1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh hậu cung sấm quan ký - Thiên Nguyệt Mười Ba

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 56 TÁNG HOA
      Tử Oánh chọn ngày mùng ba tháng chạp để truyền Hứa thị tiến cung. Buối sáng tuyết rơi lả tả, trong lòng nàng cũng trầm trầm, lát sau tuyết ngừng. Hứa thị bước phòng bên ngoài, cởi áo choàng đưa cho Đào nhi, sau khi xua cái lạnh mới vào trong. Thấy Tử Oánh liền hành đại lễ “ Nương nương cát tường”

      “ mẫu thân mau đứng lên “ Tô Noãn nầng nàng ta ngồi ghế con, Tử Oánh ngồi đại khàng, nàng mặt xiêm y đơn giản màu xanh lá mạ, đùi đắp chăn gấm “ Xảo nhi, thượng trà, dùng trà hôm trước hoàng thượng ban thưởng.”

      “ Nương nương, là thánh sủng suy, lão gia biết cũng an tâm.” Hứa thị dừng chút mưới dám gạt nương nương, lần này thiếp thân tiến cung là có số việc.. Lão gia nghe Nhị nãi nãi xảy ra chuyện?”

      Tử Oánh giả bộ thở dài “ Việc này cũng lạ, nếu ta biết muội ấy có ý tưởng này tốt rồi.” Nàng cho Tô Noãn ánh mắt, cho toàn bộ cung nữ thái giám lui xuống, giọng “ Lúc đầu muội ấy hại đứa trong bụng Tuyết phi, hoàng thượng niệm tình muội ấy còn tuổi nên chỉ phạt cấm túc, ngờ lần này muội ấy lại đánh chủ ý lên Nhị hoàng tử..”

      Hứa thị che miệng, trong mắt lộ ra sợ hãi “ Nương nương đừng làm thiếp thân sợ, nếu hoàng thượng trách tội xuống làm sao cho tốt?”

      “ Nhưng cũng được chọc giận Thái hậu, tại bụng ta lớn như vậy cũng phải chép nữ giới, Thái hậu quan trọng hơn Thẩm gia chúng ta ít đâu.”

      Mặt Hứa thị trắng bệch,trong lòng thầm hận Uyển gây phiền toái, cùng nương nàng giống nhau, làm người ta bớt lo.

      Tử Oánh nhìn sắc mặt hứa thị biết bà ta nghĩ gì. Tử Oánh nhìn tuyết ngừng nảy ra ý “ bằng mẫu thân cùng ta dạo chút.”

      “ Nương nương, người mang thai, bên ngoài lại lạnh..”

      sao, phủ thêm áo choàng là được” Đứng dậy đặt lên tay hứa thị, Tô Noãn tiến lên đỡ bên còn lại, Tử Oánh quay đầu cười “ Lát nữa Mai Ngôn đến tìm ta, ngươi lưu lại cùng nàng ấy.”

      Tô Noãn quỳ gối đáp “ Vâng”. Xảo nhi tiến lên đỡ nàng, mấy người ra ngoài.

      KHi bóng dáng các nàng khuất, Tô Noãn bày ra vẻ đăm chiêu, gần đây nương nương rất đúng. Ban đêm hoàng thượng muốn ở lại cũng bị nương nương dùng cớ thân mình khỏe đuổi , có nên bẩm báo chủ tử?

      Đoàn người Tử oánh vừa vừa ngắm tuyết , lại đến nhà ấm xem hoa lan trân quý, lúc ra ngoài trời hơi mờ mịt, bất chợt có những bông tuyết phiêu du.

      Dọc đường Hứa thị rất khẩn trương, bà ta sợ cái thai của Tử Oánh xảy ra chuyện, lúc đó chỉ có mình bà ta phải chịu trách nhiệm, vinh quang của cả Thẩm gia đều phụ thuộc vào nàng.

      “ Nương nương, tuyết rơi ngày càng nhiều, bằng chúng ta đến cung của Huệ tần nghỉ ngơi chút.”

      “ Cũng được, Nhị hoàng tử bị ôm đến chỗ Quý phi, nàng ấy nhất định thương tâm, chúng ta nhìn cái.” Tử Oánh gật đầu “ Vừa vặn ta cũng mệt mỏi.”

      Nghe nàng mệt mỏi, Lâm Ngôn và vài thái giám liền nâng cao tinh thần, khiêng kiệu đến, sai thái giám đến Sướng An cung thông báo.

      Đến Sướng An cung, Huệ tần phờ phạc, vài ngày qua cũng gầy còng, mặt gần như có chút thịt. Thấy nàng cũng nhàn nhạt câu “ Muội muội” còn phô trưởng như ngày xưa.

      quấy rầy tỷ tỷ, đây là mẫu thân của muội, Hứa thị.” Hứa thị hành lễ, ba người phân theo phân vị ngồi xuống.

      biết muội quản lạnh giá đến tìm bản cung là có chuyện gì?”

      “ Việc có, cùng mẫu thân thưởng tuyết lát liền mệt mỏi nên đến chỗ tỷ nghỉ tạm” Tử Oánh nâng trà nhấp ngụm “ Xem ra tỷ chào đón muội. Muội nhớ ngày mới tiến ung, Tỷ rất thích muội, thưởng truyền muội đến Sướng An cung.”

      Huệ tần biến sắc, Hứa thị ở bên cạnh như ngồi đống lửa. mặt tử Oánh thủy chung mang nụ cười “ Chẳng lẽ tỷ tỷ quên, lúc trước mảnh tâm ý của tỷ với Nhi hoàng tử cũng làm muội cảm động, ngay cả tư vị của canh hồng lệ cũng làm muội nhớ mãi quên.”

      Nghe thấy canh hồng lệ, mặt Huệ tần lúc đỏ lúc trắng, chỉ nghe Tử Oánh giọng tiếp “ Ngươi nwoj ta đâu chỉ là canh hồng lệ!” Ngữ khí sắc bén nhưng lại như dao cắt thịt nàng ta, làm nàng ta cảm thấy như làm chuyện gì thương thiên hại lỹ.

      Cố gắng hòa hoãn sắc mặt Huệ tần cười “ Muội muội đùa, tỷ có tâm tư tinh tế như muội nên hiểu muội gì.”

      Tử Oánh nở nụ cười khinh thường, cho Xảo nhi ánh mắt “ Tỷ tỷ, ở đây nhiều người bằng để các nàng ra bên ngoài dùng chén trà, cũng là thể hiền từ của tỷ.”

      “ bọn họ là nô tài có bổn phận phải hầu hạ chúng ta.” Huệ tần có quên Tử Oánh mang thai, nếu xảy ra chuyện mà chỉ có mình nàng ta nàng ta thể chối cãi. Nghĩ đến Tử Oánh vừa uống ngụm trà trong Sướng An cung, nếu đứa xảy ra chuyện, nàng ta còn đường chối cãi, nghĩ đến đây sắc mặt nàng ta trắng bệch.

      Nhưng chắc nàng ta ( Tử Oánh) lấy đứa ra đùa chứ?

      “ Đúng vậy, mà tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng, tuy rằng Nhị hoàng tử được đưa cho QUý phi nuôi dưỡng nhưng dù thế nào tỷ cũng là mẹ đẻ của . CHờ khi lớn hơn chút nữa biết hiếu kính tỷ.”

      xong lại nhấp ngụm trà, Huệ tần nhìn thấy mà hết hồn, trong lòng nàng ta bất an, cảm thấy lai gải bất thiện ( người đến tốt)

      “ Bụng, bụng ta đau quá..” Tử Oánh đột nhiên ôm bụng kêu, dọa cho Hứa thị chết trân, nhũn ở ghế, muốn gọi người cũng phát ra tiếng.

      Xảo nhi vội gọi Lâm Ngôn, Lâm Ngôn sai tiểu thái giám tìm thái y, còn bản thân bẩm bào hoàng thượng. Huệ tần ngồi yên ghế, chẳng lẽ Ngọc tần dùng đứa để hãm hại bản thân?

      Nhưng là xảy ra chuyện ở Sướng An cung, dù thế nào bản thân cũng bị liên lụy.

      Nhị hoàng tử thể có mẫu thân phạm tội, dù là mẹ đẻ cũng thể. Bắng Nhị hoàng tử sao có tư cách tranh cùng đại hoàng tử? Sao triều thần có thể ủng hộ Nhị hoàng tử? Hoàng thượng còn trẻ, về sau ngày càng có nhiều đứa trẻ, trong bụng Tuyết phi còn có cái, ai có thể dám chắc sau này Hoàng Thượng ghét bỏ Nhị hoàng tử?

      Cung nữ gắt gao che chở Huệ tần, Huệ tần phun ra ngụm khí khó chịu, nàng ta thấy thế nào bản thân cũng bị thua nước cờ, thậm chí cần Tử Oánh cáo trạng, hoàng thượng cũng xử trí nàng ta.

      Thậm chí Hoàng Thượng vì muốn đền bù cho nàng ta ( Tử Oánh) có khả năng ôm Nhị hoàng tử cho nàng ta ( Tử Oánh) nuôi nầng, lúc đó ở trong cung chính là còn chỗ cho nàng ta ( Huệ tần) sống.

      Sinh nhưng có công nuôi dưỡng, huống chi mười mấy năm sau nàng ta còn ở đời ? Bên tai truyền đến tiếng của Ngọc tần, mỗi tiếng rơi vào tai nàng ta giống như bùa đòi mạng.

      Nàng ( Huệ tần) và nàng ta ( Tử Oánh) có thâm thù đại hận gì? Chỉ là nàng( HT) để nàng ta ( TU) dùng canh hồng lệ mà nàng ta ( TU) muốn đưa nàng vào chỗ chết.

      Thẩm tần- Uyển ! Các nàng là tỷ muội, trong cung lại truyền ra các nàng bất hòa, nhưng dù sao cũng là nữ nhân Thẩm gia. Uyển vừa vào lãnh cung, Tử Oánh liền tiếc đứa trong bụng mà hãm hại nàng( HT)?

      Rất nhanh thái y chạy đến, sau khi xem mạch “ nâng nương nương trở về, được để gió lọt vào, lại cho người chuẩn bị nước nóng.” xong nhanh chóng khai đơn thuốc.

      Khi Dịch Thụy Cảnh chạy đến Tử Oánh đau đến mức ngất , bọn thái giám muốn nâng lên kiệu. liền phân phó Ngụy công công “ nâng kiệu của Trẫm đến đây, đặt Ngọc tần lên kiệu của Trẫm.”

      “ hoàng thượng, chỉ sợ ổn, người Ngọc tần nương nương có máu, chỉ sợ ô uế..” Ngụy công công thấp giọng . Dịch Thụy cảnh đạp “ Dong dài thêm câu Trẫm thưởng cho người hai mươi đại bản, còn mau”

      Miễn lễ cho thái y “ thai của Ngọc tần như thế nào? Có việc gì ?”

      Trong lòng thái y biết sợ là hôm nay phải để đầu lại đây, thanh nghẹn ngào “ Hồi, hồi hoàng thượng, thai của Ngọc tần sợ là khoogn giữ được, vi thần mở đơn thuốc đảm bảo Ngọc tần bình an vô .”

      Dịch Thụy Cảnh bóp cổ với thái y “ Ngươi cho Trẫm! thai cỉa Ngọc tần rất tốt, sao lại đẻ non?!”

      Thái y dám giãy dụa, hít thở ngày càng khó khăn, đến khi sắp thở nổi Dịch Thụy Cảnh mới buông ra, nhìn Huệ tần nhũn ghế, trong mắt đầy sát khí.

      Nếu động thủ tại nàng ta là xác chết, nhưng tự giết nàng ta, ngay cả nhìn nàng ta cũng thấy bẩn.

      Dịch Thụy Cảnh xoay người ra ngoài, phân phó Ngụy công công bao vây Sướng An cung, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi nhưng ngồi kiệu, mà nhanh chóng đuổi theo kiệu của Tử Oánh. TRong lòng buồn bã, và đứa của nàng có duyên.

      cảm thấy dường như bản thân từng trải qua loại tình cảnh này, khi vội vàng chạy đến chỉ còn lại thi thể cảu nàng và đứa .

      Thậm chí đến cái liếc mắt cuối cùng nàng cũng lưu cho .

      ;loại cảm giác này làm cho ngực khó chịu. Dưới chân bước càng mau, Ngụy công công thở hổn hển chạy theo mà kịp.

      sâu sắc cảm thấy hoàng thượng đối với vị chủ tử kia phải chỉ là nhất thời nhiệt tình.

      Cả người nàng nâng nâng, biết bản thân ở đâu, bây giờ là năm nào. Bụng truyền đến cảm giác đau đớn để nàng cảm thấy nàng sinh ra đứa mềm yếu nho .

      Lát sau nàng lại ở tỏng cảnh Uyển bóp chết đứa bé của nàng, nàng ở bên cạnh nhưng lại làm được gì. Cung nữ bên người UYển lôi kéo nàng, vả miệng nàng, cuối cùng do nàng cầu xin Uyển mới ban cho nàng ly rượu độc.

      Đau đớn khi uống rượu độc nàng thể chịu được nhưng khi nghĩ đến như thế có thể cùng con, giúp nó còn đơn,nàng liền sợ hãi.

      bàn tay ấm áp lau nước mắt mặt nàng, sau đó nàng được ôm vào vòm ngực ấm áp. Nàng như cảm nhận được và thấy yên tâm hơn, người dần trầm lại, nặng nề ngủ…

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 57 PHIÊN NGOẠI
      Uyển ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt ngơ ngác có tiêu điểm, cầm lược tay nhưng lại chải tóc, ngay vừa rồi, nàng ta hại chết đích tỷ của mình.

      Tử nàng ta biết mình và đích tỷ giống nhau, nàng là con vợ cả, mẫu thân là con Tân gia – gia thế hiển hách ở Giang Nam. Mà nàng ta là con cảu di nương xuất thuân nô tỳ, ỷ vào hầu hạ trong phủ nên có chút thể diện.

      Nàng ta cam lòng dựa vào cái gì mà Thẩm Tử Oánh có thể phong quang bốn phía mà nàng ta chỉ có thể núp dưới bóng của nàng? Đến khi mẹ cả Tân thị qua đời, nàng ta mới thở phào, năm đó nàng ta bảy tuổi.

      Thẩm Tử Oánh vào cung, nàng ta cũng muốn tiến cung, dù phải quỳ dưới chân của Vận Điềm, nàng ta thể thua nàng bước, dù phải trả giá như thế nào cũng phải theo kịp bước của nàng. Dập đầu cái được dập hai cái, dập đến khi đáp ứng mưới thôi, chẳng để ý đến đầu chảy máu, nàng ta chỉ biết vui mừng.

      Thẩm Tử Oánh ngươi đừng mơ ngồi lên đầu ta.

      Ngày ấy tiến cung, trời ảm đảm, thấy mặt trời nhưng với nàng ta đó vẫn là ngày đẹp nhất. Nàng ta thỉnh an Thái Hậu, thần sắc thái hậu nhàn nhạt nhưng khi nghe thấy nàng là muội muội của Tử Oánh trong mắt lên tia sáng.

      Nàng ta nhìn nhầm, nàng ta biết đó là cơ hội. chỉ cần ôm chặt đùi thái hậu sau này trong cung nàng ta ngồi lên đầu Tử Oánh.

      Quả nhiên Thái Hậu giới thiệu nàng cho hoàng thượng, hoàng thượng so với tưởng tượng của nàng ta trẻ hơn, mày kiếm mắt phượng là thiên chi kiêu tử. nàng ta thừa nhận khi nhìn thấy hoàng thượng trong lòng nàng ta còn nghĩ đến Tử Oánh, lòng chỉ muốn ở bên .

      Đêm đó nàng ta thị tẩm, người nàng luân hãm nhưng mặt lại tia động tình hay thương hại. để ý nàng đau xót mà tiến vào, thậm chí nàng ta hoài nghi có biết ai nằm dưới thân ? Hoặc trong mắt , ai cũng giống nhau.

      Hôm sau tỉnh lại thấy thân ảnh của , nàng ngồi dậy, trong lòng ngọt ngào, từ nay về sau nàng ta là nữu nhân tôn quý nhất thiên hạ.

      Sau khi thỉnh an Tử Oánh đến chỗ nàng, mặt luôn tươi cười. Nàng ta quay lưng lại lộ ra khinh thường, Thẩm Tử Oánh vĩnh viễn đều như vậy, cho rằng tất cả mọi người đối tốt với nàng, có đô khi nàng ta hoài nghi có phải Tử Oánh bị ngu hay ?

      “ Muội muội, có phải phụ thân sợ ta ở trong cung đơn nên mới để muội tiến cung? Phụ thân là, ủy khuất muội.” Tử Oánh lôi kéo nàng ta “ Về sau hai chúng ta ở trong cung nâng đỡ lẫn nhau, làm Thẩm gia được vinh dự.”

      Thấy vẻ mặt nàng ta mệt mởi liền ngừng lại “Mệt mỏi sao? Có phải lạ giường ?”

      , hôm qua muội ngủ rất ngon, là hoàng thượng ép buộc muội mệt mỏi.” Càng về sau càng .

      mặt Tử Oánh trắng bệch miễn cưỡng “ Chúc mừng muội, ta biết hôm qua hoàng thượng nghỉ tại đây. Ta nghe muội ngủ ngon, là hồ đồ.”

      Uyển thấy mặt Tử Oánh vẫn duy trì phong phạm của đích tỷ tỏng mắt nên khinh thường nhưng vẫ tươi cười “ Di nương bảo muội thay người vấn an tỷ tỷ, thân thể lão phu nhân và phụ thân đều tốt, trong phủ có di nương lo liệu, tỷ cứ yên tâm.”

      “ Ann, di nương làm việc luôn ổn thỏa” Tử Oánh gật đầu, do dự “ Muội muội, hoàng thượng đối với muội có ôn nhu?”

      Uyển sửng sốt, nhớ tới đêm quan hoàng thượng cố kỵ nàng đau dớn, thẹn thùng “ tỷ tỷ, hoàng thượng rất ôn nhu? Sao tỷ lại hỏi vậy? Chẳng lẽ hoàng thượng ôn nhu với tỷ?”

      Tử Oánh lắc đầu “ Cũng phải, chỉ là hoàng thượng..” ngẩng đầu thấy Uyển lắng tai nghe ngại ngùng cười gì thêm.

      Uyển thấy nàng gì liền tiến lên cù loét “ Tỷ tỷ còn dấu giếm ta sao.”

      Tử Oánh cười đến hụt hơi, vội cầu xin tha thứ “ Muội muội tốt của ta,lần sau ta dám nữa, ta , ta còn được sao.”

      Chỉnh lại y phục, nàng giọng bên tai Uyển “ chính là bna đêm hoàng thượng đều muốn vài lần, ta chịu nổi.”

      “ hoàng thượng trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, đây là hết sức bình thường a. nhưng nếu tỷ chịu nổi, muội nguyện ý phân ưu với tỷ.”

      “ Ân, đứng là muội muội tốt của ta.”

      Sau khi Tử Oánh về câu nới “ muội muội nguyện ý phân ưu với tỷ” luôn quẩy quanh trogn đầu, nàng cảm thấy có gì đó đúng nhưng nghĩ mãi cũng biết sai ở đâu.

      Trong điện, Ngụy công công vào bẩm báo Dịch Thụy Cảnh phê sổ con “ Hoàng thượng, công công kính phòng đến, đêm này người muốn lật bài tử của ai?”

      Dịch Thụy Cảnh buông bút, nhìn lướt qua thẻ bài, thẻ bài của Huệ phi và quý phi ở hàng dễ thấy nhất, tiếp đó là Hiền phi, Thục phi, Vinh tần, Tuyết tần, Phương tần, Tường tần… chạm đến thẻ bài của Thẩm quý nhân ( Tử Oánh) tùy tay lật, công công kính phòng vội lui xuống thông báo để Tử Oánh chuẩn bị.

      Tử oánh bất an tắm rửa, mỗi lần truyền nàng thị tẩm nàng lại khẩn trương. Quả nhiên ban đêm nàng bị lăn qua lăn lại mấy lần, chỉ là khi ôm nàng tắm nàng lại nghĩ có phải cũng ôm Uyển như vậy, trong lòng tựa như bị dao cắt,

      ở trong lòng giãy dụa nhảy xuống, trầm nhìn nàng miễn cưỡng lau người, thân mình nàng cứng đờ, mấy tháng ở chung nàng biết càng im lặng càng chứng tỏ nổi giận.

      Nhưng nàng cũng thể quay người với “ Gia, người tiếp tục ôm thiếp tắm rửa ?”

      Nhanh chóng lau xong, Tử Oánh dùng hết sức leo lên giường. Dịch Thụy Cảnh cười nhạo “ Trong mắt nàng tránh Trẫm càng xa càng tốt sao?”

      “..” Tử Oánh nhất thời phản ứng kịp, ra ngoài.

      Rất nhanh tất cả mọi người biết Tử Oánh bị thất sủng, đêm khuya hoàng thượng đến chỗ Uyển .

      Nàng trừ bỏ phải gặm nhấm nỗi đâu, ban ngày còn phải ứng phó với Uyển đến làm khách, nàng ta và hoàng thượng ân ái như thế nào, trong lòng nàng nửa cao hứng, nửa chua xót.

      Đây phải lần đầu tiên Tử Oánh hâm mộ Uyển , phụ thân luôn sủng ái Uyển , đối với đích nữ là nàng chỉ là bày vẻ mặt. Tuy Hoàng di nương cũng tốt, nhưng chung quy cũng phải thân mẫu thân, huống chi nàng tin Hoàng di nương lòng đối tốt với mình, chỉ là phụ thân sủng ái hoàng di nương nên nàng muốn nhiều chuyện bằng ít chuyện.

      Sau khi Tử Oánh mang thai thời gian đến hậu cung rất ít, mỗi lần đều vội vàng đến chỗ Uyễn rồi .

      Sau khi Uyển biết Tử Oánh mang thai trong lòng ăn đầy dấm chua. Nàng ta vừa mong đứa bé đó được sinh ra, lại vừa sợ đứa bé được sinh ra, ngày ngày dày vò khiến nàng ta gầy vòng so với khi tiến cung.

      Thái hậu từ ái lôi kéo tay nàng ta, dặn nàng ta phải thường xuyên thăm Tử OÁnh, dù sao cũng là nữ nhân Thẩm gia, lại đưa cho nàng ta vòng cổ đẹp đẽ, đây là thưởng cho Tử Oánh.

      Nàng ta mang cho Tử Oánh, mà đưa cho Quýt nhi, Quýt nhi sợ hãi nhận lấy, về sau lại càng thân thiết với nàng ta. TRong cung người thầm muốn hại nàng rất nhiều, nàng ta chỉ thuận tay giúp phen. Dựa vào cái gì ngay cả thái y cũng ủng hộ Tử Oánh?

      Nàng ta nghĩ nàng ta hại đứa của Tử Oánh, ở trong cung có đứa cũng sao, tốt xấu gì người vẫn còn sống- coi như bù đắp cho nang mấy năm nay vẫn luôn nghe lời di nwuong.

      Huệ phi dùng Nhị hoàng tử hãm hại Tử Oánh, nàng ta thuận nước đẩy thuyền để QUýt nhi vạch trần Tử OÁnh, lại cắn thêm cho ngụm, biểu cảm thể tin của Tử Oánh làm nàng ta vô cùng thống khoái!

      Haha, cái ngốc tử như ngươi còn sống ta mãi phải là đích nữ Thẩm gia, sủng phi của hoàng thượng thế nào, còn phải vẫn chết trong tay ta.

      TRong lãng cung, ánh mắt quật cường của Tử oánh làm nàng ta đau đớn. Nhớ hồi , có gì hay Tử OÁnh đều nhường cho nàng ta, đồ mà Tử Oánh rất thích cũng tặng cho nàng ta. Thậm chí nàng ta còn nhớ Tân thị là người hòa ái, luôn làm nhiều điểm tâm, để hai người các nàng mệt mỏi ăn.

      KHi nào nàng ta bắt đầu thay đổi? Là đích nữ của tam thúc chơi với nàng ta, là lúc nàng ta biết di nương trước kia là tỳ nữ?

      lâu lắm rồi nàng ta nhớ được, chuyện hồi cũng coi như quên mất.

      Uyển sớm chết tâm cũng nhàng thở phào. Đây là lần đầu Tử Oánh dùng ánh mắt đó nhìn nàng ta, ánh mắt hận thể lóc da thịt. Ánh mắt đó làm nàng ta bưng rượu độc càng chắc chắn, có chút quyến luyến.

      Nàng ta vốn tưởng thần ai biết Tử Oánh và đứa chết, nhưng ngờ hoàng thượng lại phát giận, ôm Nhị hoàng tử đến chỗ QUý phi, Huệ phi bị hạ xuống tần, nàng ta được ban ly rượu độc.

      như vậy tại sao hoàng thượng lại biếm Tử Oánh vào lãnh cung? tại người chết lại muốn các nàng phải chôn cùng?

      Uyển cầm lược, thái giám bưng rượu đứng bên cạnh thúc giục, nhưng muốn người ta xem cũng được.

      Nàng ta những khi hoàng thượng ở lại, hỏi nhiều nhất là chuyện khi nàng ta còn ở nhà, nàng ta hồn nhiên tưởng rằng nàng ta trong lòng hoàng thượng khác với người khác. tại nghĩ lại thấy hỏi chẳng qua là muốn biết chuyện của Tử Oánh mà thôi.

      Mỗi khi đến cao trào gọi “ ” có lẽ đó chỉ là do nàng ta tự nghĩ, ràng là gọi “ Oánh oánh”

      cho nàng ta tất cả chỉ vì nàng ta là nữ nhân Thẩm gia, là muội muội của nàng.

      Nàng ta cười ra tiếng, bưng ly rượu độc, vị cay xuống bụng cay đau. Lúc đó có phải Tử Oánh cũng đau nhưu vậy? khi đó nàng nghĩ gì? Nước mắt theo mặt rơi xuống nhưng trong lòng nàng ta lại có tia hối hận.

      Đáng thương cho Tử Oánh từ đầu đến cuối đều biết tâm ý của hoàng thượng. Vậy nàng ta giữ kín bí mật này, dù có xuống địa ngục nàng ta cũng cho Tử Oánh, để cho nàng và nàng ta cùng thống hận hoàng thượng !

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 58: THĂNG PHI
      Khi Tử Oánh tỉnh lại trời vẫn còn tối, nghĩ đến chắc còn sớm, nàng lại phảng phất như ngủ cả đời. bàn tay để bụng nàng, hơi thở ấm áp truyền đên, sau đó giọng trầm thấp truyền đến đỉnh đầu nàng “ Oánh Oánh, tỉnh rồi sao”

      Trải qua đêm cằm lún phún màu xanh, cọ lên má nàng “ Nàng ngủ tròn ngày đêm, có đói bụng ?”

      Tử oánh ngờ là ban đêm? Chả trách cơ thể nàng giống như có chút lực. Nghĩ đến đứa còn, mấy tháng này lại lo lắng chịu đựng, tất cả ở giờ khắc này sụp đổ, lúc đầu nàng chỉ giọng nức nở, sau đó dần khóc lớn. Dịch Thụy Cảnh luôn ở bên cạnh nàng, chậm raĩ vuốt lưng cho nàng.

      Khóc hồi lâu, muốn nàng tiếp tục khóc nữa. nâng mặt nàng hai mắt nhìn nhau “ Oánh oánh, sau này chúng ta còn có đứa .” Hôn lên trán nàng “ còn rất nhiều đứa .”

      “ Nhưng bao giờ là đứa này..” Nàng nghẹn ngào .

      “ Oánh oánh” tăng ngữ khí “ Đừng khóc, cẩn thận hỏng mắt, lần này đứa có duyên với chúng ta, chúng ta cùng nhau chờ nó lần sau đầu thai vào bụng nàng được .”

      Nàng ngừng khóc, lúc nãy là phát tiết. mấy tháng tâm tình khó chịu, giờ tốt hơn nhiều. hỏi “ Hoàng thượng, người dùng cơm chưa?”

      “ Chưa, nàng luôn ngủ, ta có tâm tình dùng cơm.” Dịch Thụy Cảnh hôn lên trán nàng “ Oánh Oánh Trẫm cam đoan với nàng bỏ qua cho Huệ tần.”

      Tử Oánh gật đầu, cũng may Huệ tần còn cơ hội chuyển người. Trận này coi như nàng báo thù cho con. Dịch Thụy Cảnh thấy mặt nàng trắng bệch, phân phó Ngụy công công “ TRuyền thiện .”

      Ngụy công công đáp “ vâng” thanh mang theo nghẹn ngào. Tử Oánh kinh ngạc nhìn Dịch Thụy Cảnh. Ngụy công công luôn bất động thanh sắc, sao lần này lại thất thố như vậy?

      Đó phải là từ hôm qua, sau khi hoàng thượng vào Vĩnh Hòa cung uống giọt nước. Sáng hôm nay lại phá lệ vào triều, ăn đồ ăn sáng, ngọ thiện cũng truyền. làm cho bọn thái giám gấp đến độ vòng quang, chọc giận hoàng thượng, hoàng thượng trực tiếp thưởng cho mỗi người mấy bản tử.

      Bản tử là chuyện , nhưng hoàng thượng là thiên tử, sao có thể ngày ăn? Ngụy công công chỉ có thể yên lặng cầu xin Ngọc tần nhanh chóng tỉnh lại, để hoàng thượng dùng vài thứ.

      Hai người để thái giám bày bàn ăn giường. Tử Oánh có khẩu vị nhưng Ngụy công vài lần cho nàng ánh mắt, biết nàng ăn, cũng ăn, Phá lệ ăn mấy đồ ăn nóng lại làm bụng nàng thoải mái ít.

      Là tay nghề của Chi Hoa. Xem ra Ngụy công công rất gấp nên mới mười Chi Hoa nương ra tay, hơn nữa khẳng định là sớm mời tới.

      Sắc mặt DỊch Thụy Cảnh tốt, Tử Oánh nghĩ chắc nguyên nhân là vì Lạc công tử. Nàng nghĩ dù sao cũng làm người tốt, dứt khoát làm cho tròn. Gắp đồ ăn cho “ Tay nghề của Chi Hoa vẫn tốt như vậy.”

      Sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, trừng mắt Ngụy công công đứng bên cạnh “ Lần sau Trẫm dễ bỏ qua cho ngươi như vậy đâu!”

      “ Vâng, vâng, nô tài đa tạ Ngọc tần nương nương.”

      Dùng bữa xong lại phê sổ con như ngày xưa, mà tiếp tục cùng nàng nằm giường. Nàng có chút bất an, dường như hiểu băn khoăn của nàng, xoa đầu nàng “ sao, ngày nào Trẫm cũng lên triều, ngẫu nhiên cũng phải nghỉ ngày. Còn khó chịu ?”

      , tốt lắm.”

      “ Lát phải uống thuốc, phải kiên trì uống trong tháng.”

      “ Ân” thấy nàng mệt mỏi cũng làm phiền nàng. Đào nhi bưng thuốc lên, nàng sợ hãi mà uống hết, lưu lại giọt, so với nỗi đau mất con thuốc đắng này có là gì.

      yên lặng nhìn, sợ lát sau nàng nôn ra.

      khí trong cung khẩn trương, cung nữ thái giám cụp đuôi làm người. ngay cả cung của các nương nương cũng đóng cửa, nếu khẩn cấp ra ngoài. Đầu tiên hoàng thượng cho người vây hãm Sướng An cung, nửa ngày sau tuyên chỉ huệ tần mưu hại con nối dòng tước bỏ phong hào Huệ tần, biếm vào lãnh cung.

      thầm phái mười hai Kim vệ điều tra trong cung, muốn biết ngoại trừ huệ tần còn có ai động thủ.

      Dịch Thụy Cảnh cho huệ tần cơ hội biện bạch, trực tiếp đưa đến lãnh cung, cung nữ thái giám bên cạnh loạn côn đánh chết, cung nữ thái giám trong Sướng An cung toàn bộ đưa vào thận hình tư.

      Rất nhanh chuyện này trở thành chuyện cấm trong cung, chỉ cung nữ thái giám bị cấm thảo luận mà ngay cả tiểu chủ, nương nương cũng bị cấm. Nhưng vẫn còn có những tiểu chủ hiểu chuyện, tỷ như Lý đáp ứng, ỷ vào tay phao trà tốt, ngày ngày được ngự thư phòng nên ở sau lưng nghị luận Huệ tần ngoan độc, sau khi hoàng thượng biết được trực tiếp để hoàng hậu đưa về dạy dỗ lại cung quy.

      Huệ tần ngoan độc nhưng phải cái đáp ứng nho có thể nghị luận, chính là dĩ hạ phạm thượng, nặng chính là hoàng thượng biết dùng người hiền.

      Sau khi thái hậu biết chuyện, ban thưởng rất nhiều đồ cho Tử Oánh, tựa hồ khôi phục lại bộ dáng thương nàng. Tử Oánh để Tô Noãn kiểm kê lại sau đó đưa vào khố phòng.

      Đảo mắt đến ngày trừ tịch, gần tháng qua nàng đóng cửa tiếp khách, ngày ngày ăn chay niệm phật, sao chép địa tàng kinh cho đứa . Cầu nguyện cho chúng nó kiếp sau đầu thai và nhà tốt, cả đời khỏe mạnh, lo nghĩ.

      “ nương nương, bằng hôm nay mặc áo màu xanh ngọc để hợp với váy, nhìn cũng vui mừng.” cung nữ Thiện Suối mời được bổ nhiệm , Xảo nhi nhìn Thiện Suối suốt tháng, thấy nàng ta tay chân sạch , luôn yên lặng ở trong phòng thuê thùa, người trầm ổn nên Tử Oánh để nàng ta quản lý quần áo.

      Cung nữ Thiện Giai nâng khay trang sức đứng ở bên, dù đứng đến tê cứng cũng than phiền, Tử Oánh để nàng ta hầu hạ.

      Tô Noãn đánh giá thần sắc của Tử Oánh, chọn y phục màu trắng thêu hoa lan “ Nương nương, cái này được ?”

      Tử Oánh so với y phục màu xanh kia liền gật đầu “ Bộ này .”

      tháng qua nàng ra cửa, mai Ngôn đứng trước cửa điện chờ nàng, yến hội đêm trừ tịch được tổ chức sớm, thừa dịp trời chưa sáng các nàng đến.

      “ Tỷ tỷ” Mai Ngôn phúc thân “ tỷ đừng thương tâm, hãy chú ý thân thể.”

      “ Đa tạ muội quan tâm. Mấy ngày nữa mời muội sang dùng trà.”

      “ Muội ngóng chờ.” Mai Ngôn cười , bên cạnh là gốc lục mai. Thấy ánh mắt nàng, Mai Ngôn cười rộ lên “ hoàng thượng thấy tỷ ngắm mai trong tuyết nên cố ý bảo nội vụ phủ trồng lục mai, cây trưởng thành rất tốt a.”

      “ Đúng là rất tốt, ta ngày ngày chép kinh phật, thế nên biết nó lại trưởng thành tốt như vậy.”

      “ tất nhiên rồi, đó là tâm ý của hoàng thượng với tỷ.”

      Yến hội đêm trừ tịch rất náo nhiệt. TRong hậu cung phi tần dù được sủng ái hay cũng tham dự, tốp năm tốp ba đứng chuyện. Vừa bước vào cửa điện ấm áp bao quanh người. Song cửa sổ được dán giấy đỏ, các loài hoa trân quý vừa dịp nở, mặt mọi người đều mang theo vui mừng.

      Nàng tự giác kéo khóe miệng, chào hỏi Họa Phiến và Hàn Phong, bốn người lâu gặp nhưng vẫn thân mật trò chuyện. Hàn Phong thấy mặt Tử Oánh hơi gầy nhưng sắc mặt vẫn bình thường hơi yên tâm.

      Sau khi yến hội bắt đầu Hoàng thượng vẫn như mọi năm, thái hậu truyền vũ nữ tiến vào. Mùa đông khắc nghiệt nhưng các nàng chỉ mặc sa y mỏng có thể thấy da thịt bên trong, biết nếu ở bên ngoài bị lạnh thành như thế nào.

      Dịch Thụy Cảnh nhìn nàng gầy rất nhiều, vẻ mặt lạnh nhạt. tháng này nàng tránh , trừ mấy ngày đầu để ở cùng, còn lại mượn cớ thân thế khỏe từ chối, về sau lại càng gì.

      Xem ra là dưỡng cho nàng lá gan ngày càng lớn, để xem sau này thu thập nàng như thế nào!

      Tử Oánh thấy coi ai ra gì mà nhìn nàng, mặt nàng hơi nóng, này phải là trắng trợn tìm thêm thù cho nàng hay sao!

      Sắc mặt thái hậu được tốt, hít sâu vài lần mới “ hoàng thượng, bỗng chốc hậu cung mất vài phi tần, bằng tuyển thêm vài cái để đầy hậu cung.

      Dịch Thụy Cảnh miễn cưỡng nhìn sang “ làm mẫu hậu lo lắng, hậu cung ít người, cần tuyển thêm. Nhưng tứ phi thiếu vị, thăng vị phân cho Ngọc tần .”

      Hoàng hậu bỗng chốc khẩn trương, hôm nay là gia yến, nàng ta cũng ăn mặc cực long trọng, mang trang sức cực nhiều, ai nhìn thấy cũng mệt thay cho nàng ta. Thấy thái hậu trong lòng trầm xuống, thái hậu chậm rãi gật đầu “ Hoàng thượng làm chủ .”

      “ Nếu như thế thừa dịp khí vui vẻ của năm mới, mười sáu làm lễ sắc phong .”

      Hoàng hậu thấy hoàng thượng chưa hỏi qua ý kiến của nàng ta trong lòng khó chịu “ hoàng thượng, nếu muốn thăng vị phân thăng thêm cho mấy vị muội muội, khí càng vui mừng.”

      Dịch Thụy Cảnh suy nghĩ chút gật đầu “ CŨng tốt, Hàn quý nhân thăng thành tần, QUý quý nhân cũng thành tần, ngày mười sáu cùng làm lễ sắc phong.” Hoàng hậu còn muốn gì đó nhưng thấy hoàng thượng kiên nhẫn liền nuốt lại. Nhiều hơn hai người mà lại phải người nàng ta, sao nàng ta có thể cam tâm.

      Mọi người nghe xong có phản ứng khác nhau, Vinh tần và Phương tần mặt lạnh, lại ai cũng thể mát Tử Oánh, nàng sảy thai nhưng vẫn nhận được thánh sủng, thể xem .

      QUý quý nhân là mỹ nhân nũng nịu, ngày thường ra khỏi cửa, ít lui tới cùng các vị phi tần. nhiều lời thở ra hơi, thấy lá rụng cũng rơi lệ,trong tay lúc nào cũng cầm thơ, tranh làm người ta thấy mà thương. Dưới ánh mắt của mọi người đỏ mặt tạ ơn.

      Tử Oánh có thể lý giải hành động của hoàng thượng, dù sao cũng là cân bằng thế lực trong cung, nàng thành phi có thể đấu lại với hoàng hậu và quý phi.

      Qua hơn nửa yến hội nàng mượn cớ thân thể khỏe rời , Dịch Thụy cảnh uống vài chén nên trong mắt mê ly trừng bóng lưng nàng rời , trong mắt tất cả là lên án.

      Nàng mặc áo choàng, đỡ tay Đào nhi biến mất trong bóng đêm, theo hướng tây, đến lúc nàng nên đến thăm cố nhân…
      hamaxink, Linh Bi, banhmikhet12 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 59: ĐÊM TRỪ TỊCH
      Lãnh cung luôn lãnh, cũng vì đêm nay là đêm trừ tịch mà náo nhiệt. Thủ vệ, thái giám là người thô tục, ngồi ăn lạc. Thấy đoàn người Tử Oánh hành lễ, đón các nàng vào.

      “ Nương nương, nô tài theo lời người làm việc, tuyệt đối bạc đãi hai đáp ứng” thái giám tranh công .

      “ Biết ngươi trung tâm,qua năm mới cũng phải bảo vệ các nàng, Đào nhi, ban thưởng.” Tử Oánh xoay vòng tay cổ tay .

      “ nương nương của chúng ta khai ân, còn mau cút ra ngoài.” Đào nhi lấy ra hầu bao ném cho thái giám, còn giả đá tên thái giám đó cước. thái giám cười hề hề cầm hà bao lui ra ngoài. Như vậy, cho dù Tử Oánh thưởng cho chậu nước rửa chân, cũng tươi cười nhận lấy khen thơm.

      Trong lãnh cung lúc này có vật dễ cháy, người bên trong thấy động tĩnh thò ra ngoài xem náo nhiệt. Đại đa số đều điên khùng, có lão bà chạy tới ôm chân nàng gọi hoàng thượng.

      Lâm Ngôn giơ chân đá cước, có mắt sao, nương nương của chúng ta ngươi có thể tùy tiện động vào.” Lão bà thống khổ nằm đất gọi hoàng thượng. đưa đèn đến gần thần sắc, người phát ra từng trận hôi thối, mơ hồ có thể thấy móng tay màu đen xì.

      Đào nhi che mũi đỡ Tử Oánh lùi lại sau. Nàng nhìn người trước mắt, kiếp trước nếu nàng chết cũng tốt hơn nàng ta bao nhiêu, tối thiểu nàng ta còn có hi vọng sống, còn nàng dũng khí sống cũng có.

      Phía sau truyền đến tiếng “ tỷ tỷ” thanh thê lương quỷ mị, đến Lâm Ngôn nghe thấy cũng nổi da gà. Uyển khoác cái áo đứng bên cửa, mắt lõm xuống nhìn từ xa giống như lệ quỷ. Hơn tháng đủ để giập tắt kiêu ngạo của nàng ta, làm tôn nghiêm cũng mất vài phần.

      ở trong này chỉ bị tra tấn về thể xác mà còn tra tấn về tinh thần. ở chung với những kẻ điên đến bản thân ngươi cũng biết bắt đầu từ bao giờ bản thân cũng điên khùng.

      Tử Oánh bước tới gần Uyển , nhìn nàng ta già hơn nàng cả mười tuổi. Nàng câu môi cười lạnh “ Tựa hồ muội ở trong này cũng tệ. uổng công tỷ tỷ dùng bạc để chiếu cố muội.”

      Nghe những lời này cả người Uyển run lên, giống như nhớ đến kiện khủng bố nào đó, căn môi chuyện, Tử Oánh cho nàng ta cơ hội thở dốc “ tỷ nhớ muội từ sợ sâu, tại ngày ngày được ở chung với chúng nó, biết thích chúng nó hay chưa?”

      Gạt tóc trán nàng ta sang bên “ Muội muội tỷ coi như muội thích tỷ chiếu cố như thế, Lâm Ngôn, ngày mai phân phó xuống Thẩm đáp ứng thích ở cùng rắn, nhớ tìm rắn có độc.”

      “ Nương nương yên tâm, nô tài nhất định làm Thẩm đáp ứng vừa lóng. Đêm nay làm Thẩm đáp ứng vừa ý.”

      Rốt cuộc Uyển phản ứng lại, hung hắng trừng Tử oánh “ Thẩm Tử oánh, chờ ta rời khỏi đây làm cho ngươi muốn sống được muốn chết xong.”

      “ Tỷ chờ muội.” Tử Oánh ngồi vào kiệu, trong kiệu đặt lò sưởi ấm áp. Xảo nhi đưa cho nàng lò sưởi tay, tuyệt đối lạnh, nàng nguyện ý ở trong này thưởng thức trạng của Uyển .

      “ồ, đột nhiên ta nhớ mấy ngày trước hứa thị tiến cung hoàng di nương còn, nghe miếng thịt cũng còn.”

      Uyển thể tin “ có khả nawngm nhất định là ngươi gạt ta, nhất định là ngươi gạt ta” vừa vừa xông lên phía trước, Lâm Ngôn chắn tước người nàng, đầy nàng ta ngã đất.

      Thái giám thủ vệ thấy thế tiến lên đánh Uyển mấy bạt tai, thanh trong trời đêm vô cùng thanh thúy dễ nghe. Uyển nhổ ra cái răng.

      Tử oánh phất tay rời , nàng muốn nhiều với nàng ta, về sau còn nhiều thời gian. Sảng khoải với Uyển “ Uyển , Hoàng di nương là bị phụ thân đánh chết, sau đó được chôn cất, phỏng chừng tại thi cốt cũng bị dã cẩu ăn sạch .”

      Thấy nàng ta ngơ ngác phản ứng, Tử Oánh tiếp tục mở miệng “ Hứa thị phát mấy năm trước Hoàng di nương kê đơn phụ thân, khiến thể sinh con. Sau khi phụ thân biết chuyện tất nhiên giận dữ, huống chi mẫu thân ta cũng là Hoàng di nương hại chết, tại bà ta có kết cục này ngươi nên cảm kích phụ thân niệm tình cũ. Về phần có nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài hay , người hẳn hơn ta.”

      quay đầu nhìn Uyển , với Xảo nhi “ chỗ Huệ tần, ngươi chuyến, với nàng ta, Nhị hoàng tử vĩnh viễn nhớ đến người mẹ đẻ là nàng ta.” Khiến nhị hoàng tử trong lòng hận người mẹ đẻ này.

      “ yên tâm nể tình tỷ muội, ta để ngươi xuống địa ngục, giống như ngươi vừa , sống bằng chết.” có hi vọng ra ngoài, ngày ngày tại lãnh cung nhận hết tra tấn, so với làm nàng ta chết càng khó chịu.

      Ra khỏi cửa lãnh cung vẫn còn nghe thấy tiếng Uyển nguyền rủa, sau khi thái giám quát lớn mới yên tĩnh lại, nàng cũng thở dài nhõm.

      Chết là giải thoát, nàng để nàng ta chết dễ dàng, để nàng ta nhận hết tra tấn đời.

      “ Đào nhi, có phải ta quá ác độc hay .” Ngồi kiệu nàng nặng nề nhắm mắt giọng giống như tự hỏ.

      “ Nương nương, nếu hôm nay người ở lãnh cung là nương nương, nhị tiểu thư cũng dùng mọi biện pháp tra tấn người.” Đúng vậy, phải kiếp trước nàng trơ mắt nhìn con của nàng bị nàng ta bóp chết?

      Nàng mở to mắt, còn mê mang như lúc nãy. Nàng thắng, nàng báo được thù, nàng sợ chết vì như thế có thể gặp lại con.

      Trở lại Vĩnh Hòa cung, Mai Ngôn quỳ ở hành lang. Sắc mặt và môi tái nhợt, xem ra quy lúc. Thấy nàng rơi lệ, Tử Oánh thấy nghi thức của hoàng thượng ở trong sân, cởi áo choàng đưa cho Đào nhi, giọng với Mai Ngôn “ tỷ thay muội cầu tình trước mặt hoàng thượng, cẩn thận đừng để bị đông lạnh.”

      Mai Ngôn miễn cưỡng cười, Tiểu Huyền tử đứng ở cửa vém rèm cho nàng, nàng nhìn tư thế này nhất định là hoàng thượng phát giận, bọn họ là muốn nàng tới dập lửa.

      Quả nhiên Ngụy công công cúi đầu mời nàng vào. Tử oánh thay y phục đớn giản, rửa mặt, mới vào trong, thấy Dịch Thủy Cảnh đen mặt chờ nàng

      “Nàng đâu? Để Trẫm chờ rất lâu.”

      “ Mới vừa đến lãnh cung gặp Uyển . Ai chọc gia tức giận vậy?” đặt chén trà trước mặt ra, thiếp báo thù cho gia.”

      ôm nàng vào lòng, vùi mặt vào cổ nàng “ chỗ xúi quẩy đó làm gì? Xem này, cả người cung muốn đông lạnh rồi.” xong gặm cổ nàng cái, vệt hồng cổ thập phần chói mắt.

      Nàng đẩy ra “ Sao Mai Ngôn lại quỳ bên ngoài, quỳ thêm chút nữa chỉ sợ sinh bệnh.”

      Dịch Thụy Cảnh áp đảo nàng giường, trong lòng bực mình, luôn ngồi nàng trở về, nàng lại quan tâm , vừa về mở miệng là Mai Ngôn.

      Phủ lên môi nàng, tranh đoạt khí. Đến khi nàng mềm nhũn mới buông tha, thấy sắc mặt nàng đỏ lên mị nhãn như tơ làm cho người ta động tâm. tháng chạm vào nàng, nhớ.

      Nhưng nay ngay cả đứa của nàng cũng đảm bảo được, đưa nàng lên được vị trí tôn quý nhất. Phế hậu phải chuyện đơn giản, tuy Hoàng hậu luôn sai nhưng đó chỉ là chuyện , chưa gây lên lỗi lầm gì lớn, huống chi với thực lực của chưa thể đối mặt với người kia…

      Ánh mắt ấm áp, Tử Oánh ổn định hơi thở, trong lòng vẫn nhớ Mai Ngôn quỳ bên ngoài, khẽ đẩy “ hoàng thượng, Mai Ngôn quỳ bên ngoài, xưa nay hai tỷ muội thiếp giao hảo, tại nàng ấy lại quỳ như vậy khiến người khác rèm pha.”

      Dịch Thụy Cảnh thấy nàng vẫn còn để ý đến Mai Ngôn cắn vành tai nàng, còn cố ý mút vào. Làm ý thức nàng lại tan rã, mới vừa lòng, nghiến răng nghiến lợi “ Trẫm muốn biết trong đầu nàng chứa cái gì? TRừ trẫm ra, ai cũng ở trong đó, hoàng hậu, quý phi, giờ lại là Mai Ngôn.”

      Mai Ngôn quỳ đến đầu gối phát đau, đệm mềm cũng được dùng, từng đợt lạnh chui vào cơ thể. Gió ngày càng lớn, lâu sau có tuyết rơi, bên tại truyền đến tiếng cười của Tử Oánh, trong lòng đau.

      Nàng ta thấy Hoàng thượng đến Vĩnh Hòa cung, Tử oánh lại chưa trở về, lá gan nàng ta lớn hơn tiến vào hầu hạ. Nàng ta có vài phần tư tâm, nghĩ hoàng thượng say rượu có khả năng phát sinh số chuyện, nhưng ai biết hoàng thượng thấy nàng những k sủng hạnh còn để Ngụy công công kéo nàng ra ngoài phạt quỳ dưới hành lang.

      Nàng ta được sủng hạnh lần, lúc đó trừ đau vẫn là đau. Nàng ta cho rằng chuyện nam nữ vốn chính là như vậy, nghĩ Tử Oánh mới đẻ non được tháng, thân mình vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nàng ta muốn giúp đỡ phần.

      Lưu tần nhìn qua cửa sổ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạo. Lại kẻ tự cho là đúng , tại coi như nàng ta nhìn thấu. TRừ Ngọc tần, còn lại hoàng thượng đều quan tâm đến kẻ khác.

      Tử oánh thấy qua giờ tý mà hoàng thượng có ý định rời , nàng cho rằng tháng hoàng thượng chưa tới nhưng cũng chỉ ngồi lát vì hôm nay là đêm thất tịch. ngờ hôm nay hoàng thượng đánh vào mặt hoàng hậu, ở đêm trừ tịch lại qua đêm ở Vĩnh Hòa cung.

      Cùng đêm nhưng người ở trời người dưới mặt đất. yến hội nghe hoàng thượng phong phi chi Tử Oánh, máu toàn thân nàng ta đều sôi trào. Nàng ta ghen tỵ, cam lòng nhưng hoàng thượng liếc mắt nhìn nàng ta cái, cả đêm ở với Ngọc tần.

      Ai cũng có mắt cũng có thể thấy? Hoàng thượng đây là để cho mọi người biết, dù Tử oánh mất con vẫn nhận được thánh sủng như thường.

      Trong điện cảnh như tháng ba, quần áo rơi xuống nửa, nơi cần lộ hay cần lộ đều ở trong tầm mắt . Miệng còn vấn vương hương rượu của , nàng quên cả phản kháng. Động tình, nàng ôm thắt lưng của , gọi “ phu quân.”

      dừng lại động tác, ánh mắt đen láy tỏa sáng, nghiêm cẩn hỏi “ Oánh Oánh gọi lại lần nữa.”

      Nàng khó chịu, tay đụng chạm lung tung người , ánh mắt ngấn lệ “ phu quân, van cầu phu quân” giờ phút này dù bảo nàng gọi tên nàng cũng gọi.

      Lau thân mình nàng mới nhớ Mai Ngôn vẫn còn quỳ bên ngoài, vội vàng bước ra gọi Ngụy công công, kéo nàng lại, khoác áo choàng gọi Ngụy công công.

      Thái giám cũng là nam nhân, dù có cắt thứ kia cũng là nam nhân. Nữ nhân của đừng nam nhân mong nhìn thấy. cẩn thận nhớ lại thái giám trong Vĩnh Hòa cung, đầu lĩnh là Lâm Ngôn cũng được hầu hạ trước mặt, lúc này mới gật đầu cười cười.

      Mai Ngôn quỳ qua giờ tý, chân sớm chết lặng, vẫn là cung nữ đỡ nàng ta trở về, vừa rồi nàng ta nghe thấy gì? Phu quân? Tỷ tỷ gọi hoàng thượng là phu quân?

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 60: CHẾT
      Ra tháng giêng, Tuyết phi gian nan sinh đứa , thái y phải vất vả ngày đêm. Ngày thứ hai Tử Oánh biết là công chúa, vì trong lúc mang thai bị bệnh nên vị công chúa này thoạt nhìn gầy yếu

      Hoàng thượng hạ triều vội vã đến nhìn, dặn thái y dưỡng tốt, thấy Tuyết phi cùng với ấn tượng của mình khác nhau rất lớn, thở dài “ nàng yên tâm tính dưỡng, đây là đại công chúa của trẫm, sau này phải lo điều gì.”

      Tuyết phi nghe vậy rơi hai giọt nước mắt, nghẹn ngào gật đầu. nắm lấy tay áo của , bộ dáng hoa lê đái vũ làm người vừa nhìn thương “ Nô tỳ chắc chắn chăm sóc tốt cho Đại công chú, thỉnh hoàng thượng yên tâm.”

      Vừa sinh đứa thân mình nàng ta còn yếu, hai câu liền nhắm mắt ngủ. Dịch Thụy cảnh đứng lên nhìn thoáng qua đại công chúa liền rời .

      Nếu đó là đứa con của và Tử Oánh tốt biết mấy.

      Lúc đầy tháng, hoàng thượng gióng trống khua chiêng tổ chức. Phía nam dịch sâu bệnh, năm ngoái lụt, năm nay thu hoạch tốt. Rất nhiều lưu dân chạy về phía trước, hoàng thượng gấp đến độ ăn được gì. Đáng sợ nhất là có rất nhiều người chết đói, dịch bệnh cũng từ đó mà phát sinh. Nếu lúc này có người lợi dụng lưu dân để tạo phản muốn ứng phó cũng rất khó khăn.

      Năm đó tham gia đoạt vị còn có Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, mặc dù tại ngốc ở đất phong nhưng khó tránh khỏi lợi dụng cơ hội này. Hơn nửa tháng nay, Trang thống lĩnh thường xuyên ra vào ngự thư phòng, đôi khi ngốc trong đó đến nửa đêm.

      khí trong hậu cung cũng đè nên. Ngay cả người được hoàng thượng chuyên sủng như Tử Oánh cũng mấy ngày thấy long nhan. Nàng nghĩ vội vàng nên chắc chắn dùng bữa tử tế, nên ngày ngày để phòng bếp làm đồ ăn đưa qua, hoàng thượng rất hưởng thụ.

      Có ví dụ là Lý đáp ứng ngự thư phòng nên mọi người dám đến Ngự thư phòng tặng đồ, giờ thấy Ngọc tần bình an vô liền rục rịch ngóc đầu dậy.

      Mỗi ngày Phương tần chén tổ yến, Dịch Thụy Cảnh thấy tổ yến bàn phiền lòng, Ngụy công công liền dám để nó xuất trước mặt hoàng thượng, mấy cái thái giám lén lút dùng.

      Ngay cả hoàng hậu cũng thể ngồi yên, vài lần tặng thuốc bổ. bàn lúc nào cũng đầy đồ mà các nương nương đưa đến. Nhưng lại thấy được đồ của Tử Oánh, Dịch Thụy Cảnh ăn được đồ của Tử Oánh, rốt cục phát giận đến hậu cung.

      Tử Oánh cười nghênh đón , nhéo mũi nàng “ lanh lợi”

      Dùng bữa xong, hai người dạo tiểu hoa viên, yên lặng bước bên nhau mệt mỏi mấy ngày biến mất ít. nắm tay nàng, miết từng ngón tay. Nàng quay đầu hỏi “ Gia, mọi việc tốt chứ?”

      “ Ân, hoàn hảo.”

      Chỉ cần cấm quân bảo vệ kinh thành chặt chẽ. Sống hai đời nhưng Tử Oánh biết cấm quân chia làm hai phái. Đông quân là người của hoàng thượng, do TRang thống lĩnh chỉ huy, Tây quân chỉ nghe theo binh phù, có binh phù liền có thể điều khiển Tây quân. Ngay cả thánh chỉ của hoàng thượng cũng vô dụng. chỉ là biết thống lĩnh Tây quân là ai.

      Đây là tâm bệnh nhiều năm của . từng có ý đồ tìm binh phù, làm suy yếu tây quân nhưng đến giờ vẫn vô dụng, tây quân như cây đao treo đầu của , làm thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng. Cũng may cầm nửa binh phù.

      Tra xét nhiều năm cuối cùng tìm được mang mối đó là tân gia ở Giang Nam, chính là ngoại tổ phụ của Tử Oánh.

      Dịch Thụy Cảnh chưa từng hỏi Tử Oánh, sợ nàng nghĩ nhiều, cũng biết nàng rất ít khi lui tới với Tân gia. TRong lòng vẫn ôm tia hi vọng nhoi là tân gia dùng binh phù làm hồi môn cho mẫu thân Tử Oánh?

      thăm dò Tử Oánh về của hồi môn biết, sau khi mẫu thân nàng qua đời, hơn phân nửa của hồi môn bị Lão phu nhân và Hoàng di nương mang ra dùng. Hoàng thượng đề cập đến miếng ngọc tinh xảo cũng có.

      Dịch Thụy Cảnh suy tư nửa ngày, thấy trời tối mới hồi phục tinh thần, Tử Oánh sau , nắm tay nàng rất chặt, mấy ngày mệt nhọc làm xuất ít vết chân chim. Mày luôn nhíu chặt, nàng thay đau lòng thôi.

      lấy nửa binh phù chi nàng xem, Tử Oánh quen nhìn đồ tốt cũng nhịn được mà tán thưởng. Đích xác mẫu thân nàng có rất nhiều của hồi môn, trong đó có ít trang sức, ngọc bội nhưng tỷ lệ rất bình thường, thể bì kịp với ngọc bội này.

      “ Hoàng thượng, vì sao trực tiếp hỏi ngoại tổ phụ của thiếp?” Nàng nghĩ nếu khối ngọc này quý trọng như vậy sao trực tiếp hỏi chút?

      “ Nếu đơn giản như vậy, Trẫm cũng làm phức tạp lên. Ngoại tổ phụ của nàng chắc cũng biết nó là binh phù, đặt trước mặt chưa chắc nhận được, Trẫm là căn cứ nửa binh phù nàng để phỏng đoán nửa còn lại.” giữ tay nàng, kéo nàng đến trước mặt. Ánh trăng lên cao, tháng ba vừa vặn hoa đào nở, trong khí thoang thoảng hương vị ngọt ngào, làm người ta nhịn được mà hít thêm mấy hơi.

      Ôm nàng vào ngực, nhàng đời này nàng là người thứ ba biết binh phù tay Trẫm.”

      Nàng nâng mắt nhìn , thấy trong mắt bình tĩnh gợn sóng, có chút lo lắng.

      Cho dù rơi vào tai người hữu tâm bày trò cũng khoogn sợ.

      “ Vì sao lại lập tây quân?” ngón tay nàng cuốn lấy tóc .

      “ đó là quy định lúc bắt đầu lập giang sơn, để báo đáp Nhiếp tây tướng quân nên thành lập tây quân, thống lĩnh đầu tiên của tây quân là Nhiếp tây tướng quân, sau đó truyền xuống, đến giờ liền thành như vậy.” Thấy nàng chơi tóc đến cao hứng, vỗ hông nàng “ ngoan ngoãn nghe trẫm chuyện.”

      “ Nô tỳ vẫn luôn nghe a..” Tử Oánh vừa mở miệng tì thấy Đào nhi vội vàng chạy đến, nàng chưa từng thấy Đào nhi vội vàng như vậy liền theo Đào nhi sang bên.

      “ Nương nương, Hàn tần rơi xuống nước, khi được cứu lên kịp.” Đào nhi vội vàng .

      Tử Oánh lảo đảo, Đào nhi cái gì? Hàn Phong còn?

      Hai người đứng bên cạnh cột, Đào nhi muốn tiến lên đỡ nàng bị nàng vung tay ra, cánh tay nàng đập vào cột, thanh thanh thúy vang lên. Vòng tay cổ tay vỡ nát.

      Đào nhi cuống quýt quỳ xuống, nàng ta nhận ra đó là vòng thái hậu ban thưởng khi Tử Oánh vừa tiến cung.

      Tử Oánh cũng phát hoảng, Dịch Thụy Cảnh bước đến ôm nàng vào ngực, nhíu mày “ Xảy ra chuyện gì mà rối loạn như vậy?”

      ĐÀo nhi khẩn trương “ Hồi hoàng thượng, Thải Vi cung vừa báo, Hàn tần rơi xuống nước, kịp cứu, nương nương nghe xong thương tâm nên mới cẩn thận làm vỡ vòng tay Thái Hậu ban thưởng.”

      Dịch Thụy Cảnh nhìn thoáng qua vòng tay, trong mắt chứa hàm ý , cảm thấy Tử Oánh khóc đè nén liền giúp nàng vỗ lưng, gì.

      Tử Oánh ngẩng đầu “ Hoàng thượng, nô tỳ muốn nhìn Hàn tỷ tyrt..”

      vốn muốn nàng tiếp xúc với những kẻ đó, gần đây bận rộn có thời gian quan tâm đến nàng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. nhưng thấy ánh mắt kiên định của nàng, đành thở dài “ Trẫm cùng nàng.”

      “ Được” Tử Oánh gật đầu, khoác thêm áo choàng rời .

      “ Hoàng Thượng, đêm cũng ngắn, người vẫn lên nghỉ sớm .” Ngụy công công giọng phía sau làu bàu, mấy ngày nay hoàng thượng nghỉ ngơi tốt, tại vất vả vậy lại xem thứ xúi quẩy rơi xuống nước.

      Dịch Thụy Cảnh quét mắt nhìn , Ngụy công công lập tức hiểu ý câm miệng, sau mấy bước.

      Hàn Phong được nâng về Thải Vi cung, nàng nhìn thoáng qua nước mắt lại nhịn được chảy xuống. Mấy ngày trước nàng còn đến Phương Hoa điện tìm nàng ấy uống trà, Hàn Phong mấy ngày nữa tìm nàng thả diều.

      Đảo mắt cái dương cách biệt.

      Họa Phiến và Mai Ngôn ở bên nỉ non, nàng nhìn các nàng nhớ lại quãng thời gian mới tiến cung. Đầu óc nàng càng thanh tỉnh, sao nửa đêm Hàn Phong lại rơi xuống nước?

      Vinh tần giả vờ lau khóe mắt thong thả đến bên cạnh hoàng thượng “ Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng, đều là nô tỳ thất trách, ngờ nửa đêm muội ấy lại rơi xuống nước.”

      Mai Ngôn ở bên cạnh trợn mắt “ Nhất định là Vinh tần hại chết Hàn tỷ tỷ!”

      Vinh tần cũng trợn mắt lại, nhưng vẫn bảo trì thân phận “ có phải do ta làm hại hay hoàng thượng tự có phán xét, muội cần ngậm máu phun người.”

      Dịch Thụy Cảnh phiền chán nhíu mày, nhìn xung quanh “ cung nữ của Hàn tần đâu?”

      Hồi hoàng thượng, cung nữ của Hàn tần cũng rơi xuống nước, nô tỳ sai người trực tiếp đưa rồi.”

      Cung nữ cũng rơi xuống nước? nửa đêm Hàn tần chạy ra hồ bơi sao?

      Dịch Thụy Cảnh phân phó Ngụy công công “ Để thận hình tư trực tiếp tra án.”

      Lúc hành lễ Họa Phiến cho nàng ánh mắt, Tử Oánh bất động thanh sắc, biết Họa Phiến phát điều gì.
      hamaxink, Linh Bi, banhmikhet10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :