[Trọng Sinh] DANH GIA VỌNG TỘC - TỐ TỐ TUYẾT

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      cái bà vân tần này giỏi ảo tưởng a, mà lâu rùi ko thấy tiểu bạch :yoyo20::yoyo20::yoyo20:
      Fuu thích bài này.

    2. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo51:Chết rồi! Trong cung có bẩy:yoyo44:Ko biết CS có thể thoát hiểm ko:yoyo20:Tên cẩu hoàng đế quá háo sắc :yoyo8:

    3. khanhhoa666

      khanhhoa666 Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      2,134
      Chương 91.1
      Editor: Khanhhoa666

      Ở cung yến của Hoàng hậu, các phu nhân và tiểu thư thường là theo Hoàng hậu cùng tản bộ trong Ngự Hoa viên ngắm hoa, sau đó được cùng Hoàng hậu nương nương dùng ngọ thiện ở đình Long Phượng trong Ngự Hoa viên.

      Cho nên ngày hôm nay các phu nhân cùng tiểu thư chuẩn bị xong xuôi từ khi trời còn tờ mờ sáng, tất nhiên Cẩm Sắt cũng ngoại lệ, Vương ma ma tự mình giúp nàng trang điểm thay quần áo, Cẩm Sắt cũng cố gắng dùng qua chút điểm tâm cùng chén cháo tổ yến sau đó mới rời viện.

      Lúc nàng tới được Hoàng cung trời sáng choang, nhưng mà bầu trời u nhìn như sắp có tuyết rơi, gió cũng mạnh hơn. Nhưng cũng thể ảnh hưởng tới khí vui mừng trong cung, dù sao cũng là ngày sinh của chính cung nương nương, trước cửa cung đỗ ít xe ngựa của các phủ đệ. Cẩm Sắt vừa xuống xe liền có thái giám tới đón, cung kính hành lễ với Cẩm Sắt, : “Nô tài là thái giám ở Càn Ninh cung, Hoàng hậu nương nương phân phó nô tài tới đón Diêu tiểu thư vào Càn Ninh cung chuyện, tiểu thư mời lên xa liễng.”

      Cẩm Sắt nghe vậy mỉm cười gật đầu,“Làm phiền công công .”

      Nàng xong ra hiệu cho Bạch Chỉ, Bạch Chỉ vội vàng từ trong tay áo lấy ra hà bao đưa cho vị công công kia, vị công công kia cũng từ chối vui vẻ thu vào tay áo, thái độ cực kì nhiệt tình chiếu cố Cẩm Sắt lên xa liễng. Cẩm Sắt ngồi xong, thấy Bạch Chỉ lo lắng đứng ở bên ngoài xa liễng, cười : “Nhìn sắc trời hình như sắp có tuyết rơi, ngươi về phủ trước , khi cung yến chấm dứt lại đến đón ta cũng được.”

      Tiến cung thể mang theo nô tài trong phủ, trong cung có cung nữ chiếu cố các phu nhân và tiểu thư. Bạch Chỉ nghe Cẩm Sắt , chỉ cười cười cúi người, lại kiên trì đứng chờ ở đó. Đêm qua Vương ma ma dặn dò nàng rất kĩ, sợ vị Vân Tần kia ở trong cung có ý xấu với tiểu thư, kêu nàng hôm nay nhất định phải cảnh giác chút. Nhưng mà giờ Bạch Chỉ thấy Hoàng hậu lại coi trọng tiểu thư nhà mình như vậy, tâm tình buộc chặt thoáng thả lỏng chút. Vị Vân Tần kia cho dù có kiêu ngạo cỡ nào nữa cũng qua được chính cung Hoàng hậu, nghĩ đến có chỗ dựa là Hoàng hậu, tiểu thư chắc hông có chuyện gì đâu.

      Thấy Bạch Chỉ đáp ứng, Cẩm Sắt mới thả màn che xa liễng xuống, vị thái giám kia liền phân phó hai tiểu thái giám bên cạnh, : “Diêu tiểu thư là người do nương nương tự mình phân phó ta tới đón, các ngươi phải nâng cho ổn định, làm tiểu thư tức giận cẩn thận da các ngươi.”

      Tiểu thái giám vâng dạ, liền nâng xa liễn tới. Bên trong Hoàng cung thể cưỡi ngựa, đa số các phu nhân tới yết kiến đều là để thái giám dùng loại xa liễng này nâng người các cung. là xa liễng chứ kỳ khác kiệu là mấy, chính là vì là mùa đông cho nên xung quanh có vây màn, đem xa liễng sửa lại thành cỗ kiệu mà thôi.

      Xuyên qua khe hở do màn che bị gió thổi Cẩm Sắt thấy nơi nơi đều là tường đỏ ngói vàng trải dài liên tiếp, đình đài lầu các san sát nối tiếp nhau, uy nghiêm trang trọng, nàng vội vàng lại rũ mắt xuống. Chỉ cảm thấy khi con người bị vây trong những bức tường cấm cung này dường như đều trở nên bẻ, chỉ có thể thân bất do kỷ mà chìm nổi giữa lốc xoáy quyền thế mà thôi.

      Đợi cho tới khi đến được bên ngoài Càn Ninh cung, mấy tiểu thái giám mới hạ Cẩm Sắt xuống, Cẩm Sắt được vị công công kia giúp đõ nâng xuống xe, nhìn thấy vị ma ma ngày hôm trước đến Diêu phủ ban thưởng đứng hầu ở bên, Cẩm Sắt vội vàng có lễ, Tôn ma ma liền cười : “Hoàng hậu nương nương cùng Quốc công phu nhân, Giang Hoài vương phi chuyện, đoán chừng tiểu thư cũng sắp đến, liền cho nô tỳ tới nghênh đón, tiểu thư mau mời.”

      Cẩm Sắt vội vàng cười gật đầu, nàng rũ mắt theo Tôn ma ma vào đại điện, vừa vào thấy Trấn quốc công phu nhân ngồi cùng vị phu nhân mặc trang phục sặc sỡ ngồi ghế thái sư đặt ở bên, còn có nữ tử tuổi con trẻ khác ngồi ghế bọc gấm lộng lẫy ở bên cạnh, ba người ngồi chuyện cùng nữ chủ ngồi ngay ngắn ở tháp mỹ nhân.

      Cẩm Sắt dám nhìn nhiều, trong lòng biết vị nữ tử ngồi ở tháp mỹ nhân tất nhiên là Dương Hoàng hậu, nàng liền bước lên phía trước quỳ xuống, : “Tiểu nữ Diêu Cẩm Sắt kính chúc Hoàng hậu nương nương phương hoa vĩnh trú, phúc thọ kéo dài.”

      Dương Hoàng hậu mặc áo màu đỏ nạm vàng viền váy được thêu hoa văn nổi màu tím tranh hoa điểu, bên ngoài là áo khoác tay màu vàng ánh kim được thêu hoa văn nổi hình lá trúc, bên dưới là váy màu hồng lựu thêu hoa cúc rực rỡ, đầu đội bộ trang sức phượng vĩ bằng vàng ròng có đính hồng ngọc, tôn lên khí chất đoan trang mà ung dung lại lộng lẫy.

      Hoàng hậu cười chuyện cùng mẫu thân và dì, thấy Cẩm Sắt tiến vào liền nhìn tới, thấy khuôn mặt Cẩm Sắt quá giống Liêu Hoa làm cho trong lòng cảm thấy đau xót. Lại thấy khí chất Cẩm Sắt xuất chúng, cử chỉ thong dong, hề nịnh hót kiêu ngạo cúi chào càng thêm hai phần thích và coi trọng, : “Mau mau đứng lên, đến bên người bản cung để bản cung nhìn kĩ xem nào.”

      Hoàng hậu xong, có tiểu cung nữ tiến lên nâng Cẩm Sắt dậy, Cẩm Sắt dám ngước mắt chậm rãi tiến lên, cho tới khi Dương Hoàng hậu kéo tay nàng, nàng mới thoáng cười nâng nhìn thoáng qua Hoàng hậu chút. Liền thấy tướng mạo Dương Hoàng và Dương Tùng Chi có sáu bảy giống nhau, nhất là thần sắc tỏa ra từ khuôn mặt lại càng giống.

      Càng làm cho Hoàng hậu tăng thêm hai phần khí cùng mạnh mẽ, lại thiếu mất vài phần quyến rũ mà nữ tử nên có. Mẫu thân khi còn sống cũng có với Cẩm Sắt về Dương Hoàng hậu, tính cách của Hoàng hậu hào phóng mà cứng rắn, là nữ trung hào kiệt. nữ tử như vậy nếu gặp được nam nhân tốt, kính có thêm, nhưng đối với Minh Hiếu đế tham luyến sắc đẹp mà lại thiếu vị nữ nhân, cũng khó trách từ khi Dương Hoàng hậu vào làm chủ đông cung tới giờ cũng quá sủng ái.

      Cẩm Sắt nghĩ vậy nhưng mặt cũng hề thay đổi, Dương Hoàng hậu thấy ánh mắt Cẩm Sắt trong suốt sạch , tươi cười dịu dàng nhàn nhã, liền với Trấn quốc công phu nhân: “Mẫu thân quả nhiên sai, nha đầu này quả nhiên cùng Hoa nhi giống nhau đều là người có tính tình trầm tĩnh.”

      xong mới vỗ tay Cẩm Sắt : “Bản cung và mẫu thân ngươi là khăn tay giao(*), khi đó bản cung cũng là khách quen của Liêu phủ, cùng mẫu thân ngươi tình như tỷ muội, mấy ngày thấy liền nhớ tới phát hoảng. Sau đó bản cung lại gả vào đông cung, ra cung cũng dễ dàng, bao lâu sau mẫu thân ngươi cũng gả ra ngoài, do vậy gặp mặt lại càng khó hơn...... Mẫu thân ngươi lấy được phu quân tốt, bản cung cũng cao hứng cho nàng, nhưng lại nghĩ tới...... Ai, chuyện này. Ngươi cũng đừng xem bản cung là người ngoài, về sau có chuyện gì cứ với bản cung, bản cung làm chủ thay ngươi, tuyệt để người khác khi nhục ngươi.”

      (*)Khăn tay giao: là bạn chơi thân trước khi xuất giá

      Cẩm Sắt từ trong giọng của Dương Hoàng hậu nghe ra được tình cảm của Hoàng hậu và mẫu thân, trong lòng nàng cảm kích, nhàng đáp dạ, bên kia ngồi bên người Giang Hoài vương phi lại đột nhiên mở miệng kinh ngạc : “Vị này là người tranh cãi ầm ĩ với Võ An Hầu ở trước cửa Võ An Hầu phủ dây sao, chính là vị Diêu gia muội muội tự mình lui việc hôn với Võ An Hầu gia đây sao?”

      Cẩm Sắt nghe vậy trong lòng liền thấy hồi hộp, chuyển mắt nhìn, thấy vị tiểu thư nhìn có vẻ sắp cập kê, dung mạo kiều diễm, cười nhìn lại, mặt nàng lên vẻ hiếu kì cùng ngây thơ, ý cười trong mắt vô cùng trong treo làm cho người ta cảm thấy phản cảm. Nhưng lời của nàng kia lại làm cho người ta vui nổi, bị nàng ta như vậy giống như đánh đồng Cẩm Sắt với hình tượng người đàn bà đanh đá chanh chua, hơn nữa giống như làm chuyện đồi phong bại tục.

      Cẩm Sắt thấy này có dung mạo tương tự Giang Hoài vương phi, liền biết chắc nàng ta là vị tiểu thư duy nhất của Giang Hoài Vương phủ - Nhu Nhã quận chúa, liền : “Hôm qua đáng ra là tộc lão tới từ hôn, tiểu nữ cùng đệ đệ cũng chỉ là xin phép tộc lão cho phép ra cửa nhìn lại Thủ Phụ phủ, sau đó lại nghe dân chúng bàn luận đại tỷ tỷ lại ở Võ An Hầu phủ, lòng tiểu nữ vô cùng kinh ngạc lại mừng rỡ mới vội tới Hầu phủ...... để cho Quận chúa chê cười rồi.”

      Giang Hoài vương phi nghe vậy trừng mắt liếc nhìn Nhu Nhã quận chúa, cười : “Diêu tiểu thư đừng để ý, đó cũng phải là chuyện cãi nhau của mấy đứa , sao có thể là tranh cãi ầm ỹ được chứ!”

      Bà dứt lời, lại cười với Hoàng hậu: “Đứa này biết giữ mồm giữ miệng, nhìn Diêu tiểu thư bình đạm như nước, sau vài năm các tiểu thư toàn thành xem ra kém nàng đây. Lại biết ngày đó ai là người dùng ống lau hô to Văn nhi là uế vật vậy nhỉ?”

      Giang Hoài vương phi vừa xong, Nhu Nhã quận chúa liền nghịch ngợm thè lưỡi, ra vẻ mình hoàn toàn vô tội, Cẩm Sắt chưa kịp nghĩ gì nghe vậy nhìn hướng Giang Hoài vương phi.

      Bà hôm nay mặc triều phục, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng dung mạo vẫn còn vô cùng xinh đẹp. Giang Hoài vương phi là nữ nhi của Ngụy vương, nhưng vì là thứ xuất cho nên khi chưa gả vẫn chưa nhận phong hào quận chúa, bà gả cho Giang Hoài vương làm vợ kế, thứ tử Giang Hoài vương là con ruột của bà, mà Giang Hoài vương thế tử là Giang Hoài vương phi trước kia lưu lại, ngoài ra Giang Hoài vương còn có hai người con trai trưởng cùng ba người con vợ kế, lại chỉ có Nhu Nhã quận chúa là nữ nhi duy nhất, phi thường chiều chuộng.

      Cẩm Sắt cúi đầu với Giang Hoài vương phi, thẹn thùng : “Vương phi biết đấy thôi, tiểu nữ mặc dù nhìn có vẻ là tính tình yên tĩnh nhưng cũng rất bướng bỉnh, cũng từng né tránh nhóm ma ma vụng trộm chạy đến bên dòng suối chơi đùa. Nhớ khi theo tổ phụ hồi hương, thuyền tạm nghỉ ở Hồ Sơn, tiểu nữ chuồn êm rời thuyền, từng thấy vài tiểu hài tử nhà nông dùng ống lau uống nước. Tiểu nữ ngày đó cũng vì tình thế cấp bách, nghĩ thế cũng tùy tiện thử lần, nay nghĩ đến còn thấy ngày đó lỗ mãng.”

      Giang Hoài vương phi nghe vậy cả cười, :“Đứa này quả nhiên thành , tiểu hài tử quậy phá chút cũng là ngây thơ vui vẻ, mà Nhã nha đầu này của ta ngày thường đó là hầu tử(con khỉ), ca ca cùng đệ đệ của nàng chiều nàng tới tới hư rồi......” bà xong liền nhìn Trấn quốc công phu nhân cười , “Tỷ tỷ còn nhớ chuyện trước đây có lần tỷ tỷ và ta gạt nhóm ma ma chạy tới trong vườn chơi đùa, bị ong mật chích cho mặt mũi sưng vù sao?”

      Trấn quốc công phu nhân cũng cười lên, trong phòng nhất thời trở nên vui vẻ hòa thuận, ba người lớn chuyện, Cẩm Sắt cũng ngồi ở ghế và Nhu Nhã quận chúa cùng nhau nghe, Nhu Nhã quận chúa thường chêm thêm vài câu chọc cười, Cẩm Sắt lại mạch mỉm cười nghe. Nàng ngồi đó lâu lâu có thể cảm nhận được ánh mắt Nhu Nhã quận chúa liếc sang, trong lúc nhất thời cũng hiểu .

      Cũng may chỉ chốc lát sau, cung nhân liền tiến vào bẩm báo thời gian tới, các vị phu nhân cùng các tiểu thư đều chờ lâu, Hoàng hậu đứng dậy, Nhu Nhã quận chúa liền bước lên phía trước đỡ, Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, nàng liền hì hì cười, ai ngờ tiếp theo Hoàng hậu liền đem cánh tay khác nâng lên hướng Cẩm Sắt.

      Cẩm Sắt hơi hơi sửng sốt, vội vàng cúi mắt tiến lên đỡ Hoàng hậu, bên kia Nhu Nhã quận chúa liền cười : “Hoàng hậu biểu tỷ phong nhã hào hoa, thế nào lại cần tới hai người nâng, Nhu Nhã có vẻ là dư thừa rồi. Ngay cả mẫu thân đều Diêu muội muội dung mạo vô song, người ta mới cần cùng nàng cùng chỗ rồi bị so sánh đâu.”

      Nàng xong lại là hì hì cười liền buông tay Hoàng hậu, thân mình nhàng xoay tròn ngược lại giúp đỡ Giang Hoài vương phi, :“Mẫu thân, nữ nhi rất đúng phải ?”

      Giang Hoài vương phi điểm điểm đầu nàng, mới :“Ngươi cái con khỉ này, mẫu thân kêu ngươi đỡ ngươi chịu, dì ngươi xưa nay thương ngươi nhất, , tìm dì của ngươi !”

      Nhu Nhã quận chúa liền lại đỡ lấy tay Trấn quốc công phu nhân, lấy lòng khoe mẽ : “Dì, mẫu thân ghét bỏ Nhã Nhã rồi, dì là tốt nhất, đừng có đuổi Nhã Nhã đấy.”

      Trấn quốc công phu nhân cười đáp ứng, Nhu Nhã quận chúa liền lại đòi khi cung yến chấm dứt muốn tới chơi Trấn quốc công phủ, đòi ở lại Trấn quốc công phủ cho tới khi Bình Nhạc quận chúa hết ở cữ mới thôi. Trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy giọng líu ríu của nàng.

      Cẩm Sắt vẫn cúi mắt, mặt tươi cười, Hoàng hậu lại vỗ tay nàng, : “Nhu Nhã bị chiều hư rồi, lòng dạ có chút hẹp hòi ngươi đừng chấp nàng làm gì.”

      Cẩm Sắt liền cười :“Nhu Nhã quận chúa sinh động nhiệt tình, khó trách được vương gia cùng vương phi xem như hòn ngọc quý tay, tiểu nữ là hâm mộ vô cùng.”
      tart_trung, AnhXuan, bornthisway01109118 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      @Linh : tuần sau là 2 chương 92, 93 của nàng, nhớ ed xong gửi vào face: https://www.facebook.com/phuonglinh.nguyen.7334 hoặc mail: [email protected] cho mình để mình beta truyện nhé

      @Jemy : nàng cũng chọn thời gian rảnh edit nhé, xong gửi lại tui chương 94, 95 để beta, sắp tới lượt của nàng rùi....mà nàng khỏi ốm hẳn chưa?
      Last edited: 1/11/14
      Jemy, Linh Sờ TinhTôm Thỏ thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ta xé tem. roẹt roẹt. ko biết pà quý phi kia làm ra điều gì nữa. Chị Sắt có giải quyết dc hay ? Iu editor và beta quá .
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :