1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 19: Bức nàng ta nhận tội

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      An Như Yên nhìn "Mẫu đơn tranh diễm" lúc trước còn được hoàng hậu thưởng thức ca ngợi xem như bảo bối nằm trước mặt nàng, trong lòng càng biết chuyện gì xả ra, nàng nhất thời ý thức được, hoàng hậu tức giận phải vì nàng xin chỉ tứ hôn, mà là bức "Mẫu đơn tranh diễm" trước mặt này !

      "Mẫu đơn tranh diễm" rốt cuộc là sai ở đâu? An Như Yên trong lòng khó hiểu, những người khác cũng nghi hoặc, bất quá, rất nhiều quý nữ có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nhìn An Như Yên, mặc kệ hoàng hậu rốt cuộc tức giận là vì cái gì, các nàng chỉ có thể đoán được là, mới vừa rồi đệ nhất tài nữ còn dào dạt đắc ý, nhận mọi ca ngợi, sợ là gây họa rồi !

      Mới vừa rồi còn tưởng rằng An Như Yên chiêu này cứu vãn được chuyện lúc trước, lần nữa chiếm được tán thưởng của hoàng hậu, ngờ, lại tiếp tục gặp nạn !

      An Như Yên vội vàng đem "Mẫu đơn tranh diễm" cầm tay, cẩn thận xem xét, bộ tác phẩm xuất sắc, hoàn mỹ chê vào đâu được, tìm thấy tỳ vết nào, An Như Yên nhanh cau mày, bất chấp mọi thứ, mở miệng hỏi, "Hoàng hậu nương nương, biết Yên nhi làm sai cái gì, chọc hoàng hậu nương nương tức giận?"

      "Hừ! Sai cái gì? Hôm nay là mẫu đơn yến, bản cung tâm tình vốn vô cùng tốt , tâm ý của các gia quý nữ, đều làm cho bản cung cảm nhận được ấm áp, chỉ mình ngươi, An Như Yên hầu phủ đại tiểu thư, bức 'Mẫu đơn tranh diễm' là thêu hoa mẫu đơn nhưng lại đổi thành hoa thược dược, đem thược dược trở thành mẫu đơn đưa cho bản cung, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì ?" Hoàng hậu ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt trầm, cả người tản ra uy nghi lẫn tức giận, càng làm cho tâm người ta sinh ra e ngại.

      Thược dược?

      Mọi người vừa nghe, nhất thời mặt lộ vẻ kinh ngạc, An Như Yên cẩn thận nhìn 'Mẫu đơn tranh diễm' trong tay, vốn sắc mặt kích động tái nhợt, càng thêm trắng bệch vô sắc, toàn thân nhịn được run run, này... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ràng là mẫu đơn, nhưng vì sao nhìn kỹ, lại biến thành thược dược!

      Chỗ rất kia, nếu như nhìn kỹ, còn nhìn ra cái gì, thế nhưng...

      Minh Nguyệt công chúa tiến lên tìm tòi đến cùng, cẩn thận đánh giá, rốt cục cũng nhìn ra manh mối, nhìn An Như Yên quỳ, nhất thời lòng tràn đầy lửa giận, thèm giữ thể diện cho nàng ta, "Hừ! Đệ nhất tài nữ ngay cả thược dược cùng mẫu đơn đều phân biệt được, ra sợ là có người tin tưởng! Bản công chúa nhận thấy, ngươi ràng cố ý làm như vậy."

      Mẫu đơn và thược dược là hai loại hoa rất đẹp, cực kỳ giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ, có chút khác biệt , "Mẫu đơn tranh diễm" trong tay An Như Yên, nhìn thoáng qua, quả cực kỳ giống mẫu đơn, nhưng màu lá cây đậm hơn nhiều, điều này chứng tỏ đây phải là mẫu đơn, mà là thược dược.

      Mẫu đơn là vua của các loài hoa, mà thược dược chỉ giống vẻ ngoài, hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ,  tương xứng cùng Hoa Vương mẫu đơn, mà phải là thược dược!

      Mới vừa rồi An Như Yên phen lấy lòng hoàng hậu, giờ phút này xem ra, dụng tâm kín đáo, nàng là ám chỉ hoàng hậu chỉ giống vẻ bề ngoài của mẫu đơn thôi!

      An Như Yên cũng biết hậu quả nghiêm trọng của việc này, trong lòng càng thêm bất an.

      ", phải... Thần nữ biết..." An Như Yên cuống quít lắc đầu, vội vàng muốn giải thích, thế nhưng, nàng lại biết giải thích từ đâu, phải nàng thêu , ràng là An Bình, theo bản năng nhìn về phía An Bình, chỉ thấy vẻ mặt của An Bình cũng nghi hoặc, lại giống như áy náy, giống như nàng ta cũng biết vì sao thành như vậy.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng nên làm gì bây giờ? An Như Yên cố gắng nghĩ cách thoát thân, nhưng mà, càng nghĩ, trong lòng càng bối rối thôi, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, càng làm nàng như con kiến bò chảo nóng, lúc này, ai có thể cứu nàng?

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì, An Như Yên nhìn về phía Uyển quý phi bân cạnh hoàng đế, nhưng Uyển quý phi lại thản nhiên tránh ánh mắt của nàng, An Như Yên trong lòng thất vọng, biết Uyển quý phi thay nàng cầu tình .

      " biết? Mới vừa rồi ngươi còn ngươi thức mấy đêm mới hoàn thành bức tranh thêu này, như vậy, mấy đêm này ngươi cùng bức 'Mẫu đơn tranh diễm' chung chỗ, ngươi còn dám ngươi biết?" Minh Nguyệt công chúa buông tha, An Như Yên này, ngày thường tuy rằng đối nàng cẩn thận lấy lòng, nhưng danh hiệu đệ nhất tài nữ, quả rất ngứa mắt, rốt cục bắt được nhược điểm của nàng ta, nàng dễ dàng bỏ qua, "An Như Yên, ta xem ngươi là cố ý muốn mượn 'mẫu đơn tranh diễm giả' này ý mẫu hậu ta xứng với vua các loài hoa, xứng làm mẫu nghi thiên hạ!"

      Oanh tiếng, phía đại điện, nhất thời nổ tung, Minh Nguyệt công chúa phán tội danh này, đúng là a!

      Mọi người nhìn về phía hoàng hậu, lúc này sắc mặt bà trầm vô cùng.

      " phải như thế, thần nữ cũng biết vì sao như vậy... Thần nữ..." An Như Yên cũng nghĩ tới, mới vừa rồi còn được tâng bốc lên tận mây xanh, hưởng thụ khoái cảm cao cao tại thượng, giờ phút này, nàng lại rớt xuống địa ngục, Minh Nguyệt công chúa đổ tội danh này lên nàng, như mũi nhọn, hung hăng cắm trong lòng nàng, càng giận hơn là, nàng thể trốn tránh, ai cứu nàng, thay nàng cầu tình!

      An Bình nhìn An Như Yên bối rối bất lực, trong lòng dâng lên tia khoái ý, kiếp trước, nàng chưa bao giờ thấy An Như Yên hoảng sợ như thế, nàng ta luôn dẫm nát lên thân thể của nàng, thuận buồm xuôi gió, nhưng dù là như vậy, nàng ta cũng buông tha cho tánh mạng của nàng, thậm chí còn làm đứa con chưa sinh ra của nàng...

      Con ngươi căng thẳng, An Bình hít thở sâu hơi, thản nhiên nhíu mày, nếu An Như Yên còn nhận tội, vậy nàng đẩy nàng ta phen!

      "Hoàng hậu nương nương, phải lỗi của tỷ tỷ, 'Mẫu đơn tranh diễm' này ..." An Bình đột nhiên đứng ra, quỳ mặt đất, chẳng qua, lời của nàng còn chưa xong, như nàng sở liệu bị An Như Yên cắt ngang.

      "Thần nữ biết sai, thỉnh hoàng hậu nương nương trách phạt!" An Như Yên vạn vạn ngờ An Bình đột nhiên đứng ra, vì cho nàng ta ra chân tướng 'Mẫu đơn tranh diễm' là  do nàng ta thêu, nàng bất chấp mọi thứ, chỉ có thể nhận tội.

      Nàng biết, chỉ cần An Bình ra chân tướng, nàng liền xong rồi, chỉ có hủy hoại thanh danh của nàng, còn tăng thêm tội danh "Khi quân", mặc dù khi quân chi tội có thể làm An Bình cùng nàng gánh vác, nhưng đối với nàng mà , nàng mất càng nhiều!

      Nàng tuyệt đối thể cho người ta biết ‘mẫu đơn tranh diễm’ này là An Bình thêu, càng thể cho người ta biết, nàng sở dĩ trở thành đệ nhất tài nữ, là nhờ An Bình ở sau lưng thay nàng làm tất cả!

      "Tỷ tỷ..." An Bình nhanh cau mày kêu lên, lại bị An Như Yên hung hăng trừng, như là bị kinh sợ, co rúm lại dám nữa.

      Động tác này của hai tỷ muội, ở trong mắt mọi người, đều hiểu , An Bình hầu phủ nhị tiểu thư sợ hãi đại tiểu thư a! Hai năm trước, các nàng từng nghe ít lời đồn có liên quan đến An Bình hầu phủ, chẳng lẽ lời đồn là ?

      An Như Yên trong lòng thầm oán giận An Bình, xú nha đầu, nàng ta chạy đến tham dự náo nhiệt làm chi? Nàng ta nghĩ thừa nhận "Mẫu đơn tranh diễm" là nàng ta thêu, là giúp nàng sao, nha đầu có đầu óc, còn làm hại nàng thể chủ động nhận tội.

      Nhưng nàng ta lại thể tưởng được, An Bình xưa nay bị nàng ta xem thường lại muốn thay nàng ta chủ động nhận tội!

      An Bình biết, theo tính tình của An Như Yên, hiểu được cân nhắc lợi hại , chọn bên nào có lợi hơn, nàng ta tuyệt đối mạo hiểm làm tổn thất lớn hơn nữa, đem chính mình tha xuống nước, mà mục đích của nàng, cũng đạt được!

      An Như Yên a An Như Yên, tự cầu nhiều phúc !

      "Hừ! Tốt lắm An Như Yên! Quả nhiên trong tâm có quỷ!" Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh tiếng, lập tức nhìn về phía hoàng hậu nương nương, "Mẫu hậu, nếu nàng thừa nhận, nhất định thể dễ dàng tha cho nàng!"

      Hoàng hậu mặt chút thay đổi nhìn An Như Yên, tâm tình vốn tốt của bà, đều bị An Như Yên làm hỏng, bà hôm nay nếu hảo hảo trừng phạt An Như Yên, như vậy uy nghi của hoàng hậu bà chắc chắn suy giảm mạnh, nhất là tần phi cũng càng thêm đem nàng để vào mắt.

      Bên trong hậu cung, ngươi lừa ta gạt, chuyện hôm nay, khó bảo toàn ngày sau có người lợi dụng chuyện mẫu đơn và thược dược để , Uyển quý phi mặc dù cùng nàng thân cận, nhưng chung quy là phi tử được sủng ái nhất, hoàng hậu là bà nếu xứng với thược dược, Hoa vương kia...

      Thản nhiên nhìn lướt qua Uyển quý phi, hoàng hậu trong lòng dâng lên tia kiên định, nếu như bà làm gì, là thừa nhận chính mình chỉ xứng với thược dược, thể nghi ngờ là đem ngôi vị hoàng hậu đưa đến trong tay người khác, bất luận cân nhắc như thế nào, nàng cũng thể thủ hạ lưu tình, An Như Yên khi lớn mật như vậy, phải trả cái giá lớn!

      "Người tới!" Hoàng hậu trầm giọng mở miệng, ngữ điệu trầm dày đặc truyền vào trong tai An Như Yên, An Như Yên trong lòng khỏi co rụt lại, theo bản năng giương mắt nhìn về phía hoàng hậu, nhìn thấy trong mắt của hoàng hậu tràn đầy hàn ý, trong lòng lại lạnh lẽo.

      Nàng biết, hôm nay nhất định là trốn thoát , chỉ có như thế, tất cả thương mà hoàng hậu dành cho nàng trước đây, sợ cũng tan thành mây khói!

      Nghĩ kế tiếp bị trừng phạt, An Như Yên lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an, cảm thấy bản thân như ở trong địa ngục ...

      Hết chương 19.

      tart_trung, Halong-ngoc, caruoi987 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 20: Trừng phạt tàn khốc

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Phía đại điện, chúng gia quý nữ đều nhịn được lạnh run, các nàng là muốn xem kịch vui, nhưng dự đoán được, hoàng hậu nương nương thế nhưng ở mẫu đơn yến, trước mặt nhiều người, lại phạt nặng An Như Yên như vậy—— trong năm đại khổ hình ‘kẹp đầu ngón tay’.

      Năm đại khổ hình từng bị cấm dùng, đến nay được hai mươi năm, mới lần nữa xuất , nhưng nếu phải trọng tội, bình thường rất ít dùng năm đại khổ hình, xem ra, An Như Yên lúc này đây sợ là đắc tội hoàng hậu nương nương , cuối cùng mới bị dùng khổ hình nặng như vậy, xem ra An Như Yên này, có kết cục tốt rồi .

      Mới vừa rồi An Như Yên được ca ngợi huênh hoang đắc ý, trong lòng các nàng càng thêm hả hê.

      "An Như Yên, bản cung xưa nay thương ngươi, lại nghĩ rằng ngươi đối đãi với bản cung như thế, hôm nay, bản cung phải gia tăng trừng phạt ngươi, cho ngươi nhớ ." Hoàng hậu lạnh giọng mở miệng, ngữ khí vân đạm phong khinh, tựa như lời bà ‘Gia tăng trừng phạt' bất quá như cài then cửa mà thôi, nhưng người thông minh cũng hiểu được , hoàng hậu nương nương là lập uy !

      Bà là cho mọi người, thủ đoạn trừng trị người khác của bà nhiều kể xiết, đủ cho người ta thống khổ, người tâm có quỷ, đừng lại mà muốn trở thành con thiêu thân, bà cũng phải dễ chọc !

      Uyển quý phi bên cạnh hoàng đế biết tâm tư của hoàng hậu, cũng im lặng lên tiếng, An Như Yên cầu xin nhìn hoàng hậu, nhất thời hối hận chính mình mới vừa rồi nhận tội, lúc nãy nếu nóng lòng nhận tội, nàng còn có thể nghĩ biện pháp, đem tình đổ lên những người khác, nhưng là, tại... Nàng nhận thức được , tội danh định, khổ hình chờ nàng, nàng dám tưởng tượng ra.

      Xem hình cụ bày ra trước mặt An Như Yên, mọi người chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, An Như Yên sắc mặt sớm trắng bệch dọa người, còn chưa đụng vào hình cụ, liền cảm giác được ngón tay giống như bị phế , đau đớn toàn tâm, hoàng hậu nương nương sao nhẫn tâm như vậy? Bà muốn tay nàng bị hủy sao?

      "Hoàng hậu nương nương khai ân, tha cho thần nữ lần, thần nữ dám nữa ." An Như Yên hoảng sợ cùng cầu xin, nếu nàng bị hình phạt kẹp đầu ngón tay, hai tay về sau bị hủy, nàng là đệ nhất tài nữ, lại là đệ nhất mỹ nhân #00ff00'](tự tin dễ sợ), bị hủy hai tay này, về sau nàng cái gì cũng phải nữa .

      An Như Yên thể nào tiếp thu này, xưa nay nàng tâm cao khí ngạo, mọi thứ đều phải hơn người bậc, nàng có thói quen được người khác dùng ánh mắt ngưỡng mộ ca ngợi, nếu An Như Yên nàng cái gì cũng phải, e rằng chỉ có bị người khác phỉ nhổ cùng xem thường, càng thêm xứng với tướng quân .

      , nàng cần như vậy!

      "Còn thất thần làm gì?" Hoàng hậu hờn giận thúc giục cung nhân, bất chấp An Như Yên cầu xin tha thứ.

      Cung nhân tiến lên, An Như Yên muốn chạy trốn, lại bị cung nhân chặt chẽ đè lại, phủ phục mặt đất, chật vật chịu nổi, chỉ có thể nhìn mười ngón tay của mình bị cố định vào hình cụ, còn chưa kịp sợ hãi, trận đau đớn tận xương tủy từ mười ngón tay truyền khắp toàn thân, cuối cùng chạy thẳng vào tâm.

      "A..." An Như Yên chịu nổi, la to lên, đau đớn cơ hồ đem nàng bao phủ, toàn bộ thân thể run run, trận đau đớn còn chưa rút , lại cảm thấy mười ngón tay lần nữa bị đè ép, như cơn sóng đánh úp lại, An Như Yên thống khổ, chỉ có ngừng la lên, "Đau... Hoàng hậu tha mạng... Tha..."

      Chúng gia quý nữ đều hoảng sợ nhìn mọi chuyện, các nàng sớm nghe qua hình phạt kẹp ngón tay này, tay đứt ruột xót, đau đớn thể diễn tả được, giờ phút này nghe An Như Yên kêu la thống khổ, nhìn thấy mười ngón tay của nàng ta bị hình cụ kẹp lấy sớm huyết nhục mơ hồ, trong lòng nổi lên trận lạnh lẽo, nhất thời cảm thấy may mắn, chịu hình phải là các nàng a.

      An Như Yên này, ngày thường dịu dàng tao nhã, sớm còn tồn tại, sau ngày hôm nay, đôi tay của An Như Yên cùng kĩ năng thêu thùa tinh xảo của nàng ta sợ là bị hủy, chúng gia quý nữ trong lòng cao hứng khi tay nàng ta bị tàn phế, về sau An Như Yên dù có thể thêu thùa lại, cũng thêu ra đồ tốt nữa, đệ nhất tài nữ cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, về sau chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực , bị hủy hai tay, đệ nhất mỹ nhân cũng tự nhiên còn là An Như Yên.

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn An Như Yên cầu xin tha thứ, ánh mắt thản nhiên đảo qua chúng gia quý nữ cùng với nhóm hậu cung tần phi, thập phần vừa lòng giờ phút này mặt các nàng toát ra vẻ sợ hãi, bà muốn chính là mọi người đối với bà kính sợ.

      "A... Tha mạng... Tha... Mạng... A..."

      An Như Yên đau đớn hô to tiếng lại tiếng đều quanh quẩn bên tai An Bình, thập phần ràng, nàng vẫn quỳ gối phía đại điện, trừ bỏ những cung nhân hành hình, nàng cách An Như Yên gần nhất, trong đầu ra cảnh tượng kiếp trước khi nàng bị phạt, bàn tay nắm chặt giấu trong tay áo, cắn chặt môi, tựa hồ nhẫn cái gì.

      An Như Yên, hình phạt kẹp đầu ngón tay thống khổ, hôm nay ta xem như trả lại cho ngươi , ngươi cảm nhận được đau đớn trong đó chứ? !

      Bất quá, chỉ như thế này còn chưa đủ, nàng qua, muốn cho An Như Yên nhận lấy gấp trăm lần ngàn lần, đây chỉ là bước đầu tiên, nàng chờ mong thấy An Như Yên bị hủy hai tay, mất hết thảy có biểu tình như thế nào!

      Khổ hình còn tiếp tục, An Như Yên sớm đau đến có khí lực, hôn mê bất tỉnh, cung nhân nghe thấy hoàng hậu kêu ngừng, liền lấy nước lạnh đến, hắt lên người An Như Yên, cảm giác mát lạnh đánh úp lại, An Như Yên vừa thanh tỉnh, đau đớn liền truyền đến.

      "A..." An Như Yên cổ họng muốn khàn khàn, sớm bị tra tấn còn khí lực, cả người cực kỳ chật vật quỳ rạp mặt đất, tiếp tục chịu hình phạt biết khi nào mới đình chỉ.

      Đau như vậy, làm cho nàng sống bằng chết, nghĩ đến chuyện hai tay bị hủy là , lòng lại đau đến tột đỉnh, đối với tương lai lòng tràn đầy sợ hãi, nàng nên làm cái gì bây giờ a?

      Từ đầu đến cuối, ánh mắt của An Bình đều rời khỏi người An Như Yên, nàng muốn tận mắt nhìn nàng ta trải qua đau đớn mà nàng phải chịu ở kiếp trước, đột nhiên, trận áp lực rệt đánh úp lại, vừa nhấc mắt, khuôn mặt tuấn tú phóng đại thình lình đập vào tầm mắt của nàng, đường nét sâu sắc, mặt chút thay đổi, con ngươi thâm thúy như cái lưới lớn, kín kẽ đem nàng bao lại.

      Thần vương Thương Địch, muốn làm gì?

      An Bình còn chưa kịp hiểu ý đồ của Thương Địch, bàn tay to lớn liền nắm nhanh cổ tay áo của nàng, cánh tay kiên cố hữu lực coi ai ra gì đem nàng nâng dậy, An Bình theo động tác của , theo tới chỗ ngồi, nghi hoặc nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Thương Địch, cảm nhận được bàn tay to lớn của truyền đến độ ấm, như cũ ý đồ của Thần vương này.

      Hành động như vậy, nhất thời làm mọi người chú ý, Thần vương giống như bảo vệ An Bình hầu phủ nhị tiểu thư!

      An Như Yên chịu hình cũng chú ý tới , nhìn Thần vương dìu An Bình, trong lòng nàng lại tức giận, cắn chặt hàm răng, phẫn nộ cam lòng nhìn hai người, tại nàng mất tất cả , mà An Bình mọi chuyện đều tốt, nàng như thế nào cam tâm a!

      tay đau đớn lại lần nữa mãnh liệt đánh úp lại, An Như Yên đau hô tiếng, hoàn toàn chết ngất ...

      " cần sợ hãi." Thương Địch thấp giọng bên tai An Bình mở miệng, ngữ khí lạnh như băng có chút độ ấm, thế nhưng, truyền vào trong tai An Bình, cũng làm cho thân thể nàng ngẩn ra.

      cần sợ hãi? Nguyên lai nghĩ phản ứng của nàng là vì sợ hãi! Nhưng trong lòng lại vì những lời này, tựa như dòng nước ấm chảy vào tâm, tự nhiên sinh ra cảm giác an toàn, An Bình được Thương Địch an trí ngồi xuống cũ, nhìn ngồi bên cạnh nàng, tất cả đều có vẻ cực kỳ tự nhiên, có chút đột ngột.

      Nhớ lại mọi chuyện kiếp trước về nam tử này, An Bình khỏi giật mình, nam tử này người chảy huyết mạch của Chiêu Dương trưởng công chúa, được toàn dân chúng Đông Tần quốc tôn kính, cơ hồ thành loại tín ngưỡng, vài năm sau, hoàng đế ba lần bốn lượt muốn lập thành người kế vị, nhưng lại công nhiên cự tuyệt nhiều lần.

      ai biết vì sao khinh thường ngôi vị mà các hoàng tử tranh giành đầu rơi máu chảy như vậy, nhưng dân chúng đối với càng thêm tôn kính như thần linh, về sau, Thần vương Thương Địch ở Đông Tần quốc càng thêm đặc biệt!

      Nam nhân này sâu lường được, ngay cả nàng là người trải qua kiếp còn nhìn thấu, nhưng nàng lại cảm thấy, cặp mắt đen thâm trầm nội liễm này, nhất định là cất giấu bí mật muốn cho ai biết!

      Là bí mật gì? biết vì sao, An Bình lại thấy quen thuộc, muốn tìm hiểu ...

      Hết chương 20.
      tart_trung, Halong-ngoc, caruoi989 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 21: Thu hoạch ngoài ý muốn

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      text-decoration: underline']P/s: Đây là 1 trong những sơ sót rất lớn của ta khi edit truyện này: nhìn bản tiếng trung mà chỉ coi convert dẫn đến việc sai tên nữ 9 – tên chính xác củatext-decoration: underline'] text-decoration: underline'] nữ chính là An Ninh và An Bình là tên của cha nữ 9 (2 tên này về nghĩa khá giống nhưng cách đọc khác). xin lỗi mn vì sơ sót này. Ta sửa lại các chương trước khi truyện hoàn và làm ebook (~^_^~).

      An Ninh thu hồi tâm tư, ánh mắt nhìn về phía An Như Yên, lúc này cả người nàng ta ướt đẫm, chật vật quỳ rạp mặt đất, nhắm chặt hai mắt, so với hình ảnh tiểu thư cao quý tiến cung lúc ban đầu, quả thực trời vực, hoàn toàn hề liên quan đến người mới vừa rồi được mọi người ca ngợi là đệ nhất tài nữ.

      Mọi người thấy An Như Yên lại lần nữa ngất , cung nhân hành hình biết đến khi nào hoàng hậu mới kêu dừng, nên vẫn tiếp tục làm, mọi người đều biết, hình phạt kẹp đầu ngón tay, nữ tử bình thường nếu bị trọng hình hai lần, cũng là cực hạn, An Như Yên lại lần ngất nữa, nếu là lại tiếp tục làm, sợ là nàng ta chống đỡ nổi!

      Hoàng hậu cũng hiểu được, thấy mục đích uy hiếp đạt được, nhíu mày, thản nhiên mở miệng, "Được rồi, Ngân Sương, lập tức cho người đem nàng ta xuất cung , tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư của An Bình hầu, hôm nay vì nể mặt An Bình hầu gia cùng đại công tử, tạm thời tha cho nàng, thuận tiện mang theo ngự y trong cung, coi như là mảnh tâm ý của bản cung."

      Ngân Sương vừa đáp ứng, chuẩn bị xuống, lại nghe hoàng hậu nương nương mở miệng, "Chậm ..."

      Tất cả mọi người thầm đoán rằng, hoàng hậu nương nương còn muốn phân phó cái gì, lại chỉ thấy tầm mắt của bà bình tĩnh dừng người nhị tiểu thư An Bình hầu phủ, dường như suy nghĩ, lập tức đứng dậy, chậm rãi hướng tới An Ninh...

      An Ninh biết hoàng hậu muốn gì, đôi tay liền bị vỗ vỗ cách ôn nhu, mu bàn tay truyền đến cảm giác nhàng, thương tiếc mà sủng nịch, đỉnh đầu vang lên tiếng vô cùng dịu dàng của hoàng hậu nương nương, "Nhị tiểu thư lâu nữa cập kê phải ?"

      "Hồi hoàng hậu nương nương, còn nửa năm." An Ninh trong lòng suy đoán tâm tư hoàng hậu, bộ dạng phục tùng giọng trả lời.

      "Nửa năm nữa! Cũng gần tới rồi, bản cung hảo hảo chuẩn bị." con ngươi hoàng hậu lấp lánh, ý cười mặt càng đậm, "Ngân Sương, đến lúc đó nhớ nhắc nhở bản cung, lễ cập kê của nhị tiểu thư An Bình hầu phủ, bản cung tự mình chủ trì, đợi lát nữa ngươi tới, thuận tiện thong báo An Bình hầu phủ tiếng."

      Vừa xong, phía đại điện nhất thời vang lên trận thanh hút khí, đều sợ hãi than thở vì quyết định của hoàng hậu nương nương, ân điển quá mức lớn a!

      Từ xưa nữ tử cập kê, đều là phụ mẫu chủ trì, đối  với nữ tử mà là đại , nhưng đại như vậy, mỗi nhà đều có, hoàng hậu nương nương cũng có rảnh rỗi để bận tâm tiểu thư nhà nào làm lễ cập kê, nhưng hôm nay... Bà lại chỉ đối với mình nhị tiểu thư An Bình hầu phủ ưng thuận ân điển, là rất hiếm thấy!

      Chúng gia quý nữ khỏi hâm mộ nhìn nhị tiểu thư An Bình hầu phủ, nhưng An Ninh trong lòng cũng hiểu , hoàng hậu là loại người nào, làm sao có thể đối với lễ cập kê của nàng cảm thấy hứng thú, bà ta ưng thuận ân điển này, bất quá là vì trấn an An Bình hầu phủ thôi.

      Hôm nay hoàng hậu dùng hình phạt kẹp ngón tay với An Như Yên, thể nghi ngờ là đánh vào mặt An Bình hầu phủ bạt tai, An Bình hầu phủ ở Đông Tần quốc, đứng hàng thứ tư trong các đại gia tộc , An Bình hầu cùng đại thiếu gia trong phủ đều ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, địa vị thấp, để tránh hai người oán thầm, bà cũng chỉ có thể sau khi đánh bạt tai, lại cho viên đường để ngăn chặn miệng bọn họ, trấn an tâm tình của bọn họ.

      Hoàng hậu nương nương tự mình thay An Bình hầu phủ gia tiểu thư chủ trì lễ cập kê, đây là vinh quang cùng ân điển cỡ nào chứ! Chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh, An Bình hầu phủ là người đầu tiên nhận được ân sủng này!

      chiêu này của hoàng hậu, quả nhiên là xảo diệu.

      "Tạ ơn hoàng hậu nương nương." An Ninh quỳ xuống tạ ơn, nghĩ tới hôm nay còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, quả nhiên là kinh hỉ cực lớn, ánh mắt thản nhiên đảo qua An Như Yên nằm yên có sức sống, trong lòng khỏi dâng lên tia khoái ý.

      Nếu An Như Yên tỉnh lại, biết được chịu hình của nàng ta đổi lấy vinh quang cho An Ninh nàng, tâm tình như thế nào đây? !

      Trong lòng chờ mong, mặt An Ninh vẫn là toát ra thương tiếc đối với An Như Yên, bàn tay nắm chặt khăn thêu, hoàng hậu thấy nàng như thế, ngữ khí lại thân thiết, "Còn có chuyện gì sao?"

      "Thần... Thần nữ muốn cùng tỷ tỷ trở về... Dọc đường , cũng có thể chăm sóc ... Tỷ tỷ nàng..." An Ninh bất an nhìn hoàng hậu, vẻ mặt khẩn cầu, mặt thân thiết đối với An Như Yên nhìn ra chút giả dối nào.

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn An Như Yên liếc mắt cái, lại nhìn về phía An Ninh, trong mắt lại khôi phục nhiệt độ, " ! nương có tình có nghĩa."

      An Ninh dập đầu cảm tạ ân điển, cẩn thận tiến lên hỗ trợ đem An Như Yên chết ngất an trí đệm mềm, nhất cử nhất động đều vô cùng nhàng, giống như sợ khí lực mạnh chút đều có thể tăng thêm đau đớn cho An Như Yên, mọi người thấy màn này, trong long liền nhận thức được —— Nhị tiểu thư An Bình hầu phủ đối với tỷ tỷ quả nhiên tình thâm ý trọng a! (tình thâm nghĩa trọng: nôm na là “tình cảm thắm thiết”)

      Có vài người nghĩ đến lời đồn về An Bình hầu phủ, trong mắt hứng thú càng đậm...

      Ngay cả Sùng Chính đế và Uyển quý phi cũng tưởng như vậy, chỉ mình Thần vương Thương Địch con ngươi mơ hồ lóe ra vài phần ý cười, trong lòng nghi hoặc cùng tò mò càng thêm mãnh liệt...

      An Ninh theo bên cạnh An Như Yên, cẩn thận chăm sóc , lúc ra đại điện, nàng nghe thấy hoàng hậu nương nương tận lực kìm chế phẫn nộ trong thanh , "Đem đốt bức tranh thêu này ."

      An Ninh con ngươi co rút, việc này nằm trong dự đoán của nàng, hoàng hậu nương nương làm sao có thể lưu lại "Mẫu đơn tranh diễm" thứ vừa châm biếm bà? Chung quy là hoàng hậu, trong mắt chấp nhận được hạt cát!

      An Ninh nhìn An Như Yên hai tay dính đầy máu tươi, con ngươi căng thẳng, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra phản ứng của An Như Yên sau khi tỉnh lại...

      An Ninh rồi, yến hội tiếp tục như trước, chính là, có mấy người suy nghĩ cũng bay tới nơi khác, Ly vương Triệu Cảnh Trạch nắm chén rượu có chút suy nghĩ, Tô Cầm cà lơ phất phơ nhíu mày, vẻ mặt hưng trí dạt dào như suy nghĩ cái gì, Thần vương Thương Địch con ngươi thâm thúy co lại, đáy mắt làm cho người ta thấy được thâm trầm như trước, ngay cả Dụ Thân vương phủ Thiều Hoa quận chúa cũng là vẻ mặt dò xét...

      Bọn họ trong lúc vô ý nhận thấy được người nhị tiểu thư An Bình hầu phủ kia có phần quỷ dị rốt cuộc là hay là giả? Nhị tiểu thư An Bình hầu phủ rốt cuộc là nhát gan yếu đuối, hay nhát gan yếu đuối bất quá là ngụy trang của nàng?

      Nếu là ngụy trang, vậy nữ tử này quả nhiên là đơn giản !

      ...

      Xe ngựa chạy chậm, An Ninh cùng An Như Yên ngồi xe ngựa, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng, mặc dù ngất , nhưng vẫn có cảm giác đau, đối với An Như Yên lúc này, An Ninh có nửa phần đồng tình, kiếp trước, nữ nhân này phá hủy mọi thứ của nàng, đau đớn đến nay còn có thể cảm thụ ràng, nàng nghĩ, cả đời này nàng thể quên trước khi chết biết được chân tướng kinh hoàng cùng đau đớn!

      Đối xử mềm lòng với kẻ thù, là đối với chính mình tàn nhẫn! Kiếp trước, An Như Yên có từng buông tha cho nàng sao? Có từng buông tha cho đứa con sắp ra đời của nàng sao?

      Kiếp này, nàng nguyện làm ác nữ, những người làm nàng đau khổ ở kiếp trước, nàng muốn gấp trăm lần ngàn lần trả lại!

      Xe ngựa ở bên ngoài An Bình hầu phủ dừng lại, theo bên ngoài xe ngựa Dĩnh Thu lập tức vào phủ kêu gia đinh, đem An Như Yên nâng vào Hầu phủ.

      "Ai nha... Đây là chuyện gì vậy? Lúc xuất môn vẫn còn tốt, sao vài canh giờ gặp, liền nằm trở lại? Ai nha, sao nhiều máu như vậy... Mau, Hinh Nhi, mau sai người kêu đại phu a... Đại tỷ ngươi bị như thế, ngươi còn luyện cầm cái gì a?" Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan vội vàng tiếp đón , vẻ mặt lo lắng cùng đau lòng.

      An Ninh đem hành động của bà xem ở trong mắt, trong lòng dâng lên tia châm chọc, ai trong phủ là diễn trò, tứ phu nhân Dương Mộc Hoan, cũng phải là người hiền lành, trong miệng mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng trong mắt ý cười, cũng tiết lộ tâm tư vui sướng khi người gặp họa của bà.

      "Tứ di nương, tỷ tỷ nàng... Chọc giận hoàng hậu nương nương, cho nên mới... Đều do Ninh Nhi chưa kịp thay tỷ tỷ nhận trừng phạt, bằng , tỷ tỷ nàng cũng..." An Ninh nhíu mày, dư quang chút giống như vô tình nhìn thoáng qua Ngân Sương bên cạnh.

      "Chọc giận hoàng hậu nương nương?" Dương Mộc Hoan kinh hãi, nguyên lai là đắc tội hoàng hậu nương nương a! Cũng khó trách, Thảm hại như vậy, ra hình người, hừ! An Như Yên xú nha đầu đáng chết, hôm nay cũng có kết cục này!

      Nghĩ đến thái độ sáng nay của nàng ta đối với mình, Dương Mộc Hoan trong lòng vui sướng, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhất thời sáng ngời, nhưng nhanh chóng giấu hào quang, nhanh cau mày lại thở dài, "Phải làm thế nào đây? Đại phu nhân Lăng Vân Tự cầu phúc, ngày mai mới có thể trở về!"

      Lưu Hương Liên a Lưu Hương Liên, còn cầu phúc cái gì! Hừ, bây giờ bà ta chắc còn kiêu ngạo vì nữ nhi của mình, ngày mai trở về, bà muốn nhìn Lưu thị còn kiêu ngạo thế nào!

      Ngày mai trở về? An Ninh trong đầu ra khuôn mặt của Lưu thị, nàng tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị người ta thiêu sống đến chết, bà ta cuối cùng sắp trở lại sao?

      Kiếp trước, nàng bị An Như Yên làm hại mất trí nhớ, nhận kẻ thù làm mẹ, đợi đến khi biết được chân tướng, cũng sắp chết, mối thù giết mẫu thân, nàng cuối cùng vẫn chưa báo thù được.

      Kiếp này, thù của nàng, thù của mẫu thân, nàng muốn lần đòi lại hết!

      Hết chương 21.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 22: Hầu môn dậy sóng

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      Tiếng kêu rên thê thảm của An Như Yên từ Khởi Thủy uyển truyền ra, tiếng lại tiếng, hồi lâu đều ngừng lại, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy An Như Yên thảm thiết mắng nha đầu hầu hạ, cùng thanh chén thuốc vỡ vụn.

      An Như Yên vừa về đến Hầu phủ, tin tức nàng bị phạt liền lan truyền nhanh chóng, truyền khắp toàn bộ An Bình hầu phủ, lúc ban ngày, Ngân Sương cố ý đợi An Bình hầu gia hồi phủ, An Bình hầu tuy rằng nhìn thấy đại nữ nhi bị người ta giày vò ra hình người mà tức giận, nhưng sau khi nghe được ý chỉ khác của hoàng hậu, tức giận cũng đều bình ổn xuống.

      ở trong triều làm quan lớn, nhưng hoàng hậu muốn trừng trị ai, có năng lực cái gì? Huống hồ lại là Yên nhi phạm sai lầm trước, hoàng hậu ưng thuận ân điển làm chủ trì cho lễ cập kê của nhị tiểu thư, cũng là ân huệ to lớn, cố gắng áp chế tức giận, cuối cùng gì thêm.

      Mà những thông phòng phu nhân khác bên trong phủ cũng vui sướng xem trò hay khi người khác gặp họa.

      Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan ở trong Quỳnh Hoa viện, tuy đêm khuya, nhưng đèn đuốc vẫn như trước sáng rực, chủ nhân của sân viện ngồi ở trong phòng, bên cắn hạt dưa, bên nghe tiếng kêu rên từ Khởi Thủy uyển truyền đến, vẻ mặt ý cười.

      "Xem ra đại tiểu thư lần này bị thương , mới vừa rồi ta nghe hạ nhân , hai tay chỉ sợ là bị hủy, về sau nếu muốn thêu vá, hoặc đánh đàn, cầm bút sợ phải là chuyện dễ dàng đâu! Cũng là đáng thương, nương như hoa như ngọc, lại được hoàng hậu sủng ái, là đệ nhất tài nữ, đệ nhất mỹ nữ , ngay cả ta cũng hâm mộ thôi, ai..." chuyện là ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, tuy là thở dài thương hại cho An Như Yên, nhưng ánh mắt, sắc mặt đều có chút thương tâm, bên trong vân đạm phong khinh, lộ ra khoái ý xem kịch vui.

      "Hừ, gì mà đệ nhất tài nữ, đệ nhất mỹ nữ, có hai tay, cũng chẳng là gì được nữa, đại phu nhân luôn luôn ỷ vào nữ nhi bảo bối này, cao cao tại thượng , nghĩ mình là chính thất hầu gia phu nhân sao? Sao bà ta nghĩ năm đó bà ta cũng là..." Dương Mộc Hoan hừ lạnh tiếng, nghĩ đến đại phu nhân ngày thường tự cho mình rất cao quý, trong lòng liền đầy bụng khí.

      "Tứ tỷ!" Tần Ngọc Song la lên, cắt ngang lời của Dương Mộc Hoan, cảnh giác nhíu mày, nhìn thẳng hai mắt Dương Mộc Hoan, "Tứ tỷ, có số chuyện thể ra ."

      Dương Mộc Hoan thân thể ngẩn ra, kinh sợ vì mình thiếu chút nữa chuyện nên , nhất thời nhàng thở ra, cảm kích hướng tới Tần Ngọc Song cười, "Đa tạ ngũ muội , bằng nếu bị người ta nghe được, lại tự tìm phiền toái ."

      "Tỷ muội chúng ta cái gì cảm tạ với cảm tạ , Ngọc Song bơ vơ nơi nương tựa gả vào Hầu phủ, cũng may tứ tỷ ngày thường đối với Ngọc Song chiếu cố nhiều, nên cảm tạ , là Ngọc Song mới phải!" Tần Ngọc Song ôn nhu mở miệng, hai mắt chân thành, dần dần chuyển thành ai oán, "Ai, tỷ tỷ có đại công tử, lại có nữ nhi Lan Hinh nhu thuận, Ngọc Song mệnh bạc, nhiều năm rồi, bụng cũng chưa có tin tức gì..."

      Dương Mộc Hoan có chút nhíu mày, an ủi vỗ vỗ tay Tần Ngọc Song, "Còn nhiều thời gian, hầu gia đến phòng của ngươi nhiều ngày nhất, ngươi còn trẻ, ngày khác ta nhờ người ta tìm phương thuốc, cho ngươi điều trị."

      "Đa tạ tứ tỷ , nếu hầu phủ do tứ tỷ quản, Ngọc Song đời này sinh đứa , cũng cần lo lắng." Tần Ngọc Song có chút giỡn, mày nhíu lại, đáy mắt hình như có hào quang lên.

      "Ai kêu người ta có hậu đài vững chắc! Ta bất quá chỉ là nữ nhi của quan lại bình thường, nhưng sau lưng người ta, cũng có tứ đại thế gia chống đỡ." Dương Mộc Hoan con ngươi căng thẳng, "Bất quá, nữ nhi của bà ta đắc tội hoàng hậu, hừ, về sau sợ là..."

      "Tứ tỷ, ngươi cũng đừng quên , có đại tiểu thư, vẫn còn có nhị tiểu thư sao? Ngày thường thấy nhị tiểu thư xuất chúng, hôm nay vừa thấy, lại xinh đẹp như vậy, so với đại tiểu thư, còn đẹp hơn nhiều." Tần Ngọc Song thản nhiên mở miệng, hôm nay nhìn thấy An Ninh, nàng thiếu chút nữa nhận ra, ngay cả nàng cũng giật mình hồi lâu mới trở lại bình thường.

      "Nhị tiểu thư? Hừ! Còn phải nó do tiện nhân kia lưu lại, huống hồ hơn hai năm trước..." Dương Mộc Hoan đột nhiên dừng lại, trong mắt ngưng tụ lại tia lãnh ý, con ngươi khôn khéo chuyển động , "Có số việc, chúng ta thể, nhưng nếu từ người khác ra, hiệu quả, khẳng định là so với chúng ta ra còn tốt hơn nhiều ."

      "Ngươi là ..." Tần Ngọc Song kinh ngạc trợn to mắt, "Đúng rồi, ta như thế nào quên, nhị tiểu thư nàng..."

      "Nhị tiểu thư cũng sắp cập kê, chúng ta làm di nương, cũng nên cùng nàng qua lại, chỉ bảo nàng ít chuyện nữ nhi." Dương Mộc Hoan cắt ngang lời của nàng ta, cầm những hạt dưa chưa cắn trong tay để lên bàn, vỗ vỗ mảnh vụn người, tao nhã đứng dậy, "Đêm khuya, ta cũng mệt mỏi, muội muội cũng sớm trở về nghỉ ngơi ."

      xong, liền vào nội đường, Tần Ngọc Song vẫn như trước ngồi hồi lâu ở đại sảnh, nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, nghe tiếng kêu thất thanh có dừng lại từ Khởi Thủy uyển bên kia, đáy mắt trong sáng như vừa rồi, có chút thâm trầm.

      Xem ra về sau Hầu phủ sợ là an bình !

      đêm này, Hầu phủ rất nhiều người đều ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, trong Thính Vũ hiên, An Ninh rời giường, Bích Châu thay nàng chải tóc trang điểm, còn chưa dùng đồ ăn sáng, An Ninh liền muốn xuất môn.

      "Tiểu thư, ngươi muốn đâu? Đồ ăn sáng còn chưa ăn mà." Bích Châu đem đồ ăn sáng bày bàn, vội vàng kêu lên, nếu phải được chấp thuận của đại phu nhân cùng hầu gia, tiểu thư ngày thường là bị cấm ra khỏi Thính Vũ hiên .

      "Tỷ tỷ hôm qua nhất định là đau cả buổi tối, lòng ta vẫn lo lắng , ngươi thu thập chút, đem đồ ăn sáng đưa đến Khởi Thủy uyển, ta và tỷ tỷ cùng nhau ăn." An Ninh thản nhiên dặn dò, ngữ khí bình tĩnh vô ba, đêm qua, nàng nghe An Như Yên kêu thảm thiết cả buổi tối, đến lúc bình minh, mới thoáng dừng lại lát, mới vừa rồi lúc rời giường, lại nghe thấy thanh chửi rủa từ bên kia, có lẽ An Như Yên thể chấp nhận hai tay bị hủy là !

      tại tay nàng ta, sợ là ngay cả ăn cơm đều có cách nào tự lo được.

      Mà nàng thân làm muội muội , sao có thể thân thiết "Chiếu cố" được?

      An Ninh ra khỏi Thính Vũ hiên, nhanh đến Khởi Thủy uyển, nửa đường gặp phải tứ phu nhân Dương Mộc Hoan cùng ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, vẫn như trước khúm núm hành lễ, vội vàng nép sát người qua, ra xa, mơ hồ nghe được thanh khinh thường của Dương Mộc Hoan, An Ninh chính là thản nhiên cười, lại bước nhanh chân hơn.

      Đến Khởi Thủy uyển, liền nhìn thấy khuôn mặt đám nha hoàn lộ vẻ ủy khuất ra, An Ninh biết, An Như Yên lại phát giận .

      Con ngươi nhíu lại, An Ninh thong dong vào phòng, vừa bước chân vào, liền nghe được An Như Yên gầm lên mạnh mẽ, "Cút, cút ra ngoài cho ta!"

      An Ninh nhìn thân ảnh nằm giường, thản nhiên nhíu mày lại, tiếp nhận chén thuốc trong tay nha hoàn bên cạnh, ý bảo nha hoàn xuống, thẳng đến bên giường.

      An Như Yên cảm giác được có người tới gần, trong lòng càng thêm hờn giận, lại rống lớn , "Ngươi có phải bị điếc hay ? nghe thấy bổn tiểu thư sao? Cút cho ta, cút xéo !"

      "Tỷ tỷ, mau uống thuốc , uống thuốc, tay ngươi sao có thể tốt được?" An Ninh nhanh cau mày, mặt lộ vẻ thân thiết, cầm chén thuốc trong tay tiến lên, muốn hầu hạ An Như Yên uống thuốc.

      An Như Yên vừa nghe thấy thanh của An Ninh, trong lòng tràn đầy lửa giận, lập tức chửi ầm lên, "Ngươi tới làm gì? Tới chê cười ta phải ? Thấy ta như bây giờ, ngươi thực vui sướng có phải hay ?"

      Vui sướng? Đúng, nàng thực vui sướng, bất quá, chút vui sướng này sao có thể bù đắp cho thống khổ mà nàng chịu ở kiếp trước, sao có thể xóa bỏ cừu hận chôn sâu trong lòng nàng?

      "Tỷ tỷ, ngươi oan uổng Ninh Nhi , Ninh Nhi chỉ nghĩ chăm sóc tỷ tỷ." An Ninh mày nhíu lại, tiến lên từng bước, ngồi ở mép giường, muốn nâng An Như Yên dậy, hầu hạ nàng ta uống thuốc.

      An Như Yên vừa nghe hai chữ "Chiếu cố", lại nhớ tới khủng khiếp trước mắt, tay của nàng bị hủy! đau đớn như dao cắt theo ngón tay truyền đến, An Như Yên trong lòng lửa giận bộc phát, vung mạnh tay lên, muốn cho An Ninh bạt tai, nhưng nàng có dự đoán được, lúc nàng vung tay, còn chưa đụng tới được thân thể An Ninh, liền đụng vào chén thuốc trong tay nàng ấy.

      Nhất thời, nhiệt độ bát thuốc chưa giảm, toàn bộ đều đổ lên thân thể nàng, băng gạc bao tay, cũng dính vào chút.

      "A..." Vốn dĩ An Như Yên đau tận xương cốt, lại thêm bị phỏng, chịu nổi, thất thanh la to.

      An Ninh thân thể lui ra phía sau mấy bước, thấy toàn bộ thuốc đều đổ người của An Như Yên, con ngươi co lại, tựa hồ sớm đoán được là kết quả này, đau đớn này, là nàng ta tự tìm !

      An Ninh muốn tiến lên, lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng, lập tức, thân ảnh có chút quen thuộc liền vào phòng, vẻ mặt lo lắng hướng tới An Như Yên giường đến...

      "Yên nhi của ta, con làm sao vậy? Mau cho nương nhìn xem... A..." Người vừa tới nhìn thấy bộ dáng của An Như Yên, kinh hô ra tiếng, ngay cả là đại phu nhân tâm ngoan thủ lạt, cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, "Sao... Làm sao có thể biến thành như vậy?"

      Hết chương 22.

      tart_trung, Halong-ngoc, Bạch Phụng9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 23: Trả đũa khi mọi chuyện kết thúc

          Edit: Tuyết Tuyết

          Beta: Thiên Thiên

      An Ninh nhìn người vừa vội vàng vào, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt, dùng lớn sức lực nhẫn , trong đầu, hình ảnh mẫu thân giãy dụa trong biển lửa như thế nào cũng xua được, gương mặt của đại phu nhân trong ánh lửa đó, cực kì làm cho người ta sợ hãi!

      Năm đó, nàng trốn cách đó xa, nghe mẫu thân la lên, nhớ tới lời mẫu thân dặn dò, thân thể nho run rẩy ngừng, mẫu thân muốn nàng còn sống, đây là nguyện vọng cuối cùng của người, mà nàng trong ánh lửa cũng hạ quyết định quyết tâm, nhất định phải tự tay vì mẫu thân báo thù!

      Sau đêm đó, nàng hôn mê năm ngày năm đêm, lúc tỉnh lại, toàn bộ Hầu phủ đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhị di nương Lưu thị biến thành hầu gia phu nhân, vốn là thứ xuất đại tiểu thư lại thay thế vị trí đích nữ của nàng, mẫu thân lòng phụ thân, vậy mà tro cốt người vẫn chưa lạnh, ông vội ôm lấy Lưu thị, đánh đàn mua vui, có nửa phần bi thương, ngay cả khi An Như Yên ở trước mặt ông, đấm đá nàng, An Bình hầu gia cũng chỉ thản nhiên nhìn, ngay cả mày cũng nhăn lại dù chỉ chút.

      Mười hai tuổi nàng biết, gia tộc mẫu thân dần dần xuống dốc, ở trong mắt An Bình hầu gia, còn giá trị lợi dụng, mà Lưu thị, lại có thể giúp ông có lợi về nhiều mặt!

      Nàng nhìn thấy phụ thân bạc tình cùng lạnh nhạt, chỉ có thể đem chính mình giam trong phòng, dám xuất môn, mỗi khi nhắm mắt lại, nàng đều nhìn thấy hình ảnh mẫu thân giãy dụa trong biển lửa, mỗi lần nhớ lại, cừu hận trong lòng nàng liền ràng hơn, thẳng đến khi An Như Yên đem nàng đẩy vào trong hồ, cướp trí nhớ của nàng...

      "Nương..." An Như Yên nhìn đại phu nhân, nhất thời khóc rống lên, đồng thời, cũng kéo tinh thần An Ninh lại.

      Đại phu nhân nhìn tay quấn đầy băng gạc của An Như Yên, băng gạc thấm máu nhìn thấy mà ghê người, trong lòng đau xót, "Là ai? Là ai đem con hại thành như vậy?"

      Mới vừa rồi, nàng vừa về đến Hầu phủ, nghe hạ nhân bẩm báo lại, là đại tiểu thư bị trọng thương, lòng lo lắng tình hình của nữ nhi, kịp hỏi ràng tình hình, liền vội vàng chạy tới chỗ An Như Yên, nhìn bộ dáng của An Như Yên giờ phút này, cả người nhất thời đều tỉnh mộng , nàng sống nhiều năm như vậy, đương nhiên biết tay Yên nhi rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy.

      Hình phạt kẹp đầu ngón tay, lại có người dám dùng đại hình như thế đối với Yên nhi! Yên nhi ngày thường quen được chìu chuộng , làm sao có thể thừa nhận hình phạt như vậy?

      "Ai, cũng biết sao, Yên nhi lại đắc tội với hoàng hậu nương nương..." Theo sau đại phu nhân tới đây, tứ phu nhân Dương Mộc Hoan thở dài, tràn đầy thương hại, "Tội nghiệp đại tiểu thư phải chịu thống khổ như vậy, đại tỷ người ngày ngày thắp hương bái phật, đáng lẽ phật tổ phải phù hộ, nhưng..."

      Đại phu nhân vừa nghe là hoàng hậu nương nương hạ chỉ dùng hình, kiêu ngạo liền nhất thời tiêu trừ vài phần, nhưng lửa nóng vẫn thiêu đốt trong lòng , xoay người nhìn về phía Dương Mộc Hoan cùng Tần Ngọc Song, thấy mặt các nàng thương tiếc, trong lòng khỏi hừ lạnh tiếng, hai tiện nhân này sợ là đến xem kịch vui ! Còn giả vờ lo lắng thân thiết, ai chẳng biết trong lòng các nàng có chủ ý gì.

      "Làm phiền tứ muội, ngũ muội quan tâm , đây là phật tổ cho Yên nhi rèn luyện, ngay cả phật tổ cũng nhiều lần trải qua cực khổ, huống chi là Yên nhi!" Đại phu nhân vẫn tươi cười như trước, thản nhiên mở miệng, bà làm sao có thể cho hai ả tiện nhân này xem kịch hay!

      Dương Mộc Hoan giật mình, nhưng lát lại khôi phục, "Đại tỷ đúng, người có phúc chung quy có phúc, ngay cả hoàng thái hậu lúc còn trẻ, cũng chịu nhiều đau khổ, về sau còn phải trở thành quốc gia chi mẫu, vinh sủng thiên hạ, đại tiểu thư có phúc, còn ở tại phía sau mà."

      Ánh mắt đại phu nhân co lại, muốn vào lúc này giao thủ cùng Dương Mộc Hoan, "Tứ muội, ngũ muội, Yên nhi cần nghỉ ngơi, ta cũng giữ hai người nữa."

      Dương Mộc Hoan cùng Tần Ngọc Song thấy bà như thế, cũng gì thêm, cúi người chào, liền xoay người ra khỏi phòng, đến lúc ra ngoài Khởi Thủy uyển, mặt Dương Mộc Hoan rốt cục xịu xuống, bứt mạnh đóa hoa bên cạnh xuống, "Hừ! Cũng nhìn xem An Như Yên của bà ta là cái gì, cũng dám cùng hoàng thái hậu so sánh, ta xem nàng ta ngay cả xách hài cho hoàng thái hậu cũng xứng!"

      Tần Ngọc Song cũng mỉm cười, "Tứ tỷ, ngươi cần gì vì bà ta tức giận? Đại phu nhân đem tâm tư đặt hết người đại tiểu thư, chỉ cần tam tiểu thư vượt qua đại tiểu thư, tới lúc đó, bất kể bà ta có là chính thất phu nhân, cũng vẫn thấp hơn tỷ bậc."

      Dương Mộc Hoan nhãn tình nhất thời sáng lên, đúng vậy! Nàng còn có bảo bối Hinh Nhi mà!

      Đúng lúc An Như Yên của Lưu Hương Liên bị hủy hai tay, Lan Hinh bảo bối của bà càng ngày càng xuất sắc hơn, hừ, bà ra muốn nhìn, đợi đến khi Hinh Nhi tỏa sáng rực rỡ, hầu gia phu nhân có biểu tình như thế nào!

      Mà lúc này bên trong Khởi Thủy uyển, tứ phu nhân cùng ngũ phu nhân rồi, mặt đại phu nhân Lưu Hương Liên còn ý cười, vẻ mặt trở nên đầy lo lắng cùng thương .

      "Nương, Yên nhi đau quá..." An Như Yên thống khổ mở miệng, hoàn toàn còn vẻ ác liệt với An Ninh như vừa rồi , "Tay của ta... Tay của ta có phải chữa được nữa ?"

      Lưu Hương Liên thân thể ngẩn ra, dù hỏi đại phu, bà cũng biết, bị hình phạt kẹp đầu ngón tay, tay dù có tốt hơn, cũng như trước nữa, muốn thêu thùa hay đánh đàn đều được hoàn mỹ .

      Nhưng thấy trong mắt An Như Yên đầy sợ hãi, bà chỉ có thể an ủi, "Yên nhi đừng lo lắng, nương nhất định tìm người chữa khỏi tay con."

      " ? Tay Yên nhi có thể khỏi hẳn đúng ?" Đôi mắt An Như Yên sáng lên, vui sướng nhìn Lưu Hương Liên, vẻ mặt kỳ vọng.

      Lưu Hương Liên đành lòng nhìn con thất vọng, cuối cùng gật gật đầu, An Như Yên nhất thời như được ăn viên thuốc an thần, chỉ cần tay có thể khỏi hẳn, An Như Yên nàng còn có thể trở mình, nghĩ đến chính mình ở mẫu đơn yến chịu đau đớn, bị nhóm quý nữ chỉ trỏ, lửa nóng trong lòng bùng cháy, ánh mắt hung hăng nhìn An Ninh đứng yên ở bên, "Đều tại nàng, nếu vì bức 'Mẫu đơn tranh diễm' kia, ta rơi vào kết cục này."

      An Ninh thân thể ngẩn ra, trong lòng dâng lên tia châm chọc, hành động của An Như Yên đều nằm trong dự kiến của nàng, chính là vì sớm đoán được nàng ta trả đũa khi mọi chuyện kết thúc, cho nên ở mẫu đơn yến, nàng dùng mọi bản lãnh, phải tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng thay An Như Yên cầu tình, thậm chí tiếc thay nàng ta gánh tội sao?

      Cảm nhận được tầm mắt sắc bén của đại phu nhân, An Ninh sợ hãi cúi đầu, "Ninh Nhi chính là thêu theo bức họa mà tỷ tỷ đưa, biết vì sao xảy ra sai sót... Ninh Nhi..."

      "Ngươi biết? Ta xem ngươi là có ý định muốn hại ta... A..." An Như Yên tức giận công tâm, lại tác động đến miệng vết thương , nhất thời đau đến nhe răng nhếch miệng, hoàn toàn còn tao nhã như ngày thường.

      "Ninh Nhi... Ninh Nhi có..." An Ninh vội vàng muốn giải thích, giương mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của An Như Yên vì phẫn nộ mà trướng hồng, trong lòng dâng lên tia khoái ý, An Như Yên rốt cục cũng cảm nhận được đau đớn kiếp trước của nàng!

      "Tốt lắm, tốt lắm, việc này ta điều tra ràng, ngươi còn mau xuống, đứng mãi ở chỗ này, chọc tỷ tỷ ngươi phiền lòng ngươi mới cam tâm sao?" Hơn hai năm nay Lưu Hương Liên đối với An Ninh ôn nhu , mà bây giờ vẻ mặt lại trầm quát nặng.

      An Ninh mày nhíu lại, dáng vẻ bối rối xoay người rời , mới vừa được mấy bước, liền nghe thấy thanh lạnh lẽo của đại phu nhân truyền đến.

      "Đợi lát nữa đến viện của ta." Đại phu nhân nhìn bóng dáng An Ninh, đôi mắt lại trầm, nha đầu này, bộ dạng ngày càng giống Vân Trăn , thời gian trước, mỗi đêm bà đều gặp ác mộng thấy Vân Trăn đến tìm bà, mỗi lần từ trong mộng bừng tỉnh, bà đều hoảng sợ thôi, tiện nhân kia chết nhiều năm rồi , còn nhiễu loạn cuộc sống của bà, mỗi đêm bà đều tránh khỏi, rơi vào đường cùng, bà chỉ có thể Lăng Vân Tự, mặt ngoài là cầu phúc, kì thực là tìm cao tăng thay bà tụng kinh, hy vọng có thể thoát khỏi ác mộng về Vân Trăn.

      "Dạ." An Ninh đưa lưng về phía bà ta lên tiếng trả lời, đáy mắt xẹt qua đạo hào quang, nàng đoán trước được hành động này của đại phu nhân .

      Tại Hầu phủ, mặc dù nàng thế yếu lực mỏng, nhưng hiểu tâm tư mỗi người trong phủ, mà đối với đại phu nhân, trong lòng nàng từ lâu có kế sách đối phó, nghĩ đến kế hoạch của chính mình, An Ninh khóe miệng khẽ nhếch.

      Đại phu nhân a đại phu nhân, nàng còn là An Ninh bảo sao nghe vậy, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của bà ta nữa, lúc này đây, dù cho đại phu nhân muốn động tới nàng, sợ là dễ dàng như vậy!

      Hết chương 23.

      text-decoration: underline']P/s: Mn có thấy nữ 9 nào mà thảm như vậy chưa? Mẹ chết, cha ko thương, nhà ngoại suy yếu. Nữ 9 trọng sinh tội nghiệp nhất ta từng thấy…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :