1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 60: Gây chú ý
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trần Dung được vài bước thấy mình bị vây giữa đoàn người, cũng có ai đặc biệt chú ý đến nàng, vì thế có ý niệm chợt xuất trong đầu.

      Bước chân của nàng hơi chậm lại, dường như có việc gì về lui về phía sau vài bước.

      Lúc này, quần phương tụ tập, thực ai chú ý tới nàng rời khỏi đó, hơn nữa lúc này nàng vừa mới vào điện, vì thế chỉ năm bước ra tới cửa đại điện.

      Trần Dung lui ra ngoài.

      Hai tỳ nữ vẫn hầu ở ngoài viện đồng thời cả kinh, các nàng vội vàng chạy đến phía sau, vươn tay muốn kéo ống tay áo của nàng.

      Lúc này, Trần Dung quát khẽ: “Ôm cầm của ta đến đây.”

      Khi lời này, nàng quay đầu, mặt mang theo mỉm cười.

      Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, tỳ nữ trẻ tuổi nhíu mày quát: “Nữ lang, chớ có làm loạn!” Trong giọng có chút kiên nhẫn.

      Tỳ nữ lớn tuổi lạnh lùng nghiêm mặt, phiền chán : “Đây là chỗ nào, nữ lang cần dùng cầm sao?”

      Trần Dung chậm rãi quay đầu.

      Nàng liếc nhìn hai tỳ nữ cái.

      Hai tỳ nữ đối diện với ánh mắt của nàng, kinh hãi nhảy dựng, tự chủ được lui về phía sau.

      Lúc này, Trần Dung cũng nhấc chân lên, đứng lẫn vào giữa chúng mỹ nhân, lại thong thả thướt tha về phía trước.

      Hai tỳ nữ thấy thế đều thở dài nhõm.

      Trần Dung vừa vừa đánh giá bốn phía, nhưng trong đại điện cả ngàn người, ngoại trừ rất nhiều nhạc sĩ nhạc kĩ là mỹ nhân đủ loại đủ kiểu. Mà nam nhân ngồi ở chủ viện chỉ có mười mấy người, xem ra đây đều là thủ hạ xưa nay rất được Nam Dương vương ưa thích.

      Trần Dung tinh tế quan sát, hai tay dưới tay áo xoắn chặt vào nhau.

      Lúc này, nhóm mỹ nhân phía trước Trần Dung đều tự tìm vị trí ngồi xuống.

      Vị trí của nhóm mỹ nhân cũng hoàn toàn khác với các nam nhân. Nó là khối ngọc thạch hình như chiếc ghế. Ngọc thạch này trong sáng, mỗi khối đều có giá trị xa xỉ, vậy mà nó được tạo hình thành ghế để đám mỹ nhân ngồi ở nơi đó.

      Vị trí này, có khả năng là đặt hẳn mông ngồi xuống. Vì thế, vì bảo toàn khối ngọc thạch này, cũng vì hiển lộ vẻ xinh đẹp của mình, mỗi mỹ nhân đều chỉ đặt bên mông tựa vào ngọc thạch, thẳng lưng ưỡn ngực.

      Trần Dung cũng ngồi khối ngọc thạch như thế.

      Nàng vừa mới ngồi xuống nghe thấy Nam Dương vương quát: “Mở đại môn ra.”

      “Vâng!”

      Bốn phía lên tiếng trả lời, chỉ thấy bốn mĩ thiếu niên ra, bọn họ đến chỗ cửa điện, ‘kẹt –’ tiếng, cửa điện hai bên đồng thời mở ra.

      Tức , trận gió lùa mang theo khí lạnh vù vù ùa vào. Mà khi gió ùa vào trong điện khiến ánh nến nhảy nhót, cũng làm tốc lên làn váy của chúng mỹ nhân, khiến chúng phiêu tán giống như lá sen. Trong khoảng thời gian ngắn, mấy chục đến trăm mỹ nhân đủ loại đủ kiểu, mấy chục đến trăm quần áo các màu lay động ở trong gió, son phấn tỏa hương, cảnh đẹp như tranh vẽ!

      Nam Dương vương cười ha hả, lão ta vỗ hai tay, với xung quanh: “Chư vị, khung cảnh nơi đây, ngay cả thần tiên cũng bằng đâu.”

      Chúng nam nhân cũng cười vang theo lão ta.

      Trong tiếng cười vang, tên Hứa phụ tá híp đôi mắt sắc, nhìn ngắm đám mỹ nhân từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, chỉ chốc lát, chỉ vào vài người trong điện, : “Vương gia, cho dù giai nhân như mây, cũng có năm mỹ nhân tựa như ngôi sao bảo vệ xung quanh trăng sáng, lá cây vây quanh hoa hồng, liếc mắt cái nhìn lại, thể dời mắt.”

      Nam Dương vương cũng nheo lại cặp mắt phù thũng, hứng thú nhìn theo hướng chỉ, chỉ chốc lát, ánh mắt của lão ta dừng lại thân Trần Dung.

      Nhìn mỹ nhân này hơi hơi cúi đầu, khuôn ngực cao ngất, cặp mông đầy đặn ngồi ngọc thạch, đầy đặn thon thả, thắt lưng nhắn bàn tay là nắm vừa, dáng người có thể kiều nhất, Nam Dương vương liếm liếm đôi môi dầy, với giọng khàn khàn: “ sai, hề sai chút nào.”

      Lão ta chỉ về phía Trần Dung, : “Tiểu mỹ nhân, lại đây chút.”

      Hơn mười cặp mắt phát sáng đồng thời nhìn về phía Trần Dung.

      Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Nàng đón nhận ánh mắt của Nam Dương vương.

      Nam Dương vương hiển nhiên ngờ là nàng, đầu tiên lão ta mở to hai mắt, ngược lại ha ha cười : “Hóa ra là nữ lang này? Đêm nay khanh quá đẹp khiến bổn vương vui mừng. Lại đây, lại đây.”

      Ngữ khí coi thường, tươi cười đáng khinh, coi Trần Dung là nữ tử trong hậu viện của lão ta.

      Trần Dung chậm rãi đứng lên.

      Nàng dần dần thẳng lưng, về phía Nam Dương vương.

      Trong điện mở rộng cửa, gió lạnh thổi qua khiến quần áo nàng như hoa sen nở rộ, càng tôn lên vòng eo nhắn của nàng.

      Hai mắt của Nam Dương vương dính chặt thân thể nàng, dù thế nào cũng thể dời .

      gương mặt Trần Dung mang theo vẻ yên tĩnh, dưới tay áo, tay phải của nàng khẽ cử động, đảo mắt, trâm cài kia rơi xuống trong lòng bàn tay!

      Nam Dương vương híp hai mắt, thưởng thức dáng người nàng lay động bước đến, cười với xung quanh: “Nữ lang này như lăng ba mà bước, la miệt sinh trần (bước uyển chuyển đùa sóng lượn, tha thướt xiêm y phủ gót hài).”

      Hai mắt lão ta chuyển xuống dưới chân Trần Dung, vươn tay vuốt chòm râu hoa râm ngắn tủn, híp hai mắt : “Tiếp theo, bổn vương bảo nàng qua lại con đường , tất nhiên là lay động trái phải, như hoa hồng trong gió.”

      Lời này của lão ta vừa thốt ra, thủ hạ ngồi xung quanh nhất tề khen ngợi: “Văn thơ của vương gia bất phàm, xuất khẩu đều là lời hoa mỹ.”

      “Lay động trái phải, như hoa hồng trong gió, câu này, ngay cả Tả Tư cũng bằng.”

      “Đúng vậy đúng vậy, từ ngữ hoa mỹ trau chuốt như thế, ngay cả Tào Tử Kiến cũng ảm đạm thất sắc.”

      Trong đống lời khen ca ngợi, Nam Dương vương có vẻ thực hưởng thụ, lão ta ngẩng đầu lên, say mê vuốt chòm râu ngắn, rung đùi đắc ý.

      Trong tiếng cười đùa ồn ào, tiếng bước chân hữu lực truyền đến.

      hộ vệ đến cách điện mười bước, hai tay chặp lại, cất cao giọng : “Vương gia, Văn tướng quân cầu kiến.”

      Nam Dương vương mặt nhăn mày nhó, lão ta vung tay phải lên, quát: “ gặp, gặp. là, giờ này đến cầu kiến làm cái gì chứ? Xui!”

      Hộ vệ kia cao giọng đáp: “Vâng.” Rồi xoay người rời .

      Hộ vệ vừa , Hứa phụ tá nhìn Trần Dung dừng lại bước tiếp, : “Ơ, nữ lang này còn đứng ở nơi đó làm gì? Mau mau tới gần đây.”

      Nam Dương vương cũng quay đầu nhìn về phía nàng, híp hai mắt cười : “Tiểu mỹ nhân đừng sợ hãi, bình sinh bổn vương có hai ưu điểm, trong hai là hễ là mỹ nhân tất nâng niu như trân bảo, đối đãi như mỹ ngọc. Ha ha.” Cùng với tiếng cười của lão ta, mọi người cũng theo cười to ra tiếng.

      Trong tiếng cười, Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng cất bước, hướng tới nhóm nhạc kỹ.

      Trần Dung vừa bước, lại có tiếng bước chân truyền đến, trong nháy mắt, hộ vệ cao giọng kêu lên: “Bẩm, Tôn Diễn Tôn tướng quân cầu kiến!”
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 61: Chàng đến đây
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tôn Diễn đến đây?

      Trần Dung mừng rỡ, nàng kìm lòng được xoay người lại, hai mắt phát sáng nhìn về phía cửa điện.

      Nam Dương vương nhíu mày, hỏi: “Cậu ta tới làm gì?”

      phụ tá tiến đến bên tai lão ta nhàng mà thầm câu.

      Nam Dương vương gật đầu, lão ta phất phất tay, ra lệnh: “ với Tôn tướng quân, bổn vương rảnh, có việc gì ngày mai sau.”

      tới đây, lão ta cao giọng thêm vài phần, quát lạnh: “Tối hôm nay, ai tới bổn vương cũng muốn tiếp.”

      Bên ngoài kia hộ vệ cao giọng đáp: “Vâng.” Lời vừa dứt, tiếng bước chân xa.

      Trần Dung ngơ ngác nhìn cửa điện, mím môi, quay đầu nhìn về phía Nam Dương vương.

      Hứa phụ tá thu biểu tình của nàng vào đáy mắt, cười hì hì với nàng: “Tiểu mỹ nhân cần gì để lộ vẻ mặt như thế? Năm tháng chỉ ngắn ngủi, nên hành lạc đúng lúc!” Hai mắt của dính chặt ngực và giữa hai chân nàng.

      Trần Dung buông rủ hai mắt, cũng chờ Nam Dương vương lại thúc giục, nàng nhanh tới chỗ nhạc kỹ.

      Nam Dương vương ngạc nhiên hỏi: “Tiểu mỹ nhân, nàng muốn làm gì chứ?”

      Tất nhiên Trần Dung đáp.

      Nàng đến trước mặt chúng kỹ, đột nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên.

      giọng dồn dập truyền đến từ bên ngoài: “Vương gia, Tôn tiểu tướng quân cố ý muốn xông vào, mang binh lính ập đến đây!”

      “Cái gì?”

      Nam Dương vương giận dữ, mặt lão trầm xuống, quát to: “Tôn Diễn này to gan! Cậu ta coi bổn vương là gì chứ? Coi phủ đệ của bổn vương trở thành chỗ nào?”

      người ở bên bất an : “Hay là, Tôn tiểu tướng quân tiến đến là muốn ám sát?”

      Lời này ra rất ngu dốt, cho dù là Trần Dung cũng biết đạo lý làm thích khách, quan trọng ở việc xuất kỳ bất ý, nào có kiểu đường đột xông vào thế này? Hơn nữa, Nam Dương vương đúng là có giá trị kia!

      Đáng tiếc, Nam Dương vương cũng hiểu được đạo lý này, mặt lão ta trắng bệch, vội vàng quát: “Đuổi cậu ta , toàn bộ ra đuổi cậu ta .”

      “Vâng!”

      Trong tiếng nghiêm nghị trả lời, loạt tiếng bước chân chỉnh tề rời khỏi sân.

      Lúc này, mặt Trần Dung trắng bệch như tuyết. Nàng cắn môi, tuyệt vọng thầm nghĩ: Xem ra, còn cách nào nữa rồi.

      Trải qua mấy lần như thế, sắc mặt Nam Dương vương tốt, lão ta thở hổn hển, quay đầu nhìn Trần Dung, khỏi phẫn nộ quát: “Phụ nhân này, bảo nàng lại đây, nàng đến chỗ đó làm cái gì? Nếu còn như thế, đừng trách bổn vương thương hương tiếc ngọc!”

      Trong tiếng hét phẫn nộ, chỉ trong nháy mắt, ở bốn góc đại điện có vài hộ vệ tay cầm trường thương đứng ra, bọn họ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Dung, trong đó người nhấc mũi thương lên, ánh sáng lạnh lẽo chỉ thẳng về phía Trần Dung.

      Sắc mặt Trần Dung càng trắng.

      Bốn phía ồn ào cười đùa, giờ phút này cũng đều yên tĩnh.

      Ngay cả thủ hạ bên cạnh Nam Dương vương cũng cúi đầu, thốt ra tiếng.

      Nam Dương vương nghiêm mặt, thở hổn hển, lão ta vươn tay vỗ mạnh lên tháp, giận dữ hét: “Thế đạo này là ngày càng lụn bại, mẹ nó, ngay cả tiểu tử Tôn Diễn miệng còn hôi sữa kia cũng dám xông vào cửa phủ ta sao? Người đâu, người đâu!”

      “Dạ!”

      Nam Dương vương đứng lên, chỉ ra bên ngoài, quát: “Đem tên Tôn Diễn cùng……” câu cũng chưa xong, giọng của lão ta yếu dần.

      Ngón tay run run, Nam Dương vương lại chỉ vào phía trong điện, lão mở to đôi mắt đục ngầu phù thũng, hung tợn trừng mắt nhìn mọi người.

      Ánh mắt của lão ta lướt đến đâu, mỗi người đều cúi đầu xuống, có mỹ nhân còn run rẩy cả người.

      Ánh mắt Nam Dương vương nhìn về phía Trần Dung.

      Lão ta nhìn chằm chằm Trần Dung đứng trước đám nhạc kỹ, dần dần, trong cặp mắt đục ngầu kia bộc lộ vẻ thô bạo khó có thể miêu tả thành lời. Lão ta thở hổn hển hơi, rống giọng: “Chỉ là thứ nữ nho , bổn vương nhìn trúng ngươi, đó là phúc khí của ngươi! Ngươi dám nghịch ý của bổn phương, phi! Nếu như thế, bổn vương cần gì giữ ngươi lại?”

      Lão ta vung tay lên, ngăn lại Hứa phụ tá lộ vẻ kinh hoàng há mồm muốn , lão ta hét to: “Con bà nó, các ngươi luôn lẻo mép, suốt ngày ở trước mặt bổn vương cần phải khắc chế, phải khiến lòng người bận tâm trở nên thanh thản. Phi, khiến bổn vương ngay cả vui đùa với nữ nhân cũng còn thấy thoải mái nữa.”

      tới đây, tay phải lão ta giơ lên chỉ vào Trần Dung run rẩy thôi: “Người đâu, lôi tiện tỳ này xuống giết……”

      Vừa mới tới đây, bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

      Đồng thời, giọng vang dội kêu lên: “Bẩm vương gia, Lang Gia Vương Thất cầu kiến.”

      “Lang Gia Vương Thất?”

      Nam Dương vương chậm rãi quay đầu hỏi.

      “Vâng.”

      Lúc này, tay Nam Dương vương còn giơ giữa trung, lão ta chậm rãi buông xuống, nhíu mày hỏi: “ tới làm gì?”

      Người nọ trả lời: “Thuộc hạ biết.”

      Nam Dương vương lui ra phía sau bước, ngồi xuống tháp, lão ta vươn tay, cầm chén rượu lên, chậm rãi nhấp ngụm.

      Sau khi làm động tác này, sắc mặt nổi giận vặn vẹo kia của lão ta ràng dịu nhiều, Nam Dương vương đặt chén xuống, giọng trở nên ôn hòa: “Vương Thất cũng là người cao diệu, nếu đến đây, vậy gặp .”

      “Vâng.”

      Từ lúc người nọ lĩnh mệnh rời , trong điện vang lên tiếng hít thở đầy áp lực.

      Trong lúc mọi người thở dài nhõm, đồng thời, hai chân Trần Dung mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Đến lúc này, nàng mới phát mồ hôi lạnh trán chảy vào trong mắt, khiến hai mắt đau xót vô cùng!

      Nàng cúi đầu, dần dần buông lỏng bàn tay phải. Ngay lập tức, vài giọt máu đỏ tươi theo ống tay áo của nàng bắn tung tóe xuống sàn…… Bởi vì quá mức khẩn trương, trâm cài kia đâm sâu vào trong lòng bàn tay nàng!

      Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

      Gần như là đột nhiên, Trần Dung phát , lực chú ý của mọi người đều chuyển hướng về phía cửa đại điện, tâm tình Nam Dương vương trở nên tốt hơn lại liên tiếp hô to: “Nhanh mở cửa, nhanh mở cửa.”

      Thấy ai chú ý tới mình, Trần Dung lặng lẽ lui về phía sau vài bước, trong lúc lơ đãng, nàng đứng lẫn trong đám mỹ nhân. Lúc này nàng chú ý tới, Hứa phụ tá nhìn thấy nàng làm như vậy khẽ gật đầu.

      Cửa điện ‘kẹt’ tiếng mở ra, tức , ánh sáng đầy trời chiếu rọi vào mắt người.

      Phía cuối ánh sáng, là bóng dáng áo trắng, phiêu nhiên tự tại.

      Dù là cách xa như vậy, bóng dáng kia cũng mang theo vẻ thanh thản, tao nhã, khoan dung làm cho tất cả mọi người có thể thả lỏng……

      Nam Dương vương đứng dậy, nhanh chóng bước ra nghênh đón, ha ha cười : “Thất lang đến đây ư? Rất tốt, rất tốt.” tới đây, lão ta dừng chút, nhìn ngắm bóng dáng áo trắng như tuyết kia vài lần, : “Y, sao Thất lang lại có vẻ vội vàng phong trần mệt mỏi mà tiến đến đây luôn sao?” Trong giọng mang theo vài phần kinh ngạc, vài phần giễu cợt.
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 62: Ra khỏi phủ
      EDIT: HOÀN TÚ

      Ngoài điện, tiếng cười có phần khàn khàn của Vương Hoằng vang lên: “Vừa mới trở về nghe thấy trong phủ vương gia trăm mĩ tranh diễm, nhất thời tâm ngứa ngáy nên dẫn bạn tiến đến.” Lúc này chàng về phía cửa điện. Đứng ở cửa, hai mắt của chàng vừa chuyển, liếc về phía chúng mĩ nhân trong điện. Cảm giác được ánh mắt của chàng, các nữ tử vội vàng liếc mắt đưa tình, lúm đồng tiền nở rộ. Vương Hoằng mỉm cười, hai mắt của chàng trong suốt giống như sao sáng.

      Trần Dung ngẩng đầu, trông mong nhìn về phía chàng.

      Lúc này Trần Dung đứng ở ngay phía trước chúng nhạc kỹ, rất nổi bật, Vương Hoằng liếc mắt cái nhìn thấy nàng.

      Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, ánh mắt Trần Dung ươn ướt.

      Vương Hoằng nhìn nàng sâu rồi dời , quay đầu nhìn Nam Dương vương.

      Lúc này, Nam Dương vương cũng nhìn chàng, trong đôi mắt đục ngầu phù thũng của lão ta lên chút ý lạnh, bất tri bất giác, mặt Nam Dương vương trầm xuống, chậm rãi : “Chỉ sợ Thất lang tiến đến chỉ là vì người trong trăm mĩ nhân kia đúng ?”

      Vương Hoằng ha ha cười. Chàng cũng trả lời, chỉ vung tay với phía sau, ra lệnh: “Đều bước xuống .”

      Lời này vừa thốt ra, mọi người mới phát phía sau vương Hoằng còn có mấy chiếc xe ngựa đỗ ở đó. Tiếng của chàng truyền đến, rèm xe đồng thời được vén lên. Rèm xe vừa vén lên, làn gió thơm xông vào mũi. Mọi người đảo mắt nhìn lại, vừa trông thấy, mọi nam nhân đều cảm thấy trước mắt sáng ngời. Chỉ thấy ngồi trong năm cỗ xe ngựa kia chính là năm mỹ nhân mặc hoa phục.

      Hai mắt Nam Dương vương phát sáng, lão ta kinh ngạc cười : “A, Thất lang cũng có sở thích này sao?”

      Vương Hoằng thản nhiên : “Mỹ nhân có thể khiến cảnh đẹp ý vui, có thể chuyển dời phiền não của người khác, Hoằng cũng là nam nhân, sao lại thích?” Chàng tươi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, vung tay áo lên, thản nhiên : “Bước xuống , để vương gia gặp gỡ giai nhân Lang Gia Vương thị.”

      Lời vừa dứt, năm nữ nhân đồng thời đáp: “Vâng.” Các nàng bước xuống xe ngựa.

      Nam Dương vương hề chớp mắt khóa chặt người năm mỹ nhân, thấy có vẻ trong phòng đủ ánh sáng, lão ta vỗ hai tay, vội kêu lên: “Mau mau, thắp thêm đèn !”

      “Vâng.” Trong tiếng bôn chạy, đèn đuốc trong sân sáng rực khiến nơi đây tựa như ban ngày.

      Dán người của năm mỹ nhân xuất rệt ở trước mắt mọi người.

      Dưới ngọn đèn sáng ngời, Nam Dương vương nheo hai mắt, chậc chậc lên tiếng, bên kịp đánh giá, bên thở dài: “Đẹp, quả nhiên là đẹp. Ai, thành Nam Dương của ta so ra vẫn kém Kiến Khang mà.”

      Cảm khái thôi còn có thuộc hạ của lão ta, đám nam nhân này chuyển mắt nhìn chằm chằm năm mỹ nhân, đám hoa mắt thần mê, tâm thần câu túy.

      Theo hướng vung tay của Vương Hoằng, năm mỹ nhân cũng lắc mông thướt tha vào trong điện.

      Trần Dung chuyển mắt, cũng nhìn ngắm đến ngây người.

      Năm mỹ nhân này, dù là người nào tư sắc đều kém hơn nàng chút. Nhưng cũng biết vì sao, năm người này đứng chung chỗ lại giống như xuân lan thu cúc, đông mai hạ liên (hoa lan mùa xuân, hoa cúc mùa thu, hoa mai mùa đông, hoa sen mùa hè) tề tụ chỗ, khiến người ta có cảm giác kịp nhìn ngắm, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

      Ngay lúc chúng nam nhân nhìn ngắm si ngốc ngơ ngác, Vương Hoằng mặc áo trắng tới trước điện. Chàng lập tức hướng tới phía Trần Dung.

      Nhìn khuôn mặt chàng mang theo nụ cười, Trần Dung hơi hơi cúi đầu, thi lễ, giọng có chút chua chát: “A Dung gặp qua Thất lang.”

      Vương Hoằng cười, chàng ôn nhu nhìn Trần Dung, : “Nghe Tiên Ti của người Hồ có ý tiến công nam quận, nữ lang là người trí tuệ, liệu như thần, lần này ta trở về cũng chuẩn bị đến Trần phủ cầu kiến nàng, hỏi nàng về sách lược. ngờ vương gia trước bước mời nữ lang rồi.”

