[Trọng Sinh] DANH GIA VỌNG TỘC - TỐ TỐ TUYẾT

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      quá đỉnh....mưu kế quá hay :yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. Cheri T

      Cheri T Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      42
      cứ tưởg a Tiêu Uẩn bị đơ tả CS thà qá ai dè hoá ra là thế :yoyo38:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. khanhhoa666

      khanhhoa666 Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      2,134
      Chương 96.1

      Editor:khanhhoa666

      Nhóm người Cẩm Sắt lần nữa lên xe ngồi vào chỗ của mình, nàng hơi nhấc góc màn xe lên ngửa đầu nhìn Càn Khôn điện, tường cung màu son đỏ cao ngất che lại tầm mắt, nhưng nàng lại như có thể nhìn thấy bóng dáng thất vọng quay của Minh Hiếu đế.

      Cẩm Sắt vẫn biết dung mạo của mình bất phàm, ở kiếp trước Tạ Thiếu Văn đối xử với nàng như vậy hơn phân nửa cũng bởi vì dung mạo của nàng, lúc đó khi nàng vừa vào kinh lập tức bị nâng vào Võ An Hầu phủ, mà lúc đó nàng cũng chỉ là thiếp thất mà thôi nên rất ít ra phủ chỉ luôn ở trong U Cư, tất nhiên mỹ danh gì đó cũng bị truyền ra ngoài. Mà nay lại hoàn toàn khác rồi, mới vừa vào kinh nàng náo loạn hồi trước cửa Võ An Hầu phủ, mà chuyện ồn ào huyên náo này cũng chỉ trong có hai ngày truyền khắp Phượng Kinh, những người có qua lại với Võ An Hầu phủ chửi rủa và khiển trách nàng, nhân đó mỹ danh và hiền danh của nàng cũng được truyền .

      Mà trong cung cũng có chuyện bị truyền ra ngoài, như Minh Hiếu đế kia luôn lấy việc thu thập mỹ nhân thiên hạ làm vui, dĩ nhiên khi nghe những lời này há có thể động tâm sao? Cho nên hôm nay nếu Vân Tần thầm động tay chân sớm muộn gì cũng có phiền toái này mà thôi.

      Mà nay Tiêu Uẩn lại làm thơ ca ngợi sắc đẹp nàng khuynh quốc khuynh thành nhưng Minh Hiếu đế lại nhận sai người cảm thấy phi thường thất vọng, chờ sau này có nghe thêm lời đồn đãi cũng còn đáng tin. tại từ hôn, nàng cũng lại làm chuyện xuất đầu lộ diện, qua đoạn thời gian nữa lời đồn đãi cũng phai nhạt chắc chắn lúc đó Minh Hiếu đế cũng còn nhớ tới việc này nữa.

      Cẩm Sắt nghĩ tới đây cũng liền thở phào nhõm, đột nhiên cảm thấy tay có chút ấm áp, phục hồi tinh thần lại liền thấy được ánh mắt thân thiết của Liêu lão thái quân, Cẩm Sắt vội vàng nhích lại gần cọ cọ vào đầu vai bà làm nũng ,“Ngoại tổ mẫu......”

      Cẩm Sắt vì sợ Liêu lão thái quân lo lắng, cho nên chuyện xảy ra ở Phượng thính sau khi cung yến kết thúc cũng hề hé ra, làm như có chuyện gì tán gẫu vài câu với Liêu Thư Mẫn. Trong cung quy củ sâm nghiêm, chuyện xấu mặt ở hậu cung, nửa điểm tiếng gió cũng hề truyền ra ngoài, cho nên Liêu lão thái quân đối với việc xảy ra trong cung cũng hoàn toàn biết chút gì.

      Nhưng bà vẫn cảm thấy Cẩm Sắt từ sau khi kết thúc tiệc trong cung trở về hình như có tâm nặng nề, nay lại thấy nàng hoảng hốt, vẻ mặt u buồn, liền hiểu lầm là vì nàng muốn cùng mấy tỷ muội tách ra, bà cũng nghĩ nàng dù sao cũng chỉ là đứa mà thôi nên cũng vô cùng thương tiếc, liền nhàng vuốt tóc Cẩm Sắt an ủi : “Con hãy yên tâm, ngoại tổ mẫu nhất định sớm ngày khuyên nhủ được đại cữu mẫu của con...... Ai, rốt cuộc vẫn là ủy khuất tỷ đệ các con.”

      “Vi Vi muội muội cũng yên tâm , ta hiểu đại bá mẫu nhất, ta cũng giúp đỡ tổ mẫu khuyên bảo đại bá mẫu .” Liêu lão thái quân xong, Liêu Thư Hương cũng vui vẻ thêm.

      Liêu Thư Hương lớn lên rất giống tứ phu nhân Vương thị, vừa vừa nhìn Cẩm Sắt chớp ánh mắt, rất đáng .

      Nàng vừa xong, Liêu Thư Tình cũng : “Kỳ đại bá mẫu là người lời chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, trước đây đại bá mẫu vẫn coi Vi Vi muội muội như nữ nhi của mình mà thương tiếc đó, nay tất nhiên cũng muốn để muội muội cùng mậu ca nhi ở bên ngoài đâu.”

      Liêu Thư Mẫn cũng : “Đúng vậy, giọt máu đào hơn ao nước lã sao có thể bỏ được chứ, chờ muội muội vào phủ, chúng ta có thể ở chung cùng nhau đọc sách vẽ tranh rồi.”

      Cẩm Sắt thấy mấy vị tỷ tỷ đều thiệt tình muốn nàng vào phủ, nhất thời trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp lại có chút ê ẩm, nàng cố gắng đè ép cảm xúc mới nhàng với Liêu Thư Mẫn: “Nhị tỷ tỷ hôm nay được Hoàng hậu nương nương khen ngợi, sáng mai bà mối cầu thân nhất định là đạp nát cửa Thượng Thư phủ rồi, sợ là nhị tỷ tỷ lúc đó lại chỉ vội vàng thêu giá y (áo cưới), học quản gia làm sao còn có thời gian cùng muội muội đọc sách vẽ tranh nữa chứ.”

      Liêu Thư Mẫn nghe vậy mặt ửng hồng, hai người Liêu Thư Tình cũng theo trêu chọc nàng, dẫn tới Liêu Thư Mẫn đỏ mặt chỉ biết chui vào trong lòng Liêu lão thái quân nhõng nhẽo muốn lão thái quân vì nàng làm chủ thu thập mấy nha dầu tỷ muội Cẩm Sắt.

      Liêu lão thái quân bị mấy cháu như hoa như ngọc chọc cười khép miệng được, thấy Liêu Thư Mẫn xấu hổ quá thành giận, lúc này mới : “Nhị tỷ của các ngươi da mặt mỏng đừng chọc gheo nàng nữa.”

      Cẩm Sắt vâng dạ, hì hì cười vang, Liêu Thư Tình mới : “Tổ mẫu, Trấn quốc công phủ kết thân cùng Thủ Phụ phủ sao? Hôm nay Vạn tiểu thư kia được ban thưởng cũng ít đâu, Hoàng hậu nương nương cùng Trấn quốc công phu nhân hình như đều cực thích nàng phải.”

      Liêu lão thái quân nghe vậy liền : “Gia của người ta con cũng đừng xen vào làm gì!”

      Liêu Thư Tình liền thè lưỡi, : “Con chính là tiếc thay cho Vi Vi muội muội thôi mà, Vạn tiểu thư kia thư pháp ràng cũng chỉ là đoan chính chút thôi, nếu so với Vi Vi muội muội, tùy tiện theo nhạc mà múa, có thể tay vẽ tranh mà tay viết chữ kìa, đó mới kêu lợi hại lúc đó còn có thể làm mọi người phải kinh diễm luôn ấy, nào là Nhu Nhã quận chúa, Lưu tiểu thư linh tinh gì đó đều phải tự thấy xấu mặt luôn rồi.”

      Liêu lão thái quân nghe vậy biến sắc, vội mắng: “Con đó đứa này là miệng biết chừng mực gì cả!”

      Cẩm Sắt lúc này lại vội xốc lên màn xe nhìn bên ngoài, thấy mấy chiếc xe ngựa khác cách khá xa mới cúi đầu phủ lại màn che cười : “Tam tỷ tỷ sao có thể biết được, lỡ Vạn tiểu thư người ta là giấu tài sao? Muội thấy thư pháp của Vạn tiểu thư kia viết cũng nghiêm cẩn, cầm bút có lực, nét chữ cứng cáp, giống như được viết ra từ nam tử, nhưng nàng lại chỉ là nữ tử, hơn nữa ngón tay của nàng có vết chai dày ràng là do quanh năm đánh đàn, cầm kĩ nhất định rất cao. Lại , khi đó muội vừa múa vừa viết chữ cũng chỉ là hành vi vui đùa của tiểu hài tử mà thôi, cùng lúc làm ba việc tay chân luống cuống, còn biến thành múa cũng múa tốt, chứ lại càng viết tốt, vẽ lại càng tới, còn bị đại cữu cữu mắng hồi, chút đó nếu ở trước mặt mọi người thi triển, còn làm cho mọi người cười rụng răng sao? Tam tỷ tỷ là qua thương muội rồi, thế mới nhìn muội làm cái gì đều là tốt!”

      Trước tới nay Liêu Thư Tình là người nhanh mồm nhanh miệng, lời nàng vừa ra khỏi miệng liền biết mình lại gây họa, bị tổ mẫu giáo huấn cũng chỉ bĩu môi dám gì, thấy Cẩm Sắt thay nàng giải vây liền cười : “ ràng là tổ mẫu thấy Vi Vi muội muội cái gì đều là tốt, ta mới vì muốn tổ mẫu vui vẻ mới vậy thôi!”

      Lời Liêu Thư Tình giống như ghen tỵ nhưng lại làm cho Liêu lão thái quân thể giận tiếp được, cười nhéo gò má phúng phính của nàng. Đợi tới khi ra khỏi cung xe ngừng lại, Cẩm Sắt đỡ Liêu lão thái quân xuống xe, thấy Liêu lão thái quân đưa cho mấy thái giám kéo xe vài hà bao, xong mới cười từ biệt mấy người Liêu Thư Mẫn, lại tự mình đỡ Liêu lão thái quân leenn xe ngựa Liêu phủ, nhìn theo tới khi thấy xe ngựa xa mới lên xe ngựa nhà mình trở lại Diêu gia.

      Mắt thấy sắp tới cuối năm, Diêu Trạch Thanh tất nhiên là phải chạy về Giang Châu qua năm mới, từ sau khi giúo Cẩm Sắt từ hôn ông ta cũng liền chú ý bào việc kinh doanh của nhà mình ở Kinh thành, sau khi cân nhắc thỏa đáng liền chọn thuyền trở về Giang Châu. Có lẽ do mấy ngày nay thấy Liêu phủ vẫn thường xuyên cho người lui tới, ngay cả Liêu lão thái quân cũng tới Diêu gia, Diêu Trạch Thanh đoán được hai tỷ muội Cẩm Sắt có ý muốn ở lại Kinh thành mừng năm mới, cho nên hai ngày nay vẫn chưa cho người dặn dò hai người chuẩn bị hành lý trở về.

      Cẩm Sắt từ xe ngựa bước xuống, vừa vặn gặp được Diêu Trạch Thanh từ cửa hàng trở về Diêu phủ, nàng bước lên phía trước hành lễ, Diêu Trạch Thanh thấy trong tay Bạch Chỉ phía sau Cẩm Sắt cầm hai hòm bằng gỗ tử đàn tinh xảo, ông ta liền biết hôm nay Cẩm Sắt tiến cung mừng thọ Hoàng hậu nương nương, cho nên cũng liền biết được Cẩm Sắt là được quý nhân trong cung ban cho, tươi cười mặt đầy vẻ từ ái : “Trong cung rất nhiều quy củ, ngày này chắc ngươi mệt mỏi rồi, sớm trở về nghỉ ngơi .”

      Cẩm Sắt phúc phúc thân cảm tạ, theo Diêu Trạch Thanh vào trong phủ vừa cười : “Chắc là Đại thúc cũng biết, tiểu nữ muốn mở tiệm bán thuốc nhưng tiểu nữ tuổi còn lại hiểu đạo lý kinh doanh, muốn mở cửa hàng cũng khó khăn, tiểu nữ nghe Đại thúc ở đường Lục Sắc cũng có tiệm bán thuốc muốn bán ra ngoài, bằng Đại thúc thương Vi Vi hay là đem cửa hàng kia bán lại cho Vi Vi được ạ?”

      Diêu Trạch Thanh nghe vậy đứng lại nhìn Cẩm Sắt, thấy mặt mày Cẩm Sắt loan loan, hai mắt sáng như sao nhìn ông ta.

      Quả , ông ta có hiệu thuốc ở phố Lục Sắc làm ăn tương đối tốt, bên con đường là tường của phủ đệ họ Vương, nhưng từ khi họ xây dựng lại làm cho tường sau của Vương phủ chiếm hết phần con phố Lục Sắc, khiến cho con đường mới đầu có thể cho hai xe ngựa chạy song song trở thành ngõ , làm cho tiệm thuốc của ông ta chết dí trong ngõ tối tăm, người mua đa phần là mua những loại dược liệu quý báu mà ngõ khiến cho xe ngựa ra vào rất khó khăn. Từ đó buôn bán càng ngày càng trở nên tốt đến nay chỉ đành phải bán lại cửa hàng mà thôi.

      Cẩm Sắt mở cửa hàng thực ra cũng có thể tìm cửa tiệm ở mặt tiền phố lớn nhưng nàng làm như vậy chắc cũng có suy tính kĩ rồi, chỉ sợ là lo lắng tỷ đệ bọn họ ở lại kinh thành lễ mừng năm mới, ở Giang Châu lại có người gây sóng gió.

      Diêu Trạch Thanh nghĩ, nhìn hai mắt Cẩm Sắt liền cười : “Trước đây là do Đại thúc cùng các trưởng lão trong tộc lơ là hai tỷ đệ các ngươi về sau như vậy nữa. Cửa hàng của Đại thúc ở phố Lục Sắc kia vị trí tốt xe ngựa thể dễ dàng ra vào, làm chậm trễ việc xem bệnh, miễn cưỡng cũng chỉ có thể mở buôn bán khác mà thôi, lại mở hiệu thuốc bắc là thích hợp. Hôm qua ta có nghe Thôi lão gia ông ta có hiệu thuốc bắc ở phố Cửu Hoa chuẩn bị sang tay, bằng để Đại thúc thay ngươi hỏi giá cả thế nào, của tiệm kia rất thuận lợi.”

      Cẩm Sắt nghe vậy cũng cười, : “Đại thúc cũng biết đó con mở cửa hàng chính là sử dụng chỗ tiền sinh lễ đó, cứ mỗi mười ngày lại có ngày mở cửa chữa bệnh từ thiện, cửa hàng có hẻo lánh chút cũng đáng ngại, còn có thể miễn cho kẻ có tiền vào giả lẫn lộn, cửa hàng kia của con dụng tâm muốn giúp đỡ cho những người cùng khổ mà thôi, mà người nghèo làm sao có thể có xe ngựa được chứ, cho nên ở ngõ đó thể cho xe ngựa vào cũng có vấn đề gì, cho nên con nghĩ hiệu thuốc bắc của Đại thúc lại là thích hợp nhất.”

      Nghe Cẩm Sắt vậy Diêu Trạch Thanh liền lắc đầu cười, : “Thôi, thôi, trở về ngươi kêu Lưu quản tìm Diêu chưởng quầy chuyện thôi.” Ông ta xong, bước hai bước lại quay lại , “Vậy là quyết định ở kinh thành mừng lễ năm mới sao?”

      Cẩm Sắt liền cười : “Con và đệ đệ xa kinh thành nhiều năm, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng có tuổi, tỷ đệ chúng con muốn ở lại kinh thành thay mẫu thân hoàn thành hiếu thuận, hai ngày tới ngoại tổ mẫu tự mình gặp Đại thúc, còn mong Đại thúc có thể thông cảm cho lòng muốn hiếu thuận của chúng con với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.”

      Diêu Trạch Thanh lại : “Dù gì cũng là cùng chung dòng máu, cũng cần khách sáo làm gì, ngươi cùng mậu ca nhi cũng có thể ở lại trong nhà ngoại, nhưng mà cũng phải luôn nhớ kỹ Giang Châu mới là nhà của các ngươi, đừng quên gửi tin về biết chưa.”

      Cẩm Sắt vội vàng cười đáp dạ, tới khi từ biệt Diêu Trạch Thanh trở lại trong sân, thấy Văn Thanh sốt ruột trông ngóng, thấy nàng trở về vội chạy ra đón nhíu mi : “Tỷ tỷ sao lại thay đổi xiêm y rồi?”

      Trong lòng Cẩm Sắt biết Văn Thanh ngày này lo lắng vô cùng, nghe vậy ý cười mặt liền lên : “Chỉ là cẩn thận làm bẩn xiêm y mà thôi.” Nàng cầm tay Văn Thanh lạnh toát, biết đứng chờ bên ngoài lúc lâu, ánh mắt nàng lại càng thêm ôn nhu như nước.
      ---------------------------------------​
      tart_trung, AnhXuan, bornthisway01109114 others thích bài này.

    4. khanhhoa666

      khanhhoa666 Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      2,134
      Chương 96.2

      Editor: Khanhhoa666
      Hai người vào phòng hàn huyên chút chuyện, Cẩm Sắt tiễn Văn Thanh trở về khi tới hành lang nàng tự mình khoác áo choàng cho Văn Thanh, rồi hỏi: “Mấy ngày trước tỷ tỷ đưa sách cho đệ xem xong chưa?”

      Văn Thanh hơi ngửa đầu, nhìn tỷ tỷ kết lại dây áo choàng thành cái nơ xinh đẹp, cười : “Tỷ tỷ đưa tới cho đệ toàn là sách quý - kinh, sử, tử, tập(*) này đọc cũng có chút khó khăn, khi ở thuyền xem được hai bản, nhưng hai ngày vừa rồi cũng có chút tập trung.”

      (*) Kinh, sử, tử, tập: cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, lịch sử, Chư tử, Văn tập

      Cẩm Sắt nghe vậy lại thấy Văn Thanh cẩn thận liếc nhìn mình, liền cười vuốt nếp gấp áo choàng vai đệ đệ nhà mình, : “Tỷ biết đệ rất cố gắng, cũng phải thúc giục đệ, vừa học vừa nghỉ ngơi là tốt thôi. Nếu kịp xem hết, vậy đọc trước bản [ Thông giám kỷ bản mạt](*), ngày sau có thể dùng tới.”

      (*)Thông giám kỷ bản mạt ( 通鉴纪事本末), tổng cộng có 109 quyển, do của Trần Bang Chiêm (陳邦瞻) đời Minh soạn. Kỷ bản mạt là lấy kiện lịch sử làm đối tượng, ghi chép trọn vẹn kiện lịch sử từ đầu đến cuối.

      Bản [ thông giám kỷ bản mạt] kia là của Tây Liễu tiên sinh, phía còn có ít phê bình chú giải của phụ thân năm đó. Nghe Cẩm Sắt như vậy, Văn Thanh nghĩ đến những lời Cẩm Sắt qua với mình, nhất mắt sáng lên, lúc này mới lại gần Cẩm Sắt, nhìn chằm chằm nàng, hai tròng mắt trong suốt phát sáng : “Tỷ tỷ, có phải là Tây Liễu tiên sinh sắp đến kinh thành?”

      Cẩm Sắt thấy vui vẻ như đứa được cho kẹp, ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt của , ánh nắng chiếu chóp mũi tuấn tú càng thêm phát sáng, nàng bất giác nâng tay nhàng nhéo nhéo mũi của đệ đệ, : “Đúng rồi, đúng rồi, cho nên phải nhanh đọc thuộc bản [ thông giám kỷ bản mạt] thôi, ngày sau khi Tây Liễu tiên sinh có kiểm tra học vấn của đệ cũng đừng có mà bôi đen mặt của tổ phụ và phụ thân đó biết chưa.”

      Văn Thanh nghe vậy vui mừng tràn ra nơi khóe miệng, liền kích động chạy xuống cầu thang, : “Đệ lập tức trở về đọc sách.” Chạy hai bước lại quay đầu cao giọng , “Tỷ tỷ yên tâm, đệ tất nhiên bôi nhọ tới thanh danh tổ phụ và phụ thân đâu.”

      Thấy cười chạy xa, Cẩm Sắt sủng nịch cười lắc đầu, Vương ma ma cũng cười : “Tiểu thiếu gia thông minh hiếu học như vậy, tương lai nhất định có thể nổi bật, chấn hưng gia nghiệp, tới khi tiểu thiếu gia chấn hưng được Diêu gia, tiểu thư mới có thể hết khổ .”

      Cẩm Sắt nghe vậy cười cười, nghĩ tới bộ dáng Văn Thanh vui vẻ, trong lòng nàng có chút yên lòng.

      Ngày đó nàng thấy Văn Thanh suy sụp, thế nên mới nhịn được cố ý bảo bái Tây Liễu tiên sinh làm thầy. Nhưng Tây Liễu tiên sinh kia sớm còn thu đồ đệ nữa, việc này chắc cũng dễ dàng làm được! Văn Thanh cực kì tin tưởng tỷ tỷ là nàng, khi ra ý tưởng của nàng, liền hoàn toàn tin tưởng, nếu nàng làm cho Văn Thanh thất vọng, biết thương tâm tới mức nào đây.

      Mà chuyện Tây Liễu tiên sinh vào kinh là nàng vô tình nghe thấy lúc các tiểu thư thảo luận ở cung yến, lần này ông ấy cùng thê tử vào kinh là vì muốn chữa bệnh cho thê tử, chắc nán lại kinh thành ít nhất là năm rưỡi, nghe Lệ phi còn có ý thỉnh Tây Liễu tiên sinh dạy học cho đại hoàng tử. Mặc kệ việc này có bao nhiêu khó khăn, nàng nhất định phải cố gắng từ Tiêu Uẩn hỏi thăm bệnh tình của sư mẫu của ......

      Bên này Cẩm Sắt vì chuyện bái sư của Văn Thanh mà lo lắng, bên kia sau khi cung yến kết thúc, Dương Tùng Chi lại kéo Liêu Thư Ý đến Đức Văn lâu uống rượu, mặc dù hai người tuổi tác kém nhau là mấy nhưng vì Dương Tùng Chi vẫn theo võ, mà Liêu Thư Ý lại theo văn, cho nên cũng chỉ là sơ giao.

      Dương Tùng Chi hôm nay đột nhiên mời, Liêu Thư Ý liền đoán được chắc có chuyện muốn , sau khi xong chén, lúc này liền híp mắt nhìn Dương Tùng Chi, : “Thế tử nếu là vì chuyện của Cẩm Sắt muội muội và mậu ca nhi mà đến tìm ta, vậy cũng cần nhiều lời nữa. Từ khi phụ thân mất, mẫu thân bi thương khôn kể, tính tình đại biến, ta thể chém thêm đao vào lòng bà đưuọc nữa.”

      Dương Tùng Chi nghe vậy sáng tỏ trong lòng Liêu Thư Ý mặc dù thể tiêu tan khúc mắc đối với tỷ đệ Cẩm Sắt nhưng cũng còn nhiều oán hận. Nhưng vì mẫu thân mới thể đối mặt với tỷ đệ Cẩm Sắt. Mặc dù cũng từng có khuyên giải qua với mẹ nhưng mà khúc mắc cũng chưa từng cởi bỏ, mà khi bà nghe con cũng muốn tốt cho “kẻ thù giết cha” tất nhiên bà cảm thấy thể hiểu đươc, ngược lại càng khuyên giải được gì chỉ càng khiến bà thêm thương tâm muốn chết.

      Dương Tùng Chi cũng biết Liêu Thư Ý khó xử, cho nên cũng chỉ lắc đầu cười, : “Ta cũng vì việc của Diêu gia tỷ đệ tìm ngươi, mà là vì chuyện Liêu bá ngày đó bị ngộ hại!”

      Liêu Thư Ý vốn có ý muốn đứng dậy, nghe lời này chợt chăm chú nhìn Dương Tùng Chi, trong hai tròng mắt phát ra ánh sáng, giọng cũng tức lộ ra hơi lạnh thấu xương: “Ngộ hại?! Thế tử lời này là có ý gì?”

      Dương Tùng Chi lại từ từ thong thả rót thêm chén rượu cho Liêu Thư Ý, xong mới : “Năm đó bá phụ ở núi Cửu Vân gặp giặc cướp mà bỏ mạng, lúc đó vùng núi Cửu Vân quả là thường có giặc cướp hoành hành chúng chuyên làm mấy việc giết người cướp của nhưng bọn chúng thường cướp của thương nhân, hơn nữa chủ yếu là cướp hàng hóa cũng ít khi lấy mạng người. Như Liêu bá phụ có quan chức lại chưa bao giờ gặp phải đánh cướp, thử hỏi từ trước đến nay giặc cướp vẫn luôn sợ chọc giận triều đình tiến đến bao vây thảo phạt mà dám đánh cướp quan viên, năm đó trong người Liêu bá phụ cũng hề mang theo trân bảo quý hiếm gì, Vì nguyên cớ gì mà giặc cướp này lại lấy tánh mang, còn thả hạ nhân Liêu gia mang thi thể trở lại kinh thành?”

      Liêu Thư Ý nghe Dương Tùng Chi thế liền : “Năm đó tổ phụ cùng vài vị thúc phụ cũng vì nguyên nhân này mà trong lòng có nghi ngờ, nhưng sau này triều đình xuất binh chinh phạt giặc cướp núi Cửu Vân, bọn cướp bị bắt lại thừa nhận làm việc đánh cướp phụ thân là chúng gây nên.”

      Dương Tùng Chi nghe vậy lại cười, : “Theo ta được biết, năm đó khi quan binh bao vây thảo phạt núi Cửu Vân, nhà đại đương gia và nhà của nhị đương gia ở sơn trại giặc cướp sớm nghe động tĩnh chạy mất, việc năm đó đến tột cùng là ngoài ý muốn hay là trong đó có mờ ám gì khác chỉ sợ chỉ có hai kẻ hạ lệnh kia là ràng mà thôi.”

      Liêu Thư Ý thấy vẻ mặt Dương Tùng Chi chắc chắc, liền híp mắt : “Hay là thế tử điều tra được gì rồi? Hoặc là thế tử tìm được hai kẻ kia sao?”

      Dương Tùng Chi lại lắc đầu, : “Ta có thể khẳng định đó là khi ở Giang Châu nghe thấy số chuyện làm ta thể đối việc năm đó mà trong lòn có hoài nghi, tin tưởng Liêu hiền đệ nghe xong việc ở Giang Châu cũng có điều suy nghĩ. Về phần Liêu bá phụ mất rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn hay , vậy đành phải từ hiền đệ cho người điều tra mới ràng được, ta cũng hề có ý muốn vượt quá chức trách. Chính là biết bây giờ Liêu hiền đệ có hứng thú muốn ta kể tỉ mỉ chuyện ở Giang Châu hay ?”

      Liêu Thư Ý nghe vậy ngửa đầu uống cạn chén rượu kia, lại tiếp tục tự rót thêm ly, Dương Tùng Chi mỉm cười tinh tế kể lại đức hạnh dưới Diêu gia chứng kiến được ở Giang châu cho Liêu Thư Ý.

      xong, sắc mặt Liêu Thư Ý cực kì khó coi, Dương Tùng Chi để mặc trầm tư chốc lát, mới : “Nếu quả bá phụ mất là do nhà Diêu Lễ Hách gây nên, vậy chẳng phải Liêu hiền đệ và bá mẫu cùng tỷ đệ Diêu tiểu thư đều là người bị hại, lại có chung kẻ thù rồi sao? Mong rằng hiền đệ có thể đem chuyện này cho bá mẫu, nếu đúng là bá phụ uổng mạng, cũng nên hận sai người, làm ra chuyện kẻ thù vui mừng, người nhà đau đớn.”

      Cẩm Sắt đối với việc Dương Tùng Chi làm hoàn toàn biết gì, nàng mệt mỏi ngày lại bị hồi kinh hách trong cung, dùng xong bữa tối liền lăn lên giường, xem chút sách cũng cảm thấy mệt mỏi, đơn giản kêu Bạch Chỉ buông màn nằm xuống.

      Nàng vừa nhắm mắt lại, đầu vừa đặt lên gối, liền nhớ tới vết đau sau đầu còn chưa bớt, vừa nằm xuống lại thấy đau. Là ngày hôm trước bị khối hổ phách kia làm đau mà ra, mà đêm qua nàng lại phát ở dưới gối có phong thư của Hoàn Nhan Tông Trạch từ kinh thành Bắc Yến chuyển tới.

      Thư kia giống hai lần trước toàn là những lời đường mật mà đầy hai tờ giấy đều là chút việc vụn vặt, như là nhiều ngày chưa từng về phủ, đôi ngựa quý hiếm ở Vương phủ của vừa sinh chú ngựa con, rồi chuyện vì sống lâu ở Đại Cẩm, giờ trở về ngờ ăn quen thức ăn Bắc Yến vân vân.

      Mặc dù đều là những việc cực kì bình thường mà chữ viết của lại cực kì xinh đẹp nên dẫn tới nàng xem hai lần mới gấp thư lại, trong lòng cũng dâng lên cảm giác giác kì quái.

      Hôm nay vừa nằm xuống, Cẩm Sắt nghĩ tới liên tiếp hai ngày nay giường bị người ta động tay chân, nàng liền vội vàng ngồi dậy, tới tới lui lui, phía trước phía sau sốc hết chăn nệm lên xem xét lần thấy có dị vật gì xuất mới lại yên tâm nằm xuống.

      Vừa năm xuống lại nghĩ tới mình buồn cười, Hoàn Nhan Tông Trạch nay ở Bắc Yến xa xôi, lại đúng dịp vạn thọ, tất nhiên là mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt phi thường bận rộn, nào có nhàn rỗi như vậy ngày ngày phái thủ hạ đến quấy rầy tiểu nha đầu như nàng vậy chứ, Cẩm Sắt nghĩ vậy bất giác cười tự giễu.

      Nàng nghiêng người, nhoáng lên cái ánh mắt hình như nhìn thấy có gì đó phát sáng trong suốt, nhìn chăm chú quả thấy ở chỗ kín đáo ở đỉnh trướng mạn giường lộ ra chuỗi hạt châu trong suốt tỏa sáng. Tâm Cẩm Sắt thế nhưng lại đột nhiên thấy căng thẳng, giờ mới phát giác ra lúc nãy tìm thấy gì trong lòng tự dưng dâng lên chút mất mát.

      Nàng vì phát này mà hơi hơi hạ mi mắt, khi ngẩng lên ung dung mỉm cười, ngồi dậy với tay lấy vật kia xuống, thấy đó là chuỗi ngọc bích bảy màu mỗi hạt châu có màu sắc giống nhau, từ có màu, màu đỏ hoa hồng, màu đỏ hạt lựu, tới màu lam, màu lục, màu vàng, màu đen, được xâu thành chuỗi hạt có thể quấn quanh cổ tay ba vòng, màu sắc đầy đủ chưa lại là những hạt châu hết sức tròn trịa lại vô cùng đồng nhất quả nhiên là vật hiếm lạ.

      Nàng nhìn những hạt châu kia óng ánh phát sáng, trong đó có hạt châu có màu xanh thẳm đặc biệt trong suốt phát sáng nhất, giữa màu xanh thẳm kia hình như có màu lam lan tỏa, ngón tay hơi động vào hạt châu, ánh sáng màu lam hình như thay đổi đậm nhạt ngừng, phảng phất giống như đôi mắt xanh biếc của Hoàn Nhan Tông Trạch.

      Lông mi Cẩm Sắt run run, nàng đem chuỗi hạt từ cổ tay lấy xuống như tùy ý nhét vào đầu giường rồi lấy gối đè lên lại nghiêng người nhắm mắt ngủ.

      Hôm sau nàng vừa tỉnh lại, Liễu ma ma vội vàng tiến vào, : “Tiểu thư, tiểu thiếu gia sáng sớm đến đây, ở phòng khách dùng trà chờ tiểu thư.”

      Cẩm Sắt nghe vậy vội vàng đứng dậy vào tịnh phòng, sau đó dời bước ra gian ngoài quả nhiên liền thấy Văn Thanh ngồi ở tháp mỹ nhân chơi đùa với Chúa Sơn Lâm, thấy nàng ra liền cười : “Tỷ tỷ, Chúa Sơn Lâm sao càng nuôi càng lười biếng, Hải Đông Thanh nên bị nuôi bởi nữ nhân, lại càng nên nuôi ở khuê phòng, đúng là phung phí của trời mà, bằng tỷ tỷ tặng nó cho đệ ?!”

      Cẩm Sắt thấy Chúa Sơn Lâm chẳng thèm quan tâm với trêu đùa của Văn Thanh, duy thấy chỉ đối với nàng qua còn vẫy cánh hai lần, nàng lại nghĩ tới chuỗi hạt bích tỷ và dây chuyền hổ phách được bỏ trong hộp trang sưc kia, lại nhìn Chúa Sơn Lâm miễn cưỡng nằm ở nơi đó nghiễm nhiên bị nàng coi là “Người nhà” lúc này liền rùng mình cái.

      Hoàn Nhan Tông Trạch nếu cứ mỗi ngày đều đưa tới thứ gì đó, tới khắp nơi năm bên người nàng nhất định toàn nhìn thấy dấu vết của , phải là có ý nghĩ như vậy chứ?

      Cẩm Sắt nghĩ tới đây, sắc mặt đều thay đổi, Văn Thanh nhận thấy nàng quái dị, ngạc nhiên nâng tay quơ quơ trước mắt Cẩm Sắt, chọc Cẩm Sắt trừng mắt liếc nhìn , : “Nếu đệ có thể kêu nó nhận đệ làm chủ, vậy có thể đem nó . Sao còn có thể sáng sớm tới tìm Tỷ chứ?”

      Văn Thanh nghe vậy mới thu hồi ánh mắt tìm tòi, nghiêm nghị :“Tỷ, Xuân Huy trở lại từ Giang Châu.”

      -----------------Hết chương 96--------------------
      tart_trung, AnhXuan, bornthisway01109115 others thích bài này.

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      3 nam nhân tốt như thế này vậy ai mới là nam chính đây nhỉ ai ai đây:yoyo42::yoyo42::yoyo42:
      FuuPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :