Chương 22: Lãnh ý ra Sắc mặt Uyển quý tần sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, tay đặt thành ghế vì siết chặt mà lộ ra vẻ trắng nhợt, lúc lâu mới dần lộ ra nụ cười yếu ớt, "Tỷ tỷ lo lắng nhiều, bệnh của muội muội tốt lên, nên đến Nguyệt cung thỉnh an tỷ tỷ." "A, như vậy sao, Uyển muội muội có việc gì tốt rồi." Kỳ quý phi cười , dường như nhớ tới cái gì, ánh mắt bỗng dưng trở nên sắc bén, chuyển câu chuyện, "Uyển muội muội có việc gì, nhưng bản cung lại nghe Ngô thái y muội muội thân mình vẫn chưa bình phục, đúng là cẩu ngự y hồ ngôn loạn ngữ, để bản cung báo cáo Hoàng Thượng, tước chức quan của , đỡ để nơi nơi ăn lung tung!" Lời này vừa ra, Uyển quý tần chợt kinh sợ, thần sắc kích động : "Tỷ tỷ cần kinh động Hoàng Thượng, ra lời Ngô thái y coi là lời dối, muội muội quả vẫn còn bệnh , chính là cảm thấy quá mức mệt mỏi, mới đến thỉnh an tỷ tỷ. Nếu vì việc này liên luỵ đến người khác, là lỗi của muội muội." Nghe lời này, Kỳ quý phi mới bớt tức giận, có chút thầm oán : "Muội muội có bệnh nên tĩnh dưỡng mới phải, ta ở Nguyệt cung trừ bỏ những chuyện quan trọng, những chuyện linh tinh ta cũng muốn bẩm báo Hoàng Thượng, dù sao muội muội cũng là người Hoàng Thượng thích, nên sớm dưỡng thân mình tốt lên mới hầu hạ Hoàng Thượng được." xong, lại quay sang các phi tần ngồi trong điện nhìn vòng, nghiêm mặt : "Các ngươi cũng thế, tất cả đều phải chăm lo thân mình, nếu đem bệnh cho Hoàng Thượng, đó là tội khi quân. Chớ để vì cái mà mất cái lớn, hiểu chưa?" Chúng phi tần tất nhiên là vội vàng đáp ứng, Kỳ quý phi ngay cả tội mất đầu đều đưa ra, quả nhiên là hạ độc chiêu. Diệp Linh Sương quét mắt về phía sắc mặt càng thêm tái nhợt vài phần của Uyển quý tần, trong lòng sảng khoái đến cực điểm. Uyển quý tần, ngươi chung quy cũng chỉ là tiểu nhân vật, làm sao đấu cùng những nữ nhân giảo hoạt như Kỳ quý phi, muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi lấy trứng chọi đá, phân lượng của chính mình! "Tỷ tỷ, muội muội chợt thấy thân mình khoẻ, muốn cáo lui trước." Uyển quý tần đứng dậy hành lễ, cúi đầu , thân mình như muốn lung lay sắp đổ. "Nhược Vũ, còn giúp đỡ Uyển quý tần." Kỳ quý phi quét mắt liếc thị nữ bên người cái, thản nhiên , sau đó ánh mắt lập tức trở nên nhàng nhìn Uyển quý tần, cười đến tao nhã, "Muội muội thong thả, nhớ cần dưỡng thân mình." Cung nữ kêu Nhược Vũ vội vàng đáp ứng, tới bên người Uyển quý tần đỡ lấy nàng. "Tạ tỷ tỷ quan tâm." Uyển quý tần gần như nghiến răng nghiến lợi , mặt lại vẫn cười đến ngạo nghễ, nàng cho dù rời cũng muốn duy trì thể diện của chính mình! Nhìn theo bóng dáng Uyển quý tần xa, phi tần ngồi trong điện hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vui sướng khi người gặp họa, người đê tiện chính là người đê tiện, sao có thể cùng Kỳ quý phi đối nghịch, quả thực chính là biết tự lượng sức mình. Uyển quý tần sợ là bệnh lành được, nếu Uyển quý tần thất sủng, các nàng liền có thể hưởng chút sủng ái của Hoàng Thượng, xem ra đều là trăm cái lợi mà có cái hại nào. Mọi người ngồi lát liền cáo từ Kỳ quý phi Lưu Vân cung thỉnh an, vẫn là dáng bộ ung dung nhàn nhã, Diệp Linh Sương chỉ thờ ơ nhìn, cũng nhiều, nhưng Diệp Linh Sương lại nhớ tới chuyện. Vừa mới vào Lưu Vân cung, các nàng gặp đám phi tần rời . Trong đó có người, nàng nhìn lầm ... là An Uyển Nghi! Khóe miệng Diệp Linh Sương nhếch lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Đúng là vật đổi sao dời, nhưng như vậy cũng tốt, đến mức ở trong hậu cung sống nổi, chính là nàng ngờ An Uyển Nghi lại lựa chọn dựa vào Hiền phi. Đối với phi tần các nàng mà , Nguyệt cung trước rồi lại Lưu Vân cung cũng có nghĩa các nàng phụ thuộc vào thế lực Kỳ quý phi, thân phận Kỳ quý phi cao hơn Hiền phi bậc, thỉnh an trước cũng là lẽ thường, nhưng nếu Lưu Vân cung trước rồi mới Nguyệt cung, đó ràng là có lựa chọn, đối với An Uyển Nghi mà , lại càng thể nghi ngờ, bởi vì nàng ta vốn ở tại sườn điện của Cam Tuyền cung ở đông cung, vậy mà tại lại Lưu Vân cung đứng đầu tây cung trước. Diệp Linh Sương theo thói quen híp con mắt lại, có lẽ từ trước tới giờ nàng đều coi thường An Uyển Nghi. Nay xem ra, nàng ta tâm kế hề kém các phi tần khác. Chuyện này là ví dụ ràng, nếu lựa chọn Kỳ quý phi, An Uyển Nghi phẩm cấp thấp cho dù có biểu tâm ý cũng khó có thể sống yên. Bởi vì người lệ thuộc thế lực Kỳ quý phi có nhiều lắm, người khác chỉ tới Lâm Chiêu Nghi cùng Quan Tiệp dư tư thái hơn người, tha cho Tiểu Uyển nghi ở trước mặt Kỳ quý phi tranh đoạt nổi bật. Mà Hiền phi giống như vậy, bên người chỉ có Tôn Dung Hoa có chút địa vị, An Uyển Nghi nếu gia nhập vào chỗ Hiền phi, muốn sống yên càng thêm dễ dàng. Ra khỏi Lưu Vân cung, mặt trời sáng , mắt thấy đám phi tần từ tần vị trở lên đều ngồi kiệu rời , thị nữ bên người nhắm mắt theo sau, mà chính mình lại chỉ có thể bộ khoảng cách xa như vậy, trong lòng Diệp Linh Sương phiền muộn nên lời. Thấy chủ tử nhà mình ra, Vân Kiều sớm chờ ở bên ngoài vội vàng ra đón, theo sau nàng. "Vân Kiều, vất vả cho ngươi phải chờ lâu như vậy dưới tiết trời nóng nực này." Mỗi ngày giờ Mẹo tiến đến thỉnh an, cho đến khi tới giờ Thìn mới có thể rời , thực rất vất vả. "Nương nương lời này làm khó nô tỳ, đây vốn là việc nô tỳ nên làm, huống hồ nô tỳ đứng dưới bóng cây, còn có thể cùng vài tỷ muội khác trong cung trò chuyện trong chốc lát, chút cũng thấy vất vả." Vân Kiều vừa vừa , mặt nở nụ cười bình thản. "Như vậy cũng tốt." Diệp Linh Sương ở phía trước, giờ phút này Vân Kiều nhìn thấy sắc mặt của nàng, chỉ cảm thấy nàng giống như có tâm , nhưng thân là tỳ nữ nàng dám hỏi nhiều. "Vân Kiều, ngươi đoán xem khi ta tới Lưu Vân cung thấy ai?" Diệp Linh Sương ở phía trước bước chậm lại, đột ngột hỏi câu. Vân Kiều dừng lại, lập tức lại theo sau, "Người nương nương phải là An Uyển Nghi chứ?" Lúc chủ tử vào nàng cũng ở bên ngoài, lúc này có đám phi tần ra, Vân Kiều cũng chú ý nên nhớ ít người, đối với An Uyển Nghi, nàng ta cùng chủ tử có chút tình cảm, Vân Kiều tự nhiên nhận ra hình dáng của nàng ta. Khóe miệng Diệp Linh Sương khẽ cười, "Mang ngươi theo quả nhiên là đúng." Bước chân lại khôi phục tốc độ, vừa vừa cùng Vân Kiều theo phía sau chuyện."Ngươi từng chuyện thay đổi này phải là có, nhưng mới hơn mười ngày ngắn ngủn, nữ nhân liền thay đổi nhanh như vậy, hậu cung thực đáng sợ." Vân Kiều khẽ nhíu mày, gì."Nương nương là cảm thấy thương tiếc cho nàng ta sao?" Trầm mặc hồi lâu mới hỏi. Diệp Linh Sương cười lắc đầu, "Vì sao phải thương tiếc nàng ta, chỉ có như vậy nữ nhân mới có thể ở trong hậu cung có chỗ đứng." Thấy nàng lông mày nhíu lại, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, : "Chớ có cho là ta cùng với nàng ta có cái gì gọi là tình cảm, đối với ta mà , trong hậu cung có tình tỷ muội, làm thế nào để bo bo giữ mình, như thế nào để lên địa vị cao mới là quan trọng nhất." Ánh mắt Vân Kiều giãn ra chút, lần đầu tình nở nụ cười, "Nương nương đúng là chủ tử đầu tiên mà nô tỳ gặp che giấu dã tâm cùng mục đích của chính mình." Chủ tử rất đúng, người cần tỷ muội, chỉ cần có hạ nhân trung thực là tốt. Tin tưởng tình nghĩa tỷ muội đều là kẻ ngốc, mà An Uyển Nghi cũng còn là người đơn thuần như trước kia, nương nương cần băn khoăn chút tình cảm kia nữa. An Uyển Nghi nếu an phận liền tha, nếu cản trở đường của chủ tử, chủ tử buông tha nàng các nàng cũng bỏ qua! Hai người thích thú dưới bóng cây, vừa vừa tán gẫu vài câu bất tri bất giác về đến Thúy Hà điện. Ngô Đoàn canh giữ ở cửa cúi người hành lễ, thấy chủ tử nhà mình vừa lòng gật đầu, nhanh chậm trở về tiểu viện, mới lại tiếp tục canh giữ ở đại môn Thúy Hà điện. "Đúng rồi, An Đức Tử đâu?" Diệp Linh Sương bước vài bước chợt quay đầu hỏi Ngô Đoàn đứng ở cửa. "Bẩm nương nương, mới vừa rồi An Đức Tử thấy Triệu công công cần người trợ giúp, liền chủ động hỗ trợ." Ngô Đoàn nghĩ tới chủ tử đột nhiên quay đầu, vội vàng cúi đầu đáp. Diệp Linh Sương thản nhiên ừ tiếng, ánh mắt buông xuống, hỏi: "Triệu công công là người phụ trách quản lý trung cung của hoàng hậu?" Ngô Đoàn có chút kinh ngạc, nghĩ tới chủ tử lại biết người này, tuy Triệu công công phụ trách công việc ở trung cung, trước kia khi hoàng hậu còn sống cũng nở mày nở mặt, nhưng tại trung cung chẳng qua chỉ là cái vỏ , Triệu công công chẳng qua cũng chỉ làm ít công việc dọn dẹp, coi là đại nhân vật gì. "Bẩm nương nương, đúng ạ." Nhớ tới chuyện gì quan trọng, Ngô Đoàn nhìn lướt qua bốn phía, xác định có người rảnh rỗi, mới thấp giọng : "Nương nương, An Đức Tử ngày thường cùng các công công khác chuyện khá nhiều, từ đó biết được các tiểu thái giám ở trung cung đều rất nhàn rỗi, Triệu công công cũng quản lý chặt, cho nên rất nhiều tiểu thái giám ở trung cung nhàm chán liền tới bên này chuyện. An Đức Tử vô tình nghe được, thời gian này Triệu công công cần thêm người là có nguyên nhân." Nghe lời này, Diệp Linh Sương nhất thời hưng trí, thẳng: "Nơi này là địa phận của chúng ta ngươi cần băn khoăn những cái khác, thẳng ." Ngô Đoàn được chủ tử khích lệ, liền đem đầu đuôi câu chuyện ra, "Nghe tháng sau là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu quá cố, mà đây là chuyện dường như toàn bộ người trong cung đều có vẻ kiêng kị, có người Hoa hoàng hậu bị chết oan, Quỷ Hồn của nàng vẫn lang thang trong cung , Triệu công công hầu hạ Hoa hoàng hậu lâu, biết nàng thích sạch , mới muốn triệu tập nhân thủ đem toàn bộ trung cung dọn dẹp từ trong ra ngoài lần." Diệp Linh Sương hai mắt mở to, chỉ cái chớp mắt ngắn ngủn liền khôi phục lạnh nhạt lúc trước, hướng Ngô Đoàn cười : "Làm rất tốt, chờ An Đức Tử trở về hai người các ngươi cùng nhau đến nội các gặp ta chuyến." "Tạ nương nương khen ngợi, đều là việc nô tài nên làm." Ngô Đoàn cúi đầu đáp. Diệp Linh Sương hướng nội các đến, trong mắt tràn đầy lãnh ý như muốn hủy thiên diệt địa. A, ha ha, nàng như thế nào thiếu chút nữa quên, cuối tháng sau, ba mươi bảy tháng, là ngày giỗ của nữ nhân ngu xuẩn Hoa Lê Nguyệt. Đúng rồi, nàng chết như thế nào? chén rượu độc nhắn tinh xảo đổ thẳng xuống bụng? Lại dùng ba thước lụa trắng mà treo cổ?! Đúng, đúng như vậy! Nàng nhớ mấy tiện tỳ kia nắm chặt cằm của nàng, mạnh mẽ đổ xuống ly độc dược, lại trong lúc ý thức của nàng còn chưa hoàn toàn mất liền dùng ba thước lụa trắng giúp nàng treo cổ! Về người phía sau vài tiện tỳ lớn mật kia là kẻ nào, Diệp Linh Sương cười lạnh tiếng, Kỳ quý phi, Hiền phi, Đức phi, Quan Tiệp dư... Bản cung muốn tất cả các ngươi đều chết được tử tế!