      Giọng của chàng cũng , hơn nữa người như chàng, mặc kệ là lúc nào cũng đều là trung tâm của đám đông, bởi vậy, lời này của chàng, bao gồm Nam Dương vương cùng Hứa phụ tá đều nghe thấy ràng.

      Dần dần, ánh mắt Nam Dương vương dời khỏi người năm mỹ nhân, chuyển về phía Trần Dung, cũng nhìn về phía Vương Hoằng.

      Vương Hoằng quay đầu lại. Chàng đối mặt với ánh mắt có chút trầm của Nam Dương vương, tươi cười, vung tay áo dài, thoải mái đến chỗ trung tâm của chủ điện, ngồi xuống ở tháp bên trái của Nam Dương vương. Sau khi ngồi xuống, chàng tự rót rượu, ngửa đầu uống cạn hơi, chàng hướng tới Trần Dung lắc lắc chén, cười : “A Dung đứng ở đó làm gì? Lại đây ngồi .” Chỉ câu như thế, đặt nàng vào vị trí khách nhân.

      Ánh mắt mọi người trong điện như cố ý vô tình ngước về phía Nam Dương vương.

      Lúc này khuôn mặt đầy thịt béo của Nam Dương vương trầm xuống, hỉ nộ. Lão ta được hộ vệ nâng đỡ, ngồi trở lại chủ vị.

      Trần Dung khẽ cử động, miệng nàng bất giác mỉm cười, tay áo phiêu diêu, nhấc chân đến ngồi xuống phía sau Vương Hoằng. Ngay lúc mông nàng đặt xuống tháp, hai chân nàng mềm nhũn, suýt nữa nặng nề mà ngã xuống tháp. May mắn, nàng đúng lúc vươn tay, lặng lẽ chống đỡ.

      Trong đại điện im lặng, mỗi ánh mắt đều lén lút liếc về phía Nam Dương vương, liếc về phía Vương Hoằng cùng Trần Dung.

      Sau khi Vương Hoằng uống hơi cạn sạch rượu trong chén, buông chén xuống, hai tay hợp lại, : “Lấy cầm đến!”

      Tiếng đàn của Vương Thất lang vốn nổi tiếng trong thiên hạ. Khi chàng vừa lên tiếng, hai mắt mọi người đều sáng ngời.

      nhạc kĩ vội vàng ôm lấy cây thất huyền cầm, chạy bước đến trước mặt Vương Hoằng, sau khi nàng ta thi lễ nâng hai tay cung kính dâng cầm lên.

      Vương Hoằng vươn tay tiếp nhận, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ gảy, sau khi khiến huyền cầm phát ra loạt điệu du dương, chàng tươi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, liếc về phía Nam Dương vương: “Vương gia có biết, năm gần đây Kiến Khang lưu hành khúc, gọi là ‘Biên tiên ngọc nhân hành’, đó là vẻ phong tình, mỹ nhân để trần đôi chân ngọc, mặc sa mỏng, múa theo tiếng đàn, hôm nay nên thưởng thức phen, thế nào?”

      Sau khi chàng tiến vào trong điện, mỗi khi Nam Dương vương nhìn chàng ánh mắt đều có chút ý vị thâm trường. Giờ phút này, lão ta vuốt chòm râu ngắn, gật đầu, : “Chỉ cần tiếng đàn của Vương Thất lang là độc bộ thiên hạ, huống chi còn có mỹ nhân múa theo? Được!”

      Vương Hoằng hơi nâng tay, ngón tay chàng đảo qua chút, tức , tiếng đàn du dương linh động phiêu nhiên vang lên trong điện.

      Ngay khi tiếng đàn của chàng vang lên, năm mỹ nhân kia bước đến, đồng thời khẽ nhấc mũi chân rồi xoay tròn mở ra.

      ……

      Đột nhiên, tiếng đàn như trống, va chạm vào nhau, trở nên nhanh mà dồn dập!

      Trong tiếng đàn này, năm mỹ nhân đồng thời uốn éo vòng eo, chân ngọc khẽ đá! Theo động tác của các nàng, chỉ thấy mười tiết tấu trong trẻo va vào nhau, mười mũi chân của mỹ nhân nhất tề đá về phía Nam Dương vương, ngay khi hộ vệ phía sau lão ta vội vàng đứng lên, mười mũi chân kia dừng lại trước chỗ đặt chân của Nam Dương vương, sắp xếp thành hàng, bày ra hình hai cánh hoa mai.

      Nam Dương vương mừng rỡ, hai tay hợp lại, cười to ra tiếng.

      Theo tiếng cười này của lão ta, Trần Dung nhắm hai mắt, nàng từ từ thu hồi trâm cài trong lòng bàn tay vào tay áo, hít ngụm khí mới mẻ.

      Trong đại điện, tiết tấu của tiếng đàn nhàng hay thay đổi còn bay lượn, cùng với tiếng đàn này là năm mỹ nhân eo mềm dẻo, chân ngọc khẽ đá, diệu dụng như như , kỹ thuật nhảy cực kỳ mị hoặc.

      Dần dần, tiếng đàn chậm lại. Dần dần, năm mỹ nhân xoay tròn dựa về phía Nam Dương vương. Các nàng vung tay áo dài, sóng mắt ướt át; Các nàng tươi cười thản nhiên, chân ngọc thon .

      Nam Dương vương nhìn ngắm khỏi thở dài tiếng, : “Thôi, thôi, vậy theo ý quân .” Lão ta vươn tay ôm chầm mỹ nhân, cúi đầu nhếch môi cười hôn cái mạnh má nàng ta, quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, đột nhiên : “Hóa ra Thất lang đối với thứ nữ Trần thị nho này cũng là có tình.”

      Vương Hoằng cười cười, chàng buông chén, đứng dậy, sau khi vái chào với Nam Dương vương với Trần Dung: “ thôi.” Dứt lời, chàng xoay người bước .

      Trần Dung cúi đầu, vội vàng đuổi theo.

      Chỉ chốc lát, bóng dáng hai người biến mất ở chỗ cửa điện.

      phụ tá ngồi phía sau Nam Dương vương nhìn bóng dáng của bọn họ, vuốt râu thở dài: “Quả nhiên là Lang Gia Vương Thất, có phong độ của danh sĩ!”

      Lúc này, Hứa phụ tá dẫn đầu với Nam Dương vương: “Chúc mừng vương gia chiếm được năm vị mỹ nhân.” híp mắt đánh giá năm nương kia, : “Khẳng định là Lang Gia Vương thị cố ý bồi dưỡng nên, phong tình ý nhị, vũ kỹ như thế, thể có ở thành Nam Dương chúng ta.”

      Nam Dương vương gật gật đầu, tay phải lão ta tiến vào khuôn ngực của mỹ nhân trong lòng, sau khi xoa hai cái với vẻ thỏa mãn: “Bề ngoài thoạt nhìn giống như khuê tú, hoặc nở nang ung dung hoặc lãnh ngạo lạnh nhạt, bên trong lại tao mị tận xương. Bản huấn luyện nữ nhân của Lang Gia Vương thị đúng là rất cao siêu.”

      Hứa phụ tá nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Dung xa, thở dài: “Trần thị A Dung này cũng là người khiến người ta thích.”

      Nam Dương vương cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn của mỹ nhân trong lòng, hàm hồ trả lời: “Về sau sau, Vương Thất lang ở Nam Dương lâu đâu.”

      Trần Dung nhắm mắt theo đuôi phía sau Vương Hoằng. Dưới ánh sao, nàng lẳng lặng nhìn chàng, chớp chớp mắt, lâu đều chuyện.

      Đúng lúc này, Vương Hoằng dừng chân nhìn lại. Chàng hơi hơi nghiêng đầu, đánh giá Trần Dung.

      Đối diện với ánh mắt của chàng, Trần Dung mím môi, tự chủ được : “Ta, ta chưa từng bị làm nhục!”

      lời thốt ra, Vương Hoằng ngẩn ngơ.

      Trần Dung cũng vì bản thân mà ngây ra như phỗng, nàng khẽ hé môi, dường như tin lời vừa rồi là do mình ra. Ngay lập tức, mặt Trần Dung đỏ tới gáy, nàng cúi đầu, lúng ta lúng túng mãi mới than thở: “Ta, ta, ta……” Nàng ‘Ta’ sau lúc, mới phát bóng hình áo trắng kia xa. Nhìn dáng người thanh cao của chàng dưới ánh sao, Trần Dung ngẩn ngơ, hồi lâu mới bước nhanh đuổi theo.

      Vương Hoằng tới trước xe ngựa. Chàng dựa vào càng xe lát, đột nhiên : “Người khác hỏi nàng và ta cùng ở trong phủ Nam Dương vương.” xong, chàng vén rèm xe lên, chui vào bên trong.

      Trần Dung cúi đầu, hồi lâu mới giọng đáp: “Vâng.” Nàng cũng bước lên chiếc xe ngựa khác.

      Xe ngựa khởi động. Tiếng bánh xe nhịp nhàng lăn đều truyền đến, chỉ trong chốc lát, Trần Dung nghe thấy có tiếng cửa mở.

      Nàng ra khỏi phủ Nam Dương vương. Rốt cục nàng tìm được đường sống. Tay trái Trần Dung nắm chặt tay phải, môi của nàng mím thành đường, bất tri bất giác, lệ trào ra vành mắt. Nàng mở to mắt, tùy ý để nước mắt lăn xuống hai má. Nàng lặng lẽ vén lên góc rèm xe, để gió lạnh thổi khô vết lệ gương mặt. Nhưng mà, nước mắt kia như suối chảy, mặc kệ gió thổi thế nào cũng thổi khô được hết. Lén lút, Trần Dung khẽ hít mũi, lau nước mắt trong bóng đêm.

      Đột nhiên, giọng dễ nghe của Vương Hoằng khẽ truyền đến: “Nàng khóc ư?”

      Trần Dung cả kinh, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, giọng trả lời: “ có.”

      Vương Hoằng khẽ cười.

      Nghe thấy tiếng cười của chàng, Trần Dung căm tức, nàng hỏi với vẻ hung tợn: “Chàng cười cái gì?”

      Vương Hoằng cười : “Ta từng nghĩ rằng tâm của Trần thị A Dung như hồ sâu.”

      Trần Dung ngẩn ra, sau lúc lâu, nàng mới : “Lúc này may mà có chàng…… Ân cứu mạng của chàng, đời này Trần Dung tất báo!”

      Vương Hoằng ngẩn ra. hồi lâu, giọng có vẻ kinh ngạc của chàng truyền đến: “Ân cứu mạng? Nàng chuẩn bị tự sát sao?”

      Trần Dung đáp.

      Trong tiếng bánh xe lạo xạo, chỉ nghe “xoạt” tiếng, rèm xe của nàng bị vén lên, dưới ánh sáng, gương mặt tuấn mỹ, khí chất thần bí cao xa của Vương Hoằng xuất ở trước mặt nàng.

      Chàng nhìn Trần Dung chăm chú. Ánh mắt nhìn thẳng của chàng khiến người ta cảm thấy nóng nực, Trần Dung hơi hơi nghiêng đầu né tránh.

      Vương Hoằng nhìn nàng, khẽ hỏi: “Nam Dương vương khó có thể chịu nổi đến thế sao?”

      Trong bóng đêm, Trần Dung khe khẽ gật đầu trong đêm đen, nàng thản nhiên : “Cái loại nam nhân này, đương nhiên thể chịu đựng được.”

      Hai mắt Vương Hoằng phát sáng, sóng mắt lưu chuyển: “Nàng sợ chết sao?”

      Trần Dung buông rủ hai mắt: “Sợ, nhưng có số việc so với cái chết còn đáng sợ hơn.”

      Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú. Sau lúc lâu, chàng giọng : “May mắn ta tới kịp.” Dứt lời, chàng lại kéo rèm xe xuống.

      Khi rèm xe được thả xuống, Trần Dung quay đầu, nhìn về phía bóng dáng cao to của nam nhân dưới ánh sáng nhàn nhạt của tinh quang.

      Lập tức, khí trở nên trầm tĩnh.

      Cũng biết qua bao lâu, Vương Hoằng khẽ gọi: “Trần thị A Dung.”

      “Vâng.”

      Chàng dừng chút rồi hỏi: “Nàng thích ta ư?”

      Trần Dung ngẩn ngơ, môi nàng mấp máy chút, chậm rãi trả lời: “Nam nhân như chàng, có mấy nữ nhân thích đây?”

      Vương Hoằng chuyện nữa.

      Trong tiếng bánh xe lăn , giọng của xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Tới Trần phủ rồi.”

      Nhanh như vậy sao? Trần Dung thất thần liền bừng tỉnh, nàng vội vàng vén rèm xe.

      Lúc này, trong xe ngựa đối diện truyền đến tiếng của Vương Hoằng: “Trở về , nhớ có ai hỏi cân nhắc rồi hẵng đáp lời.”

      Trần Dung đáp ứng tiếng, nhảy xuống xe ngựa. Nàng xoay người, hướng tới đại môn Trần phủ. , Trần Dung dừng chân. Nàng chậm rãi xoay người. Trong bóng đêm, hai mắt của nàng sáng ngời. Nàng nhìn cỗ xe ngựa kia, nhìn bóng người loáng thoáng trong xe ngựa chăm chú. Đột nhiên, Trần Dung bước xa về phía đó, nàng vén rèm xe lên, lẳng lặng vừa vặn chạm phải ánh mắt của Vương Hoằng.

      Trần Dung nhìn chàng. Nàng mím môi run rẩy, hồi lâu, nàng đột nhiên lui ra phía sau bước, vái chào sâu, run giọng : “Ơn nghĩa ngày hôm nay, Trần Dung khắc trong tâm khảm.” Dừng chút, nàng ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ trong ánh đèn lồng lay động. Nàng chớp chớp đôi mắt ướt át, chậm rãi hé môi cười. Nụ cười này rạng rỡ. Trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Vương Hoằng, Trần Dung nhìn chàng : “Vương Thất lang, nếu chàng phải là Lang Gia Vương thị, dù thế nào thiếp cũng quấn quít lấy chàng, khiến chàng thể cưới thiếp.” tới đây, nàng cười khanh khách, vung ống tay áo, xoay người rời .

      được năm bước, phía sau lưng nàng truyền đến giọng ôn nhu tao nhã của Vương Hoằng: “Trần thị A Dung.”

      Trần Dung ngừng chân, xoay người, vội vàng quay đầu nhìn về phía chàng, trong ánh mắt lấp lánh chờ mong ngay cả chính nàng cũng biết.

      Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, chậm rì rì : “Nhớ kỹ, nàng nợ ta năm ca kỹ đó.” Dứt lời, chàng buông rèm xe, khẽ quát tiếng: “ thôi.”

      Xe ngựa dần xa.
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 63: “Ý tốt” của Vương thất lang?
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trần Dung nhìn chiếc xe ngựa kia lâu, xoay người tới đại môn của Trần phủ.

      Vừa mới vài bước, con đường , bóng đen bỗng nhảy ra.

      Trần Dung cả kinh, muốn thét chói tai, bóng đen kia chắp hai tay với nàng: “Là Trần thị A Dung sao? Tôn tướng quân bảo tiểu nhân chờ ở đây.”

      Tôn Diễn? Trong lòng Trần Dung bình tĩnh, hỏi: “Huynh ấy ở đâu?”

      “Sau khi Tôn tướng quân chém hai phụ tá Nam Dương vương đưa tới nghe theo Vương Thất lang khuyên bảo, chuyển ra ngoài thành rồi.” Dừng chút, bóng đen kia : “Tôn tướng quân lo lắng cho nữ lang, để tiểu nhân đứng đây chờ, tại nữ lang trở lại trong phủ, tiểu nhân cũng xin cáo từ.” Dứt lời, lại chắp tay với A Dung, xoay người rời . Khi bóng dáng biến mất đường , Trần Dung chú ý tới, có bóng đen khác tụ họp với , cùng nhau rời .

      Trần Dung thấy người nọ xa, bốn phía lại khôi phục cảnh yên tĩnh khiến người ta có chút sợ hãi, nàng vội vàng chạy về phía đại môn.

      Nàng vừa mới vọt tới trước cửa, chỉ nghe ‘Kẹt’ tiếng, cửa sắt mở ra, hai người gác cổng thi lễ, cùng kêu lên: “Nữ lang trở lại.”

      Trần Dung gật đầu, biết những người này nhất định nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên sớm chờ ở phía sau cửa. Nàng vội vàng bước vào sân, hướng tới tiểu viện của mình.

      Đêm khuya, toàn bộ Trần phủ ngoại trừ ít ánh đèn lồng thưa thớt phiêu diêu làm đẹp chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.

      Bước chân của Trần Dung nhanh hơn, nhằm về phía sân viện của mình. đến bên ngoài sân, nàng nắm tay thành quyền đập vào cửa, hét lớn: “Thượng tẩu, Bình ẩu, ta trở về, mau mở cửa cho ta.”

      Tại thời điểm yên tĩnh này, tiếng kêu to vang dội của nàng vang lên, chính sân viện của nàng còn chưa có động tĩnh, trong sân cách vách của Trần Vi thắp nến lên.

      Trần Dung vội vàng im miệng, chỉ dùng sức gõ cửa.

      Tiếng bước chân truyền đến. Sau đại môn, giọng có chút khẩn trương của Bình ẩu truyền đến: “Ai vậy?”

      Trần Dung : “Là ta.”

      Nàng vừa trả lời, giọng Bình ẩu trở nên khàn khàn, bà run giọng hỏi: “Là nữ lang ư?”

      “Là ta.”

      Cửa được mở ra, Bình ẩu và Thượng tẩu giơ đèn lồng đứng ở phía sau cửa, kích động nhìn Trần Dung. Khi nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn thoải mái của nàng, hốc mắt hai người đồng thời đỏ lên.

      Bình ẩu vội vàng tiến lên bước, run run sờ vào gương mặt nàng, kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, người trở lại rồi sao?”

      “Là ta.” Giọng của Trần Dung cũng có chút khàn khàn. nhiều ngày ở trong phủ Nam Dương vương, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến bọn họ, đối với nàng mà , hai người trước mắt này so với phụ huynh còn gần gũi hơn.

      Bình ẩu dùng tay áo lau nước mắt, kéo vạt áo nàng, liên thanh : “Mau vào, mau vào .”

      Khi cửa sân đóng lại, trong sân Trần Vi thắp lên bốn năm ngọn đèn lồng.

      Trần Dung liếc mắt nhìn nơi đó, hạ giọng hỏi Bình ẩu: “Ẩu, ngày đó ngươi……”

      Nàng còn chưa hỏi xong, Bình ẩu nghẹn ngào : “Ngày đó nữ lang mới vừa , nô bị người lang chủ phái tới trông chừng, Thượng tẩu cũng vậy. Bọn họ chỉ cho phép chúng nô hoạt động ở trong sân, vài lần Thượng tẩu trèo tường trốn ra ngoài vào nửa đêm đều bị bọn họ bắt về.”

      Mặt Trần Dung sầm xuống. Nàng lạnh lùng : “Là Trần Nguyên sai người coi chừng các ngươi sao? tại sao? Bọn họ rời vào lúc nào?”

      “Hình như là canh giờ trước.” Bình ẩu thấy sắc mặt Trần Dung khó coi, vội vàng kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng : “Nữ lang, lang chủ là tộc bá của người. Thế gian này, hiếu đạo là đứng đầu trong vạn thiện, trăm ngàn lần người đừng lung tung.”

      Trần Dung gật đầu, áp chế hận ý, thấp giọng : “Ta biết.” Sống hai kiếp, đương nhiên nàng biết chữ Hiếu quan trọng cỡ nào. Có rất nhiều sĩ phu xuất thân bình thường, lúc ban đầu được người ta chú ý coi trọng đều là bởi vì hiếu thuận. Mà thanh danh bất hiếu có thể hủy diệt người!

      Thượng tẩu vẫn đứng ở phía sau, chú ý nhìn Trần Dung : “Sắc mặt của nữ lang tái nhợt, nhất định là được nghỉ ngơi tốt, giờ cũng còn sớm nữa, có việc vẫn nên để ngày mai sau.” Lão nhìn sân viện cách vách của Trần Vi càng ngày càng sáng ngời kia.

      Trần Dung và Bình ẩu hiểu được ý tứ của lão đều gật đầu, nhắc lại nữa.

      đêm này trôi qua trong trằn trọc của Trần Dung.

      Sáng sớm hôm sau, nàng còn mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài sân rất ồn ào. Giọng líu ríu của mấy nữ tử thỉnh thoảng chui vào trong tai nàng: “Sao A Dung còn chưa tỉnh lại?”

      “Lão già kia, sao còn đứng ở đó, nhanh gọi nữ lang ngươi dậy ! Khách quý đến đây nhiều như thế, nàng là chủ nhân sao có thể vô lễ đến vậy?”

      Trần Dung nghe đến đó ngồi dậy, mở miệng kêu lên: “Giúp ta rửa mặt chải đầu.”

      Tiếng gọi vừa thốt ra, bên ngoài tiềng ồn ào trở nên an tĩnh.

      Bình ẩu cùng tỳ nữ khác bưng bồn nước đến.

      Bình ẩu vừa giúp nàng chải đầu, vừa hạ giọng, với vẻ bất mãn: “ có ai là có ý tốt cả.” tới đây, bà lo lắng nhìn Trần Dung, muốn lại thôi.

      Chỉ chốc lát, rửa mặt chải đầu xong, Bình ẩu xoay người thân thiết nhìn Trần Dung, : “Nữ lang nữ lang, lúc này phải cân nhắc cho tốt mới mở miệng đó.”

      Trần Dung gật đầu rồi bước ra cửa phòng.

      Nàng vừa xuất , Trần Vi, Trần Thiến và các nữ lang đều quay đầu lại, hai mắt sáng lên nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt hiếu kỳ cùng thương hại.

      Trần Dung cười, nàng thi lễ với chúng nữ, ngồi xuống chủ tháp : “Các tỷ tỷ tới sớm.”

      Trần Thiến hì hì cười : “Cũng còn sớm mà, thái dương mọc lên rồi.” Nàng ta nghiêng người nhìn Trần Dung, : “Tại sao nửa đêm A Dung lại trở về từ phủ Nam Dương vương vậy? Trong hai ngày hai đêm này cũng dễ chịu đúng ?” Ngữ khí nghe qua thân thiết, nhưng lại mang theo suy đoán ác ý.

      Trần Dung cười cười, nàng tiếp nhận chén nước trong tay tỳ nữ, sau khi khẽ nhấp ngụm, nàng rủ hai mắt, có chút ngượng ngùng, cũng có chút kiêu ngạo mà : “Cũng giống ta, được Nam Dương vương mời làm khách khanh vào ở trong phủ còn có Vương Thất lang. Hôm qua, chính là Vương Thất lang đưa ta trở về.”

      “Gạt người!” Người kêu lên đúng là Trần Thiến, nàng ta cười nhạo : “ ràng hôm qua Vương Thất lang mới trở về thành Nam Dương mà.”

      “Phải ?” Trần Dung cười, bộ dạng muốn tranh cãi với nàng ta: “Về sau tỷ tỷ nhìn thấy Vương Thất lang, ngại hỏi chàng xem thế nào.”

      Trần Thiến cười lạnh tiếng, muốn châm chọc nàng hai câu, đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

      Chúng nữ đồng thời quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy trong sân, có ba chiếc xe ngựa chậm chạp tiến vào. Bên cạnh xe ngựa là hai hộ vệ có thân hình dũng mãnh, bọn họ nhảy xuống ngựa, hướng tới sân viện này chắp hai tay, lớn tiếng kêu lên: “Trần thị A Dung có ở đây ?”

      Trần Dung đứng lên, đáp: “Có.” Nàng vội vàng ra.

      Hai hộ vệ nhìn thấy nàng, lại chắp tay, chỉ về ba chiếc xe ngựa kia : “Tối hôm qua lúc đưa nữ lang về, dọc theo đường mọi quần áo người đặt mua được làm xong. Thất lang bảo tại hạ đem tới.”

      câu thốt ra, chỉ là Trần Thiến, Trần Vi, ngay cả Trần Dung cũng ngây ra như phỗng.

      hộ vệ khác lấy ra khối ngọc bội từ trong lòng, tiến lên bước, hai tay nâng lên trước mặt Trần Dung, cúi đầu cung kính : “Đây là Thất lang nhà ta đưa, về sau nữ lang có việc có thể dùng nó ra vào phủ đệ của Vương thị ở thành Nam Dương và Lang Gia Vương thị.”

      Trần Dung đần độn tiếp nhận ngọc bội.

      Hai hộ vệ lui ra, bọn họ nhìn thấy thùng gỗ trong xe ngựa được chuyển xuống, phất phất tay, thét ra lệnh bảo xa phu đánh xe, chỉ chốc lát, bóng dáng những người này biến mất khỏi sân viện Trần Dung.

      Chúng nữ vẫn còn đần độn ngây ngốc.

      Cũng biết qua bao lâu, Trần Thiến bỗng nhiên xoay người nhìn Trần Dung, kêu lên: “Trần Dung, muội thân cận với Vương Thất lang đến thế sao? Muội, phải là muội tự định chung thân với chàng rồi đấy chứ?”

      Trần Vi và các nữ lang cũng đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm Trần Dung, chờ nàng trả lời.

      Trần Dung làm sao trả lời được? Nàng chỉ há miệng thở dốc, sau lúc lâu mới lúng ta lúng túng nặn ra tươi cười, nàng cúi đầu, thi lễ với chúng nữ, đành lung tung: “Các tỷ tỷ cứ việc ngồi chơi, A Dung còn có chút việc, lập tức quay lại đây.” Dứt lời, nàng xoay người, vội vã chạy về phòng, đúng là bỏ trốn mất dạng.

      Trong lúc chúng nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Bình ẩu vội vàng đuổi theo Trần Dung.

      Trong tẩm phòng, hai tay Trần Dung dựa vào vách tường, vẫn nhúc nhích. Từ phía sau lưng nhìn qua, nàng cắn môi, khuôn mặt nhắn vừa đỏ vừa trắng.

      Bình ẩu ngơ ngác nhìn nữ lang nhà mình, qua hồi lâu mới khẽ hỏi: “Nữ lang, phải người làm thiếp của bất luận người nào sao, sao lại cùng Vương Thất lang …?”

      Giọng của Bình ẩu vừa thốt ra, đột nhiên tay phải Trần Dung phất cái, hất đồ ở bàn, nàng thở hổn hển, thở phì phì kêu lên: “Giỏi cho tên Vương Thất lang nhà ngươi, ngươi, ngươi dám phá hư danh tiết của ta như thế?”

      Nàng vừa đến đây nghẹn lời. Nghĩ lại, mình ở trong phủ Nam Dương vương những hai ngày hai đêm, mặc kệ tìm cớ thế nào, danh tiết cũng bại hoại, lại tiếp, danh tiết bại hoại ở trong tay Vương Thất lang cũng tốt hơn nhiều so với mất vào trong tay Nam Dương vương!

      Có điều,……

      Trần Dung nghiến răng nghiến lợi lúc, đột nhiên với Bình ẩu bằng giọng oán hận: “Ẩu, đừng thấy Vương Thất lang kia giống như thần tiên, chính là tiểu nhân!”

      Bình ẩu mở to mắt, ngốc nghếch nhìn Trần Dung vừa thẹn vừa giận.

      Trần Dung đỏ mặt, hung hăng dậm chân, vừa tức vừa : “Vậy mà tối hôm qua, còn bảo khi người khác hỏi ta và ở chung chỗ, ta còn thực cảm kích ôn nhu săn sóc, còn có …, rồi, lại còn giao đồ, bảo ta cẩn thận suy nghĩ nên trả lời nghi vấn của mọi người thế nào đây. Lúc ấy đầu óc của ta hồ đồ nên cũng chưa chú ý tới vấn đề này.”

      Nàng vừa , lại càng ngừng dậm chân, cả khuôn mặt nhắn đỏ hồng, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt.

      Vừa rồi nàng với đám người Trần Thiến, mình dùng thân phận khách khanh được mời vào phủ Nam Dương vương, khi Vương Thất lang còn ở đó, còn từng trông cậy thay mình biện giải. Lấy thân phận của , mặc kệ cái gì, chỉ cần ra, mọi người tin tưởng. Chỉ cần Trần thị A Dung trong sạch, thế nhân tin tưởng nàng trong sạch.

      Nhưng tại ngược lại, chẳng những thay mình biện giải, ngược lại còn đưa tới mấy chiếc xe ngựa, còn tặng miếng ngọc bội. Vậy, phải cho mọi người rằng mình và có điều mờ ám sao?

      ràng biết rằng là Lang Gia Vương Thất, mình chỉ là thứ nữ bé của Trần thị ở Bình thành, hai người người như mây trắng trời, người là vũng bùn dưới đất mặc người giẫm đạp. , làm ra chuyện như thế, mình gả cho xứng, lại thể gả cho người khác, người này quả thực chính là tên hỗn đản!

      Đột nhiên, Trần Dung trong lúc phẫn nộ bỗng cứng đờ, đưa tay xoa đôi môi đỏ mọng, gương mặt thanh diễm như nhiễm ánh nắng chiều, càng ngày càng đỏ, đến mức như sắp chảy máu.
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 64: Kẻ phàm tục
      EDIT: HOÀN TÚ

      Khi Trần Dung sinh hờn dỗi, Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, lang chủ đến đây.”

      Trần Nguyên đến đây? Cơ hồ là theo phản xạ, tay Trần Dung đặt lên cây roi treo tường. Nàng hít hơi sâu, hung hăng nắm chặt cây roi trong tay rồi dứt khoát buông ra, xoay người ra ngoài: “Thỉnh lang chủ chờ chút, lập tức ta tới.”

      “Vâng.”

      Khi Trần Dung đến cửa, bên trong truyền đến tiếng chuyện, Trần Dung nghe thấy ràng, đó là hai cha con Trần Nguyên và Trần Vi.

      Nàng dừng chân, sau đó khi tiếp tục bước mạnh hơn.

      Trong phòng tiếng cười dừng lại. Trần Nguyên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Trần Dung xuất ở cửa phòng, phất phất tay, ôn hòa : “A Dung, ngồi ở đây.”

      Trần Dung thi lễ với , đáp: “Vâng.” Nàng chậm rãi bước đến chỗ vị trí Trần Nguyên chỉ, ngồi xuống đối diện với .

      Trần Nguyên thấy nàng ngồi xuống, buông chén rượu, nhìn nàng chăm chú, với vẻ nghiêm túc: “A Dung, nghe sáng nay Vương Thất lang Vương Hoằng đưa tới quần áo và ngọc bội cho con sao?”

      Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, ôn thuần đáp: “Vâng.”

      “Vậy sao?” Trần Nguyên hỏi: “Con và cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì?” Dừng chút, thấy Trần Dung đáp, mặt nhăn nhanh nhó, nghiêm khắc : “A Dung, con là nữ lang chưa gả. lại thân cận với nam nhân như thế, đối với danh tiết của con có thương tổn.”

      Trần Dung vẫn cúi đầu, bên trong ống tay áo, tay phải của nàng nắm chặt thành quyền. Vừa rồi trong nháy mắt, nàng có loại xúc động muốn vung quyền, may mắn nàng cố gắng áp chế.

      Trần Nguyên thấy nàng vẫn đáp, biểu tình nhu hòa lại, thở dài tiếng, với giọng nặng nề than thở: “Cho dù Nam Dương vương đón con vào phủ cũng là vì thấy con liệu như thần, đối với thanh danh của con có gây trở ngại gì. Ai, con lại cùng với Vương Thất lang quá mức thân cận.” lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận: “Lấy thân phận của con, lại có khả năng gả cho cậu ta mà làm thiếp khỏi đáng tiếc cho con.”

      Trần Dung nghe vậy, thầm cười lạnh tiếng, thầm nghĩ: Là vì hành vi của đánh vỡ tính toán của ngươi đúng ? Ta làm thiếp cho là sai lầm, phải làm thiếp của người khác, vậy mới là tốt!

      Trần Nguyên thấy ba lần hỏi nàng đều trả lời, im lặng giống như đầu gỗ, lại lắc đầu. phất phất tay, : “Nếu A Dung có ngọc bội của Vương Thất lang, về sau có thể năng đến Vương phủ, thuận tiện cũng hẹn Vương Thất lang đến phủ mà chuyện.” tới đây, mặt lại nhăn nhó, khẽ quát: “Lời của ta, con có nghe hay ?”

      Trần Dung thấp giọng đáp: “Vâng.”

      Trần Nguyên hừ lạnh tiếng, đứng lên, xoay người hướng ra phía ngoài. , bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Đập vào mắt vẫn là bộ dạng phục tùng liễm mục, vô cùng thành của Trần Dung. Trần Nguyên dời mắt, nhanh chóng rời .

      vừa , Trần Vi vội vàng đứng lên cũng theo ra ngoài.

      Sau khi Trần Nguyên ra khỏi sân viện của Trần Dung cảm thấy trong lòng phiền chán, vẫy bảo xe ngựa lui xuống, cứ thế bộ.

      Vòng vo non nửa canh giờ, tới chỗ trong hoa viên, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười đùa, mặt Trần Nguyên nặn ra tươi cười. Từ xa, cất giọng gọi văn sĩ trung niên ngồi ở trong lương đình, thả câu trong gió lạnh: “Đại ca.”

      Văn sĩ trung niên này, chính là Trần Công Nhương.

      Trần Công Nhương thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy người đến là Trần Nguyên, sầm mặt xuống, dời mắt.

      Trần Nguyên thấy thế, mặt tăm tối, có chút khổ sở liếc nhìn đám nô tỳ xung quanh rồi vẫn nặn ra tươi cười đối với Trần Công Nhương.

      Trần Công Nhương nhìn chằm chằm mặt hồ, đột nhiên hỏi: “Lại gặp A Dung sao? Lần này chuẩn bị đem nàng hiến dâng cho ai đây?”

      Trần Nguyên quẫn bách, mặt vẫn treo nụ cười, lúng ta lúng túng : “Đại ca gì vậy? Tiểu nữ tử này cũng đến tuổi gả rồi, phụ huynh lại ở đây, ta thay nàng lo lắng nhiều chút cũng là điều nên làm mà.”

      Vẻ mặt Trần Công Nhương bình tĩnh, : “Những lời này cũng cần với ta.”

      Trần Nguyên vội vàng đáp lời, thấy Trần Công Nhương có vẻ thực mất hứng nhịn được tiếp lời: “Đại ca, huynh cần gì vì nữ lang nho mà khiến huynh đệ mâu thuẫn?” Thấy Trần Công Nhương thèm liếc cái, lại than thở: “Ngay cả Vương Thất kia, cũng chỉ là kẻ phàm tục mà thôi, tại là thời loạn thế mà lúc nào cũng mang theo năm ca kĩ chạy khắp nơi. Buổi sáng khi ta nghe người ta kể lại việc này cũng cảm thấy đau đầu. Ai cũng bảo Lang Gia Vương Thất cũng chỉ là phàm phu tục tử, còn làm ra việc đưa mỹ nhân tặng cho Nam Dương vương, phù hợp với danh tiếng.” Trong giọng của Trần Nguyên hơi có chút khinh mạn.

      Trần Công Nhương chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này, như Trần Nguyên mong muốn, liếc nhìn Trần Nguyên nhưng lại là cái nhìn khinh miệt, Trần Công Nhương chậm rãi : “Năm mỹ nhân kia, phải của Vương Thất.”

      “Vậy ư?” Trần Nguyên cũng để ý tới xem thường đó, tò mò hỏi: “Nghe năm mỹ nhân kia cực kỳ bất phàm, ngay cả Nam Dương vương trông thấy cũng coi như trân bảo. Mỹ nhân như thế phải của Vương Thất có thể là của ai đây?”

      “Lang Gia Vương thị phải còn có mấy người nữa tới sao? Đây là của tộc thúc của cậu ta, Vương Tử Thạch.” tới đây, Trần Nhương khỏi nở nụ cười: “ đến chuyện này, đúng là buồn cười. Tối hôm qua sau khi Vương Thất vội vàng trở về tới gặp vương gia. Khi đó Vương Tử Thạch tới theo hẹn ước của ta, cùng du hồ. Vương Thất hai lời đem năm ca kỹ mà Vương Tử Thạch tàng trữ như trân bảo . Vương Tử Thạch trở về hỏi, mới biết được cậu ta đem năm mỹ nhân này cho Nam Dương vương, lúc ấy Vương Tử Thạch tức giận chửi ầm lên, lôi kéo tay Vương Thất bắt cậu ta bồi thường. Ha ha ha.”

      Trần Nguyên ngẩn ra, miễn cưỡng cất tiếng cười theo, lúng ta lúng túng : “Hóa ra, năm mỹ nhân kia cũng phải là của Vương Thất.” Trong giọng tràn ngập thất vọng.

      Trần Công Nhương quay đầu nhìn về phía . Trong ánh mắt nhìn Trần Nguyên cũng tràn ngập thất vọng. Thở dài tiếng, Trần Công Nhương mang vẻ mặt mất hứng, phất phất tay, quát: “Lui ra , lui ra , nhìn thấy đệ thấy phiền muộn.”

      Lời này vừa thốt ra, tươi cười treo mặt Trần Nguyên khỏi cứng đờ. hừ mạnh tiếng, vung tay áo dài, xoay người bước .

      Trần Nguyên vừa mới được bảy tám bước, giọng của Trần Công Nhương từ phía sau truyền đến: “Vì hỏng việc, đệ bồi nữ nhi còn chưa tính, còn muốn bồi thêm A Dung. A Dung chỉ là nữ lang, vốn cũng quan trọng gì, nhưng đệ ràng biết Vương Thất lang, Tôn tiểu tướng quân đều coi trọng nàng, lúc này, đệ xem như ăn trộm gà thành mà còn mất nắm gạo, đắc tội với mọi người, mà cũng lấy lòng Nam Dương vương được nữa.” tới đây, giọng của Trần Công Nhương thấp xuống: “Cũng biết người Hồ khi nào tiến công Nam Dương, dù đệ mưu toan tính toán cũng coi như thể đạt được cái gì.”

      Những lời này, Trần Nguyên vốn thích nghe. Thành Lạc Dương và thành Nam Dương cách nhau khá xa, tin lấy vũ lực của Nam Dương vương còn ngăn cản được bọn Hồ nô! đến , cho dù Nam Dương vương gặp nguy hiểm, phải còn có Kiến Khang sao? Hứa phụ tá từng hứa hẹn với , giúp ổn định ở thành Kiến Khang. Nghĩ đến đây, bước chân của Trần Nguyên càng chạy càng nhanh, đảo mắt bỏ Trần Công Nhương lải nhải thôi lại phía sau.
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :