1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Lương thực
      EDIT: HOÀN TÚ

      Mãi cho đến khi ngồi xe ngựa, Trần Dung vẫn cảm thấy tay chân vô lực.

      Xe ngựa chậm rãi ra khỏi Hoàn phủ, chạy ra đường.

      Chạy đường phố im lặng, Thượng tẩu thỉnh thoảng quay đầu, từ góc độ của lão có thể nhìn thấy nữ lang nhà mình vẫn ngơ ngác, bộ dáng này lão chưa từng gặp qua.

      đêm trôi qua trong trằn trọc của Trần Dung.

      Ngày hôm sau, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, gió lạnh phơ phất thổi tới khiến toàn thân người run rẩy.

      Trần Dung ngồi ở sân viện khẽ gẩy từng tiếng huyền cầm, cũng biết qua bao lâu, nàng đột nhiên lên tiếng gọi: “Thượng tẩu.”

      Thượng tẩu chạy tới, đáp: “Nữ lang có gì phân phó?”

      “Bên ngoài náo nhiệt ra sao?”

      “Là Tôn tiểu tướng quân, cậu ấy đứng ở chính giữa phố nam dọn xong những xe ngựa trống , chờ các đại gia tộc đưa lương thực tới. Ha ha, vị tiểu tướng quân này cũng thèm quan tâm để ý, sao cậu ấy lén lút tới cửa thương lượng chứ? Bày ra tình thế như vậy, đó là buộc các đại gia tộc cung cấp lương thực mà.”

      Vậy sao!

      Trần Dung cười, hai mắt cong cong : “Huynh ấy quả là người dám làm loại chuyện này.” Đột nhiên trong lúc đó, Trần Dung rất bội phục Nhiễm Mẫn. Nhất định y biết tính cách này của Tôn Diễn, cũng biết huynh ấy có thân phận ở Tôn gia Giang Đông, nên để huynh ấy đến thành Nam Dương, mang tên là bảo vệ, thực tế chính là kiếm quân lương. Chỉ có người với thân thế như huynh ấy mới dám cả gan làm loại chuyện này, các đại gia tộc dám oán hận, chẳng những oán hận, có người tới, còn phải tán thưởng tiếng rằng ‘Làm theo ý mình, đúng là phong độ của danh sĩ nổi danh’.

      Trần Dung cảm thấy thú vị, loạt tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước chân kia có chút xa lạ, có vẻ hỗn loạn, nàng khỏi quay đầu lại.

      Từ khóe mắt nàng nhìn thấy bóng dáng của Trần Nguyên cùng vài quản nhanh chóng đến.

      Bọn họ đến chỗ ta làm gì?

      Trần Dung nhướn mày, cơ hồ là đột nhiên, ý niệm lướt qua trong đầu.

      Nàng lẳng lặng liếc nhìn ra phía cửa, ngay khi bóng dáng của bọn họ sắp tới gần cửa viện, giọng của Trần Dung vang lên, gọi Thượng tẩu: “Tẩu.”

      “Dạ.”

      “Nay thành Lạc Dương bị phá, người Hồ chiếm đóng tiến công, nếu phải nhờ Tôn tiểu tướng quân dẫn quân đóng ở thành Nam Dương, chúng ta cũng có an bình như ngày hôm nay.”

      Thượng tẩu ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn nàng, vì sao nàng mấy lời mạnh miệng khách sáo này.

      Đột nhiên, Trần Dung cười với lão, tươi cười này có chút giảo hoạt. Chỉ thấy nàng với giọng trong trẻo vang dội: “Tẩu, ngươi dẫn chúng hộ vệ, chuyển mười chiếc xe lương thực trong kho hàng của chúng ta cho Tôn tiểu tướng quân!”

      Những lời này thốt ra, đồng thời, Trần Nguyên và mấy quản bước vào cửa viện!

      Trong đó quản đặt chân qua cửa, há mồm muốn chuyện nghe thấy Trần Dung thốt ra như thế nên nhất thời ngẩn ngơ. Vài quản hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên.

      Trần Nguyên cũng ngẩn người ra.

      ngây ngốc lúc mới ho khan tiếng, bước vào sân, gọi Trần Dung: “A Dung.”

      Trần Dung cả kinh, vội vàng bước xuống khỏi tháp, cung kính thi lễ gọi to: “Bá phụ đến đây.”

      Trần Nguyên gật đầu, lại ho khan tiếng: “A Dung, lúc bá phụ đến, vừa rồi con cái gì……”

      mới đến đây, Trần Dung ngắt lời , như tiểu hài tử kích động tranh thủ ca ngợi người lớn: “A, bá phụ nghe thấy sao? Lúc này nếu có Tôn tiểu tướng quân dẫn quân tới bảo vệ thành Nam Dương, ta là phụ nhân cũng được hưởng thụ an bình này. Bá phụ, hì hì, ta vừa bảo với Thượng tẩu, ta muốn đem nửa lương thực trong kho cho bọn họ, Tôn tiểu tướng quân thấy chắc hẳn vui mừng.”

      Trần Dung quay đầu , trừng mắt nhìn Thượng tẩu, quát: “Thất thần làm gì? Còn chuẩn bị lương thực! Nhớ , phải gióng trống khua chiêng đưa qua, để cho thế nhân đều biết, đây là lương thực từ Trần phủ chúng ta!”

      Nàng câu lại tiếp câu, đúng là cho Trần Nguyên cơ hội để chen mồm vào.

      Sau khi Thượng tẩu nhận lệnh rời , Trần Dung quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên, lại thi lễ, thanh thúy hỏi: “A, chỉ mải mê chuyện của ta, bá phụ chớ trách. biết lần này người đến đây là có gì muốn dặn dò A Dung?”

      Trần Nguyên há miệng thở dốc, lại phun ra được nửa từ.

      Lần này đến là muốn dùng danh nghĩa của Tôn tiểu tướng quân cần lương thực mà đoạt lương thực của Trần Dung. vốn tính toán lấy 18, 19 xe lương thực, sau đó lại lấy danh nghĩa của mình đưa cho Tôn Diễn năm xe, số còn lại giữ trong tay. Phải biết rằng tại trong thành Nam Dương, lương thực càng ngày càng thiếu thốn, có lương thực trong tay, so với vàng bạc trân bảo còn quan trọng hơn.

      Vì chuyện này, cũng mang theo bốn quản tới, mọi lí do thoái thác đều suy nghĩ chu toàn. Trần Dung vốn là do quản lý, muốn nàng đưa lương thực cũng là suy nghĩ vì đại cục, ai cũng thể cự tuyệt nửa chữ.

      Nhưng vạn lần ngờ, nữ lang Trần Dung này biết bị bệnh thần kinh gì, ở thời điểm mình chưa kịp mở miệng tự tiện tuyên bố lấy ra lương thực đưa cho Tôn tiểu tướng quân, còn đưa tới đó mười xe, lấy danh nghĩa của chính nàng!

      Lúc này, trong lòng vô cùng căm tức, nhưng làm gì bây giờ đây? còn cớ để đoạt lương thực rồi.

      Trần Dung quay đầu lại, nàng chớp mắt to, tò mò nhìn Trần Nguyên há miệng cứng lưỡi rồi gọi: “Bá phụ? Bá phụ?”

      Nàng gọi vài tiếng, Trần Nguyên mới thanh tỉnh lại. lại khụ khụ, muốn mở miệng, nhưng sau khi nhìn thoáng qua các quản mang vẻ mặt bội phục nhìn Trần Dung đành phải ngậm miệng. Sau lúc lâu, mới gật đầu, nghiêm túc : “Rất khá, rất khá. Tuy rằng A Dung chỉ là nữ lang tuổi, đối với đại lại biết tiến thối, điểm này rất khá.”

      lại ho khan tiếng: “Bá phụ đến chỉ muốn thăm hỏi con thôi. tại thấy con khỏe là tốt rồi.”

      Khuôn mặt nhắn của Trần Dung đỏ lên, nàng vui sướng thi lễ với , vui vẻ : “Tạ bá phụ khen ngợi.”

      Trần Nguyên lại khụ tiếng, quát với xung quanh: “ có việc gì nữa, chúng ta thôi.”

      Trần Dung vội vàng cung kính đưa tiễn: “Bá phụ thong thả.”

      Đến khi tiễn đưa Trần Nguyên xa, Bình ẩu mới kinh ngạc hỏi: “Nữ lang, lang chủ có ý gì vậy?”

      Trần Dung nhếch khóe miệng, cười lạnh lùng, thầm nghĩ: Có ý gì? phải là định mưu tính với ta sao?

      Bình ẩu thấy nàng đáp, hít tiếng, thầm: “Nữ lang cũng quá hào phóng rồi, đưa tặng những mười xe lương thực, ngay cả toàn bộ Trần phủ cũng lấy ra được nhiều như vậy đâu.”

      Trần Dung rủ hai mắt, thầm nghĩ: Nếu ta bỏ ra con số này, Trần Nguyên bỏ qua cho ta sao?

      Tất nhiên nàng giải thích với Bình ẩu, chỉ dặn dò: “Bảo với Thượng tẩu, thời điểm đưa lương thực tới vẻ mặt phải tươi cười, nếu có ai hỏi lập tức lớn tiếng cho bọn họ biết, lương thực là của Trần thị A Dung, là nữ lang chưa tròn 15 tuổi của Trần phủ. Nếu bọn họ cảm thấy hứng thú, ngại nhiều lời kể lại chuyện ta trọng nghĩa khinh tài ở Bình thành, rồi đường liệu như thần.”

      Bình ẩu ngây ngốc đáp: “Vâng.”

      .”

      “Vâng.”

      Nhìn theo bóng dáng Bình ẩu rời , Trần Dung chậm rãi ngồi xuống, lại gảy thất huyền cầm.
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Đưa lương thực
      EDIT: HOÀN TÚ

      Trong tiếng đàn trong trẻo, mười chiếc xe ngựa chứa lương thực được thu xếp chuẩn bị. Đến khi chuẩn bị xong xuôi, Thượng tẩu cùng chúng phó dịch còn lưu luyến nhìn số lương thực này, trông mong ngó Trần Dung, chờ nàng đổi ý.

      Trần Dung cũng để ý tới. Nàng rũ hai mắt, giọng hỏi: “Thượng tẩu, ngươi nên lưu ý nhiều hơn, nhìn xem trong thành Nam Dương có gia tộc nào muốn chuyển đến Kiến Khang . Nếu có hỏi chút xem bọn họ có bán đất đai nhà cửa hay . Ngươi lấy ra chín xe trong số mười xe vải vóc lần trước tộc thúc đưa, mặt khác, ta lại cho ngươi mười phiến vàng lá, nhớ kỹ, trong tháng, ngươi đổi hết thành địa khế cho ta (khế ước đất đai). Đúng rồi, sau đó ghi dưới danh nghĩa của Tôn tiểu tướng quân.”

      Lạc Dương bị vây hãm, chúng tộc thành Nam Dương trực tiếp đối mặt với người Hồ, nơi đây có chỗ hiểm yếu như sông sâu núi cao để che chắn, hầu hết mọi gia tộc đều muốn rời . Nhưng mà, bởi vì Nam Dương vương ngăn cản, chỉ có bộ phận gia tộc có thể tự do rời khỏi mà thôi.

      Đặt mua đất đai cũng có vấn đề gì. Bình ẩu chần chờ chút, hỏi: “Nữ lang, người là ghi dưới danh nghĩa của Tôn tiểu tướng quân sao?”

      Trần Dung gật đầu, : “Đúng, nếu gia tộc hỏi, các ngươi cũng có thể là Tôn tiểu tướng quân muốn trú ngụ.”

      Thượng tẩu bất mãn khuyên nhủ: “Nhưng mà, địa khế này ghi dưới danh nghĩa của cậu ấy, vạn nhất có biến cố sao?” Bình ẩu cũng : “Nữ lang, vì sao ghi dưới danh nghĩa của người?”

      Trần Dung nhíu mày, thản nhiên : “Của ta, đó là của gia tộc.”

      Hai người lập tức hiểu ra.

      Lúc này, Trần Dung lại có vẻ chần chờ, sau lúc lâu, nàng nhàng : “Vậy ghi dưới danh nghĩa của Nhiễm tướng quân .”

      “Nữ lang, vậy cũng ổn đâu.”

      Lần này, Trần Dung cười vô cùng tự tin, nàng lắc đầu, : “ có biến cố gì đâu, tính cách của y hoàn toàn đáng tin cậy.” xong lời cuối cùng, Trần Dung cười khổ, giọng thấp xuống.

      Thượng tẩu thấy thái độ của nàng kiên quyết, ngẩn ngơ hồi lâu mới hỏi: “Vậy, việc này có cần đề cập với Tôn tiểu tướng quân hay ? Lần này chúng ta đưa nhiều lương thực tới cho cậu ấy, đúng là thời cơ tốt để mở miệng.” Cho tới nay, các nơi đều đem đất đai của mình ghi dưới danh nghĩa của thân thích bằng hữu làm quan lớn triều đình, cũng để trốn tránh khỏi phải nộp thuế. Có thể , cách thực của Trần Dung hề mới mẻ. Nhưng mà nàng và Nhiễm tướng quân chỉ mới quen biết, sao lại tin tưởng y như thế?

      Trần Dung lắc đầu, : “ cần, nếu huynh ấy phát mới nhắc tới.”

      “Vâng.”

      Thượng tẩu cùng chúng phó điều khiển đoàn xe, vừa ra khỏi Trần phủ khiến cho khắp nơi chú ý.

      Phải biết rằng, Tôn Diễn bày đầy xe ngựa ở bên đường chờ các đại gia tộc đưa lương thực thể khí thế bức người, hơn nữa các đại gia tộc cũng thiếu hụt lương thực. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nhìn ngắm xung quanh, nhưng hộ nào chủ động đưa tới.

      Trong khí nặng nề áp lực này, đoàn xe của Trần Dung xuất .

      Đoàn xe của nàng là xe ngựa nước sơn màu vàng của nàng khi ở Bình thành, phó dịch ăn mặc cũng hoàn toàn giống với Trần phủ. Chúng sĩ tộc và thứ dân đứng xem náo nhiệt khỏi lén hỏi thăm.

      Thượng tẩu nghe bốn phía thỉnh thoảng truyền đến tiếng nghị luận, lập tức ha ha cười, lấy loại ngữ khí tự hào lớn: “Đây là nữ lang nhà ta lấy sức lực của mình tặng cho nhóm tráng sĩ. nghe qua nữ lang nhà ta hay chưa? Nàng là Trần thị A Dung, là người trọng nghĩa khinh tài ở Bình thành, đường về phía nam lại liệu như thần đoán trúng ba lần đó!”

      Giọng già nua của Thượng tẩu vừa truyền ra, chúng phó dịch bên cạnh cũng lớn tiếng phụ họa. Mười mấy người đồng thời hô lên, kể lại tích của Trần Dung từ đầu đến cuối.

      Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.

      lão nhân cả kinh kêu lên: “Trần thị A Dung ư? phải nàng chỉ là nữ lang thứ xuất sao? Sao lại có nhiều lương thực như thế?”

      “Đúng vậy đúng vậy, tiền tài của nữ lang này lớn! mình lấy ra lương thực, ước chừng có thể sánh với cả gia tộc. khẳng khái, rất hào phóng!”

      Nghe thấy tiếng người qua đường hỏi han, giọng của Thượng tẩu càng thêm vang dội, lập tức, lão kể lại tỉ mỉ mấy chuyện Trần Dung làm.

      Lúc đoàn xe tới chính giữa đường tới chỗ Tôn Diễn, Thượng tẩu nước miếng tung bay, nuốt lời còn kịp. Lão liếc mắt nhìn Tôn Diễn mặc khôi giáp màu vàng cố nén cười, lão vội vàng nhảy xuống thi lễ với cậu, cất cao giọng : “Lão nô phụng lệnh nữ lang Trần thị A Dung nhà mình, đưa đến mười chiếc xe lương thực cho tiểu tướng quân.”

      Tôn Diễn chắp hai tay lại, cất cao giọng : “Đa tạ.”

      dám. Nữ lang nhà ta , cũng vì có các ngài ở đây, nàng mới có thể ở trong thành Nam Dương an hưởng thái bình, đưa ương thực vốn là chuyện nên làm.”

      Tôn Diễn cười ha ha, : “Tuy Trần thị A Dung chỉ là phụ nhân nhưng lại khẳng khái dũng cảm, khiến trượng phu như ta cũng cảm thấy hổ thẹn.”

      Khi giọng của cậu truyền ra vang vọng, trong số người qua đường, có ít người lén lút bước lùi, quay ngược người lại rời .

      Tôn Diễn đem mọi biến hóa này thu vào đáy mắt, cậu lại cười, nụ cười này khiến bốn phía vang lên tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng hoan hô của các nữ lang.

      Tôn Diễn hiển nhiên thành thói quen được nhóm nữ lang hâm mộ, cậu tiến lên bước, nâng Thượng tẩu hành lễ dậy, ngay lúc Thượng tẩu vừa đứng dậy kia, cậu khẽ cười : “Là A Dung bảo các ngươi lan truyền chuyện của muội ấy sao?”

      Thượng tẩu thấp giọng đáp: “Vâng.”

      “Ha ha, muội ấy quả nhiên bỏ qua bất cứ cơ hội nào.” Dừng chút, cậu còn thêm: “Việc hôm nay, quả ta làm có chút lỗ mãng. Sau khi trở về ngươi thay ta cám ơn A Dung, nếu có muội ấy giải vây, ta khó tránh khỏi lại sinh .”

      Thượng tẩu cũng hiểu lắm, chỉ hồ đồ đáp: “Vâng.”

      “Còn có, thuận tiện cho muội ấy biết. Hôm nay ta đứng ở đầu đường, thân nhung trang, tuấn dật siêu quần, khiến chúng nữ vây quanh ngắm nhìn. Ngươi hỏi muội ấy rằng thịnh cảnh như thế, vì sao muội ấy đến vô giúp vui?” Tôn Diễn tới đây, tự mình cười ha hả.

      Thượng tẩu thành thành đáp: “Vâng, lão nô nhất định chuyển cáo.”

      Tôn Diễn vui vẻ, lại cất tiếng cười to. lát sau, cậu thu hồi tươi cười, lui ra phía sau hai bước, chắp tay với Thượng tẩu, : “Ta thay Nhiễm tướng quân cám ơn nữ lang nhà ngươi. Tẩu, mời trở về .”

      “Tướng quân khách khí.”

      Tôn Diễn ngồi trở lại tháp bày chính giữa đường, nhìn Thượng tẩu lên xe ngựa lại bắt đầu thổi phồng Trần Dung với bốn phía khỏi cười vang.
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Mạch nước ngầm
      EDIT: HOÀN TÚ

      Sau khi Thượng tẩu trở lại phủ tinh tế cẩn thận kể lại chuyện xảy ra cho Trần Dung nghe, kể xong, môi của lão giật giật, muốn lại thôi.

      Trần Dung liếc mắt cái, hỏi: “Trong lòng tẩu bất an ư?”

      “Vâng.” Thượng tẩu ở chung với nàng nhiều năm, có cảm giác thân thiết giống như ở cùng với thân nhân: “Chúng ta ca ngợi nữ lang như vậy, có thể khiến sĩ phu phản cảm hay ?”

      Trần Dung cười, nàng đứng lên, ngắm nhìn bầu trời ở phương xa, thản nhiên : “ . Tôn tiểu tướng quân đứng bên đường áp bức nộp lương thực, các đại gia tộc hết sức khó xử, chỉ có thể đóng cửa ra. Lúc này ngã tư đường của Nam Dương có bao nhiêu sĩ phu, chỉ có thứ dân cùng nữ lang thôi.”

      Bên môi của nàng lộ ra cười lạnh: “Tại thế gian này, thành tựu liền với thanh danh, hoặc là xuất thân vô cùng tốt, nhất cử nhất động đều được thế nhân chú ý, hoặc là, cứ như vậy thông qua miệng người khác lan truyền tích. Cái gọi là ba người thành hổ (ý chỉ nhiều người giả cũng thành ), đó là danh tiếng.”

      Nàng tới đây, nhìn Bình ẩu đứng ở phía sau: “Lấy mũ sa của ta đến.” Nàng híp hai mắt: “ xem Tôn tiểu tướng quân thôi.”

      “Vâng.”

      Trần Dung mới bước ra sân, cửa sân vừa mở ra, Trần Vi và các nữ lang vây quanh đích nữ Trần Thiến ra ngoài.

      Thấy các nàng, Trần Dung bước chậm lại.

      Dù là như thế, Trần Vi cũng chú ý tới nàng. Lập tức, Trần Vi mỉm cười gọi: “A Dung?”

      Chúng nữ dừng chân, đồng thời quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

      Biểu tình các nàng có chút kỳ quái, sau lúc lâu, nữ lang đứng ở bên cạnh Trần Vi hỏi: “Trần thị A Dung, muội đến chỗ Tôn tiểu tướng quân sao?”

      Khi đến đây, giọng của nàng ta có chút nặng nề.

      Trần Dung thi lễ, : “Chỉ tùy tiện chút thôi.”

      Trần Vi mỉm cười: “A Dung quý trọng Vương Thất lang, có quan hệ thân mật gì với Tôn tiểu tướng quân đâu đúng ?”

      Đối mặt với câu hỏi của nàng ta, Trần Dung cười cười, trả lời.

      Nàng hơi nghiêng đầu, gọi Bình ẩu ở phía sau: “Ẩu, thôi.”

      “A, vâng vâng.”

      Trần Dung xoay người lại, thi lễ với chúng nữ, : “Các vị tỷ tỷ muội muội, A Dung trước bước.” Dứt lời, nàng tự đứng thẳng dậy, ra phía ngoài.

      Đến khi nàng ra hồi lâu, nữ lang mới lắc đầu : “Trần thị A Dung này chỉ là thứ nữ nho trong chi tộc, biết, sao nàng ta lại có ngạo khí dám vô lễ với chúng ta như thế?”

      Trần Thiến nghe vậy, cũng hừ tiếng.

      Trong số những người này, chỉ có Trần Vi ở chung với nàng lâu cũng hiểu được chút: Trần Dung căn bản ở chung với nhóm nữ lang. Cũng khó trách, ngày thường dáng dấp của nàng như thế, đó là người trời sinh chỉ biết giao tiếp với nam nhân thôi.

      ngã tư đường Nam Dương lúc này náo nhiệt ít, đưa mắt nhìn quanh, lại có hai ba chiếc xe chứa lương thực chạy về phía trung tâm.

      Xem ra, mình mở đầu tốt.

      Bình ẩu nhìn thấy người đứng ở ngã tư đường, lại có ít nữ lang mặc hoa phục, khỏi tò mò hỏi: “Y, hôm nay là ngày hội sao?” Mới đến đây, chính bà phản ứng lại, cười : “Đúng rồi, là Tôn tiểu tướng quân. Nữ lang, còn chưa kể với người, khi ở đường về phía nam, tuy rằng Tôn tiểu tướng quân tuấn tú nhưng cũng bằng bây giờ. Cho tới tại nô mới biết được, nam nhân mặc khôi giáp lại có vẻ hoa mỹ bức người đên thế.”

      Trần Dung mím môi cười: “Ẩu, nếu lời này ngươi thẳng trước mặt huynh ấy, huynh ấy rất thích nghe đó.”

      Chủ tớ hai người cười cười tới chỗ ngã tư đường có Tôn Diễn.

      Chỗ này, vô cùng đông đúc.

      Ngoại trừ chúng nữ lang đứng chen chúc tươi cười với Tôn Diễn, còn có xe ngựa chở đầy lương thực dưới an bài của nhóm sĩ tốt điều khiển xe đến.

      Cũng biết là ai đề ra, mỗi khi có hộ đưa lương thực tới lại có người cất tiếng : “Lạc Dương Ngu thị đưa đến năm xe lương thực.”

      “Giang thành Ngô thị đưa đến bảy xe lương thực.”

      Trong tiếng kêu to, Trần Dung nhìn mặt đám quản hoặc trắng bệch hoặc tái xanh, cảm thấy có chút buồn cười: Chiêu thức của Tôn Diễn cao diệu. Cứ như vậy, các gia tộc vốn rất coi trọng mặt mũi, làm sao còn dám qua loa cho xong?

      Nàng nghiêng đầu, nhìn Tôn Diễn được nhóm nữ lang vây quanh. Xuyên qua đám đông, nàng có thể nhìn thấy khôi giáp màu vàng, gương mặt tuấn tú trắng trẻo gần như xinh đẹp kia của cậu, chính là ở thời khắc này, cậu lại lộ vẻ kiên nhẫn.

      Đúng lúc này, Tôn Diễn cũng quay đầu, liếc mắt nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Dung.

      Gần như là đột nhiên, cậu nhếch miệng cười, khẽ nháy mắt!

      Trần Dung ngờ cậu lại nhận ra nhanh như thế, sợ kẻ sợ trời sợ đất này gọi tên nàng, nàng vội vàng dùng ngón trỏ tay phải lên chặn môi, mở to mắt cảnh cáo cậu.

      Tôn Diễn cất tiếng cười to. Chúng nữ lang kinh hô, nương vội vàng hỏi: “Tiểu lang, tiểu lang, vì sao chàng cười thoải mái như thế?”

      nương khác mặt tròn trịa, bộ dạng đáng như trẻ con vui vẻ ngâm xướng : “Nét mặt của Tôn lang đẹp, cười rộ lên càng thêm tuyệt vời, a, xin tiếp nhận cành tùng này của thiếp .”

      xong, nàng ta cầm cành tùng đưa tới trước mặt Tôn Diễn, mắt to chớp chớp, trong ánh mắt thậm chí có chút ướt át.

      Tôn Diễn cất tiếng cười to khỏi nghẹn lại.

      Ngay khi cậu ngẩn ngơ, Trần Dung lại buồn cười bật ra tiếng. Sợ Tôn Diễn nhìn thấy mình cười xấu hổ thành giận, nàng nhanh chóng xoay lưng , lấy tay áo che miệng.

      lúc nhóm tiểu nhi nữ cười huyên náo thoải mái, hai kẻ sĩ lướt qua trước mặt Trần Dung, trong đó người thấp giọng : “Thành Nam Dương bảo đảm!”

      Mặt khác người thở dài tiếng, oán hận : “ đáng giận, đáng giận mà! Trước đó Nam Dương vương kia cực lực phong tỏa tin tức, còn để cho các gia tộc rời . Ai, làm vậy có gì tốt chứ?”

      Người đầu tiên liếc mắt nhìn Tôn Diễn cùng Trần Dung và đám nữ lang, với giọng chê cười: “Buồn cười là toàn bộ thành Nam Dương còn ca múa mừng cảnh thái bình. Bọn họ nghĩ rằng có Nhiễm Mẫn hứa hẹn có ai dám mạo phạm thành Nam Dương. Bọn họ quên mất Nhiễm Mẫn vốn họ Thạch mà! Hừ, Thạch Hổ kia hạ lệnh, tấn công Nam Dương. Ta cũng dám tưởng tượng, tới khi đó, bên ngoài có đại quân, bên trong có tiếp ứng, muốn chạy thoát đúng là khó như lên trời, chẳng phải vậy ư?”

      Nhìn theo bóng dáng hai người rời , Bình ẩu lo lắng : “Nữ lang, hai người này hay là giả?”

      Trần Dung trả lời, nàng cúi đầu suy nghĩ hồi, : “Chúng ta về trước.”

      “Vâng.”

      Bởi vì trong lòng có tâm , rất nhanh hai người trở về. Ngay khi Trần Dung bước vào cửa viện, quản Trần phủ bước đến, vừa thấy Trần Dung lại thầm oán: “Nữ lang chạy đâu vậy? Nam Dương vương phái người đến đây, có chuyện quan trọng muốn đón nữ lang qua phủ. Bọn họ chờ lâu rồi.”
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Vào phủ
      EDIT: HOÀN TÚ

      Quản ra câu, nhìn thấy Trần Dung và Bình ẩu đều biến sắc, khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

      Hai người đều chuyện, Bình ẩu chỉ lo lắng nhìn Trần Dung.

      Khuôn mặt của Trần Dung lúc xanh lúc trắng, cho tới nay, rất nhiều chuyện phát triển khác gì so với kiếp trước, cũng luôn luôn nằm trong nắm chắc của nàng.

      Nhưng chuyện trước mắt này ràng lệch khỏi quỹ đạo.

      Nàng áp chế tim đập bối rối, giọng hỏi: “ biết là chuyện quan trọng gì?”

      “Điều này ta làm sao mà biết?” Ngữ khí của quản có chút kiên nhẫn, thúc giục: “Nữ lang vẫn nên nhanh thôi, đừng để người của Nam Dương vương chờ lâu.”

      Tay phải lại đưa ra ngăn đường: “Mời.”

      Trần Dung hề bước , nàng thi lễ với quản , : “Xin chờ chút, tình gấp gáp, A Dung còn cần phải chuẩn bị chút.”

      cần chuẩn bị.”

      Quản nhíu mày, ngữ khí cưỡng ép: “Người của Nam Dương vương , bọn họ chuẩn bị mọi thứ cho nữ lang rồi.”

      lại cầu: “ thôi!”

      Trần Dung cúi đầu ngẫm nghĩ, giọng với Bình ẩu ở bên cạnh: “Ngươi tạm thời ở lại, bẩm báo chuyện này và mọi căn nguyên cho Tôn tiểu tướng quân biết.”

      “Vâng.”

      Trần Dung gật đầu, bước về phía quảng trường.

      quảng trường, người của phủ Nam Dương vương hiển nhiên chờ đến mức kiên nhẫn, tỳ nữ tầm hai mươi tuổi nhìn thấy Trần Dung, lập tức nghiêm mặt, quát lên: “Nữ lang này khiến người khác phải chờ lâu!”

      Trần Dung cúi đầu, cũng phản bác, chỉ im lặng lên xe ngựa.

      Xe ngựa chạy ra từ cửa hông.

      Trong xe ngựa, trước mặt và bên cạnh Trần Dung có tỳ nữ. Lúc này, hai tỳ nữ đều nhìn nàng chòng chọc, đánh giá nàng từ xuống dưới. Ánh mắt trực tiếp hề lễ độ.

      Trần Dung vẫn là vẻ phục tùng rũ mắt.

      Dưới ống tay áo, hai tay nàng bấu chặt lẫn nhau, trong nháy mắt, nàng suy nghĩ tìm mọi cách, cuối cùng chỉ có thể quyết định, bước nào tính bước nấy.

      Phủ Nam Dương vương ở phía nam thành Nam Dương là tòa tiểu viện lớn, phòng ốc tầng tầng lớp lớp.

      Sau khi xe ngựa vào cửa chính, lại rẽ vào ngõ chạy qua cửa hông .

      Vừa vào cửa, lọt vào trong tầm mắt đó là hoa viên, tỳ nữ tới lui, đám tỳ nữ này đều mặc lăng la, đeo túi hương ngọc bội, đúng là so với nữ lang như nàng còn xa hoa hơn hai phần.

      Trần Dung chú ý, trong khắp hoa viên nhìn thấy bóng dáng của hộ vệ.

      tỳ nữ nhìn thấy sau khi Trần Dung vào vương phủ nhìn ngắm dời mắt khỏi bật cười, : “Nữ lang chưa từng gặp qua chỗ phồn hoa như thế này đúng ?”

      Trần Dung đáp lời nàng ta.

      Lúc này, tỳ nữ tầm 30 tuổi ở phía bên phải nàng thở dài hơi, : “Sớm nghe người ta , ngươi là người hiểu lễ tiết, quả thế. Ai.” tiếng thở dài cuối cùng, có chút nặng nề kéo dài.

      Trần Dung khỏi quay đầu, liếc nhìn nàng ta cái, hơi hơi cúi đầu, như tỏ lòng biết ơn.

      Cho dù là tạ lễ, khi Trần Dung thực cũng có vài phần kiêu ngạo, làm sao giống các nữ lang của chi tộc khác? Lập tức, mấy tỳ nữ lại khinh thường cười rộ lên.

      Xe ngựa xuyên qua hoa viên , chạy vào rừng cây, lại chuyển qua hành lang dựng hồ, trước mắt Trần Dung xuất quảng trường.

      Xe ngựa ngừng lại quảng trường.

      Lúc này, hai tỳ nữ đều im lặng, các nàng trái phải đỡ Trần Dung xuống xe ngựa. Ba người hướng tới phía nam được mấy chục bước thấy xuất sân viện.

      Trần Dung còn chưa đến gần nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cười đùa của nữ tử.

      Lúc này, nàng dừng chân, từ từ : “ phải có chuyện quan trọng tìm ta sao? Tại sao lại mang ta đến hậu viện của phụ nhân?”

      Lời của nàng vừa thốt ra, hai tỳ nữ đồng thời cười ra tiếng.

      Tỳ nữ trẻ tuổi hơn che miệng cười khanh khách ngừng, : “Vương gia có chuyện quan trọng, nhưng mà chuyện quan trọng này, có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày kia, tóm lại, chờ vương gia có rảnh rỗi mới gọi ngươi tới. Chẳng lẽ, ngươi chỉ là nữ lang nho , còn phải khiến vương gia buông mọi vụ mà thận trọng nghênh đón ngươi sao?”

      Trần Dung quay đầu.

      Lúc này, ánh mắt của nàng sắc bén liếc nhìn hai nàng ta mang theo sát khí, hai tỳ nữ này sao từng thấy qua? Lập tức hai người đồng thời cả kinh, đều lui về phía sau bước.

      ?”

      Trần Dung cười lạnh, nàng vung tay áo dài, xoay người: “Xem ra vương gia nhà ngươi quên đạo lý giữa người với người là quý ở chỗ thành tâm thành ý. Lão ta có chuyện quan trọng triệu ta, triệu ta đến rồi lại bỏ mặc, đây là đạo đãi khách sao? Bỏ mặc cũng đành thôi, còn đưa ta tới hậu viện của mình, nhục nhã như thế, Trần Dung dám tiếp nhận!”

      Dứt lời, nàng rút chiếc trâm cài từ đầu xuống, tay phải lật lại, mũi trâm sắc bén đặt vào chỗ cổ họng mình!

      Động tác này, nàng thực vô cùng lưu loát, quyết đoán chi cực!

      Đầu tiên hai tỳ nữ cả kinh, kế đó lại muốn cười, nhưng khi đối mặt với ánh mắt hàm chứa sát khí của Trần Dung kia lại cười nổi. Lúc này, các nàng đột nhiên hiểu được, nữ lang trước mắt này là chuyện gì cũng có thể làm được!

      Nhóm tỳ nữ cứng đờ.

      Trần Dung dùng trâm cài đâm vào cổ họng mình, hề chớp mắt nhìn chằm chằm các nàng, cũng chuyện.

      khí im lặng.

      Lúc này, phía sau Trần Dung có giọng sắc nhọn vang lên từ chỗ cổng: “Ha ha, cần gì như thế, cần gì như thế?”

      văn sĩ già cả gầy yếu, tầm 50 tuổi xuất ở bên cạnh Trần Dung.

      Người này, Trần Dung cũng biết, chính là tên Hứa phụ tá bên cạnh Nam Dương vương, kiếp trước, lão nhân này thấy nàng luôn như hổ rình mồi, dùng hết thủ đoạn cũng muốn đoạt về tay.

      Hứa phụ tá vừa xuất , cặp mắt chuột đục ngầu kia nhìn chòng chọc vào bộ ngực đầy đặn, vòng hông gợi cảm của Trần Dung. Thời điểm hai mắt dường như dính chặt người nàng, miệng vẫn tiếp tục : “Quả nhiên giống như lời của Trần Thuật, là nữ lang rất có cá tính. Ha ha, A Dung, sao lại tức giận đến thế? Các nàng ta chỉ đùa với nàng chút mà thôi, nàng là nữ lang sĩ tộc, lại tức giận với hạ nhân chẳng phải là đánh mất thân phận sao?”

      tới đây, vỗ hai tay, quát lên: “Xe ngựa đâu? Vương gia còn chờ gặp mặt Trần Dung.”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54: Nam Dương vương
      EDIT: HOÀN TÚ

      Bị đôi mắt chuột nhìn mình chòng chọc thực rất khó chịu. Tay phải Trần Dung giơ lên, đội mũ sa mà nàng tháo xuống khi ngồi trong xe, rồi về phía xe ngựa.

      Đến khi Trần Dung lên xe ngựa, ánh mắt háo sắc của tên họ Hứa mới dời , quát với xa phu: “ thôi.”

      “Vâng.”

      Phủ Nam Dương vương quả nhiên rất lớn, xe ngựa chạy vòng vòng bên trong, ước chừng qua hơn nửa canh giờ, bên ngoài mới truyền đến tiếng hô quát: “Đến rồi.”

      Rèm xe được vén lên, tỷ nữ trẻ hơn vươn tay đỡ Trần Dung.

      Trần Dung bước xuống xe ngựa, nhìn xung quanh khắp nơi. Đây là tiểu lâu, hoàn toàn cách ly với phòng ốc phía sau. Nhìn thấy kẻ sĩ lui tới, Trần Dung thầm thở ra hơi.

      Ánh mắt Hứa phụ tá vẫn dừng ở người nàng, thấy thế cười tươi, lộ ra hàm răng vàng khè: “Xem ra, Trần thị A Dung tín nhiệm vương gia lắm.” Ngữ điệu cực kì kỳ quái.

      Trần Dung bước về phía trước, cũng quay đầu lại: “Nếu muốn người khác tin tưởng, phải xem lại chính mình.”

      Ngữ khí thực cứng rắn, thực thẳng thắn khiến Hứa phụ tá lắp bắp kinh hãi, vốn tưởng rằng, bởi vì sợ đắc tội với mình và Nam Dương vương mà Trần Dung hiển lộ bối rối. Nào biết đâu rằng, nữ lang này căn bản hề sợ sệt?

      Quả nhiên là người rất có cá tính.

      Trần Dung vừa mới được mười bước, phía trước có tiếng cười quen thuộc truyền đến. Đảo mắt, bóng dáng của Trần Nguyên và vài kẻ sĩ Trần thị ra khỏi chủ điện, xuất ở trước mặt Trần Dung.

      Nhìn thấy bọn họ, Trần Dung dừng bước chân.

      Trần Nguyên cười cười, vừa liếc qua nhìn thấy Trần Dung, tiến lên bước, lộ ra tươi cười ôn hòa: “A Dung đến đây ư?”

      “Vâng.” Sau khi Trần Dung lên tiếng, ngẩng đầu nhìn : “Bá phụ định đâu vậy?”

      Nàng mím môi, sau lớp mũ sa lệ quang trong suốt, ngữ khí lại khí thế bức người: “Chẳng lẽ, bá phụ muốn đem nữ lang như ta đặt ở trong phủ Nam Dương vương, rồi sau đó tự động rời sao?”

      Trần Nguyên cứng đờ.

      Đảo mắt, nhíu mày, quát lớn: “A Dung chuyện quỷ quái gì vậy? Vương gia nghe con liệu ba lần ở đường về phía nam, cảm thấy rất thú vị, nên có ý gọi con đến hỏi về chiến . Đây là vinh quang cỡ nào chứ? Nữ lang như con rất hiểu chuyện.”

      Trần Dung nghe vậy, thi lễ với , lại cố chấp : “A Dung chỉ biết rằng bản thân là nữ lang chưa gả. Đặt mình trong vương phủ như thế, đặt mình trong chỗ ở của nam nhân, đúng là vô cùng ổn.”

      ổn?” Trần Nguyên cười lạnh, muốn cái gì đó lại vội vàng ngậm miệng.

      vung tay áo dài, kiên nhẫn quát lên: “Được rồi được rồi, vương gia nhất định là chờ nổi nữa rồi, mau vào thôi.”

      Dứt lời, cũng chờ Trần Dung mở miệng, vội vã rời .

      Trần Dung nhìn bóng dáng của , vẫn nhúc nhích.

      Lúc này, hai tỳ nữ đến đỡ Trần Dung. đợi các nàng mở miệng, Trần Dung cúi đầu, tiếp tục về phía trước.

      Hứa phụ tá mang theo các nàng rẽ đông rẽ tây, theo cửa hông tiến vào trong điện.

      qua vài gian, trước mắt Trần Dung xuất gian chính điện. Còn chưa tới gần, mùi hương nồng đậm ập vào mũi, cùng với mùi hương này, còn có tiếng cười khàn đục của nam nhân cao tuổi.

      Lúc này Hứa phụ tá tươi cười, ánh mắt dính dáng người Trần Dung cũng thu hồi lại: “Vào thôi, vương gia ở bên trong.”

      Trần Dung nghiêng thân, hướng tới Hứa phụ tá thi lễ, thanh thanh : “Vương gia có hỏi, hãy để ta ngồi ở phía sau bình phong.”

      Hứa phụ tá nhíu mày, trừng mắt nhìn Trần Dung, quát: “Nữ lang này, tại sao lại nhiều chuyện như vậy?” chuyển sang quát với hai tỳ nữ ở bên cạnh: “Mang nàng vào. Hừ!”

      Hai tì nữ nghe vậy, trái phải đứng bên sườn Trần Dung, sau khi thi lễ với nàng nhìn nàng chằm chằm.

      Lúc này Trần Dung bình tĩnh lại, nàng với vẻ vui: “Chẳng lẽ người của phủ Nam Dương vương biết cấp bậc lễ nghĩa sao?”

      Hứa phụ tá kiên nhẫn, lạnh lùng : “Rối loạn như thế, Vương gia để ý cấp bậc lễ nghĩa nên khó tránh khỏi hồ đồ, nữ lang như ngươi lại dám như thế sao?”

      thốt ra câu, vừa lòng nhìn thấy Trần Dung giật mình ngay lập tức, khuôn mặt nhắn cũng sợ tới mức tái nhợt.

      Lập tức, cười hì hì, vươn tay lại đây, lặng lẽ lướt qua bộ ngực đầy đặn của nàng cái, thô giọng : “Vào thôi, nữ lang mà cố chấp như thế cũng tốt, khiến nam nhân tức giận.” Dứt lời, lại duỗi tay đặt lên lưng Trần Dung, đẩy nàng vào trong điện.

      Trong đại điện, bốn tầng sa mỏng bay trong gió, trong lư hương ở góc điện, mùi long tiên hương từ từ tỏa ra khắp phòng.

      Trần Dung ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị.

      Quả nhiên, lão già mở rộng hai chân ngồi tháp, ở bên cạnh lão ta là hai mỹ nhân hoa phục.

      Trần Dung nhìn quanh trái phải, rốt cục ở góc sườn bên phải nhìn thấy người ngồi trước bàn viết gì đó.

      Nàng ngẫm nghĩ, cũng cần nhóm tỳ nữ thúc giục, tiến lên vài bước, làm lễ : “Trần thị A Dung gặp qua vương gia.”

      “Trần thị A Dung? Ha ha, lại đây , lại đây .”

      Nam Dương vương đẩy hai mỹ nhân bên cạnh ra, quay đầu, đôi mắt giấu dưới lớp thịt béo vội vã nhìn về phía Trần Dung.

      Dưới tay áo, hai tay Trần Dung bấu chặt lẫn nhau, nàng hơi nhếch môi, lên bước.

      Đúng lúc này, có hai người bước vào qua cửa điện.

      Chính là hai kẻ sĩ ôm chồng sách dày. Hai người này đều mặc trường bào rộng, gương mặt vô cùng nghiêm túc.

      Gánh nặng trong lòng Trần Dung được buông xuống.

      Hai kẻ sĩ nhanh lướt qua Trần Dung, đến ngồi xuống trước tháp của Nam Dương vương. Người bên trái chỉ vào mấy chồng sách, cất cao giọng : “Vương gia, đây là chư vị lang quân đưa ra sách lược.”

      “Mở ra .”

      kẻ sĩ khác mở ra quyển sách lụa, cầm bút lông vạch mấy nét trong đó, chuyển sang nhìn về phía Trần Dung: “Kia là nữ lang Trần thị sao?”

      “Vâng.”

      Trần Dung cung kính thi lễ.

      “Người đâu, đưa tháp và bình phong tới cho nữ lang.”

      “Dạ.”

      Kẻ sĩ kia mặt chút thay đổi liếc nhìn Trần Dung cái, : “Nữ lang mời ngồi.”

      “Vâng.”

      Trần Dung cất bước, cách qua tầng bình phong, ngồi xuống tháp.

      Đến khi nàng ngồi xuống, trong lòng còn thầm kinh ngạc: Chẳng lẽ, Nam Dương vương vì muốn chống cự với người Hồ mà mời mình đến ư?
      milktruyenky, B.CatNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :