1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 83.1: TRONG HỌA ĐƯỢC PHÚC, NẠP THIẾP ĐỂ TRANH THỦ TÌNH CẢM

      EDIT: XUXU

      Cố đại nương rất nhanh liền mang đến quyển sổ, Tần Ngọc Song nhìn quyển sổ kia, sắc mặt vẫn giả bộ trấn định. Nhiều năm như vậy, nàng ở Hầu phủ an phận đến cực điểm, duy chỉ có làm chuyện, nhưng khi làm nàng cực kì bí , Đại phu nhân có khả năng nắm được nhược điểm này. Nghĩ đến chỗ này, Tần Ngọc Song càng thêm tin tưởng. Đại phu nhân nhìn sắc mặt Tần Ngọc Song, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, "Cố đại nương, đọc cho Ngũ phu nhân nghe chút."

      "Dạ, Đại phu nhân." Cố đại nương tuân lệnh, lập tức mở quyển sổ ra, "Đại lịch năm thứ hai mươi mốt, thu của An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân đôi vòng tay phỉ thúy, số tiền năm trăm lượng, đại lịch năm thứ hai mươi hai, thu của An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân chuỗi dây chuyền trân châu, bốn trăm lượng, đại lịch năm hai mươi ba, thu của An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân cái bình gốm thanh hoa, ba trăm lượng, đại lịch năm hai mươi tư..."

      "Đủ!" Tần Ngọc Song lớn tiếng ngăn cản. Lúc này, sắc mặt nàng trắng bệch, nghe thấy Cố đại nương đọc gì đó, lòng của nàng chìm xuống phần, sắc mặt liền tái nhợt phần, nàng ngờ tới, nàng lại bị Đại phu nhân chộp được nhược điểm của mình! Làm sao có thể? Hết thảy nàng đều làm được cực kì bí , sao có thể bị Đại phu nhân phát ?

      Nhìn quyển sổ trong tay Cố đại nương, nhất thời nàng cảm thấy tựa như nước lũ và thú dữ.

      "Nhìn , bắt đầu từ đại lịch năm hai mươi mốt, mỗi năm đều có!" Khóe miệng Đại phu nhân gợi lên chút đắc ý, đem quyển sách trong tay Cố đại nương cầm lấy tự mình lật xem, nhìn thấy Tần Ngọc Song sắc mặt trắng bệch, trong lòng thống khoái ít.

      Tần Ngọc Song này, ngày thường khiêm tốn, tránh ở phía sau Dương Mộc Hoan, xưa nay rất ít gây chuyện. Nhưng chính là như vậy, bà càng thêm chú ý đến nàng, chó sủa là chó cắn người, mà Tần Ngọc Song là người như vậy.

      chừng ngày nào đó nàng ta ngụm cắn bà, Lưu Hương Liên bà sao có thể làm chút phòng bị? Mấy năm nay, Tần Ngọc Song thập phần an phận, nhưng bà vẫn tìm được nhược điểm của nàng ta, phải sao? Những thứ này đều là Tần Ngọc Song trộm ở trong phủ, đem ra ngoài bán lấy tiền được người mua ghi lại, nàng ta nghĩ rằng mình làm được chê vào đâu được, lại dự đoán được, vẫn bị bà phát !

      "Ngươi... Ngươi oan uổng ta, đó phải ta làm." Bản thân Tần Ngọc Song cố gắng trấn định lại, nàng biết việc này có ý nghĩa gì, tự mình bán đồ quý trong phủ lấy tiền, chắc chắn bị gia pháp trừng phạt.

      Nhớ lại hình ảnh ngày ấy Dương Mộc Hoan bị quất roi thê thảm, trận rét lạnh xâm nhập trong lòng Tần Ngọc Song.

      phải? Ngũ phu nhân, ngươi xem ràng đây có con dấu của ngươi, ngươi còn muốn chối tội?" Đại phu nhân lạnh lùng quát tiếng, hung hăng quăng quyển sổ kia mặt Tần Ngọc Song, "Tự ngươi nhìn xem!"

      Tần Ngọc Song vội vàng nhặt quyển sổ kia lên, mở ra từng tờ, mỗi tờ, đều là bản ghi chép lại những thứ mấy năm nay nàng vụng trộm đem bán lấy tiền, chỉ có như thế, bên trong còn dán bằng chứng, Tần Ngọc Song luống cuống, trong miệng ngừng lẩm bẩm, ", ..."

      Lưu Hương Liên làm sao có thể có mấy thứ này? Giống như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Đại phu nhân ha ha cười ra tiếng, "Ngũ phu nhân ơi ngũ phu nhân, ra ngươi rất thông minh, biết mấy thứ này thể bán ở kinh thành lấy tiền mặt, liền tìm đến cái trấn kiếm người mua, ngươi cho là như vậy bị người phát sao? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, ngươi khiến người mua kia giữ bí mật cho mình, nhưng ngươi có biết ta tốn bao nhiêu bạc mua lại những bằng chứng này ?"

      Nghe Đại phu nhân như thế, Tần Ngọc Song nhất thời hiểu ra, vốn dĩ là như vậy, hẳn là bà ta dùng bạc để mua những bằng chứng này.

      " trăm lượng, quyển sách này rất đắt!" Ánh mắt Đại phu nhân lẫm liệt, cái tát mạnh đánh vào bàn, bà trả giá lớn như vậy, chính là vì ngày kia có thể có công dụng, nghĩ tới, ngày đó nhanh như vậy tới rồi.

      Những thiếp thất An Bình hầu phủ này, bà sớm vừa mắt, nhất là Tần Ngọc Song, lão gia ngày thường thời gian ở trong phòng nàng nhiều nhất, bất quá chỉ là nữ tử thanh lâu, dựa vào thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của mình, mà mê hoặc lão gia. Hôm nay bà thu thập nàng ta, xem nàng ta còn trụ được bên cạnh lão gia ?

      "Quản gia, đem gia pháp tới!" Đại phu nhân lạnh giọng phân phó. Oanh tiếng, Tần Ngọc Song như bị sét đánh, gia pháp? , nàng cần! "Đại phu nhân, Ngọc Song sai lầm rồi, Ngọc Song bị quỷ mê tâm hồn, mới có thể làm ra việc này, Đại phu nhân nể tình chúng ta tỷ muội nhiều năm, tha Ngọc Song lần, về sau Ngọc Song nhất định đối đãi Đại phu nhân như là ân nhân." Tần Ngọc Song bỏ lại quyển sổ trong tay, hai chân quỳ mặt đất, từng bước lê gối đến cạnh Đại phu nhân, lôi kéo vạt áo của bà, đau khổ cầu xin.

      "Đại tỷ, cầu người nghĩ lại Ngọc Song gọi người là đại tỷ nhiều lần, bỏ qua cho Ngọc Song lần." Buông tha nàng? Trong lòng An Ninh nổi lên tia châm chọc, nếu Đại phu nhân đem ra lợi thế này, làm sao có thể bởi vì cầu xin của nàng mà buông tha?

      biết Tần Ngọc Song này có thể tránh được kiếp hay . Đại phu nhân thở dài tiếng, "Ngũ muội à, kêu ngươi là ngũ muội nhiều như vậy năm, đại tỷ ta cũng đành lòng, nhưng ngươi ra tình đến bước này rồi, đại tỷ thân là chủ mẫu Hầu phủ. Nếu như có tư tâm ở đây, về sau đại tỷ sao có thể quản được cái nhà này? chỉ có như thế, những người khác sợ cũng muốn động tâm tư trộm cắp này nọ, vậy đại gia nghiệp của Hầu phủ bị những người này dời chỗ khác."

      ", đại tỷ..."

      "Quản gia, mau đem gia pháp tới, còn sửng sốt ở đây làm gì?" Đại phu nhân lần nữa thúc giục , giọng điệu tha cho người có chút chậm trễ, buông tha nàng?

      Bà sao có thể buông tha nàng? Bà muốn trừ bỏ nàng ta, mặc kệ như thế nào, Tần Ngọc Song trong lòng vướng mắc, thay vì để vấn đề trong lòng nàng càng dài càng lớn, còn bằng nhân cơ hội này nhổ này bỏ cái đinh trong mắt.

      Quản gia việc tuân lệnh xuống, rất nhanh trình roi lên, toàn thân roi đầy gai nhọn, làm cho người ta vừa thấy liền sinh lòng run rẩy.

      "Phu nhân, gia pháp đến." An Lan Hinh nhìn roi kia, sắc mặt cực kì tái nhợt, nàng sao có thể quên được, cái roi này từng đánh người mẫu thân nàng.

      Vừa nghĩ tới điều này, hận ý trong lòng An Lan Hinh liền đan xen kịch liệt, nàng hận Đại phu nhân, hận thể dùng roi này đánh vào người bà ta, hận thể giết chết bà ta!

      Sợ hãi mặt Tần Ngọc Song càng lúc càng đậm, nàng thể tưởng tượng nổi, khi roi kia đánh vào thân thể của mình, có thống khổ như thế nào, nghĩ đến cái gì, tay Tần Ngọc Song nắm chặt thành quyền, "Ngươi thể đánh ta, lão gia có ở đây, ngươi thể sử dụng gia pháp."

      Con ngươi Đại phu nhân căng thẳng, thản nhiên liếc nàng ta cái, cười lạnh, "Ta là chủ mẫu ở đây, có quyền được sử dụng gia pháp, về phần lão gia, khi ông ấy trở lại, ta tự nhiên cho ông ấy công đạo!"

      Là do Tần Ngọc Song phạm tội trước, bà chẳng qua là thực chức trách thôi, mặc dù có lão gia ở đây, cũng đừng mơ tưởng có thể che chở hồ ly tinh Tần Ngọc Song này!

      Ánh mắt sắc bén dừng cái roi kia, Đại phu nhân nhíu nhíu mày, "Da thịt Ngũ muội muội tế non mịn, sợ là chịu nổi quất roi như vậy, thôi..." Đại phu nhân bỗng nhiên , để cho Tần Ngọc Song bên dưới trong nháy mắt thấy được hy vọng, nhìn đại phu nhân.

      "Đại tỷ..." Bà truy cứu sao? Chỉ cần phải gia pháp, cái gì bà cũng nguyện ý chịu đựng! Chính là, lời kế tiếp của Đại phu nhân hoàn toàn nhốt nàng vào địa ngục.

      Đại phu nhân dừng chút, tiếp tục , "Trực tiếp thả giếng!" Oanh tiếng, toàn bộ đại sảnh nhất thời nổ tung, liền ngay cả bọn hạ nhân ở đây nghe thấy hai chữ kia, thân thể khỏi xẹt qua trận run rẩy, thả giếng? Trong hai đại gia pháp ở Hầu phủ, thả giếng càng thêm tàn nhẫn so với quất roi, quất roi tuy rằng rất đau, nhưng ít ra có thể giữ được mạng. Nhưng thả giếng, ngay cả mệnh cũng lưu lại, chỉ có chết!

      Chỉ có người trong phủ phạm tội thể tha thứ, thí dụ như thông gian, thất đức, mới có thể thực thi gia pháp như vậy, Đại phu nhân đúng là muốn dồn Tần Ngọc Song vào chỗ chết!

      Tần Ngọc Song hung hăng trừng mắt Đại phu nhân, phẫn hận trong mắt, thả giếng? Hay cho cái thả giếng! Hôm nay, Lưu Hương Liên muốn giết nàng phải ?

      Giờ phút này, Tần Ngọc Song biết, mặc dù mình cầu xin tha thứ, chẳng qua là tự làm mình mất mặt thôi, tâm địa nữ nhân Lưu Hương Liên rắn rết như vậy, làm sao mà có thể buông tha nàng? Thả giếng? Nếu nàng chết, cũng để cho Lưu Hương Liên sống tốt hơn!

      Trong lòng tựa hồ hạ quyết tâm, Tần Ngọc Song đột nhiên đứng dậy, xông về phía Đại phu nhân, ai dự đoán được Tần Ngọc Song có hành động như thế, liền ngay cả Cố đại nương bên cạnh Đại phu nhân cũng kịp phản ứng trước tình huống này, Tần Ngọc Song vững vàng bắt lấy tóc Đại phu nhân, dùng sức lôi kéo, ngày thường yếu đuối bao nhiêu, giờ phúc này gương mặt kia càng thêm toát ra vẻ dữ tợn, giống như hận thể lập tức bầm thây vạn đoạn Đại phu nhân.

      "Người tới... Mau tới... Còn mau kéo nàng ta ra... Ôi..." Đại phu nhân bị tấn công bất ngờ kịp phòng bị. Búi tóc bị Tần Ngọc Song điên cuồng lôi kéo rối loạn, đưa tới từng trận đau nhức, tức giận trong lòng càng đậm, Tần Ngọc Song chết tiệt này.

      Hôm nay, Lưu Hương Liên bà thể đưa nàng ta vào chỗ chết! "Lưu Hương Liên, ngươi buông tha ta... Vậy ta kéo ngươi theo làm đệm lưng." Tần Ngọc Song bất chấp tất cả, nàng nhanh chóng đánh giá tình thế, bây giờ lão gia chưa trở về, nàng liền chỉ có có thể dựa vào chính nàng.

      "Cút ngay..." Đại phu nhân nhấc chân, hung hăng đá bụngTần Ngọc Song, lực đạo cường đại, khiến Tần Ngọc Song lui từng bước, lảo đảo cái, nặng nề ngã mặt đất, nhưng Đại phu nhân cũng có tốt hơn, tay Tần Ngọc Song cầm lấy bó tóc to của bà, cứng rắn kéo xuống từ đầu bà. Lửa giận trong lòng Đại phu nhân càng thêm tăng vọt lên, sắc mặt biến đối hướng tới hạ nhân trong đại sảnh phân phó, "Thất thần ở đó làm gì? Còn mau trói lại nữ nhân điên này cho ta, mang tới hậu viên !"

      "Dạ, dạ, dạ." Quản gia ngừng gật đầu, phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi khi nhìn thấy cảnh tượng hai vị phu nhân đánh xé nhau, nháy mắt với gia đinh, "Còn mau lên!" Gia đinh mang dây thừng đến, toàn là những hán tử khỏe mạnh, trong ngày thường coi như là có lễ độ với Tần Ngọc Song, giờ phút này, thô bạo lôi kéo Tần Ngọc Song đứng lên, vây hãm hai tay, mang nàng ta đến hậu viện phía sau.

      An Ninh nhìn Đại phu nhân dẫn đầu ra đại sảnh, lục tục, tất cả hạ nhân đều nối gót theo.

      "Tần di nương..." An Lan Hinh run rẩy kêu, mặc dù nàng hận đại phu nhân, nhưng mà dám đối kháng trực tiếp với bà ta, thậm chí ngay cả việc thay Tần di nương cầu tình cũng dám.

      Đại phu nhân tàn nhẫn, nàng thấy được, bà ta muốn Tần di nương chết, nếu Tần di nương chết, như vậy tình cảnh nàng ở tại Hầu phủ là dạng gì?

      Mẫu thân mới chết bao lâu, tại đến phiên Tần di nương sao? "Nhị tỷ tỷ... Người cứu Tần di nương ." An Lan Hinh bắt lấy tay An Ninh, lên tiếng cầu xin nàng.

      tại, nàng chỉ có thể ký thác hy vọng người nhị tỷ, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy nhị tỷ có biện pháp. An Ninh khẽ nhíu mày, bây giờ Tần Ngọc Song chết, thể nghi ngờ là để cho Đại phu nhân được chỗ tốt. An Bình hầu phủ này, ngoài trừ tam phu nhân ở biệt viện thành Nam kia, chỉ có Tần Ngọc Song có thể đối phó chút với Đại phu nhân, ngờ tới nhanh như vậy nhược điểm của nàng bị Đại phu nhân lôi ra, nếu Tần Ngọc Song chết, mình phải thiếu quân cờ sao?

      Thu hạ mi mắt, An Ninh nhàn nhạt mở miệng, "Hinh nhi, nhị tỷ lấy đâu ra bản lãnh kia? Hầu phủ này trừ bỏ phụ thân, còn ai có thể ngăn cản Đại phu nhân?"

      "Phụ thân? Đúng, phụ thân!" Mắt An Lan Hinh sáng lên, buông ra tay An Ninh ra, vội vàng chạy ra đại sảnh, nàng muốn tìm phụ thân, nàng muốn cứu Tần di nương, vì cái gì khác, chỉ vì hôm nay Tần di nương chính là ô dù của mình, môi hở răng lạnh.

      Nếu có cái ô dù nay, nàng chỉ có thể để bản thân chịu đựng gian khổ, nàng còn quá , còn có năng lực tự bảo vệ mình, nàng phải nhờ vào bảo vệ của Tần di nương.

      An Ninh nhìn bóng dáng An Lan Hinh, đáy mắt xẹt qua đạo hào quang, trong lòng An Lan Hinh suy nghĩ cái gì, sao nàng có thể ? Nếu Dương Mộc Hoan còn sống, An Lan Hinh tuyệt đối bận tâm an nguy của Tần Ngọc Song.

      tại, hai người các nàng là đứng chung thuyền nha! Trong lòng nổi lên tia châm chọc, Hầu phủ này, mỗi người đều có tâm tư riêng mình, có mục đích và tính toán của mình, chỉ có ích lợi, có tình cảm!

      Tại hậu viện.

      Tần Ngọc Song bị kéo đến cái giếng cạn, bên trong giếng này, dùng để mai táng chủ tử và hạ nhân trong Hầu phủ phạm trọng tội, bên dưới miệng giếng tối đen như mực, lộ ra cỗ lãnh lẽo, làm cho người ta sinh tâm run rẩy. "Lưu Hương Liên, ngươi chết tử tế được, ngươi giết ta, lão gia trách tội xuống, ngươi cũng chiếm được chỗ tốt đâu." Tần Ngọc Song lớn tiếng gào thét, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cùng dữ tợn, nàng cam lòng.

      Tần Ngọc Song nàng ác độc, nàng chỉ muốn trộm thứ gì đó trong phủ bán lấy tiền, tội trạng đến mức phải thả giếng.

      "Câm miệng cho ta!" Đại phu nhân tiến lên, hung hăng tát cái vào mặt của nàng. Lúc này, mở miệng còn sạch như vậy.

      Ngày thường khiêm tốn, hôm nay rốt cục cũng lộ ra bản tính rồi sao? Hừ, hồ ly tinh này, đợi lát nữa rớt xuống đáy giếng, xem nàng ta có thể nổi điên được .

      "Hừ, ngươi sợ hãi sao? Lưu Hương Liên, ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm ra tình gì, người khác biết, muốn thả giếng, ngươi sớm nên thả trăm ngàn lần." Tần Ngọc Song mặt ăn đau, nhưng trong lòng lửa giận lại tăng vọt, "Đại phu nhân? Ngươi làm thế nào để lấy được danh hiệu Đại phu nhân này, chỉ trong lòng ngươi hiểu được!"

      Dứt lời, ánh mắt Đại phu nhân thu lại, lại cái tát hung hăng đánh lên mặt nàng ta, bà cấm kỵ nhất là chuyện này, Tần Ngọc Song lại dám chọc giận bà như thế!

      Năm đó bà phải Đại phu nhân sao? tại phải bà là Hầu phủ đại phu nhân à! Mặc dù bà dùng thủ đoạn quang minh lỗi lạc gì để giành lấy địa vị Đại phu nhân, nhưng thứ bà muốn chính là kết quả này.

      Chỉ cần bà muốn gì, bà từ mọi thủ đoạn, cho dù là giết người phóng hỏa, bà vẫn chút do dự!

      Ha... Ha ha... Lưu Hương Liên, ngươi quả nhiên là sợ người ta biết chuyện này nha!" Tần Ngọc Song điên cuồng cười to, vừa rồi hai cái tát kia, làm cho khóe miệng nàng chảy ra máu tươi, giờ phút này nàng cười lớn, lại dữ tợn vô cùng.

      Trong quý phủ này, mọi người đều biết chuyện nhưng lại sợ hãi Lưu Hương Liên, dám nhắc tới chuyện kia. Nhưng, nàng tại sắp chết còn sợ cái gì nữa?

      "Lưu Hương Liên, ngươi mơ thấy Vân Trăn tìm ngươi đòi mạng, ngươi yên tâm, Tần Ngọc Song ta chết, cũng như Vân Trăn quấn quít lấy ngươi! Ngươi phải đại phu nhân, nàng mới là Đại phu nhân danh chính ngôn thuận Hầu phủ này!" Tần Ngọc Song điên cuồng cười, gào thét, nhìn biểu tình mặt Lưu Hương Liên càng ngày càng khó coi, trong lòng nồi lên tia đắc ý, "Ta thành quỷ cũng bỏ qua ngươi! Ta ở đường xuống hoàng tuyền chờ ngươi, ta muốn nhìn Lưu Hương Liên ngươi cuối cùng vào cái kết cục gì!"

      "Người tới, còn thất thần làm gì, còn mau quăng nàng vào." Đại phu nhân gầm lên, nhớ đến Vân Trăn, lửa giận trong lòng của bà càng thêm khó nhịn xuống, thành quỷ vẫn buông tha bà sao? Vậy trước tiên khiến Tần Ngọc Song làm quỷ rồi sau!

      "Ha ha... Ha ha ha..." Tần Ngọc Song bị gia đinh kéo, chút lại chút tới gần miệng giếng, điên cuồng trong mắt càng thêm đặc hơn, "Lưu Hương Liên, ngươi chết tử tế được, ngươi chết tử tế được!" Tiếng cười kia cùng tiếng kêu quanh quẩn ở trong sân, dị thường quỷ dị.

      An Ninh xa xa thấy động tĩnh bên này, con ngươi co lại, lời của Tần Ngọc Song vừa rồi, kích thích thù hận trong lòng nàng. Nhìn bên mặt Đại phu nhân, phút chốc nhớ lại tiếng cười ngoan của bà ta vào tối hôm đó cách đây hơn hai năm, lửa cháy hừng hừng chiếu rọi, Đại phu nhân cũng cười như thế này, tàn nhẫn nhìn mẫu thân giãy dụa trong lửa đỏ.

      Tay theo bản năng nắm chặt, nhìn Tần Ngọc Song bị đè lên miệng giếng, thân thể nửa treo lơ lửng ở miệng giếng, nàng như trước quát to, ngừng nguyền rủa Lưu Hương Liên, con ngươi An Ninh căng thẳng, cao giọng mở miệng, "Đợi chút!"

      Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía An Ninh, hạ nhân cũng dừng lại động tác, Tần Ngọc Song nhìn về phía An Ninh, đình chỉ chửi bậy Lưu Hương Liên, Đại phu nhân híp mắt lại, tức giận trong mắt càng đậm, "Ninh nhi, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi phải là muốn thay tiện nhân này cầu tình chứ?"

      An Ninh nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Ngọc Song, sau đó chống lại hai tròng mắt phẫn nộ của Đại phu nhân, vẻ mặt bình thĩnh, ", Ninh nhi phải cầu tình, Ninh nhi là có việc về Ngũ phu nhân muốn bẩm báo cho Đại phu nhân."

      "Vậy sao? Là chuyện gì?" Lưu Hương Liên khẽ nhíu mày, nghe An Ninh phải cầu tình, tức giận mới có vẻ hơi bình ổn lại, đánh giá An Ninh, tựa hồ đoán ý tứ trong lòng nàng.

      Nhưng mà An Ninh làm sao có thể để cho bà ta nhìn ra manh mối, đáy mắt dấu vết xẹt qua chút quang mang, An Ninh đến gần Đại phu nhân, thấp giọng đủ để hai người nghe, "Đại phu nhân, riêng việc Ngũ phu nhân trộm đồ trong phủ bán, tội thể chết, nhưng có việc, lại đủ để cho nàng thả giếng, ngay cả phụ thân cũng vô pháp ngăn cản."
      Đại phu nhân vừa nghe, nhất thời hưng trí , nếu là quất roi, như vậy cũng có gì, nàng tuy rằng muốn thả giếng Tần Ngọc Song, nhưng phải chờ tới khi lão gia trở về, nếu khó bề ăn , Tần Ngọc Song vụng trộm bán vài thứ trong phủ, tội đến nỗi quá nặng, điểm này, bà so với ai khác đều hiểu được.

      Giờ phút này, An Ninh thế nhưng có thể thả giếng Tần Ngọc Song đồng thời cũng làm cho lão gia thể ngăn cản, thể nghi ngờ đây là cách giải quyết lo lắng của bà, ánh mắt phút chốc sáng ngời, lôi kéo An Ninh, vài bước, đến chỗ yên lặng, mới với An Ninh, "Rốt cuộc là có chuyện gì".

      An Ninh cảm nhận được vội vàng của đại phu nhân, chậm rãi mở miệng, "Đại phu nhân, người quên, gia pháp có quy định, nếu nha hoàn trong phủ hay thị thiếp, cùng người khác tư thông, kia liền hết chỗ chê , hỏi nguyên do, trực tiếp thả giếng."

      "Con là ... tiện nhân Tần Ngọc Song kia... Hừ! Tốt! Lại vẫn có chuyện xấu đến thế này, xem ta có bóc da của nàng hay !" Đại phu nhân nhíu mắt lại, ngoan ý trong mắt càng đậm, " nhanh lên, tên gian phu kia là ai?"

      "Đại phu nhân, người gấp cái gì? Nóng vội ăn hết đậu hủ nóng, Tần di nương sinh ra ở thanh lâu, trước mắt có gian phu, lấy thông minh của đại phu nhân, còn sợ tìm ra người gian phu sao?" An Ninh cúi hạ tầm mắt, đem thần sắc của đại phu nhân từng chút từng chút bắt giữ đến đáy mắt, nàng biết, đại phu nhân rất muốn giết Tần Ngọc Song, nhưng bà đối với An Bình hầu gia vẫn có điều cố kỵ như trước, mà bản thân mình vì bắt được điểm này, mới bám trụ được lợi thế của bà.

      Đại phu nhân ánh mắt nheo lại, trong đầu rất nhanh chuyển động , giống như cân nhắc lợi hại, An Ninh phải có lý, Tần Ngọc Song tuy rằng hoàn lương, nhưng rửa sạch xuất thân đê tiện của nàng ta, người gian phu mà thôi?

      Bất quá chính là bản thân mình tự thiết kế tiết mục, đối với Lưu Hương Liên bà mà , hoàn toàn chỉ là bữa ăn sáng, động động ngón tay, liền quyết định, nhưng nghĩ đến cái gì, mi tâm của đại phu nhân cau lại, "Nếu giờ thả nàng ra, thả hổ về rừng, thành họa lớn." Bà hôm nay dồn Tần Ngọc Song vào chỗ chết, điểm này Tần Ngọc Song ghi thù, nếu thả nàng ta ra, vạn nhất nàng ta làm cái gì để đối phó mình, như vậy...

      "Hổ?" An Ninh giống như vô tình liếc liếc Tần Ngọc Song cái , trong mắt mang theo nồng đậm khinh thường, "Đại phu nhân đem ngũ phu nhân thành hổ? Có phải quá đề cao nàng hay ? Cái vị ở biệt viện thành nam kia mới chân chính là hổ a!" Trong lòng Đại phu nhân ngẩn ra, lời của An Ninh nhắc nhở nàng, nghĩ đến tam phu nhân ở biệt viện thành nam, muốn , phải đến toàn bộ phu nhân trong Hầu phủ, trong lòng bà có kiêng kị với Tần Ngọc Song hay Dương Mộc Hoan, thậm chí phải là Vân Trăn mà bà từng hại chết kia , mà là tam phu nhân kia !

      Cái tam phu nhân kia, ngay cả bà đều chưa có gặp qua, chỉ biết là lão gia ở biệt viện thành nam có dưỡng nữ nhân, cẩn thận che chở, bất kì người nào trong Hầu phủ cũng được qua quấy rầy, càng cho nữ nhân kia hồi Hầu phủ, biết trong lòng lão gia tính toán cái gì, nhưng trực giác của nữ nhân lại cho nàng biết, cái nữ nhân được đãi ngộ đặc biệt kia, là cực đơn giản !

      Tần Ngọc Song có con nối dòng, đủ sức uy hiếp, nhưng tam phu nhân ở biệt viện thành nam kia, cũng sinh cho lão gia nam nữ, tam phu nhân mới là họa lớn trong lòng của bà!

      Nếu giết Tần Ngọc Song, bà lại thể cho lão gia lời giải thích nào, như vậy lão gia càng thêm chán ghét bà, như vậy thể nghi ngờ là tự tay đem lão gia đẩy vào trong lòng của nữ nhân ở biệt viện thành nam kia, cái nữ nhân kia, được lão gia bảo hộ kín kẽ hở, bà thậm chí ngay cả chút thông tin cũng đều thể điều tra ra, bà làm sao yên lòng?

      Trong lòng Đại phu nhân thầm tính toán, theo như tại, Tần Ngọc Song vẫn chưa thể chết như vậy! Bất quá, đại phu nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía An Ninh, vẻ mặt tìm tòi, "Ninh Nhi a, mấy ngày thấy, con lại biết thêm nhiều thứ a." An Ninh trong lòng giật mình, nhưng rất nhanh khôi phục như bình thường, xả ra nụ cười.

      "Đại phu nhân còn biết Ninh Nhi sao? Nguyên bản Ninh Nhi nào biết mấy thứ này nha, chính là thời điểm mà Dương di nương còn sống, bà từng nhắc với ta cùng Hinh nhi, bà , Tam phu nhân ở biệt viện thành nam mới chân chính là người được lão gia sủng ái nhất trong tất cả nữ nhân Hầu phủ” Đôi lợi mắt của Đại phu nhân nhíu lại, Dương Mộc Hoan? Trong lòng hừ lạnh, nhưng bà tin tưởng Dương Mộc Hoan những lời này. Thản nhiên nhìn thoáng qua An Ninh, đại phu nhân lập tức đến trước mặt mọi người, mới vừa rồi, tất cả mọi người nhìn thấy đại phu nhân cùng nhị tiểu thư đến bên cái gì đó, nhưng bọn cũng có nghe được ràng lắm, đại phu nhân lại trở về, sắc mặt cũng còn sắc bén khiến cho người ta sợ hãi như lúc nãy.

      Trong lòng Tần Ngọc Song cũng đoán , mới vừa rồi An Ninh cùng đại phu nhân cái gì đó? Là bỏ đá xuống giếng hay là như thế nào ?

      "Lưu Hương Liên, ngươi có bản lĩnh mau ra tay! Ta xem lão gia trở về, có thể khai đao với ngươi hay ." Tần Ngọc Song hướng tới đại phu nhân quát, bộ dáng muốn chạy qua , bên trong ngôn ngữ còn chứa khiêu khích, hôm nay, Lưu Hương Liên nếu giết Tần Ngọc Song nàng, như vậy ngày Lưu Hương Liên chết ở tay Tần Ngọc Song nàng!

      Đại phu nhân cười khinh tiếng, bước đến trước mặt Tần Ngọc Song, móng tay sắc bén ở hai má của Tần Ngọc Song nắm lấy, "Ra tay? Ngươi hôm nay mệnh lớn, thả giếng ngươi, ta sợ ô uế chỗ này." Tần Ngọc Song giật mình, đại phu nhân thả giếng nàng sao?

      Trong lòng trồi lên tia hy vọng, chẳng lẽ mới vừa rồi An Ninh gì đó, làm cho đại phu nhân buông tha ý định giết nàng ở trong đầu? Trong lòng Tần Ngọc Song phỏng đoán , lại nghe thấy thanh của đại phu nhân lần nữa vang lên bên tai, " thả giếng, ngươi cũng đừng mơ tưởng đào thoát dễ dàng như vậy,quản gia, roi đâu?"

      Tần Ngọc Song trong lòng ngẩn ra, tuy rằng giữ được mạng, nhưng đại phu nhân sao lại có thể dễ dàng buông tha cho nàng? Điều này An Ninh sớm đoán được, đại phu nhân lấy ra cuốn sổ kia làm sao có thể để nó lãng phí công như vậy ?

      Tuy rằng tội tới thả giếng, nhưng quất roi chút, cũng trốn được.

      "Phu nhân, gia pháp đây." Quản gia cung kính cầm roi ở trong tay trình lên trước mặt đại phu nhân, đại phu nhân này từ trước tới giờ luôn là người ngoan độc, ông cũng sợ, ngũ phu nhân ở trong tay đại phu nhân, chỉ có thể cam chịu thôi.

      Ánh mắt Đại phu nhân dừng roi cắm những cây gai, nghĩ đến hành vi điên cuồng mới vừa rồi ở trong đại sảnh của Tần Ngọc Song , giờ phút này, đầu bà còn đau, bà tự mình khiến nàng ta đẹp mặt khó tiêu hết tức giận của bà.

      Nắm lấy roi trong tay, khóe miệng đại phu nhân nở ra nụ cười lạnh, "Đem tội phụ Tần Ngọc Song mang lại đây." Hạ nhân nghe lệnh, lập tức lôi Tần Ngọc Song bị trói chặt lại, làm cho nàng quỳ mặt đất, Tần Ngọc Song nhìn những gai nhọn cái roi kia, mới vừa rồi trong lòng sợ hãi đến cực điểm, nhưng giờ phút này, nàng đối với Lưu Hương Liên có mối hận thể tả, quất roi nàng?

      Tốt! Lưu Hương Liên hôm nay nếu là đánh nàng, nàng hảo hảo nhớ kỹ, ngày nào đó, cái roi này đánh vào người chính bà ta! Ba tiếng, roi đánh vào lưng, gai nhọn đâm vào da thịt,nỗi đau kia thấm đến tận xương lan tới toàn thân, thiếu chút nữa là khiến Tần Ngọc Song đau đến chết sống lại, nhưng nàng cũng kêu lên tiếng, chỉ là buồn hừ tiếng, nàng chịu thua ở trong tay của Lưu Hương Liên, nắm chặt bàn tay, cố gắng nén lại, chút chút, cũng làm cho mặt nàng tái nhợt vô sắc, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra.

      Đại phu nhân nhìn gương mặt thống khổ của Tần Ngọc Song, roi mới vừa rồi, bà chỉ dùng có ba phần lực đạo, roi giờ phút này, là dùng tất cả sức lực, có thể nghĩ đến đau đớn trong đó.

      "A..." Tần Ngọc Song rốt cục chịu nổi, đau hô ra tiếng, có thể nhận ra thân thể nàng có bao nhiêu đau , trong lòng còn thêm hận Lưu Hương Liên bao nhiêu.

      Khóe miệng đại phu nhân gợi lên tia đắc ý, Tần Ngọc Song càng thống khổ, bà lại càng vui sướng, mấy hôm trước, bà Viêm Châu, bị tức giận ít, bất quá chỉ là cái đại phu thôi, nhưng lại cho bà chút thể diện nào, bày ra ba cầu trước mặt bà, muốn gặp cũng hề thấy mặt, hừ,tức giận mà bà tích tụ đường này liến phát tiết người Tần Ngọc Song phen.

      "Ngũ muội, rất đau phải ?" Đại phu nhân cười khẽ, "Đại tỷ ta cũng có cách nào, ngươi phạm vào gia quy, nên xử trí, hẳn là bị gia pháp trừng phạt, dù ta có tâm tha cho ngươi, cũng bất lực, ngươi nếu cảm thấy đau, về sau liền an an phận phân làm ngũ phu nhân của ngươi, những việc khác đừng nghỉ đến nữa, nếu cũng có kết cục gì tốt đâu."

      Tần Ngọc Song dù là về sau muốn trả thù, Lưu Hương Liên bà cũng sợ, sợ cái gì? Tần Ngọc Song này thân thế bối cảnh đều có, bất quá chỉ là nữ tử ở thanh lâu, ở trong Hầu phủ có chỗ để dung thân cũng là phúc khí nàng tu từ đời trước rồi,mà bản thân bà lại giống với nàng ta, sau lưng của bà có Lưu gia, có Lâm gia, còn có Uyển quý phi, Tần Ngọc Song muốn cùng bà đấu, cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị thả giếng thôi.

      Nghĩ đến lời mới vừa rồi của An Ninh, vì phòng bị , mạng của Tần Ngọc Song , bà nhất định phải lấy , còn có tam phu nhân ở biệt viện thành nam...

      Đại phu nhân liễm liễm mi, giống như tính toán cái gì, bà phải nghĩ ra kế sách thiên y vô phùng mới được! Tần Ngọc Song cắn chặt môi, cũng gì, mạnh, tiếng la từ bên ngoài truyền vào, thân thể Tần Ngọc Song ngẩn ra "Tần di nương... Tần di nương... Đừng đánh Tần di nương..." An Lan Hinh vội vàng chạy vào, nhìn thấy đại phu nhân còn chưa có đem Tần Ngọc Song thả giếng, trong lòng thở dài nhõm hơi, nhưng, khi nàng nhìn thấy roi trong tay đại phu nhân đánh vào người Tần Ngọc Song, trong đầu của nàng tự nhiên ra hình ảnh mẫu thân bị đánh, nhất thời khóc lên. Tiếng khóc này ở trong mắt Tần Ngọc Song , trong lòng cũng trồi lên tia ấm áp, tốt! An Lan Hinh cũng là người có lương tâm , nhìn thấy nàng bị đánh, còn thay nàng cầu tình, quả nhiên uổng công nàng thương nàng ta. Chính là, nàng làm sao biết, An Lan Hinh thốt ra lời cầu xin, là bởi vì hình ảnh Dương Mộc Hoan bị đánh ra trong đầu nên mới bị ảnh hưởng, nếu , nàng bất quá là đem Tần Ngọc Song giờ phút này xem thành Dương Mộc Hoan thôi.

      An Ninh ở bên lẳng lặng nhìn, nàng giữ được cho Tần Ngọc Song mạng, là cực hạn , huống hồ, đại phu nhân đánh Tần Ngọc Song, như vậy Tần Ngọc Song đối với đại phu nhân càng thêm hận mãnh liệt, chỉ là bất mãn đại phu nhân ức hiếp mà thôi Này đối bản thân mình mà , mới là có lợi , phải sao?

      Đại phu nhân càng khiến bản thân có thêm nhiều kẻ thù, liền đối với nàng càng thêm có lợi! Đại phu nhân thản nhiên nhìn lướt qua An Lan Hinh, tiện nhân Dương Mộc Hoan kia sinh ra tiểu tiện chủng, bà xưa nay có để vào mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, roi trong tay lại lần nữa hạ xuống, lần này hạ, có đánh vào lưng của Tần Ngọc Song, mà là đánh vào trước ngực của nàng.

      Bà đánh Tần Ngọc Song, An Lan Hinh đau lòng sao? Hừ, kia bà liền muốn dùng thêm sức. "A..." Tần Ngọc Song đau hô , giương mắt nhìn đại phu nhân, chỉ thấy roi trong tay bà ta lại lần nữa hạ xuống, Tần Ngọc Song từ từ nhắm hai mắt, đợi roi kế tiếp này.......

      "Dừng tay!" thanh của nam nhân truyền đến, tất cả mọi người cả kinh, tay nắm roi phút chốc dừng lại, đại phu nhân nhìn về phía người tới, An Bình hầu gia vẻ mặt sắc bén tức giận, hướng tới bên này vội vàng đến, đại phu nhân đột nhiên ý thức được cái gì, lợi mắt hung hăng trừng mắt nhìn An Lan Hinh liếc mắt cái.

      Tiểu tiện nhân này, thế nhưng chạy mật báo, bà coi thường nàng ta! . An Lan Hinh bị đại phu nhân trừng mắt, thân thể co rúm lại chút, tránh ở phía sau An Ninh.

      An Bình hầu gia đến, thể nghi ngờ là mang đến ánh sáng cho Tần Ngọc Song, tuy rằng nàng biết, chính mình bán vài thứ của Hầu phủ là thể qua mặt được lão gia , nhưng là, giờ phút này lão gia ở trong mắt của nàng, chính là cây cỏ cứu mạng, Tần Ngọc Song cắn chặt môi, cả người nhất thời trở nên mảnh mai chịu nổi, "Lão gia... Lão gia, người mau cứu cứu Ngọc Song, Ngọc Song sắp bị đánh chết ..."

      Con ngươi của Đại phu nhân căng thẳng, nữ tiện nhân này , thế nhưng giả trang đáng thương! Hừ, nắm roi trong tay, vừa muốn hướng tới người Tần Ngọc Song đánh tiếp, nhưng roi kia còn chưa có tiếp xúc đến thân thể Tần Ngọc Song, cổ tay của đại phu nhân liền bị bàn tay khác nắm giữ lại, hung hăng đem đại phu nhân đẩy ra.

      "Lão gia... Người chẳng lẽ muốn che chở tiện nhân này? Người có biết nàng rốt cuộc làm cái gì hay ?" Đại phu nhân lui lại mấy bước, vất vả ổn định lại thân thể của chính mình, cam lòng trừng mắt nhìn An Bình hầu gia.

      "Lão gia... Người hãy cứu Ngọc Song... Người nếu lại trở lại, Ngọc Song liền còn được gặp lại lão gia ..." Tần Ngọc Song chảy ra hai hàng nước mắt, dán tại mặt, điềm đạm đáng , hơn nữa người nàng lại chịu thương, cùng với vẻ mặt tái nhợt, phần yếu ớt cơ thể tự nhiên mà hình thành.

      "Lão gia, Ngọc Song sai lầm rồi... Ngọc Song cùng lão gia nhận sai..." An Bình hầu gia chỉ nghe An Lan Hinh đại phu nhân phải thả giếng Tần Ngọc Song, lại cũng là vì cái gì, vội vàng trở về, giờ phút trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, đại phu nhân nếu phải thả giếng Tần Ngọc Song, như vậy Tần Ngọc Song nhất định là phạm lỗi lầm gì nằm trong tay đại phu nhân.

      Con ngươi phút chốc buộc chặt, An Bình hầu gia có ý đem Tần Ngọc Song nâng dậy, lớn tiếng gầm lên, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nên biến Hầu phủ thành gà bay chó sủa!" Nữ nhân này, là ăn no có việc gì làm, cả ngày tìm việc cho , Hầu phủ này, có nữ nhân này, chung quy là thể yên tĩnh được, các nàng nếu bớt phần mười Hầu phủ này trở nên yên tĩnh hơn , giống như tại cái dạng này.

      "Lão gia, việc này ta muốn hướng người bẩm báo, Cố đại nương..." con ngươi của Đại phu nhân rùng mình, bà cũng tin, mình đem chứng cớ lấy ra, Tần Ngọc Song giả trang đáng thương còn có thể tạo được tác dụng gì. Chính là, bà vừa kêu lên tên của Cố đại nương , Tần Ngọc Song liền mở miệng đánh gãy lời của bà, Tần Ngọc Song như trước quỳ mặt đất, chịu đứng lên, "Lão gia, Ngọc Song nhận sai, Ngọc Song thực xin lỗi lão gia, Ngọc Song bị ma quỷ sai khiến, đem vài thứ của quý phủ vụng trộm đem ra ngoài bán."

      An Bình hầu gia nghe Tần Ngọc Song kể , sắc mặt càng ngày càng khó coi, kiêng kị nhất chính là loại hành vi ăn cây táo, rào cây sung này, nghĩ tới, Tần Ngọc Song nàng thế nhưng...

      Cảm nhận được người An Bình hầu gia ngưng tụ lên hàn ý, trong lòng Tần Ngọc Song căng thẳng, lập tức tiếp tục , "Nhưng là... Nhưng là Ngọc Song cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, lão gia, nơi Ngọc Song sinh ra, lão gia cũng là biết đến, Ngọc Song sinh ra bần hàn, được lão gia ân ái đem Ngọc Song vào phủ , nhưng Ngọc Song giống đại tỷ, hay tứ tỷ, đều là con cháu quan gia, có nhà mẹ đẻ duy trì, Ngọc Song có dư dả, nhưng là, có chút thời điểm, cũng phải ra tay chút để chuẩn bị, cho nên... Cho nên Ngọc Song bất đắc dĩ mới... Mới phạm loại sai lầm như vậy, cầu lão gia nể tình Ngọc Song mấy năm nay hầu hạ lão gia, tha thứ cho Ngọc Song lần, Ngọc Song về sau ngay cả có trăm lá gan, cũng dám ."

      Thần sắc của An Bình hầu gia có hơi dịu , xưa nay rất ít khi ban lễ vật cho thê thiếp, mà Tần Ngọc Song ở cùng nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ mở miệng hướng xin cái gì, nhìn đôi mắt khá giống người nọ của Ngọc Song, An Bình hầu gia liền thất thần trong giây lát,trong lòng thở dài.

      "Thôi, hôm nay ngươi cũng bị phạt , phải nhớ kỹ giáo huấn, về sau, nếu cần bạc trực tiếp tìm quản gia lĩnh bạc là được." An Bình hầu gia vừa dứt lời, nhất thời làm mọi người ở đây đều giật mình, Tần Ngọc Song ngờ lão gia lại dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy, nàng vốn nghĩ đến còn phải cầu thêm lát nữa, mới có thể được lão gia tha thứ , nhưng lão gia chẳng những tha thứ cho nàng, còn cho phép nàng được quyền đến chổ quản gia lấy bạc, này...

      Trong lòng mừng như điên, cũng có vài phần đắc ý, nhưng mặt lại tràn đầy cảm động, hai mắt điềm đạm đáng nhìn An Bình hầu gia, "Lão gia, tạ tạ lão gia, Ngọc Song có thể được lão gia thu nhận, là phúc khí mà Ngọc Song tu được đời trước, lão gia..." Lòng của Tần Ngọc Song vui mừng, đại phu nhân lại là lửa giận tăng vọt, thể tin được nhìn An Bình hầu gia, bà mới vừa rồi còn tưởng là bà nghe lầm , tiện nhân Tần Ngọc Song này phạm vào gia quy, nhưng lại trách tội, lại cho nàng ân điển như vậy, này phải là ở trước mặt mọi người đánh vào mặt Lưu Hương Liên bà sao? "Lão gia... Người như thế nào có thể..." Đại phu nhân làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhận cái tát vô hình này, ngày thường đa số thời điểm đều ở trong phòng Tần Ngọc Song ngủ lại cũng liền thôi, lại trước mặt mọi người sủng ái nàng ta như vậy, Tần Ngọc Song này, quả hổ là sinh ra ở thanh lâu, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để mê hoặc lão gia?

      "Lão gia..." Tần Ngọc Song được An Bình hầu gia ôm lên, nghe được thanh của đại phu nhân, vẻ mặt hoảng sợ dựa sát vào trong lòng An Bình hầu gia, thân thể lạnh run, hoảng sợ là nàng giả trang , nhưng thân thể run run, cũng phải là giả vờ, mới vừa rồi chịu vài vết roi, thân thể nàng làm sao chỉ run run mà thôi?

      "Tốt lắm, ngươi còn có nháo đủ sao?" An Bình hầu gia đem Tần Ngọc Song ôm vào trong ngực, hướng tới đại phu nhân rống ra tiếng, "Nàng bị trách phạt, chuyện này liền quên !"

      Đại phu nhân tay nắm phật châu, tay nắm roi, nhìn An Bình hầu gia bởi vì Tần Ngọc Song mà quát bà, đôi mắt tràn ngập lửa giận, hồ ly tinh này, việc này liền quên như vậy sao?

      có khả năng! Đại phu nhân nghĩ đến lời mới vừa rồi của An Ninh, bà tại liền để cho Tần Ngọc Song còn sống, mặt khác, bà cũng phải làm chút việc, làm cho Tần Ngọc Song dù là chết, cũng đến mức đem lão gia đẩy vào trong lòng của tam phu nhân trong biệt viện thành nam kia, hừ, Tần Ngọc Song, cho ngươi vài ngày thoải mái tiêu dao, đừng để đến lúc đó mất mạng còn biết!

      An Bình hầu gia giúp đỡ Tần Ngọc Song, đem nàng đưa về Vô Song các, bên trong Vô Song các, An Bình hầu gia tìm đại phu đến, thay nàng xử lý miệng vết thương, nghe Tần Ngọc Song phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, mặt An Bình hầu gia cũng có chút thương tiếc.

      Mới vừa rồi sở dĩ phải làm như vậy trước mặt mọi người, trước mặt đại phu nhân đối với Tần Ngọc Song càng thêm ân sủng, phải có mục đích , tính tình của đại phu nhân, lại làm sao có thể biết?

      Nhiều năm vợ chồng như vậy, nhẫn tâm và thủ đoạn của đại phu nhân, xem ở trong mắt , cho tới nay, Tần Ngọc Song đều chỉ là quân cờ, thậm chí ngay cả Dương Mộc Hoan cũng chỉ là quân cờ thôi!

      Năm đó, thú Vân Trăn cùng Lưu Hương Liên, hoàn toàn là vì gia tộc phía sau các nàng có khả năng đem lại lợi ích cho , mà Dương Mộc Hoan xuất thân từ gia đình quan gia bình thường , cùng Tần Ngọc Song có chút thân phận địa vị, cũng chỉ là thứ dừng để phân tán lực chú ý của Lưu Hương Liên thôi!

      Nghĩ đến Sở Sở, đôi mắt của An Bình hầu gia lên tia nhu hòa, nhưng nhu hòa này cũng chỉ chợt lóe qua, nhanh đến mức ai có thể phát .

      "Lão gia, đêm nay Ngọc Song có biện pháp hầu hạ lão gia ." Đại phu rồi, Tần Ngọc Song ghé vào giường, điềm đạm đáng với An Bình hầu gia, ngôn ngữ vẫn như cũ có tiếng rên rỉ rất tràn ra, làm cho người ta thể thương tiếc.

      An Bình hầu gia nghe thấy thanh , thần sắc khẽ biến, lập tức vén rèm lên, ngồi ở mép giường, săn sóc cẩn thận nhìn vết thương người nàng, "Hừ, Hương Liên này,lại xuống tay ngoan độc như thế, đều do ta về trễ, bằng ..." An Bình hầu gia đau lòng cau mày, "Đau ?" Tần Ngọc Song lâu có nhìn thấy An Bình hầu gia đối với nàng thân thiết như vậy, trong lòng vui vẻ, kích động có chút ra lời, chống thân thể lên, tiến vào trong lòng An Bình hầu gia, "Lão gia... Là Ngọc Song làm sai, Ngọc Song..." "Đừng tự trách , ta đều , trách nàng ." An Bình hầu gia thở dài tiếng, ôn nhu nỉ non, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, đối với ngoài cửa phân phó , "Quản gia, đem những thứ ta cần dùng từ thư phòng đều chuyển đến Vô Song các, từ nay trở , ta liền ở Vô Song các bồi ngũ phu nhân."

      Bên ngoài quản gia giật mình, lập tức lên tiếng trả lời, "Vâng, lão gia, lão nô lập tức bảo người ta thu thập."

      "Lão gia, Ngọc Song..." Tần Ngọc Song ngờ An Bình hầu gia nhưng lại muốn ở lại Vô Song các bồi nàng, nàng nghĩ đến chính mình tại bị thương, lão gia đến Vô Song các của nàng, nhưng...

      Trong lòng kích động khôn cùng , lúc trước Tần Ngọc Song luôn nghĩ lão gia là người vô tình , nhưng giờ phút này, nàng lại mơ hồ nhìn thấy tình cảm trong mắt , cảm động lan tràn ở trong lòng nàng, thậm chí đem những đau đớn người toàn bộ biến mất, có thể được lão gia đối đãi như thế, nàng lần này chịu đau, cũng đáng .

      "Dưỡng thân thể cho tốt, hoàng thượng sắp xếp ta thời gian nữa U Châu, đến lúc đó, nếu thân thể ngươi tốt rồi theo ta cùng ." An Bình hầu gia vỗ bả vai của nàng, đáy mắt ôn nhu nhưng cũng mơ hồ hàm chứa tia lạnh như băng.

      Đương nhiên, Tần Ngọc Song lâm vào trong cảm động phát , nghe thấy những lời này của An Bình hầu gia, càng thêm kích động, lão gia xuất môn, chưa bao giờ mang theo thê thiếp trong phủ, ngay cả đại phu nhân cũng có đãi ngộ như vậy, nhưng lại muốn mang nàng cùng U Châu.

      "Lão gia..." lần lại lần, sớm làm cho nàng kích động ra lời, "Lão gia, Ngọc Song đây là nằm mơ sao?"

      An Bình hầu gia ha ha cười, bàn tay nắm chặt bả vai của nàng, " phải mộng, nàng nếu cao hứng, về sau ta xuất môn, đều mang theo nàng."

      " ?" Tần Ngọc Song ngửa đầu nhìn nam nhân của chính mình, chưa bao giờ từng ôn nhu như vậy, ngay cả lúc hai người hoan ái, cũng chưa từng qua "lời ngon tiếng ngọt” như vậy, Tần Ngọc Song đột nhiên cảm giác được chính mình được thương .

      "Ta từng lừa gạt nàng sao?" An Bình hầu gia chống lại cặp mắt tràn đầy hưng phấn cùng kích động của nàng, mặt nhu tình hơn vài phần, đáy mắt cũng lạnh băng giống như mới vừa rồi, giống như xuyên thấu qua đôi mắt này có thể nhìn thấy nữ nhân khác.

      Tần Ngọc Song lắc đầu, lão gia chưa từng lừa gạt nàng, lúc này nàng, làm gì có năng lực nghĩ đến, sở dĩ chưa từng lừa gạt nàng, là vì, chưa bao giờ từng đối với nàng hứa hẹn bất kì cái gì, Tần Ngọc Song chỉ là thê thiếp, thân phận bối cảnh đơn giản , căn bản đáng giá để người khác lừa gạt.

      Tần Ngọc Song lâm vào bên trong nhu tình của An Bình hầu phủ , lòng tràn đầy ngọt ngào, như thiếu nữ mới trải qua mối tình đầu, rúc vào trong lòng An Bình hầu gia, nghĩ đến đại phu nhân, khóe miệng Tần Ngọc Song ý cười càng đậm, người bên ngoài thấy lão gia đến ở trong Vô Song là nhiều nhất, mọi người đều cho rằng nàng là thiếp được sủng ái nhiều nhất, nhưng Tần Ngọc Song tự mình biết, lão gia tuy rằng ở lại nơi này, nhưng lại đối với nàng có bao nhiêu tình nghĩa cùng tình chân chính, cũng phải chân chính sủng ái chính mình, cho nên, nàng cho tới bây giờ đều rất ít ở trước mặt đại phu nhân khoe ra cái gì, mà đem hy vọng ký thác ở người đứa , nhưng giờ phút này, nàng tựa hồ cảm giác được, lão gia sủng ái nàng bất chấp thân thế của nàng.

      Đại phu nhân, hừ, bà muốn hại chết Tần Ngọc Song nàng, làm sao biết được nàng nhưng lại trong họa có phúc, nếu đại phu nhân biết lão gia tính mang mình U Châu, biết có thể ghen tị phát cuồng hay !


      Chương mới á Ishtar. Cám ơn

    2. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      tờ em tem :yoyo63::yoyo63:
      Xuxu thích bài này.

    3. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      An Bình hầu gia này quá đáng sợ, quá đáng ghét, là kẻ ra gì, cặn bã :yoyo61::yoyo61::yoyo16::yoyo16::die::die:
      Xuxu thích bài này.

    4. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo68: mấy bà vợ này làm sao vậy nhỉ? Tên ngựa đực này chỉ có 1 chiêu xài hoài mà bà nào cũng bị dụ :v
      Giả vờ ôn nhu 1 chút là mấy mụ hồ ly này đều tin sái cổ, bó tay! Sắp chết mới biết! TNS vốn dĩ nhìn mà giờ cũng ngu ngơ luôn rồi
      Mình nghĩ là AN nhận lời mời dự tứ quốc là để hoàng đế ko dám động đến 2 em nàng đây mà :yoyo66:
      Xuxufujjko thích bài này.

    5. Hanako

      Hanako Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      120
      Trong nhà đó toàn là rắn rết thôi, An Ninh chịu được cũng là quá cực hạn của tỷ ấy rồi. :stress:
      Xuxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :