Cảm sốt vừa lạnh vừa nóng. Hix ê ẩm cả người. Ta lết lên coi truyện xong là ngủ luôn, giờ hạ sốt rồi. Ta coi tử vi năm nay ta bệnh tật liên miên.... Thế mà đúng nha, hai tháng nay ta bị cảm phải 5 lần rồi a. Khổ
@oxy501 nàng mau khỏe nha còn cùng các nàng khác ủng hộ ta, hhee. ủng hộ của các nàng là động lực của ta mà
Chương 20: Nửa đêm lúc sau, hai người đều thở hồng hộc nằm ở giường, Diệp Linh Sương cẩn thận tới gần Đại Yến Đế, vụng trộm quan sát thần sắc của , thấy hơi nhíu mày nhưng chưa chắc vui, liền ha ha cười, tay vụng trộm ôm lấy thắt lưng tinh tế của , đầu gối lên tay . "Ngươi nha đầu kia, ngủ cũng xấu." Đại Yến Đế môi mỏng khẽ nhếch lên, cánh tay thu lại, ôm lấy lưng của nàng, kéo vào trong lòng mình. tiếng nha đầu của khiến đôi mắt Diệp Linh Sương lóe lên, đột nhiên nâng mắt nhìn , trong mắt có tia sáng kỳ dị, nở nụ cười thành tiếng, hỏi: "Hoàng thượng mới vừa gọi thiếp là gì?" "Trẫm gọi cái gì?" Đại Yến Đế hỏi, nhìn đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn mình, liền cúi đầu hôn dài lên mắt tiệp kia, khóe miệng mỉm cười. "Hoàng Thượng nhớ nổi liền quên ." Diệp Linh Sương có chút vừa ý cúi đầu, nhắm hai mắt, chuẩn bị ngủ. "Ha ha..." Đại Yến Đế trầm thấp nở nụ cười, nâng lên chiếc cằm trong bóng loáng mượt mà của nữ tử trong lòng, hôn lên phấn môi càng thêm hồng nhuận kia, trằn trọc mút vào, làm cho Diệp Linh Sương thể chậm rãi đáp lại , miễn cưỡng híp con ngươi nhìn , giống như con mèo lười biếng. "Trẫm vừa xong như thế nào quên, ngươi nha đầu kia dễ lừa." Đại Yến Đế cười . Vừa nghe lời này, ánh mắt Diệp Linh Sương sáng ngời, lại chui vào trong lòng gần thêm vài phần, giống như hận thể tiến vào thêm nữa, ngước khuôn mặt nhắn nhìn , "Thiếp thích Hoàng Thượng như vậy gọi thiếp, về sau Hoàng Thượng cứ như vậy gọi thiếp được ?" Đại Yến Đế nhìn khuôn mặt nhắn mang vẻ mặt chờ đợi kia, vốn là muốn cười, nhưng lại đổi thần sắc, vẻ mặt nghiêm túc : "Trẫm cảm thấy tốt." "Vì sao?" Diệp Linh Sương nhíu mày. "Ái phi biết trẫm gọi ngươi là nha đầu lộ ra là trẫm già ?" Đại Yến Đế vẻ mặt nghiêm túc . "Hoàng Thượng đâu có già, Hoàng Thượng bất quá mới hai mươi lăm, đúng thời điểm tuổi trẻ tráng kiện. Thiếp cũng qua mười sáu, cùng Hoàng Thượng rất phù hợp." Diệp Linh Sương vẻ mặt . Đại Yến Đế thần người suy nghĩ, tiếp theo liền cao hứng nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhắn bóng loáng như tơ của nàng, "Lời như vậy cũng chỉ có ngươi nha đầu này mới dám ." Cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng, than tiếng, dùng ngón tay cái bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, thanh ôn nhu, mang theo vài phần lòng : "Lời này chỉ được ở trước mặt trẫm, vạn lần thể ở trước mặt người khác nhắc tới, ái phi nhớ chưa." Diệp Linh Sương khó hiểu nhìn , cuối cùng vẫn là gật gật đầu, "Thiếp hiểu được." Bầu khí nhất thời trở nên yên lặng. "Đúng rồi, trẫm nhớ lần trước ái phi đáp ứng thêu cho trẫm túi hương hoa sen, ái phi phải quên chứ?" Đại Yến Đế chợt hỏi. Vừa nghe lời này, Diệp Linh Sương nở nụ cười, "Nguyên lai Hoàng Thượng còn nhớ , thiếp nghĩ đến Hoàng Thượng bận rộn công vụ sớm quên việc này." Đại Yến Đế nhíu mày từ chối cho ý kiến, kỳ nàng cũng tính là sai, việc vặt này cơ bản là quản, nữ nhân ở hậu cung đưa các loại này nọ chưa bao giờ thiếu, chỉ cần hưởng thụ kết quả liền tốt. Chẳng qua tiểu nữ nhân trước mắt này rất đặc biệt, ngươi hỏi nàng nàng cũng làm cho. Nếu phải ngẫu nhiên thấy hai cái hà bao có thêu hoa sen, phỏng chừng chuyện này cũng sớm bị ném lên chín tầng mây. "Trẫm có quên, ái phi làm xong túi hương túi chưa?" Đại Yến Đế cười hỏi. Diệp Linh Sương hướng dương dương tự đắc, vẻ mặt che được đắc ý, "Đây là hiển nhiên." Đưa tay đến bên cạnh đầu Đại Yến Đế, : "Hoàng Thượng ngươi nâng đầu lên." Đại Yến Đế nghe lời nâng lên đầu, tiểu nữ nhân đưa tay xuống dưới gối sờ soạng trận, trong chốc lát liền lấy ra túi hương tinh xảo. Diệp Linh Sương vui tươi hớn hở đem túi hương túi đưa cho , mặt lộ vẻ đắc ý, "Hoàng Thượng, thiếp vì túi hương này thêu rất nhiều hoa sen, đợi cho tay nghề thành thục mới làm cho Hoàng Thượng túi hương này." Đại Yến Đế tinh tế đánh giá túi hương thêu tịnh đế liên ngay trước mặt, mỗi mũi kim đều giống nhau giống như chủ nhân nó dồn cả tâm huyết mà làm. Nhớ tới lời nàng vừa , khỏi câu môi, cười hỏi: "Ái phi trước thêu rất nhiều hoa sen chỉ là vì thử tay nghề?" "Đúng vậy." Diệp Linh Sương nháy mắt cái, chậm rãi kề sát vào bên tai Đại Yến Đế, thấp giọng cười : "Thiếp trước thêu ít hà bao, coi như luyện tập." "Ha ha..." Đại Yến Đế khẽ cười ra tiếng, ở mặt nàng hôn cái, đem túi hương túi giơ lên trước mặt hai người, thưởng thức cách tinh tế, "Ái phi làm rất tốt, trẫm thực thích." "Hoàng Thượng thích liền tốt rồi... lá xanh nước biếc, hồng cánh sen. Tịnh đế liên hai đóa sen chung gốc." Diệp Linh Sương đưa tay vuốt ve túi hương thêu tịnh đế liên, giọng thầm, giống như ở bên cạnh lầm bầm, cũng giống như cho nam nhân kia nghe. Đại Yến Đế con ngươi lóe lên, gì, chỉ là tay ôm nàng hơi xiết lại. Diệp Linh Sương đột nhiên đem túi hương đưa lên mũi Đại Yến Đế, "Hoàng Thượng người có ngửi thấy mùi gì , có hay ngửi thấy hương thơm rất ?" Đại Yến Đế làm bộ hấp háy mũi, cười : "Mùi thực nhạt, có chút giống như mùi. Bất quá ——" dừng chút, quay đầu xem nàng, trong mắt trở nên sâu thẳm vài phần, "So với mùi của túi hương này, trẫm càng thích mùi người ái phi." Bất thình lình như vậy làm cho nữ tử trong lòng lập tức xấu hổ đỏ mặt, còn chưa kịp cái gì, liền bị Đại Yến Đế xoay người đè xuống. "Ngô ——" lời muốn chưa kịp cất lên răng môi giao hòa gắn bó với nhau. Hai người vốn muốn tiếp nữa, nhưng khó thu lại động tác, đùi ngọc quấn lấy thắt lưng, liêm trướng lại rung lên, lại là trận hoan ái tiêu hồn. Thấy Đại Yến Đế lại muốn thêm lần nữa, Diệp Linh Sương lập tức che miệng của , vẻ mặt thẹn thùng nhìn , "Hoàng Thượng ngày mai còn phải lâm triều, chớ để quá mệt mỏi." Nam nhân muốn khả năng của mình bị nghi ngờ, Đại Yến Đế vừa nghe lời này, nhất thời nở nụ cười, mang theo vài phần tà ác khó gặp, "Trẫm liền làm cho ái phi nhìn xem trẫm rốt cuộc có hay mệt mỏi." Dứt lời đưa tay gạt tay ngọc của nàng ra, cúi đầu liếm mút cánh môi phấn nộn kia, dưới thân cũng bắt đầu vòng tiến công mới, động tác so với lúc trước còn dũng mãnh hơn vài phần. Diệp Linh Sương ở trong lòng lập tức phun câu: cầm thú. Nếu phải nàng có chút võ công chế trụ, làm sao có thể chịu đựng liên tục dày vò như vậy. Cuối cùng mây tan gió ngừng, Đại Yến Đế cảm thấy mỹ mãn ôm mỹ nhân trong lòng im lặng nằm ở giường. Trong lòng nữ tử nhu nhược xương, bàn tay vuốt ve eo trắng mịn vài cái. Diệp Linh Sương bình ổn chút hô hấp dồn dập, đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì, nghiêng người, đối diện với ngủ, "Hoàng Thượng, thiếp trong lòng có việc vẫn thắc mắc, hỏi thoải mái. Nhưng hỏi lại sợ Hoàng Thượng mất hứng." Đại Yến Đế cười , con ngươi vẫn có mở, "Ái phi muốn hỏi cái gì cứ thẳng, trẫm trách tội ngươi." Nàng trong lòng thoáng do dự lát, cắn môi hỏi: "Hoàng Thượng vì sao để cho thiếp chuyển sườn điện ở lục cung?" Nghe lời này, đôi mắt đột nhiên mở ra, quay đầu nhìn nàng, nhìn lại là đôi mắt trong suốt, vẻ mặt còn chân nhìn , thấy gì, liền lại lẩm bẩm : "Thúy Hà điện cách Hoàng Thượng như vậy xa, Hoàng Thượng muốn tới cũng gặp nhiều bất tiện, thiếp muốn gặp mặt Hoàng Thượng... cũng có chút khó khăn." Dứt lời, quay đầu tránh ánh mắt của nhìn thẳng nàng, có chút ủy khuất nghiêng mặt. "... Thúy Hà điện tốt sao?" Thời điểm hỏi câu này lại có tia lãnh ý. " phải tốt, chính là... nơi này có bóng dáng Hoàng Thượng, nếu là cách Hoàng Thượng gần chút, cho dù Hoàng Thượng ... sủng hạnh phi tần khác, thiếp cũng có thể vụng trộm nhìn chút." Khi lời này, thanh có chút nghẹn ngào. Đại Yến Đế có chút kinh ngạc nhìn nàng, thấy đôi mắt bắt đầu ngập nước, trong lòng lại sinh ra loại cảm giác kỳ quái, lâu sau, bất đắc dĩ thở dài hơi, đem nàng hơi rời thân mình kéo lại, ôn nhu : "Trẫm thường đến Thúy Hà điện nhìn ngươi." "Thiếp ở tại lục cung tốt sao? vậy, Hoàng Thượng gặp thiếp cũng thuận tiện chút." Diệp Linh Sương nhân thể rúc vào trong lòng , khó hiểu nhìn . Đại Yến Đế trầm mặc khắc, thở dài : "Nơi đó thích hợp với ngươi..." Có lẽ, chỉ là sợ có ngày tiểu nữ nhân đơn thuần như vậy cũng hết hồn nhiên... Cũng có thể căn bản sợ gì cả, chỉ là có chút tiếc xót mà thôi. "Thiếp biết Hoàng Thượng lo lắng." Diệp Linh Sương bỗng nhiên câu, khiến Đại Yến Đế thể nhìn nàng."Vậy sao? Ái phi xem." "Thiếp trước khi vào cung, mẫu thân có dặn dò thiếp, bên trong hậu cung có tỷ muội thực , mỗi người đều mang theo mục đích tiếp cận ngươi, nhưng là, thiếp còn chưa vào cung liền nhận thức An muội muội, nàng đối đãi vô cùng tốt với ta, trước khi Hoàng Thượng tới Thúy Hà điện, chỉ có nàng thường lại đây giúp ta." Trong khi , Diệp Linh Sương bất tri bất giác bắt đầu tự xưng ta, Đại Yến Đế khóe miệng mỉm cười, vẫn trách nàng. Nhớ tới người nàng , Đại Yến Đế chen vào câu, "Đó là An Uyển Nghi ở tại sườn điện Cam Tuyền cung?" Khi lời này, trong mắt lên tia trào phúng. "Hoàng Thượng lại nhớ ?" Diệp Linh Sương có chút giật mình . Đối với cái giật mình này của tiểu nữ nhân, Đại Yến Đế thực bất mãn, tà nghễ liếc mắt nhìn nàng cái : "Trẫm sủng hạnh nữ nhân tự nhiên cũng nhớ hai người." Bộ dáng vừa rồi của nàng ràng , nữ nhân của có sổ sách ghi, nhất định thể nhớ ai. Nữ nhân này! Diệp Linh Sương ho hai tiếng : "Thiếp vô ý." Thấy giảm bớt tức giận, liền lại tiếp tục : "Mẫu thân còn trong cung nhiều nữ nhân tâm địa rắn rết, bảo ta cẩn thận phòng bị." Nghe thấy thế, Đại Yến Đế có chút suy nghĩ gật đầu, "Nương ngươi biết ít." "Thiếp tự biết Hoàng Thượng lo lắng cho thiếp, bất quá Hoàng Thượng yên tâm." Diệp Linh Sương đột nhiên ôm cổ của , ở khóe môi hôn cái, cười : "Lần trước Lý công công giúp thiếp chọn vài cung nữ thái giám rất thông minh, cho dù thiếp thiếu tâm nhãn, các nàng cũng giúp đỡ thiếp." Đại Yến Đế gật đầu, phụ họa : "Nhìn quả cũng là vài người thông minh." "Vậy là Hoàng Thượng đáp ứng rồi?" Ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên từ đôi môi mím chặt tràn ra. Diệp Linh Sương tâm tình tốt, cánh môi liên tục hôn mấy cái, "Hoàng Thượng tốt." Động tác của nữ tử trong lòng tính, nhưng lúc nàng hôn môi của lại còn xoay qua xoay lại, khiến Đại Yến Đế dục hỏa lại bốc lên. Nhưng dục hỏa mới bùng lên đó bị Đại Yến Đế kìm lại, ngày mai còn muốn lâm triều, cũng muốn lúc lâm triều lại ngủ gà ngủ gật. Tiểu nữ nhân này, lần sau lại hung hăng phạt nàng!
Chương 21: Uyển quý tần xuất Giúp Đại Yến Đế thay y phục ngay ngắn, vẻ mặt Diệp Linh Sương lộ vẻ thỏa mãn miệng mang ý cười nhìn theo xa. Cho đến khi Đại Yến Đế ngồi long liễn, được Lý Phúc Thăng cùng cung nữ thái giám tiền hô hậu ủng xa, Diệp Linh Sương mới thu hồi ánh mắt lưu luyến rời kia. Đưa tay lên miệng mình vuốt vài cái, khóe miệng gợi lên chút, nhưng nụ cười ấy có tia ấm áp. Nhớ trước khi nhàng hạ xuống nụ hôn, Diệp Linh Sương trong mắt trào phúng càng lúc càng sâu, đối với mà , thời điểm sủng người có thể đem ngươi sủng lên trời, thời điểm sủng lập tức chính là vực sâu. Dù sao trong hậu cung cái thiếu đó là nữ nhân, thiếu liền lại có người khác thay thế. Đợi đám người Hoàng Thượng rồi, Mặc Nguyệt với vài nha đầu bắt đầu đứng lên. "Chúc mừng nương nương giành được thánh sủng." Mặc Nguyệt cười , cầm lấy cây lược gỗ tử đàn bắt đầu giúp chủ tử nhà mình tinh tế trang điểm. Diệp Linh Sương thần sắc lạnh nhạt, đưa tay nhu nhu mi tâm, "Có cái gì cao hứng, về sau mỗi ngày sáng sớm đều phải Lưu Vân cung cùng Nguyệt cung thỉnh an." Tuy được Hoàng Thượng sủng hạnh quá ba lượt thân phận tăng lên bậc, nhưng về sau mỗi ngày đều phải cấp Kỳ quý phi cùng Hiền phi thỉnh an. Diệp Linh Sương cảm thấy, ngày ngày nhìn sắc mặt hai nữ nhân kia tính là việc vui. Bất quá, mọi đời đều có được mất, sớm trừ bỏ các nàng, nàng ngược lại ăn ngon ngủ yên. Nghĩ như vậy, khóe miệng kéo lên. "Nương nương muốn búi tóc kiểu gì?" Mặc Nguyệt chải mái tóc đen dài tới tận thắt lưng, quên cẩn thận hỏi câu. So sánh chút, khóe miệng mỉm cười, "Lăng Vân kế nhìn hoạt bát sinh động, Phi Tiên kế lại sinh ra phần linh khí, nương nương thích kiểu nào? Theo nô tỳ nhìn, Lăng Vân kế thích hợp hơn ít." "Nô tỳ lại cảm thấy Phi Tiên kế thích hợp hơn." bên thu dọn xiêm y Bội Hoàn cười , mang theo vài phần cười khẽ. Vân Kiều tủm tỉm cười nhìn hai người thảo luận hình thức búi tóc, hé miệng cười cười, đến trang sức hộp chọn đôi khuyên phỉ thúy, lại lấy châu sai gắn hoa mai đơn giản. "Mặc Nguyệt, chải đầu theo kiểu Tùy Vân kế là được rồi. Nếu em búi tóc cho ta theo kiểu Lăng Vân kế khiến ta có vẻ rất cao quý, bình thường cũng có thể, nhưng thể ở trước mặt Hiền phi cùng Kỳ quý phi búi tóc kiểu này, về phần Phi Tiên kế, là kiểu tóc dành cho nữ tử chưa thành hôn, em cho là ta vẫn là tiểu nương chưa xuất giá sao?" Diệp Linh Sương cười nhìn Mặc Nguyệt liếc mắt cái, giải thích . Mặc Nguyệt nghe xong liền suy xét, cả kinh , "Nô tỳ suy nghĩ chu toàn, nương nương thứ tội." Nếu phải chủ tử mọi đều nhìn thấu, chừng nàng lại phạm phải điều kiêng kị này. " sao, về sau chú ý nhiều hơn. Em làm việc ta vẫn yên tâm." Diệp Linh Sương như vậy, Mặc Nguyệt mới bớt phiền muộn, nếu phải chủ tử lúc nào cũng nhắc nhở nàng nên chú ý, tại nàng sao lại có thể nhanh nhẹn được như vậy. Lơ đãng quay đầu, nhìn đến khuyên tai cùng cây trâm Vân Kiều chọn lựa trong tay, nhưng lại cùng búi tóc Tùy Vân kế của chủ tử thực hợp. Mặc Nguyệt đầu rũ xuống, quả nhiên nàng còn cần rèn luyện nhiều lắm. Vân Kiều dù sao ở trong cung ngây người gần bốn năm, biết đạo lí đối nhân xử thế hơn nàng nhiều lắm. Mặc Nguyệt tiếp nhận khuyên tai trong tay Vân Kiều đeo cho chủ tử, lại cắm lên vài cái châu sai, Diệp Linh Sương cả người thoạt nhìn hơn vài phần đoan trang thành thục, lại mất linh động vốn có. "Vân Kiều, hôm nay cũng là ngươi cùng ta." Diệp Linh Sương cười . Nghe lời này, Mặc Nguyệt cùng Vân Kiều đều đồng thời ngẩn ra, Bội Hoàn lại sao cả, nàng là người lắm mồm lắm miệng như vậy cùng cũng chỉ chọc phiền toái, Mặc Nguyệt tỷ tỷ cùng Vân Kiều nàng thấy tốt hơn. "Nương nương sao để Mặc Nguyệt tỷ tỷ cùng ." Vân Kiều cúi đầu , nếu luận tuổi tác, nàng so với Mặc Nguyệt lớn hơn vài tuổi, nhưng chung quy Mặc Nguyệt mới là người đầu tiên hầu hạ bên người nương nương, điểm ấy nàng tự mình biết. Mặc Nguyệt trong lòng tuy có chút vui, nhưng thể bội phục năng lực làm việc của Vân Kiều, chính mình quả còn có rất nhiều chuyện cần học tập, liền : "Nương nương làm việc đều có chủ trương, nô tỳ trong lòng hiểu được, Vân Kiều cũng cần chú ý, ta phải là người lòng dạ hẹp hòi." Diệp Linh Sương vẫn quan sát ánh mắt hai người, căng thẳng cũng được thả lỏng, "Các ngươi có thể nghĩ như vậy liền rất tốt, ta hy vọng các ngươi có thể hỗ trợ lẫn nhau, về sau mới có thể cùng giúp ta." Diệp Linh Sương như vậy, thứ nhất quả là vì Vân Kiều có kiến thức rộng, giỏi về đoán ý qua sắc mặt, thứ hai cũng là muốn nhìn chút ba người có hay tồn tại khúc mắc. Nếu là nô tỳ bên người nàng, có đồng lòng kia cũng tốt. Nay xem ra, ba người ở chung coi như hòa hợp. Vân Kiều theo Diệp Linh Sương tới lục cung, dọc đường ngẫu nhiên thưởng thức chút cảnh sắc ven đường, tâm tình cũng sung sướng. Vừa tới bên ngoài cửa Nguyệt cung, Diệp Linh Sương tuyệt đối nghĩ tới chính mình hội ngộ người kia! Hơi cúi đầu, nghiêng người để nàng trước, trong mắt là lãnh ý xen lẫn vui sướng. Người nọ vẫn là bộ dáng đáng nhu thuận trong dĩ vãng, lại cố ý trang điểm để thêm vài phần ung dung phú quý, làm cho Diệp Linh Sương chú ý bên cạnh dáng vẻ mềm mại kia là vẻ nhợt nhạt thiếu sinh khí, quả là bị bệnh sao? Diệp Linh Sương lạnh lùng cười. "Ngươi là người phương nào, ta như thế nào có gặp qua ngươi?" Uyển quý tần liếc nửa con mắt hơi cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt, thấy khuôn mặt so với chính mình còn muốn hơn vài phần ngây thơ, trong lòng sinh chán ghét, chuyện cũng hơn mấy phần khinh thường cùng lạnh lùng. "Muội muội là Diệp sung viện ở Thúy Hà điện, nơi ở có vẻ xa xôi, tỷ tỷ biết cũng là bình thường." Diệp Linh Sương cung kính trả lời. Vừa nghe lời này, Uyển quý tần lông mày nhìu lại, vui càng sâu, "Ngươi là Diệp sung viện buổi tối hôm qua được Hoàng Thượng sủng hạnh. A, khó trách, bộ dạng quả câu người." "Tỷ tỷ tán thưởng." Diệp Linh Sương khẽ nâng môi , hơi ngẩng đầu nhìn nàng, mặt mang lo lắng, "Nghe tỷ tỷ lần trước bệnh cũng , muội muội có tâm thăm lại bị tỷ tỷ cự tuyệt ngoài cửa, biết bệnh tình tỷ tỷ tại như thế nào?" Như là bị nhắc tới kiện đau lòng, Uyển quý tần trong mắt chợt lóe qua nồng đậm hận ý, ngược lại tao nhã cười : "Làm muội muội lo lắng, bệnh của ta tốt rồi, bằng sao lại tiến đến thỉnh an Kỳ quý phi?" Thản nhiên liếc mắt nhìn nàng cái, bước rời trước, chỉ thuận miệng bỏ xuống câu, "Tỷ tỷ trước bước, muội muội cứ tự nhiên." "Vân Kiều, ngươi Uyển quý tần bệnh tốt hơn rồi sao?" Diệp Linh Sương cười nhìn bóng dáng kia theo hành lang quanh co khúc khuỷu mà , khóe miệng cười lạnh chậm rãi kéo lên, hồi lâu, thản nhiên hỏi câu. "Hồi nương nương, nô tỳ nhìn bệnh của Uyển quý tần sợ là trong khoảng thời gian ngắn thể lành được." Vân Kiều mới vừa rồi quan sát hồi lâu, dung nhan Uyển quý tần hồng hào, cùng cánh môi hơi trắng bệch căn bản chính là bộ dáng bệnh nặng chưa lành, bộ dáng tốt này nên ở tại điện của mình nghỉ ngơi lại cứ muốn chạy đến Nguyệt cung thỉnh an, là khổ thân. Nhưng tinh tế suy nghĩ chút, Vân Kiều liền hiểu được vài phần, nghe đây chính là sủng phi trước kia thiếu chút nữa ngang bằng Kỳ quý phi cùng Hiền phi, gần đây bởi vì thân mình khoẻ nên thể thị tẩm, nàng nếu lại ra, hậu cung sợ là dần dần quên Uyển quý tần phong quang thời này. "Đợi lát nữa ta tiến vào trong điện thỉnh an Kỳ quý phi, ngươi ở ngoài điện cũng cần nhàn rỗi." Diệp Linh Sương thấy Uyển quý tần xa lắm, mới theo phía sau nàng bước vào, quay đầu phân phó Vân kiều câu. Vân Kiều cười : "Nô tỳ hiểu được." Từng phi tần đều có tỳ nữ hầu hạ bên người đứng chờ ở đường phía sau cách ngoài điện mấy trượng, đến lúc đó tùy ý chuyện, chừng có thể nghe được tin tức hữu ích. Diệp Linh Sương vào Nguyệt cung, vì được thăng làm sung viện, tính là phẩm cấp thấp, liền dựa vào vị trí mà ngồi. "A, đây phải là Diệp sung viện muội muội sao? Hơn mười ngày thấy, muội muội càng phát quang chói lọi." Thanh chua loét kia tất nhiên là xuất phát từ miệng Quan Tiệp dư. Diệp Linh Sương cười, "Quan tỷ tỷ nhớ ràng, muội muội cũng cảm thấy giống như tỷ tỷ, mấy tháng có nhìn thấy Quan tỷ tỷ, trong lòng cũng thấy nhớ." Lời này rất hàm súc, lại có thể làm cho người thông minh nghe ra chút manh mối, Diệp sung viện đây là báo oán, nàng ngày đêm ngóng trông Hoàng Thượng, hơn mười ngày mới được Hoàng Thượng lần sủng hạnh. Những giai nhân ngồi đây đều là những người quen mặt, Hoàng Thượng sủng hạnh ít nhất cũng bốn năm lần, cho nên cũng gây khó dễ cho người vừa được sủng hạnh Diệp sung viện, ra bộ bệnh trạng của Uyển quý tần mới là tiêu điểm của mọi người. Quan Tiệp dư cũng chỉ bĩu môi liền đem ánh mắt đánh về phía Uyển quý tần mới vào ngồi lâu, mặt cười vui sướng khi người gặp họa. "Tùy ý ngồi , đều là tỷ muội trong nhà, ở Nguyệt cung của bản cung cần nhiều nghi thức xã giao như vậy." Kỳ quý phi trước sau như kiều mỵ cao quý, hướng mọi người phất tay cười . Lời này nghe giống như tùy ý nhưng có chút ngấm ngầm hại người. Ở Nguyệt cung của nàng cần nhiều nghi thức xã giao như vậy, vậy ở nơi nào cần? Lời này ràng là chỉ ở Lưu Vân cung nghi thức xã giao nhiều lắm sao. Mọi người tới sai biệt lắm, Kỳ quý phi liền cùng mọi người tùy ý chuyện phiếm vài câu, ánh mắt bất tri bất giác nhìn về phía Uyển quý tần, quở trách : "Bản cung xem Uyển muội muội thân mình còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cần đến thỉnh an, bản cung cũng phải là người thông tình đạt lý, còn sợ bản cung trách tội Uyển muội muội sao?" Nghe tiếng Uyển muội muội, phi tần ngồi đều ở trong lòng cười trộm. đến thân phận Uyển quý tần ai mà hiểu, ngay cả cái tên đầy đủ đều có, là nha hoàn thấp hèn ti tiện cũng có thể đến vị trí chính tam phẩm, quả nhiên là mượn thể diện của hoàng hậu chết kia. Nghe năm đó hoàng hậu Hoa Lê Nguyệt xem tiện nhân này như muội muội kết nghĩa rất mực tín nhiệm, thiếu chút nữa liền ban thưởng cho nàng họ Hoa tôn quý, chỉ tiếc tiện nhân này lại sớm leo lên long sàng, những lãng phí cơ hội tốt có được họ Hoa kia, còn làm cho nữ nhân xuẩn ngốc Hoa Lê Nguyệt tức giận đến chết. Nhưng tại xem ra, cũng là nàng ta may mắn, năm đó Hoa thị nhà bởi vì thông đồng với địch mà chịu tội lưu đày, bệnh tật mà chết, sớm xuống dốc, chỉ có tiện nhân này còn sống, vì sao nàng ta có cùng phải chết chứ? Vì sao nàng cùng phải chết? Diệp Linh Sương lạnh lùng nhìn nàng, chỉ lặp lại lần câu hỏi kia trong lòng.