[Trọng Sinh] DANH GIA VỌNG TỘC - TỐ TỐ TUYẾT

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      HNTT ròi
      PHUONGLINH87^^Fuu thích bài này.

    2. knh

      knh Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      36
      ai xuất mà đúng lúc quá, đợi xem tàn cục này thu dọn làm sao ây. Lệ phi chắc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Cám ơn các nàng editor nha. Xếp dép ngồi hóng nào
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      đêm nay đập hộp chương 95.1 nhé :yoyo52: các bạn hãy biến thành cú nào:hoho:
      Fuupink_lee thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

      Nàng @Jemy vật lộn với bài vở nên tui lai tiếp tục up thay nàng ý nha. @khanhhoa666 : xin lỗi nàng, tuần sau nàng hãy đăng chương 96, 97 nhé.

      Chương 95.1
      Edit: @Jemy
      Beta: PHUONGLINH87^^

      Dung mạo tuấn tú, tao nhã lịch , khi cười như gió xuân lướt qua, đúng là Tiêu Uẩn.
      Cẩm Sắt nhìn khuôn mặt của người vừa đến, cũng biết vì quan tâm trong mắt người đó hay vì người này vốn khiến người khác dễ dàng tin tưởng, Cẩm Sắt thả lỏng tâm tình, cả người lại bắt đầu lung lay.

      Tiêu Uẩn thấy vậy lại đưa tay ôm lấy nàng, lần này Cẩm Sắt né tránh, chỉ dựa vào cánh tay ổn định thân mình, lắc lắc cái đầu hơi mơ hồ liền nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi.

      Chỉ sợ lát nữa Lệ phi dẫn người lại đây bắt gian, bây giờ nàng phải mau chóng rời khỏi đây, còn về nơi nào cần suy nghĩ kĩ.

      Lâu như vậy mà Hoàng Hậu vẫn chưa hay tin đuổi tới, chắc chắn là Lệ phi lại gây chuyện, như vậy có nghĩa là Liên Tâm thể thuận lợi trở về Phượng đình, xem ra Phượng đình thể về được. Bây giờ chỉ có đến Minh Tâm điện là ổn nhất, có lẽ cung nữ Khôn Ninh cung ở đấy chờ nàng.

      Cẩm Sắt nghĩ, đợi cho hai chân khôi phục ít khí lực liền đứng thẳng người lại : “Nơi này cách Minh Tâm điện bao xa ?”

      Tiêu Uẩn thấy Chu Hậu Húc rời , vốn muốn đến Dưỡng Tâm điện bái kiến Hoàng Đế để việc ở Kim Châu, nào ngờ đụng phải hai tiểu thái giám theo Lưu công công lúc trước, vô tình nghe được bọn họ thầm với nhau.

      Biết Cẩm Sắt gặp nguy hiểm, vội vàng chạy tới, nhưng ngờ cái mà thấy lại là Cẩm Sắt dụ Hoàng Lập Tiêu bắt nàng. Hoàng Lập Tiêu bị sắc đẹp mê hoặc nên nhìn ra chỗ đúng, nhưng Tiêu Uẩn chỉ liếc mắt cái liền biết được. Nếu Cẩm Sắt vô cùng kinh hoảng sao Hoàng Lập Tiêu lại có thể nhiều lần vồ hụt như vậy, ngay cả góc áo của nàng cũng chưa đụng tới được ? Điều này làm kinh ngạc đứng lại, sau đó liền thấy Cẩm Sắt dụ dỗ Hoàng Lập Tiêu rồi chút nương tay rạch mặt, phế bỏ y.

      Kinh hãi khỏi phải , nhưng lúc vô cùng kinh ngạc lại thấy khuôn mặt Cẩm Sắt nhanh chóng trắng bệch và lạnh băng, trong lòng liền trào ra niềm thương tiếc và áy náy mà chính cũng kiềm chế được. Bây giờ thấy Cẩm Sắt tin tưởng mà tựa vào tay im lặng suy tư, trong mắt thoáng qua nét ngượng ngùng rồi từ từ lắng đọng vẻ ôn nhu, tuyết quang chiếu vào mắt, nhu tình như nước.

      Vừa Cẩm Sắt vừa ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trong mắt Tiêu Uẩn thủy quang chớp động, như cơn gió thoảng qua, biến ảo cực nhanh, khi nàng nhìn lại trong đôi mắt kia bình tĩnh dịu dàng, lại nghe trả lời nàng mà chỉ cười : “Có thể đứng vững rồi chứ ?”

      Cẩm Sắt gật đầu, lúc này Tiêu Uẩn mới buông cánh tay ôm nàng ra, nhanh chóng dọn dẹp vết máu và mảnh vỡ dưới đất, xé miếng vải người Hoàng Lập Tiêu gói lại, cột thêm tảng đá vào rồi ném xuống hồ sen.

      Khi làm những việc này, động tác ưu nhã mà trầm tĩnh, lưu loát như nước chảy mây trôi, mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, chút nào giống như xóa bỏ chứng cớ, ngược lại còn tự nhiên như dâng hương gảy đàn. Cẩm Sắt thấy vậy thán phục, người ôn nhu trầm tĩnh đến tận xương tủy như vậy, biết chuyện gì mới có thể khiến cho cảnh tượng đó dao động.

      Cẩm Sắt bên này thần du thiên ngoại*, bên kia Tiêu Uẩn từ bờ hồ lại đây, đứng trước mặt Cẩm Sắt cách bước chân, lại ngồi xổm xuống trước mặt nàng, Cẩm Sắt hết hồn, ngạc nhiên nhìn , lại thấy cầm chiếc khăn thấm nước từ trong tuyết, cẩn thận từng chút giúp nàng lau vết máu giày.

      *thần du thiên ngoại: đầu óc bay đến nơi xa.

      Cẩm Sắt chợt ngẩn ngơ, chỉ có thể mặc cho tỉ mỉ lau sạch giúp nàng xong lại đứng lên đưa nàng chiếc khăn, Cẩm Sắt sửng sốt chút, liền thấy khóe môi Tiêu Uẩn kéo ra nụ cười đẹp đẽ, hơi nhướn mày :”Nếu Diêu tiểu thư để ý tại hạ cũng ngại giúp tiểu thư lau vết máu bẩn tay.”

      Cẩm Sắt nghe vậy mới phục hồi tinh thần, đưa tay lên nhìn mới thấy tay phải ban nãy rạch lên mặt Hoàng Lập Tiêu dính ít vết máu mu bàn tay, mặt nàng thoáng lên nét thẹn thùng vội vàng cảm tạ, nhận lấy cái khăn từ trong tay Tiêu Uẩn. Khi lấy tránh được đụng phải ngón tay Tiêu Uẩn, tay vì chạm vào nước hồ mà lạnh buốt nhưng khăn lại lưu chút hơi ấm, trong lòng Cẩm Sắt ấm áp, chợt hiểu vì sao đưa khăn cho mình ngay từ đầu.

      Cẩm Sắt chùi sạch vết máu tay, Tiêu Uẩn bên kia khiêng Hoàng Lập Tiêu lên, cất bước qua trước hành lang phía đông : “Tại hạ đưa tiểu thư đến Minh Tâm điện.”

      Đương nhiên Cẩm Sắt biết đường trong Hoàng cung, nàng chỉ biết Minh Tâm điện nằm trong hoa viên này, cách Long đình và Phượng đình xa, lúc này tình huống cấp bách, Tiêu Uẩn đưa nàng , Cẩm Sắt tự nhiên khách khí, liền vội vàng im lặng bước nhanh theo.

      Về phần Tiêu Uẩn muốn đem Hoàng Lập Tiêu đâu, Cẩm Sắt cũng hỏi. Hiển nhiên Tiêu Uẩn đối với Hoàng cung rất quen thuộc, dẫn nàng quẹo đông rẽ tây, lại đụng phải người nào, đến khi Cẩm Sắt nhìn thấy tấm biển của Minh Tâm điện Tiêu Uẩn mới dừng lại : “Diêu tứ tiểu thư qua đó , tại hạ chờ ở đây.”

      Cẩm Sắt nghe vậy hiểu rằng muốn thấy mình an toàn mới yên tâm rời , nàng ngước mặt nhìn Tiêu Uẩn mỉm cười gật đầu, lại phúc thân cái rồi mới vội vàng xoay người bước xuống cầu thang về phía Minh Tâm điện. Lát sau, Tiêu Uẩn thấy cánh cửa sổ của Minh Tâm điện bị đẩy ra, lộ ra nửa khuôn mặt nhắn của Cẩm Sắt, mới xoay người khiêng Hoàng Lập Tiêu bước nhanh .

      Quả nhiên hai cung nữ Liên Dung và Liên Thanh của Hoàng Hậu vẫn còn trong Minh Tâm điện, chờ đến sốt ruột. Liên Dung vào nội điện quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy bóng dáng Cẩm Sắt đâu, lại xoay qua vách cửa thấy Cẩm Sắt đứng bên cửa sổ liền vội cười : “Diêu tứ tiểu thư mau theo tiểu nữ ra phía sau điện thay y phục ạ, đây là y phục của Hoàng Hậu nương nương hồi còn ở khuê phòng*, nô tỳ nhân lúc tiểu thư chưa đến liền sửa lại chút cho vừa người.”

      lúc chưa lấy chồng.

      Cẩm Sắt nghe vậy mỉm cười gật đầu rồi theo Liên Dung vào nội điện, trong lòng nghĩ lúc này Hoàng Hậu nương nương hẳn là phát việc bất thường. thực tế, sau khi Lưu công công rời khỏi Dưỡng Tâm điện lâu liền có thái giám ở Dưỡng Tâm điện đến truyền đạt cho Hoàng Hậu chuyện Hoàng Thượng muốn triệu kiến Cẩm Sắt, Hoàng Hậu nghe vậy vô cùng lo lắng, chỉ sợ chậm kịp liền ngồi xe kéo như bay đến Dưỡng Tâm điện.

      Vì Cẩm Sắt rời là từ hậu hoa viên của Phượng đình, còn Hoàng hậu ngồi xe kéo từ cửa lớn đằng trước cho nên gặp được nhau. Khi Hoàng Hậu đến Dưỡng Tâm điện thái giám tổng quản Kiều công công chạy đến hành lễ, thấy vẻ mặt Hoàng Hậu vội vàng, bước vội vã liền : “Lúc này Hoàng Thượng mình phê duyệt tấu chương trong điện, xin nương nương đợt lát để nô tài giúp nương nương bẩm báo.”

      Hoàng Hậu nghe Cẩm Sắt còn chưa đến liền ngạc nhiên tức khắc, lại nghĩ đến tính nhanh trí của Cẩm Sắt liền cho rằng nàng có lẽ kéo dài thời gian với Lưu công công chứ lập tức lĩnh mệnh, trong lòng nàng hơi an tâm, hướng Kiều công công gật đầu cái, lát sau Kiều công công mới từ Dưỡng Tâm điện ra thỉnh Hoàng Hậu vào.

      Sau khi Dương Hoàng Hậu vào điện, Chu Hậu Húc ngồi sau án thư vờ lật tấu chương, thấy Hoàng Hậu tiến vào lại nhìn sớ tấu trong tay lát rồi thuận tay phê vài chữ xong mới ngẩng đầu hướng Hoàng Hậu cười : “Là Hoàng Hậu đến sao, Trẫm phê duyệt tấu chương, vùng Tùy Châu lại có nạn trộm cướp, haiz, trong lòng Trẫm lo lắng. Đúng rồi, Hoàng Hậu yết kiến là có chuyện gì sao ?”

      Dương Hoàng Hậu sớm quen với việc giả vờ giả vịt của Chu Hậu Húc, phúc thân rồi : “Thần thiếp nghe Hoàng Thượng đối với việc Trấn Quốc Công cáo Phủ doãn Phượng Kinh Hoàng Tri tàn sát dân lành có nhiều chỗ hiểu, muốn truyền Diêu tứ tiểu thư lại đây hỏi chuyện, thần thiếp thân là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, việc ở triều thần thiếp dám can thiệp, nhưng Diêu tứ tiểu thư có phẩm mệnh, vào Dưỡng Tâm điện hỏi chuyện vi phạm quy củ của tổ tiên. Thàn thiếp thân đứng đầu lục cung, giúp Hoàng Thượng quản lý lục cung, khi Hoàng Thượng phạm sai lầm có trách nhiệm khuyên giải, vẫn xin Hoàng Thượng thu hồi thánh lệnh, lấy quy củ của tổ tiên làm trọng.”

      Dương Hoàng Hậu xong liền quỳ xuống đại điện, cúi đầu rạp xuống đất hành lễ. Chu Hậu Húc thấy vậy trong lòng tức giận nhưng cũng còn cách nào khác, y đúng là có phần kiêng kỵ Trấn Quốc Công, đối với Hoàng Hậu cười chút câu nệ cũng hơi e ngại, việc này bị Hoàng Hậu biết, đương nhiên là thể thành được. Chu Hậu Húc chỉ bực bội trong chốc lát liền vội vàng đứng dậy, đích thân đỡ Hoàng Hậu dậy rồi : “Hoàng Hậu sao phải làm thế, là do Trẫm nhất thời quên mất quy củ của tổ tiên, bên trong có người hiền đức như Hoàng Hậu thường xuyên nhắc nhở Trẫm, bên ngoài lại có trung quân như Trấn Quốc Công phò tá, Trẫm mới có thể ngủ yên. Hoàng Hậu nhắc phải lắm, rất đúng lúc.”

      “Người đâu, truyền khẩu dụ của Trẫm, Diêu tứ tiểu thư cần yết kiến nữa.” Y dứt lời, nghĩ đến việc mật chiếu Cẩm Sắt bị Hoàng Hậu biết được, lại thấy vẻ mặt Hoàng Hậu trang nghiêm liền cảm thấy hơi chột dạ, vội khoác tay về phía thái giám, thấy mọi người ra ngoài mới mở miệng: “Hoàng Hậu yên tâm, vụ án Hoàng Tri tàn sát dân lành Trẫm giao cho Trấn Quốc Công toàn quyền xử lý.”

      Dương Hoàng Hậu liền cười phúc thân : “Hoàng Thượng thánh minh, Quốc trượng* là võ tướng, khó tránh khỏi tính tình nóng nảy, ghét ác như cừu, nếu có chỗ nào xử lý tốt, thần thiếp xin thay mặt phụ thân tạ tội với Hoàng Thượng.”

      *quốc trượng: cha vợ vua.

      Chu Hậu Húc nghe vậy liền vội vàng cười, cầm tay Hoàng Hậu : “Hoàng Hậu gì vậy, Trấn Quốc Công là dũng tướng hiền thần hiếm có .......”

      Y Kiều công công từ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “ Bẩm Hoàng Thượng, Tiêu Uẩn công tử xin cầu kiến, ở ngoài điện.”

      Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu sớm lúng túng khôn kể, nghe vậy hai mắt sáng lên vội nhìn về phía Hoàng Hậu : “Tiêu Uẩn mới vừa ngao du bên ngoài trở về, Trẫm muốn triệu đến đây hỏi chuyện....”

      Dương Hoàng Hậu vốn chút tình cảm với Chu Hậu Húc, cũng muốn cáo lui, bây giờ thấy Hoàng Đế như vậy trong lòng càng mỉa mai, cung kính phúc thân rồi : “Thần thiếp xin cáo lui.”

      “Kiều công công, ngươi tự mình đưa Hoàng Hậu ra ngoài .” Hoàng Đế vội vàng dặn dò, đợi cho Hoàng Hậu ra ngoài rồi y mới nhíu mày, hiên ngang ngồi lại vào sau long án.

      Y vừa ngồi xuống, Tiêu Uẩn từ ngoài tiến vào khom người hành lễ, Hoàng Đế lười nhác hô bình thân rồi hỏi lý do đến bái kiến, lại nghe : “Thần ngao du đến Kim Châu, nghe Hoàng Thượng đồng ý sớ tấu xin cấm xuất khẩu trà ra biên giới của liên minh quan viên ở Kim Châu, thần cho rằng việc này nên, xin Hoàng Thượng nghĩ lại.”

      Chu Hậu Húc nghe vậy nhớ mang máng đúng là có chuyện đó, hơi kinh ngạc chút rồi : “Việc này văn võ bá quan cùng thương lượng quyết sách, phải do Trẫm tự mình quyết định, lại việc này là do liên minh quan viên ở Kim Châu tấu lên, vậy có nghĩa có thể thực , cớ sao lại ổn chứ ?”

      Tiêu Uẩn lại khom người hành lễ : “Hồi Hoàng Thượng, Kim Châu được bao bọc bởi nhiều dãy núi cao, nơi hiểm yếu đầy rẫy, địa thế hiểm trở, đất ruộng phì nhiêu ít ỏi, đất đai phần nhiều bị các thế gia cường chiếm, bách tính Kim Châu vừa phải nộp thuế đất, còn phải chịu thuế má lao dịch, cuộc sống vô cùng khổ cực, cơm áo đủ, nên mới hái trà tự bán đổi lấy chút lương thực. Mà tự bán chút trà cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn, hai năm gần đây Kim Châu hạn hán nặng, cộng với việc ba năm thu hoạch thiếu thốn, nếu Hoàng Thượng lại cấm xuất khẩu trà ra biên giới, thần e là bách tính Kim Châu vì khốn cùng mà sinh ra bạo loạn, Kim Châu cách biên giới phía Tây và phía Nam quá gần, nếu Kim Châu xảy ra bạo động, hai phe thừa cơ gây rối, sợ rằng dẫn đến thế cục thể vãn hồi, mong Hoàng Thượng suy xét lại.”

      Chu Hậu Húc nghe Tiêu Uẩn đến vô cùng nghiêm trọng, cau mày : “Trà ở Kim Châu là vật của Đại Cẩm ta, là vật sở hữu của Trẫm, bách tính đem đồ vật của Trẫm bán cho nước khác đổi lấy tiền tài, lại còn làm mà hưởng, đáng giận. Hái trà ở biên giới có thể kiếm tiền, sao Trẫm lại chấp thuận cho quan phủ cùng bên kia giao thiệp? Như vậy có thể làm phong phú quốc khố, chẳng phải tốt hơn? Nếu là Kim Châu hạn hán hai năm bách tính liền muốn mưu nghịch tạo phản Trẫm nhất định lệnh Quốc Công dẫn binh dẹp loạn, điêu dân như thế thể nhân nhượng được. Việc này ý Trẫm quyết, cần nữa.”

      Chu Hậu Húc xong hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tiêu Uẩn : “Hôm trước Diêu tứ tiểu thư ở ngay cửa Võ An Hầu lên án Tạ Tăng Minh trước mặt mọi người, chẳng hay Bá Ước có biết việc này ?”

      Mặc dù Tiêu Uẩn sớm đoán rằng Hoàng Thượng nghe khuyên giải, nghe vậy rốt cuộc thấy chán nản, trong lòng thở dài, lại nghe Chu Hậu Húc nhắc đến Cẩm Sắt, lúc này mới nâng mắt lần nữa : “Thần khi đó vừa mới hồi kinh, từng ở đằng xa thấy được tình huống trước cửa Võ An Hầu phủ.”

      Chu Hậu Húc nghe vậy lập tức mặt mày sáng lên : “ vậy là Bá Ước gặp qua Diêu tứ tiểu thư ?”

      Tiêu Uẩn nghe tiếng của Hoàng Đế lại thay đổi, mâu quang chợt lóe rồi mới đáp: “Hồi Hoàng Thượng, thần theo mẫu thân chúc thọ ngoại tổ phụ từng gặp qua Diêu tứ tiểu thư ở Giang Châu.”

      Chu Hậu Húc lúc này liền từ sau long án ra hào hứng : “Trẫm nghe họa kỹ của Bá Ước xuất chúng, vẫn chưa từng xem qua, người đâu, dâng giấy bút lên đây.”

      Y phân phó xong lại : “Trẫm vẫn nghe rằng mẫu thân của Diêu tứ tiểu thư năm đó là đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành, có lẽ dung mạo của Diêu tứ tiểu thư này nhất định cũng tầm thường, Bá Ước liền đem dung mạo của Diêu tứ tiểu thư họa xuống để Trẫm xem chút, chẳng phải tốt quá sao !”

      Tiêu Uẩn nghe vậy chỉ cười : “Thần cũng am hiểu họa mỹ nữ, hơn nữa Diêu tứ tiểu thư tư sắc khuynh quốc khuynh thành, với họa kỹ vụng về của thần chỉ sợ họa ra được phần mười khí khái đó, vì vậy xin Hoàng Thượng thứ cho thần thể tuân theo.”

      Chu Hậu Húc nghe Tiêu Uẩn dung mạo của Cẩm Sắt khuynh quốc khuynh thành liền chà xát tay : “ là tư sắc khuynh quốc khuynh thành sao ?”

      Tiêu Uẩn liền đáp: “Tuế hoa diêu lạc vật tiêu nhiên, nhất chủng thanh phong tuyệt khả liên. Bất câu ứ nê xâm hạo tố, toàn bằng phong lộ phát u nghiên. Tao hồn sái lạc trầm tương khách, ngọc sắc y hi tróc nguyệt tiên. Khước tiếu phù ông thái chi phấn, ngộ tương cao nhã thất thiền quyên*. Họa kỹ của thần vụng về, chỉ thơ từ có thể nghe được, nhưng bài thơ này cũng chỉ miễn cưỡng miêu tả dung mạo của Diêu tứ tiểu thư mà thôi.”

      *ta tìm ko ra bản dịch của bài thơ này T.T

      Tiêu uẩn xong, thấy Hoàng Đế liên tục lẩm bẩm bài thơ đó với vẻ mặt si mê, liền cung kính : “Thần xin cáo lui.”

      Chu Hậu Húc nghe vậy chỉ khoát khoát tay, Tiêu Uẩn rời khỏi đại điện híp mắt nhìn sân rộng mênh mông trước Dưỡng Tâm điện đột nhiên lắc đầu cười, nụ cười có vương theo chút ý khổ.

      chưa thu hồi ánh mắt thấy vị công công từ xa vội vàng chạy đến, Kiều công công lên giận dữ kiển trách y : “Hoàng Thượng ở bên trong, vội vã muốn sống nữa à !”

      Tiểu công công thở hơi liền : “ hay rồi Kiều tổng quản, xảy ra chuyện lớn rồi, ban nãy....say rượu....hậu cung....đụng phải Ngô Tiệp dư.....”

      Tiểu công công vào tai Kiều công công, Tiêu Uẩn nghe câu được câu mất nhưng cũng tự biết xảy ra việc gì, thấy Kiều công công biến sắc, liền quay người lại hành lễ : “Hoàng Thượng thể thiếu Kiều công công, thảo dân dám phiền công công đưa tiễn, tự mình cáo lui là được.”

      Vừa rồi tiểu công công là báo Tam công tử nhà Hoàng Tri uống rượu say cũng hiểu sao lại xông vào hậu cung, còn quần áo xốc xếch mà đụng phải Ngô Tiệp dư ngắm cảnh, khiến Ngô Tiệp dư bị dọa ngất . Hoàng Hậu nghe tin qua đó, nhưng Ngô Tiệp dư giờ mang thai, bị động thai khí, việc này quá nghiêm trọng, Hoàng Hậu dám tự quyết định, lúc này mới kêu người đến bẩm báo Hoàng Thượng.

      Vị trí của Long Phượng đình nằm trong hoa viên phía trước tiền đình, vì sợ các đại nhân, công tử đến dự tiệc hôm nay vô tình đụng phải mỹ nhân trong hậu cung nên chỗ giáp ranh tiền đình và hậu cung là Vĩnh Phúc môn hôm nay đặc biên tăng thêm người canh gác, bây giờ Hoàng Tam thiếu gia lại xuất ở hậu cung, biết y vào từ Vĩnh Phúc môn hay là trèo tường vào hậu cung.

      Leo tường vào hậu cung, còn uống đến say khướt, quần áo xộc xệch, ràng là có ý đồ bất chính. Nếu để cho dân chúng biết được có nam nhân khác vọt vào hậu cung Hoàng Thượng còn mặt mũi nào nữa, đụng phải Ngô Tiệp dư, khiến long thai bất ổn là chuyện lớn, nhưng ô nhục nữ nhân của Hoàng Đế là chuyện lớn trong chuyện lớn, Kiều công công há có thể sợ hãi.

      Nghe Tiêu Uẩn vậy vội kêu tiểu thái giám tiễn về, mình hốt hoảng chạy vào nội điện, đem việc này bẩm báo cho Chu Hậu Húc. Tuy Chu Hậu Húc là hôn quân, nhưng đối với mỹ nhân ở hậu cung cũng là tận tâm tận lực, nghe có nam nhân xông vào hậu cung của y, sao còn ngồi yên nổi, liền ngồi xe kéo chạy nhanh đến hậu cung.

      Khi y đến, đám người Hoàng Hậu và Lệ phi đều ở Thanh Phong các của Ngô Tiệp dư, Ngô Tiệp dư sau khi được Thái y chẩn trị còn đáng ngại, mà phòng khách của Thanh Phong các đầy chúng phi tần của Hoàng Đế, thấy Hoàng Đế đến ai nấy đều khóc sướt mướt, vẻ mặt tội nghiệp vây lại đây, ngươi câu ta câu cáo trạng lên.

      “Hoàng Thượng, sao trong hậu cung lại có tặc nhân chạy đến, dọa chết nô tì rồi.”

      “Hoàng Thượng, may mà người đến sớm, tặc nhân cũng sớm bị phát , bằng ....bằng ....bằng chúng nô tì sống làm sao...”

      “Đúng vậy, chỉ có điều tội cho Ngô Tiệp dư muội muội, nghe còn bị tên tặc tử đó bắt lại, ngay cả giày thêu đều bị túm rớt ra, nếu nô tì là Tiệp dư muội muội lấy cái chết chứng minh trong sạch rồi....”

      “Hoàng Thượng mau trừng trị tên ác tặc, chúng nô tì đều sợ hãi khó lòng an tâm.”

      ...................

      tart_trung, AnhXuan, bornthisway01109114 others thích bài này.

    5. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Truyện càng ngày càng hay thank e dit:yoyo45::yoyo45:
      JemyPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :