Chắc a trạch ca chứ ai, gài nhiều tai mắt bên cạnh tỷ ấy thế mà , hem biết khi nào quay lại rước chị!!!
Nam chính đúng là Trạch ca mặt dày, nhưng bạn theo Tiêu ca đảng cơ chung bạn thương nhất Tiêu ca, tiếc nhất Dương ca, còn Trạch ca có chị rồi nên ko thương nữa
Trinhsnow : nàng cmt đúng ý của ta qá nào cũg tốt, bỏ a nào cũg khôg nỡ hếtttt, cơ mà HNTT gian xảo qá Tiêu ca và Dương ca cố lên ahhh~
Chương 97.1 Editor:Khanhhoa666 Lần này Cẩm Sắt và Văn Thanh vào kinh chỉ đem Thốn Thảo vào kinh thành, để Xuân Huy lưu lại Giang Châu. Cẩm Sắt chỉ giao cho việc, đó là canh giữ Bạch Câu Nhi trong ngục. Ngày đó Bạch Câu Nhi bắn trộm tên vào ngựa của tỷ đệ Cẩm Sắt, việc này cuối cùng kết quả tra được lại là do thương gia hương liệu là Trần gia trả thù mà qua loa chấm dứt, tuy rằng người của Ngô thị dùng hình tới chết, nhưng Cẩm Sắt cũng thể cam tâm như vậy được. Nếu là thể bắt được kẻ độc ác đứng sau màn sai sử, nàng vẫn chưa thể an tâm được, chỉ sợ kịp phòng bị lại bị kẻ kia đâm đao sau lưng. Bạch Câu Nhi kia phải là gia nô của Diêu gia, phạm vào chuyện này tất nhiên là phải chuyển giao cho quan phủ, sau lại bị đưa vào nhà tù Giang Châu, Cẩm Sắt sớm cũng đoán được kẻ độc ác sau màn đó chắc chắn lưu lại tánh mạng của Bạch Câu Nhi, cho nên sớm liền cho người nhìn chằm chằm nhà tù, thế nhưng kẻ đứng sau màn đó lại cẩn thận mười phần, thời gian lâu như vậy mà chút động tĩnh đều có. Cẩm Sắt vào kinh để lại Xuân Huy ở Giang Châu tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Câu Nhi, mà nay Xuân Huy cũng lên kinh thành nhanh như vậy, chứng tỏ người sau màn này quả thực thả lỏng cảnh giác như nàng nghĩ mà động thủ Bạch Câu Nhi! Người nọ giấu đầu hở đuôi, Cẩm Sắt lường trước chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, tất nhiên có thể bắt được kẻ độc ác đứng sau Ngô thị. Lúc này, nàng nghe thấy lời Văn Thanh , ánh mắt liền sáng ngời, khoác lên áo choàng da sóc, ôm lò sưởi tay cùng tới nơi ở của Văn Thanh. Xuân Huy sớm đứng hầu, thấy Cẩm Sắt tiến vào vội hành lễ, chờ Cẩm Sắt và Văn Thanh ngồi xuống tự giác bẩn báo tình, : “Tiểu thư và thiếu gia mới chỉ rời có ba ngày, có người mua chuộc cai ngục đưa cơm canh có bỏ thuốc cho Bạch Câu Nhi. Thuộc hạ theo sai bảo của tiểu thư hề kinh động , chỉ theo dõi mọi hành động của , thuộc hạ tra ra người nọ ở trong ngõ Hổ Tam Vĩ tại phía tây thành Giang Châu, gọi là Đặng Tam Song, ngày thường kiếm cơm nhờ bốc vác ở bến tàu, cũng có chút võ công, người ta vẫn gọi là Đặng lão hổ, cũng chưa phát và Diêu gia có bất cứ quan hệ gì, nhưng tiểu thư và thiếu gia xin yên tâm, thuộc hạ nhanh chóng cho người theo dõi .” Cẩm Sắt nghe xong hơi nhướng mày, vốn tưởng rằng chỉ cần bên Bạch Câu Nhi có chút động tĩnh gì liền có thể nhanh chóng tra ra manh mối, nhưng nghĩ người nọ lại cẩn thận đến vậy. Nhưng nếu gã Đặng Tam Song kia quả là làm việc cho người nào đó trong Diêu gia, vậy sớm muộn gì bọn chúng phải liên lạc với nhau, chỉ cần theo dõi chặt chẽ là có thể tìm ra dấu vết. “Vất vả cho ngươi, Bạch Câu Nhi kia an trí thỏa đáng chưa? biết từng gặp qua Đặng Tam Song?” Nghe Cẩm Sắt hỏi Bạch Câu Nhi, Xuân Huy nở nụ cười chút, thế này mới : “Những điều tiểu thư đoán trước đều đúng cả, gã Đặng Tam Song này đúng là kẻ bắt thê nhi của Bạch Câu Nhi, cũng là kẻ ngay trong đêm đó uy hiếp Bạch Câu Nhi. Đặng Tam Song chỉ nghĩ đến Bạch Câu Nhi bị độc chết, nhìn thi thể Bạch Câu Nhi bị ném tới bãi tha ma mới yên tâm rời . Nhưng lại nghĩ rằng tiểu thư sớm đoán được bọn chúng giết người diệt khẩu nên cho thuộc hạ an bào trước. Thuộc hạ mang Bạch Câu Nhi giả chết về, để từ nơi bí mật gần đó nhìn dung mạo Đặng Tam Song, Bạch Câu Nhi nhận diện đúng là kẻ đó. Thuộc hạ vào kinh, an trí Bạch Câu Nhi ở nơi thỏa đáng.” Cẩm Sắt lúc này mới có chút ý cười, sai bảo Bạch Dịch mang tới giấy bút, cho Xuân Huy tinh tế vẽ lại dung mạo Đặng Tam Song, Cẩm Sắt theo lời Xuân Huy vẽ lại, sau chút thời gian giấy ra gã nam tử trung niên râu tóc xồm xoàm, Cẩm Sắt cho Xuân Huy nhìn, Xuân Huy chỉ vào người giấy : “Ánh mắt này...... Khóe mắt sâu thêm chút, mũi to thêm chút, vết bớt này xích xuống chút nữa.” Cẩm Sắt theo ý Xuân Huy vẽ lại rồi để Xuân Huy đến xem, lúc này hai mắt Xuân Huy liền sáng lên, lộ ra khâm phục, : “Người trong tranh so với Đặng Tam Song ít nhất chín phần giống nhau, tiểu thư chưa từng gặp Đặng Tam Song, lại chỉ dựa mấy câu của thuộc hạ lại có thể vẽ được dung mạo kẻ đó, quá thần kì làm thuộc hạ vô cùng thán phục.” Cẩm Sắt nghe vậy cười, cũng nhiều lời, tinh tế xem kĩ người trong tranh, nàng có thể khẳng định gã Đặng Tam Song này tuyệt phải là người nhà họ Diêu, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua. Nàng đưa bức họa đưa cho Văn Thanh, Văn Thanh xem qua cũng lắc đầu. Thấy vậy việc này tạm thời cũng chỉ có thể gác lại, Cẩm Sắt cũng khen ngợi Xuân Huy vài câu, cho lui xuống. Sau nàng lại cùng Văn Thanh hàn huyên chút chuyện mới rời . Hai ngày sau liền đến ngày mồng tám tháng chạp, Cẩm Sắt nhân trời còn tối chuẩn bị cháo mồng 8 tháng chạp, đến canh ba mới trở về phòng ngủ, cho nên lúc tỉnh lại trời sáng chưng, nàng mở mắt ra chỉ cảm thấy ánh sáng bên ngoài chói lọi, trong phòng có vẻ sáng hơn mọi ngày rất nhiều, nàng nghĩ khẳng định trời lại có tuyết rơi. Quả thực, nàng còn chưa đứng dậy, Bạch Hạc ngồi gian ngoài thêu hà bao nghe trong phòng có động tĩnh liền vén màn lên cười . “Tiểu thư, hôm nay lúc tờ mờ sáng rơi trận tuyết lớn cả canh giờ, tuyết đọng chắc phải dày hơn ngón tay của nô tỳ đấy, Phượng Kinh chưa từng gặp trận tuyết nào lớn như vậy đâu.” Cẩm Sắt nghe vậy hai tròng mắt sáng ngời, lăn cái ngồi dậy, kích động muốn ra ngoài xem tuyết, Bạch Hạc cũng ngăn cản vừa vội vàng phủ thêm xiêm y cho nàng vừa cười trả lời: “Sáng sớm hôm nay, mấy nương tử quản của Liêu phủ phụng mệnh lão thái quân đưa tới cháo Thất nảo ngũ vị cho tiểu thư, mặt khác Trấn quốc công phủ, Giang Ninh Hầu phủ, lại bộ thị lang phủ và Tiêu phủ cũng đều cho người đưa tới cháo Thất bảo ngũ vị, Vương ma ma an bài đáp lễ thỏa đáng rồi.” Đại Cẩm vào mỗi sáng ngày mồng tám tháng chạp hàng năm từ hoàng cung, quan phủ, chùa chiền xuống đến lê dân bá tánh, đều ăn cháo Thất bảo ngũ vị. Ở cung đình, Hoàng đế và Hoàng hậu ban thưởng cháo Thất bảo ngũ vị cho văn võ đại thần, người hầu cung nữ, cũng cho người tặng gạo tới chùa chiền cùng tăng lữ cùng ăn. Mà ngày này, mọi người trong gia đình đại viện đều tụ lại cùng nhau ăn cháo Thất bảo ngũ vị. Các phủ đệ cũng nhân mồng 8 tháng chạp tặng cháo để tăng thêm thân thiết, đêm qua Cẩm Sắt thức đêm trong phòng bếp chỉ huy nhóm nữ đầu bếp hầm cháo Thất bảo ngũ vị, còn tự mình động thủ giúp đỡ cũng là vì hôm nay tặng cháo. Giờ nghe được ngoại tổ mẫu cho người đưa tới cháo Cẩm Sắt tất nhiên cũng ngoại, nhưng lại nghĩ tới Tiêu phủ cũng tặng cháo. Nàng tinh tế hỏi kĩ mới biết là nha hoàn bên người Giang An Huyền Chủ đưa tới, lại hỏi Vương ma ma chuyện đáp lễ song mới chạy đến hành lang xem tuyết. Nàng mới chỉ ngủ giấc mà cảnh tượng bên ngoài hoàn toàn thay đổi, mọi nơi đều bị tuyết trắng bao phủ, mênh mông mảng trắng xóa. Những cành Tùng ở góc viện bị tuyết bao trùm càng tăng thêm vẻ cứng cỏi kiên cường. Cẩm Sắt mỉm cười đứng nhìn lúc lâu mới cho Vương ma ma gọi Văn Thanh. Ai ngờ Vương ma ma vừa đáp lời, Văn Thanh từ bên ngoài bước vào, hôm nay mặc áo bào màu đỏ sậm, giày đen thêu mây, bên hông đeo túi hương ngũ thêu chỉ bạc và dây ngọc bội, tóc búi gọn gàng, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn bạc. Dưới nền tuyết trắng làm ánh lên khuôn mặt , càng phát ra vẻ thanh tú, khuôn mặt như họa, dáng vẻ khỏe khoắn sinh động bước tới, cười tươi : “Hôm nay Tỷ tỷ dậy muộn quá làm đệ đói quá chừng.” Cẩm Sắt thấy đệ đệ lộ ra vài phần ngọc thụ lâm phong, phong lưu tuấn tú, nhưng vừa mở miệng lại giống trước y như đứa , liền bật cười, vội cho Bạch Chỉ bưng thức ăn còn nàng giúp Văn Thanh phủi tuyết đọng vai và tóc. Hai người cùng vào phòng khách, bàn giữa phòng đầy các loại cháo Thất bảo ngũ vị đựng trong chén men sứ xanh tỏa ra hương vị ngọt ngào. Trong cháo Thất Bảo ngũ vị có cho thêm táo đỏ, hạt sen, hạch đào, hạt dẻ, hạnh nhân, hạt thông, long nhãn, quả phỉ, lạc, đậu đỏ, củ ấu, ngân hạnh tinh tế hầm chung, chung có tầm khoảng ba bốn chục loại hạt, cho nhiều ít khác nhau khiến hương vị cháo cũng giống nhau, lại các phủ đệ hầm cháo Thất Bảo ngũ vị sử dụng các loại hạt cũng giống nhau cho nên hương vị cũng khác nhau nhiều. Bạch Chỉ cho các loại cháo do từng phủ mang tới vào các chén cho Văn Thanh và Cẩm Sắt, Cẩm Sắt chỉ cần nhìn chút liền biết được cháo do Liêu gia đưa cháo, thấy Văn Thanh cùng nàng thế mà lại hẹn cùng đưa tay lấy chén cháo có màu nước trà đỏ, lúc này hai người liền nhìn nhau cười. Ngoại tổ mẫu thường cháo Thất Bảo ngũ vị phải được ăn sao cho vui vẻ, cho nên hàng năm Liêu phủ làm cháo Thất Bảo ngũ vị thường cho nhiều táo đỏ, cẩu kỷ, lạc, đậu đỏ toàn là những hạt màu đỏ cho nên khi hầm cháo xong thường khác với các phủ đệ khác là cháo có màu nước trà đỏ. Dùng thìa sứ trắng múc ít cháo lên đưa vào trong miệng là hương vị quen thuộc, hương vị ngọt ngào, mềm nhuyễn, ấm áp dâng lên hạnh phúc từ tận dáy lòng. Lúc này trong Liêu phủ, lão thái quân cũng ăn chén cháo Thất Bảo ngũ vị. Bà ăn non nửa chén cháo lúc này mới buông thìa :“Nha đầu Vi Vi kia vẫn thực đồ ngọt, cháo này ngọt tới muốn ê răng.” Vưu ma ma bên cạnh nhận bát từ tay Liêu lão thái quân, cười : “Ê răng vậy mà lão thái quân còn ăn cả nửa chén cháo? Vẫn là lão thái quân hiểu nhất biểu tiểu thư.” Lão thái quân nghe vậy cả cười, dùng khăn lau môi, lại nhìn cháo Thất Bảo ngũ vị kia thở dài, : “Khẩu vị Vi Vi giống mẹ nó, cháo này giống hệt cháo do Hoa nha đầu nấu như đúc, ngay cả cách khắc quả thành hình sư tử cũng giống hệt nhau.” Cháo Thất Bảo ngũ vị ở các nhà phú quý thường khắc các loại trái cây thành hình động vật hay đủ các loại hình thù rồi mới đem hầm. càng về sau trong cháo có cho thêm quả sư tử càng thêm vinh dự, quả sư tử này là lấy quả táo bỏ hạt nướng giòn làm thành thân sư tử, lấy nửa hạt hạnh đào làm đầu, lấy nhân hạt đào làm chân, lấy hạnh nhân gọt bớt làm đuôi, dùng đường dính lại với nhau. Lúc Liêu Hoa chưa lấy chồng, hàng năm ngày mồng tám tháng chạp thích nhất là làm quả sư tử này, nàng làm quả sư tử rất sống động, tinh xảo khéo léo, đáng vô cùng...... Liêu lão thái quân nghĩ chuyện cũ, hận thể lập tức đón tỷ đệ Cẩm Sắt vào phủ, bà hít sâu tiếng mới hỏi Vưu ma ma: “Cháo Vi Vi đưa tới có mang phần tới Cừu Phỉ viện chưa?” Vưu ma ma cười :“Đưa qua rồi, là Tử Quyên bên người đại phu nhân nhận, chắc là đại phu nhân cũng tới lúc dùng .” Liêu lão thái quân gật đầu nở nụ cười, lại nghĩ tới chuyện khác khiến ý cười mặt chợt tắt, chuyển thành bộ dạng ưu thương. Bốn ngày trước triều đình nhận được công văn từ Tri Phủ Tô Châu đưa lên, Thị trấn Miêu Lĩnh bị thổ phỉ quấy nhiễu, Thổ phỉ chuyên đánh cướp người giàu có, trong thành ít quan lại và phú hào đều gặp tai nạn, ngay cả huyện nha cũng bị công kích, cũng may Lục đại nhân đóng ở biên cảnh mang binh đúng lúc đuổi tới, mới có thể bảo toàn huyện nha an toàn, bình định được nạn trộm cướp. Mà tứ lão gia của Liêu gia Liêu Chí Triết là huyện lệnh Miêu Lĩnh, trừ bỏ Liêu Thư Hương, phu nhân Vương thị và tứ thiếu gia Liêu Thư Kiếm cũng đều theo ở nơi nhậm chức. Mà chuyện Thổ phỉ vây công huyện nha xả ra, Liêu lão thái quân sao có thể vì nhà tiểu nhi tử mà lo lắng, nhiều ngày nay Liêu lão thái quân có chút mệt nhọc, ăn ngon, ngủ cũng an ổn. Lão thái gia cùng lão thái quân lo lắng vô cùng, dưới quý phủ giống như bị bao phủ tầng u ám, hạ nhân làm việc cũng đều phải hết sức cẩn thận. Hôm nay nhân ngày mồng tám tháng chạp, Liêu lão thái quân mới có chút vui vẻ, giờ thấy bà mặt mang sầu lo, Vưu ma ma biết bà lại nghĩ tến tứ lão gia, vội vàng khuyên nhủ: “Lão thái gia rất đúng, theo tấu chương của Tri Phủ Tô châu cũng chưa viết có quan viên thương vong, thiết nghĩ nhà Tứ lão gia nhất định là bình yên vô . Lão thái quân nghĩ thoáng chút, lão nô thấy thư báo bình an của Tứ lão gia hai ngày nữa tới kinh thành thôi.” Liêu lão thái quân lúc này mới hít tiếng, : “Miên Lĩnh căn bản là nơi lạnh khủng khiếp, nay lại gặp nạn trộm cướp, biết nhà tứ nhi có được ăn bữa cháo Thất Bảo ngũ vị nóng sốt hay nữa......” Bà còn vì vậy mà lo lắng, bên ngoài lại truyền đến tiếng cười của Liêu Chính Kỳ, theo tiếng cười ông rất nhanh vào phòng, trong tay cầm bức thư với phu nhân nhà mình: “Là thư của lão tứ, ta cả nhà lão tứ đều bình an bà còn tin giờ yên tâm rồi chứ.” Ông xong liền ngồi xuống ghế thái sư, đưa thư cho Liêu lão thái quân, Liêu lão thái quân nghe là thư báo bình an của lão tứ liền lộ ra ý cười, chờ xem xong thư khuôn mặt liền hơi trắng lại, liền nghĩ mà sợ liên thanh : “Cũng may có Lý tướng quân tới kịp thời, bằng tứ tôn nhi của ta chẳng phải là hung hiểm? Này là ông trời phù hộ. Chỉ nghĩ tới, ngày đó Vi Vi ở Giang Châu cùng Bình Nhạc quận chúa kết thiện duyên, nay nhà tứ nhi lại được lợi. Năm đó lão đại nhân vì hai hài tử này mà , nay nhà lão tứ lại vì hai đứa này mà giữ được mạng, đây cũng là duyên phận, cũng là Vi Vi và mậu ca nhi là huyết mạch Liêu gia ta muốn bỏ cũng bỏ được!” Trong thư Liêu tứ lão gia kể ngày đó loạn tặc tấn công vào huyện nha, đúng là muốn bắt sống quan lão gia là ông ta, mà trưởng tử Liêu Thư Kiếm của ông ta lại rơi vào tay loạn tặc, ngày đó loạn tặc giết người đỏ cả mắt rồi, nếu phải tướng quân Lý Tòng Lục tới kịp thời cứu hai người, chỉ sợ tứ lão gia và tứ thiếu gia là vong hồn dưới đao loạn tặc rồi. Lí Tòng Lục trấn thủ biên quan, theo lẽ thường khi Miên Lĩnh phát sinh nạn trộm cướp, ông ta chưa nhận được mệnh lệnh của triều đình là vạn thể mình động binh đến bình loạn, Liêu gia và Lý gia xưa nay lại cũng có thâm giao, chỉ là Liêu tứ lão gia cầu cứu Lý Tòng Lục, Lý Tòng Lục cũng tư tâm mà trái pháp luật mới đúng. Cho nên tấu chương của tri phủ Tô Châu dâng lên ngày đó, Liêu Thượng Thư liền đoán Lý Tòng Lục chắc là vì nể mặt Cẩm Sắt cứu Bình Nhạc quận chúa mới xuất binh, nay nhìn thấy thư của lão tứ lại càng chứng thực việc này. Ông nghe được Liêu lão thái quân cảm thán ánh mắt cũng lộ ra áy náy, : “Ba năm này cũng là chúng ta bạc đãi Vi Vi và mậu ca nhi, nay có phong thư này của lão tứ, chuyện đón bọn vào phủ cho dù vợ lão đại vui cũng chỉ có thể đáp ứng, cũng thể để hai hài tử này ở bên ngoài lẻ loi hiu quạnh mừng lễ năm mới, hai ngày tới bà bảo dâu cả thu thập chút đón hai đứa vào phủ.”