1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 24: Lấy lùi làm tiến

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      An Ninh ra Khởi Thủy uyển, lúc qua Quỳnh Hoa viện, nghe thấy tiếng đàn du dương, mặc dù lộ ra non nớt, nhưng mơ hồ có thể nghe ra người này dụng tâm đánh đàn, có mẫu thân như Dương Mộc Hoan ngày đêm thúc giục , An Lan Hinh phải tập trung tinh thần để cố gắng làm cho mình trở nên xuất sắc hơn, nhớ tới kiếp trước, tam tiểu thư An Lan Hinh của An Bình hầu phủ, An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, ai có thể nghĩ nữ nhân ngây thơ này, vài năm sau, làm cho người ta khiếp sợ!

      Mày khẽ nhíu lại, An Ninh dừng lại cước bộ, theo tiếng đàn đến, vào Quỳnh Hoa viện, xa xa thấy An Lan Hinh mặc lam y ngồi trước cây ngọc cầm, còn chăm chú đánh đàn, cảm nhận được có người tiến vào, An Lan Hinh tâm tư ngẩn ra, thủ pháp nhất thời loạn cả lên.

      "Hinh Nhi? Làm sao vậy? hiểu chỗ nào sao ?" Trong phòng truyền ra thanh Dương Mộc Hoan trách cứ, An Lan Hinh mặt càng thêm hoảng loạn, phù trong tay ( phù: nốt nhạc) càng mất kết cấu, loạn thành mạch, càng như thế này, An Lan Hinh càng lo lắng.

      An Ninh xem ở trong mắt, đúng là vẫn còn là nha đầu non nớt, bất quá mới mười ba tuổi thôi! An Ninh bất động thanh sắc chậm rãi tới gần nàng ta, đứng sau lưng nàng ta, lúc nàng tới gần hiển nhiên làm cho An Lan Hinh càng thêm khẩn trương.

      An Lan Hinh sợ bị mẫu thân quở trách, dám dừng lại, đồng thời cảm thấy áp lực phía sau, trong lòng rối loạn, ngày thường, đều là nàng luyện cầm mình, hôm nay An Ninh đột nhiên xuất , khiến lòng nàng hơi khó chịu.

      Nàng đoán ra nhị tỷ muốn làm gì, đột nhiên, bàn tay tinh tế trắng nõn đặt dây đàn, An Lan Hinh nhíu mày, chỉ thấy cái tay kia dây đàn dao động, vốn điệu nhạc bị nàng làm rối loạn giờ hòa chung làn điệu của nhị tỷ, lại tạo ra mặt phong tình khác.

      An Lan Hinh trong lòng mừng rỡ, khắc cũng dám dừng lại, bám theo giai điệu của An Ninh, tiếp tục song tấu, càng về sau, trong lòng nàng sinh ra loại sùng bái đối với nhị tỷ, nàng hiểu, nhị tỷ luôn theo phía sau đại tỷ lại có kỹ năng đánh đàn tinh xảo như vậy, thậm chí còn vượt qua nhạc công dạy nàng đánh đàn.

      "Nhị tỷ, tỷ làm như thế nào vậy?" An Lan Hinh đè thấp thanh , sợ kinh động mẫu thân trong phòng.

      An Ninh thấy nàng ta lúc này thiên chân vô tà (ý chỉ ngây thơ có ác ý), trong lòng khỏi thở dài, cũng là thản nhiên cười, ghé vào bên tai nàng ta, nhàng câu gì đó, An Lan Hinh ánh mắt nhất thời sáng ngời, " sao?"

      "Đương nhiên là ."

      "Nhị tỷ có thể dạy cho Hinh Nhi sao?" An Lan Hinh vẻ mặt chờ mong.

      "Tất nhiên có thể, chẳng qua..." An Ninh có chút nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử, An Lan Hinh mặt lập tức xịu xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn lên An Ninh, "Chẳng qua cái gì? Nhị tỷ chỉ cần dạy cho Hinh Nhi, Hinh Nhi cái gì cũng có thể làm , Hinh Nhi... Có thể đem Tuyết Cầu mà Hinh Nhi thích nhất cho nhị tỷ..."

      An Lan Hinh xong, nhìn thoáng qua vật nằm bên chân mình mặt đất, vẻ mặt tiếc nuối, nhưng có thể luyện cầm giỏi, làm mẫu thân thất vọng, nàng cũng thể bỏ Tuyết Cầu .

      An Ninh thản nhiên cười, Tuyết Cầu là lúc sinh nhật mười hai tuổi của An Lan Hinh, An Bình hầu gia đưa cho nàng ta con chồn , cả người trắng như tuyết, vẫn là bảo bối mà An Lan Hinh thích nhất, nhưng nàng ta lại đem nó ra đổi, có thể thấy được An Lan Hinh muốn học tốt kỹ năng đánh đàn như thế nào, khiến Dương Mộc Hoan thích!

      " cần phải như vậy, nhị tỷ cần Tuyết Cầu của muội." An Ninh nhìn An Lan Hinh lúc này vẫn còn ngây thơ, làm cho người ta thương tiếc , chừng vài năm sau nàng ta...

      "Vậy tỷ muốn cái gì?" An Lan Hinh vừa nghe An Ninh cần Tuyết Cầu, nhất thời thở dài nhõm hơi, dù sao còn , tất cả tâm tình đều viết ở mặt.

      "Nhị tỷ cái gì cũng cần, chính là nhị tỷ tại thể dạy muội, bằng như vậy, đợi lát nữa muội đến lương đình trong hoa viên bên luyện cầm bên chờ tỷ, coi như là kiểm tra muội, muội cần phải chuyên tâm, đừng giống vừa rồi chỉ vì người quấy rầy, liền loạn lên, nếu muội có thể đàn làm tỷ hài lòng, tỷ dạy ngươi." An Ninh vỗ đầu nàng ta, giọng dặn dò .

      mặt An Lan Hinh lên tia xấu hổ, nhưng lại khó nén kích động trong lòng, ngừng gật đầu, "Được, Hinh Nhi nhất định chuyên tâm đàn, chờ nhị tỷ."

      An Ninh lại chỉ nàng ta ít kỹ xảo đánh đàn, sau đó ra khỏi Quỳnh Hoa viện, nhớ tới đại phu nhân, con ngươi của An Ninh trở nên thâm trầm.

      Vừa qua buổi trưa, Bích Châu mang về tin tức tam tiểu thư An Lan Hinh ở lương đình luyện cầm, An Ninh nhìn xem canh giờ, lại chờ hai nén hương mới đứng dậy hướng Cẩm Tú các của đại phu nhân đến, bên ngoài Cẩm Tú các, tiếng đàn của An Lan Hinh phá lệ ràng, An Lan Hinh dựa theo thủ pháp đánh đàn mà nàng dặn, nhàng dương dương tự đắc, ít vài phần non nớt, có vẻ hay hơn trước.

      An Ninh nghe vào trong tai, Lan Hinh nha đầu thông minh, nàng mới chỉ điểm chút, An Lan Hinh liền tiến bộ lớn như vậy, cũng khó trách vài năm sau, có thể có thủ đoạn như vậy!

      An Ninh dừng chút, cất bước vào Cẩm Tú các, đại phu nhân sớm chờ trong phòng, An Ninh vừa vào cửa, liền cảm giác được áp lực ùn ùn kéo đến trước mặt, vừa nhấc mắt, thấy đại phu nhân ngồi ghế quý phi, chuỗi hạt châu bằng mã não trong tay ngừng chuyển động, vẻ mặt sắc bén.

      " đâu? Chờ ngươi lâu như vậy!" Hai năm này đại phu nhân luôn ôn hòa với An Ninh, nhưng hôm nay Yên nhi bị thương, bà thể nào giả vờ từ ái được.

      "Ninh Nhi thỉnh an nương, Ninh Nhi mới vừa rồi đường, thấy tam muội đánh đàn, liền đứng nghe lúc, cho nên mới đến chậm, nương tức giận sao?" An Ninh nhanh cau mày lại, khúm núm như trước, vẻ mặt bất an.

      tiếng nương vừa ra khỏi miệng, lòng An Ninh liền xoắn sít lại chỗ, hận ý trào lên, lại bị nàng cố ý áp chế, hôm nay đại phu nhân nhận nàng kêu tiếng "Nương", cuối cùng ngày, nàng nhất định làm cho bà ta biết, tiếng "Nương" này của nàng phải dễ nhận lấy như vậy !

      Đại phu nhân có chút nhíu mày, cũng lưu ý tiếng đàn bay tới cách đó xa, mới vừa rồi bà còn kinh ngạc, rốt cuộc là ai khảy đàn, nghĩ tới là tiểu dã loại của tiện nhân tứ hồ ly kia !

      Trong lòng dâng lên tia hờn giận, nha đầu kia mới mười ba tuổi, kỹ năng đánh đàn giỏi đến vậy?

      Đại phu nhân nhìn thoáng qua An Ninh, mới vừa rồi, bà nghe Dĩnh Thu cùng Yên nhi chuyện tình ở mẫu đơn yến, An Ninh quả có thay Yên nhi cầu tình, nhưng cuối cùng hoàng hậu lại ưng thuận ân điển thay An Ninh chủ trì lễ cập kê, chuyện này, bà thể nào nuốt xuống được.

      Bảo bối Yên nhi của bà chịu thống khổ, sao có thể để cho nữ nhi của Vân Trăn chiếm tiện nghi?

      Mặc kệ "Mẫu đơn tranh diễm" kia rốt cuộc là ai động thủ, bà cũng cho An Ninh dễ chịu!

      Nhưng mà... Đại phu nhân nhìn An Ninh, nghe tiếng đàn du dương, đôi con ngươi thâm thúy có chút suy nghĩ, bưng chén trà bên cạnh lên, nhấp môi .

      "Nương là giận Ninh Nhi ở mẫu đơn yến thay tỷ tỷ chịu phạt sao?" An Ninh gắt gao cắn môi, quỳ mạnh mặt đất, "Đều là Ninh Nhi tốt, Ninh Nhi thay tỷ tỷ thêu 'Mẫu đơn tranh diễm' , nhưng Ninh Nhi cũng biết vì sao lại... Làm hại tỷ tỷ bị phạt, Ninh Nhi nguyện ý bị huỷ hai tay, cùng tỷ tỷ gánh vác thống khổ."

      Đại phu nhân tay bưng chén trà giật mình, giương mắt nhìn vẻ mặt chân thành của An Ninh, con ngươi căng thẳng, bà đúng là muốn hủy tay nàng ta, làm nàng ta cùng Yên nhi chịu đau, nhưng mà...

      Đại phu nhân buông chén trà, từ từ đến trước mặt An Ninh, còn lạnh lẽo như vừa rồi, đem An Ninh nâng dậy, vẻ mặt từ ái, "Đều là nữ nhi bảo bối của nương, tỷ tỷ ngươi như vậy , nương làm sao có thể nhìn ngươi cũng bị hủy hai tay?"

      "Nương... Ngươi trách Ninh Nhi? 'Mẫu đơn tranh diễm' kia..." An Ninh nhìn đại phu nhân, khuôn mặt gần trong gang tấc này, như mẫu thân từ ái, nhưng mà, nàng lại biết, sau khuôn mặt này cất dấu tâm tư hiểm ngoan độc như thế nào.

      Đại phu nhân quả nhiên hiểu được cân nhắc lợi hại !

      Nàng biết đại phu nhân bỏ qua, tính tình của bà ta, nhất định phải thấy nàng chịu đau như An Như Yên, bà ta mới có thể hết giận, cho nên, mới vừa rồi lúc vào cửa, liền câu như vậy, cố ý nhắc nhở đại phu nhân, nữ nhi của Dương Mộc Hoan là An Lan Hinh càng ngày càng tiến bộ hơn trước.

      Những phu nhân trong Hầu phủ này, xưa nay luôn lục đục với nhau, nàng dùng An Lan Hinh để kiềm chế đại phu nhân, đại phu nhân mặc dù muốn hạ ngoan thủ với nàng, cũng sợ ném chuột lại vỡ bình.

      Mà nàng lấy lùi làm tiến tự xin phế hai tay, buộc đại phu nhân buông tha ý niệm hạ thủ với nàng trong đầu, đại phu nhân là người khôn khéo, tay An Như Yên bị hủy, mà giờ bị Dương Mộc Hoan uy hiếp, bà ta làm sao dám hủy hai tay của nàng?

      "Sao có thể trách ngươi được? Là vận khí của Yên nhi tốt, chuyện này cho qua , về sau đừng nhắc lại nữa." Mặc dù mặt đại phu nhân đầy ý cười, trong lòng vẫn khó chịu nên lời, trời biết, bà muốn giết nữ nhi của Vân Trăn như thế nào, nhưng An Ninh là quân cờ quan trọng của bà, nha đầu này, tài hoa hơn người, bà muốn lợi dụng nàng ta thay Yên nhi của bà phô lộ, bây giờ còn phải thời điểm loại bỏ nàng ta!

      "Ân, Ninh Nhi biết." An Ninh mày khẽ nhíu, che khuất đáy mắt quang mang chợt lóe.

      Quân cờ?

      Nàng biết nàng là quân cờ của đại phu nhân, chẳng qua, đại phu nhân sợ là biết, quân cờ này biết bắt đầu từ lúc nào, thầm khống chế cục diện, ngày, quân cờ nhất định phản phệ, đem tất cả kỳ thủ tiêu diệt!

      Khi đó, là lúc bà vạn kiếp bất phục!

      Hết chương 24.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 25: Vân gia đại thiếu gia

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Cổng sau của An Bình hầu phủ, nam tử mặc tố y (tố y: quần áo màu trắng) lặng lẽ đóng cửa, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, thấy có người, liền nhanh chóng ra ngõ .

      Vừa nhìn, người này mặc dù dáng người nhắn, nhưng cử chỉ cùng khí chất giống như nam tử , bất quá, nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra đầu lông mày thanh tú, mặc dù là cố ý che dấu, nhưng vẫn nhìn ra là nữ giả nam trang.

      An Ninh thừa dịp hôm nay đại phu nhân vào phật đường trong phủ, An Như Yên nằm giường thể nhúc nhích, liền tìm cơ hội sai Bích Châu chỗ khác, mình ra Hầu phủ, thời gian này, nàng cẩn thận đánh giá , còn có rất nhiều tình cần nàng làm, Bích Châu mặc dù đối với nàng trung thành, nhưng dù sao vẫn là nha đầu đơn thuần, nếu cho nàng ấy biết được kế hoạch của mình, sợ dễ lộ ra manh mối trước mặt người khác, mạo hiểm như vậy nàng muốn thử!

      Thời gian gần đây nàng nhờ người ta hỏi thăm tin tức, hôm nay nhận được tin An Ninh chạy nhanh đến thành tây, bao lâu, ngôi miếu đổ nát liền xuất trước mặt nàng, con ngươi An Ninh co lại, dừng cước bộ chút, tiếp tục bước chân về phía trước.

      Ngôi miếu đổ nát này do hàng năm được tu sửa, lại bị tàn phá khủng khiếp, ngay cả ăn xin cũng lựa chọn nơi trong này, An Ninh tiến vào miếu đổ nát, mùi rượu gay mũi xông thẳng vào mặt, An Ninh nhíu mày, nhìn về phía nam nhân ngồi trong góc cầm bình rượu đưa vào miệng, con ngươi khỏi căng thẳng, mơ hồ lên tia tức giận.

      Quần áo rách rưới dơ bẩn, tóc xỏa tán loạn vai, y hệt bộ dáng của kẻ ăn xin, chỉ có khuôn mặt lộ ra kia, mơ hồ thấy được là nam tử tuấn tú.

      Nam tử giống như phát có mặt của An Ninh, tay cầm vò rượu dừng chút, rất nhanh đánh giá người tới phen, có chút nhíu mày, "Đây là địa bàn của ta, tiểu nương nếu muốn tá túc, đưa bạc liền có thể."

      Vừa mới xong, viên bạc vụn liền rơi mặt đất, nam tử vừa thấy, ngừng tiến lên, muốn đem bạc cầm trong tay, nhưng còn chưa chạm đến, bàn chân liền dẫm lên bạc vụn.

      " Vân đại thiếu gia ngày trước, phong lưu phóng khoáng Vân Cẩm công tử, hôm nay lại rơi vào kết cục thế này, lượng bạc liền có thể biến ngươi thành cẩu phủ phục dưới chân người khác sao?" An Ninh lạnh giọng mở miệng, có chút lưu tình, lời đầy sắc bén như đâm vào lòng người.

      Nam tử ngẩn ra, ha ha cười ra tiếng, thân thể tựa vào vách tường, "Vân gia đại thiếu gia làm sao ở đây? Càng có Vân Cẩm công tử! Công tử thiếu gia , sao có thể xuất tại ngôi miếu đổ nát này, nơi này chỉ có ăn..."

      "Ăn xin" hai chữ còn chưa xong, liền có cảm giác đau đớn mặt, bạt tai hung hăng đánh vào mặt , mắt nam tử lộ ra hung quang, sắc bén trừng mắt nữ tử phẫn nam trang phía trước.

      " cái tát này, là ta đánh thay cho những người chết oan của Vân gia!" An Ninh chống lại tầm mắt của , ánh mắt như đao, "Ngươi nhanh như vậy liền quên trăm mạng người của Vân gia là chết như thế nào sao?"

      Nam tử giật mình, còn chưa phản ứng kịp, lại bị bạt tai đánh vào má bên kia, dấu ấn năm ngón tay hồng ràng, lúc này đây, vẫn còn chưa hết khiếp sợ lại nghe thấy thanh nữ tử từ đỉnh đầu vang lên.

      " cái tát này ta là đánh thay phụ thân ngươi!" An Ninh cắn chặt hàm răng, hai tay siết chặt, "Kim bài miễn tử của Vân gia dùng người của ngươi, lại đổi lấy cái mạng ra gì, hừ, phụ thân của ngươi nếu biết được hôm nay ngươi chật vật cùng sa đọa, nhìn thấy ngươi tham sống sợ chết như thế, sợ là chết cũng nhắm mắt."

      Dứt lời, quả nhiên ánh mắt nam tử đột nhiên biến đổi, giống như phút chốc bị đánh tan , An Ninh xem ở trong mắt, khí thế vẫn sắc bén như trước, nàng biết, nếu hôm nay nàng muốn đánh tỉnh nam nhân này, chỉ như vậy là đủ , trong lòng hung ác phen, An Ninh chút do dự lại lần nữa đánh vào mặt nam tử...

      Ba tiếng, vang vọng toàn bộ miếu đổ nát, cái tát này, đáng lẽ nam tử này có thể tránh , chỉ là, lại mặc cho An Ninh đánh, ánh mắt đờ đẫn, tràn ngập bi thương.

      " cái tát này, ta là đánh thay cho chính ngươi!" An Ninh thu hồi tay, lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt, "Cả ngày sống mơ mơ màng màng, dùng rượu để huyễn hoặc chính mình, ngươi thấy có lỗi với ai hết sao? Ngươi là huyết mạch duy nhất của Vân gia, ngu xuẩn như vậy, tham sống sợ chết, bằng ngươi chết quách , vừa vặn hoàn toàn chặt đứt huyết mạch Vân gia."

      Những lời này giống như chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng nam tử, tay nam tử đột nhiên buông lỏng, vò rượu rơi xuống đất vỡ nát, mùi rượu tràn ngập tỏa ra.

      Chặt đứt huyết mạch? Cha dùng kim bài miễn tử duy nhất bảo hộ mệnh của , chính là vì muốn kéo dài huyết mạch của Vân gia, nhưng mà... Nghĩ đến những hành động của trong hai năm nay, nam tử thê lương rống to ra tiếng, làm cái gì vậy? Từ khi Đông Tần khai quốc tới nay, Vân gia chính là trong tứ đại thế gia, gia tộc vinh sủng, nhiều thế hệ cương liệt, thân thể chảy huyết mạch của Vân gia, hai năm này đúng là làm nhục Vân gia!

      làm sao xứng đáng với hơn trăm mạng người chết oan của Vân gia!

      "A..."

      Thảm án của Vân gia năm đó, nhìn máu của phụ mẫu, thúc bá cùng mọi người văng đầy đoạn đầu đài, từng thề, muốn thay Vân gia lấy lại công đạo, nhưng mà, hai năm này lại cố ý trốn tránh cùng trách nhiệm!

      thực xin lỗi phụ thân, càng thêm thực xin lỗi mọi người của Vân gia!

      An Ninh nhìn bộ dáng của , trong lòng biết, ba cái tát này, xem như đánh tỉnh , "Nếu muốn thay Vân gia lấy lại công đạo, hung chấn Vân gia, ba ngày sau, gặp ở ngôi đình cách thành tây mười dặm."

      An Ninh thản nhiên câu, liền xoay người xuất môn, nam tử lâm vào bi thống cùng tự trách, bỗng giương mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, có chút nhíu mày, "Ngươi là ai?"

      Nữ tử này tựa hồ biết rất nhiều chuyện, mà nàng có mục đích gì đây?

      An Ninh dừng lại cước bộ, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng, "Lần trước gặp mặt ở đại thọ lần thứ năm mươi của cậu, cũng là chuyện của năm năm trước, biểu ca đương nhiên nhớ ra."

      Nhưng nàng chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra Vân gia đại thiếu gia ngày trước, tuấn tú lịch , hăng hái  Vân Cẩm công tử có thể là phong lưu vô hạn, mà nàng bất quá chỉ là nha đầu mới mười tuổi.

      Nam tử thân thể ngẩn ra, nhìn nàng rời , nhãn tình sáng lên, điên cuồng cười phá lên.

      Ninh Nhi? Đúng là Ninh Nhi!

      Ha ha... Tốt, tốt! Tiểu nha đầu năm đó lại có thể quyết đoán như hôm nay, hổ là nữ nhi của Vân Trăn , hổ là chảy huyết mạch của Vân gia!

      "Ba ngày sau, ngôi đình cách thành tây mười dặm xin đợi đại giá của biểu muội."

      Lúc này nam tử giống như thấy được hy vọng, mơ hồ khôi phục vài phần phong phạm của Vân Cẩm công tử, trong mắt kiên định đồng ý, nhớ tới Ninh Nhi mới vừa rồi đánh mình ba cái tát, mặt đau đớn như trước, biểu muội tiếc dùng phương pháp như vậy đánh tỉnh , sao có thể phụ khổ tâm của biểu muội!

      Nghe được ước định từ phía sau truyền đến, mặt An Ninh lộ ra chút tươi cười.

      Muốn đấu cùng đại phu nhân, muốn báo thù cừu hận kiếp trước, muốn lay động địa vị của Ly vương, nàng phải gây dựng thế lực của chình mình, mới có thể chống lại những người đó!

      Vân đại thiếu gia, khôn khéo, tài trí hơn người, mười bảy tuổi đậu trạng nguyên, mười tám tuổi hỗ trợ cơ nghiệp Vân gia, năng lực của thể khinh thường, tại, từ trong tĩnh mịch tuyệt vọng vùng dậy, ngày sau nhất định trở thành cánh tay đắc lực của nàng!

      Hết chương 25.

      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 26: Nhớ kỹ nàng

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Gặp được Vân đại thiếu gia, cùng xác định điểm hẹn, An Ninh lập tức quay về Hầu phủ, thời gian này, An Lan Hinh luôn quấn quít lấy nàng, muốn nàng dạy nàng ta luyện cầm, nha đầu kia tuy rằng ngây thơ, nhưng sau lưng nàng ta còn có Dương Mộc Hoan am hiểu tính kế, mấy ngày nay, bà ta đều theo An Lan Hinh đến Thính Vũ hiên của nàng, sợ là phải có mục đích, nếu để cho bà ta biết mình ở trong phủ, nhất định lại tạo ra nghi vấn.

      Ngã tư đường ở kinh thành, đám đông qua lại, đột nhiên, lúc qua nơi, thân hình An Ninh dừng lại, nàng nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt luôn quan sát mình, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía ánh mắt kia, chỉ thấy hình bóng y phục chợt lóe, rồi để lại khung cửa trống rỗng.

      An Ninh nhíu mày, người kia là ai? Nàng khẳng định mới vừa rồi có người đứng bên cửa sổ, nàng cảm giác ánh mắt kia luôn theo dõi nàng... An Ninh trong lòng sinh ra tia cảnh giác, cảm giác kia làm cho người ta cảm thấy áp lực, tựa như ánh mắt người kia nặng tựa ngàn cân.

      An Ninh nhìn cửa sổ hồi lâu, vốn tưởng rằng người kia cố ý tránh , cũng lộ diện nữa, cũng lường trước được, lúc nàng thu hồi tầm mắt, trong cửa sổ trống rỗng lúc nãy liền xuất thân ảnh, An Ninh nhìn đến khuôn mặt kia, thân thể ngẩn ra, là —— Thần vương Thương Địch!

      Từ xa nhìn lại, miệng cười cách bỡn cợt có thể thấy được ràng, nhất là đôi mắt kia, sâu thấy đáy, lúc sáng lúc tối, biến hoá dị thường, giống như có thể đem nàng nhìn thấu, An Ninh chống lại tầm mắt từ xa, biết vì sao, thế nào cũng dời mắt được, đột nhiên, nàng thấy cặp môi kia chậm rãi khép mở.

      "Ta nhớ kỹ nàng."

      Tin tức tiếng động được truyền đến, An Ninh trong lòng cả khinh, mặc cho chính mình giờ phút này giả trang, nhất thời hoảng loạn cả lên, vội vàng thu hồi ánh mắt, rời ...

      lầu, trong gian phòng, Thương Địch nhìn nữ tử mặc nam trang bước rối loạn, trong mắt ý cười lóe ra, mới vừa rồi, trong lúc vô tình nhìn thấy nàng qua, mặc dù nàng mặc y phục nam tử, ngờ liếc mắt cái liền nhận ra nàng.

      Nữ giả nam trang xuất môn, nha đầu kia muốn làm cái gì đây?

      Vốn nghĩ xuất trong tầm mắt của nàng, nhưng khắc kia, lại muốn đùa giỡn nữ tử thú vị này, nghĩ đến phản ứng mới vừa rồi của nàng, Thương Địch mặt ý cười càng đậm... Mới vừa rồi nàng bối rối giống giả vờ, nàng cũng có thời điểm chân chính bối rối? Bộ dạng bối rối này, lại rất chọc người thương.

      "Đại khái tình huống là như thế này." Tô Cầm giương mắt, nhìn thấy Thương Địch mặt tươi cười, thực ràng, lực chú ý của có ở người mình, trong lòng dâng lên tia oán thầm, "Thần vương điện hạ, ngươi rốt cuộc có nghe ta hay vậy?"

      Tâm tư Thương Địch bị kéo trở về, mày cau lại, phải vì bị Tô Cầm oán thầm, mà là vì chuyện khác, cư nhiên thất thần! có ai so với biết chuyện mà Tô Cầm báo cáo là trọng yếu cỡ nào, mà lại thất thần ngay lúc này, đây là chuyện chưa từng phát sinh bao giờ!

      Nhưng mới vừa rồi... Trong đầu ra thân ảnh mảnh khảnh kia, con ngươi thâm thúy co lại, hiểu cảm giác trong lòng là gì, tại sao lại vì nàng ấy mà thất thần?

      "Dưới lầu có cái gì sao?" Tô Cầm nhíu mày, thân hình nhanh nhẹn di chuyển, rất nhanh đến bên cửa sổ, nghĩ muốn nhìn đến tột cùng có chuyện thú vị đến mức nào, lại có thể làm Thương Địch thất thần, đơn giản a.

      Vẻ mặt Tô Cầm hưng phấn, tìm kiếm chuyện khác thường ở dưới lầu, lại tìm được gì, trừ bỏ đám người qua lại, cũng có điểm gì khác, nhất thời, như quả bóng da bị xì hơi, cả người xìu xuống, cà lơ phất phơ ngồi ghế, vẻ mặt bất mãn, còn tưởng rằng có trò hay gì để nhìn, là lãng phí biểu cảm của .

      Thương Địch nhíu mày, cố gắng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, đến nhuyễn tháp bên trong gian phòng, vân đạm phong khinh mở miệng, "Bắc Yến bên kia tình huống như thế nào?"

      Nhắc tới chính , Tô Cầm nháy mắt thu hồi lại vẻ bất cần đời, "Đại hoàng tử Thương Dực thời gian trước thỉnh chỉ thành thân cùng Tây Lăng quốc Tuệ Mẫn công chúa, sợ là có chủ ý muốn liên minh cùng Tây Lăng quốc !"

      Con ngươi Thương Địch chợt lóe, lộ ra tia u quang, "Thành thân là việc vui, cũng là hỉ , hãy để 'Kinh Trập' thay ta đưa phần quà mừng đến đó !"

      Tô Cầm giật mình, đương nhiên hiểu được ý tứ của Thương Địch, để ‘Kinh Trập’ đưa quà mừng, vậy chắc loại quà này người thường khó có khả năng tiếp nhận.

      Nếu ‘Kinh Trập’ xuất , nhất định được chứng kiến huyết quang (huyết quang: quang cảnh đầy máu), xem ra, Bắc Yến đại hoàng tử muốn lợi dụng đám hỏi để kết minh cùng Tây Lăng, làm lớn mạnh thế lực của , sợ phải là chuyện dễ dàng !

      "Hy vọng lúc ta thành thân, ngươi phái Kinh Trập đến đưa quà mừng!" Tô Cầm lại khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ, đối với người bạn sinh tử chi giao này, thập phần hiểu biết, ngày thường nhìn có vẻ vô hại, ở thời khắc mấu chốt lại có thể quyết đoán để giành chiến thắng, vân đạm phong khinh, bất chấp sống chết của người khác

      Kinh Trập như là Tu la, người người đều là cao thủ, làm người ta nghe đến sợ mất mật, ngay cả là Tô Cầm có thể mình thắng mấy người, sợ cũng khó có thể ngăn cản cả bang nhân Kinh Trập cùng công kích, còn may, cùng chủ nhân Kinh Trập là bằng hữu, cần phải cùng bọn họ đối địch.

      "Nếu ngươi thành thân, quà mừng tất nhiên là thể thiếu được." Thương Địch thản nhiên mở miệng, vuốt ve chén trà trong tay, thay đổi ngữ khí hung ác nham hiểm vừa rồi, thêm vài phần ý cười.

      Tô Cầm khẽ nhíu mày đẹp, biết nghĩ cái gì, đôi mắt hoa đào nhất thời lóe lên, " đến thành thân, nhị tiểu thư của An Bình hầu phủ kia sắp cập kê , theo kinh nghiệm từng trải của ta, sau khi cập kê, số người tiến đến cầu thân nàng ấy, sợ là san bằng đại môn của An Bình hầu phủ ."

      Tô Cầm chưa có quên tiểu nha đầu kia, càng quên chuyện ngày ấy Thương Địch ở mẫu đơn yến bảo hộ nàng, lúc ấy cằm của đều rớt xuống đất , quen biết Thương Địch lâu như vậy, còn chưa thấy qua đối với nữ tử nào "Ôn nhu" như thế đâu!

      cẩn thận nhìn Thương Địch, hai mắt bỡn cợt, quả nhiên nhìn thấy tay cầm chén trà của Thương Địch run run, con ngươi trầm thêm vài phần, Tô Cầm cảm thấy như mình khám phá ra đại lục mới, tâm tình hung phấn, "Ta cảm thấy nha đầu kia tệ, thanh lệ thoát tục, so với đám quý nữ kệch cỡm kia, khiến người ta thích hơn, bất quá, nàng còn chưa cập kê, biết bớt lắp hay chưa? Nếu hảo hảo dạy dỗ vài năm..."

      Phanh tiếng, chén trà đập mạnh lên bàn, lập tức liền truyền đến thanh lạnh lùng của Thương Địch, "Nếu ngươi muốn nữ nhân, ngày mai hoàng thượng chắc chắn đưa vài mỹ nhân đến trong phủ của ngươi, ngươi chậm rãi hưởng thụ... Về phần nàng..." ( Tô Cầm chán sống rùi dám chọc Thương Địch)

      Nhớ tới nàng lúc nãy dám nhìn thẳng vào mắt , Thương Địch khóe miệng khẽ nhếch, cười khẽ, nha đầu kia, sợ là  người bình thường khó có thể nuốt xuống , Tô Cầm dù có khôn khéo, nhưng chưa chắc đánh bại được nàng!

      Bỏ lại câu, đẩy mành ra, dáng người cao ngất lập tức biến mất ở ngoài mành, lưu lại Tô Cầm còn kinh ngạc, suy nghĩ về lời mới vừa rồi của Thương Địch, bừng tỉnh tức , lập tức đuổi nhanh theo.

      "Uy, ta muốn được ngự ban mỹ nhân!" Tô Cầm lớn tiếng kêu, xem ra chạm phải râu hổ rồi , theo kinh nghiệm của , nếu là chạy nhanh xin lỗi, ngày mai nhất định có người đưa mỹ nhân tới, dù muốn cự tuyệt cũng được, bất quá, nghĩ đến cái gì, Tô Cầm lại dừng cước bộ, mặc cho Thương Địch càng chạy càng xa, mới vừa rồi còn vẻ mặt lo lắng, bây giờ lại quỷ dị cười.

      Trong đầu ra thân ảnh của An Ninh, chiết phiến vỗ lên đầu, "Liền làm như vậy ! An Ninh tiểu thư, đêm nay sợ là phải mượn ngươi dùng chút ."

      Lúc này, vừa trở lại Hầu phủ, An Ninh đổi lại thân nữ trang, trận rùng mình đột nhiên xẹt qua, theo bản năng nhớ tới Thương Địch, đôi mắt sâu lường được kia ở trong đầu thể xóa được, chắc biết mình nữ giả nam trang.

      "Ta nhớ kỹ nàng!"

      Mặc dù cách rất xa, nàng vẫn thấy ràng câu kia, điều này làm cho lòng của An Ninh khó chịu, kiếp trước, mặc dù nàng là Ly vương phi, cũng rất ít tiếp xúc với Thương Địch, cho dù có, đều bị khí thế của làm kinh sợ.

      Kiếp này, nàng mới cùng Thương Địch gặp qua hai lần, liền cảm thấy nam nhân này bí hiểm vượt xa lời đồn miêu tả về .

      nhớ kỹ nàng .

      Lòng An Ninh thấp thỏm yên, được nhớ kỹ, biết là tốt hay là xấu!

      Chương 26.
      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 27: Đêm thăm hương khuê

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Ban đêm, An Bình hầu phủ tĩnh lặng vô cùng, bóng đen lặng lẽ lẻn vào, tìm kiếm hồi, cuối cùng dừng lại bên ngoài Thính Vũ hiên.

      Tiếng bước chân , chậm rãi đẩy cửa phòng ra, xuyên thấu qua ánh trăng, người tới nhìn nữ tử nằm giường, hàng lông mày hơi nhíu, chậm rãi hướng tới gần mục tiêu, bình tĩnh như lại trong nhà mình, theo nhận thấy, lẻn vào phòng của nữ nhân tay chói gà chặt, với chuyện hề tốn nhiều sức, đột nhiên, dưới chân đụng phải cái gì, người tới có chút nhíu mày, vì quá kiêu ngạo nên có để ý, cũng ngờ được, nữ tử giường bừng tỉnh tự lúc nào, cảnh giác nhỉn .

      An Ninh nhắm hai mắt, mới vừa rồi sợi tơ mà nàng bố trí bị đứt!

      Từ sau khi trọng sinh, tâm tư của nàng càng kín đáo hơn, cảm giác cũng càng thêm nhạy bén, mặc dù ngủ, cả người vẫn cảnh giác , ở trong phòng nàng cũng bố trí vài thứ, chỉ cần có người tới gần, dù cho nàng ngủ , cũng có thể trong thời gian nhanh nhất tỉnh lại.

      An Ninh cảm giác được có người tới gần, nắm chặt chủy thủ (chủy thủ: dao găm) trong tay.

      Người tới ngồi ở mép giường, nương theo ánh trăng đánh giá vẻ mặt lúc ngủ của An Ninh, muốn đưa tay, lấy đá lửa thắp sáng lên, đột nhiên thanh chủy thủ sắc bén liền kề lên cổ , lưỡi dao sắc bén kề vào da thịt, lạnh lẽo dị thường, bất ngờ kịp phòng bị làm phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy An Ninh từ giường ngồi dậy, vẫn như cũ thể tin chuyện xảy ra trước mắt, Tô Cầm cư nhiên bị nữ tử cầm dao khống chế !

      quá mức khinh địch, khiến tiểu nha đầu này có cơ hội động thủ? Hay nữ tử này nội liễm vượt qua sức tưởng tượng của ?

      "Là ngươi!" An Ninh thấy mặt của , nhất là cặp mắt hoa đào kia thập phần đáng chú ý.

      " nghĩ tới người trời sanh tính tình nhát gan, luôn khúm núm với mọi người - nhị tiểu thư của An Bình hầu phủ ra có vài phần bản lĩnh!" Tô Cầm nhíu mày, giống như có đem thanh chủy thủ cổ để vào mắt, con ngươi tràn đầy hưng phấn, "Đây mới chính là con người của ngươi!"

      Nội liễm bình tĩnh, tâm tư kín đáo, lúc này nhìn thấy bình tĩnh cùng kiên nghị trong mắt của nàng, trong lòng liền có nhận định, khẳng định suy đoán lúc trước của chính mình, ngày ấy ở mẫu đơn yến nhị tiểu thư của An Bình hầu phủ khẩn trương cùng bối rối quả nhiên là giả vờ!

      An Ninh có chút nhíu mày, Tô Cầm này, hổ là người trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất Đông Tần quốc, là người khó giải quyết!

      bị nhìn ra manh mối, nàng liền thèm che giấu nữa, học bộ dáng của , nhíu mày, "Cầm công tử đại danh lừng lẫy, nhưng lúc đêm hôm thế này lại làm việc ám muội như vậy , còn làm ta tưởng là bọn đạo chích!"

      Tô Cầm giật mình, khóe miệng hơi co rút, vừa mở miệng đầy đao kiếm sắc bén đâm chọc !

      Nghĩ đến mục đích của chính mình, con ngươi Tô Cầm co lại, An Ninh là con át chủ bài của , có thể hay xóa ý niệm thỉnh cầu hoàng thượng ban thưởng mỹ nữ cho trong đầu của Thương Địch,  toàn nhờ vào An Ninh, khỏi lần nữa đánh giá
      An Ninh, sắc sảo của nàng, so với tiểu thư khuê các nhát gan yếu đuối thú vị hơn nhiều .

      Chính là, nàng vì sao phải ngụy trang chính mình? Tô Cầm trong đầu dâng lên nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền hiểu được, sống trong đại gia tộc, khắp nơi đều nhìn thấy khói thuốc súng, nàng là nữ tử nhu nhược, nếu che dấu chính mình, sợ là rất nhanh bị những con thú dữ tàn độc xung quanh ăn tươi nuốt sống, An Ninh này có vài phần thông minh.

      Bất quá, lại muốn biết, rốt cuộc nàng dấu mình bao nhiêu, bộ dáng của nàng ra sao?

      "Cầm công tử nếu nhầm đường, nhanh trở về ! Việc hôm nay, coi như có xảy ra." An Ninh dời chủy thủ, vì Tô Cầm có địch ý với nàng, mà trong lòng nàng còn có suy tính khác.

      Con ngươi Tô Cầm sáng ngời, ha ha cười ra tiếng, "Ngươi muốn cùng ta trao đổi điều kiện, giữ bí mật lẫn nhau phải ?"

      Nha đầu này, đúng là có chút đầu óc!

      Con ngươi An Ninh ngẩn ra, thản nhiên mở miệng, "Hay là Cầm công tử muốn tình truyền ra ngoài? Cầm công tử là người phong lưu phóng khoáng, nếu bị chụp ô danh là đạo chích lên đầu, sợ là đáng đâu."

      " Còn nếu là ta cho người ta biết, nhị tiểu thư của An Bình hầu phủ nhát gan yếu đuối là giả, khôn khéo trí tuệ là , ta nghĩ qua mấy ngày, các phu nhân trong quý phủ đều đem mũi dùi trực tiếp chỉ hướng ngươi, các nàng lưu lại tai hoạ ngầm như ngươi." Tô Cầm chút nhượng bộ, cẩn thận lưu ý thần sắc của An Ninh, thấy sắc mặt nàng như thường, mặt lại thêm vài phần ý cười.

      "Tốt! Vậy Cầm công tử cứ cho các nàng biết." An Ninh hơi nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu.

      An Ninh như thế làm cho sắc mặt Tô Cầm cứng đờ, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy bộ dáng bối rối của nàng, hay có thể làm cho nàng van cầu mình, vậy tốt nha, nhưng mà... Nha đầu này, đúng là thể đối phó theo lẽ thường được!

      Tốt! liền thích tính tình như vậy!

      "Ha ha... Ta như thế nào có thể để những nữ nhân đó làm khổ ngươi?" Nháy mắt, Tô Cầm khôi phục lại vẻ cà lơ phất phơ, vẻ mặt điên đảo chúng sinh cười tươi, An Ninh nhìn kiểu cười này, trong lòng sinh ra cảm giác lành lạnh, người này trong lòng lại đánh chủ ý gì đây?

      " bằng như vậy, ngươi giúp ta cái việc, ta liền thay ngươi giữ bí mật, thế nào?" Trong bóng đêm, con ngươi xảo quyệt của Tô Cầm có chút chuyển động, thầm tính toán.

      " biết nữ tử yếu đuối như An Ninh, sao có thể giúp được Cầm công tử." An Ninh thản nhiên mở miệng, trong lòng vẫn luôn cảnh giác .

      "Hắc, có việc ngươi có thể giúp!" Tô Cầm đột nhiên bắt lấy tay cổ tay nàng, ràng chính là điệu bộ giúp cũng phải giúp, huống hồ, nghĩ đến cái gì, Tô Cầm tay khoát lên bên hông của nàng, dễ dàng ôm lấy nàng, tiếp theo cầm lấy áo choàng treo bên cạnh, khoác lên người An Ninh.

      Đợi cho cả người bị thô lỗ vác vai, mới nghe được thanh làm người ta hận nghiến răng nghiến lợi lại truyền đến.

      "Đừng quên ngày ấy ở mẫu đơn yến, ngươi còn thiếu ta nhân tình, bất quá thôi... Nhất mã về nhất mã ( việc đổi việc), việc này chỉ dùng để đổi lấy điều kiện thay ngươi giữ bí mật, còn việc kia ngươi nhớ kỹ cho ta!" Ngữ khí lộ ra vẻ thoải mái, Tô Cầm tâm tình tốt, theo suy đoán của , tình ngày hôm đó có thể rút lại rồi a.(ý ấy là chuyện bị ban mỹ nhân nha mn)

      An Ninh khóe miệng khỏi co rút, Tô Cầm này... Ngay cả nàng cũng nhịn được trong lòng muốn chửi bậy, nhất thời hối hận mới vừa rồi vì sao mình đâm chủy thủ vào cổ , kết liễu mạng của !

      Hai thân ảnh chạy quanh khắp Hầu phủ, mà Tô Cầm lúc này hưng phấn, nên lưu ý, lúc ngang qua nơi, có mấy ánh mắt chú ý tới bọn họ...

      "Đó là ai?" Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan mới từ nơi ở của Tần Ngọc Song trở về, cũng ngờ lại nhìn thấy có người khiêng người chạy ra ngoài cửa, nhất thời cảm thấy tình tầm thường.

      "Phương hướng này... phải là Thính Vũ hiên bên kia chứ..." Nha hoàn thiếp thân Xuân Cúc của Dương Mộc Hoan kêu lên, mặt lộ vẻ lo lắng, cho dù đó là ai, cũng đều bị bắt rồi a! Thính Vũ hiên bên kia, chỉ có nhị tiểu thư cùng nha hoàn Bích Châu của nàng ta ở đó, người bị khiêng là ai, chuyện quá ràng rồi .

      "Nha, nhị tỷ... Mau, mau coi nhị tỷ có xảy ra chuyện gì ." Gương mặt An Lan Hinh lộ vẻ vội vàng, muốn chạy về hướng Thính Vũ hiên, lại bị tứ phu nhân giữ chặt, nghi hoặc quay đầu nhìn mẫu thân, "Nương, mau tới chỗ nhị tỷ a."

      "Nhìn cái gì? Có thể có chuyện gì chứ? Lúc này , còn phải là làm phiền nhị tỷ ngươi nghỉ ngơi!" Dương Mộc Hoan giọng trách mắng, đáy mắt lại lên chút quỷ sắc.

      "Nhưng mà..." An Lan Hinh vẻ mặt đau khổ, muốn gì, lại nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, nàng liền sợ hãi , chỉ có thể yên lặng cúi đầu, đáy lòng như trước lo lắng có tiêu tán.

      "Xuân Cúc, ngươi mau chạy theo, dọc đường nhớ để lại kí hiệu, cũng đừng làm cho người ta phát ." Dương Mộc Hoan giọng dặn dò, liếc nhìn Xuân Cúc, Xuân Cúc liền lập tức đuổi theo, Xuân Cúc là tâm phúc của bà, trước đây theo phụ thân nàng ta tập võ được thời gian, sau đó cha nàng ta chết, nàng ta bị mụ buôn người mua bán lại khắp nơi, trăn trở mới đến được An Bình hầu phủ, lúc trước Dương Mộc Hoan vì coi trọng nàng ta có chút võ công cơ bản, mới cho nàng ta làm nô tỳ thiếp thân của mình, nay rốt cuộc có công dụng.

      Con ngươi Dương Mộc Hoan co lại, vẻ mặt tính kế khó che giấu, ánh mắt liếc nhìn nha hoàn Mai Hương của An Lan Hinh, ghé vào tai Mai Hương nhàng câu gì, Mai Hương liền lĩnh mệnh làm, xem phương hướng kia, đúng là chạy thẳng đến Khởi Thủy uyển của An Như Yên.

      "Nương... Nhị tỷ..." An Lan Hinh ngửa đầu nhìn Dương Mộc Hoan, vì sao mẫu thân hành động như vậy, người bảo Mai Hương Khởi Thủy uyển làm gì? Là muốn tìm đại tỷ sao? Nhưng mà Thính Vũ hiên coi nhị tỷ mới là quan trọng nhất nha... An Lan Hinh trong lòng rối rắm vô cùng, nhưng vẻ tươi cười mặt của mẫu thân, nàng từng thấy qua, hình như ngầm mưu tính chuyện gì.

      "Hinh Nhi, ngoan, sắc trời còn sớm, nhanh trở về nghỉ ngơi, về phần nhị tỷ của ngươi..." Con ngươi Dương Mộc Hoan co lại, ý cười ở khóe miệng càng phát ra lãnh, " cần chúng ta phải lo lắng, tự nhiên có người tìm nàng!"

      Hết chương 27.

      P/s: Ta mún edit 1 bộ xuyên , điền văn mà ko bik mn có ủng hộ ko??? Nếu có giơ tay nha... (^_^)/

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 28: Mẹ con nham hiểm

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Khởi Thủy uyển.

      Từ khi tay An Như Yên bị thương, đại phu nhân liền từ Cẩm Tú các chuyển đến Khởi Thủy uyển, mỗi đêm đều nghỉ ngơi nhuyễn tháp trong phòng của An Như Yên, rời bước chiếu cố cho nữ nhi bảo bối của bà, bà cố gắng mời rất nhiều đại phu, mỗi người tới đều mang đến hy vọng, nhưng cuối cùng đều lắc đầu thở dài rời .

      Bị hình phạt kẹp đầu ngón tay, làm sao có thể hoàn toàn chữa khỏi ?

      "Vân Trăn... Tiện nhân... Dựa vào cái gì ngươi có thể làm chính thất phu nhân, ta lại thể? Ha ha... Đốt chết ngươi... Đốt chết ngươi..." Đại phu nhân ngủ nhuyễn tháp miệng ngừng la to, vẻ mặt kích động vặn vẹo, lát sau, mi tâm của bà nhăn càng chặt hơn, vẻ mặt bất an, hai tay ngừng quơ loạn trung, " được tìm ta... Đừng đến quấn quít lấy ta... A... cần..."

      "Nương..." An Như Yên bị đánh thức từ giường xuống, mượn sức lực ở khuỷu tay, lay tỉnh đại phu nhân, vẻ mặt lo lắng, "Nương, người lại nằm mơ thấy ác mộng à?"

      Vừa thức giấc gương mặt đại phu nhân đầy mồ hôi, ngực kịch liệt phập phồng , giống như còn bị giam trong cơn ác mộng, túm chặt lấy An Như Yên ở trước mặt, "tiện nhân Vân Trăn chết còn chịu buông tha ta, ta ngủ mà nàng ta còn tới tìm để báo thù, nàng ta muốn ta nợ máu trả bằng máu, làm sao bây giờ? Con xem, tay con, có phải hay bị linh hồn của nàng ta quấy rối?"

      Thời gian gần đây, mỗi đêm bà ngủ an bình, vốn tưởng rằng Lăng Vân Tự, mọi chuyện chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà, mấy ngày nay ác mộng càng làm bà sợ hãi, mới vừa rồi, bà mơ thấy Vân Trăn bóp chặt cổ của bà, muốn bà đền mạng, cho dù ngày thường bà rất trấn định, giờ phút này cũng khó dấu được vẻ bối rối cùng sợ hãi.

      "Nương... Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, bà ta chết, còn có thể làm cái gì?" An Như Yên thân thể ngẩn ra, vừa nhìn tay chính mình, tâm tràn đầy cảm giác cam lòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, con ngươi ngưng tụ lại chút tàn khốc, " bằng lần sau mời đạo sĩ, đem bà ta trừ bỏ hoàn toàn, chết còn quấy rối người khác, phải khiến cho bà ta ngay cả quỷ đều làm được!"

      Đại phu nhân như được điểm tỉnh, sâu hô hấp mấy hơi, sợ hãi trong mắt chậm rãi hóa thành sắc bén, "Đúng, phải khiến cho nàng ta ngay cả quỷ đều làm được, xem nàng ta làm sao còn dám quấn lấy ta!"

      "Theo con thấy, nên đem An Ninh xử lí cùng thể , cho hai mẹ con bà ta cùng đoàn tụ, hừ, nha đầu kia, giữ lại sớm hay muộn cũng thành tai họa." Con ngươi An Như Yên căng thẳng, mỗi lần nhìn tay chính mình, nàng đều nghĩ đến chuyện An Ninh đàn hay, viết chữ đẹp, lại có kỹ năng thêu xuất sắc, mỗi lần nàng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận thể làm tay của An Ninh cũng bị hủy giống như nàng.

      Sau khi bình ổn sợ hãi, đại phu nhân khôi phục lại vẻ nội liễm, bà đương nhiên biết trong lòng An Như Yên khổ sở, ngay cả bà cũng có ý niệm muốn phế bó hai tay của An Ninh, nhưng mà, An Ninh vẫn còn giá trị để cho bà lợi dụng, hủy thể được!

      "Yên nhi, an tâm , nữ nhi của Vân Trăn chỉ xứng làm quân cờ của chúng ta, đợi đến lúc nàng ta vô dụng , đương nhiên cần cố kỵ nữa , đến lúc đó, con muốn nàng ta như thế nào làm như thế đó, ngay cả moi tim của nàng ta, nương cũng làm cho con." Đại phu nhân cười lạnh, Vân Trăn, đến lúc đó nữ nhi của ngươi muốn thành quỷ cũng thể!

      An Như Yên vừa nghe, trong lòng muốn thử xem sao, hừ, nha đầu chết tiệt kia, hai năm trước dìm chết ngươi được, đến lúc đó An Như Yên ta nhất định phải tự tay giết chết ngươi!

      Mẹ con hai nhìn nhau, ác độc trong mắt giống hệt nhau.

      "Đại tiểu thư..." Ngoài phòng truyền đến thanh của Dĩnh Thu, hai mẹ con nham hiểm nhíu mày lại, nghe thấy thanh của Dĩnh Thu có chút dồn dập, đại phu nhân mi tâm hơi nhíu, " trễ thế này, có chuyện gì?"

      Ngoài phòng Dĩnh Thu nghe được là đại phu nhân trả lời, dừng chút, giống như suy tính rốt cuộc có nên bẩm báo hay , nhưng nghĩ đến tin tức của Mai Hương, cuối cùng vẫn mở miệng, "Nhị tiểu thư bên kia... Hình như xảy ra chuyện."

      An Như Yên vừa nghe An Ninh gặp chuyện may, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, "Nàng gặp chuyện may, ngươi hoảng sợ làm gì? Nàng chết rồi mới tốt!"

      "Nhị tiểu thư bị người ta bắt , hình như người đó là người nam nhân, nô tỳ nghĩ nhị tiểu thư bị nam nhân bắt cóc, nhất định phải là chuyện tầm thường, lúc này nửa đêm, tình ngay lý gian..." Dĩnh Thu có ý chỉ điểm, mới vừa rồi theo miêu tả của Mai Hương, có thể là ái muội đến cực điểm, nếu nhị tiểu thư cùng nam nhân kia có gian tình, với tâm tư của đại tiểu thư, sợ là bỏ qua cơ hội có thể làm nhị tiểu thư khổ sở.

      Quả nhiên, vừa nghe Dĩnh Thu như vậy, con ngươi An Như Yên sáng ngời, nàng lo tìm thấy được nhược điểm của An Ninh, An Ninh lại tự nộp mình đến chỗ nàng, hừ, "Còn mau cho người ta tìm, nhị tiểu thư của Hầu phủ bị người bắt là chuyện lớn, mà bây giờ mới bẩm báo, nếu muội muội của ta xảy ra chuyện gì, bổn tiểu thư nhất định tha cho bọn hạ nhân các ngươi."

      An Như Yên trong lòng kích động nên lời, nhưng khi nhìn hai tròng mắt của đại phu nhân, nhìn thấy bên trong thâm trầm, An Như Yên giật mình, nương đồng ý nàng làm như vậy sao?

      "Nương..." An Như Yên giọng kêu lên, mang theo ý tứ hàm xúc cầu xin.

      Đại phu nhân như hiểu được tâm tư của nàng, thở dài, " ! Nhưng phải nhớ kỹ, con làm cái gì đều có thể, nhưng mạng của nàng ta còn dùng được, huống hồ, con là thân tỷ tỷ của nàng ta, thể cho nàng ta biết con có ác ý với nàng ta, hiểu chưa?"

      Yên nhi cam tâm, bà biết, chỉ sợ là buồn muốn chết, làm cho nàng hết giận cũng tốt, huống hồ... Nghĩ đến mới vừa rồi Vân Trăn quấy phá giấc ngủ của bà, trong mắt đại phu nhân xẹt qua tia ngoan ý, hừ, tiện nhân Vân Trăn kia cho bà dễ chịu, bà liền làm cho nữ nhi của nàng ta cũng dễ chịu!

      An Như Yên trong lòng vui vẻ, đương nhiên hiểu ý tứ của đại phu nhân, "Mẫu thân yên tâm , làm chuyện sai nhất đinh phải phạt, nhưng con ra tay quá nặng đâu!”

      Bất chấp vết thương tay, kêu Dĩnh Thu tiến vào, hầu hạ nàng mặc xiêm y vào, nếu muốn bắt được nhược điểm của An Ninh, nàng đương nhiên muốn tự thân xuất mã, trò hay như thế này, nàng làm sao có thể bỏ qua?

      Trước khi xuất môn, An Như Yên như nghĩ tới cái gì, trong mắt lên chút tà ác, "Dĩnh Thu, bảo nha hoàn đánh thức mọi người dậy, cùng tìm nhị tiểu thư."

      Hừ, An Ninh có tài hoa sao? Nếu thanh danh của nàng ta bị hủy... Như vậy tài hoa của nàng ta cũng chỉ có thể mặc cho nàng lợi dụng !

      "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sớm phân phó, nay mọi người trong Hầu phủ sợ là đều tỉnh giấc." Khóe miệng Dĩnh Thu khẽ nhếch, nàng hầu hạ đại tiểu thư nhiều năm như vậy, tâm tư của đại tiểu thư, nàng có thể đoán ra vài phần, sở dĩ nàng có thể trở thành nha hoàn nhất đẳng của đại tiểu thư, chút thông minh này của nàng là thể thiếu được.

      "Ha ha... Quả hổ là nha hoàn của An Như Yên ta, tâm tư trí tuệ như vậy, so với nha hoàn Cầm Phương chết tiệt kia mạnh hơn nhiều." An Như Yên ra đến bên ngoài Khởi Thủy uyển, quả nhiên nghe thấy được tiếng náo động từ khắp nơi truyền đến, xem ra, người tỉnh dậy cũng thiếu a!

      An Như Yên nhất thời tâm tình tốt, hừ! An Ninh a An Ninh, lúc này nếu bắt được ngươi cùng người nọ có gian tình, ta nhất định lột da ngươi ra!

      Hầu phủ vốn yên tĩnh, nháy mắt nhốn nháo lên, biết ai truyền tin tức, tìm thấy nhị tiểu thư, hạ lệnh cho mỗi người phải cùng tìm nhị tiểu thư, hạ nhân dù cho buồn ngủ mông lung, vẫn phải uể oải thức dậy tìm người.

      Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song vội vàng mặc y phục ra sân, xa xa nhìn thấy thân ảnh của tứ phu nhân Dương Mộc Hoan, lập tức chạy tới.

      "Tứ tỷ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Tần Ngọc Song còn chưa biết tình hình, nàng vừa mới ngủ bao lâu, bị đánh thức, nhìn tình cảnh trước mắt, phải là Hầu phủ xảy ra chuyện lớn rồi chứ?

      "Nhị tiểu thư mất tích, nếu , sao mọi người đều phải tìm chứ!" Dương Mộc Hoan nhíu mày lại, che khuất quang mang nơi đáy mắt, quả nhiên mượn tay của An Như Yên, có thể trong thời gian ngắn nhất, đem chuyện này huyên náo làm cho toàn phủ đều biết.

      "Nàng chỉ mất tích thôi, có cần điều động nhân lực như vậy ?" Tần Ngọc Song mi tâm nhíu lại, bị mọi người đánh thức mà cảm thấy tức giận, nhị tiểu thư có địa vị gì trong quý phủ, nàng cũng phải biết!

      "Ngũ muội, lão gia có trong phủ, nếu nhị tiểu thư có chuyện gì, chúng ta biết ăn như thế nào với lão gia? Nhìn ... Đại tiểu thư đều tự mình tìm, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục trở về ngủ?" Dương Mộc Hoan thản nhiên liếc nàng cái, Tần Ngọc Song này, nếu lát nữa bỏ lỡ kịch hay, cũng đừng có trách bà!

      thèm để ý tới Tần Ngọc Song, Dương Mộc Hoan nhìn thấy An Như Yên, lập tức đuổi theo, "A, tay đại tiểu thư còn bị thương, chuyện tìm nhị tiểu thư, giao cho chúng ta tốt rồi, ngươi cần gì tự mình..." Tiếp nhận ánh mắt sắc bén của An Như Yên, Dương Mộc Hoan lập tức im miệng, nịnh nọt cười cười, "Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đúng là tỷ muội tình thâm a!"

      Hừ, trong lòng Dương Mộc Hoan hừ lạnh, An Như Yên tưởng mình là ai! Nếu nàng ta nể mặt, bà ngáng chân nàng ta khắp nơi , xem ai té đau hơn!

      Đạt được mục đích, Dương Mộc Hoan nhớ đến việc phân phó Xuân Cúc làm ký hiệu, con ngươi co lại, bà còn muốn đem An Như Yên dẫn qua nha!

      Suy nghĩ xong, ánh mắt Dương Mộc Hoan co lại, giả vờ như nhìn thấy cái gì, lập tức kêu lên, "Nha, kia phải là khăn thêu của nhị tiểu thư sao? Mau, mau xem chút..."

      Hết chương 28.

      text-decoration: underline']P/s: Chưa bik khi nào mới đào hố mới nên mn cứ chờ nha!!!!

      tart_trung, Bạch Phụng, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :