1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      đúng là thời đại pk mà ko quyền ko thế chỉ có chết aizzzz
      tkss nàng nhìu
      thienbinh2388Xuxu thích bài này.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 92: NƯƠNG LÀM SAI, CON PHẢI LÃNH HẬU QUẢ

      EDIT:XUXU

      Phúc Nhi nghe Tần Ngọc Song thúc giục, dám chậm trễ, mở miệng , “Phu nhân, hôm qua nô tỳ vô tình để đại phu nhìn thấy phương thuốc người uống hàng ngày, đại phu …..”

      “Ông ta cái gì?” Tần Ngọc Song lại thúc giục, nhắc tới phương thuốc kia thần sắc nàng trở nên chuyên chú, phương thuốc kia chính là đại ân của nàng, sau khi sinh non, dựa theo phương thuốc này pha trộn, tiếp tục uống, đối với thân thể nàng có hay có tác dụng.

      “Ông ta , phương thuốc kia đều là dùng dược liệu quý nhất, cao cấp nhất, nhưng, có hai vị thể dùng cùng nhau.” Phúc Nhi tiếp tục . Lúc này, nàng mở miệng dù lo lắng cũng có đường lùi, nàng chỉ có thể đem toàn bộ hết cho Ngũ phu nhân.

      Trong lòng Ngũ phu nhân cũng hối hận, nhớ ngày đó nàng như vậy tin cái phương thuốc! Tuy nàng đem toàn bộ hi vọng mang thai đặt lên phương thuốc nhưng là…..

      thể dùng cùng nhau? Vậy nếu dùng cùng nhau?” Tần Ngọc Song nghe đến đây trong lòng bỗng căng thẳng, cảnh giác, ngừng suy đoán, nhưng nàng vẫn nguyện ý tin tưởng.

      Phúc Nhi bị thanh sắc bén của nàng làm giật mình, nhảy dựng lên, thân thể khẽ run run, “Phu nhân, đại phu , nếu dùng cùng nhau, dùng trong thời gian dài, vĩnh viễn thể mang thai.”

      Oanh tiếng, sét đánh ngang tai, khoảng khắc đó trong thế giới của nàng tất cả đều trống rỗng, đả kích này giống như thời điểm nàng biết mình sinh non, trong đầu ngừng quanh quẩn lời của Phúc Nhi, đôi môi tái nhợt vô sắc, “Ngươi….. ngươi ?” Dùng trong thời gian dài vĩnh viễn thể mang thai?

      “Nô tỳ đều là , nếu có nửa câu dối trá nô tỳ ngã chết trước mặt phu nhân.” Phúc Nhi kiên định, Tần Ngọc Song trấn động dám tin.

      Phúc Nhi từ mặt đất đứng lên, cẩn thận đỡ cánh tay Tần Ngọc Song, “Phu nhân, người chớ kích động, người vừa sinh non, thân mình….”

      “Ha ha…… haha…” Phúc nhi còn chưa hết bị tiếng cười điên cuồng, quỷ dị đánh gãy.

      Lục phu nhân vừa đến nhìn Tần Ngọc Song cười như vậy, nghĩ nàng chịu nổi đả kích sinh non nên như vậy, định tiến lên khuyên giải an ủi, lại thấy ánh mắt Tần Ngọc Song trở nên sắc bén.

      “Dương mộc Hoan, hảo, cái Dương Mộc Hoan! Ngươi tính kế ta!” Tần Ngọc Song giờ hiểu , hồi tưởng lại tình cảnh ủy thác của Dương Mộc Hoan trước lúc lâm chung, cắn chặt hàm răng, thần sắc lại làm cho người ta sợ hãi. ……

      “Sau khi ta chết, Hinh nhi liền phó thác cho muội, tuy Hinh nhi còn nhưng cũng hội tụ đầy đủ, sau này, Hinh nhi chính là nữ nhi của muội, nếu nàng được gả vào gia đinh danh giá….. được vinh hoa, Hinh nhi nhất định phụng dưỡng muội như mẫu thân sinh thành.”

      “Ngũ muội ở giữa gương của ta có phương thuốc, đó là do ta nhờ bên nhà mẹ đẻ tìm kiếm, vốn định cho muội nhưng sau lại bị trì hoãn….. hi vọng có thể giúp muội sớm…. sớm cho Hinh nhi thêm đệ đệ…..” Lời của Dương Mộc Hoan quanh quẩn giống như châm chọc nàng.

      Dương Mộc Hoan hiểm, nàng hiểu tại sao lúc đó Dương Mộc Hoan lại đưa phương thuốc này cho mình. Đây là nàng ta nghĩ cho An Lan Hinh, nếu nàng có con nối rõi như vậy nàng chỉ có thể dựa vào An Lan Hinh, Dương Mộc Hoan nghĩ đến cả chuyện này, tất cả cũng chỉ vì nữ nhi của nàng ta An Lan Hinh.

      Cho nên, nàng ta mới đưa phương thuốc này cho nàng để nàng đoạn tuyệt con nối dòng, càng đoạn tuyệt hơn hy vọng của nàng! “Dương Mộc Hoan ngươi nham hiểm!” Hai mắt Tần Ngọc Song tóe lửa.

      Sau khi Dương Mộc Hoan chết nàng đối đãi An Lan Hinh tệ vậy mà Dương Mộc Hoan như vậy đối đãi nàng! Nàng cam lòng, nàng cam lòng!

      “Phốc…..” Tức giận trong lòng, ngụm máu tươi phun ra ngoài. “Phu nhân, phu nhân người chớ tức giận, chú ý thân thể chính mình, nô tỳ sai rồi, nô tỳ nên chuyện này với phu nhân, phu nhân người cần dọa nô tỳ.” Phúc nhi thấy Tần Ngọc Song hộc máu, tay chân hoảng loạn, nếu biết việc này đả kích phu nhân nhiều như vậy, nàng liền chờ cho thân thể phu nhân tốt lên mới .

      ngươi nên cho ta biết, nếu ta còn bị Dương Mộc Hoan kia che mắt!” Tần Ngọc Song lau vết máu khóe miệng, ánh mắt rét lạnh như băng, nàng là ngu, bị Dương Mộc Hoan tính kế mà biết gì, còn vì nàng ta mà dưỡng nữ nhi, thành tâm cảm tạ, Dương Mộc Hoan! Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ngoan độc.

      “Phúc nhi! , mau mời Tam tiểu thư tới đây.” Tần Ngọc Song bắt lấy cánh tay Phúc nhi, ánh mắt lóe ra, Dương Mộc Hoan làm vậy hết thảy đều vì An Lan Hinh.

      Giờ Dương Mộc Hoan chết, An Lan Hinh lại ở trong tay nàng. Trong mắt xẹt qua tia ngoan độc, nếu ngươi ở dưới suối vàng biết được, Tần Ngọc Song nhất định khiến ngươi phải hối hận.

      “Phu nhân, nhưng mà người….” Phúc nhi lo lắng thân thể của nàng, nếu mình rời … tuy rằng còn có hạ nhân nhưng chỉ có chính mình tâm chiếu cố nàng.

      Đúng lúc này, Lục phu nhân ngoài cửa mở miệng , “Phúc nhi ngươi ở chỗ này chiếu cố Ngũ phu nhân, ta thỉnh Tam tiểu thư lại đây.”

      Tần Ngọc Song khẽ nhíu mày, đúng lúc Lục phu nhân xoay người rời liền gọi lại, “Lục phu nhân, ta biết ngươi là người của Đại phu nhân, nhưng ta cho ngươi biết, chuyện này ngươi đừng có nhúng tay vào, bằng ….”

      Lục phu nhân giật mình, quay lại, “Ngũ tỷ, Tuyết nhi phải người thích xía vào chuyện của người khác, Tuyết nhi biết Ngũ tỷ tìm Tam tiểu thư có chuyện gì, Tuyết nhi chỉ muốn thay Ngũ tỷ làm chút chuyện mà thôi!”

      Lục phu nhân đột nhiên gọi nàng “Ngũ tỷ ”, ràng với nàng mà đây là chuyện tốt, Tần Ngọc Song liếc mắt nhìn Lục phu nhân cái, nhưng gì, Lục phu nhân xoay người lần nữa rời khỏi phòng.

      Trong Thính Vũ Hiên.

      Mỗi lần An Lan Hinh ở đây, An Ninh cái gì cũng làm mà chỉ ngồi ở trong viện, nàng làm vậy vì muốn cho An Lan Hinh bíết chuyện của mình. Mấy ngày nay Tam muội đến Thính Vũ hiên ngày càng nhiều, nàng ta tính toán cái gì?

      An Ninh tự nhiên có thể biết bất quá nàng nhiều lời, coi như ngày thường lui tới giống nhau, dạy nàng ta vẽ tranh, có đôi khi, An Lan Hinh thỉnh giáo nàng cầm kĩ, nàng cũng giữ lại cái gì tất cả đều dạy cho An Lan Hinh.

      An Lan Hinh được thiên phú trong thời gian ngắn cũng tiến bộ rất nhiều nhưng An Ninh vẫn là để vào trong mắt. “Nhị tỷ tỷ người xem Hinh nhi thêu đôi uyên ương này như thế nào?” An Lan Hinh vẻ mắt lấy lòng, cầm bức thêu tay cao hứng đưa tới trước mắt An Ninh.

      Hôm nay An Lan Hinh có học vẽ tranh mà ở trong này học thêu thùa, An Ninh thêu tinh xảo vô cùng, năm đó bức Mẫu Đan có thể thấy kĩ nghệ tinh diệu. An Ninh thản nhiên liếc qua tấm vải thêu đôi uyên ương đó, khóe miệng hơi hơi gợi lên, nhưng gì.

      Bích Châu nhìn ra, cười cười “Tam tiểu thư có người trong lòng! Sao lại thêu uyên ương vậy?” An Lan Hinh chính là chờ câu hỏi này, cười lấy lòng An Ninh, đáp, “Bích Châu tỷ tỷ hiểu lầm rồi, Hinh nhi còn nào có cái người trong lòng, Hinh nhi thêu uyên ương là vì Nhị tỷ.”

      An Ninh nhíu mày, nhìn An Lan Hinh nhíu nhíu mày, Bích Châu hưng trí hỏi tiếp “Thêu cho tiểu thư, Tam tiểu thư người có lòng!”

      “Nhị tỷ rất tốt với Hinh nhi, Hinh nhi cũng nên có chút tấm lòng, Nhị tỷ người xem, đây là nhị tỷ, mà cái này….. là Nam Cung Tướng quân.” An Lan Hinh chỉ lên tấm vải thêu đôi uyên ương , ngữ điệu êm ái làm cho người nghe thấy thoải mái, ai nghe xong lời này cũng vui mừng nhưng An Ninh phải người khác, nàng biết tâm tư An Lan Hinh, như thế nào vì đôi uyên ương mà thay đổi.

      Nam Cung tướng quân! Xem ra An Lan Hinh cũng có chút kĩ xảo! “Nhị tỷ người vui sao? Vẫn là Hinh nhi thêu tốt?” An Lan Hinh đạt được mục đích mà nhị tỷ cũng cao hứng, trong lòng ngừng nổi lên nghi ngoặc.

      “Muội thêu có sai, nhưng là, so với đôi uyên ương hồ nước có phần đẹp hơn chút.” An Ninh thản nhiên, tỏ chút xa cách, cho nàng ta đạt được mục đích.

      Trong lòng An Lan Hinh trồi lên tia mất mát, Nhị tỷ thích đôi uyên ương này sao? Lời vừa rồi khiến nhị tỷ vui vẻ sao? Nàng phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra phương pháp này!

      Trong lòng có chút cam tâm, An Lan Hinh bèn trắng ra, “Nhị tỷ và Nam Cung Tướng quân là trời sinh đôi, trai tài sắc.”

      “Hửm?” An Ninh nhíu mày, An Lan Hinh vẫn như cũ chịu bỏ cuộc, “Hinh nhi thực cảm thấy như vậy sao?”

      “Dạ!” An Lan Hinh liên tục gật đầu, “Hinh nhi thực cảm thấy nhị tỷ cùng Nam Cung tướng quân là duyên trời định.”

      “Kia, Hinh nhi thích Nam Cung tướng quân sao? Tướng quân phu nhân là vị trí rất ngưỡng mộ!” An Ninh nhấp ngụm trà, câu hỏi này làm sắc mặt An Lan Hinh cứng đờ.

      Theo bản năng An Lan Hinh nghĩ tới những chuyện mình làm, cảm nhận được tầm mắt của An NInh, nàng rất nhanh kéo kéo khóe miệng, “Nhị tỷ đừng hiểu lầm Hinh nhi, chỉ có Nhị tỷ cùng Nam Cung tướng quân mới xứng đôi, cũng chỉ có nhị tỷ mới xứng làm tướng quân phu nhân.”

      An Lan Hinh sớm nghĩ thông suốt, trước hết lấy lòng An Ninh đợi cho mình có năng lực tự bảo vệ bản thân, về sau như thế nào, ai cũng trước được.

      Tới lúc đó ai là phu nhân tướng quân, giờ vẫn chưa thể trước được. An Lan Hinh cứ như vậy tính toán mà biết rằng tâm tư của mình sớm bị An Ninh nhìn thấu, An Ninh đặt ly trà xuống, câu, vẫn như cũ làm cho An Lan Hinh nhận ra thái độ của nàng.

      Vừa rồi Hinh nhi như vậy lấy lòng, biết nhị tỷ có chịu nhận hay ? An Lan Hinh cắn chặt môi, quan sát biểu tình mặt An Ninh, chính lúc này, Lục phu nhân vào Thính Vũ Hiên, nhìn thấy An Lan Hinh ngồi cạnh An Ninh liền vội vàng tiến lên, cấp An Ninh cái gật đầu, lập tức nhìn về phía An Lan Hinh, “Tam tiểu thư, ta cuối cùng cũng tìm được người.”

      Mới vừa rồi nàng Quỳnh Hoa viện nghe Mai Hương mới sáng sớm Tam tiểu thư ra ngoài có trở lại, làm nàng phải đến Thính Vũ hiên tìm phen, quả nhiên thấy trong này.

      Đối với Lục phu nhân mới của phụ thân nàng có ấn tượng tốt, chỉ vì nàng ta là người của đại phu nhân, cho nên, giờ phút này nàng thèm để ý đến sắc mặt của Lục phu nhân, “Người tìm ta làm gì?”

      An Lan Hinh vốn phải người ương ngạnh nhưng nghĩ tới việc Đại phu nhân hại chết nương, trong lòng nàng liền lên hận ý, do đó giận chó đánh mèo đổ hết lên người Lục phu nhân.

      Lục phu nhân cũng thèm để ý đến việc nàng vô lễ, mặt nở chút tươi cười, “Tam tiểu thư, Ngũ phu nhân tỉnh, người cho gọi ngươi, gọi ngươi mau mau qua đó!”

      ? Tần di nương tỉnh?” An Lan Hinh vui mừng, nghĩ đến chén canh mình đem qua, thần sắc chợt tươi tỉnh, Tần di nương nhất định thập phần vui mừng.

      Lục phu nhân thấy An Lan Hinh lộ ra ý cười, lại nghĩ tới Ngũ phu nhân tức giận, liền cúi đầu câu.

      “Nhị tỷ, Hinh nhi tới thăm Tần di nương, ngày mai Hinh nhi lại đến tìm nhị tỷ.” An Lan Hinh thu lại khăn gấm, có chút vội vàng muốn thăm Tần di nương.

      !” An Ninh như trước lạnh đạm, cười như cười nhưng thần sắc có chút khác thường, Tần Ngọc Song tỉnh, sợ rằng biết tình, An Lan Hinh chuyến này….. sợ rằng phải chịu tội.

      An Lan Hinh nhanh chóng chạy ra khỏi Thính Vũ hiên, Lục phu nhân cũng có tiến lên ngược lại nhìn An Ninh, “Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư sợ là…”

      “Tuyết di nương, nếu có việc gì, liền cùng Ninh nhi uống ly trà.” An Ninh đánh gãy lời của nàng ta.

      Thần sắc Lục phu nhân cứng ngắc, khi biết ý tứ của An Ninh, nàng muốn cho mình cái gì. Lục phu nhân cũng từ chối.

      Nàng ngồi vào vị trí An Lan Hinh vừa nãy. Tầm mắt An Ninh hứơng ngoài hiên, đáy mắt lên chút thâm trầm. Kiếp trước, Dương Mộc Hoan còn sống, sau khi Tần Ngọc Song biết mình bị hại hiền quy tất cả người Dương Mộc Hoan.

      Nhưng mà kiếp này Dương Mộc Hoan chết, như vậy Tần Ngọc Song tự nhiên quy hết tội lên người An Lan Hinh. Lúc trước Dương Mộc Hoan cũng vì An Lan Hinh mà tính kế, nàng ta dùng tất cả mọi thủ đoạn chỉ mong An Lan Hinh đạt được những điều tốt nhất, nhưng lần này nàng ta lại đẩy An Lan Hinh vào vực sâu.

      Tại …. An Lan Hinh vừa tiến vào như xuân yến nhào vào trong lòng Tần Ngọc Song, nhìn Tần Ngọc Song nằm giường, vui mừng kêu lên, “Tần di nương, người tỉnh, Hinh nhi…. Hinh nhi lo lắng cho Tần di nương a!” An Lan Hinh đến bên giường, hề che dấu thân thiết, bất quá nàng biết thân thiết này chỉ là giả. Nghe thấy tiếng An Lan Hinh trong ngực Tần Ngọc Song hừng hực ngập tràn lửa hận, đảo mắt nhìn nàng, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh, “Phải ? Hinh nhi quả thực lo lắng cho Tần di nương sao?”

      “Đúng vậy! Tần di nương, người tại thấy thế nào?” An Lan Hinh thấy mặt nàng tái nhợt khẽ nhíu mày, cầm lấy tay Tần Ngọc Song.

      “ Tần di nương người cần thương tâm như vậy. Tần di nương, đứa còn nhưng còn có Hinh nhi! Sau này Hinh nhi lớn lên nhất định hiếu kính Tần di nương tốt, giống như mẫu thân thân sinh.” An Lan Hinh nghĩ đến nhứng lời tâm huyết này nhất định làm cảm động Tần di nương, nhưng chính lúc này, nàng cảm nhận được cỗ tức giận sắc bén từ người Tần di nương phát ra.

      “Hừ! hiếu kính với ta tốt?” Tần Ngọc Song hung hang hất tay nàng ra làn An Lan Hinh lảo đảo, vất vả mới ổn định được thân thể, An Lan Hinh khó hiểu nhìn Tần Ngọc Song, nhíu mày, “Tần di nương, người tàm sao vậy?”

      Tức giận như vậy An Lan Hinh tự nhiên có thể cảm nhận được, nàng làm sai chỗ nào sao? Mới vừa rồi nàng nhắc tới đứa , cho nên Tần di nương thương tâm?

      “Tần di nương,… Hinh nhi cố ý nhắc tới, Hinh nhi chỉ muốn cho Tần di nương biết, từ khi mẫu thân đem Hinh nhi phó thác cho Tần di nương Tần di nương ở trong lòng Hinh nhi cũng khác gì mẫu thân.” An Lan Hinh thổ lộ cõi lòng nhưng dứt lời nhìn đến Tần di nương trong mắt càng thêm châm chọc, ngọai trừ châm trọc còn có lạnh lùng, sắc bén.

      Tần Ngọc Song hứơng Phúc nhi đem nàng nâng dậy, hứơng An Lan Hinh vẫy vẫy tay, “Lại đây!” An Lan Hinh hề nghi ngờ, bước lên phía trước, đứng trước mặt Tần Ngọc Song mặt nở nụ cười, hết sức lấy lòng, làm nững kêu lên “Tần di nương….".

      tay Tần Ngọc Song kéo tay An Lan Hinh, tay vỗ về gò má nàng, nỉ non , “Khuôn mặt thực làm người ta thương tiếc, Hinh nhi, ngươi là con của nàng ta! Ta làm sao có thể thu nhận ngươi!” xong, đợi cho An Lan Hinh hiểu được ý mình.

      Bàn tay vốn mềm vỗ về mặt nàng cũng phút chốc giơ lên lại rất nhanh hạ xuống, mạnh mẽ, hung hăng đánh vào mặt An Lan Hinh. Ba tiếng làm An Lan Hinh bất ngờ kịp phòng bị, phản ứng kịp, gương mặt non mĩn sớm đỏ bừng, khóe miệng cũng tràn ra tia máu. “Tần… Tần di nương….” An Lan Hinh thể tin được chuyện vừa xảy ra, trong mắt Tần di nương toàn bộ đều là hận thù.

      Trong lòng An Lan Hinh chợt bất an, đồng thời vô số nghi vấn cũng xoay quanh đầu, Tần di nương bị sao vậy? Vì sao hề báo trước mà đánh nàng? Vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?

      cần gọi ta là Tần di nương.” Tần Ngọc Song hừ lạnh ra tiếng, đẩy mạnh An Lan Hinh, An Lan Hinh có may mắn như lần trước, lần này nàng ngã ngồi mặt đất, thái dương còn bị đập vào cạnh ghế, máu tươi nhất thời trào ra ngoài.

      An Lan Hinh vô cùng đau đớn, đầu có cảm giác mê muội, nhìn Tần Ngọc Song phát ra tức giận, thậm trí so với đêm qua còn có phần dữ tợn hơn. “Phúc nhi, đem nàng kéo qua!” Tần Ngọc Song lạnh giọng phân phó, trong tay sớm cầm vật khi nãy nàng ở Thính Vũ hiên thêu uyên ương tinh tế, bén nhọn, với nàng mà đó là công cụ rất tốt để thêu lên bức tranh, nhưng giờ phút này nó trong tay Tần Ngọc Song lại giống như thứ vũ khí!!! Phúc nhi tiến lên, chút thương tiếc, thô bạo đem An Lan Hinh kéo đến gần giường, hung hăng đem nàng áp chế ở mép giường.

      “A……. Tần di nương, người muốn làm gì?” Trong lòng An Lan Hinh đầy sợ hãi, nàng thể chống lại sức lực của Phúc nhi, cả người bị khống chế, ngay cả giãy dụa cũng được.

      Tần Ngọc Song hừ lạnh tiếng, “Dương Mộc Hoan a Dương Mộc Hoan ngươi chính là tự tay đưa nữ nhi của ngươi lên tay ta, như vậy cũng đừng trách ta khách khí.” xong, cây kim trong tay liền đâm xuống làn da của An Lan Hinh, đau đớn người nhất thời ập đến, An Lan Hinh kêu đau ra tiếng, nghĩ đến lời của Tần Ngọc Song, “Tần di nương, mẹ ta nhờ ngươi chiếu cố ta, vì sao ngươi…..” Vì sao Tần di nương lại ngược đãi nàng?

      “Vì sao?” Khóe miệng Tần Ngọc Song khẽ nhếch lên, “Hỏi rất hay, muốn biết vì sao, ta đây liền cho ngươi biết!” xong liền đem tờ giấy ra trước mặt An Lan Hinh, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng mở miệng, “Chính ngươi nhìn xem, đây chính là nguyên nhân.” An Lan Hinh nhận ra phương thuốc kia, “Đây là nương đưa cho người, nương là muốn cảm ta ngươi chiếu cố ta, cũng nhờ nó mà Tần di nương mới có thai, phải sao?”

      Vừa xong, Tần Ngọc Song liền cho tạt tai, cây kim trong tay cũng hề nhàn rỗi, rất nhanh đâm xuống thân thể An Lan Hinh, “Ta đây chính là chiếu cố ngươi, nhưng nương ngươi đối đãi ta như thế nào? Ngươi có biết tác dụng của phương thuốc kia? Nương ngươi ngoan độc, nàng ta muốn ta chiếu cố ngươi, thậm chí còn muốn ta chiếu cố ngươi suốt đời, cho nên, nàng ta muốn cho ta mang thai. Đây chính là tấm lòng của nương ngươi. tại, ngươi cũng biết vì sao ta đối đãi với ngươi như vậy?”

      Đau đớn ập tới càng làm An Lan Hinh chú ý lời Tần Ngọc Song, “, !” Nàng rồi, Tần Ngọc Song chính là lên án phương thuốc kia khiến nàng thể mang thai nhưng…

      ? Dương Mộc Hoan trăm tính ngàn tính cũng tính đến ngày ta phát ra này, càng thêm ngờ rằng, ta tìm được nàng ta báo thù nhưng còn có nữ nhi của nàng ta ở tay.” Tần Ngọc Song ha ha cười ra tiếng, ánh mắt điên cuồng, “Hinh nhi, ngươi , Tần di nương nên làm gì ngươi đây?”

      Trong lòng An Lan Hinh trùng xuống, như thế nào đây? Nghĩ đến quản gia hôm qua vì Tần di nương mà chết, thân thể nhin được run run, trong lòng sợ hãi so với đau đớn người còn đánh sợ hơn, hình ảnh ghê người kia làm cho An Lan Hinh ngừng lắc đầu. “Tần di nương, chắc chắn có hiểu lầm, nương ta hại người, cầu Tần di nương buông tha cho Hinh nhi…..”

      “Bỏ qua cho ngươi? Nương ngươi có từng nghĩ bỏ qua cho ta?” Tần Ngọc Song hừ lạnh, khóe miệng khẽ cười càng trở nên thâm độc, “Phúc nhi, đánh cho ta!”

      “Vâng! Phu nhân.” Phúc nhi nhận lệnh, đem An Lan Hinh qua, cắn răng, dựa theo Ngũ phu nhân phân phó từng tát tai hạ xuống. “A….A.Tần di nương….” Mặt An Lan Hinh sớm sưng đỏ, thanh đau đớn truyền khắp phòng, thậm trí còn ra ngoài Tuế Lan hiên.

      Tần Ngọc Song lạnh lùng nhìn An Lan Hinh bị đánh, thậm trí còn có cái răng bị đánh văng ra, nghe thanh đau đớn kia hai mắt nhíu lại, “Phúc nhi, đem thứ này cấp cho Tam tiểu thư uống.”

      Phúc nhi ngẩn ra, nhất thời khựng lại, “Vâng! Phu nhân.” Dứt lời Phúc nhi liền buông An Lan Hinh ra đến cạnh bàn, đem bát kia bưng tới, bát canh kia chính là sang nay An Lan Hinh mang tới cho Tần Ngọc Song, “Tam tiểu thư, uống !”

      An Lan Hinh bị đánh cho đần độn, cả người đờ đẫn, giờ phút nhìn thấy bát canh kia, biết vì sao nàng có linh cảm bát canh đó thể uống. “Như thế nào? uống? Đây là ngươi đưa tới, ngươi sợ cái gì? Ngươi chính là hạ độc trong bát canh, như thế nào nhớ người mẹ ác độc đoản mệnh của ngươi. Muốn tiếp tục hại ta bất thành?”

      Tần Ngọc Song hừ lạnh , thưởng thức cây kim trong tay, Dương Mộc Hoan nợ nàng những gì nàng lấy lại người nữ nhi của nàng ta. “, Tần di nương, Hinh nhi có…….. Hinh nhi hề kê đơn.” An Lan Hinh ngừng lắc đầu, cho thấy chính mình trong sạch, hai bên má đau rát nàng thể tưởng tượng được hình dạng lúc này của nó, lẽ nàng cứ như vậy bị Tần di nương đánh, mà Tần di nương có thể bỏ qua cho nàng sao?

      Đáp án nàng có thể đoán được, nếu nương quả thực tính kế Tần di nương như vậy nàng ấy làm sao có thể bỏ qua cho nàng đây? Nương người có biết Hinh nhi giờ như ngồi nước sôi lửa bỏng?

      “Nếu kê đơn ngươi liền uống cho ta xem.” Tròng mắt Tần Ngọc Song mở lớn hướng An Lan Hinh .

      , Hinh nhi uống….” An Lan Hinh lắc đầu, nàng biết, nếu mình uống chén canh này nhất định phải hối hận cả đời, nhưng mà nàng cự tuyệt như vậy cso tác dùng sao? Nàng quá coi thường kiên nhẫn của Tần Ngọc Song.

      Thấy nàng uống thanh của Tần Ngọc Song lại lạnh thêm vài phần, “Phúc nhi, Tam tiểu thư uống, ngươi liền bồi nàng uống!” “!” An Lan Hinh hoảng sợ.

      “Vâng! Phu nhân.” Phúc nhi tới gần, An Lan Hinh nhìn bát canh như nhìn thấy độc dược, cả người ngừng lùi lại phía sau, giờ phút này nàng muốn chạy trốn khỏi căn phòng, cõ lẽ như vậy nàng mới có đừng sống.

      An Lan Hinh nghĩ như vậy lại nghĩ đến lúc khi mình bước vào căn phòng này có bao nhiêu vui mừng a, nhưng tại…. Nơi này, chính là địa ngục của nàng.

      An Lan Hinh vô cùng hoảng sợ đứng dậy bỏ chạy, nhưng là, nàng vừa chạy bị Phúc nhi nhanh tay tóm lấy xiêm y. “Muốn chạy!” Phúc nhi hung hăng cầm xiêm y kéo lại.

      An Lan Hinh lần nữa ngã ngồi mặt đất. Phúc nhi ngồi lên người nàng, tay bóp miệng làm nàng mở lớn miệng ra. “Ngô…. Ngô……..” An Lan Hinh giãy dụa nhưng có tác dụng gì.

      “Mau, rót hết cho ta.” Tần Ngọc Song ngồi giường chỉ huy, Phúc nhi cũng có dừng động tác, như vậy mở miệng An Lan Hinh rót hết bát canh vào miệng nàng.

      An Lan Hinh chống cự uống nhưng nước canh kia vẫn theo yết hầu chảy vào trong bụng nàng.

      “Khụ khụ……. Khụ khụ….” An Lan Hinh ho hồi, ôm yết hầu, suy yếu nhìn Tần Ngọc Song, “ngươi cho ta uống cái gì?”

      chút hiểm lên mặt Tần Ngọc Song, “Uống cái gì? Sau này ngươi biết, mặt khác vì ngươi gọi ta tiếng Tần di nương nên ta cho ngươi biết, từ hôm nay trở ngươi liền ở lại Tuế Lan hiên cùng ta, Phúc nhi mỗi ngày cho ngươi chén dược, ngươi cứ từ từ hưởng thụ!”

      Tần Ngọc Song đem tờ giấy kia nhàng ném , tờ giấy bay lên trung vài vòng rồi rơi xuống trước mặt An Lan Hinh, ý của nàng rất ràng, miệng nàng là dược nhưng thực ra chính là phương thuốc kia. “Ngươi…..” An Lan Hinh nhìn phương thuốc rồi lại nhìn Tần Ngọc Song, nếu đúng như lời Tần Ngọc Song phương thuốc này làm cho người ta thể mang thai…. Nàng như vậy uống.

      Lúc này gương mặt An Lan Hinh nếu bị đánh đỏ giờ chịu nổi mà chuyển sang trắng bệch. “Ta như thế nào? Hinh nhi ngươi có biết cái gì gọi là báo ứng ? Nương ngươi gieo xuống ngươi phải gánh hậu quả.”

      Tần Ngọc Song cười lạnh, Dương Mộc Hoan muốn nàng thể có thai như vậy nàng mang dược này cho nữ nhi của nàng ta dùng, Dương Mộc Hoan a Dương Mộc Hoan, nếu ngươi biết ta dùng cách này đối phó nữ nhi ngươi, ngươi có thể chết mà nhắm mắt hay ?

      Ha ha! Nàng muốn Dương Mộc Hoan chết rồi cũng phải sáng mắt! “Tần di nương, Hinh nhi cầu người… cầu người đừng làm vậy với Hinh nhi, Hinh nhi thay mẫu thân xin lỗi người…….Hinh nhi…” An Lan Hinh khóc lóc nức nở, nàng biết nên làm gì.

      Ngoại trừ xin tha thứ nàng còn có thể làm gì? Nhưng Tần Ngọc Song chú ý chút nào tới lời xin lỗi của nàng, ngược lại càng cảm thấy châm chọc, “Xin lỗi là có thể bù lại hết thảy sao? Hinh nhi, ngươi cũng phải quá ngây thơ, Phúc nhi, đem Tam tiểu thư vào trong, hầu hạ cho tốt.”

      Mấy lời cuối cùng Tần Ngọc Song như nghiến răng nghiến lợi ra, làm người ngoại nghe thấy mà sởn da đầu, trời biết, cái gọi là “Hầu hạ cho tốt” là như thế nào.

      “Tần di nương……. Tần di nương…..” An Lan Hinh lớn tiếng kêu to, cả người bị Phúc nhi kéo ra ngoài, biết có phải vì kêu quá to mà cổ họng nàng đau đớn, giống như bị bàn tay ai đó cào xé.

      An Lan Hinh bị đưa vào căn phòng trong Tuế Lan hiên, chỗ này vô cùng hình như là chỗ ở của hạ nhân, khi mở cửa chuột chạy toán loạn, Phúc nhi đem An Lan Hinh đẩy vào trong, lạnh giọng , “ Tam tiểu thư, ngươi nên ngoan ngoãn chút, nghe lời chút, hiểu chưa? Ai bảo ngươi là nữ nhi của Dương Mộc Hoan làm chi?”

      Dứt lời, Phúc nhi liếc nhìn An Lan Hinh từ xuống dưới rồi ra cửa, ngoài cửa vang lên tiếng khóa.

      “Phúc nhi tỷ tỷ……” An Lan Hinh thấy tình huống như vậy vội vàng đứng lên, ngừng đập cửa, “Phúc nhi tỷ tỷ, ngươi thả ta ra ngoài….. thả ta ra ngoài!.....ta ở trong này…” An Lan Hinh nhìn xung quanh, căn phòng này đến cả cửa sổ cũng bị che, làm cho ánh sáng thể chiếu vào, xứng với cái tên phòng tối, chuột kêu chít chít làm nàng co rúm lại.

      “A….” cảm thấy có cái gì chân, An Lan Hinh vội vàng đá văng thứ đó ra xa, chuột! đó là chuột, “Phúc nhi tỷ tỷ, ngươi thả ta ra ngoài a….” An Lan Hinh kêu lên làm cổ họng thêm đau đớn, dần dần thanh của nàng trở nên khan khan, kêu càng to thanh của nàng lại càng .

      canh giờ sau, An Lan Hinh phát ra tình trạng của bản thân, cả người đặt trong địa ngục.

      “………” An Lan Hinh cố gắng muốn kêu ra tiếng nhưng vô luận cố gắng thế nào nàng đều thể ra chữ. Tần di nương vừa rồi , An Lan Hinh hiểu , nguyên lai…. Nguyên lại Tần di nương dùng độc câm với nàng!

      Nàng bao giờ có thể chuyện? này làm An Lan Hinh giống như bị sét đánh, vì sao lại như vậy? Vì sao tất cả đều giận chó đánh mèo lên người nàng?

      Trong đầu nàng lên hình ảnh của Nam Cung tướng quân, nàng tại là người câm, dù sau này có cố gắng sợ rằng cũng xứng với huynh ấy. Nghĩ đến đôi uyên ương vừa thêu, tuy nàng thêu tặng tỷ tỷ cùng Nam Cung tướng quân nhưng trong lòng nàng…

      Nàng hi vọng chính mình cùng Nam Cung tướng quân cùng chỗ, tại…… Nhắm mắt lại, tay nắm thành quyền, nàng cam lòng, vì sao nàng lại khổ như vậy?

      Trong Thính Vũ hiên, An Ninh cùng Lục phu nhân như vậy uống trà thủy chung có lời . An Ninh tựa như muốn mà Lục phu nhân gặp An Ninh như vậy cũng biết nên gì. Nhị tiểu thư luôn làm cho nàng cảm thấy bí hiểm.

      Tần Ngọc Song ở Tuế Lan hiên tĩnh dưỡng, An Ninh cũng gặp lại An Lan Hinh, An Ninh cho Bích Châu hỏi thăm chút, nghe , Tam tiểu thư đến nhà bà con bên ngoại ở thời gian. An Ninh nghe tin tức này cũng có chút hoài nghi.

      hôm An Ninh mang Bích Châu ra ngoài. đường, những đám đông tụ tập vô cùng náo nhiệt. Khi xe qua tửu lầu, đột nhiên xe dừng lại, An Ninh hơi hơi nhíu mi, muốn vén rèm lên xem có chuyện gì bỗng cây quạt vén rèm lên trước bước, lập tức đập vào mắt là khuôn mặt bất cần đời cùng với ánh mắt hoa đào, thần thái sáng lạng.

      “Xa xa thấy xe ngựa An Bình Hầu phủ, xem ra hôm nay vận khí của Tô Cầm rât tốt! quả nhiên là ngươi nhị tiểu thư!” vẻ mặt Tô Cầm tươi cười, trong lòng nhảy nhót đến cực điểm.

      Vài ngày trước cùng Thương Địch phải rời kinh thành chuyến, hôm nay mới trở về, nghĩ tới có thể gặp người muốn gặp! “An Ninh làm phiền Cầm công tử nhớ thương!” Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, theo bản năng nhìn phía sau chút, có bóng dáng kia, chẳng biết tại sao nàng có chút buồn bã.

      Tô Cầm khôn khéo lập tức hiểu được trong lòng khẽ thở dài. Vốn rất cao hứng nhưng hành động này giống như chậu nước lạnh hất vào , trong lòng thầm than.

      Tô Cầm hơn hai mươi năm nay đều thuận buồm xuôi gió, ông trời cớ sao lại trêu ngươi , thu lại mất mát trong lòng, Tô Cầm cười đến vui sướng, “Thần Vương điện hạ ở lầu!”

      An Ninh ngẩn ra, mặt lên hai khối hồng hồng, xấu hổ kéo kéo khóe miệng. “Kia, thỉnh Cầm công tử thỉnh an Thần Vương điện hạ, nếu có việc gì An Ninh xin trước bước.”

      Vừa rồi nàng sơ suất quá, Tô Cầm tương lai là thừa tướng, đừng nhìn cà phơ cà phất nhưng vô cùng khôn khéo. dễ dàng nhìn ra hành động kia của nàng.

      mặt An Ninh đỏ bừng, làm Tô Cầm nhìn đến ngây người, nghe nàng muốn trước bước, nhất thời bỡn cợt đùa , “Muốn vấn an Thần Vương, liền tự mình đến, Tô Cầm ta cũng phải người để sai khiến.”

      Dứt lời liền phân phó Bích Châu, “Mau phụ tiểu thư nhà ngươi xuống xe ngựa, Thần Vương điện hạ ở lầu đợi.” Mi tâm An Ninh nhíu càng lúc càng chặt, trong lòng đại quẫn.

      Tô Cầm chính là nhạo báng nàng. Nhưng lâu rồi chưa gặp Thần Vương, nàng nghĩ nhiều liền xuống xe.

      “Mời!” Tô Cầm thân quần áo màu trắng, cả người thoát tục, phong lưu phóng khoáng, cặp mắt đào hoa hướng An Ninh nháy nháy mắt, cái. An Ninh nhìn như vậy nhịn nhịn được cười. Nàng thể tưởng tượng được trước mặt nàng chính là Thừa tướng trẻ tuổi nhất Đông Tần quốc.

      Vào tửu lâu, Tô Cầm nhàn nhã lên lầu hai, khi qua đại sảnh nghe thấy có người chuyện về An Bình hầu phủ, An Ninh theo bản năng dừng lại. “Ngươi nghe sao? Có chuyện như vậy? Mộ Tứ phu nhân An Bình Hầu phủ bị đào?"

      “Ai nha, đây là chuyện nhà giàu, chắc có người muốn lấy vật bồi táng.” (vật bồi tang: vật chôn theo cùng người chết.)

      “Vật bồi táng? Có phải vì vật bồi táng , ta cũng chắc bất quá nghe trong quan tài giờ trống rỗng…… các ngươi biết ý tứ gì chứ?”

      “Ý ngươi là…”

      phải ý ta mà ta nghe người ta , sợ là có người làm điều ác, người mà ngay cả mộ nàng cũng buông tha.”

      “Chuyện An Bình Hầu phủ tình cũng ít, lúc trước là đại tiểu thư biết xấu hổ, tại lại thêm chuyện này.”

      “Đừng , đừng nữa, An Bình Hầu phủ dù gì cũng là trong tứ đại thế gia, mà An Bình Hầu gia và Đại công tử lại làm quan trong triều, nghe Đại công tử còn mới thăng chức được Hoàng Thựơng ban cho phủ đệ, Tứ phu nhân là mẹ ruột Đại công tử, biết Đại công tử có phản ứng như thế nào với chuyện này?” An Ninh nghe tới đây mi tâm càng nhíu chặt, mộ Dương Mộc Hoan bị quật?

      Đây là chuyện nàng vừa nghe được sao? Vật bồi táng? An Ninh biết, lúc đưa tang Dương Mộc Hoan thập phần đơn giản, vật bồi táng sợ là cũng có bao nhiêu, mà khả năng duy nhất…..

      An Ninh nghĩ đến cái gì, khóe miệng có chút biến hóa kì lạ, Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, thực quá tàn nhẫn! Người chết, ngay cả mộ cũng buông tha.

      An Ninh tiếp tục bước , đến lầu hai liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa sổ, ngón tay nàng theo thói quen vuốt vuốt bên hông chút, nghe được phía sau có động tĩnh, Thương Địch quay đầu, mặt còn vẻ đạm bạc như ngày thường mà có chút ôn hòa, “Nàng đến rồi.” '

      Tiếng dịu dàng cùng hùng hậu khỏi làm cho người khác say mê, nghe thấy thanh này cả người An Ninh đều rất dễ chịu. “Người ta mang đến cho ngươi, các ngươi có gì cứ tự nhiên , chỉ cần cần để ý tới ta.” Tô Cầm ngông nghênh bước vào ngồi xuống ghế, thảnh thơi uống trà, ánh mắt còn mang theo chút bỡn cợt, đặt ý, đây chính là muốn quang minh chính đại nghe người khác chuyện.

      Cái gì tự nhiên , khóe miệng An Ninh giật giật. Bình thường cứ coi như nàng cùng Thương Địch có chút thân mật, mà nàng cũng có cảm giác Thương Địch đặt nàng vào trong mắt, nàng biết trong đó có bao nhiêu tình nghĩa.

      Nhưng nàng là người thông minh, Thương Địch từng với nàng rằng thể trở về Bắc Yến quốc là vì cừu hận, nàng cũng biết người nam nhân này cũng phải gánh vác sứ mệnh giống mình. Ngày ấy ở ngoại ô, hỏi nàng có nguyện theo ….

      Nàng thể thừa nhận đáp án lúc đó là thực tâm. Ở bên cạnh , nàng cảm thấy an toàn và ấm áp. Người nam nhân này đối với người khác có chút lạnh lùng, quan tâm nhưng với nàng lại khác.

      Thương Địch nghe Tô Cầm vậy cùng có kiêng dè, thẳng tới chỗ An Ninh, đem nàng kéo ngồi xuống ghế, động tác tự nhiên giống như làm trăm ngàn lần, làm An Ninh khỏi đỏ mặt, khuôn mặt đỏ ửng cũng làm cho Tô Cầm giật mình rớt cằm.

      chưa từng gặp qua Thương Địch như vậy. Nếu biết cũng thích An Ninh chắc coi ai ra gì mà nắm tay nàng như vậy, hồi lâu cũng có ý định buông tay, nhất thời Tô Cầm cảm thấy mình bị hoa mắt nhất là khuôn mặt đỏ ửng ngọt ngào của An Ninh làm Tô Cầm có chút mất mát.

      biết An Ninh cùng Thương Địch thích nhau nhưng , vẫn thủy chung thích An Ninh, bởi người mình thích mà lộ ra thần sắc thẹn thùng, trong lòng có chút ngột ngạt, người khác coi tồn tại, vậy cùng nên….

      Trong lòng ê ẩm, Tô Cầm rốt cục cũng đứng dậy, “Ta trước!” Ngữ khí còn cà phơ cà phất như trước mặc dù cố ý che dấu nhưng vẫn là công cốc.

      An Ninh giật mình, đáy mắt Thương Địch cũng lộ ra chút khác thường. Thương Địch là người thông minh, Tô Cầm lại hành động giống trước, nếu là trước đây Tô Cầm phải ở bên để nhìn trò hay thường thường bỡn cợt vài câu, nghĩ đến hoài nghi trước đây của mình với Tô Cầm, giờ phút này trong lòng có thêm vài phần khẳng định.

      Tô Cầm cũng thích Ninh nhi? Tô Cầm là bạn tốt của , vô luận cái gì cũng có thể nhường nhưng Ninh nhi được! Điểm này trong lòng Thương Địch vô cùng kiên định, vô ý nắm chặt tay An Ninh, nhìn bóng lưng Tô Cầm, Thương Địch hô hấp sâu, “Tô Cầm, ngày mai là sinh nhật ta, ngươi cũng đừng quên.”

      Nếu là trước kia, nhiều lời nhắc nhở, Tô Cầm tự nhiên nhớ sinh nhật , nhưng hôm nay khác. Bóng lưng Tô Cầm hơi dừng lại chút, ý thức được vừa rồi mình phải làm cho Thương Địch phát ra cái gì?

      Trong lòng ảo não, mặc dù thích An Ninh nhưng Thương Địch là bằng hữu thể bỏ của , thầm áp chế mất mát vừa rồi trong lòng, xoay người nhìn về phía Thương Địch cùng An Ninh, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt hoa đào chợt , khôi phục lại bộ dạng ban đầu, “Ta sao có thể quên? Đúng rồi ngày mai là sinh nhật ngươi, tại ta đến Bát Trân Các mời Nhị công tử cùng đến, nghe lần trước Hoàng thượng hạ chỉ muốn làm sứ giả tứ quốc tế, nhìn như vậy nhưng lại kháng chỉ xem ra cũng có chút cam đảm, ngày mai thể thiếu được.”

      xong, mở quạt ung dung bước . An Ninh vẫn chưa phục hồi tinh thần sau khi biết mai là sinh nhật Thương Địch lại nghe được Tô Cầm muốn Bát Trân Các tìm Nhị công tử cả người giật giât, mà Thương Địch cũng có chút cứng ngắc, chờ cho Tô Cầm khuất, Thương Địch mới bộc phát ra tiếng cười hào sảng, “Sợ là Tô Cầm lại thất bại, muốn tìm Nhị công tử mới vừa ở trước mặt sao?”

      Nhị công tử kia phải Ninh nhi sao? Khóe miệng An Ninh cũng có chút giơ lên, đúng vậy, chính mình là Nhị công tử, Tô Cầm lại Bát Trân Các tìm Nhị công tử, sao có thể tìm được nàng đây? Sợ là chuyến công cốc.

      nghĩ An Ninh bỗng cảm thấy tay mình bị Thương Địch cầm truyền đến tia khác thường, Thương Địch nhàng vuốt ve bàn tay nàng, có chút ngứa chút lạ nên lời nhưng chút ý niện muốn rút về, cứ như vậy mặc cho nắm, trong lòng cũng thông suốt.

      “Ngày mai là sinh nhật ta, ta vốn có tổ chức nhưng cậu lại muốn ở Thần Vương Phủ mở tiệc đãi khách, nàng có thể đáp ứng ta, ngày mai tới Thần Vương Phủ, ta….” Thương Địch cẩn thận, giống như sợ An Ninh cự tuyệt, lại giống như quyết tâm, dừng lại chút,tiếp tục , “Ngày mai ta mang nàng đến chỗ.”

      “Được ta đáp ứng người.” An Ninh gật đầu chống lại tầm mắt của Thương Địch mặt Thương Địch vô cùng vui vẻ giống như có được bảo bối trong thiên hạ, lúc này còn vẻ uy nghiêm của Thần Vương, nắm tay An Ninh chặt, trong mắt càng thêm vài phần kiên định, ngày mai muốn dẫn Ninh nhi gặp nàng.

      Hai người ngồi hồi lâu, từ đầu đến cuối Thương Địch đều có buông tay An Ninh. đường Thương Địch đưa An Ninh trở về An Bình hầu phủ tay nàng vẫn lẳng lặng nằm gọn trong bàn tay của , thẳng đến Hầu phủ bàn tay Thương Địch mới buông tha cho tay nàng.

      Tuy Thương Địch xưa nay thể cảm xúc ra ngoài, giờ phút này bị tình đánh trúng lại giống đứa trẻ, tham luyến thời gian hai người ở cùng chỗ, tuy Ninh nhi hứa hẹn cùng nhưng nàng để cho cầm tay như vậy cũng biểu lộ tâm ý cho , nàng có bài xích chính mình, với điểm này chính là đại thu hoạch.

      "Ninh nhi....." Thương Địch đột nhiên gọi, An Ninh tới cửa An Bình Hầu phủ lòng vẫn như cũ tha nhảy xuống xe ngựa, đến bên cạnh An Ninh.

      An Ninh giương mắt nhìn Thương Địch, muốn mở miệng hỏi lại nghe được thanh của đỉnh đầu, "Ta đưa nàng vào." Dứt lời bắt lấy tay An Ninh, cho nàng kịp phản ứng liền lôi kéo nàng vào cửa Hầu phủ, trời biết đấu tranh hồi lâu cuối cùng muốn dời sớm, liền cam đảm ở lại hưởng thụ cảm giác làm ấm áp.

      An Ninh thuận theo bên cạnh Thương Địch, theo sau hai người là Bích Châu với vẻ mặt tươi cười, nhìn bóng lưng hài hòa của tiểu thư cùng Thần Vương điện hạ, Thần Vương chính là thích tiểu thư!

      Nếu có thể xứng với tiểu thư toàn bộ Đông Tần quốc chỉ có Thần Vương điện hạ và Nam Cung tướng quân. Thần Vương điện hạ đối tiểu thư vô cùng cẩn thận che chở, so với Phi Phiên xú nam nhân chính là săn sóc hơn rất nhiều.

      Trong Thính Vũ hiên.

      bất ngờ, hôm nay Quân Nhược ở trong sân phơi nắng, nhìn An Ninh trở về trong lòng vui vẻ, nhưng nhìn đến chút bóng dáng khác lại khẽ nhíu mày, tầm mắt hai người va chạm cái rất nhanh liền tránh .

      Thương Địch hướng Quân Nhược gật đầu, sáng sớm nay biết Quân Nhược ở trong Thích Vũ hiên, vốn định đưa An Ninh về Thính Vũ Hiên rồi rời nhưng bây giờ có nghĩ tới phải rời , khóe miệng khẽ giơ lên chút ý cười, cao giọng mở miệng, "Ninh nhi, có thể cho ta xem lư dược (gian phòng chế dược) của nàng được ?" Uy lực độc dược của Ninh nhi thấy qua, nghĩ đến độc điển...

      "Được! Người theo ta." An Ninh vừa nghe đến lư dược, trong lòng lại dấy lên hứng trí, vừa vặn nàng có thứ muốn cho Thương Địch xem, kéo tay hai người vội vàng vào trong lư dược. Lư dược lớn, nhưng ngũ tạng(tâm, tỳ, gan, phế, thận) đều đầy đủ cả, cái gì cũng có Thương Địch vào lư dược, quét mắt nhìn bài trí trong phòng, lập tức mở miệng, "Ninh nhi, nàng có nhớ chính mình tứng đáp ứng ta, đem độc điển cho ta xem?" Thương Địch vừa nhắc tới hai chữ "độc điển" ánh mắt sẹt qua tia khác thường, giống như thống khổ, lại giống như nhẫn, cả người có biến hóa , rất quái dị!
      @Ishtar CHƯƠNG MỚI NHA

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      xem ra tương lai kiếp trước của An Lan Hinh kiếp này thành rồi... ngũ phu nhân cũng tàn nhẫn quá ...
      lần đầu tiên giành tem nè......
      thanks nàng nhiều
      Betty, XuxuChris_Luu thích bài này.

    4. Gia Bảo yêu

      Gia Bảo yêu New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      7
      Haizzz. Sau bao ngày chờ đợi mòn mỏi cũng đợi đc rồi. Ta tàu ngầm thôi nhưng hnay cũng phải trồi lên cảm ơn nàng
      XuxuChris_Luu thích bài này.

    5. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      hay quá đáng đời ALH tuổi mà max nham hiểm
      1 chương dài thiệt*vã mồ hôi* hèn chi lâu có chương mới vậy
      tksssssssssssss nàng :-*
      Quan Tiểu YếnXuxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :