1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      nàng ơi ta nhớ AN quá xá, đáng lúc gay cấn mà lại, tiếc quá:yoyo42::yoyo42::yoyo42:

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 69: XẢO DIỆU BỨC CUNG, TRÒ CHƠI GIẾT NGƯỜI

      EDIT: XU XU

      Hải Táp giương lên khuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời hết sức chói mắt, câu, làm cho mọi người giật mình khi biết được thân phận của , đế quốc biển đó, xung quanh đều là thuyền và biển. Thuyền vương này biết là có thể cưỡi ngựa được , những thế, quanh khu vực săn bắn này đều là dã thú sống nhiều năm. Bên trong nguy hiểm như thế, nếu Thuyền vương ở trong khu vực săn bắn xảy ra chuyện gì phải làm sao đây?

      Trong khoảng thời gian ngắn, Sùng Chính đế có chút lo lắng, nhưng thể làm trái ý Thuyền vương, nên cười , "Công tử muốn trải ngiệm, đương nhiên là được, người tới, đem cung tiễn của trẫm mang lên. Mặt khác, Nam Cung tướng quân, ngươi hãy là hộ vệ tùy thân cho công tử này, khu vực săn bắn rất nguy hiểm, ngươi thể lơ là."

      Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày, mục đích của phải là làm bảo hộ cho người khác!

      Thị vệ trình lên cung tiễn mà Sùng Chính đế ngự dụng, mọi người đều nhìn thấy, trong lòng có thể đoán, nam tử có đôi mắt màu lam này, rốt cuộc có thân phận gì, có thể làm cho Sùng Chính đế coi trọng, Tây Lăng nữ hoàng cùng Nam Chiếu quốc chủ, trong lòng đối với dự đoán lúc trước của mình, có thêm khẳng định, thầm nghĩ trong lòng: Đông Tần lão nhân này, như thế nào giấu mọi người.

      Hải Táp lấy cung tiễn từ tay thị vệ, điểm điểm vài cái, vừa lòng gật đầu, lập tức tươi cười, " Đông Tần hoàng thượng, người phải là nghi ngờ năng lực của ta chứ?"

      Hừ! Tuy là bá chủ biển, nhưng đối với những chuyện bình thường này cũng xa lạ! Huống chi, Nam Cung Thiên Duệ tướng quân là vì ai mà tiến vào khu săn bắn, cũng phải hiểu ?

      Như có suy nghĩ nhìn An Ninh liếc mắt cái, khóe miệng ý cười càng phát ra nồng đậm, Thần vương Thương Địch, Nam cung tướng quân, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này mị lực thu hút . Nếu như vậy, càng thêm muốn gặp để tìm hiểu !

      "Giá!" Hải Táp dời tầm mắt, nắm chặt dây cương, giục ngựa hướng tới khu vực săn bắn mà chạy

      An Ninh lĩnh mệnh, muốn lên ngựa, lại nghe thanh của Uyển quý phi vang lên, " Nhị tiểu thư, ngươi nhìn xem, ngươi cứ như vậy tiến vào khu vực săn bắn sao? Còn chưa có làm được việc gì, bị mãnh thú hung dữ làm thành con mồi bắt nuốt vào bụng rồi, cũng là săn bắn, phải cần có cung tiễn chứ! Mặt khác, thân xiêm y này của ngươi, cũng phải đổi bộ khác."

      An Ninh nhíu mày, chẳng lẽ nàng ta hi vọng nàng tiến vào khu vực săn bắn, để bị bôn dã thú nuốt vào bụng sao? Uyển quý phi này, làm sao có thể tốt như vậy đây!

      " Ninh Nhi tới vội vàng, căn bản muốn tham dự săn bắn. Cho nên, Ninh Nhi có chuẩn bị cung tiễn cùng xiêm y, vậy phải làm sao cho phải?"

      " Này vừa khóe, hôm qua nha đầu Minh Nguyệt kia ầm ỹ muốn săn bắn, bản cung chuẩn bị cho nàng cung tiễn cùng xiêm y, nhưng hôm nay biết tại sao, lại có theo tới, quần áo kia liền vô dụng, xem thân hình Ninh Nhi, rất thích hợp với xiêm y của nha đầu Minh Nguyệt, Ninh Nhi liền thay bộ này ! Ngân Sương mau đem nhị tiểu thư thay đổi bộ xiêm y này." Hoàng hậu nương nương tiến lên, chậm rãi mở miệng.

      Khóe sao? An Ninh hơi giật mình, đúng là khóe! Tuy rằng trong lòng nghĩ thế, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh, phúc thân, giọng tạ ơn, " Tạ hoàng hậu hậu nương nương ân điển."

      " Hôm nay, Nam Cung tướng quân vì hoàng thượng săn con chồn bạc, vậy Ninh Nhi liền vì bản cung săn vật như thế nào, tùy tiện là cái gì cũng tốt, nếu thực săn được, bản cung nhất định ban thưởng." Hoàng hậu cảm thấy hứng thú , cặp mắt dịu dàng chứa chờ mong, mới vừa rồi chất nhi của nàng xin tự mình săn bắn, là vì hoàng thượng, nhưng vì ai, nàng thân làm , tự nhiên hiểu được vài phần, nàng khá bất ngờ, hơn nữa muốn nhìn xem An Ninh rốt cuộc có gì nổi bật hơn người, lại có thể làm cho Nam Cung Thiên Duệ như thế khẩn trương.

      " An Ninh nhất định phụ kỳ vọng của nương nương." An Ninh chậm rãi mở miệng, lập tức theo phía sau Ngân Sương. Ngân Sương dẫn đến bên chiếc xe ngựa.

      " Nhị tiểu thư, người vào bên trong xe ngựa xem lát rồi thay quần áo !" Ngân Sương đưa cho nàng bộ xiêm y, màu trắng thuần, thợ may khéo léo tinh xảo, cổ áo và tay áo đều thêu tơ kim tuyến màu vàng kết thành đám mây, An Ninh rất nhanh thay đổi trang phục ở xe ngựa, lúc ra ngoài xe ngựa, mọi người trước mắt đều sáng ngời. Nàng mặc trang phục bó sát, eo đầy vòng tay, cao gầy mà thon dài, nhan sắc thuần trắng, như gốc u lan nơi vách núi, xiêm y mặc ở người nàng vừa khích, hơn vài phần khí, lại mất mềm mại đáng của tiểu nữ nhi.

      Ngân Sương nhìn An Ninh, trong nháy mắt đứng ngây người, rồi nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, đem cung tiễn đưa tới tay An Ninh, " Nhị tiểu thư, nhanh chút xuất phát !"

      An Ninh gật gật đầu, tiếp nhận cung tiễn, lập tức lên ngựa.

      Uyển quý phi đem phong thái An Ninh xem vào trong mắt, nhanh thu lại ánh mắt, hay cho cái An Ninh! Bên ngoài đến mức này, nhìn thua kém phong thái của nữ tử Tây Lăng, nghĩ đến cái gì, đáy mắt có chút dị sắc xẹt qua, lại giương mắt, trong đôi mắt khôi phục lại dịu dàng như nước, đối với hoàng hậu nương nương bên cạnh , " Tỷ tỷ, nghĩa nữ của tỷ làm cho người ta kinh hỉ, nô tì xem, đợi lát nữa chắc chắn vì tỷ tỷ săn được cái gì, tỷ cần phải chuẩn bị ban thưởng cho tốt."

      " Đó là điều tất nhiên." Hoàng hậu nương nương ha ha cười , tỷ muội hai người ở chung hòa hợp.

      " Nhà ai thê thiếp có thể như hai người các nàng ở chung hòa hợp, là trẫm có phúc khí à." Sùng Chính đế nhìn, hoàng đế như là may mắn, hoàng hậu dịu dàng hiền lành, sủng phi lại là người tri kỷ khả ái, hai người giống như tỷ muội thân thiết bình thường, có lục đục với nhau, có được hai người này còn cầu mong gì nữa.

      Hoàng hậu nương nương cùng quý phi nhìn nhau, đồng thời trong lòng tràn đầy vui mừng, những người khác bên nhìn, tiếp tục phụ họa, trong khoảng thời gian ngắn, đều là ca ngợi hoàng hậu hiền đức dịu dàng, quý phi dịu dàng.

      Từ xa, An Ninh nghe được ca ngợi trong lời , nhìn về phía Sùng Chính đế, lúc này trong lòng tràn đầy thỏa mãn, làm sao biết, người tri kỷ cùng sủng phi mới là cao thủ, cái gọi là tri kỷ ôn nhu bất quá là ngụy trang, cái gọi là hòa thuận chỉ là giả tạo mà thôi.

      Mà tương lai xa, lúc biểu này bị đánh vỡ cũng là lúc… Nghĩ đến chuyện xảy ra kiếp trước, Nam Cung thế gia, cả nhà đều bị trảm, huyết nhiễm đoạn đầu đài, đáy mắt An Ninh xẹt qua chút trầm, tình hình kia cùng Vân gia lại như thế giống nhau!

      Đại phu nhân… An Bình hầu phủ… Lâm gia… Uyển quý phi, nhớ đến vừa rồi có người đâm lưng ngựa của nàng, ánh mắt An Ninh căng thẳng, tay nắm chặt dây cương, giáp vào bụng ngựa, lập tức như mũi tên, chạy như bay ra…

      Nam Cung Thiên Duệ theo sát, hai người giục ngựa chạy qua cái cầu gỗ, bên kia cầu gỗ, đó là khu rừng rậm săn bắn, tiến vào rừng rậm, mơ hồ có tiếng con mời kêu lên cùng tiếng thợ săn đan vào chỗ, Nam Cung Thiên Duệ nhìn An Ninh ngồi tuấn mã, nghĩ đến những suy nghĩ nghi vấn vẫn nấn ná trong đầu mình, mi tâm cau lại, do dự hồi lâu, rốt cuộ mở miệng, " Ninh Nhi…"

      An Ninh chống lại tầm mắt của , đáy mắt nghi hoặc kia nàng xem ở trong mắt, khóe miệng khẽ nhếch, " Nam Cung tướng quân có gì muốn , cứ đừng ngại.

      Mới rồi con đường kinh thành từ rất xa thoáng nhìn, nàng biết có chuyện muốn hỏi nàng, Nam Cung Thiên Duệ chiến công hiển hách, cho tới bây giờ đều là tướng quân chiến thắng. Nhưng mà đối với chính mình, luôn có điều băn khoăn, trước kia là như thế này, tại cũng là như thế này, nghĩ nhìn tiếp tục bị nghi vấn trong lòng làm phức tạp, An Ninh dẫn đầu hỏi.

      "Trước kia muội phải gọi ta là tướng quân, muội đem quan hệ của chúng ta quên sạch còn mảng sao?" Nam Cung Thiên Duệ cho ngựa dừng lại, sâu nhìn An Ninh, đôi mắt đen bên trong chất chứa nhiều áp lực, lần này từ biên giới tây nam trở về, vẫn muốn biết ràng, đối với trí nhớ An Ninh mà còn tồn tại, có phải sớm hóa thành mây khói hay .

      Nhưng mà, mỗi lần mở miệng, liền do dự, giống như sợ hãi đáp án của nàng làm cho đau lòng. Hai năm trước, thể thừa nhận, lại phải xa tha hương, hai năm sau, trở về khắc nhìn thấy An Ninh, biết, hai năm cố gắng lại hoàn toàn có tác dụng, ảnh hưởng của nàng đến như trước lớn đổi.

      "Ninh Nhi làm sao có thể quên được Thiên Duệ ca ca? Trước đây, cũng chỉ có mẫu thân cùng Thiên Duệ ca ca là đối xử tốt với Ninh Nhi, An Ninh như thế nào có thể quên được?" An Ninh ngước mặt , chút kiêng dè.

      Trong lòng Nam Cung Thiên Duệ vui vẻ, khó nén kích động, Ninh Nhi có quên ! Nàng như trước nhớ từng là Thiên Duệ ca ca của nàng!

      Vô cùng vui sướng cùng hưng phấn làm cho nam nhân chinh chiến sa trường như tựa hồ muốn trào nước mắt, bàn tay nắm chặt gắt gao, tựa hồ nhẫn, xác định chính mình có thể hay kích động, thất thố cái, tiến lên đem An Ninh ôm vào trong lòng.

      thể làm cho An Ninh sợ!

      " Vậy tại sao Ninh Nhi luon tránh mặt Thiên Duệ ca ca?" Nam Cung Thiên Duệ cố gắng bình ổn tâm tình của mình, mở miệng hỏi.

      An Ninh giật mình, tránh ? Rũ mi, con ngươi An Ninh co lại, " Tỷ tỷ thích tướng quân, cho Ninh Nhi, tướng quân là hôn phu của tỷ tỷ… Ninh Nhi thường nhìn thấy tỷ tỷ cùng tướng quân chuyện phiếm với nhau, tuqj hồ…"

      Kiếp trước, An Như Yên như thế cho nàng, chỉ như vậy, An Ninh còn cho nàng biết tướng quân thích nàng, càng thêm thích người khác quấy rầy cùng An Như Yên ở chung. Cho nên, kiếp trước, An Ninh nhìn thấy Nam Cung Thiên Duệ, liền tránh xa xa, khi đó nàng sợ hãi chọc giận tỷ phu tương lai này.

      " phải như thế!" Nam Cung Thiên Duệ đánh gãy lời của An Ninh, thần sắc vội vàng, sợ hãi An Ninh tiếp tục hiểu lầm sâu hơn, An Như Yên chết tiệt, dám đối với An Ninh đặt điều bịa chuyện, " Ta chưa từng bao giờ thích nàng, cũng cùng nàng có hôn ước!"

      Nam Cung Thiên Duệ nhấn mạnh, nếu giờ phút này An Như Yên có ở đây, nhịn được xúc động trong lòng, đao giết nàng ta, rốt cuộc nàng ta như thế nào lừa dối An Ninh?

      Trong lòng nữ tử, nhưng người đó phải là An Như Yên! Nhìn An Ninh trước mắt, ánh mắt Nam Cung Thiên Duệ sâu thẳm, " Hai năm trước phong thư kia…"

      Lá thư này, chính miệng nàng cho chính mình, bọn họ đao cắt đứt tình cảm, gặp lại trở thành người lạ!

      "Thư?" An Ninh khẽ nhíu mày, giống như cố gắng nhớ lại. Nhưng mà, nàng lại nhớ hai năm trước chính mình có viết thứ cho , rũ mắt, An Ninh trong lòng có thể đoán ra vài phần, " Ta chưa từng bao giờ viết qua thư."

      viết qua? Vậy lá thư kia… Nhưng lá thư kia là bút tích của An Ninh... mi tâm Nam Cung Thiên Duệ nhíu chặt, trong mắt thay đổi bất ngờ, giống như có cái gì ở trong đầu rộng mở ra, Nam Cung Thiên Duệ nhịn được thấp rủa ra tiếng, "An Như Yên chết tiệt!"

      Nhất định là nàng ta giở trò quỷ. tại, chỉ muốn giết nàng, càng muốn nàng sống bằng chết, nhận hết mọi tra tấn.

      Lá thư này phải An Ninh viết, vậy ý từ trong lá thư cũng phải của An Ninh, nhưng lá thư này lại khiến lâm vào tuyệt vọng, quyết định rời kinh thành, đưa Ninh Nhi của để tại này bên trong Hầu phủ ở kinh thành, hai năm này, nàng rốt cuộc trải qua những gì?

      Trong lòng An Ninh hiểu , Nam Cung Thiên Duệ cũng nên hiểu được, mà nàng cũng hiểu được, nàng hỏi rốt cuôc lá thư viết cái gì, nhưng mà nàng biết, Nam Cung Thiên Duệ hai năm trước rời kinh thành, cùng lá thư nàng thoát được can hệ.

      " Khi đó, ta mất trí nhớ, bị An Như Yên đẩy vào trong hồ nước, là ông trời thương tiếc ta, có làm cho ta chết, nhưng ta lại mất trí nhớ, nghiêm khắc mà , từng có đoạn thời gian, quả ta quên mọi thứ." An Ninh chậm rãi mở miệng, ngữ khí vân đạm phong khinh, giống như kể lại chuyện xưa của người khác.

      Nhưng là, chính là bình thản như vậy, ở trong mắt Nam Cung Thiên Duệ, cũng là khơi dậy kinh đào hãi lãng, làm cho ngựa dừng lại, nắm chặt dây cương khiến gân xanh tay lộ ra, thể tin được chuyện mình vừa mới nghe thấy. Mất trí nhớ? An Như Yên nhưng lại làm hại Ninh Nhi mất trí nhớ! nữ tử dối trá ngoan độc, lại dám kể với thời gian qua An Ninh sống tốt như thế nào!

      "Muội..." Nam Cung Thiên Duệ thanh có chút run run, lâu thể bình ổn. An Ninh cũng nhún vai, quay đầu hướng tới Nam Cung Thiên Duệ cười sáng lạn, "Thiên Duệ ca ca đừng lo, tại ta đều nhớ ra rồi, mọi chuyện hết thảy ta đều nhớ ra rồi." Tuy rằng nhớ lại tất cả, trả cái giá quá lớn.

      biết, kiếp trước trong hai năm này nàng bị lừa bị lợi dụng, càng thêm biết kiếp trước sau vài năm nàng phải trải qua chuyện tình gì, phu quân phụ lòng, con chết, mình chết, hết thảy đều là tàn nhẫn đến như vậy.

      Nam Cung Thiên Duệ nhìn nàng tươi cười, trong lòng càng thêm day dứt, cắn chặt hàm răng, "Thực xin lỗi." Nếu hai năm trước, có rời , mà ở lại kinh thành. nghĩ, chính mình có lẽ cũng phát giác tình thích hợp, cũng làm cho An Ninh bị thương tổn như vậy.

      "Tướng quân cần xin lỗi An Ninh?" An Ninh cúi mặt, người phải xin lỗi nàng, là đại phu nhân, An Như Yên, An Bình hầu gia, còn có nam nhân phụ lòng nàng ở kiếp trước. Bây giờ nàng nhớ lại tất cả, trở về báo thù phải sao?

      Kiếp trước, những người hại nàng, phụ nàng, nàng cái cũng bỏ qua! Tất cả cừu hận, nàng đều ghi tạc trong lòng, xâm nhập cốt tủy, ngày nào đó, nàng dùng chính bàn tay của mình, tự tay thiết kế kết cục cho bọn họ. Trầm mặc, hai người đều tự ngồi ở ngựa, nhanh chậm về phía trước, chỉ còn lại có tiếng vó ngựa, cùng với tiếng muôn thú hò hét xung quanh.

      "Ninh Nhi, muội còn trách ta đáp ứng muội, thay mẫu thân muội báo thù?" Nam Cung Thiên Duệ liễm cúi đầu, đôi mắt ngăm đen sâu thấy đáy, hình như có hối hận ở giữa. Năm đó, cũng từng lo lắng Ninh Nhi bởi vì cừu hận làm ra việc nguy hiểm đến chính bản thân mình.

      Nhưng sau đó, Ninh Nhi lại gửi là thư này, bày tỏ cho biết trong lòng nàng còn có cừu hận, biết đại phu nhân đối với nàng như nữ nhi ruột thịt của bản thân. Cho nên, mới an tâm, nay ngẫm lại, mới phát , kia đều là An Như Yên làm trò quỷ lừa gạt mình. Giờ phút này, nhìn vào trong mắt An Ninh, hiểu được, hận thù trong lòng Ninh Nhi cũng có biến mất.

      An Ninh nghĩ đến đoạn chuyện cũ kia, kéo kéo khóe miệng, "Khi đó Ninh Nhi quá , rất cố chấp, cố ý muốn người giết Lưu Hương Liên, khi đó Ninh Nhi lo lắng chu toàn, người nếu giết đại phu nhân, Nam Cung gia liền thể an bình." Sau đó, nàng hồi phủ được bao lâu, liền bị An Như Yên đẩy vào trong hồ, mất trí nhớ.

      "Ta giết nàng ta, thay Vân Trăn bá mẫu báo thù." Con ngươi Nam Cung Thiên Duệ co lại. Hoặc là, hai năm trước, nên làm như vậy, nên cố kỵ cái gì, giật nhanh dây cương, Nam Cung Thiên Duệ quay đầu ngựa lại. "Thiên Duệ ca ca..." An Ninh gọi lại.

      Thân hình Nam Cung Thiên Duệ giật mình, dừng cước bộ, nghe được thanh An Ninh tiếp tục truyền đến từ phía sau. "Đây là việc của Ninh Nhi." An Ninh muốn nhúng tay vào, phía sau Nam Cung Thiên Duệ chung quy còn có Nam Cung gia. Mi tâm Nam Cung Thiên Duệ nhíu lại, "Muội còn gọi ta tiếng Thiên Duệ ca ca, chuyện này liền cũng là chuyện của ta."

      An Ninh cưỡi ngựa, đến bên cạnh Nam Cung Thiên Duệ. "Nay chỉ là thù giết mẹ, cho nên, cừu này, ta muốn đích thân báo." Trong mắt An Ninh xẹt qua tia kiên định, nếu chỉ có thù giết mẹ, nàng lựa chọn đao giết đại phu nhân, nhưng có rất nhiều thứ thù hận dồn chung chỗ, giết bà ta, chung quy là rất tiện nghi, chống lại hai tròng mắt của Nam Cung Thiên Duệ, "Thiên Duệ ca ca, lúc này đây, liền để tự Ninh Nhi ."

      Nam Cung Thiên Duệ trầm mặc , trong đôi mắt cũng lên nhiều cảm xúc, rốt cục, đôi môi cương nghị phun ra chữ, "Được" Chỉ cần là mong muốn của Ninh Nhi, liền bao giờ làm trái ý nàng nữa, Ninh Nhi muốn báo thù hung thủ, mà phải biến thành thanh kiếm tốt của nàng, chỉ cần Ninh Nhi cần , bảo hộ nàng vì nàng trấn giữ, cho dù là dùng toàn bộ Nam Cung gia làm đại giới.

      Hai người nhìn nhau, khóe miệng hẹn mà cùng giơ lên, tựa hồ trở lại nhiều năm trước, dưới tàng cây hoa mai, thiếu niên thổi sáo ngọc, nhìn vụng trộm từ sau tiểu viện ra, hai người nhìn nhau mỉm cười... Phù!!!, trong khí truyền đến cỗ hơi thở nguy hiểm, bên tai truyền đến tiếng tru lên, An Ninh cùng Nam Cung Thiên Duệ đều ngẩn ra.

      Lập tức, suy nghĩ nhảy vào trong đầu, đôi tay của hai người nắm chặt, đồng thời nhìn về phía phương hướng thanh kia truyền đến. Quả nhiên, con mãnh hổ, hướng tới phía bọn họ, giương nanh múa vuốt, bộ dáng thập phần làm cho người ta sợ hãi. An Ninh hít ngụm khí lạnh, con hổ này...

      Liền ngay cả Nam Cung Thiên Duệ cũng thập phần giật mình, cho tới giờ cũng chưa từng gặp con hổ lớn như vậy. Xem ra, xứng đáng là khu vục săn bắn lâu năm của hoàng gia, con hổ này sợ là nuôi từ lâu. Nam Cung Thiên Duệ cho An Ninh ánh mắt, làm cho nàng thối lui đến phía sau mình, lập tức rút ra cung tên, kéo cung nhắm ngay đầu của con hổ, con hổ há mồm lớn, tru lên tiếng, hai người liền cả kinh, hai con tuấn mã liền trở nên hoảng loạn.

      An Ninh nắm chặt dây cương, ổn định thân thể của chính mình, mà Nam Cung Thiên Duệ nhắm ngay mục tiêu, đem cung kéo đến độ cong lớn nhất, buông tay, bắn tên, mũi tên bắn nhanh ra, con hổ kia thả người lùi lại, tên có bắn trúng đầu con hổ, mà cắm ở lưng của nó.

      Mũi tên này thể nghi ngờ là chọc giận con hổ trước mặt, đôi mắt của nó lộ ra hung quang, hướng tới bên này đánh tới, mục tiêu cũng nhắm ngay An Ninh, mắt thấy con hổ kia tiến gần An Ninh, Nam Cung Thiên Duệ liền rùng mình, ba mũi tên nhọn cùng bắn ra, lần này, chuẩn xác sai, ba mũi tên nhọn nhất tề bắn trúng đầu của con hổ, con hổ kia phản ứng lại nữa, liền mất mạng ngã xuống đất .

      "Ninh Nhi, có sao ?" Con ngươi Nam Cung Thiên Duệ khó nén thân thiết, mới vừa rồi con hổ kia, nhất định là làm Ninh Nhi sợ hãi. "Ta sao." An Ninh cố gắng ép chính mình thôi hoảng sợ, kéo kéo khóe miệng, mới vừa rồi nếu có Nam Cung Thiên Duệ, nàng sợ là...

      Nghĩ đến hung mãnh của con hổ kia, lại nghĩ đến ba mũi tên bách phát bách trúng của Nam Cung Thiên Duệ mới vừa rồi, nàng tựa hồ có thể tưởng tượng được, chiến trường Nam Cung Thiên Duệ dũng mãnh ra sao. Giống như muốn đuổi màn đáng sợ kia, An Ninh nhìn con hổ chết kia, nhíu mày, "Chúc mừng tướng quân săn được con hổ dũng mãnh, Thiên Duệ ca ca hôm nay chắc chắn là đạt hạng nhất, nếu được ban thưởng chớ được quên Ninh Nhi đó”.

      Nam Cung Thiên Duệ thấy nàng còn có thể giỡn, rốt cục mới thở dài nhõm hơi, khóe miệng gợi lên chút chua xót. Trời biết, đối với thứ hạng nhất bỏ kia có ham muốn gì, chỉ thầm muốn An Ninh có thể bình an vô . " thôi! bên cạnh ta, phải cẩn thận chút." Nam Cung Thiên Duệ ôn nhu , may mắn mới vừa rồi xin theo rồi chờ Ninh Nhi cùng xuất phát, bằng ...

      Nghĩ đến con hổ kia xuất ở trước mặt Ninh Nhi, trong lòng liền sinh ra tia hoảng sợ. An Ninh gật gật đầu, hai người tiếp tục , tuy là săn bắn, đường gặp được như là con nai, con thỏ tiểu động vật vô hại, bọn họ cũng có động thủ.

      Ước chừng qua thời gian bằng nén nhang, hai người cảm thấy bốn phía có chút thích hợp . An Ninh nhìn bốn phía liếc mắt cái, đại thụ che trời, từng bụi cây rậm rạp, cũng có gì kỳ quái. Nhưng là, có động tĩnh cũng làm cho An Ninh cảnh giác lên.

      Đó là hơi thở nguy hiểm, đối với Nam Cung Thiên Duệ trải qua những tháng ngày chiến trường mà , cũng có gì xa lạ, cơ hồ là theo bản năng, Nam Cung Thiên Duệ đem An Ninh bảo hộ ở bên cạnh, hai người cẩn thận lưu ý động tĩnh chung quanh, vụt, tiếng kêu rống của dã thú vang lên, lập tức liền nghe thấy rất nhiều thanh của dã thú liên tiếp vang lên.

      Trong lòng An Ninh ngẩn ra, rốt cục thấy dã thú từ phía xa xa chạy lại, lúc này đây, chỉ là con hổ, mà là đám! Đám dã thú kia, so với con hổ mà Nam Cung Thiên Duệ hạ còn muốn lớn hơn rất nhiều, còn muốn làm cho người ta sợ hãi hơn nữa, trừ bỏ đám mãnh hổ, còn có bầy sói, tình huống trước mắt làm cho An Ninh có chút bất an, mặc dù đây là khu vực săn bắn nhiều năm dùng đến. nhưng cũng nên có quá nhiều dã thú như vậy tụ tập cùng chỗ, giống như bọn chúng lần theo dấu vết của vật gì đó mà đến đây.

      Ánh mắt sắc bén của An Ninh nhìn lướt qua đàn dã thú trước mặt, trong mắt hổ sói giống như điên cuồng thiêu đốt, An Ninh theo bản năng nhìn vế phía Nam Cung Thiên Duệ, thấy trong mắt cũng có hoài nghi, khỏi có chút nhíu mi, "Xem ra, hẳn là chúng ta đem mấy thứ này đưa tới."

      Nhưng là, dã thú trong khu vực săn bắn này, đối mặt với thợ săn, hẳn là phải chạy trốn, tình huống trước mắt có chút quỷ dị làm cho người thể nghi ngờ. Dã thú càng ngày càng gần, hướng tới phía hai người mà công kích, Nam Cung Thiên Duệ rút ra mũi tên, mấy mũi liền bắn ra cùng lúc, rất nhanh.

      Bầy sói liền hộc máu ngã xuống đất, nhưng bầy sói còn lại cũng có lùi bước, tre già măng mọc, mà mục tiêu của tất cả chúng nó đều là An Ninh. Nam Cung Thiên Duệ đột nhiên ý thức được cái gì, "Ninh Nhi, người ngươi có mùi gì vậy?" Lời này ra,làm cho An Ninh tâm thần chấn động, mùi hương này, nguyên lai phải hơi thở người nàng, càng thêm phải là mùi son phấn, lúc trước nhưng lại cũng phát ra, giờ phút này, mùi hương kia càng phát ra đậm đặc hơn.

      An Ninh giống như nghĩ tới cái gì, con ngươi căng thẳng, "Bộ quần áo này..." Mùi hương kia bắt đều từ quần áo nàng mà phát ra, Nam Cung Thiên Duệ liền hiểu được, thân hình nhảy lên, rất nhanh phi thân tới bên cạnh An Ninh, nắm lấy lưng áo của An Ninh, tung người bay lên, lát sau An Ninh liền được Nam Cung Thiên Duệ an trí ở cây.

      Nam Cung Thiên Duệ ngửi thấy mùi hương kia càng ngày càng đậm, đôi lông mày nhíu lại thành đường thẳng , "Ta từng nghe loại kỳ hương, chuyên môn hấp dẫn dã thú, bộ quần áo người ngươi sợ là..." Nam Cung Thiên Duệ cũng hết, nhưng ý tứ cũng cần cũng biết, quần áo này là có người động thủ qua, cái loại hương liệu này rất ít thấy, quần áo bị nhiễm mùi này, sợ là có người cố ý làm, mà mục đích của người nọ...

      Nghĩ đến cái gì, con ngươi của Nam Cung Thiên Duệ xẹt qua tia lạnh băng. "Đây là Hoàng hậu nương nương..." An Ninh nhận thấy được thân thể Nam Cung Thiên Duệ cứng lại, cũng gì kế tiếp, bọn họ hai người đều biết, quần áo này là Hoàng hậu nương nương chuẩn bị, nhưng An Ninh lại tin là Hoàng hậu nương nương động tay chân trong đó. " là..." Nam Cung Thiên Duệ nắm tay chặt, thể tin được là Hoàng hậu muốn đẩy An Ninh vào chỗ chết.

      Nhưng là, lại có cách nào thay đổi là bộ quần áo này là do Hoàng hậu nương đưa cho An Ninh. ràng, tận mắt chứng kiến, phải sao? Dưới tàng cây dã thú càng ngày càng nhiều, nấn ná ở dưới chân hai người, nguyên bản hai con kị mã của hai người do bị để lại nên tránh khỏi cảnh huyết nhục mơ hồ nhưng ăn xong hai con ngựa này rồi nhưng bọn dã thú cũng có ý định rời .

      Giờ phút này, Nam Cung Thiên Duệ dù là dùng toàn bộ số tên của mình cũng thể đem toàn bộ dã thú tiêu diệt Nghe tiếng tim đập của Nam Cung Thiên Duệ, đột nhiên, thanh của Nam Cung Thiên Duệ vang lên ở bên tai mình, "Ninh Nhi, ngươi cởi quần áo ra."

      "Người muốn làm gì?" An Ninh trong lòng giật mình, dự đoán ở trong đầu. "Ta đem chúng nó dụ ."Nam Cung Thiên Duệ trầm giọng mở miệng. Quả nhiên, như An Ninh dự liệu, An Ninh lập tức phủ quyết, " được."

      Nam Cung Thiên Duệ mới vừa loại kỳ hương này, kiếp trước nàng cũng từng nghe , cái loại này hương khí này thập phần đặc biệt, phải ở cơ thể con người trộ lẫn với thân nhiệt của cơ thể, mới có thể phát ra mùi hương, độ ấm càng cao, mùi càng dày đặc, Nam Cung Thiên Duệ muốn muốn lợi dụng loại mùi thơm lạ lùng này đem sài lang hổ báo dụ , chỉ có thể cầm quần áo mặc ở người, dùng thân thể làm mồi. Này rất nguy hiểm, mà nàng cũng thể trơ mắt nhìn vì mình mạo hiểm như vậy.

      "Ninh Nhi, nghe ta , lấy thân thủ của ta, xảy ra chuyện gì, ngươi cứ yên tâm." Nam Cung Thiên Duệ cũng biết những băn khoăn của An Ninh, gương mặt cương nghị nở rộ ra chút tươi cười, Ninh Nhi quan tâm an nguy của , trong lòng liền thấy đủ, dù có mất mạng cũng để Ninh Nhi chịu bất cứ thương tổn nào. “, việc này rất nguy hiểm, chúng ta ở chỗ này chờ, mấy thứ này tự nhiên rời ." An Ninh cúi đầu, ngay cả chính nàng cũng biết lời này là thể, mùi hương này dù có nhạt đám dã thú này cũng rời .

      "Uy, nhị tiểu thư, ngươi nhưng ra thoát vẫn là thoát?" Đột nhiên, thanh truyền đến, mang theo vài phần ý tứ. Nam Cung Thiên Duệ cùng An Ninh nghe thấy tiếng liền nhìn qua, nhưng lại nhìn thấy cây cách đó xa, có người ngồi, người nọ phải ai khác chính là Thuyền vương Hải Táp!

      "Nhị tiểu thư, vị Nam Cung tướng quân này khăng khăng vì ngươi mà mạo hiểm, ngươi mau sảng khoái đống ý chút, mau thoát, hảo đem mấy thứ này đem , miễn làm cho người ta kinh hồn bạt vía." Hải Táp lại mở miệng, nhíu mày, ánh mắt trong lúc đó hơn vài phần tà mị. An Ninh trong mắt xẹt qua tia tức giận, "Kia bằng Hải Táp công tử đến dẫn dắt mấy thứ này rời ." Thuyền vương này, giờ phút này nghĩ muốn xem kịch vui sao? nghĩ tới lại vẫn có hưng thú như vậy.

      "Chậc chậc chậc... Ta cũng có bản cùng gan dạ sáng suốt giống Nam Cung tướng quân, bất quá... Nếu là ngươi cho ta lời hứa hẹn, có câu là 'Trọng thưởng' dưới tất có dũng phu, ta nhưng ra có thể mạo hiểm thử lần." Chân mày Hải Táp nhíu lại, tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng như trước có thể thấy khuôn mặt An Ninh, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này, có thể làm cho Nam Cung tướng quân cam nguyện vì nàng dùng mệnh để đổi, quả nhiên là đơn giản.

      Trang phục thân thể nàng tuy là che hết mọi chỗ nhưng những đường cong thân thể vẫn lộ ra ràng khiến người ta trước mắt sáng ngời. Hứa hẹn? Đường đường Thuyền vương đâu thiếu thứ gì mà cần lời hứa hẹn của nữ tử? An Ninh muốn mở miệng cái gì đó, liền cảm giác được bàn tay ở người mình điểm vài chỗ, thân thể liền thể nhúc nhích, An Ninh giật mình, cau mày nhìn Nam Cung Thiên Duệ, giống như hiểu được muốn làm cái gì, "Thiên Duệ ca ca... Người... Người thể mạo hiểm!"

      Nam Cung Thiên Duệ cũng nở nụ cười, dưới tàng cây dã thú càng ngày càng nhiều, nếu là nhanh chút, cũng thể cam đoan lát nữa chính mình có thể đem đám dã thú này dụ . "Ninh Nhi, tha thứ Thiên Duệ ca ca đường đột." Nam Cung Thiên Duệ dứt lời, liền nhanh tay thoát đai lưng bên hông của An Ninh, cởi bỏ ngoại sam người nàng, đợi đem tất cả trang phục bên người nàng thoát xuống, lập tức liền đem An Ninh an trí ở vị trí tốt hơn, làm cho nàng tựa vào thân cây. An Ninh cắn chặt môi, nghĩ phải ngăn cản , nhưng thân thể cách nào nhúc nhích, nàng biết, Nam Cung Thiên Duệ quyết định, nàng dù là ngăn cản, cũng vô pháp thay đổi chủ ý của . Giờ phút này, lòng của nàng thể bình tĩnh, trong đầu khoảng thời gian hai người ở bên nhau, nội tâm lại có vô số cảm xúc bốc lên.

      Nam Cung Thiên Duệ thể đem quần áo của An Ninh mặc ở người, đành nhét chúng vào trong áo, hương liệu kia, chỉ có thể dựa vào độ ấm của thân thể, hương thơm mới có thể phát ra càng nhiều và nhanh hơn. sâu nhìn An Ninh cái, Nam Cung Thiên Duệ khẽ nhíu mày, thản nhiên liếc mắt nhìn Hải Táp cành cây khác, con ngươi căng thẳng, lập tức đem quần áo người mình cởi ra cẩn thận thay An Ninh mặc vào, đợi cho an trí tốt hết thảy mọi chuyện, Nam Cung Thiên Duệ hướng tới Hải Táp chắp tay, "Hải Táp công tử, sau khi ta dụ đàn thú rời , thỉnh Hải Táp công tử thay ta chiếu cố An Ninh, đại ân ngày sau lại báo."

      Hải Táp con ngươi co lại, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nhìn lướt qua Nam Cung Thiên Duệ, "Ngựa của ta còn có bị đàn dã thú ăn vào bụng, ngươi liền lấy kỵ mã của ta mà ." Nam Cung Thiên Duệ lộ vẻ mặt cảm kích, phi thân nhảy, hướng tới con tuấn mã cũa Hải Táp bay . An Ninh nhìn bóng dáng của Nam Cung Thiên Duệ, trong lòng nổi lên tia lo lắng, cắn cắn môi, cao giọng quát, "Thiên Duệ ca ca, ngày mai bên trong Thính Vũ hiên, nấu rượu tướng , Ninh Nhi chờ người!"

      Con ngươi Nam Cung Thiên Duệ sáng ngời, mặt nở rộ nụ cười, dùng bất cứ giá nào để có thể giữ lại tánh mạng của bản thân để thực ước hẹn ngày mai, trong mắt xẹt qua tia kiên định. Nam Cung Thiên Duệ thi triển khinh công, bay qua đầu đàn dã thú, nhất thời đàn mãnh hổ sài lang giống như bị mê hoặc, đuổi theo hướng Nam Cung Thiên Duệ...

      Nam Cung Thiên Duệ dừng ở người tuấn mã, nhìn đàn dã thú đuổi theo phía sau, an tâm cười, giục ngựa chạy vội ra ngoài... Đàn thú tán , Hải Táp đến bên cạnh An Ninh, giải huyệt đạo người An Ninh, đem An Ninh mang xuống dưới tàng cây, nhớ tới lời hứa hẹn mới vừa rồi của An Ninh đối với Nam Cung Thiên Duệ, khóe miệng khẽ nhếch, "Ước hẹn nấu rượu ngày mai, biết là có phải có phần của ta?"

      An Ninh đạt được tự do nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú trước mắt liếc mắt cái, "Lúc dẫn dắt đàn dã thú rời sao thấy công tử tích cực như vậy?" An Ninh trong lòng như trước lo lắng an nguy của Nam Cung Thiên Duệ, nhiều mãnh hổ sài lang như vậy, người có thể ứng phó sao đây? Nghĩ đến như vậy, mi tâm của An Ninh liền thể giãn ra, vòng qua nam nhân trước mặt giờ phút này, nàng cũng bất chấp có vô lễ với Thuyền vương hay . Hải Táp nhíu chặt lông mày.

      Trước đó chứng kiến An Ninh vẫn mỉm cười lễ phép mà xa cách, nhưng giờ phút này, lại thay đổi sắc mặt, là vì Nam Cung Thiên Duệ sao? Mâu quang vi liễm, Hải Táp lần đầu có tâm tình tốt như vậy, theo phía sau An Ninh , "Ngươi muốn đâu?" "Tìm người hỗ trợ." An Ninh thản nhiên đáp, hề để ý tới Hải Táp, nàng tại có thời gian dây dưa với , "Hải Táp công tử thỉnh tự nhiên."

      "Này thể được, ta mới đáp ứng với Nam Cung tướng quân rồi, sau khi dẫn dắt đàn thú rời , ta chiếu cố tốt ngươi, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, ta quả quyết thể nuốt lời. "Hải Táp mâu quang vi thiểm, nhìn bóng dáng trước mắt, vương quốc biển của mỹ nhân như mây, muôn hình muôn vẻ, nhưng An Ninh trước mắt lại cho cảm giác khác.

      An Ninh nhíu mày, xoay người nhìn Hải Táp. Đột nhiên, con ngươi bình tĩnh kia xẹt qua đạo quang mang sắc bén, thủ pháp lưu loát vung tay lên, giây tiếp theo, cây phi đao bay nhanh ra, sượt qua bên tai của Hải Táp, thân hình Hải Táp ngẩn ra, con ngươi chút tức giận chợt lóe qua.

      "Ngươi..." mắt híp lại, nữ nhân này... muốn mở miệng cái gì đó, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng nức nở, Hải Táp quay đầu lại, liền thấy con sói ầm ầm ngã xuống đất, mà giữa mi tâm của nó, ràng cắm cây tiểu đao. "Ngươi..." Hải Táp phục hồi lại tinh thần, lần nữa đem tầm mắt đặt ở người An Ninh. Nguyên lai mục tiêu của An Ninh là con sói kia, nghĩ tới sát khí mới vừa rồi của cây đao, nữ nhân này, lại có thủ pháp chính xác đến như vậy!

      Chính xác, ngay giữa mi tâm. Trong khoảng thời gian ngắn, dù là Hải Táp cũng vô pháp phục hồi tinh thần từ sau khiếp sợ, tựa hồ coi thường An Ninh này! An Ninh thở dài nhõm hơi, nếu phải mới vừa rồi đường trong kinh thành Thượng Quan Mẫn cho nàng con đao này làm kỷ niệm, nàng cũng thể đem con sói kia giết chết, An Ninh thấy con sói ngã mặt đất nhúc nhích, muốn tiến lên, lại bị Hải Táp ngăn lại.

      "Ngươi làm gì?" Hải Táp khẽ nhíu mày, nhìn An Ninh nhưng ánh mắt nay lại thay đổi. An Ninh chống lại tầm mắt của , "Lấy lại phi đao." Hải Táp vừa nghe, lại làm cho An Ninh đứng nguyên tại chỗ, "Chuyện này, để ta làm liền tốt rồi." Dứt lời, thân hình chợt lóe, rút ra cây phi đao trán con sói, lấy ra khãn tay, lau hết máu tươi mặt đao, đưa tới tay An Ninh, "Mới vừa rồi, xem như ngươi cứu ta mạng."

      lòng đuổi theo An Ninh, nhưng lại sơ sót phòng bị phía sau. Nếu phải có đao kia của An Ninh, để con sói kia tiến tới người đầu tiên trúng móng vuốt của nó . "An Ninh chính là tự cứu mình thôi, công tử cần nghĩ nhiều!" An Ninh liễm hạ mặt mày, thu lại phi đao, nàng cũng nguyện vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của Thuyền vương. Hải Táp giống như dự đoán được An Ninh trả lời như vậy, người này! Ân nhân của sao muốn làm? Liễm liễm mi, Hải Táp nhìn An Ninh, lam mâu vi thiểm, hơn vài phần ý cười, “Hải Táp ta tự nhiên là phải cảm tạ ngươi, ngươi chút ngươi muốn cái gì, ngọc trai, mã não, mỹ ngọc, vàng bạc, chỉ cần là ngươi , vô luận muốn bao nhiêu, ta đều cho như ngươi mong muốn." Mấy thứ này, ai thích, mà mấy thứ này, ở vương quốc của khắp nơi đều có, ngại công phu sư tử ngoạn của An Ninh, bởi vì cho đủ được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! An Ninh nhíu nhíu mày, giương mắt chống lại tầm mắt của , trong lòng nổi lên tia châm chọc, Hải Táp này đúng là hào phóng. Cũng đúng, đường đường Thuyền vương, tự nhiên thèm để ý những thứ này, nhíu mày, An Ninh thản nhiên mở miệng, "Ta muốn cái gì, ngươi đều nguyện ý cho ta?"

      Hải Táp hừ tiếng, trong mắt hơn tia tự đắc, "Đây là tự nhiên, có thứ gì ta thể cho." Quả thực vẫn là bị những thứ liệt kê dụ dỗ ! "Tốt lắm, ta muốn công tử, vĩnh viễn cùng ta trở thành kẻ thù." An Ninh chống lại tầm mắt của , cao giọng mở miệng. Tuy rằng nay Hải Táp có khả năng thích An Như Yên. Nhưng là, chuyện tình trong tương lai có rất nhiều, phòng bị của nàng phải càng thêm vững chắc.

      Nàng tin tưởng, Thuyền vương là quân tử, nếu là đáp ứng nàng rồi, ngày sau nhất định đổi ý. Sắc mặt Hải Táp đột nhiên cứng đờ, nghe lầm sao? An Ninh muốn trở thành kẻ địch của nàng? Mà cần trân châu mã não? A, An Ninh này, quả nhiên là khác với những nữ tử khác, nếu nử tử khác, sợ là sớm bị những thứ kia mê hoặc ! “Được, ta đáp ứng ngươi, vĩnh viễn trở thành kẻ địch của ngươi." Hải Táp hơn vài phần khen ngợi cùng thưởng thức đối với An Ninh, mặt ý cười càng đậm.

      Xem ra, tiến vào khu vực săn bắn này là quyết định sai! mặt An Ninh nổi lên chút tươi cười, tốt lắm, kiếp trước Lâm gia trở thành trợ lực cho An Như Yên, nhưng đối với kiếp này nó còn là uy hiếp đối với nàng! Mà lúc này ở môt chỗ khác trong khu vực săn bắn, hồi vây sát tiến hành. Mười hắc y nhân bịt mặt cầm lơi kiếm trong tay, nhất tề công đánh nam tử ở giữa —— Thương Dực. Giờ phút này, người Thương Dực có vài chỗ bị thương, đối mặt với mười mấy người này, nhất thời có chút chịu nổi, nhiều lúc xém tí nữa là chết dưới kiếm của họ, Thương Dực hung hăng trừng mắt nhìn những người này, "Các ngươi là thuộc hạ của ai!" "Trong lòng ngươi nên tự hiểu lấy." Trong đám hắc y nhân, có người mở miệng, "Ngươi lúc đó chẳng phải phái ra cao thủ, phục giết sao?" mặt Thương Dực có chút tái nhợt, tin tức này làm cho khiếp sợ thôi, "Các ngươi..." "A! những người của ngươi sớm bị chúng ta giết chết. Bây giờ sợ là có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi giao phó." Hắc y nhân hừ lạnh tiếng, lập tức đánh tới, lưu loát xuất đao, hướng về phía Thương Dực, làm rách mảnh áo mơ hồ cón có tia máu tươi chảy ra.

      Trong lòng Thương Dực tự nhiên sáng tỏ, tại Đông Tần quốc, người cùng có thâm cừu đại hận, trừ bỏ Thương Địch, liền có người khác, dù là con cọp mẹ Thượng Quan Mẫn kia, nếu muốn giết , cũng chỉ tự mình động thủ, mà phái ra nhiều cao thủ hắc y nhân như vậy.

      Quả hổ là huynh đệ, hai người đều muốn đến cùng nơi, Thương Dực nghĩ đến tin tức có được từ hắc y nhân, con ngươi căng thẳng, trong lòng nổi lên tia cam lòng, vốn định mượn lần săn bắn của tứ quốc này, giết Thương Địch, để diệt trừ hậu hoạn. Vì thế, bí mật mang theo cao thủ từ Bắc Yến quốc, an bài bọn họ mai phục tại khu vực săn bắn này, chỉ cần Thương Địch vừa vào khu vực săn bắn, bọn họ lưu tình mà giết ! Lần này nhìn thấy Thương Địch, nhất thời cảnh giác, Thương Địch này nếu là trừ, ngày sau nhất định trở thành cục đá lớn nhất ngáng đường . Nhưng là...

      Kế hoạch do bố trí nhưng lại thất bại, ngược lại giờ phút này lại rơi vào vây phục của Thương Địch, xem thân thủ của những người này, người người đều ra tay lưu loát, đều là nhất đẳng nhất cao thủ. Nghĩ đến, ở Đông Tần quốc mấy năm nay, Thương Địch cũng có rảnh rỗi. Năng lực và quyết tâm của tam đệ vượt qua tưởng tượng của a! Lúc này, cách đó xa, phía con tuấn mã, gương mặt tuấn mỹ của Thương Địch bình tĩnh như nước, hai tròng mắt nhìn thẳng phương xa, nghe được phụ cận truyền đến tiếng đánh nhau, khóe miệng tràn ra nụ cười giả tạo, Thương Dực nếu đến Đông Tần quốc, tự nhiên buông tay cơ hội lần này. Thương Dực phái người phục giết , bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi!

      "Kinh trập thập nhị sát" chính là trong kinh trập tuyển ra mười hai người, mỗi người có thủ đoạn giết người đều giống nhau, muốn cho hoàng huynh của mình hảo hảo cảm nhận chút tư vị gì đó a! Vụt, Đồng Tước vội vàng đuổi tới, nhìn Thương Địch, trầm giọng bẩm báo, "Chủ tử, có tin tức truyền đến, là nhị tiểu thư vào khu vực săn bắn." Dứt lời, thần sắc Thương Địch ngẩn ra, sắc mặt đại biến, "Ngươi cái gì?" "Nhị tiểu thư nàng vào khu vực săn bắn."

      Cảm nhận được người chủ tử phát ra hơi thở trầm, Đồng Tước lập tức lặp lại lời , dám có chút chậm trễ. Con ngươi Thương Địch căng thẳng, đôi mắt thâm thúy thay đổi bất ngờ, Ninh Nhi vào khu vực săn bắn, bên trong khu vực săn bắn này, khắp nơi đều là mãnh thú, nàng là nữ tử tiến tới nơi này nhất định là hung hiểm ngàn vạn. "Phân phó Thập Nhị Sát dừng lại hành động, lập tức tìm người!" Thương Địch chút do dự quyết định, nếu là chậm phần, Ninh Nhi nguy hiểm nhiều phần, càng thể làm cho An Ninh có thêm phần nguy hiểm nào.

      "Nhưng là... Nay Thập Nhị Sát làm cho đại hoàng tử thể chống đỡ được, nếu giờ phút này dừng lại hành động, thả hổ về rừng, phải cử chỉ sáng suốt. "Đồng Tước giương mắt chống lại tầm mắt của Thương Địch, 'Kinh trập' ra tay, trước giờ chưa bào giờ có lệnh ngừng lại, huống hồ lần này đối tượng là Bắc Yến Đại hoàng tử, là cừu địch của chủ tử, nhưng lại vì An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, chủ tử lại muốn buông tha cho hành động lần này. "Lập tức tìm người!" Thương Địch lại mở miệng, năng có khí phách, nắm chặt dây cương, bỏ lại câu thể dao động, cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài, phải tìm được An Ninh, xác định an nguy của nàng, càng nhanh càng tốt! Đồng Tước nhìn bóng dáng của chủ tử, cặp lông mày nhíu thành chữ xuyên. Khi nào , An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ở trong lòng chủ tử, còn quan trọng hơn sơ với báo thù! Mà lúc này An Ninh lại ngờ, chính mình đào thoát khỏi truy đuổi của dã thú lại gặp phải nhóm hắc y nhân mai phục nàng.

      "Người muốn dẫn ngươi vào chỗ chết ít a." Con ngươi màu xanh của Hải Táp co lại, khóe miệng giơ lên chút ý cười, có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua An Ninh, trong ánh mắt toát lên tia tà mị. An Ninh nhìn những người bịt mặt ở trước trước mắt, khóe miệng gợi lên chút châm chọc, "Đúng vậy, hôm nay khỏi muốn liên lụy Hải Táp công tử." "Liên lụy? Giao ước ngày mai nấu rượu kia, nhiều thêm người nữa ta tự nhiên đem cái này trở thành 'Liên lụy' để ở trong lòng." Hải Táp nhíu mày, như trước thoải mái vô cùng.

      An Ninh kéo kéo khóe miệng, quăng ra chữ "Được!", lực chú ý như trước đặt ở người những người bịt mặt trước mặt, bình tĩnh mở miệng, "Các vị tráng sĩ, có thể cho An Nình biết, là ai thuê các ngươi giết ta?" "Quy củ của giang hồ, người mua tên họ là gì cho tới bây giờ đều là bí mật, nếu cho ngươi biết, về sau ai còn dám tìm sát thủ chúng ta làm việc?"

      Trong đó có người mở miệng , người nọ nhìn An Ninh, trong mắt xẹt qua chút khinh thường, chỉ là tiểu nha đầu, người kia nhưng lại ra giá cao như vậy để mua sát thủ của Sát Thủ Minh, làm cho nhóm cao thủ của Sát Thủ Minh bọn họ ra tay, theo thấy, chỉ cần động ngón tay út, tánh mạng tiểu nha đầu kia liền còn, bất quá, nam tử bên cạnh nàng nhưng lại làm thể đoán biết được thực lực sâu hay cạn. Sát Thủ Minh, trong Đông Tần quốc, là tổ chức sát thủ lớn nhất, chỉ cần ra tiền, mặc kệ người mua muốn bọn họ giết là người tốt hay là người xấu, bọn họ đều chút do dự động thủ, hoạt động của bọn họ chỉ giết người mà còn có thể vì tài phú mà diệt cả nhà.

      Đông Tần nhiều thanh quan phú thương, đều chết dưới tay bọn họ, triều đình tuy rằng biết được, lại ngại đây là tổ chức sát thủ khổng lồ, dám dễ dàng tiêu diệt. Mà minh chủ của Sát Thủ Minh, lại là người có nội tâm rất tàn bạo! A! Nhiều người của Sát Thủ Minh đồng loạt xuất động như vậy, xem ra, người phía sau lưng, là đại phú đại quý nha! Trong đầu ra bóng dáng của đại phu nhân, là nàng sao? Chính là, lấy tính tình của đại phu nhân, ngay cả là muốn giết nàng, sợ cũng dùng sát thủ. Như vậy, người sau màn mua được những sát thủ này, rốt cuộc là ai?

      Các nàng ơi bắt đầu từ tuần này lịch post truyện của ta là thứ 3,5,7 hàng tuần. Nếu kịp chủ nhật ta post thêm chương nha các nàng. Cúi chào:yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      Last edited: 16/9/14

    3. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      vừa nhắc đến nàng là nàng cho ta gặp luôn ôi iu nàng đến chết mất. thanhks nàng nhé :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Xuxu thích bài này.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      hjhj ta lên đăng bài thấy comt của nàng @Tiểu Lộc Hàm ta liền đăng nhanh à:yoyo51::yoyo51:
      Quan Tiểu Yến thích bài này.

    5. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      ôi meo, iu nàng muốn chết, lúc nãy mạng đơ dã man ko thể nào load được chương truyện luôn, ta đành sử dụng cùi bắp đăng comt trước, bh nó lại ngon mới ức chế, cơ mà tha thiết ngóng chương tiếp hay mà tác giả lại nỡ lòng nào câu view

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :