với nàng những lời như vậy.

      Tức , hốc mắt Trần Dung lại đỏ ửng.

      Nàng nuốt nước mắt vào, chu cái miệng nhắn oán hận kêu lên: “Đương nhiên cần ngài cưới!”

      sao?”

      Hơi thở ấm áp của y phất qua từng lỗ chân lông của nàng, rót vào trong cơ thể nàng.

      Trần Dung rất muốn trừng mắt nhìn y, lớn tiếng quát mắng y, chỉ trích loại hành vi vô lễ khinh bạc nữ tử đàng hoàng này. Nhưng chỉ cần nàng vừa chạm phải ánh mắt của y nước mắt khó mà khống chế.

      Lập tức, nàng cúi đầu, vung cả hai tay, dùng sức đấm vào ngực y, đẩy y mạnh ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mạnh, khuôn mặt của nàng đều trở nên đỏ bừng.

      Nhiễm Mẫn hơi nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười, hứng thú nhìn giai nhân vất vả kháng cự mình, rốt cục nhịn được cười ra tiếng.

      Gần như là đột nhiên, y bỗng ngồi thẳng dậy.

      Động tác của y quá mức đột ngột, Trần Dung dùng hết sức đẩy y ra, sao có thể dự đoán được chiêu thức đó của y? Lực đạo vừa dời nàng rơi vào khoảng , cả người đổ về phía trước, sắp ngã xuống xe ngựa.

      Đúng lúc này, đôi tay rắn chắc ấm áp ôm eo của nàng, Nhiễm Mẫn cứ thế nhấc lên, đặt nàng lên lưng ngựa. Y ôm sát nàng, mặt dán lên mặt nàng, ôn nhu trách cứ: “Sao cẩn thận như vậy? Xem , nếu phải thân thủ của ta nhanh nhẹn, nàng té xuống rồi. Nữ lang mỹ mạo ngã xuống mặt xám mày tro, vậy phải rất xấu sao?”

      Giọng của y quả nhiên muốn có bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu, cử chỉ muốn săn sóc bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Bất tri bất giác, hơn hai trăm sĩ tốt phát ra tiếng cười khe khẽ.

      Trần Dung bị y bế lên lưng ngựa, tức giận đến cả người đều nghẹn ứ. Nàng run rẩy hồi mới tìm lại được giọng của mình, vội vàng kêu lên: “Mau thả ta ra, buông ra.”

      buông ra?”

      “Vô nghĩa!”

      “Được, nghe lời nàng.” Nhiễm Mẫn ha ha cười, hai tay buông lỏng.

      Trong nháy mắt hai tay y vừa buông ra, chân phải y lặng yên nhàng đá cái vào bụng ngựa.

      Tức , hỏa long mã hí dài tiếng, khẽ chồm lên.

      Mà lúc này, Trần Dung mới lấy lại tự do, giãy giụa muốn nhảy xuống đất. Đột nhiên con ngựa chồm lên, nàng thu thế kịp, cả người ngã xuống đất!

      Khi Trần Dung ra y phục sạch , gương mặt trắng trẻo, nhưng lăn vòng đất cát, cả người trở thành con khỉ lấm đầy bụi.

      Trần Dung bất ngờ kịp đề phòng, bị ngã xuống đất, vừa mới ngồi dậy, đối mặt với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hai trăm người, chỉ chớp mắt, lại đối mặt với ánh nhìn chăm chú mang theo trêu tức nghịch ngợm của Nhiễm Mẫn ngồi ngay ngắn lưng ngựa.

      Tức , cảm giác xấu hổ cùng úc hận đồng thời trào ra trong lòng. Nàng mếu máo, hai mắt ngập nước oán hận trừng Nhiễm Mẫn, trừng mãi, hốc mắt của nàng càng ngày càng đỏ, rốt cuộc, rốt cuộc nàng nhịn được, khóc òa lên. Mới khóc tiếng, nàng lại dùng tay áo giấu mặt, cái đầu chôn vào trong tay áo nghẹn ngào.

      Tiếng nghẹn ngào phẫn hận ủy khuất này, nghe qua khiến người ta chua xót trong lòng.

      Nhiễm Mẫn thở dài tiếng, nhảy xuống ngựa.

      Y đỡ nàng dậy, ôm vào trong lòng, mạnh mẽ kéo mặt nàng che dưới tay áo ra, Nhiễm Mẫn vừa giúp nàng lau bụi đất bám mặt, vừa thở dài: “Ngay cả người cũng dám giết, ngã cái khóc thương tâm như thế? đúng là nữ lang mà.”

      Y lau lung tay hai cái, cánh tay phải ôm nàng, lại đặt lên lưng hỏa long mã của mình.

      Trần Dung vội vàng giãy giụa, nàng mở to đôi mắt đỏ hồng, vừa rơi lệ vừa kêu lên: “Ta ngồi xe ngựa của mình.” Sau khi thốt ra những lời này, nàng xoay người linh hoạt nhảy xuống lưng ngựa.

      Vừa rời khỏi lưng ngựa, Trần Dung vọt vào bên trong xe ngựa, vội vàng kéo rèm xe xuống. Nhiễm Mẫn nhìn động tác liên tiếp, nhanh như chớp của nàng buồn cười, lắc lắc đầu. Đúng lúc này, chỉ thấy rèm xe được vén lên lần nữa, Trần Dung giơ roi ngựa, đem mũi roi để vào cổ họng y, quát với vẻ hung tợn: “Họ Nhiễm kia, ngươi còn dám thành , cẩn thận ta phế bỏ ngươi!”

      Tiếng quát vang lên, uy phong mười phần.

      Có điều lúc này mặt nàng trộn lẫn vệt nước mắt và bùn đất, cả người tựa như con mèo hoa.

      Hình tượng như thế lại đôi với động tác giương nanh múa vuốt của nàng, mà người nàng chỉ vào là Nhiễm Thiên Vương oai hùng dũng mãnh phi thường, thiên hạ vô song, bất tri bất giác, chúng sĩ tốt cười vang.

      Trần Dung ngẩn ra, nàng chậm rãi quay đầu lại.

      Khi nàng đối mặt với hai trăm sĩ tốt, tiếng cười của bọn họ càng thêm vang dội. Mà Trần Dung sau khi ngẩn ngơ, thần sắc giận dữ khuôn mặt nhắn biến mất, đổi lại, là xấu hổ cùng nóng vội khôn cùng. Nàng vội vàng co rụt lại, vọt vào trong xe ngựa, ngay sau đó, bàn tay bé duỗi ra, lại lần nữa kéo rèm xe xuống.

      Nhiễm Mẫn cũng cười ha ha lúc.

      Y nhảy lên hỏa long mã, vung tay phải lên, quát: “ thôi.”

      Cát bụi lại bốc lên.

      Trong tiếng bước chân chỉnh tề hữu lực, Nhiễm Mẫn giục ngựa tới gần xe ngựa của Trần Dung, khẽ cười : “Nữ lang, nàng để cho ta ôm, cũng hôn rồi, nàng gả cho ta .”

      Tiếng quát khẽ buồn bực hờn dỗi của Trần Dung vang lên: “Mơ tưởng.”

      Lời này vừa thốt ra, chúng sĩ tốt lại cười ha hả.

      Nhiễm Mẫn cũng vui vẻ, : “ đùa với nàng nữa.”

      Y cưỡi ngựa đến trước đội ngũ, thu hồi tươi cười, trầm giọng hỏi: “Có đồng lõa ?”

      Hán tử trung niên Lí Vì mang theo sắc mặt trầm đứng dậy, chắp tay trả lời: “Còn có hai kẻ đồng lõa, hỏi xong, mấy người đều khai cùng lời.”

      Nhiễm Mẫn gật đầu: “Đều giết .”

      Lí Vì do dự chút, hỏi: “Tướng quân, sao đem những người này trói lại, giao cho sĩ tộc thành Nam Dương? Cứ như vậy, bọn họ đàm tiếu chỉ trỏ về tướng quân nữa.”

      Nhiễm Mẫn sầm mặt xuống, lạnh lùng : “Ta đường đường là trượng phu, cần gì để ý ngôn luận của kẻ tiểu nhân? đến , nếu giao cho bọn họ, bọn họ tìm lý do thoái thác khác.”

      Lí Vì ngẫm nghĩ, gật đầu, nhắc lại nữa.

      Sau khi được hơn nửa canh giờ, thành Nam Dương nằm trong tầm nhìn.

      Lúc này, trong xe ngựa truyền đến tiếng lạnh lùng của Trần Dung: “Nhiễm tướng quân, đến Nam Dương rồi, xin cho A Dung rời trước.”

      Nhiễm Mẫn ngẩn ra, y quay đầu, nhìn chằm chằm rèm xe khẽ lay động, bóng người mơ hồ kia. Nửa ngày, y bật cười khanh khách: “Cho dù là chán ghét ta, nữ lang cũng cần dùng ngữ khí này chuyện với ta mà.”

      Trong xe ngựa truyền đến tiếng hừ nặng nề của Trần Dung.

      Nhiễm Mẫn vui vẻ, y cười vui phất tay, : “Vậy nàng .”

      Trong xe ngựa, Trần Dung cũng lời cảm tạ, ra lệnh với xa phu: “Chạy nhanh lên chút.”

      “Vâng.”

      Đáng thương cho xa phu vẫn bị hành vi thân mật của nữ lang nhà mình và Nhiễm Mẫn khiến cho ngây ngốc, đến tận lúc này mới tỉnh táo lại, ngơ ngác lên tiếng, điều khiển xe ngựa phóng về phía trước.

      Nhiễm Mẫn nhìn xe ngựa của Trần Dung xa, lại cười ha hả lúc.

      Xe ngựa của Trần Dung rất nhanh, làm cát bụi bốc lên, khi cách cửa thành còn đoạn, nàng bảo xa phu dừng lại bên con suối . Sau khi rửa sạch vết máu xe và ngựa kéo, xe ngựa mới lại khởi động.

      Xe ngựa của nàng vừa mới khởi động, đường phía nam, cát bụi cuồn cuộn, chính là mấy nghìn người nhanh chóng xông đến. Trần Dung liếc mắt cái trông thấy giữa đám cát bụi có hai cờ xí, trong đó cái viết chữ ‘Mẫn’, cái khác viết chữ ‘Tôn’, chính là Tôn Diễn mang theo đội ngũ tiến đến nghênh đón Nhiễm Mẫn.

      Trần Dung biết, dựa theo quy định, ngàn nhân thủ này của Tôn Diễn theo Nhiễm Mẫn vào thành. Cậu cũng chỉ nghênh đón ở cửa thành, báo cáo tình với Nhiễm Mẫn, rồi mang theo đội ngũ trở lại doanh trướng bên ngoài cửa thành phía nam.

      Trần Dung nhìn lá cờ có chữ ‘Tôn’ kia, cắn môi do dự chút, cuối cùng bảo xa phu dừng xe…… Nàng cảm thấy ngượng ngùng, trước mặt Tôn Diễn dám gặp lại tên vương bát đản Nhiễm Mẫn kia!

      lát sau, xe ngựa chạy đến ngoài thành Nam Dương.

      Lúc này, trong ngoài cửa thành đều có ít đại nhân vật trong sĩ tộc. Những người này hoặc chuyện, hoặc ngồi dưới tàng cây đánh đàn, hoặc bảo ca kỹ ở cửa thành ca hát khiêu vũ. Về phần tộc trưởng Trần gia Trần Công Nhương đứng ở giữa cửa thành, nghiêng đầu, cùng Ngu Công cười cười.

      Trần Dung nhìn Trần Công Nhương mặc trường bào, râu dài, khí chất dày rộng, thầm nghĩ: Lúc này, bị giết chứ?

      Kiếp trước, Trần Công Nhương chết trong cố lần này, sau khi trải qua phen tranh đoạt, cuối cùng Trần Nguyên chủ quản hết thảy vụ trong Trần gia ở Nam Dương. có Trần Công Nhương quản chế Trần Nguyên, làm việc vô cùng ương ngạnh ích kỷ, Trần Dung quả thực dám tưởng tượng, kiếp này, nếu còn để Trần Nguyên quản lý toàn bộ Trần gia ở Nam Dương, nàng có hậu quả gì.

      Trần Dung vén rèm xe lên, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Trần Công Nhương vào trong thành Nam Dương.

      Xe ngựa của Trần Dung trực tiếp chạy vào Trần phủ, rồi tới sân viện của nàng.

      Vừa vào sân, Bình ẩu và Thượng tẩu đều tới đón, đồng thời, còn có Trần Thiến, Trần Kỳ, Trần Vi và các nữ lang. Khi những người này thấy Trần Dung mặt bẩn thỉu, hoa phục dính đầy bùn bẩn đều ngẩn ra. Trần Vi và các nữ lang trợn to hai mắt, ha ha bật cười.

      Trần Dung cũng để ý, nàng thi lễ với mọi người rồi hai lời bước vào hậu viện, bắt đầu tắm rửa.

      Trần Thiến nhìn bóng dáng Trần Dung bỏ trốn mất dạng, quay đầu kêu lên với xa phu: “Này, nữ lang nhà ngươi làm sao vậy?”

      Xa phu cúi đầu thi lễ, trả lời: “Nô điều khiển xe tốt, làm nữ lang bị ngã cái.”

      Trần Thiến ha ha cười, : “Muội ấy đúng là xui xẻo, may mà có sĩ tộc đệ tử nhìn thấy, bằng bị chê cười rồi.”

      Xa phu đáp, điều khiển xe ngựa ra hậu viện.

      Trần Dung tắm rửa mất gần canh giờ. Khi nàng ra, Trần Vi và các nữ lang rời .

      Nàng thở dài nhõm, cúi đầu về phía chính sảnh.

      Nhưng vào lúc này, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu xông tới.

      Trần Dung vừa ngẩng đầu đối diện với nét vui mừng lộ mặt nhóm nô bộc. Bình ẩu lại tiến lên bước, nâng cánh tay của nàng, vui vẻ : “Nữ lang nữ lang, nghe nô bộc kia , Nhiễm tướng quân muốn cưới người sao?”

      Thượng tẩu bên cười hớ hớ hỏi han: “Nữ lang, Nhiễm tướng quân đúng là đại trượng phu chân chính, khi người ở Bình thành, mỗi khi nghe đến tên người đó đều phải tán thưởng phen mà. tại có thể gả cho y, đúng là tốt quá. Ta rồi, nữ lang nhà ta là người có phúc khí.”

      Vẻ mặt Trần Dung đau khổ.

      Nàng còn chưa trả lời, đột nhiên, Bình ẩu cũng mang vẻ mặt đau khổ: “Chính là, về Vương Thất lang, phải làm thế nào bây giờ?”
      B.Cat thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 67: Ma đao
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trần Dung nhíu mày, mất hứng quát: “Về sau ai cũng được đề cập về chuyện này nữa.”

      Chúng phó ngẩn ra.

      Trần Dung trừng mắt nhìn xa phu kia, cả giận : “Về sau được lung tung, nhớ kỹ, chuyện hôm nay chưa hề phát sinh!”

      Xa phu trẻ có chút sợ nàng, nghe vậy vội vàng lúng ta lúng túng đáp vâng. Nhưng Bình ẩu ở bên vội vàng hỏi: “Vì sao? Chỉ có Nhiễm tướng quân giống các sĩ tộc khác coi trọng xuất thân, y có thể cưới người làm thê mà. Bỏ lỡ y người phải làm sao bây giờ?”

      Trần Dung đỏ mắt, quật cường nhếch miệng, hung hăng trả lời: “Ngay cả cả đời lấy chồng, ta cũng gả cho người này.”

      Dứt lời, nàng xoay người vào trong phòng.

      Thượng tẩu ở phía sau nàng kêu lên: “Nữ lang, gia tộc cũng để cho người lấy chồng đâu. Làm tiểu thiếp của người khác, đâu thể bằng với làm thê tử của Nhiễm tướng quân chứ.”

      Trả lời Thượng tẩu là tiếng cửa phòng bị đóng mạnh.

      Trần Dung vẫn nhốt mình tại trong phòng, tới buổi chiều, nàng nghe thấy bên ngoài đường phố truyền đến từng đợt cười vui.

      Nàng nghe ngóng lúc, nhịn được đứng ở phía sau cửa, gọi: “Ẩu.”

      Qua hồi lâu, giọng của Bình ẩu vội vàng truyền đến: “Ở đây ở đây, nữ lang, chuyện gì vậy?”

      Trần Dung nghiêng đầu nhìn rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao náo nhiệt như vậy?”

      Bình ẩu nhìn nàng lớn lên, biết lòng nàng dâng lên hiếu kỳ, lập tức bà dở khóc dở cười : “Nữ lang muốn biết, vì sao ra nhìn thử.”

      Bên trong Trần Dung hé răng.

      Bình ẩu đành phải : “Là như vậy, Nhiễm tướng quân mang theo hai trăm sĩ tốt tới thành Nam Dương. Đoàn người đều cao hứng, cảm thấy y dẫn theo người tới đây là tình muốn bảo vệ thành Nam Dương.”

      Trần Dung ‘Uhm’ tiếng.

      Bình ẩu thấy nàng lại im lặng, khỏi tiến lên, hỏi với vẻ cẩn thận: “Nữ lang, người vẫn chưa ăn bữa sáng, tại là buổi chiều rồi. Có đói bụng , muốn ra hay ?”

      Trần Dung trả lời.

      Bình ẩu than thở: “Cũng biết là dỗi với ai đây, ngay cả cơm cũng ăn, là, nữ lang càng lớn lại càng trẻ con mà.”

      Lúc này đây, cùng với giọng của Bình ẩu, cửa phòng bật mở ra, Trần Dung giống như cơn gió lốc ùa ra, mà trong tay nàng hàn quang lóe sáng!

      Bình ẩu kinh hãi nhảy dựng, vội kêu lên: “Nữ lang, người muốn làm gì vậy?”

      Trần Dung cũng quay đầu lại nhảy vào hậu viện, kêu lên: “Ma đao, !”

      Bình ẩu ngây dại, bà ngốc lăng nhìn bóng dáng nàng, thở dài nhõm hơi, vừa rồi, bà còn tưởng rằng nữ lang muốn liều mạng với người ta nữa. Ngẫm lại, bà lại lắc đầu, là càng ngày càng nữ lang suy nghĩ cái gì.

      Đảo mắt, ngày trôi qua.

      Đến chạng vạng, Trần Dung ngồi bên cạnh giếng nước, lần lại lần với bóng mình mặt nước: “ được khóc! Có nghe hay ? Lần sau nhìn thấy y dù thế nào cũng được khóc!” Vừa , nàng vừa dùng sức mở to hai mắt, đến khi nhìn thấy bóng mình trong làn nước lấp lánh ánh lệ, có vẻ hung dữ, lúc này nàng mới vừa lòng ngẩng đầu lên.

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của nô bộc: “Nữ lang, Tôn tiểu tướng quân đến đây.”

      Cái gì, Tôn Diễn đến đây?

      Trần Dung mừng rỡ, nàng vội vàng vọt qua. Lao ra vài bước, nàng mới nhớ lại trong tay mình còn cầm đoản đao vì vậy liền ném nó ra sau.

      Khi Trần Dung tới cửa viện, dưới ánh tịch dương sáng lạn, thiếu niên tuấn mỹ trắng trẻo mặc khôi giáp màu vàng cũng sải bước vào.

      Hai người vừa vặn gặp nhau.

      Tức , hai người đều tươi cười.

      Sau khi Tôn Diễn đánh giá nàng từ xuống dưới, gương mặt trắng trẻo lộ ra chút chán ghét, cậu với giọng oán hận: “A Dung, ta thể giúp muội giết lão thất phu kia.”

      Trong ánh mắt cậu lộ vẻ xin lỗi. Toàn bộ thành Nam Dương đều truyền lưu chuyện Trần Dung ở phủ Nam Dương vương suốt hai ngày hai đêm. Người bên ngoài phải nàng ngủ với Nam Dương vương nàng ngủ với Vương Thất lang. Tóm lại, danh tiết của nàng xem như hoàn toàn bị hủy hoại.

      Trần Dung liên tục lắc đầu, nàng cười khổ: “Huynh cố hết sức rồi.”

      Nàng cảm kích nhìn vị thiếu niên này, vì chuyện của mình, cậu suýt nữa trực tiếp chống đối với Nam Dương vương. thế gian này, người tốt như cậu, đúng là nhiều lắm.

      Tôn Diễn vươn tay vỗ trường kiếm bên hông mạnh, bước vào trong: “Lão gia hỏa kia rất đáng giận, con bà nó, nếu vì lo lắng người Hồ tiến công Nam Dương, ta xé rách da mặt với lão ta rồi.”

      Cậu chạy tới dưới bàn đá dưới tàng cây, vươn tay cầm lấy chén rượu Trần Dung vừa uống qua, ngửa đầu uống hơi cạn sạch. Trần Dung vừa định nhắc nhở, nhìn thấy cậu uống hết đành ngậm miệng lại.

      Tôn Diễn ngồi xuống tháp, vỗ vỗ bên cạnh gọi Trần Dung: “Sững sờ ở nơi đó làm gì? Lại đây chuyện .”

      Trần Dung vội vàng cất bước tới gần.

      Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Trần Dung nhìn cậu, thân thiết hỏi: “ phải huynh chuyển ra ngoài thành rồi sao? Sao lại vào thành?”

      Tôn Diễn vừa tự rót rượu, vừa gắp khối điểm tâm ném vào trong miệng, cậu nhai nhồm nhoàm, lời: “Sĩ tốt còn tại ngoài thành, chỉ có ta vào được thôi.”

      Cậu ngửa đầu uống hớp rượu lớn, nuốt cạn, rồi : “ về ta nữa, muội sao, có khỏe ? Ngày đó đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Khi ấy nhìn thấy Văn tướng quân, muội thả đèn Khổng Minh, đèn còn viết tên muội và Vương Hoằng bằng văn tự của người Hồ. Lúc ấy ta vừa nghe muội ở trong phủ Nam Dương vương rất hoảng sợ, lập tức nghĩ rằng muội gặp nguy hiểm, bằng cũng cần dùng phương thức thả đèn Khổng Minh, viết văn tự người Hồ để kinh động người khác.”

      Cậu tới đây, nâng cốc đặt mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn Trần Dung, cả giận : “Vì sao muội lại viết tên Vương Hoằng? Vì sao viết tên của ta? Con bà nó, cho dù ta cứu được muội ta cũng có thể tìm tên tiểu tử Vương Hoằng kia tới cứu muội mà!”

      Trần Dung nhìn thiếu niên trước mặt phùng mang trợn má, khỏi phì cười tiếng.

      Tôn Diễn đối mặt với tươi cười của nàng, cũng nghĩ rằng bản thân có vẻ già mồm át lẽ phải, nên khỏi hơi cúi đầu xuống.

      Trần Dung sớm muốn kể với cậu về chuyện này, thấy cậu nhắc tới ho khan tiếng cho thông cổ họng rồi bắt đầu kể lại.

      Nàng vừa xong, Tôn Diễn sầm mặt xuống, vỗ mạnh bàn đá, thấp giọng rít gào: “ ngờ Trần Nguyên là người như thế!”

      Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng: “Khi nào phụ huynh của muội mới đến thành Nam Dương vậy? Hoặc là, ta tìm cách đưa muội đến Kiến Khang thôi. Ở dưới tay người này, sớm muộn gì muội cũng xảy ra chuyện.”

      Phụ huynh ở Kiến Khang ư?

      Trần Dung cười khổ, lắc đầu.

      Tôn Diễn mở to mắt nhìn nàng, thấy nàng rầu rĩ vui, nhớ tới chuyện lại cười khổ: “Danh tiết của muội xem như bị hủy trong tay Nam Dương vương cùng Vương Hoằng rồi. Bằng , ta cũng có thể cần để ý gia tộc, cưới muội về trước .”

      Trần Dung cúi đầu , tất nhiên nàng hiểu ý tứ của Tôn Diễn, tuy rằng thiếu niên này phóng đãng kềm chế, nhưng rốt cuộc cậu vẫn thuộc hệ Tôn gia ở Giang Đông, ngay cả có phụ huynh ở bên cạnh, cậu cũng thể tự đặt ra hôn bôi đen gia tộc, bôi đen tổ tiên. Cậu muốn kết hôn với người bị hủy hoại danh tiết như mình phải giành được đồng ý của gia tộc mới được.

      Trần Dung nghĩ vậy, trong lòng khỏi lại tức giận với Vương Thất lang.

      Nàng chu miệng lên, với vẻ oán hận: “ ai tốt cả!”

      Tôn Diễn nghe mà cảm thấy mơ hồ, cậu trừng mắt to nhìn nàng, : “Ta đường đường là trượng phu.” Sau khi xong, cậu lại bổ sung: “Nhiễm tướng quân cũng vậy!”

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng mềm mại của nữ tử: “A Dung có ở đây ? Tỷ tỷ đến thăm muội.”

      Là giọng của Trần Vi.

      Nàng ta đến đây?

      Trần Dung vừa nghe thấy, lập tức với Tôn Diễn: “A Diễn, huynh về trước . Mấy tỷ tỷ muội muội của ta là nhiều chuyện nhất.”

      Tôn Diễn gật đầu, đứng lên, xoay người rời .

      Cậu vừa mới bước ra cửa viện, Trần Vi thướt tha đến.

      Đột nhiên gặp được Tôn Diễn, Trần Vi ngẩn ngơ, nàng ta đố kỵ liếc nhìn Trần Dung ở phía sau, rồi nhìn sang Tôn Diễn thi lễ, với giọng mềm mại: “Gặp qua Tôn tướng quân.”

      Tôn Diễn hừ tiếng, vung tay áo, thèm quan tâm đến nàng ta rồi rời .

      Bị lạnh nhạt, Trần Vi ngẩn ngơ, nàng ta quay đầu nhìn bóng dáng Tôn Diễn xa, dần dần, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

      Nhưng chỉ trong chốc lát, Trần Vi lại nặn ra tươi cười, nàng ta quay đầu đối diện với Trần Dung, vui vẻ gọi: “A Dung.”

      Trần Dung thi lễ với nàng ta, cười : “Tỷ tỷ đến đây, mời ngồi.”

      Trần Vi gật đầu, vừa về phía nàng vừa : “Tôn tiểu tướng quân lại đây tìm A Dung sao? Cậu ấy đúng là người có tâm.” tới đây, nàng ta ác ý bổ sung: “Tôn tướng quân có biết A Dung từng ở trong phủ Nam Dương vương ?”

      Trần Dung nghe đến đó, khuôn mặt nhắn khỏi trầm xuống.

      Lời Trần Vi vừa ra khỏi miệng nàng ta có chút hối hận, nhìn thấy vẻ mặt của Trần Dung lại vội vàng bồi cười : “Là tỷ tỷ phải, tỷ tỷ nên lời này.”

      Trần Dung cúi đầu, nhận tạ lỗi của nàng ta: “Ta biết tỷ tỷ có ác ý, tỷ tỷ là khách quý, mời ngồi.”

      Trần Vi ngồi xuống vị trí vừa rồi của Tôn Diễn.

      Nàng ta vươn tay tiếp nhận chén rượu, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve chén, lời nào.

      Trần Dung thấy thế, có chút kinh ngạc liếc nhìn nàng ta cái, thấy biểu tình nàng ta có chút ngại ngùng nên cố ý hỏi.

      hồi lâu, Trần Vi mới khẽ gọi: “A Dung.”

      “Uh.”

      Ngữ khí Trần Dung có vẻ thèm quan tâm.

      Trần Vi cũng để ý, hiển nhiên tâm nàng ta loạn như ma, càng ngừng vuốt ve chén rượu, nàng ta cắn môi dưới, rốt cục hỏi: “Uhm, lần trước muội , Nhiễm tướng quân thích nữ nhân hay khó chịu, lời này là sao?”

      Quả nhiên là vì y mà đến.

      Trần Dung cười lạnh tiếng, tùy ý đáp: “.”

      Trần Vi khẽ ngẩng đầu lên.

      Khuôn mặt nhắn của nàng ta ửng hồng, hai mắt sáng ngời, cả người lộ ra loại vui sướng cùng hưng phấn lại thấp thoáng ưu tư. Môi nàng ta giật giật, vội vàng : “A Dung, muội có biết Nhiễm tướng quân trở lại thành Nam Dương rồi ?”

      Trần Dung gật đầu, trả lời: “Vừa nghe người ta .”

      Lời của Trần Dung vừa thốt ra, nét mặt Trần Vi toả sáng, nàng ta vui vẻ : “Đúng vậy đúng vậy, toàn bộ thành Nam Dương về chàng, ngay cả bọn người hầu đóng cửa ra, cũng đều biết tên của chàng. Lúc này, chàng chỉ mang theo hai trăm sĩ tốt quay trở lại. Trần Công Nhương , điều này đủ để chứng minh, Nhiễm tướng quân tâm muốn che chở người Hán chúng ta, tâm muốn bảo vệ thành Nam Dương.”

      tới đây, nàng ta cắn môi dưới, cười ngượng ngùng, vò góc áo : “Phụ thân mở tiệc chiêu đãi Nhiễm tướng quân. Người còn , ở trong yến tiệc, đề cập bảo Nhiễm tướng quân chính thức cưới ta.”
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 68: Tài sản
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trần Vi tới đây, thấy Trần Dung rũ mắt khỏi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau khẩn trương tiếp lời: “Phụ thân , lần trước sau khi Nhiễm tướng quân gặp ta có ý hối hận, muốn ta biểu tốt. A Dung, muội , Nhiễm tướng quân thích người lanh lẹ. Còn có gì nữa, chàng còn thích gì nữa ?”

      Lúc này Trần Vi tựa hồ quên, lần trước vì chuyện này, nàng ta còn tát cho Trần Dung bạt tai.

      Trần Dung ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta cái, lắc đầu, giọng : “Ta cũng biết.”

      “Muội nhất định biết.” Giọng của Trần Vi có chút gấp gáp, nàng ta vươn hai tay nắm tay Trần Dung, lắc lắc, hì hì cười : “Muội muội tốt, muội cho ta biết , cho ta biết .”

      Trần Dung lại vẫn lắc đầu.

      Trần Vi mất hứng, nàng ta đứng phắt dậy, cả giận : “Có phải lần trước ta đắc tội với muội, cho nên muội cố ý ?”

      Trần Dung thầm cười lạnh tiếng: Ta cố ý muốn ! Chẳng lẽ, ta còn thiếu nợ gì ngươi sao?

      Trần Vi thấy nàng cúi đầu , sắc mặt có chút hờ hững cảm thấy phiền não, nàng ta hung hăng dậm chân, kêu lên: “Trần thị A Dung, sao muội lại có tính tình quái đản này chứ? Hừ, trách được bọn tỷ tỷ muội muội cũng thích muội.”

      Ngay khi Trần Vi thốt ra những lời này, Trần Dung cũng vụt đứng dậy, nàng nhấc làn váy dài, xoay người vào trong phòng. Chỉ chốc lát, cửa tẩm phòng bị đóng lại mạnh.

      Trần Vi ảo não, nàng ta hướng tới cửa tẩm phòng thét to: “Trần thị A Dung, muội hề có chút tôn ti nào cả! Trách được khiến người ta chán ghét. Hừ, muội còn chưa nghị thân đâu, ta bảo phụ thân tùy tiện ném muội cho lão già nào đó.”

      Dứt lời, nàng ta xoay người ra bên ngoài.

      ra tới tận cửa sân, Trần Vi có chút kinh ngạc, sao Trần Dung còn chưa đuổi theo, chẳng lẽ nàng sợ sao?

      Đối với Trần Vi mà , nàng ta vẫn cảm thấy Trần Dung hẳn là nên lấy lòng nàng ta, tới thân phận của mình so với nàng cao quý hơn, mà vì phụ thân của mình quản nàng, nàng phải đối đãi với mình cẩn thận.

      Sau lúc kinh ngạc, Trần Vi dừng bước chân, nàng ta đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, Trần Dung được Vương Thất lang nhìn trúng, trách được, trách được mà. Hừ, nàng nghĩ rằng như vậy còn phải sợ gì nữa, ta với phụ thân, bảo người chú ý đừng tặng A Dung cho Vương Thất lang, để nàng và người trong lòng nàng bị chia lìa đôi lứa.

      Nghĩ đến đây Trần Vi lại cất bước, thẳng về phía chủ viện.

      Từ lúc hai nàng tranh chấp, đám người Bình ẩu vẫn xem ở trong mắt, nhưng bọn họ cũng chỉ là giương mắt nhìn mà bất lực, tính cách của nữ lang nhà mình bọn họ đều quen thuộc, cũng thể đưa ra cầu quá cao đối với nàng, dù sao tại so với khi ở Bình thành nàng hiền dịu hơn rất nhiều.

      Sau khi im lặng, Thượng tẩu đến trước cửa phòng của Trần Dung, : “Nữ lang, mua ruộng đất rồi.”

      sao?”

      Trần Dung mừng rỡ, nàng mở ngay cửa phòng ra, hai mắt tỏa sáng nhìn Thượng tẩu, liên tục hỏi: “Mua bao nhiêu?”

      Thượng tẩu chặp hai tay lại, với nàng: “Toàn bộ trong thành Nam Dương lòng người hoảng sợ, bọn họ đều bỏ lại đất đai nhà cửa rời khỏi nơi đây. Đúng là rất có lợi. Từ xưa, vải vóc chỉ có thể đổi được trăm mẫu ruộng, lúc này ước chừng đổi được những sáu bảy trăm mẫu, hơn nữa đều là ruộng tốt. chỉ là đồng ruộng, mà nông phu cũng bị bỏ lại, bọn họ , chỉ cần chủ gia cho bọn họ chén cháo, có làm ngày đêm, họ cũng nguyện ý. Nô thấy những này cũng đáng tin cậy nên đều đáp ứng. Về phần quy củ cứ giống như hồi trước, dù sao chúng ta mua dưới danh nghĩa của Nhiễm tướng quân, nếu quá hà khắc bôi đen danh tiếng của y.”

      Trần Dung gật đầu, vẫy tay : “Những điều này ta cần phải lo lắng, tẩu tự quyết định .”

      Nàng nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ: Sáu bảy trăm mẫu ruộng tốt ư? Nghĩ đến của hồi môn của tộc tỷ Trần Vi, nhiều lắm cũng chỉ được chừng ấy thôi, phải sao? tại, bản thân cuối cùng có chút tài sản.

      Ngẫm nghĩ, Trần Dung thấp giọng phân phó: “Tẩu, thừa dịp hai ngày này, lấy ra bảy chiếc xe lương thực mua số cửa hàng, cũng nhớ lấy danh nghĩa của Nhiễm tướng quân. Nhớ kỹ phải là ở con phố phía nam.” Dừng chút, nàng lại bổ sung: “Ở trước mặt người ngoài, các ngươi cứ thống nhất , ta dùng bảy xe lương thực đổi thành sách vở.” Trong số sách vở nàng mang đến lần này có số là sách trân quý của phụ thân, lấy ra bày vào cho đủ số vậy.

      Thượng tẩu lo lắng nhìn nàng, thở dài: “Nữ lang, nếu phụ huynh người đột nhiên gởi thư, bảo người đến Kiến Khang, vậy tài sản này có ai mua đâu.”

      Trần Dung lắc đầu, mỉm cười : “ cần lo lắng, làm .”

      Nhìn bóng dáng Thượng tẩu rời , Trần Dung trầm tư lúc, chạy vào phòng, cầm lấy roi ngựa ra hậu viện đùa nghịch.

      Đảo mắt, lại ngày trôi qua.

      Lúc này, vì trở về của Nhiễm Mẫn, toàn bộ thành Nam Dương đều trở nên náo nhiệt. Các đại gia tộc càng ngừng cử hành dạ yến, thỉnh y đến tham dự.

      Trong số những người này, có rất nhiều người cũng tin tưởng Nhiễm Mẫn hoàn toàn đứng về phía người Hán. Nhưng bọn họ nghĩ, vạn nhất Nhiễm Mẫn thực tiến công Nam Dương, có lẽ y nể mặt mình đối xử khách khí mà tha cho mình con đường sống.

      Ngày thứ ba, trong sân của Trần Dung lại ngồi đầy nhóm nữ lang.

      Lại tiếp, nhóm nữ lang này cũng khá kỳ quái, các nàng khinh thường Trần Dung, khi đến chuyện luôn mang theo ý trào phúng. Nhưng các nàng lại rất thích đến ngồi chơi trong sân viện nhà nàng. Như ba nữ lang tính cách tương tự nhau như Trần Thiến, Trần Vi, Trần Kỳ, tựa hồ rất hưởng thụ cách chuyện thẳng thắn thống khoái quanh co lòng vòng của nàng.

      Hôm nay, các nàng lại ngồi trong sân của Trần Dung.

      Sau khi Trần Thiến ăn miếng điểm tâm nhíu mày, với Trần Dung: “ phải muội có đầy đủ lương thực và tiền tài sao? Sao ngay cả chút đường mía cũng luyến tiếc, điểm tâm này ngọt gì cả.”

      Trần Dung nghe vậy, cười cười, cố ý vô tình nhìn thoáng qua Bình ẩu.

      Bình ẩu lập tức hiểu được ý tứ của nàng, bà ở bên nở nụ cười: “Điều này nhị vi tiểu cũng biết, nữ lang nhà nô dùng bảy xe lương thực để đổi chút sách quý rồi. tại tồn lương trong nhà chỉ còn có bốn năm xe thôi.”

      Lời này vừa thốt ra, tiếng của chúng nữ đồng thời ngừng lại. Các nàng ngẩng đầu nhìn Trần Dung, trong ánh mắt vừa là buồn cười lại là tiếc hận nên lời.

      Nhưng mà, vốn có người nào có thể cái gì. Tại thời điểm này, dùng lương thực trân quý đến cực điểm đổi sách vở là việc phong nhã cỡ nào, cử chỉ cao thượng ra sao.

      Trong kinh ngạc của chúng nữ, Trần Dung cúi đầu xuống, nàng khẽ nhấc tay phải, cầm chén rượu lên nhấp ngụm , sau đó nàng khẽ tươi cười.

      Sau lúc lâu, Trần Vi : “A Dung, sao muội làm chuyện như thế lại hỏi qua phụ thân ta?” Giọng có chút gấp gáp. Chúng nữ nhất tề nhìn về phía Trần Vi.

      Trần Vi ngẩn ra, lập tức hiểu ra bản thân thất thố. Mặc kệ thế nào, Trần Dung vẫn thuộc chi tộc khác, nàng có quyền xử lý tuyệt đối với tài sản của mình. Trần Vi thốt ra lời này giống như hai cha con nàng đều tính kế tài sản của Trần Dung vậy.

      Trần Vi lúng ta lúng túng cười, vội vàng : “Ta phải có ý tứ này, phải có ý tứ này. Là, là lúc này, lương thực trân quý cỡ nào, ta thay A Dung đau lòng thôi.”

      Lời này vừa ra, Trần Thiến bật cười ra tiếng, : “A Vi, muội tục quá.”

      Tỷ tỷ Trần Kỳ của Trần Thiến chậm rãi châm chọc: “A Vi vốn tục mà.”

      Những lời đó đều khiến Trần Vi muốn khóc. Nàng ta đỏ hồng hốc mắt, môi mím chặt, hai vị tỷ tỷ này đều là đích nữ, nàng ta nào dám vô lễ với các nàng?

      Trần Dung cúi đầu xuống, nàng lại lấy tay áo che mặt, đưa chén rượu ghé vào miệng , che giấu vẻ thư sướng thống khoái ở mặt.

      Lần này sau khi trở về, nàng nghe thấy Bình ẩu , khi Trần Nguyên phái người tới quản chế bọn họ đến kho hàng vài lần. Lúc ấy nàng biết Trần Nguyên vẫn còn mưu tính chiếm đoạt lương thực của nàng.

      Quả thế.

      Khi Trần Vi ửng đỏ hai mắt, lã chã chực khóc, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

      Chỉ chốc lát, giọng trong trẻo vang lên: “Trần thị A Dung có ở đây ?”

      Chúng nữ ngẩn ra, Bình ẩu vội vàng đáp: “Ở đây.”

      Người kia : “Ta là người của Vương gia.”

      Vương gia ư? Bình ẩu vội vàng ra, thi lễ với người ngoài cửa rồi : “Mời .”

      Người nọ cầm thiếp mời đẹp đẽ tinh mỹ, cười : “Buổi trưa ngày mai, mặt nước gợn sóng, bên bờ hồ, chúng quân chơi thuyền du ngoạn. Thời cơ như thế, có thể nào có mỹ nhân làm bạn? Nghe Trần thị A Dung có được ngọc bội của Vương Thất lang, mời khanh ôm cầm đến giúp tăng thêm nhã hứng.”

      Bình ẩu tiếp nhận thiếp mời, nhìn người Vương gia nhanh chóng rời hồi lâu, mới ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

      Lúc này chúng nữ cũng đều nhìn về phía Trần Dung.

      Trần Thiến dẫn đầu nở nụ cười, nàng ta lấy tay áo che miệng, khanh khách : “A Dung, Thất lang của muội nhớ muội đó.”

      Trong lời của nàng ta mang theo ghen tị. Thiếp mời này cũng đơn giản, ràng là có xuất xứ từ tay sĩ phu. Có thể xuất tại yến hội phong nhã kia, bản thân vinh quang.

      Cũng giống như Trần Thiến, nhóm nữ lang khác đều lộ ra thần sắc đố kỵ.

      Lúc này, Trần Vi ở bên đột nhiên : “A Dung theo Vương Thất lang, cùng lắm chỉ làm thiếp thôi. Muội ấy đâu có tư cách gì mà bảo là Thất lang của muội ấy chứ?”

      Trần Vi khẽ nâng cằm, hèn mọn liếc mắt nhìn Trần Dung cái, với Trần Thiến: “Lời này của tỷ tỷ mất tôn ti chủ yếu và thứ yếu.”

      Trần Thiến biết, nàng ta trả thù mình vừa mắng nàng ta là ‘Tục’, Trần Thiến muốn phản bác hai câu, nhưng lời của Trần Vi có đạo lý, chỉ đành im miệng.

      Đúng lúc này, Trần Dung đứng lên, nàng hướng tới chúng nữ thi lễ, thấp giọng : “A Dung khoẻ, xin cáo lui.”

      Dứt lời, nàng vội vã chạy về phía tẩm phòng.

      Nhìn bóng dáng nàng bỏ trốn mất dạng, Trần Vi kêu lên: “A Dung thương tâm sao? Cần gì phải vậy, lấy thân phận của muội, có thể làm thiếp cho Vương Thất lang cũng là được ất nhắc mà.” Nàng ta tới đây vội vàng lấy tay áo che miệng, trong lòng vì lời trắng ra của mình có chút hối hận, nhưng mà, nhìn bóng dáng Trần Dung chỉ có thể bỏ chạy kia, lại trào ra chút thống khoái.

      Trần Dung chui vào trong tẩm phòng.

      Nàng tháo roi ngựa từ tường xuống, vung hai cái trong trung, với vẻ oán hận: “Thực hận thể tát miệng các nàng ta mà!”

      Sau khi mắng ra câu, nàng cảm thấy tức hận giảm bớt, vô lực thối lui rồi ngồi xuống tháp, Trần Dung kinh ngạc nghĩ: Buổi trưa ngày mai, mặt nước gợn sóng, ôm cầm mà đến? Như vậy, ta gặp Vương Hoằng ư? chừng còn có thể nhìn thấy các danh sĩ khác.

      Nghĩ đến Vương Thất lang, tay bé của nàng nắm thành quyền, thầm thề: Sau khi nhìn thấy , thể để hay làm ra những chuyện khiến mình thể vãn hồi được.
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 69: Lôi kéo làm quen
      EDIT: HOÀN TÚ

      Buổi chiều, bên ngoài truyền đến giọng xa lạ của tỳ nữ: “A Dung có ở đây ?”

      Bình ẩu ra tiếp đón, cười : “Ở đây.”

      nương tầm 18, 19 tuổi, mặt tròn mắt to đến. Tuy nương này làm tỳ nữ, nhưng mặc áo lụa mỏng tím nhạt, tươi cười rụt rè, thoạt nhìn so với nữ lang bình thường còn giống hơn.

      Tỳ nữ này liếc nhìn Bình ẩu cái, lại nhìn về phía tẩm phòng, cười : “Chủ mẫu Nguyễn thị nhà ta cho mời A Dung.”

      Nguyễn thị? Chính thê của Trần Nguyên?

      Trần Dung rùng mình, nàng vội vàng đứng lên, ở trong phòng đáp: “Xin chờ chút, Trần Dung lập tức đến.”

      Tỳ nữ kia cười đáp: “Vâng.”

      Chỉ chốc lát, Trần Dung thay bộ váy cũ nàng thường mặc ở Bình thành, xuất ở chỗ bậc thang.

      Tỳ nữ kia thấy nàng ra, lại thi lễ, lui về phía sau bước, ý bảo nàng trước.

      Trần Dung bước qua.

      Ở phía sau nàng, tỳ nữ kia dẫn theo hai tiểu tỳ nữ cũng thướt tha theo. Tư thái của nàng ta lộ ra loại cấp bậc lễ nghĩa phải bồi dưỡng nhiều năm mới có. Mà Trần Dung đến từ phương bắc, phụ huynh ít khi quản giáo vốn biết điều này.

      Trần Dung liếc nhìn nàng ta cái, bước chân chậm lại, học bước của nàng ta. Đảo mắt lại thầm nghĩ, mình cũng cần nịnh bợ Nguyễn thị, vả lại, cho dù nàng muốn nịnh bợ cũng thay đổi được cái gì, cần gì học theo Hàm Đan? (học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có. Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng về tư thế bước . Người nước Yên hâm mộ, sang học tập, nhưng học được, lại quên cả cách bộ của chính mình, trở nên đứng lạch bạch tức cười)

      Nghĩ đến đây, nàng thả lỏng thân người, nhanh chóng trước.

      Vài tỳ nữ thấy bước chân của nàng như lướt gió, sau khi ngẩn ngơ cũng vội vàng tăng tốc.

      Lúc Trần Dung đến sân viện của Nguyễn thị, ba tỳ nữ đều có chút thở hồng hộc.

      đến ngoài sân, tỳ nữ kia thở hổn hển hơi, cố gắng cười với Trần Dung: “Tiểu nương tử chờ chút, để ta bẩm với chủ mẫu.”

      Trần Dung gật đầu, nghiêng mắt đánh giá cảnh sắc chung quanh.

      Chỉ chốc lát, giọng của tỳ nữ kia truyền đến: “A Dung, vào .”

      “Vâng.”

      Trần Dung lên tiếng, bước nhanh vào sân.

      Tỳ nữ kia đứng bậc thang, nàng ta cười rụt rè nhìn Trần Dung, thấy nàng đến gần hơi hơi khom người, :“ Chủ mẫu chờ ở bên trong.”

      “Vâng.”

      Trần Dung lướt qua nàng ta, thẳng vào trong phòng.

      Chính sảnh này trang hoàng lộng lẫy, trước hết đập vào mắt Trần Dung là khối san hô cao tới ba thước. San hô này dù là vẻ sáng bóng hay độ to rộng cũng hơn hẳn bảo vật bị ném vỡ ở Bình thành kia.

      Cái này…… vật quý trọng như thế lại được tùy tiện đặt án gỗ lim.

      Trần Dung thu hồi ánh mắt, thi lễ với phụ nhân ngồi tháp phía sau bình phong bằng ngọc thạch tinh mỹ ở chính giữa phòng, gọi tiếng: “Bá mẫu.”

      Phụ nhân này tầm hơn 40 tuổi, da thịt nõn nà, mặt có chút nếp nhăn, gương mặt dài, tươi cười đạm nhạt.

      Đứng phía sau phụ nhân là thiếu phụ mà Trần Dung từng gặp qua, thiếu phụ này tầm 27 tuổi, đúng là người ngày ấy tới vạch trần Trần Dung giả bộ bị bệnh. Trần Dung biết, thiếu phụ này là thiếp của Trần Nguyên.

      Mà nàng ta là người bên cạnh của Nguyễn thị, bản thân lại khôn khéo có năng lực, được Trần Nguyên sủng ái, tuy là thiếp nhưng so với thiếp thất bình thường khác có địa vị cao hơn nhiều.

      Nguyễn thị mỉm cười nhìn Trần Dung, đánh giá nàng từ xuống dưới, rồi giơ tay chỉ: “Ngồi .”

      “Vâng.”

      Trần Dung đến tháp, thoải mái ngồi xuống…… Từ đầu tới cuối, động tác của nàng đều mang theo vài phần mạnh mẽ cùng thô lỗ. Bất tri bất giác, mày liễu của Nguyễn thị khẽ nhíu lại.

      Nhìn Trần Dung sau khi ngồi xuống cúi đầu, rên tiếng, Nguyễn thị ôn hòa mở miệng: “A Dung, mấy ngày trước bá mẫu vừa mới đến thành Nam Dương, bận bịu khoảng thời gian, có gì sơ sót con cũng đừng trách.”

      Trần Dung nghe vậy, vội vàng hạ thấp người trả lời: “ dám.”

      Nguyễn thị chậm rãi cười: “Phụ huynh A Dung ở đây, ta là mẫu thân của con, cần giữ lễ tiết.”

      Trần Dung đáp: “Vâng.”

      Nguyễn thị thu hồi ánh mắt, tươi cười mặt nhạt , : “A Dung, tháng nữa con tròn 15 tuổi đúng ?”

      Chẳng lẽ bà ta gọi mình đến là vì hôn ? Tim Trần Dung đập thót cái.

      Nàng lại hạ thấp người, đáp: “Vâng, trí nhớ của bá mẫu tốt.”

      Nguyễn thị thở dài tiếng, : “Đều là tiểu nương tử sắp 15 tuổi rồi, ai.”

      Trong giọng của bà ta có chút trách cứ mà Trần Dung nghe hiểu.

      Đối với Trần Dung mà , nếu nghe hiểu coi như nghe thấy. Lập tức, nàng vẫn nhu thuận rũ mắt, cũng hề có vẻ mặt hổ thẹn.

      Mày của Nguyễn thị khỏi càng nhíu chặt.

      Bà ta bưng chén trà, nhấp ngụm, từ từ hỏi: “Nay viện của A Dung là ai quản ?”

      Thiếu phụ đứng phía sau bà ta bước lên bước, hạ thấp người, cung kính trả lời: “Tiểu có nhiều gia tài, với quản cầu rằng mọi chi tiêu đều do nàng gánh vác.”

      Nguyễn thị nhíu mày : “Vậy thể được.” Bà ta buông chén, : “Ta và bá phụ nàng đồng ý tiếp nhận nàng, sao có thể để nàng tự chi trả như thế?”

      Ánh mắt bà ta chuyển về phía Trần Dung, ôn tồn : “Ta chỉ có nữ nhi là A Vi. A Dung, về sau toàn bộ chi phí ăn mặc của con được phân chia giống như A Vi, được ?”

      Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, nghe vậy nàng do dự chút, : “Bẩm bá mẫu, tình là như vậy. Thời gian trước lang chủ trong phủ thiếu lương thực, cầu cắt giảm nô bộc. Những người nô bộc này đều là nhìn thấy ta lớn lên từ , A Dung muốn đuổi bọn họ , vì vậy mới với lang chủ để mình tự gánh vác tất cả chi tiêu.”

      Nàng dừng chút, cười cười, hỏi thẳng: “Nếu bá mẫu cắt giảm nô bộc của ta, hết thảy A Dung đều nguyện ý.”

      Nguyễn thị vẫn nhíu mày nghe vậy thầm lắc đầu.

      Chờ Trần Dung xong, bà ta khẽ thở dài: “Ta là có tội, A Vi cũng thế, A Dung cũng thế, đều là cử chỉ qua loa, chuyện cũng…… Ai.”

      Theo đạo lý, trưởng bối trách cứ mình, Trần Dung hẳn nên đứng dậy thỉnh tội với bà ta. Nhưng cũng biết Trần Dung nghe hiểu hay là như thế nào, lại vẫn ngốc nghếch ngồi ở chỗ kia, hề nhúc nhích.

      Mày liễu của Nguyễn thị nhíu càng sâu.

      Bà ta đảo mắt nhìn về phía thiếu phụ kia.

      Thiếu phụ tiến lên bước, ở phía sau bà ta khẽ : “Có lẽ đúng là bởi vì nàng như vậy, Vương Thất lang mới coi trọng nàng.”

      Nguyễn thị trầm ngâm lúc, rồi gật đầu.

      Khi bà ta lại nhìn về phía Trần Dung, tươi cười trở nên chân thành hơn.

      Giơ lên chén trà nhấp ngụm, Nguyễn thị cười : “A Dung quả thực như lời bá phụ con , là người thẳng thắn đáng .”

      Trần Nguyên nàng thẳng thắn đáng sao? Trần Dung thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.

      Nguyễn thị dường như muốn nàng cứ ngây người ra đó, lập tức cất tiếng, lời vẫn nhưng nhanh hơn hai phần: “A Dung, con cũng sắp tròn 15 rồi, cũng còn , về sau gả cho người vẫn nên chú ý nhiều hơn.”

      Bà ta ngẩng đầu, với bên ngoài: “Hành nhi, gọi Tam lang tới.”

      “Vâng.”

      Trong lúc Trần Dung buồn bực, chỉ chốc lát, giọng hơi khàn khàn của nam tử từ bên ngoài truyền đến: “Mẫu thân gọi con sao?”

      Nguyễn thị vừa nghe thấy tiếng của tươi cười rạng rỡ, bà gọi với giọng từ ái: “Tam lang, vào .”

      thanh niên tầm 18, 19 lên tiếng trả lời vào.

      đột nhiên nhìn thấy Trần Dung khỏi ngẩn ra.

      Nhưng rất nhanh thu hồi ánh mắt, thi lễ với Nguyễn thị, cung kính vấn an: “Con gặp qua mẫu thân.”

      “Con lại đây ngồi .”

      “Vâng.”

      Sau khi ngồi xuống, thanh niên chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung, hỏi: “Mẫu thân, nàng là…?”

      “Nàng ư, đó là A Dung.”

      “Cái gì?”

      Thanh niên cả kinh, tò mò nhìn chằm chằm Trần Dung, : “Đó là A Dung tấu khúc Phượng Cầu Hoàng sao?”

      Nguyễn thị vỗ vỗ tay trách cứ: “Đừng vội muội muội con như thế.”

      Bà ta tươi cười, với Trần Dung: “A Dung, đây là Tam ca của con, về sau, con cũng giống như A Vi, coi đây là thân ca ca .”

      Trần Dung vẫn phục tùng liễm mục đáp: “Vâng.”

      Nàng đứng lên, thi lễ với thanh niên kia, ôn thuần : “Gặp qua Tam ca.”

      Trần Tam lang vẫn nhìn nàng chăm chú, nghe vậy đứng lên, hoàn lễ, cười : “A Dung cần đa lễ.”

      Nguyễn thị vừa lòng cười, ôn tồn khuyên bảo: “A Dung, Tam ca của con cũng là người đa tài đa nghệ, về sau con nên thân cận với nó nhiều hơn. Về phần những người có cử chỉ qua loa ngôn ngữ vô trạng nên chú ý giữ khoảng cách chút tốt hơn.” Bà ta thấy Trần Dung hơi trì độn, lời này đúng là trắng ra.

      Bà ta thẳng ra như thế, Trần Dung lại nghe hiểu.

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn Nguyễn thị, hỏi: “Cử chỉ qua loa ngôn ngữ vô trạng? Ai vậy ạ?”

      Trong trí nhớ của Trần Dung, ngoại trừ chính nàng, nàng cũng biết có người nào xứng đáng với lời đánh giá như vậy.

      Nguyễn thị nhìn chằm chằm bộ dạng mơ hồ của nàng, trong ánh mắt lên chút kiên nhẫn.

      Mà Trần Tam lang ngồi ở bên cạnh nàng lúc này rốt cục phát diện mạo Trần Dung mê người, hai mắt nhìn nàng đánh giá ngớt.

      Trong khí có chút cứng ngắc, thiếu phụ kia đứng dậy, cười ngọt ngào : “Được rồi, được rồi, A Dung, bá mẫu con mệt mỏi, ta đưa con ra ngoài.”

      Trần Dung suýt nữa thở dài hơi, nàng vội vàng đứng lên đáp: “Vâng.”

      Thiếu phụ lắc mông ở phía trước Trần Dung.

      Khi đến bậc thang, thiếu phụ dựa sát vào Trần Dung, hạ giọng : “A Dung, mấy người kia ở trong phủ, xưa nay chúng ta đều khinh thường. Hừ, cho dù thân phận các nàng là đích nữ, nhưng nhìn tu dưỡng cùng dung mạo như thế, làm sao so được với A Dung chứ?”

      Đến tận đây, Trần Dung mới bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra Nguyễn thị là Trần Thiến và Trần Kỳ, đúng, Trần Vi cũng lại thân cận với nàng mà. Trong lời của Nguyễn thị hẳn là bao gồm cả nàng ta.

      Thiếu phụ nhìn thấy Trần Dung rốt cục hiểu ra, tươi cười hề cứng ngắc nữa, nàng ta liếc nhìn trong phòng cái, lại hỏi Trần Dung: “Ngày mai Vương Thất lang hẹn con du hồ đúng ?”

      Trần Dung kinh ngạc gật đầu.

      Thiếu phụ thấy nàng vẫn , tươi cười lại trở nên cứng đờ, nàng ta vô lực hạ giọng, : “Ngày mai, bảo Tam ca đưa con du hồ .”

      Trần Dung lại bừng tỉnh đại ngộ.

      Nàng thi lễ với thiếu phụ, cung kính ràng đáp: “Vâng.”

      Thiếu phụ vừa lòng gật đầu, thân thiết : “Trở về .”

      “Vâng.”

      Thiếu phụ nhìn theo bóng dáng Trần Dung xa, cảm thấy đau đầu.

      Tỳ nữ kia đến phía sau nàng ta, nhịn cười : “Nô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ lang trì độn như thế.”

      Thiếu phụ gật đầu, thở dài: “Ai bảo Vương Thất lang coi trọng nàng đây? Ngươi cũng biết, về uy danh ở thành Kiến Khang, ngay cả hoàng thất cũng thể so sánh với Vương gia! Ai, nếu Tam lang có thể được Vương Thất lang tán thưởng câu, đối với chuyến lần này của nó tới Kiến Khang có lợi rất lớn.”
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :