Chương 96.2
Editor: Khanhhoa666
Hai người vào phòng hàn huyên chút chuyện, Cẩm Sắt tiễn Văn Thanh trở về khi tới hành lang nàng tự mình khoác áo choàng cho Văn Thanh, rồi hỏi: “Mấy ngày trước tỷ tỷ đưa sách cho đệ xem xong chưa?”
Văn Thanh hơi ngửa đầu, nhìn tỷ tỷ kết lại dây áo choàng thành cái nơ xinh đẹp, cười : “Tỷ tỷ đưa tới cho đệ toàn là sách quý - kinh, sử, tử, tập(*) này đọc cũng có chút khó khăn, khi ở thuyền xem được hai bản, nhưng hai ngày vừa rồi cũng có chút tập trung.”
(*) Kinh, sử, tử, tập: cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, lịch sử, Chư tử, Văn tập
Cẩm Sắt nghe vậy lại thấy Văn Thanh cẩn thận liếc nhìn mình, liền cười vuốt nếp gấp áo choàng vai đệ đệ nhà mình, : “Tỷ biết đệ rất cố gắng, cũng phải thúc giục đệ, vừa học vừa nghỉ ngơi là tốt thôi. Nếu kịp xem hết, vậy đọc trước bản [ Thông giám kỷ bản mạt](*), ngày sau có thể dùng tới.”
(*)Thông giám kỷ bản mạt ( 通鉴纪事本末), tổng cộng có 109 quyển, do của Trần Bang Chiêm (陳邦瞻) đời Minh soạn. Kỷ bản mạt là lấy kiện lịch sử làm đối tượng, ghi chép trọn vẹn kiện lịch sử từ đầu đến cuối.
Bản [ thông giám kỷ bản mạt] kia là của Tây Liễu tiên sinh, phía còn có ít phê bình chú giải của phụ thân năm đó. Nghe Cẩm Sắt như vậy, Văn Thanh nghĩ đến những lời Cẩm Sắt qua với mình, nhất mắt sáng lên, lúc này mới lại gần Cẩm Sắt, nhìn chằm chằm nàng, hai tròng mắt trong suốt phát sáng : “Tỷ tỷ, có phải là Tây Liễu tiên sinh sắp đến kinh thành?”
Cẩm Sắt thấy vui vẻ như đứa được cho kẹp, ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt của , ánh nắng chiếu chóp mũi tuấn tú càng thêm phát sáng, nàng bất giác nâng tay nhàng nhéo nhéo mũi của đệ đệ, : “Đúng rồi, đúng rồi, cho nên phải nhanh đọc thuộc bản [ thông giám kỷ bản mạt] thôi, ngày sau khi Tây Liễu tiên sinh có kiểm tra học vấn của đệ cũng đừng có mà bôi đen mặt của tổ phụ và phụ thân đó biết chưa.”
Văn Thanh nghe vậy vui mừng tràn ra nơi khóe miệng, liền kích động chạy xuống cầu thang, : “Đệ lập tức trở về đọc sách.” Chạy hai bước lại quay đầu cao giọng , “Tỷ tỷ yên tâm, đệ tất nhiên bôi nhọ tới thanh danh tổ phụ và phụ thân đâu.”
Thấy cười chạy xa, Cẩm Sắt sủng nịch cười lắc đầu, Vương ma ma cũng cười : “Tiểu thiếu gia thông minh hiếu học như vậy, tương lai nhất định có thể nổi bật, chấn hưng gia nghiệp, tới khi tiểu thiếu gia chấn hưng được Diêu gia, tiểu thư mới có thể hết khổ .”
Cẩm Sắt nghe vậy cười cười, nghĩ tới bộ dáng Văn Thanh vui vẻ, trong lòng nàng có chút yên lòng.
Ngày đó nàng thấy Văn Thanh suy sụp, thế nên mới nhịn được cố ý bảo bái Tây Liễu tiên sinh làm thầy. Nhưng Tây Liễu tiên sinh kia sớm còn thu đồ đệ nữa, việc này chắc cũng dễ dàng làm được! Văn Thanh cực kì tin tưởng tỷ tỷ là nàng, khi ra ý tưởng của nàng, liền hoàn toàn tin tưởng, nếu nàng làm cho Văn Thanh thất vọng, biết thương tâm tới mức nào đây.
Mà chuyện Tây Liễu tiên sinh vào kinh là nàng vô tình nghe thấy lúc các tiểu thư thảo luận ở cung yến, lần này ông ấy cùng thê tử vào kinh là vì muốn chữa bệnh cho thê tử, chắc nán lại kinh thành ít nhất là năm rưỡi, nghe Lệ phi còn có ý thỉnh Tây Liễu tiên sinh dạy học cho đại hoàng tử. Mặc kệ việc này có bao nhiêu khó khăn, nàng nhất định phải cố gắng từ Tiêu Uẩn hỏi thăm bệnh tình của sư mẫu của ......
Bên này Cẩm Sắt vì chuyện bái sư của Văn Thanh mà lo lắng, bên kia sau khi cung yến kết thúc, Dương Tùng Chi lại kéo Liêu Thư Ý đến Đức Văn lâu uống rượu, mặc dù hai người tuổi tác kém nhau là mấy nhưng vì Dương Tùng Chi vẫn theo võ, mà Liêu Thư Ý lại theo văn, cho nên cũng chỉ là sơ giao.
Dương Tùng Chi hôm nay đột nhiên mời, Liêu Thư Ý liền đoán được chắc có chuyện muốn , sau khi xong chén, lúc này liền híp mắt nhìn Dương Tùng Chi, : “Thế tử nếu là vì chuyện của Cẩm Sắt muội muội và mậu ca nhi mà đến tìm ta, vậy cũng cần nhiều lời nữa. Từ khi phụ thân mất, mẫu thân bi thương khôn kể, tính tình đại biến, ta thể chém thêm đao vào lòng bà đưuọc nữa.”
Dương Tùng Chi nghe vậy sáng tỏ trong lòng Liêu Thư Ý mặc dù thể tiêu tan khúc mắc đối với tỷ đệ Cẩm Sắt nhưng cũng còn nhiều oán hận. Nhưng vì mẫu thân mới thể đối mặt với tỷ đệ Cẩm Sắt. Mặc dù cũng từng có khuyên giải qua với mẹ nhưng mà khúc mắc cũng chưa từng cởi bỏ, mà khi bà nghe con cũng muốn tốt cho “kẻ thù giết cha” tất nhiên bà cảm thấy thể hiểu đươc, ngược lại càng khuyên giải được gì chỉ càng khiến bà thêm thương tâm muốn chết.
Dương Tùng Chi cũng biết Liêu Thư Ý khó xử, cho nên cũng chỉ lắc đầu cười, : “Ta cũng vì việc của Diêu gia tỷ đệ tìm ngươi, mà là vì chuyện Liêu bá ngày đó bị ngộ hại!”
Liêu Thư Ý vốn có ý muốn đứng dậy, nghe lời này chợt chăm chú nhìn Dương Tùng Chi, trong hai tròng mắt phát ra ánh sáng, giọng cũng tức lộ ra hơi lạnh thấu xương: “Ngộ hại?! Thế tử lời này là có ý gì?”
Dương Tùng Chi lại từ từ thong thả rót thêm chén rượu cho Liêu Thư Ý, xong mới : “Năm đó bá phụ ở núi Cửu Vân gặp giặc cướp mà bỏ mạng, lúc đó vùng núi Cửu Vân quả là thường có giặc cướp hoành hành chúng chuyên làm mấy việc giết người cướp của nhưng bọn chúng thường cướp của thương nhân, hơn nữa chủ yếu là cướp hàng hóa cũng ít khi lấy mạng người. Như Liêu bá phụ có quan chức lại chưa bao giờ gặp phải đánh cướp, thử hỏi từ trước đến nay giặc cướp vẫn luôn sợ chọc giận triều đình tiến đến bao vây thảo phạt mà dám đánh cướp quan viên, năm đó trong người Liêu bá phụ cũng hề mang theo trân bảo quý hiếm gì, Vì nguyên cớ gì mà giặc cướp này lại lấy tánh mang, còn thả hạ nhân Liêu gia mang thi thể trở lại kinh thành?”
Liêu Thư Ý nghe Dương Tùng Chi thế liền : “Năm đó tổ phụ cùng vài vị thúc phụ cũng vì nguyên nhân này mà trong lòng có nghi ngờ, nhưng sau này triều đình xuất binh chinh phạt giặc cướp núi Cửu Vân, bọn cướp bị bắt lại thừa nhận làm việc đánh cướp phụ thân là chúng gây nên.”
Dương Tùng Chi nghe vậy lại cười, : “Theo ta được biết, năm đó khi quan binh bao vây thảo phạt núi Cửu Vân, nhà đại đương gia và nhà của nhị đương gia ở sơn trại giặc cướp sớm nghe động tĩnh chạy mất, việc năm đó đến tột cùng là ngoài ý muốn hay là trong đó có mờ ám gì khác chỉ sợ chỉ có hai kẻ hạ lệnh kia là ràng mà thôi.”
Liêu Thư Ý thấy vẻ mặt Dương Tùng Chi chắc chắc, liền híp mắt : “Hay là thế tử điều tra được gì rồi? Hoặc là thế tử tìm được hai kẻ kia sao?”
Dương Tùng Chi lại lắc đầu, : “Ta có thể khẳng định đó là khi ở Giang Châu nghe thấy số chuyện làm ta thể đối việc năm đó mà trong lòn có hoài nghi, tin tưởng Liêu hiền đệ nghe xong việc ở Giang Châu cũng có điều suy nghĩ. Về phần Liêu bá phụ mất rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn hay , vậy đành phải từ hiền đệ cho người điều tra mới ràng được, ta cũng hề có ý muốn vượt quá chức trách. Chính là biết bây giờ Liêu hiền đệ có hứng thú muốn ta kể tỉ mỉ chuyện ở Giang Châu hay ?”
Liêu Thư Ý nghe vậy ngửa đầu uống cạn chén rượu kia, lại tiếp tục tự rót thêm ly, Dương Tùng Chi mỉm cười tinh tế kể lại đức hạnh dưới Diêu gia chứng kiến được ở Giang châu cho Liêu Thư Ý.
xong, sắc mặt Liêu Thư Ý cực kì khó coi, Dương Tùng Chi để mặc trầm tư chốc lát, mới : “Nếu quả bá phụ mất là do nhà Diêu Lễ Hách gây nên, vậy chẳng phải Liêu hiền đệ và bá mẫu cùng tỷ đệ Diêu tiểu thư đều là người bị hại, lại có chung kẻ thù rồi sao? Mong rằng hiền đệ có thể đem chuyện này cho bá mẫu, nếu đúng là bá phụ uổng mạng, cũng nên hận sai người, làm ra chuyện kẻ thù vui mừng, người nhà đau đớn.”
Cẩm Sắt đối với việc Dương Tùng Chi làm hoàn toàn biết gì, nàng mệt mỏi ngày lại bị hồi kinh hách trong cung, dùng xong bữa tối liền lăn lên giường, xem chút sách cũng cảm thấy mệt mỏi, đơn giản kêu Bạch Chỉ buông màn nằm xuống.
Nàng vừa nhắm mắt lại, đầu vừa đặt lên gối, liền nhớ tới vết đau sau đầu còn chưa bớt, vừa nằm xuống lại thấy đau. Là ngày hôm trước bị khối hổ phách kia làm đau mà ra, mà đêm qua nàng lại phát ở dưới gối có phong thư của Hoàn Nhan Tông Trạch từ kinh thành Bắc Yến chuyển tới.
Thư kia giống hai lần trước toàn là những lời đường mật mà đầy hai tờ giấy đều là chút việc vụn vặt, như là nhiều ngày chưa từng về phủ, đôi ngựa quý hiếm ở Vương phủ của vừa sinh chú ngựa con, rồi chuyện vì sống lâu ở Đại Cẩm, giờ trở về ngờ ăn quen thức ăn Bắc Yến vân vân.
Mặc dù đều là những việc cực kì bình thường mà chữ viết của lại cực kì xinh đẹp nên dẫn tới nàng xem hai lần mới gấp thư lại, trong lòng cũng dâng lên cảm giác giác kì quái.
Hôm nay vừa nằm xuống, Cẩm Sắt nghĩ tới liên tiếp hai ngày nay giường bị người ta động tay chân, nàng liền vội vàng ngồi dậy, tới tới lui lui, phía trước phía sau sốc hết chăn nệm lên xem xét lần thấy có dị vật gì xuất mới lại yên tâm nằm xuống.
Vừa năm xuống lại nghĩ tới mình buồn cười, Hoàn Nhan Tông Trạch nay ở Bắc Yến xa xôi, lại đúng dịp vạn thọ, tất nhiên là mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt phi thường bận rộn, nào có nhàn rỗi như vậy ngày ngày phái thủ hạ đến quấy rầy tiểu nha đầu như nàng vậy chứ, Cẩm Sắt nghĩ vậy bất giác cười tự giễu.
Nàng nghiêng người, nhoáng lên cái ánh mắt hình như nhìn thấy có gì đó phát sáng trong suốt, nhìn chăm chú quả thấy ở chỗ kín đáo ở đỉnh trướng mạn giường lộ ra chuỗi hạt châu trong suốt tỏa sáng. Tâm Cẩm Sắt thế nhưng lại đột nhiên thấy căng thẳng, giờ mới phát giác ra lúc nãy tìm thấy gì trong lòng tự dưng dâng lên chút mất mát.
Nàng vì phát này mà hơi hơi hạ mi mắt, khi ngẩng lên ung dung mỉm cười, ngồi dậy với tay lấy vật kia xuống, thấy đó là chuỗi ngọc bích bảy màu mỗi hạt châu có màu sắc giống nhau, từ có màu, màu đỏ hoa hồng, màu đỏ hạt lựu, tới màu lam, màu lục, màu vàng, màu đen, được xâu thành chuỗi hạt có thể quấn quanh cổ tay ba vòng, màu sắc đầy đủ chưa lại là những hạt châu hết sức tròn trịa lại vô cùng đồng nhất quả nhiên là vật hiếm lạ.
Nàng nhìn những hạt châu kia óng ánh phát sáng, trong đó có hạt châu có màu xanh thẳm đặc biệt trong suốt phát sáng nhất, giữa màu xanh thẳm kia hình như có màu lam lan tỏa, ngón tay hơi động vào hạt châu, ánh sáng màu lam hình như thay đổi đậm nhạt ngừng, phảng phất giống như đôi mắt xanh biếc của Hoàn Nhan Tông Trạch.
Lông mi Cẩm Sắt run run, nàng đem chuỗi hạt từ cổ tay lấy xuống như tùy ý nhét vào đầu giường rồi lấy gối đè lên lại nghiêng người nhắm mắt ngủ.
Hôm sau nàng vừa tỉnh lại, Liễu ma ma vội vàng tiến vào, : “Tiểu thư, tiểu thiếu gia sáng sớm đến đây, ở phòng khách dùng trà chờ tiểu thư.”
Cẩm Sắt nghe vậy vội vàng đứng dậy vào tịnh phòng, sau đó dời bước ra gian ngoài quả nhiên liền thấy Văn Thanh ngồi ở tháp mỹ nhân chơi đùa với Chúa Sơn Lâm, thấy nàng ra liền cười : “Tỷ tỷ, Chúa Sơn Lâm sao càng nuôi càng lười biếng, Hải Đông Thanh nên bị nuôi bởi nữ nhân, lại càng nên nuôi ở khuê phòng, đúng là phung phí của trời mà, bằng tỷ tỷ tặng nó cho đệ ?!”
Cẩm Sắt thấy Chúa Sơn Lâm chẳng thèm quan tâm với trêu đùa của Văn Thanh, duy thấy chỉ đối với nàng qua còn vẫy cánh hai lần, nàng lại nghĩ tới chuỗi hạt bích tỷ và dây chuyền hổ phách được bỏ trong hộp trang sưc kia, lại nhìn Chúa Sơn Lâm miễn cưỡng nằm ở nơi đó nghiễm nhiên bị nàng coi là “Người nhà” lúc này liền rùng mình cái.
Hoàn Nhan Tông Trạch nếu cứ mỗi ngày đều đưa tới thứ gì đó, tới khắp nơi năm bên người nàng nhất định toàn nhìn thấy dấu vết của , phải là có ý nghĩ như vậy chứ?
Cẩm Sắt nghĩ tới đây, sắc mặt đều thay đổi, Văn Thanh nhận thấy nàng quái dị, ngạc nhiên nâng tay quơ quơ trước mắt Cẩm Sắt, chọc Cẩm Sắt trừng mắt liếc nhìn , : “Nếu đệ có thể kêu nó nhận đệ làm chủ, vậy có thể đem nó . Sao còn có thể sáng sớm tới tìm Tỷ chứ?”
Văn Thanh nghe vậy mới thu hồi ánh mắt tìm tòi, nghiêm nghị :“Tỷ, Xuân Huy trở lại từ Giang Châu.”
-----------------Hết chương 96--------------------