1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh hậu cung sấm quan ký - Thiên Nguyệt Mười Ba

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chưa thấy ai trong sinh mà khổ như bạn nữ này, chuyện gì cungz Ko biết, chắc bị hoàng đế bệ hạ nhai mất xương luôn

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 46: HOANG ĐƯỜNG
      Trang thống lĩnh cũng hành lễ lui ra, nhất thời trong điện chỉ còn hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức nàng có thể cảm thấy máu chảy tỏng người, giọng : “ Hoàng Thượng…”

      Dịch Thụy Cảnh cho nàng ánh mắt như đao, nở nụ cười lạnh, trong khí truyền đến tiếng vải bị xé rách, xiêm y của nàng rơi xuống, Tử Oánh nhắm chặt hai mắt, thân mình bắt đầu run lẩy bẩy.

      “ Sợ sao?” Đầu ngón tay lành lạnh của , chạm vào đến đâu da thịt nàng nàng xung huyết đến đó. Ánh mắt của kiêng nể gì. Mặc dù nàng nhắm mắt vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của . lâu sau da thịt nàng bắt đầu đỏ lên, ở dưới ánh nền nhìn mê người.

      siết chặt cằm nàng “ Ngọc tần, đừng vọng tưởng làm trò trước mặt Trẫm! Nếu nàng cảm thấy tần vị này làm quá nhàn nhã đừng làm!”

      Nàng mở to hai mắt, thấy nhếch môi, trong mắt chút độ ấm. Trong lòng nàng rơi lộp bộp, trừ bỏ gọi “ Hoàng thượng”, nàng biết gì.

      rất đúng, nàng chính là có dụng ý. Nàng thêu khăn này đều là vì thiếu niên kia. Nàng nghĩ cách thêu lên khăn trang sinh mộng hiểu bươm bướm! Nàng là bươm bướm vĩnh viễn vào được mộng của Trang sinh!

      Tâm đế vương, sao nàng lại từng chờ đợi qua. Nhưng vô tình nhất là đế vương, cho dù nàng thể hết lòng trước mặt , chưa chắc quay đầu nhìn nàng lần. nên cần gì phải chờ đợi? Nàng thành thế lực của trong hậu cung, còn cho nàng địa vị? còn lại, nàng quan tâm.

      chuyện!” Tay tăng thêm sức, lúc này vượt quá ngưỡng phẫn nộ.Nàng giống như con kiến, chỉ thoáng dùng sức nàng liền chết có chỗ chôn. Nàng gắt gao cắn môi, mở miệng. Nhiều lúc nàng cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, dựa vào đâu là nàng lại luôn quật cường với như vậy.

      “ Được, lại còn muốn chống đối trẫm!” bỏ nàng ra, cầm bầu rượu bàn “ Uống hết cho Trẫm.”

      Nàng nghe lời, nâng bầu rượu uống, vị cay nồng có tác dụng rất chậm. Nàng cị sặc chảy nước mắt. vẫn bắt nàng uống, bên tai nàng “ Uống tiếp!”

      Cúi đầu dán tại cổ nàng, bàn tay nắm lấy nơi cao ngất của nàng. Bàn tay còn lại xuống dưới, tiến vào nơi tư mật của nàng, hai tay cầm bình rượu của nàng run run, hơn phân nửa bình rớt ra ngoài, chảy theo đường cong cơ thể nàng. buồn cười hôn lên những chỗ có rượu, tham lam hút hết hương vị mê người kia.

      Tay tinh tế dao động, khi nặng khi . Nàng sớm bị khống chế, dòng nước ấm chảy từ trong ra. Lúc nàng say rượu thể tập trung vào điểm, toàn thân cảm thấy như rơi vào ma ý.

      Thân thể nàng nóng thôi. tra tấn những nơi mẫm cảm cơ thể nàng, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập ở chỗ sâu nhất theo tiết tấu cảu , ý thức của cũng vì thế mà mê ly.

      Nàng cũng sớm mê ly, lại còn say lên phàn nàn tiếng liền cắn lên cổ và vai . Làm như đủ còn cắn lên hai khối đào của , đến khi thét lớn mới vừa lòng buông ra.

      đột nhiên dừng động tác, nàng biết làm sao liền mở mắt nhìn , trong mắt đầy ủy khuất. Thân mình vặn vẹo, nàng thể ý thức được hành vi của mình.

      cúi đầu bên tai nàng “ Oánh oánh, ta là ai?”

      “ Hoàng, hoàng thượng” thanh nức nở, vụn phát ra từ miệng nàng, nhàng cười “ Là phu quân.”

      Phu quân? Trong đầu nàng xót lại tia lý trí, cho nàng, là hoàng thượng, là phụ hoàng của con nàng, chỉ duy nhất thể làm phu quân của nàng!

      Thấy nàng bày ra bộ dáng tin “ Cái gì mà Trang sinh hiểu mộng mê bươm bướm, Trẫm quan tâm.”

      bắt đầu phóng túng bản thân, kiềm chế được tần suất của bản thân, càng ngày càng mạnh mẽ, ý thức như bị tan rã.

      gầm lên tiếng, hai người run rẩy,đạt đến cực khoái, hồi lâu vẫn chưa hết.

      Khi nàng tỉnh lại thấy bản thân ở ôn tuyền, nàng biết mình từ Đông thiên điện đến nơi này bằng cách nào. sớm thoát xiêm y, để lộ vòm ngực rắn chắc. Bế nàng đặt vào trong nước, lại vụn hôn lên mặt nàng “ Oánh Oánh, ta là ai?”

      “ Hoàng, hoàng thượng.” Lại nụ hôn nóng bỏng, đến khi nàng cảm thấy hít thở thông mới dừng lại, thân mình nàng run run. Nước trong ôn tuyền ấm áp giúp nàng cảm thấy thoải mái hơn.

      “ Ta là ai”

      Đôi môi sưng đỏ của nàng hơi hé “ Phu, phu quân.”. truyền đến tiếng cười khàn khàn của , say sưa gặm cổ nàng. người lên màu hồng diễm lệ.

      Nắm chặt vòng eo tinh tế của nàng, lại hồi cá nước thân mật.

      Nàng giống như con cá , mà là chúa tể, nếu lúc này muốn giết nàng, nàng cũng vui vẻ: “ Oánh Oánh, Thêu khăn cho ta..” nhàng bên tai nàng.

      Khi tỉnh lại là buổi trưa, Tử Oánh cả kinh “ Ai ở bên ngoài?”

      “ Nương nương, là nô tỳ.” Đào nhi vén mành bước vào, mang nước để nàng lau mặt “ Hoàng Thượng dạo cũng vài vị đại thần bên ngoài, để nương nương nghỉ chút.”

      Nàng cảm thấy bản thân bị bị cán qua, trí nhớ đứt quãng, chỉ nhớ sau khi uống rượu cắn ngụm.

      “ Lúc rời tinh thần Hoàng Thượng thế nào?”

      “ Nô tỳ thấy người rất tốt” Đào nhi hiểu hỏi “ Nương nương, có việc gì sao?”

      có gì, hầu hạ ta thay quần áo.”

      “ Đúng rồi, nương nương.” Đào nhi mang bộ quần áo mới ra “ Nghe Ngụy công công , mấy ngày nữa săn. Lúc đó có nữ quyến của đại thần cùng. chừng lúc đó đụng phải biểu tiểu thư.”

      “ Ân” Tử Oánh gật đầu, nàng nhớ mơ hồ hình như gọi nàng là Oánh Oánh? Là nàng nhớ nhầm sao? từng trào phúng gọi nàng là Ngọc tần, sao có thể thân thiết gọi tên nàng như vậy!

      Qủa nhiên rượu phải thứ tốt, làm người ta mê mẩn. Mặc xiêm y xong nàng đứng lên nhưng chân lại bủn rủn, thở dài, lại thể gọi kiệu đến cung Mặc Dương? Nàng có thể bị cả cung chê cười!

      “ Nương nương, người ngồi nghỉ chút, nô tỳ gọi Lâm Ngôn đến cùng nhau đỡ người?”

      “ Thôi, mau

      Tiểu Huyền tử mang trà bánh vào “ Nương nương muốn dùng ngọ thiện?”

      “ Hoàng thượng đâu?” địa bàn của nên Tử Oánh khách khí hỏi.

      “ Hoàng Thượng dùng bữa cùng vài vị đại thần, người để nô tài hầu hạ nương nương dùng bữa.”

      “ Vậy phiền công công truyền lệnh .”

      Dùng bữa xong Tử Oánh ngồi kiều về Song Tuyết cung, nàng cảm thấy nếu lưu lại thêm phút nào nữa chính là nguy hiểm thêm phút ấy. Về Song Tuyết cung nàng liền lục hết khăn thêu trước đây, lại nhớ tối qua bắt nàng thêu khăn cho , Tử Oánh đột nhiên có tinh thần, để khăn án kỷ để ý đến, miễn cưỡng nằm chợp mắt sạp mỹ nhân.

      Đến tột cùng ngày hôm qua phát sinh chuyện gì?

      “ Muội muội nghỉ sao?” Liễu quý phi được cung nữ đỡ tay tiến vào, người là y phục may bằng Cẩm tài thu trang được tiến cống, nhìn người có vẻ lung linh “ Quấy rầy mội nghỉ ngơi”

      Đào nhi hầu hạ Tử Oánh hài, tiến lên hành lễ “ Quý phi nương nương vạn phúc kim an.”

      Dâng trà, Quý phi thấy môi nàng sưng đỏ, cổ là dấu vết vụn, rũ mi xuống nhấp ngụm trà “ Thời tiết mùa thu tốt, giống mùa hè làm cho người ta muốn động đậy. Nghe hôm qua Vĩnh tần muội muội đến đây uống trà, Bản Cung cũng mặt dày đến xin chén.”

      “ Nương nương đến đây là vinh hạnh của thần thiếp, nơi này của thần thiếp có gì ngoài trà.”

      “ Muội là khách khí, Chúng ta có thể cùng hầu hạ Hoàng Thượng, đây coi như là duyên phận.” Làm như nhàm chán đứng dậy dạo xung quanh, thấy khăn án kỷ “ Muội khéo tay, nhiều khăn như vậy biết sử dụng đến khi nào mới hết? Tỷ tỷ nhìn cũng muốn có cái.”

      “ Tỷ rất đúng, chỉ là khăn này có chút cũ, bằng để muội thêu cái mới cho tỷ”

      Quý phi gật đầu “ Như vậy phải làm phiền muội muội.”

      Tiễn Quý phi, ánh mắt Tử Oánh trầm xuống, Quý phi phong phanh biết gì đó? Trong Hương Vận hiên có nhiều khắn, Tô Noãn biết để ở đâu, Sương Trân cũng từng nhìn thấy, giữ lại chính là cái tai họa.

      Phân phó Đào nhi lấy châm tuyến, tuy nhớ Hoàng Thượng để nàng thêu khăn là hay giả, nhưng thêu cũng có gì tốt, khắn của Quý phi cũng phải thêu.

      Hai ngày sau mọi người đều đến khu săn bắn ở Tây Sơn, hai ngày này Tử Oánh luôn tránh Dịch Thụy Cảnh, mà cũng đến quấy rầy nàng, làm nàng cảm thấy ngày ấy chỉ là giấc mộng hoang đường.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 47: VÂY SĂN.

      Khu vực săn bắn nằm núi, xuất phát từ hành cung mất khoảng nửa canh giờ, ca ca của QUý phi là tướng quân nhưng trả lại binh phù, tại thường xuyên luyện kiếm nên dáng người rất khôi ngô. Lúc này cưỡi khoái mã, nhìn rất oai hùng. Quý phi cũng đổi sang kỵ trang, nhìn cả người có tinh thần hơn ít.

      Đào nhi khoác thêm cho nàng áo choàng, ở trong xe ngựa phẩm trà. Hai đời làm người nàng cũng chưa cưỡi ngựa, cũng dám thử, Vinh tần và Huệ tần cũng mặc kỵ trang, nhìn tổng thể có vẻ đối nghịch với nàng.


      Hôm nay Dịch Thụy Cảnh mặc áo choàng tím thêu ngũ long trảo, nàng chưa nhìn thấy mặc xiêm y màu này nên nhìn nhiều hơn mấy lần, quay lại bắt gặp ánh mặt nàng, nàng kinh hãi vội vàng buông rèm nhìn nữa.

      Nhiều tiểu thư quan gia cũng cưỡi ngựa như nàng, Vận Điềm là người thích náo nhiệt, sau khi quấn lấy Lâm phu nhân hồi mới được đồng ý cho cưỡi con ngựa con. Điều này cũng đủ làm Vận Điềm vui vẻ lâu, thấy nàng cũng hành lễ hỏi “ Sao Tử Oánh còn ngồi đây?”

      Lâm thị vội vàng cười “ Điềm nhi, được hồ nháo như ở nhà, mau gọi nương nương.” Bản thân bà ta lại hành lễ với nàng, dùng ánh mắt tà nghễ nhìn nàng.

      Đào nhi nhịn được, vừa định chuyện, Tử Oánh lại đè tay nàng lại. Nếu chuyện này để Đào nhi ra mặt chính là các nàng vô lý, tốt còn bị chụp tội danh bất kính với trưởng bối!

      Tử Oánh cười, chỉ nhìn Lâm thị mà chuyện. Cho tới tận bây giờ nàng vẫn thích vị tiểu này, nàng cũng thừa hiểu bà ta là dạng người gì. Nàng mới theo ý bà ta, mặc kệ hôm nay là ai cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt từ phía nàng. Kiếp trước Uyển có thể đắc thế là do nàng thầm hỗ trợ, Vận Điềm lại ít lần thương tổn đến nàng, nàng sao có thể nuốt xuống cục tức này.

      Vận Điềm xuống ngựa, cam lòng hành lễ, trong miệng lại “ Biểu muội”

      Theo lễ nên hô “ nương nương” là hành lễ. tại Vận Điềm ỷ có chỗ dựa là Thái Hậu liền chỉ hành bình lễ của tỷ muội. Tử Oánh cười gật đầu “ Biểu tỷ là hiểu lễ nghĩa. lo lắng nhiều rồi.”

      Lời này làm Lâm thị biến sắc, tại Vận Điềm mười sáu lại chưa định thân. Thái hậu lại chậm chạp lên tiếng, bên ngoài Vận Điềm lại mang danh dã man, xảo quyệt, biết là ai tung tin ra ngoài!

      Lâm thị phúc thân hành lễ, thanh cao hơn vài phần “ Thần phụ gặp qua nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Bà ta tin vị tần nho cũng dám nhận lễ của bà ta! Thanh của bà ta là Huệ tần và Vinh tần cùng nhìn về phía này.

      Sắc mặt Tử Oánh đổi, nâng Lâm thị dậy “ đây khồn phải là chiết sát ta sao? Tự dưng lại hành đại lễ, để người ngoài nhìn thấy lại chê cười. Người biết lại tưởng ta dùng danh hào của Trấn Nam hậu để tạo thanh thế của bản thân. làm tổn thương ta.” xong liều cười tiếng.

      Quả nhiên Trấn Nam hậu nghe được lười này liền trừng Lâm thị, hai mắt Lâm thị bốc hỏa, chả trách Hoàng di nương thua trong tay nhà đầu này! là hảo thủ đoạn, chỉ hóa giải nguy cờ còn làm lão gia đối với nàng vui!

      Huệ tần và Vinh tần nghe thấy quay mặt tự động chuyện với nhóm nữ quyến. CÒn tưởng có thể nghe thấy chút gì có thể chèn ép Ngọc tần, nghĩ tới là tự làm xấu mặt.

      Vận Điềm thấy mẫu thân bị khi dễ muốn đòi lại công đạo lại bị Lâm thị giữ lại, hôm nay nhiều người, còn có cả phu nhân tiểu thư của các phủ, thể để bị chứng thực cái danh điêu ngoa hiểu chuyện!

      “ Ái phi, năm nay phải săn được hươu mới được.” Dịch Thụy Cảnh cầm cung “ Trẫm nhớ năm trước nàng chỉ săn được thỏ, gà linh tinh, thú vị.”

      Quý phi hơi nâng khóe môi “ Trí nhớ của Hoàng Thượng tốt, nô tỳ nhất định dốc sức săn được hươu, đến lúc đó Hoàng Thượng phải thưởng cho nô tỳ tốt đó.”

      “ Ha ha.” Dịch Thụy Cảnh cười sang sảng, với tướng quân Liễu Thần Chương “ Nhìn xem, còn đòi phần thưởng với Trẫm.”

      Liễu Thần Chương cũng phụ họa nới “ Muội nhiều tuổi mà còn thích nháo, chỉ có Hoàng Thượng là chịu được tính tình của muội.”

      “ Ca ca” Quý phi ngượng ngùng kêu tiếng. Huệ tần nhìn màn trước mắt che dấu nụ cười trào phúng.

      Hơn phân nửa nam nhân săn, chỉ lưu lại thị vệ và thái giám, Quý phi cũng cưỡi ngựa xông ra ngoài, Huệ tần và Vinh tần góp vui, Vận Điềm la hét muốn , Lâm thị đảo mắtnăng nàng ta lải nhải. Nảng ta dỗi, nắm dây cương dắt ngựa bốn phía.

      Tháng bảy như lửa, tháng chín lạnh. Tử Oánh mặc áo choàng mà vẫn cảm thấy trong rừng lạnh, hoa cúc dại biết tên mọc khắp rừng, nhìn lại tao nhã cách lạ thường. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ đặt chân ra khỏi cửa nhìn thấy cảnh này cũng thấy an tâm. Quen nhìn những bông hoa trong chậu, nay lại nhìn thấy hoa dại, nhất thời cảm thấy sinh cơ vô hạn.

      “ Nương nương, vị phu nhân bên kia là Hứa thị, là phu nhân mới của lão gia” Đào nhi thấp giọng , nhìn theo ánh mắt nàng ta là vị phu nhân mặc xiêm y xanh da trời, thêu hoa lan, đầu là trâm phượng Xích Kim khảm nam châu, tai đeo trụy lưu ly, khóe miệng nho khi cười lên nhìn rất ngọt ngào.

      Xem ra Thẩm lão gia và Lão phu nhân rất thích nàng ta, trụy lưu ly kia là đồ hồi môn của Lão phu nhân, khi nàng tiến cung Lão phu nhân cũng nỡ cho.

      Hứa thị thấy ánh mắt của nàng gì đó với người bên cạnh rồi bước đến trước mặt nàng “ Thần phụ Hưa thị gặp qua nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”

      Tử oánh vội nâng nàng dậy “ Mau mau bình thân. Theo bối phận ta còn nên gọi ngài tiếng mẫu thân.”

      “ Nương nương như đồn đãi, lúc trước thần thiếp còn tin, chân gặp mới biết tin đồn phải giả. Lão phu nhân rất nhớ nương nương. Ban đầu muốn thừa dịp này nhìn nương nương nhưng khéo mấy ngày trước lại nhiễm phong hàn.”

      “ Bệnh của tổ mẫu có nặng lắm ?” Tử Oánh vội hỏi, mặt là lo lắng.

      sao, do ban đêm có chút lạnh, uống vài thang thuốc tốt hơn nhiều.”

      Tử Oánh niệm vài câu kinh “ Mẫu thân” Tử Oánh tỏ vẻ thể “ Mọi việc trong nhà cần người chăm nom, phụ thân lại là người niệm tình cũ.”

      Sắc mặt Hứa thị đổi, cười khanh khách trả lời “ Đó là việc nhà cần phải kể lể.”

      Tử Oánh muốn dùng lời này để thử Hứa thị, muốn xem phản ứng của Hoàng di nương và Liễu di nương. ngờ Hứa thị lại lanh lợi như vậy, tiếp lời của nàng.

      “ Mẫu thân, có câu này biết nên hay khồn. Phụ thân chỉ hai nữ nhi chúng ta, đến cùng cũng hiu quạnh. Nếu mẫu thân hoài con nối dòng mới chân chính là phúc khí của Thẩm gia.”

      Hứa thị thở dài “ Dường như ông trời khồn cho ta phúc khí này.” Vào cửa mấy tháng mà vẫn chưa hoài con nối dòng, điều này làm bà ta lo lắng ít.

      “ Cùng lắm cầu, chỉ cần thành tâm được đền đáp.” biết Hứa thị có nghe hiểu , nghĩ đến bà ta cũng là người thông minh, hẳn là có thể nghĩ đến phương hướng đó.

      Khi chuyện biết con ngựa ở đâu chạy đến. Mọi người hoảng sợ, con ngựa bị kinh hãi khống chế được. Nàng và Hứa thị vội tránh sang hai bên, nhưng ngờ con ngựa kia lại trùng hợp chạy về bên nàng.

      Dưới tình thế cấp bách biết ai đẩy nàng cái. Nàng lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Mắt thấy ngựa chạy như điên về phía nàng, nàng lại chỉ ngẩng đầu nhìn, trán chảy mồ hôi, người chút khí lực.

      “ Nương nương!” Đào nhi kinh hô tiếng, muốn vọt lên lại bị Lâm Ngôn ngăn lại.

      “ Lâm Ngôn, buông ta ra! Ta muốn cứu nương nương!” Lâm Ngôn trả lời chỉ là càng giữ nàng ta chặt. Đào nhi dùng hết sức cắn , cũng thả.

      Bọn thị về thấy Ngọc tần ngã ra đất nhào lên muốn khống chế con ngựa. có người ỷ võ công cao cường nhảy lên con ngựa điên với ý đồ làm nó chuyển hướng.

      Mới thở phảo nhõm lại nghe thấy tiếng vó ngựa, Dịch Thụy Cảnh cưỡi con khoái mã màu đỏ từ hướng khác chạy như điên đến, đến gần Tử Oánh vươn tay kéo nàng lên ngựa, hai người chạy như điên về phía đông.

      “Điềm nhi..” Lâm thị hét ầm ĩ, hóa ra con ngựa điên hất thị vệ và Vận Điềm xuống dưới.

      Tim Tử Oánh vẫn đập rất mạnh, Dịch Thụy Cảnh cưỡi ngựa rất nhanh. Rất nhanh hai chân và mông nàng thấy đau, gió thổi vù vù qua tai, cảnh vật trước mắt lướt qua cực nhanh.

      Đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có, tựa như chú chim bay lên trung. Nhưng cảm giác này rất nhanh bị thay thế bởi xấu hổ, thế nhưng lưng ngựa lại động tình.

      “ hoàng, Hoàng Thượng, chúng ta là đâu a?” thấy người xung quanh ngày càng ít, dường như ra khỏi khu vực săn bắn. Nàng sợ dính lấy , cảm giác tốt kia lại đánh úp.

      “ Nàng muốn biết.” Hới thở của bên tai nàng, làm tai nàng giật giật, muốn thoát khỏi trói buộc của .

      “ Đừng lộn xộn, bằng ta cam đoan là có thể muốn nàng ngựa.” Dịch Thụy cảnh nghiến răng nghiến lợi trả lời, nàng vội vàng nhúc nhích. Thầm mong nhanh chóng dừng lại.

      canh giờ sau hai người đứng trước thôn trang, đây là thôn trang rất phổ biến với cửa thôn màu đỏ loang nổ do năm tháng. Dịch Thụy Cảnh xuống ngựa, mình Tử Oánh ngồi ở , con ngựa động đậy, tựa hồ thích nàng cưỡi nó. Nàng sợ tới mức vội ôm chặt cổ ngựa : “ Hoàng Thượng, cho nô tỳ xuống dưới được ?”

      “ Trẫm cũng chưa là nàng thể xuống, bản thân nàng tự xuống .” Dịch Thụy cảnh cười cười đứng bên.

      “ Nô tỳ dám, Hoàng Thượng….” Ngựa lại hí dài, Tử Oánh cả kinh dám động đậy.

      “ Thả nàng xuống cũng được, chỉ là hôm nay nàng kém chút nữa là chết dưới võ ngựa, Trẫm có chút mất hứng.”

      Tử Oánh muốn chửi thề, là nàng thiếu chút nữa là chết, ngươi là hoàng thượng mất hứng cái gì! mặt lại tràn đầy cảm kích “ Nô tỳ nghĩ là Hoàng Thượng thương nô tỳ như vậy, nô tỳ cảm động đến rơi nước mắt.”

      “ Ngọc tần hiểu sai ý Trẫm rồi. Ý Trẫm là ngươi chết trẫm lại phải tìm người khác thay Trẫm làm việc, chẳng phải rất phiền toái sao.”

      Tử Oánh muốn sặc nước miếng, ngựa lại an phận. Cửa thôn trang chi nha tiếng mở ra, nương mười sáu mười bảy tuổi ra, trang điểm đơn giản, mặc y phục hồng đào, cười hành lễ “ Công tử ở bên trong chờ ngài.”

      Dịch Thụy Cảnh dường như rất quen thuộc với nàng ta, cười gật đầu vào cửa. Tử Oánh yên ngựa nhìn xa, ngại có người ở đây nên dám gọi lớn.

      “ Nương nương, thảo dân tên Chi Hoa” Chi Hoa giúp Tử Oánh xuống ngựa, Tử Oánh vừa đứng vứng liền chạy cách ngựa xa. Cảm thấy người đầy bụi đất, bắp đùi trong vô cùng khó chịu.

      Chi Hoa giúp Tử Oánh sửa sang lại tóc “ sớm nghe nương nương mỹ mạo bất phàm, quả nhiên trăm nghe bằng thấy. Nương nương, mời vào trong chuyện.” vừa vừa giơ tay mời nàng vào trong.

      Tử Oánh sinh hảo cảm, nắm lấy tay của Chi Hoa, lòng ban tay có lớp chai mỏng, nghĩ đến cuộc sống của nàng ấy cũng trải qua nhiều chuyện.
      hamaxink, Linh Bi, banhmikhet13 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 48: NÔNG TRANG
      Vào bên trong lại là cảnh sắc khác, núi non trùng điệp, vô số đình đài lầu các. Người hầu được đào tạo bài bản, lại nhàng xem ra tất cả đều có võ công cao cường. phải là hộ nông dân bình thường, vị công tử này lai lịch , chỉ là biết là người phương nào?

      Chi Hoa đỡ nàng mặt đá cẩm thạch thượng hạng “ Nương nương, người thích ăn đồ ăn j a”

      Nàng cảm thấy giữa hai chân đau nhức, người có hương vị lạ, tuy rằng ngựa của Hoàng Thượng nhất định sạch nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bị nhiễm mùi ngựa.Nô bộc tới lui hành lễ với nàng, e sợ quần áo đầu tóc chỉnh tề sợ là làm mất mặt mũi của Hoàng Thượng. Nàng phục hồi tinh thần, nghĩ ngợi nhiều có gì đặc biệt, ta thích đò ngọt.”

      “ Cảnh công tử lại rất thích ăn đồ ngọt.” Chi Hoa dẫn nàng qua hành lang gấp khúc. “ Người là bằng hữu duy nhất Cảnh công tử mang đến đây.”

      “ Cảnh công tử là?” Tử Oánh nhất thời phản ứng kịp buộc miệng hỏi, ra xong lại hối hận. Nàng phải người hay tò mò, cũng muốn vì tò mò mà mang họa.

      “ Từ trước đến nay ta luôn gọi Cảnh công tử, thất lễ rồi” Chi Hoa thoải mái thừa nhận “ Cảnh công tử là đương kim Hoàng Thượng.”

      Cảnh công tử là Hoàng Thượng? thích ăn ngọt?!

      Hạt dẻ cao lần trước phải ngọt sao? cố tình thích ăn, tìm biện pháp tra tấn nàng!

      Chi Hoa thấy sắc mặt Tử Oánh cổ quái, nhất thời biết sai ở đâu. Nghĩ rằng cổ nhân thích suy diễn nhiều, nhất là nữ nhân hậu cung.

      Tử khi nàng xuyên đến đây, chuyện với đám nữ nhân hậu viện cũng làm nàng phiền chán, câu người ta lại suy nghĩ ra nhiều hướng khác nhau

      lâu như vậy cũng thấy thân ảnh Hoàng Thượng, Tử Oánh có chút mệt nghĩ lát hỏi: “ Chi Hoa nương, biết nơi nào có thể rửa mặt chải đầu?”

      “ Nương nương theo ta, là do ta sơ suất, quên mất điều này” Chi Hoa dẫn nàng vào sương phòng, bên trong rất sạch , lại có hơn mười loại dầu bôi tóc, xà phòng.. các loại. Đây cũng là các loại trong cung chưa từng có.

      nương, nơi này đều đầy đủ mọi thứ, so với đồ của nội vụ phủ còn tốt hơn.”

      “ Là ta nhàn quá nên nháo, nếu nương nương thích ta tặng người ít.”

      “ Ta liền khách khí.” Chi Hoa thấy Tử Oánh lộ ra ý cười, giống như kiếm được bảo bối. Quả nhiên nữ nhân luôn cái đẹp.

      lần nữa rửa mặt, thây xiêm y của Chi Hoa, nhưng lại rất vừa người, nàng nhàng thở ra, cuối cùng cũng bị thất lễ. Nghĩ đến địa vị của Chi Hoa cũng bình thường, nếu sao có thể mặc gấm Tứ Xuyên.

      Bước ra sương phòng thấy mảnh lá cây vàng rực rỡ vùng trời “ nghĩ đến cây ngân hạnh cũng đẹp như vậy, trong cung chưa nhìn thấy cảnh như thê snayf.”

      Chi Hoa cười cười nhìn gốc ngân hạnh cổ thụ “ Đúng vậy, trái cây chỉ ăn được mà còn có thể làm thuốc, lá cây và vỏ cây cũng là thuốc, có thể toàn thân là bảo vật.”

      Tử Oánh nhìn Chi Hoa cái, nương này ba câu ba câu đều về ăn nhưng lại lưu loát sảng khoái. Cùng với phi tần trong cung khác nhau, đối với nàng cũng hòa ái, liền cười “ Nghe nương , dường như nương nghiên cứu rất kỹ về đồ ăn.”

      có đâu, ta chỉ là đầu bếp nho , chuyên phụ trách bữa ăn của công tử thôi.”

      Chi Hoa khiêm tốn nhưng trong lòng lại cười to, nàng là tốt nghiệp trường đào tạo đầu bếp, tất nhiên là nghiên cứu thấu triệt đồ ăn. Bằng sao có thể bắt được khẩu vị của công tử nhà nàng về sau chậm rãi bắt được tâm của a, haha.

      “ Nàng lại cười ngốc cái gì” thanh thanh lãnh vang lên. Lạc công tử mặc xiêm y màu đen, ngồi xe lăn, đùi đắp áo choàng “ Mặt lớn như vậy.”

      “ Nào có lớn” Chi Hoa dùng sức vỗ mặt giọng “ Mẹ ta mặt như thế này là có phúc.” Nào có nửa phần tự giác của người xuyên .

      Lạc công tử nhìn Chi Hoa trong mắt là ý cười sủng nịnh, sau đó nhanh chóng bị che , Tử Oánh nhìn thấy ràng, khó trách là nữ đầu bếp bình thường, ra là phu nhân tương lai của công tử. Chi Hoa tại vẫn ngây ngốc rối rắm về gương mặt lớn của nàng.

      “ Gặp qua nương nương.” Lạc công tử vái, Tử Oánh cũng trả lễ “ Ra mắt công tử.” Ngày ấy thấy hắc y nhân mang ra ngoài nàng nên nghĩ đến khả năng được. Chỉ là ngày ấy sợ hãi nên dám nghĩ nhiều.

      “ Cảnh công tử.” Chi Hoa hành lễ, Tử Oánh thấy thong thả đến đây cũng phúc thân “ Hoàng, Cảnh công tử.”

      Hôm nay tâm tình Dịch Thụy Cảnh rất tốt, kiêng kị nhiều người mà lôi kéo tay nàng nhưng lại nàng xấu hổ đỏ mặt.

      “ Hôm nay thời tiết rất tốt, bằng chúng ta vào rừng ngồi” Dịch Thụy Cảnh quay đầu với Lạc công tử “ Thế nào? Lâu rồi hai ta cũng chưa đánh cờ.”

      “Tất nhiên là được.” Lạc công tử cho người trung niên nãy giờ chuyện ánh mắt, đều là người được đào tạo nên tiến vào rừng chuẩn bị, nhìn công phu biết phải hạng bình thường.

      Đến cuối cùng Lạc công tử có thân phận gì? giống công tử phú gia, lại có quan hệ mật thiết với Hoàng Thượng, tay còn có nhiều cao thủ…

      Tử Oánh thu liễm trầm tư, mặc kệ người này là ai nàng cũng thể đắc tội với . biết phụ thân nàng có biết người như vậy tồn tại? Nghĩ đến chắc cũng biết vì ngày ấy ở hành cung Hoàng Thượng bí mật gặp .

      Bàn tay to của Dịch Thụy Cảnh nắm chặt tay nàng, làm nàng dám rút về. hiểu nổi tính tình người này, lúc nãy vẫn còn bộ dáng hờ hững, bây giờ lại biến thành như vậy.

      là khó hiểu nhất thiên hạ là tâm tư đế vương.

      Trong rừng phủ lớp lá cây dày, lên có cảm giác mềm nhũn. Bàn cờ, đàn tranh và trà cụ đều được chuẩn bị đầy đủ, nhìn cũng tao nhã lịch . Chi hoa đẩy xe lăn dọc theo con đường được quét sạch , nha đầu mập mạp bày điểm tâm.

      “ Lạc công tử, Cảnh công tử, đây là điểm tâm buổi sảng Hoa Hoa làm, có thể ăn rồi” Nha đầu mập mạp bày xong điểm tâm mới ngẩng đầu lên cười “ Đây là nương nương . là xinh đẹp.”

      “ Nha đầu, còn hành lễ với nương nương.” Chi Hoa giục tiếng, nha đầu mập mới phản ứng lại “ Xem trí nhớ của ta này, nương nương vạn phúc kim an.” Học theo tiểu thư khuê các hành lễ nhưng lại đủ tiêu chuẩn.

      Tử Oánh “ Phốc” tiếng bật cười, chỉ cảm thấy nha đầu này khả ái. Thấy nha đầu mập ngượng ngùng tháo vòng tay đưa cho nàng ta “ Ta chỉ cảm thấy thú vị thôi, vòng tay này trân quý, chỉ là đồ chơi, cầm .”

      Nha đầu mập do dự lát mới nhận “ Tạ nương nương ban thưởng.”

      bàn là bốn món điểm tâm : mật hoa cúc đông lạnh, bánh hạnh nhân, bạch táo bảo, bánh cuốn uyên ương, đưa khối vào miệng liền tan ra, trong miệng còn lưu lại mùi thơm của bánh, so với điểm tâm ngự trù làm càng ngon hơn.

      ngờ tay nghề của Chi Hoa nương tốt như vậy.”

      “ Tay nghề nàng ấy rất tốt, lát dùng bữa nàng biết” DỊch Thụy Cảnh hạ viên cờ đen, quay đầu với Tử Oánh. Có thể được hoàng thượng khen ngợi tay nghề chắc chắn rất tốt.

      Lạc công tử chút do dự dùng cờ trắng phản kích. Tử Oánh nhìn thấy phân được cao thấp. Dịch Thụy Cảnh được thái sư là cao thủ chơi cờ chỉ dạy, mấy người có thể vượt qua, Lạc công tử này lợi hại.

      Chi Hoa theo nha đầu mập vào phòng bếp, Tử Oánh nhàm chán. Cuối cùng vẫn là tránh được phải tranh đoạt? Ăn điểm tâm, tinh tế nghĩ đến, là người nào làm ngựa của Vận Điềm nổi điên, nàng cho rằng đây là ngoài ý muốn.

      Là Huệ tần? Vinh tần? hay là Quý phi.

      Lúc đó Quý phi săn, chỉ còn Huệ tần và Vinh tần ở gần nàng, là ai có thể ra tay?

      “ Ngọc tần nương nương” Dịch Thụy Cảnh nâng mặt nàng “ Điểm tâm mà nàng cũng muốn dùng mũi ăn.”

      Tử Oánh đỏ mặt, cảm thấy bản thân dọa người. Thấy bên cạnh có ai mới đặt tâm xuống. Đứng dậy xem tàn cuộc, quả nhiên phân biệt cao thấp.

      Dùng xong ngọ thiện, mặc dù phải lần đầu nàng ăn nhiều như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng ăn ngon như thế, trong lòng bội phục Chi Hoa vạn phần.

      Ăn xong nàng đỡ Dịch Thụy Cảnh nghỉ trưa, vừa rồi uống chút rượu, Ngụy công công và tiểu Huyền tử lại ở bên cạnh nàng đành phải tự tay hầu hạ .

      Cởi giày giúp , mang nước cho rửa mặt. ai biết lại muốn cởi quần áo của nàng xem vết thương. Tử Oánh cảm động nhưng vẫn muốn mất mặt mũi trước mặt .

      “ Nàng kháng cự cái gì.” tức giận “ Cũng phải ta chưa từng thấy. Mỗi lần đều phải đối nghịch với ta mới vừa lòng đúng !”

      cần nàng động tay, tự mình giúp nàng. Nhìn xiêm y thể mặc được nữa, nàng cười khổ, biết Chi Hoa còn có bộ xiêm y thừa nào nữa ?

      “ Xem như Trẫm hiểu ra, với nàng cần nhiều, cứ trực tiếp động thủ” Kéo nàng đến bên người, khoác cho nàng cái áo choàng. Lấy thuốc bôi lên nơi bị thương của nàng.

      “ Vừa rồi Hoàng Thượng tìm thuốc cho nô tỳ sao?” Thấy lấy ra thuốc nàng rất ngạc nhiên. Sao Hoàng Thượng có thể luôn mang theo thuốc, nhất định là vừa tìm.

      “ Hừ” hừ lạnh tiếng, nằm xuống để ý đến nàng. đôi tay mát rượi day huyệt thái dương cho .

      Nàng cũng phải đầu gỗ, sao có thể hiểu? Chỉ là sợ đây là giấc mộng, dám bước về phía trước. Trong lòng thiếu được cảm kích.

      “ Sau núi có dòng suối , mang nàng thăm.” Nhắm mắt, thân mình nhàng hơn.

      “ Hoàng Thượng thường xuyên đến nơi này sao?”

      “ Ngẫu nhiên đến hai lần, phải thường xuyên. Chỉ là quen thuộc với Chi Hoa, Chi Hoa giống nữ tử bình thường.”

      “ Nô tỳ thấy đồ ăn của Chi Hoa nương rất ngon, quan hệ của nàng ấy và Lạc công tử cũng bình thường.”

      Dịch Thụy Cảnh giương khóe môi nhưng trả lời, đưa tay ném áo choàng , ôm nàng vào ngực. Vỗ lưng nàng, chôn đầu vào cổ nàng, ngửi mùi hương quen thuộc nặng nề ngủ.

      Tử Oánh sợ kiềm chế được nên thân mình cứng đơ dám cử động, giữa hai chân thấy mát mát, nghĩ đến dược liệu có tác dụng.

      “ Đôi khi ta thực hâm mộ bọn họ, có thể ung dung tự tại.” khi Tử Oánh nghĩ ngủ lại truyền đến giọng thầm của , nàng phát hoảng nên nghe gì.

      “ Hoàng Thượng?” giọng gọi tiếng, thấy có phản ứng, biết mớ, nàng để ý nhắm mắt muốn ngủ.

      sức mạnh nhấc nàng lên, lưng dựa vào tủ đầu giường lạnh lẽo, trận đau đánh úp nàng, Dịch Thụy Cảnh đè nàng xuống, cúi đầu hung cắn cổ nàng ngụm.

      Mới vừa rồi còn tốt, giờ lại sao thế này?

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 49: LỄ SINH NHẬT
      Nàng cảm thấy câu gần vua như gần cọp quá đúng!

      Thời tiết tháng chín mát mẻ, nàng rùng mình cái nổi rất nhiều gai ốc. Nàng tình nguyện để giường muốn làm gì làm, chứ thích tại những chỗ kỳ quái. Hai đời của nàng đều tuân thủ nữ giới, nữ huấn nên cảm thấy bản thân bây giờ chịu khuất nhục.

      Nàng và khác nhau. Dù có chuyện gì vẫn là đế vương cao cao tại thượng. mà nàng luôn bị khi dễ, thương tích đầy mình.

      “ Nương nương?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của nha đầu mập “ Người ngủ rồi sao?”

      Tử Oánh vội đẩy Dịch Thụy Cảnh ra, trong mắt đầy nước mắt. Nàng rất coi trọng thể diện, nàng tình nguyện sau lưng bị hành hạ đến chết cũng muốn tổn thất thể điện.

      bắt lấy tay nàng, bất đắc dĩ thở dài, trước đến nay cảm thấy nha đầu béo ú đó thiên chân vô tà, bây giờ lại thấy nha đầu đó biết làm bóng đèn công suất lớn.

      Tử Oánh bị nhét vào tủ quần áo, sau đó cũng bước vào. Bên trong rất , mình Tử Oánh còn có thể nhúc nhích, nhưng lại bước vào nên hai người chỉ có thể dính vào chỗ. cũng tự giác ôm nàng, dính lên người nàng.

      Hô hấp ấm áp của ở bên tai, hơi thở khác với khi cắn nàng, mang theo điểm nóng nóng, ngọt ngào, chút chờ mong. Tựa như sư tử hưng phấn khi thấy con mồi của mình.

      Nàng vừa rồi còn thấy lạnh, giờ lại đổ mồ hôi, tóc mai dính chặt vào mặt, cần nghĩ cũng biết giờ nàng chật vật như thế nào. Trong lòng nàng dâng lên dự cảm tốt, rất thích làm ở những địa phương kỳ quái, tại nàng lại mặc đồ, tư thế này kỳ quái..

      ‘ Hoàng Thượng” Nàng muốn khuyên ra ngoài, lại che miệng nàng giọng “ nha đầu mập chắc chắn vào tìm nàng, đừng để bị phát .”

      Quả nhiên bên ngoài truyền đến giọng của nha đầu mập “ kỳ quái, mới nghe thấy động tĩnh, sao giờ lại có người?”

      Tinh tế tìm vòng mới từ bỏ. vừa ra ngoài vừa làu bàu “ xem ra trong phòng này có chuột, ngày khác phải gọi Minh ca cùng nhau bắt chuột.”

      Nếu nha đầu mập ở lâu hơn chút nghe thấy tiếng động lạ truyền đến từ ngăn tủ. Giống như trăm con chuột làm loạn trong đó. Tử Oánh bị ôm trong ngực thể động lại dám động, sợ nha đầu mập nghe thấy, lúc đó chắc nàng chỉ còn đường cạo tóc lên chùa.

      để ý Tử Oánh khẩn trương, ôm nhuyễn ngọc trong tay, lại trong gian hẹp, tất nhiên là hưng phấn. Trong tủ lại hắc ám, mắt nhìn thấy nên các giác quan nhạy cảm hơn nhiều, vụng trộm ăn đậu hũ của nàng.

      “ Oánh oánh” cúi đầu giọng mềm nhũn bên tai nàng. Lúc này nàng tập trung nghe động tĩnh bên ngoài, thấy lớn như vậy hoang mang rối loạn dùng miệng chặn miệng .

      phải nàng muốn dùng miệng, chỉ là hai cánh tay nàng bị giữ, Dịch Thụy Cảnh thấy nàng nhào lên rất thỏa mãn. Con sói đói bụng mấy ngày nay lại có dê con dâng tận miệng nên bỏ lỡ cơ hội này.

      Tách hàm răng nàng ra, dây dưa với môi lưỡi,đến khi nàng hô hấp dồn dập mới buông ra. Trong gian kín, hô hấp hai người cùng nặng nề, nàng run lên, lại sợ bên ngoài nghe được động tĩnh nên dám động. tay của để sau gáy nàng, tay đặt lên mông nàng. Đầu nàng dựa lên ngực nghe tiếng tim đập hữu lực liền yên tâm.

      Hai tay nàng ôm cổ , như vậy người mới khụy xuống. Hai người đều nóng, thân thể ngày càng lớn. Nàng nhớ từng cắn vai ngụm, biết bây giờ có còn dấu vết ?

      Cả người nàng nhuyễn ra, sống chết cắn môi dưới để bản thân phát ra tiếng. lại cố tình tra tấn nàng muốn nàng phải nức nở mới thôi.

      Sau khi kết thúc, ôm nàng ra ngoài. Ánh sáng bên ngoài đâm vào mắt làm nàng nhớ tới bản thân mặc gì. Vừa định giãy dụa ôm nàng đến phòng tắm ở sương phòng phía đông.

      Nàng nhắm mắt chặt, sợ nha đầu mập chưa . Cơ thể động vào nước ấm làm nàng rùng mình cái. Đầu óc lại bắt đầu hoạt động, nhớ những lần trước ở trong nước cùng hôm sau nàng đừng nghĩ đến xuống giường.

      Nàng hoảng sợ nhìn , lấy dũng khí cách xa chút. Vẻ mặt đề phòng của nàng làm dở khóc dở cười, xoa mi tâm “ Lại đây.”

      Nàng kháng cự lát nhưng vẫn ngoan ngoãn đến trước mặt . Tuy nàng chản ghét bản thân có cốt khí, nhưng hỏi lại cốt khí có tác dụng gì?

      Khi còn sống cũng mang lại điều tốt gì, chết lại dùng được. Vạn nhất đắc tội lúc chết cũng được chôn ở lăng mộ hoàng gia.

      Xem xem chỉ là lần tắm rửa mà nàng cũng suy được đến cảnh chết nơi chôn thân. Quả nhiên tâm tư nữ nhân thể lường được.

      “Vẫn còn đau sao?” Sau khi kéo nàng qua tách hai chân nàng ra xem miệng vết thương. Quả nhiên lại hồng mảng, lúc nãy chỉ lo cách xa chút nên có cảm giác, lúc này mới cảm thấy miệng vết thương nóng bừng đau.

      “đáng đời!”

      mắng câu, tắm cho nàng rồi ôm lên sạp lấy thuốc bôi.

      Lòng nàng mềm nhũn rối tinh rối mù, đường đường đế vương lại làm những việc như thế này. Trong lòng cảm động là giả, nghĩ đến kiếp trước khi nàng ở lãnh cung chết thảm nếu liếc nàng cái tốt rồi.

      Hai mắt đong đầy nước bất tri bất giác rơi xuống. thấy bộ dáng này của nàng nhíu mày. Nàng chưa từng rơi nước mắt trước mặt như vậy, thời điểm thể nhịn được nữa cũng cắn răng nuốt nước mắt vào trong. Nếu cũng chỉ hung hăng kêu khổ vài tiếng.

      “ hoàng Thượng” nàng khụt khịt cầm khăn tay lau nước mắt, nàng cũng biết tại sao gần đây lại đa sầu đa cảm như vậy. Lấy cái khăn tay mới tinh trong áo ra “ Nô tỳ nhàn rỗi thêu cái.” Thanh tinh tế, làn da dưới ánh mặt trời lên gần như tỏng suốt hồng nhạt.

      Mày giãn ra, cầm khăn tay cẩn thận nhìn, cúi đầu hôn lên má nàng làm mặt nàng đỏ bừng.

      “Oánh Oánh” Đây là lần đầu tiên khi còn tỉnh táo gọi nàng như vậy “ Ta rất thích”

      Xoay người ra gian ngoài, lúc về trong tay cầm dây chuyền hoa sen, hoa tai trân châu, vừa nhìn biết rất trân quý, nhưng kiểu dáng hơi cũ, biết đây là gì?

      “ Oánh Oánh, đây là lễ sinh nhật.” trịnh trọng đeo cho nàng “ Vòng cổ này nàng phải giữ tốt..”

      Sinh nhật năm ngoái của nàng vì phải chuẩn bị cho thọ yến của Thái Hậu nên Lão phu nhân chỉ dặn phòng bếp làm cho nàng bát mỳ trường thọ, phụ thân tặng nàng bộ tranh chữ. Kiếp trước ai nhớ sinh nhật của nàng, tưởng được lại nhớ. Nội vụ phủ có ghi chép lại, chắc hỏi nội vụ phủ,chuẩn bị lễ mừng sinh nhật cho nàng.

      “ Nô tỳ nhất định giữ kỹ, xin Hoàng Thượng yên tâm.”

      “ Ân” tiếng, ôm nàng về sạp, đắp chăn gấm cho nàng còn sớm, ngủ lát.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :