1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minhminhle

      minhminhle Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      68
      Thanks XuXu. Ta thấy tg cho Địch ca vì AN mà bỏ qua hết thảy để đến cứu chị nhằm ghi điểm cho thôi. Hải Táp cũng đâu phải dạng vừa đâu.

    2. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      Truyen hay qua, rat hap dan

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 70.2: HAI MẸ CON VUI MỪNG NGHE TIN AN NINH CHẾT

      EDIT: XU XU
      Rốt cục, đợi đến khi nam tử người đầy máu kia từng bước tới gần, loáng thoáng có thể nhận ra mặt mũi, tức khắc có người kinh hô, "Đó là tướng quân... Đó là Nam Cung tướng quân..."

      "Nam Cung tướng quân làm sao vậy? Mau, nhanh giúp đỡ Nam Cung tướng quân." Có người lập tức chạy tới. xa liễn vốn là Tây Lăng nữ hoàng và Hoàng đế Nam Chiếu quốc Sùng Chính. Khi nghe được thanh lẫn tiếng động lớn từ xa truyền đến, khỏi nhíu mày, " xảy ra chuyện gì?"

      "Chắc là có người thắng lợi trở về!" Uyển quý phi ôn nhu , tự tay rót thêm ly trà cho Hoàng đế. Hoàng hậu mơ hồ nghe được có người kêu tên Nam Cung tướng quân, giọng kia mang theo lo lắng khiến lòng bà bất an. lập tức đứng dậy bước xuống, nhanh hướng đến đám người kia, thời điểm nhìn thấy nam tử người đầy máu tươi, đầu oanh tiếng, thân thể mềm nhũn.

      Ngân Sương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể Hoàng hậu nương nương thiếu chút nữa ngã xuống. Hoàng hậu thoáng lấy lại tinh thần, "Mau, mau truyền thái y, mau truyền thái y!"

      Lúc này Nam Cung Thiên Duệ được an bài lên cán cứu thương. Thân thể sớm đạt đến cực hạn, cố gắng giữ hơi, chính là muốn biết, Ninh Nhi có bình yên vô về tới nơi này hay , trong miệng ngừng thào, “ Ninh Nhi… Ninh Nhi…”.

      Hoàng hậu vội vàng tiến lên, bắt lấy tay Nam Cung Thiên Duệ, "Thiên Duệ... Đây là có chuyện gì? Con làm sao có thể biến thành như vậy?" Mới vừa rồi trước khi rời , vẫn hoàn hảo có tổn thương gì. Nhưng tại... Cả người máu tươi mảnh chói mắt làm cho Hoàng hậu lần lại lần nghẹn ngào.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể làm cho tướng quân như chiến trường uy phong lẫm liệt lại bị thương nặng như vậy?

      "Ninh nhi... ... trở lại chưa?" Nam Cung Thiên Duệ suy yếu nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu nhất thời giật mình, lắc lắc đầu. Trong lòng Nam Cung Thiên Duệ lộp bộp cái, biết An Nnh còn bị vây trong khu vực săn bắn. Lập tức kiên cường chống đỡ thân thể, muốn đứng dậy.

      "Thiên Duệ, con muốn làm gì? Ngoan nằm xuống, mau, các ngươi mau đem Tướng quân hồi cung!" Hoàng hậu lập tức ngăn cản Nam Cung Thiên Duệ. Thân thể Nam Cung Thiên Duệ xác thực muốn đạt tới cực hạn, cái vùng vẫy kia giống như tốn hết tinh lực còn lại của . Cả người nhất thời ngất .

      Trước lúc lâm vào hôn mê, bắt lấy tay Hoàng hậu, "Bác... Vì sao... Vì sao phải giết... Ninh nhi?" Dứt lời, cả người hoàn toàn mất ý thức. Hoàng hậu nghiêm mặt lại, trong đầu ngừng suy nghĩ lời vừa rồi của Nam Cung Thiên Duệ. Đây là lần đầu tiên bà nghe cháu trai dùng giọng điệu như vậy trách cứ mình, giết Ninh nhi? Bà làm sao có thể giết Ninh nhi? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      "Các ngươi cẩn thận chút, đừng làm đau Tướng quân." Hoàng hậu trong đầu tỏa ra nghi vấn. Giờ phút này rảnh suy nghĩ gì nhiều, được Ngân Sương dìu đỡ, cấp tốc đuổi theo, trong lòng lo lắng thôi, trăm ngàn lần đừng cho Thiên Duệ có cái gì hay xảy ra!

      xa liễn, Hoàng thượng cũng thấy cNam Cung Thiên Duệ người đầy vết máu được khiêng qua, lập tức hai đỉnh lông mày nhíu lại thành đường . Bắt lấy thị vệ, lớn tiếng hỏi, " xảy ra chuyện gì? Sao người Nam Cung tướng quân đều là máu?"

      "Bẩm hoàng thượng, tình cụ thể là gì, nô tài cũng biết... Sau khi Nam Cung tướng quân trở về bao lâu, hôn mê." Thị vệ vội vàng hồi đáp. Hoàng thượng mi tâm nhíu càng chặt hơn, mà Uyển quý phi bên cạnh đáy mắt xẹt qua đạo hào quang. Nhưng mặt lại là vẻ mặt lo lắng, "Chỉ có người là Tướng quân sao? Người cùng với Tướng quân An Ninh hầu phủ nhị tiểu thư đâu?"

      Thị vệ kia lắc lắc đầu, "Tướng quân mình trở về, nhưng trong miệng ngừng gọi “Ninh nhi, Ninh nhi ..." Trong lòng Uyển quý phi nổi lên tia hả hê vì mục đích thực được. An Ninh có trở về, hẳn là chôn thân trong miệng đám dã thú kia rồi. Ngay cả Nam Cung Thiên Duệ bản thân cũng là Tướng quân mà còn bị trọng thương như vậy, người đều là máu.

      Huống chi An Ninh chỉ là tiểu nha đầu, sống được mới là kỳ tích. An Ninh ơi An Ninh, phải ta muốn giết ngươi, là mẫu thân bây giờ của ngươi muốn đẩy ngươi vào chỗ chết nha! Uyển quý phi nhìn quanh khu vực săn bắn đều là rừng rậm, khóe miệng cười lạnh, sợ là An Ninh đến lúc chết cũng biết mình vì sao mà chết?

      Nam Cung Thiên Duệ trực tiếp được đưa đến hoàng cung. Ở trong cung Hoàng hậu, Nam Cung Thiên Duệ vẫn như cũ hôn mê. Mới vừa rồi Hoàng hậu ra lệnh triệu tập tất cả ngự y vào cung của mình, nhìn thấy người nằm giường chằng chịt vết cào ghê người. Ngay cả lão ngự y cũng khỏi thương tiếc lắc đầu. Sau khi toàn bộ ngự y lui ra, Hoàng hậu nương nương như trước vẫn canh giữ ở bên cạnh Nam Cung Thiên Duệ. Nhìn hai mắt chất nhi nhắm chặt, trận đau lòng thôi.

      Nếu sớm biết bị thương nghiêm trọng như vậy lúc ấy bà ngăn cản ! "Hoàng hậu nương nương, người nghỉ lát ! Nô tỳ chăm sóc Tướng quân cho." Ngân Sương nhìn thoáng qua Hoàng hậu, từ lúc Nam Cung tướng quân được đưa đến đây. Hoàng hậu luôn túc trực bên cạnh bước cũng rời.

      giờ qua hai canh giờ, bà cứ như trước ngồi ở chỗ kia nhúc nhích. Hầu hạ Hoàng hậu nương nương nhiều năm như vậy. Bà biết, Hoàng hậu nương nương thương đứa cháu trai này như con đẻ của mình. tại Nam Cung tướng quân bị trọng thương, nghĩ đến trong lòng Hoàng hậu nương nương nhất định là rất thương tâm.

      " cần, bản cung tự mình chăm sóc yên tâm hơn." Hoàng hậu nương nương cầm khăn thêu, cẩn thận lau chùi những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn trán của Nam Cung Thiên Duệ. Xem đôi lông mày kia nhíu chặt lại, tâm Hoàng hậu nhất thời cũng đau theo. Đứa này, ngay cả khi hôn mê mà cũng cau mày, chắc ở trong mộng chịu ít khổ sở đây?

      Trong lòng Ngân Sương thở dài, ánh mắt dừng lại bộ quần áo tơ lụa thượng hạng nhiễm máu tươi, "Hoàng hậu nương nương, người muốn xử lý chuyện này như thế nào?" Hoàng hậu nhìn thoáng qua trong tay Ngân Sương cầm cái gì đó, khẽ nhíu mày, "Đây... Đây phải quần áo Minh Nguyệt sao?" Dứt lời, đưa tay ra tiếp nhận bộ quần áo tơ lụa Ngân Sương đưa đến, sắc sảo tỉ mỉ, bà nhận sai, đây là quần áo của Minh Nguyệt. Chính là tơ lụa tiến cống hạng nhất, chỉ có hai cuộn. Hoàng thượng ban cho bà và Uyển quý phi mỗi người cuộn, toàn bộ của bà lấy làm quần áo cho Minh Nguyệt.

      "Này... Đây là đồ hôm nay cấp cho nhị tiểu thư kia mặc, vừa rồi tại sao luôn luôn ở người Tướng quân..." Ngân Sương cau mày, càng suy nghĩ, càng cảm thấy trong đó có điểm quỷ dị đáng ngờ. Giờ phút này Hoàng hậu nương nương cũng nghĩ như vậy, nghĩ đến trong khu vực săn bắn, Nam Cung Thiên Duệ trước khi hôn mê còn với bà câu. “Bác, người vì sao phải giết Ninh nhi?”, trực giác cho bà biết, câu kia của Nam Cung Thiên Duệ cùng bộ quần áo này nhất định thoát khỏi có liên quan.

      "Mau, mau đem bộ quần áo này cất ." Hoàng hậu nương nương vội vàng phân phó. "Hoàng hậu nương nương, Thần vương điện hạ và An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ở bên ngoài muốn cầu kiến Hoàng hậu nương nương." Chính vào lúc này, thái giám vội vàng vào phòng bẩm báo. Hoàng hậu nương nương nghe được mấy chữ "An Ninh hầu phủ nhị tiểu thư", lập tức sốt ruột đứng dậy, "Mau, mau tuyên bọn họ tiến vào."

      Trước khi Nam Cung Thiên Duệ hôn mê vẫn luôn kêu tên An Ninh, trong lòng có lẽ vẫn luôn tràn đầy nhớ mong. bao lâu sau, An Ninh và Thương Địch tiến vào phòng, Hoàng hậu nương nương trước tiên đem An Ninh đánh giá phen, xác định người nàng có chút dấu vết bị thương, tâm mới thả lỏng chút.

      Lúc này, An Ninh thể bị thương, nếu nàng có sơ xuất gì, chuyện này càng thêm phức tạp. An Ninh hướng Hoàng hậu thi lễ, Hoàng hậu chỉ nhàn nhạt lên tiếng trả lời, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn ra chút manh mối nào. Lập tức An Ninh nhìn đến Nam Cung Thiên Duệ nằm ở giường, bất chấp tất cả, tiến lên xem xét, thân thể trần trụi bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp băng gạc, cơ hồ bao hết toàn bộ cơ thể, máu tươi ướt sũng nhè chảy ra, nàng thể tưởng tượng, Nam Cung Thiên Duệ bị thương nặng như vậy!

      "Tướng quân người..." An Ninh khẽ cau mày, ánh mắt dừng ở khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Nam Cung Thiên Duệ, theo bản năng dùng tay vỗ về Nam Cung Thiên Duệ, dường như cảm nhận được hơi thở ôn nhu kia, mi tâm của Nam Cung Thiên Duệ dần dần giãn ra. "Ngự y xem qua, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng nguy hiểm đến tính mạng." Hoàng hậu trầm giọng mở miệng, ánh mắt giống như vô tình nhìn An Ninh liếc cái, "Ngươi cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mà từ lúc Thiên Duệ trở về, cả người đều là máu tươi."

      An Ninh nghĩ đến chuyện xảy ra ở khu vực săn bắn, và với bộ quần áo kia, mi tâm nhíu càng chặt hơn, "Tướng quân là vì cứu An Ninh, nên mới mình mạo hiểm dẫn dắt đàn thú kia rời ."

      "Quả nhiên là vì ngươi!" Giọng Hoàng hậu đột nhiên cất cao, cháu trai này quả nhiên là vì An Ninh mà ngay cả tính mạng cũng để ý! "Hoàng hậu nương nương cứ trách An Ninh, An Ninh thành tâm tiếp nhận, nhưng Hoàng hậu nương nương cũng biết, chính tay Hoàng hậu nương nương đem đàn dã thú đó dẫn tới bên người An Ninh và Tướng quân?" An Ninh giương mắt, cái chớp mắt cũng chuyển nhìn hoàng hậu nương nương, muốn bỏ sót bất kỳ biểu tình nào mặt bà.

      Khó hiểu, nghi hoặc, phẫn nộ, thần sắc chợt lóe thoáng qua, Hoàng hậu nương nương đập cái mạnh bàn, cả người giận dữ đứng dậy, "An Ninh lớn mật, ngươi dám chuyện với bản cung như vậy!"

      An Ninh kiêu ngạo sủng nịnh quỳ mặt đất, trong mắt thần sắc đều là bình tĩnh, "Hoàng hậu nương nương, An Ninh bất kính, thỉnh Hoàng hậu nương nương trị tội, nhưng An Ninh có chuyện muốn , nếu Hoàng hậu nương nương vì lời của An Ninh mà muốn cho An Ninh sống, có thể ban thưởng cho An Ninh ly độc rượu, sạch lưu loát, An Ninh nhất quyết phản kháng. Nhưng sợ là lãng phí khổ tâm của Nam Cung tướng quân, mà Nam Cung tướng quân lại là người thân của Hoàng hậu nương nương..."

      "Câm miệng!" Hoàng hậu đột nhiên cắt đứt lời của An Ninh, mặt khó nén phẫn nộ, "Cái gì gọi là lãng phí? Bản cung khi nào cho ngươi sống? Ngay cả bản cung mà ngươi cũng dám áp đặt tội danh, ngươi to gan!"

      "Hoàng hậu nương nương nếu như muốn An Ninh chết, vì cớ gì lại mang quần áo động tay chân kia ban cho An Ninh mặc?" An Ninh giương mắt chống lại tầm mắt Hoàng hậu nương nương, quả nhiên nhìn thấy trong con ngươi phẫn nộ xuất tia nghi hoặc. Trong lòng hiểu , nàng xác định được người muốn cho nàng chết phải là Hoàng hậu nương nương.

      Mới vừa rồi, nàng chẳng qua là lớn mật thử thôi, mà được kết quả như vậy. Quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, nếu quần áo kia phải do Hoàng hậu nương nương động tay chân, trong ánh mắt bà nên là nghi hoặc cùng phẫn nộ, mà là càng đậm sát ý! Thân là Hoàng hậu, nhưng lại bị nàng vạch trần tâm tư, tự nhiên có vô số loại phương pháp làm cho nàng chết!

      Hoàng hậu híp lại đôi mắt lợi hại của mình, đánh giá An Ninh trước mắt, nhớ tới câu kia của Nam Cung Thiên Duệ, mâu sắc con ngươi càng thêm thâm trầm, "Ngân Sương, người mang bộ quần áo mà Nam Cung tướng quân đem đến đây." Ngân Sương lập tức lĩnh mệnh, xuất ra bộ quần áo dính máu tươi mới vừa rồi thu hồi, trình ở trước mặt Hoàng hậu nương nương. "Động tay động chân quần áo? Ngươi là cái này sao?" Hoàng hậu thu lại tức giận, ngồi ghế quý phi, giọng bình tĩnh, có chút độ ấm.

      An Ninh nhìn thoáng qua, gật đầu, "Chính xác, bộ quần áo đúng là đầu sỏ hại bản thân Nam Cung tướng quân bị trọng thương!" "Vậy ngươi xem, quần áo này rốt cuộc là làm sao mà có thể động tay động chân?" Hoàng hậu cúi hạ mi mắt. An Ninh tiếp nhận quần áo, đem vải dệt mềm mại kia kề sát da thịt chính mình, câu. Trong khoảng thời gian ngắn, khí trong phòng trở nên có chút quỷ dị, Thương Địch luôn luôn đứng tại bên nhìn, cũng muốn biết nguyên do trong đó.

      Mà Hoàng hậu nương nương, cũng kiên nhẫn chờ An Ninh nha đầu kia, nếu lớn tiếng khẳng định, nhưng lại xuất ra được chứng cớ gì, cho dù nàng là nghĩa nữ của bà, cho dù có Thương Địch che chở, cho dù Nam Cung Thiên Duệ đối Ninh nhi giống người thường, bà cũng dễ dàng tha cho nha đầu này!

      " Ngân Sương có thể thay An Ninh tìm con mèo đến được ?" An Ninh ôn hòa thỉnh cầu. Ngân Sương nhìn Hoàng hậu liếc mắt cái, thấy Hoàng hậu gật gật đầu, lập tức lui xuống. bao lâu, khi trở về bà ôm trong lòng là con mèo trắng. Tới gần An Ninh, vốn con mèo ngoan ngoãn ở trong lòng Ngân Sương lại đột nhiên giận dữ điên cuồng, phát ra tiếng kêu táo tợn. Chỉ trong phúc chốc từ trong lòng Ngân Sương thoát ra lao thẳng về phía An Ninh, móng vuốt bén nhọn hướng An Ninh vạch tới.

      Hoàng hậu và Ngân Sương đều cả kinh, mắt thấy móng vuốt kia sắp đụng tới da thịt mềm mại của An Ninh, chợt con mèo cuồng loạn kia kêu thảm tiếng, bị Thương Địch nhanh tay lẹ mắt đá bay ra ngoài. Thương Địch mạnh mẽ bắt lấy cánh tay An Ninh, đôi mắt nhất thời bắn nhanh ra đạo hàn quang, "Hoàng hậu nương nương, điều này có thể chứng minh được rồi chứ!"

      Đáng chết! Ninh nhi thế nhưng dùng thân thể của chính mình để mạo hiểm! Hoàng hậu và Ngân Sương phục hồi tinh thần lại, con mèo kia vốn ngoan ngoãn, chưa bao giờ giương nanh múa vuốt. Mới vừa rồi, hành động của nó các nàng đều nhìn thấy, cuồng loạn như vậy, lộ ra manh mối tầm thường.

      "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hoàng hậu trầm giọng hỏi. An Ninh thu hạ mi mắt, nắm trong tay bộ quần áo kia, "Hoàng hậu nương nương có thể ngửi thấy phía vải này có mùi thơm thoang thoảng?" Hoàng hậu khẽ nhíu mày, "Quả loại mùi thơm lạ lùng, mới vừa rồi cũng có, nhưng tại đúng là nồng nặc hơn." Nhớ tới hành động vừa rồi của An Ninh, lại nghĩ đến cái gì, thân thể đột nhiên ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ. "Đúng là mùi hương này lôi kéo đàn thú tới." An Ninh xem phản ứng của Hoàng hậu nương nương, trong mắt xẹt qua chút hào quang, "Hoàng hậu nương nương nghĩ là đủ minh bạch chưa? Có câu An Ninh biết có nên hay ?"

      Hoàng hậu liếc An Ninh cái, "." "Lúc Hoàng hậu nương nương đem quần áo này ban cho An Ninh, từng nghe Hoàng hậu nương nương , quần áo này vốn là vì Minh Nguyệt công chúa mà chuẩn bị, kết quả thần xui quỷ khiến mặc ở người An Ninh, biết trong chuyện này..." An Ninh thu hạ mi mắt, tiếp nữa, Hoàng hậu nương nương là người thông minh, nàng chỉ cần sơ qua, Hoàng hậu nương nương tự nhiên có thể biết rỗ chân tướng.

      Quả nhiên, Hoàng hậu nương nương lập tức đứng dậy, ánh mắt xuất nhiều hơn tia sắc bén, "Ngân Sương, hảo hảo tra ra, là ai ở phía sau giở trò lên bộ quần áo này?" Nếu như bộ quần áo này phải do sai sót mà mặc ở người Minh Nguyệt, như vậy hôm nay nữ nhi của bà phải chôn thân trong bụng dã thú rồi sao? Nghĩ đến có chuyện như vậy, trong lòng Hoàng hậu tràn đầy kinh sợ.

      "Dạ, nô tỳ thăm dò." Ngân Sương lĩnh mệnh, mới được vài bước nghe được giọng An Ninh truyền đến. "Ngân Sương, đừng để đả thảo kinh xà mới tốt." An Ninh tươi cười, ôn hòa nhắc nhở. Từ sau khi bị dã thú tấn công, trong lòng nàng luôn luôn nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sáng tỏ Hoàng hậu nương nương phải là người động thủ, nàng liền càng thêm khẳng định phán đoán của mình là đúng. Trong mắt xẹt qua chút hào quang, nếu là người trong lời của người nọ, vậy nàng phải có phần lễ vật đáp lễ cho nàng ta! Ngân Sương gật gật đầu, An Ninh này, quả nhiên là nữ tử có tâm tư kín đáo! Đợi cho Ngân Sương rồi, Hoàng hậu liền phân phó cung nữ thân cận mang An Ninh thay quần áo ban đầu thuộc loại người Nam Cung Thiên Duệ. Sau khi thay xong, Hoàng hậu phân phó người chuẩn bị bữa tối, chiêu đãi hai người An Ninh và Thương Địch. Dùng xong bữa Ngân Sương về đến cung của Hoàng hậu, theo phía sau bà, là quản phụ trách quần áo trong cung của công chúa nương nương.

      "Sáng nay trước khi ngươi mang bộ quần áo công chúa đến đây, người nào từng tiếp xúc qua?" Hoàng hậu thản nhiên mở miệng, giọng điệu bên trong lộ ra vài phần uy nghiêm. Quản nghĩ nghĩ, "Cũng có ai tiếp xúc qua, ngày hôm qua sau khi Hoàng hậu nương nương sai người đưa tới nguyên liệu vải, nô tỳ liền sai người suốt đêm chế tạo gấp gáp, ròng rã đêm, rốt cục cũng hoàn thành, liền đưa đến cung Hoàng hậu bên này ."

      "Phải ? Ngươi nên cẩn thận hồi tưởng lại, trong lúc đó có chuyện bất thường gì phát sinh ?" Hoàng hậu khẽ nhíu mày, bà nhất định phải tìm ra bằng chứng, tìm được người động tay động chân kia! Quản cố gắng suy nghĩ kĩ, qua hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Hôm qua, Uyển quý phi từng phân phó muốn may gấp bộ quần áo, để chuẩn bị cho cuộc săn bắn của tứ quốc, vậy nên tối hôm qua cũng suốt đêm gấp gáp chế tạo mà thành, sáng nay đưa qua." Uyển quý phi? Hoàng hậu thân thể ngẩn ra, trong đầu ra bóng dáng Uyển quý phi, đôi mi thanh tú, dáng vẻ dịu dàng, "Có phải là cùng loại vải dệt hay ?"

      "Đúng, là cùng loại, theo nô tỳ biết, khoảng vải dệt duy nhất kia của Hoàng hậu và Uyển quý phi là cùng cuộn, là loại vải đẹp đẽ quý giá hiếm thấy!" Quản dứt lời, sắc mặt Hoàng hậu nương nương phút chốc trở nên khó coi đến cực điểm, quản nhìn thấy sắc mặt của bà, trong lòng nổi lên tia bất an, thân thể run run, nàng có phải hay sai chỗ nào rồi?

      lo lắng, nghe được giọng của Hoàng hậu nương nương từ đỉnh đầu truyền đến, pha lẫn vài phần vui, " xuống ! Hôm nay bản cung tìm ngươi hỏi chút chuyện, ngươi được để lộ ra ngoài, nếu để cho người khác biết được, ngươi tự nhiên biết có hậu quả gì rồi phải ?." Quản vừa nghe, lập tức quỳ mặt đất, vội vàng cam đoan, "Nô tỳ biết, nô tỳ nhất định giữ bí mật tuyệt đối, hôm nay Ngân Sương gọi nô tỳ đến cung Hoàng hậu là để đưa cho nô tỳ ít mẫu khăn thêu mới, qua ít ngày nữa nô tỳ mang tới cho Hoàng hậu nương nương."

      Quản sống trong hậu cung nhiều năm như vậy, cũng là người thông minh, cam đoan trong lời , giọt nước cũng lọt. Hoàng hậu thu hạ mi mắt, xua tay ý bảo nàng ta lui ra. "Địch nhi, hôm nay Hoàng thượng có nhắc tới ngươi, người lâu rồi ai bồi người chơi cờ, bảo rất là ngứa tay, ngươi trước đến chỗ Hoàng thượng ngồi lát, bồi người ván. An Ninh ở lại đây, hai mẹ con chúng ta cũng có chuyện muốn với nhau, hôm nay vừa vặn khó có được cơ hội, nhường nàng giúp ta tán gẫu trong chốc lát." Hoàng hậu mặt dịu dàng cười.

      Thương Địch cùng An Ninh vừa nghe, liền biết Hoàng hậu muốn ly khai Thương Địch, nhìn Thương Địch liếc mắt cái, chống lại tầm mắt , gật gật đầu, Thương Địch lập tức chắp tay đối Hoàng hậu thi lễ, "Chất nhi nghe mợ, chỉ là... Ninh nhi là do chất nhi mang vào hoàng cung, vì vậy cũng phải từ chất nhi hoàn hảo tổn hao gì mang ra ngoài." Hoàng hậu xem Thương Địch vì An Ninh mà khẩn trương, ha ha cười ra tiếng, "Ngươi cứ yên tâm, mợ ngươi cũng phải sài lang hổ báo gì, sao ta có thể đem nghĩa nữ này ăn được chứ? Đợi lát nữa, ta mang nàng đưa tới, ngươi nên yên tâm ?"

      Thương Địch cười nhưng , có lời hứa hẹn này của Hoàng hậu, tất nhiên là yên tâm! Cuối cùng sâu nhìn An Ninh liếc mắt cái, Thương Địch xoay người ra khỏi cung của Hoàng hậu. Sau khi Thương Địch rời , tươi cười mặt Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc cùng với u sầu, mi tâm nhíu chặt cách nào giãn ra, "Ngân Sương, ngươi xuống , canh chừng Nam Cung tướng quân, nếu tướng quân tỉnh, lập tức đến thong báo cho bản cung."

      "Dạ, nô tỳ ngay." Ngân Sương lui xuống, trong đại sảnh to như vậy bây giờ chỉ còn lại có hai người An Ninh cùng Hoàng hậu. An Ninh nếu lầm từ lúc quản kia ra "Uyển quý phi", nàng nhận thấy được trong mắt Hoàng hậu xuất tia ngoài ý muốn, trong lòng nổi lên chút cười lạnh.

      Mặc dù là hoài nghi Uyển quý phi động tay động chân, bà cũng nguyện tin tưởng sao? Xem ra, Uyển quý phi này ở trước mặt Hoàng hậu ngụy trang là cao thâm a! "Bên trong hậu cung này, tranh đấu gay gắt nhiều kể xiết, nhưng trong lúc đó bản cung và Uyển quý phi, ngược lại thân như tỷ muội, nàng mặc dù được sủng ái, nhưng mà chưa từng ở trước mặt bản cung ỷ sủng mà kêu, tính tình ôn nhu kia, bản cung rất thích." Hoàng hậu trầm giọng mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh, nghe ra chút cảm xúc gì.

      An Ninh thu hạ mi mắt, đứng dậy thay Hoàng hậu nương nương rót ly trà, đưa tới trước mặt bà, ôn nhu mở miệng, "Quý phi nương nương ngày hôm qua cũng dùng chung nguyên liệụ vải để gấp gáp chế tạo quần áo, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, Hoàng hậu nương nương chớ vì vậy mà thương tâm quá mức, nếu phần tình thân kia của hai người Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương bị tổn thương, tốt ."

      "Hừ! Làm gì có chuyện khéo như vậy? Chẳng lẽ bản cung để kẻ động tay động chân kia hại nữ nhi của mình hay sao?" Hoàng hậu hừ lạnh ra tiếng, giọng điệu cất cao chút. An Ninh thu hạ mi mắt, , trong lòng cũng là hiểu . Mặc dù Hoàng hậu nương nương muốn tin tưởng.

      Nhưng, nàng lại biết bên trong hậu cung lục đục với nhau cho tới bây giờ đều thể qua loa. Có lẽ ở trong mắt Hoàng hậu nương nương, kẻ động thủ quần áo kia là hướng về phía Minh Nguyệt công chúa, muốn hại Minh Nguyệt công chúa, mà Minh Nguyệt công chúa hôm nay khu vực săn bắn, quần áo kia liền thần xui quỷ khiến mặc ở người mình, làm cho chính mình thay Minh Nguyệt công chúa mà chịu chết, còn liên lụy Nam Cung tướng quân. Nhưng An Ninh cũng là hiểu được, Uyển quý phi tích cực thúc đẩy nàng nhập vào khu vực săn bắn như vậy, rốt cuộc là hướng về phía ai. Vừa thấy liền biết, mà trùng hợp Minh Nguyệt công chúa lại đến khu vực săn bắn, sợ chỉ là trùng hợp mà thôi! Hoàng hậu nương nương nếu cho rằng Uyển quý phi là hướng về phía Minh Nguyệt công chúa mà đến, mình cũng cần nhiều lời giải thích làm gì, nhớ tới kiếp trước Hoàng hậu nương nương thậm chí là nhà Nam Cung đều bởi vì Uyển quý phi thiết kế mà chết.

      tại nhân cơ hội này làm cho Hoàng hậu nương nương đối Uyển quý phi có chút phòng bị, cũng là chuyện tốt, phải sao? "Trong hai năm nay, bản cung là tâm đối tốt nàng, nàng tại sao... Chúng ta là tỷ muội a!" Hoàng hậu thở dài tiếng, kéo An Ninh ngồi xuống bên cạnh mình. Vốn là việc này, bà chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, tuyệt đối thể với ai.

      Thế nhưng, giờ phút này An Ninh lại làm cho bà gỡ xuống phòng bị. "Nương nương, có câu , lòng người khó dò, lại có câu , cũng như thước đo trăm dạng loại người, lòng người nghĩ gì, tất cả đều viết ở mặt. Nhưng có số người, biểu bên ngoài và suy nghĩ nội tâm, hoàn toàn tương phản. Nếu cùng người trước tương giao, tự nhiên thoải mái, tốt chính là tốt, tốt chính là tốt. Nếu cùng người sau tương giao, tự nhiên là được thoải mái, ở mặt ngoài tốt, nhưng trong lòng biết chứa đựng cái ý nghĩ xấu xa gì." An Ninh thu hạ mi mắt, chậm rãi , Thượng Quan Mẫn là người trước, mà Đại phu nhân, An Như Yên và Uyển quý phi, thuộc loại người sau.

      Nàng và Hoàng hậu bên người đều có nhiều người sau như vậy, ở chung với nhau, tự nhiên lúc nào cũng phòng bị, khắp nơi cẩn thận. "A! An Ninh này, tuổi còn mà biết nhiều đạo lý, giống như ngươi từng trải qua." Hoàng hậu ha ha cười , nhân lúc An Ninh vui vẻ, cả người nhất thời thoải mái ít, đánh giá An Ninh, con ngươi hơn tia tìm kiếm, trầm mặc lát.

      Hoàng hậu như suy nghĩ đến cái gì mở miệng, "Vậy Ninh nhi thuộc loại người trước hay là người sau đây?" An Ninh hơi giật mình, nhưng lát phản ứng lại, mặt nở ra chút tươi cười, "Nếu người nọ đáng giá để An Ninh chân thành đối đãi, An Ninh liền thuộc loại người trước, nếu người nọ đối An Ninh cũng thuộc loại người sau như vậy, An Ninh tự nhiên liền thuộc loại người sau." Nghe xong câu trả lời của An Ninh, Hoàng hậu sửng sốt lát, xem ánh mắt An Ninh càng lúc càng sâu xa. An Ninh này, là thông minh! Khó trách Thương Dịch và Thiên Duệ đều đối xử giống người thường với nàng, phải có đạo lý nha! Tính tình như vậy, ai đâu!

      Nghĩ đến Uyển quý phi, con ngươi Hoàng hậu nheo lại, tùy ý nâng chung trà lên, nhợt nhạt mím môi, "Ý tứ của Ninh nhi là người khác đối ta như thế nào, ta đây liền đối người khác như thế?"

      "Nương nương, Ninh nhi như vậy." An Ninh hờn dỗi, ánh mắt trong lúc đó nhiều hơn tia cười khẽ. "Ngươi nha! Trước mặt bản cung, ngươi cần phải thuộc loại người sau đâu, tuy là co được dãn được, nhẫn nại mới là đại trượng phu. Nhưng bây giờ khác, thể yếu đuối, nếu ngươi yếu đuối, ai cũng muốn khi dễ ngươi, vô luận ở đâu đều giống nhau." Hoàng hậu ngửi hương thơm của trà, có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua An Ninh.

      An Ninh này, ngày thường nhìn bộ dáng dịu dàng vô hại, giống như yếu đuối, nhưng yếu đuối kia của nàng sợ là ngụy trang ! Bất quá, ngược lại bà rất thích bộ dạng này của An Ninh, nội liễm, thâm trầm, trí tuệ, nhạy bén. Tại hậu cung này thậm chí sâu trong hậu viện, nếu người che chở, cộng thêm yếu đuối, chỉ là bi kịch! An Ninh lại như thế nào biết chuyện này?

      Kiếp trước nàng, quên cừu hận, bị Đại phu nhân các nàng lừa bịp, yếu đuối, nhát gan, chỉ biết là ngoan ngoãn phục tùng, từ trước đến nay chưa từng nghĩ cho nàng, đến cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục bi thảm như vậy, cho nàng biết, yếu đuối chỉ biết bị đánh, nếu muốn bị đánh, chỉ có thể cường đại đứng lên, mặc cho ai cũng vô pháp mảy may thương tổn đến nàng.

      Cả đời này, làm ác nữ sao? "Ở phía sau bản cung nhiều như vậy năm, tự nhận mình có đôi mắt ràng, lại biết..." Tay Hoàng hậu nắm chén trà chặt, con ngươi co lại, có điều chỉ mở miệng, "Ninh nhi cảm thấy, chuyện này nên làm như thế nào?" An Ninh có chút nhíu mi, quả ngờ Hoàng hậu nương nương thế nhưng hỏi ý kiến nàng, nàng phải sao? Hoàng hậu giống như hiểu được băn khoăn của nàng, "Bản cung mới vừa qua, ở trước mặt bản cung, ngươi cần phải làm người sau đâu, bản cung hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời đó là trong lòng nghĩ như thế nào, như thế ấy mà trả lời bản cung."

      An Ninh này, nhìn biểu của nàng, trong lòng sợ là sớm ít ý tưởng. "Ninh nhi ngu dốt, khó có được ý tưởng nơi thanh nhã, Hoàng hậu nương nương hứa cười Ninh nhi mới chịu." An Ninh thu hạ mi mắt, Hoàng hậu khi như vậy. Nàng còn có cái gì băn khoăn đâu?

      Huống hồ, Uyển quý phi muốn hại nàng, làm liên lụy Nam Cung Thiên Duệ nay còn nằm ở giường hôn mê bất tỉnh, chuyện này tự nhiên cũng có dễ dàng như vậy liền quên ! Hoàng hậu cho nàng cái ánh mắt, ý bảo nàng tiếp, An Ninh dừng chút, tiếp tục mở miệng, "Lấy đạo người trị người, con mèo kia mới vừa rồi nhưng ra rất đáng , chỉ là có chút móng vuốt lợi hại. Bất quá lại có chỗ tốt!" Hoàng hậu nhãn tình sáng lên, An Ninh này, còn mình ngu dốt, ràng chính là ma quỷ tinh ranh! Nếu nàng ngu dốt, đời này còn có ai dám tự xưng thông minh?

      "Được, hôm nay liền nghe Ninh nhi !" Hoàng hậu buông chén trà, gật đầu trầm trồ khen ngợi, xuất thêm vài phần ưa thích với An Ninh. An Ninh khóe miệng mỉm cười, giống như nghĩ đến cái gì, con ngươi co lại, "Nương nương, Ninh nhi có thỉnh cầu này, biết..."

      "Chúng ta là mẹ con, ngươi có chuyện cứ thẳng, thỉnh cầu gì thỉnh cầu, khách khí cái gì?" Hoàng hậu nương nương vô cùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, nếu bà có nữ nhi tri kỷ như vậy, là tốt biết bao nhiêu. Bà tuy có Minh Nguyệt công chúa, chung quy được nuông chiều, giống như An Ninh trầm tĩnh dịu dàng, có thể chuyện phiếm. Nhưng nghĩ đến cái gì, Hoàng hậu con ngươi lên chút giống như quang mang.

      "Ninh nhi thỉnh nương nương tạm thời đừng cho mọi người biết Ninh nhi từ khu vực săn bắn trở lại." An Ninh thu hạ mi mắt, Thương Địch mới vừa rồi mang nàng tiến cung, dọc đường nấp, trừ bỏ trong cung Hoàng hậu có vài cung nhân, những người khác đều biết đến. Hoàng hậu có chút nhíu mi, tuy là khó hiểu ý đồ của nàng, nhưng cũng gật đầu đáp ứng, "Được, bản cung theo ý ngươi, bất quá bản cung nhưng ra có vấn đề, muốn chính miệng hỏi ngươi chút."

      An Ninh hơi giật mình, trực giác cho nàng biết. Vấn đề này của Hoàng hậu, tựa hồ có chút khó giải quyết. Nhưng Hoàng hậu nếu muốn mở miệng, nhất định có khả năng cho nàng hỏi, An Ninh nở ra chút tươi cười, cũng là làm nũng , "Nghĩa mẫu cũng nên khó xử Ninh nhi a!" Tiếng kêu nghĩa mẫu như vậy. Giống như trước mặt nàng giờ phút này bà phải là Hoàng hậu nương nương. Nếu là vấn đề kia quá mức khó giải quyết, trả lời tốt, nàng chỉ là làm trái với ý của nghĩa mẫu, mà phải là làm cho Hoàng hậu nương nương tức giận.

      Hoàng hậu đem tâm tư của nàng cẩn thận xem ở trong mắt. Cũng được, giờ phút này các nàng đều phải là Hoàng hậu cùng thần nữ, mà chỉ là quan hệ nghĩa mẫu và nghĩa nữ! Khóe miệng khẽ nhếch, "Nếu nghĩa mẫu muốn ngươi làm cháu dâu của ta, ý Ninh nhi thế nào?" Hoàng hậu là người thông minh, trong lòng bà biết Thương Địch và Thiên Duệ đều có ý đối với An Ninh.

      Giờ phút này, bà chỉ là cháu dâu, nhưng ra vô cùng có ý tứ, bà cũng có chỉ tên rốt cuộc là ai, Nam Cung Thiên Duệ là cháu ruột của bà, mà ở bên nhà chồng, Thương Địch cũng là cháu của bà! An Ninh giật mình , quả nhiên, vấn đề này là khó giải quyết! Tròng mắt An Ninh hơi đổi, chỉ lát đối sách ứng phó, đứng dậy cầm chén trà thêm vào chút nước trà, nhanh chậm mở miệng, "Nghĩa mẫu, từ xưa đến nay lớn đều phải theo thứ tự, Minh Nguyệt công chúa chưa hứa hôn, An Bình hầu phủ Yên nhi tỷ tỷ cũng có hôn phối, Ninh nhi sao lại có thể xuất giá trước các nàng? Điều này sợ là làm trái với quy củ."

      Khóe miệng Hoàng hậu khỏi co rút, bà ngờ rằng, An Ninh trả lời như thế. Trong lòng thở dài, Ninh nhi này quả nhiên là người thông minh, cho dù bà là Hoàng hậu ở trước mặt nàng sợ cũng chiếm được chút tiện nghi gì. Nghĩ đến An Bình hầu phủ đại tiểu thư An Như Yên kia, Hoàng hậu khỏi nhíu mày, nàng kia, quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm, bộ dáng dịu dàng động lòng người kia, ngay cả bà cũng bị lừa.

      Hừ, rơi vào kết cục như vậy, là xứng đáng. Đời này, sợ là khó có thể gả ra ngoài! Hai người hàn huyên lâu, sau đó An Ninh theo Hoàng hậu nhìn Nam Cung Thiên Duệ, Ngân Sương ngừng đút dược, vẫn hôn mê như trước, An Ninh luôn luôn ở tại giường canh chừng, biết Hoàng thượng vàThương Địch đến cung của Hoàng hậu, An Ninh mới được đưa ra ngoài.

      Trước khi rời , Hoàng hậu dặn dò An Ninh sáng sớm ngày mai tiến cung bồi bà dùng đồ ăn sáng, An Ninh bắt gặp con ngươi Hoàng hậu lóe ra hào quang, mơ hồ nổi lên tia hiểu , đồ ăn sáng là giả, sợ là muốn nàng đến xem kịch vui ! Hoàng hậu cố tình mời, nàng lại làm sao có thể cự tuyệt, lập tức liền đáp ứng Hoàng hậu nương nương, sáng sớm ngày mai nhất định đến.

      Lập tức, Hoàng hậu phân phó Dĩnh Thu chuẩn bị chiếc xe ngựa, đưa Thương Địch và An Ninh ra khỏi hoàng cung. xe ngựa, An Ninh mở miệng cho Thương Địch biết, đêm nay nàng hồi Hầu phủ, tùy tiện tìm cái khách điếm trú tạm. Khuôn mặt tuấn mỹ Thương Địch ràng cứng đờ, hỏi nguyên do, mang An Ninh đến Phi Hoa tiểu trúc. Cho đến khi An Ninh ở trong đình viện đặc thù có chút mới lạ này.

      thể tưởng tượng nổi, Thương Địch thế nhưng lại an bày nàng ở tại nơi này! Tối nay đúng lúc trăng tròn, An Ninh ngồi ở trong đình nghỉ mát, dưới ánh trăng sáng ngời, Thương Địch thủ pháp lưu loát nấu trà, hương trà lan tỏa bốn phía, tràn ngập trong viện. Thương Địch còn dùng bộ dáng chuyên chú, trà trong tay giống như có sinh mệnh, cẩn thận che chở, gương mặt tuấn mỹ bất đồng với biểu tình của dĩ vãng, trong khoảng thời gian ngắn, An Ninh nhìn xem có chút hoảng hốt.

      Đợi sau khi nấu xong, Thương Địch liền thay An Ninh rót ly, An Ninh cười cảm tạ, nghe mùi thơm ngào ngạt, từ từ nhấm nháp, trà vừa vào miệng, ánh mắt An Ninh phút chốc sáng ngời, nàng nghĩ tới Thương Địch thế nhưng lại là tay nấu trà ngon đến thế, nàng chưa từng bao giờ uống qua trà nào tinh thuần như thế! Thương Địch quan sát biểu tình của nàng, khóe miệng giơ lên chút tươi cười, lập tức ngồi ở bên cạnh An Ninh, hai người bên uống trà, bên ngẫu nhiên mở miệng tán gẫu vài câu, đêm còn rất dài...

      Đồng dạng ban đêm, An Ninh hầu phủ giờ phút này cũng là nổ tung. Trong đại sảnh Hầu phủ, An Bình hầu gia sốt ruột lại, Tần Ngọc Song, An Lạc Phong, An Lan Hinh và Bích Châu ở đại sảnh, mỗi người thần sắc khác nhau. "Quản gia, mau xem chút, nhị tiểu thư trở về chưa?" biết An Bình hầu phân phó quản gia bao nhiêu lần như vậy. Canh giờ này, chắc chấm dứt săn bắn, An Ninh lại còn chưa hồi phủ, phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?

      Vừa nghĩ tới mình có thể đặt tâm tư người An Ninh, càng ngày càng cảm thấy có thể theo người An Ninh kiếm được ít chỗ tốt. Vì còn hy vọng với An Như Yên, vậy nên ông trời cần phải hủy diệt hy vọng vừa mới mới chớm nở này nha!

      Quản gia lập tức lĩnh mệnh xuống, Tần Ngọc Song tiến lên an ủi , "Lão gia, ngài đừng nóng vội, nhị tiểu thư lớn như vậy, chắc là cùng các tiểu thư quan gia khác trì hoãn thời gian, đợi lát nữa trở lại." "Nhưng là... trễ thế này..." Bích Châu thấp giọng thào, cảm nhận được ánh mắt lợi hại của Tần Ngọc Song nhìn mình liếc cái, liền lập tức ngậm miệng.

      Chính lúc này, quản gia vội vàng trở về, thần thái hấp tấp, vẻ mặt bối rối cùng lo lắng, "Lão gia, tốt ... Việc lớn tốt ..." "Có phải hay Ninh nhi nàng..." An Bình hầu gia mạnh dạng tiến lên, quản gia quả nhiên gật gật đầu, "Mới vừa rồi nô tài ra phủ, vừa vặn gặp tên người hầu, hôm nay cũng khu vực săn bắn, còn cùng lão nô lên việc, đúng là nhị tiểu thư nàng..."

      Trong Khởi Thủy Uyển. giường, An Như Yên mặt tái nhợt, thập phần suy yếu, Đại phu nhân vì chiếu cố An Như Yên, liền đem Cẩm Tú các chuyển lại đây, nhìn người giường mở to đôi mắt, tâm đau đến chết lặng, khỏi thở dài, "Yên nhi, con yên tâm, thù này của con, mẫu thân tuyệt đối làm cho nữ nhi của Vân Trăn kia trả đủ, con đau, nương làm cho nàng ta đau cùng với con."

      Ánh mắt Đại phu nhân xuất tia ngoan độc, hé ra khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo. Cố đại nương vội vàng vào phòng, mặt khó nén sắc mặt vui mừng, Đại phu nhân thấy tình huống như vậy, lập tức đứng dậy đón bà, "Thế nào? Có tin tức gì ? Mau cho ta biết!" Đại phu nhân gấp gáp muốn biết đáp án, sau khi An Ninh vừa ra khỏi phủ, nàng vẫn luôn chờ mong, chờ mong An Ninh vào cạm bẫy.

      "Phu nhân, có quý phi nương nương tương trợ, tự nhiên bại lộ ra cái gì, bên ta mới tìm hiểu được tin tức, lúc nhị tiểu thư tiến đến khu vực săn bắn, là cùng Nam Cung tướng quân. Mà thời điểm trở về, Nam Cung tướng quân người đầy máu tươi, nhìn thấy ghê người, mọi người nhìn thấy thập phần khiếp sợ..."

      "Vậy An Ninh đâu?" Đại phu nhân đánh gãy lời của Cố đại nương, điều bà muốn biết nhất là An Ninh có phải hay chết! "Phu nhân, ngoài ra người ta còn , thời điểm Nam Cung tướng quân trở về, chỉ có mình , Nam Cung tướng quân bị thương nặng như vậy, nhị tiểu thư còn sống được sao? Còn phải bị sài lang hổ báo cực kỳ đói khát nuốt mất?" Cố đại nương giơ lên cái tươi cười, nhìn đại phu nhân liếc mắt cái, có lẽ là phu nhân rất muốn biết An Ninh chết hay chưa, cho nên mới vội vàng như vậy lôi kéo bà, tìm kiếm đáp án xác thực.

      "Nuốt? nuốt?" Đại phu nhân tươi cười rạng rỡ, bên trong nét mặt lóe ra hưng phấn quang mang, đây tin tức tốt mà! "Đương nhiên là , Quý phi nương nương phái người đến truyền tín, sao có thể giả được? Vừa rồi nô tỳ qua hỏi thăm, lão gia cũng biết được tin tức này, phu nhân biết đâu, sắc mặt của lão gia, thế nhưng thay đổi nha! Tiện nhân nha đầu Bích Châu kia, cũng ngất ngay tại chỗ!" Cố đại nương kể lại sinh động như , con ngươi khó nén kích động.

      Đại phu nhân phút chốc điên cuồng cười ha hả, nhưng lại hé ra khuôn mặt trầm, "Ha ha... chết, Vân Trăn ơi Vân Trăn, ta đưa nữ nhi đến cho ngươi, ngươi cũng biết được nữ nhi của ngươi là chết như thế nào? Ha ha... Ngươi nếu trời có linh, nếu thấy được, chỉ sợ cũng thống khổ vạn phần, thể nhắm mắt ?"

      "Nương..." giường An Như Yên kêu suy yếu, nàng cũng nghe được tin tức này. "Yên nhi... Nương cho con, An Ninh chết, về sau nàng còn là uy hiếp của con, mà con cũng cần cố kỵ nàng nữa, cha con còn muốn đem tâm tư đặt người nhị nữ nhi kia, nay nhị nữ nhi chết, nhìn còn còn thế làm được gì!" Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, con ngươi mở ra cỗ vui sướng khi người gặp họa, hồi tưởng lại buổi sáng hôm nay lão gia đối với mình cảnh cáo, trong lòng khỏi sinh khí, giờ phút này cũng là vạn phần vui sướng.

      " chết rồi sao... chết rồi!" Trong mắt An Như Yên cũng lóe ra điên cuồng quang mang, trong miệng ngừng thầm. "Bị dã thú ăn, sợ là ngay cả thi thể cũng có thể lưu lại!" Đại phu nhân trong đầu tưởng tượng thấy vô số dã thú xé rách thân thể An Ninh, liền như nhìn thấy Vân Trăn bị chết giống như vậy. Hừ, nàng muốn làm cho mẹ con hai người này đều chết có chỗ chôn! An Như Yên giống như nghĩ đến cái gì, khẽ nhíu mày, "Nương, nhưng Yên nhi nay ..." Nhìn trạng của mình giờ phút này, sắc mặt An Như Yên lại đau thương, "Phụ thân còn có thể thương Yên nhi sao?"

      "Nương suy nghĩ mọi biện pháp, con là con vợ cả, Hầu phủ này là của con, ai cũng đừng nghĩ dao động được địa vị của con." Đại phu nhân trong mắt lên chút ngoan độc, hết thảy che các chướng ngại ở trước mặt nàng, nàng nhất thời hiểu ràng. "Đúng, là của ta, đều là của ta!" An Như Yên cắn chặt hàm răng, đó đều là của nàng, ai cũng đừng nghĩ hưởng cùng nàng.

      Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, khuôn mặt nhất thời vặn vẹo lên, nàng cam lòng a! Đại phu nhân nhìn thần sắc của nàng, khỏi có chút nhíu mày, thở dài, nhưng vẫn an ủi , “Hết thảy đều là của con, nương làm cho con đứng lên lần nữa." Tuy như thế, nhưng là trong lòng đại phu nhân biết, để đứng lên dễ hơn làm?

      Nhiều đại phu chữa trị như vậy, cũng chỉ có đáp án, đó đáp án mà nàng khó chấp nhận nhất! Trong phòng, chủ tớ ba người, mẹ con hai người, vì tin tức như vậy mà vui mừng. Cả đêm ngủ, thẳng đến trời sáng, ba người mới ngủ, ngay khi ngủ, khóe miệng còn mơ hồ mang theo ý cười vì ý đồ thực được.

      Lúc này đây, các nàng lại biết rằng, người mà các nàng nghĩ chết, giờ phút này ngồi ở kiệu liễn, được kiệu phu đưa vào bên trong hoàng cung. Mỗi ngày sáng sớm các tần phi đều đến trong cung Hoàng hậu thỉnh an, đây là quy củ trong cung từ trước cho tới nay, mỗi ngày như thế, có ngoại lệ. Hôm nay, canh giờ vừa đến, các tần phi liền đến cung Hoàng hậu, chúng tần phi nhìn vị trí kia thiếu người ngồi, thần sắc hơi có vẻ giật mình, theo lý ngày thường, Uyển quý phi luôn luôn luôn là người tới trước, thời điểm các nàng đến, nhất định nhìn thấy Hoàng hậu nương nương cùng Uyển quý phi hai người thân thiết trò chuyện, hoà thuận vui vẻ.

      Nhưng là, hôm nay Uyển quý phi thế nhưng đến muộn! Có tần phi nổi lên tiểu tâm tư, có điều chỉ mở miệng, "Uyển quý phi hôm nay làm sao vậy? Sao lại để Hoàng hậu nương nương chờ nàng đến? Tuy là sủng phi, nhưng Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, sao có thể để cho Hoàng hậu nương nương chờ đợi chứ? Hôm nay Uyển quý phi sao lại dựa vào được cưng chìu mà sinh tật kêu căng rồi?"

      Dứt lời, khóe miệng các tần phi khác khẽ mỉm cười, tựa hồ chờ xem kịch vui, mà Hoàng hậu nương nương chỉ dịu dàng cười, "Muội muội chớ như vậy, Uyển quý phi là hôm nay có chuyện gì đó nên mới bị trì hoãn, Uyển quý phi là người như thế nào bản cung còn hiểu sao? nữ tử khả ái như vậy, làm sao có thể ỷ sủng mà kiêu?" Muốn Uyển quý phi ỷ sủng mà kiêu, đó là điều mà ai cũng tin.

      Trong lòng các phi tần có bất bình và ghen tị, vậy nên mới lấy chuyện này để khua môi múa mép. "Vẫn là tỷ tỷ thương muội muội!" Bên ngoài truyền đến giọng Uyển quý phi, ôn nhu như nước, trong veo mà ngọt ngào. Đêm qua, biết được An Ninh có trở về từ khu vực săn bắn, nhất định là chết ở bên trong, do có chút hưng phấn, nên rất khuya nàng mới ngủ, làm hại nàng phải dậy trễ, lại ngờ rằng nhờ đến muộn, thần xui quỷ khiến gặp được có người ở sau lưng của nàng xằng bậy!

      Lời vừa dứt, bóng dáng xuất trước mặt mọi người. Thoáng chốc, phi tần mới vừa rồi Uyển quý phi ỷ sủng mà kiêu sắc mặt lặp tức tái nhợt, quỳ mạnh mặt đất, "Nô tì đáng chết, nô tì nhất thời quỷ mê tâm hồn, đều là lung tung, nô tì... Tự mình vả miệng." Dứt lời, liền đánh miệng mình mấy cái tát, tiếng lại tiếng, thanh thúy vang dội.

      Tất cả mọi người xem ở trong mắt, Uyển quý phi lập tức tiến lên, giữ chặt lấy cánh tay phi tần kia, ngăn nàng tự làm hại chính mình, "Muội làm cái gì vậy? Bất quá chỉ là thuận miệng câu, cần như thế đâu? nên vì vậy mà đánh chính mình ." Ngay sau đó chuyển hướng đến Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, "Tỷ tỷ, xem như nể mặt muội muội, mà tha thứ cho nàng do nhất thời lựa lời mà !"

      Nàng thế nhưng lại truy cứu, còn muốn biện hộ cho vị phi tần kia, Uyển quý phi khiêm tốn rộng lượng như vậy, càng làm cho phi tần khác có chút hổ thẹn. Hoàng hậu nhìn hết thảy hành động của Uyển quý phi, ngụy trang chân thực như vậy! Nếu phải trải qua tối hôm qua, bà đúng là tin Uyển quý phi có dị tâm đối với bà!

      Nghĩ đến bộ quần áo hôm qua, liên quan đến an nguy của Minh Nguyệt, bà càng nên để lộ ra tâm tư của mình. "Muội muội nếu để ý, bản cung còn có thể truy cứu cái gì? Đều là tỷ muội nhà, đáng để làm to chuyện, Quý phi nha, tính tình ngươi như vậy làm cho người ta thích cũng khó khăn!" Hoàng hậu dịu dàng cười, ban thưởng tọa cho Uyển quý phi, lập tức phân phó cung nữ. "Mau, đem trà hôm qua của Tây Lăng nữ hoàng đưa cho bản cung dâng lên đây, cho các vị tỷ muội nếm thử, nghe , loại này trà là trà cực phẩm! Sống tại núi cao nhất của Tây Lăng, cực vì quý hiếm, ngay cả Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ cũng chỉ có chút, ngày thường đều nỡ uống, hôm nay mọi người ngược lại có lộc ăn nha."

      "Tạ Hoàng hậu nương nương ban ân." Các phi tần cùng lên tiếng mở miệng tạ ơn, mặt đều là vẻ cao hứng. Uyển quý phi giương lên chút tươi cười, "Tỷ tỷ ngày thường đối đãi chúng ta giống như muội muội ruột thịt, có thứ gì tốt, liền vội vã phân phát cho mọi người, Uyển nhi kiếp trước nhất định là làm vô số chuyện tốt, mới có thể gặp được tỷ tỷ như nương nương vậy, Uyển nhi có thể kết giao với tỷ tỷ, là đời trước Uyển nhi tu luyện phúc khí."

      "Miệng ngươi ngọt, bản cung nào có phải như thế? Quý phi như muội muội vậy, bản cung tự mình cũng là cảm kích trời xanh." mặt Hoàng hậu mỉm cười, thần sắc ôn nhu, nhưng trong lòng lại lạnh như băng, hay cho Uyển quý phi! Nhớ tới đêm hôm qua Ninh nhi lên ngôn luận về "Người trước" "Người sau", đáy lòng lại càng nổi lên tia châm chọc.

      Trong sảnh, các phi tần đều mỉm cười phụ họa theo, trong lòng cảm thán Hoàng hậu nương nương cùng Uyển quý phi tỷ muội tình thâm. Lúc này, đám cung nữ nối đuôi nhau mà vào, đưa lên trà vừa mới được pha xong, trong đó có chén được đưa đến cho Uyển quý phi, nhưng lại đột nhiên cẩn thận, nước trà trút xuống, vẩy vào cổ áo Uyển quý phi, chén trà có dấu hiệu bị nứt phát ra tiếng. "Nha..." Uyển quý phi kêu sợ hãi nhảy dựng lên, sắc mặt nhất thời biến hóa.

      Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, nghiêm khắc quát, "Nô tài lớn mật, sao lại cẩn thận như vậy? Mau, mau mang đồ cho quý phi nương nương lau." Cung nữ kia luống cuống tay chân, vốn định quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nghe được Hoàng hậu nương nương phân phó, lập tức cầm khăn thêu, thay Uyển quý phi lau. "Muội muội, ngươi sao chứ? Rất nóng à? Có cần truyền thái y ? Hay là đến nội sảnh của bản cung, thay bộ quần áo khác?" Hoàng hậu tự mình tiến lên, lo lắng thăm hỏi. Thần sắc Uyển quý phi phúc chốt thay đổi, lửa giận trong lòng tăng vọt. Nhưng, nghĩ đến ở trong cung của Hoàng hậu, lại có nhiều phi tần ở đây, mỗi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, liền cố gắng khắc chế tức giận trong lòng, kéo kéo khóe miệng, mặt nổ lực nặn ra chút tươi cười.

      "Tỷ tỷ đừng lo, cũng may trà này hoàn hảo phải nóng, nô tì cũng có gì đáng ngại, cung nữ kia mới mới vừa rồi đem nước lau sạch, như vậy cũng cần phải làm lớn chuyện, trái lại quấy nhiễu thanh tĩnh trong cung của tỷ tỷ, nô tì tội đáng muôn chết." Hoàng hậu nương nương con ngươi hơi có chút giật mình, trong lòng hiểu , nữ tử như vậy, hoặc là tính tình vô cùng tốt, hoặc là tâm tư vô cùng sâu đậm, mà trong hai cái này, bà vẫn tin tưởng người này là loại thứ hai!

      "Như thế rất tốt, muội muội, hãy ngồi xuống ! Bản cung cố ý chuẩn bị chút điểm tâm, sáng nay mọi người và bản cung dùng bữa tại nơi này, đúng lúc chúng ta lâu chưa có nhiều thời gian hội tụ như vậy." Hoàng hậu nở ra chút tươi cười, ánh mắt giống như vô tình đảo qua nơi bị ướt vừa rồi người Uyển quý phi, nụ tươi cười kia càng phát ra bí hiểm, trong mắt lên chút biến hoá kỳ lạ, "Vừa vặn, bản cung có người muốn giới thiệu cho mọi người quen biết chút."

      "Nga? Tỷ tỷ muốn giới thiệu ai cho chúng nô tì quen biết? Có thể làm cho tỷ tỷ như thế, người nọ sợ là lai lịch !" Uyển quý phi thân thiện hỏi, tối hôm qua được tin An Ninh chết, vì thế hôm nay tâm tình của nàng vô cùng tốt, cái đinh này, cuối cùng cũng được nhổ bỏ. "Các ngươi đương nhiên được nhìn thấy, nhưng hôm nay thân phận của nàng có chút bất đồng."

      Hoàng hậu nương nương cười càng thêm rực rỡ, khóe mắt liếc đến cửa vào đại sảnh, ánh mắt phút chốc sáng ngời, " ngờ, nhắc tào tháo tào tháo đến, Ninh nhi, ngươi rốt cục cũng tới, mau vào !"
      bonghoi, Bạch Phụng, Halong-ngoc20 others thích bài này.

    4. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      có kịch hay để xem ah, lần này Uyển quý phi cùng mẹ con ANY chắc tức đến hộc máu quá :yoyo53: có câu cười người hôm trước hôm sau người cười là ứng vs tình cảnh vầy :yoyo43: ta ko ngờ là hoàng hậu lại ngây thơ tin theo Uyển quý phi như vậy đâu, có lẽ vì Uyển quý phi diễn xuất quá cao , ai cũng ko nhìn ra sơ hở :yoyo68: Thanks

    5. Linda

      Linda New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      16
      Truyện hay wa!!!!!!! cám ơn bạn nhìu. truyện có 100c hả bạn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :