Chương 90.2
Editor:Khanhhoa666
Phong Lan nghe Cẩm Sắt hỏi như vậy liền biết suy nghĩ trong lòng nàng, cười hồi đáp: “Ba vị tiểu thư đều chọn những màu sắc tươi sáng, lão thái quân có tiểu thư cứ yên tâm mặc đồ đưa tới, hai vị thế tử nay tuổi cũng còn , cung yến ngày mai chính là nơi các khuê tú tụ tập, muôn tía nghìn hồng, nương nương cùng phu nhân Giang Hoài Vương tất nhiên là muốn chọn độ tuổi phù hợp với các vị thế tử, nhất định là có rất nhiều lựa chọn. Tiểu thư tuổi còn , cho dù có mặc nổi bật thế nào cũng cướp nổi bật của người khác được đâu. Huống chi mặc đẹp đẽ quý giá chút cũng tốt mà.”
Cẩm Sắt nghe xong cũng liền hiểu ý của ngoại tổ mẫu, đây là dưới chân thiên tử, người phú quý nhiều hơn so với Giang Châu nhiều, nàng cho dù có ăn mặc đẹp đẽ quý giá cỡ nào nữa cũng sao có thể so với các nương nương cùng công chúa trong cung được chứ? Ngày mai chỉ sợ có rất nhiều bóng hồng xuất phải làm cho người ta hoa mắt, nàng mặc thế này cũng thu hút. Mà nàng vừa mới đại náo Võ An Hầu phủ, ngày mai nhất định bị mọi người soi mói nên ăn mặc phú quý ít, cũng có thể bớt bị chê bai hơn, tranh thủ thêm hai phần xem trọng của người khác. Chỉ sợ đây cũng là vì ngoại tổ mẫu muốn để nàng phải ủy khuất mà thôi.
Nếu như vậy, tâm ý của ngoại tổ mẫu Cẩm Sắt sao có thể nhận chứ, nàng liền cười đến sau bình phong thay đổi xiêm y, nghĩ tới ngoại tổ mẫu hôm qua mới nhìn thấy nàng có chút, xiêm y này lại rất vừa vặn, Cẩm Sắt trong lòng cảm thấy ấm áp. Phong Lan cũng sợ hãi than hai tiếng, sau mới nhận mệnh mang theo lời cảm ơn của Cẩm Sắt trở về phụng mệnh với lão thái quân.
Vừa tiễn bước Phong Lan, Cẩm Sắt vuốt ve xiêm y, ánh mắt ý cười, nàng chỉ mong tại liền có thể tới ở Liêu phủ ngay, làm bạn bên người tổ mẫu. Nhưng tin tức của cậu bên kia còn phải chờ thêm, mặt khác chuyện đại cữu cữu chết vào năm đó cũng chưa tìm được bất kì dấu vết gì, giờ cũng chưa phải là lúc vào Liêu phủ.....
Hoàng cung, trong cung Dực Thanh, Lệ phi ngồi ghế thái sư, mà phía dưới chính là Vân Tần khóc hoa lê đái vũ, vô cùng xinh đẹp.
Lệ phi nghe nàng ta khóc đến phiền lòng, nhưng lại thể khiển trách nàng cũng chỉ nhẫn nại khuyên nhủ: “Hảo muội muội, muội chớ khóc, còn khóc nữa tâm tỷ tỷ đều rối bời. Giờ chuyện của mẫu thân muội cũng còn đường lui, muốn lật lại bản án, phải là đánh vào mặt của Hoàng thượng sao. Muội muội cũng nên mở rộng tấm lòng, Hầu gia cũng nể mặt muội muội cùng thế tử chắc cũng trách móc quá nặng nề với phu nhân đâu.”
Lệ phi nay trung niên, tuy bảo dưỡng rất tốt nhưng khuôn mặt cũng thể tránh được có chút dấu vết của năm tháng, bà ta có đại hoàng tử bên cạnh, nhà mẹ đẻ cũng coi như có thể chống ở phía trước, ở phía sau chính là vị trí trong cung cũng chỉ dưới Hoàng hậu, xưa nay bà ta am hiểu nhất chính là mời chào người mới tụ lại xung quanh, củng cố thế lực cho bản thân cùng đại hoàng tử. Ban đầu bà ta cực kì coi trọng tân sủng Vân Tần, ngờ Võ An Hầu phủ lại làm ra chuyện gièm pha lớn đến vậy.
Nay Võ An Hầu phủ bị Trấn quốc công chèn ép, biết lúc nào bị miếng nuốt trọn, Võ An Hầu phủ nay bằng xưa, nhưng cũng thể vô duyên vô cớ lãng phí công lao bà ta mấy năm nay bồi dưỡng Vân Tần này.
Tạ Thiền Quyên nghe Lệ phi xong, cũng vui được ngược lại càng thêm ưu sầu, : “Nương nương, muội muội nay trở thành trò cười cho toàn hậu cung rồi, nhưng mà muội muội cũng chỉ cần nhịn chút liền cũng qua, nhưng muội muội cũng thể để ý tới mẫu thân được. Cho dù phụ thân có hoài nghi mẫu thân, cũng có lẽ chịu tha thứ mẫu thân. Mẹ đẻ chịu khổ thân làm nữ nhi há có thể thoải mái sao? Nương nương hãy giúp muội muội với......”
Lệ phi nghe xong liền thở dài, : “Muội muội rất hồ đồ, muội cứ suốt ngày khóc sướt mướt thế này cũng phải cách, bằng hãy trang điểm xinh đẹp tranh sủng của Hoàng thượng, được Hoàng thượng sủng ái trong hoàng cung này ai dám giễu cợt muội chứ? Các phi tần đó phải muội tám phần bị thất sủng sao? Vậy muội liền làm cho các phi tần khác im miệng! Muội được sủng ái, Võ An Hầu sao có thể dám nể mặt muội mà xử lý của mẹ đẻ của muội chứ?! Muội muội nên thừa dịp trong lòng Hoàng thượng còn có chút áy náy với người mà tranh thủ hơn.”
Tạ Thiền Quyên nghe Lệ phi xong, liền lấy khăn lau nước mắt :“Tỷ tỷ phải, muội muội quá hồ đồ. Chính là phụ thân lòng phụ tá đại hoàng tử điện hạ, lời của nương nương phụ thân tất nhiên là nghe, còn xin nương nương thay mẫu thân muội vài lời tốt đẹp trước mặt phụ thân.”
Lệ phi thấy Tạ Thiền Quyên thông suốt, tất nhiên là cười đáp ứng, : “Muội yên tâm, bản cung nghe hôm nay hồng mai ở thư mai viên nở vô cùng xinh đẹp, muội muội nếu ngại vào trong đó ngắm hoa , ngắm cảnh tiện thể tranh thủ giải sầu.”
Đôi mắt Tạ Thiền Quyên sáng ngời, khi chuẩn bị cáo lui lại nhớ tới việc, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên thoáng lên vẻ tàn khốc dữ tợn, : “Nương nương, Diêu tứ tiểu thư kia làm thanh danh của Võ An Hầu phủ của muội mất hết, muội muội cam lòng, nhất định phải đem nàng tra tấn tới sống bằng chết mới có thể bỏ qua. Nhưng nàng ta lại ở ngoài cung, là ngoài tầm tay của muội muội, lại nghe tướng mạo của Diêu tứ tiểu thư kia cũng là xuất chúng, ngày mai nàng tham gia cung yến của Hoàng hậu, muội muội muốn để cho Hoàng thượng ngẫu nhiên bắt gặp Diêu tứ tiểu thư đó, chờ nàng nhập cung sau lại chậm rãi thu thập!”
Lệ phi nghe vậy liền tức giận đến hai tay dấu trong tay áo nắm chặt tay vịn mới có thể cố ra vẻ giận dữ, trong lòng lại thầm mắng Tạ Thiền Quyên chỉ được mỗi khuôn mặt xinh đẹp lại ngu ai bằng. nay trong cung có người mới tươi đẹp, Hoàng thượng mới chú ý tới ả ta hai phần, ả lại có thể tự cho mình rất có địa vị sao, lại muốn cùng với nữ tử tuổi trẻ mạo mĩ, lại có thù sâu như biển với mình tiến cung tranh sủng sao!
Tạ Thiền Quyên thấy Lệ phi mãi thấy gì, liền mặt lộ vẻ yên lòng :“Nương nương...... chẳng lẽ ý tưởng này của muội muội ổn sao?”
Lệ phi thế này mới : “Muội muội cũng vì báo thù mà sốt ruột, tỷ tỷ cũng có thể hiểu được, nhưng mà Diêu tiểu thư này mà vào cung chẳng phải là muốn tranh sủng ái với muội muội? Lại nếu làm như vậy chẳng phải là tự tay đưa tới trợ giúp cho Hoàng hậu sao? Diêu tiểu thư kia chỉ là bé mồ côi làm được gì cơ chứ, tất cả chỉ là do may mắn thôi. Với lại lần trước ở bến tàu cũng là do đệ đệ háo thắng kia của ta khinh địch mới để nàng chạy thoát, cung yến vào ngày mai, Diêu gia tiểu thư vào cung rồi, với địa vị của muội muội ở trong cung nay còn phải có rất nhiều biện pháp làm cho nàng sống bằng chết sao.”
Tạ Thiền Quyên nghe xong mới đăm chiêu đồng ý, sau mới bước nhanh ra Dực Thanh cung. Chờ tới khi cách xa nơi của Lệ phi, lúc này bước chân nàng ta mới chậm lại, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống cung điện, lạnh lùng lộ ra chút châm biếm.
Sau đó nửa canh giờ, ở trong Thư Mai viên, Nguyễn Phi làm bạn cùng Hoàng đế vui cười dạo chơi thưởng mai, nhưng vừa mới tiến vào rừng mai liền nghe thấy tiếng khóc bị đè nén từ sâu trong rừng mai truyền đến, hai người cảm thấy ngạc nhiên tới bắt gặp nữ tử mặc cung trang mộc mạc ngồi dưới gốc mai rơi lệ, cánh hoa mai bay lượn xung quanh nàng ta từ từ rơi xuống bờ vai mảnh khảnh, nhưng nàng ta lại hình như biết vẫn còn rơi lệ vô cùng ưu thương.
Chu Hậu Húc liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, hoài nghi trong cung từ khi nào lại có mỹ nhân bậc này sao lại biết. Nhưng cũng liền bước vội hai bước nhìn sườn mặt mỹ nhân, lại ngờ lại là Vân Tần vẫn luôn mặc cung trang hoa lệ tươi đẹp. ngạc nhiên vô cùng nhưng liền nhớ tới hôm qua mình làm chuyện có lỗi với Tạ Thiền Quyên. vội vàng ra dấu bằng ánh mắt cho Nguyễn phi, xoay người muốn rời trước.
Nhưng chỉ vừa mới xoay người, phía sau lại vang lên tiếng gọi của Vân Tần.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng!”
Nghe được tiếng gọi của Vân Tần, Chu Hậu Húc vội vàng bước nhanh hơn, nhưng mà hình như Vân Tần ở phía sau giống như cũng vội vàng đuổi theo gọi tiếp hai tiếng. Chu Hậu Húc bất đắc dĩ nên cũng chỉ đành phải đứng lại. Lúc quay đầu lại thêm phần ngạc nhiên, chỉ thấy nước mắt khuôn mặt Vân Tần được lau sạch , chỉ còn lại đôi mắt to ướt át còn vương chút lệ ý, trong mắt nàng ta đầy bi thương, nhưng mặt lại lộ ra tươi cười rực rỡ.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi nhạt như nước, nhưng lại xinh đẹp có chút bất đồng với ngày xưa, nàng ta mặc chiếc váy mềm mại màu xanh nhạt có hoa văn mẫu đơn, trâm cài hoa mai có viên trân châu rũ xuống chỗ nào lộ ra xinh đẹp. Nhất là thương tâm lộ khuôn mặt nàng ta nhưng nhìn thấy lại cố gắng cười vui, càng làm cho trong lòng cảm thấy vô cùng thương tiếc.
chưa kịp gì, Tạ Thiền Quyên cười : “Hoàng thượng cùng Nguyễn phi tỷ tỷ đến ngắm hoa sao, nô tì mấy ngày thấy Hoàng thượng, nhất thời tình thế cấp bách, mới có thể quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng cùng tỷ tỷ ngắm hoa dạo chơi, nô tì...... Nô tì xin cáo lui......”
Nàng xong lại nâng đôi mắt đầy luyến tiếc nhìn Chu Hậu Húc, mãi cho tới khi ánh mắt của Chu Hậu Húc cứng lại mới có ý muốn xoay người cáo lui, nhưng vừa uốn éo người quay nàng ta lại kêu lên tiếng, tiếp theo liền giống như bị trật chân ngã về phía sau, nhưng ngã lại ngã vào trong lòng Chu Hậu Húc, khuôn mặt nàng ta đỏ lên, đôi mắt trong veo như nước chớp chớp nhìn Chu Hậu Húc, giống như kinh hoảng đôi tay bé ở trong ngực nặng vuốt ve vài cái, nũng nịu than tiếng,“Hoàng thượng......”
“Ái phi làm sao vậy?”
Thấy Chu Hậu Húc đáp lại, Tạ Thiền Quyên ủy khuất :“Vừa đuổi theo Hoàng thượng có chút gấp gáp, hình như bị trật chân mất rồi, nô tì sao đâu, Hoàng thượng vẫn nên cùng tỷ tỷ thưởng mai ạ.” Nàng ta xong lại có ý muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp đứng lên lại thở gấp tiếng ngã xuống trong khuỷu tay Chu Hậu Húc.
Chu Hậu Húc nghe xong lời của nàng ta, lại thấy nàng ta cũng hề có nửa điểm trách cứ mình, lúc này làm sao còn nhớ ý muốn chạy trốn lúc vừa rồi chứ, ôm lấy Tạ Thiền Quyên ôn nhu an ủi.
Nguyễn phi ở bên thấy Tạ Thiền Quyên ràng là có chuẩn bị mà đến, lại thấy Hoàng đế lòng đều ở người Tạ Thiền Quyên. Mặc dù trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng nàng ta vẫn tỏ ra hiền thục hiểu ý, :“Nếu muội muội bị thương, Hoàng thượng nên đưa muội muội trở về trước , nô tì chút nữa còn muốn tới giúp đỡ giải quyết số việc trong cung của Hoàng hậu, từ đây qua đó cũng thuận đường thôi.”
Hoàng đế sớm bị Tạ Thiền Quyên trêu chọc tới nhịn được nữa, nghe vậy nhìn cũng chưa nhìn tới Nguyễn phi, ôm lấy Tạ Thiền Quyên bước nhanh mà , Tạ Thiền Quyên ở trong lòng cũng lên ý cười, lại : “Hoàng thượng đối với nô tì tốt, nô tì...... Nô tì làm sao mới có thể báo đáp hết cho Hoàng thượng bây giờ......”
“Vân Tần phải biết nên báo đáp trẫm như thế nào sao, trẫm vẫn luôn Thiền nhi thiện lương am hiểu ý người mà.”
Vân Tần hiểu được ý ám chỉ trong lời của Chu Hậu Húc, cười duyên hai tiếng, giả vờ giận dữ đánh vào trong ngực , trong lòng lại nghĩ đến kiếp nạn của Hầu phủ lúc này, nàng nhất định phải chặt chẽ bắt lấy tâm của Hoàng đế, mới có thể báo thù rửa hận, được đến điều mà nàng ta muốn, mới có được vị trí cao nhất, hô phong hoán vũ ở phía sau mà ai có thể lại ngăn cản được nàng ta!
---------Ta là đường phân cách ảo tưởng-------
Hết chương 90