1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Trần Dung khí thế bức người
      EDIT: HOÀN TÚ

      Lúc này, kẻ sĩ mở miệng hỏi: “Nữ lang tặng mười xe lương thực cho Tôn tiểu tướng quân sao?”

      Trần Dung giọng đáp: “Vâng.”

      Kẻ sĩ kia gật đầu, lại hỏi: “Nữ lang cùng Tôn tiểu tướng quân quen biết đường đúng ? Nghe khi cậu ta đến thành Nam Dương để dàn xếp, chuyện thứ nhất đó là cầu kiến ngươi, vậy sao?”

      Trần Dung đáp: “Vâng.”

      Lúc này, trong lòng nàng thầm nghĩ: Sao vừa mở miệng hỏi tới Tôn Diễn rồi? Hay là, bọn họ tin lời đồn đãi kia, nghĩ rằng Nhiễm Mẫn muốn tiến công thành Nam Dương?

      Trong lúc nàng trầm mặc, giọng của Nam Dương vương truyền đến: “Vậy theo như nữ lang, Tôn tiểu tướng quân là người như thế nào?”

      Đến chính đề rồi.

      Trần Dung ngẩng đầu lên, giọng trong trẻo mà kiên định: “Tuy rằng tuổi Tôn tiểu tướng quân còn , nhưng là đại trượng phu.”

      Lời này vừa thốt ra, kẻ sĩ bật cười tiếng, : “Hay nữ lang thấy cậu ta tuấn mỹ, vì thế liền đánh giá như vậy?”

      Lời người này vừa thốt ra, Trần Dung đứng dậy, nàng xốc rèm lên, để lộ ra gương mặt tinh xảo, quát với vẻ phẫn nộ: “Tôn tiểu tướng quân là huyết mạch của Tôn Trọng ở Giang Đông, làm người quang minh lỗi lạc, đường đến phía nam, người nhà của huynh ấy đều bị người Hồ hại chết, huynh ấy và người Hồ có mối thù đội trời chung. Nam nhi như thế, vì sao lang quân lại lời châm chọc?”

      Nàng tới đây, vung tay áo dài, mắng cách oán hận: “Hừ, ta muốn chuyện với người như các ngươi.”

      Sau đó nàng xoay người, nhanh chóng ra ngoài.

      Mọi người ngờ nàng lại nóng nảy như thế, vì vậy đều đồng thời ngẩn ra. Đảo mắt, kẻ sĩ kia bật cười rồi vội vàng đứng lên, vái chào sâu với nàng, : “Hổ thẹn, hổ thẹn, là mỗ lỡ lời, nữ lang bớt giận, xin bớt giận.”

      Ngôn từ vô cùng chân thành.

      Trần Dung vẫn nghiêm mặt, câu cũng đáp, cứ bước , tiếp tục hướng ra phía ngoài.

      Đúng lúc này, Nam Dương vương quát: “Ngăn nàng lại!”

      Vài hộ vệ lên tiếng trả lời bước ra, chắn cửa lại.

      Trần Dung gấp gáp, nàng có vẻ vô cùng tức giận, khuôn mặt nhắn đỏ bừng. Lúc này, nàng nhìn cửa điện chỉ còn cách mấy bước kia, trong lòng lại thầm thở dài.

      Ở phía sau nàng, Nam Dương vương được mỹ nhân nâng đỡ đứng lên, lão trừng mắt nhìn Trần Dung, với giọng lạnh lùng: “Chỉ là thứ nữ nho trong Trần thị vậy mà cũng học tác phong của đám danh sĩ hay đám vương hầu cặn bã ư? Hừ hừ, Trần thị A Dung, cốt khí của nàng dùng sai chỗ rồi, ta cũng thích nữ nhân có tính tình thế này.”

      Trần Dung thầm mắng tiếng trong lòng, thầm nghĩ: Ta ước gì lão thích mà.

      Nhưng ở mặt ngoài, nàng chỉ hừ lạnh tiếng, từ từ quay đầu lại.

      Vừa nghiêng đầu, Trần Dung tà nghễ nhìn Nam Dương vương, ngạo mạn : “Nếu như thế, sao vương gia chém giết phụ nhân nho như ta?” Nàng tới đây, đầu ngẩng cao, nặng nề bật cười đáp trả lão: “Thành Lạc Dương bị phá rồi, người Hồ đối với thành Nam Dương như hổ rình mồi, vương gia lại hoài nghi ý giúp đỡ của Nhiễm tướng quân cùng Tôn tiểu tướng quân, chẳng lẽ sợ trúng kế phản gián của địch nhân, tự chặt cánh tay sao?”

      Lời này của nàng khí thế hiên ngang, vô cùng có lý. Nam Dương vương tự chủ quay đầu nhìn về phía hai kẻ sĩ.

      Hai kẻ sĩ trầm mặc hồi, trong đó người gật đầu, : “Thực nhìn ra tuổi nữ lang còn có chút kiến thức.”

      Kiếp trước nàng theo Nhiễm mẫn lăn lộn nhiều năm ở tiền tuyến, có thể có kiến thức sao? đến , chuyện Nhiễm Mẫn bị nghi ngờ, kiếp trước cũng từng phát sinh rồi.

      kẻ sĩ khác với Trần Dung: “Nữ lang, mời ngồi vào chỗ.”

      Trần Dung hề cử động, nàng vẫn lấy loại thái độ ngạo mạn, xem thường nhìn chằm chằm mấy người đó.

      Nam Dương vương hiển nhiên có chút thẹn quá thành giận, lão thở hổn hển rồi trầm giọng quát: “Người đâu!”

      Tiếng quát vừa mới thét ra, kẻ sĩ kêu lên: “Vương gia, thể tức giận.” kẻ sĩ khác cũng định há mồm muốn , bọn họ biết, tuy Trần thị A Dung trước mắt chỉ là thứ nữ nhưng trong khoảng thời gian này nàng lại nổi tiếng khắp thành Nam Dương, phải người có thể dễ dàng động vào.

      Nam Dương vương áp chế lửa giận, quát: “Người đâu, mời Trần thị A Dung lui xuống, an trí cho tốt.”

      “Vâng.”

      Hai tỳ nữ vẫn đứng hầu ở bên ngoài lên tiếng trả lời vào, hướng về phía Trần Dung.

      Trần Dung hừ tiếng, vung tay áo dài, : “Ta tự .” Dứt lời, nàng nhanh chóng ra ngoài điện.

      Nhìn bóng dáng nàng xa, Nam Dương vương đau đầu ngồi trở lại tháp, : “Nữ lang này ngày thường mê người như vậy, tại sao lại có tính cách này?” Vừa , lão vừa liên tục lắc đầu.

      Thấy lão suy nghĩ, kẻ sĩ cẩn thận dựa sát vào lão, thấp giọng khuyên nhủ: “Vương gia, nữ lang này cũng tầm thường đâu, khi lời vừa rồi của nàng bị truyền ra ngoài, Nhiễm tướng quân cùng Tôn tiểu tướng quân biết mất thôi.”

      Nam Dương vương nghe vậy, vung tay phải, quát: “Truyền lệnh, ai cũng được chuyện vừa rồi với bên ngoài.”

      “Vâng.” Mọi người nghiêm nghị đáp ứng.

      Dừng chút, Nam Dương vương xoa trán, lại vung tay, thầm: “Xui xui, nữ lang mị như thế vậy mà học tác phong của đám danh sĩ, năng từng từ đều rất chói tai, còn có biểu tình kia, khiến người ta vừa nhìn mà căm tức. Ai, tại bổn vương có chút hứng thú nào cả.”

      Thấy lão có sắc dục, hai kẻ sĩ thở dài nhõm.

      Trần Dung được hai tỳ nữ trái phải nâng đỡ, đồng thời cũng là cưỡng ép, ra ngoài sân, lên xe ngựa, hướng tới tây viện.

      Trần Dung ngồi trong xe ngựa nhắm hai mắt, trong vẻ mặt trầm tĩnh mang theo lạnh lùng, còn có khinh thường.

      Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nàng, lại nhìn thoáng qua nhau, đều lên tiếng. Đến tận lúc này, các nàng mới biết được nữ lang trước mắt thèm coi vương gia ra gì. Làm sao các nàng còn dám năng lỗ mãng giống như vừa rồi?

      Hai nàng đều chú ý tới, sắc mặt Trần Dung trầm tĩnh như nước, lúc này hai tay lại đan chặt nhau vào nhau: Làm sao bây giờ? Tôn Diễn cũng bị hoài nghi rồi, hơn phân nửa có người theo dõi trông chừng, làm sao còn có thể cứu ta ra? Sớm biết vậy lúc ấy hẳn nên bảo Bình ẩu tìm Vương Hoằng xin giúp đỡ. Hừ, tiểu tử kia vô lễ với ta, dù thế nào cũng phải cứu ta lần chứ?
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 56: Đèn Khổng Minh
      EDIT: HOÀN TÚ

      Tây viện cũng khác so với mấy chủ viện và hậu viện, trong viện cây cối rậm rạp, núi giả hồ nước, trang trí tinh xảo.

      Khi hai tỳ nữ đỡ Trần Dung xuống xe, gian tiểu lâu thỉnh thoảng ló ra cái đầu. Đây đều là số nương còn trẻ xinh đẹp, các nàng nhìn thấy Trần Dung, ánh mắt đồng thời biểu lộ thương hại.

      Chỉ chốc lát, ba người vào gian tiểu lâu, hai tỳ nữ thi lễ rồi với nàng: “Nữ lang, nơi này là chỗ cư ngụ của người, hai người chúng nô tỳ cũng do người sai sử.”

      Trần Dung ngẩng đầu lên, thản nhiên : “Đến Trần phủ chuyến, mang quần áo và người của ta đến đây.”

      Tỳ nữ trẻ tuổi nghe vậy che miệng cười : “ cần, nô tỳ chuẩn bị mọi thứ cho nữ lang rồi.”

      Nàng ta xoay người, lấy ra bộ quần áo ở trong phòng, cười khanh khách : “Nữ lang đường phong trần mệt mỏi, thay đồ mới .”

      Trần Dung nâng mắt.

      Chỉ liếc mắt cái, nàng mím chặt môi, bộ quần áo trong tay tỳ nữ kia, sắc vàng nhạt và sắc tím nhạt giao nhau, dù là kiểu dáng hay màu sắc đều giống như bộ hoa phục ở Trần phủ kia.

      Nhìn thấy Trần Dung giật mình, tỳ nữ trẻ tuổi che miệng cười ngừng, : “Nơi này còn có nữa đây.”

      Nàng ta dẫn Trần Dung vào góc phòng, chỉ vào ba thùng gỗ, trong thùng gỗ đựng đầy y phục mới tinh. Hơn nữa, mỗi bộ phải là vàng nhạt giao với tím nhạt, là vàng tươi, vàng sẫm giao với tím nhạt. Cả ba thùng đều đựng hoa phục cùng kiểu dáng và màu sắc.

      Mặt Trần Dung cứng đờ, sau lúc lâu mới hỏi: “Những thứ này được may từ lúc nào?”

      Tỳ nữ trẻ tuổi cười vui vẻ: “ được thời gian rồi. Nữ lang cứ việc yên tâm, những bộ quần áo này đều căn cứ theo dáng người của người mà làm ra, ngay cả màu sắc cũng rất thích hợp với nữ lang.”

      Nàng ta khẽ nâng cằm, với ngữ khí khuyên bảo: “ tới thành Nam Dương, ngay cả thành Kiến Khang, phú quý như vương gia cũng được mấy người đâu.”

      Trần Dung híp hai mắt, cười cười.

      Lúc này, lòng của nàng vừa vội lại loạn, nàng vẫn biết Nam Dương vương có hứng thú với mình, nhưng ngờ rằng hứng thú của lão đối với mình lại lớn như thế! Nhất định là đêm kia lão gặp mình sai người bắt đầu may những bộ y phục này!

      Những ba thùng, chẳng lẽ, lão quyết tâm muốn chiếm đoạt mình sao?

      Ngẫm nghĩ, Trần Dung rốt cuộc cười nổi nữa, khuôn mặt nhắn tinh mỹ của nàng vừa trắng bệch lại tái xanh, móng tay đâm vào lòng bàn tay vô cùng đau đớn.

      Hai tì nữ dường như biết giãy dụa trong lòng nàng, đều cúi đầu, gì, cũng có động tác gì khác.

      lát sau, Trần Dung cũng khôi phục bình tĩnh, nàng nhàng : “Thu dọn .”

      “Vâng.”

      Hai tì nữ đóng thùng lại, Trần Dung ra lệnh: “Cũng cất bộ này .” Nàng chỉ bộ quần áo tỳ nữ cầm tay.

      Tỳ nữ kia nở nụ cười, nàng ta cung kính hỏi: “Vậy nữ lang mặc cái gì?”

      Trần Dung bình tĩnh : “Các ngươi trở về phủ lấy cho ta.”

      Tỳ nữ trẻ tuổi nhịn được cười ra tiếng, nàng ta nhìn Trần Dung chăm chú, với giọng ôn tồn: “Nữ lang quên rồi sao, nô tỳ vừa rồi qua, nữ lang muốn mặc quần áo nơi này có rồi, nữ lang muốn sai người nào nô tỳ ở đây. Về phần lời trở về Trần phủ về sau đừng vậy nữa.”

      “Về sau?”

      Trần Dung cũng cười lạnh lùng, nàng nâng cằm, từ từ : “Vương gia các ngươi còn tính toán nhốt ta trong vương phủ sao?”

      Khi nàng lời này, ánh mắt sắc bén, đột nhiên, khí chất cả người biến đổi, trở nên tàn nhẫn đáng sợ.

      Tỳ nữ trẻ tuổi cả kinh, nàng ta kìm lòng được lui về phía sau bước, cúi đầu lúng ta lúng túng : “Nữ lang cần gì phát cáu với hạ nhân như chúng nô tỳ chứ? Chỉ cần vương gia đáp ứng, nữ lang có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”

      Trần Dung thu hồi ánh mắt.

      Từ lúc vào phủ nàng biết có kết quả này. Vừa rồi nhìn thấy Nam Dương vương và hai kẻ sĩ kia, ràng bọn họ lấy Nam Dương vương làm chủ mà nghe theo nên đánh mất ngạo khí cùng cá tính của sĩ phu, bọn họ có biết cũng vô dụng, vì thế nàng cũng thể mở miệng rời .

      Nàng hít sâu hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, bước vào trong phòng: Ít nhất, tối hôm nay mình vẫn an toàn. đúng, phải là trong hai ngày nay an toàn.

      Hai tỳ nữ nhìn bóng dáng Trần Dung, lát sau, tỳ nữ trẻ tuổi nhổ bãi nước miếng, với vẻ oán hận: “Vốn chưa từng gặp qua nữ lang như thế này này! Chẳng lẽ, nàng ta nghĩ rằng mình là đích nữ danh môn, nghĩ rằng mình còn có thể giống như nhóm trượng phu tỏ vẻ khí khái chăng?”

      Tỳ nữ lớn tuổi hơn lắc đầu, hề mở miệng.

      Trần Dung áp chế lửa giận, bằng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong, cũng thay bộ quần áo Nam Dương vương chuẩn bị kia rồi ngồi ở trong sân.

      Lúc này, đúng là thời điểm mặt trời lặn về phía tây, đèn rực rỡ mới thắp lên. Trước mặt nàng đặt thất huyền cầm tinh mỹ khéo léo, vừa liếc nhìn nó, Trần Dung biết nó có giá trị xa xỉ. Xem ra, Nam Dương vương tốn khá nhiều tâm tư với mình.

      Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm cây cầm kia lúc lâu, đột nhiên gọi: “Lấy cành trúc, giấy và nến đến, ta muốn làm đèn Khổng Minh để chơi.”

      Tỳ nữ lớn tuổi đáp: “Vâng.”

      Sau khi nàng ta được vài bước, tỳ nữ trẻ tuổi kêu lên: “Lấy cho nàng nhiều chút. Như vậy ban đêm cũng đỡ cho mỹ nhân thấy tịch mịch.” Trong giọng mang theo trào phúng.

      Trần Dung cũng thèm ngẩng đầu lên.

      Chỉ chốc lát, trước mặt nàng bày đầy các thứ.

      Trần Dung ngồi xuống, nương theo ánh đèn lồng bắt đầu buộc chặt cành trúc.

      Nàng làm rất chậm, rất chuyên chú.

      Hai tỳ nữ đầu tiên nhìn nàng lúc, thấy nàng làm hơn nửa canh giờ còn chưa xong cái đều rời làm việc của mình.

      Các nàng vừa , Trần Dung lại làm rất nhanh.

      Chỉ chốc lát, Trần Dung làm xong ba cái đèn Khổng Minh. Có điều đèn của nàng rất kỳ quái, lớp giấy mặt đều dùng bút lông vẽ ra hình đơn giản.

      Đây là gương mặt nam nhân, tỳ nữ trẻ tuổi đến phía sau nàng, nghiêng đầu liếc mắt cái, đột nhiên hỏi: “Ai vậy nhỉ?”

      Trần Dung để ý đến.

      Nàng vẽ khuôn mặt này lên hai mặt, hai mặt khác dùng ký hiệu giống như mấy nét hoa lá mà Thạch thị Hồ tộc của Nhiễm Mẫn vẫn thường hay dùng, nghĩa là: “Vương Hoằng, A Dung.”

      Làm xong, nàng thắp ngọn nến trong đèn lên, buông tay, đèn Khổng Minh kia bắt đầu dần bay lên, trong nháy mắt bay qua phòng ốc.

      Tỳ nữ trẻ tuổi cũng giống như nàng, ngửa đầu nhìn ba chiếc đèn Khổng Minh bay bầu trời. Nàng ta nhìn thấy Trần Dung lại bắt đầu làm tiếp đèn Khổng Minh, khỏi tò mò hỏi: “Đó là ý trung nhân của người sao? Người hứa nguyện cùng sao?” xong lời cuối cùng, giọng của nàng ta thấp xuống, mang theo chút thương hại.
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57: Danh sĩ ngâm
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trần Dung để ý đến ánh mắt càng ngày càng thương hại của hai tỳ nữ, nàng chỉ chuyên chú làm đèn Khổng Minh, thả từng chiếc lên bầu trời.

      Suốt buổi tối, Trần Dung đều làm đèn, rồi thả đèn lên.

      Làm tới tận giờ tý, khi nàng mệt mỏi ngủ say, tỳ nữ trẻ tuổi đẩy người bên cạnh, thấp giọng : “A Dung này cũng là người đáng thương.” Trong giọng mơ hồ có phiền muộn của tuổi thanh xuân.

      Ngày hôm sau đảo mắt đến.

      Sáng sớm, từng tiếng sanh nhạc lọt qua cửa sổ ùa vào, uyển chuyển bay lượn ở trong rừng cây. Trần Dung chậm rãi mở mắt ra, nhìn ra ngoài rèm cửa sổ bằng lụa mỏng.

      Bầu trời ngoài lớp lụa mỏng cửa sổ rất ảm đạm, rất u giống như sắp mưa.

      Nàng chống tay ngồi dậy, ôm chăn xuất thần nhìn ngắm bên ngoài.

      Lúc này, tỳ nữ trẻ tuổi gọi: “Nữ lang, có muốn rửa mặt ?” Giọng của nàng ta ràng ôn hòa hơn hẳn so với hôm qua, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung có chút thương cảm.

      Trần Dung lắc đầu, nhìn nàng ta.

      Tỳ nữ trẻ tuổi nhìn Trần Dung xuất thần lúc, đột nhiên : “Nữ lang, mặc dù vương gia là người có mới nới cũ, lại có thói quen đưa người cũ cho thuộc hạ thích, nhưng rốt cuộc cũng có thể sống cuộc sống cẩm y ngọc thực mà.” Nàng ta tới đây, bỗng nghẹn lại, đột nhiên nhớ ra, A Dung trước mắt này cũng phải là người nghèo, nàng thuộc về đại gia tộc, sớm được hưởng loại che chở này.

      A Dung ngẩng đầu lên.

      Sáng sớm, khuôn mặt chưa chải đầu rửa mặt của nàng cũng vẫn trắng trẻo xinh đẹp kinh người, nàng nhìn tỳ nữ kia, khẽ : “Đa tạ.”

      Tỳ nữ trẻ tuổi cúi đầu xuống, nàng ta lúng ta lúng túng : “ cần.” Dứt lời vội vàng lui ra ngoài.

      Dần dần, trong tiếng sanh nhạc lưu chuyển kia có thêm thêm tiếng tiêu, tiếng tiêu xa triền miên, cùng tiếng sanh nhạc quấn quanh lẫn nhau, mang theo loại sầu não khi xuân sang.

      Trần Dung buông rủ hai mắt, thầm: “Sáng sớm mà có sanh nhạc rồi, phủ Nam Dương vương này đúng là cảnh ca múa mừng thái bình.”

      Nàng guốc mộc, bước tới chỗ lụa mỏng bên cửa sổ.

      ‘Kẹt’ tiếng, nàng đẩy cửa sổ ra. Cánh cửa vừa mở ra, đầu của hai mỹ nhân kia ra ngay trước mắt.

      Ánh mắt chớp chớp, hai mỹ nhân kia vội vàng xoay người. Khi các nàng xoay người vào rừng đào trụi lủi, Trần Dung nghe thấy mỹ nhân : “Mỹ nhân mới vào này mà vương gia lại đến làm bạn ư? quái lạ.”

      mỹ nhân khác : “Vừa hỏi rồi, là mỹ nhân này là khách khanh (khách có địa vị thấp hơn chủ nhà). Hì hì, khách khanh mỹ nhân, bao nhiêu năm, chiêu này của vương gia cũng dùng năm lần rồi.”

      Trần Dung hít hơi, ra lệnh: “Lấy nước đến.”

      “Vâng.”

      Hai tỳ nữ đồng thời lên tiếng bước vào, các nàng cầm bồn nước, khăn mặt, còn có muối sạch trong tay.

      Trong lúc hai nàng giúp Trần Dung rửa mặt, chải tóc, Trần Dung hỏi: “Trong vương phủ, chỗ nào ta thể ?”

      Tỳ nữ lớn tuổi vừa giúp nàng vấn kiểu tóc hình đám mây, vừa : “Trừ chủ viện ra, hậu viện cùng hai viện phía đông và phía tây, nữ lang đều có thể .”

      Trần Dung lên tiếng đáp ứng. Nàng chú ý tới, kỹ thuật vấn tóc của tỳ nữ này rất cao minh, búi tóc kia khẽ rủ xuống, lộ ra vẻ mỹ miều, phía có trâm cài gì khác, tạo nên cảm giác như có gió lay động.

      Trần Dung nắm chặt tay trong tay áo, nàng sớm đoán được điểm này nên tháo trâm cài xuống.

      Lúc này, hai nàng làm xong việc, Trần Dung đứng lên, xoay người ra bên ngoài.

      Tỳ nữ trẻ tuổi nhìn nàng vung tay áo dài, bóng dáng phần lưng tinh tế, nghiêng đầu thào : “Nữ lang này có dáng người rất kiều, trách được dù thế nào vương gia cũng phải đoạt nàng tới tay.”

      Khi Trần Dung đến sân, đưa mắt nhìn lại, đường , đình viện, khắp nơi đều có các nương mặc hoa phục.

      Nhưng mà, lúc này, nàng dừng bước chân.

      Thời điểm Trần Dung đứng đó, có hơn mười đôi mắt phát sáng nhìn về phía nàng. Đối mặt với mấy ánh mắt này, Trần Dung đột nhiên thầm nghĩ: “Ta ở phủ Nam Dương vương càng lâu càng tổn hại đến trong sạch. Nếu ta giao tiếp với đám nữ nhân này, tuy là có thể biết ít chuyện, nhưng mà, sợ nhất đó là lời đồn đãi, nếu các nàng phóng đại mấy lời ta ra trong lúc vô ý, vậy đâu có gì tốt? Quên , vẫn nên trở về thôi.”

      Nghĩ đến đây, nàng quay người bước .

      Trở về phòng, Trần Dung liền ra lệnh: “Đóng cửa viện lại.”

      Hai tỳ nữ khó hiểu nhìn về phía nàng.

      Trần Dung nhìn các nàng chăm chú, lại ra lệnh: “Đóng cửa viện lại, mặc kệ là ai tới, nếu được ta đồng ý mở cửa. Nghe chưa?”

      Hai tỳ nữ nhìn nhau, đáp: “Vâng.”

      Cửa viện được đóng lại, Trần Dung lại lệnh cho hai nàng chuyển cầm đến trong sân. Sau đó, nàng bắt đầu đánh đàn.

      Khúc nàng tấu, là khi ở kiếp trước sau khi nàng gả cho Nhiễm Mẫn, trong lúc vô ý nghe thấy danh sĩ tấu, khúc đó tên là “Danh sĩ ngâm”.

      Khúc “Danh sĩ ngâm” này, thanh cao vợi xa xưa, có chút cao ngạo tự tại. Trong tiếng đàn khúc chiết uyển chuyển có hoa lệ, hợp với tâm ý của Trần Dung, vì thế nàng vẫn nhớ .

      Tiếng đàn êm tai truyền đến, dần dần xen lẫn trong tiếng tiêu tiếng sanh nhạc, dần dần, hòa vào trong mây đen trầm.

      Mỹ nhân nơi này, mặc kệ là người nào, cho dù biết đánh đàn cũng đều nghe quen. Khúc ‘Danh sĩ ngâm’ Trần Dung vừa đánh ra khiến chúng nữ chỉ trỏ đối với cửa viện đóng chặt của nàng dần dần an tĩnh lại.

      Các nàng lần đầu nghe, lập tức phát khúc này là khúc mới chưa từng nghe qua, hơn nữa có chút lịch tao nhã êm tai.

      Dần dần, theo tiếng đàn lên cao, tiếng ca cùng tiếng tiêu ngừng lại.

      Dần dần, toàn bộ tây viện, chỉ có tiếng đàn thanh cao, độc cao ngạo này phiêu đãng trong bầu trời u ám.

      nương hoa phục nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe hồi, thào : “Đúng là thanh cao như thế.”

      nương khác diện mạo dịu dàng như nước cúi đầu, giọng : “Cũng là người chính trực, nữ lang như vậy, vương gia cũng muốn nạp vào sao? Xem ra mạng của nàng còn kéo dài bao lâu nữa.”

      Đứng phía sau các nàng, phụ nhân hoa phục mị tầm 30 tuổi cười lạnh: “Thanh cao thế nào? Chính trực sao? Đó là vương gia còn chưa ngủ với nàng, chờ nàng bước lên giường của vương gia rồi, nàng đàn như vậy nữa đâu.”

      Các nàng lại biết rằng, Trần Dung tấu khúc như thế, đó là muốn cho mỗi người đều ràng, nàng vẫn là khách khanh của vương phủ, còn chưa từng thân cận với Nam Dương vương.

      Trong tiếng nghị luận, tiếng đàn phiêu đãng, bóng đêm dần dần buông xuống.

      Ngay khi dùng bữa tối, bên ngoài cuồng phong gào thét, cuốn lá cây tung bay, cành cây va đập, nóc nhà khe khẽ rung động.

      Trần Dung buông đũa, nhìn bầu trời bên ngoài, khẽ : “Đêm nay trời mưa đúng ?”

      Tỳ nữ trẻ tuổi thấy ngữ khí của nàng mang chút thất vọng, khỏi cười hỏi: “Nữ lang lại muốn thả đèn sao?”

      Trần Dung gật đầu: “Uh.”

      Hiếm khi thấy nàng hiền lành như thế, tỳ nữ trẻ tuổi hít tiếng, khuyên nhủ: “Nữ lang, người nên quên .”

      Trần Dung trả lời.

      Đúng lúc này, cuồng phong bên ngoài dần dần dừng lại. Trần Dung buông bát đũa, ra sân, nhìn mây đen tan dần bầu trời, vui vẻ : “Sao ra rồi.”

      Nàng quay đầu, hai mắt sáng ngời: “ chuẩn bị , đêm nay ta muốn thả hơn mười chiếc đèn.”
      milktruyenkyB.Cat thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58: Bắn hạ đèn
      EDIT: HOÀN TÚ

      Hai tì nữ nhìn nàng với vẻ thương hại, đáp: “Vâng.”

      Chỉ chốc lát, các vật liệu đều bày trước mặt Trần Dung.

      Trần Dung hề có chút hình tượng ngồi xổm tháp, bắt đầu chuyên tâm làm đèn Khổng Minh.

      Bóng đêm càng ngày càng đậm.

      bầu trời đầy sao, ngân hà tỏa ánh sáng ngọc, theo thời gian trôi qua, từng chiếc đèn Khổng Minh bay lên bầu trời.

      Trần Dung buông tay, nhìn đèn Khổng Minh trong tay mình từ từ bay lên, trong ngọn nến đỏ sậm, giấy mỏng, gương mặt nam nhân bình thản mỉm cười mang theo loại xa xôi khiến cho nàng dám nhìn.

      tường thành.

      Nhìn tướng lĩnh trung niên chậm rãi đến gần, chúng sĩ tốt đồng thời cúi đầu hành lễ: “Gặp qua tướng quân.”

      Tướng lĩnh trung niên gật đầu.

      nhìn nơi hoang dã tối đen phía trước, cho dù có rất nhiều sao cũng chỉ có thể nhìn thấy đó hoàn toàn tối đen. Dấu vết này, là do đốt cháy rừng cây mà tạo nên.

      Sau khi thành Lạc Dương bị phá, đây là chuyện đầu tiên mà tướng lĩnh này làm.

      lẳng lặng đứng ở đầu tường, nhìn về phía chân trời lúc, đột nhiên : “Nghĩ tới năm đó, Tôn Trọng Mưu và Khổng Minh Gia Cát cũng nhìn về phía chân trời xa xa, tĩnh lặng chờ đối phương đến tấn công đúng ?”

      Trong giọng mang theo loại dương dương tự đắc.

      Nhóm binh lính phía sau đáp lại, vị tướng quân trước mắt này vốn là văn sĩ, bất cứ lúc nào cũng đều có thể thốt ra chuỗi những câu cảm khái mà bọn họ nghe hiểu nổi.

      Lúc này, tướng lĩnh trung niên thở dài hơi, quay đầu nhìn về phía nhóm binh lính như đầu gỗ, lắc đầu, thào : “Trí giả đúng là tịch mịch!”

      Dứt lời, lại thở dài tiếng.

      Đúng lúc này, ánh mắt của liếc thấy vật, lớn tiếng hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

      Chúng sĩ tốt vội vàng quay đầu nhìn lại, người cười đáp: “Là đèn Khổng Minh, tối hôm qua ít, ngờ đêm nay còn nhiều hơn.”

      Tướng lĩnh trung niên khẽ nhíu mày.

      Lúc này, trận gió thổi tới, theo cơn gió kia, ngọn đèn Khổng Minh bay về phía tướng lĩnh trung niên.

      Tướng lĩnh trung niên liếc mắt cái, đột nhiên sắc mặt đại biến, gấp gáp quát lên: “Bắn hạ nó!”

      Nhìn thấy chúng sĩ tốt ngốc lăng đứng ở nơi đó, vẻ mặt mơ hồ nhìn mình, tướng lĩnh trung niên trầm giọng quát: “Chữ mặt đèn là văn tự của người Hồ!”

      Văn tự của người Hồ?

      Đây phải là việc .

      Chúng sĩ tốt rùng mình, cơ hồ là đồng thời, hai binh lính trẻ tuổi lấy cây cung ra, hướng lên bầu trời cài tên.

      ‘Vút –’

      Tên bay như tia chớp!

      Trong nháy mắt, ngọn đèn Khổng Minh bị bắn hạ.

      Nhưng mà, nó vừa rơi xuống đất, ngọn nến bên trong bị lệch, đèn bắt đầu bị thiêu đốt, đợi sĩ tốt chạy xuống tường thành, nó chỉ còn lại có mấy cành trúc.

      Tướng lĩnh trung niên lúc này hét to: “Bắn hạ, bắn hạ toàn bộ!”

      “Vâng!”

      Tiếng đáp ứng chỉnh tề vang lên, mười mấy sĩ tốt giương cung cài tên, bắn về phía bầu trời.

      Tướng lĩnh trung niên nhìn từng mũi tên bắn ra vào khoảng , hét lớn tiếng: “Lấy cung tên của ta đến!”

      “Vâng!”

      Chỉ chốc lát, thân binh của đem dây cung nước sơn màu đen hoa lệ cùng ba mũi tên tới.

      Tướng lĩnh trung niên giương cung cài tên.

      Lúc này, đèn Khổng Minh bay rất cao, chúng sĩ tốt bắn kịp, bọn họ dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh.

      ‘Vút –’‘Vút –’‘Vút –’

      Ba mũi tên liên tiếp bắn ra, tựa như vì sao xẹt qua trong trời đêm.

      Mũi tên thứ nhất bắn trúng đèn Khổng Minh kia.

      Ngay khi ngọn nến trong đó bị nghiêng , mũi tên thứ hai bắn tới, khiến ngọn nến bên trong bị tắt ngụm.

      Ngay sau đó, mũi tên thứ ba cũng bay đến, mũi tên này cũng bắn vào đèn Khổng Minh khác, chỉ mũi, khiến ngọn nến bên trong tắt lụi, trong nháy mắt, hai đèn Khổng Minh rơi xuống.

      Thấy cảnh tượng như thế, chúng sĩ tốt đồng thời phát ra tiếng hoan hô, bọn họ quay đầu, kính nể nhìn thủ lĩnh nhà mình.

      Tướng lĩnh trung niên ưỡn ngực, trầm giọng quát: “Lên kiểm tra!”

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      Hai sĩ tốt chạy xuống tường thành, hướng tới đèn Khổng Minh bị rơi xuống kia.

      Chỉ chốc lát, hai đèn Khổng Minh rơi hẳn xuống trước mặt chúng binh lính.

      Tướng lĩnh trung niên nhìn hai ngọn đèn, nhíu mày : “Đều giống nhau.”

      nhặt lên cái, nhìn hình khuôn mặt người nọ, thào : “Đây là người nào?”

      Tất nhiên là ai trả lời.

      xoay mặt khác của đèn Khổng Minh, nhìn về phía hàng chữ đó. Nhìn chằm chằm văn tự của người Hồ giống như hoa văn cành lá kia, tướng lĩnh trung niên đứng lên, quát: “Bắn mọi đèn Khổng Minh xuống!”

      “Vâng.”

      “Hỏi bốn phía, nhìn xem lúc ban đầu nó bay ra từ đâu!”

      “Vâng!”

      mời Ngu Công đến, ngài ấy tinh thông văn tự người Hồ, nhất định biết hàng chữ này.”

      “Vâng.”

      Khi đưa ra mệnh lệnh liên tiếp, cơ hồ là đột nhiên, sĩ tốt chỉ vào phủ Nam Dương vương, kêu lên: “Là ở kia, đèn Khổng Minh là từ nơi đó bay ra.”

      Tướng lĩnh trung niên quay đầu lại.

      nhìn mái cong phòng ốc tầng tầng lớp lớp, khẽ : “Phủ Nam Dương vương?”

      vung tay, quát: “Chú ý cho kỹ.”

      “Vâng!”

      Lúc này Trần Dung cũng biết đèn Khổng Minh của nàng bị người ta bắn hạ, nàng vẫn biết mệt mỏi làm đèn Khổng Minh, cái rồi lại cái.

      Tỳ nữ trẻ tuổi đến phía sau nàng, thấp giọng : “Nữ lang, mệt mỏi ? Nghỉ ngơi lúc .”

      Trần Dung ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta.

      Nàng đối diện với ánh mắt tràn ngập thương cảm của tỳ nữ trẻ tuổi kia. Trần Dung cười, nàng cúi đầu, giọng : “Ta mệt mỏi.” Giọng có chút khàn khàn.

      Nàng quả là nóng nảy, đây mới chỉ là ngày thứ hai.

      Nhưng biểu ngày đó của nàng, có lẽ chỉ có thể giúp nàng vô vào đêm nay. Vậy đêm mai sao? Rồi sau đó nữa?

      Lúc này, tỳ nữ trẻ tuổi : “Nữ lang, chúng ta đến làm giúp người.”

      Hai mắt Trần Dung sáng ngời, dùng sức gật đầu: “Được, được. Đa tạ.”

      Tỳ nữ trẻ tuổi lắc đầu: “Nữ lang khách khí rồi.” Nàng ta nhìn về phía tỳ nữ lớn tuổi.

      mặt tỳ nữ kia ràng có vẻ muốn. Tỳ nữ trẻ tuổi đành tự ngồi xuống.

      Thấy có người giúp đỡ, Trần Dung khẽ bóp cánh tay tê mỏi, ngã ngồi về phía sau.

      Lúc này, bầu trời có tiếng tiêu cực u oán cực triền miên bay tới. Cùng với tiếng tiêu còn có tiếng ca của mỹ nhân, tỳ nữ trẻ tuổi thấy Trần Dung hề chớp mắt nhìn tiểu lâu đèn đuốc sáng trưng phía trước, nàng ta : “Nghe tối hôm nay, Thôi thị ở Hà Đông đưa tới mỹ nhân, vương gia sủng hạnh nàng ấy.”

      Nàng ta nhìn Trần Dung chăm chú, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt khỏi an ủi: “Nếu mỹ nhân kia chiếm được tâm tư vương gia, có lẽ vương gia quên nữ lang người.” Giọng nàng ta có chút hư vô, hơn nữa, nàng ta cũng hết ý: Phàm là mỹ nhân vương gia quên mất, bọn thuộc hạ của lão ta vẫn đều nhớ kỹ.
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 59: Dự tiệc
      EDIT: HOÀN TÚ

      Ngu Công được mời đến.

      mở to mắt nhìn văn tự người Hồ đèn Khổng Minh lâu, hề lên tiếng.

      Tướng lĩnh trung niên nhíu mày, hỏi: “Ngu Công, chữ này là về cái gì?”

      Ngu Công ngẩng đầu nhìn , chỉ vào chữ ở mặt , : “Đây là chữ Vương, đây là chữ Hoằng.”

      Tướng lĩnh trung niên thất thanh kêu lên: “Vương Hoằng? Đúng là Vương Hoằng sao?”

      Ngu Công gật đầu, : “Mặt sau này cũng có hai chữ, là A Dung. Cũng là tên người. Văn tướng quân, hai mặt hợp thành bốn chữ, Vương Hoằng, A Dung. Hai từ đều là tên gọi.”

      Văn tướng quân ngẩn ngơ, thào : “Vương Thất lang? Vậy mà có liên quan đến Vương Thất lang ư?”

      Sắc mặt của thay đổi, sau lúc lâu, vái chào Ngu Công sâu, hỏi: “Công nghĩ rằng việc này nên xử trí thế nào?”

      Ngu Công liếc mắt xem thường, : “Chuyện nào có đáng gì? Giao đèn Khổng Minh này cho Vương Thất lang là được rồi.”

      nhìn thấy Văn tướng quân có chút chần chờ, khỏi sốt ruột : “Cách làm người của Vương Thất lang đâu có gì phải e ngại.” Dừng chút, thở dài hơi: “Nhưng mà tại Vương Thất lang cũng ở trong thành Nam Dương. Tướng quân phải chờ thêm hai ngày nữa mới có thể gặp cậu ta.”

      Văn tướng quân gật đầu, ha ha cười : “Nếu đèn Khổng Minh này ghi tên Vương Hoằng, tất nhiên liên quan đến người Hồ rồi. Vậy chờ hai ngày rồi sau.” cười rất thích thú, trong giọng vẫn có hai phần xác định.

      Ngu Công gật đầu, hề nhiều lời, vái chào rồi cáo từ rời .

      Trong phủ Nam Dương vương.

      Lại đêm trôi qua.

      Đêm nay, Trần Dung thả đèn Khổng Minh, cuối cùng mệt mỏi vào giấc ngủ, trong mộng ngoại trừ đèn Khổng Minh đó là gương mặt nam nhân lấp lánh dưới ngòi bút của nàng.

      Sáng sớm, Trần Dung tỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít.

      Được hai tỳ nữ hầu hạ, Trần Dung rửa mặt chải đầu, sau đó bắt đầu đàn khúc ‘Danh sĩ ngâm’. May mắn tiếng đàn cũng dễ nghe, bằng mỗi ngày cứ tấu khúc này, nàng chịu được, nhưng hai tỳ nữ và nhóm mỹ nhân bốn phía cũng chịu nổi.

      Đảo mắt đến buổi chiều.

      Trần Dung đánh đàn đến mệt mỏi, trở lại tháp nghỉ hồi, đúng lúc này, giọng của tỳ nữ trẻ tuổi truyền đến từ bên ngoài: “Nữ lang tỉnh chưa? Vương gia phái người đến đây, mời nữ lang tới dự tiệc!”

      Trần Dung bừng tỉnh từ trong mộng, nàng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng, trầm giọng hỏi: “Dự tiệc ư?”

      Tỳ nữ trẻ tuổi đáp: “Vâng, là muốn nữ lang rửa mặt chải đầu cẩn thận, nửa canh giờ sau tới dự yến tiệc trong phủ.”

      Trần Dung chậm rãi giơ tay, sau khi xoa tới xoa lui cặp mắt mình, nàng mở to mắt, thấp giọng đáp: “Chuẩn bị nước ấm .”

      Tỳ nữ kia chần chờ hồi rồi đáp: “Vâng.”

      Ngay cả ở phủ Nam Dương vương phải ở đâu cũng có thùng gỗ để tắm, đến , với thân phận của Trần Dung nàng cũng được hưởng thụ như thế.

      Lập tức, hai tì nữ vội vàng nấu nước, sau đó đổ đầy nước ấm vào thùng gỗ.

      Sau sa màn, nước ấm trong thùng gỗ bốc lên hơi nước hôi hổi như lớp sương mù, Trần Dung nhìn nước gợn nhộn nhạo, rồi ảnh ngược của khuôn mặt mình đó.

      Hai tì nữ đứng bên trái bên phải nàng, thấy nàng chần chờ cũng thúc giục.

      lát sau, Trần Dung mở ra hai tay, giọng : “Cởi áo.”

      “Vâng.”

      Tắm rửa, vấn tóc, tùy tiện mặc bộ hoa phục vào, sau khi Trần Dung chuẩn bị xong xuôi, thời gian nửa canh giờ cũng sắp hết.

      Nơi chủ viện, tiếng sanh nhạc cùng với tiếng ca mỹ nhân phiêu đãng, cách xa như vậy, nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương son phấn theo gió bay tới.

      Trần Dung cất bước, : “ thôi.”

      Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, tỳ nữ trẻ tuổi cúi đầu, thi lễ với nàng rồi : “Nữ lang, xin bỏ trâm cài lại.”

      Trần Dung liếc mắt nhìn các nàng cái, lạnh lùng cười, cũng trả lời, chỉ quát: “ thôi.”

      Dứt lời, nàng vung tay áo, xoay người ra.

      Hai tỳ nữ nhìn bóng dáng nàng, sau khi ngẩn ngơ, tỳ nữ trẻ tuổi thấp giọng hỏi: “Làm gì bây giờ?”

      Tỳ nữ lớn tuổi lắc đầu, : “Làm bộ như biết, chúng ta theo sau .”

      “Được.”

      Lúc này, đến chạng vạng.

      Chân trời phía tây sáng ngời, từng đám mây nhiễm màu đỏ hồng vô cùng tiên diễm. Trần Dung nhìn bầu trời, bước chân cứng ngắc ngay từ đầu trở nên dần thong dong.

      Lúc này, tiểu mỹ nhân tới dự tiệc đúng là ít. Nhưng khi mỗi mỹ nhân nhìn thấy Trần Dung đều tự chủ quay đầu lại nhìn nàng.

      Lúc này Trần Dung được hai tỳ nữ điểm trang tỉ mỉ, dáng người của nàng vốn vô cùng xinh đẹp, xiêm y lại khiến màu da càng thêm nổi bật, cả người có thể là diễm quang bắn ra bốn phía, khiến người xung quanh đều trở nên lu mờ.

      Đối mặt với ánh mắt kinh diễm của chúng nữ, Trần Dung vung tay áo dài, trâm cài cầm trong lòng bàn tay đâm vào làn da đau nhức.

      Trần Dung bước ra tây viện.

      đường tới chủ viện, mùi hương son phấn hòa trộn với tiếng đàn sáo tạo nên vẻ phồn hoa thịnh thế. Trần Dung nhìn từng mỹ nhân qua lại như nước chảy, đột nhiên trào ra suy nghĩ: Nam Dương vương như thế thực đáng để Nhiễm Mẫn bọn họ liều mạng bảo vệ sao?

      Ý niệm trong đầu này vừa xẹt qua, trong nháy mắt nàng nghĩ tới khi Nam Dương thành bị phá kết cục của mọi người trong thành thế nào, vì vậy vội vàng xóa bỏ chán ghét trong lòng.

      Từ tây viện đến chủ viện cũng chỉ là khoảng cách mấy trăm bước, dù Trần Dung ngồi xe, dù nàng rất chậm, sau nửa canh giờ, nàng cũng đến nơi.

      Đứng ở ngoài sân, nhìn chủ điện thắp đèn đuốc sáng trưng trong khi ánh mặt trời còn sáng ngời, Trần Dung hít hơi, nhanh bước vào.

      Phủ Nam Dương vương cũng giống các phủ đệ khác, ở trong này, mỗi mỹ nhân, mặc kệ nàng có thân phận hay , chỉ cần tham gia yến hội bắt đầu bước vào từ cửa chính.

      Khi Trần Dung bước vào trong điện, phía trước nàng là các mỹ nhân ngồi đầy phía , tựa như trăm hoa đua nở đủ loại kiểu dáng màu sắc, ở phía sau nàng, cũng là các mỹ nhân son phấn tỏa hương, điểm trang tỉ mỉ.

      Mà ở trước điện, Nam Dương vương cùng mười mấy thuộc hạ của lão ta ngồi chủ tháp, bên phẩm rượu, bên híp mắt. Trong tiếng nhạc, bọn họ thưởng thức thắng cảnh các mỹ nhân uyển chuyển nhàng bước vào.
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :