1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chương 9: Tướng Quân Trở Về

           Tác giả: Chân Ái Vị Lương

            Edit: Tuyết Tuyết



      Từ lúc An Bình tránh được 1 kiếp tay Minh Nguyệt công chúa, An Như Yên tuy rằng mặt như trước dịu dàng bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn tích tụ cỗ tức giận, nghĩ như thế nào, đều thể đem cổ khí kia cấp áp chế .

      Cầm công tử kia thế nhưng phá lệ giúp đỡ An Bình, này càng thêm làm cho An Như Yên trong lòng hoảng sợ!

      "Ngươi còn muốn dùng 2 tay này nữa ? Thế nhưng ngay cả đóa hoa mai đều họa tốt." Ở chỗ hẻo lánh, An Như Yên thừa dịp mọi người chú ý, kéo Cầm Phương lại đây, vẻ mặt hờn giận trách cứ.

      Cầm Phương tâm run lên, muốn quỳ xuống thỉnh đại tiểu thư thứ tội, chính là, vừa quỳ nửa, đỉnh đầu liền truyền đến thanh càng hung hiểm hơn của An Như Yên, "Đồ ngu dốt, quỳ cái gì quỳ? Nơi này là hoàng cung, chút quy củ cũng đều hiểu, hôm nay trường hợp này, nếu là để cho người khác nhìn , chẳng phải là tổn hại hình tượng bổn tiểu thư, xú nha đầu, ngươi là định làm cho bổn tiểu thư nan kham phải ?"

      Cầm Phương lập tức đứng lên, kinh sợ, khúm núm buông đầu xuống, ngừng nhận sai, "Nô tỳ biết sai, là nô tỳ có lo lắng chu toàn, thỉnh tiểu thư thứ tội."

      Tiểu thư trong mắt người ngoài, dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối hạ nhân lại ôn nhu cũng làm khó dễ, chính là, chỉ có các nàng vẫn theo bên người hầu hạ người, đều biết, An Bình hầu phủ chân chính đại tiểu thư hoàn toàn là như thế này!

      "Tiểu thư, nô tỳ ràng là họa đóa hoa mai, cũng biết sao..." Cầm Phương cố gắng vì chính mình biện giải, nàng là oan uổng a! Trời biết, thời điểm nàng họa đóa hoa mai, là cực kì giống, nàng chính là hy vọng hoa mai kia có thể làm cho người ta trước mắt sáng ngời, lập tức bị nhân chú ý tới, nhưng vì sao đến bên trong hoàng cung, đóa hoa mai kia lại đột nhiên thay đổi hình dạng?

      Cầm Phương cố gắng thăm dò đến tột cùng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Tiểu thư, phải là nhị tiểu thư chính nàng động tay động chân chứ?"

      An Như Yên có chút nhíu mày, nàng cũng tưởng qua khả năng này, bất quá, lại rất nhanh phủ định phán đoán này, ngày thường An Bình ngu ngốc kia bị nàng đùa bỡn còn vỗ tay vui mừng, làm sao có thể trước tiên phát trong đó lợi hại quan hệ?

      Nàng là từ đáy lòng tin An Bình có tâm tư kín đáo như vậy.

      "Hừ! Xem như nàng ta vận khí tốt, bổn tiểu thư tin vận khí của nàng ta hội vẫn hảo như vậy!" An Như Yên con ngươi căng thẳng, mặc kệ An Bình mới vừa rồi có phải chó ngáp phải ruồi hay , nàng tạm thời xem xét sau, hôm nay nàng chỉ đào 1 cái bẫy cho nàng ta, cấp Cầm Phương 1 đạo ánh mắt, làm cho nàng ta lại gần , ở bên tai nàng ta đè thấp thanh thầm vài câu.

      Cầm Phương nghe, ánh mắt phút chốc sáng ngời, khóe miệng giơ lên chút ác độc, cùng An Như Yên hiểu lòng khỏi nhìn nhau liếc mắt cái, "Nô tỳ hiểu được, nô tỳ làm ngay."

      An Như Yên nhìn Cầm Phương rời , An Bình a An Bình! Tránh được kiếp lại như thế nào? Đợi lát nữa xem nàng ta còn như thế nào trốn!

      ...

      Bên Thúy hồ, so với địa phương khác náo nhiệt, nơi này có vẻ càng im lặng.

      An Bình đứng ở bên hồ, nhìn ảnh ngược của chính mình trong hồ, thân mình non nớt như vậy, bên trong lại là 1 linh hồn kinh qua thế !

      Cầm Phương tìm hồi lâu, mới ở bên Thúy hồ nhìn đến thân ảnh An Bình, thấy chung quanh có người, Cầm Phương tâm đột nhiên nhảy ra ý niệm ngoan độc trong đầu, đại tiểu thư đối nhị tiểu thư càng ngày càng kiêng kị, hôm nay người ở đây ít, nếu là... Nhị tiểu thư "Trượt chân" ngã vào trong hồ, đánh mất tánh mạng, như vậy nàng chẳng khác nào là giúp đại tiểu thư bỏ cái uy hiếp !

      Nghĩ như thế, Cầm Phương cố ý phóng cước bộ, từng bước hướng tới gần A Bình, chính là, nàng lại biết, hành động của nàng sớm bị người phát !

      Cầm Phương ở sau lưng An Bình đứng lại, vươn hai tay, ngay tại sắp va chạm vào nàng ta, An Bình cũng là đột nhiên quay đầu.

      "Cầm Phương, ngươi đâu vậy ? Mới vừa rồi ta tìm thấy ngươi, sợ hết hồn, hoàng cung này lớn, ta cũng tìm thấy tỷ tỷ, ta..." An Bình khó nén lo lắng bất lực, trong lòng cũng là hiểu , Cầm Phương đối nàng nổi lên sát ý!

      Đột nhiên biến cố làm cho Cầm Phương giật mình, mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng, "Nô tỳ... Nô tỳ mới vừa nhà xí , nô tỳ cũng tìm nhị tiểu thư."

      Thiếu chút nữa thôi! Vừa rồi liền thiếu chút nữa, nàng đem nhị tiểu thư đẩy vào trong hồ !

      "Phải ?" An Bình mâu quang vi thiểm, trong mắt xẹt qua chút dấu vết quang mang, thực tế, lúc Cầm Phương thấy, nàng cũng đoán được Cầm Phương về phía này, biết nàng ta lại được chủ tử chỉ thị gì đây!

      Mặc kệ là cái gì, nàng An Bình đều chờ các nàng ra chiêu!

      "Dạ.. dạ!" Cầm Phương ngừng gật đầu, giống như muốn che dấu cái gì, lo lắng thúc giục : "Ai nha, nhị tiểu thư, các vị quý nữ các tiểu thư đều đến trong cung hoàng hậu, các vị tần phi cũng đều đến rồi! Nhị tiểu thư, chúng ta cũng mau chút đuổi qua ! Nếu là trễ, sợ là thành đầu đề câu chuyện ."

      ra là thế! Nhớ tới chuyện tình kiếp trước, An Bình trong lòng hiểu , gật gật đầu, liền cùng Cầm Phương cùng nhau, hướng phương hướng cung hoàng hậu đến...

      ...

      Trong cung hoàng hậu, các thế gia tiểu thư đều tề tụ ở trong này, trừ bỏ các tiểu thư, còn có vài vị hoàng tử cũng đều đến đây.

      Hoàng hậu quần áo hoa phục ngồi ở chủ vị, ôn nhu nhàn nhã, mặc dù bốn mươi hơn tuổi, nhưng vì bảo dưỡng tốt, như trước phong vận vẫn còn, người phát ra uy nghi quý khí, lại làm cho bà ta chỉ thua kém vài tuổi so với các tiểu thư ở đây.

      "Này yến hội còn có bắt đầu, khó được các ngươi lại chịu đến xem lão bà như bản cung." Hoàng hậu ha ha cười , liền liên thanh cũng là nhu hòa mang theo uy nghi.

      "Mẫu hậu, người làm sao già ? Người xem xem, làn da người nhưng là so với Minh Nguyệt đều hảo nha!" Minh Nguyệt công chúa rúc vào bên cạnh hoàng hậu, làm nũng lấy lòng , này vừa , nhất thời đưa tới phụ họa của những người khác.

      "Đúng vậy, đúng vậy! Ở trước mặt hoàng hậu nương nương, có ai đẹp hơn người, liền ngay cả hoa mẫu đơn nở diễm lệ tối nay cũng muốn kém cỏi vài phần!" An Như Yên nét mặt tươi cười như hoa, nàng cùng hoàng hậu nương nương khá gần gũi, vẫn hiểu được thứ hoàng hậu nương nương thích, hoàng hậu nương nương hoa mẫu đơn, nàng đương nhiên muốn nịnh bợ chuyện này.

      Hoàng hậu nương nương tâm tình lại tốt, sủng nịch nhìn Minh Nguyệt công chúa và An Như Yên liếc mắt cái, "Liền các ngươi dễ nghe! Bất quá, cùng các ngươi tuổi trẻ ở chung chỗ lâu, bản cung cũng cảm giác chính mình trẻ lại ít, muốn bản cung a, về sau thường tụ hợp, mọi người cùng nhau cao hứng, các ngươi a! Đều nên cùng bản cung thân cận thân cận, ha ha... Mấy ngày hôm trước bản cung thu được tin tức, tướng quân chất nhi kia của bản cung cưỡi ngựa ngừng đề hướng kinh thành trở về, sợ là qua được bao lâu đến, chất nhi kia của ta, chỉ biết lãnh binh đánh giặc, đều nhiều tuổi rồi, còn có nạp thê, liền ngay cả thiếp thất thông phòng cũng từng nhận lấy! Ai... là làm cho bản cung bận tâm mà!"

      Hoàng hậu đến tướng quân, mặt mảnh quan tâm từ ái, nơi này mọi người đều biết, hoàng hậu nương nương chính mình có con trai thân sinh, liền đối chất nhi nhà mẹ đẻ này thương hết lòng, theo ý tứ trong lời của hoàng hậu, ràng , nàng là nghĩ muốn tìm thê tử cho tướng quân!

      Ở đây các quý nữ tiểu thư, trong lòng đều vui vô cùng, nếu là có thể được hoàng hậu nương nương thích, kia cách vị trí tướng quân phu nhân lại gần từng bước a!

      An Như Yên cắn cắn môi, tin tức này, nàng sáng sớm chợt nghe hoàng hậu nương nương lên, nhưng nàng ngờ hoàng hậu nương nương ở trường hợp hôm nay như vậy nhắc tới, chớ phải là nàng còn có ý khác đối quý nữ tiểu thư?

      Xem ra, nàng cần thêm sức lực làm cho hoàng hậu nương nương đem chính mình gả cho tướng quân !

      Theo bản năng nhìn thoáng qua ở góc sang sủa hẻo lánh mà An Bình ngồi, thấy nàng ta buông xuống đầu, biết suy nghĩ cái gì, trong lòng trồi lên tia châm chọc, này ngốc tử, sợ là biết tướng quân trong miệng hoàng hậu nương nương, là người trước kia theo đuổi nàng ta!

      Nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, An Như Yên khỏi trong lòng đắc ý đứng lên, đợi cho tướng quân trở về, nếu là nhìn đến bộ dáng An Bình chật vật, lại hội nghĩ như thế nào!

      Hết chương 9.

      P/s : cầu của ta vẫn như cũ nha các nàng !!!!
      tart_trung, Halong-ngoc, caruoi9810 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 10: Cưỡng Chế Soát Người

          Edit: Tuyết Tuyết

      An Bình sâu sắc cảm nhận được đạo tầm mắt của ai đó đầu mình, dù ngẩng đầu, nàng cũng biết chủ nhân tầm mắt kia là ai, có ai so với An Như Yên càng đắc ý, trong đầu ra kiếp trước màn kịch trước kia.

      Tỷ muội hai người đồng thời xuất giá, từng chấn động thời, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra lúc ấy An Như Yên khuôn mặt dưới hỉ khăn cười đến là như thế nào đắc ý!

      Chúng gia quý nữ đều trong lòng tính toán nên như thế nào được hoàng hậu nương nương ưu ái đến, An Như Yên cũng muốn đặt An Bình vào chỗ chết, đối với vị trí tướng quân phu nhân, nàng là tình thế bắt buộc, nghĩ đến bức "Mẫu đơn tranh diễm" kia, nàng cũng tin hoàng hậu nương nương thích!

      Quan trọng nhất bây giờ, chính là xử lý An Bình, mới có thể làm dịu nỗi buồn bực và lo lắng của nàng!

      Nghĩ đến cái gì, An Như Yên hướng tới phương hướng nhìn thoáng qua, cùng người nào đó tầm mắt giao hội, lại rất nhanh phát ra...

      "Tướng quân oai hùng thần minh, tuổi còn trẻ liền chiến công hiển hách, là hùng trong lòng của bao nhiêu nữ nhi Đông Tần quốc ta, tỷ tỷ cần quan tâm quá." Uyển quý phi nãy giờ ngồi trầm mặc ôn hòa cười , nàng vốn là Đông Tần thứ nhất thế gia lâm gia đại tiểu thư, ba năm trước đây gả nhập hoàng cung, bởi vì mạo mỹ ôn nhu, lại săn sóc cẩn thận, được hoàng thượng thương, ba năm này, vinh sủng suy, theo lúc ban đầu là quý nhân, rất nhanh ngồi xuống vị trí quý phi, ở toàn bộ hậu cung, địa vị gần với hoàng hậu nương nương, nhưng so với hoàng hậu nương nương, nàng lại có tuổi trẻ xinh đẹp, hôm nay nàng cũng bất quá so với Minh Nguyệt  công chúa lớn hơn hai ba tuổi.

      "Lời tuy như thế, nhưng chất nhi kia của bản cung tính tình bướng bỉnh, liền ngay cả bản cung đưa ba cái nha đầu thông phòng, nhưng lại cũng dám phái đến nơi phòng bếp chướng khí mù mịt, ngay cả xem cũng thèm liếc mắt cái, ai..." Hoàng hậu nương nương thở dài tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

      An Bình nghe hai người đối thoại, trong lòng có chút suy nghĩ, nhất thời cảm thấy có chút châm chọc.

      Đối mặt 1 đối thủ mạnh mẽ như vậy, hoàng hậu đương nhiên thập phần kiêng kị, nhưng này Uyển quý phi cũng là người rất khôn ngoan, chưa bao giờ cùng hoàng hậu nương nương đối địch, mặc dù là lúc ban đầu năm liền bị hoàng hậu nương nương cố ý làm khó dễ, nàng cũng thèm để ý, chính là yên lặng chịu đựng, từ từ, hoàng hậu nương nương cũng có nhằm vào nàng nữa, hơn nữa nàng luôn luôn khuyên hoàng thượng đến cung hoàng hậu, này càng thêm làm cho hoàng hậu nương nương thích, gần năm này, hai người cực kỳ hòa thuận, giống như thân tỷ muội bình thường.

      Nhưng là, thân tỷ muội lại như thế nào? Nhớ tới kiếp trước chuyện xảy ra trong vài năm nữa, Uyển quý phi quả nhiên là người nội liễm thâm trầm, so với An Như Yên, lại chỉ có hơn chớ kém, ngay cả hoàng hậu ở người sinh tồn được trong cung đấu, cũng phải đối thủ của nàng ta!

      Lúc này hoàng hậu nương nương sợ là biết, chính người "Muội muội" luôn lo lắng cho bà, chung quy có ngày lại đem nàng đưa lên đoạn đầu đài !

      Nhớ tới kiếp trước hồi trảm thủ kia làm cho người ta sợ hãi, gia tộc hoàng hậu có hơn trăm khẩu nhân, toàn bộ đầu người đều rơi xuống đất, huyết nhiễm pháp trường, duy độc An Như Yên bởi vì có kim bài miễn tử mà tướng quân lưu lại mới tránh được kiếp, An Bình thân thể khỏi đánh cái rùng mình, vừa phục hồi tinh thần lại, liền nghe được Uyển quý phi thanh ôn nhu êm tai lại vang lên.

      "Con cháu đều có phúc của con cháu, tỷ tỷ cũng đừng nghĩ nhiều , chờ tướng quân lần này đến, nô tì nhất định giúp tỷ tỷ hảo hảo xem xét chọn cháu dâu... Đúng rồi, hôm nay mẫu đơn yến, nô tì nghe hoàng thượng tặng tỷ tỷ khối huyết ngọc hiếm thấy, điêu khắc thành hoa mẫu đơn, biết nô tì cùng các tiểu thư có hay vinh hạnh nhìn mắt, nhìn xem hoàng thượng ban cho khối huyết ngọc hiếm thấy rốt cuộc là có bộ dáng gì!" Uyển quý phi trong mắt tràn ngập chờ mong, hỗn loạn vài phần hâm mộ.

      Những lời này vừa ra, mọi người ở đây nóng lòng muốn thử, các nàng đều nghe chuyện hoàng thượng ban thưởng huyết ngọc, nếu là có thể có cơ hội nhìn thấy liếc mắt cái, như vậy chuyến mẫu đơn yến này, quả nhiên là có đến .

      Nhắc tới khối huyết ngọc kia, hoàng hậu nương nương trong lòng lại thoải mái, kia là đại biểu cho hoàng thượng đối với nàng sủng ái a! Nhìn ánh mắt mọi người thích và ngưỡng mộ, hoàng hậu trong lòng muốn đem huyết ngọc lấy ra khoe phen, làm cho mọi người cùng chiêm ngưỡng, nhưng nàng cũng là liễm liễm mi, "Bất quá chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần là hoàng thượng đưa , cho dù là 1 tảng đá, bản cung cũng xem nó là bảo bối!"

      "Hoàng hậu nương nương, ngài liền đem cho chúng thần nhìn xem, làm cho chúng thần ăn no nhìn mắt ! Hoàng thượng đối hoàng hậu nương nương sủng ái tự nhiên là đồng nhất !" An Như Yên phụ họa , lập tức các thế gia tiểu thư khác, thậm chí là các cung tần phi tử cũng đều thỉnh cầu, nhóm tần phi trong lòng đều biết, trong cung này, chân chính tối được sủng ái phải hoàng hậu, mà là Uyển quý phi, liền ngay cả Uyển quý phi đều lấy lòng hoàng hậu nương nương, các nàng càng muốn thêm sức lực đón ý hùa .

      Từ đầu đến cuối, tọa ở trong góc An Bình đều lẳng lặng lưu ý tình huống, khóe miệng giơ lên chút giống như là châm chọc, chỉ có nàng biết, các nàng muốn xem huyết ngọc là giả, chân chính mục đích, là muốn làm cho nàng nhiễm máu nơi đây!

      An Bình có chút giương mắt, nhìn thoáng qua Uyển quý phi, trong lòng mảnh hiểu , nàng đột nhiên nhắc tới muốn xem huyết ngọc, này sợ phải trùng hợp đơn giản như vậy !

      Hoàng hậu nghe mọi người ngươi lời ta 1 câu, bất đắc dĩ lắc đầu, "Cũng thế, bản cung nếu là lại cất giấu, sợ làm các ngươi ghen ghét , Ngân Sương, đem huyết ngọc mà bản cung được hoàng thượng ban cho mang tới đây."

      "Dạ, nô tỳ làm ngay." Ngân Sương phúc phúc thân, xoay người rời , lại nghe đến hoàng hậu nương nương mở miệng.

      "Cần phải cẩn thận đó, đừng chạm hỏng." Hoàng hậu nương nương công đạo .

      Ngân Sương lĩnh mệnh xuống, lưu lại mọi người bên nhàn thoại việc nhà, bên cùng đợi Ngân Sương đem huyết ngọc mang lên, qua lâu, Ngân Sương vội vàng chạy trở về, vẻ mặt sợ hãi, "Hoàng hậu nương nương..."

      Hoàng hậu có chút nhíu mày, Ngân Sương ở bên người hầu hạ nhiều năm, vẫn tiến thối có độ, nếu phải chuyện tình bình thường, nàng như thế kích động, lập tức trong lòng hoàng hậu liền có tia dự cảm bất hảo, "Làm sao vậy?"

      Ngân Sương mâu quang lóe lóe, như có chút giống như vô tình nhìn thoáng qua mọi người ngồi, cuối cùng tiến lên vài bước, cúi người ở bên tai hoàng hậu nương nương thầm vài câu.

      Ba tiếng, hoàng hậu nương nương sắc mặt đột biến, cái tát mạnh đánh lên bàn, tất cả mọi người đều lâm vào cả kinh!

      "Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?" Uyển quý phi nghi hoặc hỏi, đáy mắt cũng là lên chút dấu vết quang mang, nội liễm làm cho người ta thể bắt lấy.

      Hoàng hậu sắc mặt sớm xanh mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người ngồi, nghĩ đến lời của Ngân Sương, huyết ngọc thấy? Làm sao có thể thấy? Tối hôm qua nàng đều tự mình xem qua, tại cũng thấy! được! Đây là hoàng thượng đưa cho nàng, nàng tuyệt đối thể đánh mất!

      "Tìm, mau cấp bản cung tìm, nhất định phải tìm được!" Hoàng hậu nương nương bất chấp tất cả, tại tìm được huyết ngọc mới là chuyện quan trọng nhất!

      "Tỷ tỷ, chẳng lẽ huyết ngọc bị mất?" Uyển quý phi kinh hô ra tiếng, lời đoán này làm cho tất cả mọi người ngẩn ra, Uyển quý phi gặp hoàng hậu vẻ mặt lo lắng, lập tức tiến lên an ủi, "Tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, hôm nay mẫu đơn yến, nhiều người phức tạp, ở cung hoàng hậu người ra vào cũng thiếu, nếu là các nàng nổi lên lòng tham, tất nhiên cũng nhanh như vậy liền giấu , nô tì nghĩ, đem tất cả mọi người tiến cung lục soát, nhất định có thể tìm được huyết ngọc."

      "Nhanh, soát người, xem là ai lớn gan như thế, dám lấy đồ của mẫu hậu! Nếu tìm được, bản công chúa nhất định phải chém tay nàng!" Minh Nguyệt công chúa cao giọng quát, vẻ mặt tức giận.

      "Hoàng hậu nương nương, soát ..."

      "Hoàng hậu nương nương, liền theo thần nữ nơi này bắt đầu !"

      Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ở đây theo phụ họa, huyết ngọc người bọn họ, bọn họ đương nhiên lo lắng, hơn nữa mừng rỡ xem trò hay.

      Duy độc An Bình buông đầu xuống, trong đầu ra 1 màn kiếp trước, theo bản năng sờ sờ túi gấm bên hông, nghe động tĩnh soát người chung quanh, suy nghĩ ngàn vạn, thẳng đến đỉnh đầu vang lên thanh của Ngân Sương, "An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, tới phiên ngươi!"

      Hết chương 10.

      P/s: bái bai mn nha. Mai gặp lại, nhớ comt nhìu nhìu nha!!!!
      tart_trung, Halong-ngoc, caruoi989 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chương 11: Kết Quả Ngoài Ý Muốn

           Edit: Tuyết Tuyết



      An Bình vội vàng lên đứng lên, ánh mắt lóe ra chừng, dáng vẻ bối rối, hề nghi ngờ, hành động như vậy ở trong mắt mọi người, đó là có tật giật mình, trong khoảng thời gian ngắn, tầm mắt mọi người đều dừng ở người An Bình hầu phủ nhị tiểu thư.

      Hoàng hậu ánh mắt rùng mình, tầm mắt qua lại đánh giá An
      Bình, "Ngươi chính là An Bình hầu phủ nhị tiểu thư?"

      An Bình trong lòng tuy rằng trấn định, nhưng ở mặt ngoài như trước mặt lộ vẻ sợ hãi, trong mắt khó nén sợ hãi, "Hồi... Hồi hoàng hậu nương... Thần... Thần nữ đúng là, thần nữ... An... An Bình bái kiến hoàng hậu nương nương."

      ", có phải hay ngươi trộm huyết ngọc của mẫu hậu ta?" Minh Nguyệt công chúa khí thế vội vàng nhanh tiến lên, mới vừa rồi An Bình tuy rằng cho nàng cái bậc thang xuống, nhưng nếu là nàng ta trộm huyết ngọc của mẫu hậu, nàng nhất định phải tính luôn cả chuyện vừa rồi, cùng gộp lại phạt 1 lần!

      Cũng dám ở trong hoàng cung trộm đồ, nàng đương nhiên phải bị trừng trị thích đáng.

      "Thần nữ... Thần nữ có, thần nữ vạn vạn dám... Thần nữ..." An Bình ngừng lắc đầu, tay cũng có chút giống như vô ý xẹt qua túi gấm bên hông, càng thêm làm cho mọi người hoài nghi.

      An Như Yên liếc liếc mắt nhìn cái túi gấm, trong mắt lên chút quỷ dị, lại hướng tới Cầm Phương liếc mắt cái, khóe miệng có chút giống như vô tình giơ lên, An Bình a An Bình, ngươi dám trộm huyết ngọc, cũng có nghĩa là huyết ngọc người ngươi, đợi cho Ngân Sương soát người ra, mặc dù là ngươi trộm, kia cũng là hết đường chối cãi .

      Xem ra, trò hay vừa ra này, muốn đến chỗ phấn khích a! An Như Yên trong lòng tự đắc tràn đầy.

      Uyển quý phi thản nhiên nhìn lướt qua An Bình, nha đầu kia, vừa thấy chính là chưa từng gặp qua chuyện này, cũng khó An Như Yên đem nàng xem thành uy hiếp, đối thủ như vậy, cũng đáng giá nhắc tới !

      "Hừ! Bản công chúa quản ngươi có dám hay , Ngân Sương soát, mau soát thân thể của nàng, chờ soát ra này nọ, bản công chúa mới biết được ngươi đến tột cùng là dám hay dám!" Minh Nguyệt công chúa 1 chút cũng bỏ qua, xem An Bình bối rối lóe ra bộ dáng, nhất định là trộm huyết ngọc!

      Ngân Sương nhìn thoáng qua hoàng hậu, giống như xin chỉ thị, gặp hoàng hậu nương nương gật đầu, lập tức lại đây, xoay mặt nhìn về phía An Bình, "Nhị tiểu thư, thỉnh cho nô tỳ lục soát."

      An Bình thân thể ngẩn ra, run run càng thêm lợi hại, giống như gặp chuyện gì chấn kinh vậy, kiếp trước, thời điểm soát người, nàng biết chính mình là "Tội nhân" kia, đợi cho huyết ngọc theo thân thể của nàng soát ra, nàng mới biết làm sao, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy, nhưng là, này nhất thế, nàng làm sao lại có thể lên con đường giống thế được?

      Thản nhiên nhìn thoáng qua túi gấm bên hông, tiếp theo đó, túi gấm liền bị bàn tay cấp xả xuống, bối rối giương mắt, An Bình kinh hô ra tiếng, "Ngân Sương khoan , này..."

      Ngân Sương có chút nhíu mày, nắm trong tay túi gấm, trong lòng có trăm phần trăm khẳng định, huyết ngọc bị mất của hoàng hậu nương nương, ngay tại bên trong túi gấm này, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người lực chú ý đều tập trung ở trong này, thần sắc khác nhau, chờ xem túi gấm kia rốt cuộc là có cái gì bên trong.

      Trước mặt mọi người, Ngân Sương đem túi gấm mở ra, cẩn thận lấy 1 thứ từ trong túi gấm ra, chính là, lúc vật kia ở trước mặt mọi người, nhất thời thần sắc khác nhau, nhóm chúng gia quý nữ khe khẽ , phải huyết ngọc, có trò hay để coi rồi?

      Xem ra, huyết ngọc còn phải tìm a, trò hay còn tại phía sau!

      Hoàng hậu cùng Minh Nguyệt công chúa sắc mặt cũng thay đổi lần nữa, các nàng đều nghĩ huyết ngọc hẳn là ở người An Bình, nhưng là, này...

      Uyển quý phi có chút nhíu mày, nhìn An Như Yên liếc mắt cái, đây là có chuyện gì? Này An Như Yên, chớ phải là ngay cả chuyện này đều làm tốt!

      Mà lúc này An Như Yên như bị sét đánh, nguyên bản gương mặt mang theo tươi cười nháy mắt suy sụp xuống, bất khả tư nghị nhìn khối ngọc bội bình thường trong tay Ngân Sương, tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể phải huyết ngọc? Nàng ràng... Nàng ràng phân phó Cầm Phương đem huyết ngọc đặt ở người An Bình, nhưng là này... Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      An Như Yên hung hăng trừng mắt nhìn Cầm Phương, Cầm Phương cũng giật mình, túi gấm vẫn là túi gấm kia, đúng vậy a, lúc nàng cầm túi gấm trong tay, tự mình xác nhận bên trong quả khối huyết ngọc vô giá, nhưng là vì sao... Cảm nhận được tầm mắt chất vấn của tiểu thư, Cầm Phương nhất thời hoảng lên, sao lại thế này? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Tiểu thư mới vừa rồi bởi vì chuyện hoa mai trang, cũng đối nàng tâm tồn trách cứ , bậy giờ, nàng lại đem chuyện này làm hỏng , tiểu thư sợ là tha nàng!

      Lúc này Cầm Phương lo lắng thôi, khối huyết ngọc nguyên bản nên ở người An Bình rốt cuộc nơi nào.

      cần xem, An Bình cũng có thể tưởng tượng ra, lúc này mọi người có biểu tình gì.

      Theo bản năng giương mắt, An Bình ánh mắt đảo qua 1 chỗ ngồi, hé ra gương mặt quen thuộc ràng khắc ở trước mắt nàng, ngờ rằng , người nọ cũng nhìn nàng, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, nhớ lại kiếp trước, nàng trước mặt mọi người bị soát ra huyết ngọc, duy độc Ly vương cầu tình giúp nàng, này nhất thế, sợ là cũng có cơ hội biện hộ giùm nàng nha!

      "Hừ! Huyết ngọc người ngươi, ngươi kích động sợ hãi cái cái gì? Làm cho mọi người tưởng ngươi có tật giật mình." Minh Nguyệt công chúa liếc mắt xem thường, trong lòng nên lời là cái tư vị gì, mơ hồ có cảm giác bị đùa giỡn, nhưng là, xem An Bình kia khúm núm, nhát như chuột, nàng liền lại cảm thấy, này An Bình có bản đùa giỡn các nàng nha!

      An Bình thu hồi tinh thần, mạnh quỳ mặt đất, buông xuống đầu, như trước là vẻ mặt kinh sợ, "Thần... Thần nữ ngu dốt, trời sanh tính nhát gan, Lần... Lần đầu tiên đến hoàng cung uy nghiêm như vậy, lại là lần đầu tiên nhìn thấy mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu nương nương... Cho nên... Cho nên thập phần khẩn trương, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội."

      "Đứng lên ! Động tĩnh lớn như vậy, ngươi cái tiểu nương, hẳn là sợ hãi , ngươi quả phải người trộm ngọc, bản cung cũng tiện cùng tiểu nha đầu so đo, bất quá..." Hoàng hậu nương nương chậm rãi thong thả bước đến trước mặt An Bình, cầm lấy ngọc bội cùng túi gấm trong tay Ngân Sương, tinh tế đánh giá, "Bản cung thấy cũng phải vật hiếm lạ gì, ngươi lại cẩn thận, xem giống như bảo bối vậy."

      "Đây là tỷ tỷ thần nữ đưa cho thần nữ , tỷ tỷ đối thần nữ rất tốt, cho nên thần nữ liền phải nhớ cái tốt của nàng, nàng đưa cái gì, thần nữ tự nhiên phải xem như bảo bối." An Bình vẻ mặt chân thành, nhất thời dẫn tới hoàng hậu ha ha cười ra tiếng.

      "Nhưng ra cái nha đầu có hiểu biết." Hoàng hậu lần đầu lộ ra nụ cười sau khi phát huyết ngọc biến mất, hướng An Như Yên vẫy vẫy tay, ý bảo nàng lại đây, "Yên nhi, ngươi có muội muội như vậy, quả nhiên là phúc khí a!"

      "Yên nhi cùng muội muội cảm tình xưa nay thâm hậu, thương muội muội, cũng là chuyện Yên nhi nên làm ." An Như Yên mặt khôi phục tươi cười, vẻ mặt thân cùng.

      An Bình chống lại tầm mắt An Như Yên, như trước là vô hại cười, "Đúng vậy! Tỷ tỷ hiểu Bình nhi nhất, lần này mẫu đơn yến, nếu phải tỷ tỷ cầu hoàng hậu nương nương ân chuẩn Bình Nhi ngoại lệ tham gia, Bình Nhi còn có cơ hội nhìn thấy phong tư của hoàng hậu nương nương đâu!"

      An Bình lời này vừa ra, An Như Yên mặt cười nhất thời cứng đờ, có ai so với nàng càng biết, là hoàng hậu nương nương chủ động mở miệng làm cho An Bình tham gia, nàng bất quá là muốn bán cho An Bình cái nhân tình, làm cho nàng càng thêm đối chính mình mang ơn, nhưng là... Cái An Bình đầu óc này, thế nhưng ở trước mặt hoàng hậu nương nương nhắc tới việc này, hoàng hậu nương nương lại nên thấy nàng thế nào?

      "Nga? Phải ?" Hoàng hậu nương nương nhíu mày, có chút suy nghĩ nhìn An Như Yên liếc mắt cái, trong lòng mơ hồ có tia hờn giận, xoay người đối Ngân Sương thản nhiên phân phó: "Tốt lắm, Ngân Sương, tiếp tục soát ! Huyết ngọc cần phải cấp cho bản cung tìm được!"

      An Như Yên cảm nhận được hoàng hậu nương nương thất vọng, nàng muốn giải thích, nhưng há mồm mãi, lại biết nên từ đâu giải thích... Xem hoàng hậu tựa hồ nghĩ lại để ý nàng, chỉ có thể cắn chặt môi, đem này khẩu khí hướng trong bụng nuốt! Nhưng cỗ tích tụ khí kia, như thế nào cũng áp xuống được, giống như là nuốt vào bụng con ruồi, mắc ở cổ họng, nuốt được, nhả cũng xong, khó chịu hốt hoảng!

      Mà An Bình nhìn phản ứng của An Như Yên, trong lòng nhất thời cảm thấy phá lệ vui sướng, An Như Yên a An Như Yên, chịu đựng được phải ? Nhưng đánh trả của nàng chỉ vừa mới bắt đầu thôi!

      Hết chương 11.
      tart_trung, Halong-ngoc, caruoi9810 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
          Chương 12: Giết nàng ta để bảo vệ mình

          Edit: Tuyết Tuyết

      Lúc này, hoàng hậu nương nương hạ lệnh tiếp tục soát người, Ngân Sương liền tiếp tục bận rộn, An Bình bình tĩnh ngồi trở lại vị trí của chính mình, cùng đợi gặt hái trò hay.

      Mà An Như Yên trong lòng còn lại là tràn ngập cam lòng, thủy chung hiểu vì sao ràng cái túi gấm kia vốn nên chứa huyết ngọc mà giờ lại là khối ngọc bội khác, nàng càng thêm buồn bực là An Bình hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng làm cho nàng ăn khổ ở trước mặt hoàng hậu nương nương, nàng hoài nghi là An Bình cố ý lâm vào, nhưng là, xem nàng bộ dáng đơn thuần, lại phủ định ý tưởng này, An Bình nếu là có điểm tâm tư cẩn thận ấy, cũng đến mức bị các nàng đùa bỡn lâu như vậy!

      Quá mức tự đại, cũng quá coi thường An Bình tại, nên biết, mọi chuyện đều bị cái người mà nàng xem thường khống chế hết!

      "Ngươi mau ra, đây là cái gì?" Ngân Sương thanh đột nhiên vang lên, bình thản mang theo vài phần sắc bén, nhất thời hấp dẫn mọi người chú ý.

      Ở đây mọi người thấy hướng đứng của Ngân Sương, chỉ thấy tay nàng ràng cầm khối ngọc đỏ tươi như máu, thanh thấu ướt át huyết sắc mẫu đơn, trận thanh sợ hãi nhất thời vang lên, đó là huyết ngọc hoàng thượng ban cho hoàng hậu nương nương sao? là làm cho người ta kinh diễm, xứng với 4 chữ 'Vô giá' này!

      Tất cả mọi người thưởng thức huyết ngọc, mà An Như Yên, hoàng hậu nương nương tầm mắt cũng là dừng 1 người, người nọ phải người khác, đúng là Cầm Phương, lúc này nàng, vẻ mặt trắng bệch, mãn nhãn bất khả tư nghị, giống như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ chuyện đột nhiên xảy ra.

      "Tốt! Rốt cục tìm được người trộm ngọc rồi !" Minh Nguyệt công chúa chưa 2 lời, lập tức tiến lên, cái tát hung hăng đánh vào mặt Cầm Phương, nhất thời, năm dấu tay lên, Cầm Phương chỉ cảm thấy trận hỏa lạt lạt đau ở mặt lan tràn mở ra.

      Này cái tát, đánh tỉnh Cầm Phương, càng thêm làm cho mọi người thưởng thức huyết ngọc đem lực chú ý chuyển tiến đến gần...

      "Nô tỳ oan uổng a! Nô tỳ..." Cầm Phương hoảng sợ quỳ mặt đất, ngừng dập đầu, đến bây giờ, nàng còn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, khối huyết ngọc kia, ràng là nên ở người nhị tiểu thư, vì sao... Lại thân thể của nàng soát ra? !

      An Như Yên cũng là vẻ mặt khiếp sợ, lúc này, nàng muốn có tâm tư suy nghĩ ngọc bội kia vì sao ở người Cầm Phương, biết vì sao, lòng của nàng lại có tia dự cảm bất hảo.

      tình giống như muốn vượt qua khống chế của nàng, làm cho nàng có chút biết làm sao, đôi tay cũng chỉ được run nhè .

      "Oan uổng? Vật chứng cũng tìm được, tiện chân ngươi còn gọi oan uổng, chẳng lẽ chúng ta mọi người đều mắt bị mù sao!" Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh tiếng, lại làm tăng thêm tội danh lên người Cầm Phương, "Ngươi là hạ nhân nhà ai? Gan lớn như vậy, dám trộm huyết ngọc của mẫu hậu bản công chúa, ngươi sợ là muốn sống chăng!"

      An Như Yên cả kinh, trong lòng yên, Cầm Phương này, cũng nên lung tung nha, đừng làm phiền hà nàng mới tốt a!

      Cầm Phương vừa nghe sống được, trong lòng càng thêm hoảng loạn cả lên, nhưng có chút nàng cũng là ràng hiểu được , nếu là chính mình là nha hoàn của nhị tiểu thư, chắc chắn đem nhị tiểu thư cùng nhau liên lụy tiến vào, mặc dù giết nàng ta được, cũng cấp cho nàng ta tội danh quản giáo nghiêm, như vậy cũng đạt tới mục đích hãm hại nhị tiểu thư, nhưng nhị tiểu thư ở những người này trước mặt chuyện hề phân lượng, lấy Minh Nguyệt công chúa tàn nhẫn tính tình, nàng cuối cùng cũng là khó thoát khỏi cái chết.

      , nàng thể chết được!

      Ai có thể cứu nàng? Tiểu thư! Đúng, là tiểu thư, phía sau, chỉ có tiểu thư có thể cứu nàng! Tiểu thư được hoàng hậu nương nương thích, phải sao? Còn có, tiểu thư và quý phi dịu dàng a...

      "Tiểu thư, cầu ngươi cứu cứu nô tỳ, cứu cứu nô tỳ ! Huyết ngọc phải nô tỳ trộm , phải..." Cầm Phương giống như bắt được nhánh cây cứu mạng, nhìn An Như Yên, đau khổ cầu xin.

      Nhất thời, tầm mắt của mọi người đều theo Cầm Phương, thấy được vẻ mặt trắng bệch của An Như Yên.

      "Nguyên lai là nha hoàn của ngươi a!" Minh Nguyệt công chúa nhíu mày, nàng biết, mẫu hậu đối An Bình hầu phủ đại tiểu thư thập phần thích, An Như Yên ngày thường cũng là phi thường hiểu được làm người, đối nàng lại nghênh phụng lấy lòng, nhưng là nàng lại hội dạy dỗ ra nha hoàn như vậy!

      Hoàng hậu cũng là vẻ mặt thất vọng cùng hờn giận, giống như cũng có dự đoán được kết quả này.

      Nha hoàn trộm huyết ngọc, này có phải hay chủ tử bày mưu đặt kế, còn chừng đâu!

      "Thần... Thần nữ..." An Như Yên nhất thời hoảng, đây là nàng sợ hãi, tối muốn nhìn thấy , nhưng là, Cầm Phương vậy còn quá biết đúng mực! , ràng là muốn liên lụy nàng!

      , được! Nàng vô luận như thế nào cũng thể bị tha xuống nước!

      có ai so với nàng càng biết ngọc bội này là như thế nào đến, theo bản năng nhìn thoáng qua Uyển quý phi, nếu là Cầm Phương tiếp tục lung tung, chắc chắn cấp nàng rước lấy đại họa, chỉ sợ hoàng hậu lấy mạng của nàng, cũng làm cho Uyển quý phi gai mắt !

      Cân nhắc lợi hại, An Như Yên trong lòng rùng mình, rất nhanh làm quyết định, mạnh hướng tới Cầm Phương cấp tốc đến, nhìn Cầm Phương, vì chịu liên lụy, nàng thể hạ ngoan thủ !

      "Tiểu thư, cứu cứu nô tỳ, nô tỳ có trộm huyết ngọc... ..." Cầm Phương cầu xin thương xót nhìn An Như Yên, huyết ngọc ràng chính là tiểu thư giao cho nàng, làm cho nàng giấu hãm hại nhị tiểu thư , phải nàng trộm nha! Nàng ngay cả là có gan lớn như trời, cũng dám trộm đồ của hoàng hậu nương nương a!

      tại, nàng chỉ hy vọng tiểu thư có thể xem nàng hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, thấy nàng van xin cầu tình, cứu nàng mạng.

      Nhưng là, nàng lại biết, nàng lòng tràn đầy chờ mong tiểu thư, sớm tính đem nàng bỏ qua để tự bảo vệ mình!

      "Tiện tỳ lớn mật, dám làm ra chuyện như vậy, đừng hoàng cung tha, cho dù là ta An Bình hầu phủ cũng là dung được ngươi!" An Như Yên đến gần Cầm Phương, cũng là ra ngoài dự kiến mọi người , nhổ xuống cây tram cài tóc, chút do dự đâm vào ngực Cầm Phương.

      "A..." Chúng quý nữ kinh hô ra tiếng, bị màn hoảng sợ này, ngày thường An Bình hầu phủ đại tiểu thư xưa nay lấy dịu dàng hiền thục trứ danh, là điển phạm của tiểu thư khuê các, nhưng là, nàng quá tàn nhẫn, lưu loát ra tay giết nha hoàn này!

      Máu tươi bốn phía, Cầm Phương mở to mắt, bất khả tư nghị nhìn tiểu thư chính mình, vì sao? Tiểu thư cứu nàng, ngược lại muốn giết nàng!

      "Ngươi..." Cầm Phương nhất thời hiểu được , tiểu thư nàng là sợ chính mình ra hết thảy, làm phiền hà nàng a! Ngoan! Hảo ngoan An Như Yên! Nàng hầu hạ nàng ta nhiều như vậy năm, còn muốn vì nàng ta hãm hại nhị tiểu thư, thậm chí còn muốn giết nhị tiểu thư, loại bỏ hậu hoạn cho nàng ta, nhưng cuối cùng cũng là rơi vào cái kết cục như vậy, nhưng là, nàng hiểu được quá muộn, sinh mệnh dần dần trôi qua, thẳng đến hô hấp đình chỉ...

      Toàn bộ cung hoàng hậu, mảnh tĩnh mịch, tĩnh làm cho người ta sợ hãi, liền ngay cả Minh Nguyệt công chúa, giờ phút này cũng là mở to mắt! nghĩ tới An Như Yên lại có mặt như vậy, ra tay cỡ này, đúng là ngoan độc!

      Uyển quý phi thở dài nhõm hơi, coi như nàng đối An Như Yên hiểu biết, tựa hồ là ở trong dự kiến của nàng , An Như Yên làm sao có thể vì cái nha hoàn mạo hiểm?

      Hoàng hậu cũng là có chút nhíu mày, đôi mắt nhất thời thâm thúy ít, làm cho người ta đoán ra suy nghĩ của bà là gì.

      Xác định Cầm Phương chết, An Như Yên trong lòng ăn viên thuốc an thần, nhưng là, nàng lại biết, tình còn có chấm dứt, nàng trước mặt mọi người ở cung hoàng hậu xử trí Cầm Phương, thủy chung phải cấp 1 cái giải thích, nhưng hoàng hậu, lại làm sao có thể là dễ dàng hồ lộng ?

      Rối loạn... Hết thảy đều rối loạn, tại, nàng cũng chỉ có bất chấp mọi thứ !

      bên An Bình, lẳng lặng nhìn chuyện này, mới vừa rồi, lúc An Như Yên đối Cầm Phương hạ ngoan thủ, trong đầu của nàng cũng ra hình ảnh nàng lúc sắp chết, nguyên lai An Như Yên đều muốn ngoan độc sẵn như vậy a!

      Chính là, ngoan lại như thế nào? màn vừa rồi, An Như Yên cố gắng tạo ra hình tượng tốt đẹp, sợ là muốn hoàn toàn bị hủy!

      Hết chương 12.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
           Chương 13: Ly vương Triệu Cảnh Trạch

           Edit: Tuyết Tuyết

      #ff9900']text-decoration: underline']P/s: Xin trân trọng nhắc lại lần nữa nam 9 của chúng ta tên là Thương Địch – Thần vương gia nha.

      "Ô uế mẫu hậu ta, là xui, còn đem tiện tỳ chết kia cấp bản công chúa tha ra ngoài!" Minh Nguyệt công chúa vẻ mặt chán ghét, giống như ngửi thấy mùi máu tươi quen kia, khẽ che miệng mũi, nhanh cau mày, phân phó thái giám 1 bên.

      Mùi máu tươi tràn ngập trong đại điện, chúng gia quý nữ sớm có chút chịu nổi... Chính là, các nàng càng thêm mừng rỡ xem trò hay vừa rồi, điển phạm tiểu thư khuê các, hoàng hậu nương nương luôn luôn thân cận quý nữ, thế nhưng làm ra bực này tình!

      Các nàng nhưng ra muốn nhìn chút, kế tiếp hội có tình tốt gì phát sinh.

      "Hoàng hậu nương nương, thần nữ... Thần nữ vô dụng, có để ý giáo hảo nha hoàn, nàng thế nhưng ở bên trong hoàng cung phạm phải tội trạng này, thần nữ sợ tiện tỳ này va chạm hoàng hậu nương nương, cho nên mới... Tình thế cấp bách, còn thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội." An Như Yên cố gắng nghĩ đối sách, nàng biết, nhiều năm duy trì hình tượng, muốn dính vào chỗ bẩn, bất quá, nàng thể làm cho tình thế tiếp tục đối nàng bất lợi xuống!

      Hoàng hậu ngồi trở lại chủ vị, mặt chút thay vuốt ve huyết ngọc trong tay, nghĩ tới, khối huyết ngọc, nhưng lại dẫn ra chuyện lớn như vậy! Đối với lời của An Như Yên, nàng cũng có tỏ thái độ, nhưng trong lòng cũng là sinh ra nghi ngờ, An Như Yên này, ngày thường nhu thuận hiền lành, nhưng vừa rồi giết người ngoan độc như thế, nàng cũng là lĩnh giáo đến.

      Nghĩ đến chính mình còn có ý đem nàng ta gả cho chất nhi thương của nàng, nhất thời hối hận lên, nữ nhân như vậy, nàng như thế nào lại nghĩ nàng ta xứng đôi với chất nhi?

      "Nương nương..." An Như Yên mạnh quỳ mặt đất, hoàng hậu trầm mặc làm cho nàng trong lòng thập phần bất an, nàng nên như thế nào vãn hồi mới tốt a!

      Hoàng hậu có chút nhíu mày, đem huyết ngọc đưa cho Ngân Sương, ý bảo nàng thu hảo, uy nghi tầm mắt dừng ở người An Như Yên, "Ngươi đúng là có tâm, còn thác bản cung lo lắng , bất quá... Này nha hoàn, đúng là có để ý giáo hảo, hôm nay may mắn trộm là huyết ngọc của bản cung, nếu là ngày khác, trộm ngọc tỷ của hoàng thượng, kia khả lại như thế nào cho phải?"

      An Như Yên trong lòng chợt lạnh, sắc mặt càng thêm trắng bệch, liền ngay cả Uyển quý phi cũng là đổi đổi sắc mặt!

      "Nương nương... Thần nữ biết sai, thần nữ có để ý giáo hảo nô tài, cam nguyện chịu hoàng hậu nương nương trách phạt!" An Như Yên là bất cứ giá nào , Cầm Phương chết, có ai ra chân tướng chuyện trộm huyết ngọc, có chứng cớ, nàng nhiều nhất cũng chỉ rơi vào tội danh quản giáo nghiêm đắc, nếu là hoàng hậu nương nương muốn trách phạt mới có thể hết giận, nàng liền cũng chỉ có thể thừa nhận rồi.

      An Bình nghe An Như Yên lấy lùi để tiến lí do thoái thác, khóe miệng có chút vô ý giơ lên, tội danh quản giáo nghiêm đắc cũng lớn, huống hồ... Theo bản năng nhìn thoáng qua Uyển quý phi, coi nàng ta cùng An Như Yên quan hệ, nàng sợ dễ dàng như vậy làm cho hoàng hậu trừng phạt An Như Yên.

      Mâu quang vi thiểm, An Bình trong lòng muốn có tính toán của chính mình, dáng vẻ cuống quít đứng dậy, đến bên cạnh An Như Yên quỳ xuống, "Hoàng hậu nương nương, tỷ tỷ ngày thường đối hạ nhân rất khoan dung, nghĩ tới Cầm Phương có tâm tư này, tỷ tỷ tuy có sai lầm, nhưng chúng ta tỷ muội tình cảm thâm hậu, thân là muội muội, thần nữ nguyện cùng tỷ tỷ cùng nhau bị phạt!"

      Hành động của An Bình, nhất thời đưa tới  mọi người chung quanh khe khẽ , nhóm hoàng tử ngồi phương vị, Ly vương Triệu Cảnh Trạch vuốt ve chén trà trong tay, nội liễm con ngươi mảnh thâm trầm, ánh mắt có chút giống như vô tình đảo lên người An Bình, như có điều suy nghĩ.

      " là tỷ muội tình thâm!" Hoàng hậu nhìn An Bình, khuôn mặt nghiêm túc cũng nhất thời có vài phần nhu hòa, nha đầu kia, mới vừa rồi khẩn trương nhát gan như vậy, tại vì tỷ tỷ, thế nhưng chủ động tiến lên chia sẻ trách phạt, đúng là nha đầu hữu tình có nghĩa, đối An Bình, hoàng hậu trong lòng hơn vài phần hảo cảm.

      "Tỷ tỷ, xem các nàng tỷ muội tình thâm, hôm nay lại là ngày tốt như vậy, nô tì xem cũng đừng trừng phạt chuyện này ! Dù sao huyết ngọc cũng tìm trở về , có người cũng muốn trả giá đại giới, nếu lại trách phạt, quét tỷ tỷ hưng trí, vậy tốt ." Uyển quý phi dịu dàng cười, tự mình đem mâm điểm tâm trước mặt mình đến trước mặt hoàng hậu.

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn lướt qua An Như Yên, Uyển quý phi trong lời phải có lý, huống hồ, nếu Uyển quý phi mở miệng , nàng cũng hảo bác bỏ mặt mũi của nàng! Nghĩ nghĩ, thản nhiên mở miệng, "Quên , này khai yến canh giờ cũng nhanh đến , chúng ta di giá qua, đừng làm cho hoàng thượng đợi lâu."

      Dứt lời, hoàng hậu liền ý bảo Ngân Sương nâng nàng, lập tức hướng tới đại điện ở ngoài đến...
      Nhóm quý nữ cũng theo sát, lưu lại An Bình cùng An Như Yên quỳ mặt đất, An Như Yên rốt cục thở dài nhõm hơi, tuy rằng tránh được trừng phạt, nhưng nàng lại biết, hoàng hậu nương nương đối của nàng ấn tượng muốn suy giảm, nghĩ đến mục đích của chính mình, An Như Yên khỏi lại hoảng loạn cả lên, nên làm cái gì bây giờ? có hoàng hậu nương nương ưu ái, nàng muốn gả cho tướng quân, đó là người si mộng, huống hồ, tướng quân tâm tư...

      Theo bản năng nhìn thoáng qua An Bình, trong mắt trồi lên tia ghen tị cùng cam lòng.

      "Tỷ tỷ, ngươi có khỏe ? Vừa rồi khả hù chết Bình Nhi !" An Bình đem mâu trung cảm xúc của nàng ta xem ở trong mắt, nàng vốn có chờ mong quá An Như Yên hội cảm kích nàng vì nàng ta cầu tình, nàng sở dĩ cầu tình, cũng phải vì cứu An Như Yên, mà là có tính toán của chính nàng.

      An Như Yên nhanh cau mày lại, lúc này đây nguyên bản kế hoạch hãm hại An Bình xem như thất bại , chỉ có như thế, nàng còn ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo, còn làm bắt lửa tới thân nàng, nghĩ đến hình tượng hoàn mỹ của chính mình liền như vậy nhiễm thượng tỳ vết, nàng trong lòng khí lại nuốt xuống được, An Như Yên thủy chung làm sao nghĩ ra, khối ngọc bội kia rốt cuộc vì sao có ở người An Bình?

      Chớ phải là... Nghĩ đến cái gì, An Như Yên con ngươi căng thẳng, mơ hồ hơn tia thử lòng, "Hù chết còn thay ta cầu tình, ngươi sợ cùng ta cùng nhau chịu trách phạt?"

      An Bình cũng là nở rộ ra chút tươi cười, trong mắt trừ bỏ hồn nhiên, tìm thấy tạp chất gì, "Bình Nhi lúc ấy chính là nghĩ nhìn tỷ tỷ bị phạt, cũng... Cũng tưởng nhiều lắm, thầm nghĩ thay tỷ tỷ chia sẻ!"

      thực tế, kết quả này nàng đoán trước bên trong, dù sao, Uyển quý phi làm cho An Như Yên bị phạt, như vậy nàng đương nhiên cũng bị lan đến.

      An Như Yên thấy nàng  bộ dáng rành thế , trong lòng nhất thời buông xuống đối An Bình hoài nghi, nàng ta bị bán còn đếm bạc giúp người, làm sao có thể thâm trầm thủ đoạn cùng tâm tư như vậy?

      nay đối nàng mà chuyện trọng yếu nhất, chính là bù lại tổn thất mới vừa rồi, hoàng hậu nương nương muốn đối nàng tâm sinh bất mãn , vì tướng quân, nàng nhất định phải lần nữa đoạt lại thích của hoàng hậu nương nương, đột nhiên, nàng nhớ tới bức "Mẫu đơn tranh diễm" kia, ánh mắt phút chốc sáng ngời, đúng, nàng còn có cơ hội, đợi lát nữa ở mẫu đơn yến, nàng nhất định phải làm cho những người đó đều nhìn xem phong quang của An Như Yên này!

      Nàng An Như Yên như trước là chúng quý nữ trung ưu tú nhất !

      "Dĩnh Thu, chúng ta !" An Như Yên có tâm tư lại bận tâm An Bình, nghĩ tới đợi lát nữa làm sao ở mẫu đơn yến tỏa ánh sáng chói lọi, có bức "Mẫu đơn tranh diễm" này, nàng tuyệt đối có thể lần nữa được hoàng hậu nương nương thích!

      An Bình nhìn hai người rời , có vội vàng theo sau, ngược lại là nhanh chậm bán ra bước chân, nàng đương nhiên có thể đoán ra An Như Yên trong lòng suy nghĩ cái gì.

      "Mẫu đơn tranh diễm" !

      cái lợi thế của nàng ta , nhưng là... Nghĩ cái gì, An Bình khóe miệng có chút giơ lên, An Như Yên càng là vội vàng muốn biểu , lại càng là tự chui đầu vào rọ!

      Nàng nhưng ra muốn nhìn, nàng đưa cho An Như Yên đại lễ này, nàng ta phải như thế nào thừa nhận! Nàng ta còn như thế nào có thể được phong cảnh như kiếp trước? !

      "An Bình hầu phủ nhị tiểu thư..."

      An Bình chính tới, đột nhiên thanh vang lên, làm cho của nàng cước bộ đột nhiên dừng lại, thân thể thoát ra tia lạnh lẽo, tâm cũng theo chậm vỗ, thanh này, bất quá là nàng lại quen thuộc, hóa thành tro, nàng cũng nhận được!

      Ly vương Triệu Cảnh Trạch!

      Kiếp trước, nàng bị phạt, duy độc Ly vương thay nàng cầu tình, tuy rằng có tác dụng gì, nhưng nàng cũng là nhớ kỹ ân tình của , nhưng là...

      Mới vừa rồi ở cung hoàng hậu rất xa trông thấy, nàng tâm vô gợn sóng, nhưng giờ phút này mình đối mặt, nàng cũng là mặt khác phen tâm tình.

      Nghĩ đến ngày nàng khó sanh, nhẫn tâm cùng tuyệt tình, An Bình trong lòng vẫn như cũ khó có thể bình tĩnh!

      Nàng nghĩ đến, này nhất thế, bọn họ như vậy sớm giao thủ, nhưng có dự đoán được, lại vẫn là nhanh như vậy liền tìm tới cửa!

      Hết chương 13.

      tart_trung, Halong-ngoc, caruoi989 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :