Chương 25: Tình cờ gặp gỡ ở Lê viên "Hôm qua ở Cam Tuyền cung, trong lời của nương nương tựa như có chứa hàm ý." Mặc Nguyệt theo chủ tử ra khỏi Trường Nhạc cung, thấy chủ tử cứ tùy ý mà , trầm mặc chỉ nhìn phía trước, biết cân nhắc cái gì. Bỗng nhiên nghĩ tới lời mà chủ tử với Uyển quý tần hôm qua, Mặc Nguyệt khỏi tò mò cất tiếng hỏi. Mạc Nguyệt nghĩ rằng chủ tử trả lời, nào ngờ nữ tử phía trước đột nhiên cất tiếng cười, "Dĩ nhiên là như vậy, nếu ta phải chạy qua đó chuyến làm gì." Cảm thấy chủ tử dường như muốn nhiều lời, Mặc Nguyệt cũng hỏi nữa, chính là trong lòng nghi hoặc vẫn quấn quanh tan . Theo như cách của chủ tử, Kỳ quý phi chắc chắn cùng Ngô thái y có quen biết, nhưng chủ tử suốt ngày chỉ ở trong tiểu điện làm sao có thể biết chuyện đó? Nghi hoặc kệ nghi hoặc, chỉ cần có thể làm cho Uyển quý tần hoặc Kỳ quý phi được tốt đẹp, Mặc Nguyệt đối với chuyện đó rất vui mừng. Mặc Nguyệt nghĩ như thế, còn Diệp Linh Sương cũng ôm hy vọng quá lớn, tại Uyển quý tần chỉ là chính tam phẩm quý tần được sủng, nàng ta muốn cùng Kỳ quý phi đối nghịch tuyệt nhiên đạt được chút lợi ích nào, mà nàng cũng trông cậy Uyển quý tần có thể lay động được địa vị của Kỳ quý phi, mục đích của nàng chẳng qua là làm cho Hoàng Thượng đề phòng hơn mà thôi, mà Uyển quý tần... khiến Hoàng Thượng càng thêm chán ghét. "Nương nương, bây giờ người quay về Trường Nhạc cung hay là dạo thêm chút nữa?" Thấy nàng có lập tức lên tiếng trả lời, Mặc Nguyệt lại vội vàng : "Nô tỳ nghe ở Lê Lạc viên hoa dạ hợp cùng hoa tử vi nở, hay nương nương xem chút." Diệp Linh Sương cười thành tiếng, quay đầu nhìn nàng, "Chỉ sợ chỉ là xem hoa nở, nghe Hoàng Thượng thường dạo ở Lê Lạc viên, bởi vì trong Lê Lạc viên toàn là những loại hoa đẹp nhất thiên hạ." Con ngươi đen bóng đảo vòng, thân mình đột nhiên chuyển hướng, " thôi, Lê Lạc viên ngắm hoa." Mặc Nguyệt vội vàng theo sau chủ tử, dù sao Hoàng Thượng vài ngày chưa có tới Trường Nhạc cung, nếu tình cờ gặp Hoàng Thượng, chừng Hoàng Thượng thương tiếc chủ tử phen, nghĩ như vậy, mặt Mặc Nguyệt ý cười che được. Trong Lê Lạc viên có mấy cây lê đại thụ, chỉ là hoa lê trắng như tuyết sớm lụi tàn, nay cành đầy quả xanh lớn như nắm đấm bàn tay. Diệp Linh Sương đứng ở bên cạnh, nhìn cây đại thụ đầy quả xanh, mắt dừng lâu, giật mình cảm thấy cả vườn muôn hoa đua thắm khoe hồng, chẳng bằng cây lê đại thụ này. "A? Đây phải là Hinh tần của Trường Nhạc cung sao? Sao cũng đến Lê Lạc viên vậy." giọng nữ tử lanh lảnh quen thuộc truyền đến, làm cho Diệp Linh Sương hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại, mày giãn ra, hướng nàng khách khí cười, "Hóa ra là Quan Tiệp dư, nghĩ tới lại ở đây gặp được tỷ tỷ." "Chỉ sợ phải là trùng hợp." Quan Tiệp dư thấy nàng mặc váy lục nhạt thanh nhã, khuôn mặt tuyệt mỹ, nổi bật giữa đám phi tần trong hậu cung, trong lòng tự chủ sinh ra vài phần ghen tỵ, chuyện cũng mang theo chút sắc bén. Diệp Linh Sương thêm gì, chỉ thản nhiên cười, "Hoa ở Lê Lạc viên vừa nở, Quan Tiệp dư tỷ tỷ có muốn cùng muội muội ngắm hoa?" Quan Tiệp ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng cái, "Muội muội tự nhiên , ta muốn qua bên tiểu đình kia ngồi nghỉ chân trong chốc lát." Diệp Linh Sương nhìn về phía xa, dường như thấy vài thân ảnh thướt tha ở trong đình vui đùa ầm ĩ, tiếng cười thanh thúy, loáng thoáng truyền đến, nếu lại gần thêm chút nữa chắc nghe được hơn. Quan sát lát, Diệp Linh Sương thu hồi ánh mắt, quay sang Quan Tiệp dư cười : "Muội muội quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ, tỷ tỷ cứ tùy ý." Dứt lời, xoay người về hướng ngược lại, Mặc Nguyệt cúi đầu theo phía sau. Quan Tiệp dư nhìn bóng dáng thướt tha dần dần xa, miệng hừ lạnh tiếng, chỉ là có tướng mạo tốt thôi, xem ngươi có thể kiêu ngạo bao lâu. Quan tiệp dư về phía tiểu đình xa xa, thấy vài sung nghi cùng quý nhân chuyện, Quan Tiệp dư liền vào tham gia, mấy người kia phẩm cấp so với nàng đều thấp hơn, nàng đến lúc này, đề tài câu chuyện toàn bộ đều xoay quanh nàng. Quan Tiệp dư cười đắc ý, bộ dáng cao cao tại thượng, được người kính sợ là cảm giác dễ chịu, khó trách Kỳ quý phi cùng Hiền phi luôn mơ ước vị trí trung cung kia. Mấy người tuy là tùy ý trò chuyện, nhưng ánh mắt cũng thường quét về phía cổng tròn của Lê Lạc viên, trong lòng tất nhiên là có chút kỳ vọng nhìn thấy thân ảnh màu vàng nào đó. Đột nhiên, nữ tử giữa mấy người kinh ngạc : "Nữ tử mới vừa rồi tới phía cổng tròn hình như là Hinh tần." Quan Tiệp dư khẽ cau mày nhìn sang, quả thực nhìn thấy Hinh tần đứng nơi đó, thỉnh thoảng hướng cổng tròn nhìn vài lần. Lập tức mắt trầm xuống, nữ nhân này biết sống chết, lại quanh quẩn ở chỗ cổng tròn đó, cũng sợ quấy nhiễu thánh giá, quả nhiên là khẩn cấp muốn gặp Hoàng Thượng? Ngay sau đó, uất giận trong mắt lại xen lẫn vài phần vui sướng khi người gặp họa, nàng thực muốn nhìn, Hinh tần nhận hậu quả như thế nào khi quanh quẩn ở đấy. Ngày thường Hoàng Thượng ghét nhất là loại giả vờ ngang qua này, trước kia thiếu các phi tần vì vậy mà bị giáng cấp, có đôi khi tâm tình Hoàng Thượng tốt thậm chí còn trực tiếp phế phi tần đó. Ngay cả chính nàng cũng chỉ dám ngồi ở trong đình xa xa này mà nhìn, trông cậy thời điểm Hoàng Thượng tâm tình tốt tới đây ngồi cùng các nàng, mà nàng lại là nữ tử rực rỡ nhất, ánh mắt Hoàng Thượng tự nhiên dừng ở người nàng nhiều hơn bọn họ. "Nương nương, vì sao tìm chỗ để nghỉ ngơi trước ?" Mặc Nguyệt đề nghị của mình, tuy nàng hy vọng Hoàng Thượng vô tình gặp chủ tử sau đó có chút ái ân, nhưng nàng lại nghĩ chủ tử lớn mật như vậy dứt khoát tới nơi này. Nhớ tới lúc trước có phi tần va chạm Hoàng Thượng tại đây, lo lắng trong lòng Mặc Nguyệt càng sâu, "Nương nương, canh giờ còn sớm, bằng nô tỳ cùng nương nương trở về Trường Nhạc cung." Diệp Linh Sương đảo mắt liếc nàng cái, "Mặc Nguyệt, lúc trước là ngươi đề nghị ta Lê Lạc viên, tại sao lại đổi ý vậy?" Diệp Linh Sương tuy cười nhưng trong lời lại mang theo vài phần trêu chọc. Mặc Nguyệt còn lời nào để , nàng là muốn chủ tử vô tình gặp Hoàng Thượng, nhưng chủ tử tới nơi này người sáng suốt vừa thấy liền biết đây là cố ý, làm sao là vô tình gặp được. Dường như biết nàng suy nghĩ cái gì, Diệp Linh Sương cười : "Mặc Nguyệt chê ta đứng quá gần sao, vậy chúng ta liền cách xa chút." Dứt lời, quay sang cây dạ hợp đại thụ cách cổng tròn mười bước, nhàn nhã thong thả tới. lúc lâu sau, cánh môi hơi kéo lên, đến đây! Tiếng bước chân đến gần, góc áo màu vàng lọt vào mắt, hai tay Đại Yến Đế chắp sau lưng, từng bước tới. Mỗi lần dùng xong ngọ thiện Đại Yến Đế có vài thói quen , mà trong những thói quen đó là tới Lê Lạc viên dạo chút, nhìn cây cối nở hoa, tâm tình liền thả lỏng rất nhiều. "Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng." Đại Yến Đế vốn chú ý phía trước tới, đột nhiên xuất nữ tử xinh đẹp, thanh thanh thúy dễ nghe còn mang theo vài phần vui sướng chút nào che giấu. Đại Yến Đế hơi nhíu mày, mặt có chút hờn giận, thích nhất là phút nhàn nhã của mình bị người khác phá hỏng. Lý Phúc Thăng cũng là người biết quan sát sắc mặt, thấy mặt Đại Yến Đế lộ vẻ vui, nhìn nữ tử cúi đầu hành lễ hét lớn tiếng, "Lớn mật, lại dám tùy ý va chạm thánh giá!". Nàng kia kinh hoảng ngẩng đầu, khi thấy dung nhan của nàng, Lý Phúc Thăng khỏi hô tiếng, "Hinh tần nương nương?" Nghe lời này, Đại Yến Đế mới chậm rãi chuyển ánh mắt tỉ mỉ đánh giá, nữ tử trước mắt thân váy dài lục nhạt chấm đất, thanh lệ thoát tục, mày Đại Yến Đế càng thêm nhíu chặt, nhìn Lý Phúc Thăng vẫy tay, ý bảo lui ra. vài bước tới gần nàng chút, đột nhiên cười, tuy là cười nhưng cười kia làm cho người ta cảm thấy tia ấm áp, "Ái phi sao đến Lê Lạc viên này?" Cánh tay duỗi ra, vờ như giúp đỡ nàng đứng lên, "Đứng dậy ." Diệp Linh Sương lúc này mới thở ra hơi, theo dõi , giống như muốn xem thần sắc của , thấy cười , liền cũng nở nụ cười, "Hoàng Thượng coi như thiếp và Hoàng Thượng vô tình gặp gỡ ." Nàng vui vẻ . Đại Yến Đế nghe xong lời này, mày kiếm hơi kéo lên, nữ nhân này cái gì? Coi như?! Chẳng lẽ nàng thoải mái thừa nhận chính mình sớm ở trong này chờ? Nghe thế, lạnh lùng trong mắt thoáng lui ít. Diệp Linh Sương mỉm cười tới bên cạnh người , ngửa đầu hỏi , "Hoàng Thượng muốn dạo Lê Lạc viên, bằng để thiếp cùng Hoàng Thượng?" Con ngươi sáng lên theo dõi , lại làm cho sinh ra vài phần xúc động muốn cúi đầu xuống hôn. "Ha ha, thôi, cùng trẫm chút." Hậm hực của Đại Yến Đế lúc trước tán ít, cất cao giọng . Nghe lời này, Diệp Linh Sương hé miệng cười, theo bên cạnh , giống như là gian kế thực được, mặt mày đều là vui sướng xen lẫn đắc ý nho . Đại Yến Đế vô tình thấy đôi mày khẽ nhếch lên kia, cũng ra, trong lòng kinh ngạc vì chính mình lại có điểm thích tiểu nữ nhân này lộ ra dáng vẻ đắc ý kia."Ái phi đợi lâu rồi đúng ?" Đại Yến Đế đột nhiên hỏi câu, rất thản nhiên, thấy hỉ nộ. "Làm sao Hoàng Thượng biết?" Diệp Linh Sương kinh ngạc hỏi, đột nhiên ý thức được cái gì vội vàng lấy tay che miệng, có chút sợ hãi nhìn nam tử trước mắt như cười như . "Ái phi vất vả, bằng ngay tại chỗ này nghỉ lát?" Đại Yến Đế đề nghị , nhíu mày xem nàng, ánh mắt có chút sâu thẳm. Diệp Linh Sương cười gượng hai tiếng, vừa vặn thấy bên cạnh có hai chiếc ghế đá cùng chiếc bàn đá, liền đỏ mặt cúi đầu : " Kỳ thiếp có vất vả, nhưng nếu Hoàng Thượng cảm thấy mệt mỏi, có thể nghỉ lát." Đại Yến Đế đảo mắt liếc nàng cái, nhìn như trách cứ, bên trong cũng có vài phần ý cười. Lập tức tới bàn đá bên kia, Lý Phúc Thăng theo ngay phía sau vội bước lên phía trước dùng tay áo lau mặt ghế cùng mặt bàn, sau đó mới đứng sang bên. Đại Yến Đế ngồi lên, Diệp Linh Sương vội vàng theo qua, thấy ghế đá mình ngồi được lau, khỏi có chút oán giận, cuối cùng vẫn là tình nguyện ngồi ở ghế đá đối diện Đại Yến Đế. Chờ nàng ngồi xuống, Đại Yến Đế từ tốn nhìn nàng, thản nhiên , "Còn ?" Mắt Diệp Linh Sương mở to, tiếp theo liền chột dạ cúi đầu, thấp giọng ngập ngừng : "Thiếp chỉ là muốn gặp Hoàng Thượng, nghe bọn nha hoàn và thái giám Hoàng Thượng thường đến Lê Lạc viên, cho nên tới đây chờ, nếu có gặp Hoàng Thượng là vô tình gặp, nghĩ nhanh thế liền bị Hoàng Thượng vạch trần, cho thiếp chút mặt mũi?" Trong lời có vài phần ý tứ oán trách. "Nàng đúng là cố ý tới." Đại Yến Đế quát khẽ , "Vươn tay đến." "A?" Diệp Linh Sương khó hiểu vươn tay phải ra, lập tức nhớ tới cái gì, con ngươi sáng ngời, lập tức rút về thay bằng tay trái, than thở , "Thiếp còn muốn dùng tay phải ăn cơm, Hoàng Thượng muốn đánh cứ đánh tay trái là được." "Ha ha, ái phi thông minh, biết trẫm muốn trừng phạt ngươi." Khuôn mặt lạnh lẽo của Đại Yến Đế nổi lên vài phần ý cười, cầm tay trái của nàng, tay ngọc mảnh khảnh dùng lực phát vài cái, thấy thanh nàng hút khí, tâm tình càng thêm sung sướng."Cái tốt học, lại học mấy thủ đoạn khiến người ta chán ghét, tự nàng xem có nên đánh hay ?" Thấy lòng bàn tay nàng hồng lên, liền dừng tay. "Thiếp biết sai rồi, nên tới Lê Lạc viên chờ." Diệp Linh Sương có chút ủy khuất nhìn , ủ rũ . Đại Yến Đế thở dài, xoa xoa lòng bàn tay đỏ hồng kia, gì. "Hoàng Thượng, thiếp chỉ là có chút mong nhớ người." Thấy nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình trầm mặc xoa mà gì, Diệp Linh Sương thấp giọng . Hai người lặng im hồi lâu, cho đến khi Diệp Linh Sương nghĩ Đại Yến Đế gì nữa, lại nhàng gật gật đầu, "... Ừ." thấp giọng , mắt đen buông xuống che giấu run rẩy trong chớp mắt.