1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chương 29: Dò xét Thương Địch

           Edit: Tuyết Tuyết

           Beta: Thiên Thiên

      An Ninh bị Tô Cầm mang , cho tới khi đến bên ngoài đình viện mới dừng lại, nương theo ánh trăng, An Ninh nhìn đến những chữ lớn trong tấm biển treo đại môn, trong lòng khỏi ngẩn ra.

      Phi Hoa Tiểu Trúc?

      "Như thế nào? Sợ sao? tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng như ngươi, biết nơi này cũng đúng thôi!" Tô Cầm nhíu mày, mới vừa rồi dọc theo đường , An Ninh đều quá mức trấn định, giờ phút này nhìn thấy trong mắt nàng đầy kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn, người bình thường biết "Phi Hoa Tiểu Trúc" là nơi nào, nhưng phản ứng mới vừa rồi của nàng lại cho biết, nàng chỉ biết ‘Phi Hoa Tiểu Trúc’, còn biết nhiều là đằng khác.

      An Ninh hơi nhíu mày, giấu kinh ngạc nơi đáy mắt, nàng đương nhiên biết đây là đâu, thế nhân chỉ biết Chiêu Dương trưởng công chúa sống trong hậu cung, nhưng lại biết người cũng có biệt viện ở ngoài cung, chính là ‘Phi Hoa Tiểu Trúc’ trước mặt!

      An Ninh vô thức nhớ tới đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ kia, Chiêu Dương trưởng công chúa mất, chủ nhân nơi này tự nhiên liền biến thành Thần vương Thương Địch, An Ninh trong lòng giật mình, tiểu tử Tô Cầm này mang nàng tới đây là có ý gì?

      Tô Cầm như nhìn thấy nghi vấn của nàng, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu cười cách quỷ dị, đẩy cửa sân viện ra, bước vào, nhưng rất nhanh dừng lại cước bộ, đôi mắt hoa đào đầy vẻ phong tình vạn chủng nháy mắt với An Ninh, "Nhị tiểu thư, mời ngươi!"

      An Ninh chỉ cảm thấy kiểu tươi cười này nhìn ra là có ý tốt, nhưng bị nhìn chăm chú, An Ninh vẫn vào, chính là, vừa vượt qua Tô Cầm được mấy bước, liền cảm giác có cỗ khí thế sắc bén bắn nhanh về phía chính mình, An Ninh cả kinh, đột nhiên ý thức được đó là mũi tên sắc nhọn bắn thẳng về phía mắt nàng, cực kì nhanh, tránh cũng tránh được, mắt thấy mũi tên nhọn đâm trúng ánh mắt của nàng, lại đột nhiên dừng lại cách đồng tử của nàng tấc.

      An Ninh phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn lên thấy khuôn mặt tuấn tú làm cho nàng cảnh giác, mặt ngọc, mày rậm nhíu chặt, đôi môi hơi nhếch lên, lúc này Thương Địch tựa hồ có chút tức giận.

      "May mà động tác của ngươi nhanh nhạy, nếu giai nhân hương tiêu ngọc vẫn." Tô Cầm cao giọng mở miệng, ánh mắt bỡn cợt nhìn Thương Địch, quả nhiên đúng như suy đoán, nếu người bước lên đầu tiên là , mũi tên này sợ là đâm vào da thịt của !

      Vì bảo vệ An Ninh mà ra tay, xem ra, Thương Địch quả nhiên bị đoán trúng!

      "Biết nơi này của ta có đặt cơ quan, còn muốn làm cho nương nhà người ta gặp nguy hiểm, Cầm công tử rất phúc hậu." Thương Địch liếc nhìn Tô Cầm cái, tâm tư của Tô Cầm làm sao có thể biết, nhưng khắc mới vừa rồi, lại chút suy nghĩ ra tay ngăn cản mũi tên kia.

      An Ninh ngẩn ra, nhất thời hiểu được vừa rồi lúc vì sao lúc Tô Cầm cười làm nàng cảm giác hàn ý dày đặc, trừng mắt nhìn Tô Cầm, chút che dấu châm chọc trong mắt, "Còn tưởng rằng Cầm công tử là chính nhân quân tử, lại nghĩ rằng chỉ là tiểu nhân khoác áo quân tử, muốn tiểu nữ chết, cần gì phải tốn công như thế?"

      Vừa rồi nếu Thương Địch ra tay, nàng có phải là đời nhà ma rồi hay ? Tô Cầm này, lúc nãy nàng nên đao kết liễu mạng của mới đúng!

      Bị hai tầm mắt oán giận nhìn chằm chằm làm khóe miệng Tô Cầm co rút, An Ninh chuyện độc , hề thua kém Thương Địch chút nào a!

      Nghĩ đến mục đích của chính mình, Tô Cầm nhíu mày, liếc nhìn Thương Địch, "Ta làm sao có thể để ngươi chết được? Huống hồ... Mặc dù là ta bỏ được, cũng có người luyến tiếc mà!"

      Hành động mới vừa rồi của Thương Địch, cũng chứng minh rồi, phải sao? Thương Địch xưa nay đối với mọi người lạnh lùng, việc thiết kế cơ quan này, chính là đề phòng ngoại nhân xâm nhập, trước kia từng có người vô ý bước vào, đều bị mất mạng dưới cơ quan.

      An Ninh có chút nhíu mày, ý thức được là Thương Địch cứu nàng, giương mắt chống lại con ngươi thâm thúy của , "Ta nợ ngươi nhân tình."

      Dựa theo giao tình của Tô Cầm cùng Thương Địch, Tô Cầm phát nàng ngụy trang, Thương Địch sớm hay muộn đều biết, nếu như vậy, nàng ở trước mặt ngụy trang chính mình, liền chẳng ra cái gì cả , còn bằng thoải mái đối mặt với .

      Nhìn ánh mắt đối diện, con ngươi Thương Địch ngẩn ra, chút hiểu lên, đây mới chính là An Ninh!

      "Ngươi nợ ta mạng!" Xuất hồ ý liêu (xuất hồ ý liêu: thình lình), Thương Địch lạnh lùng mở miệng, nhìn khuôn mặt nhắn nhất thời cứng đờ của An Ninh, liền xoay người lại, khóe miệng hơi có chút nhếch lên, đường nét cương nghị mặt thêm vài phần nhu hòa.

      "Thần..." An Ninh muốn gọi , nhưng nhìn thấy bóng dáng lãnh liệt của , liền đột nhiên im miệng, thiếu mạng? Đây là tình huống gì thế này? !

      Đáy mắt Tô Cầm lên chút ý cười, Thương Địch a Thương Địch, ý của ngươi là mạng của An Ninh giờ là của ngươi, ai cũng mơ tưởng làm thương tổn nàng sao? Thú vị!

      Vội vàng đuổi kịp Thương Địch, Tô Cầm nhanh chóng mở miệng, "Việc ngự ban mỹ nhân..."

      Thương Địch nhíu mày, dừng lại cước bộ, lạnh lùng nhìn cái, hai mắt cảnh cáo, lập tức tiếp tục về phía trước, gì, nhưng Tô Cầm cũng hiểu được ý tứ của Thương Địch, nhất thời thở dài nhõm hơi, xem ra, hôm nay chiêu này của dùng đúng rồi, đem bạc đặt cược hết lên người An Ninh, quả nhiên chính xác!

      Ba người vào đại sảnh, đột nhiên nghe được tiếng hô đau truyền tới từ phía sau, An Ninh quay đầu, thấy nơi vừa rồi mà nàng đứng, có nữ tử ở ngay đó, mũi tên nhọn đâm thẳng vào mi tâm của nàng ta, máu tươi chảy dọc khuôn mặt, cả người ngã mạnh xuống đất, khuôn mặt kia... Trong mắt An Ninh xẹt qua tia lãnh ý.

      Nha hoàn Xuân Cúc của Tứ phu nhân! Nàng ta theo dõi nàng? A... Ý thức được cái gì, tay An Ninh vô ý thức nắm chặt, con ngươi càng phát ra thâm trầm.

      "Xem ra đêm nay yên ổn a!" Thương Địch thản nhiên mở miệng, ánh mắt có chút như vô ý quét về phía An Ninh, như muốn tìm kiếm điều gì.

      Tô Cầm cũng đen mặt, mới vừa rồi dọc theo đường An Ninh dị thường trấn định làm tâm tư của đều đặt người nàng, dự đoán được, bị người khác theo dõi a!

      "Thần vương điện hạ, An Ninh xin cáo lui trước." An Ninh bình tĩnh phúc phúc thân, nàng biết đám nữ nhân kia của Hầu phủ chỗ nào cũng nhúng tay vào, nàng tin tưởng, quá nén nhang, bọn họ đuổi kịp đến nơi này.

      Theo dõi tính kế nàng, nàng làm sao có thể cho bọn họ được như ý?

      "Ngươi sợ?" Thương Địch mày rậm khẽ nhếch, nhìn thẳng hai mắt của An Ninh.

      An Ninh giật mình, cười lạnh, sợ? Nàng mà sợ đám sài lang hổ báo của An Bình hầu phủ sao? Từ khắc trọng sinh kia, nàng chưa từng sợ qua chuyện gì!

      "An Ninh là lo lắng phá hủy thanh nhã của ‘Phi Hoa Tiểu Trúc’." Đây là nơi cư ngụ của Chiêu Dương trưởng công chúa, Thương Địch rất xem trọng chỗ này, sợ là dễ dàng cho người khác quấy rầy.

      "A... Còn chưa có ai dám phá hư nơi này." Thương Địch vuốt ve ngọc bội bên hông, đem khóe miệng mạt cười của An Ninh xem ở trong mắt, "Ta ra cũng muốn nhìn, ai dám!"

      Ngữ khí mềm , nhưng mỗi chữ lại như phen đao nhọn, khí thế sắc bén.

      An Ninh hơi nhíu mày, hề nhún nhường, nếu như vậy, nàng liền ở chỗ này chờ những người đó!

      ...

      Dương Mộc Hoan dựa theo ký hiệu mà Xuân Cúc để lại, dẫn An Như Yên cùng mọi người đến bên ngoài biệt viện.

      An Như Yên nhìn ‘Phi Hoa Tiểu Trúc’ ở trước mắt, hừ, quả nhiên là nơi tốt để đương vụng trộm, nấp ở đây, nếu cẩn thận tìm, đúng là dễ phát , nếu An Ninh thực cùng nam nhân kia ở bên trong, mặc kệ đương vụng trộm là hay là giả, nàng đều phải lộtt da An Ninh ra!

      Khóe miệng gợi lên chút ngoan ý, An Như Yên lạnh giọng phân phó, " mở cửa, nhìn xem nhị tiểu thư có ở bên trong hay ."

      Dĩnh Thu đến trước cửa, chút do dự đẩy cửa ra, thanh chi nha trong đêm tối có vẻ quỷ dị cực kì, xuyên qua cánh cửa, mọi người nhìn vào bên trong, đột nhiên cả người xẹt qua tia hàn ý, cảm giác như có con thú vật há cái miệng đầy máu của nó về phía họ...

      Chương 30: Ra tay quá nặng, tứ phu nhân đẻ non

      biết vì sao, trong lòng Dĩnh Thu xẹt qua tia sợ hãi, nhìn nha hoàn gia đinh bên cạnh, " nghe thấy đại tiểu thư phân phó sao? Còn vào!"

      Dĩnh Thu thân là nha hoàn nhất đẳng của đại tiểu thư, xưa nay ở trong phủ tài trí hơn người, nếu nàng sai bảo, ai dám nghe? Những hạ nhân có ý muốn lấy lòng nàng, chút suy nghĩ liền bước vào sân, mới vừa vào được vài bước, thân hình đột nhiên dừng lại, mấy mũi tên bắn nhanh ra, bọn họ căn bản kịp phản ứng, liền chết đứng ngay tại chỗ.

      Nhìn thân ảnh của bọn họ đứng yên chỗ khiến An Như Yên cùng Dương Mộc Hoan đều nhíu mày, An Như Yên ở bên ngoài viện nên biết tình hình, vội vàng liếc mắt nhìn Dĩnh Thu, ý bảo nàng ta tự mình nhìn xem, Dĩnh Thu run rẩy tiến vào sân, đưa tay đụng vào nha hoàn ở phía trước, phanh tiếng, nha hoàn té mạnh mặt đất...

      "A..."

      Tiếng la hoảng sợ vang lên, lập tức mấy cổ thi thể của đám hạ nhân lần lượt ngã xuống đất, ngực mỗi người đều bị cắm mũi tên sắc bén, kích chí mạng.

      Ngay cả An Như Yên nhìn đến cảnh tượng này, cũng khỏi lui từng bước, vài nha hoàn đều đánh mất tánh mạng, biệt viện này sao cổ quái như vậy? Trực giác cho nàng, tiếp tục lưu lại là nguy hiểm , nhưng mà, tưởng tượng đến việc An Ninh có lẽ ở trong biệt viện này, nàng liền cam lòng rời .

      Đột nhiên, bóng đen xuất , dừng lại ở giữa sân viện, "Hơn nửa đêm xông vào chỗ ở của ta, các vị có chuyện gì muốn làm sao?"

      Nhãn tình của Dương Mộc Hoan sáng lên, chính là nam nhân này! Mới vừa rồi chính nam nhân này bắt cóc An Ninh ở Hầu phủ, tấm lưng này bà nhớ lầm, nhìn nhìn An Như Yên, "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư sợ là ở bên trong a!"

      Nghe Dương Mộc Hoan như vậy, trong lòng An Như Yên lại kiên định, tiến lên từng bước, dùng ngữ điệu ôn nhu nhất chậm rãi mở miệng, "Tiểu nữ là tới tìm nhị muội của mình..."

      Vừa mới xong, chỉ thấy trước mắt có thân ảnh chợt lóe, ba tiếng, thân thể An Như Yên lảo đảo, mặt bị đánh cái tát, người đó đứng trước mặt của mình, An Như Yên cực kì tức giận, có người dám đánh An Như Yên nàng!

      muốn phát tiết, vừa nhấc mắt, nhìn thấy gương mặt bất cần đời kia, liền chết trân ngay tại chỗ.

      Tô Cầm? ! Sao lại là tên sát tinh này?

      "Tìm nhị muội của nhà ngươi, chạy đến nơi ở của ta làm cái gì?" Tô Cầm nhíu mày, vừa rồi bạt tai kia in dấu năm ngón tay ở mặt của nàng ta, nữ nhân này da thịt cũng mịn màng , nhưng thể làm nam nhân cảm thấy thương tiếc, dùng cái tát tiếp đón nàng ta, cũng tệ lắm!

      Dứt lời, lại tát thêm bạt tai, lúc An Như Yên phản ứng lại, khóe miệng chảy ra máu tươi, trong lòng tích tụ cỗ tức giận, Tô Cầm này, chẳng qua ỷ có Thần vương làm chỗ dựa cho , nên mới dám động thủ với An Như Yên nàng!

      Nhưng mà, nghĩ đến Thần vương, An Như Yên chỉ có thể áp chế tức giận lại, dám biểu ra ngoài, cắn răng nhẫn, "Tiểu nữ lo lắng nhị muội, cho nên..."

      Tô Cầm nhìn bộ dáng chịu đựng tức giận của nàng ta, trong lòng nhất thời cảm thấy cực kì thoải mái, hình như là đánh đến nghiện rồi, đợi nàng ta xong, lại tát thêm bạt tai nữa, ba tiếng, so với cái vừa rồi nặng hơn nhiều, "Hừ, trời tối khuya thế này, ý của tiểu thư phải là Tô Cầm ta cùng nhị muội của ngươi có tư tình, thừa dịp nửa đêm cùng nàng ta ở biệt viện này thâu hoan (thâu hoan: vụng trộm vui đùa)? Ta thấy các ngươi là tới bắt kẻ thông dâm!"

      An Như Yên lảo đảo, mấy cái tát làm cho nàng suy nghĩ được gì, khuôn mặt trắng nõn sớm sưng tấy lên, đau đớn vô cùng, tức giận trong lòng càng tăng lên, bị Tô Cầm đoán trúng tâm tư, con ngươi liền co lại, biết nên phản bác như thế nào.

      Nàng đúng là tới bắt gian , nhưng mà An Ninh thông đồng với Tô Cầm từ khi nào? Nếu là Tô Cầm, chẳng phải là tạo cơ hội tốt cho An Ninh sao?

      được, Tô Cầm sát tinh này, ở Đông Tần quốc có địa vị khá cao, nàng làm sao có thể để An Ninh gặp được chuyện tốt như vậy?

      Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan nhìn thấy An Như Yên bỗng dưng bị đánh vài cái tát, tuy rằng vui sướng khi người gặp họa, nhưng bà cũng mờ hồ có dự cảm tốt, vốn tưởng rằng đêm nay có thể lợi dụng An Như Yên để hắt nước bẩn lên người An Ninh, chỉ cần thanh danh của An Ninh bị hủy, là có thể đả kích Lưu Hương Liên, nhưng mà, tình hình như đơn giản như vậy.

      sâu hít thở hơi, Dương Mộc Hoan quyết định lặng lẽ đào tẩu, nhưng mới vừa được mấy bước, sau lưng liền truyền đến thanh của Tô Cầm.

      "Vị phu nhân này cũng là tới bắt gian sao?" Tô Cầm nhíu mày, nghĩ đến lời dặn dò mới vừa rồi của An Ninh, liền thong thả đến bên cạnh tứ phu nhân, "Phu nhân, ngươi như vậy, chẳng lẽ là muốn để vị tiểu thư này gánh vác mọi hậu quả sao?"

      Con ngươi An Như Yên lạnh lùng, hung hăng trừng mắt với Dương Mộc Hoan, ngờ bà ta muốn bỏ nàng lại, mình trốn !

      Tô Cầm đem phản ứng của hai người xem ở trong mắt, mày nhíu lại, ánh sáng ở đáy mắt chợt lóe, "Vị phu nhân này thể được, ngươi hầu của ngươi còn ở trong sân viện của ta kìa, sao có thể dễ dàng như vậy a?"

      Tô Cầm nâng tay lên, chỉ về hướng bên trong sân viện, tứ phu nhân cùng An Như Yên đồng thời theo tay nhìn lại, nhìn thấy nha hoàn mặc trang phục của Hầu phủ bị đóng chặt núi giả, hai mắt mở to, người đó phải ai khác, đúng là Xuân Cúc!

      Trong lòng Tứ phu nhân run sợ, hai chân cũng phát run, Xuân Cúc nàng ta... chết?

      "Người đó là nhị muội của tiểu thư sao?" Tô Cầm tựa tiếu phi tiếu, lời có vẻ ám chỉ, "Nếu đúng, liền đem nàng ta mang ! Chỗ này bí mật như vậy mà các ngươi cũng tìm được, tiểu thư rất có bản lĩnh !"

      An Như Yên đột nhiên hiểu ra, nhớ tới mới vừa rồi chính mình là được  Dương Mộc Hoan cố ý dẫn đường, mới đến nơi này, Xuân Cúc lại là nha hoàn của Dương Mộc Hoan, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là do Dương Mộc Hoan giở trò?

      Chính vào lúc này, Dĩnh Thu vội vàng tiến lên, đến bên tai An Như Yên gì đó, sắc mặt An Như Yên càng thêm khó coi, quả nhiên là do Dương Mộc Hoan tính kế.

      Nghĩ đến chính mình mới vừa rồi bị đánh vài cái tát, An Như Yên cũng bất chấp có Tô Cầm ở đây, hai lời tiến lên, đá cước vào bụng Dương Mộc Hoan, "Được lắm! Cái đồ Dương tiện nhân tâm địa xấu xa!"

      Lực đạo cường đại khiến Dương Mộc Hoan ngã mặt đất, bụng truyền đến trận đau nhức, nhìn thấy An Như Yên vẻ mặt tức giận lại hướng tới chỗ của bà, trong lòng hung ác lên, nhịn đau đứng dậy, bắt lấy chân An Như Yên đá tới, hung hăng lôi kéo, nhất thời, An Như Yên ngã lăn xuống đất.

      Hừ, ngày thường bà khúm núm trước mặt An Như Yên, cũng có nghĩa là bà dễ chọc !

      Nếu bà còn đánh trả, chỉ sợ An Như yên đánh bà đến mức nhìn ra hình người.

      "Ngươi... Ta liều mạng với ngươi!" An Như Yên thấy Dương Mộc Hoan đánh trả, tức giận sao chịu nổi, liền đứng dậy đánh nhau với Dương Mộc Hoan, hai người sớm còn bộ dáng ngày thường của tiểu thư phu nhân, tay đấm chân đá đối phương, ngay cả nha hoàn muốn khuyên can đều sợ bị đánh nhầm, dám tiến lên.

      Tô Cầm nhìn hình ảnh hai người chật vật đem đối phương điên cuồng đấm đá, khóe miệng khỏi dâng lên tia chán ghét, nhưng đáy mắt lại lên đạo hào quang, giương mắt nhìn về phía lầu các nào đó bên trong viện, biết vừa rồi châm ngòi ly gián có làm An Ninh vừa lòng , biết, An Ninh nhìn thấu tính tình của hai nữ nhân này!

      lầu các, An Ninh từ xa nhìn tình hình phía dưới, khóe miệng khẽ nhếch, tứ phu nhân muốn lợi dụng An Như Yên để hủy thanh danh của nàng, bà ta muốn đứng giữa xem kịch hay, nàng liền tương kế tựu kế, thúc đẩy hai người các nàng đánh nhau, xem hai người túm đánh lẫn nhau, là vui sướng!

      "Ngươi chỉ mới mười bốn tuổi?" Thương Địch sắc bén liếc nhìn.

      An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, lớn mật cùng Thương Địch đối diện, " thể giả được."

      Nàng tuy là người trọng sinh, nhưng thân thể cũng chỉ mười bốn tuổi, điểm này, ai cũng nhìn ra manh mối!

      Thấy con ngươi của nàng đầy ý cười, Thương Địch khóe miệng lộ ra chút nhu hòa, đáy mắt như trước thâm trầm sâu thấy đáy.

      Mà lúc này bên ngoài viện, đột nhiên có người kinh hô ra tiếng, "A... Máu... Tứ phu nhân... Máu..."

      Tứ phu nhân sắc mặt sớm tái nhợt, làn váy màu trắng nhiễm đầy máu đỏ tươi, Dương Mộc Hoan cảm nhận được giữa hai chân chảy ra gì đó, hoảng sợ rối loạn chân tay, thê lương kêu to, "Đứa ... Hài tử của ta..."

      Hết chương 29+30.

      text-decoration: underline']P/s: Tô Cầm hơi bị bỉ ổi nha, nhưng mà ta thik. Chương này ANY và bà di nương ‘ăn cắp gà ko dc mà còn mất nắm gạo’, coi sướng ghê hồn!!!!
      tart_trung, Halong-ngoc, Bạch Phụng9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chương 31: Vui sướng mật báo tin tức khi người khác gặp họa

           Edit: Tuyết Tuyết

           Beta: Thiên Thiên

      Hầu phủ, loạn cả lên.

      Lúc tứ phu nhân được mang trở về, dưới thân thấm đẫm máu tươi, trong miệng suy yếu kêu, "Hài tử của ta... Cứu ta..."

      Trong Quỳnh Hoa viện, đại phu nhân, ngũ phu nhân đều tự ngồi trong sảnh đường, các nàng đều ngờ, Dương Mộc Hoan thế nhưng có bầu, đại phu nhân biểu tuy rằng trấn định, nhưng trong lòng cũng thập phần cam lòng, Dương Mộc Hoan sanh ra đại thiếu gia, lại có An Lan Hinh, ngờ nàng ta lại có thể mang thai nữa , bà dự đoán được, nữ nhân này lại có thể sinh đẻ tốt như vậy.

      Mà bà, lại chỉ có mình Yên nhi... Nghĩ đến bộ dáng An Như Yên lúc trở về, hai mặt đỏ tấy, quần áo hỗn độn, tóc tai rối loạn, người đầy vết bẩn, vừa thấy bà, liền ủy khuất khóc lên, nghe Dĩnh Thu báo cáo xong, bà mới biết được tình.

      nay, Dương Mộc Hoan có thai, nếu là lại sinh tiếp, địa vị ở Hầu phủ sợ là như trước nữa, nhưng nếu Dương Mộc Hoan mất đứa này, sợ là bỏ qua cho Yên nhi, bà ra sợ Dương Mộc Hoan nháo cái gì, chỉ sợ hầu gia trở về...

      Nghĩ đến đây, đại phu nhân khỏi hơi nhíu mày.

      "Đại tỷ, tứ tỷ nàng sao chứ ??" Tần Ngọc Song vẻ mặt lo lắng, trong lòng lại có tư vị gì, hầu gia hiếm khi qua đêm trong phòng của Dương Mộc Hoan, mặc dù , đều do nàng ngẫu nhiên nhắc nhở , nghĩ tới nàng là người chịu ân sủng nhiều nhất lại mang thai, mà Dương Mộc Hoan có, ngụm khí tích tụ trong ngực, vừa buồn rầu vừa hoảng sợ, đứa này... Hôm nay còn mới tốt!

      nghĩ ngợi, trong phòng liền truyền đến trận kêu la thê lương thảm thiết, sau đó lại im bặt còn thanh gì nữa.

      Đại phu vẻ mặt đầy mồ hôi bước ra, nhìn hai vị phu nhân, lắc lắc đầu, "Đứa ... giữ được."

      Thai nhi vốn ổn định, lại bị gây sức ép, chảy nhiều máu, nên lúc đến, cũng vô lực hồi thiên. (vô lực hồi thiên: có khả năng xoay chuyển)

      Đại phu nhân cùng Tần Ngọc Song trong lòng nhàng thở ra, "Tứ phu nhân thân thể như thế nào?"

      "Có lẽ là thương tâm quá độ, nên ngất rồi." Đại phu khai báo chi tiết, sau đó kê đơn thuốc bồi bổ, liền cáo từ rời .

      Đại phu nhân và Tần Ngọc Song cùng vào phòng, đại phu nhân nhìn Dương Mộc Hoan, liền dặn dò nha hoàn hảo hảo hầu hạ, sau đó ra khỏi Quỳnh Hoa viện, Tần Ngọc Song vẫn ngồi ở trước giường của Dương Mộc Hoan, cẩn thận chăm sóc, nhưng đáy mắt, lại khiến lòng người băng giá cùng lãnh.

      "Tứ phu nhân tìm nhị tiểu thư, sao có thể phát sinh chuyện như vậy?" Thoáng nhìn Mai Hương đứng ở bên, Tần Ngọc Song lo lắng thở dài, " đứa khỏe mạnh, liền như vậy còn, tứ tỷ tỉnh lại đối mặt với này như thế nào !"

      Mai Hương trong lòng cũng vì chủ tử mà bất bình, vì thế đem chuyện tứ phu nhân cùng đại tiểu thư đánh nhau ra hết, Tần Ngọc Song đáy mắt sáng ngời, trong lòng nhất thời hưng phấn lên, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, mở miệng ám chỉ, "Đều là cốt nhục của hầu gia, đứa này là mệnh khổ, lại bị tỷ tỷ của ... đứa của hầu gia, còn chưa kịp gặp hầu gia lần, còn... Nếu hầu gia nhìn thấy tứ tỷ bi thương như vậy, e rằng càng thêm thương tiếc tứ tỷ ! Nhưng hầu gia lại ở thành nam biệt viện... Nha..."

      Tần Ngọc Song đột nhiên im miệng, như chuyện gì nên , vẻ mặt lo lắng tháo khuyên tai xuống, nhét vào trong tay Mai Hương, "Ha ha, Mai Hương, ngươi coi như cái gì cũng có nghe được, có thể hầu gia là nhớ tứ tiểu thư, mới thành nam biệt viện."

      Thành nam biệt viện đối với mọi người trong Hầu phủ mà , là bí mật ai biết, nghe đó là nơi ở của tam phu nhân Hầu phủ, năm đó hầu gia kim ốc tàng kiều (kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình), đối với tam phu nhân vô cùng sủng ái, nhưng biết vì sao, mặc dù tam phu nhân sanh ra nhị thiếu gia cùng tứ tiểu thư, cũng được nghênh đón về Hầu phủ, thậm chí dù biết Hầu phủ có tam phu nhân, nhưng chưa có ai từng gặp qua tam phu nhân này.

      "Nô tỳ cái gì cũng có nghe, nô tỳ xem Lan Hinh tiểu thư." Mai Hương cất khuyên tai , hiểu được chính mình nên làm như thế nào, đại tiểu thư hại chết đứa trong bụng tứ phu nhân, tứ phu nhân lại là ân nhân của nàng, nàng cũng nên làm chút việc gì đó giúp bà.

      Vừa ra Quỳnh Hoa viện, Mai Hương liền lặng lẽ trốn khỏi Hầu phủ, tuy rằng thành nam biệt viện là nơi mà Hầu phủ cấm tiếp cận, nhưng đêm nay vô luận như thế nào nàng cũng phải đem tình bẩm báo cho hầu gia biết.

      Vì nàng ta vội vàng chạy , nên biết được mọi hành tung của nàng ta đều lọt vào trong hai mắt của người...

      Sáng sớm hôm sau, Thính Vũ hiên.

      An Ninh tựa vào tháp (tháp: giường ), thảnh thơi đọc sách, đêm qua tứ phu nhân đẻ non khiến toàn bộ Hầu phủ thể an bình, An Ninh xem ở trong mắt, trong lòng vẫn bình tĩnh loạn, kiếp trước, tứ phu nhân cũng đúng thời điểm này có bầu, bất quá, dù có trận túm đánh phấn khích như hôm qua, đứa con trong bụng của tứ phu nhân cũng bảo đảm được.

      Đại phu nhân mặt người dạ thú, xưa nay tâm ngoan thủ lạt, làm sao có thể để cho tứ phu nhân bình an sinh hạ đứa ?

      Kiếp trước, tứ phu nhân ngã vào trong hồ nên đẻ non, nàng từng hoài nghi là đại phu nhân động tay động chân, mặc dù rốt cuộc có chứng cớ, vẫn đem Hầu phủ huyên náo long trời lở đất.

      Kiếp này, An Như Yên tự tay hủy đứa của bà ta, bằng chứng như núi, theo tính tình của tứ phu nhân, sợ là khinh địch buông tha nàng ta như vậy.

      Xem ra những ngày gần đây Hầu phủ lại náo nhiệt!

      Nghĩ đến chuyện tối hôm qua Thương Địch đưa nàng hồi phủ, khóe miệng khẽ nhếch, tối hôm qua nàng còn muốn sai người thành nam biệt viện báo tin, ngờ lại có người còn hành động sớm hơn nàng, nhìn nhìn canh giờ, lúc này, hầu gia phụ thân của nàng sợ là trở về phủ rồi!

      nghĩ ngợi, Bích Châu vẻ mặt đầy kích động bước vào sân, "Tiểu thư, nô tỳ vừa rồi gặp được Dĩnh Thu, nàng truyền lời kêu tiểu thư lập tức đến Khởi Thủy uyển chuyến."

      Nga? An Ninh nhíu mày, Khởi Thủy uyển? An Như Yên còn có tâm tư tìm nàng! Nàng nghĩ An Như Yên vì tứ phu nhân đẻ non rối loạn tay chân, nghĩ tới, nàng ta còn muốn biết chuyện nàng "Mất tích" tối hôm qua a!

      Cũng được thôi! Đúng lúc, nàng cũng muốn Khởi Thủy uyển nhìn tỷ tỷ thân ái của nàng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, thảm hại đến mức nào!

      Đứng dậy, muốn ra ngoài, Bích Châu vẻ mặt đầy lo lắng ngăn nàng lại, "Tiểu thư, nô tỳ nghe đại tiểu thư phát hỏa cả đêm, ngươi tại qua, sợ là chịu thiệt thòi nha."

      An Ninh nhìn chằm chằm Bích Châu, ra Bích Châu là người duy nhất chân chính quan tâm nàng trong quý phủ này! An ủi giữ chặt tay nàng ấy, "Ngươi yên tâm, tiểu thư nhà ngươi làm cho mình chịu thiệt thòi, nhớ kỹ, chỉ cần có người hỏi hành tung của ta, ngươi liền tối hôm qua ta ngủ ở thư các, mà ngươi cũng bồi ở bên, biết chưa?"

      Bích Châu vội vàng gật đầu, "Nô tỳ nhớ kỹ."

      Khởi Thủy uyển, phòng của An Như Yên hỗn loạn kinh khủng, tất cả gia cụ đều bị đập hư, đồ sứ vỡ vụn đất, dù đập phá những thứ này, vẫn thể làm giảm lửa giận trong lòng của nàng.

      Nhìn khuôn mặt sưng đỏ cực kì trong trong gương đồng, mặt đầy vết xanh tím, An Như Yên liền nhặt mảnh vỡ của chén thuốc lên, quăng mạnh vào gương đồng, nàng là đệ nhất mỹ nhân, nhưng tại... Khuôn mặt này căn bản có cách nào gặp người khác!

      Tô Cầm chết tiệt kia, lại dám đánh nàng nặng như vậy, món nợ này, nàng nhớ kỹ!

      "Tiểu thư, nhị tiểu thư đến đây." Dĩnh Thu đem An Ninh cùng Bích Châu dẫn tới cửa, dọc theo đường , vẻ mặt đều trầm.

      An Ninh xem ở trong mắt, trong lòng cũng rất cao hứng, sắc mặt của Dĩnh Thu càng khó coi, liền chứng tỏ tình hình của An Như Yên càng thảm hại hơn, giờ phút này, nhìn thấy căn phòng vô cùng bừa bộn , cùng với việc An Như Yên trông hết sức nhếch nhác đột nhiên quay đầu lại, khiến khóe miệng của An Ninh khỏi co rút, nhưng lại rất nhanh áp chế xúc động muốn cười to lên, vẻ mặt kinh ngạc, nhanh cau mày lại, khuôn mặt khó nén lo lắng.

      "Tỷ tỷ, mặt của ngươi... Này... Rốt cuộc có chuyện gì?"

      Trải qua đêm, khuôn mặt này còn đẹp hơn tối hôm qua , sưng cao như vậy, làm sao còn là đệ nhất mỹ nhân nữa!

      Tô Cầm xuống tay cũng nặng , nam nhân thô bạo, sao biết thương hương tiếc ngọc gì vậy! Đáng tiếc cho khuông mặt như hoa như ngọc a!

      Bất quá, kiểu thô bạo này, nàng thích!

      Giờ phút này, nàng muốn nhìn chút, An Như Yên làm sao còn dám gặp người!

      Hết chương 31.

      ( Thiên Thiên :điển cố kim ốc tàng kiều bạn nào muốn tìm hiểu google nhé ^^)

      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chương 32:  Thủ đoạn của các nữ nhân Hầu phủ

           Edit: Tuyết Tuyết

           Beta: Thiên Thiên

      An Ninh vừa xuất , nhìn thấy khuôn mặt nhắn kia ngày càng xinh đẹp khiến An Như Yên  càng thêm kích động, nhìn vẻ quan tâm mặt An Ninh, An Như Yên ánh mắt sắc bén lạnh như băng.

      "Tối hôm qua ngươi đâu ?" An Như Yên thẳng, lớn tiếng chất vấn, hoàn toàn quên lời dặn dò của đại phu nhân, nàng trở thành như thế này, làm sao còn có tâm tư diễn trò trước mặt An Ninh?

      An Ninh vẻ mặt nghi hoặc, "Sao tỷ tỷ lại hỏi như vậy? Ninh Nhi tối hôm qua ở Thư các xem sách, do quá mệt mỏi, nên ngủ lúc nào cũng biết, lúc tỉnh lại trời gần sáng rồi."

      "Ngủ ở Thư các?" An Như Yên nửa tin nửa ngờ, nhìn thoáng qua Bích Châu đứng ở phía sau, Bích Châu lập tức rũ mắt xuống, "Đúng vậy, tối hôm qua nô tỳ cùng nhị tiểu thư ở thư các nghỉ ngơi đêm."

      "Tỷ tỷ, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ninh Nhi mới vừa nghe ... Tứ di nương nàng... Nàng đẻ non ..." An Ninh hơi nhíu mày, ám chỉ , tin tức tứ phu nhân đẻ non, đều truyền khắp toàn bộ Hầu phủ, mà nguyên nhân đẻ non, tối hôm qua cũng được lan truyền khắp nơi, cơ hồ mọi người đều biết là đại tiểu thư hại chết đứa trong bụng của tứ phu nhân.

      An Như Yên sắc mặt lại trầm xuống, ngoan ý nơi đáy mắt cũng che giấu, "Đáng đời Dương tiện nhân, hừ, muốn tính kế ta, đứa còn, đây là báo ứng của bà ta!"

      An Ninh giật mình, báo ứng sao? Tối hôm qua nếu phải bọn họ phát manh mối trước, sợ là hôm nay cảnh tượng khác, bắt kẻ thông dâm? Các nàng muốn hủy trong sạch của nàng, những người này đúng là ngoan độc, dân phong (dân phong: tác phong của dân chúng) của Đông Tần quốc tuy rằng cởi mở, nhưng nếu trong sạch của nữ tử bị hủy, cả đời này đều bị mọi người chỉ trỏ, cũng khó lập gia đình, dù người ta nghèo khổ đến đâu, cũng lấy nữ tử như vậy làm con dâu, nếu là nàng ở kiếp trước, e rằng bị đám sài lang hổ báo này ăn tươi nuốt sống, tứ phu nhân cùng An Như Yên đều cùng giuộc, đêm qua An Như Yên bị đánh mấy bạt tai, xem như giáo huấn nàng ta, chẳng qua đứa trong bụng tứ phu nhân, lại chết trong tay An Như Yên, tứ phu nhân làm sao có thể bỏ qua?

      dự đoán hầu gia khi nào đến, chợt nghe thấy trận rống giận từ trong viện truyền đến, thanh này vô cùng quen thuộc.

      "Vô liêm sỉ!" An Bình hầu nổi giận đùng đùng vào phòng An Như Yên, sắc mặt trầm, gân xanh trán nổi lên, ông mới có mấy ngày, trong phủ xảy ra chuyện, nghĩ đến việc mà hạ nhân kia báo cáo, đứa của ông nhưng lại...

      "Phụ thân?" Khuôn mặt An Như Yên lộ vẻ giật mình, bất khả tư nghị nhìn người vừa tới, phụ thân? Người phải rời phủ rồi sao? Vì sao đột nhiên trở về?

      "Ngươi là nữ nhi bất hiếu, còn tâm ngoan thủ lạt!" An Bình hầu run rẩy chỉ tay về phía An Như Yên, hận thể tự mình tiến lên giáo huấn nữ nhi.

      Đại phu nhân vào sau thấy tình thế như thế, liền bất chấp tất cả, lập tức ngăn cản An Bình hầu, "Lão gia, người bớt giận, Yên nhi phải cố ý, đây là chuyện ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn a!"

      Lưu Hương Liên ngờ chuyện này bị lão gia biết nhanh như vậy, bà còn tính toán thừa dịp thời gian này lão gia ở trong phủ, đem chuyện này áp chế , nhưng lão gia lại trở về đột ngột như vậy, là trùng hợp sao? Mới vừa rồi bà nhận được tin tức, lập tức chạy tới, sợ lão gia dưới cơn thịnh nộ làm thương tổn Yên nhi của bà!

      "Phụ thân..." Sắc mặt An Như Yên nhất thời trắng bệch, "Phụ thân, người nghe Yên nhi , đều do Dương Mộc Hoan cố ý hãm hại Yên nhi, người xem... Mặt của Yên nhi... Đây đều là do Dương Mộc Hoan ban tặng, phụ thân... Yên nhi cũng biết bà ta có bầu, là bà ta tính kế Yên nhi trước..."

      "Ngươi ngậm máu phun người!" Ngũ phu nhân cùng nha hoàn dìu tứ phu nhân vẻ mặt suy yếu đứng trước cửa, trong mắt tràn đầy hận ý, bà biết An Như Yên chịu thừa nhận, nhưng bà làm sao có thể để đứa con của bà chết oan uổng như vậy!

      "Lão gia, xin người vì thiếp thân làm chủ a, lão gia, con của chúng ta mệnh khổ, còn chưa sinh ra, liền bị tỷ tỷ của hại chết, lão gia..." Dương Mộc Hoan bi thống tố khổ (tố khổ: kể khổ), kéo lê thân mình suy yếu, lảo đảo cái, dù An Bình hầu có ý chí sắt đá đến đâu, giờ phút này nhìn thấy Dương Mộc Hoan suy yếu, tâm cũng nhuyễn xuống, đẩy đại phu nhân ra, bước nhanh tiến lên, đem Dương Mộc Hoan ôm vào trong lòng.

      Hành động này, làm cho mặt của đại phu nhân cùng An Như Yên đều trầm xuống, Dương Mộc Hoan cố ý đem toàn bộ sức nặng của thân thể đặt người An Bình hầu, bà biết, lát nữa, chỉ có thể dùng vẻ mảnh mai đả động An Bình hầu.

      Nước mắt ngừng chảy ra, Dương Mộc Hoan gắt gao nắm vạt áo của An Bình hầu, khóc lê hoa mang vũ, "Lão gia, ta vốn định chờ người hồi phủ liền cho người tin tốt này, nhưng mà... Đứa này mệnh khổ, chết cam lòng a, tối hôm qua thiếp thân mơ thấy , muốn rời xa nương, muốn bồi bên người lão gia... Phải làm đứa con tốt của lão gia... Hiếu thuận với lão gia..."

      "Phụ thân, người đừng nghe bà ta bậy... Bà ta..." An Như Yên nhìn thấy mặt An Bình hầu đầy vẻ đau xót cùng thương tiếc đối với Dương Mộc Hoan, nhất thời hoảng loạn, trong lòng hiểu được ý đồ của Dương Mộc Hoan, Dương tiện nhân, cũng dám dùng loại thủ đoạn này để phụ thân đồng tình!

      "Câm miệng!" An Bình hầu lớn tiếng quát, trong lòng vô cùng thương tiếc Dương Mộc Hoan cùng đứa của bọn họ, giờ phút này ông cực kì chán ghét An Như Yên, nó còn biết sám hối, còn dám ra như vậy, làm sao còn giống Yên nhi dịu dàng hiền lành của ngày thường?

      "Lão gia..." Dương Mộc Hoan run rẩy tiến sát vào trong lòng An Bình hầu, đáy mắt xẹt qua tia ngoan ý.

      "Ngươi yên tâm, ta cho ngươi cùng đứa công đạo." An Bình hầu trấn an Dương Mộc Hoan, trong lòng có quyết định, hôm nay xử phạt An Như Yên, ông nuốt trôi xuống được!

      "Phụ thân..." An Như Yên nhất thời hoảng lên, phụ thân lại tin lời Dương tiện nhân kia, muốn tìm nàng đòi công đạo? Người muốn công đạo như thế nào ?

      "Lão gia, Yên nhi phạm lỗi, nên bị trừng phạt!" Ngoài dự kiến của mọi người, đại phu nhân lại có thể bình tĩnh mở miệng.

      "Nương?" An Như Yên sắc mặt xanh mét, nghĩ tới nương của nàng chẳng những giúp mình cầu xin, ngược lại còn tán thành phụ thân phạt nàng!

      Đại phu nhân thở dài, quỳ mạnh mặt đất, "Tứ muội, Yên nhi hiểu chuyện, va chạm ngươi, cần phải giáo huấn, nhưng đại tỷ hy vọng tỷ muội chúng ta cần bởi vì chuyện này sinh ra hiềm khích, gia đình hòa thuận mọi hưng thịnh, chúng ta đều là thê thiếp của lão gia, ta hy vọng chúng ta vẫn là hảo tỷ muội, hảo hảo thay lão gia lo liệu mọi chuyện."

      Tứ phu nhân giật mình, ngờ Lưu Hương Liên là đương gia chủ mẫu lại quỳ xuống trước mặt bà, bà ta ăn khép nép như vậy, biết là tính kế gì đây?

      Con ngươi An Bình hầu co lại, tức giận mặt có phần dịu , giơ tay đem bà nâng dậy, tay đem Dương Mộc Hoan ôm vào trong ngực, tay nhàng nắm tay đại phu nhân, "Hương Liên xưa nay luôn hiểu biết quy củ, ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thực vui mừng, thân mình của Hoan nhi sau này, ngươi phải hảo hảo thay nàng ấy điều dưỡng."

      "Đây là tự nhiên, thời gian trước, Uyển quý phi nương nương có thưởng cho thiếp thân cây nhân sâm ngàn năm, thiếp thân bảo người ta đem tới cho tứ muội bồi bổ thân thể." Đại phu nhân ôn hòa mở miệng, nghiễm nhiên là bộ dáng của hiền thê, nhưng mỗi lời mỗi chữ mà bà ta ra, đều bao hàm thâm ý.

      An Ninh nghe vào trong tai, trong lòng hiểu , đại phu nhân quả nhiên hổ là đại phu nhân, biết chuyện này thể làm cứng, nếu bà ta thay An Như Yên cầu tình, chỉ sợ càng thêm chọc giận An Bình hầu gia, bà ta như vậy, thứ nhất có thể biểu lộ là mình hiền lành, thứ hai là cố ý vô tình nhắc tới Uyển quý phi, ám chỉ với hầu gia về quan hệ thân thích của bà ta với Uyển quý phi, Uyển quý phi và bà ta là tỷ muội ruột cùng mẹ, đánh chó còn phải xem mặt chủ nha!

      An Bình hầu lão luyện đương nhiên biết quan hệ lợi hại trong đó, Uyển quý phi ở trong cung được sủng ái, về sau rất nhiều chuyện đều cần mối quan hệ này hỗ trợ, thản nhiên liếc mắt nhìn An Như Yên cái, "Từ hôm nay trở , Yên nhi phải chuyển đến Ly viên, đồng ý của ta, cho phép ra ngoài."

      Đây là nhượng bộ lớn nhất mà ông có thể làm .

      An Như Yên thân thể ngẩn ra, sắc mặt càng thêm khó coi, Ly viên? Sao phụ thân có thể bảo nàng chuyển đến cái địa phương quỷ quái kia? ! Nàng cam lòng!

      "Phụ thân..."

      "Lão gia..." Tứ phu nhân vừa nghe, lại thuận theo, An Như Yên hại chết đứa của bà, chỉ cần đem nàng ta chuyển đến Ly viên liền có thể thể giải tiết hận của bà sao? Bà chấp nhận!

      "Hoan nhi, ngươi hảo hảo chăm sóc thân mình, cần quan tâm chuyện này, ngày mai tướng quân khải hoàn trở về, hoàng thượng bảo ta cùng mấy vị đại thần ra ngoài thành đón, ngươi thể chiếu cố Hinh Nhi, cho nên ngày mai ngươi bảo Hinh nhi cùng ta chuyến."

      An Bình hầu vừa xong, mọi người ở đây đều cả kinh, thần sắc khác nhau, ngày mai tướng quân trở về? Hầu gia lại có thể mang tam tiểu thư An Lan Hinh nghênh đón !

      Hết chương 32.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 33: Hai phòng tranh chấp, An Ninh được lợi

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Trong đầu An Ninh ra thân ảnh, tâm đột nhiên nẩy lên, ngày mai trở về? lâu rồi bọn họ chưa gặp lại nhau!

      Từ khi nàng mất trí nhớ, An Như Yên dùng đủ phương pháp, ngăn cản mỗi lần bọn họ gặp mặt, dù cho là kiếp trước, ba năm sau cũng qua đời, bọn họ giống như có khoảng thời gian dài chưa gặp lại vậy, cảm giác như qua mấy đời!

      ", tuyệt đối được!" An Như Yên bất chấp việc An Bình hầu có còn tức giận , vội vàng chắn trước mặt ông, nàng đợi lâu như vậy, chính là chờ tướng quân trở về, nhưng phụ thân lại ra quyết định này, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn tiểu tiện nhân mà Dương Mộc Hoan sinh ra thay thế vị trí của nàng?

      An Bình hầu nhìn vẻ mặt chật vật của nữ nhi, tức giận lại xông lên, " được? Như thế nào được?"

      Ông sở dĩ quyết định mang theo Lan Hinh, là vì trấn an Dương Mộc Hoan, tướng quân lần này khải hoàn trở về, hoàng thượng phái đoàn nhiều người như vậy nghênh đón, có thể thấy tướng quân rất được coi trọng, chắc chắn sau khi hồi kinh, thăng quan tiến chức là thiếu được, tướng quân đến nay chưa lập gia đình, nếu ông đoán sai, ngày mai những quan viên khác, nhất định cũng mang theo nữ nhi, trong lòng bọn họ có chủ ý gì, làm sao ông có thể biết, ông cũng buông tha cho cơ hội lần này, Lan Hinh tuổi còn , cho dù bộ dáng ngày thường vô cùng tốt, cũng chưa chắc có thể làm tướng quân thích.(TT: Đây là ông ta mang theo cho có thôi, chứ ALH là thứ nữ làm sao có thể làm chính thất của tướng quân dc)

      "Lan Hinh là tiểu nha đầu, làm sao có thể ứng phó với dạng trường hợp này?" An Như Yên hừ lạnh tiếng, nàng mới là tiểu thư của Hầu phủ do chính thất sinh ra, phụ thân nên mang nàng mới đúng.

      "Hừ! Buồn cười! Lan Hinh thể , chẳng lẽ ngươi có thể? Đại tiểu thư, ngươi soi gương sao? Với bộ dạng tại của ngươi, ta nghĩ là ngươi vẫn nên ở Ly viên đợi , chứ ra ngoài càng thêm mất mặt xấu hổ mà thôi!" Dương Mộc Hoan châm chọc, An Như Yên thích tướng quân, muốn gả cho tướng quân, bà thấy nàng ta chính là mơ mộng hão huyền, bộ dáng như quỷ của nàng ta có thể làm tướng quân thích được sao? Hừ, nàng ta hại chết con trai của bà, bà phải làm cho nữ nhi của mình đoạt người trong mộng của An Như Yên, trong lòng quyết định, Dương Mộc Hoan xoay mặt hướng về phía An Bình hầu, rốt cuộc lộ ra nét tươi cười đầu tiên sau khi sinh non, "Lão gia, gần đây cầm kỹ (cầm kỹ: kĩ năng đánh đàn) của Hinh Nhi tiến bộ ít!"

      Với thân phận của tướng quân, nếu Hinh Nhi có thể thành công, còn gì tốt hơn nữa!

      An Bình hầu vừa lòng gật đầu, sắc mặt của An Như Yên nhất thời cương cứng, nghĩ đến gương mặt của mình, đau đớn trong nháy mắt trở nên ràng, trong lòng uất ức càng nhiều hơn, nàng biết, bộ dạng bây giờ của nàng thể gặp tướng quân, nhưng làm sao nàng có thể để nữ nhi của Dương Mộc Hoan tiếp cận ?

      nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, lại nghe thấy đại phu nhân ôn hòa mở miệng, "Lão gia, Hinh nhi còn , trường hợp như vậy khó có thể ứng phó, bằng thế này, cho Ninh nhi cùng theo, thời gian trước, Ninh nhi tham dự mẫu đơn yến lần, lễ nghi hẳn là học được chút, có con bé ở bên cạnh Hinh Nhi, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

      câu vừa rồi nhất thời đem tầm mắt của mọi người đều tập trung người An Ninh vẫn trầm mặc nãy giờ, An Bình hầu hơi cau mày lại, đánh giá nhị nữ nhi của mình, con ngươi lão luyện nhìn ra chút cảm xúc, nhưng An Ninh sâu sắc cảm nhận được lãnh đạm, trong lòng dâng lên tia châm chọc, kiếp trước, từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân coi nàng như là người trong suốt, chút quan tâm, nhưng khi biết được Ly vương có hảo cảm với nàng, thái độ liền đại biến, thân thiện thúc đẩy hôn của nàng cùng Ly vương, bây giờ nghĩ lại, lúc đó ông ta coi nàng như quân cờ để lấy lòng Ly vương!

      Từ đầu tới cuối, phụ thân đều lãnh tình với nàng, mỗi lần nghĩ đến việc mẫu thân qua đời phụ thân liền đạm mạc cùng vô tình, nàng cảm thấy vô cùng thất vọng đau khổ, trong lòng ông ta, sợ chỉ có quyền thế cùng địa vị!

      An Bình hầu trầm mặc đánh giá An Ninh hồi lâu, rốt cục lạnh lùng mở miệng, "Cũng tốt, cho Ninh nhi theo chăm sóc Hinh Nhi !"

      Bỏ lại những lời này, An Bình hầu bước ra khỏi phòng, Dương Mộc Hoan mặc dù tán thành lắm, nhưng thấy An Bình hầu rời , cũng chỉ có thể theo ra khỏi Khởi Thủy uyển, mọi người lục tục tán , An Ninh cũng định về Thính Vũ hiên, đột nhiên đại phu nhân gọi nàng lại.

      "Ninh nhi, con cũng biết, tỷ tỷ của con cùng tướng quân lưỡng tình tương duyệt (lưỡng tình tương duyệt: hai người đều có tình), chắc là con hiểu tại sao nương cho con theo Hinh Nhi!" Đại phu nhân ôn nhu kéo tay An Ninh, cảm giác này y như kiếp trước, đại phu nhân cũng ôn nhu lừa gạt nàng như vậy, giam cầm nàng trong những lời dối này.

      "Ninh nhi hiểu được, Ninh Nhi nhất định cho Hinh nhi tiếp cận tướng quân, phải, là cho tất cả nữ tử tiếp cận tướng quân." An Ninh hơi nhíu mày, đồng ý làm theo mong muốn của đại phu nhân, đáy lòng lại có thêm quyết định của chính mình.

      Lưỡng tình tương duyệt? Được nàng cùng lướng tình tương duyệt!

      nghĩ tới mấy phụ nhân tranh đến tranh , kết quả làm cho nàng được lợi, nếu đại phu nhân biết bây giờ nàng khôi phục lại trí nhớ, còn có thể yên tâm lừa gạt nàng, bảo nàng giúp đỡ nữ nhi của bà ta nữa sao?

      "Tốt, là nữ nhi ngoan của nương, Yên nhi, còn mau cảm ơn muội muội của con." Đại phu nhân vừa lòng gật đầu, liếc mắt nhìn An Như Yên, năm đó An Ninh bị dìm chết, vốn tưởng rằng rằng là tai họa, nghĩ tới lại là chuyện hay, giờ bà có quân cờ tốt như vậy, quả đáng giá, Vân Trăn a Vân Trăn, nếu ngươi biết nữ nhi của ngươi bị ta lợi dụng như vậy, sợ là ngươi chết cũng nhắm mắt được!

      Mới vừa rồi An Như Yên uất ức chịu nổi, đáng lẽ người là nàng a! tại lại thêm An Ninh, mặc dù biết dụng ý của nương, trong lòng nàng vẫn có tư vị như trước, ghen tị khó kìm nén, chỉ có mình nàng biết, nàng cùng tướng quân "Lưỡng tình tương duyệt" bất quá là lừa An Ninh , vì muốn An Ninh xem tướng quân là tỷ phu, tạo khoảng cách giữa nàng ta và tướng quân.

      "Cảm ơn Ninh nhi, chờ tỷ tỷ gả cho tướng quân, chắc chắn tìm cho muội phu quân tốt." An Như Yên tươi cười, dưới trướng của tướng quân có nhiều tướng sĩ như vậy, nàng tùy tiện thay nàng ta lựa chọn người, cả đời này, nàng phải dẫm nát An Ninh ở dưới chân.

      Tâm tư của nàng ta, An Ninh làm sao biết, "Thẹn thùng" cúi đầu, trong miệng cảm tạ “hảo ý” của An Như Yên, nhưng trong lòng lại dâng lên tia châm chọc, gả cho tướng quân? Làm sao nàng có thể để cho An Như Yên được như ý nguyện chứ? !

      Sau khi An Ninh được hai mẹ con dặn dò, liền mang theo Bích Châu trở về Thính Vũ hiên, lúc gần ra khỏi Khởi Thủy uyển, thấy quản gia mang theo vài hạ nhân đến, được thêm mấy bước, liền nghe thấy quản gia thúc giục đại phu nhân và An Như Yên, là lão gia phân phó, đại tiểu thư phải lập tức chuyển tới Ly viên!

      Ly viên... Tay An Ninh vô ý thức nắm thành quyền, đêm hôm đó, Ly viên bị hỏa thiêu thành mảnh hỗn độn, mà nương...

      sâu hít thở hơi, con ngươi của An Ninh co lại, quyết tâm muốn báo thù càng thêm kiên định!

      Hôm sau.

      Bên ngoài An Bình hầu phủ, An Ninh cùng An Lan Hinh lên xe ngựa, theo phía sau xe ngựa của An Bình hầu, An Lan Hinh có vẻ phá lệ hưng phấn, "Nhị tỷ, nương muốn Hinh Nhi phải làm cho tướng quân thích, tỷ xem, tướng quân thích Hinh Nhi sao?"

      An Ninh mỉm cười, "Hinh Nhi muốn tướng quân thích mình ?"

      Xem ra, tứ phu nhân cũng xem trọng tướng quân!

      An Lan Hinh cau mày, tận lực suy tư lát, lắc lắc đầu, "Hinh Nhi cũng biết, tướng quân rất tuấn tú sao?"

      Trong đầu An Ninh ra thân ảnh của , tuấn tú sao? Đương nhiên! Bằng các quý nữ mê luyến như vậy, nhớ tới khi còn thiếu niên, ngọc thụ lâm phong, ôn hòa nho nhã, hai năm này được chiến tranh rèn giũa, càng thêm thuần thục!

      Nhớ lại đêm hôm qua, lúc nàng lòng dạ nào ngủ, ngồi mình ở trong viện, đột nhiên cảm giác có người xâm nhập, nàng tưởng là Tô Cầm, nên kêu lên, lại có người trả lời, nhận thấy có đôi mắt dừng người nàng hồi lâu rồi mới biến mất, nàng nghi hoặc, nếu là Tô Cầm, bị nàng phát , chắc chắn thân.

      Nhưng người này cũng rất nhanh biến mất, nhớ tới ánh mắt kia, nàng cảm thấy thập phần quen thuộc, thậm chí trong đầu nhảy ra ý niệm, có phải hay ... Nhưng giây tiếp theo, ý niệm trong đầu này lại bị nàng phủ định, hôm nay mới đến kinh thành, làm sao có thể xuất ở trong viện của nàng đêm qua được?

      Xem ra, hẳn là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi!

      Xe ngựa rất nhanh chạy ra ngoài thành, đến khi xe ngựa dừng lại, An Lan Hinh liền chịu nổi tò mò, vén rèm lên, muốn nhìn cảnh tượng bên ngoài, mành vừa xốc lên, An Ninh liền giật mình, ánh mắt mở to, Tô Cầm cùng Ly vương Triệu Cảnh Trạch cưỡi tuấn mã song song trong đoàn người.

      ngờ bọn họ cũng đến đây!

      Hết chương 33.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
         Chương 34: Tướng quân khải hoàn trở về, gặp lại cố nhân

         Edit: Tuyết Tuyết

         Beta: Thiên Thiên

      Ly vương ra khỏi thành nghênh đón, còn có thể lý giải được, nhưng Tô Cầm có nhậm chức trong triều, tại chỉ là công tử nhàn tản, vậy mà lại cùng Ly vương song song đứng đợi tướng quân khải hoàn trở về, chuyện này làm An Ninh ngạc nhiên ít.

      "Oa, có thiệt nhiều người nha!" An Lan Hinh chưa từng thấy qua cảnh nào lớn như vậy, bất chấp việc mẫu thân dặn dò nàng trước khi xuất môn, hưng phấn xuống xe ngựa, thấy An Ninh vẫn ở trong xe như trước, nên vẫy vẫy An Ninh, "Nhị tỷ, tỷ mau xuống xe !"

      Thanh làm cho mọi người chung quanh đều chú ý, vài nữ nhi của những đại thần nhìn về hướng bên này, cao thấp đánh giá An Lan Hinh phen, thấy nàng ta gào to hô lớn, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, nhưng khi nhìn thấy An Ninh từ trong xe ngựa bước ra, khỏi có chút nhíu mày, mẫu đơn yến ngày ấy, các nàng chứng kiến màn kia, biết nhị tiểu thư của An Bình hầu phủ mỹ mạo, chỉ có điều, nghĩ đến nàng ta bộ dáng khúm núm, khinh miệt trong mắt càng tăng lên.

      Hôm nay, mục đích các nàng tới nơi này nghênh đón tướng quân quá ràng, đều hy vọng được tướng quân ưu ái, ngày kia có thể trở thành tướng quân phu nhân, tướng quân chinh chiến sa trường, nhất định là vị hùng có khí phách kiên cường, làm sao có thể bị nữ tử chưa cập kê hấp dẫn được cơ chứ, lập tức, các nàng liền tự động đem An Ninh loại ra khỏi những đối thủ cạnh tranh.

      An Ninh liếc mắt nhìn mọi người ở đây, mỗi tiểu thư đứng sau các vị đại thần đều mặc trang phục lộng lẫy, còn tráng lệ hơn nhiều so với các vị đại thần, An Ninh xem ở trong mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, vị trí tướng quân phu nhân này, cái bánh thơm ngon, nhiều người như vậy, sợ là phải tranh đến sứt đầu mẻ trán!

      "Tướng quân... Tướng quân... Đó là tướng quân!"

      Đột nhiên, có người hưng phấn kêu to, cách đó xa, đám tướng sĩ về phía bên này, người cầm đầu cưỡi tuấn mã, là nam tử mặc áo giáp, dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt, thân thể An Ninh ngẩn ra, tim đập cực nhanh, đứng trong đám tiểu thư quan gia, nhìn thân ảnh lưng ngựa càng ngày càng gần.

      Nàng nghe thấy tiểu thư quan gia chung quanh khe khẽ , đều là ngưỡng mộ tướng quân, đến lúc hàng đội ngũ tướng sĩ đến trước mặt nghênh đón, mọi người nhìn thân hình tuấn ngồi tuấn mã kia, phát ra sợ hãi than, phải lịch lãm cỡ nào, mới có thể tạo thành phong thái như vậy.

      An Ninh nhìn thân ảnh kia, mặc dù kiếp trước, nàng cũng có cơ hội thấy mặc áo giáp, nhưng trong trí nhớ của nàng, thủy chung luôn ôn nhuận nho nhã , mà giờ phút này, người lại phát ra uy nghiêm, làm cho người ta từ đáy lòng nhịn được kính ngưỡng.

      "Nam Cung tướng quân, bổn vương phụng mệnh của phụ hoàng, dẫn các vị đại thần cung kính đón lâu, Nam Cung tướng quân đường xá mệt nhọc, vất vả rồi !" Ly vương Triệu Cảnh Trạch chắp tay, cao giọng mở miệng, đối với vị tướng quân trẻ tuổi vừa mới lập chiến công này, trong lòng cũng rất bội phục.

      Nam Cung thế gia nhiều đời đều là tướng quân, nhưng đến Nam Cung Thiên Duệ mới là Đệ nhất, tài năng vô cùng xuất chúng, hai năm gần đây, từ tiểu tướng sĩ của đông nam doanh địa, nhờ nhiều lần lập kỳ công, nên được đặc cách đề bạt, trong thời gian ngắn ngủi ngồi lên vị trí tướng quân, lần này đánh bại Nam Chiếu quốc, hoàng thượng vô cùng vui sướng, chỉ cần nhìn thế trận nghênh đón này, là có thể đoán được tiền đồ của vị tướng quân trẻ tuổi này có nhiều huy hoàng.

      "Vi thần đa tạ hoàng thượng quan tâm, các vị vất vả rồi." Nam Cung Thiên Duệ khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt dừng lại người Tô Cầm, tầm mắt hai người giao hội, đều tự điều khiển tuấn mã, về phía đối phương.

      " nghĩ tới ngươi còn nhớ hứa hẹn năm đó!" Đến gần đối phương, Nam Cung Thiên Duệ giơ tay phải ra, cùng Tô Cầm phối hợp ăn ý giao nắm, giống như bằng hữu hàn huyên.

      Tô Cầm nhíu mày, tính nết cà lơ phất phơ như trước, "Đây là đương nhiên, hứa là chờ ngày ngươi hồi kinh, tự mình tới đón tiếp, làm sao ta có thể nuốt lời? tại cũng giống trước, ngươi khải hoàn vinh quang trở về, thử nhìn bên kia xem... Các vị tiểu thư đều vì ngươi mà đến, làm huynh đệ ta hâm mộ quá nha!"

      Lời tuy là như thế, nhưng trong mắt chút ý hâm mộ nào, có vẻ giống vui sướng khi người gặp họa hơn, đám quan viên kinh thành cùng với nữ nhi của bọn họ, có thể đều khó chơi, đám hận thể đem phú quý công tử đều ngụm nuốt vào bụng!

      Nam Cung Thiên Duệ bộ dáng lơ đễnh bất cần đời, vô tình liếc nhìn đám tiểu thư này, chính là, khi tầm mắt của cẩn thận lướt đến đến nơi nào đó, thân thể liền ngẩn ra, nàng... Nàng cũng đến đây!

      Trong lòng có loại cảm xúc kích động muốn xông ra, tầm mắt cũng vô pháp (vô pháp: cách nào) dời .

      Tô Cầm vẫn như trước nắm tay nên đương nhiên nhận ra dị thường, liền nhìn theo tầm mắt của , ánh mắt tới chỗ thân ảnh quen thuộc kia, An Ninh? Nhìn phản ứng của Nam Cung Thiên Duệ, ta biết nàng sao?

      Mày đẹp của Tô Cầm hơi nhếch lên, cảm thấy tình tầm thường, trong lòng lại sinh ra tia tò mò, đột nhiên nghĩ đến cái gì, con ngươi Tô Cầm hơi co lại, lộ ra tia bỡn cợt, "Hai năm này, ngươi có thích người nào ?"

      đương nhiên nhớ hai người vì sao mà quen biết! Nhớ lại chuyện hai năm trước, Tô Cầm khỏi mỉm cười.

      Nam Cung Thiên Duệ giật mình, hiểu được ý tứ của Tô Cầm, lập tức thu hồi ánh mắt, nhíu mày lại, "Ngươi vẫn thay đổi bản tính bát quái, hai năm này, ngươi chưa gặp được người có thể làm cho ngươi ái mộ sao?"

      Người mà ái mộ? Ở nơi như kinh thành, toàn là đám tiểu thư chút thú vị nào, làm cực kì phiền chán , ánh mắt liếc về phía An Ninh, khóe miệng khẽ nhếch, bất quá, ra có người có thể làm cho thập phần cảm thấy hứng thú!

      "Đông Tần quốc là nhiệt tình, tướng quân, sao ngươi giới thiệu chút cho Vũ Dương?" Thanh của nữ nhân cắt ngang hàn huyên của hai người, nữ tử này đứng xe ngựa, mị nhãn như tơ nhìn nam tử cưỡi tuấn mã, nhưng khi liếc nhìn về phía mọi người, lại có vài phần cao ngạo bên trong đáy mắt.

      Nữ tử tự xưng là Vũ Dương vừa xuất , nhất thời, các tiểu thư quan gia đều lộ ra phòng bị, nữ tử này có vẻ tệ, thân dị tộc, nhưng lại có vài phần quý khí, nhất là khi nét quyến rũ mơ hồ toát ra của nàng ta, càng làm cho các vị tiểu thư cảm thấy chói mắt, nữ tử này rốt cuộc có thân phận gì? Lại có thể cùng tướng quân trở về!

      Nữ tử này An Ninh cũng biết, nhớ tới kiếp trước, An Ninh hơi nhíu mày, che khuất cảm xúc chất chứa nơi đáy mắt, mới vừa rồi, Nam Cung Thiên Duệ nhìn qua, nàng phải phát , cái liếc mắt này làm cho nàng hiểu được, tối hôm qua chủ nhân của đạo ánh mắt kia rốt cuộc là ai!

      Hóa ra phải là nàng nghĩ nhiều, quả !

      Mọi người nhìn nữ tử đứng xe ngựa, tựa hồ đều chờ tướng quân giới thiệu, ngay cả Tô Cầm cũng nhíu mày.

      "Nam Chiếu quốc đại công chúa, Vũ Dương công chúa." Ngữ khí bình thản có chút độ ấm.

      Vũ Dương công chúa theo bản năng ngẩng cằm, nhìn về phía mọi người, tựa hồ đợi mọi người quỳ lạy.

      "A! ra là công chúa của Nam Chiếu quốc, chỉ là tù binh của quốc gia thua trận thôi!" Có người hèn mọn khinh thường ra tiếng, các vị tiểu thư quan gia cũng lộ vẻ trào phúng, cái chó nhà có tang [(chó nhà có tang: thân phận còn cao quý như trước) nếu muốn hỉu hơn xin zô gu-gồ tra cứu], dù cho là công chúa sao? Đến Đông Tần quốc, thân phận địa vị còn bằng các nàng!

      Vũ Dương công chúa cao cao tại thượng ngờ bản thân lại bị mọi người châm chọc, nhất thời sắc mặt trầm xuống, trong lòng giận dữ, "Ngươi... Các ngươi..."

      "Công chúa, ngài bớt giận, hãy nhớ lời dặn dò của quốc công." Nha hoàn đứng bên cạnh thấy Vũ Dương công chúa tức giận, thấp giọng nhắc nhở, đây là Đông Tần quốc, thể so với Nam Chiếu.

      Vũ Dương công chúa có chút nhíu mày, áp chế tức giận trong lòng, cao giọng mở miệng, "Bản công chúa là do phụ hoàng đưa tới Đông Tần quốc hòa thân, về sau Đông Tần quốc chính là nhà chồng của bản công chúa, mọi người là người nhà, làm sao là tù binh được?"

      Hòa thân? Mọi người vừa nghe hai chữ này, thần sắc đều khác nhau, nếu giống như nàng ta là hòa thân, vậy Vũ Dương công chúa này gả cho vị công tử kinh thành như nào a?

      "Tướng quân, phụ hoàng ở trong cung mở tiệc tẩy trần cho ngươi, chúng ta vẫn nên về hoàng cung rồi sau." Triệu Cảnh Trạch cao giọng mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của mọi người.

      Nam Cung Thiên Duệ gật đầu đáp ứng, lập tức, đội ngũ nghênh đón chuẩn bị tiến cung, các vị tiểu thư quan gia lưu luyến rời thu hồi ánh mắt đặt người Nam Cung Thiên Duệ, đều tự chuẩn bị lên xe ngựa, An Ninh muốn lôi kéo An Lan Hinh trở về xe ngựa, cảm giác được sau lưng bị ai đẩy, mắt thấy ngã về phía An Lan Hinh, cơ hồ theo bản năng , An Ninh muốn kéo An Lan Hinh tránh ra.

      Thân thể ngừng nghiêng ngã, An Ninh có thể đoán được cú ngã này để lại hậu quả gì, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón đau đớn sắp ập tới, lại chỉ cảm thấy thân thể như được cái gì chống đỡ.

      "Ngươi... sao chứ?" Hỏi han thân thiết mang theo vài phần run run, vang lên đỉnh đầu của An Ninh, thanh quen thuộc khiến thân thể An Ninh ngẩn ra, nhất thời tim đập vô cùng nhanh.

      Hết chương 34.

      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :