Chương 3: Mượn cớ soát phòng "Nương nương, tới giờ Tuất." Mặc Nguyệt cẩn thận khêu đèn, nhắc nhở . giường, nữ tử trong tay cầm quyển sách, tựa lưng vào đệm chăm chú đọc, nghe tiếng liền quay đầu hướng Mặc Nguyệt cười , " vội, em cứ ngủ trước ." Mặc Nguyệt lắc đầu, "Nương nương bên người có ai hầu hạ, nô tỳ tuy ở cách chỗ này xa nhưng cũng khoảng bốn năm dặm, nếu nương nương có gì phân phó còn có nô tỳ ở chỗ này. Lục Bình tỷ tỷ thay nô tỳ giữ chỗ ngủ, nương nương chớ lo lắng vì nô tỳ." Nghe lời này, Diệp Linh Sương mím môi, lúc này mới buông quyển sách tay xuống. Mặc Nguyệt liền cười tiến lên hầu hạ nàng tháo trang sức thay quần áo, vừa làm vừa chu miệng : "Nô tỳ là vì muốn tốt cho nương nương, sớm ngủ sáng mai khi rời giường mới có tinh thần." Diệp Linh Sương cười lắc đầu, nha đầu kia có đôi khi cũng rất cứng đầu. Đỡ chủ tử nằm xuống, sau khi gém lại góc chăn, Mặc Nguyệt tới chuẩn bị tắt nến, hơi này còn chưa thổi ra, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân vội vàng, lộn xộn, có thể khẳng định có rất nhiều người tới. Mặc Nguyệt vội vàng đến ngoại các, hé cửa sổ giấy nhìn ra bên ngoài xem, bên ngoài tường đỏ bừng mảnh, lại tay chân đến cửa lớn nhìn ra phía ngoài. Trời ạ! Nhiều người quá, là thị vệ hoàng thành! Lúc này, toàn bộ thị vệ vây kín Thúy Hà điện, mấy người đầu tay cầm cây đuốc, hướng Thúy Hà điện tới. Mặc Nguyệt cảm thấy kinh hãi, vội vàng chạy vào nội các. "Nương nương, tốt! Bên ngoài có nhiều thị vệ." Mặc Nguyệt phịch tiếng mở cửa ra rồi lại vội vàng đóng chặt, vẻ mặt kích động, vài bước liền chạy tới trước mặt Diệp Linh Sương, hổn hển . Diệp Linh Sương nhíu nhíu mày, xốc chăn đứng dậy."Có bao nhiêu người đến đây?" Tùy ý hỏi câu, bộ dáng bình tĩnh đến bất ngờ, thấy Mặc Nguyệt kinh hoàng liền tự mình mặc áo khoác vào. Mặc Nguyệt giật mình, kìm nén hơi thở dồn dập, lên giúp chủ tử mặc quần áo, , "Nô tỳ thấy khoảng mười mấy thị vệ hoàng thành hướng Thúy Hà điện tới, những người khác chạy theo các hướng khác nhau, tựa hồ là xảy ra chuyện gì lớn, nương nương ngươi xem ——" lời còn chưa dứt, cửa lớn của Thúy Hà điện vang lên tiếng gõ cửa, người gõ cửa có phần thô lỗ khiến cho cửa kêu uỳnh uỳnh. "Mặc Nguyệt, em xem sao, nhớ phải cẩn thận câu hỏi." Diệp Linh Sương từ tốn , tới trước bàn trang điểm tùy ý vấn búi tóc đơn giản. Mặc Nguyệt gật đầu đáp ứng, vội vàng ra bên ngoài. Chỉ chốc lát sau, Mặc Nguyệt trở về, "Nương nương, bên ngoài thị vệ có thích khách chạy trốn theo hướng này, để bảo vệ an toàn của các vị nương nương nên cần soát các phòng, thủ lĩnh thị vệ thỉnh nương nương nhanh chóng tránh mặt chút." đơn giản xong tình huống, Mặc Nguyệt giúp Diệp Linh Sương sửa sang lại quần áo, thấy có vấn đề gì mới hầu hạ Diệp Linh Sương ra cửa điện. Ngoài cửa, thị vệ chờ đợi dường như có chút sốt ruột, chờ Diệp Linh Sương ra mà ra sức đạp cửa. chuẩn bị hét lớn vài tiếng, cửa lớn mở ra, đầu tiên là những ngón tay trắng nõn thon dài, rồi thân hình tuyệt mỹ xuất . Dưới ánh trăng, nữ tử xinh đẹp thướt tha, mái tóc đen nhánh vấn thành búi đơn giản, còn lại chảy dài xuống thắt lưng, da trắng mịn như tuyết khiến cho người ta nhịn được muốn chạm thử. Đôi môi hồng mềm mại như hoa đào khẽ cong, thanh như chim oanh nhàng cất lên, "Để các thị vệ đại ca đợi lâu, mời cứ tự nhiên." xong liền lui qua bên, mở rộng cửa cho vào. Trương Tử Nghi kinh ngạc nhìn nàng, lâu sau mới lấy lại tinh thần, cúi đầu tự phỉ nhổ mình tiếng, đúng là nữ sắc hại người, nữ tử Minh Vũ quốc này đúng là quá xinh đẹp, nếu mấy vị hòa thượng khổ hạnh có nhìn thấy cũng phải bốc hỏa. " khiến nương nương bị sợ hãi, thuộc hạ là thị vệ bên người của Hoàng Thượng. Mới vừa rồi có thích khách to gan dám xông vào hoàng cung, vì an toàn của Hoàng Thượng nên tất cả các cung điện đều phải kiểm tra lần." Trương Tử Nghi cúi đầu giải thích . Cho dù khinh thường những nữ tử hậu cung này chỉ có vẻ bề ngoài, nhất là những nữ nhân của Minh Vũ quốc này, nhưng tốt xấu các nàng cũng coi như có phẩm cấp nên cũng phải nể mặt ba phần. "Cái gì? Có thích khách! Hoàng Thượng có việc gì chứ?" Diệp Linh Sương mặt lập tức trở nên trắng xanh, sợ hãi lo lắng mặt. Thấy nàng như vậy, Trương Tử Nghi ngữ khí có chút hòa hoãn, "Nương nương an tâm, Hoàng Thượng việc gì, chính là thích khách sợ vẫn còn nập đâu đây nếu truy bắt kịp thời gây nguy hiểm cho các vị nương nương. Thuộc hạ nếu có gì mạo phạm, thỉnh nương nương thứ tội." xong, cũng chờ nữ tử trước mặt lên tiếng, vẫy tay với những người phía sau, "Tìm ra cho ta, được bỏ sót bất cứ chỗ nào." "Dạ." Hơn hai mươi thị vệ oanh oanh liệt liệt xông vào Thúy Hà điện, lật tung tất cả mọi nơi. Nghe tiếng rầm rầm từ bên trong truyền ra, Diệp Linh Sương nhíu mày, xem ra lát nữa quay vào phải thu dọn rồi mới có thể ngủ."Trương thị vệ, các cung điện khác cũng là như vậy sao?" Diệp Linh Sương điềm đạm đáng nhìn về phía Trương Tử Nghi đứng bên chờ đợi kết quả . Nhìn lướt qua gương mặt thuần khiết như tuyết liên và nghe thanh dễ nghe kia, Trương Tử Nghi mặt lên tia tự nhiên, đáp: "Hồi nương nương, chỉ có Thúy Hà điện và mấy cung điện xung quanh thôi ạ." Thanh có chút khàn khàn, đáng chết! Trong lòng đem chính mình mắng mấy lần, dường như ý thức được câu trả lời của mình chưa thỏa đáng, liền bổ sung : "Bởi vì thích khách chạy về hướng bên này, cho nên, các cung điện khác tự nhiên cần lục soát, hơn nữa, các nương nương cũng ngủ rồi." cách khác, chỉ có những nữ tử hạ đẳng mà Minh Vũ quốc đưa tới tới bị điều tra, còn các cung điện khác dù có cùng phẩm cấp bị lục soát. Diệp Linh Sương cười , trong mắt là màn băng sương. Nàng còn tưởng rằng Hoàng Thượng có biện pháp gì hay hóa ra cũng chỉ thế này mà thôi. Trương thị vệ này cũng là kẻ biết ăn , giấu đầu hở đuôi. Các nương nương khác ngủ, chẳng lẽ các nàng ?! là cái đầu gỗ, cũng biết như thế nào mà trở thành thị vệ bên người Hoàng thượng. Lúc soát gần nửa canh giờ đám thị vệ mới từ trong điện ra, người phía trước khẽ hướng Trương Tử Nghi lắc đầu, sau mới cúi đầu : "Đại nhân, tìm được tung tích của thích khách." "Nga, khi như vậy, tiếp tục điều tra tại nơi khác. Nương nương, thuộc hạ xin cáo lui trước." đợi Diệp Linh Sương trả lời, Trương Tử Nghi ôm quyền rời , mấy người lại hướng đến Hồng Lạc điện cách đó xa. Diệp Linh Sương híp mắt cái, kia hình như là tiểu viện của Liễu Lạc Đan. A, thực coi nàng như người mù mà, lúc bọn họ trao đổi ánh mắt nàng cũng hiểu lục soát để tróc nã thích khách chỉ là cái cớ, mục đích chính là điều tra nơi ở của nàng. Trong các nữ tử đưa tới đây, chỉ có nàng cùng Liễu Lạc Đan là có tiểu viện riêng, còn các canh y khác đều mấy người chung tiểu viện. có biện pháp, ai bảo các nàng chỉ là hàng phế phẩm, trong hậu cung này mỗi nữ tử đều có phẩm cấp cao hơn các nàng, muốn làm khó các nàng so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn. Diệp Linh Sương khẳng định chắc chắn, đến lúc này mà còn có người tới lục soát chắc chắn có lệnh phân phó. Trương Tử Nghi ràng là tập trung điều tra tiểu viện của nàng cùng Liễu Lạc Đan, người là con của trấn quan tướng quân, người là con thượng thư, sợ là đối với các nàng có điều cố kỵ. Hừ tiếng, nàng xoay người vào Thúy Hà điện. "Mặc Nguyệt, còn vào." "A, nô tỳ đến đây." Mặc Nguyệt lập tức thu hồi ánh mắt nhìn Hồng Lạc điện, chậm rãi đuổi theo Diệp Linh Sương. Trong phòng mảnh đống hỗn độn, vài cái ghế đổ nghiêng ngả, giường đệm bị lật tung, sách cũng bị ném mặt đất. Diệp Linh Sương xoay người nhặt lên, nhàng thổi mấy hơi thở, lần nữa đặt lại đầu giường. "A ——, nương nương, bích u trà người mang theo bị bọn họ làm đổ hết rồi!" Mặc Nguyệt hét lên tiếng, đau lòng nhìn hơn nửa bình trà đổ đất vội vàng cẩn thận thu dọn. Đây chính là loại trà tiểu thư thích uống nhất, chỉ hoàng thất Minh Vũ quốc mới có, hoàng đế vẫn là niệm tình lão tướng quân có công lao lớn mới tặng mấy hộp, lão tướng quân thương đại tiểu thư liền tặng tiểu thư hộp. Thứ trân quý như nhưng lại bị bọn họ... Đáng giận! Đáng giận đến cực điểm! Mặc Nguyệt tức giận đến mức khuôn mặt nhắn đều đỏ lên. Diệp Linh Sương trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe lên, thản nhiên nhìn qua lá trà Bích U, "Vô phương, về sau đòi lại gấp bội là được." Tuy vậy, nàng cũng rất đau lòng. Mất hơn canh giờ hai người mới thu thập xong toàn bộ mọi thứ, Diệp Linh Sương xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, trong mắt tinh quang chợt lóe, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười. Nếu nàng đoán sai, Hoàng Thượng rất nhanh sủng hạnh các nàng... Bất quá, thân phận trước mắt của nàng khó sắp xếp, đánh nhau lâu như vậy, sợ là hề ít binh tướng chết dưới tay phụ thân nàng, nữ nhi của , Hoàng Thượng an trí như thế nào đây? Bất quá, lần này cũng phải do Hoàng Thượng quyết định, bởi vì nàng Diệp Linh Sương cũng muốn ngồi chờ chết. "Nương nương, nô tỳ trải xong giường đệm, người sớm nghỉ ngơi . chừng sáng mai, An canh y lại sớm đến xem người." Mặc Nguyệt đỡ Diệp Linh Sương đến bên giường ngồi xuống, gương mặt bình tĩnh trở lại, tuy nhiên đối với thị vệ làm đổ lá trà vẫn còn rất tức giận. Mạc Nguyệt đối với An canh y có chút hảo cảm. Từ khi phẩm cấp này được phong, kiêng kị thân phận con trấn quan tướng quân của Diệp Linh Sương cũng còn, căn bản có ai tới thăm Diệp Linh Sương, trừ bỏ An Nguyệt Nguyệt thường xuyên đến thăm chút, cùng nàng tán gẫu vài câu, mặt khác còn có Liễu Lạc Đan ngẫu nhiên cũng đến xem chút, về phần nàng đến vì mục đích gì còn phải xem. Mặc kệ bên ngoài như thế nào, Diệp Linh Sương đặt đầu xuống gối liền vào giấc ngủ, Mặc Nguyệt xem bộ dáng tiểu chủ tử an nhàn vào giấc ngủ, hé miệng cười cười, đem nến thổi tắt, cầm chiếc đèn lồng về chỗ ở của nha hoàn thái giám. phen ầm ĩ, các điện đều tắt đèn ngủ, giờ khắc này chỉ còn duy nhất ngọn đèn ở Long Khuyết điện. "Hoàng Thượng, nên ngủ." Lý Phúc Thăng cúi người, đứng cách vài bước, hướng nam tử cao quý viết chữ như rồng bay phượng múa thư án, thấp giọng nhắc nhở. Trong lúc thấp giọng , vẫn nhịn được vụng trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đây là Đại Yến quốc hoàng đế của bọn , giống như tiên trời, là rồng trong biển người, nào ai dám cùng so sánh! chỉ khí chất cao quý tột bậc mà tướng mạo cũng tuấn phi phàm. "Ừ." Hồi lâu, Đại Yến Đế mới thản nhiên đáp lời, động tác tay chưa từng ngừng lại. Lý Phúc Thăng thấy như vậy, cũng dám quấy rầy, bước lui về phía sau. "Đợi chút." Tay cầm bút hơi ngừng lại, con ngươi sâu thẳm quét về phía , "Nếu Trương thị vệ đến đây lập tức cho tiến vào bẩm báo, cần thông tri." "Dạ." Lý Phúc Thăng tay chân lui ra, mãi cho đến cửa đại điện mới xoay người rồi lui ra ngoài. Trong điện mảnh im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bút viết giấy. Hồi lâu sau, ngoài điện truyền đến tiếng , sợ quấy nhiễu tới nam tử trong đại điện. "Trương Tử Nghi, tiến vào." đợi thanh ngoài cửa chấm dứt, Đại Yến Đế mở miệng. Đem bút đặt gác bút làm từ gỗ đàn hương, thân thể ngả về phía sau nhắm mắt dưỡng thần. Tiếng bước chân lại gần, ở khoảng cách nhất định liền ngừng lại, "Hồi Hoàng Thượng, thuộc hạ vẫn chưa phát điều gì dị thường, trong viện của Diệp canh y cùng Liễu canh y có giấy viết thư vô cùng khả nghi, nhưng thuộc hạ cũng soát được mấy phong thư nhà ở chỗ hai vị canh y khác... Xem nội dung dường như giống với các bức thư nhà bình thường khác..." "Các nàng phản ứng như thế nào?" "Hồi Hoàng Thượng, nhóm canh y vừa nghe có thích khách sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng có Liễu canh y ở Hồng Lạc điện vẻ mặt bình tĩnh, còn có..." Vụng trộm liếc cái, tiếp tục : "Diệp canh y ở Thúy Hà điện cũng kinh hãi nhưng lại vội vã hỏi thăm thuộc hạ về an nguy của Hoàng Thượng , những người khác —— " "Ừ, xuống ." đợi Trương Tử Nghi xong, Đại Yến Đế liền ngắt lời , nhìn tâm trạng. "Thuộc hạ cáo lui." Lời của tác giả, các loại phẩm cấp trong truyện đại khái là như sau: 1. Chính cung hoàng hậu 2. Hoàng quý phi 3. Chính nhất phẩm: Quý, Thục, Hiền, Đức (mỗi vị người) 4. Tòng nhất phẩm: Phi (3 người) 5. Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, Chiêu viện, Chiêu dung, Tu nghi, Tu dung, Tu viện (mỗi vị người) 6. Tòng nhị phẩm: Thục viện, Thục dung, Thục nghi (mỗi vị 2 người) 7. Chính tam phẩm: Quý tần (5 người) 8. Tòng tam phẩm: Tiệp dư (từ đây trở xuống số người hạn chế) 9. Chính tứ phẩm: Dung hoa 10. Tòng tứ phẩm: Tần 11. Chính ngũ phẩm: Quý cơ, Quý nhân 12. Tòng ngũ phẩm: Sung nghi, Sung dung, Sung viện 13. Chính lục phẩm: Lương đễ, Lương viện, Tiểu nghi, Tiểu viện 14. Tòng lục phẩm: Tài tử, Mỹ nhân 15. Chính thất phẩm: Phân nghi, Đức nghi, Uyển nghi 16. Tòng thất phẩm: Tuyển thị, Bảo Lâm 17. Chính bát phẩm: Thải nữ 18. Tòng bát phẩm: canh y 19. có phẩm cấp: các thành phần khác
ÔI 2 NG NÀY CHẮC CÒN LÂU MỚI CÓ TÌNH CẢM VS NHAU QUÁ.............. CHUNG LÀ K CÓ CẢM TÌNH VS TN hđ NÀY THANK NÀNG
Chương 4: Bản lĩnh câu dẫn Mấy ngày liên tiếp sau đó, hai mươi nữ tử vẫn ai được lâm hạnh. Sao lại như vậy, câu chuyện khó tránh khỏi có người bàn tán, mà nhóm canh y cũng bắt đầu xao động bất an, các nàng đều là những người tài mạo bất phàm, nào có thể cam tâm chịu bị lạnh nhạt, cho dù là nữ tử địch quốc đưa tới, Hoàng Thượng cũng thể có đạo lý mà đề phòng các nàng như thế. Đánh giặc là binh lính, cùng các nàng có liên can gì? Trong lúc lời đồn đãi lan tràn, Hoàng Thượng lại bất ngờ tự mình tới những tiểu điện hẻo lánh. Sau đó, còn ai bàn tán nữa, bởi vì đêm đó Lưu Sa điện treo lên hai chiếc đèn lồng sáng ngời ngoài cửa lớn, trong điện này chỉ có vị canh y, họ được sắp xếp ở các gian phòng xây song song nhau, trong đó có gian ở phía ngoài. Thái giám tổng quản Lý Phúc Thăng bên người hoàng thượng cung kính dừng lại ở đâu, nha hoàn nhanh trí đưa người ở đó tắm rửa dùng gì đó. Lý Phúc Thăng nghe trong phòng trong truyền đến tiếng nước ào ào, mặt đỏ tim nhảy nhìn xa xa, thầm nghĩ: nhiều ngày rồi, Hoàng Thượng sợ là liên tục sủng hạnh vài vị canh y. Còn về sau này thế nào thái giám nhoi như cũng dám đoán mò. Theo lời của mấy vị canh y cách vách, đêm đó, trong phòng đầy những thanh ái muội, tiếng nữ tử rên khẽ, tiếng nam tử thở dốc, nghe thấy mà khỏi mặt đỏ tai hồng. Ngày tiếp theo, Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều, An canh y tại Lưu Sa điện được thăng làm An Uyển Nghi. Mấy ngày tiếp theo, Hoàng Thượng thỉnh thoảng lại sủng hạnh vài vị mỹ nữ của Minh Vũ quốc, phong thưởng ngừng, có vị thăng làm Thải nữ, có vị thăng làm Tuyển thị hoặc Bảo lâm. Lúc này tại chính điện của Nguyệt cung. nữ tử mặc quần tơ mỏng mềm mại màu lam nghiêng người ngồi tháp dài, đầu vấn kiểu Phi Vân rất lạ, đó cài chiếc trâm ngọc bích gắn hoa hải đường rủ xuống vài hạt trân châu, nổi bật là đôi mắt hoa đào đầy vẻ phong tình. Đây chính là người đứng đầu Nguyệt cung —— Kỳ quý phi Ôn Nhã Văn, là người duy nhất trong tứ đại chính phi có phong hào quý phi đủ thấy Hoàng Thượng đối với nàng sủng ái như thế nào. "Tú Trúc, nghe Hoàng Thượng nhiều ngày đều nghỉ ở chỗ các nữ tử Minh Vũ quốc, ngay cả chỗ Hiền phi cũng tới, việc này là ?" Nữ tử vừa hỏi vừa uể oải vươn tay ra. Nô tỳ đứng bên cạnh vội vã đỡ lấy tay nàng, giúp nàng ngồi thẳng lên, cúi đầu trả lời: "Hồi nương nương, quả như thế. Nửa tháng nay, Hoàng Thượng có ba lượt nghỉ ở chỗ Uyển quý tần, những lúc khác đều tới chỗ của mấy vị canh y, trong đó bốn vị phong làm Thải nữ, ba vị làm Tuyển Thị, ba vị làm Bảo lâm." Kỳ quý phi xinh đẹp cười tiếng, "Ta Hoàng Thượng nhiều chỗ như vậy chẳng qua là làm ra vẻ vậy thôi, bản cung nhớ có vị trực tiếp tấn phong ba cấp trở thành chính thất phẩm Uyển Nghi." "Hồi nương nương, là An canh y ở Lưu Sa điện ạ." Tú Trúc vội vàng . "Dù sao nữa có người thăng liền ba cấp cũng là bình thường." Kỳ quý phi vươn bàn tay mềm mại, nhìn móng tay được chăm sóc cẩn thận, biết nghĩ cái gì. "Nương nương, có cần nô tỳ tìm hiểu chút?" Tú Trúc cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ tử, giọng dò hỏi. "Quên , chỉ là Uyển Nghi nho , nữ tử địch quốc cho dù có vươn cao tới đâu cũng có thể cao hơn quý tần chính tam phẩm sao?" Kỳ quý phi hừ lạnh tiếng, trong mắt lộ vẻ khinh thường, "Bất quá, Uyển quý tần này cũng được sủng ái, ngay cả Hiền phi cũng suýt nữa bị vượt qua." Khóe miệng khẽ nhếch, mang theo vài phần trào phúng. Vị trí chính cung hoàng hậu nay bỏ trống, hậu cung người nào cũng như hổ rình mồi, nóng lòng muốn ngồi lên! Hiền phi đó chính là đối thủ lớn nhất. Hai người nữa, Tú Trúc cầm quạt lông nạm vàng đứng bên nhàng quạt. Từ ngày Đại Yến Đế Hoàng Thượng bắt đầu sủng hạnh, các vị nữ tử phẩm cấp thấp tại thiên điện liền đứng ngồi yên, cả ngày trang điểm xinh đẹp lượn lờ trong vườn, chờ đợi Hoàng Thượng vô tình ngang qua, ban cho lần ái ân. Bất quá, Thúy Hà điện lại rất im lặng. "Nương nương, người để yên nhìn những người này mượn cớ đến Thúy Hà điện thăm viếng để vênh váo khoe khoang sao?" Mặc Nguyệt tức giận đến đỏ mặt, chuyện mặc dù cung kính nhưng như cũ giấu được tia tức giận. nhiều ngày, đám nữ tử Minh Vũ quốc nên phong phong nên thưởng thưởng, duy độc chỉ có chủ tử nàng và vị ở Hồng Lạc điện kia, cũng biết Hoàng Thượng là cố ý hay vô tình. Mà mấy nữ tử đó có chút sủng ái mắt cao hơn đầu, suốt mấy ngày đều hướng Thúy Hà điện ngồi bóng gió chọc người, tuy rằng chủ tử nhà nàng thèm để ý, nhưng nàng tức giận đến mức muốn đánh người. "Mặc Nguyệt, người trong hậu cung tối kỵ nóng vội, về sau chớ để ta phải nhắc nhở ngươi." Diệp Linh Sương nhếch môi cười, cụp mắt xuống che dấu thần sắc phức tạp bên trong. Mặc Nguyệt sửng sốt, đỏ mặt thấp giọng : "Nô tỳ ghi nhớ, về sau tái phạm." Diệp Linh Sương thấy bộ dáng nàng cẩn thận, khẽ cười tiếng, : "Vô phương, ta thể ràng cho em hiểu, ta phải là cầu, chẳng qua, ta đợi cơ hội." Nghe lời này, Mặc Nguyệt mặt mũi trở nên tươi tỉnh. Về phần cơ hội mà chủ tử là cái gì, nàng mặc dù khó hiểu cũng hỏi nhiều. "Nghe An Uyển Nghi chuyển ra khỏi Lưu Sa điện." Diệp Linh Sương đột nhiên hỏi câu, phá vỡ im lặng ngắn ngủi. Mặc Nguyệt hơi hơi nhíu mày, "Hồi nương nương, hình như là chuyển sang phía đông lục cung, về phần chỗ ở cụ thể, thứ nô tỳ vô năng, có biện pháp tìm hiểu." Diệp Linh Sương rũ vài sợi tóc mai, vẻ mặt thản nhiên, " trách em được, nô tài ở lục cung rất kín mồm kín miệng, em có thể tìm hiểu ta kinh ngạc." Nghĩ tới An Uyển Nghi, Mặc Nguyệt bất mãn bĩu môi. Tuy rằng An Uyển Nghi bộ dạng trong sáng thuần khiết, nhưng làm sao xuất sắc như tiểu thư của nàng, Mặc Nguyệt tin tưởng vững chắc, chỉ cần Hoàng Thượng gặp qua tiểu thư nhất nhớ kỹ vẻ đẹp của nàng. "Nương nương, có muốn ra ngoài chút ?" Mặc Nguyệt đảo mắt, thấp giọng dò hỏi. Diệp Linh Sương làm sao biết nàng có ý định gì chứ, ha ha cười, "Đợi mấy ngày nữa. Mặc Nguyệt, mấy ngày tới hãy cẩn thận chú ý động tĩnh bên Hồng Lạc điện." Mặc Nguyệt mắt sáng lên, "Nô tỳ hiểu." Xem nàng bộ dáng ý chí chiến đấu sục sôi, Diệp Linh Sương khẽ cười, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ mấy cây liễu theo gió đung đưa, trong mắt chợt lóe lên tia tính toán. Liễu Lạc Đan, đám nữ tử thường ngày cung kính với ngươi như khách quý đều được phong thưởng, lúc này ngươi còn có thể bình tĩnh được ? Ánh trăng đêm mờ ảo, nữ tử mặc la sam màu ráng chiều mong manh nhàng tung bay tựa bông hoa xòe cánh như tinh câu hồn người, điệu múa nhanh như bay khiến nam tử thân áo vàng dừng chân nhìn ngắm, hai mắt mê ly, nhuốm màu tình dục. Đêm đó, hai người khẽ cởi la sam bừng gió xuân, rất chi là tiêu hồn. Ngày tiếp theo truyền đến tin tức, Liễu canh y của Hồng Lạc điện được Hoàng Thượng hung hăng sủng hạnh đêm, còn miễn đối với Kỳ quý phi cùng Hiền phi thỉnh an, được phong thưởng từ canh y lên tài tử lục phẩm khiến người ta phải líu lưỡi. Cái miệng nhắn của Mặc Nguyệt ngừng đến tin tức nghe ngóng tìm hiểu được, giống như nàng tận mắt nhìn thấy, đem Liễu Lạc Đan miêu tả thành tinh trong truyền thuyết chuyên môn câu dẫn nam nhân. "Ha ha..." Diệp Linh Sương nhịn được cười ra tiếng, vũ kỹ của Liễu Lạc Đan xuất sắc thế nào ở Minh Vũ quốc mọi người đều biết, Hoàng Thượng có thể bị nàng ta câu dẫn nàng chút thấy kỳ quái. Bất quá, hành động của nàng ta nhanh hơn nàng nghĩ, bản lĩnh câu dẫn cũng vượt ra ngoài dự đoán của nàng, có thể làm cho Hoàng Thượng trực tiếp phong tài tử lục phẩm. Liễu Lạc Đan được như mong muốn, chính là việc câu dẫn Hoàng Thượng bị chụp lên đầu, về sau khó tránh thành câu chuyện cho người ta bàn tán, cho dù, nữ nhân làm như vậy ít. Điều quan trọng hơn, với tính đa nghi của Hoàng Thượng sợ rằng đối với Liễu Lạc Đan có kiêng kị, Liễu Lạc Đan tìm cách dụ dỗ , mục đích xem ra có chút đơn giản, sợ rằng dù nàng ta có là báu vật Đại Yến Đế cũng phải là kẻ đa tình. "Nương nương..." Đứng ở bên, Mặc Nguyệt lo lắng gọi câu. Tuy rằng chủ tử phân phó cần nóng vội nhưng những người bằng nương nương đều được Hoàng Thượng sủng hạnh qua, chỉ còn mỗi nương nương của nàng bị bỏ qua bên. "Mặc Nguyệt, hoa sen trong hồ nở hơn phân nửa." Diệp Linh Sương chút để ý hỏi câu. Mặc Nguyệt khó hiểu gật đầu, đáp: "Cách Thúy Hà điện mấy dặm có hồ nước, bên trong hoa sen nở rất đẹp. Bất quá, chỗ đó có chút hẻo lánh." "Sắp đến ngày mồng tám tháng sáu rồi nhỉ..." Diệp Linh Sương vẻ mặt nghĩ ngợi nhìn về phía xa. "Hồi nương nương, là ba ngày sau." Mặc Nguyệt trả lời, trong lòng lại thập phần kinh ngạc, chủ tử hỏi rất kỳ quái. Từ ngày Liễu canh y được Hoàng Thượng sủng hạnh, Hoàng Thượng rất ít đến phía bên này. Thứ nhất vì đường xa, thứ hai là Hoàng Thượng tới lục cung sủng hạnh các phi tử được sủng ái. Ngoài điện mưa bụi rả rích ngừng. Bên hồ nước, nữ tử mặc cung trang xanh biếc ngồi tảng đá lớn thích thú nhìn mưa rơi lá sen, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Nha hoàn giương chiếc ô màu nâu nhạt đứng bên che mưa cho nàng. Chung quanh mảnh yên tĩnh, cả hồ sen càng tôn lên vẻ đẹp như tiên nhân nhiễm bụi trần của nữ tử. "Mặc Nguyệt, đem ô cất , để những hạt mưa rơi mặt cũng là loại thoải mái." "Nương nương, vẫn che hơn." Mặc Nguyệt bướng bỉnh đem ô che đầu Diệp Linh Sương. "Ta cần là cần." Diệp Linh Sương hiếm khi cố chấp như vậy, mày khẽ nhướn, lên vài phần ngây thơ, đứng lên, ánh mắt nhìn xung quanh như tìm gì đó. "Nương nương, người tìm cái gì? Nô tỳ có thể tìm cho người." Mặc Nguyệt vội vàng chạy qua, đem ô tận lực che cho Diệp Linh Sương. Đôi mắt đen băn khoăn hồi lâu, dừng lại ở thân cây bị gãy, tới bẻ nhánh cây xuống, trong tay vung vài cái, dường như cảm thấy vừa ý, liền gật đầu hài lòng, giống như đứa trẻ nở nụ cười vui vẻ. Mặc Nguyệt nhìn hành động của tiểu chủ tử, có chút kinh ngạc, mà động tác kế tiếp của Diệp Linh Sương lại làm cho Mặc Nguyệt trừng lớn hai mắt. tay chuyển động, lấy nhánh cây thay kiếm, bộ kiếm pháp linh hoạt ra. Xoay người, nhấc tay, kiếm phóng thẳng phía trước, "Mã đạp Phi Yến" (1) Nhấc chân, đá kiếm quay lại, nhảy bước, "Thu phong tảo Diệp" (2) Diệp Linh Sương vừa cười vừa . Tiếp theo lộn nhào vài cái liên tục, trường kiếm bay , bàn chân khẽ nâng. Cuối cùng xoay người quay đầu, chợt thấy đôi mắt đen sâu thấy đáy, bên trong mang theo vài phần ý cười thoáng qua, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy nhánh cây, chân nàng duỗi ra cũng bị kẹp chặt dưới nách. "Chiêu này gọi là gì?" Nam tử cười khẽ hỏi, thanh trầm thấp dễ nghe, xem ra tâm tình tệ. Tác giả ra suy nghĩ của mình: kết quả là, cá lớn mắc câu , ha ha. . . (1) Mã đạp Phi Yến: ngựa phi như chim yến bay (2) Thu Thong tảo Diệp: gió thu quét lá