[Trọng sinh] Ký sự ngược cặn bã - Mị Lục (Chương 16) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 11: Khác biệt với kiếp trước
      Ngồi ghế salon trong đại sảnh rất lâu mới bình tĩnh lại, bàn tay nắm chặt điện thoại của Kiều Quỳ từ từ buông lỏng. sống lại nhưng ngờ có ngày tận mắt chứng kiến người cha thân của mình ngoại tình rồi tự tay quay lén hành vi cẩu thả đó.

      mất hết hi vọng với Tống Á Đông từ lâu. Dù ông ta và người phụ nữ khác lén lút cẩu thả sờ sờ ngay trước mặt, hề thấy thất vọng hay khổ sở. Có điều, khổ sở thất vọng nhưng khi cảm giác chấn động kia qua , tỉnh táo trở về khiến sợ hãi.

      Tống Á Đông dám đưa Lý Cầm về Kiều trạch, còn ngang nhiên làm trò ghê tởm ấy cùng Lý Cầm ngay giữa đại sảnh Kiều gia. Đời trước, sau khi Kiều Mạn Vân qua đời, mẹ con Lý Cầm mới xuất . Về phần Lý Cầm đặt chân vào Kiều trạch là ở thời điểm Tống Á Đông muốn tái hôn.

      Đời này, Tống Á Đông lại sớm to gan lớn mật dẫn Lý Cầm về nhà. Lẽ nào vì được sống lại, tác động đến những người khác, đồng thời thay đổi diễn biến tình còn giống đời trước?

      Như hiệu ứng cánh bướm, vì nài nỉ mẹ Kiều chuyển ra ngoài dưỡng bệnh nên Tống Á Đông mới nảy ý định làm liều hay vì Lý Cầm có dục vọng quá lớn, khi ta biết Kiều Mạn Vân ở nhà liền giật dây Tống Á Đông đưa mình về Kiều trạch?

      Chuyện xảy ra ở phòng nghỉ làm Kiều Quỳ chấn động, phát nắm bắt tương lai quá khó khăn. Chỉ thay đổi nho lại gây ra những đợt sóng rung chuyển trong tương lai, nghĩ mình biết trước nội dung vở kịch nhưng thực tế tàn khốc phá vỡ quan điểm ấy.

      những thế, Kiều Quỳ còn phát điều đáng sợ hơn nữa. Từ lúc về nhà đến giờ, ngoài hai kẻ thông gian Tống Á Đông kia, tầng Kiều trạch hề có người khác xuất .

      Chứng tỏ cái gì?

      Chứng tỏ đại trạch Kiều gia bị Tống Á Đông nắm gọn trong lòng bàn tay.

      Kiều Mạn Vân dưỡng bệnh bên ngoài, Tống Á Đông mới dám dẫn tình nhân về nhà, tức ông ta còn gì phải kiêng kỵ nữa. Ông ta sợ có kẻ nào đó tiết lộ vụ bê bối này, tức tất cả người giúp việc bị ông ta thu mua hết rồi.

      Ngay cả ông Triệu, lão quản gia phục vụ nhiều năm ở Kiều gia cũng thoát.

      Từ đời trước, Kiều Quỳ biết được ba kẻ có vấn đề là tay bác sĩ tư, người họ hàng xa với lão quản gia - tài xế Đông và con trai tài xế Đông - tiểu Trương. Ba kẻ này đều là tay sai cho Tống Á Đông khống chế Kiều trạch. Tuy rằng tại chú Đông mới chỉ là tài xế riêng còn tiểu Trương vẫn chưa đến Kiều gia làm việc. Tất cả vẫn nằm dưới quản lý của ông Triệu, ông ta ở Kiều gia mấy chục năm, năng lực xuất sắc, sắp xếp Kiều trạch đâu ra đấy.

      Ở đời trước, khi Lý Cầm vào Kiều gia chẳng bao lâu, ông Triệu xin nghỉ về quê dưỡng lão do tuổi tác lớn. Khi ông ta rồi, chú Đông mới được thăng chức quản gia.

      Lúc đó Kiều Quỳ ở nước ngoài, biết được tin này còn thầm cảm kích ông Triệu trung thành, hoàn toàn mù quáng tin tưởng ông Triệu làm thế vì . Vì trung thành với Kiều gia nên thể chấp nhận Lý Cầm xuất , mới rời khỏi Kiều trạch.

      Xem ra năm đó đơn giản vậy.

      Sống lại rồi, Kiều Quỳ luôn đề phòng tay bác sĩ tư và chú Đông nhưng hề hoài nghi ông Triệu. Dù sao khi ông ngoại còn sống, ông Triệu ở Kiều trạch rồi. Tuy đảm bảo được ông ta hoàn toàn trung thành như vú Trương, trước sau như . Nhưng ít nhất tin ông Triệu đối xử với mẹ con hề bất nghĩa.

      Nhưng tình phát sinh hôm nay triệt để xóa bỏ lòng tin đó.

      muốn lại ngây ngô, đần độn dẫn tới bi thảm đời trước nhưng đồng thời kẻ thù của cũng biến đổi. Bọn chỉ dựa những hành động của mà điều chỉnh hành vi của mình, hề theo lối cũ đời trước. biết có bao nhiêu mưu quỷ kế khác lén lút diễn ra ở nơi nghĩ tới.

      Lật đổ những kẻ hại mình, Kiều Quỳ phát con đường trả thù này quá khó khăn, những khó còn dài dằng dặc.

      Tống Á Đông dẫn Lý Cầm ra đại sảnh nhìn thấy Kiều Quỳ cau mày ngồi salon giữa phòng. Trong đầu ông ta ầm ầm tiếng đá rơi, chẳng lẽ con ranh chết tiệt kia phát ra?

      Nhưng nghĩ lại có khả năng đó.

      Nếu phát ra, với tính cách muốn làm loạn long trời lở đất của Kiều Quỳ sao có thể ngoan ngoãn ngồi chỗ.

      Trấn tĩnh lại, Tống Á Đông đổi sang bộ mặt cha hiền tươi cười dò hỏi Kiều Quỳ, "Tiểu Quỳ, con về lâu chưa, sao lại ngồi đây mình?"

      Kiều Quỳ giương mắt, thấy vẻ từ ái mặt Tống Á Đông, sau lưng là Lý Cầm xinh đẹp.

      Ôi, nghĩ rằng ai cũng lai vãng trước mặt được?

      Kiều Quỳ khinh bỉ nhưng vẫn tỏ ra điệu bộ ngây thơ bất lực, nhìn thấy Tống Á Đông như thấy phao cứu mạng, chân mày cau lại liền giãn ra, lập tức chui vào vòng tay ấm áo của người cha cặn bã.

      "ba ba, ba ba mau giúp con!"

      "Tiểu Quỳ sao thế... Đừng gấp, có chuyện gì cho ba ba nghe, ba ba giúp con giải quyết."

      Kiều Quỳ cố nén cảm giác bài xích, vùi đầu vào lòng Tống Á Đông, được ông ta vỗ về vai mình.

      "Ba ba, ba nên làm thế nào đây? Hôm nay chị họ Khâu Nguyệt đánh bạn trong trường, bị hiệu trưởng giữ lại. Con lo cho chị họ lắm nhưng mà..."

      "Cái gì? Chị họ con gặp chuyện mà con còn bỏ về mình? Tiểu Quỳ, Khâu Nguyệt là người thân của con, con giúp chị mình còn bỏ rơi con bé ở lại?" Kiều Quỳ chưa xong bị Tống Á Đông cắt ngang.

      nhịn được lườm Tống Á Đông, bình thường ông ta khôn khéo như cáo, sao cứ động đến chuyện người nhà Tống gia trí thông minh tuột dốc phanh.

      Con xin ba, con ở lại trường ích gì. Chẳng lẽ ôm đùi hiệu trưởng thay Khâu Nguyệt để xin tha?

      " phải ạ, hiệu trưởng cho bọn con ở lại chờ. Hiệu trưởng đích thân xử lý. Với lại giáo gọi điện cho và dượng đến rồi. Con đành phải về thôi." Kiều Quỳ giả vờ hiểu tức giận trong mắt Tống Á Đông, cúi đầu buồn bã trả lời.

      Tống Á Đông nghe xong, lửa giận càng lớn.

      Ông ta biết chuyện này liên quan gì Kiều Quỳ nhưng chỉ nghĩ tới Khâu Nguyệt và Tống Kim Chi liên lụy trong đó đầu óc thể nào tỉnh táo nổi.

      Tống Kim Chi hay làm ông ta nhức đầu nhưng cũng là em ông ta thương nhất. Để em út Tống gia ông ta phải tự đến trường hứng lửa giận của hiệu trưởng khiến ông ta đau lòng quá đỗi.

      Còn Khâu Nguyệt, đứa bé ấy ông ta nhìn nó lớn lên, ngoại hình hay tính cách đều ưu tú. Tương lai, Tống Gia Gia và Tống Gia Vinh kế thừa Kiều thị, với dung mạo, khí chất hoàn hảo của Khâu Nguyệt có thể gả vào nhà danh giá, tăng thêm trợ lực mạnh mẽ cho hai đứa con của ông ta.

      Nhưng giờ Khâu Thụy gây ở Hoa Thụy, còn kinh động đến cả hiệu trưởng. Tống Á Đông tức hận, Hoa Thụy là nơi tập trung vô số con em nhà quyền quý nổi tiếng ở thành phố G, biết có che giấu được vụ bê bối này .

      "Còn có... Ba ba, con khổ sở quá. Con rất lo cho chị họ nhưng con cũng lo cho bạn con nữa. Ba ba, tại sao hai người ấy lại đánh nhau chứ? Hai người ấy đều là người quan trọng với Tiểu Quỳ mà."

      "Bạn con? Bạn con là ai?" Tống Á Đông cả kinh, Kiều Quỳ ở trường tùy hứng đần độn hầu như chẳng có bạn bè, chỉ trừ...

      "Tất nhiên là Du Mộng rồi, Du Mộng là bạn thân con." Kiều Quỳ ngây thơ nhìn Tống Á Đông.

      "Du Mộng... Người Sở gia?" Hai mắt Tống Á Đông trừng lớn, tin nổi vào tai mình.

      "Vâng, Sở Du Mộng, bạn ấy vốn là người Sở gia mà." Kiều Quỳ chắc nịch trả lời câu hỏi của Tống Á Đông, quên bổ thêm đao, "Lúc con về, mẹ Sở Du Mộng cũng đến."

      Nghe xong, vẻ mặt Tống Á Đông nặng nề ngồi xuống salon. Kiều Quỳ thấy thế thầm vui vẻ trong lòng, có điều trong suy nghĩ của Tống Á Đông, chỉ là thiên kim tiểu thư ngu ngốc, có năng lực gây sức ép cho Tống Á Đông như địa vị Sở gia ở thành phố G. Kiều Quỳ đành giả vờ cái gì cũng hiểu, tiếp tục quấy rối Tống Á Đông.

      "Ba ba, ba con nên làm gì đây. Chị họ và Du Mộng tự dưng đánh nhau, con bị kẹp ở giữa rất khó chịu, biết nên đứng trước mặt hai người ấy thế nào. Ba ba, ba chỉ Tiểu Quỳ , tiểu Quỳ nên làm gì, nên đứng về phía ai đây?"

      Kiều Quỳ ngồi cạnh Tống Á Đông, lay lay cánh tay ông ta. Sắc mặt ông ta càng xấu, lay càng hăng. Về phần Lý Cầm, từ lúc hai người chuyện bị vứt sang bên như kẻ vô hình. Ừ, cứ coi ta là khí .

      Tống Á Đông bị Kiều Quỳ lôi kéo đến đau đầu, huyệt thái dương nhức nhối. Nhưng lời Kiều Quỳ bắt ông ta nhìn thẳng vào vấn đề. Sở Gia là gia tộc lâu đời ở thành phố G, bình thường Tống Á Đông khó lôi kéo quan hệ với Sở gia. Nhờ vào dư uy của lão chủ tịch Kiều thị, tức ông ngoại Kiều Quỳ, Kiều thị mới có vài mối liên hệ hợp tác với số công ty chi nhánh của Sở gia. Nhưng người ở nhà chính Sở gia Tống Á Đông chưa từng được gặp.

      May mắn lúc Kiều Quỳ học cấp ba có quan hệ rất tốt với nữ sinh, mà nữ sinh đó chính là thiên kim đến từ nhà chính Sở gia.

      Có thể cài cắm quan hệ với Sở gia, dù điều đó cải thiện được cách nhìn của Tống Á Đông với Kiều Quỳ, nhưng chỉ cần chút dây dưa với Sở gia, ông ta nguyện ý bằng bất kì giá nào.

      Bây giờ, thiên kim Sở gia lại bị Khâu Nguyệt đánh!

      Nếu Khâu Nguyệt ở trước mặt ông ta, ông ta hận cho Khâu Nguyệt mấy cái bạt tai. Tống Á Đông xuất tiền xuất lực bồi dưỡng Khâu Nguyệt nhiều năm vậy, con ranh đó còn chưa báo đáp Tống gia được gì còn chuốc phiền toái lớn cho ông ta. Khiến ông ta tức chết rồi.

      Kiều Quỳ thấy Tống Á Đông lời nào nhưng hai hàm răng cắn chặt, khỏi cũng biết ông ta muốn nổi điên. Nhưng chưa đủ đâu, vẫn muốn đổ thêm dầu.

      "Ba ba, mẹ Du Mộng thấy Du Mộng bị thương đau lòng lắm. Tay Du Mộng bị quấn nhiều băng, mặt cũng sưng to. Con nhớ Du Mộng kể với con, hình như chú Sở rất nghiêm khắc và nóng tính. Ba ba , nếu chú ấy biết Du Mộng bị thương có tìm chị họ trả thù ? Có đánh chị họ trận ?"

      Tống Á Đông vừa nghe Kiều Quỳ xong, mặt biến sắc. Trong đầu ông ta có vô số tiếng nhao nhao ầm ĩ, Sở Du Mộng bị thương nặng tức đắc tội Sở gia thảm rồi, ông ta phải giải quyết vụ này sao đây.

      Tống Á Đông quay đầu nhìn Kiều Quỳ, thấy vẻ mặt con bé vẫn khổ sở nhìn mình liền bật cười trong bụng.

      Ha ha, Kiều Quỳ đầu óc trẻ con sao hiểu được, Sở gia là thân phận gì? Cha Sở Du Mộng tức đến mấy cũng thèm đánh Khâu Nguyệt. Nhưng Kiều Quỳ nhắc ông ta mới nhớ, cha Sở đánh, có nghĩa có người khác ra tay hộ.

      Chịu đòn nhận tội từ xưa đến nay rất bình thường, chỉ cần làm được, giải quyết xong.

      cho cùng vẫn là thể diện.

      Đáy lòng Tống Á Đông vừa quyết định, loạt tiếng huyên náo từ ngoài Kiều trạch truyền vào. Khỏi cũng biết, cái giọng như lợn bị chọc tiết kia chỉ có mình Tống Kim Chi mới kêu được.
      Dunghyt97, ly sắc, Banashi5 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuyen trong sinh luc nao cung hay het.co len ban oi
      Lâm Nhạc thích bài này.

    3. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chắc lại tạm nghỉ mấy ngày để sửa lại xưng hô cho nhân vật trong truyện. :yoyo42:

    4. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      P.s đầu chương: Thôi kệ xừ xưng hô. Nợ ngập đầu rồi. Thấy chỗ nào khớp, mọi người cứ cmt.

      Chương 12: Giận chó đánh mèo
      " hai, phải giúp Khâu Nguyệt của chúng ta. Giáo viên trong trường và Sở gia khốn khiếp kia liên hợp lại bắt nạt bọn em. Bọn họ muốn đuổi học Nguyệt Nguyệt nhà ta! Tống gia ta thể để cho người ta dẫm lên đầu mình được. hai, nhất định phải cho Sở gia kia biết tay! hai, phải ra mặt cho Nguyệt Nguyệt của chúng ta!"

      Cửa lớn vừa mở, tiếng khóc thét như khóc tang của Tống Kim Chi vọng vào. Theo sau Tống Kim Chi có Khâu Nguyệt và Khâu Thiếu Hùng mặt mũi u dọa người.

      lâu sau, đám người giúp việc vốn mất dạng lục tục chạy ra bưng trà rót nước. Giờ mới được thấy ít khí khái của Kiều thị. Lúc về, chắc mở cửa đúng cách nên mới thấy bóng ma nào trong đại sảnh.

      " hai, bọn em... Ai đây?" Tống Kim Chi khóc náo trước mặt Tống Á Đông, định kể lể thảm thiết hồi phát trai mình nhìn mình chẳng hề vui vẻ, sau lưng còn có người phụ nữ xinh đẹp xa lạ.

      Đây là hoàn cảnh nào?

      Tống gia bọn họ bàn gia , ai cho phép người ngoài ở đây!

      Tống Kim Chi rất quan tâm người nhà mẹ đẻ, đặc biệt ông Tống Á Đông là người bà ta gần gũi nhất.

      cả là công nhân, cha mẹ bận rộn. Từ , Tống Kim Chi được Tống Á Đông tay chăm sóc. Ngày đó Tống Á Đông rất gầy, cả suốt ngày làm, cha mẹ lại vội vàng qua loa, Tống Á Đông và Tống Kim Chi thường bị bọn trẻ cùng thôn bắt nạt. Cũng chính vì thế mà Tống Kim Chi luyện được thân bản lĩnh la lối om sòm, kinh thiên động địa từ thực chiến.

      Tống Á Đông từ chững chạc, khi lớn là người có học thức nhất thôn. Sau này lên thành phố G học đại học, lúc tốt nghiệp được công ty lớn nhìn trúng, giữ lại làm việc.

      Rồi Tống Á Đông càng ngày càng phát đạt liền đưa cả nhà lên thành phố ở.

      Tuy Tống Á Đông ở rể Kiều gia nhưng trong mắt Tống Kim Chi, hai là người bà ta sùng bái nhất cuộc đời. hai ở rể phải trả cái giá quá lớn, ngang với việc tuyệt hậu. Dù Kiều Quỳ là con ruột của Tống Á Đông nhưng dưới nông thôn, mang họ Tống được coi là người của Tống gia.

      hai bị Kiều gia ép tuyệt hậu. Tống Kim Chi căm thù Kiều gia.

      Chẳng qua bà ta thường đến Kiều trạch, khó mà xa lánh Kiều Quỳ. Thỉnh thoảng cả họ có dịp tụ họp với nhau, bà ta rất muốn đuổi Kiều Quỳ chỗ khác nhưng dám thẳng trước mặt. Vì Kiều Mạn Vân còn sống, vì Kiều thị phải là tài sản của Tống gia, dù khó chịu đến mấy cũng phải nhịn.

      Nhưng hôm nay khác, bà ta vừa bị chọc tức nổ phổi ở trường học, về nhà định khóc lóc với người thương mình nhất, nhưng thấy người lạ đứng ở giữa đại sảnh nhà trai lại tỏ vẻ thèm tránh .

      Ả ta tránh còn dám đón ánh mắt bà ta, rồi đáp trả bằng vẻ mặt khó hiểu, quan sát bà ta từ xuống dưới.

      Cái gì thế này? Ả ta là ai, sao dám ngang nhiên đứng địa bàn Tống gia bà ta?

      " là ai? Ai cho phép nhìn chúng tôi cái kiểu đó!" Giọng quát mười phần vang dội truyền khắp đại sảnh Kiều trạch.

      Tống Kim Chi rống lớn, những người quen cảnh này đều có phản ứng gì, nhưng người phụ nữ sau lưng Tống Á Đông vừa len lén đánh giá bà ta - Lý Cầm bị dọa giật mình, hoảng hốt lùi lại, suýt nữa chân nọ giẫm chân kia vấp ngã.

      "Kim Chi, đây là Lý Cầm, đến bàn công chuyện với hai."

      Tống Á Đông biết em mình bài xích người ngoài, hề trách móc Tống Kim Chi. Có điều Kiều Quỳ ở đây, ông ta dám giới thiệu thân phận của Lý Cầm cho Tống Kim Chi ngay trước mặt Kiều Quỳ, đành qua loa vài câu.

      Kiều Quỳ biết suy nghĩ trong đầu Lý Cầm nhưng Tống Kim Chi biết.

      hai bà ta, Tống Á Đông là tổng giám đốc Kiều thị. Loại đàn bà qua tay biết bao nhiêu gã đàn ông lại tự biết thân phân mình, muốn trèo cao lên người hai bà ta.

      Tống Kim Chi có thành kiến, càng nhìn Lý Cầm càng căm ghét.

      " Lý nhỉ, nhà chúng tôi việc riêng, người ngoài như đứng đây làm gì? Còn mau biến . Lần sau muốn bàn việc công nhớ đến công ty mà bàn. tôi thích mang việc về nhà. Lý đừng có mặt dày thế nữa nhé."

      Tống Kim Chi xong hất cầm, ánh mắt khinh miệt quét nhìn Lý Cầm.

      Chẳng qua cái loại đàn bà có tuổi rồi còn tí nhan sắc, người ngợm còn tí đầy đặn, cỡ đó mà đòi quyến rũ trai bà ta? tự so mình với đống trẻ phây phây mơn mởn ngoài kia.

      Lý Cầm đứng sau lưng Tống Á Đông sớm khó chịu với mụ chanh chua kia. Ai biết bà ta còn chưa ghét bỏ mụ nông dân này, mụ ta còn dám lên mặt.

      Ha ha, có là em Tống Á Đông cũng đừng hòng. Huống chi mụ nông dân này năng, cử chỉ thô lỗ. Chẳng qua là thân thích nghèo kiết xác dựa hơi Tống Á Đông sống qua ngày. Lý Cầm bà đây là nữ chủ nhân tương lai của Tống gia, còn chưa biết ai phải cầu xin ai đâu!

      Hôm nay Lý Cầm quấn quýt năn nỉ Tống Á Đông dẫn bà ta về Kiều Trạch, định ra oai phủ đầu với vợ cả Tống Á Đông, ai ngờ vợ đâu chưa thấy lại bị mụ nông dân coi thường.

      Chiêu ra vẻ đáng thương nhún nhường cũng tùy vào đối phương là ai. Bà ta muốn làm bộ với mụ Tống Kim chi thô bỉ này. Hôm nay bà ta nhượng bộ sau này tung hoành ở Tống gia kiểu gì?

      "Chị vừa gì thế tôi nghe chẳng hiểu gì hết? lại cho tôi nghe lần nữa được ... Thực giọng chị khó nghe lắm!"

      Lý Cầm hơi tiếng phổ thông. Bà ta là người thành phố G, phát chuẩn, giọng uyển chuyển gợi cảm, cuối kéo dài nũng nịu như ai đó cầm lông chim vuốt ve bên tai, đầy phong tình.

      Độ dụ dỗ của Lý Cầm, Kiều Quỳ biết từ đời trước. Nhưng trừ ra, tính Tống Á Đông, những người ở đây đều là lần đầu tiên gặp Lý Cầm.

      Lý Cầm vốn xinh đẹp quyến rũ đến điên đảo hồn vía, lúc này giọng êm như tơ kia chưa gì câu được Khâu Thiếu Hùng ngừng liếc mắt.

      Khâu Thiếu Hùng len lén ngắm nhìn, thầm công nhận đúng là vưu vật trời sinh. Nhưng giây kế tiếp, ông ta phát vợ lườm ông ta, đột nhiên sau gáy lạnh toát, vội vàng quay đầu phía khác.

      Khâu Thiếu Hùng dám ngắm Lý Cầm nhưng ông ta nhìn có nghĩa người khác cũng nhìn.

      Tống Kim Chi trợn mắt to như hai cái chén, hung hăng trừng Lý Cầm. Bà ta tự biết giọng đặc sệt thổ ngữ của mình khiến người thành phố chê cười, nhưng từ khi bà ta theo hai chuyển lên thành phố G ăn sung mặc sướng, ai dám châm chọc khẩu khó nghe của bà ta nữa.

      Được lắm, hôm nay xuất môn bất lợi, bà ta vừa bị chọc tức ở trường, quay đầu có người nguyện ý đâm đầu vào họng súng của bà ta!

      "A, sao thế... nghe được tôi vừa gì à? Còn dám ..." Lý Cầm sung sướng nhìn Tống Kim Chi tức giận. Mụ nông dân ngu dốt, miệng lại người ta chỉ biết trợn trắng mắt lên, trông ngu chết được. Làm người ta sung sướng quá mức!

      "Lý Cầm, bớt tranh cãi !"

      Tống Á Đông kịp thời ngăn cản Lý Cầm.

      Ông ta hiểu tính em mình, để Lý Cầm hết câu sợ rằng Tống Kim Chi nổi điên. Đến lúc Lý Cầm vào cửa, hai bên đều khó nhìn mặt nhau.

      Tống Á Đông mở miệng cắt ngang Lý Cầm nhưng giọng vẫn dịu dàng che chở, dù sao ông ta muốn nặng lời với Lý Cầm.

      Nếu vậy chứng tỏ địa vị của Lý Cầm trong lòng Tống Á Đông còn lớn hơn Tống Kim Chi. Tất nhiên tính đến việc người phụ nữ này có nhan sắc, có cơ thể khiến ông ta chết mê chết mệt và khoản giường chiếu lại cực kỳ làm ông ta thỏa mãn, Lý Cầm còn sinh cho ông ta hai đứa con.

      Bây giờ Lý Cầm là thịt đầu quả tim của Tống Á Đông. Đáng tiếc Tống Kim Chi đâu biết điều đó. Trong mắt bà ta, Lý Cầm là thịt cá, bà ta là dao thớt.

      Lý Cầm nghe lời Tống Á Đông, làm dáng cho mụ nông dân ngu dốt kia bậc thang. Biết Tống Á Đông thiên vị, thương tiếc nặng lời với mình, Lý Cầm càng sung sướng. Nghĩ tới địa vị tương lai ở Tống gia càng thêm tự tin đắc ý.

      Đáng tiếc, cảm giác sung sướng đó kéo dài chẳng bao lâu. Tíc tắc sau, thế giới của bà ta biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      Đột nhiên trong đại sảnh vang lên tiếng gầm giận dữ, Tống Kim Chi lao vào Lý Cầm đứng sau salon.

      Tống Kim Chi từ đến lớn làm ít nông vụ, lưng hùm vai gấu, cao lớn vạm vỡ. Còn Lý Cầm trước lồi sau lõm, eo thon bàn tay biết yếu ớt mức nào. Chỉ nhìn Tống Kim Chi khí thế hùng hổ lao tới khiến hai chân bà ta nhũn như bún. định tránh né bị Tống Kim Chi húc ngã ra đất, đầu óc choáng váng như bị cái búa tạ trăm cân nện vào người.

      "Mẹ!"

      "Kim Chi, mau buông ra!"

      " !"

      Tiếng gào thét ầm ĩ quanh tai Lý Cầm nhưng mặc kệ ai hò hét, từng nắm đấm nện xuống người bà ta bớt tí nào.

      Mãi đến khi...

      "Tống Kim Chi, dừng tay cho tôi!"

      Tống Á Đông giận dữ gầm lên vang khắp Kiều trạch. Tống Kim Chi hả giận mới dừng động tác, còn người bị bà ta đè lên - Lý Cầm chết ngất lúc nào biết.
      Dunghyt97, ly sắc, ngocthach6 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ha ha...dang doi ly cam
      Lâm Nhạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :