[Trọng sinh] Hậu cung xoay người ký - Dạ Chi Dạ (Update c40) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 37: Ma quỷ sinh
      Trong hậu cung mọi người đều biết hôm nay là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu nên bao phủ hậu cung là bầu khí nặng nề căng thẳng, ngay cả Quan Tiệp dư ngày thường nổi tiếng huyên náo cũng trở nên ít lời. Chúng phi tần vấn an Kỳ quý phi ở Nguyệt cung hoặc vấn an Hiền phi tại Lưu Vân cung cũng chỉ chuyện phiếm vài câu xong đều nhàng xin phép cáo lui trở về cung của mình.

      Diệp Linh Sương thân là tứ phẩm Hinh tần, đương nhiên cũng phải vấn an, ngồi chiếc kiệu mềm được hai tiểu thái giám khỏe mạnh rắn rỏi khiêng Diệp Linh Sương cảm thấy thoải mái vô cùng, kiệu lắc la lắc lư, nàng tự nhiên lại cảm thấy vài phần tự tại. Vân Kiều rảo bước chân theo bên cạnh kiệu.

      "Xem ra Hinh Tần muội muội rất là vui vẻ." thanh đầy châm chọc truyền đến, Diệp Linh Sương quay lại nhìn, hóa ra là kiệu của Quan Tiệp dư theo ở phía sau, liền nhìn nàng cái rồi nhàng : "Tỷ tỷ cũng vậy." Diệp Linh Sương cười , bộ dáng cực kì lười biếng.

      Thấy nàng chút bộ dáng khiêm tốn nào, Quan Tiệp dư hừ lạnh tiếng, tháng này Hoàng Thượng cũng chỉ ở trong điện của nàng lần, nàng nghĩ cuối tháng này Hoàng Thượng lại sủng hạnh Hinh tần lần nữa, nàng thể nuốt trôi cục tức này! Lúc trước, tiện nhân Uyển quý tần kia lấy được thánh sủng, trong lòng mọi người cũng kiêng kị vài phần, tốt xấu gì tiện nhân đó cũng là đại nha hoàn của Hoa hoàng hậu, Hoàng Thượng thích ả ta rất nhiều, nhưng Hinh tần trước mắt này chỉ có tư sắc hơn người, ngoài ra chẳng có gì khác, cũng biết nàng ta làm thế nào mà quyến rũ được Hoàng Thượng như vậy!

      Nghe thấy Quan Tiệp dư hừ lạnh tiếng, hai thái giám nâng kiệu ngay lập tức hiểu ý nhanh chóng vượt qua kiệu của Hinh tần. Nha hoàn bên người Quan tiệp dư cũng lập tức theo sau. Diệp Linh Sương nhìn kiệu kia dần xa, khóe miệng mỉm cười, Quan Tiệp dư, ngươi cứ càn rỡ , thời điểm ngươi chịu khổ mau tới thôi.

      Trung cung nằm chính giữa lục cung, thể vị thế của phượng hoàng bậc mẫu nghi thiên hạ, nên khi vấn an các phi tần từ hai phía đông và tây mà mới. Bình thường khi chúng phi tần vấn an Kỳ quý phi và Hiền phi đều qua đây nhưng hôm nay, phi tần từ Tây cung Đông cung hoặc từ Đông cung tới Tây cung đều chọn đường vòng qua trung cung mà . Bình thường Diệp Linh Sương cũng chọn đường vòng để , hôm nay vẫn theo đường cũ, sau khi vấn an Hiền phi tại Lưu Vân cung liền để thái giám nâng kiệu theo phía sau kiệu của những phi tần khác trở về Trường Nhạc cung ở Đông cung.

      Hôm nay, Đại Yến Đế tới trung cung, mọi người đều Hoàng Thượng tới trung cung để tưởng niệm Hoa hoàng hậu, chỉ có Diệp Linh Sương trong lòng cười lạnh, nếu hoài niệm Hoa hoàng hậu vì sao tới ngày giỗ mới , hành động này chỉ để che mắt người ngoài, huống hồ, trước đó vài ngày chuyện ma quái ở trung cung còn chưa lắng xuống, hứa là tự mình khảo chứng.

      Lúc này ở trong trung cung, tất cả thái giám cúi đầu nín thở quỳ mặt đất, người quỳ đầu tiên là Triệu lão công công. Đại Yến Đế mặc áo bào màu tím ngồi ghế ở chính giữa điện, Lý Phúc Thăng đứng nghiêm trang đằng sau.

      "Triệu công công, ngươi trong nom trung cung rất tốt." Đại Yến Đế vừa cười vừa .

      trán Triệu công công chảy mồ hôi lạnh, rành rọt đáp: "Trước kia, Hoa hoàng hậu đối với nô tài chiếu cố rất nhiều, nô tài cũng chỉ tận lực mà làm, Hoa hoàng hậu thích sạch , do vậy nô tài và các thái giám khác mới dọn dẹp sạch trước ngày giỗ của Hoa hoàng hậu, dám chậm trễ."

      " nô tài trung tâm." Đại Yến Đế khẽ cười tiếng, đột nhiên đôi mắt chuyển động, nghiêm mặt hỏi: "Trước đây vài ngày, trẫm nghe Triệu công công cùng vài tiểu thái giám phát mặt đất có vết máu, việc này có đúng ?"

      Vừa nghe câu hỏi này, khuôn mặt đầy nét già nua của Triệu công công trong nháy mắt trắng thêm vài phần, sợ hãi đập đầu mặt đất , "Hoàng Thượng thứ tội, nô tài... đó là nô tài cẩn thận nhìn lầm rồi." Phía sau, ba tiểu thái giám cũng vội vàng đập đầu mặt đất, hô vang câu Hoàng Thượng thứ tội. Đại Yến Đế nắm quyền sinh quyền sát trong tay, nếu đắc tội Đại Yến Đế khó mà giữ nổi đầu cổ, tuy rằng Đại Yến Đế là minh quân dễ dàng giận chó đánh mèo, nhưng phàm là việc ở đời đều có ngoại lệ, ai trước được điều gì, gần vua như gần cọp.

      Đại Yến Đế liếc mắt cái, thản nhiên : "Đều quỳ lên nghe trẫm hỏi."

      Mấy người vừa nghe lời này mới dừng việc dập đầu, trong thoáng chốc dựng thẳng lưng nhưng vẫn gắt gao cúi đầu, đầy sợ hãi.

      "Đem tình hình cụ thể ngày đó lần." Thanh Đại Yến Đế nhàn nhạt.

      Mấy người nhìn nhau, tiểu thái giám giành lên tiếng trước, "Bẩm Hoàng Thượng, lúc ấy bọn nô tài dọn dẹp phòng ở, nha đầu Tiểu Linh đột nhiên thét chói tai, vẻ mặt khủng hoảng chỉ vào chỗ, bọn nô tài theo tay nàng chỉ đồng loạt đến nhìn xem, liền nhìn thấy có vết màu đỏ đỏ, Triệu công công cũng tới nhìn ngay lập tức ngất , bọn nô tài hoảng sợ, lấy khăn lau sạch vết mà đỏ đó , mãi cho đến khi sạch như lúc ban đầu mới dừng lại."

      Đại Yến Đế thản nhiên liếc mắt nhìn mấy người cái, hỏi, " như vậy, các ngươi cũng xác định đó có đúng là vết máu hay , có thể đó chỉ là vệt gì đó màu đỏ mà thôi."

      Vài tiểu thái giám run run gật đầu, người trong đó : "Đêm đó bọn nô tài cũng bối rối quá, chưa nhìn kỹ, mong Hoàng Thượng thứ tội."

      "Các ngươi có ngửi được hương vị kỳ quái nào ? Còn có, khi lau vết màu đỏ đó các ngươi có thấy gì khác lạ ?" Đại Yến Đế trầm mặc hỏi.

      tiểu thái giám dừng chút, liền đáp: "Lúc ấy bọn nô tài đúng là chú ý, nhưng tại nhớ lại, khi nô tài lau vệt mầu đỏ đó hình như có ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt. Hơn nữa khi nô tài lấy vải bố lau vệt màu đỏ đó cũng dễ lau chút nào, cũng vì vậy, nô tài mới nghĩ đó là vết máu."

      Hai mắt Đại Yến Đế trầm xuống, "Lý Phúc Thăng, ngươi suy nghĩ cẩn thận cho trẫm, thứ nào dễ lau lại có mùi thơm nhàn nhạt đó có thể là cái gì vậy?"

      Cả người Lý Phúc Thăng đổ mồ hôi lạnh, thứ này làm sao có thể nhất thời nghĩ ra, màu đỏ, dễ lau chùi, còn có mùi thơm nhàn nhạt, bỗng dưng, hai mắt Lý Phúc Thăng trợn lên, lần trước Hoàng Thượng ban cho Hinh tần thuốc màu vẽ tranh là tự mình đưa , bột Chu Sa có mùi thơm nhàn nhạt! Vốn thứ này có mùi, nhưng bột Chu Sa này còn dùng để làm son cho cung tần mỹ nữ trong hậu cung, chính vì vậy bên trong có cho thêm hương liệu!

      "Hoàng Thượng." Lý Phúc Thăng cúi đầu, trả lời: "Nô tài nhớ tới có thứ quả giống như vậy, đó là bột Chu Sa dùng vẽ tranh."

      Lời này mới ra, hai mắt Đại Yến Đế trầm xuống, trong hậu cung phi tần thích vẽ tranh nhiều lắm, lấy Tôn dung hoa ở Đan Linh cung cầm đầu, tổng cộng cũng chỉ có năm sáu người, nếu nữ nhân nào cố ý làm ra tình này để cho phát được, nhất định tay!

      "Câu hỏi hôm nay trẫm hỏi các ngươi được để cho người khác biết." Đại Yến Đế từ cao nhìn mấy người quỳ dưới đất, lạnh lùng . Mấy người tất nhiên là liên tục gật đầu, giọng run run: "Nô tài ạ."

      Đại Yến Đế khẽ cười tiếng, trong giọng có đôi chút thoải mái, "Hôm nay là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu, các ngươi ở trung cung làm lễ , miễn cho Quỷ Hồn kia tìm tới cửa."

      Nghe lời này, vài tiểu thái giám dám thở mạnh, chỉ gắt gao cúi đầu mặt đất mãi tới khi Đại Yến Đế cùng đại tổng quản Lý Phúc Thăng xa mới thở hắt ra, đối mặt với Đại Yến Đế đúng là căng thẳng thần kinh đến cực độ.

      Lý Phúc Thăng xoay người theo phía sau Đại Yến Đế, dám phỏng đoán giờ phút này trong lòng Đại Yến Đế suy nghĩ cái gì.

      " thăm dò chút, mấy ngày trước đây có phi tần nào trong cung sai người phủ Nội Vụ lấy bột Chu Sa ." Đột nhiên Đại Yến Đế lên tiếng phân phó.

      "Nô tài xin ngay." Lý Phúc Thăng lên tiếng đáp lời xong liền bước nhanh . Đại Yến Đế cũng cất bước tới Đan Linh cung.

      Tất cả cung nữ thái giám đều ngờ Đại Yến Đế lại đến Đan Linh cung. Trong sân, mọi cung nữ thái giám đều nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, "Nô tài ( nô tỳ ) bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."

      Đại Yến Đế tùy ý ừ tiếng, lập tức tới sườn điện của Tôn dung hoa. Tôn Dung hoa vẽ tranh, nghe thấy ngoài điện hô vang Hoàng Thượng vạn tuế, cực kì vui sướng, vội vã thu thập này nọ, chuẩn bị ra cửa thỉnh an, nàng còn chưa tới cửa thấy Đại Yến Đế tiến vào.

      Mỹ mạo Tôn dung hoa giống như họa, họa kỹ lại càng xuất thần, Đại Yến Đế rất thích nhìn thấy nàng vẽ tranh, mỗi khi nhàn rỗi Tôn dung hoa liền ngồi ở điện vẽ tranh thủy mặc, mỗi lần Đại Yến Đế tới điện của nàng nhìn thấy như vậy đều cùng nàng phẩm họa phen, nhìn vào đúng là cảnh đẹp ý vui.

      "Ái phi có nhã hứng." Đại Yến Đế đảo mắt nhìn đống bột màu đầy màu sắc bàn, cười .

      "Bẩm Hoàng Thượng, thiếp nhàn rỗi nên liền vẽ tranh để chú ý tới thời gian." Tôn dung hoa cười yếu ớt, đáp.

      Đại Yến Đế muốn đến gần nhìn bức tranh bàn liền bị thu hút bởi vệt màu đỏ sàn nhà, ánh mắt liền tập trung nhìn vệt màu đỏ đó, hai mắt híp lại, thanh đột nhiên lạnh vài phần, "Ái phi, vệt đỏ sàn kia là Chu Sa sao?"

      Tôn dung hoa nhìn thấy chỗ vệt đỏ đó liền nhớ ra chuyện lần trước Hinh tần sai người đưa tới hộp son cũ đựng đầy bột Chu Sa. Khi nhìn thấy hộp son đó nàng tức giận ném tung hộp Chu Sa đó xuống sàn, nàng muốn Hoàng Thượng biết chuyện mình tức giận tránh trở thành trò hề trong mắt Đại Yến Đế, liền : "Bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước đây thiếp vẽ tranh nô tài cẩn thận đánh đổ bột Chu Sa xuống sàn, thiếp sai người lau chùi nhưng vẫn chưa sạch hết."

      Đại Yến Đế im lặng, thản nhiên : "Tranh này vẽ rất tốt, trẫm quấy rầy ái phi vẽ tranh nữa."

      Trong lúc Tôn dung hoa còn kinh ngạc, Đại Yến Đế xoay người rời làm cho trong lòng nàng phập phồng lo lắng khó có thể bình tĩnh, nàng hiểu vì sao Hoàng Thượng vội vàng đến xong lại vội vàng rời như vậy. Tôn dung hoa có thể đến địa vị như bây giờ cũng phải là người có suy nghĩ đơn giản, nàng ta liền sai tiểu thái giám bên người thăm dò hôm nay bên cạnh Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì.

      Đại Yến Đế bình tĩnh quay trở về Thương Loan điện, Lý Phúc Thăng cũng thăm dò được vài tin tức, cúi đầu : "Bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước đây Tôn dung hoa có phái người tới phủ Nội Vụ lấy rất nhiều bột Chu Sa, trước đó vài ngày cũng có vài phi tần khác trong cung cũng lấy vài loại bột màu khác nhau." Bẩm báo lại với Hoàng Thượng như vậy, Lý Phúc Thăng cũng vì Tôn dung hoa mà che đỡ chút nhưng chính bản thân cũng hiểu vì sao nàng lại sai người lấy nhiều bột Chu Sa như vậy.

      Đương nhiên hai người biết trước đó Hinh tần sai người đưa tới cho Tôn dung hoa hộp son cũ chứa đầy Chu Sa, chính việc này làm cho Tôn dung hoa cảm thấy nàng ta có mặt mũi, để biểu địa vị sủng phi của mình nàng ta mới sai người phủ Nội Vụ lấy nhiều bột Chu Sa như vậy, Tôn dung hoa muốn thông qua việc này răn đe Hinh tần, nữ nhân Hinh tần kia đúng là sợ chết dám chọc giận nàng! Việc này ở trong mắt Tôn dung hoa là cái gì, nhưng trong mắt Đại Yến Đế lại là bằng chứng khiến nàng ta hết đường chối cãi chuyện ma quỷ quấy nhiễu trong cung.

      Hai hàng lông mày của Đại Yến Đế nhíu chặt, ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên, khóe miệng mỉm cười, "Nghe lúc trước quan hệ của Tôn dung hoa và Hoa hoàng hậu rất tốt, nên nàng ta có oán niệm gì với Hoa hoàng hậu."

      Lý Phúc Thăng đứng ở bên, đầu cúi thấp , "Đúng là có chuyện như vậy." Câu kế tiếp Lý Phúc Thăng lại ra, sau khi Hoa hoàng hậu gặp chuyện may Tôn dung hoa ít lần bỏ đá xuống giếng, còn ra vẻ còn quy phục Hiền phi. hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đại Yến Đế cái, phát ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Đại Yến Đế lộ ra ngoan ý, biết Đại Yến Đế suy nghĩ cái gì.
      Last edited: 4/10/15
      Julia tran, Dung Nguyễn 1995, AnhXuan5 others thích bài này.

    2. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Bữa tò mò lên đọc convert truyện, hehe, truyện càng về sau càng hấp dẫn, kết thúc rất tuyệt ^°^
      Moonlight thích bài này.

    3. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      truyện hay quá làm mình ko thể ngừng đọc. Cám ơn Editor nhiều nhiều ^-^
      Moonlight thích bài này.

    4. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 38: Cái chết của Tôn dung hoa
      "Lý Phúc Thăng, qua đêm nay liền báo cho Trương Tử Nghi lệnh của trẫm đem tất cả người rút về ." Đại Yến Đế bình tĩnh .

      "Nô tài tuân mệnh." Lý Phúc Thăng cúi đầu , bỗng nhiên thấy tiểu thái giám đứng trước cửa điện, Lý Phúc Thăng thoáng chút do dự cuối cùng vẫn khoát tay để cho tiểu thái giám kia tiến vào.

      "Hoàng Thượng, đến giờ chọn thẻ bài, người xem..." Lý Phúc Thăng giọng dò hỏi, tiểu thái giám kia cung kính cúi gập thắt lưng bưng khay đựng bài tử giơ lên cao.

      Đại Yến Đế phiền chán quét mắt nhìn hai hàng bài tử xếp khay, nhàng lắc đầu, nhíu mày : "Lui ra ."

      Thấy thế, Lý Phúc Thăng quay sang nhìn tiểu thái giám kia xua tay cái, tiểu thái giám đó ngay lập tức hiểu ý cẩn thận bưng khay đựng bài tử nhàng rời khỏi Thương Loan điện. Xem ra, tối nay Hoàng Thượng nghỉ ở Long Khuyết điện, Lý Phúc Thăng thầm nghĩ trong lòng. Mà hơn nữa hôm nay cũng là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu, Đại Yến Đế chắc cũng có tâm tình sủng hạnh các phi tần khác, tốt xấu gì Hoa hoàng hậu cũng đồng giường cộng chẩm cùng Đại Yến Đế năm năm.

      đến Hoa Lê Nguyệt, Lý Phúc Thăng cũng biết chính mình đối với nữ nhân số khổ này nhận thức có đúng hay . Ngày thường Hoa hoàng hậu nhìn thực cao quý đoan trang, hành vi cử chỉ đều có phong phạm của bậc mẫu nghi thiên hạ, nhưng có lần vô tình lại nhìn thấy hình ảnh khác của Hoa hoàng hậu. Khi ngang qua Lê Lạc viên, nhìn thấy chỉ có mình nàng đứng dưới tàng cây lê, nhìn hoa lê trắng như tuyết nở đầy cây cười đến vui vẻ, còn kiễng mũi chân hái vài bông hoa lê mới nở đặt ở chóp mũi ngửi, mặt lên nét hồn nhiên ngây thơ mà chưa từng thấy bao giờ. Lý Phúc Thăng từng nghĩ, có lẽ đây mới là tính tình thực của Hoa hoàng hậu, chẳng qua vì nàng ngại thân phận hoàng hậu của mình mới đem tính tình thực của mình giấu . Hình ảnh nàng cười đến vui vẻ đó vẫn để ở trong lòng, ai biết Hoa hoàng hậu còn có bộ mặt khác như vậy. Có lẽ, ngay cả Đại Yến Đế... cũng biết. Nhưng như vậy chỉ sợ Hoa hoàng hậu sống thực vất vả... Bỗng nhiên Lý Phúc Thăng cảm thấy mình đa sầu đa cảm.

      Đại Yến Đế ở Thương Loan điện phê duyệt tấu chương, muốn tới Long Khuyết điện nghỉ ngơi Trương Tử Nghi cầu kiến bên ngoài cửa điện.

      "Truyền Trương Tử Nghi vào gặp trẫm." Đại Yến Đế nhìn Lý Phúc Thăng , ánh mắt hơi nheo lại, ngón trỏ gõ hai cái xuống bàn.

      Thời điểm Trương Tử Nghi tiến vào mặt lộ vẻ vui sướng, cung kính nhìn Đại Yến Đế : "Hoàng Thượng, thuộc hạ có làm nhục sứ mệnh, bắt được con quỷ kia. Thuộc hạ nghe theo phân phó của Hoàng Thượng, bố trí thuộc hạ nấp bên ngoài trung cung, mới vừa rồi cuối cùng nhìn thấy tiểu thái giám lén lút bước vào trong trung cung, sau đó vào Lưu Hương lâu lúc mới lại lén lút ra, thuộc hạ đem người này bắt lại, chờ Hoàng Thượng phân phó."

      "Đưa vào đây." Đại Yến Đế thản nhiên , giống như người kia là ai sớm có chủ ý trong lòng.

      Hai thái giám kéo cánh tay người nọ đưa vào Thương Loan điện. Tiểu thái giám kia lập tức dập đầu cầu xin tha thứ, vừa khóc vừa : "Hoàng Thượng tha mạng, nô tài vẫn chưa làm chuyện gì, chỉ là trung cung chuyến. Hoàng Thượng, nô tài cái gì cũng chưa làm!"

      Mắt Đại Yến Đế nhìn cái, thản nhiên : "Người là người ở cung nào, đêm khuya trung cung làm gì, thành khai báo cho trẫm." Tay phải của Đại Yến Đế đặt bút lông lên giá bút, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cây bút kia giống như bị bẻ thành hai nửa.

      Tiểu thái giám quỳ mặt đất cả người run rẩy, lắp ba lắp bắp : "Nô... Nô tài là tiểu Vinh Tử thái giám ở Đan Linh cung hầu hạ bên người Tôn dung hoa, Tôn dung hoa sai nô tài cẩn thận tìm hiểu hôm nay Hoàng Thượng ... trung cung làm chuyện gì... Nô... Nô tài vốn định tới hỏi thăm tin tức từ thái giám ở trung cung, nhưng cung nữ và thái giám ở bên ngoài đều biết gì, nô tài liền nghĩ thừa dịp mọi người ngủ, chỉ còn thái giám gác đêm hỏi thăm thái giám gác đêm đó." Sau khi Hoa hoàng hậu mất , trung cung mặc dù bỏ nhưng bên trong chứa rất nhiều vật trân quý, Đại Yến Đế cũng ngầm đồng ý bảo trì nguyên dạng trung cung, lo lắng đồ vật trân quý bên trong bị cung nữ thái giám gian dối vụng trộm lấy nên các thái giám ở trung cung phải luân phiên nhau gác đêm, chính vì thế tiểu Vinh Tử mới nghĩ tới biện pháp hỏi thăm này.

      "Vậy sao? Thế thái giám gác đêm kia cho ngươi biết những gì?" Đại Yến Đế cười hỏi, trong mắt lại lộ ra lãnh ý.

      Tiểu Vinh Tử sớm đổ mồ hôi lạnh, nghe thấy Đại Yến Đế hỏi như vậy, liền lập tức trả lời: "... ... Tiểu thái giám gác đêm kia , đây là lấy tính mệnh ra đùa giỡn, cho dù cho nhiều bạc cũng ."

      Nhiều bạc? Bỗng dưng lông mày Đại Yến Đế nhíu lại, "Ngươi cầm bạc tới hối lộ thái giám gác đêm kia?"

      "Hoàng Thượng, bạc ở trong tay thuộc hạ, mới vừa rồi soát được người ." Trương Tử Nghi , ra lệnh cho bên thị vệ đem bao ngân lượng đưa tới. Đại Yến Đế đặt ở trong lòng bàn tay ước lượng sơ qua, lạnh lùng cười ra tiếng, " nghĩ tới trong điện của Tôn dung hoa ngân lượng lại nhiều như vậy, cho dù ngày thường trẫm ban cho nhiều cũng nên cầm bạc làm những chuyện như vậy chứ."

      Tiểu Vinh Tử thấy tình thế có chút khác lạ, liền dập đầu cầu xin tha thứ, "Hoàng Thượng tha mạng, tất cả đều là Tôn dung hoa sai nô tài làm, Hoàng Thượng tha mạng!"

      "Cẩu nô tài." Đại Yến Đế hừ lạnh tiếng : "Lý Phúc Thăng, đem tên nô tài này kéo xuống, nhớ bịt mồm lại." ghét nhất chính là loại tiểu nhân này, trong triều đình cũng thế, trong hậu cung cũng vậy.

      Tiểu Vinh Tử vừa nghe thế lập tức choáng váng, vừa khóc vừa : "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng ——, Hoàng —— ngô..." Lời còn chưa dứt bị Lý Phúc Thăng dùng vải thô nhét vào miệng. Hai thái giám lực lưỡng đem tiểu Vinh Tử kéo ra khỏi Thương Loan điện.

      "Trương Tử Nghi, việc này được lộ ra ngoài, dặn dò mọi người ." Đại Yến Đế đem bao ngân lượng trong tay ném cho , thanh lạnh lùng . Thấy cầm bao ngân lượng kia há hốc mồm, khóe miệng kéo lên, : "Cầm đưa cho huynh đệ của ngươi mua thêm hai bộ quần áo." mặt Trương Tử Nghi tươi cười, ôm quyền tạ ơn.

      "Dẫn các huynh đệ của ngươi nghỉ ngơi ." Đại Yến Đế vẫy tay .

      "Thuộc hạ cáo lui." Trương Tử Nghi cung kính hành lễ rồi xoay người .

      Thấy Đại Yến Đế trầm mặc lời nào, Lý Phúc Thăng khỏi nhắc nhở câu, "Hoàng Thượng, nên nghỉ."

      "... Được." Đại Yến Đế thản nhiên đáp, sửa sang lại y phục rồi mới đứng dậy tới tẩm cung của Long Khuyết điện. Lý Phúc Thăng cùng hai cung nữ thái giám theo ở phía sau.

      "Lý Phúc Thăng, ngươi theo bên người trẫm nhiều năm, ngươi cảm thấy trẫm hành xửa như thế nào?" Đại Yến Đế định bước vào đột nhiên dừng lại hỏi câu.

      Trong lòng Lý Phúc Thăng đầy khẩn trương, là nô tài nào dám bình luận Thiên Tử, liền nhanh chóng định thần, cúi đầu : "Nô tài cảm thấy Hoàng Thượng triều luôn luôn xử công chính nghiêm minh, đối với hậu cung cũng như thế."

      "Nếu trẫm đem từng người bên gối tự mình xử tử, có hay lãnh huyết vô tình?" Ánh mắt Đại Yến Đế nhìn bóng cây xa xa, sâu kín hỏi.

      Lý Phúc Thăng kinh hãi, ngước mắt lên nhìn vài lần mới trả lời: "Nếu người ở hậu cung phạm vào sai lầm nên bị phạt, bằng hậu cung càng thêm hỗn loạn chịu nổi, Hoàng Thượng cũng phải bận tâm nhiều hơn."

      Khóe miệng Đại Yến Đế kéo lên, mang theo vài phần tự giễu : "Mọi nữ nhân trong hậu cung lúc nào cũng trẫm, nhưng có mấy người trước sau như , thứ các nàng chỉ là vinh quang cùng quyền lợi mà trẫm mang tới mà thôi. Nếu như các nàng an phận giữ mình, trẫm để các nàng như nguyện, nhưng nếu cố tình gây chuyện trẫm thu hồi hết thảy!"

      Lý Phúc Thăng gắt gao cúi đầu, có lá gan tiếp. Đại Yến Đế đúng, hoặc cũng đúng, nay Đại Yến Đế tuổi trẻ lực tráng kiện, bộ dáng lại tuấn mỹ, nếu có nữ nhân thích Đại Yến Đế là có khả năng, chính là bên cạnh thích này lại có vài phần lòng tham, có sủng hạnh của Hoàng Thượng lại mong muốn có thêm nhiều thứ khác, sau đó tiếp xúc chút với quyền lực, bắt đầu càng thêm có lòng tham, chỉ muốn Hoàng Thượng sủng hạnh còn muốn cả quyền lực. Người ở trong cung chìm nổi, đối với quyền lực có mê luyến rất lớn, dần dần vượt qua những cái khác. Đại Yến Đế thể chỉ sủng hạnh nữ nhân, nếu nữ nhân đó liền dần dần đem trọng tâm đặt ở việc tranh đoạt quyền lực, thậm chí vì thế mà tranh tới ngươi chết ta sống. Tất cả những điều này Đại Yến Đế phải , chính là lười quản, chính vốn cũng từ sống trong hậu cung chứa nhiều thứ đẹp đẽ bên trong, nhưng lòng lại chưa bao giờ ấm áp, hoặc là... căn bản cũng cần!

      Lý Phúc Thăng khỏi nhớ tới Tôn dung hoa của Đan Linh cung, Hoàng Thượng sủng ái nàng ta rất nhiều, nàng ta nên đối nghịch với Hoàng Thượng, mất nhiều hơn được. Nàng ta có thể làm những điều mờ ám nhưng tốt nhất đừng để bị phát , khi bị Hoàng Thượng phát , trong lòng sinh ra chán ghét Đại Yến Đế liền lập tức quên rằng nữ nhân này mình từng dành nhiều sủng hạnh, khi Đại Yến Đế động thủ tia mềm lòng.

      Tiểu thái giám bên người làm việc cả đêm có trở về, Tôn dung hoa này chỉ sợ là khó có thể vào giấc ngủ, đáng thương cho nữ nhân này, ngay cả trước khi chết cũng đêm ngủ yên ổn. Lý Phúc Thăng khỏi thở dài hơi, sau khi Uyển quý tần được Hoàng Thượng ban rượu độc lâu, hậu cung lại chuẩn bị mất vị giai nhân mạo mỹ, tài năng vẽ tranh của Tôn dung hoa sợ là cũng chẳng còn ai nhớ tới. bỗng nhiên nghĩ rằng, Đại Yến Đế lập tức xử tử thái giám bên người Tôn dung hoa, nhưng lại chưa lập tức động đến nàng, có hay Đại Yến Đế muốn cho nàng nếm thử loại cảm giác khủng hoảng cả đêm thể ngủ. Đại Yến Đế đối đãi với nữ nhân trong hậu cung và quần thần trong triều hề khác nhau, phàm là kẻ gian dối làm việc mờ ám sau lưng Đại Yến Đế Đại Yến Đế ra tay lạnh lùng, tàn nhẫn, nương tay. Huống chi bên trong hậu cung cũng thiếu nữ nhân tài nghệ song toàn có năng lực làm cho Hoàng Thượng vui vẻ, nay cũng chỉ là tìm người mới thay người cũ mà thôi. có Uyển quý tần này vẫn còn có nhiều quý tần khác, có Tôn dung hoa này về sau cũng lập tức có người khác lấp vào.

      Hôm nay là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu, biết có bao nhiêu người mất ngủ, chỉ biết là bên trong hậu cung nhiều cung điện đều sáng đèn, chỉ sợ ngay cả Đại Yến Đế cũng có thể an ổn vào giấc ngủ như bình thường...

      Ngày tiếp theo, Lý Phúc Thăng lĩnh thánh chỉ Đan Linh cung. Dọc theo đường các cung nữ nghe ngóng tin tức nhanh chóng bẩm báo lại cho chủ tử của mình.

      Lúc đó, Tôn dung hoa ngồi ở trước bàn trang điểm muốn dùng son phấn che quầng thâm đen dưới mắt, nghe được thánh chỉ đến nàng ta nhanh chóng ra khỏi sườn điện, vội vàng quỳ xuống đất tiếp chỉ, còn chưa nghe Lý Phúc Thăng tuyên thánh chỉ, mí mắt của nàng ta liền đột nhiên giật giật mấy cái.

      "Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tôn dung hoa dung túng cấp dưới, gây loạn hậu cung... Trẫm niệm tình đoạn tình cảm có, ban thưởng ba dải lụa trắng, tức khắc hành hình, khâm thử." Lý Phúc Thăng tuyên đọc xong thánh chỉ, nhìn biểu tình choáng váng của Tôn dung hoa trước mắt biểu tình mặt biến thành lạnh lùng.

      "Lý công công, Hoàng Thượng có nhầm lẫn gì hay , làm sao có thể, làm sao có thể, ta làm sai cái gì? Ta cái gì cũng chưa làm, ! Lý công công ngươi giúp ta với Hoàng Thượng, , có khả năng, lúc trước Hoàng Thượng còn khen tranh của ta vẽ rất đẹp, làm sao có thể ban cho ta chết chứ!" Tôn dung hoa liên tục lẩm bẩm, sắc mặt sớm trở nên trắng bệch.

      Mặt Lý Phúc Thăng chút thay đổi lấy ra ba thước lụa trắng tới, "Tôn dung hoa lên đường bình an, nô tài tiễn người đoạn đường."

      "! ——" Tôn dung hoa quỳ rạp mặt đất liền thối lui bước, "Ta muốn chết, cần!"

      Mắt Lý Phúc Thăng trầm xuống, ra hiệu cho hai thái giám cùng, hai thái giám kia liền tiến lại đè thân mình của Tôn dung hoa xuống, Lý Phúc Thăng cầm dải lụa trắng quấn quanh chiếc cổ mảnh khảnh của nàng. Tôn dung hoa bị dải lụa thít chặt hai mắt trừng lớn, há miệng để thở, đầu lưỡi thè ra r sức vũng vẫy thoát khỏi kiềm chế của hai tiểu thái giám nhưng thể, khuôn mặt liền dần dần mất màu sắc trở nên trắng bệch, cuối cùng hai mắt trừng trừng lưỡi thè ra... Chết nhắm mắt...
      Julia tran, Dung Nguyễn 1995, dhtt6 others thích bài này.

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      haizz cái chết của tôn dung hoa chắt chỉ là mới bắt đầu cho trả thù của chị nữ 9 thôi
      Moonlight thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :