Chương 79: Đại và hậu chiến kem bơ.
—— ta là thời gian trôi qua hai giờ phân cách tuyến ——
“Thiếu gia, canh gà hầm xong.”
Alan nhịn cười, tay chân đẩy cửa kính, Ailie phía sau cũng khẽ khàng cử động, cẩn thận bưng bát sứ trắng men xanh đặt bàn con cạnh đầu giường ngủ.
Trong bát sứ là canh gà do Ailie lưỡi la liếm miệng ừng ực ninh hơn mười mấy tiếng đồng hồ, lại thêm hơn hai mươi phút vận chuyển từ phòng bếp tới đảo . Điều làm Ailie tự hào nhất là canh gà vẫn còn nóng hầm hập, mùi vị tươi ngon.
“Tô Tô, dậy nào.”
Jester lay cánh tay Tô Phi, thấy vợ còn say ngủ, cái miệng cong cong càng thêm hiền hòa, đưa tay nhéo mũi vợ , “Tô Tô, Tô Tô, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp nào...”
“, em ăn đâu.” Tô Phi mệt mỏi muốn cử động bất cứ bộ phận nào cơ thể, cái đầu lắc lắc hòng bỏ rơi bàn tay của ác ma mũi, “Buồn ngủ!”
“Tô Tô, dậy ăn nào.” Jester vừa bực mình vừa buồn cười nới ra hai ngón tay ngăn cản hô hấp của Tô Phi, này, tình nguyện tắc thở cũng chịu tỉnh lại, xem ra ngày hôm qua Jester vần vò vợ quá sức rồi. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, Jester áp chế ý niệm vừa nảy ra, tập trung dỗ vợ .
Tô Phi chịu thua độ dai dẳng của Jester, tình nguyện mở đôi mắt ngập sương, vô lực dựa vào Jester, tiêu cự chậm rãi chảy đến bát sứ, “Món gì mà thơm quá?”
Jester đặt Tô Phi dựa vào đầu giường, chăn vẫn nghiêm chỉnh bao quanh, dùng thìa sứ đút từng thìa vào miệng Tô Phi.
“Canh ngon quá.” Canh gà đậm đà, ấm áp, thoải mái, Tô Phi hạnh phúc nheo mắt, từng miếng từng miếng húp hết bát canh.
Alan lên, nhận bát sứ cạn, bước song song cùng Ailie ra khỏi phòng.
Tô Phi quả rất buồn ngủ, uống xong bát canh được lúc lại ngủ gà ngủ gật trong lòng Jester. Jester vuốt ve mái tóc đen dài mềm mại, vén lên góc chăn, đeo chiếc vòng bạc tinh xảo vào cổ chân Tô Phi.
Vòng chân xuyên qua viên thạch tím to bằng ngón út, hai bên viên thạch tím là ba viên thủy tinh màu đỏ, thiết kế tinh xảo, mê người.
“Tô Tô, sinh nhật vui vẻ.” Jester nới cổ chân Tô Phi, môi mỏng khẽ chạm trán vợ , đôi mắt băng giá tỏa ra tia sáng ấm áp.
...
“Thiếu phu nhân, Happy Birthday To You!”
Mười giờ đêm, Alan đẩy xe chở bánh ngọt, Ailie phía trước tươi cười rạng rỡ hát khúc ca mừng sinh nhật.
Bánh ngọt do Ailie và đầu bếp làm trong ba giờ đồng hồ, vị chocolate hoa quả, là vị Tô Phi thích nhất, điểm thêm vòng hoa hồng bằng kem bơ màu hồng và xanh lá cây, ở giữa cắm cây đàn violon bằng chocolate, xung quanh chocolate là các khối hoa quả đủ hình đủ dạng, hình tim, hình sao, hình tròn, hình vuông, hình thỏ, hình mèo, ... , cộng thêm dòng chữ “Happy Birthday” cùng khuôn mặt tươi cười nữa.
Chính giữa mỗi đóa hồng kem bơ cắm ngọn nến tỏa ánh sáng ấm áp.
“Chúc thiếu phu nhân sinh nhật vui vẻ!” Alan dừng xe ăn trước mặt Tô Phi, rồi cùng Ailie nhìn chăm chú Tô Phi, cười : “Thiếu phu nhân, phải phút giây cảm động, mau mau ước nguyện a.”
“Thiếu phu nhân, nguyện ước thể thành lời, chỉ thầm ở trong lòng mới linh nghiệm!” Ailie cũng cười .
Tô Phi chắp tay hình chữ thập, nhắm mắt, yên lặng ước nguyện trong lòng, môi cong cong, rất nhanh mở mắt, “Em ước xong rồi.” Tô Phi tiến lên vài bước, hít sâu hơi, phùng má thổi nến. Bởi diện tích bánh ngọt quá lớn, Tô Phi phải thổi ba lần mới tắt được toàn bộ nến.
Tô Phi nhận dao cắt từ tay Ailie, đứng khoa tay múa chân bên cạnh bánh ngọt, muốn tìm ra phương án thích hợp nhất. Ailie, Alan cuống cuồng lùi ra phía sau, lòng căng như dây đàn nhìn ánh dao dày đặc kia, khóe mắt ngừng run rẩy.
Rất nguy hiểm!
Ailie, Alan vô cùng hối hận để Tô Phi tự mình cắt bánh ngọt, ầy, cẩn thận cái, phải thọ tinh thành tội phạm à! Ailie, Alan oan lắm nha! Bánh ngọt còn chưa vào miệng, biến thành oan hồn dưới dao của Tô Phi.
Vì mạng vô tội của bản thân và người bên cạnh, Alan cảm thấy cần đứng ra gánh vác nhiệm vụ cắt bánh. Nhưng tay chân Alan còn chưa kịp động, mắt thấy thiếu gia im lặng cầm đôi tay khua khắng loạn xạ của thiếu phu nhân, cùng thiếu phu nhân cắt bánh thành chín phần. Hành động thực nhanh! Alan nhịn nổi, vụng trộm giơ ngón tay với bóng lưng của thiếu gia và thiếu phu nhân.
Ailie chống cằm mơ mộng, thiếu gia và thiếu phu nhân quá xứng đôi! Ailie nhìn thôi cũng muốn lập tức tìm bạn trai rồi ngày ngày trải qua thế giới hai người.
Ailie quyết định chuyến về thăm nhà lần này nghe lời mẹ già, tìm bạn trai. Ailie hai sáu hai bảy tuổi, chẳng có mấy cái thanh xuân nữa để phí hoài, đến thời điểm suy nghĩ đến chuyện cả đời. Ailie kiên quyết ế!
Alan nghĩ dài như Ailie. Alan cười gian như cáo nhìn chín phần bánh ngọt. Chín phần, “cửu” là con số tốt nha! Trường cửu, vĩnh viễn dài lâu! Nguyên lai, thiếu gia ngày đêm suy tính cái này nha, hắc hắc hắc hắc...
“Alan ăn bánh ngọt , đừng ngốc trệ ra đó.”
Ailie xiên miếng bánh ngọt đưa vào miệng, trong lúc Alan ngẩn người, Ailie giải quyết phần ba đĩa bánh tay, mà bánh ngọt xe đẩy chỉ còn bảy phần.
Alan thu lại nụ cười của cáo, nhanh chóng cầm lên phần bánh ngọt, tốc độ vượt hẳn Ailie. Hai người đạt được ăn ý mơ hồ, thầm so sánh ai ăn được nhiều hơn.
“Em muốn ăn đóa hồng màu đen.” Tô Phi nuốt miếng bánh ngọt do Jester đút, nhìn đĩa bánh ngọt tay Jester, bông hoa hồng đen vừa to vừa đẹp kia nhìn ngon lắm!
Jester dùng thìa lấy bông hoa màu đen đưa đến bên miệng Tô Phi, ánh mắt lưu luyến nhìn biểu cảm hạnh phúc của vợ , cuối cùng dừng lại ánh mắt cong như vành trăng non kia. Tô Tô nhất định biết ánh mắt Tô Tô mê người cỡ nào, ánh mắt trong như nước suối, làm say lòng Jester.
“Là vị chocolate!” Quả nhiên giống như Tô Phi đoán, đóa hồng đen này có vị chocolate.
Jester nghĩ, Tô Phi thích ăn hoa hồng bánh ngọt, thế là Jester khoét sạch hoa hồng bánh ngọt xuống, chỉ có hai đóa chuồn trót lọt vào bụng hai tên thi nốc.
Tô Phi ăn hoa hồng màu lục vị táo, hoa màu hồng vị dâu tây, hoa màu lam vị lam môi, hoa màu đỏ vị dưa hấu, hoa màu vàng vị chuối...
Bơ rất ngon, nhưng ăn nhiều rất ngấy, Tô Phi ăn xong đám hoa hồng liền ăn thêm nổi miếng bánh ngọt nào. Jester bất đắc dĩ đưa thìa về, như mọi ngày giải quyết nốt chỗ bánh thừa của Tô Phi.
“ Jester!”
Nghe thấy thanh đột nhiên giương cao của Tô Phi, Jester dừng tay, chợt thấy mặt lành lạnh. Ngập tràn trong mắt là nụ cười tươi rói và ngón trỏ dính bơ của Tô Phi, cần nữa, mặt chắc chắn dính bơ. Nhìn thấy tia sáng tối trong đáy mắt Jester, Tô Phi thầm nghĩ, ổn, đứng dậy muốn chạy. Tiếc là động tác chậm hơn người ta giây, Tô Phi bị Jester túm vào trong lòng.
“Em rất vui?” Jester híp mắt, ôm chặt ngừng động tác giãy dụa của Tô Phi, khuôn mặt dính bơ cọ xát khắp mặt Tô Phi, biến cả hai thành mèo mặt hoa. Chờ Tô Phi cười đủ, Jester mới ôm Tô Phi ngồi vào sofa, lấy khăn tay lau sạch bơ mặt hai người.
“Phách!”
Thế giới yên tĩnh ——
“Thiếu gia, tôi xin lỗi, tôi cố ý, tôi biết thiếu gia ở phía sau, xin thiếu gia tin tưởng.” Alan đáng thương giơ lên hai móng vuốt bọc bơ, sợ sệt nhìn Jester, sợ quá mất!
Đại chiến kem bơ là Ailie khởi xướng, bà ế này ăn lại Alan, thế là với đạn “bơ”, đồng chí Ailie quyết tâm công kích Alan!
Alan chịu ngồi , vì thế đại chiến kem bơ mở màn. Ailie quá đáng! Thiếu gia với thiếu phu nhân trêu chọc nhau nữa cũng thèm cho Alan, hại Alan lỡ lầm giây hận nghìn năm!
Ô ô ô! Alan hi vọng cái đống dính ống quần thiếu gia kia lập tức bốc hơi, để Alan lén la lén lút lau lau xóa xóa cũng được mà... Sao Alan lại khai chiến với nữ ma đầu kia cơ chứ? Biết vậy chẳng làm a a a! tại, ai, ai tới cứu Alan ! Thượng đế ơi, người ở nơi nào?
“ Alan dám trêu chọc chồng của em, đại diện cho ánh trăng Tô Phi tiêu diệt Alan!” Tô Phi ngồi đùi Jester, nghiêng người tùy tay bốc đống bơ ném chuẩn xác mặt tiền Alan, che khuất lúng túng, thuận tiện giấu nỗi xấu hổ khuôn mặt tuấn tú kia.
Ailie nhảy dựng lông mày, kinh ngạc nhìn đống kem trắng bóng mặt Alan, lại nhìn khoảng cách giữa thiếu phu nhân và Alan ước chừng phải bảy tám thước, xa như vậy mà thiếu phu nhân có thể ném chuẩn cần chỉnh như vậy quá khủng bố! Chắng lẽ chơi game nhập vai nhiều giúp nâng cao độ chính xác sao?
Ailie chưa quên đoạn thời gian du thuyền, thiếu phu nhân “nghiện” trò chơi nhập vai kia đến cỡ nào, thậm chí có ngày chơi đủ 24 tiếng, sau đó, thiếu gia nghiêm khắc khống chế thời gian chơi trò chơi của thiếu phu nhân, may mà thiếu phu nhân kịp thời hiểu ra hậu quả của việc nghiện game nên từ đó về sau rất ít khi động đến.
Ailie phục lăn lóc sức tự chủ của thiếu phu nhân, hồi Ailie bằng tuổi thiếu phu nhân bây giờ, suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào game, thể tự kiềm chế, ấy thế nhưng thiếu phu nhân từ bỏ game trong vòng chưa đầy tuần, tốc độ này khiến Ailie muốn đâm đầu xuống đất.
Áp suất thấp bỗng nhiên biến mất, Ailie, Alan cùng hạ bả vai, nhàng dùng sức hít khí tươi mát, khẽ khàng di chuyển ra ngoài cửa, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại trong căn phòng.
Câu hỏi tuần này: Tô Phi chuyển từ nghiện rubik sang nghiện game nhập vai nhưng tại sao Jester "xử lý" hệ thống game như với rubik mà quay sang khuyên răn Tô Phi?
1, rubik nho nên dễ xử lý, hệ thống game kia vừa đắt tiền vừa kềnh càng, quá khó để ném vào bụng cá.
2, bởi nghiện game chắc chắn gây hại nên dễ khuyên răn hơn, còn nghiện rubik có lý do để ngăn cản (chơi rubik rất tốt mà, bằng chứng là 12789 mua gần chục khối rubik về xoay xoay nhưng lần nào cũng phải tháo dỡ từng khối ra rồi ngồi mày mò lắp lại).
3, Jester nghĩ: cứ xử lý cái này cái kia cũng ích gì, quan trọng là bản thân Tô Phi phải nhận ra rằng những trò chơi đó thể bằng Jester được.
4, Ý kiến của bạn:....
FYI: trong tiếng , Jester có nghĩa là hề/người pha trò trong các gia đình quý tộc xưa. Mình có nên khóc hay đây? Mình thấy cái tên Jester cũng khá thông dụng trong ngôn tình mà, chẳng lẽ mấy tác giả có thù oán với nhân vật người nước ngoài sao mà đặt tên có vấn đề vậy???