Chương 28 - Du lịch vòng quanh Paris Ngày tiếp theo, Tô Phi và các bạn đến tham quan Notre Dame de Paris (Nhà thờ Đức bà Paris), nhà thờ chính tòa của Tổng giáo phận Paris. Notre Dame là kiệt tác điển hình của kiến trúc gô-tích Paris, được khởi công xây dựng từ năm 1163 nhưng mãi đến hai thế kỷ sau công trình mới được hoàn tất, là đại giáo đường Công giáo La Mã nổi tiếng nhất sau đền thờ Thánh Phêrô ở Roma. Notre Dame cũng gắn liền với tác phẩm nổi tiếng của đại văn hào Pháp Victor Hugo “Thằng gù nhà thờ Đức bà”. Thánh đường gồm sảnh chính với mười gian; mỗi cánh bên gồm hai tay, mỗi tay có ba gian; điện gồm bốn gian và hậu cung được vây quanh bởi hai dãy hành lang; chiều cao tính đến đỉnh tháp là 63m. Quảng trường Bastille (Place de la Bastille) là nơi thứ tư có hân hạnh được tiếp đón đoàn tham quan nhí. Quảng trường được xây dựng chính mảnh đất mà biểu tượng của chế độ quân chủ chuyên chế nước Pháp từng đững vững, ngục Bastille, từng đứng vững. Ngục Bastille được xây dựng từ năm 1370 đến năm 1383 dưới thời Charles V, có thiết kế khá đơn giản với tám ngọn tháp vây quanh, mục đích ban đầu là pháo đài cùng kho vũ khí, sau lại trở thành nơi cất giữ ngân khố của nhà vua. Vào thế kỷ XVII, Bastille được cải tạo thành nhà tù, bên xa hoa hào nhoáng dành cho giới quý tộc, phần khắc nghiệt giam giữ các tội phạm chính trị. Ngày 15 tháng 7 năm 1789, ngày sau khi bị đoàn quân cách mạng thành công chiếm giữ, ngục Bastille bị phá hủy. Ngày nay, quảng trường Bastille là trong những đầu mối giao thông quan trọng và khu phố về đêm sầm uất của Paris Ngày hôm sau, đoàn học sinh được dẫn đến trung tâm khu Latin của thành phố Paris thăm Le Panthéon (điện Patheon hay còn gọi là lăng danh nhân), “người làm chứng” của nhiều kiện quan trọng trong lịch sử nước Pháp, nơi yên giấc của những nhân vật lịch sử có công làm rạng danh nước Pháp, Được khởi công từ năm 1744 dưới thời vua Louis XV, nhưng phải đến năm 1790, Patheon mới chính thức khánh thành với chức năng là nhà thờ thờ phụng thánh Geneviève. Sau khi cách mạng Pháp nổ ra, Hội đồng Lập hiến 1789 ra sắc lệnh ngày 4/4/1791, theo đó Patheon còn giữ chức năng nhà thờ mà trở thành nơi chôn cất những người có cống hiến đặc biệt to lớn cho nước Pháp: "Để cho ngôi đền của tôn giáo trở thành ngôi đền của đất nước, để cho ngôi mộ của người vĩ đại trở thành bàn thờ của quyền tự do". Ngày thứ sáu, mười dấu chân háo hức in lên Place de la Concorde (quảng trường Concorde), quảng trường có diện tích đứng đầu Paris, đứng thứ hai nước Pháp và thứ 11 của thế giới. Nằm ở trung tâm thành phố Paris, bên bờ bắc sông Seine, Concorde có tên ban đầu là quảng trường Louis XV, được lên kế hoạch xây dựng từ năm 1948 và hoàn thiện vào năm 1963. Sau khi cách mạng tư sản thành công, quảng trường đổi tên thành quảng trường Cách Mạng và trở thành nơi hành hình đẫm máu của hơn ngàn người, trong đó bao gồm cả gia đình hoàng gia vua Louis XVI và hoàng hậu Marie-Antoinette. Năm 1830, quảng trường chính thức đổi tên thành Concorde và sử dụng cho tới ngày hôm nay. Địa điểm đặt dấu chấm hết cho chuyến tham quan là Đại lộ Champs-Élysées, trong những Đại lộ nổi tiếng nhất thế giới. Champs-Élysées nối liền hai quảng trường Concorde và Étoile, Élysées là trong những địa điểm thu hút du khách nhất của thành phố với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim.... Đại lộ cũng là nơi tổ chức các kiện, lễ hội quan trọng của Paris, như lễ Duyệt binh ngày 14 tháng 7, chặng cuối của cuộc đua xe đạp Tour de France, địa điểm các cuộc ăn mừng, chào đón năm mới... Trong tiếng Latin, Champs-Élysées có nghĩa hòn đảo cực lạc, nơi dành cho các hùng và những tâm hồn đức hạnh yên nghỉ. Thu hoạch của các bạn sau chuyến này quả à nha, chiêm ngưỡng bảy địa danh nổi tiếng nhất Paris, cuốn sổ lưu niệm dày cộp, và núi lớn đồ lưu niệm biếu người nhà, mà tuyệt nhất là tất cả đều tốn xu. Ít người biết nguồn gốc của rượu vang bắt nguồn từ nước Pháp, người dân Pháp những thuộc nằm lòng cách ủ rượu vang thượng hạng mà còn là những nhà phê bình rượu vang hàng đầu thế giới. Với chủng loại phong phú, hương vị biến ảo đặc sắc, danh tiếng của rượu vang nước Pháp lan xa tỏa rộng năm châu địa cầu. Nước Pháp là quê hương của rượu vang, dĩ nhiên, người dân Pháp có truyền thống làm rượu vang lâu đời, đặc biệt là rượu vang đỏ. Có thể ngoa rằng, đất Pháp, nơi nào có cây nho, nơi đó có rượu vang. Bordeaux, Burgundy, Champagne, Alsace, Loire Valley và Rhone Valley là sáu vùng đất có sản lượng rượu vang cao nhất nước Pháp; trong đó, Bordeaux, nơi sở hữu đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hòa, là đại diện cao quý của dòng rượu vang đỏ nước Pháp. Vùng trồng nho Bordeaux —— “Bordeaux là khu vực sản xuất rượu AOC lớn nhất nước Pháp. Tuy nhiên, Bordeaux có riêng hệ thống phân loại, các nhãn hiệu rượu vang của Bordeaux cùng nằm cấp độ AOC nhưng chưa chắc bằng vai phải lứa theo hệ thống phân loại Bordeaux, bởi vậy, các chủng rượu Bordeaux có chất lượng và giá cả khác nhau trời dưới vực. Dĩ nhiên, cái gì càng hiếm lại càng quý, chất lượng rượu càng cao, xưởng sản xuất càng , sản lượng dần được thu hẹp, nâng tầm cao quý của sản phẩm. Tính đến thời điểm tại, tổng diện tích đất trồng nho ở Bordeaux là 120,000 hecta, thuộc sở hữu của hơn 8,500 trang trại rượu. Điều bí tạo nên sức quyến rũ của rượu vang Bordeaux nằm ở chỗ tất cả trại rượu ở Bordeaux đều sử dụng các loại dụng cụ cũng như công thức ủ rượu y hệt như nhau, thế nhưng hương vị rượu lại thiên biến vạn hóa, nơi nào giống nơi nào. Có câu châm ngôn lưu truyền khắp Bordeaux: rượu là đứa con mang nặng đẻ đau của thợ ủ rượu, ý tứ đề cao tài năng sáng tạo và tâm sức của người thợ, đồng thời cũng nâng tầm chất lượng rượu vang Bordeaux. Phương thức ủ rượu tưởng như đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp cầu tinh tế tỉ mỉ cao trong từng giai đoạn, chọn lọc từng quả nho chín, lên men, đem ủ, đến khi từng giọt rượu trong suốt được đóng trong chai, người thợ mới có thể thở phào nhõm.” Hừng đông, chiếc ô tô màu đen bon bon tiến vào địa phận Bordeaux. Người quản lý Johns đưa Tô Phi và Jester tham quan hầm rượu, những chai rượu nho đủ mọi niên kỉ xếp ngay ngắn chiếc giá năm tầng, chỉ có mấy chiếc chai gầy gò trong chiếc áo bụi mỏng tang, phầm còn lại đều vùi mình trong chiếc áo bông xám nâu mập mạp. Đây là bộ sưu tập độc nhất vô nhị được Johns cất chứa hàng chục năm qua, mỗi bình đều là con vàng con bạc của bác. gặp người hiểu và biết thưởng thức rượu, Johns tuyệt đối chia sẻ hòm bảo bối này. “Màu của rượu vang hoàn toàn phụ thuộc vào hàm lượng tannin trong đó; sau khi hoàn thành quá trình lên men, nước nho được chuyển qua quy trình lọc và làm mịn, gạt bỏ hết số cặn và đục còn sót lại, giúp rượu có được trong suốt, đây là giai đoạn rất cần tinh tế và nhẫn nại của người thợ; tiếp theo, những thùng rượu có phẩm chất tốt nhất được chọn ra, đồng thời dùng tỉ lệ hoàn mỹ nhất để kết hợp các giống rượu khác nhau, làm vậy những có thể tăng phẩm chất rượu, lưu giữ phong vị của các giống nho mà còn tạo ra những hương vị độc đáo có hai. Rượu được ủ trong thùng gỗ ít vài tháng, lâu nhiều năm, mới được đóng chai. Lúc này, rượu nho đỏ vẫn tràn đầy nhựa sống như trong thùng, chúng chậm rãi hô hấp, thong thả chuyển mình, kiên nhẫn chờ đến ngày thành thục. Bởi vậy, đa số vang Bordeaux đều ưa thích được ủ mình trong thời gian dài, chai vang thượng hạng cần ít nhất chục năm, thậm chí là vài chục năm để đạt đến độ chín muồi.” Giảng xong, Johns đến chiếc giá trong cùng, tới tầng tích tụ nhiều bụi nhất, cẩn thận cầm lên chai rượu nho, coi nó như thứ bảo bối vô giá, khẽ khàng vuốt phẳng, để tâm đến lớp bụi bám đầy tay, sửa sang lại mấy chiếc giá chút, rồi đưa Jester và Tô Phi ra khỏi hầm rượu, đến quầy bar, lấy ra hai chiếc ly Bordeaux, rót đầy ba phần. “Bác rất thích câu ‘ chuỗi nho tươi đẹp, thuần khiết đến thế nào cũng chỉ là loại hoa quả vô tri vô giác mà thôi; phải trải qua quá trình khổ luyện dài, nó mới trở thành sinh vật có cảm giác, có cử động, gian nan đến ngày đạt độ chín muồi, chùm nho mới chính thức có linh hồn.’ Những lời này vừa vặn là tiếng lòng của bác. Sao vậy, Jester?” Jester đong đưa chất lỏng trong suốt như máu trong ly, thản nhiên : “Vang nơi này từng được hoàng hậu nước Pháp ban tặng lời khen, em muốn nếm chút ?” Tô Phi chăm chú nhìn gợn sóng đỏ mê hoặc trong chiếc ly, gật đầu. Jester chạm đầu đũa vào ly rượu cho Tô Phi nếm thử, hương vị mềm mại, dịu dàng, quẩn quanh trong miệng lâu rời. “Ngoan, em còn , thể uống nhiều.” Jester nâng ly rượu lên uống cạn, chặn lại tầm mắt thiết tha của Tô Phi. Tô Phi mím môi, tỏ vẻ chịu: “ lớn lắm ý.” Johns, vị khán giả bất đắc dĩ, bàng quan huýt sáo, tròng mắt đảo liên hồi quanh hai nhân vật chính, “Vang cùng mỹ nhân, tuy còn chút, nhưng cũng tuyệt đó nha!” “Johns!” Jester buông lời cảnh cáo. Tô Phi định sẵn là của Jester, kẻ nào có đủ tư cách để liếc qua hay bóng gió! Johns giơ hai tay đầu hàng, cười làm lành: “Đừng giận, là bác đúng, là bác đúng,” vỗ vai Jester, “Đêm còn dài, cậu cứ từ từ đợi… Bao ước hẹn xuân vẫy gọi bác, thôi, làm hạt bụi trong mắt cậu nữa…” rồi sải chân rời . Jester buông ly rượu, vươn tay, “Muốn tham quan nơi nhưỡng rượu ?’” “Được.” Tô Phi cầm tay Jester, lại bị giam cầm trong lòng bàn tay ấm áp đó, mượn sức, nhảy xuống chiếc ghế đẩu. Sau chuyến du lịch, Tô Phi sẵn sàng tư thế đón tiếp cuộc thi cuối kỳ đầu tiên trong cuộc đời mới. Dĩ nhiên, thi cuối kỳ làm gì có ý nghĩa nào khác ngoài sắp được nghỉ xả hơi rồi. Bảy môn học thi trong hai ngày rưỡi, ngày đầu tiên, sáng thi văn, chiều thi sử địa, ngày thứ hai, sáng toán học, chiều sinh vật, chính trị, sáng ngày cuối thi , chiều nghỉ ở nhà. Trí nhớ của Tô Phi vô cùng tốt, sử địa sinh, chính trị phải bàn cãi gì nữa, chỉ cần xem lại toán văn chút chút là xong. Ngày thứ ba thi xong là có giấy báo điểm. Sớm tinh mơ, thầy Dư Dương có mặt tại trường, chân chưa nhấc vào cửa văn phòng được loạt ánh mắt hâm mộ trộn lẫn ghen tị của mấy chủ nhiệm khác đổ ập toàn thân. Thầy Dương đáng thương hiểu mình làm sai chuyện gì mà chạm đến nọc bọn họ. Đương nhiên đây phải là lần đầu tiên Dư Dương gánh chịu loại oanh tạc này. Dư Dương ra trường đứng lớp chưa đầy hai năm thăng chức thành chủ nhiệm, năng lực dạy học xuất sắc nổi bật, từng lớp trò ngoan ra trường đều trở thành nhân vật ưu tú. Chính vì nguyên nhân này mà các thầy ma mới lẫn ma cũ, mấy người sống lâu mà vẫn chưa thấy lên lão làng thường dùng loại ánh mắt này chào đón thầy Dư. Mãi cũng thành quen, thầy Dư tập thành thói quen sống trong khí dày đặc axit như vậy rồi. Có điều hôm nay, pháo axit đậm đặc tóe khói như vậy vẫn là lần trải nghiệm đầu tiên của Dư Dương, người biết còn tưởng thầy Dư chắc phải làm chuyện xấu xa kinh khủng lắm mới bị người người oán trách. Chủ nhiệm ban Hồ Cường gọi Dư Dương vào phòng riêng, cười hề hề đưa ra phong bì màu đỏ dày cộp, “Thầy Dư, đây là tiền thưởng học kỳ này của thầy.” Dư Dương mở phong bì, mặt xanh như tàu lá, “Chủ nhiệm Hồ, trường có nhầm lẫn gì ? Này…” Mỗi học kỳ, trường Nam Liên đều chuẩn bị tiền thưởng cho các giáo viên có thành tích nổi bật, coi như phần quà động viên khích lệ. Thầy Dư đương nhiên luôn chắc suất, có điều mọi năm tiền thưởng chỉ là hai trăm, năm nay tự nhiên vượt lên hẳn tám trăm, còn nhiều hơn cả tiền lương. Chẳng lẽ nhà trường nhầm lẫn rồi? “ nhầm đâu, thầy Dư yên tâm, đây là phần thầy nên nhận được.” Hồ Cường trải vài tờ báo nước ngoài ra, dễ nhận ra tất cả tiêu đề cùng ảnh chụp đều là về bé . Hồ Cường cười sâu xa “Thầy Dư đúng là có học trò vàng nha!” Tô Phi nổi tiếng kéo theo cả danh tiếng Nam Liên. Ngày trước, danh tiếng Nam Liên chỉ quẩn quanh trong đại lục Trung Quốc giờ đây được bạn bè quốc tế lên tiếng công nhận. Chính phủ và bộ giáo dục đều có giấy khen thưởng khẩn gửi về trường. Tập đoàn mẹ đẻ Nam Liên ăn theo thanh danh, lợi nhuận lên gấp mấy lần. Cấp vô cùng hài lòng, tăng tiền thưởng cho các giáo viên có liên quan lên gấp mấy lần, trong đó chủ nhiệm ban cùng hiệu trưởng là được nhiều nhất, ha ha! Đúng là cả nhà cùng vui! Hồ Cường tiếp: “Nhà trường ra quyết định, tháng chín năm nay, thầy Dư có thể chính thức nhận chức chủ nhiệm khối lớp sáu. Hi vọng sáu tháng cuối năm, thầy có thể nỗ lực hơn nữa, nhà trường quên thầy đâu.” “Dạ, chủ nhiệm thong thả.” Dư Dương tuy thích ông chủ nhiệm này chút nào, nhưng công tác là công tác, thể trộn vào cảm xúc riêng. Cứ để thích gì làm nấy phấn đấu cố gắng vài năm nay tong hết rồi! “Tốt~” Hồ Cường chắp tay sau mông, nghêng ngang bước ra, Dư Dương cách đằng sau mấy bước. Trở lại văn phòng, mấy thầy khác mất dạng từ lúc nào, Dư Dương cười khổ, đành nhờ học sinh mang Tô Phi lên văn phòng. “Thầy tìm em có việc gì ạ?” Đây mới chính là niềm vui của Dư Dương, cũng là lý do Dư Dương chọn cái nghề gõ đầu trẻ này, những đứa trẻ ngây thơ, miệng cười thuần khiết. Bây giờ… Có lẽ thầy Dư quên mất giấc mộng thuở đầu. “Thầy Dư, thầy Dư…” Tô Phi bất đắc dĩ gọi lớn tiếng, thầy Dư hình như —— ngẩn người? Dư Dương như tỉnh khỏi giấc mộng, cười ôn hòa, ấm áp như gió xuân, “Đây là học bổng của em, chúc mừng em đạt quán quân, cũng chúc mừng em đứng thứ nhất toàn khối học kỳ này.”
Chương 29 - Sau khi thi cuối kỳ... Cuối mỗi học kỳ, ba học sinh có thành tích xuất sắc đứng đầu mỗi cấp được nhà trường trao thưởng bằng tiền mặt, hạng nhất trăm, hạng hai năm mươi, hạng ba hai mươi. Riêng Tô Phi được hẳn ba trăm nguyên. Ai cũng tự trong lòng, nhà trường lần này hạ hẳn vốn gốc! Tô Phi mà chạy sang trường khác, chỉ sợ mất nhiều hơn được. Tô Phi nhận chiếc phong bì đỏ rực, nghĩ thầm, chừng này đủ bù cho mấy cái ba lô vải bạt cao cấp mua trước khi sang Pháp. Dư Dương dán danh sách trăm hai mươi học sinh có thành tích cao nhất lên bảng tin nhà trường. Những học sinh có tên trong danh sách này được đặc cách “tống” thẳng đến các lớp chọn học. Thành tích của Tô Phi: văn 99 điểm, toán, tiếng , địa lý đều được 100, sử, sinh, chính trị ngang hàng 98 điểm, tổng điểm 693, đứng đầu tiên. Xếp thứ hai là Sở Hải và Diệp San cùng được 670 điểm, Tiếu Hàn xếp thứ ba, 650 điểm, thứ tư là Thẩm Diên Thành, 647. Tô Phi lướt dọc phiếu điểm, tìm thấy tên Hứa Nam ở hạng 78, xem ra nỗ lực của bạn thân thành công dã tràng, tổng điểm 509.5. Lời tuyên bố tưởng đùa bằng mọi giá tiến quân vào lớp Tô Phi của Hứa Nam ai ngờ lại thành . Tô Phi xin phép thầy chủ nhiệm về trước, Dư Dương miễn cưỡng, gật đầu đồng ý. Giờ này phút này ở lớp 6A7 —— Hứa Nam nâng cằm, hai mắt tiêu cự nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, để tiếng rít gào của chủ nhiệm hóa con chim non bay từ tai trái sang tai phải, rồi từ tai phải về tai trái, cuối cùng về nơi xa lắm, chợt nhắm trúng khuôn mặt nhắn thậm thụt bên khung cửa sổ. Dây thần kinh não của Hứa Nam tưng cái, lên dây cót cho toàn bộ đám cơ cứng đờ mặt. nàng hớn hở, làm khẩu hình miệng với Tô Phi đứng bên ngoài: chờ — tớ — mấy — phút — nữa — thôi. “Hứa Nam, em làm gì vậy? Nhắc lại những lời thầy vừa xem nào.” Thầy chủ nhiệm rành rành ở trong cấp độ nguy hiểm cao nhất. Hứa Nam, nghi ngờ gì, là con chim đầu đàn bị hai khẩu AK hạ gục đầu tiên. Thầy chủ nhiệm quả rất xứng nghiệp bán cháo phổi, số lượng từ ngữ đủ dời sơn lấp bể, mắng học sinh suốt nửa giờ lặp lại từ. Hứa Nam phờ phạc, ỉu xìu, vai hạ, đầu cúi, xém chút gục xuống mặt bàn. Mắng mãi mỏi mồm, cơn tức cũng tan hơn nửa, thầy chủ nhiệm hóa Phật Như Lai từ bi vẫy tay cho học sinh ra về. “Đúng là xui tận mạng à, ấy còn giễu được nữa. Mặc kệ, ấy phải mời tớ bữa, coi như an ủi tâm hồn ngây thơ bé bỏng của tớ dưng lại bị tàn phá nặng nề.” Hứa Nam giậu đổ bìm leo. Tô Phi tua lại đoạn phim Hứa Nam bị hành hình, cảm thấy mình nên tỏ lòng đồng cảm với bạn bè, “Được, ấy chọn chỗ .” Hứa Nam nghe đến ăn liền quên hết buồn đau, ôm chặt Tô Phi: “ rồi nha! Tớ phải ăn nhiều, ăn ngon mới được! Thế mới phụ cái ví tiền của ấy!” Hứa Nam dẫn Tô Phi đến quán ăn vặt mới khai trương của nhà Chu Ngạn. Theo lời Hứa Nam, bạn bè là người thân trong gia đình, nước phù sa chảy ruộng ngoài, đương nhiên phải làm lợi cho người nhà mình cái ! Mà theo lời Tô Phi, phi lý đến đâu qua miệng Hứa Nam cũng thành hợp lý cả. Chu Ngạn thành người phục vụ trong quán nhà mình, thành tích lần này của Chu Ngạn tuy quá tốt nhưng vẫn trụ được trong lớp chọn. Hứa Nam miệng ngoác tận mang tai báo tin mừng cho Chu Ngạn, kỳ sau, rất có thể ba chúng ta học cùng lớp. Tiếng chúc mừng rầu rĩ của Chu Ngạn tất nhiên lọt nổi vào tai bạn tham ăn này, Hứa Nam vô tâm vô tính còn kéo Chu Ngạn ngồi xuống cùng. Chu Ngạn từ chối mãi xong, lại thấy quán vắng khách, đành ngồi xuống tiếp chuyện. sang chuyện buôn bán nhà mình, nụ cười của Chu Ngạn có thêm vài phần lòng, còn đặc biệt cảm ơn Tô Phi. Tô Phi bị nghẹn, uống mấy cốc nước mới đỡ. “Cảm ơn mình chuyện gì? Mình có giúp được gì đâu!” Tô Phi nghi hoặc. Chu Ngạn đoán Tô Phi khiêm tốn, dứt khoát thẳng: “Buổi tối hôm mình và các bạn đến, chủ nhà xuất , đồng ý cho nhà mình thuê cửa hàng. Ông chủ ấy là người đàn ông hôm đó bạn đuổi theo mà.” thanh dần thấp xuống. “Bạn đấy là Alan?” Tô Phi xác định hỏi. “Đúng, danh thiếp ông ấy đưa cho mình ghi tên là Alan. Hai người…” Hứa Nam và Chu Ngạn chiếu bốn ngọn đuốc chói lóa lên Tô Phi. Tô Phi bình tĩnh buông đũa, cười: “Hai cái người này nghĩ đâu vậy? Alan là người bạn mình quen hồi bên nước ngoài thôi.” “Nhưng mà…” Bạn bè bình thường làm sao mà làm đến mức đó chứ? Hứa Nam muốn lại thôi, “Tô Phi, bạn làm gì mà ngượng ngùng vậy? Giúp đỡ bạn bè là chuyện đáng biểu dương, cứ giấu gia giấu giếm chi cho mệt.” Tô Phi sặc nước, “Khụ! Khụ! Khụ!” Ngay Hứa Nam còn nghĩ mình thẹn thùng, gì đến người nhà Chu Ngạn. Alan đáng thương, làm tên sai vặt của em lúc nào sao em biết… “Ai! Tô Phi à, ấy kích động như vậy làm gì? Tớ đâu có ăn thịt ấy đâu…”Hứa Nam trưng ra khuôn mặt của kẻ chiến bại, vỗ lưng Tô Phi vài cái, “giúp” cơn sặc của Tô Phi thêm phần trầm trọng, suýt văng luôn cả hai lá phổi ra ngoài. Người bạn tốt Hứa Nam giật mình, động tác quên nặng , chụp cú kinh thiên động địa, tràng khụ khụ của Tô Phi lập tức ngưng hẳn. Tô Phi xém trợn mắt ngất xỉu. Hứa Nam, đồ thần kinh thô, chỉ sợ người dưới sáu tấc đất Hứa Nam cũng hồi sinh được, có điều phương pháp này khiến Tô Phi dám vỗ tay khen tặng! Hứa Nam ngây người ngắm bàn tay thần kỳ của mình, cảm thán: “ nghĩ tới mình cũng có khả năng diệu thủ hồi xuân nha!” Tô Phi đâu biết bởi vì chuyện nho này mà cuộc đời Hứa Nam triệt để rẽ sang hướng khác, cống hiến cả cuộc đời cho con đường y học. Mặt trời ngã về phía tây, Tô Phi nhàm chán đứng vỉa hè. Cách đó xa, Hứa Nam mải quấn quít với Chu Ngạn, lúc lâu sau mới thèm hớn hở, nhảy chân sáo tới chỗ Tô Phi, để lại Chu Ngạn xanh xao hốc hác bên ngưỡng cửa. “Ấy với bạn ấy chuyện gì mà vui thế?” Tô Phi lo lắng hỏi. Ánh tịch dương vừa lúc điểm lên hai gò má nhuộm hồng của Hứa Nam, “Cái gì cơ?” “, có gì.” Cứ nghĩ Hứa Nam vẫn còn , suốt ngày chỉ biết ăn chơi vui đùa. Giờ mùa xuân đến rồi, hoa đào nở, chỉ sợ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Chỉ hi vọng Hứa Nam phải nhận thương hại! ... “Tiểu thư Tô Phi hôm nay đúng giờ quá nha!” Alan mở cửa, nghênh đón Tô Phi. Tô Phi nghe vậy, ngượng ngượng mỉm cười, lắc lắc cái gói to trong tay, “Hôm nay đường thông thoáng, xe rất nhanh! Jester đâu rồi?” Cái đầu nho hướng khắp nơi tìm kiếm. Alan đóng cửa, bí : “Thiếu gia hôm nay ở đây ——“ “A” Thế ——“ Tô Phi định hôm sau em đến, Alan cười như thấy quỷ, “Tôi thiếu gia ở đây, thiếu gia ở tầng hai nha!” “ trêu em!” “Tôi đâu dám! Tiểu thư lên , thiếu gia ở trong thư phòng.” “ làm gì dưới này?” Tô Phi vừa vừa hỏi. Alan dương dương tự đắc biến mất trong nháy mắt, “Quét nhà!” đời dũng của Alan từ ngày lạc bước sang Trung Hoa chuyển thành “người đàn ông của gia đình”! nhớ ngày trước chỉ việc chỉ tay năm ngón, đám tôi tớ tranh nhau làm. Nhớ quá, nhớ quá ! May mà Alan này thông thạo mọi chuyện trời dưới đất, đống việc tên và có tên trong biệt thự này đâu thể vấy bẩn thân đầy hào quang sáng rọi mê người! Bệnh sạch của thiếu gia chuyển nặng như vậy từ lúc nào biết?! Lại cho phép mời người giúp việc theo giờ, làm Alan luôn ngập đầu trong công việc. được, Alan căm hờn xuy xuy cái chổi trong tay, nhất định phải đòi thêm tiền lương, nhất định phải được tăng lương! Tô Phi vào thư phòng, yên lặng ngồi chờ Jester xử lý xong công việc. Jester nghe thấy bước chân Tô Phi từ sớm, nhanh chóng hoàn thành bản báo cáo cuối cùng, khép máy tính, rút ra chồng giấy kiểm tra dày trong ngăn kéo. Tô Phi run run tiếp nhận, nuốt nước miếng, chỉ vào chồng kiểm tra chắc chắn ngốn của mình ít nhất ba tiếng đồng hồ, hỏi: “Đều, đều là phần em à? Toàn bộ? Rất…” “Ừ!” Jester rút thêm chồng bài thi khác để trước mặt bản thân, cầm bút máy màu đen bắt đầu làm. Tô Phi thấy vậy, dám oán trách, ai bảo chính mình mở miệng đòi, người ta bận trăm công nghìn việc còn phải dành chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi giúp mình học bài, mình nên thầm cười trộm trong lòng mới phải. Tô Phi biết rằng vừa lúc mình cúi xuống chăm chú đọc đề, khóe miệng Jester khẽ nhếch lên, chiếc bút trong tay như chạy nước rút tờ giấy. Thời gian tích tắc tích tắc ngáp ngủ trôi qua, kim ngắn lê mình về nam bán cầu, Tô Phi đặt chiếc bút máy màu đen giống hệt của Jester xuống, thở phào: “Xong!”, ngước mắt nhìn lên đồng hồ mới phát bốn tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, tốc độ này nhanh hơn rất nhiều so với lần kiểm tra đầu tiên. Kiếp trước, Tô Phi cầm tay tấm bằng đại học nhưng kiến thức sau bao năm bị thời gian bào mòn, may mắn là sách vở cấp hai viết tương đối dễ hiểu, cần quá sức cũng có thể vào đầu, nhưng đến cấp ba có vấn đề. Có lẽ do sống lại nên đầu óc được khai thông, sau mấy hôm học bổ túc với Jester, Tô Phi giải quyết xong phần ba chương trình trung học. Đương nhiên, học cùng người trong chương trình tự học tiến sĩ thành tích đó bằng cả hạt bụi trong mắt! Tô Phi ngẫm lại tiếng hét kính nể + kinh hoảng của bản thân khi biết Jester tự học lên tiến sĩ. So với cái mặt giả danh thần đồng của mình, Jester mới là thiên tài chân chính! Mới mười mấy tuổi lợi hại như vậy! Mình phải cố gắng hơn nữa, bằng đúng là tự tìm mất mặt mà! “Xong rồi?” Jester nhìn Tô Phi đưa bài kiểm tra qua, ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng. “Vâng!” Tô Phi thành đưa bài kiểm tra đến trước mặt Jester, dùng hết sức nín thở. Jester cầm bài kiểm tra, lập tức chấm điểm mà cười khẽ tiếng, “Đừng sợ!” Trong nháy mắt, mặt Tô Phi đỏ lựng như trái táo chín, học đà điểu vùi sâu xuống mặt bàn, lâu cũng nâng lên. Trời ạ! Cái mặt già nua này đáng quăng sạch vào thùng rác! Chừng này tuổi rồi mà lộ vẻ háo sắc với trẻ vị thành niên! Chỉ vì cái cười khẽ nữa chứ! Mất hết mặt mũi rồi, cần sống nữa! Đề kiểm tra của Jester trải rộng nhiều lĩnh vực, tổng hợp nhiều môn học, bắt buộc người làm phải nắm mọi môn học, dù chỉ môn tinh cũng tương đương giấy trắng! Thời điểm bắt đầu, Tô Phi lập tức bỏ cuộc, Jester phải rất vất vả giảng lại nhiều vấn đề. Mọi chuyện dần dần cũng chậm rãi tốt hơn, tại cơ bản chỉ sai vài câu. Nếu Tô Phi biết Jester chưa từng làm sai bất cứ câu nào trong đám đề kiểm tra này, chỉ sợ sớm thăng thiên, lên đường tìm Phật tổ!
Chương 30 - Thảm kịch Hawaii Hawaii, hòn đảo thuộc Hoa Kỳ, trải qua hơn 200 năm thăng trầm biến đổi trở thành mảnh đất đa sắc tộc đa văn hóa. Ít du khách nào lần lỡ chân đến nơi đây lại nỡ lòng quên những ngày tháng vui vẻ phơi mình bên biển xanh cát trắng nắng vàng, nhấm nháp ly rượu ngon xứ lạ Bởi bao quanh bốn bề là biển, tách xa khỏi các lục địa, nền công nghiệp phát triển, môi trường Hawaii tuyệt đối trong lành. Thêm vào đó là khí hậu ôn hòa, nhiệt độ bốn mùa dao động trong khoảng 19 đến 33 độ C, giúp Hawaii được mệnh danh thiên đàng nơi hạ giới, thu hút khách du lịch khắp bốn mùa trong năm. Theo thống kê, năm Hawaii tiếp đón hơn tám triệu khách du lịch, nếu tính trung bình đầu người, người dân bản xứ tiếp đón tám vị khách. Nhân dịp nghỉ đông, Jester thỏa mãn mong muốn bao năm qua của Tô Phi, mang nhóc đến Hawaii dạo chơi, lấy cớ thể đàng hoàng hơn: thăm chú út công tác bên đất Mĩ xa xôi. Coi như sai, đúng là Tô Trí Thận đàm phán thương vụ quan trọng bên Tây địa cầu. Tô Phi lòng tin tưởng, tương lai chú út nhà mình thoát khỏi ba chữ “kẻ nghiện việc”. Waikiki, trời xanh như ngọc, biển sáng như gương, trai thanh lịch dập dìu như bướm lượn làn cát trắng. Năm trôi qua, tháng trôi qua, mọi người mọi vật đều thay đổi, chỉ riêng Waikiki vẫn chưa từng chuyển mình, vẫn dáng điệu đó, phong thái đó, quyến rũ đến mê người. Bờ cát trải thành tờ giấy trắng bong, chờ đợi những cơn sóng nhuộm đầu trắng lóe nghịch chán nơi xa về nghỉ chân vẽ lên từng đóa hoa nở rộ. Waikiki chưa bao giờ tắt tiếng cười, mặc hồng trần vần vũ đâu đó bên ngoài. Tô Phi mặc áo tắm liền có diềm xếp nếp màu phấn trắng, cột chiếc nơ con bướm sau gáy, vòng hoa dâm bụt màu hồng nhạt cổ dưới ánh mặt trời như tỏa ra bảy sắc cầu vồng. Bang hoa của Hawaii là hoa dâm bụt vàng. Hoa dâm bụt là loài hoa sặc sỡ, đủ màu đỏ, trắng, hồng, vàng, kích cỡ đa dạng, bông lớn nhất đường kính chừng 16cm, nhưng phần lớn nằm trong khoảng 12 – 14cm. Vòng hoa dâm bụt là trang sức thịnh hành ở Waikiki, hầu như mọi du khách đến đây đều đeo ít nhất chiếc, dĩ nhiên chất liệu làm vòng khác nhau, giá cả cũng thể giống nhau. Khách sạn nơi ba người ngụ lại sở hữu bãi biển tư nhân, có thể coi đây là nơi yên tĩnh nhất Hawaii. Khách sạn này chỉ dành cho người chủ và bạn bè thân quen sử dụng, có ngoại lệ. Đôi chân trần lướt làn cát mềm, bàn tay trắng nõn nghỉ ngơi nhặt vỏ sò, ốc biển, lau sạch, bỏ vào chiếc xô màu đỏ bên trong. Đột nhiên, vỏ sò hình tim màu lục hiếm thấy lọt vào tầm mắt Tô Phi, chậm trễ giây, cấp tốc nhấc chiếc xô, vừa chạy vừa cao hứng gọi: “ Jester, Jester ơi, Jester…” Cách đó xa xa, dưới hàng dừa nghênh ngang đón gió xếp hai chiếc ghế dựa màu trắng, giữa hai chiếc ghế đặt chiếc bàn gỗ cũng màu trắng, mặt bàn nằm yên hai ly nước trái cây màu sắc rực rỡ. Nghe tiếng gọi, nam thiếu niên ngồi dậy, tùy tiện phi chiếc kình râm giây trước còn tỏa bóng khuôn mặt mình sang thân mình lười nhác bên cạnh. “ xem này!” Tô Phi quên sạch hình tượng, bổ nhào lên người Jester, xòe bàn tay lên khoe, “Vỏ sò này hình dáng rất đặc biệt phải ? Em tìm thấy bờ cát đấy, em chưa thấy vỏ sò hình tim bao giờ, đem cái này xâu thành chắc vòng cổ đẹp lắm!” “Phách”, con người ườn mình ghế bên cạnh bất chợt nhổm dậy, làm rơi cuốn tạp chí mặt xuống đất. Alan cẩn thận nhặt chiếc kính râm người đặt bàn gỗ , đầu nghĩ công phu nhắm mắt ném lao của thiếu gia quả nhiên càng ngày càng chuẩn, tay cầm ly nước trái hớp ngụm to rồi cười: “Tiểu thư Tô Phi, ý tưởng của tuyệt vời, có điều, định đem vòng cổ tặng ai vậy? Có phải tôi ? Cho phép tôi gửi lời cảm ơn trước nhá!” “Có ai là tặng cho Alan đâu? cứ ngồi đó tự kỷ !” Từ vòm ngực Jester, Tô Phi ngóc đầu lên quay về phía Alan chống nạnh quát. “Chậc chậc...” “ Alan cười cái gì?” Giác quan thứ sáu của phái nữ báo động cho Tô Phi rằng ánh mắt Alan lên ý tốt, mà có ý tốt vẫn là nâng đỡ chán chê mê mỏi, phải là muốn bao nhiêu xấu xa có bấy nhiêu tồi tàn. Nếu phải ràng ràng nghề nghiệp “chính thức” của Alan trước đó, có khi Tô Phi cho rằng người thanh niên trước mắt mình là lão tú bà có thâm niên trong nghề tới vạn năm! Tròng mắt Alan xoay cực kỳ có thứ tự từ xuống dưới, từ dưới lên , từ trái sang phải, từ phải về trái, vòng vòng quanh hai người đối diện, cẩn thận liếc về phía thân dưới của vị nam thiếu niên rồi trèo dần lên khuôn mặt đỏ ửng cũng vẫn của vị nam thiếu niên đó, cười cực kỳ cực kỳ xấu xa, như hát: “Hawaii mê người, tình cảm phát triển, cảnh xuân mê người…” (đằng sau phải tiếng người, độc giả cần nghe hiểu, quên, ở đây là đọc hiểu) Tô Phi cảm thấy chỉ cần ở cùng Alan ngày, , chưa đầy giờ đồng hồ, mọi thục nữ đều có khả năng biến thành mẫu dạ xoa, muốn xông lên tẩm quất Alan trận, tốt nhất là cắn chết cái tên giết người đền mạng kia ! Ý thức lập tức triển khai thành hành động. Tiếc là dưới chân Tô Phi phải là thảm cát dày dặn mà chính là ghế mài loáng đến thể loáng hơn… "A!" "Ngô!" Trời long đất lở. Tô Phi sợ hãi nhắm mắt lại. Chờ đến khi hai mí mắt có thể cử động, Tô Phi soi bóng mình đôi ngươi thâm thúy như đầm nước mùa đông, có điều trong hai con mắt xanh lam trong suốt đó tìm thấy lãnh đạm ngày thường mà ra vài tia vui mừng nhợt nhạt. Hai đôi mắt khiếp sợ nhìn nhau rời, trán áp trán, môi kề môi, hai luồng hơi thở ấm áp cùng lành lạnh quấn quít rời. Giờ khắc này, trừ bỏ lẫn nhau, còn gì có thể lọt vào đôi mắt hai người, còn gì có thể lọt vào đôi tai hai người, biển ngừng hát, gió ngừng thổi, trái đất ngừng quay, vạn vật thế gian như sợ làm phiền đến khoảnh khắc này. Alan hấp háy đôi mắt, tay vịn chặt thân ghế nhằm ổn định thân mình, khỏi hoảng hồn vì suýt nữa kinh động đến hai người bên kia, may mà ai để ý, chắc rằng giây phút này trong mắt hai người kia Alan này hơn khí là bao . Cái quái gì chứ? Khinh thường người lính phòng đơn chăn gối chiếc phải , hả, phải hay phải? Hãy chờ đấy, đem hai người kia thành “như chưa từng có cuộc chia ly” ta gọi Alan nữa, gọi thành Nala! Quá ràng, Alan bị kích thích, nổi xung thành chú bò tót thấy tấm vải đỏ, còn nhớ đâu ước nguyện ban đầu của chính mình! “Tiểu thư Tô Phi, đây là sói đói gặp cừu non phải ? Ngô ~, nơi này tuy lãng mạn , nhưng là, hắc hắc, dường như hợp đánh dã chiến lắm phải, hai người…” Alan xoa xoa tay, cười đến vô cùng xán lạn, chói sáng như ánh dương, rực rỡ hơn bóng đèn đường siêu cấp triệu oát. “Em, em cố ý!” Tô Phi ngẩng đầu, vẫn ngồi thắt lưng Jester, xin lỗi vô cùng thành kính, đưa tay chạm lên mảng đỏ au cái trán của người dưới thân, ngước cặp mắt nai con ngập nước vô cùng vô tội lên, “ Jester có đau ? Lỗi do em, em phụ trách.” Ý của đoạn hội thoại là em chăm nom cái trán của cho đến ngày nó hồi phục vẹn nguyên như lúc ban đầu. Tiếc là, chậc chậc, có cái bóng đèn hoạt động hết công suất ở đó, muốn vặn vẹo chân tâm ý, vấy lọ mực đen lên thuần khiết của người vô cùng vô tội nào đó. Bóng đèn phải ai khác, chính là vú bà (vú em+tú bà) Alan. “ Jester có đau ? Lỗi do em, em phụ trách.” Cười xảo quyệt như cáo thấy chùm nho, Alan phất tay ra cái bút bi, ghi lại từng lời vàng ý ngọc Tô Phi nhả ra. ràng là câu vô cùng trong sáng, qua miệng Alan sao có vẻ thậm thà thập thụt, lấp la lấp liếm, kỳ lạ. “Em xin phút chứng minh trong sạch của bản thân.” Tô Phi mãnh liệt cầu. Alan lần nữa cố ý ghi lại lời Tô Phi, khoe ra hai răng nanh trắng nhởn, “Đây là sáng tạo công nghệ cao mới nhất của tập đoàn Lance – bút ghi , liệu chúng ta cần giám định độ chân của bằng chứng này trước hay muốn nhận tội luôn?” Nhận tội? Tội gì mới được chứ? Cái gì cũng chưa có làm, là có làm a! Oan uổng, quá oan uổng à! Tuyết rơi tháng sáu a! Alan cất giọng thấm thía: “Tiểu thư Tô Phi, dám làm dám chịu, đây là ngạn ngữ của Trung Quốc, đúng ?” Gật đầu, tuy rằng cái gì cũng chưa làm nhưng những lời này quả là ngạn ngữ Trung Quốc. sai! Alan cười khẽ, lại khuyên nhủ: “ xem thiếu gia nhà tôi, vẻ ngoài đẹp tựa thiên thần, ít người đẹp hơn, đúng ?” Gật đầu, đúng là chưa tìm thấy. Alan ngoác miệng to to: “Thiếu gia nhà tôi, dòng dõi cao sang, quyền quý, khó ai sánh bằng, đúng ?” Gật đầu, làm gì có ai dám bằng vai phải lứa. “ nhìn thiếu gia nhà tôi lần nữa mà xem, nhân phẩm tốt đẹp, có quan hệ lăng nhăng, bậy bạ, đúng ?” Gật đầu, chưa từng gặp qua. Alan cười như điên: “Vậy còn chờ cái gì, nhận trách nhiệm luôn ?” Gật đầu, đúng là nên phụ trách. Ai đó thấy là lạ, tự hỏi, tự trả lời. Năm phút sau, trận rít gào nổ vang bãi biển yên tĩnh, “ Alan, được lắm, dám đặt bẫy em! Chờ đấy, em tha đâu!” bờ cát, nhóc mặc áo tắm phấn trắng, mặt rực như mặt trời giương nanh múa vuốt đuổi theo nam thanh niên thân quần đùi hoa hòe hoa sói, khoác thêm tấm thảm lông màu cát vô cùng nổi bật. “Tôi rồi, tiểu thư Tô Phi, có nhận ! Chẳng lẽ nhất định phải mưu sát công thần tôi đây ư? Trời ơi, lạy chúa tôi, đây là thời gì biết?” Alan chân hoạt động đến tẩu hỏa nhập ma, tay nắm chặt cái thảm. Vóc dáng hoàn mỹ như thần Apolo này lộ ra phải vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ khán giả. Nếu tiểu thư Tô Phi ở đây, Alan gần gũi với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ, ở trong tình trạng giải phóng thân thể, thoát khỏi ách xiềng xích của quần áo cách hoàn mĩ nhất mà phơi nắng cho thư giãn, sảng khoái tâm hồn, khụ, nghĩ mà xem, dù gì thiếu gia cũng là động vật đồng giới, việc gì mà phải xấu với cả hổ. Nhưng là năm nay, đoàn du lịch hai người lại mọc thêm tiểu thư Tô Phi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Alan mà ăn mặc thỏa đáng, nhỡ nhàng tiết lộ cảnh nên nhìn ra, thiếu gia chắc chắn thẳng tay khoét mười năm lương bổng của Alan! Mười năm đó! Mười năm a a a a a ! Mặc kín chút so với mười năm lương bổng chả là cái gì, dù phải bịt kín mít như phụ nữ Ả Rập cũng vô cùng OK, chỉ cần xén tiền lương bị người người chỉ trỏ như bệnh nhân tâm thần chỉ là muỗi! Thiếu gia, vì thiếu gia Alan hi sinh nhiều như vậy, cả danh tiết cũng cần, liệu tháng này thiếu gia có nên thưởng thêm chút tiền ? Nghĩ đến xấp tiền mặt dày thêm tầng, dưới chân Alan như nổi bão, tốc độ vận chuyển càng lúc càng kinh người! “Đừng chạy nữa, em đuổi kịp đâu.” Đợi bóng Alan khuất nơi chân trời, Jester đến bên cạnh Tô Phi, khẽ nhếch môi cười. Thiên tài như Jester sao hiểu được bí bên trong đâu! Đó chẳng qua là xấu hổ mà thôi. nhóc phủ nhận chứng tỏ vẫn luôn dành cơ hội cho mình, lại còn hề nữa! Alan yên tâm, tháng này bị trừ lương!
Chương 31 - Tết đến “Được rồi, chờ Alan quay về, em dạy dỗ tiếp là được rồi. đảm bảo Alan dám phản kháng đâu.” Jester cười . “ chứ, Jester trừ lương Alan chứ?” Tô Phi chớp mắt. Jester bật cười, “Được, tùy em quyết định.” “ Jester, em nổi nữa.” Sớm biết thế này chạy theo Alan, giờ muốn lết cũng lết nổi! “ nổi?” Tô Phi nghiêng đầu suy nghĩ lát, nghiêm túc gật đầu, "Em mệt lắm rồi." “ còn cách nào!” Jester buồn cười thở dài, xoay người bế bổng Tô Phi, “Như vậy được chưa?” Tô Phi vươn tay ôm cổ Jester, “ phiền chứ?” “Quỷ con!” Đến Hawaii, mấy ai lại say sưa quay cuồng trong vũ điệu Hula. Bạn Tô Phi phải ngoại lệ, vô cùng hào hứng tham gia hoạt động vạn người mê này. mặc chiếc váy liền có hình dáng gần giống váy cỏ, hai vòng hoa dâm bụt, đeo cổ, cầm tay, háo hức gia nhập lớp dạy nhảy. Tô Phi chơi vui đến mồ hôi đầm đìa mới chịu lách mình ra khỏi đám người, chạy đến trước mặt Jester, đem chiếc vòng hoa cầm tay treo lên cổ ai đó, hai tay làm dáng chữ V, cười : “Cà tím!” Tách, tách, tách, Alan hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh, nhanh chóng chạy về khách sạn trước. Tô Phi tựa đầu lên vai Jester, mê say ngắm nhìn điệu nhảy nóng bỏng, cuồng nhiệt. Dù sao, trong hai người, Tô Phi là người duy nhất hưởng thụ bầu khí sôi động, náo nhiệt, Jester thoải mái chút nào. Thế nên, điệu nhảy chưa kết thúc, Tô Phi bị Jester dụ dỗ, kéo thưởng thức món ngon vật lạ mà theo lời Jester chỉ có ở Hawaii. Ai chẳng biết, phụ nữ trời sinh chính là có khả năng miễn dịch trước cái ngon và cái đẹp. Ngày vui ngắn chẳng tày gang, trong chớp mắt, những ngày nghỉ ở Hawaii kết thúc. Ngày trở về, hành lý của Tô Phi dày thêm túi vỏ sò nhặt bên bờ biển cùng hộp thuốc vẽ đặc chế ở Hawaii, chiếc vỏ sò hình tim được gia công thành chiếc vòng dễ thương cổ. Cá nhân Tô Phi cho rằng thu hoạch của chuyến này là quá ít. Jester lộ thất vọng lúc nhận quyển sách dạy chơi cờ tướng từ tay nhưng Tô Phi vờ như thấy. Tiến thêm bước nữa ư? Tạm thời Tô Phi muốn nghĩ đến. Thời gian vô tình gõ nhịp, đảo mắt lại năm trôi qua. Năm mới này, người vui mừng nhất chính là Tô Phi, sáng 30 Tết, cân đo phát bản thân cao thêm mấy cm, còn nhớ ba tháng trước, chiều cao vẫn dừng ở 1m56 đâu! Tết sắp về —— đất Bắc Kinh cổ kính, ngày 30 Tết là ngày mọi nhà bận rộn nhất trong năm. Sau khi cúng ông Táo ngày 23 tháng Chạp, toàn thể người lớn mang họ Tô đều chạy long tóc gáy, phái nam chợ mua đồ Tết, phái nữ ở nhà may quần áo, làm đồ ăn. Các dì, các mẹ của nhà họ Tô tự tay làm từng đường kim mũi chỉ, hấp bánh bao, làm mâm đồ cúng. Đồ bên ngoài mua về đâu thể chứa đựng tình thân ấm cúng như đồ tự tay người nhà làm. Riêng với mẹ Tô Phi, mấy ngày Tết năm nay chính là những ngày dụng công nghiên cứu việc nhà. Mấy công việc tề gia nội trợ này ngày thường đều có người giúp việc lo từ đầu đến chân, Lâm Văn có cơ hội động ngón tay. Người mẹ dấu của Tô Phi chỉ biết làm mấy món ăn nhanh của phương Tây, đơn giản mà tiện lợi. đời mấy ai học được chữ ngờ, năm nay, ông nội Tô nổi hứng cho toàn bộ người giúp việc nghỉ Tết, ra lời kêu gọi tổng động viên toàn bộ nam thanh nữ tú trong nhà chung tay góp sức, chỉ tha cho mấy đứa cháu . Kỳ thực, chỉ có Tô Phi được lệnh ân xá, nhưng bốn ông họ thông minh long trời lở đất kia, lấy trốn việc làm mục tiêu hàng đầu, sáng sớm trời chưa rạng gà chưa gáy nhanh nhảu kéo Tô Phi ra ngoài chúc Tết. Ba con dâu đầu của ông nội Tô dù ngày ngày bận việc cơ quan nhưng vẫn thành thạo việc nhà, thứ tư vừa học vừa làm cũng coi như suôn sẻ. Tổng vệ sinh nhà cửa trước dịp Tết luôn là ác mộng của mọi gia đình, đặc biệt là với người nhà họ Tô. Vì vậy, vào buổi sáng ngày Tết đẹp trời, già trẻ họ Tô nai nịt gọn gàng, đầu còn buộc tấm vải ngăn bụi do Tô Phi tự tay làm, cầm chổi ra trận. Đối với bốn vị phụ huynh mẫu mực, ra trận có nghĩa là lau bàn ghế quét sàn nhà, còn đối với bốn mầm non Tề Thiên Đại Thánh, ra trận chính là quấy bụi tung trời, bên chạy bên đuổi, chờ đến lúc tắm rửa, trải qua bàn tay “giáo dục đầu năm” của các dì các mẹ, ủ rũ biến thân thành chú gà chọi thê thảm bại trận. Còn bao phong tục ngày Tết như treo câu đối, rải vừng từ cổng lớn vào trước cửa mỗi phòng, đồ xôi, … lớn bé nhà họ Tô chung tay góp sức hoàn thành trước đêm ba mươi. Ba ngày đầu năm, Tô Phi theo cha mẹ sang nhà ông ngoại chúc Tết, mấy ông họ cũng xếp vali sang bên ngoại mỗi nhà từ lâu. Tóm lại là, năm bông hoa nhà họ Tô chỉ còn cách đợi mấy ngày Tết qua mới có thể trở về tụ hội. Ông ngoại Tô Phi, Lâm Thiệu Hồng, sống ở huyện Nam Giao, huyện này tuy kém phát triển nhưng được cái quang đãng, trong lành. Tô Trí Dương lái xe ô tô màu trắng con đường lát đá xóc nảy gập ghềnh, may mắn, mấy hôm nay trời mưa, mỗi khi trời mưa, con đường này lại lầy lội chịu nổi, xe phải rửa mấy lần mới sạch, rất phiền. Màu đỏ nhóm lửa bừng rực hai bên đường, câu đối son, chùm pháo thắm, thân nêu biếc, mấy đứa xúng xính quần áo mới hoan hỉ chia nhau mấy xác pháo vương vãi đường. Mọi vật y hệt như trong trí nhớ của Tô Phi kiếp trước. Ở Nam Giao, nhà ông ngoại là trong những nhà giàu có tiếng. Ngôi nhà nằm núi, đứng từ xa chỉ nhìn thấy mái nhà cong cong thấp thoáng trong vùng cỏ cây xanh rì, dạt dào ý thơ. Loại hình nhà ở thịnh hành phía nam này rất ít gặp ở phương Bắc, số lượng có thể đếm đầu ngón tay. sơn trang rộng, tấm biển lim đen bóng treo cổng khắc bốn chữ rắn rỏi rồng bay phượng múa: Thủy Kính sơn trang. Tô Trí Dương dừng xe trước sân, nhà ba người nắm tay nhau vào trong nhà. “Ông ngoại, bà ngoại, năm mới vui vẻ!” Nhà Tô Phi đến vừa vặn trước giờ ăn cơm. Bà ngoại Đỗ Phương Ngôn rót hai chén trà nóng cho con , con rể, biết Tô Phi thích uống trà nên mở tủ lấy mấy gói bỏng, nhãn khô cho cháu . Bố vợ hưng trí kéo con rể ra phòng khách chơi cờ, mẹ (Đỗ Phương Ngôn) cùng con (Lâm Văn) tán gẫu đôi ba câu bên chiếc bàn lớn, bà ngoại luôn tay thay cháu cắt túi bỏng hay bóc vỏ nhãn, hiền từ nhìn cháu ăn ngon lành. “Mẹ, mẹ làm hư Tô Phi bây giờ. Cứ để cháu nó tự ăn, mẹ ngồi nghỉ ngơi !” Đỗ Phương Ngôn sinh tổng cộng trai , con trai cùng con dâu sang bên thông gia chúc tết, hơn nửa tiếng nữa mới về, còn con rượu, năm gặp có đôi ba lần, ngày thường vẫn nhắc hai mong. Tình ấm áp của bà đong đầy cuộc đời người con bà thương nhất, tràn sang cả cháu ngoại của bà.
Chương 32 - Thủy Kính sơn trang Năm giờ chiều, cơm tối được dọn ra. Ăn xong, vợ chồng Lâm Văn dạo cùng mẹ vợ, Lâm Thiệu Hồng dẫn Tô Phi vào thư phòng, kiểm tra kết quả học tập năm vừa rồi của cháu , rồi dạy Tô Phi thư pháp. Tô Phi học thư pháp gần năm rưỡi, tháng đầu tiên học ở cung thiếu nhi, sau Lâm Thiệu Hồng ngẫu nhiên biết được liền đề nghị con để mình tự kèm Tô Phi. Tuy giáo viên ở cung thiếu nhi khá có tiếng nhưng Lâm Văn cảm thấy cách dạy thầy trò đem lại hiệu quả lớn hơn nhiều. Hơn nữa, thư pháp của Lâm Thiệu Hồng ở Thượng Kinh tuy xếp đầu tiên nhưng vẫn đứng trong hàng ngũ mười người nổi tiếng nhất. Còn vì sao bạn Tô Phi đột nhiên nổi hứng thú với thư pháp phần lớn là do Jester, lần trước Tô Phi dạo vòng quanh văn phòng Jester mới phát nét chữ của Jester cứng cáp, mạnh mẽ, kém phần uyển chuyển đẹp mắt, số ít ỏi còn lại là nhờ lời nhắc nhở khéo léo về vấn đề luyện chữ của Dư Dương mỗi khi cầm bài kiểm tra của trò . Vì vậy Tô Phi hạ quyết tâm luyện chữ, có quyết tâm là tốt, rất tốt là đằng khác, bởi quá trình luyện chữ vô cùng vất vả này cầu kiên trì cực kì lớn lao. Ngày đầu tiên Tô Phi theo học, Lâm Thiệu Hồng chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho cháu , gắt gao cầu nghiêm túc chăm chỉ luyện tập, vì cháu là cháu của ông mà dễ dãi, ngược lại còn nghiêm khác hơn gấp mấy lần so với người khác. Tô Phi nghiêm túc gật đầu, “Vâng, cháu học tốt!” Mỗi cuối tuần, Lâm Thiệu Hồng kiểm tra bài tập tuần trước của Tô Phi, giảng bài mới và giao bài tập tuần sau. ai biết độ hài lòng của ông với tiến độ học tập của cháu , bởi Lâm Thiệu Hồng cho rằng đứa trẻ được khen nhiều sinh lòng kiêu ngạo, tốt chút nào. Ông ngoại diễn mặt đen bà ngoại diễn mặt trắng, mỗi lần Tô Phi sang, bà ngoại khen ngợi cổ vũ vài câu, lại nấu vài món ngon khuyến khích tinh thần cháu . Bà biết đồ ăn bà làm riêng cho cháu chỉ có phần xiu xíu vào miệng chính chủ, còn đâu bị bốn đôi tay xinh cướp đoạt ngay từ cổng nhà họ Tô rồi. Sau mấy ngày trơ mắt ếch, Tô Phi nghiền ngẫm ra nhiều điều, ăn no bên nhà bà ngoại rồi mới mang phần thừa về. Tô Phi luyện chữ gần nửa giờ, Lâm Thiệu Hồng xem qua rồi nhắc nhở cháu kiên trì luyện tập mỗi ngày, nhắc đến bài tập tuần sau. Tô Phi khoác áo bông bước ra ngoài sơn trang, men theo con đường mòn khúc khuỷu dẫn xuống núi, hít thở hương vị bùn đất trong rừng sâu, hưởng thụ từng cơn gió lạnh buốt quất lên mặt. Dưới núi, nhà cửa chằng chịt, ánh đèn tỏa ra lúc tỏ lúc mờ, phủ thêm làn sương mù quẩn quanh, cảnh vật như bức tranh mờ ảo, có thực. Tô Phi bước chầm chậm, mọi suy nghĩ trong lòng tự nhiên tan biến, chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp quanh mình. Bên đường, những người nông dân ngồi tốp năm tốp ba trò chuyện sôi nổi. Thôn này vốn đông, người trong thôn ai thuộc nằm lòng mặt người từ đầu thôn đến cuối ngõ, vậy nên Tô Phi vừa ngang qua, có mấy câu tán dóc xôn xao theo gió truyền đến bên tai. “Đây là con nhà ai vậy? Xinh quá!” “Chắc là họ hàng nhà ai. Nhìn quần áo người bé kìa, tôi chưa từng thấy bộ nào đẹp đến vậy.” “Hôm nào tôi phải may cho hai con bé nhà tôi bộ thế này mới được, chắc chúng thích lắm.” ... Tô Phi cười trừ, tiếp tục tản bộ. Tuy người dân trong thôn ưa tán chuyện nhưng bản chất thuần hậu, chút ác ý. Dù sao, nông dân cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đâu có hoạt động giải trí nào, có lẽ tán gẫu là hoạt động giết thời gian duy nhất của họ ! "Oa oa oa..." Hổ Tử năm nay sáu tuổi, sống cùng bà nội, cha mẹ ra ngoài làm ăn, nghểnh cổ đợi mãi mới đến năm mới mà vẫn chưa thấy cha mẹ về, những nhà khác ông bà cha mẹ chú bác tụ tập lâu rồi, sao cha mẹ vẫn chưa về. Bà nội bảo, mấy ngày nữa bố mẹ về, nhưng là năm mới qua lâu rồi, cha mẹ mấy đứa nhà bên lục tục chuẩn bị trở về với công việc thường ngày mà ba mẹ nó vẫn chưa về! Mấy đứa nhà bên suốt ngày Hổ Tử là con rơi ai nuôi, ai dạy. Nó bị chọc chỉ biết đứng yên, dám đánh nhau. Mấy đứa đó đều có bố mẹ bênh, nhưng nó có, có ai cả. Nó rất đau, rất buồn, nhịn nổi khóc nấc lên, nước mắt nước mũi giàn giụa. Bỗng nhiên, chị ra đưa cho nó cái khăn tay, vuốt đầu nó an ủi: “Con trai được phép khóc! Em là con trai, con trai phải biết kiên cường!” Chị cười đẹp như tiên, tiên có hai lúm đồng tiền xinh ơi là xinh! tiên cho nó mấy viên kẹo nó chưa từng thấy, cũng chưa từng ăn, còn giải thích cho nó mấy cái hình thù kỳ quái vỏ viên kẹo: “Đây là sôcôla chị thích ăn nhất, ăn vào là vui vẻ ngay! Chị cho em thêm mấy viên nữa, em đừng khóc nữa nha?” Hổ Tử ngoan ngoãn gật đầu, lấy tay quệt sạch nước mắt nước mũi. Khăn tay này là của tiên, phải giữ sạch, thể đem lau nước mũi được. Nó bóc cái kẹo tên sôcôla ra cắn cái, rất ngon, ngon hơn cả đường cát ngọt lịm! Hổ Tử cất mấy viên sôcôla còn lại vào túi, chờ cha mẹ về rồi cả nhà cùng nhau ăn. Tô Phi nhìn động tác của Hổ Tử, tò mò hỏi: “Sao em ăn nữa? ngon sao?” thể nào, đây là sôcôla hảo hạng, số lượng sản xuất có hạn, hay là hợp khẩu vị? Nụ cười ngây ngô thẹn thùng nở khuôn mặt ngăm đen, “, em để dành cho cha mẹ, cha mẹ em làm việc bên ngoài vất vả lắm, chờ khi em lớn, em nhất định cho cha mẹ em sống căn nhà to nhất, mặc quần áo đẹp nhất, ăn thứ ngon nhất, dùng đồ tốt nhất.” Đúng là cậu bé hiếu thảo! Tô Phi lấy bánh hạnh nhân bọc giấy dầu từ trong túi ra, đặt lên tay Hổ Tử, “Thế chị cho riêng em cái bánh này nhé, đây là bánh bà ngoại chị làm, ngon lắm, em nếm thử .” Hổ Tử mở tờ giấy bọc bên ngoài, mùi hương ngọt ngào lập tức chiếm đóng khoang mũi nó, tiên có nhiều đồ ngon quá. “Vâng!” Bánh ngon đến mức làm nó suýt cắn đứt đầu lưỡi, nó chuyên tâm cắm cúi ăn, được câu hoàn chỉnh. Mùi hương ngọt ngào dẫn dụ trẻ con mấy nhà xung quanh, bọn nuốt nước miếng nhìn Hổ Tử ngấu nghiến cái bánh, thơm quá a! “Chị ơi, em có thể đổi cái này với bánh của Hổ Tử được ?” Hai bé ở đâu mọc ra giơ túi long nhãn lên, rụt rè hỏi. Tô Phi lắc đầu, “Chị cho Hổ Tử hết bánh hạnh nhân rồi.” Hai mái đầu thất vọng, lại thấy Tô Phi lấy thêm mấy gói giấy ra, “Chị còn bánh đậu xanh, đậu tương và bánh quy xốp thôi, đổi được ?” “Được ạ, được ạ.” Hai bé vội la lên, nhìn rời mắt mấy cái túi, chỉ ngửi thôi biết ngon rồi. “Có điều, chị cần đồ của các em, các em chỉ cần đồng ý với chị việc thôi.” “Được ạ.” gì bằng đồ ăn trước mắt, hai bé đáp ứng. Xem ra đồ ăn ngon có tính dụ dỗ vô cùng cao! “Từ giờ các em đừng trêu Hổ Tử mà cùng bắt tay làm bạn với nhau, được ?” Vì sao Hổ Tử khóc, Tô Phi vừa nhìn hiểu. “Em thích kẻ nhát gan!” Hai bé khinh khỉnh gặp kiên nhẫn của Tô Phi, đành buông tay đầu hàng, thỏa hiệp: “Được rồi, chúng em có thể làm bạn với Hổ Tử nhưng nó phải gan hơn chút! Các cậu thấy đúng ?” Hai bé quay đầu trưng cầu ý kiến, mấy đứa trẻ đằng sau do dự đồng ý, điều kiện dĩ nhiên là bánh của Tô Phi. Hổ Tử nhìn hai bé, lớn tiếng , “Tớ nhất định trở thành người dũng cảm!” Hai bé vừa lòng gật đầu, vỗ ngực cam đoan, “Phải thế này mới được chứ, từ nay về sau cho phép ấy chơi cùng chúng tớ.” Hổ Tử lễ phép cảm ơn Tô Phi, Tô Phi cổ vũ cậu bé vài câu rồi . “Lâm Hồng, đây là nhà ông ngoại bạn sao, lớn đó nha, uầy, còn xây ở núi nữa.” Diệp Liễu, tên như người, sinh ở phương Bắc, nhưng dung nhan mĩ miều, dáng người uyển chuyển tha thướt như con Giang Nam. Diệp Liễu học cùng lớp với Lâm Hồng, theo cùng Lâm Hồng về nhà chơi. Kỳ thực, mục tiêu chân chính của Diệp Liễu là Lâm Dương, trai sinh cùng năm của Lâm Hồng. Ở Lâm Dương có hào sảng của người phương Bắc trộn lẫn với nét tuấn tú của người phương Nam, loại tổ hợp mâu thuẫn này thu hút rất nhiều nữ sinh trong trường, Diệp Liễu cũng là trong số đó. Số Diệp Liễu đỏ, kết thân với em của người trong mộng, dưng lại có thêm cơ hội tiếp cận Lâm Dương. Lâm Hồng vô tâm vô tính phát , chứ Lâm Dương khôn khéo sớm nhìn ra, chỉ cần nhìn thấy bóng Diệp Liễu trốn xa hàng trăm mét. Giờ hay rồi, Diệp Liễu giờ là khách trong nhà, đời có chủ nhà nào lịch với khách . May mà Lâm Hồng vô tâm vô tính cũng cùng, bằng , Lâm Dương tuyệt đối… Dù sao, chỉ cần hai người ở riêng chỗ là tốt rồi. Thủy Kính sơn trang tuy đẹp nhưng hai em họ Lâm từ khi oe oe chào đời ở đây rồi, có ngóc ngách nào chưa chui, mình Diệp Liễu có tâm thưởng thức. Ba người vòng quanh sơn trang, vừa vào đến sân, Diệp Liễu hét toáng lên, chỉ vào chiếc xe hơi màu trắng: “Lâm Hồng, nhà cậu năm nay có xe mới à, còn là BMW hẳn hoi nha!” Diệp Liễu thầm oán trong lòng, có xe sang vậy mà chịu dùng, còn bắt mình tàu. xe này về trường chắc chắn mũi được phổng lên thời gian dài ơi là dài. Diệp Liễu tính toán, nhất định phải bắt Lâm Hồng xe này đưa mình về. Lâm Hồng, tất nhiên biết tâm tư của bạn mình, thào: “Lạ , đây là xe nhà nào?” Hai người họ sáng nay mới về đến nhà, đâu có thấy cái xe này, xe của ông ngoại cũng phải màu trắng. Lâm Dương về nhà sớm hơn hai nàng vài giờ, từng thấy Tô Trí Dương xuống từ cái xe này, liền : “Đây là xe nhà bác cả, vừa về thôi.” “ rồi mà, nhà mình lấy đâu ra BMW.” Lâm Hồng bừng tỉnh. Diệp Liễu vỡ mộng muốn tiếp tục lòng vòng, đề nghị: “Cũng muộn rồi, chúng mình về .” Lâm Hồng gật đầu, “Mình cũng muốn về, biết năm nay bác cả cho mình cái gì nhỉ?”