[Trọng Sinh] DANH GIA VỌNG TỘC - TỐ TỐ TUYẾT

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Mai

      Linh Mai New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      Chờ đợi bạc đầu T_T

    2. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      quốc tế thiếu nhi rồi mà hok có quà gì hết
      :th_54::th_54::th_54:

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 101.1
      Edit: khanhhoa666
      Beta: Ishtar

      Vì Cẩm Sắt dậy trễ nên khi đến Tùng Hạc Viện mọi người đều đến lúc lâu và dùng trà chuyện phiếm cùng Liêu lão thái quân, Cẩm Sắt bước tới thỉnh an, Liêu lão thái quân thấy quầng thâm dưới mắt nàng liền nhíu mi, : “Sao sắc mặt con lại kém như vậy? Lại gần đây để ngoại tổ mẫu coi nào.”

      Cẩm Sắt cười bước tới đứng cạnh Liêu lão thái quân cho bà nắm tay nhìn kĩ, : “Đêm qua là con mải suy nghĩ về chuyện bức tranh, chỉ sợ làm hư hại thêm nên ngủ hơi muộn. Thân thể con trước giờ vẫn tốt lắm, ngoại tổ mẫu yên tâm.”

      Nàng xong, mặc dù Liêu lão thái quân chưa mở miệng nhưng mặt lộ vẻ đồng ý, mà Hải thị bên cạnh chen vào : “Bé nên chăm học thêu thùa còn tinh thông cầm kỳ thư họa cũng chỉ là dệt hoa gấm mà thôi, thể vì đó mà kiêu ngạo, tranh cường háo thắng. Nhiều sư phụ như vậy mà đều thể tu bổ được bức họa Ngô Mai Tử đó, đến chính bản thân ngươi còn đắn đo do dự làm sao có thể tu bổ được. Dĩ nhiên nếu sửa được danh tiếng lên cao nhưng nếu sửa được ắt chẳng phải khiến người chê cười hay sao, lại còn gánh vai tội danh phá hỏng tranh cổ. Nếu lại vì quá suy nghĩ mà tổn thương tới thân thể làm mẫu thân lo lắng cho ngươi, đó chính là đại bất hiếu. Đại cữu mẫu chuyện có chút khó nghe, nhưng đều là vì suy nghĩ cho ngươi, về sau làm việc gì cũng phải biết lượng sức mình, đều phải lấy bản thân làm trọng mới được.”

      Cẩm Sắt nghe vậy nhếch khóe môi, cười liếc nhìn Hải thị, ánh mắt nàng trong vắt sáng tỏ bắn ra thứ ánh sáng như ánh trăng phản chiếu mặt nước lóa mắt khiến lòng người giật nảy.

      Nàng ôn nhu : “Tạ đại cữu mẫu quan tâm và dạy bảo.” xong ánh mắt mang theo ủy khuất cúi đầu.

      Hôm qua, Nhị phu nhân phụng mệnh dẫn Cẩm Sắt và Liêu Thư Mẫn ra phủ, nhưng lại xảy ra chuyện Cẩm Sắt bị thương, khiến trong lòng bà áy náy thôi, biết khi về phải ăn thế nào với lão thái quân, nhưng Cẩm Sắt lại làm nũng khuyên bảo bà nên chuyện đó cho Liêu lão thái quân nghe.

      Nhị phu nhân tất nhiên hiểu Cẩm Sắt muốn Liêu lão thái quân lo lắng, và cũng vì muốn Liêu lão thái quân trách cứ bà, cho nên bà liền nghĩ tới từ Cẩm Sắt nhu thuận hiểu ý, đối với Cẩm Sắt càng thêm thương tiếc. Giờ phút này thấy Hải thị làm khó dễ, tránh được thay Cẩm Sắt hai câu.

      “Đại tẩu biết đó thôi, ngay cả Tiêu tam công tử cũng bức họa kia phải Vi Vi ai có thể sửa được, cháu nó may mắn được Thích Duyên đại sư chỉ điểm. Mà là người thích tranh vừa thấy cổ họa liền ùn ùn kéo tới, ngày xưa đại bá chẳng phải cũng vậy sao? Năm đó Vi Vi theo đại bá học họa nên cũng học theo tính tình đó, muội nghĩ cháu nó phải muốn khoe tài mà thực muốn sửa tốt bức họa kia mà thôi.”

      Nhị phu nhân xong, Liêu Thư Tình thấy khí có vẻ đúng, vội vàng lôi kéo Cẩm Sắt hỏi , ép hỏi nàng chuyện Thích Duyên đại sư thu đệ tử là như thế nào? Các nàng sao lại hoàn toàn biết gì cả.

      Cẩm Sắt nghe vậy liền cười : “Làm gì có chuyện bái sư chứ. Năm đó tổ phụ và Thích Duyên đại sư là bạn tốt lâu năm, tổ phụ mỗi lúc nhàn hạ đều đến Pháp Nguyên Tự cùng chủ trì đại sư phẩm trà đánh cờ, muội cũng thường theo. Chẳng qua là lần trùng hợp thấy được đại sư tu bổ bức họa mà thôi, lúc đó coi lướt qua lại tính tình trẻ con, vì thích quá nên cứ theo đòi đại sư dạy cho. Đại sư thấy muội cũng có chút ngộ tính nên sau lần đó liền thường chỉ điểm muội đôi chút. Ban đầu khi ở kinh thành, tính tình muội nghịch ngợm cũng chỉ sửa có hai bức họa ở nhà mình mà thôi, đến khi tới Giang Châu, mỗi ngày đều bị vây ở trong phủ, giao thiệp nhiều, cũng thân cận với nhóm chị em, hầu hết thời gian đều dùng cho chuyện học tập tu bổ tranh cho nên hôm qua dù có lo lắng nhưng vẫn kiên trì muốn thử tu bổ bức họa đó.”

      Lời Hải thị chủ yếu muốn cho mọi người thấy được Cẩm Sắt quá mức lông bông, lỗ mãng, biết an phận, biết tự lượng sức mình chỉ muốn khoe khoang tài năng. Mà lời Cẩm Sắt cũng giải thích hai điểm, nếu nàng là khoe khoang tài năng, năm đó được Thích Dyên đại sư chỉ điểm khoe khoang với mọi người rồi, còn trong thời gian ở Diêu gia cũng hề thân cận với ai, cho nên hầu hết thời gian đều dùng trong việc học tập tu bổ tranh, lại kích phát tình thương của mọi người, lại cho mọi người biết nàng phải biết tự lượng sức mình, là có bản lĩnh tu sửa lại bức họa kia.

      Kỳ tất cả mọi người đều có hoài nghi giống Hải Thị, dù sao tuổi Cẩm Sắt cũng còn quá , mà việc kia lại cầu phải có kĩ thuật và kinh nghiệm lâu năm, mấy vị đại sư tu bổ tranh đều phải bó to tuổi mới có được tay nghề bản lĩnh cao, muốn mọi người tin tưởng tiểu nha đầu như Cẩm Sắt lừa đảo có thể tu bổ bức họa mà ngay cả đến đại sư tu bổ tranh giỏi nhất cũng thể tu bổ được, mọi người tin tưởng là việc khó tránh khỏi.

      Nhưng tất cả mọi người đều biết, khi đó Cẩm Sắt chưa tới năm tuổi được học qua, kiếp trước nàng sống tới mười tám năm, từ khi đến Giang Châu, những người biết nàng ở Hầu phủ đều biết đại bộ phận thời gian nàng quả đều dùng ở việc này, cho nên đối với việc tu bổ tranh nàng cũng có kĩ năng mười ba năm, lại thêm việc được Thích Duyên đại sư chỉ điểm cộng với việc nàng vốn khéo tay nên có được bản lĩnh như vậy cũng phải là chuyện lạ gì.

      “Ôi chao, có kĩ thuật đó cũng chỉ phí công, vừa hại thân lại thể dựa vào đó để ăn cơm sống sót, cái đó cũng chỉ là niềm vui thích về sau cũng đừng trầm mê vào nó như thế nữa, nên bỏ nhiều thời gian cùng các tỷ muội chơi đùa học đàn mới tốt, đến khi cập kê còn được ở chung với các tỷ muội nữa đâu.” Nhị phu nhân nghe vậy hít tiếng, thương tiếc cười .

      Cẩm Sắt nghe vậy liền vâng dạ đáp lời, sắc mặt Hải thị cũng có chút xấu hổ, lại bị lão thái quân trừng mắt nhìn liếc qua cái, bất chợt nhớ tới những lời Cẩm Sắt ngày trước, trong lòng càng cảm thấy được tự nhiên, như bị bàn tay vô hình bóp chặt lại, khó phân biệt tư vị.

      Bà thấy Ngạn Nhi nhìn mình khẩn trương tới mức được tiếng nào hình như bị dọa sợ tới ngây người rồi, lại nhìn Cẩm Sắc cùng Liêu Thư Mẫn cười vui vẻ bên kia, rồi lại nhìn cảnh vài vị tiểu thư cùng nhau vui đùa với Duệ Nhi trong lòng Tam phu nhân, trong lòng bà càng thêm phiền muộn biết nên thế nào cho phải.

      Qua lúc lâu sau bà mới có thể tìm được cơ hội chuyện với Liêu lão thái quân: “Vi Vi cùng Mậu Ca Nhi vào phủ cũng được mấy ngày nay. Nhưng mấy ngày trước khi bọn vào phủ Tú Xuân lâu đưa y phục năm mới tới cho các vị tiểu thư và thiếu gia. Mà tết cũng sắp tới rồi, con vội vàng mua sắm đồ tết nên quên mất việc này, hay là ngày mai con cho mời mấy tú nương của Tú Xuân lâu tới đo kích thước Vi Vi cùng Mậu Ca Nhi để tranh thủ trước ngày mừng năm mới có thể làm xong y phục đem tới cho bọn .”

      Liêu lão thái quân nghe vậy ngạc nhiên nhìn Hải thị, Hải thị có thể xem chuyện làm y phục ngày tết nhưng Liêu lão thái quân sao có thể cũng quên được? Bà tự bị lấy bạc của mình trong hai ngày kêu nha hoàn đưa Cẩm Sắt và Văn Thanh đến Tú Xuân lâu đặt mua đồ mới rồi. Nay nghe Hải thị chủ động nhắc chuyện, Liêu lão thái quân sao có thể ngạc nhiên cho được, vội cười với Hải thị: “Con quản lý việc bếp núc nhiều năm, lại vô cùng cẩn thận, xử lý mọi chuyện đều chu toàn, con làm việc mẫu thân vô cùng yên tâm. Nhưng ngày tết việc lặt vặt nhiều con còn phải chăm sóc cho Ngạn Nhi, cũng đừng làm mình quá vất vả.”

      Hải thị được Liêu lão thái quân khen cười gật đầu, Cẩm Sắt cũng lại gần Hải thị kéo tay bà làm nũng : “Cám ơn đại cữu mẫu, đại cữu mẫu quả nhiên vẫn là người hiểu con cùng Mậu Ca Nhi nhất.”

      Hải thị bị Cẩm Sắt lôi kéo, giãy ra tiện, cả người cứng đờ, Cẩm Sắt bướng bỉnh lấy tay chọc chọc bên hông Hải thị, Hải thị lại sợ ngứa nhất nên bất chợt nổi thân da gà trừng mắt liếc Cẩm Sắt cái, liền thấy nàng mang ý cười trong suốt nhìn bà, hai mắt sáng như sao, hàm chứa ba phần sung sướng bảy phần ngưỡng mộ.

      Tim Hải thị nhảy nhót, mặt lại càng tỏ ra được tự nhiên lập tức dời ánh mắt, lại nghe Liêu Thư Mẫn cũng tiến lại : “Ôi chao, quả thực từ khi Vi Vi đến đây, chúng ta đều bị thất sủng, ngay cả đại bá mẫu cũng chỉ nhớ tới muội ấy cùng Mậu Ca Nhi thôi.”

      Lời nàng vừa ra dẫn đến trận tiếng hoan hô vui vẻ trong phòng, mà mặt Ngạn Nhi càng thêm mờ mịt chẳng còn chút khẩn trương nào nữa, nắm tay lúc này cũng được buông lỏng, sau lúc lâu thấy mọi người cười vui vẻ, hai má nho của nó cũng lên chút ý cười, Hải thị nhìn con bất giác thở dài.

      Từ Tùng Hạc Viện trở lại Tịch Hoa Viện Cẩm Sắc vội bắt đầu vào việc chữa trị tranh chữ, mà việc này vừa làm là cả ngày. Vì đêm qua chưa được nghỉ ngơi tốt nên sau khi dùng xong bữa tối nàng liền nghỉ, vừa nhắm mắt ngủ say rồi.

      Vừa mới cảm giác được chút hương vị ngọt ngào mộng mị bỗng nàng lại bị ánh sáng chói mắt chiếu tới phải tỉnh dậy, mới đầu nàng chỉ cho là trời sáng rồi nhưng lại thấy đầu óc vẫn còn choáng váng cộng với người lại vô cùng mệt mỏi chẳng có nửa điểm thần thanh khí sảng. Nàng mở to mắt phát nào có phải là ánh sáng ban ngày mà là thứ ánh sáng vàng lung linh dịu của ngọn đèn nhảy nhót trong gió, nàng ngạc nhiên híp mắt quan sát, cách giường xa là giá đèn hoa sen bằng vàng khắc hoa có ba tầng để hàng trăm ngọn đèn.

      Ngọn đèn chiếu khắp phòng sáng như ban ngày, mà khuê phòng của nàng cũng có giá đèn xa hoa bực này, Cẩm Sắt kinh hãi nhìn ngây người. Đây nào phải khuê phòng của nàng, căn phòng lớn gấp ba lần so với phòng của nàng, đất được trải thảm tơ tằm thêu hoa văn như ý, mà giá làm bằng gỗ tử đàn sát tường có đặt lư hương bằng vàng xa hoa còn lượn lờ tản ra khói trầm hương. bức tường vằn mây có treo thanh loan đao lớn bằng vàng hiển nhiên chứng tỏ đây là phòng của nam tử.

      Sát tường lần lượt từ giường là tủ khắc hoa bằng gỗ đàn, tiếp đến là mười hai phiến bình phong bằng ngà voi khắc tranh thủy mặc chặn lại cảnh trí bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được bên cửa sổ có đặt giường khắc Quỳ Long hộ ải.

      *Quỳ long: loài côn trùng có hình dạng giống con rồng trong truyền thuyết xưa


      Cẩm Sắt ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, đầu óc như ngừng hoạt động hoàn toàn làm nàng chuyện gì xảy ra, so với tức giận khi vừa mới mở mắt giờ càng thêm kinh ngạc cùng mờ mịt. Đúng vào lúc này, tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh nàng phát ra, mà tiếng cười kia phát ra mang theo chút khí nóng chút khách khí chui vào trong tai của nàng, đó là tiếng cười của nam nhân!

      Cùng lúc đó, nàng cảm thấy bàn tay đặt bên người cũng bị bàn tay to dày rộng ấm áp nắm chặt, Cẩm Sắt ngẩn ngơ, chuyện đột nhiên xảy ra nàng sao có thể hoảng sợ cho được, lập tức nàng liền thét chói tai ngồi bật dậy, hai mắt trừng to như nai con chấn kinh quay đầu nhìn vào chỗ nguy nhiểm, lọt vào tầm mắt của nàng là khuôn mặt tuấn mỹ vô song của nam tử.

      Nam tử mặc bộ trường bào nguyệt nha màu trắng, tóc đen được búi cao bằng trâm đá mắt mèo màu lam, vạt áo được thêu hoa văn hình mây hết sức tinh xảo bằng chỉ bạc, đồng dạng thắt lưng cũng được thêu hoa văn giống hệt, bên ngoài cẩm bào là chiếc áo khoác bằng lông chồn bạc mềm mại. lúc này nghiêng người nằm bên giường lớn, tay chống đầu, tay cầm lấy tay nàng nhàng xoa mu bàn tay, thấy nàng hoảng sợ trừng lớn mắt nhìn thế nhưng cũng chẳng hề có nửa điểm áy náy mà vẫn thản nhiên nhìn nàng nhoẻn miệng cười. Kẻ có da mặt dày tới bực này trừ bỏ Hoàn Nhan Tông Trạch làm gì còn ai có công lực thâm hậu tới vậy?!


      p/s. Vì khanhhoa bận tới nay vẫn chưa rảnh nên ta post thay nàng ấy. Và sắp tới chắc có lẽ là làm thay luôn :'(
      Nên dù tiến độ hơi chậm nhưng mong các nàng đừng ném đá ta nhé.
      tart_trung, thuyt, Dominic Toretto14 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      101.2

      Cẩm Sắt nhìn nụ cười miệng Hoàn Nhan Tông Trạch, chỉ cảm thấy khí dồn nén trước ngực thể thoát ra được, tiếng thét chói tai theo bản năng cứ thế mà nghẹn lại trong họng khiến cho khuôn mặt nhắn vốn trắng như hoa lê nay đỏ bừng lên. Nàng vội cúi đầu thấy người nàng lúc này vẫn mặc bộ áo trong lúc ngủ, tóc dài rối tung mà người nàng là áo choàng báo tuyết trải ra nửa giường, lại nhìn Hoàn Nhan Tông Trạch vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, trong nháy mắt Cẩm Sắt liền hiểu được ràng.

      Thằng nhóc này ràng là thừa dịp đêm tối bắt cóc nàng từ trong khuê phòng đây mà! thế mà lại dám làm như vậy!

      Cho dù Cẩm Sắc là người dù chuyện gì xảy ra vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lúc ngủ say bị người ta đánh thuốc mê bắt cóc khỏi khuê phòng đưa tới nơi xa lạ mà còn cùng nam tử nằm chung chiếc giường, lúc này nàng cũng thể nào bình tĩnh được nữa. Nàng giận dữ nhìn Hoàn Nhan Tông Trạch nhưng lại trưng ra ánh mắt vô tội nhìn mình, Cẩm Sắt căm tức nâng tay cắn mạnh vào cổ tay mà Hoàn Nhan Tông Trạch nắm mu bàn tay của nàng.

      Hoàn Nhan Tông Trạch ngờ tới Cẩm Sắt có hành động này, bị nàng cắn mạnh, lúc đầu thấy đau còn giãy ra chút, nhưng sau lại mỉm cười mặc kệ cho nàng cắn. Mà Cẩm Sắt cảm thấy vị mặn của máu lúc này mới hồi phục lại tinh thần, thấy Hoàn Nhan Tông Trạch vẫn để nguyên tránh còn lấy tay vuốt lưng nàng giống như nàng là cắn vào khúc gỗ nên chẳng còn chút hứng thú nào.

      Nàng buông miệng, phẫn nộ trừng Hoàn Nhan Tông Trạch, liền thấy hắt bật người ngồi dậy, tiếp theo lại dùng tay kia che ở giữa hai chân, vẻ mặt lấy lòng cùng e ngại nhìn nàng, : “Ta chỉ là bôi thuốc cho nàng thôi, hề giống tên súc sinh họ Hoàng kia đâu, tay này Vi Vi muốn cắn liền cắn , dưới chân cần phải lưu tình mới được đó......”

      Cẩm Sắt nghe vậy liền biết Hoàn Nhan Tông Trạch là chuyện ngày ấy nàng cắn Hoàng Lập Tiêu ngụm, lại bồi thêm cú đá khiến tên Hoàng Lập Tiêu kia đoạn tử tuyệt tôn. Thấy Hoàn Nhan Tông Trạch che giữa hai chân, đôi mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, lại nhớ tới lúc này hai người chiếc giường, Cẩm Sắt vừa xấu hổ lại tức giận, đôi mắt như muốn phun lửa, trầm giọng : “Buông tay!”

      Hoàn Nhan Tông Trạch rất nhanh liên nghe lời buông tay vẫn nắm tay nàng mà lúc nãy nàng có cắn cũng chịu buông. Ai ngờ vừa buông ra, Cẩm Sắt liền cầm gối đập liên tục vào đầu .

      “Ôi chao, Vi Vi tha mạng.” Hoàn Nhan Tông Trạch là loại người nào chứ, thấy gối sứ bay tới, kinh hãi kêu tiếng hơi ngửa người ra sau liền né được gối sứ Cẩm Sắt ném tới, thấy Cẩm Sắt vẫn nổi giận đùng đùng đuổi theo liền lăn vội cái tới cuối giường.

      Cẩm Sắt thấy trốn, trong lòng càng tức, giận : “Ngươi làm gì ma ma cùng nha hoàn trong việc của ta?”

      Hoàn Nhan Tông Trạch thần biết quỷ hay trộm nàng ra phủ, Liễu ma ma cùng mấy nha hoàn kia còn biết bị làm gì nữa, Cẩm Sắt trong lòng tức giận, hạ tay chút lưu tình, ném đến đầu Hoàn Nhan Tông Trạch liền lấy được cái gì ném cái đó.

      Hoàn Nhan Tông Trạch lại đem việc Cẩm Sắt tức giận mà phát tiết trở thành liếc mắt đưa tình, để Cẩm Sắt đánh vài cái, lại né lát, lúc này mới nâng tay vỗ vào tay cầm gối sứ của Cẩm Sắt.

      vỗ kia của ràng hề dùng lực, lại biết vì sao khiến tay nàng tê dại làm gối sứ trong tay nàng rơi ra, Hoàn Nhan Tông Trạch nâng tiếp được gối sứ kia. Thấy khuôn mặt thanh lệ của Cẩm Sắt đỏ bừng, hai gò má hồng hồng, xinh đẹp vô song, tim đập kịch liệt, trừng mắt nhìn.

      “Vi Vi làm gì tức giận tới vậy, ta chỉ muốn nàng tới làm khách thôi mà, cái tên Tiêu Bá Ước kia mời nàng liền đồng ý, còn tới Thủy Mặc Viện của , sao ta mời nàng, nàng liền tức giận như vậy.”

      Hoàn Nhan Tông Trạch xong những lời lấy lòng, trong giọng lại dường như mang chút vị chua, Cẩm Sắt nghe thấy lời hề phân biệt phải trái của càng thêm tức giận. Lúc này nàng thoáng bình tĩnh lại, khi biết được cùng Hoàn Nhan Tông Trạch náo loạn chỉ khiến càng thêm đắc ý mà thôi. Cho nên trong nháy mắt nàng lại giận tái mặt, đôi mắt hừng hực như lửa nhanh chóng biến thành lạnh như băng liếc nhìn Hoàn Nhan Tông Trạch cái rồi đột nhiên xoay muốn nhảy xuống giường.

      Ai ngờ động tác lúc này của nàng quá kịch liệt động đến thắt lưng, vòng eo giống như bị người rút gân vậy, cơn đau thấu tim lập tức kéo từ lòng bàn chân lên tới tận eo, làm nàng đau gục ở giường, hai mắt liền lập tức đầy sương mù.

      Nàng đau tới mức môi run lên, phần eo lại bị bàn tay nắm chặt, người nàng lúc này chỉ mặc chiếc áo lót tơ tằm, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay kia liền xuyên thấu qua tơ tằm mỏng manh truyền tới da thịt nàng, khiến từng lỗ chân lông đều mở ra, cũng biết vì kinh hách hay vì đau mà mồ hôi trán chảy ròng ròng.

      Người nàng cứng đờ, tiếp theo nàng liền muốn giãy dụa, trước mắt tối đen Hoàn Nhan Tông Trạch xếp bằng ngồi bên người nàng, cúi thấp đầu xuống giữ chặt nàng, : “Đừng động!”

      Đôi mắt Cẩm Sắt co rút đề phòng theo dõi , chỉ cảm thấy trong đôi mắt màu lam của Hoàn Nhan Tông Trạch sâu thẳm, giống như có thứ gì đó len lỏi như hút hết lòng người, lại thấy sắc mặt nghiêm trang hề mang chút vui đùa, nàng cả kinh cắn môi, ràng muốn tránh nhưng cơ thể như bị niệm ma chú định thân thể dãy giụa.

      Khóe môi Hoàn Nhan Tông Trạch hơi nhếch lên, tay đặt vòng eo của nàng nhàng xoa bóp, mới đầu Cẩm Sắt đau tới hai hàng lông mày nhăn lại, tiếp theo hình như thấy bớt đau chút. Theo tay xoa nắn cơn đau co rút nơi vòng eo từ từ giảm bớt, chậm rãi dâng lên chút cảm giác thư sướng.

      Từ ngày hôm trước thắt lưng nàng vẫn đau nhức, hai ngày nay Vương ma ma vẫn dùng thuốc mỡ giúp nàng xoa bóp mát xa. Nhưng mỗi khi xoa bóp nàng đều bị ép buộc ra đầu mồ hôi, cũng thấy có tiến triển gì, ngược lại phải đau đớn hồi, mà nay Hoàn Nhan Tông Trạch ràng cũng chỉ khẽ đẩy vài cái nàng thấy thoải mái nhiều, Cẩm Sắt ngạc nhiên vô cùng, cả người vốn cương cứng liền thả lỏng.

      Cùng lúc này, đỉnh đầu truyền đến giọng của Hoàn Nhan Tông Trạch “Ma ma cùng nha hoàn trong sân của nàng có việc gì đâu, bọn họ chỉ ngủ sâu thêm chút thôi. Hôm nay là sinh nhật của ta, nàng ở lại trò chuyện với ta, chờ chút nữa hừng đông ta liền đưa nàng trở về, được ?”
      tart_trung, thuyt, AnAn14 others thích bài này.

    5. hanna9x

      hanna9x Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      34
      Mừng quá có truyện đọc rồi, chào mừng bạn quay trở lại

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :