1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh hậu cung sấm quan ký - Thiên Nguyệt Mười Ba

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 42: ĐỒNG BỌN
      “ Hoàng thượng, nô tỳ sợ hãi.” Tử Oánh rút chân về, cẩn thận ngẩng mặt nhìn . Thấy nàng cẩn thận như vậy buồn cười nhưng lại giả vờ để ý, xoay người nằm xuống.

      ngủ rồi? Tử Oánh nằm bên cạnh dám nhúc nhích, nghe thấy tiếng hít thở đều của nhàng thở ra.

      đêm chuyện.

      Hôm sau, sau khi tiễn Dịch Thụy Cảnh, Tử Oánh trang điểm thỏa đáng thỉnh an QUý phi, mặc y phục bằng lụa trắng, thêu hoa màu xanh, đầu cài trâm lưu ly, nhìn trắng trong thuần khiết.

      Họa Phiến cũng trang điển trong trắng, cùng nàng đến Trường Nhạc cung. Liễu quý phi trấn an mọi người vài câu, Lưu tần đẻ non, Hoàng Thượng rất coi tọng chuyện này, nếu điều tra ra là ai biếm vào lãnh cung… Sắc mặt mệt mỏi vẫy tay để mọi người lui ra chỉ giữ lại Thục phi và Hiền phi.

      Nghĩ kỹ lại Hoàng hậu chính là người được lợi nhất từ chuyện này. Đứa của Lưu tần còn, tạo được bất kỳ uy hiếp nào đến Đại hoàng tử, tại Quý phi mang tội quản lý nghiêm, chỉ sợ đến mấy ngày nữa mọi người đến Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu.

      đường, Đào nhi do dự “ Tiểu chủ, nô tỳ có chút chuyện vẫn luôn muốn với người, Người xem hoàng thượng rất sủng tiểu chủ, vì sao tiểu chủ hầu hạ hoàng thượng tốt, sớm ngày hoài con nối dòng. Ở trong cung cũng coi như đứng vững, Tân ma ma biết cũng yên tâm.”

      ngờ Đào nhi cũng cảm thấy nàng dụng tâm hầu hạ ?

      Nhưng lời của Đào nhi có vài phần đạo lý.

      Tử Oánh về đến Hương vận hiên Dịch Thụy Cảnh hạ triều trở về, trong Noãn các dọn xong đồ ăn, Tử Oánh thỉnh tội “ Nô tỳ vè chậm, xin hoàng thượng thứ tội.”

      Dịch Thụy Cảnh ‘ Ân’ tiếng, bắt đầu dùng bữa, nội vụ phủ thấy nàng được sủng ái chi phí ăn mặc vô cùng tốt. Chỉ riêng đồ ăn sáng vượt qua phân lệ mà Quý nhân được hưởng.

      Cơm xong, Tử Oánh phao trà, thấy phê sổ con đứng bên quạt. Hôm nay nàng làm tỉnh đám người dám bảo nàng hiểu chuyện!

      Ngụy công công sớm mang sổ con chuyển đến thư phòng trong Noãn các. Mắt Tử oánh giật giật, Hoàng thượng tính toán ở đây lâu dài chứ?

      “ Bản lĩnh của Ngọc quý nhân lớn!” Dịch Thụy Cảnh ném sổ con xuống bàn, làm Tử Oánh bị giật mình rơi cả quạt “ Hoàng thượng, nô tỳ nhưng là..” đắc tội người chỗ nào?

      Nàng nhìn sổ con mở trước mặt, ra sổ con buộc tội phụ huynh của Lưu tần tham ô, ức hiếp dân chúng “ Hoàng Thượng, nô tỳ oan uổng, sao nô tỳ lại có bản lĩnh đó được. Huống chi, hậu cung được phép tham gia chính , nô tỳ sao dám làm thế?”

      Dịch Thụy Cảnh nhìn nàng chằm chằm, lúc lâu sau mới nâng cằm nàng lên “ Ngọc quý nhân hiểu sao? Phụ thân ngươi là Hộ Bộ thượng thư, loại chuyện này làm ít..”

      Tử Oánh rùng mình, hóa ra phụ thân làm gì cũng biết ràng, cái bản thân nàng động tay chân…

      “ Trẫm cho nàng cơ hội, cho Lưu tần biết chuyện này, để nàng ta chuẩn bị cho nàng mười vạn lượng bạc, bằng Trẫm giết phụ huynh nàng ta.”

      Đem nàng đặt lên đùi “ Thế nào? Sợ hãi?”

      “ Nô tỳ, nô tỳ sợ..” Gắt gao cầm lấy áo trước ngực của , sao mới chỉ đêm mà giống như thay đổi thành con người khác, từ trước đến giờ nàng chỉ biết đến là quân, tại mới hiểu ra chỉ là quân mà còn là vương!

      “ Ân, sợ là tốt rồi” Dịch Thụy cảnh vuốt tóc nàng “ Ở hậu cung trẫm cần tai mắt mà vừa vặn Ngọc quý nhân lại là người tai thính mắt tinh..”

      Tử Oánh lập tức hiểu được, Hoàng Thượng muốn dùng mười vạn lượng bạc của Lưu tần nhưng lại muốn ai biết tồn tại của bạc này.

      Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, người thông minh cũng ít, vì sao cố tình lại là nàng?

      “ Hoàng, Hoàng thượng, vì sao?”

      “ Người thông minh hỏi tại sao. Trẫm có thể đảm bảo bộ tộc Thẩm thị của nàng vinh hoa phú quý, nàng đáp ứng hay là ?” Dịch Thụy Cảnh nâng mặt nàng lên, nhìn chằm chằm bỏ xót bất cứ biểu cảm nào của nàng.

      Nàng còn lựa chọn nào khác sao? đáp ứng chính là con đường chết!

      “ Nô tỳ biết nên làm thế nào.” Rũ mắt xuống, trong lòng phiền muội.

      Có lẽ nàng nên may mắn vì được làm người của Hoàng Thượng. Nhưng nàng là nữ nhân hậu cung có gia tộc chống lưng, nàng phải giúp hoàng thượng thế nào?

      Dịch Thụy Cảnh vừa lòng với đáp án này, hôn lên trán nàng “ Trẫm nhớ ba ngày sau là lễ sắc phong, thăng thêm vị phân cho nàng để dễ làm việc.”

      “ Nô tỳ đa tạ hoàng thượng” Tử Oánh muốn hành lễ nhưng lại buông ra.

      “ Trẫm muốn ban chỉ, ban thứ nữ của Hoài Nam hậu cho phụ thân người làm kế thất.” Ngụy công công lĩnh mệnh tuyên chỉ.

      Hoài nam hậu là danh gia thời tiên đế, gia giáo nhất định tốt, để thứ nữ là kế thất cũng bôi nhọ phụ thân.

      Đầu tiên là cho nàng hai quả táo, để nàng ăn ngon, chỉ sợ về sau việc cần làm đều đơn giản.

      Tiên đế có năm hoàng tử, năm đó Thái hậu vẫn còn là Hoàng hậu sinh ra Dịch Thụy Cảnh là nhị hoàng tử, đại hoàng tử Dịch Thụy Vinh là do Tấn tần sinh, Tam hoàng tử Dịch Thụy Quang là Thái phi sinh, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử còn tuổi. Tuy Dịch Thụy Cảnh rất có ưu thế để lên ngôi nhưng đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều có dã tâm và có bên ngoại hậu thuẫn hùng mạnh, thể xem .

      nay Đại hoàng tử và Tam hoàng tử bị đưa về đất phong, vĩnh viễn được bước ra khỏi đất phong.

      Chưa biết chừng trong cung vẫn còn dư nghiệt của bọn .

      “ Trời nóng như thế này, nô tỳ làm cho người chút canh mát để giải nhiệt” Tử Oánh ngồi đùi có chút yên, thầm nghĩ lấy cớ ra ngoài.

      “ Được” Dịch Thụy Cảnh buông nàng ra, cầm sổ con bắt đầu phê duyệt.

      Tai mắt của hoàng thượng nhiều, vài ngày trước nàng để Lâm Ngôn truyền tin cho phụ thân để phụ thân tra tội danh của phụ huynh Lưu tần. Nhưng nàng dám chắc phụ thân giúp nên viết là Uyển bị Lưu tần hãm hại, nên dù phụ thân muốn giúp Hoàng di nương cũng ép phụ thân phải giúp.

      Nghĩ đến sau này thứ nữ Hoài Nam hầu vào phủ để cái di nương tác quai tác quái như vậy.

      Tâm tình nàng rất tốt, gặp Hiền phi ở bên ngoài hành lễ “ Nương nương, người mới ở chỗ Quý phi trở về?”

      Hiền phi cười “ Cũng phải, Quý phi muốn thẩm vấn từng người trong ngự thiện phòng. Muội muốn đâu? Hoàng Thượng ở bên trong?” nghi thức của Dich Thụy Cảnh đều ở trong viện, Tiểu Huyền tử cũng đứng dưới hành lang.

      “ Tỷ tỷ mời vào bên trong, muội làm cho Hoàng Thượng chút canh mát để Hoàng Thượng giải nhiệt.”

      “ Vậy muội mau . Tỷ thỉnh an Hoàng Thượng.”

      Thấy Hiền phi nhấc mành bước vào, Tử Oánh vịn tay Tô Noãn đến tiểu phòng bếp, trong lòng nghĩ khi nào bản thân mới được làm chủ cung, mọi việc dễ làm hơn.

      Hình như Tô Noãn nhìn thấu tâm tư Tử Oánh “ Nương nương, tại cũng nên gọi người là nương nương rồi. Ngày lành sớm đến thôi.”

      Đào nhi và Xảo nhi càng cao hứng, Đào nhi cảm thấy bản thân vừa chỉ điểm cho Tử Oánh liền có hiệu quả, Hoàng Thượng mới vui vẻ với nương nương như vậy.

      “ Nương nương, để nô tỳ làm, người ở bên nghỉ ngơi chút.” Đào nhi sợ Tử Oánh bị phỏng để thành sẹo.

      sao, hôm nay ta tự làm, Tô Noãn, ngươi nội vụ phủ bảo bọn họ chuẩn bị mấy bàn tiệc, bữa tối các ngươi hãy cùng tiệc tùng.”

      “ Đa tạ nương nương.”

      Người trong tiểu phòng bếp rất cung kình, vì chưa chính thức tuyên chỉ phong tần nên mọi người chỉ : “ Ngọc quý nhân cát tường.”

      Hiền phi sau khi thỉnh an rời Hương Vận hiên, sắc mặt có chút khó coi, thấy Xảo nhi bưng hộp đựng thức ăn về, trong mắt lên vẻ khinh thường. Nhưng Xảo nhi chưa kịp nhìn ra nàng ta quay về biểu cảm bình thường.

      lâu sau trong cung liền biết Ngọc quý nhân lại được phong Ngọc tần. Trong mấy tháng mà thăng ba cấp, trừ Lưu tần mới sinh non trong cung chưa ai có được ân điển này.

      Huống chi nàng ta còn chưa có con nối dòng.

      Các phi tần có phản ứng khác nhau, mặt Huệ phi ngày càng đan, ném vỡ bình trà, đến bình hoa cũng tha “ Hoàng Thượng lâu rồi đặt chân đến Sướng An cung của bản cung, lại để tiểu nhân kia đắc thế.” Hù Nhị hoàng tử ở bên cạnh khóc ô ô.

      “ Bản cung nhất định bỏ qua cho nàng ta!”

      Lưu tần nghe xong liền đánh Trà Chanh để trút giận. Tức giận Hoàng Thượng đến xem nàng ta, trong lòng liền nảy ra kế giá họa cho Tử Oánh khiến nàng ta sinh non.

      Vì sao thể là nàng ta - Tử Oánh động thủ với đứa ? Nàng ta – Tử Oánh, có động cơ này là đủ.

      Tử Oánh hầu hạ Dịch Thụy Cảnh ngủ trưa, sau đó thu thập thỏa đáng mang theo Tô Noãn Vĩnh Hòa cung.

      Lưu tần nghe là nàng tới tất nhiên là muốn gặp. Nhạc nhi khuyên nửa ngày Lưu tần mới miễn cưỡng đáp ứng gặp Tử Oánh. Hôm nay Tử Oánh mặc y phục màu hồng nhạt, giày phỉ thúy như như trong váy.

      “ Muội muội, sao sắc mặt lại kém như vậy? Nội vụ phủ biết hầm tổ yến cho muội bồi bổ .” Tử Oánh ngồi xuống, ngón tay út đeo móng tay màu vàng “ Muội hãy giảu tỏa tâm tình, dưỡng thân thể tốt. Bằng Hoàng Thượng ném muội ra sau đầu.”

      Lưu tần ‘ phi’ tiếng “ Cho dù ngươi được sủng ái thế nào? hoài được đứa vẫn giống như bản cung.”

      “ Hoài mà giữ được phải cũng giống như muội sao” Tử Oánh cười “ Lại sao muội lại được sủng ái?”

      “ Ngươi, ngươi, bản cung được sủng ái ở Bàn Nhược trì, Hoàng Thượng tất nhiên vui mừng.” Lưu tần nghiến răng nghiến lợi, tóc chưa được chải cẩn thận nên nhìn rất chật vật.

      Tử Oánh ra hiệu cho Tô Noãn, Tô Noãn hiểu ý kéo Nhạc nhi ra ngoài.

      “ Chẳng lẽ muội quên? Sủng ái ở Bàn Nhược trì phải muội mà là ta!”

      có khả năng, tuyệt đối có khả năng! Bản cung tin, nếu là ngươi tại sao Hoàng Thượng lại là ta, ngươi gạt ta, haha!” Giọng gần như là rít lên.

      Tử Oánh chán ghét nhíu mày “ Bản cung rảnh cùng muội nhảm. Nghĩ đến muội cũng nghe đến những chuyện ‘ tốt’ mà phụ huynh muội làm, trong tay cha ta có rất nhiều chứng cứ, chờ ngày bẩm báo lên Hoàng Thượng.” xong thưởng thức biểu cảm của Lưu tần lát mới tiếp: “ Bản cung cần nhiều, mười lăm vạn lượng bạc, phụ thân của Bản cung thiêu hủy chứng cứ, bằng …”

      Lưu tần lui về mép giường “ có khả năng, có khả năng..”

      tháng sau bản cung đến lấy bạc, muội hãy nghỉ .” Đứng dậy ra ngoài lại quay lại dặn dò “ Muội hãy cẩn thận suy nghĩ xem là ai làm hại hài tử của muội.”

      Là ai, đương nhiên là người đứng trước mặt – Thẩm Tử Oánh!
      hamaxink, Linh Bi, banhmikhet15 others thích bài này.

    2. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Chị rất biết cách kiếm tiền a~~~ Hoàng bảo chị 10 vạn chị đòi 15 vạn , bái phục a. Mong chờ chương tiếp theo của nàng. Xia xia

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 43: LÃNH CUNG
      Hiền phi chăm sóc hoa, biết nghĩ gì mà nhìn bầu trời chẳm chằm, cúi đầu “ Nàng ta là người có bản lĩnh, hy vọng Thái Hậu nhìn sai người.”

      Tử Oánh về Khải Tường cung, Dịch Thụy Cảnh dậy, mặc nội y cúi đầu đọc sách “ Hoàng Thượng, người có muốn dùng điểm tâm?”

      Dịch Thụy Cảnh lắc đầu “ Điểm tâm của Ngọc tần trẫm có phúc hưởng.” Đó là nhắc tới vụ hạt dẻ cao của Đào nhi.

      Thấy bàn có bàn cờ “ Trẫm ngại đánh cùng nàng mấy ván cờ.”

      “ Nô tỳ tài học sơ thiển, thỉnh hoàng thượng nhường hai.” Hai người bắt đầu, trong Noãn các nhất thời tĩnh lặng, lò hương bay lượn lờ, Tô Noãn bưng trà tiến vào nhìn thấy cảnh này, giống như đôi vợ chồng bình thường, cử án để mi.

      Giờ thân, Tử Oánh nghĩ đến hôm nay chưa thỉnh an Thái Hậu, đặt quân cờ trong tay xuống “ Hoàng thượng, nô tỳ còn chưa thỉnh an Thái Hậu, ngày khác lại chơi cờ cùng Hoàng Thượng được ?”

      cần” Dịch Thụy Cảnh đặt quân cờ xuống “ Kỳ nghệ của Ngọc tần tốt.”

      Tử Oánh biết “ cần” trong miệng cần bồi chơi cờ hay cần thỉnh an Thái Hậu, nhấp ngụm trà bằng hoàng thượng đến chỗ Hiển phi tỷ tỷ hoặc Thu muội muội dùng bừa tối? Thái hậu luôn đối với nô tỳ tệ, nô tỳ…”

      “ Rào, rào” quân cờ bị gạt hết xuống đất “ Câm miệng! Trẫm cần! Nàng nghe thấy sao!”

      “ Vâng” Tử Oánh cúi người nhặt quân cờ, Dịch Thụy Cảnh kéo nàng lên, bên ngoài truyền đến giọng cố ý đè thấp của Ngụy công công “ Hoàng thượng..”

      có việc gì.” Nắm lấy cằm nàng “ Nếu ngươi cảm thấy làm được tần lãnh cung , đừng lắc lư trước mặt ta để ta chướng mắt.”

      Tử Oánh quỳ xuống : “ Hoàng thượng, nô tỳ chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.Nô tỳ muốn làm bạn bên người.” đến bây giờ nàng để ý nhất là địa vị và thanh danh. Nàng cúi đầu xin tha thứ trước mặt thế nào, lời hay cũng sao, bộ dáng chật vật nhất của nàng cũng thấy, điều nàng muốn là tranh đấu hậu cung.

      Hoàng thượng muốn nàng làm đôi mắt trong hậu cung của , nàng làm được. Hoàng thượng muốn hôm nay nàng thỉnh an thái hậu ngày khác nàng . Như vậy mà có thể lấy lòng cũng tốt, nàng là tần, Huệ tần, Uyển , Hoàng hậu, nàng chậm rãi lật đổ.

      Lưu tần là ví dụ, nàng mượn tiệc sinh nhật của Nhị hoàng tử, để Đào nhi thả Vãn hương ngọc vào trong kiệu của Lưu tần. Thần biết quỷ hay làm nàng ta sinh non, dù là Lưu tần hay cung nữ ngửi thấy cũng chỉ nghĩ là hương hoa bình thường. Từ Thái y lại ám chỉ Lưu tần ăn nhầm đồ có hoa hồng, để tất cả mọi người nghĩ Lưu tần xảy ra chuyện ở Yến hội.

      Lúc đó nàng dám chắc dù sao phân lượng của vãn hương ngọc cũng ít, nghĩ tới Lưu tần lại bất ổn như vậy.

      Dịch Thụy cảnh buông mặt nàng ra, ôm nàng lên, ra sau bình phong. Ném nàng vào trong hồ, xiêm y ướt đẫm ra dáng người mê hồn của nàng.

      Hồ này là nơi nàng tắm rửa, . Dịch Thụy Cảnh bước vào, Tử Oánh chỉ cảm thấy khí đè nén, đầu óc bắt đầu tê tê, nàng lại có cảm giác tốt, cả người như bị sức nặng đè ép, gáy chảy ra tầng mổ hôi mỏng.

      “ Xem ra ái phi rất nóng.” Dịch Thụy Cảnh tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, bàng tay vòng về phía trước, ngón tay quấn quýt bên hông nàng “ bằng Trẫm giúp nàng mát mẻ.”

      Nàng xấu hổ, muốn thoát khỏi tình trạng này nhưng đầu óc lại trống rỗng, chỉ cảm thấy ngón tay khô ráo của đến đâu làn người nàng lại nổi lên đốm lửa .

      Hai tay theo vạt áo dò xét vào, làm người nàng nóng bừng, run lên. Lưỡi linh hoạt tách khớp hàm của nàng, quấn lấy lưỡi nàng.

      Hai tay tự giác quấn lấy cổ , tiến vào làm bọt nước văng khắp nơi. Tóc dài của Dịch Thụy Cảnh phiêu du trong nước như tảo, khúc mỹ hương.

      Ba ngày sau, trong Trường Nhạc cung cung nữ thái giám quỳ thành vòng, Dịch Thụy cảnh ngồi , hoàng hậu và quý phi ngồi hai bên “ Hoàng thượng, nô tỳ thẩm tra những người từng tiếp xúc với đồ ăn của Lưu tần, là mấy người này.”

      tra ra là ai?”

      “ Nô tỳ ngu dốt, mấy người khai cung nữ thái giám của Tô đáp ứng, Tường tần, Vinh tần, Huệ tần, Hiền phi đều có tiếp xúc.”

      Dịch Thụy Cảnh hừ tiếng “ Chẳng lẽ có ai thừa nhận?”

      Nhàn nhạt quét qua, sắc mặt Mai Ngôn sợ hãi, Hàn Phong và Họa Phiến rất lo lắng cho nàng ta. Sau khi Hàn Phong bị bệnh rất được sủng ái, hơn nửa thời gian là ở trong cung vẽ tranh.

      “ Theo nô tỳ thấy nhất định là Tô đáp ứng” Huệ tần “ vụ Tường tần lần trước là nàng ta châm ngòi hãm hại nô tỳ, lần này lại có mặt nàng ta, đáng để người khác phải suy nghĩ.” Mới mấy ngày mà bản tính phô trương ương ngạnh của Huệ tần ra. Huống chi việc lần trước có liên quan đến Mai Ngôn?

      Tử Oánh vừa đứng dậy, QUý phi mở miệng “ Lời này của Huệ tần có đạo lý, việc lần trước có chứng cứ xác thực. nếu đến hoài nghi, bản cung lại hoài nghi muội nhiều hơn.” Mai Ngôn nghe vậy dùng ánh mắt cảm kích nhìn QUý phi.

      “ QUý phi nương nương rất đúng, Mai Ngôn là người nhát gan, thiện tâm, sao có thể làm ra chuyện như vậy.” Tử Oánh hành lễ .

      Huệ tần hừ tiếng “ Nô tỳ nhớ Ngọc tần, Hàn quý nhân, Tô đáp ứng, Thu đáp ứng rất thân cận, nay lại mình Ngọc tần được sủng ái, biết các nàng có cảm tưởng gì?”

      “ Trẫm còn ở đây!” Liếc nhìn Huệ tần, Huệ tần thức thời ngậm miệng.

      Trong lòng Tử Oánh rơi lộp bộp, khi nàng bắt đầu tìm cách để Lưu tần đẻ non ít lui tới chỗ bọn Hàn phong. Nhân tình trong cung lại mỏng manh, biết có trở lên xa lạ.

      “ Nô tì biết người này.” thanh thanh thúy như chim vàng vang lên, là người luôn nhiều lời – Phương tần “ Nô tỳ nhớ nàng ta là đồng hương của cung nữ Tây Cùng trong cung Tường tần.” cung nữ bị điểm danh sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.

      Tường tần lập tức thất sắc, vội đứng dậy quỳ xuống “ Nô tỳ làm chuyện này, xin hoàng thượng minh xét.”

      Tây Cùng cũng quỳ xuống “ Nô tỳ, nô tỳ biết nàng ta.” Ánh mắt lại né tránh.

      Dịch Thụy Cảnh nheo hai mắt lại, chậm rãi phun ra hai chữ “ Dùng hình.”

      TRong điện nhất thời im ắng, cung nữ kia còn chưa kịp thét ra tiếng bị lôi xuống, Tây Cùng run rẩy liếc Tường tần, chỉ thấy Tường tần hôn mê bất tỉnh, người mặc váy tô tú nội vụ phủ mới làm.

      !” Dịch Thụy cảnh lạnh lùng phun ra chữ, Tây Cùng lại nhớ đến cung nữ xa lạ với nàng ta tối qua “ nếu điện ngươi tự nhận tội có người nhặt xác cho ngươi, người nhà ngươi cũng có con đường sống. Ta nhớ nhầm cháu gai ngươi cũng mới năm tuổi..”

      “ Hồi hoàng thượng, là Tường tần chỉ thị nô tì lấy hoa hồng, nô tỳ biết sai..” xòn liền chạy đến đập đầu vào cột, thái giám kịp cản lại, đành trơ mắt nhìn máu văng khắp điện.

      Mùi máu dày đặc, Dịch Thụy Cảnh hơi nhíu mày, phi tần chịu được lập tức nôn , lập tức có thái giám tiến lên thu dọn “ đánh thức Tường tần dậy.”

      chậu nước lạnh dội lên đầu Tường tần, Tường tần là người cơ trí, mở mắt mờ mịt nhìn mọi người, thấy Tây Cùng được mang xuống che miệng gào khóc.

      “ Biếm lãnh cung.” Dịch Thụy Cảnh đứng dậy.

      “ các muội cũng rời .” Hoàng hậu tao nhã đứng dậy “ Quý phi hãy rửa sạch , dù sao cũng là thứ dơ bẩn.”

      Hôm nay nàng ta thỉnh an Thái hậu, Thái hậu cho phép nàng ta nắm lại quyền quản lý lục cung, nếu phải Hoàng Thượng ở trong này, nàng ta hận thể cười nhạo Quý phi phen.

      “ Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, nô tỳ nhất định nhớ kỹ.”

      Mọi người cung đưa Hoàng Hậu , rồi lần lượt rời . Tử Oánh ở ngoài cung, lúc Hàn Phong ra mặt trời lên cao.

      “ Sao muội còn ở đây?” Hàn Phòn tiến lên cầm tay nàng, Tử Oánh cảm động “ Tỷ trách muội nhiều ngày xa lạ với tỷ là tốt rồi.”

      “ làm sao có thể? Muội có nhiều việc, tất nhiên là tỷ ” Có vài cung tần qua hai người, Mai thường tại cười hành lễ “ Ngọc tần cát tường, Hàn quý nhân cát tường.”

      “ Muội mau đứng lên ” Tử Oánh hiểu Mai thường tại có ý gì, cùng Hàn Phong liếc nhau, cười cười nhìn Mai thường tại.

      “ Nghe hàn tỷ tỷ vẽ tranh rất tốt, muội muốn thỉnh tỷ chỉ điểm hai.”

      Hàn Phong cười “ Chỉ biết muội đàn tỳ bà tốt lại biết muội cũng biết vẽ tranh.”

      “ Tỷ khen trật rồi, muội chỉ biết sơ qua, nếu biết sâu làm cho người ta chê cười ròi” xong Họa Phiến và Mai Ngôn cũng bước ra.

      Tử Oánh bước lên, giữ chặt tay Mai Ngôn “ Sợ hãi sao?”

      Mai Ngôn lắc đầu “ có, tỷ đừng lo lắng.”

      Mai thường tại thức thời cáo từ, bốn người cùng rời . Họa Phiến trêu ghẹo Tử Oánh “ Các tỷ biết, bây giờ ngay cả muội muốn gặp Ngọc tỷ tỷ cũng khó, cả ngày hoàng thượng cũng thả người.”

      “ Muội lại bậy, ngày nào cung gặp muội hai lần” Tử Oánh dùng quạt gõ đầu Họa Phiến “ là ngày càng nhanh mồm miệng.”

      Dừng chút “ Mặc dù chúng ta tiến cung cùng ngày nhưng lại khó tìm được người hợp ý như vậy, tất nhiên là phải quý tọng.”

      Mọi người gật đầu, Hàn Phong lo lắng với Mai Ngôn: “ Tỷ thấy Huệ tần lại khôi phục bản tính, nàng ta nhất định hận muội, muội phải cẩn thận.”

      TRong mắt Mai Ngôn thoáng qua tia lo lắng, miễn cưỡng gật đầu “ Muội biết, tỷ đừng lo lắng.”

      Họa Phiến nghe vậy hỏi “ Mọi người cảm thấy là Tường tần động tay chân sao? Hai bọn họ ở cùng cung, sao lại phải động thủ yến hội?”

      Nhất thời mọi người trầm mặc, trong đầu Tử Oánh có gì đó lóe lên, giống như ngày Tuyết phi bị hãm hại, luôn có cảm giác có đôi tay trong bóng tối điều khiển tất cả.

      Kiếp trước Tường tần đổ là vì bị kiết lị nên bị đưa vào lãnh cung. Lúc đó nàng để ý, tại nghĩ đến trong cung luôn sạch sao có thể bị kiết lị?

      Tường tần vào lãnh cung, dù chết trong đó cũng ai chú ý. Nghĩ đến đây sắc mặt nàng trắng bệch, nhất định là Tường tần biết bí mật gì đó nên mới bị người ta từ thủ đoạn bắt nàng ta phải chết.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 44: RƠI XUỐNG NƯỚC
      Hàn Phong thấy sắc mặt Tử Oánh trắng bệch đến bên nàng giọng hỏi “ Muội nghĩ đến điều gì sao?”

      Tử Oánh lắc đầu “ Chỉ là đột nhiên cảm thấy thân mình mệt mỏi, nghĩ đến chắc là do gần đây ngủ ngon.”

      “ Gần đây trời quá nóng, mưa giống như mấy ngày trước.”

      “ Ngày mai là đại lễ sắc phong của tỷ tỷ, muội chờ hồng bao của tỷ.” Mấy người vừa vừa giỡn, đến Phương Hoa hiên uống trà, khi trời còn sớm mới cáo từ về Khải Tường cung.

      “ Tỷ tỷ, ngày mai nắng to, người phải cẩn thận.” Đến cửa cung Họa Phiến gắt gao cầm tay nàng, Tử Oánh hiểu , trong lòng ấm áp, gật đầu.

      Theo quy củ ngày mai nhận đại lễ nên hoàng thượng đến. Tử Oánh bước vào hồ trong Noãn các, nhớ tới chuyện hoang đường phát sinh ở đây đỏ mặt, tắm qua loa.

      Cuối cùng nàng cũng có thể làm chủ cung. Kiếp trước nàng có phúc khí này.

      “ Đào nhi, triều phục và hài ngày mai nội vụ phủ mang đến chưa?”

      “ Hồi nương nương, chiều nay đưa tới, Xảo nhi kiểm tra, chắc Hoàng Hậu cũng dám động thủ.”

      chắc được.” Đào nhi cầm lược chải tóc cho Tử Oánh, Hoàng hậu lại phải nữ nhân thông minh.

      Xảo nhi nâng triều phục vào, vẻ mặt nôn nóng “ Nương nương, triều phục có lỗ hở..”

      “ mang đến ta xem.” Tử Oánh đứng dậy, cùng Đào nhi liếc nhau, mặc dù đây phải là biện pháp sáng suốt nhưng có thể đả kích nàng!

      Chỉ vàng, bạc thêu Loan Điểu triêu tú ở vạt trước của triều phục bị hở lỗ, lấy tú công của nàng chắc chắn thể sửa hoàn mỹ được.

      Đào nhi và Xảo nhi lâu động chạm, Tô Noãn.. chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho dù bây giờ bẩm báo nội vụ phủ bọn họ chắc chắn cũng cho người làm. “ Đào nhi, tìm Tô đáp ứng, ta muốn thêu này nọ, được kinh động người khác.”

      Đào nhi lĩnh mệnh rời , Tử Oánh hơi ngẩn người, sắc trời vừa rồi còn sáng nay tối.Nàng nhất định là cho tổng quản nội vụ phủ thân bại danh liệt..

      Đợi nửa canh giờ, Đào nhi vẫn còn chưa về, trán Tử Oánh lại đột nhiên chảy mồ hôi lạnh, nàng liền dẫn Xảo nhi muốn Thải Vi cung.

      “ Nương nương, trời tối rồi người còn định đâu?” Tô Noãn bưng trà và mâm hạt sen cao vào phòng thấy Tử Oánh muốn ra ngoài mở miệng hỏi.

      “ Ta gặp Hàn tỷ tỷ, ngươi để lại cửa hông rồi nghỉ sớm .”

      “ vâng” Tô Noãn để trà xuống lui ra ngoài.

      Gió đêm phất phơ, được nửa đường thấy Đào nhi gấp rút chạy về “ Nương nương, Tô, Tô đáp ứng rơi xuống nước..”

      Rơi xuống nước?

      “ Sao lại thế?” Ngữ khí của Tử Oánh rất nghiêm túc “ Mai Ngôn có việc gì ?”

      “ May mắn phát kịp thời, thái y chẩn trị cho Tô tiểu chủ.”

      “ Mau đỡ ta qua đó.”

      Trong Kiêm Hà các đèn đuốc sáng trưng, Hàn Phong đứng dưới hành lang, ánh đèn mông lung chiếu lên người nàng, nhìn có vẻ rất độc. Đến gần phát mặt nàng đầy hoảng hốt.

      “ Sao muội lại đến đây.” Oán trách nhìn thoáng qua Đào nhi “ do nàng, là muội muốn đến, Mai Ngôn sao rồi?”

      “ Vừa nôn ra mấy ngụm nước, may là phát kịp thời, bằng ..”

      Tử Oánh cảm thấy căng thẳng, nắm tay Hàn Phong hạ giọng “ Tỷ tỷ, êm đẹp sao Mai Ngôn lại rơi xuống nước?”

      Hàn Phong thấy xung quanh có ai, hạ giọng “ Huệ tần triệu Mai Ngôn chép kinh thư cho Nhị hoàng tử, nhưng đường về ai biết tại sao lại rơi xuống nước?”

      Huệ tần! Lại là Huệ tần!

      Sắc mặt Tử Oánh xanh mét, thấy thái y vội hành lễ “ biết Tô muội muội có sao ?”

      Đổng thái ý vuốt râu “ Bị thương đến phổi, chỉ cần dưỡng tốt, tuyệt đối thể để bị cảm lạnh.”

      Tiễn thái y, Tử Oánh và Hàn Phong cùng vào. Mai Ngôn tỉnh, thấy các nàng chảy nước mắt “ Tỷ tỷ..” gọi hai tiếng khóc thành tiếng.

      “ Muội đừng kích động, cho tỷ biết sảy ra chuyện gì?” Hàn Phong nắm tay nàng ta, thay nàng lau nước mắt, động tác ôn nhu chăm sóc.

      “ Muội biết, chỉ nhớ khi đến gần hồ bị người ta đánh ngất, sau đó nhớ gì nữa.”

      “ Huệ tần thủ đọan! lại muốn đẩy muội vào chỗ chết!” Hàn Phong căm giận “ Nếu phải Mai thường tại đến chỗ tỷ dù thế nào tỷ cũng cùng muội.”

      “ Là ai cứu muoij?” Tử Oánh rót chén trà nóng cho Mai Ngôn, cung nữ bên cạnh Mai Ngôn hành lễ “ Bẩm nương nương, là thái giám bên cạnh QUý phi đưa Tiểu chủ trở về.”

      Tử Oánh gật đầu: “ Mai Ngôn muội đùng suy nghĩ nhiều, dưỡng thân thể tốt rồi đến tạ ơn quý phi.”

      Mai Ngôn gật đầu, dặn dò hồi thấy Mai Ngôn hơi mệt Tử Oánh và Hàn Phong mới rời .

      Trở về Khải Tường cung, người Tử Oánh đầy mồ hôi, nhìn thấy triều phục lại phiền chán, biết ngày mai nên làm thế nào mới tốt.

      Tô Noãn thêu giày cho nàng “ Nương nương, vừa rồi nô tỳ có nhìn thấy triều phục sạp, nô tỳ cả gan hỏi phải làm thế nào cho phải?”

      “ Còn có thể như thế nào?” Vuốt vòng tay cổ tay, lòng nàng thể bình tĩnh.

      “ Nô tỳ nhớ khi Hiền phi nương nương được sắc phong của là triều phục thêu thanh loan năm đầu.”

      Tử Oánh tinh tế cân nhắc phen, tại còn cách nào khác ngoài việc làm phiền Hiền phi.

      Hiền phi nằm sạp mỹ nhân, Cầm Sắt ở bên cạnh quạt, sau hồi hàn huyên, Tử Oánh mới vào chủ để chính.

      phải là được, chỉ là nếu bị người bắt được nhược điểm…”

      “ Dù xảy ra chuyện gì cũng là nô tỳ phải chịu trách nhiệm.”

      “ Ân, Cầm Sắt tìm cho Ngọc tần .”

      đêm ngủ ngon, trong mộng tất cả là hình ảnh kiếp trước nhưng khi nàng tỉnh lại nhớ mơ gì.

      Tô Noãn thấy nàng có quầng thâm dùng thêm phấn che . Mặc triều phục, treo triệu quan, thoạt nhìn tinh thần có vẻ rất tốt.

      Lễ sắc phong tổ chức ở thái miếu, thái giám chấp lễ tuyên chỉ “ Ngọc tần Thẩm thị, công dung ngôn hạnh, tri thư lễ nghĩa, hiền thục, này sắc phong là Ngọc tần, khâm thử.”

      Quỳ xuống tạ ơn đế hậu, Hoàng hậu thấy người nàng phải là triều phục của tần muốn mở miệng răn dạy, Dịch Thụy Cảnh nhàn nhạt vẫy tay “ Hoàng hậu, mau kết thúc buổi lễ, trẫm muốn thỉnh an Thái Hậu.”

      Hoàng hậu “ vâng” tiếng, ra huấn đạo của tổ tiên, sau canh giờ mới kết thúc buổi lễ.

      Dịch Thụy Cảnh ra khỏi thái miếu, cùng hoàng hậu lên kiệu đến Thọ Khang cung, Tử Oánh theo cũng chuẩn bị thỉnh an Thái hậu, Dịch Thụy Cảnh quay đầu “ Hôm nay Ngọc tần cần , ngày khác hãy đến thỉnh an Thái Hậu.”

      Tử oánh lĩnh mệnh, bất an trong lòng nàng vì thế cũng giảm , dù sao nàng vẫn cảm thấy triều phục này… Còn có vì sao Hoàng Thượng cho nàng đến thỉnh an Thái Hậu?

      Buổi tối Hoàng Thượng ngủ lại chỗ nàng, làm nàng thở phảo nột hơi, sau khi thu thập liền đến lãnh cung thăm Tường tần.

      Tô Noãn phủ thêm áo choàng cho nàng, Đào nhi mang theo ngọn đèn, hai người ra từ cửa hông, theo đường đến lãnh cung.

      Đây là lần thứ hai Đào nhi bồi nàng đến lãnh cung nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Lãnh cung nằm ở phía tây bắc, bóng cây lắc lư lại ít người khí rất nặng.

      Sau khi đút bạc vào, hơi thở mục rữa quen thuộc đập vào mặt, lãnh, đây là nơi nàng sống ở kiếp trước, thậm chí nàng có thể nhớ được từng viên gạch tường.

      Nơi này nữ nhân đều điên rồi, mòn mỏi chờ đợi, chờ chết, có người từng tao nhã nhưng vì đợi được thánh sủng… Người người đều Hoàng cung tốt nhưng trong mắt nàng nó chỉ là địa ngục.

      Đào nhi kinh hô tiếng, dưới hành lang là nữ tử tóc tai bù xù, vẫn mặc váy tô tú ngày ấy, Tử Oánh tiến lên sờ thử, thân thể vẫn nóng.

      Ra khỏi lãnh cung, Đào nhi hít từng ngụm khí “ Nương nương, bên trong khủng bố, nô tỳ muốn đến nữa.”

      “ Mong là vậy.”

      “ Phi phi phi, nào có ai như nương nương tự nguyền rủa bản thân!”

      Tháng chín chậm rãi đến, trong viện ngập tràn hương hoa quế, hơn tháng nay nàng vẫn là sủng phi trong mắt mọi người. Thái Hậu đối với nàng rất ôn hòa, nhưng mỗi lần thỉnh an bà ta ngủ là mệt mỏi, nàng cảm thấy hiểu , bản thân mất chỗ dựa vững chắc là Thái hậu.

      Hoàng Thượng muốn đến Tây Sơn săn. Hành cung ở Tây Sơn cách kinh thành hơn bảy mươi dặm, núi có nhiều cảnh đẹp lại có nhiều ôn tuyền, lá nơi tốt để dưỡng sinh.

      Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đến nay bồi Thái Hậu ba lần. Năm nay Thái Hậu muốn niệm kinh nên . Phi tần hậu cung đều rục rịch muốn ngóc đầu dậy, muốn được Hoàng Thượng mang .

      Mùng ba tháng chín hoàng thượng hạ chỉ, ngày mười ba tháng chín xuất phát. Hành trình chặt chẽ, nội vụ phủ phái người đến hành cung chuẩn bị tiếp giá, trong cung cũng bắt đầu chuẩn bị xuất phát.

      Dĩ vãng Hoàng thượng cùng Thái hậu, còn các phi tần trừ phi được khâm điểm bằng là nội vụ phủ báo tên. Mỗi lần như thế các cung đều thiếu được phần chuẩn bị, ý đồ là có thể theo. Nội vụ phủ kiếm được ít từ các phi tần trong những dịp như thế này.

      Lần này Quý phi, Huệ tần, Ngọc tần, Vĩnh tần theo. Hoàng hậu, Hiền phi, Thục phi luu lại xử lý công việc trong cung.

      Đào nhi và Xảo nhi hoan hỷ, Tử Oánh lại nhíu mày khổ sở, nghĩ đến thuyền xe khổ sở, hơn nữa ngày trước nàng thu của Luu tần mười năm vạn lượng bạc bị hoàng thượng biết được. Hoàng Thượng giận dữ tịch thu năm vạn lượng nàng định chiếm làm của riêng. Nàng càng thêm thầm khẳng định Hoàng thượng là người hỉ nộ vô thường, nếu theo ngày nào cũng phải đối mặt với , lúc nào cũng phải đoán tâm tư của .

      Sáng sớm ngày mười ba tháng chín, bách quan ở Bắc Nhạn môn đưa tiễn, cờ trượng ngập sắc chậm rãi rời . Sau khi ra khỏi Dương môn xuất phát từ Huyền Thải môn, Trong phố bị cấm đường. Hai bên là cấm vệ quân. trước là đội nghi lễ có kỵ binh, sau đó là hộ vệ vây quanh long giá của hoàng thượng, sau đó là kiệu của Quý phi và kiệu của chư tần, quan viên, cuối cùng là bộ binh, đội ngũ thành hàng dài chậm.
      Linh Bi, Huỳnh Thượng Hỷ, thuyt10 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 45: HÀNH CUNG

      Lần này Tử Oánh chỉ mang theo Đào nhi và Lâm Ngôn. Xảo nhi và Tô Noãn ở lại giữ cung. Dọc đường xe ngựa chậm nhưng bắt đầu lên xe nàng nôn, cả đoạn đường cũng uống giọt nước. Trước đây nơi xa nhất nàng từng là tự lý sơ ngũ. Cho nên nàng cũng biết là bản thân thể xe ngựa.

      Nàng nôn rất nhiều mà đội ngũ thể dừng lại vì nàng làm cho Đào nhi và Lâm Ngôn gấp đến độ quay vòng, sau khi Dịch Thụy Cảnh biết liền phân phó tiểu Huyền tử đem nàng lên xe của , Tử Oánh nghĩ có QUý phi ở đây, lại còn có tổ chế trong lòng muốn cự tuyệt, Dịch Thụy Cảnh lại để Ngụy công công truyền lời, nếu nàng lên để đội ngũ dừng lại chờ khi nào nàng nôn xong lại . Tử Oánh thể làm gì khác là lên xe ngựa của .

      Xe của Dịch Thụy Cảnh rộng gấp đôi xe nàng, bên trong cần gì cũng có. Ngụy công công lấy bạc hà mà thái ý kê cho nàng ngửi, nàng mới còn cảm thấy khó chịu như trước. xe còn có bếp để phao trà, Tử Oánh nôn nửa ngày trong bụng sớm còn gì, tuy muốn uống chén trà nóng, ăn chút điểm tâm nhưng dám lỗ mãng trước mặt Hoàng Thượng.

      “ Muốn ăn ăn .” Dịch Thụy Cảnh đẩy đĩa hoa quế cao đến trước mặt nàng. Tử Oánh cười tiếp nhận, ăn cái, cười lấy lòng “ Hoàng Thượng, người xem cái gì a?”

      “ Cửu châu địa vực chế” Tử Oánh “ Ồ” tiếng “ Thiên hạ này đều là của người, người còn muốn xem nhưng thứ đó?”

      Dịch Thụy Cảnh buông sách tay, cũng cầm miếng điểm tâm, nhàng lắc đầu “ Thiên hạ to lớn, chỉ tiếc..”

      Điều gì đáng tiếc lại ra.

      Lúc tới hành cung là tối ngày mười bảy. đường Tử Oánh thấy tốt liền muốn về xe ngựa của mình nhưng bị Dịch Thụy Cảnh phủ quyết với lý do trà nàng phao ngon hơn tiểu Huyền tử.

      Hành cung sớm chuẩn bị tốt. Hành cung ở Tây sơn, mười dặm quanh đây đều là biệt viện của hoàng gia. Tổng cộng có hơn năm trăm gian phòng, cảnh đẹp như tranh vẽ, núi được quây lại làm thánh địa săn bắn.

      Vào hành cung, theo thường lệ là phân viện, Tử Oánh ngồi cùng Hoàng Thượng xe ngựa thành cái đinh trong mắt các phi tần nên tất nhiên nàng muốn làm chuyện gây thiệt hại cho mình này. May mắn QUý phi, Huệ tần, Vinh tần có tư cách chọn trước, đến phiên nàng, nàng chọn nơi xa Mặc Dương cung của hoàng thượng nhất- Song Tuyết cung.

      Song Tuyết cung nằm ở phía tây nam của hành cung Tây Sơn, trong cung trồng rất nhiều hoa quế và hoa lê, lúc này đúng vào lúc nở rộ. Mùa xuân hoa lê rơi như tuyết theo chữ cổ là “ Song Tuyết cung”, trong noãn các có suối chảy róc rách, rất hợp ý nàng.

      Bên ngoài là chỗ nghỉ ngơi của quan viên, đường mệt nhọc, Hoàng Thượng phân phó việc phải làm ngày hôm sau liền hồi cung nghỉ ngơi cũng triệu thị tẩm.

      Hôm sau Tử Oánh ngủ đến khi tự tỉnh, ở ngoài cung nên mấy việc xã giao như thỉnh an cũng được miễn. Điều này làm Tử Oánh cao hứng ít, cảm thấy uổng công nhiều ngày bôn ba xe ngựa.

      Tuy lần đầu đến hành cung nhưng Tử Oánh cũng thấy có cảnh nào để lưu luyến, vừa tới nàng thấy hành cung tinh xảo khác biệt lắm với hoàng cung. Nàng cũng muốn động chạm với các phi tần khác.

      Sau khi ăn trưa, Tử Oánh để Lâm Ngôn chuyển sạp mĩ nhân đến gốc hoa quế, cảm thấy gió lạnh thoang thoảng, đưa mắt nhìn lên là những chùm hoa xem kẽ, ánh mặt trời xuyên qua cành lá còn quá chói mắt, cánh hoa theo gió thi thoảng đụng vào chóp mũi nàng, hương hoa thoang thoảng, vạt áo cũng giữ lại vài cánh hoa. Ngẫu nhiên cánh hoa rơi trúng lông mi nàng làm tâm nàng cũng run rẩy theo.

      Nhàn nhã nhìn hoa rơi, cực kỳ thích ý.

      “ Muội muội biết hưởng thụ.” Ngoài cửa truyền đến giọng của Vĩnh tần “ Nghe muội chọn được cung tốt liền đến quấy rầy phen, chiếm tiện nghi của muội chén trà.”

      Tử Oánh đứng dậy hành lễ “ Tỷ tỷ” liền dẫn nàng ta đến chính điện, ngờ Vĩnh tần dùng quạt trong che miệng cười “ Nếu muội ngại chuyển cái bàn đến dưới tàng cây, nơi này cũng rất tốt.”

      “ Tỷ là người tao nhã” Tử Oánh cười , mệnh Lâm Ngôn chuyển bàn tròn và hai cái ghế lại thêm ít điểm tâm và dụng cụ phao trà.

      “ Trà của muội muội quả nhiên uống ngon.” Vĩnh tần nhấp ngụm lại cầm miếng điểm tâm “ Muội muội, điểm tâm này làm như thế nào vậy? mềm mịn, ngọt mà ngấy, còn có mùii thơm của quế.”

      “ Xem tỷ kìa, chỉ là thêm chút mật hoa quế.”

      Vĩnh tần lau khóe miệng “ Xem tỷ này, đến chỗ của muội lại thấy cái gì cũng tốt. Muội nên chê cười tỷ.”

      “ Làm sao có thể? Muội cũng vậy, luôn cảm thấy đồ của người khác tốt hơn của mình.”

      “ Trước đây khi còn là nương, ta cũng rất thích đến chỗ đích tỷ dùng bữa, thoáng cái cũng nhiều năm trôi qua.” Vinh tần là thứ xuất, từ được mẹ cả và đích tỷ thích nên được vào cung, phụ thân là tả đôn đốc sử rất được hoàng thượng tín nhiệm.

      Đến khi mặt trời ngả về tây, Vĩnh tần mới đứng dậy cáo từ, Đào nhi hầu hạ Tử Oánh rửa mặt “ Nương nương, người Vĩnh tần là có ý gì? nửa ngày nhưng đều là những thứ ..” hai từ vô nghĩa nàng ta dám ra.

      Tử Oánh “ Ân” tiếng “ Ta cũng đoán được ý đồ của nàng ta, chắc cũng phải chuyện tốt, người trong cung nào có ai dễ đối phó!”

      Lười biếng duỗi thắt lưng, những ngày lo nghĩ tốt, làm chuyện bất nhã cũng sợ ai thấy. Ngày mai lại cần dậy sớm thỉnh an, tỉnh dậy có thêu thùa, luyện chữ..

      Lâm Ngôn bưng nước hoa hồng và xà phòng hải đường đứng bên, cùng Đào nhi liếc nhau “ Nương nương, đêm nay Hoàng Thượng muốn ngắm cảnh đem ở Tây Sơn, các vị nương nương khác cũng theo hầu, bằng chúng ta cũng tham gia náo nhiệt?”

      “ Ngươi muốn xem náo nhiệt, ta cho người .” Tử Oánh vừa thả lỏng tâm tình bỗng chốc lại nảy lên “ Ta hiểu ý của ngươi. Đào nhi, chải đầu .”

      Đào nhi thấy Tử Oánh suy nghĩ thấu đáo vui mừng, vấn cho nàng kiểu tóc trụy mã kế, dùng dầu hoa lài bôi tóc, khuyên tai phỉ thúy, trâm thủy tinh khắc hoa sơn trà, hai trâm khắc hoa hải đường. Giầy thêu thải lưu ly, áo hồng lựu, váy vàng kim tuyến.

      Ngắm cảnh đêm ở Tây Sơn ra là ngắm đèn trong vườn. Đèn lồng đủ các thể loại rất khác biệt.

      Tử Oánh cuối cùng, nghe được huệ tần và Vinh tần ở phía trước câu được câu chuyện. Bầu trời đầy sao lấp lánh, nếu lúc này được ở trong sân, lại có rượu hoa quế, nhất định là thích ý.

      Dịch Thụy Cảnh cũng rất cao hứng, chuyện với Huệ tần và Vinh tần, còn thưởng cho các nàng ít đồ. Huệ tần đắc ý hướng Quý phi thách thức, Quý phi cũng cười , giống như để trong lòng.

      Nàng luôn nhìn thấu được Quý phi, lúc đầu cảm thấy nàng ta lạnh nhạt cao quý, kiếp trước hãm hại nàng, kiếp này lại từng cứu bản thân mấy lần, chỉ là… biết có phải do nàng khẩn trương nên dám tin tưởng bất cứ ai, nàng luôn cảm thấy dường như QUý phi đeo lớp mặt nạ.

      Lên TRích tinh lầu, tầm nhìn mở rộng, đèn lồng làm hành cung như bầu trời đầy sao, cảnh sắc khác biệt so với ban ngày. Ánh trăng màu bạc như hòa vào cảnh sắc, nàng hít sâu thêm khí.

      “ Gửi sầu vào minh nguyệt, theo gió hòa cùng đêm” Tử Oánh nhanh chậm đọc hai câu thơ.

      nghĩ muội cũng đọc qua sách.” Huệ tần trào phúng nhìn nàng, trong sinh nhật Nhị hoàng tử và cung yến đêm trung thu, Tử Oánh đều ngâm được thơ, làm trong lòng mọi người cười nhạo.

      “ Ngọc tần cũng có chuyện phải phát sầu?” Dịch Thụy Cảnh nhíu mày nhìn nàng, ngữ khí hơi buồn.

      “ Hồi hoàng thượng, chỉ là đột nhiên nghĩ vậy. Về phần đọc sách, cũng chỉ xem nhiều Nữ giới, nữ huấn”

      Giờ Tuất, Hoàng Thượng về Mặc Dương cung, lúc gần về truyền Tử Oánh thị tẩm, điều này làm Huệ tần đỏ mắt. Trong lòng Tử Oánh rất muốn nhưng mặt lại thể tươi cười tạ ơn.

      Trang thống lĩnh chờ ở sảnh, Dịch Thụy Cảnh cùng Đông Thiên điện. Tử Oánh tự tắm rửa, thấy Dịch Thụy Cảnh vẫn chưa vào, liền nghĩ phao trà đưa Đông Thiên điện lấy lòng hoàng thượng. Dưới hành lang Đông thiên điện bóng người, nàng biết nên hay vào, bưng khay trà loay hoay hồi khi muốn giao lại cho Đào nhi cửa phòng mở ra.

      Như thế chỉ có thể vào. Bên trong có ba người, Hoàng thượng, Trang thống lĩnh và nam tử đeo mặt nạ ngồi xe lăn chỉ lộ ra cằm có đường cong tuyệt đẹp, mới tháng chín mà khoác áo choàng.

      Tử Oánh cảm thấy cả kinh, khay trà trong tay run rẩy, Trang Dương phản ứng nhanh chóng, tiếp được nhưng tay áo vẫn dính nước trà. Nàng vội vã lấy khăn tay lau cho sau đó hướng Hoàng Thượng thỉnh tội.

      Trang Dương sao” cũng lấy khăn tay của mình ra lau, chiếc khăn giống đến chín phần với khăn của Tử Oánh. Trong lòng nàng cả kinh, lúc nãy ra cửa thuận tay lấy khăn, nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy. Vội nâng mắt nhìn Hoàng Thượng.

      Dịch Thụy Cảnh nguy hiểm nheo mắt lại nhưng lại tươi cười là khéo.”

      Tử Oánh đứng dậy cáo từ “ Nô tỳ thất lễ” nghĩ Dịch Thụy Cảnh khẽ cười tiếng “ sao, cũng phải người ngoài, đây là TRang thống lĩnh”

      Tử Oánh chỉ có thể kiên trì hành lễ với Trang Dương, Dịch Thụy Cảnh tiếp tục “ Đây là Lạc công tử.”

      Lạc công tử gật đầu với nàng, Tử Oánh hành lễ, Dịch Thụy Cảnh kéo nàng ra sau lưng .

      biết vì sao sợ hãi, nàng chỉ cảm thấy cả người phát ra hơi lạnh như băn, làm trái tim nàng đập thình thịch.

      Nàng phát ra bí mật của Hoàng Thượng, hiển nhiên là bí mật, nếu ngoài hành lang cũng thể bóng người. Nàng chính là triệt để thành người của Hoàng Thượng, nàng phải chứng minh là bản thân có giá trị bằng đợi nàng chính là con đường bị Hoàng Thượng diệt khẩu.

      Lạc công tử ho vài tiếng, DỊch Thụy Cảnh lập tức nhăn mày “ Tưởng thái y thế nào?”

      sao, điều dưỡng là tốt, lại còn có nàng” “ nàng” nhưng lại tên, Tử Oánh muốn cắt lỗ tai xuống, chứng minh nàng nghe thấy điều gì.

      Biết càng nhiều chết càng nhanh. Đầu nàng tựa hồ sắp dán vào ngực.

      “ Cũng tốt, như vậy ta cũng an tâm. Lần sau ta cũng muốn gặp nàng.” Dịch Thụy Cảnh cũng đùa với .

      Khóe môi Lạc công tử gợi lên ý cười. Tử Oánh nâng mắt nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy cực kỳ quen mắt.

      “ Nàng ầm ĩ, cần áp quy củ với nàng.”

      thân ảnh mặc y phục dạ hành lưu loát trèo tường mà vào, Tử Oánh sợ tới mức thiếu chút thét lên “ Có thích khách, Dịch Thụy Cảnh vội che miệng nàng. Chỉ thấy hai người tiến vào bằng cửa sổ, mặc xiêm y màu đen thêu tú kim văn, thấy Dịch Thụy cảnh quỳ xuống hành lễ.

      trong mười hai ám vệ của hoàng thượng, chỉ nghe theo lệnh của hoàng thượng, phụ trách an toàn cho hoàng thượng. Nam tử mặc y phục dạ hành hành lễ với Lạc công tử “ Công tử, đêm khuya.”

      Lạc công tử vái Dịch Thụy Cảnh “ Tạm biệt”

      thong thả” Dịch Thụy Cảnh gật đầu với Lạc công tử, khóe môi cũng gợi lên nụ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :