Tính ta nóng lắm nàng ơi. Nam chính mà đào hoa làm nữ chính đau lòng hoặc là nữ chính nam chính si tình làm khổ nam chính mỗi khi đọc là cảm thấy nhói trong lòng, bực dễ sợ.
Chương 18: Tâm tư khó dò Sáng sớm hôm sau, Vân Kiều hầu hạ Diệp Linh Sương mặc quần áo xong liền mở cửa điện lấy nước ấm, khi trở về, Diệp Linh Sương thấy mặt nàng có gì khác thường, khỏi kinh ngạc hỏi câu, "Lý tổng quản chẳng lẽ ở bên ngoài hậu điện?" "Nô tỳ chưa từng gặp qua Lý công công, nương nương vì sao lại hỏi như vậy?" Vân Kiều quay đầu, kỳ quái nhìn chủ tử nhà mình liếc mắt cái hỏi, sau đó cẩn thận đem nước ấm đặt lên chiếc bàn gỗ mới sơn, quên đặt bên dưới tấm gỗ kê dày, lấy khăn mặt giá xuống cho vào chậu nước rồi đặt bên cạnh, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng liền bắt đầu hầu hạ chủ tử nhà mình rửa mặt chải đầu. Diệp Linh Sương lặng im lát, cười , "Ta muốn Lý tổng quản nghĩ Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở chỗ này của ta, tại nhất định chờ ở ngoài cửa đại điện, nghĩ tới kết quả được như ý." Vân Kiều hai mắt hơi nhướn lên, khóe miệng đột nhiên gợi lên chút cười, trong mắt sáng lóng lánh, khó trách chủ tử nhà mình đêm qua vội vã sớm nghỉ, chủ tử muốn làm cho Lý công công nghĩ đến Hoàng Thượng ở Thúy Hà điện nghỉ ngơi, chủ tử Hồng Lạc điện có bản lĩnh thế nào, Hoàng Thượng có người hầu hạ khó tránh khỏi mất hứng! "Bất quá, rốt cuộc là ta xem bản của Lý tổng quản." Diệp Linh Sương có chút tiếc hận thở dài. Vân Kiều muốn cái gì, ngoài cửa đột nhiên vang tới thanh tới của Mặc Nguyệt cùng An Đức Tử mấy người. "Để cho bọn họ đều vào ." Diệp Linh Sương chậm rãi qua, dùng nước ấm rửa mặt, xong lấy khăn nhúng nước ấm lau mặt. Vân Kiều cao giọng , mấy người lần lượt vào. "Đều nghỉ ngơi tốt chứ?" Diệp Linh Sương cười hỏi, ánh mắt quét qua mấy người. "Nô tài (nô tỳ) đều ngủ ngon." Mấy người cung kính trả lời. Đêm qua so với những ngày khác được nghỉ sớm hơn, bất quá mấy người trong lòng đều thoải mái, sao có thể ngủ ngon, hôm nay trả lời khó tránh khỏi có vài phần miễn cưỡng. "Được rồi, nên làm gì làm gì , cho dù Hoàng Thượng có đến cũng phải theo quy củ mà làm được quá giới hạn." Diệp Linh Sương nhìn mấy người, cười đến thong dong bình tĩnh, ánh mắt dừng người hai tiểu thái giám chút, "An Đức Tử, Ngô Đoàn, các ngươi lại phải vất vả canh cửa điện, cần phải chỉ người canh liên tục, các ngươi luân phiên nhau, các ngươi chắc luôn biết chính mình nên làm gì." "Nương nương dùng vất vả hai chữ là chiết cố nô tài, việc này vốn là việc nô tài nên làm." Hai người vội , mặt lộ vẻ sợ hãi, cũng có chút cảm kích. Thấy chủ tử có phân phó gì thêm liền cúi mình hành lễ rồi ra cửa, tinh thần hưng phấn canh giữ ở ngoài cửa Thúy Hà điện. "Vân Kiều, Bội Hoàn, các ngươi cũng làm việc nên làm ." Diệp Linh Sương , có chút lười biếng ngồi trở lại đoản tháp. Vân Kiều cùng Bội Hoàn hai người liếc nhau, đồng thời hành lễ sau đó lui ra ngoài. Bội Hoàn miệng khéo, ngày thường cùng với các lão nhũ mẫu cũng khá gần gũi, muốn biết tin tức gì cũng khá thuận tiện. Mà, Vân Kiều tuổi , lại hiểu được xem xét lòng người thông qua lời , khéo léo tìm hiểu được bí mật của người khác cất giấu. Để hai người tìm hiểu tin tức, Diệp Linh Sương có chút vừa lòng. "Nương nương, vẫn như trước dùng trà rồi dùng đồ ăn sáng?" Trong phòng chỉ còn mình Mặc Nguyệt, tuy hỏi câu như vậy, nhưng tay cũng nhàn rỗi, bắt đầu lấy ra hộp chứa Bích U trà, chén trà cũng nhanh chóng xuất , dùng nước còn thừa trong ấm trà súc chén trà động tác rất quen thuộc. Diệp Linh Sương cười gật đầu, nha đầu kia sớm đem thói quen của nàng nhìn thấu, đây cũng là nguyên do chính nàng thích Mặc Nguyệt hầu hạ bên người, có thể làm cho nàng đỡ chút tinh lực. Mặc Nguyệt mang theo siêu Noãn ẩm các lấy nước ấm, mình Diệp Linh Sương lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy hai cây liễu cổ thụ dường như xanh thêm vài phần. Trong lúc vô tình nhìn đến đầu giường lại thấy chiếc hương túi hoàn thành, Diệp Linh Sương trào phúng cười, tới đầu giường nhặt lên túi hương tỏa hương sen nhàn nhạt kia, tuy là hương sen, kỳ cái gì cũng ngửi thấy, bởi vì mùi hoa sen chỉ nhàn nhạt, thoảng đến có thể là mùi. Diệp Linh Sương vươn ngón trỏ vuốt ve túi hương thêu hoa sen chút, ánh mắt dừng ở túi vẫn nhúc nhích. Tịnh đế liên là hai đóa hoa sen nở chung gốc, gắn bó nương tựa vào nhau, trong muôn vàn bông hoa sen khó để tìm hai đóa hoa cùng chung gốc như vậy nên là thứ trân quý. Đáng tiếc a đáng tiếc, tịnh đế liên dù sao cũng chỉ là tịnh đế liên, có thể giống như vậy gắn bó nương tựa có mấy người đâu? Tay cầm túi hương chậm rãi buộc chặt, mặt túi sinh ra nhiều nếp nhăn, giữa hai đóa hoa sen thêu túi kia lại có vệt ngang, ngăn cách thành hai nửa."Nên như vậy mới đúng." Diệp Linh Sương lạnh lùng cười, nghe được ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiện tay đem hương túi để lại đầu giường, nhìn về phía cửa. Mặc Nguyệt đem ấm nước nóng để sang bên, lúc này mới vội vàng tiến tới : "Nương nương, mới vừa rồi nô tỳ đến cửa đại điện nhìn thấy xa xa Lý công công mang theo vài thái giám lại đây, trong tay dường như cầm tặng phẩm của Hoàng Thượng ban cho, hai tiểu thái giám còn khiêng cái tháp dài khắc hoa, hướng bên này tới." Diệp Linh Sương khỏi kinh ngạc, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, " có nhìn lầm? Quả đúng là hướng Thúy Hà điện bên này, mà phải Hồng Lạc điện?" "Chắc chắn trăm lần." Giống như sợ chủ tử tin, Mặc Nguyệt còn nhấn mạnh ngữ khí. Diệp Linh Sương buồn cười tiếng, "Hoàng Thượng kỳ quái, ban cho phi tần vừa sủng hạnh, lại ban cho ta phi tử được sủng hạnh này." Đến bây giờ, Lý Phúc Thăng có khả năng ràng đêm qua người Hoàng Thượng sủng hạnh là ai, việc này cũng hợp với lẽ thường. Diệp Linh Sương cúi đầu nghĩ, ngoài cửa điện ngoại liền vang giọng của Lý Phúc Thăng. Diệp Linh Sương tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng, hơi nâng làn váy, ra cửa xem có chuyện gì. Lần ban thưởng này so với các lần trước vừa được sủng hạnh đưa tới nhiều lắm, dễ thấy nhất là chiếc tháp dài điêu khắc tinh xảo, phía còn có cái đệm màu hồng nhạt, lại đến là mấy chiếc bình trân quý đựng lá trà, Diệp Linh Sương chỉ liếc mắt cái nhìn màu vàng bình, hiểu , Hoàng Thượng hào phóng, đây chẳng phải là Phổ Nhị Thanh trà lần trước Hiền phi lấy ra khoe sao, cuối cùng nhìn đến mâm quả bồ đào, Diệp Linh Sương sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong đó. Nàng thiếu chút nữa quên câu của Hoàng Thượng khi tán tỉnh nàng. Mắt trừng trừng giống quả bồ đào sao? Diệp Linh Sương ngừng cười nhạo trong lòng, đời trước nàng như thế nào nhìn ra Hoàng Thượng cũng là kẻ biết ve vãn tán tỉnh như vậy?! Đợi Lý Phúc Thăng hoàn thành việc tuyên ban thưởng, Diệp Linh Sương mới có chút xấu hổ hướng cười cười, "Lý công công, ta ngờ tới công công đến chuyến, cũng chuẩn bị cái gì, công công xin đừng trách." Lý Phúc Thăng tất nhiên là biết được ý tứ này của Diệp sung viện, lại muốn lấy hà bao bạc vụn thưởng ? Nhưng cho tới bây giờ, Diệp sung viện lại biết, hai cái hà bao đều ở chỗ Hoàng Thượng. "Tâm ý của Diệp sung viện nô tài xin lĩnh, cần khách khí như vậy, về sau cũng cần như vậy, như vậy khiến nô tài khó xử." Lý Phúc Thăng mặt có chút toát mồ hôi . Trước kia các cung điện khác sau khi tuyên ban thưởng xong, có phi tần nào lại tặng vòng tay phỉ thúy hay trâm ngọc, mà vị Diệp sung viện trước mắt này lại ngược lại, đưa bạc vụn còn đưa đến nghiện, đường đường tổng quản thái giám đâu cần chút bạc vụn như vậy. "Công công còn muốn Hồng Lạc điện tuyên chỉ?" Thấy Lý Phúc Thăng nhận tâm ý của mình xong liền chuẩn bị rời , Diệp Linh Sương thuận miệng hỏi câu, mặt mang theo vài phần vui. Lý Phúc Thăng mặt mang kinh ngạc, trả lời: "Nô tài muốn Hồng Lạc điện, chính là Diệp sung viện như thế nào biết được?" Nghe lời này, vẻ mặt Diệp Linh Sương hơi lộ ra vẻ ảm đạm, chua sót cười, " có gì, ta đoán, Lý công công sớm thôi, đừng làm cho Liễu tài nhân sốt ruột chờ." Lý Phúc Thăng kỳ quái nhìn nàng cái, cung kính hành lễ rồi mới rời . quả là muốn Hồng Lạc điện, theo lệnh của Hoàng Thượng đưa tới hộp trà chứ có gì khác. Mới vừa rồi có nhìn lầm, phản ứng của Diệp sung viện hẳn là...ghen? Nữ nhân ở hậu cung tuyệt đối được ghen tị vì nữ nhân của Hoàng Thượng rất nhiều, muốn phân cao thấp sớm muộn cũng bị chết chìm trong bình dấm chua. Nữ nhân ghen tị trong hậu cung to lớn này sớm hay muộn cũng bị người khác dẫm nát dưới chân, mà Hoàng Thượng cũng tính là người biết thương hương tiếc ngọc. Nữ tử ghen tị bị cho là mất giáo nghi hậu cung, bị biếm vào lãnh cung cũng ít. Lý Phúc Thăng lắc đầu, biết nên Diệp sung viện thông minh hay vẫn là ngu ngốc đây. Lý Phúc Thăng mới bao lâu, bên này Vân Kiều cùng Bội Hoàn liền mang theo tin tức về, xem vẻ mặt thả lỏng kia, nghĩ đến tin tức cũng có gì sai biệt. Diệp Linh Sương nằm nghiêng tháp dài điêu khắc tinh xảo mới được ban thưởng, thoải mái điều chỉnh tư thế, vẻ mặt lộ ý cười, " , chuyện gì làm cho các ngươi cao hứng thành như vậy." Bội Hoàn giành trước: "Nương nương, buổi tối hôm qua Hoàng Thượng có nghỉ ở Hồng Lạc điện, mà là quay trở lại Thúy Hà điện, thấy trong điện đèn tắt, cửa cũng đóng, mới mất hưng trở về Long Khuyết điện." Bội Hoàn vẻ mặt mang ý cười, mở miệng, tiếp: "Nghe Hoàng Thượng bộ mình trở về, nửa đường Hoàng Thượng gặp Lý công công, hai người mới trước sau trở về Long Khuyết điện, sau khi trở về canh giờ muộn, lâm hạnh bất kì phi tần nào." Mặc Nguyệt giật mình đứng bên, Diệp Linh Sương cũng giật mình sửng sốt hồi lâu. Nhưng giật mình kia cũng chỉ trong chớp mắt liền trở lại vẻ mặt bình tĩnh ung dung, mi mắt rủ xuống che đôi mắt sâu thăm thẳm, cặp mắt bị Đại Yến Đế gọi đùa là quả bồ đào hoàn toàn còn. Đại Yến Đế, Tề Thiên Hữu, bản cung càng ngày càng hiểu ngươi ...
Tem, hay quá đê eeeeeeeee. ra trong lòng DLS cũng HĐ nhưng chắc vì thù hận nên cho rằng mình . Nếu vì sao lại để ý chiếc túi thêu hoa sen tịnh đế và ý nghĩa của nó. Rồi thất vọng mà ngăn cách hai đóa hoa.Thank nàng nhé. Nhưng mà tuần có 1 chap đọc phê nơi nàng ơi.