hàng nóng hổi lun. Cám ơn editor và beta-er nhìu. Ông Hoàng thượng háo sắc vẫn chưa bỏ ý với CS nữa, chỉ thấy tội tội Hoàng Hậu có ông chồng như vậy
Chương 95.2 Edit: @Jemy Beta: PHUONGLINH87^^ Cung phi tham dự cung yến của Hoàng Hậu hôm nay đều từ Tần vị trở lên, ngày thường hậu cung phát sinh chuyện này, Hoàng Thượng đích thân tới, chúng mỹ nhân đương nhiên tề tụ kín cả phòng, các nàng ngày thường đa phần đều được sủng ái, hôm nay khó được thấy long nhan Hoàng Thượng, mỗi người đều ăn mặc xinh đẹp, điềm đạm đáng , thấy Hoàng Thượng đến liền vây cả lại, mềm mại như liễu rủ tìm kiếm an ủi và chỗ dựa. Các nàng đối với việc Ngô Tiệp dư có bình an hay căn bản quan tâm, đều nắm chặt cơ hội dây dưa riêng với Hoàng Đế, cũng quên hung hăng đạp cho Ngô Tiệp dư xui xẻo kia cước. Lệ phi nhìn đám phi tần chen nhau vây quanh Hoàng Đế cáo trạng, hai tay nắm chặt, sắc mặt cực kì khó coi, mà Hoàng hậu lại chỉ thảnh thơi uống trà, hoàn toàn có ý ngăn cản chúng cung phi. Lệ phi thấy vậy càng thêm lo sợ bất an, nàng ta nghĩ thế nào cũng hiểu nổi, ràng an bài Hoàng Lập Tiêu hủy trong sạch của Cẩm Sắt, nhưng khi nàng ta dẫn người đến hậu hoa viên ở đó có bóng người, đừng Diêu Cẩm Sắt ngay cả bóng dáng của Hoàng Lập Tiêu cũng chẳng thấy đâu. Nàng ta lệnh cung nữ tìm, mà ngay cả Hoa Dung và Lưu công công cũng thấy tung tích, trong lòng nàng ta sửng sốt liền nghe được chuyện hậu cung bị tư sấm (có nam nhân tiến vào nội cung), Ngô Tiệp dư bị chấn kinh, lúc đó nàng ta có linh cảm tốt, quả nhiên vội vàng chạy đến liền thấy Hoàng Lập Tiêu bộ dạng chật vật, bị các thái giám trói gô lại. Lúc này Lệ phi căn bản hiểu được sao Hoàng Lập Tiêu lại xuất ở nội điện, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, nàng ta thấy Hoàng Đế giọng an ủi chúng phi tần, liền quay đầu với Hoàng Hậu: “Nương nương nhìn xem đây còn ra thể thống gì nữa, cũng thèm hướng Hoàng Thượng thỉnh an hành lễ, mỗi người đều chỉ biết tự mình dây dưa quyến rũ Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương thân là người đứng đầu lục cung, liền ngồi nhìn quan tâm ?” Hoàng hậu nghe vậy chỉ cười, phân phó thái y vài câu rồi mới : “Phát sinh chuyện như vậy, các muội muội đều hết hồn hết vía, hoang mang lo sợ, tìm long thể che chở cũng là chuyện bình thường, nếu Bổn cung vì vậy mà trách cứ các nàng cũng quá nhẫn tâm.” Lệ phi tự hiểu ý của Hoàng Hậu, lúc này chúng phi tần càng ầm ĩ, lát nữa Hoàng Lập Tiêu càng thảm, Lệ phi cách nào biết được Hoàng hậu có phải sớm biết mưu tính của nàng ta, vì thế mới tương kế tựu kế đem Hoàng Lập Tiêu vào hậu cung nên cũng dám nhiều lời nữa, chỉ có thể siết chặt tay ngồi đó thấp thỏm yên. Bên kia Hoàng Thượng chỉ an ủi chúng mỹ nhân trong chốc lát, Hoàng Hậu liền tiến lên hành lễ, đem Hoàng Thượng cứu ra khỏi đám hương ảnh, Hoàng Thượng nghe Ngô Tiệp dư sao, lúc này liền tức giận : “Tên tặc tử dám tư sấm hậu cung, đụng vào Ngô Tiệp dư giờ ở đâu, còn mau dẫn đến cho Trẫm.” Chu Hậu Húc xong liễn vỗ mạnh vào tay ghế, Lệ phi bị dọa sợ, sắc mặt càng thêm khó coi. Mà Hoàng Lập Tiêu bị hai tên thái giám túm lên đây, hiển nhiên y bị cung nhân của Ngô Tiệp dư đánh tiếp cho trận, nhìn ra hình người nữa, Hoàng Đế thấy ngoại sam của y rớt ra ngoài, quần áo và tóc tai tán loạn, nhất thời tức giận đến tái mặt, liền đem chén trà ném thẳng vào mặt Hoàng Lập Tiêu khiến máu tươi trào ra. Lệ phi thấy vậy vội vàng đứng dậy quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Đế, dập đầu : “Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Lập Tiêu uống nhiều nên say rượu mới lầm sấm hậu cung, xin Hoàng Thượng xét ở việc thần chí được minh mẫn mà xử cho .” Lệ phi vừa xong có thanh chói tai từ trong nội điện truyền ra: “Tiệp dư nương nương ! Mau ngăn cản Tiệp dư nương nương!” Hoàng Thượng nghe vậy hết hồn, vội cùng Hoàng Hậu thẳng vào nội điện, liền thấy hai cung nữ gắt gao lôi kéo Ngô Tiệp dư, mà Ngô Tiệp dư để chân trần, hai mắt đẫm lệ muốn đâm đầu vào cột, vừa khóc vừa : “Các ngươi buông ra, ta chẳng còn mặt mũi nào gặp Hoàng Thượng nữa, cứ để ta cùng tiểu Hoàng tử trong bụng cùng nhau , chết rồi cũng tốt, bị người đời tiếp tục lung tung nữa…” “Ái phi làm gì đó, Trẫm cho phép ái phi tự hại mình như vậy.” Ngô Tiệp dư chỉ mới hoài thai ba tháng, còn chưa thấy bụng, vì nôn nghén mà bị ép đến gầy trơ, nàng ta vốn thanh lệ, nhưng nay ốm thấy , hai má gầy , rất dễ động lòng người, Hoàng Đế thấy vậy, sao lại đau lòng, vội bước lên nổi giận quát. Ngô Tiệp dư gục vào lòng Hoàng Đế khóc hết sức ủy khuất, trong lúc chuyện lại muốn lấy cái chết tạ tội. Hoàng Thượng ôm thân thể run rẩy của nàng ta trong lòng, hận thể đem Hoàng Lập Tiêu bằm thây vây đoạn. Cung nữ của Ngô Tiệp dư vội vàng quỳ xuống : “Hoàng Thượng, hôm nay nương nương khó được có tinh thần, thấy tuyết ngường rơi liền kêu chúng nô tì đưa nương nương ra vườn ngắm cảnh, ai ngờ khi ngắm gốc hồng mai, cùng chúng nô tì đùa vài câu có tên tặc nhân từ trong bụi cây bò ra muốn bắt lấy nương nương, lúc đó chúng nô tì đều ở đó, đương nhiên lập tức lên chế phục tặc nhân, tên tặc tử đó bị chúng nô tì bắt lại ngay tại chỗ, vẫn chưa đến gần người nương nương, xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương minh giám.” Cung nữ xong Ngô Tiệp dư khóc tiếp lời: “Tuy là chưa đến gần người nhưng cũng thể chắc rằng các tỷ muội khác và cung nhân trong cung nghe mấy lời đồn đại tin là , ngàn vạn lần thể vì thần thiếp mà liên lụy danh* của Hoàng Thượng được, Hoàng Thượng hãy để cho nô tì lấy cái chết để chứng minh trong sạch …” *danh tiếng minh “Sao ái phi lại ngốc như vậy, Trẫm tin ái phi là được, ái phi hãy thả lỏng tâm tình mà tịnh dưỡng cho tốt, Trẫm còn đợi ái phi sinh thêm cho Trẫm Hoàng tử nữa đó.” “Con nối dõi của Hoàng Thượng nhiều, chỉ có mỗi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, nếu muội muội vì mấy lời đồn đâu mà bỏ mặc chăm sóc long mạch mới là đại bất trung, muội muội cứ tịnh dưỡng cho tốt, nếu trong hậu cung có người dám lung tung Bổn cung nhất định nghiêm trị tha.” Có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu khuyên giải, Ngô Tiệp dư mới ủy ủy khuất khuất đứng dậy. Sắc mặt Hoàng Thượng khi từ nội điện ra lại khó coi thêm mấy phần, thấy Lệ phi vẫn cùng Hoàng Lập Tiêu quỳ gối dưới đất, vô cùng bất mãn với chuyện nàng ta bao che cho việc làm dâm tặc của Hoàng Lập Tiêu nên ánh mắt nhìn Lệ phi cũng chán ghét và lãnh hơn. Chu Hậu Húc lại ngồi xuống lần nữa, vô cùng tức giận mà nhìn chằm chằm vào Hoàng Lập Tiêu : “ mau, ngươi làm cách nào tiến vào hậu cung, lại có ý muốn làm gì ?!” thực tế, lúc Hoàng Lập Tiêu đụng vào Ngô Tiệp dư là do đau đớn quá mà tỉnh, y chỉ theo bản năng muốn bò qua bên có người để kêu cứu, nào ngờ vừa mới bò ra khỏi lùm cây liền bị cung nhân của Ngô Tiệp dư đánh cho trận, bây giờ y bị giải đến trước mặt Hoàng Thượng, sớm biết mình gây đại họa, cả người vô lực xụi lơ mặt đất, nghe Hoàng Thượng hỏi đến run rẩy cả buổi vẫn thể ra lời. Ký ức cuối cùng trước khi ngất của y là nụ cười của Cẩm Sắt, trong lòng biết rằng nhất định là do Cẩm Sắt hại, nhưng bây giờ y có bằng chứng, thể ra được, cho dù y khai ra Cẩm Sắt cũng chỉ bị nặng tội thêm mà thôi, Cẩm Sắt là yếu đuối, sao có thể đem y mang đến đây, chuyện này đừng là Hoàng Thượng và mọi người tin, ngay cả bản thân y cũng tin được. Vì vậy Hoàng Lập Tiêu cũng biết, bây giờ chỉ có thể là mình uống rượu quá nhiều nên say, biết làm sao vào được hậu cung, có lẽ có biểu tỉ cầu tình, nhìn mặt mũi của Đại hoàng tử Hoàng Thượng mở đường cho y. Y có khổ nhưng được, chỉ có thể dập đầu : “Hoàng Thượng tha mạng, tiểu thần uống nhiều rượu, nhớ làm sao rời buổi tiệc, lại làm sao đến hậu cung, cho dù tiểu thần có vạn lá gan cũng dám đối các nương nương trong hậu cung có tâm bất kính. Hoàng Thượng, tiểu thần qua đây có tâm bất chính, xin Hoàng Thượng mở cho tiểu thần con đường sống.” Hoàng Hậu nghe vậy liền : “Hoàng Thượng, tên Hoàng Lập Tiêu này dối, thần thiếp sai người tra qua, Hoàng Lập Tiêu là do thiếp thân nha hoàn Hoa Dung bên người Lệ phi dẫn khỏi buổi tiệc. Có cung nữ thấy hai người ở trong hoa viên thầm, Lệ phi muội muội có biết chuyện này chứ ?” Lệ phi ngờ rằng Hoàng Hậu lại chĩa thẳng mũi dùi vào nàng ta liền sửng sốt. Nếu để Hoàng Thượng biết được chính nàng ta kêu Hoàng Lập Tiêu hủy trong sạch của Cẩm Sắt chỉ Hoàng Thượng hận nàng mà Hoàng Hậu cũng trị nàng tội làm xằng làm bậy, dung túng Hoàng Lập Tiêu họa loạn cung đình, chuyện của Cẩm Sắt hôm nay có ai nhắc đến, Lệ phi đương nhiên cũng tự dộng tới làm gì. Nàng ta đoán được Hoàng Hậu coi trọng Cẩm Sắt nên chắc chắn việc này với Hoàng Thượng. Vì thế nên Lệ phi vội trả lời: “Gần đây thân thể của cậu thần thiếp được tốt, thần thiếp lo lắng, quả thực có kêu Hoa Dung truyền biểu đệ vào hoa viên hỏi chuyện, nhưng thần thiếp ở trong hoa viên đợi hồi lâu cũng thấy bóng dáng biểu đệ đâu, bây giờ mới hiểu nhất định là do biểu đệ say rượu nên tìm được thần thiếp, mới lầm sấm hậu cung, vì say rượu mà hỏng việc, Tiệp dư muội muội vẫn chưa có việc gì, xin Hoàng Thượng vạn phần khai ân.” Hoàng Hậu nghe vậy nháy mắt về phía Liên Tâm bên cạnh, Liên Tâm liền chạy vào nội điện, lát sau Ngô Tiệp dư bị cung nữ dìu ra đây quỳ xuống khóc : “Hoàng Thượng, hậu cung thủ vệ nghiêm ngặt, sao có thể lầm sấm được, ràng là có người đối với việc thần thiếp mang thai canh cánh trong lòng, sợ thần thiếp và tiểu Hoàng tử trong bụng cản trở nên lần này mới muốn hủy thanh danh của thần thiếp, chuyện này liên quan đến trong sạch cùng an nguy của thần thiếp và các tỷ muội trong hậu cung, vẫn xin Hoàng Thượng hãy đem việc này tra kỹ, làm chủ cho chúng thần thiếp ạ.” Ngô Tiệp dư ràng là mắng Lệ phi sai biểu đệ mình đến mưu hại nàng, Lệ phi nghe xong giận run người, vội luôn miệng kêu oan, thấy Hoàng Thượng vậy mà cũng hồ nghi liền chỉ tay về phía Ngô Tiệp dư : “Đừng đứa trẻ trong bụng ngươi chưa là nam hay nữ, cho dù là Hoàng tử chăng nữa Đại hoàng tử của Bổn cung cũng sắp mười lăm, sao có thể kiêng kỵ đứa trẻ vừa mới sinh, Ngô Tiệp dư có bằng chứng, đây là ngậm máu phun người.” Ngô Tiệp dư nghe xong liền : “Tỷ tỷ, Hoàng công tử dù sao cũng là người thân của tỷ, nếu bây giờ bị bắt ngay tại chỗ, nhận tội là được, sao lại là có bằng chứng ? Sao tỷ tỷ có thể là muội ngậm máu phun người!” Lệ phi giận đến mức run cả tay, mặt tức giận trừng Ngô Tiệp dư, Ngô Tiệp dư cũng đổi sắc mặt, lại vuốt bụng rên mấy tiếng, Hoàng Thượng hết hồn, vội lệnh cung nữ đỡ Ngô Tiệp dư xuống, lại đối Lệ phi thêm vài phần nghi ngờ. Hoàng Hậu thấy vậy, liền thở dài tiếng : “Lệ phi muội muội là người cũ trong cung, đối với chúng tỷ muội luôn khoan dung, đối Đại Hoàng tử lại càng là tâm từ mẫu. Đại hoàng tử giờ hơn mười bốn tuổi rồi mà vẫn còn ở trong cung của Lệ phi, do Lệ phi tự mình dạy dỗ, ngày lười biếng. Con nối dõi của Hoàng Thượng đông, thân thể Nhị hoàng tử lại tốt, yếu ớt nhiều bệnh, khó được Đại hoàng tử tuấn vĩ bất phàm, lại được Lệ phi muội muội dạy dỗ văn võ song toàn, Hoàng Thượng hãy xem ở phần công lao này của nàng mà tín nhiệm muội ấy hơn chút. Chỉ có điều…. hậu cung xảy ra chuyện, thần thiếp liền lệnh cung nhân tang cường phòng bị, nhưng lại phát Đại nha hoàn Hoa Dung bên người Lệ phi muội muội cùng Lưu công công của Dưỡng Tâm điện đương vụng trộm trong hoa viên, thần thiếp lệnh người lục xoát chỗ ở của Lưu công công tìm được quần áo lót và đồ dùng hằng ngày của Hoa Dung, trong cung nghiêm cấm cung nữ và thái giám đối thực, Hoàng Thượng xem việc này…” Lời này của Hoàng Hậu nghe như là giúp Lệ phi cầu tình nhưng thực ra ý cũng như Ngô Tiệp dư, đều rằng Lệ phi vì Đại hoàng tử gạt bỏ chướng ngại. Sau lại cho Hoàng Thượng biết Lệ phi có an bài nhân thủ bên người y, Lệ phi nghe xong cả người lạnh lẽo, lại vì Hoàng Lập Tiêu xuất ở hậu cung vừa vặn đụng phải Ngô Tiệp dư nên nàng ta có trăm cái miệng cũng thể bào chữa. Nàng ta lo lắng Hoàng Thượng giận điếng người mà : “Ban nãy tra ràng, liền ấn cung quy mà xử phạt , đem hai đứa tiện nô vụng trộm tư tình kia đánh chết.” Hoàng Hậu nghe vậy ứng tiếng rồi mới : “Theo thần thiếp thấy, việc hôm nay cũng khó tra ra cái gì, bằng đem Hoàng Lập Tiêu này giam lại, lệnh cho Tông nhân phủ từ từ điều tra, nhất định có thể tra ràng chuyện này, trả cho Lệ phi muội muội và Ngô muội muội cái công đạo.” Hoàng Thượng nghe vậy tức giận dữ : “Tặc tử thế này còn có gì để thẩm vấn, liền lầm sấm cung vua thể tha tội chết rồi, người đâu, lôi ra ngoài, Trẫm muốn đem thiên đao vạn quả!” Hoàng Lập Tiêu nghe vậy sợ đến mức ngất , Lệ phi sắc mặt càng thêm trắng bệch, Hoàng Thượng xử Hoàng Lập Tiêu như vậy ràng là tin lời Ngô Tiệp dư. Thái giám lên lôi Hoàng Lập Tiêu xuống, Lệ phi mới gào khóc : “Thần thiếp oan uổng mà.” Hoàng Thượng lại chỉ đá Lệ phi ra bên : “Có oan hay Trẫm tin Hoàng Hậu điều tra ràng. Đại Hoàng tử giờ cũng còn nữa, trong hôm nay hãy mang ra khỏi Dực Thanh cung , do Hoàng Hậu tự mình dạy dỗ. Từ hôm nay trở Lệ phi bị cấm túc, cho đến trước khi Ngô Tiệp dư sinh xong được phép rời khỏi Dực Thanh cung nửa bước.” Hoàng Thượng xong liền phát tay áo bỏ , Hoàng hậu thấy Lệ phi vì hoảng sợ mà té ngã đất liền với cung nữ: “Dìu Lệ phi hồi cung.” Lệ phi bị cung nữ dìu đứng lên liếc mắt nhìn Hoàng Hậu : “Hoàng Hậu nương nương tính hay lắm.” Hoàng Hậu nghe vậy chỉ nhíu mày : “Bây giờ Hoàng Thượng vô cùng tức giận, Lệ phi muội muội còn muốn tội nặng thêm phần sao ?” Lệ phi nghiến răng, cam lòng mà phúc thân rời , Hoàng Hậu trấn an chúng phi tần vài câu, đợi cho mọi người hết lại qua xem Ngô Tiệp dư rồi mới ngồi xe kéo trở về Phượng đình. Hoàng Lập Tiêu sở dĩ xuất ở hậu cung là do Tôn ma ma ở Khôn Ninh cung dẫn chúng cung nữ làm, chủ kiến này là do Tiêu Uẩn nghĩ ra, Tôn ma ma cũng biết hôm nay Ngô Tiệp dư ra vườn ngắm cảnh, mới đem Hoàng Lập Tiêu hôn mê quăng vào phía sau bụi cây. Mà khi đám người Tôn ma ma làm việc này Hoàng Hậu ở Dưỡng Tâm điện, Lệ phi mang theo cung nữ của nàng ta bắt kẻ thông dâm, ngờ rằng người mà nàng ta muốn tìm bị người của Hoàng Hậu lén đưa tới hậu cung. Hoàng Hậu đường trở về Phượng đình mới biết việc này, khi nàng vội vàng chạy đến hậu cung Cẩm Sắt thay xong quần áo về lại Phượng đình, hết thảy đều an bài vừa đúng lúc. Mà Hoàng Đế sau khi trở lại Dưỡng Tâm điện vô cùng phiền lòng, Kiều công công đứng bên ngoài thổi trà dâng lên, thấy sắc mặt Chu Hậu Húc tốt, tự đem trà khay đặt xuống long án, đổi tách trà lạnh kia, thấy trước mặt Hoàng Đế đặt trang giấy, đó viết bài thơ mà Tiêu Uẩn đọc ban nãy, Kiều công công liền liếc Chu Hậu Húc cái rồi khom người : “Nếu Hoàng Thượng muốn thấy mặt Diêu tứ tiểu thư đó cũng khó…” Chu Hậu Húc nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên : “Ngươi có cách sao?” Kiều công công cười : “Nô tài cho người nghe ngóng, hôm nay Diêu tứ tiểu thư mặc bộ xiêm y màu đỏ, tóc buộc kiểu Triêu Vân kế, chốc nữa bên Phượng đình tan tiệc, chúng phu nhân và tiểu thư nhất định phải ngồi xe bên ngoài Phúc Lộc cung để rời . Lão nô kêu cung nhân khiêng kiệu của Diêu tứ tiểu thư khi ngang qua Càn Khôn điện giả làm như kiệu bị hỏng, dừng lại chốc lát, đợi Diêu tứ tiểu thư xuống kiệu rồi, Hoàng Thượng đứng bậc thang ở Càn Khôn điện nhìn qua tường thấy được Diêu tứ tiểu thư, tuy có hơi xa chút, nhưng nhìn được dung mạo của Diêu tứ tiểu thư là được rồi, ngược lại có thể giải nỗi khổ tương tư của Hoàng Thượng, lại để Hoàng Hậu nương nương biết được, dù cho Hoàng Hậu nương nương có biết chuyện này Hoàng Thượng cũng có thể việc này là do duyên số…” Chu Hậu Húc nghe vậy hai mắt sang ngời, cười ha ha vỗ tay : “Hay lắm, hay lắm, cũng là ngươi hiểu ý Trẫm nhất, mau mau, bây giờ Trẫm liền qua Càn Khôn điện.” Kiều công công lại cười : “Hoàng Thượng chớ vội, nô tài bây giờ kêu người xem, đợi Hoàng Hậu bên kia tan rồi cũng muộn.” Bây giờ trong Phượng đình, Cẩm Sắt thay bộ áo xếp lớp màu tím nhạt thêu hình hoa lựu và cái váy viền bên màu hồng nhạt, đầu chải kiểu song loa kế bình thường, cắm cặp trâm như ý dài màu ngọc bích, bộ diêu tráng lệ ban đầu được Liên Dung gói lại. Nàng cùng tỷ muội Liêu gia vài chuyện thú vị của Giang Châu, Hoàng Hậu sau khi về lại Phượng đình thấy chúng phu nhân dùng tiệc gần xong liền vài câu rồi kêu mọi người giải tán. Cẩm Sắt bị mời đến bên cạnh Hoàng Hậu, nàng muốn hành lễ bị Hoàng Hậu đỡ dậy : “Hôm nay là Bổn cung sơ suất nên để ngươi chịu ủy khuất.” Cẩm Sắt nghe vậy vội dám, Hoàng Hậu thấy sắc mặt nàng hồng hào, ánh mắt trong trẻo, hiển nhiên là khôi phục tinh thần nên liền kéo tay nàng cười : “Bộ thường y này ngươi mặc so với Bổn cung trước đây đẹp hơn nhiều....” xong lại tiến đến bên tai Cẩm Sắt mấy câu. Đợi nàng xong lùi ra Cẩm Sắt mới ngượng ngùng khiêm tốn vài câu liền cáo lui, khi xuất cung nàng cùng vài vị tiểu thư Liêu gia ngồi chung chiếc xe kéo do bốn tên thái giám chậm rãi kéo cung đạo* hai bên đều là tường đỏ ngói vàng, được lúc liền cảm thấy xe bị xóc nảy, quả nhiên thái giám bên ngoài xe xảy ra cố, sau đó gọi mấy người Cẩm Sắt xuống xe, Cẩm Sắt đỡ Liêu lão thái quân và ba người Liêu Thư Mẫn xuống, khi dìu Liêu lão thái quân Cẩm Sắt liền lùi ra phía sau, hơi cúi đầu. *đường trong cung. Lúc này Chu Hậu Húc đứng ở bậc thang cao nhất ngoài Càn Khôn điện mở to mắt nhìn về bên này, Kiều công công thấy mấy người Cẩm Sắt xuống xe, vội chỉ vào tiểu thư mặc đồ đỏ kết tóc kiểu Triêu Vân kế : “Hoàng Thượng mau nhìn, các tiểu thư đều xuống xe cả rồi.” Hoàng Thượng nhìn qua, liếc mắt liền thấy vị tiểu thư mặc váy màu lựu đỏ, tức nhận định đó là Diêu tứ tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, y tinh tế xem qua lại thấy Diêu tứ tiểu thư đó mặc bộ áo màu lựu đỏ viền tím ở cạnh biên và váy dài cùng màu, tóc chải Triêu Vân kế, đầu cài trang sức hình hồ điệp bằng vàng, tư thái yểu điệu, hai má non mịn, tú mục tu mi*, mặt dù ngũ quan xinh đẹp, nhưng bộ dạng vẫn còn , chỉ có thể xem như tiểu mỹ nhân hạng trung, căn bản giống với bài thơ của Tiêu Uẩn chút nào, càng đừng là khuynh quốc khuynh thành gì đó. *mắt thanh tú và mày tú lệ. Sắc mặt Chu Hậu Húc lập tức thay đổi, lộ ra vẻ thất vọng và giận dữ : “Xấu như vậy mà cũng kêu là khuynh quốc khuynh thành.” Kiều công công đương nhiên biết người mà Hoàng Đế nhìn phải là Diêu tứ tiểu thư mà là Liêu tứ tiểu thư, nhưng y phụng mệnh Hoàng Hậu, vốn là để gạt Hoàng Đế nên lúc này nghe vậy liền : “Hoàng Thượng, ra Diêu tứ tiểu thư đó cũng là tiểu mỹ nhân, chỉ là thể so với ba ngàn hậu cung của Hoàng Thượng mà thôi. Nghe tên Tiêu Uẩn kia là kẻ hiểu phong tình, nghĩ đến cũng chưa từng gặp bao nhiêu vị tiểu thư khuê các, càng biết dung mạo như tiên của các nương nương ở hậu cung, cũng khó trách kinh vi thiên nhân”. Chu Hậu Húc nghe vậy cũng chưa từ bỏ mà nhìn mấy vị tiểu thư đứng bên cạnh xe kéo, thấy mấy vị tiểu thư mặc dù đều có tư sắc, nhưng lại có ai bằng nửa tư sắc được nhắc đến trong thơ, lúc này liền cảm thấy vô vị. Thấy có nữ tử núp phía sau Liêu lão thái quân, nhìn xem dáng người kia vẫn còn là tiểu nương nên ngay cả tâm nhìn xem cũng mất, trực tiếp dời tầm mắt, hừ lạnh tiếng rồi tức giận xoay người phất tay áo bỏ . Kiều công công thấy vậy liền nghoéo môi cái, trong lòng nghĩ thầm thực ra các tiểu thư Liêu gia đều là mỹ nhân, nhưng bài thơ của Tiêu Uẩn đem Diêu tứ tiểu thư nâng rất cao, khiến cho Hoàng Thượng mong đợi cũng cao theo, bây giờ nhìn dung mạo của vài vị tiểu thư Liêu gia đương nhiên thấy đẹp, ngược lại còn cảm thấy thất vọng, sau này có lẽ Hoàng Thượng lại nghe ai dung mạo của Diêu tứ tiểu thư bất phàm, khuynh quốc khuynh thành có chuyện hôm nay y cũng cho đó là tin vịt, còn tin tưởng nữa. Mà cho dù đến khi đó việc này bị lôi ra lại Kiều công công cũng sợ bị trách phạt, chỉ vì hôm nay Diêu tứ tiểu thư vào cung quả thực là mặc xiêm y màu lựu đỏ, mà bây giờ Diêu tứ tiểu thư cũng thực đứng ở đường dưới kia, chỉ là do Hoàng Thượng tự mình nhận lầm người nên nhìn ra, cùng Kiều công công chút quan hệ. ....................... -- cuối cùng lượt của nàng @Jemy cũng xong nàng @khanhhoa666 à, nàng cứ post bình thường nhé (chương 96,97,100,101,106,107,110,111) của nàng @Linh (chương 98,99, 104,105,108,109,112,113) của nàng @Jemy (chương 102,103,114,115) --