1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      ANY như vậy kết thúc chưa nàng? sao ta thấy đối vs ả như thế vẫn... quá à :th_51:thêm 1 soái ca xuất ah, còn biết điều khiển rối nữa, hoa đào của AN tiếp tục bay đầy trời, rồi chuyển từ địch sang ta, sức hút vô địch ah :th_77: Thanks

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 67.2: THẢM HẠI THÂN BẠI DANH LIỆT TRỞ THÀNH

      PHẾ NHÂN

      EDIT: THU NGÂN


      Phút chốc tay nắm chặt thành quyền, để ý đến những người khác, Thương Địch thẳng đứng dậy, ra khỏi quảng trường tứ quốc tế…

      Mà lúc này ở Phi Hoa tiểu trúc, đình viện thanh lịch tinh xảo yên tĩnh mà nhàng khoan khoái, mỗi cành hoa, cây cỏ đều được chủ nhân tỉ mỉ chăm sóc.

      Nam tử hơn bốn mươi tuổi, quần áo màu xanh bình thường, đứng ở trong viện lương đình lý, nhìn cá chép chơi đùa dướii hồ, khóe mắt nam tử tràn ra chút hòa khí tươi cười, " thể tưởng tượng sau nhiều năm như vậy nhưng lại có thể nhìn thấy nàng thích gì đó. Xem ra, là toàn tâm toàn ý tưởng niệm nàng a!"

      Trong đầu lên tuyệt thế dung nhan, nam tử chậm rãi nhắm mắt lại, Phi Hoa tiểu trúc, từng là địa phương của nàng, ở trong này còn nhiều dấu vết của nàng, nơi này cùng với hai mươi năm trước có gì thay đổi, như chủ nhân vẫn còn ở tại nơi này. thực đem nơi này chiếu cố vô cùng tốt!

      Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân rất , nam tử trung niên khẽ nhúc nhích mí mắt, nhưng vẫn như trước có mở mắt ra, sát ý, ràng cảm nhận được người phía sau tỏa ra thân sát ý. Nhưng mà, vẫn như trước lơ đễnh, nghe trong khí hơi thở nhàng khoan khoái, quả nhiên là đến đây!

      Trong lương đình lý, hai nam nhân đứng, khí nháy mắt trở nên quỷ dị, cả hai đều trầm mặc.

      " Có khách đến thăm, thân là chủ nhân, có thể hay pha ly trà chiêu đãi?" Sau hồi lâu trầm mặc, nam tử trung iên trầm giọng mở miệng, thanh lloj ra cỗ uy nghiêm, dừng chút, ngữ khí trở nên nhu hòa, giống như là thở dài," là tưởng niệm hương trà của Phi Hoa tiểu trúc a!"

      Năm đó chủ nhân Phi Hoa tiểu trúc thích thưởng thức trà, tự tay pha trà, cái ngàn vạn sủng ái cho thân công chúa như vậy, lại thích tại tiểu viện hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, bao nhiêu năm uống trà do tự tay nàng nấu.... Chóp mũi xuất tia chua xót, từng lúc nhàn hạ, tận dụng thời giờ học bộ dạng của nàng, tự mình pha trà. Nhưng là, vô luận bao nhiêu lần, đều tìm được hương vị hoài niệm kia.

      Thương Địch ánh mắt căng thẳng, bắn ra đạo hàn quang, " Đường đường là Bắc yến hoàng đế, hàn xá chiêu đãi dậy nổi!"

      sai, người này cường đại nhất trong Tứ Quốc, Bắc Yến Chúa Tể Giả, lần này Tứ quốc tế, đến Đông Tần quốc, cũng lấy danh nghĩa sứ thần, thầm hành động, nghĩ đến mục đích đến Đông Tần quốc cũng phải là Tứ quốc tế. Bắc Yến Hoàng đế mở mắt ra, thản nhiên mở miệng, "Thôi, ngươi hận ta, lòng ta tự nhiên hiểu, nhiều năm như vậy, ta cũng hi vọng xa vời ngươi có thể tha thứ cho ta."

      "Nếu biết, sao còn đến? Ngươi sợ ta giết ngươi?" Thương Địch híp mắt lại, nhìn bóng dáng cứng cáp cao lớn, lòng hận thù của nấn ná nhiều năm như vậy, ngày trừ bỏ quá khứ. "Ta tin tưởng ngươi nếu muốn giết ta, tuyệt đối nương tay, nhưng ta lại biết, ngươi ở chỗ này ra tay, đây là địa phương của nàng, nàng ghét nhất chính là máu tanh, ngươi đem nơi này chăm sóc tốt như vậy, để máu làm dơ bẩn địa phương của nàng."

      Bắc Yến Hoàng khóe mắt trồi lên chút ý cười, lúc tiến vào cửa cũng nhận ra trận pháp cơ quan trong này, nghĩ đến là Thương Địch muốn có người quấy rầy viện này, mới dùng đến trận pháp đem người chặn chờ ngoài cửa. Vì nàng, có lòng! Thương Địch giật mình, khóe miệng gợi lên chút châm chọc " sai, ta giết ngươi ở chỗ này, bởi vì ngươi xứng chết ở chỗ này."

      " xứng sao...?" Bắc Yến Hoàng thấp giọng nỉ non, trong đầu vô số hình ảnh lên, hơn hai mươi năm trước, vào nhầm Phi Hoa tiểu trúc, đầu tiên nhìn thấy nữ tử pha trà, liền hạ quyết tâm, muốn nàng! phải mang nàng về Bắc Yến quốc đặt ở địa phương gần mình nhất, vốn tưởng rằng nàng là nữ tử bình thường, lại nghĩ rằng, người coi trọng là bảo bối trân quý của Đông Tần quốc, Chiêu Dương trưởng công chúa.

      Khi đó nàng được người người ca tụng, người người thích, biết được thân phận nàng, quyết tâm của như trước thay đổi, mặc cho nàng là công chúa, có biện pháp đến có được nàng. Cho nên, để ý nàng có hôn ước, dốc lòng tính kế, lừa gạt, rốt cục làm cho nàng thể cùng mình rời , như chiếm được nàng thế nhưng.......

      Nghĩ đến chuyện chính mình làm, Bắc Yến Hoàng đế có chút hối hận, nay hối hận có ích lợi gì? xứng, Thương Địch sai, xứng! Ngay cả chết chỗ này cũng xứng. "Đổng Tước, đưa vị lão gia này rời !"

      Thương Địch cao giọng mở miệng, muốn người này ở trong Phi Hoa tiểu trúc thêm dù chỉ phút, nơi này là địa phương của nương, hung thủ hại chết nương làm bẩn nơi này. Bắc Yến Hoàng đế ngẩn ra, mi tâm phút chốc nhíu chặt, nghe giọng kiên quyết, cao thâm nở nụ cười, xoay người nhìn Thương Địch, tầm mắt lão luyện thâm trầm ở người đánh giá, trầm mặc lát, cao giọng mở miệng "Nhớ kĩ, ngươi chung quy là con ta, điểm này, ai cũng thay đổi được!"

      Tiểu nam tử này từng bị đuổi khỏi Bắc Yến quốc thực trưởng thành. có vài hoàng tử, nhưng Thương Địch là giống nhất, nhìn Thương Địch, như thấy được chính mình hồi trẻ. "Ngươi lại là kẻ thù của ta, huyết ải thâm cừu, điểm này ngươi cũng thay đổi được."

      Thương Địch cười lạnh, từ nhiều năm trước, tận mắt chứng kiến mẫu thân nhận hết tra tấn, lúc bà tắt thở ở trong lòng mình, thề trong lòng, cừu hận này ai cũng ngăn cản được, có ngày vì mẫu thân tự mình báo thù, mặc dù kẻ kia chính là phụ thân của .

      "Được! Ta đây liền chờ ngươi, chờ ngày ngươi đến tìm ta báo thù!" Bắc Yến Hoàng đế nhìn thấy cừu hận trong mắt Thương Địch, đứa con trai này của , khi hạ quyết tâm làm việc gì ai cũng ngăn cản được, giống nhau chấp nhất, quả là cha con giống nhau a!

      Nhắm mắt lại tựa cảm nhận lại hơi thở cuối cùng của nàng trong viện, Chiêu Dương.... Nhiều năm như vậy, nàng còn oán ta ? "Lão gia, thỉnh!" Đổng Tước cung kính.

      Bắc Yến Hoàng đế trong lòng thở dài, vẫn là mở mắt ra, theo Đổng Tước rời , chính là, vừa ra vài bước, ha ha cười ra tiếng, "Thương Địch, người ngươi chung quy vẫn chảy dòng máu của ta..... con ta..... ha ha..... Chảy máu Bắc Yến!"

      Mặc cho thanh Bắc Yến Hoàng đế còn trong khí, mi phong gắt gao thành đường thẳng, thể giãn ra, trong lòng lấy ra cái khăn cẩm, khăn cẩm bao bọc cây trâm tinh tế vuốt ve, con ngươi ngăm đen sâu đáy.

      "Chủ từ..." Đồng Tước đem Bắc Yến Hoàng đế đưa ra khỏi Phi Hoa tiểu trúc, liền trở về trong đình, cho tới nay cũng biết chủ từ có thù hận trong lòng, chủ từ luôn vì báo thù mà mưu toan, có chút nào.... buông lỏng. Thương Địch đem cây trâm thu hồi, "Từ hôm nay trở , Phi Hoa tiểu trúc tăng cường bảo vệ, được để bất kế kẻ nào tiến vào. Mặt khác, Bắc Yến Hoàng đế cùng Đại hoàng tử đều ở hoàng cung Bắc Yến, cho người của nàng chú ý chút, chế tạo chút tình, hoàng tử Bắc Yến quốc khác vài cái thể an bình!"

      "Vâng, thuộc hạ hiểu, chủ từ..." Đồng Tước chắp tay lĩnh mệnh, nghĩ đến cái gì, giống như muốn lại thôi. "Có cái gì cứ thẳng." Thương Địch mi thâm nhíu lại.

      "Thuộc hạ là muốn, nay tình huống đặc thù, Bắc Yến Hoàng đế cùng Đại hoàng tử hai người.... thuộc hạ lo lắng bọn họ có cái gì hành động khác, cho nên, có phải hay cho Xích Ký trở về?"

      Đồng Tước thử mở miệng, Xích Ký từng là người hộ vệ bên cạnh Thương Địch, thân thủ của hai, nếu có thể ở bên cạnh chủ từ, chủ từ tự nhiên cũng an toàn hơn rất nhiều. Thương Địch có ra tiếng, lại làm cho Đổng Tước trong lòng biết sao, nghĩ đến chủ tử Xích Ký tâm sinh hờn giận, liền lập tức sửa miệng, "Làm cho Nhiếp Cảnh..." "Niếp Cảnh thể động!" Thương Địch đánh gãy lời Đổng Tước, "Ta tin tưởng năng lực của ngươi!" Bỏ lại câu, Thương Địch xoay người ra khỏi đình, mỗi người trong bát tuấn đều hết sức trung thành với , Đổng Tước nghĩ đến là an nguy cho mới có thể như thế cố kị, hai năm trước chọn Đổng Tước thay thế Xích Ký trở thành thị vệ bên người, tự nhiên là có căn cứ.

      Đồng Tước tiến vào Bát Tuấn, so với mọi người chậm hơn hai năm. Nhưng là Đổng Tước cùng mọi người cố gắng, Bát Tuấn huấn luyện tàn khốc vô cùng, năm đó Đổng Tước tiến vào Bát Tuấn là lúc thiếu niên ngay cả kiếm cũng biết sử dụng, dựa vào cố gắng, tiến bộ thần tốc, rất nhanh vượt qua các đồng bạn khác.

      thực tế, tại Đồng Tước ở bên trong Bát Tuấn, tổng hợp lại các tố chất là mạnh nhất, mà hành cẩn thẩn. Điểm này, là nguyên nhân chính cho lựa chọn quan trọng nhất mà Thương Địch chọn .

      Về phần Niếp Cảnh, giờ phút này Niếp Cảnh được phái làm nhiệm vụ, nhiệm vụ chưa choàn thành, Niếp Cảnh tự nhiên thể động.

      Bắc yến hoàng đế cùng Thương Dực, nếu có động tác khác lạ gì, chính cũng có thể đủ ứng phó được, nghĩ đến Thương Dực, con ngươi Thương Địch xẹt qua tia sáng sâu thẳm… Người đại ca này, nếu đến Đông Tần quốc, tự nhiên tìm tới cửa!

      Trong Thính Vũ Hiên, An Ninh nhìn ngân phát nam tử đứng trước mắt chính mình, sau khi đối với An Như Yên khống chế, nàng liền bị nam tử này dẫn ra, nàng nghĩ tới lại quen thuộc đường dẫn nàng về trong Thính Vũ Hiên của An Bình hầu phủ, làm cho An Ninh cảm thấy kinh ngạc.

      Mà sau khi bước vào Thính Vũ Hiên, vẫn ngồi quý phi trong phòng nàng nhắm mắt.

      hơn tiếng trôi qua, vẫn như cũ có động tĩnh gì, nghĩ đến thân thủ của , An Ninh khỏi hơi nhíu mi, người này có thể dưới mí mắt Phi Thiên đem nàng mang ra, hề kinh động Phi thiên, đúng là cao thủ.

      Giờ phút này, Phi thiên tìm thấy người, nôn nóng a!

      " Công tử, uống chén trà ." An Ninh tự mình bưng ly trà qua, để ở trước mắt , ôn nhu mở miệng.

      Nam tử mở mắt ra, chống lại hai tròng mắt của An Ninh, khẽ nhếch khóe miệng," Ánh mắt của nàng cho ta biết, nàng muốn đuổi ta ."

      An Ninh bị đúng tâm tư, khóe miệng co rút, nàng thu lại biểu tình, dễ dàng đem suy nghĩ trong lòng biểu ra ngoài, nhưng nam nhân này.. mặt hé ra tươi cười, An Ninh thản nhiên mở miệng, " Làm sao có thể? Công tử người tới là khách, An Ninh thể đối với khách bất kính."

      " Nàng cũng cần tiếng lại tiếng kêu công tử." Nam tử nâng chung trà lên, nhợt nhạt mím môi, giống như nhìn thấy An Ninh hơi nghiêm mặt. An Ninh hít sâu hơi, gọi công tử cũng phải biết tên của .

      " Quân Nhược." Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng An Ninh, mí mắt của Quân Nhược khẽ nâng, nhàng ra hai chữ.

      Quân Nhược? Tên của sao? Nhất thời, An Ninh cảm thấy tính tình của chính mình tốt, nếu là người khác, sợ sớm chịu nổi tính tình, đối hô to gọi , sai, là hô to gọi , người này có bản lãnh làm người ta thất thố.

      " Nàng rất hận con rối kia sao? Người nọ với nàng có thâm cừu đại hận sao?" Quân Nhược uống trà, liên tục quăng ra hai vấn đề, thanh như trước thản nhiên, làm cho người ta theo kịp. Vừa rồi, đem toàn bộ hành động của An Ninh xem ở trong mắt. Khi nàng nhìn con rối gỗ kia, trong mắt là hận, lừa ai được, càng thêm lừa được .

      An Ninh giật mình, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh," Là như thế nào?"

      Nàng cùng An Như Yên, chỉ là thâm cừu đại hận, trong đầu ra hình ảnh kiếp trước mình sắp chết, mạng của nàng, mạng của con nàng, đều bị An Như Yên hại, hận thù này, xâm nhập vào xương tủy.

      Cảm nhận được người nàng tỏa ra khí thế sắc bén, tay Quân Nhược bưng chén trà giật mình, nhưng khóe ý cười khóe miệng vẫn như trước giảm, " như vậy, tại sao giết nàng, sạch lưu loát, kết thúc mọi chuyện."

      Giết nàng? Ánh mắt An Ninh trầm, giết nàng, rất tiện nghi cho nàng ta!

      Nàng muốn nàng ta nhận hết mọi thống khổ cùng tra tấn, An Như Yên phải thích danh lợi sao? Kiếp trước lợi dụng nàng, đạt thanh danh, được mọi người hâm mộ cùng khen tặng, vì vậy đời này nàng muốn nàng ta thất bại hoàn toàn.

      Hôm nay, tứ quốc tế An Như Yên làm ầm ĩ như vậy, bao lâu nữa, toàn bộ Đông Tần quốc, thậm chí là toàn bộ tử quốc, đều biết được trò hề của nàng ta hôm nay, biết nàng ta dối trá cùng với bản tính xấu xa.

      An Ninh có trả lời, nhưng trong mắt Quân Nhược xẹt qua tia hiểu , có thứ hơn cả thù hận sao? biết vì sao, lại cảm thấy rất thú vị. Từ lúc An Ninh gây khó khăn cho , cũng biết được con rối kia đối với mình có cảm giác, người sống mình nhiều năm, có vài con rối, bất quá cùng là để giết thời gian, nhân tiện thông qua bọn họ biết được tình bên ngoài thôi. Con rối bị nhốt, tự nhiên có thể buông tha con rối kia, mà theo cảm giác con rối đén trước mặt nha đầu này, tự nhiên phá lệ ra.

      Thời gian trước, vẫn trong chỗ bí mật nơi gần đó quan sát nữ tử này, thông minh, kín đáo nhiều mưu kế. Đột nhiên, trong đầu suy nghĩ, thời gian dài đơn, muốn tìm người làm bạn, mà nữ tử trước mặt này, tựa hồ là lựa chọn sai.

      Trực giác cho biết, có nàng bên người, có lẽ ngày dài gian nan, mà còn trở nên nhiều màu sắc.

      Vào lúc này, cửa phút chốc bị đẩy ra. Lập tức, bóng dáng màu đen lẻn vào, An Ninh vừa liếc mắt, còn chưa thấy người tới, toàn bộ thân thể liền ngã vào trong ngưc rộng lớn, hơi thở quen thuộc làm An Ninh giật mình, tim đập kịch liệt bên tai chút lại chút.

      " May mắn là nàng có chuyện gì." đầu truyền đến thanh của Thương Địch, vừa rồi, Thương Địch rời khỏi Phi Hoa tiểu trúc, trở lại quảng trường tứ quốc tế, thấy Phi Thiên vội vã báo cáo, thấy An Ninh, nghe xong tin tức này, trong lòng chưa bao giờ kích động như vậy.

      tại, cảm nhận được An Ninh ở trong ngực, trong lòng thoáng buông lỏng.

      An Ninh trong lòng hơi lo lắng, để cho ôm chính mình, trong mắt xuất tia nhu hòa, thông minh như nàng, mơ hồ có thể đoán ra vì sao lo lắng. chính là, trước đó nàng có để ý Thương Địch, lúc này bởi vì nàng mà tim đập dồn dập như thế.

      Thương Địch là quan tâm nàng a!

      mặt nở rộ ra tươi cười, An Ninh từ trong lòng nhô đầu ra, " Ta sao, chỉ là bị người đưa về mà thôi!"

      Mí mắt Thương Địch khẽ nheo lại, bị người mang ? Có thể trước mặt Phi Thiên mà mang người , như vậy người mang An Ninh … Trong phòng, tia hơi thở lạnh nhạt dễ phát làm cho Thương Địch hơi giật mình, cảnh giác nhìn quanh, nhìn đến ngân phát nam tử kia, ánh mắt hơi căng thẳng.

      Đây là người mang An Ninh sao? Người này liếc mắt cái nhìn lại, dò xét, khóe miệng cười thản nhiên, làm cho ngươi ta thăm dò được ý đò của là tốt hay xấu.

      " vị này là?" Thương Địch dẫn đầu mở miệng, giờ phút này khôi phục lại trấn định.

      " …"

      " Tại hạ Quân Nhược, là bằng hữu của Ninh Nhi." An Ninh vừa muốn giớ thiệu, Quân Nhược liền mở miệng cắt ngang lời của An Ninh, hơi cúi thấp người, xem như hành lễ.

      Dứt lời, Thương Địch cùng An Ninh đều giật mình, thần sắc khác nhau, khóe miệng An Ninh co rút, bằng hữu? Khi nào bọn họ trở thành bằng hữu? Quân Nhược rốt cuộc là muốn làm gì?

      Thương Địch chú ý đến xưng hô của Quân Nhược đối với An Ninh, nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch, " Nếu là bằng hữu ninh Nhi, tự nhiên là bằng hữu Thương Địch, xem trang phục, Quân Nhược công tử giống như phải người Đông Tần ta, biết có nơi đặt chân chưa, nếu như chê, liền đến ở lại nơi Thần vương phủ của ta!"

      " Thần vương điện hạ là hiếu khách. Bất quá, xin đa tạ lời mời của Thần vương điện hạ, Quân Nhược có chỗ ở." Quân Nhược nghĩ đến nơi đặt chân khỏi hơi nhíu mi, tuy rằng đơn sơ chút, nhưng coi như có trở ngại, hơn nữa để ý đến nơi ở, nơi ở nào cũng giống nhau.

      Nghe bộ đến chỗ ở, An Ninh cảm thấy có hơi quái dị, theo bản năng liếc nhìn Quân Nhược cái, rốt cuộc ở nơi nào?

      " Tiểu thư… Tiểu thư, tốt…" Bích Châu vội vàng vào Thính Vũ hiên, gặp trong phòng có nhiều người, trong lòng hơi giật mình, nhưng lập tức nghĩ đến gió bão ở đại sảnh, Bích Châu tiến đến cầm lấy tay An Ninh, " Tiểu thư, người mu chút trốn nhanh!"

      " xảy ra chuyện gì, lại kích động như thế?" An Ninh nhíu mày hỏi, mơ hồ có thể đoán được.

      Bích Châu vẻ mặt lo lắng, "Mới vừa rồi đại tiểu thư bị nâng trở về, lão gia ở trong đại sảnh phát giận, còn có đại phu nhân... Đại tiểu thư bộ dáng vô cùng thê thảm, vẻ mặt suy yếu, nhưng trong miệng lại kêu tên của tiểu thư, kêu đánh kêu giết, rất dọa người a! Đại phu nhân chính phân phó cố đại nương đến đem tiểu thư qua!"

      "Ồ? Phải ?" Quả nhiên là như vậy, mặc dù An Như Yên biết hết thảy trò hề của nàng bại lộ, là chính mình thầm khống chế, theo tính tình An Như Yên, hôm nay nàng thể theo An Như Yên an bài như vậy trong lòng dối trá, nàng tự nhiên nhớ kĩ. Trong miệng kêu tên của nàng? Kêu đánh kêu giết sao? Nàng nhưng muốn nhìn, hôm nay nàng ta còn được mấy phần kiêu ngạo khí thế!

      " Hoảng hốt cái gì? Đại phu nhân phân phó người đến mang ta , ta làm sao có thể trốn? Mà trốn có thể qua sao? An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt sáng lên, ngược lại con an ủi Bích Châu, trốn cái gì mà trốn? Nàng có thể ở Thính Vũ Hiên chờ đợi, tự nhiên là có ý muốn trốn . Hôm nay, An Như Yên náo loạn như vậy, tất nhiên tin tức truyền đến An Bình hầu phủ, An Bình hầu phủ có trò hay. Nếu nàng tránh né, chẳng phải là mất vui sao?

      " Tiểu thư, nếu may… Đại phu nhân cùng lão gia đều nổi nóng. Như vậy…" Bích Châu lòng lo lắng cho An Ninh, khuôn mặt vì lo lắng mà rối rắm cùng chỗ.

      An Ninh liếc nàng cái, đúng là nha đầu trung thành, vỗ vỗ tay nàng," Tốt lắm, Bích Châu của ta rất tốt, muội nên đem tâm tình thiện lương của mình dặt ở trong bụng, muội phải quên, tiểu thư nhà muội giống như xưa an phận, cái gì sai cũng phạm, mặc dù là đại phu nhân cùng lão gia nổi nóng, vô duyên vô cớ, bọn họ có năng lực phạt ta như thê nào?"

      Hôm nay tứ quốc tế, đại họa là do An Như Yên làm ra, phải sao? An Bình hầu gia mặc dù bộc phát lửa giận, tức giận kia cũng tự nhiên phát tiết ở người An Như Yên.

      Bích Châu nghe An Ninh như vậy, mặt lo lắng hơi dịu , nhưng mà nghĩ đến cái gì, Bích Châu vẫn như cũ nhíu mày, " Nhưng mà, đại phu nhân nàng… Nàng đau đại tiểu thư…"

      Đại phu nhân thương đại tiểu thư, đại tiểu thư bộ dáng lại như vậy, lấy tính tình đại tiểu thư, nếu tiểu thư làm cái gì phải, đại phu nhân nhất dịnh giận chó đánh mèo tiểu thư!

      " Bích Châu nương, bổn vương tự nhiên cùng tiểu thư nhà ngươi." Thương Địch cao giọng mở miệng, cố ý tăng thêm " Bổn vương" hai chữ, ý cho Bích Châu biết, có Thần vương ở đây, đại phu nhân cùng An Bình hầu gia, mặc dù có tức giận đến người An Ninh, cũng phải chuyện dễ dàng!

      An Ninh hơi giật mình, dự đoán được Thương Địch có quyết định như vậy, nàng cũng bất động thanh sắc, hướng tới Bích Châu nở ra tươi cười, " Như vậy ngươi yên tâm?"

      Bích Châu nhìn Thần vương, ngừng gật gật đầu, yên tâm, có Thần vương ở đây, nàng tự nhiên yên tâm, nàng là nha hoàn cũng biết, hầu gia cùng đại phu nhân có vài phần kiên kị Thần vương!

      " Nhị tiểu thư, đại phu nhân cho mời người mau đến đại sảnh chuyến." Bên ngoài Thính Vũ hiên, cố đại nương ngay cả cửa cũng chưa đến, liền đứng trước cửa viện hướng tới bên trong mà lên tiếng, ngữ khí lộ ra vài phần sắc bén.

      An Ninh cấp cho Bích Châu ánh mắt, Bích Châu lập tức hiểu ý, nhanh chậy ra cửa phòng đáp lại," Vâng, Cố đại nương, nô tỳ thúc giục tiểu thư."

      An Ninh nhìn thoáng qua Thương Địch, hai người nhìn nhau cười, trước sau ra khỏi phòng, Quân Nhược tiện xuất ở đại sảnh, liền ở lại trong phòng.

      Đại sảnh An Bình hầu phủ, an Ninh còn chưa đến gần, rất xa liền nghe thấy tiếng An bình hầu gia lớn tiếng rống giận truyền đến, " Ta như thế nào lại nuôi ra nữ nhi như ngươi vậy, nhưng lại làm ra chuyện tình xấu hổ, đem mặt mũi ta để nơi nào? Đem An bình hầu phủ chúng ta để nơi nào?"

      " Lão gia… Người đừng mắng nữa, Yên Nhi nàng… Nàng thành bộ dáng này, người liền bớt giận, vài lời an ủi, trong lòng nàng cũng khó chịu… Ô ô… Nữ nhi ta đáng thương a…" Đại phu nhân nức nở mở miệng, cầm khăn thêu, bên lau nước mắt, bên nhìn đại phu khám và chữa trị cho An Như Yên.

      Hôm nay, nàng vui vẻ đưa An Như Yên ra khỏi cửa Hầu phủ, Yên nhi trước khi rời , còn cười với nàng, hôm nay nhất định phải mang về tin tức tốt, đương nhiên nàng biết, có An Ninh xảy ra sai lầm, với tài cán của An Như Yên thua kém ai. Nhưng mà, khi nhìn An Như Yên được khiêng trở về, nàng nhất thời sắc mặt đều trắng.

      An Như Yên cả người xụi lơ, thể động đậy, trong miệng trừ bỏ kêu rên đau đớn, vẫn còn kêu tên An Ninh, nàng liền đoán, chuyện này tất nhiên cùng An Ninh thoát được can hệ.

      " Khóc khóc khóc, ngươi chỉ còn biết khóc, nàng như vậy phải do ngươi nuông chiều mà ra sao? tại hay lắm, ngươi nghe chút, vừa rồi người nọ kể lại như thế nào? Ngươi xem những người đó dùng ánh mắt như thế nào nhìn An Bình hầu phủ chúng ta? Ngày mai ngươi lên phố mà xem, nhìn kinh thành truyền ra lời như thế nào?" An Bình hầu gia giận dữ thể tả, cầm chén trà bàn, ném xuống đất mạnh.

      Nghĩ tới vừa rồi lời của những người đem An Như Yên trở về, đều tức giận, "Ngươi, nữ nhân biết xấu hổ này truyền đến khắp Tứ quốc tế rồi, ngươi có biết hay ? Sợ rằng người trong thiên hạ đều biết nữ nhân biết xấu hổ này a!"

      "Cha... Nương....Yên Nhi đau quá... Đau quá....." An Như Yên đau khổ nhìn An Bình Hầu Gia tức giận hận thể giết chết nàng, trong lòng cam. " nên..... nên là như vậy.....Vì sao? Vì sao lại như vậy?"

      Vừa nghĩ tới những ánh mắt hèn mọn, lưu danh sử sách "Thiên hạ đệ nhất biết xấu hổ" Cổ nàng giống như bị người bóp chặt muốn đoạt mạng nàng vậy, thân hơi động, toàn thân đau tựa thủy triều hướng nàng đánh úp.

      " Yên nhi của ta… Con đừng kích động, nhanh nằm xuống, đại phu, nàng như thế nào? Mau cho ta biết, rốt cuộc nàng như thế nào?" Đại phu nhân nhìn An Như Yên bởi vì đau đớn mà rối rắm cùng chỗ, trong lòng có cảm giác tốt.

      Đại phu nhân lắc lắc đầu, trận thở dài, đứng dậy hương tới An Bình hầu gia chắp tay, " Hầu gia, phu nhân, đại tiểu thư sợ là…"

      " Làm sao vậy? Sợ là cái gì? Ngươi mau nhanh!" Đại phu nhân còn trấn định cùng dịu dàng, thất thố lôi kéo tay đại phu, vẻ mặt lo lắng.

      Đại phu khó xử nhìn thoáng qua đại phu nhân, lại nhìn An Bình hầu gia, vừa mở miệng , "Đại tiểu thư sợ là bị tàn phế."

      Tàn phế sao? Ở đây mọi người thần sắc đều khác nhau, An bình hầu gia mi tâm nhăn càng nhanh, ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, đại thiếu gia An Lạc Phong, cùng với tam tiểu thư An Lan Ninh nghe được tin tức này, đáy mắt xẹt qua tia vui sướng khi người gặp nạn, An Như Yên a An Như Yên, nàng cũng có hôm nay!

      Đại phu nhân như bị sét đánh, chấp nhận , " Đại phu, ngươi ràng, nàng làm sao lại có thể tàn phế? Nàng vẫn tốt, cẩn thận điều trị tốt lên, ngươi mau cho ta biết, nàng có thể chữa khỏi!"

      Đại phu lại thở dài, "Phu nhân, lão nô xem qua, xương chậu của nàng vỡ vụn, đời này thể đứng lên được, đó là cẩn thận điều trị, nửa đời sau cũng chỉ có thể dựa vào xe lăn, mặt khác bị thương quá nặng sợ cũng thể sanh con dưỡng cái, ai..., lão nô bất lực, Hầu gia phu nhân tìm cao nhân khác !"

      Đại phu bỏ tay đại phu nhân ra, ngay cả châm kim cũng cần, vội vàng ra đại sảnh…

      Đại phu nhân bên tai quanh quẩn lời của đại phu, dựa vào xe lăn di chuyển? thể sinh con dưỡng cái? Yên nhi của nàng chỉ có thể như vậy đến cuối đời?

      " A…" An Như Yên thê lương rống to, giống như từ tin tức này khôi phục lại, ", ta cần dựa vào xe lăn...... Ta phải là phế nhân...........ta ...........còn muốn lập gia đình........ ta còn muốn gả cho tướng quân......ta......"

      An Như Yên phút chốc im lặng, nhìn An Ninh đứng ở cửa, trong mắt tràn đầy ghen ghét, nàng làm sao có thể cam tâm? An Ninh vẫn tốt, nàng lại thành phế nhân, ! An Như Yên trong mắt càng phát ra điên cuồng.

      "An Ninh… Ngươi vừa rồi vì sao muốn đổi ý, chúng ta hẹn ước, vì sao ngươi lại hại ta?" An Như Yên sắc bén chỉ trích, đem tầm mắt mọi người tập trung đến An Ninh, Đại phu nhân mí mắt nhíu lại, xông mạnh lên phía trước, bắt lấy cổ tay An Ninh, ", rốt cục ngươi làm gì Yên Nhi?"

      "Oan uổng a..... Ninh nhi cái gì cũng có làm..." An Ninh cau mày, vẻ mặt ủy khuất, nhìn đại phu nhân đau đớn, nhìn đến ánh mắt điên cuồng của An Như Yên, lại biết được tình trạng thảm hại của An Như Yên, trong lòng đầy khoái ý, tàn phế như vậy! tàn phế a!

      Nàng muốn nhìn nàng ta bị tàn phế còn làm ra sóng gió gì. Dẹp tính tình cao ngạo của An Như Yên, xưa nay nàng ta dẫm đạp đầu người khác, đối mặt với cuộc sống phế nhân, về sau tiếp nhận dày vò thế nào? "Oan uổng? Vậy ngươi lúc ra cửa, ngươi theo Yên Nhi, mới vừa rồi Yên Nhi bị đuổi về, sao gặp ngươi theo, đây là có chuyện gì?" Đại phu nhân lộ ra hung ác, giống như giận chó đánh mèo hướng người An Ninh.

      Lời của nàng vừa ra khỏi miệng , tay vốn bắt lấy cổ tay của An Ninh, lại bị bàn tay lớn nắm giữ, lực đạo cường đại tựa hồ có thể bị bóp nát cổ tay của bà.

      "A........" Đại phu nhân bị bắt buột phải buông An Ninh ra, giương mắt nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia, nhìn đến vẻ mặt trầm, băng hàn của Thần Vương lòng ngẩn ra.

      "Là bổn Vương mang An Ninh , xem bộ dạng phu nhân Hầu Gia lúc này, phải muốn trách tội Bổn Vương chứ?" Trong tay Thương Địch lực đạo chút thương tiếc, ánh mắt lạnh lùng hứơng vào trong đại sảnh nhìn An Bình Hầu gia, năng khí phách.

      An Bình Hầu gia giật mình, mặc dù rất tức giận nhưng thể trách tội Thần Vương điện hạ, sao có lá gan này a! Bước lên phía trước đem đại phu nhân kéo ra, ", cựu thần dám, nếu là Thần Vương mang tiểu nữ , liền có gì để !"

      "Cha....." "Lão gia....." An Như Yên cùng Đại phu nhân hẹn mà cùng kêu lên, chì vì Thần Vương đem An Ninh che chở, An Như Yên bộ dạng như vậy, nên trở ra lời ác độc? Mặc dù An Ninh có sai phạm gì, các nàng cũng nguyện cho An Ninh sống yên ổn, Thần Vương Thương Địch thế nhưng.....

      "Như thế là tốt, Bổn Vương cũng hi vọng bởi vì quan hệ của bổn Vương làm nhị tiểu thư bị oan." Trong lời ràng mười phần cảnh cáo. "Đây là đương nhiên, đương nhiên ." An Bình Hầu gia là người thông minh, làm sao ý tứ của Thương Địch, giờ phút này còn giữ gìn tâm tư với An Ninh, cũng làm cho An Ninh ở Hầu Phủ làm ra cái gì sai lầm.

      Hầu gia đối với Thương Địch khúm núm, trong lòng An Như Yên và Đại phu nhân tích tụ càng đậm, trong mắt An Ninh có chút hoang mang xẹt qua làm người ta nắm bắt lấy biến mất, chậm rãi đến trước mặt An Như Yên

      "Tỷ tỷ, tỷ là muốn làm thế nào? Mới vừa rồi Ninh Nhi ở ngoài nghe được tỷ tỷ ở Tứ quốc tế, muốn đoạt được thứ nhất, sử sách lưu danh, là vì sao....." An Ninh đánh giá bộ dạng chật vật của An Như Yên, dứt lời, khuôn mặt An Như Yên trở nên dữ tợn.

      "A......." An Như Yên điên cuồng kêu to lên. An Ninh nhìn An Như Yên điên cuồng dữ tợn, trong lòng rất khoái ý, nàng mặc dù thích nhắc lại nỗi đau nhưng nhắc đến nỗi đau của An Như Yên nàng thập phần thích thú. Đoạt được thứ nhất? Sách sử lưu danh? Sở hữu hết thảy đều là ý tứ ban đầu của An Như Yên. Xem ra chuyện này trở thành ác mộng của An Như Yên, đây đúng là điều nàng muốn! Đại phu nhân sắc mặt khó coi bước lên phía trước muốn trấn an An Như Yên, lại bị nàng ta vung tay tát, ba tiếng vang vọng toàn bộ đại sảnh.

      "Nha..... Yên nhi này, tại sao có thể ngay cả đại tỷ cũng đánh, người đâu mau tới đây bắt lấy đại tiểu thư đừng để nàng lộn xộn." Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song sợ hãi kêu lên, vội vàng phân phó, người đến bên cạnh An Như yên, ý định bắt lấy hai tay nàng, nhưng An Như Yên điên cuồng, hạ nhân dám có động tác gì, Tần Ngọc Song cho An Lạc Phòng cùng An Lan Hinh cái nhìn sắc bén, "Phong nhi, Hinh nhi còn mau lại đây hỗ trợ!" Hỗ trợ? An Lan Hinh cùng An Lạc Phong đương nhiên là vui mừng giúp việc này. Nghĩ đến đối với mẹ con giết chết chính nương của mình, trong lòng An Lan HInh hận ý nồng đậm, cơ hội tốt như vậy, nàng sao có thể bỏ qua. An Lạc Phong cùng An LAn Hinh lập tức tiến lên, là hỗ trợ nhưng tiếng hét thống khổ của An Như Yên càng thê lương, tại tùy tiện chạm vào thân thể nàng, đều là đau thấu xương, sáu cánh tay nhìn như ý tốt tới giúp đỡ, nhưng thực tế là dấu vết đối An Như Yên bỏ đá xuống giếng.

      An Ninh nhìn ba người thân thể An Như Yên phát tiết bất mãn cùng cừu hận của chính mình, thản nhiên cụp mắt, lui ở bên, mừng rỡ xem trò hay. Đại phu nhân vừa rồi bị An Như Yên tát cả người cương cứng, lâu thể phục hồi tinh thần, đợi khi tỉnh táo, ánh mắt bối rối, bắt vội lấy tay An Bình Hầu Gia.

      "Lão gia, mau cho người tìm đại phu tốt nhất." An Bình Hầu gia mi tâm nhíu chặt, vừa nghĩ tới An Như Yên làm mất mặt như vậy, ước gì nữ nhân này chết , miễn cho về sau người ta chỉ trỏ, làm cho gặp người như thế nào? Như thế nào đối mặt văn võ bá quan trong triều?

      "Lão gia, nàng là nữ nhi của ngươi a...." Đại phu nhân thấy An Bình Hầu Gia lời nào trong lòng bất an. Nữ nhi? cũng phải chỉ có nữ nhi? Nhìn An Như Yên, mới vừa rồi đại phu có , An Như Yên muốn phế , trông cậy vào nữ nhi này, tầm mắt rơi người An Ninh, con ngươi sâu thẳm.

      An Ninh tuy là nữ nhi của Vân Trăn, sau khi Vân Trăn qua đời liền lãnh đạm đối đãi nữ nhi này. An Ninh đối với oán hận, khi đó liền có lòng muốn cho An Ninh theo Vân trăn, nàng tuy là cốt nhục của , nhưng tuyệt đối thể cho phép người oán hận bên cạnh uy hiếp , mặc dù là tự tay giết nàng cũng do dự.

      Sau này, An Ninh mất trí nhớ, quên hết thảy, bỏ qua băn khoăn này, An Ninh còn là uy hiếp với , liền để lại nàng, đem nàng trở thành người trong sáng, mặc cho nàng bị An Như Yên cùng Đại phu nhân lơi dụng, cũng chẳng quan tâm.

      dự đoán được An Ninh thành nghĩa nữ Hoàng hậu , còn cùng Thần vương thập phần giao hảo, đối An Như Yên chút hy vọng, xem ra nên xem xét lại giá trị của nữ nhi thứ hai này. Nhận được tầm mắt An Bình Hầu Gia, Đại phu nhân trong lòng thấp thỏm, nàng là người thông minh, cùng làm vợ chồng với An Bình Hầu gia nhiều năm như vậy, tính tình An Bình Hầu gia nàng có vài phần hiểu biết, giờ phút này trong lòng tính toán cái gì, nàng đương nhiên có thể đoán ra vài phần.

      , nàng thể trơ mắt lần nữa nhìn lão gia coi trọng nữ nhi Vân Trăn. Đại phu nhân cúi đầu như làm quyết định, "Lão gia, bộ dạng Yên nhi thế này thể đại diện Hầu Gia tham dự Tứ quốc, Yên Nhi hôm nay gây họa, nhưng Hầu gia vẫn có cơ hội thu lại chút mặt mũi."

      An Bình Hầu gia căng thẳng con ngươi nhìn thẳng Đại phu nhân, nhưng nghĩ tới cái gì, "Phu nhân có ý kiến gì, ngại thẳng?" Đại phu nhân kéo khóe miệng "Ninh nhi cùng Yên nhi đều là nữ nhi của lão gia, Yên nhi đánh mất mặt Hầu gia, liền để Ninh nhi đem mặt mũi Hầu phủ đòi lại, cho nên ngày mai cho Ninh nhi thay Yên nhi đại diện An Bình Hầu phủ tham dự Tứ quốc tế." Dứt lời trong đại sảnh mọi người đều ngẩn ra, An Bình Hầu gia nhìn An Ninh, như suy tính đè nghị của Đại phu nhân.

      Thương Địch khôn khéo đương nhiên biết Đại phu nhân đột nhiên chuyển biến sau lưng ắt có tính kế, muốn mở miệng lại bị An Ninh cắt đứt. "Cha, Ninh nhi nguyện ý thay đại tỷ tham dự Tứ quốc tế." An Ninh thản nhiên , đại phu nhân vừa mở miệng, nàng liền đoán được ý, bà ta là lòng hi vọng Hầu phủ thu hồi mặt mày sao?

      Sợ là tâm tư Đại phu nhân tốt như vậy. Nếu nàng ta đẩy nàng hướng Tứ quốc thanh toán, như vậy nàng theo ý nàng ta xem nàng ta có thể gây trở ngại gì? Chính là........ Nghĩ đến cái gì, An Ninh thâm trầm chút, nhìn An Bình Hầu gia cùng đại phu nhân cái, chậm rãi mở miệng, "Bất quá, Ninh nhi có nghi vấn, hi vọng cha mẹ cho Ninh nhi chân tướng."

    3. SeobMon

      SeobMon New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Trời ạ , @XUXU ác quá , toàn làm ng ta phải đau tim mak

    4. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      omg, tò mò quá

    5. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      tò mò quá, hóng chương mới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :