1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      May quá, Địch ca tới kịp rồi :012: 2 tên sư huynh đó vừa ngu vừa điên ah :03: bi lợi dụng rành rành ngay đó nhưng vẫn cứ đâm đầu vào, ta ko hiểu LBN kia đẹp tới mức nào mà phải tranh giành tới mức đó, khiếu thẩm mỹ lạ nha :061: Ko biết giai đoạn 5 là gì đây :ex10:Thanks
      Xuxu, linhdiep17Fuu thích bài này.

    2. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Đọc chương này quá sung sướng chứ còn gì nữa:hoho:
      Xuxulinhdiep17 thích bài này.

    3. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo36: ta đại ko ngờ trúng xuân dược thiệt, mà còn là độc nữa chứ
      Xuxu thích bài này.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 79: HAI NGƯỜI THEO ĐUỔI, LỰA CHỌN THẦN VƯƠNG HAY LY VƯƠNG

      EDIT: XUXU

      " Bảo nhi..." Thanh sam đại sư huynh dục hỏa khó nhịn, dựa vào bản năng hướng về phía Lưu Bảo Nhi bên này tìm qua. Lúc này, thầm nghĩ tìm người để phát tiết dục hỏa thân thể, mà trong miệng Lưu Bảo Nhi phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, giống như mồi lửa bùng cháy người .

      Thanh sam đại sưu huynh tới gần Lưu Bảo Nhi, đôi mắt đỏ bửng nhìn chăm chú bộ dáng mị hoặc của Lưu Bảo Nhi, lập tức đưa tay ôm chầm Lưu Bảo Nhi.

      An Ninh nghe mị dược rất lợi hại, nhìn xem hai người bị dược khống chế, trong nội tâm giật mình, nàng biết trong 《 độc điển 》có ghi, độc dược này uy lực , trong nội tâm sinh ra ý niệm độc ác, nhưng ý niệm đó trong đầu nàng còn chưa kịp ràng, thân thể liền bị đôi tay dài ôm lấy, giây sau cả người bị mang ra khỏi miếu đổ nát.

      " Nàng lấy độc dược này ở đâu ra?" Thương Địch hơi nhíu mày, xuất tia vui.

      An ninh liền giật mình, ngước mắt chóng lại đôi mắt đen của Thương Địch, " Chỉ là dùng để phòng thân mà thôi, ta là nữ tử, tự nhiên phải có số chiêu tự bảo vệ mình chứ."

      Thương Địch căn căn môi, nhìn khuôn mặt tươi cười của An Ninh, trong nội tâm thở dài tiếng, ngữ khí trở nên ôn nhu, " Nhớ mang theo giải dược bên mình, cho phép lại mang theo độc dược kia người."

      có thể đoán được độc dược kia là trong 《 độc điển 》quả là cực kỳ tinh xảo, tàn nhẫn đến mức phải độc dược tầm thường có thể so sánh được.

      Ngộ nhỡ ngân châm kia cẩn thận cắt qua da thịt của nàng, chỉ nghĩ đến trong miếu đổ nát kia chỗ hai người đó chịu thống khổ, nghe thấy tiếng động mập mờ truyền từ sau lưng đến càng lúc càng lớn, làn da màu đồng ở cổ của Thương Địch cũng nổi ửng đỏ, giống như muốn che dấu xấu hổ, Thương Địch đỡ lấy lưng áo của An Ninh, mang theo nàng cùng ngồi lên tuấn mã.

      " Bọn ..." Chỉ cái chớp mắt, lập tức An Ninh bị Thương Địch ôm vào trong ngực, nghĩ đến Lưu Bảo Nhi cùng đại sư huynh của nàng ta trúng kịch độc ở trong gian miếu đổ nát kia, nàng khỏi nhíu mày.

      Vừa mới thốt ra được hai chữ, Thương Địch đánh gãy lời của nàng, trầm giọng mở miệng, "Nàng muốn quay trở lại đó xem xuân cung đồ được diễn trực tiếp hay sao?" Dù nàng có muốn, cũng cho phép! Nha đầu này, có thể là muốn tìm hiểu uy lực của độc dược ở giai đoạn thứ năm đây.Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng chỉ là nữ tử, thể để cho thân thể của nam nhân khác làm bẩn hai mắt của nàng.

      Nghe hỏi, khuôn mặt An Ninh ngay lập tức đỏ bừng, nóng tới nỗi có thể nấu chín trứng được rồi. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thương Địch ở phía sau, nàng có cảm giác đứng ngồi yên. "Sư huynh, Bảo Nhi nóng quá... Cứu, mau cứu Bảo Nhi..."

      "Sư huynh, Bảo Nhi... Bảo Nhi còn muốn..." Bên trong gian miếu đổ nát, Lưu Bảo Nhi lớn tiếng quát to, bộ dáng dâm loạn, sao còn là nữ nhân đối với hai vị sư huynh của mình chán ghét đến cực điểm nữa chứ?

      Thậm chí so với hoa nương trong thanh lâu còn phóng đãng hơn ba phần.Lưu Bảo Nhi tự làm bậy, cùng với hai vị sư huynh của nàng làm ra ít những việc có tính người. Thanh sam đại sư huynh kia có ý với Lưu Bảo Nhi, vừa rồi bị nàng đá cho cước vào hạ thân, cái này xem như Lưu Bảo Nhi bù đắp lại cho ta !

      Chính là, An Ninh nghĩ đến dục niệm của giai đoạn thứ sáu, con ngươi khỏi co rút. Sau khi độc dược hóa thành mị dược ở giai đoạn thứ năm, nếu như thực cùng nam tử giao hoan, nam tử kia những thể hóa giải mị dược mà còn thúc đẩy giai đoạn thứ sáu diễn ra nhanh hơn.

      An Ninh còn suy nghĩ, nghe được Thương Địch ở phía sau khẽ quát tiếng, "!" Hai người cưỡi tuấn mã phóng nhanh rời khỏi ngôi miếu kia, cho đến lúc chạy xa, còn nghe thấy thanh hoan hảo của hai người ở trong miếu nữa, Thương Địch mới thả tuấn mã chạy chậm hơn chút.

      Hai tay vòng ra đằng trước ôm chặt lấy An Ninh, cưỡi ngựa từng bước chậm rãi cánh đồng vắng. Cả hai đều gì, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Thương Địch cảm nhận được nhiệt độ của nàng ở trong lòng, gió mát thổi tới, chóp mũi tràn ngập hương thơm thanh nhã quen thuộc của An Ninh.

      Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, hơi thở của Thương Địch phả vào vành tai của nàng, khiến tim nàng kịch liệt đập nhanh hơn chút.

      "Nàng có nguyện ý theo ta tới nơi..." Thương Địch từ từ mở miệng, toàn thân căng thẳng, dường như hạ quyết tâm rất lớn mới mở miệng hỏi vấn đề vẫn canh cánh ở trong lòng.Tới nơi?An Ninh giật mình, tới đâu? Bắc Yến quốc sao?Thương Địch vốn là hoàng tử của Bắc Yến, đó mới là quê hương của .

      Nhớ lại kiếp trước, Thần vương Thương Địch nhiều lần cự tuyệt thừa kế ngôi vị Hoàng đế Đông Tần quốc mà Sùng Chính đế muốn giao cho . Hai năm sau, Thần vương Thương Địch trở về Bắc Yến, sau đó, nàng từng loáng thoáng nghe thấy tin tức từ Bắc Yến truyền đến, mỗi tin tức cũng đủ khiến cho tứ quốc lâm vào khiếp sợ.

      Nghĩ đến những tin tức về Thương Địch từ Bắc Yến kia, An Ninh khỏi có chút nhíu mày. Nàng biết, nam nhân này có rất nhiều bí mật cùng trọng trách phải gánh vác mà nàng tưởng tượng nổi, về Chiêu Dương trưởng công chúa, về hoàng thất của Bắc Yến...

      Trong đầu nàng ra hình ảnh dưới tàng cây trong sân viện của Thính Vũ Hiên ngày ấy, Nam Cung Thiên Duệ, Thần vương Thương Địch cùng nàng chơi trò tửu lệnh. Ngày đó, , là hoàng tử của Bắc Yến, nhưng sống ở đó là bởi vì có thù hận. Như vậy, hai năm sau, trở về Bắc Yến, chắc hẳn là để báo thù!

      Giờ phút này, nàng lại cảm thấy hai người bọn họ giống nhau, cả hai đều có quyết tâm báo thù. Trong lòng có xúc cảm khó hiểu dâng lên, An Ninh cao giọng mở miệng, "Được!" Chính nàng cũng hiểu xuất phát từ suy nghĩ gì mà có thể đồng ý với , nhưng An Ninh biết , lúc này, nàng muốn cự tuyệt , nam nhân mà nàng cảm thấy thân thiết!

      Thương Địch chờ đợi câu trả lời của An Ninh, trong lòng căng thẳng. chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương mong chờ cùng sợ hãi khi chờ đáp án như vậy. Rốt cục, sau khi nghe được thanh mềm mại của nàng ra chữ "Được", máu trong người Thương Địch vốn ngừng lại trong nháy mắt lưu thông.

      Nhìn nữ tử trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra chút tươi cười sáng lạn, cùng vô số xúc cảm đan xen, có thỏa mãn, kích động, may mắn, an tâm... Nếu An Ninh có quay đầu lại chắc chắn phải giật mình. Thần vương Thương Địch từ xưa tới nay chưa từng biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, giờ phút này lại toát ra nhiều cảm xúc mà ngày thường hề có như vậy!

      có được câu trả lời của An Ninh, Thương Địch nắm dây cương chặt, nghĩ đến việc mà muốn làm, kiên định trong mắt càng thêm nồng đậm. Vì Ninh Nhi, càng phải chuẩn bị tốt. Đối thủ của là cả hoàng thất Bắc Yến cường đại, thậm chí còn gồm cả ba đại gia tộc của Bắc Yến quốc, thế lực của bọn họ cũng thể khinh thường.

      Mấy năm nay, mình, thầm chuẩn bị lực lượng để chống lại bọn họ. biết, ngày đối đầu với bọn họ sớm muộn gì cũng đến. Vốn dĩ, để an toàn của bản thân ra sau đầu, Bát Tuấn là tử sĩ của , Kinh Chập cùng Cực Lạc điện cũng như nhau, bọn họ đều có thể đánh cược với cái chết để cùng ra vào sinh tử.

      Nhưng tại, có An Ninh bên cạnh, dễ dàng mạo hiểm nữa, càng thể để mất tính mạng này. Vì Ninh Nhi, càng phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa, tạo cho mình càng nhiều lợi thế, bảo đảm an toàn cho nàng sau này. Trong lòng hạ quyết định, đôi mắt thâm thúy của Thương Địch xẹt qua tia quang mang sắc bén, thần thái sáng láng. "Tiểu thư... Tiểu thư..." thanh truyền đến, phá vỡ khí trầm mặc giữa hai người lúc đó.

      An Ninh theo tiếng gọi nhìn qua thấy con tuấn mã ở phía trước, Bích Châu ngồi cùng với Đồng Tước vội vàng chạy về hướng nàng. Bích Châu vội vã xuống ngựa, chạy tới chỗ An Ninh, mà lúc này, An Ninh cũng được Thương Địch ôm xuống ngựa. Chủ tớ hai người gặp lại, vẻ mặt Bích Châu lo lắng lôi kéo tay An Ninh, "Tiểu thư... Bọn họ có làm tiểu thư bị thương hay ... Đều là Bích Châu tốt, Bích Châu đuổi kịp xe ngựa kia... Bích Châu..." Lời còn chưa hết, Bích Châu quá lo lắng mà khóc lớn.

      Nàng là nô tỳ của tiểu thư, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị người ta bắt . Nàng quá vô dụng, nếu tiểu thư có chuyện gì hay xảy ra, nàng có chết cũng đủ tạ tội. An Ninh nhìn Bích Châu cả người chật vật, đầu gối lại dính ít máu tươi, da bàn tay xước xát hết cả, trong lòng dâng lên tia cảm động.

      Nha đầu này, quả nhiên là lòng trung thành đối với nàng, "Ta sao, cũng có bị thương gì cả. Ngươi sai, về sau nếu việc này lại xảy ra, ngươi nhất định được để ý đến thân thể của mình như vậy nữa." Nàng tin tưởng, nha đầu Bích Châu kia có thể vì nàng mà ngay cả tính mạng cũng để ý.

      đời này, những người thực quan tâm đến nàng quá ít. trải qua kiếp, nàng càng hiểu , muốn có được tấm chân tình giữa người với người quá khó khăn, nàng muốn nhìn những người quan tâm đến nàng bị thương tổn!

      Nghe An Ninh như vậy, nhưng Bích Châu vẫn rất cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, tự mình xác định tiểu thư có việc gì, căng thẳng trong lòng mới yên tâm hạ xuống, cũng khóc nữa mà hỏi nàng, "Là người nào dám bắt tiểu thư ?" Câu hỏi này đúng lúc nhắc nhở An Ninh, nghĩ đến hai người trong gian miếu đổ nát kia, An Ninh thản nhiên cúi mặt xuống, đáy mắt có chút tia sáng chợt lóe rồi biến mất, có lẽ lúc này, hai người đáng chết kia làm xong những việc cần làm rồi!

      "Đồng Tước, ngươi tới ngôi miếu đổ nát phía sau, đốt nó ! được để lại chút dấu vết nào."Thương Địch trầm giọng phân phó, giọng toát ra lạnh lẽo. Hai người kia tuyệt đối thể giữ lại, nếu bọn họ chết, tai họa ngầm sau này. thể để cho bọn họ lại có cơ hội uy hiếp Ninh Nhi.

      ", ta muốn tự mình !"An Ninh hiểu ý tứ của Thương Địch, phân phó Đồng Tước làm việc này, là muốn để nàng quay lại ngôi miếu đó. Nhưng nghĩ đến độc dược nàng hạ người Lưu Bảo Nhi, nàng còn chưa biết giai đoạn thứ sáu diễn ra như thế nào mà.An Ninh muốn đích thân xác nhận, xem độc dược ở giai đoạn thứ sáu có giống như trong “độc điển” ghi lại hay ?

      Huống chi, nàng còn muốn tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của Lưu Bảo Nhi! Thương Địch nhíu mày, đúng là có tư tâm, muốn để Ninh Nhi nhìn thấy loại tình huống như vậy. Nhưng giờ nhìn vào đôi mắt của nàng, lại đành lòng cự tuyệt cầu kia.

      Trong lòng thở dài, Thần vương Thương Địch chưa bao giờ phải bận tâm đến cảm thụ của người khác, ngay cả Hoàng đế cữu cữu có ra cầu gì đối với , cũng chỉ làm theo suy nghĩ của mình. Chỉ có duy nhất tại những thời điểm đối mặt với nữ tử này, mới thực đành lòng nhìn thấy biểu thất vọng có gương mặt của nàng.

      Thương Địch cúi mặt xuống, khóe miệng tràn ra tia cười khổ, gì, nhưng lại lần nữa ôm An Ninh nhảy lên ngựa, giục ngựa chạy nhanh về hướng ngôi miếu đổ kia, dùng hành động để cho An Ninh biết quyết định của mình. Bên ngoài ngôi miếu có chiếc xe ngựa dừng ở đó, lúc Thương Địch đuổi tới nơi này, giết chết hai con ngựa kéo xe.

      giờ, bên trong miếu im ắng, tiếng động.An Ninh xuống ngựa, muốn vào lại bị Thương Địch ngăn lại. Nàng giật mình, nghi hoặc nhìn , nghe thấy Thương Địch quay lại phân phó Đồng Tước, " vào xử lý chút."

      "Vâng, chủ tử."Đồng Tước tình huống bên trong, nhận được mệnh lệnh lập tức vào ngôi miếu đổ nát.An Ninh lúc này mới hiểu được, ra Thương Địch...

      ngờ đại nam nhân này lại cẩn thận như vậy. Cảnh tượng bên trong ngôi miếu này nhất định là vô cùng ướt át, chỉ cần dựa vào thanh rên rỉ phóng đãng lúc nàng rời cũng có thể dự đoán được tình hình “chiến đấu” bên trong kịch liệt tới mức nào. Đợi đến khi Đồng Tước trở ra, làn da màu đồng mặt và cổ cũng lên màu đỏ hết sức khả nghi, vẻ mặt còn có phần cố nén khiếp sợ, "Chủ tử, có thể vào."

      Lúc này, Thương Địch mới để cho An Ninh cùng Bích Châu tiến vào bên trong. Trong gian miếu đổ nát, quần áo của nam nhân cùng nữ nhân vứt tán loạn khắp nơi, khi An Ninh nhìn thấy hai người nằm mặt đất kia, thân thể khỏi ngẩn ra, cho dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng vẫn khiến nàng bị giật mình . "A..." Bích Châu sợ hãi kêu ra tiếng, trốn ở phía sau Đồng Tước, trong đầu ra hình ảnh kinh hãi vừa nhìn thấy, đó... đó là người sao?

      Lúc này thân thể của Lưu Bảo Nhi được che bởi lớp rơm rạ, hai mắt trợn ngược, khuôn mặt tươi trẻ xinh đẹp lúc trước có đầy nếp nhăn.Làn da vốn căng đầy nở nang giờ lại nhăn nhúm, già nua. cần nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng được thân thể ở dưới lớp rơm rạ kia ghê người tới mức nào.

      Ngay cả đầu tóc đen óng ả cũng dần chuyển sang màu trắng. "Cứu ta... Cứu ta..." Lưu Bảo Nhi rên rỉ, lúc này, nàng vẫn còn chưa chết, nhưng hơi thở cực kỳ suy yếu. giờ phải chịu đựng thống khổ nhưng có cách nào để biểu lộ thống khổ đó, chỉ có nhìn vào ánh mắt mới biết nàng có bao nhiêu đau đớn. Ánh mắt An Ninh căng thẳng, nghĩ đến những điều trong “độc điển” ghi lại, ở giai đoạn thứ sáu toàn bộ tra tấn của bốn giai đoạn đầu đều tập hợp lại hành hạ người trúng độc.

      những thế, người trúng độc lại vì hoan hảo ở giai đoạn thứ năm, rất nhanh trở nên già nua. Đến khắc cuối cùng trước trước khi chết, những thống khổ cùng biến hóa của thân thể đều cảm thụ được rất ràng. Việc này đối với Lưu Bảo Nhi luôn tự cho mình là cao cao tại thượng mà , thể nghi ngờ là tra tấn kinh khủng nhất. "Ta... muốn... giết... giết ngươi..." Lưu Bảo Nhi nhìn thấy An Ninh, ánh mắt ngoài thống khổ còn có thêm ngoan độc nồng đậm.

      An Ninh thở dài tiếng, biến thành cái bộ dạng này, Lưu Bảo Nhi làm thế nào để giết nàng đây? Ngay cả năng lực tự bảo vệ mình nàng ta còn có, giờ phút này còn tâm niệm muốn giết nàng, vẫn còn chưa dứt bỏ được ý nghĩ ác độc trong lòng. người như vậy, cho dù có biến thành bộ dạng khốn khổ này, cũng thể khiến người khác đồng tình cùng thương hại được."Đốt !" An Ninh thản nhiên mở miệng, nàng thấy được hiệu quả của “ thực cốt", cần thiết phải lưu lại Lưu Bảo Nhi nữa.

      An Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta cái, sau đó lập tức xoay người hướng ra ngoài cửa. Ở phía sau Thương Địch dùng ánh mắt ra hiệu cho Đồng Tước, Đồng Tước ngay tức khắc hiểu được ý tứ của Thần vương, gật đầu lĩnh mệnh. Bọn họ vừa rời khỏi, ngôi miếu đổ nát phía sau bị trận đại hỏa thiêu rụi, ngay cả chiếc xe ngựa bên ngoài cũng tránh khỏi bị lửa lớn cắn nuốt. Bầu trời cũng nhiễm màu đỏ chết chóc.

      An Ninh quay đầu lại, nhìn thấy lửa lớn hừng hực, trong đầu ra cảnh tượng hỏa hoạn thê lương trong trí nhớ, ánh mắt nàng căng thẳng, bàn tay dưới cổ tay áo vô thức nắm chặt thành quyền. Hận ý trong lòng lại như bị kích thích bộc phát, Thương Địch nhạy cảm phát thân thể An Ninh run rẩy, nhìn thấy ánh lửa lấp lóe trong mắt nàng, bỗng ngẩn ra.

      Nghĩ đến những chuyện điều tra được, con ngươi xẹt qua chút thâm trầm."Nàng phải chỉ có mình đâu." Thương Địch ở bên tai của nàng giọng . ai có thể hơn việc trong lòng mang theo thù hận thống khổ như thế nào. muốn cho An Ninh biết, Thương Địch vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng. Chỉ cần nàng muốn, chắc chắn chút do dự vì nàng trả giá hết thảy. Nghe giọng thầm bên tai, tâm trạng An Ninh chậm rãi bình ổn trở lại.

      Đúng vậy! Nàng chỉ có mình, nàng đơn độc! An Bình hầu phủ đại phu nhân Viêm Châu giúp An Như Yên mời danh y "Diệu Thủ công tử". Tất cả chuyện lớn của Hầu phủ, tạm thời giao cho An Bình hầu gia ngũ phu nhân Tần Song Ngọc làm chủ.

      mấy ngày liên tục, biểu tiểu thư Lưu Bảo Nhi vẫn xuất . Đối với biểu tiểu thư ngang ngược này, nàng xuất bọn hạ nhân của Hầu phủ càng thêm mừng rỡ, cũng có ai nhắc tới. Chỉ có duy nhất An Như Yên ở Khởi Thủy uyển có hỏi vài lần, nhưng cũng biết tin tức gì cả. Nghĩ đến tính tình của biểu muội này, e là lại chạy đến chỗ nào đó để bắt nạt người khác rồi, sau đó cũng hỏi thêm nữa.

      Mà bên ngoài An Bình hầu phủ, bốn quốc gia chuẩn bị cuộc tụ hội mười năm lần. Cuộc tụ hội này kéo dài liên tục suốt tháng, trong thời gian đó, bốn quốc gia liên tục luận bàn, trao đổi, nghị với nhau để đạt được tiếng chung về mọi phương diện. Các hoạt động lớn bé diễn ra nhiều đếm xuể. Mấy ngày nay, An Ninh theo chỉ dụ của Hoàng hậu nương nương, chuyến vào hoàng cung.

      Khi gặp lại Hoàng hậu nương nương, An Ninh có cảm giác bà đối xử thân thiết hơn với nàng. Từ sau ngày Nam Cung Thiên Duệ tỉnh lại, lập tức được đưa về phủ tướng quân dưỡng thương.An Ninh qua lời của Hoàng hậu nương nương biết được vết thương của Nam Cung Thiên Duệ còn điều gì đáng lo ngại, trong lòng cũng yên tâm ít.

      Lúc này, nàng tiến vào tẩm cung của Hoàng hậu, lúc vượt qua các vị tần phi thỉnh an Hoàng hậu nương nương có để ý thấy tất cả các phi tần đều có mặt ở đây, chỉ có Uyển quý phi là thấy. Nghe , bởi vì chuyện xảy ra tại khu vực săn bắn mà Hoàng thượng còn tới tẩm cung của Uyển quý phi nữa.

      Trong lúc bốn quốc gia tụ hội, bên người Hoàng thượng cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương cùng theo. An Ninh biết, Hoàng hậu nương nương vì chuyện này mà vô cùng cao hứng. biết tình trạng của Uyển quý phi kia ở trong tẩm cung là như thế nào?

      Trong Thính Vũ hiên.

      An Ninh ngồi ở trong sân, vẽ lại cảnh sắc trong viện, lâu chưa từng cầm bút vẽ tranh, nên thực có chút quen. "A, nhị tiểu thư là hăng hái, xem ra ông trời cũng thực quan tâm đến nhị tiểu thư.

      Sắc trời hôm nay mà vẽ tranh quả là quá hoàn mỹ." Ngũ phu nhân Tần Song Ngọc bước vào Thính Vũ hiên, vừa nhìn thấy An Ninh, liền thân thiện tới. Lúc đến bên cạnh An Ninh, nhìn vào bức tranh của nàng, trong lòng khỏi cả kinh, ánh mắt cũng có tia kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, "Nhị tiểu thư quả hổ danh là 'Đệ nhất tài nữ', chỉ là tùy tiện vẽ cảnh sắc, nhưng dưới ngòi bút của nhị tiểu thư, cũng có thể trở thành cảnh tượng chốn thần tiên tuyệt vời đến thế này." Ngũ phu nhân hề khoa trương, cảnh sắc trong tranh dưới ngòi bút của An Ninh hết sức sống động.

      ngờ, An Ninh dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, nhưng tay nghề này sợ là ngay cả này đại sư Đan Thanh cũng sánh kịp. An Ninh nhìn người vừa tới, trong lòng có chút giật mình, Tần Song Ngọc lại đến Thính Vũ hiên của nàng sao? Lúc trước rất hiếm khi có chuyện này!

      An Ninh giật mình nhưng hề biểu mặt, buông bút vẽ xuống, khóe miệng nàng giơ lên chút tươi cười, "Ninh Nhi bái kiến Tần di nương. Tần di nương gì vậy, cái gì là 'Đệ nhất tài nữ'? Ninh Nhi đảm đương nổi đâu."

      "Sao lại có thể đảm đương nổi?Cả kinh thành này, thậm chí là toàn bộ Đông Tần quốc, ai con xứng đáng với danh hào đó chứ?" Tần Song Ngọc ha ha cười , tại ngay cả đám ăn mày ở đầu đường cũng biết, vốn dĩ danh hào "Đệ nhất tài nữ" của An Bình hầu phủ đại tiểu thư là lợi dụng tài hoa của An Bình hầu phủ nhị tiểu thư mà có.

      Bây giờ, chân tướng ràng, phải nàng hoàn toàn xứng đáng là "Đệ nhất tài nữ" sao? An Ninh đương nhiên hiểu ý tứ của Tần Song Ngọc, nhưng nàng vẫn khẽ nhíu mày, "Tần di nương nên lung tung, những lời này nếu bị đại tỷ tỷ nghe được, chỉ giận chó đánh mèo Ninh Nhi, mà còn giận cả Tần di nương nữa đó!"

      Tần Song Ngọc sắc mặt cương cứng, như vừa bị đánh cho phát mạnh, phục hồi tinh thần, kéo kéo khóe miệng, "Phải, phải, phải, là Tần di nương biết nặng . Nhị tiểu thư cứ xem như cái gì cũng nghe thấy, coi như di nương cái gì cũng chưa ra nhé." Bà vốn là muốn lấy lòng An Ninh, nhưng lại ngờ chẳng những kỹ thuật vẽ tranh của An Ninh vô cùng xuất sắc mà lời ra cũng hết sức sắc bén, so với dao găm sắc nhọn cũng kém chút nào.

      "Bích Châu, dâng trà." An Ninh mời Tần Ngọc Song đến bàn đá trong sân ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Tần Ngọc Song, thử hỏi, "Hôm nay, Tần di nương tìm Ninh Nhi, có việc gì sao?"

      "Cũng có gì, ta cảm thấy nhàm chán, đến tìm nhị tiểu thư chuyện phiếm chút để giết thời gian thôi." Tần Ngọc Song bưng ly trà, lạnh nhạt nhấp ngụm, nhưng ánh sáng lóe ra trong ánh mắt, tố cáo lời dối của bà.

      An Ninh xem ở trong mắt, đại phu nhân có ở trong phủ, ngũ phu nhân Tần Ngọc Song làm chủ chuyện lớn chuyện trong nhà, việc nhiều kể xiết, lại còn có hứng thú tới chuyện phiếm giết thời gian sao? Tần Ngọc Song tìm nàng, tất nhiên là có việc!

      Nhớ tới Tần Song Ngọc ở kiếp trước, An Ninh cúi mặt xuống, cười nhưng gì. ra, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Tần Song Ngọc đến tìm nàng là có chuyện gì! "Ninh Nhi a, Tần di nương cũng coi như nhìn con lớn lên. Có chuyện này, Tần di nương có lời xin lỗi con." Tần Song Ngọc cẩn thận quan sát sắc mặt của An Ninh.

      Từ lúc bà bước vào Thính Vũ hiên đến bây giờ, mặt An Ninh vẫn luôn thản nhiên tươi cười, làm cho người ta nhìn ra được chút tâm tư của nàng. Nha đầu này, quả nhiên là sâu xa đến cực điểm, nghĩ đến tính toán của mình, Tần di nương nhíu nhíu mày.

      "Xin lỗi? Tần di nương tại sao phải xin lỗi Ninh Nhi? Người đừng khiến Ninh Nhi cảm thấy khó xử!" An Ninh nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc Tần Ngọc Song này có chủ ý gì?

      Xin lỗi sao?Người như Tần Song Ngọc lại có thể xin lỗi nàng ư? Ha! Quả là mới mẻ! Tần Song Ngọc đặt ly trà xuống, vô cùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, thở dài tiếng, mặt tràn đầy tự trách, "Hai năm qua trong lòng di nương vẫn luôn áy náy, ngày đêm đều nghĩ tới chuyện này. Cũng là do di nương có lời mà khó nên bất đắc dĩ mới thể cho con sớm hơn. Mỗi khi nhớ tới mẫu thân của con, ta đều cảm thấy trong lòng vô cùng day dứt." Trong lòng An Ninh ngẩn ra, đáy mắt dấu vết xẹt qua chút quang mang, "Di nương muốn đừng ngại, di nương cứ thẳng ra ."

      Mẫu thân?Áy náy?Day dứt? Những chữ này phát ra từ miệng của Tần Song Ngọc, tuy rằng chưa thực ràng, nhưng thông minh như An Ninh, cũng có thể đoán ra điều mà ngũ phu nhân ám chỉ nhắc tới! "Năm đó con lâm bệnh nặng mất trí nhớ, đại phu nhân lừa con, con là nữ nhi do bà ấy sinh ra. Lại ra lệnh cưỡng chế tất cả mọi người trong phủ được để lộ ra sơ hở gì trước mặt con. Hơn nữa, năm đó Vân gia bị diệt môn, Hoàng thượng từng hạ chỉ, bất luận là ai cũng được bàn luận về chuyện của Vân gia. Sau đó ở kinh thành, những điều liên quan đến Vân gia đều là điều cấm kỵ. Cho nên, mỗi ngày di nương nghe thấy con gọi đại phu nhân là 'Nương', cũng dám cho con biết, mẫu thân thực của con phải là đại phu nhân. Nay con trưởng thành, cũng hiểu biết như vậy, là may mắn." Tần Song Ngọc chậm rãi mở miệng, giọng ôn hòa cực kỳ thân thiết.

      ra biết đại phu nhân phải mẹ ruột của An Ninh, nhưng buổi tối hôm kia, lúc lão gia say rượu qua đêm trong phòng bà ra chuyện này. Lúc đó ngũ phu nhân mới biết, lập tức trong lòng có suy nghĩ tính toán. Nghĩ đến mấy năm nay đại phu nhân đều đối với bà ức hiếp cùng khinh thường, trong lòng Tần Ngọc Song khỏi hừ lạnh. Có lẽ, đây chính là lúc Tần Song Ngọc bà phản kích rồi.

      An Ninh nhíu mày, "A? Di nương là vì chuyện này mà phải áy náy sao? Vậy di nương ngàn vạn lần cần để ở trong lòng, bây giờ di nương cũng cho An Ninh biết được chân tướng của việc, di nương cần phải day dứt điều gì cả." Tần Ngọc Song giật mình, hiển nhiên dự đoán được An Ninh lại bình tĩnh đối mặt với chuyện này như thế. Bà mong muốn ít nhất An Ninh cũng phải sinh ra oán hận với đại phu nhân chút, nhưng...

      Khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn, Tần Song Ngọc nhìn thấu vị nhị tiểu thư này. Kéo kéo khóe miệng, Tần Song Ngọc tiếp tục thử, "Đại phu nhân cũng là, dù nhị tiểu thư phải do bà sinh ra cũng nên vì đại tiểu thư, lợi dụng nhị tiểu thư mới phải! Để cho đại tiểu thư nhận cái danh hào 'Đệ nhất tài nữ' lâu như vậy, hưởng thụ tất cả vinh quang vốn là của nhị tiểu thư." Lợi dụng? Trong lòng An Ninh trồi lên tia châm chọc, tại Tần Song Ngọc ra sức châm ngòi, e là cũng có ý đồ lợi dụng nàng mà thôi! Hừ, phải cũng cùng loại với đại phu nhân sao?

      "Tần di nương có vẻ như rất bất mãn với đại phu nhân và đại tiểu thư!" An Ninh cúi mặt xuống, nhợt nhạt nhấp ngụm trà, giống như lơ đãng . An Ninh vừa dứt lời, sắc mặt Tần Song Ngọc cương cứng. Bà đúng là bất mãn đối với đại phu nhân cùng đại tiểu thư, nhưng ngờ An Ninh lại trực tiếp ra như vậy.

      Thấy mọi chuyện trắng ra như thế, Tần Song Ngọc cũng cũng cần che dấu cái gì nữa, mặt lộ ra chút tươi cười, "Nhị tiểu thư, ở An Bình hầu phủ, ta và con đều là những người có tiếng . Cho nên, càng cần phải quan tâm lẫn nhau mới đúng. Nhiều người hợp sức, có lẽ thêm phần yên ổn. Con xem như vậy có đúng , nhị tiểu thư?"

      Ngũ phu nhân này, muốn cùng nàng ngồi chung chiếc thuyền sao? Nghĩ đến chuyện xảy ra kiếp trước, Tần Song Ngọc này nhìn có vẻ mỏng manh yếu đuối, nhưng ra cũng phải là người lương thiện gì. Bất quá, hai người lại có chung kẻ thù, nếu Tần Song Ngọc muốn mượn sức của nàng nàng cũng ngại giúp đỡ bà. Còn chưa biết cuối cùng là ai lợi dụng ai đâu!

      Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng An Ninh lại cố ý làm khó dễ, vẻ mặt khó xử cau mày, "Tần di nương sai, trong Hầu phủ, Ninh Nhi quả là thấp cổ bé họng, nhưng chỉ sợ Ninh Nhi có năng lực bảo hộ Tần di nương..."

      "Sao Ninh Nhi lại khách khí như vậy? Con gọi ta là di nương, mặc dù phải là mẹ đẻ, nhưng cũng có thể tính là nửa nữ nhi, phải sao? Dù Ninh Nhi thể bảo hộ ta, nhưng ta chắc chắn bảo hộ Ninh Nhi." Trong lòng Tần Ngọc Song vui vẻ, cắt ngang lời nàng.

      giờ An Ninh được lão gia coi trọng, lại là nghĩa nữ của Hoàng hậu, còn thân cận được với Thần vương Thương Địch, chỗ dựa nhiều như vậy! Nếu mà phải chịu thiệt Tần Ngọc Song bà cũng xuất tại Thính Vũ hiên ngày hôm nay. "Nếu như vậy, sau này Ninh Nhi xin nhờ cậy Tần di nương quan tâm chiếu cố." An Ninh đứng dậy, hướng tới Tần Ngọc Song thi lễ.

      Tần Song Ngọc cười ha ha đỡ An Ninh đứng lên, "Đều là người nhà, hà tất phải khách khí như vậy. Ninh Nhi này, Tần di nương có chuyện mong Ninh Nhi giúp đỡ, biết..." Ánh mắt Tần Song Ngọc lóe lên, ngập ngừng muốn lại thôi.An Ninh thầm nhíu mày, nhanh như vậy ra cầu với nàng rồi sao?

      Xem bộ dáng ra vẻ khó xử của ngũ phu nhân, An Ninh thầm nghĩ trong lòng: An Bình hầu phủ này, nhân tài diễn trò cũng ít đâu! Nhíu nhíu mi, An Ninh nở ra nụ cười hòa ái, "Tần di nương có việc cứ ra đừng ngại. Tần di nương phải vừa mới , là người nhà hà tất phải khách khí hay sao?" Nghe An Ninh như vậy, khó xử mặt Tần Song Ngọc nhất thời biến mất, "Là như vậy, tứ phu nhân trước khi mất đem Hinh Nhi nhờ cậy ta chiếu cố, nay Hinh Nhi mười ba tuổi rồi, ta từng đồng ý với tứ tỷ, bồi dưỡng con bé tốt. Đêm qua ta nằm mơ thấy tứ tỷ quay về oán trách ta dạy dỗ tốt cho Hinh Nhi, nhưng... Ta vốn có tài nghệ gì. Mới vừa rồi thấy Ninh Nhi vẽ tranh đẹp như vậy, trong lòng nhất thời nghĩ tới, nếu Hinh Nhi có thể theo con học vẽ tranh. Chưa tới học được hết kỹ thuật của con, cho dù chỉ học phần mười thôi, tương lai cũng có thể tìm được mối nhân duyên tốt. Nếu được như vậy, ta cũng coi như giữ được lời hứa với tứ tỷ, biết Ninh Nhi con..." ra là thế! Tần Song Ngọc tuy rằng lôi kéo nàng làm đồng minh, nhưng vẫn dành nhiều tâm tư đặt người An Lan Hinh!

      Cũng phải, An Lan Hinh vẫn còn , lại dễ dàng khống chế, so với nàng càng lợi dụng được nhiều hơn, phải sao? Nghĩ đến kiếp trước xảy ra chuyện gì, ánh mắt An Ninh xẹt qua chút biến hoá kỳ lạ, "Tần di nương thực muốn Ninh Nhi dạy Hinh Nhi vẽ tranh sao?"

      "Nếu con có thể đồng ý việc này ta vô cùng cảm kích." Vẻ mặt Tần Song Ngọc chờ mong nhìn An Ninh, nhưng hiểu vì sao, nụ cười mặt An Ninh lại khiến bà có cảm giác kỳ dị, giống như châm chọc bà vậy.

      Châm chọc? Sao An Ninh lại có biểu tình như vậy được? "Nếu Tần di nương nhờ cậy, dĩ nhiên Ninh Nhi cự tuyệt." An Ninh thản nhiên mở miệng nhận lời. Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, nếu bà biết được sau này xảy ra chuyện gì, liệu lúc đó bà có thấy hối hận với quyết định của mình bây giờ hay ?

      Bà bồi dưỡng An Lan Hinh như vậy, mặc kệ là tâm hay là giả ý, đến lúc đó chỉ sợ... An Ninh thu lại suy nghĩ trong đầu. Cũng được! Đây là chuyện của hai người bọn họ, nàng chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi! "Vậy Tần di nương thay mặt Hinh Nhi cùng tứ tỷ cảm ơn con. Ngày mai, ta gọi Hinh Nhi đến Thính Vũ hiên, làm phiền con rồi." Tần Song Ngọc hề biết suy nghĩ trong lòng An Ninh.

      Lúc này, bà chỉ thầm nghĩ vừa mượn sức An Ninh bây giờ, vừa nhân cơ hội bồi dưỡng An Lan Hinh sau này trở thành quân cờ hữu dụng. Nghĩ tới điều gì đó, Tần Song Ngọc theo bản năng vuốt ve bụng của mình chút. Cũng qua thời gian, bà cảm thấy hình như mình mang thai. Nếu như có thai đúng là thể tốt hơn rồi.

      An Ninh sắc bén phát ra hành động của ngũ phu nhân, đáy mắt dấu vết lên chút quang mang. Trước khi Tần Song Ngọc rời , An Ninh kéo kéo khóe miệng, giơ lên chút tươi cười vô hại, "Tần di nương, Ninh Nhi hi vọng Tần di nương sớm sinh cho phụ thân tiểu quý tử, chắc chắn phụ thân thương vô cùng."

      Nếu là trước kia, có người với ngũ phu nhân những lời này, trong lòng bà thầm than tiếng, cảm thấy vô cùng đơn. Nhưng giờ, vẻ mặt bà tràn đầy tự tin, hết sức vui vẻ rời khỏi Thính Vũ hiên. An Ninh nhìn bóng dáng ngũ phu nhân biến mất ở ngoài cửa viện, quay trở lại trước giá vẽ, tiếp tục làm nốt công việc dang dở vừa rồi.

      "Tiểu thư, người muốn dạy tam tiểu thư kia vẽ tranh sao?" Bích Châu đứng bên cạnh dò hỏi, hơi cau mày, tựa hồ có chút , tiểu thư đồng ý với Tần di nương tốt ở chỗ nào. Tam tiểu thư kia nhìn có vẻ thực nhu thuận, nhưng đôi khi, lại làm cho người khác cách nào thích nổi. Những việc tiểu thư cần làm rất nhiều rồi, bây giờ còn phải mất thời gian dạy nàng!

      "Đồng ý cũng đồng ý rồi, còn có thể là giả hay sao?" An Ninh thản nhiên mở miệng, bút lông trong tay nhàng lướt mặt giấy. "Hừ, xem ra ngũ phu nhân kia sinh được đứa nào, chắc coi tam tiểu thư như chính con ruột của mình rồi."Bích Châu bĩu môi, vẻ mặt vẫn rất mất hứng.

      Nàng nhớ tới chuyện đại phu nhân vì đại tiểu thư mà lợi dụng tiểu thư, vậy ngũ phu nhân kia có khi nào cũng giống như đại phu nhân, vì tam tiểu thư mà lợi dụng tiểu thư hay ?

      Vừa nghĩ đến đó, Bích Châu càng thêm cảnh giác đứng lên. "Rốt cuộc có phải thương hay , chỉ cần qua chút thời gian nữa, ngươi có thể nhìn thấy ràng ngay thôi." Lực chú ý của An Ninh vẫn đặt vào bức tranh trước mặt. Đến lúc đó, Hầu phủ này, sợ rằng lại là phen mưa rền gió dữ. Tần Ngọc Song sao có thể ngờ được, lúc này bà có "dụng tâm" đối với An Lan Hinh, nhưng tới lúc đó, lại hận thể giết An Lan Hinh ngay tức khắc!

      "Ồ?" Ánh mắt An Ninh lơ đãng rơi xuống mái tóc của Bích Châu, đó cài chiếc trâm ngọc bích khiến nàng chú ý. Ngày thường mặc dù An Ninh có cho Bích Châu ít trang sức, nhưng trong đó có chiếc trâm ngọc bích này. Huống hồ, theo như nàng nhìn thấy, chiếc trâm kia giá trị hề , là ngọc quý hiếm có. Nhận thấy tầm mắt của An Ninh, tuy rằng nàng còn chưa điều gì, trong lòng Bích Châu kêu lộp bộp tiếng.

      Nhanh chóng xoay người, tránh ánh mắt sắc bén của An Ninh. Trong lòng thầm rên rỉ, biết ánh mắt của tiểu thư vô cùng lợi hại, biết hôm nay nàng ăn phải cái gì mà lại đem cây trâm ngọc bích cài ở đầu? Nghĩ đến người đưa cho nàng cây trâm này, trong lòng rủa thầm: “Phi Thiên chết tiệt, cứ ngang ngược cố nhét cây trâm vào tay nàng cho bằng được. Bây giờ hay rồi, nếu bị tiểu thư phát ra, nhất định giễu cợt nàng!” Mà lúc này, ở nơi bí mật gần đó, Phi Thiên liên tục hắt xì vài cái, theo bản năng nhìn chăm chú vào hai bóng dáng trong sân viện.

      Tiểu thư vẫn thảnh thơi vẽ tranh, mà nha đầu đưa lưng về phía kia, biết làm gì, nhưng nhìn thấy tóc của nàng có cài chiếc trâm ngọc bích, khuôn mặt tuấn mỹ của Phi Thiên lên chút tươi cười vừa lòng, thầm nghĩ ngợi: “còn muốn, chẳng phải bây giờ mang ở đầu hay sao? Đúng là nữ nhân, chung quy cũng chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi!”

      Hôm sau, An Ninh dùng đồ ăn sáng, liền thấy quản gia mang vật gì đó vội vàng chạy vào. An Ninh nhìn thấy trong tay cầm chiếc hộp gấm, khẽ nhíu mày, "Quản gia tới Thính Vũ hiên là có việc gì sao?" Quản gia hướng nàng hành lễ, mở miệng , "Nhị tiểu thư, Ly vương điện hạ nhờ lão nô đem vật này giao cho nhị tiểu thư, mong nhị tiểu thư đừng từ chối." An Ninh liếc Bích Châu cái, Bích Châu liền lập tức đón lấy hộp gấm trong tay quản gia, mở ra đưa đến trước mặt An Ninh.

      Trong đó có chiếc áo choàng, màu trắng như tuyết, được tạo ra từ da của ngân hồ vô cùng hiếm có, hoa lệ tinh xảo lại ấm áp mềm mại. Ly vương này ra tay là hào phóng! Nhớ tới ngày ấy, Triệu Cảnh Trạch trao ngọc bội cho nàng, cùng với những lời thổ lộ của , trong mắt An Ninh xẹt qua chút lãnh ý.

      An Ninh phân phó Bích Châu đem áo choàng gấp lại cẩn thận, đặt vào trong hộp gấm, thoáng nhìn qua quản gia, thản nhiên mở miệng, "Quản gia còn có việc gì nữa sao?" "Nhị tiểu thư, Ly vương điện hạ ở đại sảnh ngồi chờ, hy vọng có thể gặp mặt tiểu thư." Quản gia xong, thầm nghĩ trong lòng, nhị tiểu thư này đơn giản.

      Có thể thân cận được với Thần vương điện hạ còn chưa , tại ngay cả Ly vương điện hạ cũng thể quan tâm đối với nàng. Chiếc áo choàng khi nãy, vừa nhìn biết, đừng là da ngân hồ hết sức hiếm có mà ngay cả việc thuê người chế tác cùng với trang sức châu báu đính đó giá trị vô cùng xa xỉ! "Sao?"An Ninh nhíu mày, Ly vương chờ ở đại sảnh sao?

      An Ninh bỗng nghĩ đến điều gì, mày khẽ nhíu, "Lão gia đâu?" "Lão gia cũng ở đại sảnh, cùng Ly vương điện hạ thưởng trà! Lão gia phân phó lão nô tới đây cho tiểu thư, Ly vương điện hạ đích thân đến thăm tiểu thư, tuyệt đối thể chậm trễ. Mong tiểu thư nhanh chóng chuẩn bị tốt ra gặp mặt Ly vương điện hạ." Quản gia đem mấy lời An Bình hầu gia lén phân phó với cho An Ninh biết, mơ hồ có thể đoán lão gia suy tính điều gì, người kia chính là nhi tử của hoàng thượng a!

      "Ra là vậy!"Ánh mắt An Ninh chợt lóe ra chút biến hoá kỳ lạ rồi nhanh chóng biến mất, khiến người khác kịp phát ra, "Bích Châu, đem đồ của Ly vương điện hạ giao cho quản gia. Quản gia quay trở về với Ly vương điện hạ, đại lễ như vậy, An Ninh nhận nổi. Mặt khác mời cho phụ thân, thân thể Ninh Nhi được khỏe, cần nghỉ ngơi, tiện ra gặp khách."

      Quản gia giật mình, "Nhị tiểu thư..." Thân thể được khỏe? thấy nhị tiểu thư tinh thần thực rất tốt, đâu có bộ dáng được khỏe chứ. "Sao vậy?Quản gia định để cho ta tự mình với phụ thân hay sao?" An Ninh khẽ nhíu mày, giọng vẫn ôn hòa, nhưng trong đó lại chứa chút lạnh lẽo, khiến cho quản gia bỗng nhiên phát run, trong lòng khỏi than thầm, nhị tiểu thư này, phong thái khiến người ta cảm thấy giận mà uy.

      "Lão nô lập tức bẩm báo với lão gia." Quản gia hiểu tại sao lại có cảm giác tay chân run rẩy, nhị tiểu thư lúc trước phải như thế này! Từ khi lão gia lần nữa coi trọng nhị tiểu thư, nhị tiểu thư dường như còn giống với trước kia nữa, có đôi khi, khí thế so với lão gia còn áp đảo hơn. "Vậy làm phiền quản gia."An Ninh cúi mặt xuống, tiếp tục uống trà.

      Coi như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua. Quản gia mang hộp gấm trong tay, tâm tình lúc đến và lúc về khác nhau trời vực. Ly vương điện hạ đưa đại lễ tới, mà lại mang trở về, cái này...

      cơ hồ có thể đoán trước được nếu Ly vương điện hạ tức giận e rằng lão gia cũng bốc hỏa thôi. Quả nhiên, quản gia vừa đến đại sảnh, Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng mình có thể gặp được An Ninh, nhưng nhìn trước nhìn sau cũng thấy An Ninh đâu, nhất thời có chút sửng sốt.

      "Nhị tiểu thư đâu?" Ánh mắt An Bình hầu gia thâm trầm, giọng có chút hờn giận, theo bản năng nhìn thoáng qua Triệu Cảnh Trạch, thầm quan sát phản ứng của . "Nhị tiểu thư thân thể được khỏe, cần nghỉ ngơi, tiện ra gặp khách, còn có..." Quản gia nhất thời cảm thấy ánh mắt đặt người càng ngày càng lạnh.

      thậm chí còn dám ngẩng đầu lên, lão gia ràng là tức giận, về phần Ly vương điện hạ, trận lạnh lẽo kia là từ người phát ra. Lúc này, quản gia thầm thở dài, nếu Ly vương biết nhị tiểu thư còn nhận đại lễ của mình biết có tức giận bộc phát ngay tại đây hay ?

      Tuy rằng hết sức lo lắng, nhưng quản gia còn đường để lui nữa, muốn cũng phải . Hít vào hơi sâu, quản gia tiếp tục mở miệng, "Còn có... Nhị tiểu thư , đại lễ của Ly vương điện quá mức quý trọng, nhị tiểu thư nhận nổi, cho nên, muốn trả lại cho Ly vương điện hạ."

      ‘Oanh’ tiếng, khí trong đại sảnh nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị. Triệu Cảnh Trạch thể ngờ An Ninh lại cự tuyệt , lần trước tặng ngọc bội cho nàng, tuy rằng bị hủy, nhưng đó là do Thần vương Thương Địch làm, An Ninh cũng trực tiếp từ chối. Cho nên hôm nay dùng da ngân hồ sắn bắt được lúc trước làm thành áo choàng, còn đặc biệt đích thân đưa tới.

      Vậy mà An Ninh lại... vậy còn trực tiếp cự tuyệt! Quả để lại cho Triệu Cảnh Trạch chút mặt mũi nào! Trong lòng dâng lên tức giận nồng đậm cùng cam lòng, nghĩ đến Thần vương Thương Địch, chẳng lẽ An Ninh có cảm tình với Thần vương? Đôi mắt híp lại, trong mắt Triệu Cảnh Trạch xẹt qua chút sắc bén thâm trầm, nếu như vậy, cũng để nàng được như ý!

      "Việc này..." An Bình hầu gia nghe xong, trong lòng lộp bộp chút. Mặc dù ông là mệnh quan triều đình, còn là trong tứ đại gia tộc, nhưng Ly vương chung quy vẫn là hoàng tử. Hoàng thượng mặc dù có vài vị hoàng tử, nhưng vẫn chưa chịu sắc lập thái tử.

      Trong các hoàng tử đó, Dự vương điện hạ là có tư cách làm hoàng đế nhất, nhưng Dự vương điện hạ lại bị Hoàng thượng phái ra ngoài kinh thành. Trong các vị hoàng tử còn lại, lực cạnh tranh của Ly vương điện hạ tuy rằng bây giờ còn chưa thực ràng, nhưng ông nhìn ra được dục vọng đối với quyền lực nồng đậm trong ánh mắt của Ly vương.

      nam nhân như vậy, tuyệt đối ngừng leo lên địa vị cao hơn. Nếu trong thân thể có huyết thống của hoàng thất, đối với ngôi vị hoàng đế kia, sớm hay muộn cũng cố gắng tranh giành cho bằng được! chừng, Ly vương điện hạ là người tiếp theo ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ông thể đắc tội . An Ninh này sao lại... hồ đồ rồi sao?

      Ông làm sao mà biết, An Ninh đúng là cố ý làm như vậy.Ly vương là kẻ truy đuổi quyền lực, An Bình hầu gia cũng cùng dạng với mà thôi. An Ninh biết phụ thân của nàng muốn đắc tội với Ly vương.

      Nếu vậy, nàng liền giúp ông đắc tội, thuận tiện khiến cho ông lo lắng yên! "Nghiệp chướng!" An Bình hầu gia gầm lên tiếng, lo lắng nhận lấy hộp gấm trong tay quản gia, xoay người nhìn về phía Triệu Cảnh Trạch, "Ly vương điện hạ chớ tức giận, tiểu nữ hiểu chuyện, Ly vương điện hạ đại nhân đại lượng, cần cùng tiểu nữ chấp nhặt."

      Con ngươi Triệu Cảnh Trạch phút chốc co rút, cha và con , thái độ của hai người đối với hoàn toàn tương phản a! "Như vậy, vật này..." Triệu Cảnh Trạch trầm tư lát, ánh mắt dừng hộp gấm trong tay An Bình hầu gia, hơi ngập ngừng ám chỉ.

      An Bình hầu gia cũng là người thông minh, nhanh chóng gật đầu, "Đại lễ này lão thần thay mặt tiểu nữ nhận trước, đợi lát nữa lại đưa qua cho nàng. Đại lễ của Ly vương điện hạ, nàng dĩ nhiên thích." Triệu Cảnh Trạch nhíu nhíu mi, nhất thời trong lòng có tính toán, bưng ly trà trong tay lên, nhàn nhạt uống trà, cũng gì cả, nhất thời làm cho khí trong đại sảnh càng trở nên quỷ dị.

      An Bình hầu gia biết Ly vương điện hạ nghĩ cái gì, chỉ có thể ở bên cẩn thận quan sát. Sau lúc lâu, Ly vương điện hạ buông ly trà trong tay, đứng dậy đem hộp gấm trong tay An Bình hầu gia đặt ở bàn, lập tức giúp đỡ An Bình hầu gia ngồi xuống, loạt động tác, giống như vô cùng thân thiết, vẻ mặt còn tràn ngập ý cười.

      An Bình hầu gia thầm suy đoán tâm tư của Ly vương, nhưng thế nào cũng đoán ra. Ly vương này, mặc dù cao thâm bằng Thần vương Thương Địch, nhưng trải qua sinh tồn ở trong hoàng thất, tất nhiên biết tự che giấu cảm xúc của bản thân!

      Chỉ là lát phẫn nộ cùng luống cuống kia, cũng rất nhanh liền biến mất. Sau khi Triệu Cảnh Trạch đỡ An Bình hầu gia yên vị ngồi xuống, nhanh chóng quỳ gối xuống trước mặt ông.Hành động này nhất thời làm cho An Bình hầu gia kinh hãi nhảy dựng lên, bước lên phía trước nâng Triệu Cảnh Trạch đứng dậy, "Ly vương điện hạ làm gì vậy?Ngài làm như thế này là thể được!"Vẻ mặt Triệu Cảnh Trạch chân thành nhìn thẳng vào hai mắt của An Bình hầu gia, thở dài tiếng, "Ở trước mặt hầu gia, bổn vương cũng muốn che giấu điều gì.

      với hầu gia, từ sau khi nhìn thấy nhị tiểu thư ở mẫu đơn yến, bổn vương lòng hướng tới nàng. Ngày ngày tương tư, rốt cuộc quên được. Bổn vương nhìn thấy nữ nhân nào khác, trong đầu luôn lên bóng dáng của nhị tiểu thư, sao xóa được.

      Bổn vương có nghe nhị tiểu thư cùng Thần vương biểu ca qua lại, đoán rằng hai người vốn là đôi tài tử giai nhân, cho nên vẫn dám đường đột tiến tới với nhị tiểu thư. Nhưng thời gian qua, chịu nổi tưởng niệm ở trong lòng, bổn vương liền đánh bạo, kiên trì đến Hầu phủ, cho dù chỉ là gặp mặt nhị tiểu thư chút thôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi!"

      "Thần vương điện hạ ngài..." An Bình hầu gia bởi vì lời của Triệu Cảnh Trạch mà vui sướng thôi, nghe ý tứ trong đó, ra Ly vương điện hạ lại coi trọng An Ninh, còn lưu luyến si mê như vậy, quả khiến cho ông cảm thấy rất vui mừng.

      Nhưng nghe được hai chữ "Thần vương", An Bình hầu gia lại có chút băn khoăn, Thần vương điện hạ là vị vương gia được hoàng thượng thương nhất, có thể hoàng thượng coi Thần vương chẳng khác nào con ruột của mình.

      Như nhìn ra băn khoăn của An Bình hầu gia, Triệu Cảnh Trạch nhíu nhíu mi, tiếp tục , "Bổn vương xưa nay luôn kính trọng Thần vương biểu ca, nhưng chung quy vẫn là hoàng tử của Bắc Yến!" câu này làm cho An Bình hầu gia trong lòng cả kinh, nhất thời ánh mắt sáng lên, cái này thực nhắc nhở ông, Thần vương có được hoàng thượng thương, nhưng chung quy cũng phải là con ruột, tương lai hoàng thượng thể nào để người khác họ thừa kế ngôi vị hoàng đế của Đông Tần quốc .

      Huống chi, Thần vương mang họ của hoàng thất Bắc Yến, nếu tặng ngôi vị cho Thần vương, phải là đem toàn bộ giang sơn của Đông Tần quốc tặng cho Bắc Yến quốc hay sao? Ngôi vị hoàng đế này vẫn còn cơ hội với mấy vị hoàng tử của Đông Tần, có thể là tại Thần vương được hoàng thượng thương, nhưng sau này thay đổi quân chủ, cái gì cũng thể trước được.

      Trước khác nay khác, vì mưu kế lâu dài, trong lòng An Bình hầu gia có quyết định của chính mình, thân thiện mở miệng, "Ly vương điện hạ có thể để mắt tiểu nữ như vậy, đó là phúc khí tiểu nữ."Triệu Cảnh Trạch vừa lòng gật đầu, hiểu được lựa chọn của An Bình hầu gia.

      Xem ra, An Bình hầu gia này vẫn là người thức thời, Triệu Cảnh Trạch giơ lên chút tươi cười, " biết nhị tiểu thư có mối nhân duyên nào hay chưa?"Nhắc tới việc này, càng làm cho An Bình hầu gia vui mừng quá đỗi, "Còn chưa có, còn chưa có, tiểu nữ cũng cập kê, chờ có người đến cầu hôn!Ly vương điện hạ, hôm nay mời ở lại quý phủ dùng yến.Lão thần bảo tiểu nữ tới tự mình tạ tội với ngài."

      "Như thế rất tốt, vậy lúc này, bằng để tự bổn vương đem lễ vật đến tặng cho nhị tiểu thư, có được hay ?" Triệu Cảnh Trạch ngụ ý mở miệng.An Bình hầu gia nhất thời hiểu được ý tứ của , ngừng gật đầu, "Được, đương nhiên được. Quản gia, mau dẫn Ly vương điện hạ tới Thính Vũ hiên."

      Trong Thính Vũ hiên. An Ninh tựa lưng vào tháp thượng, lật xem quyển sách tay, nhất thời cảm giác được khí xung quanh có chút dị thường. Hơi thở kia nàng từng vô cùng quen thuộc, do vậy cần quay đầu lại, nàng cũng biết người đến là ai.

      Trong mắt xẹt qua tia ngoan độc, Triệu Cảnh Trạch này lại dám đến tận Thính Vũ hiên của nàng! Như nghĩ đến điều gì, ánh mắt An Ninh dừng lại cái chén ở bên cạnh, trong lòng cười lạnh.Hừ! Nếu đến đây, sao nàng lại đón tiếp tốt chứ?

      Bàn tay An Ninh nhanh nhẹn tóm lấy cái chén bên cạnh, hướng tới phương hướng có tiếng bước chân truyền đến mà hung hăng ném qua, khí thế sắc bén, chút do dự. "A..." Tiếng hô đau vang lên.

      An Ninh vừa lòng cười, lập tức quay đầu nhìn về phía người chật vật kia. trán Ly vương chảy ra dòng máu tươi, mà giờ phút này, cũng là bộ dáng vô cùng tức giận. Trong lòng trồi lên tia đắc ý, nhưng An Ninh vẫn cắn chặt môi, vẻ mặt vô tội mở miệng, "A! Ly vương điện hạ, sao lại là ngươi?"



      @Ishtar chương mới nha bạn.


    5. Sue ú

      Sue ú Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      78
      Tem tem tem tem :yoyo51: lần đầu giật đc tem vui toá, tks nàng ^^
      Xuxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :