1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Hị hị, mát lòng mát dạ
      Xuxu thích bài này.

    2. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      khà khà đá nát cái mông luôn đê :yoyo53::yoyo53:
      Xuxu thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      o....o...còn gì là cái mông.........ta thích.....bà đại phu nhân này cứ vùng vẫy ...........ta ghét bà ta cuc....ko biet chung nao. ...AN ty huyet tay ba ta 1 lan cho xong. .....phach loi ko biet chung muc. ....cu nghi moi chuyen van nhu xua sao.....thanks @XUXU
      Xuxu thích bài này.

    4. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Haha, tội nghiệp Phi Thiên này, bị chị An Ninh chỉnh, con đường cua của còn dài lắm a:3
      Cái cảnh biểu tiểu thư bị đá mông kia làm ta cười sặc sụa lun:yoyo43:
      Xuxu thích bài này.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 76.2: KẾ HOẠCH KHÉO LÉO, RỐT CUỘC ĐẠT ĐƯỢC THIÊN HẠ QUÝ BÁU

      EDIT: XUXU


      "A, hộ vệ này, phân biệt lớn , dùng giọng điệu như vậy mà chuyện với chủ tử, người ngoài nhìn thấy, nhất định tưởng rằng ta là nha hoàn của công tử Phi Thiên!" An Ninh cúi đầu , thản nhiên oán trách, nhưng đáy mắt đầy ý cười, Phi Thiên này, chính mình giúp , còn biết, ngược lại là chỉ trách nàng hãm hại , làm người tốt thất rất khó nha!

      Bất quá vì hạnh phúc của Bích Châu, nàng mới nhịn! Thấy Phi Thiên và Bích Châu tính tình rất nóng, hai người này đều phải ép buộc mới được! mặt Thương Địch tràn đầy nhu tình, nghe An Ninh từ "Thầm oán", trong mắt lại lên vài phần cười, Phi Thiên quá vội vàng, làm sáng tỏ dụng ý của An Ninh, nên mới mở miệng trách cứ, nhưng khí đó biết được dụng ý, An Ninh đúng là quá dụng tâm nha!

      "Nàng yên tâm, tuy trước kiaPhi Thiên mặc dù phong lưu, nhưng khi có tình cảm trung thành, nếu tìm được người phụ nữ của mình, tình với nàng ta." Thương Địch trầm giọng mở miệng, Bát Tuấn theo nhiều năm như vậy, với mỗi người có vài phần hiểu biết, cho tới bây giờ chưa từng thấy Phi Thiên giống như vừa rồi vậy khẩn trương bối rối, càng thêm chưa từng gặp qua nữ tử mà để ý nhiều như vậy, nghĩ đến đây Phi Thiên đối với Bích Châu rất động tâm.

      An Ninh giật mình, sáng tỏ ý tứ của Thương Địch, xem ra, chỉ có là biết nàng khổ tâm như thế nào! Phi Thiên theo nàng thời gian, nàng cũng ít nhiều hiểu biết về , người này tuy rằng luôn tự cho mình siêu phàm, tự cho mình rất cao, phong lưu đa tình, nhưng là quân tử đáng để giao phó cả đời, nếu như có nhận thức này, nàng tác hợp cho và Bích Châu đâu!

      Chính lúc này, Bích Châu từ trong phòng ra, vội vàng, như lẩn trốn cái gì đó, gương mặt rất lạ hai má lên đỏ hồng, Bích Châu chân trước vừa bước ra, phía sau Phi Thiên liền đuổi tới, trong miệng ngừng kêu, "Bích Châu, nàng chậm chút... Cẩn thận kẻo ngã ..."

      " ngươi đừng theo ta, làm cái bóng của ngươi , ngươi theo ta làm cái gì?" Bích Châu giờ phút này còn ôn nhu như ngày thường, hướng về Phi Thiên quát, thản nhiên liếc mắt cái, lại tiếp tục hướng đến cửa ra khỏi viện.

      Phi Thiên "Ai" tiếng, lập tức đuổi theo, phía sau nghe thấy thanh An Ninh truyền đến mang theo vài phần bỡn cợt, "Công tử Phi Thiên, đừng quên ngươi còn có ngàn lượng hoàng kim tiền hưởng nha!" Phi Thiên đâu còn thời giam mà chú ý đến chuyên thưởng ngàn lượng hoàng kim kia, tại chỉ hy vọng Bích Châu đừng vì "Vũ Tầm Tã" mà xa lánh , bước chân có ý dừng lại, đuổi theo Bích Châu, liền lấy tay đoạt giỏ của nàng, "Này để ta cầm ."

      Bích Châu trừng mắt liếc cái, nhưng vì bị cướp , sau đó liền lên phía trước, xoay người bước ra khỏi Thính Vũ hiên, sau đó chỉ nghe được tiếng bước chân, sau bước chân đó lại có bước chân khác nhanh hơn...

      Trước đó sau khi xem kịch vui xong các nha hoàn trong hiên đều bỏ , trong viện, chỉ còn lại có hai người Thương Địch và An Ninh, An Ninh nhìn bóng dáng của Bích Châu và Phi Thiên ra khỏi của Thính Vũ hiên, ánh mắt liền thay đổi, đôi mắt trầm ngâm, đột nhiên nghe giọng của Thương Địch vang lên bên tai, "Xem ra tiểu nha hoàn này đem Phi Thiên để vào trong mắt nha."

      An Ninh nhíu mày, để vào mắt là sao? Nàng cho là như vậy, mới vừa nghe Phi Thiên nhắc tới danh kỹ nữ ở Viên Châu tên Vũ Tầm Tã, sắc mặt của Bích Châu thể nào khởi sắc lên được!

      "Liệt nữ sợ nhất sói dây dưa, cũng biết công phu bám người của công tử Phi Thiên này ghê gớm cỡ nào." Nhớ tới bộ dáng Phi Thiên đuổi theo Bích Châu, khóe miệng An Ninh khỏi cười nhiều hơn, bất quá, nhớ tới tính tình của Phi Thiên khi mới tới Thính Vũ hiên, nhưng nhìn bộ dạng giờ phút này, khác biệt trời.

      "Liệt nữ sợ lang sói dây dưa sao?" Thương Địch nhấm nháp nuốt từng từ này, ánh mắt sâu kín dừng ở người An Ninh, những lời này cũng có thể áp dụng ở người Ninh nhi sao?

      Nếu là như vậy, có phải hay dùng chút thời gian, ở bên cạnh nàng nhiều hơn... Trong viện, hai người mỗi người suy nghĩ, câu, mà lúc này viện ngoại, đại phu nhân sai Cố đại nương cõng Lưu Bảo Nhi phẩn nộ tức giận ở lưng, đường hướng đến Cẩm Tú, ở lưng Cố đại nương, Lưu Bảo Nhi cũng có rảnh rỗi, giương nanh múa vuốt mắng to, nhất thời nhớ đến chuyện chịu nhục vừa rồi tại bên trong Vũ Hiên, nàng ta hận nhất là thể giết người!

      Thính Vũ hiên, Lưu Bảo Nhi nàng tuyệt đối quên chuyện ngày hôm nay! Bên trong An Bình hầu phủ, hai ngày sau, mọi lúc mọi nơi luôn có áp lực lớn bao quanh phủ, bọn hạ nhân luôn luôn phải cẩn thận, bất đầu từ hai ngày trước biểu tiểu thư Lưu Bảo Nhi đến An Bình hầu phủ, toàn bộ Hầu phủ, nhất thời hầu hạ hơn cả chủ tử.

      Ở bên trong Khởi Thủy Uyển, đại tiểu thư An Như Yên, mỗi ngày đều thay đổi phương pháp trừng trị hạ nhân, khi nha hoàn hầu hạ mà có tí xíu sai lầm nào làm nàng ta vừa mắt, nàng liền xuống tay trừng trị, đánh chửi, nặng đả thương người, mà ở trong Cẩm Tú Các, biểu tiểu thư, mỗi ngày đều khiến Hầu phủ náo loạn cả lên.

      Bên trong Thính Vũ hiên, đêm khuya, trong phòng, An Ninh xem xét sổ sách, những ngày này, biểu ca Vân Cẩm Ngu Sơn, thủ hạ bọn họ đều thầm đưa sổ sách của sản nghiệp đến tay An Ninh, để cho An Ninh xem qua.

      "Tiểu thư, nước rửa chân nô tỳ chuẩn bị xong, tiểu thư sớm chuẩn bị nghỉ ngơi ." Bích Châu bưng nước vào phòng, thấy An Ninh vẫn còn thức dưới ánh đèn, lo lắng mở miệng, hai đêm nay, tiểu thư đều xem cái gì đó đến khuya mới ngủ, điều đó trăm ngàn lần tốt cho cơ thể của mình.

      "À, cứ để đó !" Ánh mắt An Ninh dời khỏi sổ sách, tiếp tục lật từng trang xem, đột nhiên, nàng như nghĩ đến cái gì, giương mắt nhìn về phía Bích Châu, "Bích Châu, đến, ngươi lại đây."

      Bích Châu lập tức tiến lên, "Tiểu thư người có cái gì phân phó?""Đêm nay ta dạy cho ngươi xem sổ sách." An Ninh khóe miệng mỉm cười, giọng nhàng, Bích Châu cũng biết chữ, trước khi vào Hầu phủ, kiến thức nhiều lắm, nhưng sau khi vào Hầu phủ, luôn theo bên cạnh nàng, tại thời điểm nàng học, Bích Châu cũng học theo, chính do hầu hạ nàng, nên có nhiều thời giờ học tại Quán Thông Sở mà thôi .

      "Xem sổ sách?" Bích Châu giật mình nhìn tiểu thư nhà mình, "Nô tỳ... Nô tỳ học xem sổ sách làm cái gì?"Huống hồ, Sổ sách đào đâu ra cho nàng xem?

      An Ninh lôi kéo tay nàng, cho nàng ngồi ở bên cạnh mình, đem đống sổ sách trước mắt để trước mặt Bích Châu, "Ngươi là người ở bên cạnh ta, chúng ta xem nhau như tỷ muội, có số việc làm mà người cần phải biết." An Ninh lên kết hoạch bồi dưỡng Bích Châu, có số việc, nàng chỉ có thể giao cho tâm phúc làm, mà Bích Châu là người nàng tín nhiệm.

      Bích Châu mở to hai mắt, theo ánh mắt An Ninh chuyển dời đến đống sổ sách trước mặt, bìa mặt sách làm cho lòng nàng khỏi run lên, mặt giật mình, ngón tay nâng sổ sách kia, "Này... Này... Bát... Bát Trân... Các."

      Tiểu thư làm sao có thể có sổ sách của Cát Trân Các? Cái kia là danh sách giới thương lưu trong vòng hai tháng tại Bát Trân các? Cái kia ngay cả các phi tần hậu cũng có tên trong danh sách tại Bát Trân các?

      Bích Châu run run bắt tay vào làm, sổ sách của Bát Trân các, ngay lập tức quyển sổ khác xuát trước mặt nàng, tay nàng lại là run lên, "Lâm Lang Hiên..." Sau Bát Trân Các, phải các thiểu thư quan gia luôn tìm cách để có món đồ của cửa hàng này sao?

      Lâm Lang Hiên, nơi kinh doanh đồ dùng nữ tử, trang sức, son, quần áo, mọi thứ đó chính là kho báu của các nữ tử, nghe bên trong Lâm Lang Hiên tập hợp những nhà đại sư chế tác giỏi nhất Đông Tần quốc này, những món đồ mà họ làm ra, đời chỉ có , chưa bao giờ có cái thứ hai.

      Chính vì vậy, Lâm Lang Hiên luôn được các nữ tử tôn sùng, thậm chí truyền lưu câu, trong giớ quý tộc, nhất định ăn phải ăn tại Bát Trân Các, phải dùng đồ Lâm Lang Hiên.

      Dân gian truyền, người đứng đầu Lâm Lang Hiên rất thần bí, ai biết tên gì, cũng chưa từng có người gặp qua bộ dạng của . Tiểu thư lại có sổ sách của Lâm Lang Hiên, điều này có nghĩa...

      Nghĩ đến ngày thường luôn có ai đó thần bí truyền tin cho tiểu thư, Bích Châu thêm phần hoài nghi, như khi nhìn vào tiểu thư, thấy mặt nàng lên nụ cười sáng lạn, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, sau đó nhìn lại về phái sổ sách trước mặt, thông tin của các của hàng, "Lâm Lang Hiên... Như Ý Các... Thực Vì Thiên..." quyển tiếp theo quyển, ước chừng có mười quyển như vậy, Bích Châu khỏi giật mình, "Tiểu thư, tất cả cái này đều là của người sao... Của người?"

      An Ninh cười , có thể phải, tất cả những thứ này đều là biểu ca Vân Cẩm kinh doanh, nhưng là hoàn toàn của biểu ca Vân Cẩm là quá, nàng mới là chủ sở hưu chân chính của những sản nghiệp này, nàng biết, tất cả những thứ đó nàng là vì Lâm gia và An Bình hầu phủ chuẩn bị, đợi cho đến thời cơ thích hợp, ngày mà sản nghiệp đủ Lâm gia bọn họ cũng với An Bình hầu phủ ngọa hổ tranh đấu.

      "Có hứng thú giúp ta xem ?"An Ninh nhíu mày, thấy cả người Bích Châu giật mình tột đỉnh, mặt càng đậm ý cười.

      "Nhưng... Vì sao?" Bích Châu cắn chặt môi, mặt dù nàng chỉ là nha hoàn, cũng biết sổ sách chứa rất nhiều cơ mật, thể nào để cho người khác tùy tiện xem được, nhưng tiểu thư lại cho nàng... Trong tâm nổi lên tia kích động, càng ngày càng kịch liệt, sóng mũi bất đầu cay cay, nhất thời ánh mắt trở nên ướt át.

      "Nha đầu ngốc, khóc cái gì? buổi tối, chớ để công tử Phi Thiên tới, trách cứ chủ tử ta khi dễ người."Trong mắt An Ninh xẹt qua chút bỡn cợt.

      "Nô tỳ... Nô tỳ là vì quá hạnh phúc, tiểu thư tín nhiệm nô tỳ, nô tỳ hạnh phúc..."

      "Tiểu thư nhà ngươi tăng thêm gánh nặng cho ngươi, nhưng ngươi lại hạnh phúc, quả nhiên nha đầu ngốc." An bình lấy ra mọt chiếc khăn tay, lâu khô nước mắt cho Bích Châu, kiếp trước sao biết Bích Châu có nhiều nước mắt như vậy, giống nữ tữ chút nào cả.

      "Tiểu thư xin yên tâm, nô tỳ nhất định học tốt, học xong, mỗi ngày tiểu thư cần thứ khuya như vậy nữa." Bích Châu lòng muốn chia gánh nặng với An Ninh, nhưng lại biết, An Ninh muốn nàng xem cũng hẳn vậy mà muốn những điều tốt nhất đến với nàng ta sau này.

      Rất nhiều năm sau, Bích Châu được phong làm "Nhất phẩm phu nhân", khi ai đó hỏi nàng buổi tối nào khiến cho nàng kích động nhất, người nọ nghĩ câu trả lời của nàng là đêm động phòng hoa chúc, nhưng nàng lại cho người nọ, nàng kích động nhất là, đêm nay, thời điểm tiểu thư nhà nàng đem sổ sách giao vào tay nàng, nàng vĩnh viễn cũng quên được, trong mắt tiểu thư lóe lên tín nhiệm.

      Đêm nay, An Ninh dạy Bích Châu xem sổ sách, đến canh ba mới ngủ, sáng sớm hôm sau, An Ninh mở mắt ra, sâu sắc nàng liền cảm giác được trong khí hơi thở có chút giống, mang theo cái gì đó quen thuộc, An Ninh như nghĩ đến cái gì đó, trong lòng ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía xà ngang trong phòng, quả nhiên, nhìn thấy mái tóc bạc trắng cùng quần áo trắng quen thuộc, hai mắt vô thứ nhìn xà ngang phía , khóe miệng An Ninh khỏi co giặt, ...

      Quân Nhược này, quả nhiên là đem xà ngang trong phòng nàng trở thành chỗ nghỉ ngơi của rồi sao? Nghĩ đến sáng sớm ngày đó, Quân Nhược cáo biệt mình, An Ninh khỏi nhíu mày, vào lúc này, ở xà ngang Quân Nhược phát An Ninh tỉnh, mở mắt, thân thể nhàng nhảy, sau vài giây, liền ngồi ghế.

      "Ngươi... Hai ngày nay, ngươi nơi nào?" An Ninh thấy Quân Nhược nhìn mình, liền từ giường đứng lên, đến phía sau bình phong, mặc xiêm y, biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Quân Nhược ngày đó cáo biệt có chút gì đó kỳ quái.

      Mặt Quân Nhược vẵn như trước lạnh nhạt như băng cười, "Có chút việc tư cần xử lý." Trong lúc chuyện, hai tròng mắt kia trầm tĩnh như nước, cũng lên tia gợn sóng, mơ hồ hỗn loạn và vài phần khốn khổ, nhưng gần là trong nháy mắt, liền khôi phục lại bình tĩnh, cứ như những phần khốn khổ kia chưa từng có xuất .

      Việc tư? An Ninh nhìn Quân Nhược như tìm kiếm gì đó, nếu là việc tư, như vậy, nàng cũng có tiện hỏi nữa, nếu muốn , tự nhiên , nếu muốn , nàng cũng truy vấn.

      Nghĩ đến việc, ánh mắt An Ninh tối , " biết lần này trở về, công tử Quân Nhược tìm ra cho mình nơi ở thích hợp chưa?" Ý tứ An Ninh rất ràng, đây là cho Quân Nhược hay, nàng hy vọng tiếp tục lại biến phòng của nàng thành nơi "Ở" .

      Quân Nhược làm sao có thể , khóe miệng vẫn cười như cũ, từ trong lòng lấy ra vật, quyển sổ bao bọc xung quanh là lớp vải, giống như là vật rất quý giá, Quân Nhược đem vật nọ đặt lên bàn, ánh mắt dừng ở người An Ninh, "Đây, cái này cho ngươi!" Giọng điệu mang theo vài phần kiên định, An Ninh nhìn vậy nọ, cũng do dự, liền tiến lên cầm lấy, mở lớp tơ lụa bao bên ngoài ra, xuất trước mắt nàng là quyển sách, Sách?

      Quân Nhược làm sao có thể đưa cái này cho nàng?"Công tử Quân Nhược có tâm." An Ninh đem quyển sách nọ thả vào chỗ cũ, khóe miệng khẽ nhếch, sợ là Quân Nhược vô duyên vô cớ tặng đồ cho nàng.

      Quân Nhược như hiểu tâm tư của nàng, khóe miệng càng cong lên thêm vài phần, "Ngươi nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì sao?" An Ninh giật mình, sách kia cuốn tròn, nàng quả có nhìn đến tên, giờ phút này Quân Nhược nhắc tới, nàng có vài phần tò mò, lần nữa cầm quyển sách lên, mở to ra nhìn thấy.

      《Tứ Quốc Ghi Chú》 An Ninh trong lòng kinh ngạc, nhìn quyển sách trong tay, An Ninh cẩn thận quan sát bản ghi chú của vài địa phương, ánh mắt phút chốc sáng ngời, nếu là người bên ngoài nhìn đến quyển sách này, nhất định nghĩ đây chỉ là quyển sách phổ thông có gì đáng chú ý đến, nhưng mà, kiếp trước do nhân duyên trùng hợp, nàng biết, cái này bị Đệ Nhất Thần Thâu đánh cấp, sách này vốn ở tay Độc Vương nhưng lại bị đánh cắp tại đây ngụy trang cuối sách thành bộ dạng bình thường và giấu làm cho người đời khó ai phát giác được.

      An Ninh cách nào có thể hết được hứng phấn trong lòng mình lúc này, mang lư hương để lên bàn, đem《Tứ Quốc Ghi Chú》đặt ở phía lư hương , mặc cho khói hương làm nóng toàn bộ cuốn sách, nhờ vào khói hương,《Tứ Quốc Ghi Chú》dần dần xảy ra biến hóa.

      Giấy dần dần biến mất, thay vào đó là số văn bản ghi lại nội dung khác, An Ninh nhìn bìa sách bốn chữ "Tứ Quốc Ghi Chú" to, rốt cục biến thành hai chữ "Độc Điển", mặt khó nén kích động.

      Này... Đây là Độc Điển! Kiếp trước, nàng từng biết, Độc Điển kia bị Đệ Nhất Thần Thâu giấu ở nơi mà những người khác thể nào biết được địa điểm, và sau đó cuốn sách này được người trong võ lâm tìm thấy, tin tức truyền ra,《 Độc Điển》 thành thứ mà mọi người muốn có ai cũng tranh chấp nhau để đoạt lấy,《Độc Điển》xuất ở đâu tại đó ít người vì nó đánh giết, người nọ liều chết cất giấu quyển sách này, nhưng vì bị thương nặng nên tạm tránh trong miếu đổ nát, khi đó, trùng hợp An Ninh ngang qua, người nọ muốn 《Độc Điển》 bị người khác cướp, nên giao phó cho An Ninh, lúc sắp chết, cho An Ninh biết làm như thế nào đọc được Độc Điển và những bí mật, chuyện tình xung quanh nó.

      An Ninh biết được, cầm《Độc Điển》trong tay, khi phải đứng bờ vực của cái chết, nàng cũng quyển sách, mà mang lại họ sát thân cho mình, nên lúc đó nàng liền quyết định đem thiêu hủy.

      Tới khi đó, đời này tồn tại《Độc Điển》cũng còn những người vì nó mà tranh đoạt độc Vương Bí Tàng nữa. Trùng sinh kiếp sau, nàng nhớ Độc Điển, nên lên kế hoạch dựa theo những thông tin mà người nọ ở kiếp trước cung cấp cho nàng, để thu hồi《Độc Điển》, nhưng trong thời gian này, nàng hận thể phân thân, nhưng cũng dự đoán được, này quyển sách lại từ tay Quân Nhược giao cho cho nàng.

      An Ninh cầm《Độc Điển》trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quân Nhược, con ngươi lợi hại, làm sao mà biết《Độc Điển》giấu ở đâu? làm như thế nào biết, nàng muốn bản Độc Vương Bí Tàng này? là vì cái gì mà đem quyển sách đưa cho nàng?

      Quân Nhược sợ làm chuyện gì mà có lợi ! Quân Nhược từ từ nhắm hai mắt lại, như trước mỉm cười, trong phòng, khí trầm mặc đến quái dị, An Ninh vuốt ve 《Độc Điển》trong tay, nhíu mi, tiến lên vài bước, cuối cùng đem《Độc Điển》để bàn, thản nhiên mở miệng, "Công tử Quân Nhược nếu muốn An Ninh làm chuyện gì, ngại thẳng ra ra, cần phải quanh co lòng vòng."

      Quân Nhược này, có thể nhìn thấu tâm tư trong lòng của nàng, nhưng mà, cho dù nàng làm hàng trăm cách cũng có cách nào tìm ra chút ý đồ khuôn mặt luôn luôn tươi cười kia, chỉ có thể dựa vào đoán, dựa vào những cử chỉ .

      Quân Nhược mở mắt ra, "Tôi sống ở nơi này!" An Ninh giật mình, nghĩ đến lới mới vừa rồi "Lệnh đuổi khách" của mình bị đánh gãy, khóe miệng khỏi co giật, hoài phí bao tâm tư như vậy, là muốn dùng《Độc Điển》này thành điều kiên trao đổi sao?

      Nàng thể thừa nhận, điều kiện này đối với nàng mà , là mười phần mê người.《Độc Điển》này toàn bộ thiên hạ chỉ có cái, chính là do Độc Vương dùng thời gian dài để nghiêm cứu, từ kiếp trước do Độc Vượng bị thua trận nên bị cướp đoạt , liền có thể nhìn thấy, bản《Độc Điển》này là bảo vật của thiên hạ!

      Nhưng... Ánh mắt đánh giá Quân Nhược, nam nhân này, đột nhiên xuất ở trước mặt nàng, làm cho nàng bất ngờ kịp phòng bị, lại coi như bình thường "Thích" kề cận nàng, rốt cuộc có mục đích gì?

      Nàng tin, cao nhân như vậy, làm sao cam tâm tình nguyện ở xà ngang phòng của tiểu nữ, trước đó, mặc dù ở trong phòng, nhưng có chút gây rối, ngay cả chút dấu hiệu động tà (động tâm + ý đồ xấu) cũng có, sư là quân tử, nhưng cũng chính vì thế, mà nàng càng thêm phần lo lắng ý đồ sau lưng .

      "Ngươi đồng ý?Tốt lắm, bây giờ ta liền ." Quân Nhược mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy, quần áo màu trắng nỗi trong khí tự như vị tiên, đưa tay ra, hành động lưu loát cầm lấy quyển《Độc Điển 》ở bàn, nhìn thân hình cao lớn thân đứng trước mặt mình, thái độ hình như quyết tâm.

      An Ninh nhíu mày, theo bản năng tay nắm chặt lại, phải là vì muốn Quân Nhược rời khỏi, mà là vì, rời nhưng lại mang 《Độc Điển》, Quân Nhược này, nhất định biết được đối với quyên sách này nàng rất khát vọng, cố ý kích nàng, nhưng mà, biết ý đồ, nàng vẫn cắn chặt răng, ra quyết định, "Công tử Quân Nhược xin chờ ."

      Nghe được An Ninh mở miệng, ánh mắt Quân Nhược trong suốt xẹt qua tia sáng, dừng cước bộ lại, trong lòng trồi lên tia vui vẻ, nàng quả nhiên khát vọng 《Độc Điển》này nha! Xem ra, trở về trễ ngày, nhưng lại có cuốn sách đặc biệt trong tay, thu hoạch !

      An Ninh mặt nở rộ ra chút tươi cười, chậm rãi đến bên cạnh Quân Nhược, "Công tử Quân Nhượclàm gì vội vã như vậy?

      ngôi tại đây chút nữa phải là ý tồi nha."Dứt lời, liền ra lệnh phân phó cho bên ngoài, "Bích Châu, mang ly trà vào, dùng Diệp trà."

      Bên ngoài Bích Châu nghe thanh, rất nhanh liền đưa lên ly trà, vào phòng, vốn tưởng rằng tiểu thư muốn uống trà, nhìn thấy Quân Nhược, trong mắt lên chút kinh ngạc, công tử Quân Nhược như thế nào lại ở trong này?

      Mới vừa rồi nàng luôn luôn ngoài viện, cũng có nhìn đến công tử Quân Nhược tiến vào nha! Bích Châu như thế nào cũng nghĩ ra, đưa lên trà, liền lui xuống, lúc ra khỏi cưa, trong miệng khỏi thào, "Kỳ quái... Công tử Quân Nhược này là xuất quỷ nhập thần."

      Trong phòng, ở An Ninh "Kiên trì", Quân Nhược trở lại ngồi vị trí ban đầu, hai người ngồi đối nhau, vì vậy mặt mang theo ý cười. "Nha đầu, nếu là có việc, liền thẳng, cần phải quanh co lòng vòng, tại tại hạ phải nhanh chóng tìm ra nơi để ở, bằng đợi khi trời tối, tại hạ sợ là mình phải lưu lạc đầu đường, cùng nơi mà để ngủ ." Quân Nhược nhợt nhạt nhấp ngụm trà, đôi mắt sáng lên, quả nhiên là trà ngon.

      An Ninh khóe miệng run run, Quân Nhược này lời cũng có ý ngăn chặn lới của mình! Lưu lạc đầu đường? Bây giờ còn là thời gian buổi sáng, ngày mới bắt đầu, nhưng lại lo lắng khi có thời gian tìm nơi đặt chân, này ràng là cố ý ép nàng đây!

      " vội, vội, tại Thính Vũ hiên của ta cũng chỉ có cái phòng, công tử Quân Nhược nếu chê, ta lập tức phân phó cho Bích Châu dọn phòng, cũng có thể tiết kiệm thời gian khỏi phải tìm nơi khác, công tử Quân Nhược cảm thấy như thế nào?"

      Nụ cười mang theo vài phần ngọt ngào thản nhiên nhìn Quân Nhược, tuy rằng nhượng bộ, nhưng đây là giớ hạn cuối cùng của nàng, nàng có thể cho để cho Quân Nhược ở tại trong Thính Vũ hiên, nhưng mà, có thể để cho ở cùng phòng với nàn , chẳng phải sợ là chính nhân quân tử, chẳng phải sợ chiếm xà lương trong phòng, mà dù sao đây cũng là gian riêng tư của nàng, nếu như Quân Nhược ở lâu dài, thậm trí ngay cả thời gian làm chuyện bí mật nàng cũng có sao?

      Quân Nhược này, sư sâu lường được, trừ biết được tên của , trừ biết được thân thủ siêu phầm của , chuyện về , tất cả nàng đều biết, huống hồ, là như thế nào mà biết được mình muốn《Độc điển》?

      Những vấn đề này cứ xoay quanh trong đầu, càng làm cho nàng phát Quân Nhược là người thần bí. "Như thế làm phiền !" Quân Nhược cau mày, là người thông minh, nhìn ra lúc này An Ninh nhượng bộ bước lớn, mình nên được voi đòi tiên, nhìn nữ tử dịu dàng nhưu vậy, sợ bỏ , nàng mặc dù rất khát vọng cái vật trong tay mình, nhưng mà, những cũng để những tác nhân bên ngoài hoàn toàn khống chế nàng.

      Nữ tử này, tựa hồ so với tưởng tượng của chính mình càng tâm ý a! (tâm ý : giống như suy nghĩ của mình ) "Đây là của ngươi." Quân Nhược đem quyển sách giao lại tay An Ninh, thản nhiên mở miệng. An Ninh rốt cục cũng được cái mình muốn, nàng vốn là người luôn luôn bình tĩnh, nhưng giờ phút này cũng khó tránh được hưng phấn, kích động mở trang sách ra, nhìn đến bên ghi tên độc cùng với thành phần độc, mi mắt An Ninh khỏi cau lại, giương mắt nhìn về phía Quân Nhược.

      Ánh mắt lên chút suy nghĩ, tựa hồ mang theo vài phần tính toán. Quân Nhược cảm thấy thân thể bị luồn khí lạnh xuyên qua, nhanh chống nhìn vào tầm mắt An Ninh, trong lòng ngẩn ra, lập tức thấy mặt An Ninh nở rộ nụ cười trong sáng lạn, tất cả mọi vật thế gian đều lâm vào thất sắc, tim Quân Nhược khỏi nhanh nhịp, còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nghe An Ninh chậm rãi mở miệng.

      "Nếu công tử Quân Nhược ở lại nơi mày, ăn dùng, công tử Quân Nhược cũng cần tự mình thu xếp, người rất phiền toái, hay theo ta cùng Bích Châu , chỉ cần ngày vào bất cứ thời giam rảnh nào của công tử, giúp An Ninh ngắt ít hoa thảo, coi như góp vào tiền cơm ."

      An Ninh cười như vô hại vô tội, chờ Quân Nhược mở miệng quan điểm của mình, liền lập tức tiếp tục , "Công tử nếu có ý kiến, chuyện này liền định như vậy , công tử cứ ngồi." Dứt lời, liền xoay người hướng tới ngoài cửa phân phó, "Bích Châu, mau chuẩn bị chút điểm tâm mang vào, thuận tiện đem Nguyên Bảo Tương kia lên luôn, hôm nay ta có hảo ý muôn chiêu đãi công tử Quân Nhược."

      "Dạ, tiểu thư." Bích Châu ở ngoài cửa lớn tiếng trả lời. Trong phòng, Quân Nhược phục hồi tinh thần lại, An Ninh sớm ngồi ở phía trước cửa sổ, bắt tay vào xem xét 《Độc Điển》, hết sức chuyên chú, coi ai ra gì, ánh mắt sáng lên, sư đẹp dị thường. Quân Nhược nghĩ đến chuỵện vừa rồi " tay An Ninh an bài", bất đắc dĩ lắc đầu: nha đầu kia, quả tưởng tượng nếu có thể buốn bán trở thành bậc thầy, giúp nàng ngắt hoa cỏ làm tiền cơm?

      cho rằng An Ninh trong miệng hoa cỏ nhất định đó phải là hoa cỏ dại, nghĩ đến《Độc Điển》kia, cũng đoán được tâm tư trong lòng của nàng, nha đầu kia, đúng là biết cách ăn .

      《Độc Điển》kia là cái gì, mỗi thành phần công thức gồm nhiều loại độc dược phối lại với nhau, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy được?Nàng đúng là để mắt đến , đem chuyện khó khăn cố tình giao cho , nếu như nàng để mắt chính mình, như vậy, làm sao có thể làm cho nàng thất vọng?

      Cười khổ lắc đầu, nhìn thấy An Ninh vẫn còn nghiên cứu đọc《Độc Điển》, xem ra, muốn có "Tiền cơm" lần này nhất định phải bôn ba rồi!

      Mỗi buổi sáng, An Ninh đều ngồi ở phía trước cửa sổ, tầm mắt thể nào dời khỏi《Độc Điển》, ngẫu nhiên Quân Nhược nhìn thấy An Ninh, nhắm đôi mắt lại ngồi xuống, trong phòng, tất cả mọi thứ trở nên hài hòa, cho đến khi có thanh đánh vỡ tất cả yên tĩnh này.

      Chương mới nha @Ishtar. Cám ơn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :